1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      035. Hạ chết yểu?
      Edit: Trang Kiều
      Beta: Quảng Hằng

      Kỉ Duệ lưng đeo cặp sách, mới ra đến cửa lớp học liền nhận thấy ánh mắt nóng rực rồi. Khóe mắt khẽ liếc, đứng bên ngoài chiếc xe đen kia – Kỷ Tiểu Hàn, con người ngốc nghếch.

      Thời điểm cậu bé thu được ánh mắt cầu cứu, lời cầu cứu là: Tiểu Duệ ca, mẹ sai rồi, con bảo trọng chính mình. Giúp mẹ kéo dài việc, mẹ nghĩ cách cứu viện.

      mất quá nhiều tế bào não để suy nghĩ, cậu bé liền đoán được đại khái tình. Bây giờ lại nhìn chiếc xe kia… Ừm hừm, may mắn là chỉ số thông minh của mình bị di truyền từ Kỷ Tiểu Hàn.

      Cậu nhóc lại thầm khinh thường chỉ số thông minh của Kỷ Tiểu Hàn thêm lần nữa. Sau đó coi như nhìn thấy chiếc xe tới gần mình, tới cửa có giáo: “ giáo La…”

      giáo họ La, tên là Mĩ Linh, năm nay hai mươi tám tuổi mà đến nay vẫn còn độc thân. Dùng câu đại để chính là, thuộc loại phụ nữ lớn tuổi nằm trong vòng bị ế, là đại, giáo La nhận thấy phụ nữ cần phải tự mình vươn lên, dựa vào đàn ông cũng có thể tạo cho mình khoảng trời. Theo cách của là, tuổi còn trẻ trong số các giáo viên chủ nhiệm bậc tiểu học, chính là ví dụ tốt nhất.

      Nghe giáo La khi còn học có kết giao với người bạn trai đẹp trai, nhưng nghĩ rằng người đàn ông đó là loại cặn bã, chân đạp hai thuyền… Tuy rằng chỉ là “Nghe ”, nhưng dựa theo lời và hành động nay của giáo La mà xem…”Trọng nam khinh nữ”, đối với học sinh nam cầu đặc biệt cao, còn đối với học sinh nữ lại tương đối thoải mái. Nên từ ‘nghe ’ đó vẫn có chút đáng tin cậy.

      Đương nhiên Kỷ Tiểu Duệ là người ngoại lệ.

      “Bạn học Tiểu Duệ!” Vừa thấy khuôn mặt nhắn làm ngươi ta quý kia, trong đầu giáo tràn ra tình thươngcủa người mẹ: “Làm sao vậy?” Trong trường học ai chẳng biết, Kỷ Tiểu Duệ bảy tuổi thông minh lanh lợi, lúc còn thông minh, còn có khuôn mặt nhắn tuấn tú đáng làm cho ít nhiều giáo đều thầm nghĩ rằng nếu mình có đứa con như vậy tốt biết bao, hoặc là ảo não sao mình lại sinh ra quá sớm.

      Tiểu Duệ ý bảo hạ thấp người xuống sau đó ghé sát vào tai giọng mà : “ giáo, bên kia có người xấu.”

      Vừa nghe thấy cậu bé như vậy, giáo giật mình khẩn trương, tay giữ chặt tay cậu bé, nhìn tới nơi mà cậu bé chỉ thấy chiếc xe màu đen bóng đắt tiền kia

      chậm rãi đỗ gần vào bên này: “Tiểu Duệ đừng sợ, có giáo ở đây, người xấu…” Chẳng lẽ năm nay lại thịnh hành mốt người xấu có dáng vẻ tuấn tú đẹp trai đến thế sao?

      La Mĩ Linh đánh giá người từ xe bước xuống kia, người đàn ông thân trang phục màu đen thoải mái, khó có thể che dấu dáng người siêu đẹp, bờ vai dày rộng, hai chân thon dài, cho dù mặc quần áo cũng thấy đường cong mạnh mẽ hoàn mỹ. ta đeo kính mát chắn hơn nửa khuôn mặt tuấn tú, còn lại là cái mũi, khuôn mặt câu dẫn người – chiếc mũi cao thẳng cùng thân hình hoàn mỹ của đàn ông, ánh mắt của ấy như thế nào đây? Cái kính mát màu đen ta đeo làm người ta nghĩ đến chiếc bút vẽ hoa gấm, làm nền cho khuôn mặt, làm cho người ta cảm thấy… Quá mức thừa thãi! Nhưng khi được mang khuôn mặt Hạ Vũ, đó là cảm giác… là quá hoàn mỹ.

      Đúng lúc thời gian tan học, cổng trường học ít cha mẹ tới lui đón con mình, Hạ Vũ xuất , đương nhiên trở thành tiêu điểm. Từ khi bước xuống xe tầm mắt mọi người cứ theo bước di chuyển của .

      Có chút tự nhiên liền chỉnh trang lại quần áo cùng cổ áo. nhiều năm mặc loại trang phục này. Những năm gần đây, khi làm các nhiệm vụ quần áo mặc nếu phải là quân phục cũng là quần áo đứng đắn. Ăn mặc giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

      Ánh mặt trời sáng lạn có chút chói mắt, quần áo màu đen lại hấp nhiệt, bất giác nhíu mày lại tới..

      Dưới ánh sáng rực rỡ của án mặt trời như thế này thực làm có chút thích hợp, thích u, hoàn toàn thích hợp với vẻ sáng chói thế này.

      đến trước mặt Kỷ Duệ, bình tĩnh đứng lại, nhìn thấy khuôn mặt nhắn có nét giống Kỷ Hàn kia, trong lúc nhất thời cũng biết mình muốn gì.

      Cũng giống như suy nghĩ của Kỷ Hàn, muốn điều tra ra được tin tức của mẹ con hai người đối với cũng khó. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, chỉ cần vài giờ đồng hồ đem thời gian Kỷ Duệ được sinh ra, nhóm máu và các loại tư liệu đều đến tay , thậm chí ngay cả DNA của cả hai người cũng được đối chiếu đầy đủ, vì muốn người phụ nữa kia kiếm thêm cái cớ nữa, nên chỉ lần cũng điều tra xong

      Đây là phương thức làm việc của Hạ Vũ, hoặc là làm, hoặc nếu làm phải làm tất cả cho xong, làm cho đối phương ngay cả ý định phản kháng cũng bị bóp chết từ khi mới xuất .

      hề nghi ngờ, thằng nhóc này đúng là con .

      muốn làm gì?” La Mĩ Linh dù bị người đàn ông này hấp dẫn, nhưng vẫn đem Kỷ Duệ kéo ra sau che chở cho cậu bé.

      “Nhóc con, thôi.”

      biết với những người đàn ông khác khi đối diện với con trai mình có cảm giác như thế nào, cũng cần biết. là Hạ Vũ, có cách nhanh nhất để tiếp nhận tin tức này, thích ứng được chuyện này là , cho nên lưu loát nhanh chóng tiếp nhận vị trí làm cha này.

      “Đừng…” Kỷ Duệ đem bản thân mình trốn ra sau La Mĩ Linh, làm bộ dạng hơi sợ: “Chú xấu xa, hung dữ lắm.”

      Hừ! Ăn kiểu gì thế? muốn nhận là nhận sao? Chưa vào được nhà họ Kỷ muốn làm chủ nhà rồi à? Sao nhìn cho kỹ nhà họ Kỹ nay là ai làm chủ, đàn bà quản lí bên ngoài (Kỷ Hàn ở bên ngoài kiếm tiền), đàn ông quản lí trong nhà(đàn ông ở trong nhà quản lý tiền làm ra), đây là gia quy nhiều năm của Kỷ gia.

      “Ba phải chú của con”

      Hạ Vũ nhíu mày, nửa là vì cái kiểu xưng hô kia, nửa là vì bộ dáng yếu ớt nhát gan đó của thằng bé. Con của Hạ Vũ sao lại có thể như vậy, bộ dạng yếu đuối khác với ba ba nó, hơn phân nửa là bị mẹ nó nuông chiều mà ra.

      phải chú của thằng bé, vậy đến đón thằng bé làm gì?” La Mĩ Linh vẫn bị bỏ qua giờ đứng dậy ngẩng đầu nhìn ánh mắt hung hăng về phía người đàn ông này, chắn tầm nhìn của Hạ Vũ hướng về phía Kỷ Hàn: “ mau, nếu tôi báo cảnh sát.”

      Hạ Vũ dùng giây liếc nhìn ta, sau đó tiếp tục với Kỷ Duệ: “Ba là baba của con.”

      “Ặc…” đợi Kỷ Duệ lên tiếng, La Mĩ Linh nhảy ra trước bước, nhanh chóng vạch trần lời dối của : “ Baba của Tiểu Duệ mất sớm rồi.” Muốn gạt người cũng được nhưng cũng phải tìm hiểu tin tức trước chứ, ai cũng đều biết Tiểu Duệ mồ côi cha mà…

      Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, khóe mắt khẽ nhếch lên. Tốt lắm! Người phụ nữ chết tiệt kia rốt cục dối thế nào với thằng nhóc? Và rốt cuộc có bao nhiêu người nghĩ rằng chết?

      có chuyện đó.” trầm mặc, nhìn vào mắt La Mĩ Linh mà đọc được ý nghĩ khác– dối bị vạch trần rồi nên khẩn trương đến mức được gì: “Tối qua tôi còn chuyến đến Kỷ gia, thấp nén hương cho baba của bé.”

      Gần đây bắt đầu phải thăm hỏi các gia đình học sinh, học sinh ngoan giống như Kỷ Duệ kỳ cần phải , nhưng vừa lúc ngang qua nên cũng thuận đường mà tới.

      Đứng ở cạnh , Kỷ Duệ nhếch khóe miệng, trùng hợp mà. Tối qua sau khi Hạ Vũ ra khỏi nhà bọn họ, cậu bé cùng Kỷ Tiểu Hàn đem ảnh của Hạ Vũ ra xem, rồi ôm bụng cười nghiêng ngả, kết quả là giáo đột nhiên đến chơi, hai người chưa kịp đem ảnh chụp cất , hơn nữa hai người cười đùa đến nỗi hốc mắt có chút ươn ướt…Tất cả đều là trùng hợp.

      “Thắp hương!” Thái dương Hạ Vũ giật giật, nghĩ tới Kỷ gia đem ảnh làm ảnh thờ… Rồi mình tự đến thắp hương cho chính mình… Kỷ Hàn…người phụ nữ chết tiệt này!

      “Đúng!” La Mĩ Linh biết vấn đề nghiêm trọng bên trong, càng cố gắng đem Kỷ Hàn cùng cậu nhóc đẩy tới: “Tôi còn nhớ baba của tiểu Duệ tên là…”

      “Tên là gì?” Khi đó phía dưới ảnh chụp bị che bởi hoa tươi cùng trái cây, thấy .

      “Hạ chết yểu.”

       “Tốt lắm…” Hạ Vũ giận quá bật cười, Kỷ Hàn, món nợ này, chúng ta từ từ tính.

      Nhìn thấy nụ cười của có chút vặn vẹo khó coi, Kỷ Duệ trong lòng im lặng mà chúc phúc: Ờ -  Kỷ Tiểu Hàn, mẹ tự cầu phúc , mong mẹ tồn tại cùng thượng đế, a-men.

      -----Lời với người xa lạ----

      Kỷ Hàn, tự cầu phúc nhiều ╮(╯▽╰)╭

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      036. Ba viện binh.
      Edit: Trang Kiều
      Beta: Quảng Hằng

      Bên kia, đứa con cùng baba là diễn viên chính của bộ phim, bên này, Kỷ Hàn cũng nhàn rỗi.
      Vừa tan tầm lập tức tìm viện binh.
      Ứng cứ viên sáng giá nhất được chọn: Thi công tử.
      Vì sao ta lại được đứng đầu ư? Bởi vì biết con người của Thi công tử, quyền cao có, thái độ làm người cũng được, tuy rằng… sợ Hạ Vũ, nhưng Kỷ Hàn tin tưởng ta, dựa vào tình bằng hữu của với ta Thi công tử tuyệt đối thể thấy chết mà cứu được.

      Đương nhiên ít khi chủ động tìm đến ta, mặt của Thi công tử chắc chắn đen, cái gọi là “vô bất đăng tam bảo điện” ( có việc gì đến tòa tam bảo ), càng đừng phía sau Kỷ Hàn có bức tượng Diêm La sống, đến đăng tam bảo điện, chẳng khác nào đem mạng ta cho Diêm La vương.
      xem xét tình cùng chân tướng luôn thể, Thi công tử sắc mặt từ đen chuyển sang trắng, ôm hai ngực, run rẩy.
      “Cho nên tôi cần giúp tôi, giả vờ là vị hôn phu của tôi..”
      “NO!” Thi công tử ra sức mà lắc đầu, thiếu chút nữa đem đầu rơi ra khỏi cổ, “NO! Tôi cự tuyệt!” Tình bạn bè là cái gì, chạy trước bước, giữ được cái mạng của mình là quan trọng hơn, mạng giữ được còn giữ tình bạn gì chứ.

      dám cự tuyệt!” Kỷ Hàn hung hăng mà cầm lấy áo ta, lúc trước vẻ mặt khẩn cầu, nếu được đùng dến bạo lực, “Giúp hay giúp?”
      “Tôi là người đàn ông có khí phách, tuyệt đối dễ dàng thay đổi lập trường của mình: giúp!” Thi Thanh Trạch ngữ khí kiên định mà tuyên cáo lập trường của chính mình.

      “Thi Thanh Trạch, ngày thường việc gì tôi cũng giúp , tại tôi như thế này mới cần tới giúp đỡ của , mà lại như vậy là sao. phải đàn ông mà!” Ngón tay chỉ đến mũi ta, tức giận mắng ầm ĩ.

      Nào biết Thi công tử hổ danh là bạn của Kỷ nương, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khi quen biết Kỷ Hàn từ nay về sau lòng tốt xem như đx bị chó tha .
      Cho nên lòng tốt hay cái gì đó cũng chỉ là cảnh nền thôi.
      Thi công tử vừa nhấc tay ngón út nhếch lên, ngón trỏ ngón cái vân vê, ra tư thế lan hoan chỉ (Tư thế của mỹ nhân ngày xưa) , xinh đẹp vô hạn mà câu, “ có thể xem tôi là đàn ông, tôi cũng ngại.”
      Hộc máu!
      Kỷ Hàn nổi giận, muốn trách mắng hành vi có lòng tốt, khóe mắt nhìn đến lối vào xuất thân hình quen thuộc, lập tức thu vẻ tức giận lại, thay bộ dạng ôn nhu vào gương mặt, ngay cả tươi cười đều dịu dàng hơn vài phần: “ Mẹ Thi.” Đón tiếp lễ phép đến cực điểm.
      “Hàn nịnh bợ.” Thi Thanh Trạch cúi đầu thêm câu, đồng thời nhanh chóng đem hoa lan thu lại, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
      đến cũng lạ, năm đó Thi Thanh Trạch tuyên bố mình là người đồng tính, đối với Thi gia đương nhiên chính là quả bom nguyên từ rơi xuống đầu. Mẹ Thi lại vừa đấm vừa xoa mà khuyên ta, kết quả đều là vô dụng. Đến khi Kỷ Hàn xuất , Thi công tử tỏ vẻ thực thích Kỷ Hàn ở trước mặt mọi người, mẹ Thi giống như với được chiếc phao cứu mạng, đối với Kỷ Hàn cũng vừa mắt, lại tràn đầy thương. Về phần Kỷ Hàn đứa con mẹ Thi cũng tỏ vẻ hoàn toàn phải vấn đề quan trọng gì. Có Kỷ Duệ thông minh như vậy làm cháu đích tôn bà cầu còn được.

      “Tiểu Hàn này, hôm nay qua đây sao lại với bác tiếng.” Mẹ Thi trước tiên thèm nhìn đứa con của mình, vẻ mặt thân thiết kéo tay Kỷ Hàn: “Sao lại thấy gầy hơn trước rồi, gần đây vất vả lắm sao?”
      vất vả. Chỉ là lâu gặp mẹ Thi nên rất nhớ mẹ.” Kỷ Hàn ngoài miệng ngọt như đường, tiếp tục nịnh hót: “À…Mẹ Thi, hôm nay nhìn mẹ hình như hơi…”
      “Làm sao vậy?”
      “Sao con lại thấy trẻ ra.” Kỷ Hàn làm ra vẻ ủ rủ: “Dì với con mà ra ngoài với nhau người khác lại nghĩ hai ta là hai chị em.”
      Cuộc chuyện làm mẹ Thi cười suốt: “Cái miệng con bé này, ngọt như có mật vậy, gặp con là mẹ thấy vui rồi, nếu con có thể là con dâu của mẹ…” Lời cũng trắng ra đến vậy, sao thằng nhóc kia lại vui chứ.
      “Mẹ Thi, con cũng muốn …” Họ Thi kia, bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Cho là vị hôn phu của tôi muốn, vậy đừng trách tôi!
      “Mẹ, con có chút chuyện muốn với ấy.” Thi Thanh Trạch thấy tình huống này nếu ra mặt là được, làm tốt là hai người kia tính đến chuyện chung thân đại của ta ngay. Vội vàng đứng dậy kéo Kỷ Hàn chạy đến thư phòng mà đóng cửa lại rồi khóa luôn.
      “Bà của tôi, tha cho tôi .” ta còn muốn sống thoải mái thêm mấy năm nữa.
      Kỷ Hàn chưa được gì, bên ngoài truyền đến tiếng của mẹ Thi: “Thanh Trạch, Tiểu Hàn, hai đứa đừng ngại nhé, mẹ trước.”
      “Mẹ Thi…” Kỷ Hàn vừa định lao ra giữ lại cứu binh, Thi Thanh Trạch bước tới trước bịt miệng lại, ngăn chặn cho ra ngoài. Đến khi qua lúc lâu, xác định mẹ mình rời mới buông ra.
      “Hừ, người phụ nữ này..” Thi Thanh Trạch nhăn nhó ăn quyền ở bụng,con mẹ nó, nắm đấm có lực mà.
      “Thanh Trạch, giúp tôi lần này .” vừa đấm vừa xoa, mắt long lanh ngấn lệ, thoạt nhìn đáng . Nhưng…Thi Thanh Trạch là ai chứ, nếu muốn ta giúp là phóng hỏa giết người hay gì gì đó cần phải hai lời, nhưng mà bắt ta đối diện với Hạ Vũ… lựa chọn của ta: Đứng lên, thừa dịp Kỷ Hàn chú ý đẩy ra khỏi thư phòng: “ Tạm biệt! Bảo trọng!”
      “Con lợn kia! Họ Thi kia…”
      Kỷ Hàn còn chưa mắng xong, Thi Thanh Trạch lưu tình đem cửa thư phòng đóng sầm lại, còn chính mình thanh tịnh bên trong.
      Người đầu tiên cầu cứu viện… Thất bại!
      May mắn lập hồ sơ. Rút di động ra tìm dãy số, nhấn vào màn hình.
      “Dịch Tử, là tôi. Có nhiệm vụ cần ra tay!”
      “Tiểu Hàn à, có việc gì…a…” Đầu dây bên kia Tần Dịch còn chưa xong phát ra thanh kì quái.
      Kỷ Hàn lựa chọn coi như nghe thấy thanh kỳ quái của ta, tiếp tục : “Buổi tối sang nhà tôi, cùng tôi tâm tình, , làm bạn trai của tôi.”
      Sau khi xong, đối phương im lặng hồi, sau đó lạch cạch tiếng, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu rên của Tần Dịch: “Kỷ Hàn, sao lại dọa tôi sợ, di động của tôi rơi xuống WC rồi…”
      “W…WC…
      Cho nên cái thanh vừa nãy của ta là ta ở trong WC!
      Kỷ Hàn cảm nhận được sau ót mấy vạch đen, sau đó yên lặng mà tắt điện thoại. hề nghe bên kia gào khóc thảm thiết, bên mình chỉ còn mãnh thanh tịnh.
      Người thứ hai nhờ giúp đỡ…Thất bại!
      tại còn lại người cuối cùng.
      Kỷ Hàn tìm kiếm dãy số, sau đó nhấn nút gọi , , tin tưởng người kia nhất định cứu , chỉ là… Trang phục màu trắng an nhàn, người đàn ông ngày thường thanh tú, tóc mềm mại, người đàn ôn nhu hòa, ngũ quan sạch : Lông mi trải qua cắt sửa, làn da mỗi ngày đều được chăm sóc, đôi môi đỏ mềm mại như cánh hoa mới nở lại còn thêm tầng son môi mỏng.

      “Cũng là tốt nhất,” Kỷ Hàn thấy ta xuất , vẻ mặt cảm động: “Qủa nhiên, vẫn là chị em tốt.” Đám đàn ông chết tiệt kia, ai đáng tin cả.
      “Xảy ra chuyện gì, sao em nôn nóng vậy.” ta ý bảo đừng nóng vội, cứ chậm rãi .

      Kỷ Hàn đem tình ra cách mơ hồ, đem Hạ Vũ thành khi còn trẻ sai người, hy vọng có thể làm cho Hạ Vũ biết khó mà lui: “Chính là như vậy, khó mà.”
      “Ừm.” Lí Hi gật đầu, “Yên tâm , đơn giản mà.” Trước kia ta cũng giúp che chắn ít người theo đuổi.
      Lí Hi là người mà được các bà các chị trong khu phố giới thiệu coi mắt khi vừa mới tới, , cũng là người duy nhất bị dọa cho chạy, ngược lại lại thành bạn tốt của …Chị em tốt.
      Bởi vì Lí Hi thích chính là đàn ông.

      Mà vấn đề duy nhất là …

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37: Những vị hôn phu.
      Edit: Trang Kiều
      Beta: Quảng Hằng



      Lí Hi hiểu trong lòng Kỷ Hàn suy nghĩ cái gì, xem bộ dáng mặt mày cau có của tưởng vẫn còn lo lắng đến việc ứng phó với người đàn ông kia nên mở miệng an ủi: “Yên tâm , có chuyện gì đâu.”

      “Ừm!” Hy vọng là thế. Kỷ Hàn nở nụ cười gượng.

      Lí Hi khẽ gật đầu, nhìn lúc sau đó rút từ trong túi của mình đồ trang điểm mang theo người : “Qua bên kia ngồi.” Người phụ nữ này cũng tệ, chỉ là luôn đem bản thân mình lôi thôi.

      “Hả?” Kỷ Hàn ngây ra bị ta kéo xềnh xệch, rồi đẩy xuống ghế sô pha gần đó. Sau đó sợ hãi mà nhìn những dụng cụ mà Lí Hi lấy từ trong bộ đồ trang điểm ….

      “Làn da căn bản rất tốt, cũng cần dùng phấn để che, tức chết người được…. Mắt mở vừa thôi, trừng lớn như thế để làm gì, mắt bò à… Lông mày của bao lâu rồi cắt sửa thế, dáng lông mày sai nhưng cần phải sửa lại chút…Còn nữa, môi của sao lại thế này, chết tiệt, khô nứt hết rồi… là làm mất mặt phụ nữ….”

      Kỷ Hàn thầm bảo mình phải kiềm chế, có việc cần ta nên phải ngoan ngoãn thu hồi bản tính của mình. Cứ để ta tác oai tác quái lúc này, để mặc ta ở mặt mình vẽ hươu vẽ vượn như bức tranh.

      “Còn nữa, nếu muốn tôi sắm vai của vị hôn phu chúng ta cũng phải thể chút thân mật. cũng phải bộc lộ vẻ thùy mị của phụ nữ…” Xong rồi, Lí Hi đem đồ đạc thu dọn lại, vừa lòng mà thưởng thức thành quả mà mình vừa tạo ra.

      Kỷ Hàn tuy rằng phải kiểu kiều diễm của mỹ nhân, nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn, nhìn lâu cũng thấy chán. Hơn nữa, trang điểm tự nhiên khiến cho đôi mắt tỏa ra ánh nhìn linh hoạt, quyết rũ nhất là đôi môi căng  đầy mịn màng kia, càng nhìn càng muốn cắn, làn da của vốn trắng mịn, cả người thoạt nhìn… Dùng lời thịnh hành nhất nay mà đó là tươi mát trong sáng. Lí Hi vừa lòng thưởng thức tay nghề của mình, là người trang điểm nổi tiếng, ta quả nhiên là có sức mạnh biến vịt xấu xí thành thiên nga.

        “Rác rưởi, kì quá mất.” Cảm giác giống như đeo mặt nạ, Kỷ Hàn làm mặt quỷ, ngừng vặn vẹo cơ bắp mặt mình.

      Lí Hi che mặt vỗ trán, câu hủy hình tượng tươi mát trong sáng: “Vừa nãy tôi có nghe vậy? Phải thân mật, phải ôn nhu, phải có phong thái của người phụ nữ …”

      Thân mật?! biết rồi! Kỷ Hàn đưa tay kéo ta ngồi xuống cạnh mình, ôm bờ vai của ta: “Như vậy đủ thân mật chưa…” Về phần ôn nhu, dịu dàng của phụ nữ, giọng điệu phải mềm mại chút: “Hi, em thế này đủ ôn nhu cùng dịu dàng của phụ chưa !”

      Lí Hi chấn động mà nhìn quái vật bên cạnh mình – Người này là gay sao? Vừa trở về sau cuộc phẫu thuật thành công ở Thái Lan biến đàn ông thành phụ nữ đấy à, cho nên hành vi cử chỉ cùng với khuôn mặt của mới có thể ăn khớp đến thế này.

      “Này, vẻ mặt của như thế là sao?” Gặp quỷ sao? Kỷ Hàn trừng mắt với ta.

      Ổn định lại nỗi lòng của mình, Lí Hi quyết định dạy bảo tốt, phụ nữ cần có ôn nhu và dịu dàng là thế nào.

      “Ôn nhu nhất định là phải nằm bò nằm sấp ra như thế, mà là loại cảm giác. Đầu tiên phải có chút tự nhiên…Đúng, phải tự nhiên, sau đó khi đưa mắt nhìn tôi phải mềm mại, đừng mang kiểu bắt ép cam nguyện thế này… Sau đó, lát nữa đừng cứ mở miệng là cướp lời trước, nhớ kỹ, tại tôi là chồng chưa cưới của , là người muốn dựa dẫm vào…”

      , chợt nghe thấy có tiếng xe vừa đỗ lại.

      Kỷ Hàn giật nảy lên: “ ta đến đó.”

      “Mẹ…” người chưa tới mà tiếng đến rồi. Kỷ Duệ hô to nhằm nhắc nhở Kỷ Hàn, quân địch đến rồi: “Mẹ, chú quái lại đến nữa…”

      Cửa mở, thân hình cao lớn dừng lại ở cạnh cửa ra vào, nhìn thấy đôi nam nữ có cử chỉ vô cùng thân thiết sô pha quay lưng về phía mình.

      “Tiểu Duệ, con về rồi.” Lí Hi đứng lên, xoay người đồng thời tự nhiên mà đáp lời Kỉ Duệ: “Mau mang túi sách cất ,lát chú mang con với mẹ ăn cơm..” Khóe mắt đảo qua bóng đen vẫn đứng ở cửa ra vào, chứng minh đối phương còn tồn tại. Lí Hi phủ nhận mình có chút hiếu kì, rất muốn xem thử là loại nhân vật nào làm cho Kỷ Hàn lo lắng lạ thường đến vậy: “Con cái gì chú quái vật, kêu chú ấy về , đêm nay mẹ con rảnh..”

      Tầm mắt người đối diện đứng ngoài cửa làm Lí Hi ngẩn ra, lập tức hai mắt sáng lên, cả người nhịn được kích động mà run rẩy…

      Ánh mắt lạnh lùng, đảo qua khuôn mặt quá mức tinh xảo của Lí Hi, nhíu mày: người phụ nữ này thích kết giao với loại người gì thế này

      “Em muốn ra ngoài à?” Hạ Vũ nhìn Kỷ Hàn, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng trang điểm  của .

      “Đúng vậy.” Kỷ Hàn qua, rất chủ động cầm tay Lí Hi: “Tôi và Hi quyết định đính hôn, chúng tôi ăn cơm chúc mừng chút.”

      “Đính hôn?!” Hạ Vũ nhìn vào nơi hai bàn tay nắm kia.

      Lí Hi rút bàn tay Kỷ Hàn nắm về, mặt xuất nét đỏ ửng đáng ngờ, có chút nhăn nhó : “Tôi cảm thấy chuyện đính hôn quá quan trọng, nên cần suy nghĩ kĩ hơn.”

      Khóe môi Kỷ Hàn khẽ giật giật, chuyện mà lo lắng nhất, quả nhiên xảy ra. Loại đàn ông như Hạ Vũ Lí Hi có sức chống cự.

      “Lí Hi, con mẹ , đừng háo sắc giùm tôi.” Kỷ Hàn ở phía sau lưng hung hăng véo cái, thấp giọng .

      “Người đàn ông này chuẩn men quá à.” Lí Hi nuốt nước miếng cái, giọng đáp lại: “Hoàn toàn chính là đồ ăn của tôi đó.”

       “ muốn ăn người đàn ông này vậy càng phải chia rẽ tôi với ta chứ, làm cho ta chết tâm sau đó mới có cơ hội, phải sao?”

      Hai người đứng đó thầm hồi, bị ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của Hạ Vũ ở cửa làm cho người ta đoán ra suy nghĩ điều gì.

      “Á… cũng đúng há.” Lí Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Lập tức đưa tay ôm lấy bả vai Kỷ Hàn, :









       “Tôi nghĩ kĩ rồi, cùng Hàn đính hôn là quyết định tuyệt đối chính xác, tôi chính là vị hôn phu của ấy.”

      “Vị hôn phu?!” Hạ Vũ lặp lại lời của ta, cố ý ba từ này rành mạch.

      “Đúng, vị hôn phu.” Kỷ Hàn gật đầu, quật cường mà lập lại lần “ ấy đối xử với tôi tốt lắm. Với tiểu Duệ cũng tốt nữa, mấy năm nay ấy vẫn luôn rất quan tâm đến tôi, về sau cũng quan tâm tôi như thế.”

      Im lặng, Kỷ Hàn giống như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch -  thình thịch- thình thịch thình thịch….

      Lúc đối mặt với , luôn thể khắc chế lại khẩn trương. Đây là di chứng từ ngày xưa khi còn say đắm, là căn bệnh cần chữa trị. Cách chữa trị tốt nhất là đem ra khỏi cuộc sống của mình, làm cho hai người trở thành kẻ xa lạ với nhau, bỏi vì chính là nguyên nhân của căn bệnh kia.

      Phịch….

      Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, bóng người vọt vào, bỏ qua dáng đứng ở cửa của người đàn ông kia, cố lấy dũng khí vọt vào trong. Ôm lấy Kỷ Hàn, lớn: “Hạ Vũ, Tiểu Hàn Hàn là của tôi, chúng tôi định đính hôn, thể đoạt người của bạn.”

      Kết quả là, Thi công tử coi như là người có nghĩa khí, sau hồi cân nhắc vẫn là quyết định tình nghĩa là hết vội vã chạy tới đây hỗ trợ.

      Sau khi dùng hết can đảm khẳng khái tuyên bố, Thi Thanh Trạch mới phát vai Kỷ Hàn còn có bàn tay khác. Hai người đàn ông cùng ôm Kỷ Hàn, Kỷ Hàn hóa đá.

      “Có đến hai vị hôn phu?!” Ánh mắt đen tối từ người đàn ông nhíu lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn vào phòng khách có hai nam nữ kia.

      “Tôi mới đúng…” Hai người đàn ông đồng thanh, sau đó lại cùng dừng lại.

      Bịch…

      Cửa lại bị bật ra, Tần Dịch vọt vào, vừa vào vừa hét lên: “Đồng chí Hàn, làm bạn tôi .”

      Hãy cho chết !!!!!

      Kỷ Hàn quyết địng rơi vào trạng thái giả chết.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      038.  câu gây chết người.
      Edit: Trang Kiều
      Beta: Quảng Hằng



      trường im ắng lạ thường.

      Thi Thanh Trạch cùng Lí Hi ý thức được tình huống có chút thích hợp. Nhưng thần kinh có vẻ ổn định như Tần Dịch lại luôn chậm nửa nhịp, vừa vào cửa đầu tiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng bên cạnh Kỷ Hàn, liền ồn ào: “ Hai người các còn mau buông đồng chí Hàn ra. Đồng chí Hàn phải là bạn của tôi.”

      Lúc đầu, ta muốn đến. nhưng mà… Sau khi nghĩ kĩ lại, đồng chí Hàn tuy rằng thích trêu chọc ta, cũng thích giành đồ ăn với ta, nhưng ngày thường cũng chiếu cố ta ít. Lại , Kỷ Hàn chắc chắn phải gặp việc gì khó khăn cho nên mới nhờ ta giúp đỡ. Cho nên ta phải đến, quyết định nghĩa khí là hết, đóng vai bạn trai của Kỷ Hàn.

      Quả nhiên, đúng như ta nghĩ, Tần Dịch vừa vào thấy tình huống -  Kỷ Hàn bị hai người đàn ông cùng tấn công, chính nghĩa lập tức dâng trào, hùng hổ la hét hai người kia.

       “Tiểu Hàn…” Trần Hi choáng, liên tiếp có vị hôn phu cùng bạn trai, bây giờ nên diễn thế nào đây?

      “Tiểu Hàn Hàn.” Thi Thanh Trạch cảm thấy chuyện rất ổn, cố tình nhìn sang vào người nào đứng ở cửa vẫn rất bình tình, làm cho ta càng cảm thấy sởn tóc gáy.

      “Đồng chí Hàn!” Lúc này, Tần Dịch cũng hiểu được chút việc diễn ra. Vừa rồi bị ngược sáng nên thấy người nào đó đứng bên phải, đó phải là Thi công tử sao? Lại cùng tầm mắt bọn họ mà nhìn sang, trợn to hai mắt” “Thế này là thế nào….. ta cũng ở đây.” ta giọng hỏi Kỷ Hàn.

      “Bạn trai?!” Hạ Vũ cuối cùng cũng mở miệng, nhíu mày nhìn Tần Dịch.

      Kỷ Hàn biết lúc này thể giả chết được nữa. đây là muốn đùa chết hay sao? Lúc bảo đến, khi đến lại đến lượt thế này.

      “Vị hôn phu tiêu chuẩn?!” Hạ Vũ nhìn Trần Hi.

      “Vị hôn phu phù hợp?!” Cuối cùng nhìn về phía Thi Thanh Trạch, loại điểm danh lại.

      “Bạn trai… Vị hôn phu tiêu chuẩn ….Vị hôn phu phù hợp…” Tần Dịch buồn bực lặp lại lời của ta nhấn mạnh lần, sau đó nhếch miệng : “Tôi này, đồng chí Hàn à, ra có sở thích chơi trò thế này.” Hậu ba vua, nữ vương à, Võ Tắc Thiên của đại à, quả nhiên thích hợp với khí chất của đồng chí Hàn mà.

      “Chơi trò em cậu ấy!” Kỷ Hàn đánh thẳng vào ót ta, xóa sạch hình ảnh trong đầu ta nghĩ.

      “Em tôi mới có 12 tuổi.” Tần Dích ôm cái ót mình, cực kỳ ủy khuất, nhưng vẫn quên cố gắng giữ trách nhiệm của người , bảo vệ em mình: “Tôi có thể cống hiến cả tuổi trẻ cùng sức lực cường tráng của tôi cho chà đạp nhưng đừng đem chú ý tới người em của tôi mà.”

      Người đâu! Ai tới giúp tôi mang gã phân biệt nổi tình huống nào là đùa giỡn chỗ khác .

      Khóe miệng Kỷ Hàn co giật từng hồi, biết nên cái gì. Nhưng Hạ Vũ có lòng tốt mà đứng dậy giúp tiếp. tới, ở trước mặt bốn người bọn họ, an ủi Tần Dịch: “Yên tâm , ấy xuống tay với em của cậu đâu.”

      Mọi người khó hiểu mà nhìn về phía , sau đó tiếp tục : “ Bởi vì ấy có rất ít người bạn như vậy, đúng .” nhìn về phía Kỷ Hàn, có lòng tốt mà tìm cho cái bậc thang xuống.

      Hạ Vũ là người tốt như vậy sao?  Kỷ Hàn tuy rằng biết trong hồ lô của ta bán độc dược gì, nhưng trơ mắt cũng chỉ có cái bậc thang này để xuống, đành chỉ có thể kiên trì mà theo!

      “Đúng…Đúng! Đúng vậy!” Khí thế quá yếu, phải mạnh mẽ chút, tự nhiên chút: “Ba người bọn họ đều là tình nhân của tôi, tôi thiếu đàn ông.” Trong thế giới đầy mỹ nam thế này, hưởng thụ chút có lỗi quá, Kỷ Hàn cố gắng đem biểu của chính mình thành người phụ nữ bất cần đời.

      “Đúng vậy!” Ba đàn ông lại ăn ý với nhau lúc này trăm miệng lời mà trả lời.

      “Thời gian phân chia nhau thế nào vậy?” Giọng của Hạ Vũ cao thấp, bình tĩnh tiếp tục .

      tuần có bảy ngày, ba người…” Tần Dịch ở vừa lẩm bẩm tính toán đột nhiên: “Á, chia đều được…”

      “Hay nên , mọi người thích chơi kiểu NP? Đến lượt?” Hạ Vũ tốt bụng mà ra phương án cho ta.

      “Đúng vậy!” Cái này chắc được, Tần Dịch gật gật đầu: “Đúng , đồng chí Hàn?!”

      “Đúng, cái đầu đó.” Kỷ Hàn vung tay tát vào ót ta lần nữa: “ đứng sang bên , đừng làm loạn nữa.”

      “Cũng đâu có kịch bản sẵn, tôi chỉ có phát huy khả năng của mình thôi mà.” Tần Dịch vừa né sang bên vừa lẩm bẩm. : “Chỉ với tôi là đến làm bạn trai của , lại còn thêm vị hôn phu tiêu chuẩn, rồi hôn phu phù hợp linh tinh thế này…á…” tới đây, Tần Dịch xoay qua, nhìn Hạ Vũ: “Cảnh sát Hạ, vậy diễn vai nào?”

      Hỏi đúng trọng điểm đấy.

      Hạ Vũ đến trước mặt Kỷ Hàn, Kỷ Hàn kỳ ra cũng tính là thấp, đối với phụ nữ, cao mét bảy coi như là hạc trong bầy gà, nhưng khi đứng trước mặt Hạ Vũ từ cao mà nhìn xuống . Kỷ Hàn cố gắng nhìn lên, cho bản thân có vẻ thấp hơn nhiều như vậy, người thấp hơn khí thế cũng yếu hơn.

      “Tôi…” Hạ Vũ nhìn Kỷ Hàn, trả lời câu hỏi của Tần Dịch: “Là người đàn ông đầu tiên của ấy, là cha của đứa bé kia.”

      Cái gì là câu gây chết người! Hãy nhìn cảnh sát Hạ Vũ biết.

      Bạn trai? Là cái thá gì? Vị hôn phu tiêu chuẩn hay là vị hôn phu phù hợp, cũng là cái đinh gì? Người đàn ông đầu tiên lại còn thêm đứa bé nữa, trực tiếp đem bọn họ tử hình tại chỗ. Càng đừng nhắc đến thân phận của người ta là Hạ cảnh quan chân chân thực thực, chứ đừng chi là thân phận giả mạo như ba người bọn họ.

      Thi Thanh Trạch đối với việc này trong lòng sớm biết cho nên cũng quá kinh ngạc. Bất quá nhìn vẻ mặt Hạ ma đầu xem ra thành công đem tiểu ma đầu là loại ra.

      Tóp tép… liếc mắt về phía sô pha, Kỷ Duệ vừa cầm miếng khoai chiên ăn vừa xem kịch diễn ra. An bạn họ Kỷ quay ra nhìn thấy ánh mắt ta, khóe miệng nhếch lên, đứa cho ta miếng khoai chiên, ngoài mặt cười nhưng bên trong cười.

      Trần Hi được Kỷ Hàn trước vài chuyện, nhưng vẫn hề đề cập đến Hạ Vũ chính là cha của Kỷ Duệ. tại nghe Hạ Vũ vậy biết rằng đồ ăn ngon miệng này bản thân mình có phúc được ăn rồi. Rồi cũng yên lặng mà ngồi bên, chia buồn với chính mình dõi theo đồ ăn mà thể ăn.

       Phản ứng lớn nhất chính là Tần Dịch. Tuy rằng cục cảnh sát cũng suy đoán Hạ Vũ cùng Kỷ Hàn là có gian tình, nhưng nghĩ tới lại có thể cẩu huyết của Quỳnh Dao như thế này, là người đàn ông đầu tiên lại còn là cha của đứa bé…. Tin tức chấn động như bom nguyên tử thế này, nếu ta chẳng hưởng thụ chút quả quá có lỗi với bản thân rồi. Cho nên, ta lập tức bật người cầm lấy điện thoại, đùng đùng đứng lên nhấn số điện thoại liên tục, ngừng thao thao bất tuyệt về tin tức chấn động vừa rồi.

      Kỷ Hàn nhìn thấy đám bọn họ đều tránh ra, sau đó liền cảm thấy trời đất đảo ngược vòng, giây tiếp theo bị khiêng lên: “Này! làm gì vậy… Các người, mau cứu tôi…”

      Thi Thanh Trạch nhún vai bất đắc dĩ, tính mạng so với nghĩa khí quan trọng hơn nhiều, có thể làm cũng chỉ có thể đến đây thôi. tại việc duy nhất có thể làm là ở đây và cầu nguyện cho , cuối cùng ta còn khoa chân múa tay làm dấu chữ thập, sau đó niệm tiếng: Thượng đế phù hộ cho .!

      Còn Trần Hi oán niệm, đồ ăn tốt như vậy mà Kỷ Hàn lại thèm. Nam nữ với nhau cũng chỉ để nối dõi tông đường, nam với nam mới là tình đích thực của thế gian. vẫn nên tìm tình đích thực của mình thôi! Đưa tay, vẫy vẫy Kỷ Hàn.

      Về phần Tần Dịch cùng đồng nghiệp chuyện rất say sưa, ngay cả tiếng kêu gọi ầm ĩ của Kỷ Hàn cũng lọt vào tai của ta, càng đừng đến việc cứu .

      Mà cậu nhóc họ Kỷ sao, nhìn theo Kỷ Tiểu Hàn bị bắt , rốt cục cũng đến lúc mình phải cứu mẹ rồi. biết từ đâu lấy ra di động, quay số, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đứng lên hét lớn: “Ôi… Chú cảnh sát ơi – Cứu mạng – Mẹ bị người xấu bắt cóc rồi …..”


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      039: Xin lỗi……kết hôn ?
       Edit: Icon
      Beta: Quảng Hằng

      Kỷ Duệ vừa ngắt điện thoại, Thi Thanh Trạch cùng Trần Hi nhìn nhau, hai người đều là loại rất am hiểu ý người, biết nơi này nên ở lâu. Thanh quan khó quản việc gia đình, huống chi hai người họ chỉ là người bình thường . Ba mươi sáu kế chuồn là tốt nhất. Kết quả là, hai người quyết định trong lòng, bỏ của chạy lấy người. Còn bạn tán gẫu say sưa kia, thậm chí còn lết đến ghế sô pha nằm oành xuống, nên... Hi sinh ta là cách tốt nhất.

      Hai người rất ăn ý gọi Tần Dịch, chết hay chết ,Tần Dịch hãy tự lo lấy.

      Hai người tìm đại lý do, cho Kỷ Duệ xong, liền nhanh chân chạy lấy người .

      Kỷ Duệ cũng cản, giữ bọn họ lại cũng có ích, đám người họ cộng lại cũng thong minh bằng Kỷ Duệ cậu, về khí thế cả đám chả là cái đinh gì so với cái người mạnh mẽ bắt người mang là Hạ đại gia, còn giữ bọn họ lại làm gì?

      Kỷ Duệ ngẩng đầu nhìn lầu...

      Cho nên, cậu tốt nhất là lấy đồ ăn vặt, sau đó xem xem tivi. Dù sao cậu cũng là thằng bé bảy tuổi trói gà chặt. Về phần bạn người lớn bên cạnh cầm điện thoại trò chuyện kia, đếm xỉa tới là tốt rồi.

      Kỷ Hàn bị bắt  lên lầu, trong lúc đó chưa bao giờ thôi chống cự, bị vác lên vai nhưng vẫn cứ giãy dụa ngừng.

      "Rầm!"

      Cánh cửa trước mặt đóng lại, tiếp theo, thương tiếc dùng tay đánh vào mông hai, ba cái, rồi mới chịu thả xuống đất.

      Hai chân của Kỷ Hàn lần nữa chạm đất, lập tức tìm cách chạy trốn, ôm cái mông mới bị đánh vài cái, mẹ nó! Gã chết tiệt này nương tay, đánh rất đau: "Này —— "

      "Em gọi là gì?" nhìn kĩ những thứ tô vẽ mặt cùng mấy món trang sức, mày nhướng cao: "Về sau đừng dùng các thứ này gương mặt em."

      "Mẹ nó, ai cần lo!" Miệng Kỷ Hàn đầy khiêu khích, thuộc loại ăn mềm ăn cứng. càng mạnh mẽ càng để ý, Hạ Vũ trước giờ mạnh mẽ, thành thói quen, cho nên trận chiến này đối diện nhau, tràn đầy khói thuốc súng khói lửa bay tứ tung.

      "Trừ ra, còn có ai dám lo cho em?" Ai dám tới lo thử xem.

      là tự cao tự đại làm người ta ngứa răng ngứa miệng mà.

      nhích bước lại lùi bước, bị vướng, phía sau là giường, đứng muốn thua cả cái đầu, nếu còn nằm xuống đừng gì đến khí thế.

      "Có cái gì , đứng đó là được rồi." Kỷ Hàn lên tiếng, ngăn cản cho bước tới.

      Nhưng mà Hạ Vũ có thể nghe lời như vậy phải là Hạ Vũ. Cho nên, phải là dừng lại mà là tới phía trước còn nhanh hơn nữa.

      Kỷ Hàn cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che kín tối sầm lại, vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen láy ở gần kia, làm cho lòng chợt xôn xao! Mẹ nó, trái tim của mình có vấn đề rồi .

      Kỷ Hàn buồn bã suy nghĩ, cũng bảy năm, tai sao tim còn có thể  đập loạn nhịp lên như vậy... Cũng đâu còn là ngây thơ, còn bắt chước người ta mặt đỏ tim đập kia chứ .

      "Về sau đừng có trang điểm nữa ." Ngón tay thô ráp, dừng lại đôi má trắng nõn hồng hào của , khẽ cọ xát, cuối cùng, dừng lại đôi môi đỏ mọng của ,  giật mình, như là hài lòng lớp son môi , dùng chút lực, nhưng mạnh đến mức làm đau , lau hết lớp son đó : "Trước kia, em đâu có trang điểm."

      Hai người dựa sát vào nhau, lúc , từng luồng khí nóng ấm, lướt qua hai bên má , làm cho da ấm nóng lên.

      Trước kia, trước kia, trước kia...

      Kỷ Hàn ảo nảo gỡ tay ra, phản đối mấy ngón tay của gây kích thích cho mình, mặt lạnh xuống: "Hạ Vũ, đừng nhắc chuyện trước kia nữa. Tôi còn là tôi trước kia nữa . Nếu muốn tìm lại người con tên Kỷ Hàn ngoan ngoãn kia, xin lỗi ấy chết rồi. Bây giờ tôi là thế đó, thô lỗ, lưu manh, uống rượu, đánh nhau chuyện gì cũng làm được."

      Dù là khác phái, cũng có thể đùa giỡn vui vẻ , nhưng mà... Với lại được. Bởi vì giữa hai người, từng thân mật như vậy, với những người khác chưa từng động vào bí mật riêng sâu thẳm nhất của , và những bí mật đó đều vì mà tồn tại.

      Hạ Vũ hề tức giận mà còn cúi thấp xuống nữa, khẽ vào bên tai , giọng có chút nhàng, có chút làm cho người ta đoán được: "Như vậy... phải rất tốt sao. Trước kia em phải rất ngoan ngoãn sao ..." Ngoan ngoãn đến mức ai nỡ xuống tay.

      "Cái gì... Sao..."

      Kỷ Hàn sửng sốt, lập tức cảm thấy mặt sát gần hơn, theo bản năng mà muốn lùi về phía sau, mà quên mất mình còn đường lui, mà ngã ngay lên giường.

      "Tiểu Hàn, em đây là..." Người đàn ông đứng bên giường, cười có chút mập mờ, có chút đáng giận, có chút... Gợi cảm đến chết tiệt: "Dụ dỗ sao?"

      Mẹ nó! Loại lời đổi trắng thay đen thế này mà ta cũng ra được. Kỷ Hàn nhanh chóng dứt khoát đứng lên, nhưng mà Hạ Vũ lại càng nhanh hơn, cánh tay vừa động cả người cúi rạp xuống, ...

      "Á —— Khốn kiếp, tránh ra ngay!" Sức nặng người càng lúc càng tăng!

      Vừa mới chuyện, Hạ Vũ nhân lúc sơ hở, hai tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhắn của , dùng lực ôm chặt chút, bá đạo mà đem giam chặt trong lòng mình, dùng sức quá mạnh, Kỷ Hàn cảm thấy thở được..

      "..." Muốn ghì chết sao, Kỷ Hàn ngừng đánh vào vai ..

      "Tiểu Hàn, " vùi đầu vào vai , khó khăn ra lời xin lỗi muộn màng sau mấy năm: "Rất xin lỗi!"

      Rất xin lỗi, vì năm đó dùng lời tổn thương . Năm đó , là người trưởng thành, nhưng biết dùng cách nào để  gánh vác trách nhiệm, ngược lại còn đẩy hết mọi chuyện sai lầm trút lên người , để cho hứng chịu mình.

      Rất xin lỗi vì mấy năm nay ở bên cạnh mẹ con ...

      Kỷ Hàn thôi giãy dụa, tầm mắt nhìn lên trần nhà.

      Xin lỗi... Trong trí nhớ của , trong từ điển của Hà Vũ hề có từ này. Cho dù là lúc ở bên cạnh Tiểu Tình, cũng chưa bao giờ ra điều này. bằng miệng chỉ thực bằng cách riêng của mình.

      bao giờ biết phụ nữ là dạng sống thiên về mặt tình cảm, có đôi khi, chỉ cần câu, thẳng thắng từ miệng ra, cũng có thể làm cho trái tim họ dao động. Cho nên, cuộc sống này mới có nhiều cưỡng nỗi những lời ngon ngọt của bọn đàn ông, cuối cùng là để lại cho mình vết thương.

      Nhưng, câu xin lỗi này trễ đến mấy năm, có đúng là là thứ muốn hay ?

      có chút hoang mang.

      "Chuyện qua …. Nên để nó trôi qua" xong, đẩy bờ vai của : "Đứng lên , lời xin lỗi của tôi nhận rồi, cũng tha thứ cho ..."

      "Chúng ta kết hôn ..."

      "..." có nghe lầm ?

      "Để cho chăm sóc em cùng thằng nhóc."

      Lần này, nghe rồi chứ. Đôi mắt đẹp mở to, cơ thể cũng bắt đầu dãy dụa, muốn tránh xa ra: "Hạ Vũ, cút cho tôi, Duệ ca là của tôi, đừng hòng mang nó .”
      Mẹ kiếp, xém chút nữa bị lừa rồi .

      rồi mà, người này sao có thể mềm mỏng như vậy, con mới là hết! Tiểu Tĩnh kết hôn, chú rể phải ta. lúc biết kết hôn với ai, vừa đúng lúc có ngốc sinh con cho ta, vấn đề nối dõi tông đường cũng được giải quyết, mũi tên bắn chết hai con nhạn.

      Sắc mặt Hạ Vũ có chút lắng xuống, nắm lấy hai tay : “ Liên quan gì đến thằng nhóc đó chứ." Khốn ! nàng muốn nghịch lửa ** sao: "Chết tiệt, em đừng có lộn xộn!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :