1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Nguy hiểm?
      Edit: Ckun
      ". . . . . . có ý gì?" Từ đến lớn, những người đàn ông vây xung quanh , nào có ai cố gắng lấy lòng . Cha là thành viên nội các Myanmar, thân phận vàng ngọc như vậy, khiến bao nhiêu đàn ông mơ tưởng muốn kết giao cậy nhờ.

      Mà người đàn ông Trung Quốc trước mắt này. . . . . .lại lọt vào mắt .

      gặp qua rất nhiều đàn ông, cũng kết giao nhiều người, trong số đó có đủ loại đàn ông Trung Quốc, nhưng chưa từng có người nào như ta. Nhìn thân hình to lớn được lớp quần áo bao phủ, cùng gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia của , Hách Lệ càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó chịu.

      Hạ Vũ càng thêm nhíu mày, khó hiểu nhìn bấu dính bên người, cái này ngu ngốc à? Hay bị ngớ ngẩn thế? trắng ra như vậy rồi còn nghe hiểu? Quan hệ giữa và Kỉ Hàn nên có kiểu chướng ngại này. Quay đầu nhìn, mắt thấy Kỉ Hàn với Tiểu Bạch rẽ vào chỗ ngoặt, biến mất khỏi tầm mắt của mình. Hạ Vũ giản ý tất cả những lời muốn , tựu chung thành chữ đơn giản hùng hồn, thông tục dễ hiểu:

      "Cút!"

      Sau đó, nhân lúc trợn mắt há hốc mồm nhìn, vội rảo bước đuổi theo Kỉ Hàn với Tiểu Bạch, tới chỗ rẽ, thấy hai người đứng đó giằng co qua lại ----- thực ra tình huống cụ thể là Tiểu Bạch muốn tháo bỏ gông cùm xiềng xích là Kỉ Hàn đây, mà Kỉ Hàn cho, Tiểu Bạch lại dám mạnh tay quá, sợ làm bị thương, cậu cũng chẳng có nhiều mạng đến thế mà để cho Hạ Vũ xử lý đâu.

      "Đường Đông Bạch"

      Ngay cả họ tên cũng kêu hết ra, sếp à, đừng làm em sợ, cứ gọi em Tiểu Bạch là được rồi!

      "Có. . . . . ." Nghe thấy tiếng sau lưng, Tiểu Bạch cố gắng đứng nguyên tại chỗ, để Kỉ Hàn kéo mình : "Sếp, em giải quyết hậu quả cho tốt, mấy người chuyện với nhau nhé." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ánh mắt ấy nhìn người nhọn hoắt như vậy, lúc này lo trốn còn đợi đến bao giờ. tay bắt lấy cánh tay quàng qua cổ mình của Kỉ Hàn giật ra, biến mất khỏi trường như làn khói.

      Kỉ Hàn bị bỏ lại đó thầm nguyền rủa trong lòng, mắng cậu là đồ có nghĩa khí, để phải mình ứng phó hắc diện thần.

      "Ách. . . . . ." được , đừng có đứng đó nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi như vậy. Kỉ Hàn nóng lòng, bị nhìn chằm chằm có chút rợn người, cảm thấy cả người rất thoải mái.

      lúc lâu sau, Hạ Vũ mới câu: "Sao lại là em."

      Mội câu đầu cuối như vậy, khiến Kỉ Hàn u mê rối loạn.

      cái gì mà "Sao lại là em?" Đây là về mỗi việc này sao? Hay là ý tất cả những việc khác nữa, ta cũng muốn gặp ư?

      Hừ ----- đức độ đấy!

      Tôi cũng đâu có muốn gặp lại chứ?

      nghĩ thầm trong lòng như vậy, nhưng thể tự lừa gạt chính mình, bởi vì ý nghĩ ấy, khiến tâm trạng gợn chút nhức nhối, cổ họng cũng hơi chút nghẹn ngào.

      "Đúng vậy, sao lại là ?" cũng muốn hỏi như thế. nhiều năm qua , mỗi ngày lại dần vùi lấp những hồi ức về , mắt thấy mọi việc sắp thành, lại xuất , xua những hồi ức mà vùi sâu cất kĩ kia ùa về.

      May thay, buông bỏ được chút ít, may thay, chẳng còn đau đớn nữa. Chỉ là vẫn còn chút. . . . . . . cho khoảng thời gian ngắn thôi, là khỏi hẳn.

      Kỉ Hàn hít sâu hơi, nuốt trôi cục nghẹn nơi cổ họng, vỗ vỗ mặt mình, kéo kéo da mặt, tự ép bản thân lộ ra nụ cười vừa có chút lưu mạnh vừa xen chút bất cần đúng chất họ Kỉ.

      Đây mới là bộ dáng Kỉ Hàn nên có lúc này, chẳng chịu kém cạnh li, bằng khiến Duệ ca chê cười mất.

      Nghĩ đến con trai, trái tim Kỉ Hàn lại ấm áp, nụ cười khóe miệng thêm vẻ nhu tình, lọt cả vào tầm mắt vẫn mực nhìn của Hạ Vũ.

      nghĩ gì vậy?

      Cười như thế. . . . . . nghĩ tới người đàn ông kia sao?

      Con ngươi đen của Hạ Vũ lạnh buốt, sau khi gặp lại nhau, Kỉ Hàn lần nữa khơi dậy trong những hồi tưởng về . Từng lời , cử chỉ của còn là ngoan ngoãn e lệ dễ xấu hổ trong trí nhớ nữa, thay đổi ấy làm có phần biết phải làm sao.

      chẳng còn như trước, chỉ đơn giản lấy làm trung tâm. Thế giới của lúc này, hoàn toàn hiểu biết gì cả, ôn nhu nơi khóe miệng kia, nhu tình nơi đáy mắt kia, còn là vì , tất cả đều vì người đàn ông đó.

      Cảm giác này, chẳng ra sao.

      vuốt mặt, áp chế cái cảm giác làm người ta khó chịu này xuống. lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số: "Tôi đây!"

      "Nhiệm vụ hoàn thành." Đây là câu khẳng định.

      "Ừ." Hạ Vũ liếc mắt nhìn người đứng cách đó xa: "Có thể giúp tôi việc gấp được ?"

      "Hả -----" sao lạ vậy, người trong điện thoại kia vừa nghe Hạ Vũ vậy, tinh thần liền tỉnh táo: "Đúng là hiếm thấy, cũng có chuyện Hạ Vũ cậu giải quyết được sao? , chuyện gì vậy?"

      "Kỉ Hàn. . . . . . Có thể loại ấy ra khỏi danh sách lần này được ." phải người phân biệt được việc công việc tư, nhưng lần này. . . . . .

      "Hạ Vũ à, chuyện khác tôi còn giúp cậu được, chứ chuyện này . . . . . ." Người trong điện thoại hơi chất vất: "Tôi bó tay."

      "Vì sao?" Chuyện dạnh sách nọ kia, phải đều do ta xử lý sao?

      "Nếu cậu bảo người khác, tôi còn lo liệu ổn thỏa được, dùng hết thể diện dốc sức vì cậu." Cũng chỉ là tiện tay giúp ít chuyện vặt thôi. ta châm điếu thuốc, rít hơi: "Nhưng riêng Kỉ Hàn , được."

      "Vì sao?" nhất định phải biết được đáp án.

      "Hạ Vũ, đừng xen vào, làm tốt phận của cậu là được rồi. Nếu cậu lo cho ấy, nghĩ cách gì gia tăng năng lực của ấy ." Người nọ dứt lời, liền cúp máy. Hạ Vũ chịu bỏ qua gọi lại mấy lần, đều bị ngắt máy, cuối cùng đối phương trực tiếp tắt điện thoại.

      "Cái rắm!" Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn di động, hận thể nhìn xuyên thủng nó luôn.

      Những nhiệm vụ tổ đặc nhiệm thi hành thông thường đều mang những bí mật nguy hiểm hoặc thể tiết lộ ra ngoài, dễ gì để người phải thành viên trong tổ tham gia hành động, bởi vì tính hiểm nguy và cơ mật rất cao, hơn nữa, thành viên thuộc tổ, e là trong lúc hành động phối hợp được ăn ý.

      Trường hợp lần này của Kỉ Hàn, là việc ngoài ý muốn.

      Nhưng ba chữ ngoài ý muốn này, vốn nên xuất trong S.M.T.

      Lúc ấy ở cục cảnh sát, khi cấp đột nhiên lệnh cho Kỉ Hàn tham gia hành động, cảm thấy có điều khuất. . . . . . Thẳng cho đến khi giải quyết tốt vụ tặc máy bay xong, phong bưu kiện được chuyển tới hỏm thư của mình, là danh sách thành viên S.M.T. danh sách những thành viên mới gia nhập, tên Kỉ Hàn ở ngay đó.

      "Con mẹ nó!" Tức thế!

      Di động rung lên, có tin nhắn mới. Hạ Vũ mở tin ra, nhìn xuống:

      "Để ấy gia nhập S.M.T. Là cách tốt nhất để bảo vệ ấy."

      Bảo vệ?

      từ này làm trái tim Hạ Vũ như vị treo lơ lửng.

      gặp phải hiểm nguy gì?

      muốn hỏi cho ràng, những đối phương cũng chỉ nó đến đó là hết, thể gì thêm nữa.

      mải nghĩ ngợi, bỗng hai gã đàn ông mặc tuyền màu đen tới trước mặt , trong lễ phép lộ ra vẻ bức ép : "Tiên sinh nhà cũng tôi muốn mời ngài qua chuyến."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: , đến nhà Kỉ Hàn nào!
      Edit: Ckun
      Tầm mắt Hạ Vũ dừng lại người bọn họ giây, rồi thu ánh mắt lại, nhìn về phía Kỉ Hàn ra hiệu cho , hai người lướt qua hai gã áo đen thèm lời nào.

      "Tiên sinh, xin hãy theo chúng tôi chuyến. . . . . ." Hứng chịu cảm giác bị coi khinh như vậy, khiến trong lòng hai người có chút chẳng ra sao, kìm nén nỗi khó chịu trong lòng, vội đuổi theo mở miệng mời thêm lần nữa.

      "Ôi ----- hai gì ơi," Tiểu Bạch xử lí xong mọi chuyện liền tới, đuổi theo phía sau, vỗ vai gọi hai người bọn họ lại: "Cho tôi hỏi. . . . . ."

      Hai người kia phản xạ có điều kiện đứng lại quay đầu nhìn cậu, Tiểu Bạch lục lọi người mình hồi, tìm kiếm qua loa, miệng lẩm bẩm: "Tôi muốn hỏi tới chỗ đó phải thế nào. . . . . . A, sao lại thấy nhỉ. . . . . . Để tôi tìm xem. . . . . . Hình như mất rồi, ngại quá, làm phiền hai người rồi." đoạn, rời thèm quay đầu nhìn lại lấy lần.

      Chỉ trễ mất vài giây đồng hồ thế thôi, lúc hai người quay đầu lại, sớm thấy bóng dáng Hạ Vũ với Kỉ Hàn đâu, lúc này mới ý thức được mình bị lừa, quay đầu lại tìm Tiểu Bạch, nhưng làm gì còn ở đó nữa đâu mà tìm? Cũng chỉ vì khắc sao nhãng, hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng vẫn vô ích, bởi vì được dặn , đây là việc tư, bọn họ cũng thể cho nhân viên của sân bay đóng cửa ngăn người ta ra vào được, cho dù bọn họ có làm như vậy, với bản lĩnh của Hạ Vũ, rời khỏi đây cũng đâu có gì khó?

      Ba người Hạ Vũ rời khỏi sân bay, chặn chiếc tắc xi rời khỏi sân bay tới khoảng đất trống cách đó xa, lão Khản và Hắc Tử chờ sẵn ở đó, ba người cùng lên máy bay. Lúc về vội như lúc , tâm tình cả nhóm cũng thả lỏng ít, tùy ý chuyện trò trêu chọc nhau, nhìn những cử chỉ và hành động ấy, khó để thấy tình nghĩa nồng hậu giữa bọn họ.

      "Lần này trở về, tôi có thể nghỉ ngơi được rồi." Hắc Tử duỗi người thư giãn gân cốt, tựa lưng vào ghế ngồi: " về trước tiên phải lấp đầy cái bụng." Liên tiếp thi hành hai nhiệm vụ, lúc này cậu ta cảm thấy mình có thể ăn hết nguyên cái đầu bò ấy chứ.

      "Ha ha, ăn với uống, cái đồ đại ngốc nhà cậu cả ngày chỉ biết có ăn thôi." Tiểu Bạch ngồi phía sau Hắc Tử, nhấc hai chân lên vắt ngang qua lưng cậu ta. Hắc Tử vừa quay đầu định cãi lại, cả mặt trực tiếp thân mật hứng nguyên vết giày Tiểu Bạch.

      "Ông nội nhà cậu! Tên nhóc kia, cậu cần hai cái chân này nữa chứ gì." Hắc Tử nổi giận, lấy súng ra quơ loạn: "Mọi người tránh ra, xem tôi bắn nổ cúc hoa thằng oắt này đây." (Ở đây chơi chữ nè, gốc là "bạo cúc hoa", bạn nào đọc đam mỹ chắc chắn hiểu nghĩa là gì rồi đúng , nhưng với súng lại có nghĩa 'bắn nổ' :))) thâm thúy ghê)

      "Móa!" Lão Khản điều khiển máy bay ở phía trước, trông thấy hai người bọn họ, trực tiếp giơ ngón giữa lên: "Con mẹ nó tên oắt Hắc Tử kia, cậu muốn sống nữa hả. Muốn đánh nhau đợi lát nữa máy bay hạ cánh rồi tha hồ mà đánh, muốn bắn muốn giết gì tùy các cậu. Làm xây xước máy bay của ông đây, ông trực tiếp đánh cho "cậu " của các cậu thành tổ ong vò vẽ."

      Hắc Tử vừa thấy tình thế có vẻ bất lợi cho mình, yếu địch được mạnh, vội tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài. . . . . . Hạ đội trưởng với Trầm đội phó, cậu ta cậy nhờ được, chỉ còn mình Kỉ Hàn.

      "Chị Hàn, chị xem cái đám cầm thù này này," đoạn, tấm thân cường tráng còn vươn qua dựa vào người Kỉ Hàn, ra chiều chim khép nép: "Chỉ biết bắt nạt người bé bỏng yếu ớt thôi."

      Quả là trơ tráo!

      tên thân cao mét tám, biết xấu hổ tự nhận mình "bé bỏng yếu ớt", bọn họ nghe mà thấy xấu hổ thay.

      Vẫn là Kỉ Hàn bình tĩnh, thản nhiên xoa xoa đầu chó gác lên vai mình: " sao đâu, cậu cứ cắn trả là được mà."

      Khóe miệng Hắc Tử giật giật, giọng điệu này sao nghe giống bảo chó thế, xem ra xin giúp đỡ trở nên vông vọng. Hắc Tử lập tức thu hồi vẻ mặt nàng dâu kia lại, đổi sang ngữ điệu nghiêm nghị, vỗ vai Kỉ Hàn: "Này ----- đồng chí Kỉ Hàn."

      "Có chuyện gì."

      "Nhìn chị thế này. . . . . ." đoạn, còn quét mắt nhìn vài cái: "Chắc biết nấu cơm đâu nhỉ."

      "Tôi nhổ vào ------" Kỉ Hàn khách khí xúc xiểng vẻ mặt kia của cậu ta: "Lúc bà đây học nấu cơm, cậu vẫn còn nghịch đất nhá." Nghĩ đến tài năng nấu ăn của Duệ ca là di truyền từ mình mà ra, con hơn 'mẹ' là nhà có phúc, cảm thấy vui mừng lắm thay!

      "Hê hê hê! Tốt quá. . . . . ." Hắc Tử cười xấu: "Hôm nay chúng tôi đúng là được mở mang kiến thức."

      "Ờ cứ coi là vậy ." Làm sao nào? Chẳng lẽ còn phải thu tiền học phí nữa à?

      "Hê hê hê. . . . . ." Hắc Tử bá cổ : "Vậy có phải chị nên thể chút. . . . . .Bữa cơm này liền để chị mời, chị chị nấu hăn giỏi, thế nấu bữa ăn thử xem nào ha ha ha. Là con la hay con ngựa, phải chạy ra xem mới biết được."

      Trầm Sùng nhìn Hạ Vũ ngồi bên cạnh im lặng tiếng nào, nhớ tới hộp cơm trong văn phòng kia, đảo mắt nhìn mấy lượt, cũng góp câu: "Đề nghị của Hắc Tử quả tồi, cứ qua chỗ ăn bữa , Kỉ Hàn."

      ". . . . . . ."

      " cái gì mà !" Hắc Tử cướp lời : "Đừng rề rà nữa, cứ quyết như vậy . Đợi lát nữa chúng tôi trực tiếp tới chỗ chị, chị nấu cho chúng tôi ăn. Nấu ngon chúng tôi cũng ghét bỏ gì đâu, dù sao mọi người cũng quen biết cả rồi, đúng !"

      Ai tới lôi cổ cái tên này dùm , hoàn toàn bị ép phải lên Lương Sơn, đồng ý tức là đồng ý, đồng ý cũng phải đồng ý. nghĩ nếu có từ chối, Hắc Tử cũng chẳng tiếp nhận lời từ chối của đâu, sau đó bám đuôi về nhà cùng nhau ăn ăn uống uống.

      Làm sao bây giờ?

      Kỉ Hàn đưa mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn lặng im bên: "Cảnh sát Hạ bận rộn như vậy, hằn là giờ. . . . . ." Đừng đến, đừng đến, đừng có đến! Kỉ Hàn gào thét trong lòng!

      Còn chưa dứt lời, Hạ Vũ đưa ra đáp án: ", tôi !"

      ta cái gì?

      ta. . . . . . ta gì cơ?

      Nụ cười bên khóe miệng Kỉ Hàn có chút vặn vẹo, nhất định là nghe lầm: "Hả. đến đúng !" Đúng rồi, ta là: tôi . ta sắp xếp sai trình tự câu chữ rồi.

      Hạ Vũ nhíu mày, khẳng định chắc chắn lần nữa, rành mạch lần lượt : "Tôi cũng cùng !" phải xem xem, cái gã trai ăn bám kia rốt cuộc đẹp xấu thế nào. Xem đối xử tối với như vậy . . . . . .

      " đến mà làm gì!" Kỉ Hàn trừng mắt: " phải chỉ ăn cơm nhà thôi sao?" Là vì phải ăn cùng Tiểu Tĩnh, muốn để Tiểu Tĩnh ăn cơm mình.

      Hạ Vũ bình tĩnh liếc nhìn cái: " phải!"

      phải gì cơ?

      Kỉ Hàn sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại! được, bây giờ biết xử lý sao với đứa trong nhà đây, nếu Hạ Vũ cùng đến, chạm mặt Duệ ca. . . . . .

      Cứt ! Sớm biết thế này ngày đó chẳng tâm với Duệ ca vụ chuyện xưa ấy! Xét theo cá tính của tiểu tử kia. . . . . . Còn cả năng lực của Hạ Vũ nữa, chỉ nghĩ thôi Kỉ Hàn cảm thấy có chút ớn lạnh.

      " lời định!" Đại Boss chốt hạ câu, tuyên đọc bản án, quyết định ăn cơm tại nhà Kỉ Hàn, từ đầu tới cuối chưa từng tham khảo ý kiến chủ nhà là . . . . . . , là có tham khảo, sau đó thèm tiếp nhận lời từ chối của .

      Thế này là thế quái nào!

      được, phải báo trước cho Duệ ca, để nó đến nhà bạn cùng lớp hay là tới chỗ Tần Dịch kia ở vài ngày mới được.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Cha con gặp mặt lần đầu
      Edit: Ckun
      Lúc về gấp rút như lúc , lão Khản cũng giảm tốc độ xuống chút, hơn ba giờ sau, vừa xuống máy bay, Kỉ Hàn lập tức tránh sang bên mở di động gọi cho con.

      Người ta thường , lúc xúi quẩy, uống nước cũng dắt răng. Cảm giác của Kỉ Hàn lúc này quả là như vậy, đúng thời điểm mấu chốt, đầu dây bên kia mãi thấy ai trả lời, chỉ có tiếng "Tút ----- tút ----- tút -----" vang lên bên tai, càng nghe càng thấy nhức đầu. Lúc cấp bách thế này, thằng kia lại chạy đâu mất rồi.

      "Kỉ Hàn ----- thôi -----"

      Ở bên kia, đám người Hắc Tử giam Mặc Hoa Đới Duy lại, tới chỗ .

      "Khốn!" Tiếng tút trong điện thoại làm nóng hết cả ruột, bốn người Hắc Tử lên xe chờ , lão Khản còn phải ở lại chỉ đạo chút chuyện cho học viên thành ra cùng được.

      vẫn từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, vẫn chẳng có ai bắt máy.

      Trời muốn hại ! Trời muốn hại !

      Kỉ Hàn mang theo tâm trạng băng giá khốn quẫn lên xe, theo bọn họ lên đường về nhà. Giờ chỉ có thể cầu nguyện, tâm tình Duệ ca hôm nay tốt đẹp, tới nhà bạn cùng lớp chơi. đường , Kỉ Hàn còn muốn vòng qua siêu thị mua chút đồ ăn hòng kéo dài thời gian, nhưng cái gì đến cũng đến, Hắc Tử dùng kĩ thuật lái xe đẳng cấp, luồn lách giữa dòng xe cộ bằng tốc độ cực nhanh, khiến Kỉ Hàn mấy lần muốn lôi cậu ta về cục cảnh sát tiến hành kiểm tra xem có phải cậu ta vừa chơi thuốc .

      Khoảng cách ngày càng được rút ngắn, Kỉ Hàn  càng thấy thêm thắt ruột thắt gan. nhiều năm trôi qua, chưa bao giờ nghĩ ngày hai cha con gặp mặt nhau.

      Trộm liếc Hạ Vũ ngồi bên cạnh cái, chẳng ngờ cũng nhìn , tầm mắt hai người giao nhau giữa trung, Kỉ Hàn ngượng ngùng nở nụ cười, xấu hổ thu hồi tầm mắt, quay đầu sang bên, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp phía bên ngoài.

      Điều may mắn duy nhất của lúc này là, tướng mạo Duệ ca đến 80% là di truyền từ , cái này coi như chút vận may le lói trong nỗi niềm bất hạnh vậy. Kỉ Hàn bắt đầu noi theo tấm gương đạo đức của AQ, tự an ủi chính mình.

      Hạ Vũ đương nhiên nhận thấy được điểm bất thường nơi Kỉ Hàn, cùng lắm cũng chỉ đoán được việc Kỉ Hàn hành xử khác thường có liên quan tới gã trai ăn bám nuôi ở nhà kia, mà lại chẳng thể nào đoán được cậu trai ăn bám kia lại có  liên quan tới mình.

      nghĩ, Kỉ Hàn vì muốn che chở cho người đàn ông kia nên mới từ chối cho bọn họ tới nhà, cũng có thể người đàn ông kia đối xử tốt với như những gì người khác . . . . . . Tóm lại ngẫm ngợi đủ thứ, mà chẳng luận ra được gì.

      Xe dừng lại phía ngoài tòa nhà, bốn nam nữ chung với nhau trông rất là bắt mắt, lập tức thu hút ít ánh nhìn. Vốn làm bà mẹ đơn thân tạo đề tài ngồi lê đôi mách cho các bà các thím, việc cha đẻ của cậu bé xinh trai nhà họ Kỷ kia là ai luôn là chủ đề bí được đám phụ nữ nhắc tới mỗi lúc rảnh rỗi, hơn thế ngày thường vài hành động thiếu đứng đắn của Kỉ Hàn với mấy tên đồng nghiệp khác phái luôn kề vai sát cánh bên mình cũng bị ít người nhìn thấy, nên trong mắt vài bác , Kỉ Hàn là người phụ nữ sinh hoạt cá nhân thiếu đứng đắn, mà có thể sinh hạ được đứa con ưu tú như Kỷ Duệ, đúng như người đời vẫn bảo: mẹ cú con công, chó ngáp phải ruồi!

      Nhớ hồi Kỉ Hàn mới chuyển tới, cũng có ít bác nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho , kết quả là giới thiệu mười người hỏng chín người, mà người duy nhất còn lại kia là người thích phụ nữ chỉ thích đàn ông, thế là với đối phương trở thành chị em tốt.

      Nên khi Kỉ Hàn dẫn bốn người đàn ông về, lập tức bị đám phụ nữ hăng hái vây xem, đứng ngoài nhìn vào còn chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi.

      Người này : "Lại đổi đàn ông."

      Người kia đáp: "Đúng rồi! Dăm ba bữa lại mang người đàn ông khác về nhà, cũng chẳng nhớ trong nhà còn có trẻ con nữa!" Đúng là biết liêm sỉ, đáng mặt phụ nữ.

      "Xuỵt ----- be bé cái miệng thôi. Người ta là cảnh sát đấy." Ba người phụ nữ người tung người hứng sân khấu: " là trơ tráo!"

      "Cảnh sát sao chứ." Bốn người phụ nữ là đủ hợp thành vở kịch truyền hình: "Cảnh sát cũng đâu có thể tùy tiện bắt người. . . . . . Con tôi nhá, đầu năm nay cảnh sát bẩn cũng đầy ra đấy, hiểu luật mà vẫn phạm luật như thường."

      Kỉ Hàn rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Mấy bác kia ơi, các người có muốn tám chuyện chí ít cũng đợi dẫn người vào nhà chứ, đóng cửa lại rồi các người tha hồ mà bàn tán.

      "Đương nhiên trước tiên phải hiểu luật, sau đấy mới phạm luật được chứ." Lại thêm tiếng tham gia bàn luận: "Như vậy mới có thể lách luật, nhằm vào lỗ hổng của luật pháp mới bị tóm."

      "Đúng vậy đúng vậy, con tôi cũng thế. . . . . . thế. . . . . ." Giọng này sao nghe quen tai vậy.

      Chất giọng hôm nay thơ ngây đấy. . . . . .

      Khóe miệng Kỉ Hàn co rút, giọng ngây thơ cụ  làm nổi cả da gà, tóc lông dựng đứng ấy còn có thể là của ai đây, con sinh ra nên hiểu nhất: Duệ ca rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

      Bốn bác cúi đầu nhìn, mới để ý thấy cậu nhóc kia biết tới từ bao giờ, chuyện này cũng xấu hổ, xấu mẹ người ta, còn bị bắt ngay tại trận.

      Kỉ Duệ chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, chu cái miệng đỏ hồng, ngây thơ : "Cháu chào các bà. . . . . ."

      Sắc mặt bốn bác cùng tối sầm lại, bà. . . . . . Bọn họ cũng mới ngấp nghé bốn mươi, cùng lắm gọi là bác thôi chứ.

      "Bà Vương, lần trước bà bảo với cháu bà Trương là người phụ nữ đanh đá, nên chồng bà ấy mới ra ngoài tìm người khác. . . . . ." Chỉ câu mà thành công biến câu chuyện tán nhảm về Kỉ Hàn thành xác định lại tình hữu nghị, hai người đều biến sắc, quan hệ liên minh tan vỡ, cậu còn vô tội hỏi người ngoài cuộc: "Bà Lý, người đàn bà đanh đá nghĩa là gì?"

      Bác nhà họ Lý nhìn hai người ở bên cạnh mở miệng mắng chửi nhau, lại nhìn sang bộ dạng đáng của cậu bé nhà họ Kỷ, chỉ cảm thấy run sợ trong lòng, vỗ vỗ người hai bác kia, khuyên mỗi người câu, rồi hỏa tốc ly khai trường.

      Hừ! ...Cái bà nhiều chuyện này. Kỉ Duệ thu mắt, dời chú ý sang đám người nữ bốn nam đứng cách đó xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Hạ Vũ, nhưng cũng chỉ chớp nhoáng lại dời , bắt gặp ánh mắt của Kỉ Hàn.

      Là người ấy sao? Cậu tiếng động nhếch lông mày hỏi Kỉ Hàn.

      Kỉ Hàn cũng tiếng động đáp lại cậu: Duệ ca, đừng phá rối.

      là, sợ cái gì chứ, có thể xảy ra chuyện gì được.

      Mi mày Kỉ Duệ thầm khẽ nhếch lên, bộ dạng ấy có vài phần rất giống Hạ Vũ, thế rồi, khuôn mặt nhắn bỗng như nở hoa, sáng lạn tới mức khiến Kỉ Hàn cảm thấy khoảng trước mắt như tối sầm lại. . . . .

      F*ck! Con quỷ này định làm gì vậy?

      Bỗng ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng gọi ngọt ngào dễ thương. . . . . .

      "Mẹẹẹ ~" tiếng đáng gợn sóng nhấp nhô, kéo dài dứt.

      Má ơi -----

      Kỉ Hàn rất muốn chết.

      "Mẹ ~ người ta nhớ mẹ lắm ấy ~"

      Phiên bản Duệ ca đáng , tuyệt đối phải thứ người thường có thể chống chịu, Kỉ Hàn trừng mắt giang tay ra, chạy vút về phía con trai.

      "Mẹ ~ ôm người ta cái ~"

      Duệ ca có lệnh, nào dám nghe. Kỉ Hàn ngoan ngoãn bế Kỉ Duệ lên, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, đừng có hơi tí lại "Người ta", nghe mà nổi da gà.

      Xét theo khía cạnh nào đó, tính lưu manh của Kỉ Hàn  là do Kỉ Duệ nuông chiều mà ra, nhưng tính cách quái đản của Kỉ Duệ  chẳng phải cũng đều do Kỉ Hàn cưng nựng mà ra đó sao, hai mẹ con nhà này đúng là chẳng ra sao.

      "Mẹ, bốn chú này là. . . . . ."

      Hạ Vũ nhìn chằm chằm bé trai trông rất giống Kỉ Hàn nép trong lòng , mãi mà thể dựng dậy tinh thần.

      Con trai. . . . . . ấy. . . . . . ấy kết hôn. . . . . .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: Quần lót, dâng hương
      Edit: Ckun
      "Bọn họ là đồng nghiệp của mẹ." Kỉ Hàn rất phối hợp phô bày bản mặt mẹ hiền chói lóa.

      hổ là con , được chân truyền khả năng diễn xuất của , tuy nhìn mà thấy được tự nhiên cho lắm, nhưng mà cử chỉ biểu này của Duệ ca, trong mắt những người khác, là rất bình thường: ánh mắt thơ ngây, dáng vẻ vừa tò mò lại vừa xen lẫn chút ngượng nghịu (A, ra trong người Duệ ca cũng có tế bào ngượng nghịu), diễn cực chuẩn phản ứng của bé trai khi gặp người lạ. . . . . .

      "Kỉ Tiểu Hàn, mẹ hâm à." Đột nhiên lại đưa đám đàn ông này về mà làm gì? May mà cậu sớm chuẩn bị sẵn sàng!

      Nhìn ánh mắt của , có thể thấy lúc này trong lòng tự đắc vô cùng.

      Đương lúc Kỉ Hàn dạt dào đắc ý, Kỉ Duệ ghé tới bên tai , dùng lượng chỉ nghe được dội cho chậu nước lạnh.

      Ngẫm lại hơn hai mươi năm sống đời của Kỉ Tiểu Hàn , người có thể khiến cảm thấy tự cao tự đại, cũng chỉ có Kỉ Duệ. Ai ----- cậu là đấng cứu thế của Kỉ Tiểu Hàn, Kỉ Duệ tự thấy phục bản thân vô cùng.

      Lại xét theo cái phục ấy, ai dám hai người bọn họ phải là mẹ con chứ? Đừng có mà chỉ nhìn vào tướng mạo, Kỉ Duệ di truyền từ Kỉ Hàn tới tám phần, người sáng suốt vừa thấy, biết bọn họ là mẹ con ----- đương nhiên, có đôi khi bị nhầm thành chị em, nhưng lúc ấy  Kỉ Hàn tự cho là do mình trẻ trung xinh đẹp, mà Kỉ Duệ luôn nhằm lúc ấy phán cho câu: mẹ trẻ Kỉ, người ta là dựa vào chỉ số thông minh của mẹ để đoán tuổi mẹ ----- ngụ ý là chính chỉ số thông minh của mẹ hạ thấp số tuổi của mẹ đấy.

      Trở lại vấn đề nay, xuất của Kỉ Duệ thể nghi ngờ hệt y quả bom rơi xuống, trực tiếp khiến thần kinh mấy người có mặt ở đây oành oành nổ vang. chỉ mỗi Hạ Vũ há hốc mồm, mà Trầm Sùng với Tiểu Bạch cũng thẫn thờ: Thế này là thế nào? Hạ Vũ lại thích người có chồng.

      Chỉ có đồ não phẳng Hắc Tử là chẳng nhận thấy điều gì khác thường.

      "Oa, khốn , đồng chí Kỉ, ngờ con chị lớn vậy rồi." hắc Tử bước tới, ôm lấy Kỉ Duệ, cho cậu ngồi lên vai: "Cậu bé, mấy tuổi rồi?"

      Vấn đề vừa được đưa ra, ánh mắt Hạ Vũ sáng lên mấy phần, nhìn chằm chằm Kỉ Duệ, trong lòng có chờ mong đến khó hiểu.

      Kỉ Duệ ngây thơ giơ ngón cái với ngón út xinh xinh ra: "Năm nay sáu tuổi."

      Sáu tuổi.

      Lòng Hạ Vũ trống rỗng, ánh mắt cũng ảm đạm, thời gian trùng khớp.

      Kỉ Hàn thở phào, rồi thầm tự mắng mình lo lắng vu vơ, Duệ ca tinh quái là thế sao có thể xảy ra cố gì được. Sắp xếp lại suy nghĩ, nhận lại Kỉ Duệ từ trong tay Hắc Tử: " thôi, vào nhà rồi . . . . . ."

      mở cửa ra, dẫn mọi người vào nhà, vừa qua cửa, liền ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Lúc trước cứ băn khoăn mãi về chuyện con trai, kết quả lại bỏ sót chi tiết trọng yếu nhất.

      Chỗ của , hoàn toàn có dấu tích của đàn ông!

      "Các chú ơi, đổi giày ạ."

      Kỉ Hàn há hốc mồm nhìn Kỉ Duệ lôi từ trong tủ giày bên cạnh ra bốn đôi dép trong nhà, nhìn qua biết đấy là của đàn ông, mang tới trước mặt cho bọn họ đổi dép.

      nhớ là trong nhà làm gì có dép lê đàn ông đâu.

      Nhận thấy hoài nghi của , Kỉ Duệ lén tặng ánh mắt đầy đắc ý, cứ chờ mà xem, trò hay còn ở phía sau mà. Hôm nay cậu lo lắng bận rộn chạy chạy lại cả ngày, mới có thể dàn xếp sơ sơ được thế này.

      Kỉ Hàn bước vào, phát trong phòng có thêm mấy thứ đồ nhặt ----- trong cái gạt tàn thuốc có mẩu đầu lọc thuốc lá cháy rụi, cái bật lửa đặt ở bên, bàn trà có vài quyển tạm chí đàn ông hay xem nằm chỏng chơ hỗn độn, lưng ghế sô pha biết mọc ra từ đâu chiếc áo khoác nam, càng kì lạ hơn chính là. . . . . . Ngoài ban công, tự dưng lại có hai chiếc quần siệp nam hứng gió bay phất phơ, hết sức đáng chú ý. . . . . . . Tóm lại, thoạt nhìn trông có vẻ gì là cố ý, nhưng lại có chỗ nào phơi bày ra trước mắt người khác điều: trong nhà có dấu tích đàn ông.

      Khóe miệng Kỉ Hàn mạnh mẽ giật giật, đúng là con quỷ này thành tinh rồi!

      "Chẹp chẹp ----- đồng chí Kỉ Hàn. . . . . . ." Hắc Tử đột nhiên chép miệng ra tiếng, lôi vật dưới chỗ mình đặt mông ngồi ra phô trước mặt mọi người: "Thứ này thể ném lung tung nha -----"

      Lúc này Kỉ Hàn mới chỉ kịp phản ứng với mấy chiếc quần lót ngoài ban công, vừa lấy lại tinh thần thấy thứ trong tay Hắc Tử, chân cẳng mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ.

      "F*CK!" Tên oắt kia, sao cả thứ này cũng mang ra: "Trả lại cho tôi -----" Kỉ Hàn kiên quyết giằng lại thứ đồ trong tay Hắc Tử kia, trực tiếp quẳng vào thùng rác bên cạnh.

      "Durex cơ đấy, lại còn vị hoa quả, hoa văn xoắn ốc nữa chứ." Hắc Tử chẳng mấy khi có được cơ hội đâm chọc người ta, nào còn để tâm tới ba cái chuyện nam nữ khác biệt: "Chị trông vậy mà ngờ lại là người mãnh liệt thế."

      Kỉ Hàn đầu đầy vạch đen, cộng thêm hai luồng ánh mắt nóng rực áp sát lưng , theo góc độ kia mà phán đoán, chủ nhân của ánh mắt ấy phải ai khác, chính là Hạ Vũ.

      Có người còn cố tình tỏ ra mình chơi chưa thấy !

      "Chú ơi, Durex là gì ạ?" Giọng ngây thơ kết hợp với chủ đề người lớn tạo nên đối lập thấy , tên oắt kia hiển nhiên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thú vị, bỏ thêm câu: "Mẹ ơi, vị hoa quả đấy có ăn được ?"

      "Hự -----"

      Kỉ Hàn nghe thấy tiếng mình hít khí, con quỷ này muốn chơi chết đây mà.

      Hắc Tử vui vẻ giải đáp thắc mắc của thiên thần , ra chiều thầy giáo giảng giải thánh hiền: "Cậu bé, để chú cho cháu biết. Durex là thứ bóng hơi bóp chết hàng triệu sinh mệnh bé . . . . . ."

      "Hắc Tử, ông lớn nhà cậu đừng có dạy hư con tôi!" Còn có câu khác nữa: thằng oắt ấy sao còn phải đến lượt cậu dạy!

      Kỉ Hàn xấu hổ lại càng xấu hổ. Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như thế, toàn bộ đều do tên nhóc này ban tặng: "Tiểu Duệ, rót nước cho các chú ."

      "Dạ!" Kỉ Duệ vâng lời vào bếp.

      Kỉ Hàn thu dọn tạp chí bày bàn trà: "Mọi người cứ ngồi đây , tôi thay quần áo, rồi nấu cơm."

      Nhanh chóng quay về phòng ngủ thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi ra, liền thấy Kỉ Duệ ngồi ghế sô pha, biết chuyện gì với Hạ Vũ, vừa trông thấy , tầm mắt mọi người liền ầm ầm phóng về phía ấy.

      Sao. . . . . . làm sao vậy? Ánh mắt kia là thế nào?

      Kỉ Hàn bước tới, nhận cốc nước Hắc tử đưa cho, chẳng hiểu ưu thương trong  mắt cậu ta là từ đâu mà có.

      "Nén bi thương!" Hắc Tử vỗ vỗ vai , hiểu sao lại cho câu như vậy, rồi tiếp tục tập trung vào việc xem TV của mình, Kỉ Hàn nhìn nội dung phát TV, nhất thời lẳng lặng nhìn trời ----- phim hoạt hình.

      "Hắc Tử, cậu vậy là sao?" Nén bi thương gì chứ?

      "Chúng tôi biết hết cả rồi." Tiểu Bạch câu như vậy.

      Biết cái gì? Sao lại biết nhỉ. Kỉ Hàn khó hiểu, quay sang nhìn Hạ Vũ, thấy nhíu mày.

      cần nghĩ cũng biết, đầy sỏ gây ra chắc chắc là con quỷ kia.

      Kỉ Hàn nhìn cậu con trai yên lặng , hy vọng nó có thể giải thích ràng cho mình. Dưới ánh mắt của , Kỉ Duệ ngẩng đầu góc 45 độ, phô ra bản mặt đau thương ngập tràn, câu: "Mẹ ơi, hôm nay chúng ta về nhà, còn chưa thắp hương cho cha. . . . . ."

      "Phụt -----"

      Bao nhiêu nước Kỉ Hàn uống vào miệng, đều phọt ra như thế.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      029: “Người chồng chết” kia
      Edit: Ái Nhân
       Beta: Quảng Hằng





      Dâng hương?

      Đứa này muốn đẩy vào chỗ chết đúng

      Kỷ Hàn biết nên bày ra phản ứng gì mới đúng, chỉ biết tình nháo đến nước này, càng thể để Hạ Vũ biết Duệ ca là con của ta—— chết tiệt này, đứa con chặn trước mặt cha nó rằng cha nó chết, dâng hương cho cha, nếu bất cứ là ai cũng đều nổi điên, hơn nữa tuyệt đối tin tưởng, xác định hoàn toàn có lý do tin tưởng cùng khẳng định, nếu việc bại lộ, Duệ ca chút do dự ném vào hố lửa, đổ tất cả trách nhiệm lên người , tuyệt đối nó làm vậy.

      “Dâng… Dâng hương…”

      Lắp bắp lặp lại từ dâng hương này, Kỷ Hàn càng cảm thấy nén hương này phải dâng cho người khác, mà là dâng cho chính , thời vận tốt, đường đời nhiều ngang trái.

      "Mẹ, thôi!"

      "Ừ... ..."

      đâu? Kỷ Hàn chỉ có thể bị động để nó mang . Tình tiết vở kịch này phát triển hoàn toàn nhảy ra khỏi dự đoán của , đến mức thể khống chế.

      Kỷ Duệ “rất hiếu thuận” nắm Kỷ Hàn, đến nhà kho lầu hai.

      Kỷ Hàn hít sâu hơi, vụng trộm liếc mắt cùng người ở sau tiến tới ba người —— Hạ Vũ, Trầm Sùng, Tiểu Bạch! Hắc Tử tiếp tục xem tivi xem hoạt hình.

      Tay run, chân của cũng run! Sợ, rất sợ cánh cửa này vừa mở ra, hình ảnh Hạ Vũ màu đen trắng xuất trước mắt , nếu như vậy chết đó! Lấy năng lực của thằng nhóc Kỷ Duệ này, chuyện nó lấy được hình của Hạ Vũ, tuyệt đối phải là việc khó.

      Nên đến đến, phải chết trốn được!

      Kỷ Hàn thở sâu, tim gần như ngừng đập, tay khẽ xoay, mở cửa ra.

      Hả —— Tối như vậy?

      Kỷ Hàn sợ run chút, sau đó mới ý thức được mình bởi vì quá mức khẩn trường, mà nhắm mắt lại, sau lưng truyền đến tiếng hít thở lạ thường nào, làm cho tim Kỷ Hàn ít, lúc này mới mở to mắt.

      Đồ vật trong nhà kho vốn nhiều, bây giờ càng ít, chỗ đối diện cửa ra vào, được đặt cái bàn , bàn bày hoa tươi rau quả còn có hai ngọn nến điện tinh xảo màu trắng cháy ánh sáng nhạt, trong lư hương cắm ít hương cháy hết, thoạt nhìn “Hương khói rất vượng”, phía sau lư hương, bày tấm ảnh trắng đen của “người chết” kia, là người đàn ông thoạt nhìn còn thực trẻ tuổi, nhìn qua có vẻ gầy, mày kiếm mắt sáng loại khí pách mạnh mẽ chứa bên trong, dưới cái mũi cao gầy là môi hồng, làm cho người ta loại cảm giác đó là người đàn ông giỏi biểu đạt… Đèn cầy điện mập mờ u ám làm cho ảnh chụp trắng đen sinh ra tầng màu cam nhàn nhạt, sinh động ít…

      Cảm giác này... Có chút lạ thường.

      Trầm Sùng cùng Tiểu Bạch hai người nhìn nhau, trong lòng có chút sợ hãi, dù sao vẫn thấy người trong ảnh chụp hình như có chút gì đó lạ thường, nhưng lại thể là lạ ở chỗ nào, ràng là ảnh chụp người chết, nhưng nhìn thế nào cảm thấy giống lắm, ngược lại có điểm giống…

      Phần còn lại, hai người dám nghĩ tiếp nữa.

      Nhưng Kỷ Hàn nhìn ra, nhìn ra, Nhìn ra đến sâu trong tim giọng thiếu chút nữa từ trong mắt nhảy ra: người chết này, ảnh chụp này… Tuyệt đối là lấy ảnh Hạ Vũ sau khi được xử lý PhotoShop ra dùng, tuy rằng trải qua ít quá trình xử lý PS, nhưng vẫn bị nhìn ra.

      "Lạch cạch —— "

      Cậu trai họ Kỷ cũng mặc kệ nhóm người lớn trong lòng gió nổi mây phun, tiếp tục làm đứa con nhu thuận có hiểu biết tốt. Từ bên lấy qua mấy cây hương, đưa cho từng người trong bọn họ.

       « Cha, con về… » Kỷ Duệ vừa lạy vừa  : « Tuy rằng lúc con sinh ra cha mất, nhưng con nhớ kỹ giọng dáng điệu nụ cười của cha… »

      Giọng trẻ em ngây thơ chất phát đến bực nào!

      Khóe miệng Kỷ Hàn khẽ co giật.

       « Cha xem, bây giờ mỗi ngày con đều cùng mẹ đến viếng cha, làm cha thể an bình ! » trai Kỷ tiếp tục « lời trẻ em kiêng dè ».

      Đứa này hoàn toàn chơi trò đo nhịp tim với , Kỷ Hàn thấy dáng vẻ của nó dường như chưa có ý định dừng lại, vội vàng xen mồm ngăn cản nó tiếp tục : « Tiểu… Tiểu Duệ ngoan, như vậy là tốt rồi ! Đừng làm phiền cha con nghỉ ngơi… » Đừng tra tấn thần kinh yếu ớt của nữa, nhận lấy hương trong tay mọi người hợp thành , cắm vào trong lư hương : «  thôi ! xuống dưới lầu thôi. »

      Ba người trầm mặc theo sao ra nhà kho.

       « Chú, chú à——» Kỷ Duệ đột nhiên túm chặc quần áo hạ Vũ, kéo nghiêng người xuồng, quan sát mặt lúc, ngây thơ câu : « Chú và cha con… Rất giống… » xong, còn chớp chớp đôi mắt to trong sáng.

      Đúng vậy!

      Tấm ảnh chụp kia đúng là giống Hạ Vũ, rất giống !

      Trầm Sùng cùng Tiểu Bạch trong lòng hai người đồng thời đồng ý cách của đứa kia, khuôn mặt tuy rằng là cực kỳ giống, nhưng khí chất đó quả có 7 8 phần tương tự Hạ Vũ.

      Oành!

      bước chân của Kỷ Hàn dẫm lên đúng, thiếu chút nữa từ cầu thang ngã xuống, may mắn phía sau Trầm Sùng kéo cái, mới may mắn thoát nạn.

       « Cảm ơn ! » Đứa này muốn nàng yên ổn mà! Kỷ Hàn vội vàng qua, ôm nó lên : « Ngại quá, con lung tung thôi ! »

      Hạ Vũ gì, chỉ đưa mắt nhìn , sau đó xuống lầu thang, nhưng chỉ cái liếc mắt kia, cũng đủ làm cho Kỷ Hàn trong lòng run sợ. Dựa vào hiểu biết của đối với , đọc hiểu ý tứ trong mắt  : Đợi lát nữa chúng ta chuyện.

      Con mẹ nó, bàn bồn cầu à!

      Kỷ Hàn rất muốn rống như vậy, nhưng… Người ta dẫn Trầm Sùng cùng Tiểu Bạch xuống cầu thang, hề để ý đến .

       « Chơi vui nhỉ ?! » trừng mắt với con ở trong lòng, véo mông của nó cái.

       « Kỷ Tiểu Hàn » Kỷ Duệ kháng nghị xoa xoa lên chỗ mông bị véo đau : « Mẹ lấy oán trả ơn, hôm nay nếu có con, để xem mẹ làm sao. »

       « Theo cách của con, mẹ còn phải cảm tạ con à?”

       Có mặt dày ?

       « Vâng, hừ ! » Tay bé đá  : « Miễn, con làm ơn cần hồi báo. » Kỳ Duệ chỉ da mặt dày, còn siêu dày.

       « Quỷ chết tiệt ! »

       « Đàn bà ngu dốt ! »

       « Con đúng là đánh đánh đòn. »

       « Nhìn , mẹ ngu dốt còn thừa nhận, chỉ biết dùng bạo lực, biết dùng trí khôn. »

       « … Mẹ già đây cam tâm tình nguyện ! » xong lại véo mông của nó cái : «  được tiếp tục mang thêm phiền phức cho mẹ già, bằng con thử xem. » rất thích ý ở mông của nó đánh thành hai mảng hồng.

      Có lẽ uy hiếp của Kỷ Hàn có hiệu quả, có lẽ là ông Kỷ cảm thấy chơi , có chừng có mực, tiếp tục làm ra hành đồng khiến Kỷ Hàn hết hồn, ngoan ngoãn ở trong phòng bếp trợ giúp Kỷ Hàn, hơn nửa giờ sau, đám người vây quanh bàn lớn nhai ngấu nghiến.

      Sau khi ăn no nê chút, Hắc Tử rất thỏa mãn dùng cây tăm xỉa răng, cầm bia lục soát trong tủ lạnh trong tay, uống rất ngon, Trầm Sùng cùng Tiểu Bạch còn phải về xử lý chuyện Pa Hua Davi, rời trước, trước khi còn quên mang theo Hắc Tử cùng nhau túm , lưu lại ba người, khí có chút quỷ dị.

      Hạ Vũ bình tĩnh, rất bình tĩnh ngồi sofa, chân đẹp bắt chéo, cầm lấy tờ báo đọc, bộ dáng tự nhiên kia giống như theo lẽ thường phải làm, cực kì giống như người chủ gia đình.

      Kỷ Hàn rất tự nhiên, lại thể biểu ra ngoài, cầm điều khiển từ xa ngừng chuyển kênh.

      Kỷ Duệ đâu...

      khó chịu!

      Người chủ trong nhà này chỉ có , họ Kỷ tên Duệ, phòng này đứng tên ông Kỷ, họ Hạ này bằng gì mà tự tại như vậy.

      « Mẹ, con làm bài tập. »

      Trái tim bé của Kỷ Hàn run lên, nhìn thân ảnh chạy lên lầu, máu huyết trong người ngừng đảo ngược: Thằng nhóc chết tiệt! Vạn Tuế gia này lại muốn làm gì !

      Biết con ai bằng mẹ ! còn có thể hiểu nó sao? Giáo viên trong trường sớm đều bị bộ dáng vô hại thu mua, bài tập loại chuyện 800 năm trước sớm cách biệt với Kỷ Duệ nó rồi.

       "Tôi... Tôi lên lầu chút!"

      "Chúng ta chuyện!"

      Người đàn ông buông tờ báo, đôi chân đẹp của đức ngài vốn bắt chéo, vừa vặn chặn đường của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :