1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      030: tình địch?
      Edit : Ái Nhân
      Beta: Quảng Hằng





      Kỷ Hàn nhìn đôi chân dài canh ngang trước mặt mình kia, thuận miệng câu : « Chúng ta có cái gì cần  ? »

      Hạ Vũ mím môi, thích giọng này của , cứ y như giữa bọn họ sớm có quan hệ gì : « Người đàn ông chết kia… »

      « Khụ ——» Kỷ Hàn chột dạ chuyển tầm mắt sang bên : « Cảnh quan Hạ hỏi ta làm? »

      Thằng nhóc kia, nhóm lửa cho cháy rồi bỏ chạy, quan tâm hậu quả ra sao.

      "Chết như thế nào."

       « … » chết, phải ràng đứng trước mặt đấy thôi. Trong lòng Kỷ Hàn thầm trả lời, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại là cảnh tượng khác : « Hỏi chuyện này để làm gì, chuyện cũng qua… » xong, chuyển mặt sang bên kia, làm ra vẻ như muốn nhắc đến nhiều thực tế, chính là chột dạ thể nhìn thẳng Hạ Vũ, sợ cẩn thận có sơ sót để lộ chân tướng.

      Chính mình dâng hương cho mình, có lẽ Hạ Vũ phỏng chừng là người đầu tiên. Được rồi, thừa nhận, tuy rằng hành động này lần này của Duệ ca làm cho tim đập liên tục, nhưng thể phủ nhận này quả làm vui vẻ.

      ta… Rất giống tôi.” Ngay cả thằng nhóc quỷ kia cũng nhìn ra, làm sao có thể thấy . Sao lại muốn tìm người đàn ông giống ta như vậy…

      lời dối ra, dùng càng nhiều lời dối khác để che dấu. Nếu đảo ngược là trước kia, mặt hồng tim loạn nhịp còn lắp bắp, nhưng bây giờ… Hạ bút thành văn.

       “ muốn cái gì?” Kỷ Hàn giật giật khóe miệng: : “Hay là sợ tôi đối với còn dư tình chưa dứt? Làm ơn , Hạ Vũ. Chúng ta đều sớm qua cái loại độ tuổi tin tưởng mù quáng vào tình rồi.” Kỷ Hàn ngẩng đầu, nhìn , người đàn ông này từng làm cho đến mức mất chính mình…

      , làm cho trở nên rất thấp rất thấp, thấp đến vùi chính mình vào bụi bặm, tự cho là có thể nở ra hoa tươi, kết quả thiếu chút nữa khiến mình nghẹn chết cả đời. May mắn, may mắn vẫn vươn tới, nhưng lại hiểu được đạo lý: Kỷ Hàn mạng lớn, hoàn toàn phải là bông hoa yếu ớt cần chăm sóc, mà còn là cây xương rồng.

       “Đừng ngây ngô nữa, chúng ta đều trưởng thành.” Cây xương rồng họ Kỷ hay đâm người, thể cầm trêu chọc lại càng : “Bây giờ tôi sống rất tốt, rất vừa lòng.”

      Hạ Vũ trầm mặt nhìn , Kỷ Hàn tiếp tục : “Năm đó tôi , rất ! Tôi cũng hối hận qua, khi đó tôi từng nghĩ rằng, đời này tôi cũng chỉ người đàn ông như , sau này tôi mới phát , ra đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ ngây thơ của trẻ con. Xã hội bây giờ, mỗi năm mỗi phát triển, những gì qua nên vứt bỏ bằng quá chiếm vị trí. Bây giờ, tôi có thứ đáng giá hơn để .”

      Có lẽ là muốn chứng minh cái gì, Kỷ Hàn hơi, rất nhiêu, nhưng đến tột cùng muốn chứng minh cái gì, chính nhất thời cũng .

       “ có thể chăm sóc em.” Hạ Vũ bật thốt lên câu.

      Kỷ Hàn nhíu mày: “Sao thế? thương hại à?” Kỷ Hàn cười, : “Thôi , Hạ Vũ à, cho đến bây giờ cũng đâu phải loại người có trái tim giàu tính đồng cảm gì.” Bởi vì loại tình cảm dịu dàng đó, ta chỉ dành cho người: “Hơn nữa định chăm sóc như thế nào? Bao nuôi tôi sao? Làm ơn , tiền tôi tự có, muốn đàn ông tôi cũng có thể tự mình tìm…”

      " cho phép!"

      cho phép? dựa vào cái gì cho phép! Kỷ Hàn trừng mắt với .

       “Đàn bà con phải chú ý danh tiết.” Hạ tiên sinh chống chế cách rất chính trực.

      Nghe , nghe , lý do hay. Kỷ Hàn khách khí trực tiếp bật cười ngay trước mặt.

      « Danh tiết là cái gì ? Có thể ăn sao ? » Đáng tiếc đụng phải nữ lưu manh biết tiết chế rồi : « Thôi , Hạ Vũ à! Giữa thời đại nam nữ hoan ái này, muốn lên giường còn dễ hơn hẹn hò, còn giả vờ ngây thơ cái gì. » Quan sát khuôn mặt quan tài vạn năm thay đổi kia, Kỷ Hàn đột nhiên tắt tiếng, người khác có lẽ có khả năng, nhưng Hạ Vũ… biết, là loại người « ngây thơ » đó! người, cũng chỉ người, theo người đến cuối cùng, từ tâm đến thân.

      Năm đó xảy ra chuyện như vậy, đối với ta mà , tuyệt đối mà loại phản bội tình cảm, hoặc là  tôn trọng! Cho nên mới có thể tức giận như vậy, Kỷ Hàn nghĩ. Bị người đàn ông như vậy , là loại may mắn, mà người đàn ông như vậy, nhất định là bất hạnh.

      « Tiểu Tĩnh ấy… Có khỏe . » dời đề tài. Năm đó khi xảy ra chuyện như vậy, làm cho trong lòng vẫn luôn cảm thấy thẹn với ấy, Tiểu Tĩnh vẫn cho rằng là người bạn tốt nhất, mà chính tựa như kẻ trộm, định ăn cắp tình thành, cuối cùng phải bỏ của chạy lấy người, ngay cả lời từ biệt cũng dám để lại.

      " ấy tốt lắm, kết hôn ."

       «A… » Kết hôn, vậy là tốt rồi, Kỷ Hàn gật gật đầu, tính tiễn khách : «  có chuyện gì nữa, cũng trở về sớm chút ở bên cạnh ấy. »

      " phải !"

       « Gì ? » Người này sao nhiều năm như vậy, vẫn bộ dáng cứng nhắc, luôn ngắn gọn như vậy, nhiều thêm vài lời chết sao ?

      « Người kết hôn với Tiểu Tĩnh, phải ."

      « Ừ ừ… Hả ? cái gì ? »

       «  kết hôn với Tiểu Tĩnh ! » Như vậy còn nghe hiểu sao ?

      Biết là hiểu, nhưng : « Vì sao ? » Vì sao kết hôn ? Vậy Tiểu Tĩnh kết hôn với ai ? làm sao có thể để Tiểu Tĩnh kết hôn với người đàn ông khác !

       «  ấy thích. » Hạ Vũ bình tĩnh thuật lại, vẫn ngắn gọn trước sau như .

      Cũng đúng. Chỉ cần ấy thích, làm. Nhưng… nghĩ đến, thế nhưng lại làm được đến mức này, ràng thích ấy như vậy, lại có thể chắp tay tặng ấy cho người khác.

      Người đàn ông này quá ngốc rồi.

      Kỷ Hàn có chút tức giận ! Nhưng có lập trường gì mà tức giận chứ, đây là quyết định của chính  ta!

      Lúc khí trở nên có chút nặng nề, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Kỷ Hạn nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, lúc này còn ai đến nữa?

      Đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở ra, người đến tràn đầy hưng phấn, bắt đầu ồn ào:

       « Bảo bối Tiểu Hàn Hàn, người ta nhớ em muốn chết ! »

       « Rác rưởi ! » Kỷ Hàn trừng mắt đàn ông trang điểm đẹp như khổng tước trước mắt, ngoài Thi Thanh Trạch còn có thể là ai.

       « Tiểu Hàn Hàn, mấy ngày gặp, em vẫn cuồng dã như vậy! » Thi Thanh Trạch vừa bước vào, đầu tiên cho cái ôm, cánh tay vừa mới vòng thắt lưng của , còn chưa kịp ôm, cảm thấy như có 2 luồng ánh mắt nóng bỏng như lửa từ phía sau phóng đến !

      Chậc chậc ! Là cái ‘thứ’ mà Duệ ca rồi! Thi Thanh Trạch hừ hừ trong lòng, thèm quan tâm đến đối phương, tiếp tục làm theo ý mình đem móng vuốt bò lên chiếc eo thon của Kỷ Hàn, định dùng vòng tay thắm thiết ôm trọn vào lòng! Nếu đối phương thức thời chút, nhìn thấy cảnh này, nên biết khó mà lui, đừng mơ mộng đến Tiểu Hàn Hàn nhà ta nữa !

      Bây giờ, tên kia chắc cũng nên đứng lên, sau đó  : «  làm phiền rồi, tôi trước ! » Thi Thanh Trạch nghĩ !

      Khóe mắt ta bắt được bóng đen, đối phương đúng là từ sofa đứng lên, sau đó… ta nghe được thanh làm cho ta từng gặp ác mộng liên tục :

      « Thi Thanh Trạch, bỏ móng chó của cậu ra khỏi người ấy! »

      Nhiều năm về sau, Thi Thanh Trạch nhớ lại ngày hôm nay, đều vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại bớt ra ra giây để nhìn xem đối thủ là ai.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      031: Lý do đủ tác động mạnh đến tinh thần
      Edit : Ái Nhân
      Beta: Quảng Hằng



      Thi công tử có ác mộng, gọi là Hạ Vũ.

      Năm đó, Thi công tử mới tốt nghiệp học viên quân hạng nhất trước khi tiến vào hội đồng bảo an, từng có thời kỳ huấn luyện, khéo, người phụ trách huấn luyện chính là Hạ Vũ.

      Khi đó Thi công tử còn trẻ hết sức lông bông, khi đó Thi Thanh Trạch hề biết sợ là gì. Khi đó Thi thiếu hiệp có gan khiêu chiến quyền uy, và quyền uy kia có tên là Hạ Vũ.

      Cuộc sống của Thi Thanh Trạch từng rất thuận, luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thành tích xinh đẹp của ta cũng đủ để người ta nhìn ta với cặp mắt tràn đầy ngưỡng mộ, cho nên ta cuồng, ta ngạo mạn, ở ngày huấn luyện đầu tiên, ta thấy huấn luyện viên của mình, là cái người gần bằng tuổi mình, mặt đầy vẻ nghiêm túc như xác chết—— Sau này, ta mới biết được, đó phải là giả bộ, là trời sinh —— Thi công tử nhìn vừa mắt, nên trong ngày huấn luyện quân đầu tiên, cùng dũng ở trước mặt mọi người thách đấu Hạ Vũ quyền uy, muốn xem thử tên trưởng quan họ Hạ kia đến tột cùng là người nào, có năng lực gì.

      Cuối cùng kết quả là, ta rốt cục hiểu được, Hạ Vũ là dạng người gì.

      Hạ Vũ đem con người là người, trực tiếp đem nhóm tân binh mới toanh ném vào cuộc huấn luyện chết chóc, để bọn họ lĩnh hội phen cái gì gọi là thay da đổi thịt.

      Mãi đến thời gian rất dài, rất dài. Sau khi cuộc huấn luyện chấm dứt, Thi Thanh Trạch vẫn còn đột ngột bừng tĩnh nửa đêm, sau đó bắt đầu mặc quần áo, mặc được nữa mới ý thức được mình sớm thoát khỏi vuốt quỷ của Hạ Vũ, còn tiếp tục nửa đêm bị đánh bất ngờ nữa

      Bởi vậy, có thể thấy được, năm đó Hạ Vũ để lại cho ta ác mộng gì.

      Cho nên, sau khi thanh quen thuộc kia vang lên, Thi Thanh Trạch đứng bật dậy như lò xo, dựng lên, sau đó, nghiêm, nghỉ, cúi chào, động tác liền mạch lưu loát, tiêu chuẩn có thể trực tiếp làm giáo trình sử dụng, thanh to có lực : « Vâng, trưởng quan. »

      Lần đầu tiên Kỷ Hàn cảm thấy, ra Thi Thanh Trạch cũng có thể đàn ông như thế.

      câu « Vâng, trưởng quan ! » Sau khi kêu xong, Thi Thanh Trạch cũng thấy khuôn mặt kia của trưởng quan…

      Rất đen!

       « Chào, chào Hạ trưởng quan,… khéo ! » Thi Thanh Trạch cảm thấy chân sau có chút như nhũn ra.

       « Cậu đến làm gì. » Lời này phải câu nghi vấn.

       « Vâng, tôi ngay. » ta có thể hiểu được ý nghĩa của câu kia, Thi Thanh Trạch xong, xoay người rời . Nơi đây nên ở lâu, hôm nay ra khỏi nhà quên xem hoàng lịch.

       « Thanh Trạch, chạy đâu thế. » Tay Kỷ Hàn duỗi ra, túm ta trở lại, tiếng động dùng ánh mắt truyền đến tin tức : Giúp đỡ chút !

      Mẹ kiếp, bà à, bà tha cho tôi . Thi Thanh Trạch định gở tay ra, lại túm cực chặt, cuối cùng dùng hết cả người bám lấy, cho ta cử động.

       «  giúp tôi, cá chết lưới rách, cũng có được ngày lành. » Kỷ Hàn hung trợn uy hiếp : « Duệ ca kêu đến đúng , tự nhìn mà làm. »

      Thi Thanh Trạch vốn cố gắng định thoát khỏi dây dưa của , nghe được nửa câu đầu của , lực giãy dụa giảm nửa, lại nghe được nửa câu sau của , giãy dụa nữa.

      Kỷ Hàn thấy ta buông tha chống cự, túm ta trở lại : « Vừa mới đến, mông cũng còn chưa có dính sofa liền vội vã là sao, »

      tay đặt ta ở ghế sofa, sau đó cũng thuận theo ngồi xuống bên cạnh ta : «  nghĩ hai lại quen nhau, khéo thế Thanh Trạch. »

      "Ha ha..." Thi Thanh trạch chỉ có thể cười gượng: "Khéo quá ."

      Mày Hạ Vũ càng nhíu càng chặt, khoảng cách hai người sofa, khiến trong lòng trưởng quan Hạ thoải mái. Nhưng người như trưởng quan Hạ, thoải mái cũng dùng miệng oang oang ra, chung, thuộc phái hành động, luôn dùng hành động tiêu diệt thứ gì đó làm cho mình thoải mái.

      Kỷ Hàn bên kia động, cho nên…

      Nhận lấy hai luồng mắt lạnh băng, Thi Thanh Trạch cảm thấy bản thân mình sắp bị bắn vỡ nát như cái sàng. thầm dịch mông sang bên, vụng trộm kéo ra chút khoảng cách.

      Bé ngoan… Tiểu Hàn Hàn sao có thể có quan hệ với Hạ ma đầu?

      Trong lòng Thi Thanh Trạch tò mò chết được, nhưng có cam đảm trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể đoán lung tung ở trong lòng.

       « Qua đây ngồi. » Hạ Vũ xong, liền trực tiếp chen vào chút khe hở giữa hai người, ngồi xuống, Thi Thanh Trạch tự động xê dịch mông sang bên cạnh.

       « Ôi chao —— … » Kỷ Hàn nhìn người đột nhiên chen vào giữa, lập tức xoay chuyển, cách ai đó mặt đen khẽ đẩy đẩy Thi Thanh Trạch vào chỗ chết : « Thanh Trạch, tối nay muốn ở lại  ? »

      Thi Thanh Trạch thiếu chút nữa thở được : « … » chết, ta tuyệt đối chết ! Sau lưng Thi Thanh Trạch tuôn đầy mồ hôi lạnh.

      « Cậu thường xuyên ngủ lại đây ? » Thanh của cảnh quan Hạ gió êm sóng lặng. Nhưng nghe ở trong tai Thi Thanh Trạch, càng giống như loại yên bình trước bão táp hơn.

      "Tôi... A —— "

       « Đúng vậy ! » Kỷ Hàn vươn tay, từ phía sau hung hăng đánh Thi Thanh Trạch.

      « Vâng… Đúng vậy. » Thi Thanh Trạch kiên trì sửa lại miệng, nháy mắt cảm thấy nhiệt độ bên phải đột ngột giảm xuống, đông lạnh ta cảm thấy hơn phân nửa thân mình đều tê liệt : «Thỉnh…. Thỉnh thoảng thôi! » Đừng ta hèn, gặp phải sát thần như họ Hạ, dù là người mạnh mẽ cũng héo.

      « Ở lại làm gì ? »

      "Làm..."

       « Đương nhiên làm chuyện ai cũng làm ! »

       « Khụ khụ khụ ——»  Thi Thanh Trạch trực tiếp bị sặc nước miếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ biết giữ miệng. dám .

      ràng là ba người cùng nhau chơi điện tử. trong những sở thích của Thi công tử là chơi điện tử, nhưng vẫn khó tìm đối thủ, cao thủ luôn tịch mịch, mãi đến khi gặp hai mẹ con họ Kỷ, cái gọi là rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, chơi điện tử gặp phải cao thủ mấy đêm cũng đủ.

      Vì thế, hễ có thời gian rảnh, Thi công tử chui vào đây, cùng hai mẹ con họ Kỷ đại chiến 300 hồi, có đôi khi chơi suốt đêm, tùy tiện ngã đầu lên sofa ngủ vừa cảm thấy cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng… Nhưng chuyện bình thường như vậy đến miệng , sao toàn sai lệch như vậy, còn bóp méo như vậy làm cho người ta nghĩ mơ màng.

      Sau trận làm cho Thi Thanh Trạch trầm mặc hít thở thông, Hạ Vũ rốt cục mở miệng, tuyên án hình phạt của ta.

      "Về sau đừng đến đây."

      câu thực bình tĩnh, nghe vào tai Thi Thanh Trạch có cảm giác loại mệnh lệnh thể trái kháng.

       « Vâng… » Thi Thanh Trạch ngoan giống như con chó.

       «  dựa vào cái gì bắt ta đừng đến. » Kỷ Hàn cũng thích : « Đây là nhà của tôi, tôi hoan nghênh ta đến. »

       « Dựa vào cái gì? » Giọng điệu của Hạ Vũ lại khác, nhìn  : « Em hỏi dựa vào cái gì ? »

      "Đúng!" Dựa vào cái gì? Còn đương nhiên như vậy.

      " muốn ?"

      "!"Phải cho lý do đầy đủ.

      biết làm sao, Thi Thanh Trạch từ giọng cứng ngắc kia của ta, nghe ra chút hương vị trêu chọc ? Trêu chọc cùng Hạ Vũ hoàn toàn kết hợp được với nhau, là ta nhìn nhầm đúng ?

      « Vậy còn ta? » nhìn thân dưới của Thi công tử bên cạnh.

      " cần, người nhà!"

      Thi Thanh Trạch lựa chọn trầm mặc, cố gắng làm cảm giác tồn tại của mình giảm đến hàng thấp nhất, Tuy rằng ta rất sợ, nhưng… ta cũng tình ngạc nhiên, Hạ Vũ vì lý do gì —— hoặc Hạ ma đâu cùng Tiểu Hàn Hàn xảy ra chuyện gì.

       « Em định phụ trách sao ? » Hạ Vũ hỏi lại ta.

       « Gì ? Phụ trách ? » Với ai ? Phụ trách cái gì ?

       « Em đoạt đêm đầu tiên của … »

      ...

       « Mẹ kiếp ! »

      Ngừng ba giây, Kỷ Hàn mới phản ứng lại, từ sofa bật dậy, dám tin nhìn người đàn ông kia bình tĩnh trần thuật.

      , , , ... cái gì!

      "Tôi ngất!"

      Thi Thanh Trạch cũng lại gần, cả người từ sofa ngã ngồi xuống.

      Lý do này... Đủ mạnh.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      032: thích hay thích đó chính là vấn đề
      Edit: Ái Nhân
       Beta: Quảng Hằng




      , biết xấu hổ!”

      Kỷ Hàn nửa ngày, cuối cùng mới thốt ra câu yếu lực như vậy.

      sai à?” Cảnh quan Hạ hỏi , đúng tình hợp lý.

      “Cái gì… Đêm đầu gì…” Hừ, Kỷ Hàn cứng miệng lắp bắp ngừng: “Bà đây với hề có chút quan hệ nhé.”

      “7 năm trước, em thừa dịp uống bất tỉnh nhân … Cưỡng hiếp !”

      Những lời sợ chết người ngừng tuôn ra. Loại lời làm mất tôn nghiêm của đàn ông này, ta lại có thể mặt đổi sắc ra, còn lạnh nhạt như vậy, như vậy làm cho người ta cảm thấy… Khí phách tung bay, bội phục bội phục. Thi Thanh Trạch ở phía trước xếp bằng xem diễn, còn quên ở trong lòng bình luận vài câu.

      « Tôi… Tôi, tôi cưỡng hiếp sao ? Chẳng lẽ thích sao ? » Muốn so bì biết xấu hổ đúng  ! Cái khác dám , công phu biết xấu hổ Kỷ Hàn vẫn phải có.

      Tôi lạy ! Lời này cũng chỉ có Tiểu Hàn Hàn có thể được. Thi Thanh Trạch nhìn dáng vẻ lúc này của Kỷ Hàn giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lại nhớ lại trọng điểm lời vừa rồi của Hạ Vũ… 7 năm, tính như vậy mà … Đột nhiên tỉnh ngộ.

      Hạ Vũ chớp mắt, nhìn bộ dáng như bị dẫm phải đuôi của , đột nhiên cảm thấy tâm tình xấu giảm bớt chút, sau đó tiếp tục để thêm dầu vào lửa trả lời : «  có. »

      « Tôi khinh ——» Nổi giận : « Bằng còn làm nhiều lần như vậy… » Chỉ còn thiếu là chưa làm mệt chết.

      Thi Thanh Trạch che mặt ! Đối thoại phù hợp với thiếu nhi như thế, hai người này lại dám phơi bày ra ở trước mặt mọi người, làm thính giả như a cũng cảm thấy ngượng ngùng, khẽ xoay đầu, nhìn thấy cửa thang lầu tầng hai ra thân ảnh , ngồi thang lầu, cùng ta xem diễn. Kỷ Duệ chớp mi, ý bảo được lên tiếng.

      « Em còn nhớ quá nhỉ? »

      “Tôi” Kỷ Hàn, mày ngu quá, đây phải tự đào hố chôn mình sao.

      « Là em thích, thích. » tiếp tục tự cho mình là người bị hại.

      « … » Lần đầu tiên Kỷ Hàn mới biết, người đàn ông này phải là người giỏi ăn , ràng có thể câu tức chết người : « Ai… Ai bà thích vậy, dựa vào chút bản lãnh đó của , còn… Còn bằng Thanh Trạch. » Ngón tay tiện thể giương lên, Thi Thanh Trạch lại lần nữa nằm ngay họng súng.

      Cơn tức trong lòng Hạ Vũ vừa giảm ít, lại dâng lên. Đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm, trầm mặc lát : « Vậy là, em cũng thích. »

      Đúng!” Mẹ kiếp, sau từ “Thích” từ miệng ta phát ra, nghe được tự nhiên như vậy.

      « Được rồi. » gạt đầu : « Về sau bù lại cho em. »

      « Ai với về sau chứ! » Kỷ Hàn rất muốn bùng nổ, cố tình đối mặt với người đàn ông như núi băng như vậy, nếu bùng nổ, chỉ làm càng nhìn càng giống thằng hề nhảy nhót.

      « Em phụ trách. » lại nhắc nhở trách nhiệm của .

      “Phụ trách cái đầu .” Hét mạnh: “Ai tôi lấy đêm đầu tiên của ? Đên đầu tiên của đàn ông các , mẹ kiếp, đều phải rơi vào mười ngón hết sao.” Còn biết xấu hổ bắt phụ trách.

      “Hì hì ——” Thi Thanh Trạch nhịn nổi nữa, phì cười, lập tức bốn luồng ánh sáng sắc bén, vội vàng che miệng, ý bảo bọn họ tiếp tục, đừng quan tâm đến ta.

      Chết mất, đêm đầu tiên cho mười ngón, phục Kỷ Hàn, vậy mà cũng được… Tuy rằng, rất chính xác.



      “…” Hạ Vũ cũng bị khiếp sợ, nhưng Hạ Vũ là loại người nào, đòi nợ được, cũng sao! Đổi sang góc độ khác là được: “ đây phải phụ trách đêm đầu của em.” Đòi nợ biến thành trả nợ.

      cần!” Kỷ Hàn hít sâu, cố làm cho mình bình tĩnh: “Mọi người đều trưởng thành, nam nữ hoan ái lại cực kỳ bình thường.

      “Làm quân nhân, trốn tránh trách nhiệm của mình."

      “Ặc—— Gã chết tiệt kia!” Kỷ Hàn chỉ vào , bị tức nửa ngày ra lời: “ cút cho tôi!” Có lý , vậy đừng , trực tiếp đuổi khách.

      ấy bảo cậu cút.” Người đàn ông bình tình quay đầu, đem lời của thuật lại cho tên còn lại.

      “Tôi…” Thi Thanh Trạch chỉ vào mình, trợn mắt há hốc mồn.

      phải ta, là !” Ngón trỏ Kỷ Hàn nhắm ngay  : « , Hạ Vũ, cút cho tôi ! »

      Wow, đủ can đảm! Thi Thanh Trạch ở trong lòng tiếng động ủng hộ Kỷ Hàn.

      Phản ứng của Hạ Vũ, là duỗi tay ra, cầm ngón trỏ của đẩy trở về, sau đó bưng nước ban qua đến bên miệng : “Cổ họng khô hết rồi, uống nước .”

      Mẹ… Mẹ kiếp!

      lựa chọn cách quan tâm, công lực cũng quá mạnh .

      Kỷ Hàn trừng mắt cái ly bên miệng, định từ chối, nhưng yết hầu có chút khát, lại nghĩ, đây là nhà , ly của nước của , vì sao uống. Vì thế khách khí há mồm ngâm lấy mép ly, uống mấy ngụm to, giảm bớt yếu hầu khát, uống được nửa, đột nhiên thu ly lại.

      “Tôi…” Còn muốn uống. Lời còn lại, bị động tác của mà nghẹn ở yết hầu: “…”

      trước mặt , liền uống chỗ vừa mới uống, uống hết nước còn lại.

      cũng hơi khát.” trả lời, giống như vẫn còn them khát, liếm cánh môi dưới.

      Năm đó người ngu ngốc nào nghĩ Hạ Vũ là đầu gỗ hiểu phong tình? Lại là người ngu ngốc nào Hạ Vũ biết cái gì gọi là ** Khiêu khích? Hình ảnh vừa rồi, gợi cảm chết người.

      Kỷ Hàn biết gì, vất vả mới dời tầm mắt khỏi môi

      khí trở nên có chút tế nhị, sau này theo hồi ức của Thi công tử diễn giải, đó chính là cảm nhận được trong khí bốc lên bong bóng hoa hồng, sau đó là những trái tim nho màu hòng bay phất phới, sau đó… Ác ma xuất , cầm cây lim dài màu đen, trực tiếp đâm vỡ hết toàn bộ bong bóng hoa hồng kia.

      “Mẹ, con cũng khát.” thanh trẻ con, đột nhiên vang lên, đánh vỡ im lặng trong phòng.

      Kỷ Duệ mở đôi mắt to đen láy, chớp chớp mắt nhìn Kỷ Hàn, người ở bên ngoài nhìn vào, thấy bộ dáng trong sáng đáng kia làm cho người ta nhịn được muốn đến hôn mấy cái, nhưng Kỷ Hàn đương nhiên nhìn ra khinh bỉ của quỷ kia với .

      Ánh mắt kia theo lý giải của Kỷ Hàn là: Kỷ Tiểu Hàn, mẹ kiên định, dễ dàng bị nam sắc dụ dỗ như vậy.

      Kỷ Hàn hổ thẹn, thừa nhận vừa rồi quả bị bộ dáng khiêu gợi của Hạ Vũ kia  làm choáng váng.

      « Mẹ rót nước cho con. » Cho nên, lựa chọn tạm thời đào binh.

      « Mẹ, con cũng muốn dùng cái ly đó. » Kỷ Duệ chỉ vào cái ly trong tay Hạ Vũ : « Chú chú, đưa ly cho con. »

      Hạ Vũ nhìn , ta hề làm động tác mang cái chén qua, mở miệng : « Muốn uống nước tự mình rót. » Sau đó với Kỷ Hàn : « Em đừng chuyện gì cũng làm giúp nó, như vậy làm hư nó, nó mấy tuổi. »

      Người này còn chưa vào cửa, muốn nhúng tay vào quản lý cậu sao, cậu họ Kỷ sao có thể chấp nhận bộ dáng chủ gia đình đó của Hạ cảnh quan, miệng vừa mím, chân vừa động, tung ra liền chui vào trong lòng của Kỷ Hàn, ôm lấy chân Kỷ Hàn, vùi mặt vào : « Mẹ, chú kia đáng ghét, Duệ Duệ thích chú ấy đâu… Hu hu hu——»

      Tiếng khóc nức nở này giống như rất ủy khuất, Thi Thanh Trạch thầm nghĩ, ngày sau nhà họ Kỷ sợ là bình an, ác ma thêm nữ lưu manh, lại thêm Hạ ma đầu… Chỉ là nghĩ như vậy, liền cảm thấy có trò hay liên tục.

      « Câm miệng ! Đàn ông còn trai hở ra liền khóc sướt mướt, con còn là đàn ông sao ? »

      « Hu hu —— mẹ ơi, chú ấy mắng con… cần chú ấy… » Càng khóc càng hăng say.

      « Hạ Vũ, ai cho dọa con tôi. ra ngoài cho tôi ! » Tuy rằng biết con giả vờ, nhưng sao có thể dể người ta mắng con trước mặt người khác : «  ra ngoài cho tôi ——» xong, tự mình động tay lôi ra ngoài cửa, sau đó phanh cửa đóng lại.

      Cuối cùng cũng tiễn bước.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      033: Doanh trại huấn luyện S. M. T
      Edit: Ái Nhân
      Beta: Quảng Hằng




      Tại sao ta cũng bị đuổi ra ngoài. Thi Thanh Trạch ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đóng trước mắt. Đương nhiên, ta định ngủ lại, cũng có cái gan đó, nhưng đừng đuổi ta ra cũng với Hạ ma đầu chứ. Lòng bàn chân Thi Thanh Trạch như bôi dầu, muốn cong chân bỏ chạy, nhưng tốc độ Hạ Vũ xuống tay còn nhanh hơn ta, bàn tay vươn ra, kéo vạt áo sau của ta lại.

      "Tôi có số việc muốn hỏi cậu."

      « Lão đại, tôi biết gì hết ! » Thi Thanh Trạch muốn khóc, đàn ông có nước mắt dễ rơi, nhưng đó chính là chưa đến chỗ khó khăn. Nghĩ cũng biết ta muốn hỏi gì, chắc chắn là có liên quan đến mẹ con họ Kỷ, nhưng mà… Nên gì, hay nên gì, làm sao ta biết dược, chỉ cần cẩn thận sai cái, đắc tội hai bên, ta cũng có ngày sống yên ổn

      Nhưng, kháng cự của ta bị người nào đó hoàn toàn xem như thấy, sau đó bị người nào đó ép ném vào trong xe mang .

      Đêm nay, dưới uy lực bức bách của người nào đó, Thi Thanh Trạch ngoan ngoãn khai báo nội dung như sau:

      1. Vì sao quen biết Kỷ Hàn

      2. Vì sao qua đêm nhà họ Kỷ, mấy lần, làm cái gì.

      3. Có phải có ý nghĩ an phận với Kỷ Hàn

       4. Tình huống của Kỷ Hàn mấy năm nay, cùng với…

       « Người đàn ông chết kia… Cậu biết bao nhiêu. »

      "Gì?" Người đàn ông nào chết?

       « Chồng trước của ấy. »

       « Phụt —— khụ khụ khụ ——» Bị hỏi còn hơn cả hỏi cung, miệng có chút khát Thi Thanh Trạch vừa bưng lên cà phê uống xong, bị phun ra : « Hả… Hả hả… ta à… »

      "Ừ?"

       « Khụ… » Thi Thanh Trạch đằng hắng tiếng : « Tôi cũng lắm. Tiểu Hàn Hàn… » Ở dưới ánh mắt của người nào đó, ta ngoan ngoãn sửa lại xưng hô : « Kỷ Hàn chưa từng nhắc chuyện người đàn ông đó với tôi ! » Chậc chậc, năm đó chắc chắn Hạ ma đầu làm chuyện gì táng tận lương tâm làm cho Tiểu Hàn Hàn chịu ủy khuất, nhìn dáng vẻ này của , chắc chắn thể đoán được Duệ ca là con ta, mà hình như Tiểu Hàn cùng Duệ ca cũng có ý định cho biết.

      Ừm, nếu như vậy, ta đương nhiên cũng cái gì cũng biết.

      Thi Thanh Trạch nghĩ kĩ, sau đó  : « Nhưng tôi nghĩ Kỷ Hàn có lẽ rất người đàn ông đó… » đây chỉ là phỏng đoán cá nhân, nếu lỡ có sai, ừ, chẳng qua chỉ là trùng hợp : « Bằng làm sao có thể giữ lại đứa của ta, còn thương như vậy. » Bên xong còn quên uan sát phản ứng của Hạ Vũ, vừa lòng nhìn thấy sắc mặt có chút nặng nề, sau đó tiếp tục thêm mắm thêm muối :  « Lúc đó tôi cũng muốn theo đuổi Kỷ Hàn… » Hai luồng mắt sắc bén như tên phóng đến, vội vàng bổ sung thêm : « Nhưng mà, người sống sao có thể tranh với « người chết » đây, cho nên tôi từ bỏ… » tại, ý định truy đuổi Kỷ Hàn gì đó bị bóp chết trong đầu ta rồi. Có sát thần như vậy làm tình địch, dính đến tốt hơn: « Khụ… Lão đại, những gì tôi biết hết, nếu còn chuyện gì nữa, tôi nhé ? »

      Quý trọng sinh mệnh, rời xa Hạ Vũ.



      "Ừ."

      Vừa được lệnh đặc xá, Thi Thanh Trạch lập tức sải chân chó trốn !

      "Thanh Trạch, đợi ."

      Còn chưa ra khỏi cửa, thanh ma lại vang lên, Thi Thanh Trạch đột nhiên cảm thấy mí mắt phải của mình giật mạnh, trái giật có tài, phải giật có giật tai… Đây là dấu hiệu xấu.

       « Ít hôm nữa có đợt huấn luyện, cậu cũng đến . »

      Quả nhiên!

      Thi Thanh Trạch rất muốn làm như chưa từng nghe thấy tiếp tục , nhưng, ta biết nếu làm như vậy, kết cục chỉ có tệ hơn.

      «Huấn….Huấn luyện gì ? »

      "S. M. T. Doanh trại huấn luyện thành viên mới."

      Địa ngục!

      , là ma quỷ!

       Từng làm thành viên trong hội đồng bảo an, đương nhiên ta biết cái gọi là S.M.T. là cái gì, cũng biết Hạ Vũ là nhân vật trong S.M.T.

      Muốn thành thành viên của S.M.T., nhất định phải trải qua cuộc huấn luyện khắc nghiệt.

      Khắc nghiệt, đó chỉ là từ để hình dung. Thi Thanh Trạch biết huấn luyện S.M.T., tuyệt đối nặng hơn gấp mấy lần so với lần huấn luyện vào hội đồng bảo an trước.

      Huấn luyện hôm nay, là vì cuộc sống ngày mai.

      Thi Thanh Trạch cảm thấy tương lai của mình là mảnh tối tăm, hôm nay quả nhiên ta nên ra khỏi nhà !

      Ngày tiếp theo, sáng sởm Kỷ Hàn vào cục, được cho biết rằng vị cục trưởng béo gọi co.

      vào văn phòng, phát bên trong phải chỉ có người béo mập kia, còn có thêm hai người mặc quân phục.

      Gần đây muốn bắt đầu thể quân cảnh nhà thân thiết sao ? Kỷ Hàn liếc xuống huy hiệu vai hai người, người hai gạch ba sao, người hai gạch hai sao, ngồi ở chỗ kia, ung dung uống trà, xem như đợi đến.

       « Kỷ Hàn báo cáo ! » kính chào ba người phía trước.

      Cục trưởng béo ý bảo cần khẩn trương, nhưng trận thế này bảo làm sao khuẩn trương. Đột nhiên hai nhân vật lớn đến đây như vậy, ở bên kia thỉnh thoảng lại nhìn , sau đó cúi đầu thấp giọng cùng nhau thảo luận vài câu, lại lật lật hồ sơ trước mặt —— Hồ sơ kia hẳn là của rồi.

      Trận thế này, là muốn làm gì đây?

      tự nhận tuy rằng lỗi ít, nhưng cũng hề phạm phải lỗi nặng gì cả, nên tình huống bây giờ, làm cho tim rất thấp thỏm

       « Nghe biểu lần này của trong nhiệm vụ ở bên Myanmar rất tốt. » Hai gạch ba sao mở miệng, dáng vẻ hòa ái dễ gần, làm cho tim Kỷ Hàn càng thấp thỏm. Lãnh đạo Trung Quốc chuyện, đều trước lễ độ sau binh khí. Trước cho chút chút tâng bốc, sau đó quay bảy tám vòng, thường thường trọng điểm đều cuối cùng, phía trước đều là chuyện vớ vẩn, cuối cùng mới là chuyện quan trọng.

      Nhưng dù biết đây chỉ là món điểm tâm, Kỷ Hàn cũng chỉ có thể nở ra nụ cười tươi, nhẫn nại, tiếp tục nghe, sau đó còn phải đáp lại vài câu khách sáo, a dua theo chút : « Là Hạ trưởng quan lãnh đạo tốt.

      Người hai gạch hai sao cầm hồ sơ của trong tay, lật lật, làm ra bộ dáng xem, nhưng Kỷ Hàn dám khẳng định, đó chẳng qua chỉ là để cho nhìn, trước khi vào, bọn họ sớm xem kỹ hồ sơ của , hoặc là … Trước khi bọn họ đến đây.

      « Chúng tôi xem qua hồ sơ của . » Hai gạch hai sao  : « Biểu mấy năm nay của rất tốt, hơn nữa nhiệm vụ ở Myanmar lần này biểu rất tốt. vốn nên cho phần thưởng lớn… »

      Đến rồi, đến rồi ! Kỷ Hàn ở trong lòng đếm ngược, ba, hai,

      "Nhưng mà..."

      Nhìn , tới « nhưng mà » rồi đó, sau quanh co, điều kiện và cuối cùng là món trọng điểm.

       « Nhưng mà chúng tôi cảm thấy nhân tài vĩ đại như , nếu dùng ở nơi khác, có lẽ rất tốt. » Hai gạch hai sao tiếp tục  : « Lần này bên đơn vị hành động đặc biệt có tổ chức đợt  huấn luyện, vẫn còn vị trí cho tiếp nhận, hy vọng quý trọng tốt cợ hội này. »

      Kỷ Hàn mơ hồ.

      Tổ hành động đặc biệt, phải là Hạ Vũ sao ?

       « Báo cáo, tôi cảm thấy năng lực của tôi đủ để tiến vào tổ hành động đặc biệt. » còn ước gì có thể cách Hạ Vũ xa, nếu như tiến vào đó, phải nhàm chán đến chết sao.

       « Ha ha ha ha… » Hai ông lớn nghĩ đến « khiêm tốn » như vây, nở nụ cười, nhưng tiếng cười này nghe vào lỗ tai Kỷ Hàn, làm cho càng cảm thấy lông tơ dựng đứng thẳng lên. Nếu bọn họ trầm mặt ở trước mặt , sau đó mắng biết tốt xấu, vậy còn vui chút. Bọn họ « bao dung » với vô lý của như vậy, giải thích theo phương diện khác, chính là càng làm cho có cách nào từ chối.

      «  cần lo lắng. » Hai gạch ba sao mở miệng  : « Đây chỉ là đợt huấn luyện, sau khi gia nhập đại biểu có thể gia nhập tổ hành động, đó là cơ hội khó có được, hy vọng quý trọng tốt. »

      Chắc chắn rồi!

      Hai người cũng trắng ra với như vậy, muốn quý trọng tốt, liền chứng mình thể nào từ chối được.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      034. Đứa con là của ai?
      Edit: Trang Kiều





      Vô duyên vô cớ sao lại đột nhiên xuất chuyện này.

      Kỷ Hàn từ văn phòng ra, trong đầu vẫn hỗn loạn. Suy nghĩ lúc, cuối cùng tới trước cửa văn phòng, gõ vài tiếng tượng trưng, sau đó mở cửa vào: “Cảnh sát Hạ, có thể cho tôi biết, chuyện này rốt cục là sao ?”. Đúng vậy, nghĩ mãi, việc này rất có khả năng có liên quan đến Hạ Vũ.

      “Cái gì?” Hạ Vũ đầu tiên ngớ ra, lập tức hiểu kịp nhắc tới là chuyện gì: “ liên quan tới tôi.” còn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, tại sao cấp lại cho ra quyết định “Huấn luyện’, mục đích chính là để vào S.M.T. Nhưng xem ra phản ứng này của hiển nhiên là hề biết gì.

      liên quan đến !” Kỷ Hàn nhìn lúc, sau đó càng mơ hồ, biết tính cách của Hạ Vũ, có là có, có. Nếu việc này có quan hệ tới thừa nhận, có liên quan đến chính là liên quan đến . Vậy…

      Việc này rốt cục là sao?

      “S.M.T các , tại thiếu người sao?” lúc lâu sau, Kỷ Hàn chỉ có thể cho ra kết luận này. Với lại, việc làm này của bọn họ lúc nào cũng có thể bỏ mạng… Nghĩ đến đây, miệng há to, sắc mặt càng khó coi hơn, “Này, tôi muốn , con tôi còn , có thể giúp tôi chút ?”

      Hạ Vũ nhìn , để ý tới…Này gì chứ? có tên sao!

      Kỷ Hàn cũng ngốc, hiểu được ý của , lập tức sửa lại cách xưng hô: “Cảnh sát Hạ”

      Lần này Hạ Vũ đến cả đầu cũng thèm ngẩng lên, tiếp tục nhìn thứ trong tay mình: “Cảnh sát Kỷ đây là ở đây chuyện công việc sao?”  Công việc là công việc, mặt khác cấp ra mệnh lệnh, cũng có cách nào.

      Kỷ Hàn cụp mắt xuống, bàn tay đặt mạnh lên bàn, sức lực lớn, đến hộp bút bàn nhảy dựng lên, hít sâu hơi, “ Hạ Vũ… Hãy giúp tôi.” phải là do cách xưng hô sao, người đàn ông này khi nào trở lên để ý việc nhặt đó. chỉ là muốn cùng với vạch ranh giới ai đường nấy, ai ngờ cấp lại ra chỉ thị “Lập kế hoạch tình hình” này, kiểu gì cũng khiến cho hai con đường giao nhau.

      Lúc này, cuối cùng Hạ Vũ cũng đem tầm mắt nhìn về phía ,nhìn thấy đôi mắt mang theo quật cường cùng trong sáng khuôn mặt , “Kỷ Tiểu Hàn.”

      Cách xưng hô này làm cho lòng Kỷ Hàn khẽ run liền cụp mắt xuống. ngờ lại chạm vào ánh mắt của , trước kia thường hay gọi như vậy, khi đó mỗi lần nghe gọi mình như vậy trái tim của tự chủ được mà cảm thấy ngọt ngào.

      “Có ở đây, để em gặp chuyện gì nguy hiểm.” Nếu có thể làm được, tình nguyện để cách xa chút.

      Ngọt ngào cái rắm! Kỷ Hàn đem hồi ức vứt  ra xa, nóng nảy mà : “Hạ Vũ, con tôi mới có bảy tuổi, nếu…” Ngậm miệng lại.

      còn kịp rồi.

      Hạ Vũ nghe rất , gắt gao nhìn chằm chằm: “ ràng!”

      “Cái…Cái gì?” Đừng có lắp mà, Kỷ Hàn hung hăng nhéo vài cái vào đùi mình để mình trấn định lại, trong lòng mắng chính mình: Kỷ Hàn, mày là đồ ngu ngốc! khó trách Tiểu Duệ chỉ số thông minh thấp, nhất là vào những lúc cấp bách, chỉ số thông minh lại càng xài được.

      “Bảy tuổi!” nghe được cái gì, đôi mắt híp lại, phải tiểu quỷ kia sau tuổi sao.

      “Tội nhớ nhầm.” Lý do này có được ?

      “Kỷ Hàn, em cho là tôi bao nhiêu tuổi?” Là người mẹ lại có thể nhớ nhầm tuổi của con trai mình.

      …Cho dù Tiểu Duệ bảy tuổi, cũng thế là con của được!” Kỷ Hàn tiếp tục đấu tranh: “Tôi cũng đâu phải chỉ lên giường với mình .”

      “Kỷ Tiểu Hàn, có lẽ ngay cả em cũng biết!” nheo mắt: “Thói quen của em vẫn giống trước kia, vào lúc em khẩn trương mắt em nháy nhiều lần hơn so với bình thường … Em khẩn trương cái gì đấy?” dừng lại, sau đó dựa lưng trở lại ghế, hai tay thu lại trước ngực, khí thế vương giả trời cho, thản nhiên : “Kỷ Tiểu Hàn, em có thể lựa chọn tự mình thẳng thắn, hoặc là chờ tôi điều tra việc này rồi chúng ta từ từ tính sổ!” Lúc trước, chưa từng nghĩ đến việc điều tra quá khứ vài năm trước của , chuyện này hay, quá khứ đó có tham dự, năm đó là đẩy ra xa. tôn trọng , cũng tin tưởng , đến cả tiểu quỷ kia cái gì cũng đều tin, nhiều nhất cũng chỉ hỏi Thanh Trạch đại khái

      Nhưng tại xem ra… cảm thấy rằng cần thiết phải điều tra chút.

      Kỷ Hàn cố gắng trừng lớn hai mắt của mình, chớp mắt, nhìn như vậy chỉ biết rằng khó thương lượng. Hạ Vũ ta là ai chứ, nếu ta muốn điều tra ra còn cái gì có thể che dấu bí mật được?

      “Tra cái rắm! Thằng bé họ Kỷ, là con trai của bà!” Bỏ lại câu, Kỷ Hàn mạnh mẽ rời , hoặc nên …Chạy trối chết?

       Hạ Vũ ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời cứ như vậy ngồi ngơ ngác, trong đầu trống rỗng… Phản ứng vừa rồi của Kỷ Hàn làm tìm ra được đáp án bảy tám phần. Sau đó vố gắng định thần lại bị cái đáp án kia đánh cho tạm thời hiểu gì. Chỉ có thể ngây ngốc ngơ ngác ngồi ghế, cái gì cũng làm được.

      Thẩm Sùng vào đúng lúc nhìn thấy bộ dáng của Hạ Vũ như người si ngốc, sửng sốt chút, lập tức liền hưng phấn mà cầm lấy điện thoại bàn, mạnh mẽ ấn nút điện thoại, sau khi đầu dây bên kia có người nhận, liền :”Đến đây, đến đây, độc nhất vô nhị, vẻ ngu ngốc trăm năm khó bắt gặp của Hạ Vũ, tơi đặt ngàn, số lượng có hạn, ai tới trước thắng! Tiền đến giao hàng!”

      Chỉ trong chốc lát, có mấy tin nhắn hồi đáp, nhìn trong mắt Thẩm Sùng đều là màu đỏ của tiền giấy.

       Lại thêm tin nhắn được nhắn vào, Thẩm Sùng nhìn thấy chính là tệp tiền mặt đưa tới, hứng trí ngẩng cao đầu mở to mắt, liếc mắt cái lập tức phát giác có điều thích hợp, bưu phẩm kia viết: Gan chó của cậu càng lúc càng lớn.

      Bên phải ký tên…Hạ Vũ!

      Mọi người vừa thấy tin nhắn này, lập tức biết: Thẩm Sùng lần này là động đến đại rồi, động đến đại

      Thẩm Sùng thoáng giật mình, lúc gửi loạt tin nhắn lại quên rằng mình nên phải cách xa Hạ Vũ, giờ định chạy kịp nữa, thấy Hạ Vũ ném chiếc điện thoại về phía mình, rơi thẳng đến người Thẩm Sùng: “Thủ trưởng…”

      Hạ Vũ mở di động của mình ra tìm danh bạ, chỉnh trang lại bộ dáng ngẩn ngơ lúc trước, híp mắt lại cẩn thận quan sát: “Đây là ai, đẹp trai.”

      Cái gì?

      Thẩm Sùng ngây người, cái gì thế này… lời này tuyệt đối có khả năng xuất ra từ miệng của Hạ Vũ.

      ! là ai?” ta lạch cạch chút, nhanh chóng rút khẩu súng lục bên hông nhắm ngay vào Hạ Vũ: “Sao lại dám đóng giả Hạ Vũ?”

      Hạ Vũ đem điện thoại ném về phía ta: “Thu tay lại , hay là muốn ông động thủ đem xử lý cúc hoa của .”

      Đây mới là Hạ Vũ chứ.

      Thẩm Sùng nghe vậy, ngoan ngoãn thu súng đứng lên, vì cúc hoa của mình mà suy nghĩ, sau đó chân chó tới: “Thủ trường, vừa nãy có chuyện gì vậy?” ta ngủi thấy mùi của chuyện bát quái.

      Đáng tiếc Hạ Vũ chưa bao giờ lương thiện với cấp dưới, tuyệt đối có khả năng thỏa mẵn tâm tư buôn chuyện của ta: “Tâm tình tốt.” Tuy rằng còn chưa điều tra, nhưng nắm chắc được bảy tám phần.

      Vừa nghĩ lại nhịn được mà cong khóe môi lên vài phần ngừng cười. Đôi mắt quanh năm lạnh lùng kia cũng có vài tia mang ý cười, như vậy…

      đẹp trai!







      Thẩm Sùng nhìn cái vẻ mặt đường làm quan rộng mở của người đàn ông kia: Á, người này là muốn cái gì đây, ngày thường trưng ra cái mặt lạnh băng đủ mê người rồi, bây giờ lại còn cười thực chói mắt như vậy…

      là “nhân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung” (nhân loại căm tức, trời cao chứa). Lấy điện thoại ra muốn nhìn lại tấm hình mới chụp khi Hạ Vũ ngơ ngốc mà tự an ủi chính mình. Vừa nhìn lại thiếu chút nữa làm rơi điện thoại: người này chẳng lẽ quay 360° mà chết sao? ràng là vừa nãy còn bộ dáng ngẩn ngơ của người ngốc, sao lúc chụp lên hình lại đẹp trai như vậy?

      Nghiên cứu lại lần nữa, Thẩm Sùng liền hận… Con mẹ nó, sao ta ngu đến độ đem chức năng chụp ảnh chọn đến mức tốt nhất, vào tình huống này chỉ cần ngày thường phải xấu đến hết thuốc chữa khi lên ảnh đều là tuấn nam mỹ nữ.

      ------Lời tác giả với mọi người----

      Cám ơn Châu Huệ . Huệ Châu tặng hoa hoa ~(≧▽≦)/~ Tiếp theo nào, cha con giao chiến.

      Hôm nay nóng quá à, nóng quá , trời nóng quá, là khó chịu trong người T.T

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :