1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      040: Nụ hôn nóng bỏng
       Edit: Icon
      Beta: Quảng Hằng




      Kỷ Hàn có chút ngạc nhiên, lập tức hiểu được vì sao ‘nhẫn nại’.

      Hơn nữa cơ thể hai người quấn lấy nhau, , phải là nữ chính ngây thơ trong truyền hình, hiểu được nơi nào đó cứng rắn phồng lên, sau đó còn ngây thơ vạn phần hỏi đó là gì, dùng biết bao nhiêu ngôn từ ngây ngô mà trêu chọc dục vọng của đàn ông, hoặc là tiếp tục giãy dụa ngưng  tay, lửa cháy đổ thêm dầu, cuối cùng chịu lỗ chính là bản thân mình.

      Cho nên ngay lập tức, ngưng ngay dám giãy dụa nữa: "Khụ, ... Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút..." còn nghĩ là dạng người dù có ngồi trong lòng cũng nhộn nhạo, là dạng giống Liễu Hạ Huê . Làm sao có thể chỉ chút mà động tình rồi. Kỷ Hàn suy nghĩ trong lòng mà cảm thấy ngượng ngùng.

      Hạ Vũ sao muốn mình bĩnh tĩnh chứ. Liên tục hít sâu vài cái vẫn là thể đem cái ngọn lửa lan tràn khắp cơ thể kia mà vất bỏ .

      "Mẹ nó!"

      Mắng tiếng, bàn tay nâng lấy cằm của Kỷ Hàn, hai lời, áp môi xuống.

      Kỷ Hàn nghĩ đúng , Hạ Vũ đúng là thuộc nhóm hành động mà  . Ai châm lửa, người đó có nhiệm vụ dập lữa.

      Kỷ Hàn ngờ tới có thể đột ngột làm ra chuyện như vậy. đột nhiên tấn công mạnh mẽ như vậy, làm cho kịp phòng bị. Hai bàn tay ấm, nóng của bắt chặt lấy hai tay .

      Kỷ Hàn nhìn thấy ràng nơi đáy mắt đen láy kia như lóe sáng giống như là muốn nuốt vào bụng, nhìn thấy cả bóng hình mình sâu trong đôi mắt đen đó...

      ràng mờ mịt mông lung giống như bảy năm trước.

      dùng tay nâng cằm của lên, muốn phải hoàn toàn  tiếp nhận nụ hôn của mình.

      chịu khuất phục mà chống cự lại hành động quá mức thân thiết đó, bất ngờ trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhưng cũng có cách nào làm buông ra, mà càng lúc càng khơi dậy thú tính trong càng lúc càng mãnh liệt.

      hôn, chút cũng dịu dàng, thẳng ra là có chút tàn bạo.

      Môi lưỡi dây dưa, thanh nước bọt hòa lẫn với nhau truyền vào tai,trong căn phòng yên tĩnh này lại càng tăng thêm nhiều phần mờ ám .

      Kỷ Hàn muốn dừng ... Nhưng, dừng được.

      như cắn nuốt môi , nuốt hết luôn hơi thở của , kháng cự cùng mạnh mẽ của . sợi chỉ bạc từ khóe miệng tràn ra, mùi máu tươi trong miệng biết khi nào bay mất, trong đôi môi đó có ấm áp lại có nhàn nhạt vị ngọt...

      Lạch cạch ——

      tiếng động khẽ, nhưng hề truyền vào tai Kỷ Hàn, mà là do bàn tay lần mò quần áo cách bừa bãi, làm cho giật mình mạnh cái, cả người mới bình tĩnh trở lại.

      "Muốn làm gì..." Kỷ Hàn đánh mạnh cái tay làm loạn của : "Mẹ nó ——" mới mắng được nữa, cửa đột ngột mở ra từ phía bên ngoài, nhóm người đông nghẹt tràn vào, đạn lên nòng răng rắc, móc súng  ra chĩa vào hai người đứng bên giường.

      " được nhúc nhích... Đưa tay lên đầu...."

      Dát!

      Lại về bạn cảnh sát này chút, đêm nay đến phiên trực ca. Liền nhận được cú điện thoại, đầu bên kia là cậu bé khóc thét cầu cứu, trách nhiệm bảo vệ nhân dân trỗi dậy, gọi thêm vài đồng nghiệp, tức tốc chạy đến nơi báo án. Giữ cữa là cậu bé vô cùng đáng , cậu bé dẫn họ lên lầu, còn đưa cho cái chìa khóa, tội phạm ở bên trong.

      Nhưng xem tình huống này...

      Vị cảnh sát này nhìn đôi nam nữ trước mặt,  tay của chàng nọ còn nằm trong áo của nàng kia, đây... Đây mà là bắt cóc cái gì, càng giống như là hai người nhau chơi trò vật lộn.

      "... được nhúc nhích." Thấy Hạ Vũ đột ngột cử động, vị cảnh sát nọ có chút lo lắng, cầm khẩu súng trong tay mà có chút run rẩy.  Đầu năm nay, bọn tội phạm rất chi là nhiều thủ đoạn, nên đề phòng hơn.

      Kỷ Hàn nhìn khẩu súng run run trong tay ta, nhìn được mà, dùng tay lấy móng vuốt sói ở trong áo mình kéo ra, xốc người lên, giống như là định dạy dỗ , bóng đen bên cạnh nhảy lên, tốc độ cực nhanh, làm cho bạn cảnh sát chưa kịp phản ứng,   súng trong tay rơi vào tay Hạ Vũ.

      Hạ Vũ ngắm nhìn cây súng vừa mới lấy được, chĩa vào ngực của Kỷ Hàn: "Sợ ."

      Tình thế xoay chuyển lớn, làm cho trái tim của mọi người xung quanh nghe lời mà muốn nhảy vọt ra ngoài, là họ tập trung, mà là tốc độ của Hà Vũ quá nhanh, nhanh đến mức chờ bọn họ kịp hiểu ra xảy ra chuyện gì, súng nằm trong tay chĩa vào ngực của Kỷ Hàn .

      So với lúng túng của bọn họ, Kỷ Hàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí lấy tay cầm súng,"Trái tim của tôi, so với người khác lệch năm phân!" xong, hướng đầu súng xuống phía dưới chút, sau đó ngón tay đặt vào cò súng làm cho mọi người tim ngưng đập phen…..

      Lạch cạch!

      có tiếng súng vang lên, cũng chẳng có máu phun trào như dự đoán!

      "Chốt an toàn chưa mở , sao có thể bắn được chứ!" Kỷ Hàn đoạt lại khẩu súng về tay, ném sang, dọa bạn cảnh sát muốn ngây đơ cả người, luống cuống tay chân chụp lấy súng.

      Những người khác bị làm cho sợ đến choáng váng, trong phút chốc thể tìm hồn vía mang trở về , hai người này chơi trò thi ai gan hơn à! Tùy tiện chơi trò như vậy, muốn người khác bị dọa đến bệnh đau tim sao .

      Nhìn bọn họ như vậy, chắc chắn là quen biết nhau, vậy cuộc gọi cầu cứu kia cũng là đùa giỡn sao?

      "Các người... Các người báo cảnh sát lung tung như vậy, gây náo loạn công tác điều tra của cơ quan cảnh sát..." Vị cảnh sát dẫn đầu lấy lại tinh thần , vừa rồi chốt an toàn của súng còn chưa mở ra, cũng là nhờ người ta nhắc nhở, làm cho mình cảm thấy mất hết mặt mũi. Lúc này là lúc lấy lại chút thể diện, nhìn Hạ Vũ với cả Kỷ Hàn hét to: "Tất cả theo tôi về sở điều tra chuyến."

      "Báo cảnh sát." Hạ Vũ nhìn thấy bóng dáng bé xíu ngoài cửa, giải thích rất tự nhiên: "Vợ chồng tôi có chút tranh cãi, đứa hểu chuyện bèn nghĩ nghiêm trọng nên báo cảnh sát ." Giải thích vừa rành mạch, vừa  hợp tình hợp lý.

      Bạn họ Kỷ đứng ở ngoài cửa lộ ra cái đầu như suy nghĩ, vẻ mặt thêm bộ dáng sợ hãi, thêm: "Chú ấy phải là cha con ."

      Đây là trò gì đây?

      cảnh sát nhìn kĩ Hạ Vũ, lại nhìn cậu bé đứng ngoài cửa, cuối cùng, nhìn vào Kỷ Hàn, quyết định chờ trả lời xem như thế nào.

      Nếu trình diện cảnh sát, nhóm này chũng chỉ là phân cục , mà Kỷ Hàn thuộc tổng cục, cho nên bọn họ đối với hề biết mặt, nhiều lắm cũng chỉ là nghe tiếng của thôi, mà người chưa gặp qua, cho nên cũng hề nhận ra Kỷ Hàn là ai.

      Kỷ Hàn tuy vô cùng bất đắc dĩ, suy nghĩ  thiệt hơn cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý: "Con tôi còn nên nghĩ nghiêm trọng báo cảnh sát, ra chỉ là hiểu lầm .”

      cảnh sát trẻ nhìn bọn họ,  lấy dáng vẻ của người hòa giải : "Chỉ là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, có số việc cần phải bao dung nhiều hơn. Hơn nữa đừng cãi nhau ở trước mặt con cái  , đối với trẻ con tốt đâu."

      Kỷ Hàn ngượng ngùng gật gật đầu, chỉ biết đúng vậy, đúng vậy.

      cảnh sát trẻ trước khi , còn quên xoa đầu Kỷ Duệ, ra vẻ cảnh sát uy nghiêm: "Em trai, về sau được tùy tiện gọi cho 110 nha! "

      Khuôn mặt nhắn giả vờ đáng của bạn trẻ họ Kỷ biến mất . Vốn tưởng rằng có thể nhờ mấy tay cảnh sát này, bắn Hạ Vũ. nghĩ tới việc ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo người đuổi được, còn bị Hạ Vũ chiếm thế thượng phong


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      041: Chú có tư cách.
       Edit: Icon
      Beta: Quảng Hằng



      Tiễn bạn cảnh sát nào đó xong . Hạ Vũ muốn chuyện với bạn kia điều gì, cái đầu nhốn nháo của Tần Dịch lấp ló ở toilet như dò xét, ở chỗ  đó nhìn thấy Hạ Vũ ngay cửa , chỉ  nhìn thấy Kỷ Duệ ngồi ở sô pha, bĩu môi nhìn về phía Kỷ Duệ phát ra tín hiệu: "Ấy! Kỷ tiểu ca, làm gì chứ?"

      Ngay vừa rồi, ta vốn nằm ở sô pha tám chuyện biết sống chết, mọi người ở bên kia thảo luận chuyện đội trưởng Kỷ Hàn cùng người nào đó lau sát súng hỏa, rồi cùng nhau đoán mối hận tình thù của hai người, bạn trẻ nhà họ Kỷ lấy "Việc xấu trong nhà thể để người ngòai biết được " làm lý do để đuổi ta.

        ta tuy rằng rất muốn ở lại trường để đưa tin, nhưng suy nghĩ lại, vẫn thấy là giữ cái mạng này tốt hơn, nhưng lại cảm thấy cam lòng, cuối cùng quyết định trốn trong toilet,cách nơi xảy ra vụ án—— là phòng khách tương đối gần, hy vọng có thể nghe được ít.

      Cuối cùng, ta phát ra đều: Con mẹ nó, toilet nhà đội trưởng Kỷ Hàn cách quá tốt!

      "Làm cái gì?"

      "Ôi—— "

      Hạ Vũ đột ngột lên tiếng, dọa Tần Dịch nhảy dựng lên. Nheo mắt lại, mới phát Hạ Vũ biết khi nào xuất cách chỉ ba bước chân.... người này cầm tinh con mèo sao, mà chẳng có tiếng động nào .

      "Ha ha —— Sếp Hạ , còn ở đây à..." Tần Dịch gãi gãi đầu, nghĩ thầm câu trong bụng: "Xem ra gừng càng già càng cay nha..."

      "Cậu cũng còn ở đây mà." Hạ Vũ bình thản hỏi ngược lại ta.

      Tần Dịch lúc này mới nhận ra, khi nãy ràng là có ba người cùng , sao giờ chỉ có mình mình đơn độc tác chiến: "Khốn .  Hai người kia quá đáng mà." cũng phải gọi mình tiếng chứ. tại thần kinh ta yếu, nhưng tóm lại là có  thần kinh , thấy tại khí có chút ổn, nhìn nhìn nhóc con nhà họ Kỷ ngồi trầm mặc ở sô pha, nhìn nhìn lại bên người kia chường cái mặt lạnh ra, bất giác rùng mình: "À… Cái đó… Tôi…Tôi trước đây." chưa hết lời người chạy muốn đến cửa, lại trong nháy mắt cái, chạy cách Kỷ gia rất xa.

      Tần Dịch vừa , xem như nhà ba người bọn họ có thời gian  .

      Hạ Vũ qua lại, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Kỷ Duệ: "Về sau được gọi bừa vào 110."

      Cái miệng nhắn của Kỷ Duệ trề ra, đầu xoay qua bên, dùng hành động để ra vẻ chống đối. Tuy rằng nhóc con thông minh hơn người, nhiều khi hành vi còn hơn cả thanh niên trưởng thành, nhưng dù sao, vẫn còn là đứa con nít, tính tình cũng thể hết được cái bản tính trẻ con.

      Hạ Vũ đời này, sống ba mươi năm, việc tiếp thu  dạy bảo cũng giống như là giáo dục quân , đối với , cha chính là sếp, lời của cha chính là mệnh lệnh, chính là nhiệm vụ.

      Đối với chuyện bất ngờ được làm cha, tuy rằng trong lòng thừa nhận, nhưng hành động biết phải làm gì cho phải. Cho nên, chỉ có thể bắt chước theo dáng vẻ và cách chuyện của cha mình, theo đó mà dạy bảo con trai của mình , vô tình ra như là chuyện với cấp dưới.

      điều tra tất cả về con, ngày sinh , nhóm máu, chiều cao, cân nặng, biết cậu thông minh hơn người, lại , thằng bé này thừa hưởng tính cứng rắn của Hạ Vũ , đối với mình càng cứng rắn mình càng ghi sổ ( ghi lại để trả thù).

      "Thái độ đó của con là gì!." Hạ vũ nhíu đôi mày rậm, kìm chế thao thao bất tuyệt mà : "Con có suy nghĩ qua hay , có thể là do cuộc điện thoại của con, chiếm mất thời gian mà người dân muốn báo án , làm cho họ có cách nào mà gọi đến được !"

      Kỷ Duệ mím cái miệng nhắn, cậu biết là Hạ Vũ đúng, lần này cậu chơi hơi quá rồi .

      Kỷ Hàn đứng bên, nhìn hai cha con có thái độ y như nhau, trong lòng có loại cảm xúc sao hiểu được... Chỉ là hình ảnh này, đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới .

      Bởi vì từ có cha bên cạnh, Kỷ Duệ từ như trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình, cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha, đối với chuyện Hạ Vũ đột ngột vào cuộc sống của họ, như muốn phá tan cuộc sống của cậu với Kỷ Hàn mấy năm qua, làm cho cậu bé có chút bất mãn cùng mâu thuẫn, đừng chi việc là người làm cho Kỷ Hàn năm đó thương tâm đến vậy.

      Cậu bé cắn cắn môi, hít sâu hơi, tiếp tục dùng giọng điệu nửa ngây thơ nửa vô tội nữa, trợn tròn hai mắt, vô cùng bình tĩnh nhìn Hạ Vũ: "Đúng! Con biết lần này con có chút quá đáng”

       Thừa nhận mình làm sai phải là việc khó: "Nhưng mà chú dựa vào cái quyền gì mà quản con? Chỉ bằng việc năm đó chú tặng cho Kỷ Tiểu Hàn hạt giống thôi sao? Thôi , chú hãy đem cái ý nghĩ  chịu trách nhiệm đó về , đến chỗ khác mà dùng, Kỷ Tiểu Hàn cần ý nghĩ đó của chú đâu."

      Hạ Vũ có chút ngoài ý muốn, tốc độ thay đổi sắc mặt của thằng nhóc này rất nhanh , bất quá... Như vậy mới là con của Hạ Vũ chứ: "Còn gì nữa ? !" Nhưng muốn nghe xem thằng nhóc này đối với có bao nhiêu bất mãn cùng oán giận .

      "Đúng vậy, xét về huyết thống, con phải gọi chú là ba, nhưng ngại quá, con gọi được." Kỷ Duệ bình tĩnh : "Người đau đớn sinh con ra là Kỷ Tiểu Hàn, vì này gia đình này mà tự cho mình là đàn ông , người muốn cho con ăn ngon mặc đẹp cũng là Kỷ Tiểu Hàn, con bị sốt cao hết, người thức trắng cả đêm bên giường chăm sóc cho con cũng  là Kỷ Tiểu Hàn! Chú sao? Xin hỏi Hạ tiên sinh khi đó ngài ở nơi nào?"

      Hạ Vũ trầm mặc gì, mặt thấy thái độ, làm cho người ta đoán được lòng nghĩ gì. Nhưng Kỷ Duệ cũng lười đoán, cậu chỉ là tiếp tục thẳng ra suy nghĩ của mình.

      "Hạ Vũ, chú nghe đây, Kỷ Duệ con cả đời này mang họ Kỷ, cũng chỉ có họ Kỷ." Kỷ Duệ nhìn : " , con thích chú, cực kì thích. Chú có tư cách làm người đàn ông của Kỷ Tiểu Hàn, chú xứng với Kỷ Tiểu Hàn." Kỷ Duệ đứng lên, đến cửa chính, đem cửa mở ra: "Thời gian còn sớm, chú Hạ mời chú về." Đuổi khách.

      Hạ Vũ từ sô pha đứng lên, nhìn người đứng ở bên, cả buổi nghe Kỷ Duệ chuyện quên cả , thêm lời nào ra cửa chính.

      Hạ Vũ đứng tại cửa chốc, tỳ lên thành cửa, cúi đầu xuống nhìn thằng nhóc chỉ đứng tới nữa người mình: "Con rất tuyệt!" Bỏ lại câu kết luận ngắn gọn, sau đó xoay người bỏ .

      “ Con tự biết, cần chú !" Kỷ Duệ đóng sầm cửa lại, sau đó cả người bị mạnh mẽ túm lấy, rơi vào vòng tay ôm ấp quen thuộc: "Kỷ Tiểu Hàn, mẹ làm sao thế?" Kỷ Duệ mở to mắt ngồi xuống, đem đầu vùi vào ngực mẹ.

      "Duệ ca..." Kỷ Hàn ngẩn đầu, trong mắt là tràn đầy cảm động, xoa cái đầu của cậu, chuyển xuống hôn gương mặt nhóc trận dữ dội, nhóc con này tuyệt đối là là con trai , làm cho xúc động thôi.

      "Hừ! Kỷ tiểu Hàn, mẹ hồi xuân à ." Kỷ Duệ ra sức giãy dụa thoát khỏi tay : "Cách xa con   chút, người điên này, con..Con muốn học bài ."

       Sau khi xong, nhanh chóng chạy lên lầu, đóng chặt cửa lại, sờ sờ nơi Kỷ Hàn vừa mới vuốt ve, bĩu môi, giọng có vẻ khinh thường: "Kỷ Tiểu Hàn đúng là ngu ngốc mà." Khóe miệng, lại nhịn được vài phần đắc ý.

      Dưới lầu, Kỷ Hàn nhìn vòng tay ôm ấp trống rỗng, chỉ ngây ngốc nở nụ cười hồi lâu.

      Học bài sao?

      Hắc hắc hắc, con trai lại thẹn thùng rồi .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 42: LẦN NÀY, Ở BÊN CẠNH EM.
      Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng

      Chỉ trong đêm, cục cảnh sát nơi Kỉ Hàn làm việc , mọi người đều biết ân oán tình thù (tự suy đoán) giữa Hạ Vũ và Kỉ Hàn, ai nấy đều háo hức hóng chuyện, , trong lòng ngứa ngáy rất muốn biết, nhưng mà vừa nhìn thấy Hạ Vũ trưng ra mặt lạnh ngàn năm hề thay đổi, ai dám đến hỏi.

      Về phần của bạn Kỷ Hàn sao?

      Tuy trưng ra bộ mặt lạnh băng, nhưng căn cứ vào tính lưu manh của , ai dám chắc chắn nếu qua đó hỏi chuyện có bị đánh hay , cho nên suốt cả buổi sang những tám, ông tám tuy cực kì nôn nóng muốn hóng chuyện cũng ai có gan tiến đến, chỉ đành bu quanh ở bên ngoài theo dõi nhất cử nhất động của hai người nhìn như bình thường kia.

      Đến giữa trưa, thông báo thay đổi nhân được gửi xuống.

      Tần Dịch vừa mới ăn cơm xong đường về, đầu tiên là nhìn thấy có thông báo được dán, liền xé xuống coi, coi xong liền choáng váng chạy hướng về phía văn phòng, còn vừa chạy vừa kêu gào ầm ỹ:" Nguy rồi.......Trời sụp rồi a a ——" làm ít người quay lại nhìn, vào trong văn phòng thấy Kỉ Hàn trở về:" Con mẹ nó, Hàn đội trưởng việc này là hay giả đây!" Đem cái thông báo quăng phịch đến trước mặt Kỉ Hàn.

      Kỉ Hàn vừa mới ăn cơm trưa xong, uống trà, tựa vào bàn liếc mắt nhìn xem Tần Dịch quăng cái gì lên bàn, nhìn trang giấy dúm dó, đập vào mắt đầu tiên là chữ kí như mây bay nước chảy... Chữ kí này của ai khác chính là của cục trưởng béo.

      A,a! Người này gần đây gan chó đúng là càng ngày càng lớn mà, ngay cả công văn do đích thân cục trưởng kí mà cũng dám xé xuống.

      " Dịch Tử, cậu muốn gấp máy bay hả." nhóm đồng nghiệp mới từ bên ngoài vào đến bên cạnh chọc :" Mới vừa nghe mấy đồng nghiệp bên ngoài , cậu lại đau mông nên kiếm chuyện nữa à." Người này gặpchút  chuyện là lại ồn ào.

      " Đâu chỉ đau mông, đầu của ông cũng sắp vỡ  ra rồi đây" Tần Dịch xong đem tờ giấy vo thành cục ném qua:" Tự mình xem ."

      Lí Trạch đem cục giấy mở ra, nhanh chóng xem qua lượt:" Con mẹ nó, Hàn đội trưởng, đây có phải là ?" ta giơ tờ giấy trong tay lên.

      Kỉ Hàn uống ngụm trà, trong lòng đại khái đoán ra được là việc gì:" Cậu xem" Cái này do cái lão béo kia kí có thể là giả được sao?

      " Hàn đội trưởng, thể bỏ lại chúng tôi——" Tần Dịch nhận được xác nhận của ,  ngay lập tức gào lên khóc:" Chị rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ, Hàn đội trưởng....... Đừng bỏ chúng tôi mà ."

      "Hàn đội trưởng, thể như thế được!" Lí Trạch ở bên cạnh cũng kêu gào.

      Mấy người Trần Hi ăn cơm xong trở về, trở về thấy Tần Dịch dốc lòng khóc như nhà có tang, hỏi Lí Trạch được biết cũng cùng nhau gào khóc.

       La rất to:" Hàn đội trưởng à......."

      Người sau lại tiếp tục:" đừng mà........"

      người lại tiếp:" rồi......."

      Người kia lập tức cũng thay đổi lời kịch:" Chúng tôi phải làm sao bây giờ đây......."

      Mọi người đồng lòng như , liền làm cho cả văn phòng giống như nơi tổ chức tang lễ, đồng thời cũng làm các đồng nghiệp ở những tổ khác ló đầu qua thăm dò.

      " Hình như, tổ trọng án bên kia xảy ra án mạng ?" Các cảnh sát đồng nghiệp bên tổ bên rất là tò mò nên qua tìm hiểu.

      " Nghe tiếng khóc thảm thiết như thế, làm cho trái tim mạnh mẽ của tôi cũng muốn vọt ra ngoài" đồng nghiệp Tảo Hoàng vội vàng buông công việc tay xuống thăm dò tình hình, đúng lúc thấy đồng nghiệp tổ ma túy cũng chạy đến thăm dò vội vàng hỏi thăm:" Ha —— bạn, bên kia xảy ra việc gì thế?"

      " Tôi cũng biết" đồng nghiệp bên tổ thuốc phiện trừng mắt:" Nghe thanh như vậy chắc là đội trưởng lưu manh của bọn họ xảy ra chuyện gì rồi" Nên mới kêu khóc thảm như vậy.

      " phải chứ, lúc tôi ăn trưa còn gặp Kỉ đội trưởng mà." Đồng nghiệp tổ kinh tế cũng cũng do thám tình hình nên cùng nhau thảo luận:" Chẳng lẽ, là xảy ra việc gì nghiêm trọng sao ?"

      Theo như tính tình của Kỉ Hàn, rất có thể là như vậy nha.

      ........

      "Cậu cút ngay" Kỉ Hàn gạt móng vuốt cẩu của Tần Dịch ra:" Người ta biết, còn tưởng mấy người khóc tang đó."

      Vừa nghe thấy tiếng thét to mười phần sức lực, mọi người biết là có việc gì, nhún nhún vai đều tự quay về chỗ của mình ai làm việc nấy.

      " Hàn đội trưởng" Tần Dịch giả bộ lau nước mắt:" Như vậy là chị muốn sao?"

      Kỉ Hàn đem ít trà còn lại uống nốt, vỗ vỗ vai Tần Dịch thanh thanh giọng :" Ngày hạnh phúc của các cậu cuối cùng cũng cũng tới."

      Đám người Tần Dịch vừa nghe như vậy, mắt ai nấy đều rưng rưng:" Rốt cục......rốt cục ngày này cũng đến. Bọn họ chờ ngày này lâu, dưới chính sách tàn bạo của nữ bạo quân này, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy được ánh mặt trời.

      " Xem mọi người nỡ rời xa tôi như vậy........." Kỉ Hàn liếc nhìn bọn họ:" Tôi nhẫn tâm, bằng tôi xin xem sao, chừng có thể...."

      " cần"

      Mọi người trăm miệng lời.

      Thực ra, nỡ ra vẫn có. Trong mấy năm qua, làm việc dưới quyền Kỉ Hàn mọi người đều biết, tuy rằng hơi thô bạo, hơi lưu manh, nhưng đối xử với cấp dưới của mình rất tốt, tự cho mình là sếp mà tự cao, ngược lại cùng mọi người ăn cơm, xưng huynh gọi đệ, nếu có bị xử phạt là người đầu tiên đứng ra gánh vác cùng mọi người.

      Được gặp người sếp như vậy, là bọn họ rất may mắn. Nhưng trong lòng bọn họ đều biết , Kỉ Hàn nên có nơi để phát triển tài năng, lệnh điều động nhân lần này, tuy mục đích, danh nghĩa đợt huấn luyên được nhà nước tài trợ mà thôi, nhưng ai cũng đều , càng mơ hồ lại càng quan trọng hơn.

      Cho nên, bon họ đều tâm chúc cho tương lai của Kỉ Hàn tươi đẹp.

      Khi Hạ Vũ lên tầng cao nhất, phát có người đến trước bước, đứng ở nơi mà hay đứng, là Kỉ Hàn. đứng ở chỗ khuất ánh sáng, dựa lưng vào tường. Im lặng bị che phủ bởi bóng tối, mái tóc ngắn đẹp đẽ của có chút rối, làm cho bất ngờ chính là......ở trong miệng ngậm điếu thuốc lá cháy dở.

      biết hút thuốc lá .......Kỉ Hàn hút thuốc........Đó là việc chưa bao giờ nhìn thấy, cũng có thể là..........Chưa bao giờ nghĩ tới.

      Kỉ Hàn cũng phát tới, hai người mỗi người đứng nơi, ai với người kia câu gì.

      "Có muốn hút điếu hay ?" là người đầu tiên phá vỡ khí im lặng này, chìa tay đưa cho điếu thuốc.

      Hạ Vũ đến, nhận lấy điếu thuốc, ngâm vào trong miệng, Kỉ Hàn vừa định châm lửa cho , đột nhiên cúi xuống, sáp lại gần, hai điếu thuốc đối diện nhau, mắt đối mắt, châm thuốc.

      "Thế nào........" Hạ vũ đứng thẳng người đậy, đứng bên cạnh , hút thuốc:" nỡ sao?" Chuyện của tổ trọng án cũng có nghe qua.

      " có việc gì" Kỉ Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình. Sau chuyện tối hôm qua, biểu của ta cũng có gì khác thường, mọi việc........Mọi việc đều giống như ban đầu.

      Như thế rất tốt, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì như vậy tốt hơn.

      Kỉ Hàn nghĩ ngợi, đột nhiên có bàn tay to, đem tóc rối của vuốt lại cho thẳng, Kỉ Hàn muốn gạt tay , nhưng nhanh tay hơn thu tay trở về, rồi yên lặng rời .

      được vài bước ngừng lại, xoay người, nhưng lại cố chấp để lại câu: " Lần này........ ở bên cạnh em."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 43: CÙNG NHAU.
      Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng

      Lần này....... ở bên em.

      Kỉ Hàn nghĩ tới bóng lưng của người nào đó sau khi bỏ lại câu kia,trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

      " Kỉ Tiểu Hàn" Kỉ Duệ gõ gõ cái bát tay , khi thanh của đũa chạm vào bát phát ra, cuối cùng cũng đem cái người thất thần kia kéo trở về.

      " Gì vậy?" Kỉ Hàn phục hồi lại tinh thần:" Duệ ca, ăn "

      " Tập trung ăn cơm ." Kỉ Duệ nhìn :" Vì dung lượng não đáng thương của mẹ, khi ăn cơm nên tập trung mà ăn, đừng có mà nghĩ ngợi những chuyện đâu nữa, nên để cho cái đầu của mẹ nó nghỉ ."

      Thằng nhóc này.......

      Bị bắt tại trận, Kỉ Hàn chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới phát trong bát của mình chất đầy đồ ăn, tất cả đều là những món ăn mà bình thương thích ăn:" Việc kia...... Duệ ca à, trong khoảng thời gian này khi mẹ có ở nhà, trước tiên con hãy qua nhà của dì Khánh Nhiên ở ." Để cho cậu mình ở lại trong nhà, vẫn thể nào yên tâm cho được.

      lát sau cho cậu bé biết chuyện phải huấn luyện, ban đầu cứ tưởng thằng bé nhảy dựng lên, nhưng lại nghĩ tới nó rất bình tĩnh, phản ứng nào cả, khiến cho cảm thấy hình như bản thân lo âu thừa thãi.

      " cần đâu" Kỉ Duệ bỏ miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai kĩ, rồi nuốt xuống sau đó mới từ chối vấn đề mà nêu ra.

      " được từ chối." Kháng nghị hiệu quả.

      Kỉ Duệ từ từ ngẩng đầu lên nhìn , rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn cơm, ý nghĩa của ánh mắt đó rất là ràng: Mặc kệ mẹ.

      "Này ——con trai, con nên biết tuổi của con còn rất ." Có thể có vẻ như là đứa trẻ, ngoan ngoãn nghe lời mẹ hả?.

      " Tuổi tác lên tất cả." Như trước mặt cậu bây giờ có ví dụ rất tốt. Kỉ Duệ đem miếng cơm cuối cùng ăn hết, lấy ra   tờ khăn giấy lau miệng:" Hôm nay là mẹ rửa bát, đừng có mà quên." Phải có vẻ của người lớn,mà  trước đó mẹ phải thể mình là người lớn, chẳng hạn như.....Đừng luôn nghĩ cách để quỵt nợ.

      " Thằng nhóc họ Kỉ tên Duệ kia." Kỉ Hàn trừng mắt nhìn người lên lầu kia, hơn nữa hình như hề có ý định quay đầu lại cùng tiếp tục  chuyện:" Bắt đầu từ ngày mai con phải đến nhà Khanh Nhiên ở, mẹ mặc kệ con có đồng ý hay ." là tức chết mà, chuyện cùng nó cần phân đúng sai, nên trực tiếp dùng vũ lực để thực mới đúng.

      Cả đêm Kỉ Duệ luôn ở trong phòng có ra ngoài, Kỉ Hàn nghĩ thầm chắc nó chỉ giận dỗi rồi thôi. Tuy ngoài mặt tỏ ra là để ý, nhưng trong lòng chắc chắn là thoải mái.

      Đứa này cùng Hạ Vũ hợp nhau, lần này biết huấn luyện cùng Hạ Vũ, tròng lòng nhất định cũng vui vẻ gì.

      Kỉ Hàn nghĩ như vậy, cho nên cả đêm cũng có làm phiền cậu , chỉ nghĩ rằng dù sao sáng mai cũng nên mang cậu đến nhà của Khanh Nhiên.......

      Nhưng vào ngày hôm sau chứng minh rằng, biết mình sai hoàn toàn.

      Kỉ Hàn híp mắt, nhìn về phía cái thằng nhóc toàn thân mặc quần áo phân biệt được màu sắc kia:" Kỉ tiên sinh. làm ơn cho mẹ biết, việc phải như mẹ nghĩ chứ." Sáng sớm khi tỉnh dậy thấy cậu bé đâu, cứ nghĩ là nó học rồi, nên trước hết đến cục lát, hiểu được cái thằng nhóc kia đáng lẽ nên ở trường học, thế mà lại có mặt tại cục cảnh sát.

      Kỉ Duệ hướng , nghiêm, cúi chào:" Báo cáo ngài cảnh sát, Kỉ Duệ có mặt."

      Tốt lắm!

      Thảo nào, ngày hôm qua sao lại im lặng như vậy, cái gì cũng , hóa ra là có tính toán từ trước, trong đầu thầm sắp xếp sẵn kế hoạch hết rồi.

      " A —— Kỉ tiểu ca, quần áo này mặc vào người cậu , giống chó mặc áo người nhìn đẹp ghê........." Tần Dịch đứng ở bên người, mang vẻ mặt chân chó khen.

      Nhưng mà.......lại dùng sai từ.

      Kỉ Duệ nhìn cái người cao to kia hoàn tàn vẫn chưa phát ra mình sai:" Dịch tử à...."

      " Tiểu ca, cứ ."

      " Trước đây em cảm thấy, trình độ ngữ văn của tốt, phải là lỗi của , mà là do học văn nhầm thầy dạy toán." Dừng lại:" tại phát em lại càng hiểu lầm thầy dạy toán của , ra do là người có chỉ số thông minh thấp, sau này thể bù đắp lại được nữa,"

      Tần Dịch bị như vậy mà chẳng hiểu gì cả:" Tiểu ca, môn ngữ văn của là do thầy ngữ văn dạy mà." Nhưng mà ta lại nghe hiểu —— ba chữ chỉ số thông minh thấp:" Hàn đội trưởng, cậu ấy lại mắng tôi."

      " Tránh ra, cậu mới là người bắt chước hình dáng của chó ấy." Kỉ Hàn liếc mắt cái, sau đó bắt cái thằng nhóc kia mang ra ban công, cảm thấy nên đem bất đồng của bọn họ cho .

      " Con trai, con đến đây là muốn làm gì?"

      " Nghỉ hè sớm."

      " ........." Kỉ Hàn trừng mắt nhìn cậu:" Việc này ai đồng ý?" Còn trường học sao? Làm sao lại gọi cho cuộc điện thoại nào, bây giờ các thầy đều có trách nhiệm như vậy sao, muốn khiếu nại!

      "Là "

      “Mẹ nó ——hả?" Giọng này đúng, Kỉ Hàn quay đầu lại liền thấy Hạ Vũ tới:" ........,......" nửa ngày cuối cùng lại hướng cậu bé ra câu:" Tên nhóc phản phúc." Hôm qua phải còn luôn miêng thích mà, làm sao hôm nay lại cấu kết với nhau làm việc xấu rồi.

      Kỉ Duệ liếc cái.

      " Về phía nhà trường, gọi điện thoại xin rồi." Hạ Vũ tới:" Con trai theo chúng ta......."

      " Ai là con của ?" Kỉ Hàn.

      " Ai là con của chú?" Kỉ Duệ.

      Hạ Vũ chớp mắt nhìn lớn trước mặt, hai  gương mặt có phần giống nhau, ngay cả tức giận cũng giống nhau, tự nhiên   kiềm chế được mà bật cười.

      ta cười lúc này, làm cho mẹ con hai người kia càng cảm thấy khó chịu, hai người đều đem cặp mắt vốn mở to đen kia nheo lại, môi mím lại........

      " Phốc ——" Hạ Vũ vừa mới ngừng cười, thấy hình ảnh như vậy, nhịn được lại bật cười.

      Kỉ Hàn nhìn người đàn ông đột nhiên cười kia, muốn thể khó chịu của mình, nhưng đột nhiên ý thức được........Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy cười thoải mái như vậy.

      Cười như vậy, Hạ Vũ bây giờ ấm áp hơn trước kia rất nhiều, biến thành người có tình người hơn.

      " Hạ tiên sinh " Kỉ Duệ :" Chẳng lẽ chú theo mẹ con cháu lên đây là muốn cười cho mẹ con cháu xem sao?"

      "Khụ" Cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng Hạ Vũ hắng giọng , che dấu xấu hổ của bản thân, sau đó mới tiếp tục đề tài trước đó:" tóm lại về phía trường học sắp xếp ổn thỏa rồi, con trai......." Hai cặp mắt mở to nhìn chằm chằm :" Tiểu Duệ, lần này lấy thân phận là người nhà cùng chúng ta qua đó."

      phủ nhân, bên trong quyết định này có chút tình cảm cá nhân —— muốn nhân cơ hội này được ở chung với hai mẹ con họ, con trai cực kì thích ——hơn nữa, chính bản thân Kỉ Hàn chắc cũng biết bản thân gặp phải chuyện gì , bản thân cảm thấy bất an, nếu để Kỉ Duệ ở lại đây mình cũng tốt.

      " Thời gian cũng còn sớm lắm, chúng ta xuất phát thôi" Việc Hạ Vũ nhắc nhở thời gian vừa đúng lúc, đem những kháng nghị của Kỉ Hàn vừa định ra nghẹn ở cổ.

      Sau khi xong, hai người vô cùng ăn ý xoay người bỏ chạy, cùng nhau đem kháng nghị của Kỉ Hàn vắt ở sau đầu.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 44: DOANH TRẠI HUẤN LUYỆN.
      Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng

      Trầm Sùng là người phụ trách lái xe, xe chạy xuyên qua sông Mã Long hướng về thành phố Thạch Lâm, rời xa nơi ầm ĩ kia, cuối cùng Kỷ Hàn cũng tới căn cứ quân mà lần trước nhận nhiệm vụ.

      Lần trước đến đây bởi vì liên quan đến nhiệm vụ, nên rất vội vàng, mà lần này lại khác, có lẽ ở trong đây tháng, Kỷ Hàn thầm đánh giá nơi  này. Căn cứ được xây dựng ven bờ biển, cách đó xa là biển cả xanh thẳm mênh thấy bờ, cũng vì như thế nên khí ở đây có độ ẩm thấp, Kỷ Hàn hít hơi mang theo hương vị mằn mặn của biển vào trong buồng phổi.

      "Ôi mẹ ơi, ở đây mà cũng có nơi như vậy sao, sao tôi lại biết chứ." Tần Dịch la to, làm cho ít người nhìn ta, Kỷ Hàn cùng Kỷ Duệ hai người đồng thời xoay người , yên lặng nhích qua bên cạnh vài bước, kéo dài khoảng cách, giả vờ như quen biết tên ngốc bên cạnh.

      Lúc đầu tưởng chỉ có mình đến đây, nhưng vào lúc xuất phát, cục trưởng béo lại cầm tờ thông báo, Tần Dịch cùng tới đây. Đừng thấy Tần Dịch miệng mồm cùng đầu óc ngốc nghếch như nhau, nhưng Kỷ Hàn là cộng nhiều năm của ta nên biết được bản lĩnh thực , Về mặt bắn súng có năng lực vượt trội, nhất là về phương diện đánh úp, cậu ta làm cho người ta hâm mộ về khả năng năng đánh úp. Cậu ta là nhân tài, tay súng cừ khôi, tự xưng là thiện xạ như Tiêu Lí Quảng của đại.

      ( thanks link của NP nhé: http://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_Vinh )

      Khi Tần Dịch nhận được thông báo, mặt nhăn nhó như trái khổ qua, kêu la thảm thiết, kết quả là bị mọi người đá cho trận, cuối cùng lại dùng tốc nhanh hơn bất cứ ai, nhanh chóng thu thập hành lí, thông báo cho cha mẹ, sau đó theo sát Kỷ Hàn lên xe. Trông dáng vẻ đắc ý, làm mấy tên trong cục cảnh sát sát tức đến nghiến răng nghiến lợi, hét to lần sau gặp nhất định phải đá cho cái mông của nở hoa, Chậc! Đàn ông luôn dùng bạo lực để thiết lập tình bạn.

      "Hàn đội trưởng, xem bên kia có mấy ông ngoại quốc kìa." Tần Dịch kéo Kỷ Hàn qua, mặt đầy vẻ ngạc nhiên làm cho Kỷ Hàn dám nhìn thẳng, muốn thừa nhận người này chính là do mình mang đến.

      Cách đó xa có mấy người nước ngoài cao to tóc vàng mắt xanh nghe được tiếng hét của Tần Dịch, mấy người ngoại quốc nghe tiếng xưng hô này được lịch cho lắm, tuy rằng Tần Dịch hề có ác ý gì nhưng kêu như vậy dễ nhận thấy làm cho họ cảm thấy khó chịu ——Xem ra trình độ tiếng Trung của mấy người đó cũng tồi.

      " Chào mọi người" Người phía trước mở miệng chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua đám người Kỷ Hàn:" Tôi là Thượng Tá Jess." tiếng trung của ta có chút khiên cưỡng, nhưng nghe vẫn hiểu, còn đặc biệt nhấn mạnh quân hàm của mình.

      Hạ Vũ thờ ơ, Trầm Sùng bước lên bắt tay :"Sĩ quan Trầm Sùng." Khi ở trong căn cứ này dù là ta hay Hạ Vũ hoặc thành viên S.M.T khi gặp nhau đều tự giới thiệu cấp bậc của mình là sĩ quan.

      Trước đây, bọn học có nghe nước Mĩ có cử vài sĩ quan qua đây trao đổi kinh nghiệm, xem ra là mấy tên này rồi.

      Jess đưa ánh mắt dò xét nhìn ba người Kỷ Hàn, Tần Dịch cùng Kỷ Duệ. Những Người trải qua huấn luyện quân nhân, đếu có hơi thở rất đặc biệt, tương tự như sắt thép, giống như Hạ Vũ, Trầm Sùng, Jess cảm nhận được hơi thở nguy hiểm người họ. Nhưng ở người đám người Kỷ Hàn hoàn toàn có...Có lẽ từng có, nhưng trải qua mấy năm làm cảnh sát, những thói quen của quân nhân, bị phai mờ , gần như biến mất hoàn toàn.

      " Tôi nghĩ ở Trung Quốc, khu vực quân là nơi......" Jess dừng lại, nghĩ nên dùng từ như thế nào để so sánh cho thích hợp:"Quan trọng. khôngcho những người có phận vào chứ." Người có phận ở đây là ám chỉ đám người Kỷ Hàn.

      "Cho nên những người được vào đương nhiên là người có phận ." Hạ Vũ mở miệng, hoàn toàn có chút e dè.

      Jess nghe được câu mặn nhạt của Hạ Vũ, trong lòng được vui vẻ, hơn nữa do câu ông ngoại quốc  lúc trước của Tần Dịch, làm cho đối với nhóm người Hạ Vũ có ấn tượng tốt, người nước ngoài khác đứng dậy, hướng về phía Tần Dịch hét to:" Này! Ông Trung Quốc, chúng ta so tài ."

      Thần kinh đơn giản của Tần Dịch, lại phát ra phản xa hình cung vào đúng thời điểm này, chú ý tới ý xấu của đối phương, vui cười hớn hở gãi gãi đầu:" Thi đấu cái gì?"

      Người kia nhìn xung quanh, vừa đúng lúc xa có cái sân bắn, vậy thi đấu bắn súng :” Thi kĩ thuật bắn súng.”.

      " Được thôi." Tần Dịch vừa nghe xong, hai mắt phát sáng. Làm cảnh sát, tuy rằng có thể sử dụng súng, nhưng thực tế có nhiều cơ hội sử dụng, ngày thường nếu nếu có ngứa ngáy chân tay cũng chỉ có thể đến câu lạc bộ bắn súng luyện chút cho đỡ nghiện mà thôi.

      Khi vào đến trong này, lúc ta nhìn thấy cái sân bắn kia ngay tức khắc làm cho máu nóng sôi trào. tại nghe được đề nghị của đối phương là bắn súng lập tức nhiệt huyết trào dâng.

      Kỷ Hàn nhìn Hạ Vũ cũng có ý ngăn cản. Mà mặt tên Jess kia lại  lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.........Mười lăm phút sau,nét mặt của Jess còn thoải mái như ban đầu, bộ mặt xem kịch vui hoàn toàn biến mất, bộ mặt xanh mét hết sức khó coi như nuốt phải con ruồi lớn.

      " Nghiêm......" Trong lúc khí có chút xấu hổ, tiếng khẩu lệnh to được truyền đến, ngay lập tức, Kỷ Hàn đứng thẳng người, ngẩng đầu, ưỡn ngực, làm tư thế nghiêm.

      người đàn ông trung niên mặc quân phục tới, từ bậc thềm tới chỗ này, Kỷ Hàn thấy khóe mắt và miệng của ông ta lên vẻ hài lòng, khẳng định là người này ở đây từ trước nhưng lại tránh sang bên xem kịch hay cũng có ý định ra ngăn cản.......Đây là muốn ra oai phủ đầu với mấy người bên kia sao?

      "Thượng tá Jess, đây là người mà trước đây tôi thường nhắc với qua với , Hạ sĩ quan." Người đàn ông trung niên giới thiệu:" Sĩ quan Hạ Vũ, còn đây là thượng tá Jess là người được bên Mĩ cử tới, phụ trách đợt hợp tác huấn luyện lần này, hi vọng hai người có thể hợp tác vui vẻ.”

      Xảy ra việc này còn hợp tác vui vẻ? dối trắng trợn như thế đúng là trong bản lãnh của sếp lớn mà.

      " là Kỷ Hàn phải ."

      "Vâng..........Đúng vậy, thưa sếp."

      Ông ta nhìn chằm chằm Kỷ Hàn lúc, sau đó vỗ vỗ vai :" Huấn luyện cho tốt." Sau đó nhìn về phía cậu nhóc phía sau Kỷ Hàn:" Vậy cháu chính là Kỷ Duệ."

      " Đúng vậy, thưa sếp." Kỷ Duệ trả lời dứt khoát.

      " Ha ha ——Cậu nhóc vui tính." Ông ta cúi người bế Kỷ Duệ lên:" nào, ông nội mang cháu chơi."

      Ông nội. . . . . .

      Kỷ Hàn cảm thấy trán chảy xuống đầy hắc tuyến.

      Người đàn ông đó phải là........ quay đầu nhìn về phía Trầm Sùng, Trầm Sùng nhếch miệng cho nụ cười, và cũng khẳng định câu trả lời ——Chính xác, người đàn ông đó chính là cha của Hạ Vũ.

      Lập tức Kỷ Hàn muốn chửi mẹ kiếp rồi. Con mẹ nó, đây phải là huấn luyện gì, ràng là do Hạ Vũ ta lấy việc công làm việc tư, nhân cơ hội này lừa gạt con trai của đến đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :