1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <h3 id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34909" style="Chương 020: Mưa nước tiểu từ trời dội xuống
      Edit: Khánh Linh
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34907" style="Hạ Vũ vừa mới dứt lời liền nghe thấy tiếng huýt sáo vang.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34905" style="Hay!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34903" style="Độc đoán ngang ngạnh.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34901" style="Kỷ Hàn xem xét cái kẻ đứng địa bàn người khác mà còn kiêu ngạo đến thế, nén được liền chu môi phát ra tiếng huýt gió đầy lưu manh. Kết quả là nhận được cái trừng mắt cảnh cáo của Hạ Vũ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34899" style="Nhưng Kỷ Hàn của tại là loại người nào chứ?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34846" style=" theo kiểu Kỷ Duệ, nay Kỷ Tiểu Hàn là chàng trai ba : thể diện, da, đạo đức liêm chính gì ráo... À, đúng, phải là nàng ba . muốn cho nàng hiểu được thẹn thùng là vật gì ấy à, cuối cùng rồi tự tự cảm thấy thẹn thùng về chỉ số thông minh của chính mình mà thôi ——sao có thể ngây thơ ngơ ngác như con nai vàng mà nghĩ là có thể chỉ dạy cho nàng hiểu được chữ ‘thẹn thùng’ là gì chứ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34997" style="Cho nên, hai luồng mắt xem thường của Hạ Vũ chả tạo nên được hiệu quả gì với , vậy lại còn thu về được nụ cười khinh khỉnh của Kỷ Hàn nữa chứ. Đối diện với như tại, Hạ Vũ có rắm cũng có chỗ để xả.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_34999" style="“Chúng ta thôi!” Trầm Sùng và hai người được điểm danh nhìn nhau, chắc chắn cả bọn chuẩn bị tốt, dẫn đầu xuất phát.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35001" style="“Kỷ Hàn!” Hạ Vũ gọi lại người sau cùng: “... Cẩn thận chút.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35003" style="Kỷ Hàn gật gật đầu, trả lại câu: “ cũng vậy.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35005" style="Đây chẳng qua là đoạn đối thoại bình thường, nhưng xem trong mắt nhóm Hắc Tử lại giống y như gặp phải quỷ. Trước kia chưa bao giờ Hạ Vũ “dịu dàng săn sóc” cách cần thiết như vậy, nhiều nhất chỉ xì ra câu: “Nhiệm vụ hoàn thành đừng có xách đít về gặp tôi.” Về phần Trầm Sùng, vì nhìn thấy điều lạ suốt quãng đường tới đây, nên đối với tượng như vậy coi như việc đương nhiên.

      “Giỏi hén ——” Hắc Tử cười hì hì huých huých bả vai Kỷ Hàn, mặt là nụ cười ái muội hết sức đáng khinh.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35007" style="Kỷ Hàn cũng đụng trả bờ vai , sau đó hất đầu với vẻ tự tin tự kỷ cùng cực, trả lại câu: “Đừng mê chị, chị đây là lưu manh đó!”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35009" style="“Hắc hắc hắc!” Hắc Tử bị lời này của chọc cười, duỗi cánh tay ra ôm bả vai câu lại gần, cười hăng hắc : “Đúng chóc, ông đây thích lưu manh!”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35011" style="Kỷ Hàn cũng kề vai sát cánh với , quật lại: “Nhưng bà đây thích cầm thú.” Mắng xéo câu, sau đó hai người nhìn nhau cười. Đối đáp trêu ghẹo qua lại thế này làm cho cảm giác hồi hộp trong đầu Kỷ Hàn nhanh chóng giảm bớt ít, đưa cho Hắc Tử cái ánh mắt cảm kích.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35016" style="Đương nhiên Hạ Vũ biết điều này. Cái nhìn thấy chính là Kỷ Hàn chưa gì tùy tùy tiện tiện câu vai bá cổ đá lông nheo với thằng đàn ông mới gặp mặt lần đầu, hơn nữa chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35018" style="“Hắc Tử, con mẹ nhà cậu nghiêm túc lên, đừng gây chuyện đấy. Nhiệm vụ hoàn thành đừng lết xác về đây.” Đúng câu tiêu chuẩn của Hạ Vũ, nhưng nghe qua lại cảm thấy hình như có cái gì đó giống như cũ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35020" style="Nhất là Hắc Tử, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình có cơn gió lạnh thổi qua buốt cả người, cảm giác như con mồi bị ác quỷ nhắm trúng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35022" style="“Fuck!” Mãi đến khi ra khỏi căn phòng, thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của Hạ Vũ, Hắc Tử mới vói tay sờ soạng sau lưng mình phen, mặt rịn lớp mồ hôi mỏng: “ là đồ phá đám!” vốn chẳng khẩn trương chút nào, thế mà chỉ cần ánh nhìn chằm chằm như vậy liền đột nhiên làm cho lông tơ của dựng thẳng đứng.

      Trầm Sùng vỗ vỗ vai vẻ cảm thông: “Bình tĩnh nào, ngày còn rất dài.” Cảnh tượng như vậy khiến cho cảm thấy có lẽ về sau càng lúc càng đụng phải rất nhiều.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35024" style="Ba người nhanh chóng theo đường mòn tiến vào trong rừng. Trước đó, cả nhóm thay sang đồ rằn ri, ở trong cảnh tranh tối trang sáng của rừng càng dễ bị phát . Thời tiết phù hợp, mua lớn hơn trước chút, tuy có hơi bất tiện cho tầm nhìn, nhưng nương theo tiếng mưa rơi có thể che dấu rất tốt thanh lại của bọn họ. Sau khi tiến vào cánh rừng, ba người hẹn mà cùng ngưng việc trao đổi với nhau, ngay cả hô hấp cũng nén tới mức tối thiểu.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35026" style="Đến lúc này, Kỷ Hàn thể bội phục tính chuyên nghiệp của bọn họ. Cả nhóm bọn họ đều to cao khỏe mạnh hơn , nhưng... bước chân lại vô cùng cứ y như mèo, trong rừng là phải đạp lên lá khô cành gãy, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe hoàn toàn thể nghe thấy. Như thế đủ để thấy trình độ của họ cao đến bực nào.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35028" style="Kỷ Hàn biết, khi thầm bội phục hai người kia trong lòng, bọn họ cũng đồng thời quan sát .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35030" style="So với Hắc Tử, Trầm Sùng coi như tiếp xúc với Kỷ Hàn lâu hơn. Suốt dọc đường, tận mắt nhìn thấy ít năng lực của Kỷ Hàn, ngoại trừ năng lực có thể làm cho Hạ Vũ biến sắc mặt, còn có bàn tay đầy vết chai của , vẻ thong dong bình tĩnh và dũng khí của , và tại nữa chứ... hề thua kém năng lực tiến lên của hai chút nào —— tốc độ mau, đặt chân .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35032" style="Kỷ Hàn này, đơn giản!

      Ngừng!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35034" style="Trầm Sùng nâng tay lên, tiếng động ra hiệu đình chỉ việc tiến lên. Cách xa phía trước có cái đồi thấp, chính là điểm canh đồi theo như lời Hạ Vũ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35036" style="Kỷ Hàn đứng lại tại chỗ, lấy ra kính viễn vọng nhìn đêm, quả nhiên thấy đỉnh đồi là điểm canh gác như Hạ Vũ phán đoán. Hắc Tử và Trầm Sùng tách ra hai bên trái phải lẫn vào bóng đêm, chỉ lát hai người lại tiếng động quay trở về. Kỷ Hàn nhíu mày, nhìn về phía Hắc Tử, ngửi được mùi máu người .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35038" style="Xem ra hai điểm canh gác này bị bọn họ giải quyết gọn ghẽ. Tốc độ này... làm cho người ta sợ hãi.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35040" style="“Hai điểm canh gác hai bên đều chỉ để người mà thôi.” Trầm Sùng thấp giọng : “Quan trọng là điểm giữa này, ả kia nhất định ở trong đó.” Điểm chính giữa cũng là điểm quan sát lợi hại nhất, nơi này đương nhiên được bố trí nhân số nhiều nhất.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35042" style="“Xem ra bọn chúng dự mưu lâu!” Kỷ Hàn quan sát căn nhà gỗ kia, nếu đây là hành động bột phát có khả năng dựng căn nhà gỗ nhanh như vậy, chắc chắn kế hoạch này được bắt đầu lên phương án từ trước cả thời gian dài.

      quá!” Mắt Hắc Tử ánh lên, giọng điệu đầy hưng phấn khó nén.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35044" style="Ở căn nhà gỗ phía trước, có người vừa hút thuốc vừa canh gác.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35046" style="Sau hiệu lệnh của Trầm Sùng, ba người tiếng động trườn lên phía trước, cơ thể dán sát mặt đất, dùng khủy tay đẩy thân thể. Ba người như ba con trăn lớn, tiếng động trườn về hướng nhà gỗ, khi đến chân đồi đều tự tìm công che chắn kỹ. Hắc Tử và Trầm Sùng tản ra hai bên, để hõm đất che lấp tốt nhất chính giữa cho Kỷ Hàn, ra hiệu bảo cố gắng giữ bất động! Kỷ Hàn gật gật đầu cảm tạ với hai người. Suốt dọc đường , hai người bọn họ vẫn luôn chiếu cố ! Nghe tiếng chân ngừng qua lại của kẻ canh gác đỉnh đầu kia, Kỷ Hàn bất giác nắm chặt báng súng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35048" style="Rắc… rắc ——

      Có người đến gần!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35050" style="Kỷ Hàn cảnh giác, nín thở, cố gắng lui người vào chỗ bóng khuất, tia mắt vừa vặn giao nhau với Hắc Tử bên kia. Hắc Tử đột nhiên nhếch mép cười mỉm với cái.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35052" style="Thằng oắt này não tàn à, lúc này mà còn cợt nhả.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35054" style="Kẻ bên vừa vừa ngân nga đoạn nhạc vẻ rất thảnh thơi, hoàn toàn bất đồng với vẻ khẩn trương của lúc này. Chết đến nơi mà còn biết...
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35056" style="Kỷ Hàn nghĩ tới đó liền nhận thấy kẻ phía đột nhiên dừng lại. Chỉ chốc lát sau, chất lỏng ấm áp từ trời giáng xuống, mang theo nồng đậm vị khai xối xuống từ đầu đến chân!

      Fuck!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35058" style="Kỷ Hàn lập tức nổi giận đùng đùng trong lòng. Mùi khai tanh tưởi của đám nước tiểu kia trực tiếp thổi bùng lửa giận trong . Mà cái tên xối nước tiểu này con mẹ nó còn đái đủ lâu, cả lít cũng chừng!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35060" style="Trong đầu Kỷ Hàn mặc niệm liên tục Tam Tự Kinh, đến cuối cùng, Tam Tự Kinh biến thành chữ vừa mạnh vừa ác: Fuck!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35062" style="Hai cái tên rắm thối chết tiệt kia, với kinh nghiệm của bọn họ nhất định là biết nơi này có hõm che chắn tốt nhất, cũng là “nơi xả nước tiểu tốt nhất”, hèn gì có “lòng tốt” nhường cho như vậy!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35064" style="Kỷ Hàn nhìn sang hai tên hai bên giả vờ như nhìn thấy gì hết, quay đầu sang mỗi người, vươn trợ thủ đắc lực, trả lại cho bọn họ mỗi người ngón giữa!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <div id="yiv3530229837" style="
      yui_3_7_2_1_1376890847854_35499']
      <h3 id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35498" style="Chương 021: Sóng cuộn
      Edit: Khánh Linh


      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35501']Cuối cùng, nước tiểu cũng dừng, cũng bị ướt nhẹp từ đầu đến chân.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35503']Tên kia tiểu xong còn thoải mái mà vẩy vẩy ‘cục cưng’, khiến vài giọt cuối cùng cũng vẩy hết lên đầu Kỷ Hàn, sau đó tiếp tục ngân nga đoạn nhạc xoay người vào lại trong phòng. Lúc tới cửa, ngừng lại bô bô tán gẫu với tên đứng gác ngoài cửa. Hai tên đứng cách nhà gỗ chỉ khoảng dưới 3 mét.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35505']Kỷ Hàn chết nghẹn vì cục tức nhưng cũng dám thở, chỉ sợ cái hít vào đó cũng hít vào trong phổi luôn nước tiểu của tên kia.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35507']Hắc Tử, ngươi chờ đó!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35509']Trầm Sùng làm động tác chặt tay, tiếng động hạ lệnh, vươn ba ngón tay bắt đầu đếm nhịp:
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35511']Ba, hai, .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35513']Ngón tay cuối cùng vừa cụp xuống, Hắc Tử tới đỉnh đồi. người cao lớn ràng như vậy thế mà đến lúc hành động lại nhanh nhẹn lưu loát như khỉ. Kỷ Hàn theo sát phía sau, Trầm Sùng nhặt đại viên đá, ném sang hướng tạo tiếng động...
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35515']Hai tên kia quả nhiên bị tiếng động thu hút chú ý, nhất tề quay sang hướng phát ra thanh, hoàn toàn chú ý tới sau lưng chúng. bóng đen như ma tiếng động tới gần, cầm tay lưỡi hái Tử Thần, ra tay với bọn chúng.
      Hắc Tử vươn tay, chính xác bịt lấy miệng tên đứng sau, tay kia cầm dao găm được bôi thuốc gây tê đặc dụng của quân đội đặt lên cổ .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35517']Xoẹt ——
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35519']Tai Kỷ Hàn bắt được thanh tiếp xúc của dao sắc và da thịt, tiếng da thịt rách toác, tiếng đứt phựt của động mạch cổ. khí lập tức nhiễm đầy mùi máu tươi.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35521']“Có thể là nhánh cây gãy...” Tên đứng phía trước còn quan sát động tĩnh trong rừng, mảy may nhận thấy đồng bọn phía sau trợn trừng mắt đầy hoảng sợ nhưng cách nào phát ra được thanh nào, ngay cả giãy dụa cũng giãy dụa nổi.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35523']Chỉ sâu sắc cảm nhận được là phần giây đầu tiên, sau đó toàn thân như chìm trong ma túy hạng nặng thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể tinh tường cảm nhận được thanh dao sắc lạnh cổ, càng lúc càng nhấn sâu, toàn bộ máu trong cơ thể ngừng phun ra bên ngoài.
      biết , nhưng cũng hiểu rằng sinh mệnh của mình nhanh chóng bị xói mòn. Tình huống như vậy mới là khủng bố nhất. Kỷ Hàn bất giác nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu hơi căng thẳng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35525']Tên kia thấy đồng bọn phía sau đáp lại, tưởng vào nhà, lẩm bẩm: “Tại sao mình phải ở ngoài này để bị muỗi cắn...” chưa xong câu oán giận, xoay người, ánh mắt đụng thẳng vào khuôn mặt xa lạ của Hắc Tử khiến sửng sốt chút: “Mày...” Khi trong đầu xác định chiến dịch lần này ai có khuôn mặt này, giơ súng trong tay lên, hả họng muốn gọi đồng bọn trong nhà. Nhưng Kỷ Hàn giành trước bước, vọt tới, tay trái che miệng và mũi của , tay phải rút dao găm bên hông ra, giơ tay, hạ xuống, chỉ trong chớp mắt, dao găm hạ sát cổ ...
      Ngay giây phút dao găm đụng vào cổ, tên kia vùng mạnh, dao găm chui vào cổ như mong muốn mà trật góc chút, xả xuống vai .

      Fuck!

      Kỷ Hàn cả kinh, tay trái lại càng dám thả lỏng, dùng sức bịt chặt miệng mũi đối phương, chỉ sợ phát ra thanh hành động lần này hỏng.

      Tên này khỏe hơn Kỷ Hàn nhiều, thúc khuỷu tay về phía sau, dộng lên xương sườn của Kỷ Hàn, nhân chớp mắt lúc Kỷ Hàn bị đau liền thoát khỏi bàn tay kềm chế của . Trong bóng tối lờ mờ, ánh sáng lạnh lóe ra, dao găm trong tay Hắc Tử vẽ đường máu cổ trước khi kịp há mồm kêu.

      dao đứt cổ.

      Kỷ Hàn kinh ngạc nhìn cái đầu của chậm rãi chia lìa cơ thể. giây trước khi nó rơi xuống đất, Hắc Tử giơ tay tiếp được, đặt xuống đất tiếng động.

      biết từ lúc nào Trầm Sùng tới cạnh , vỗ vỗ bả vai để phục hồi tinh thần lại, bởi kế tiếp mới là giây phút quan trọng. Trầm Sùng giơ lên bốn ngón tay, ý bảo bên trong có bốn người.

      nhìn xuống đồng hồ tay, chỉ còn cách thời điểm bọn chúng liên lạc với đồng bọn máy bay có 5 phút.

      Căn cứ tin tức mới nhất vừa được hậu phương chuyển đến, vừa tức thời, bọn khủng bố tỏ ý bất mãn với tình trạng trì hoãn, tuyên bố tiếp tục giết con tin.

      cần đợi thêm nữa.” Trong phòng truyền đến giọng nữ: “Đợi lát nữa liên lạc, trực tiếp kêu bọn họ hành động .”

      Hành động!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35527']Trầm Sùng cầm tay nắm cửa, đẩy mạnh cửa ra, bắn vào bên trong viên đạt gây chóa mắt. Đạn chói này yếu nhiều so với đạn thường dùng, nhưng vì dùng trong gian như căn nhà gỗ này vẫn hiệu quả trăm phần trăm. Nếu dùng đạn chói lớn như bình thường, rất có khả năng bị bọn khủng bố bên kia sân bay phát điều bất thường.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35529']Đạn chói nổ bung trong nhà gỗ, người bên trong vừa thấy cửa bị mở ra căn bản còn chưa kịp phản ứng gì thấy trận pháo hoa trước mắt, sau đó bên tai nghe được vài tiếng súng giảm thanh, bụp bụp bụp ——
      Sau đó...

      Chẳng còn sau đó.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35531']“Các ngươi là ai?”
      Ả đàn bà trong nhà gỗ tỉnh thần lại thấy mình bị chế ngự.

      “Pa Hua Davi.” Trầm Sùng hơi bất ngờ, người đàn bà trong nhà gỗ, người được gọi là tình nhân của Mulder trong kiện cướp máy bay lần này, hóa ra lại là ả!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35533']Pa Hua Davi trong tiếng Campuchia nghĩa là sức mạnh của trăm loài hoa. Nếu đúng theo tên, ả có vẻ đẹp bề ngoài làm người ta chết mê chết mệt, vóc cao dong dỏng quyến rũ, là vưu vật tuyệt đối có thể khiến cho đàn ông lâm vào điên cuồng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35535']Đương nhiên, đó phải là nguyên nhân làm cho Trầm Sùng nhận thức được ả. chung, người có thể khiến cho các tổ đặc nhiệm có ấn tượng khắc sâu như vậy, là người mà các quan tâm, còn lại là kẻ có tên trong sổ đen của các , mà Pa Hua Davi chính là kẻ thuộc loại có tên trong sổ đen.
      Ả là con của tên đầu sỏ trong quân Khme Đỏ Campuchia, cũng là nhân vật cấp cao của quân Khme Đỏ. Như vậy, kẻ cấp cao khó nhằn như ả, kết hợp với phần tử khủng bố Myanmar lần này, xem ra việc cũng đơn giản như tưởng tượng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35537']Bị Trầm Sùng kêu đích danh, khuôn mặt xinh đẹp của Pa Hua Davi ngẩn ra, rồi lập tức hé ra nụ cười quyến rũ, dùng thứ tiếng Trung trong trẻo như ngọc lưu ly : “Oa —— chàng đẹp trai, kêu tên sao đây?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35539']Hắc Tử nhếch miệng, tiến đến trước mặt ả: “Đồ đàn bà ác độc, bớt làm đỏm . Thức thời phối hợp tốt với bọn tao, bằng ông đây cho mày chết.” Ả đàn bà này nham hiểm độc ác thế nào, tích của ả các nghe vào tai chẳng ít. Black Widow Spider (Nhện ‘góa phụ áo đen’) là tên mà người ta dùng để gọi ả.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35541']Thấy vẻ quyến rũ của mình tác dụng, Pa Hua Davi thu lại nụ cười mặt, thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh, cười khẩy: “Lát nữa bên kia gọi điện lại, nếu nhận được lời đáp biết ngay bên này xảy ra chuyện. Bọn họ lập tức kích nổ quả bom, cho bọn người máy bay chết cùng tao.”
      Trầm Sùng hất đầu ý bảo Kỷ Hàn tiến tới: “Mày tưởng tụi tao biết cách sắp xếp đường lui tốt à.”

      Kỷ Hàn mở miệng, câu ám hiệu mà bọn họ chặn bắt được lúc trước, giọng có đến 80-90% tương tự với Pa Hua Davi.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376890847854_35543']Pa Hua Davi sửng sốt, sắc mặt tối sầm xuống, rồi lại lập tức bật cười: “Biết ngay dễ thành công như vậy mà... Tụi mày cho rằng ám hiệu kia chỉ đơn giản vậy thôi sao?”





    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <div id="yiv686081036" style="
      yui_3_7_2_1_1376989450147_2334']
      <h3 id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2333" style="Chương 022: Diễn trò? Chuyện !
      Edit: Khánh Linh



      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2335']Ba người Kỷ Hàn nhìn thái độ ra vẻ thoải mái ta đây của ả, đột nhiên cũng hiểu ả đây là ra vẻ bất cần hay là định liệu trước rồi. Việc tiến vào trong máy bay liên quan mật thiết đến sinh mạng con người, chỉ cần chuyện làm tốt hậu quả cũng biết là thể nào chịu nổi. Việc xóa cứ điểm canh gác đồi vốn dự tính là chuyện đơn giản, ngờ cuối cùng lại nảy sinh chi tiết biến hóa khiến cục diện của bọn họ bị rối loạn.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2355']Thời gian tích tắc trôi từng giây, Pa Hua Davi ngồi yên mang vẻ mặt đầy đắc ý. Bên kia, Hạ Vũ còn chờ bọn họ gửi tin tức.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2356']“Còn bao lâu nữa bên kia liên hệ?” Kỷ Hàn mở miệng hỏi, cố gắng kìm nén kích động muốn tát ả đàn bà này mấy tát. Giữ nhiều mạng người Trung Quốc để làm trò chơi! Còn muốn chôn cùng? Xì —— ả đúng là tự cao tự đại.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2357']Pa Hua Davi liếc mắt nhìn điện thoại di động đặt bên, vẻ đắc ý khó nén lộ ra mặt: “Còn đến 1 phút. Bọn mày là người Trung Quốc chó má hả?” Ánh mắt ả đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại người Trầm Sùng, quét lưỡi liếm môi hết sức quyến rũ, mắt đầy vẻ thèm khát nhìn thân thể rắn chắc được khoác bộ quân phục rằn ri của Trầm Sùng, tuy rằng bị ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bắp mê người cơ thể kia: “Bọn họ đều người Trung Quốc chó má là thâm tàng bất lộ...” Ý câu này là trăm phần trăm trắng trợn khiêu khích: “Quả nhiên đúng vậy, mày làm tao rất kích thích...”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2358']Trầm Sùng ban cho ả nụ cười cực kỳ đẹp trai chai mặt: “Nhưng tao sợ hai túi nước trong ngực mày chịu nổi dũng mãnh của tao, mới làm được nửa đột nhiên vỡ tung. Vậy mất hứng lắm. Hay là hôm sau lúc rời giường bị cái mặt của mày nằm ngủ cạnh tao dọa sợ chết khiếp...” Ám chỉ mặt ả trang điểm lòe loẹt xấu hoắc phải là món ăn ưa thích của . Rồi lập tức đổi sắc mặt, còn ấm áp tươi cười như vừa rồi, tay bóp chặt cằm ả, nghiêm nghị: “Phối hợp cho tốt với bọn tao, đừng giở trò, mau —— ”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2359']Pa Hua Davi bị đau đến gập người nhưng vẫn khai, đơn giản ngậm chặt miệng lại chữ.
      Hắc Tử lôi điện đàm ra thông báo tình huống bên này cho Hạ Vũ tính toán, chỉ còn ba mươi giây nữa là đến lần liên hệ tiếp theo.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2360']“Kỷ Hàn ——” Hắc Tử đưa headphone cho : “Thủ —— Đầu nhi gặp .”
      Kỷ Hàn tiếp nhận headphone: “Sao?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2361']“Cho ba giây suy nghĩ, sau đó cho tôi biết có thể làm được ?” có ngữ điệu lên xuống, bằng phẳng mà uy nghiêm vô hình. Đây là Hạ Vũ trong lúc chấp hành nhiệm vụ, để tình cảm dư thừa quấy nhiễu hành động của mình, đặt mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ lên hàng đầu.
      Ba giây sau, Kỷ Hàn ra đáp án của bản thân: “Có thể!” Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát, là đáp án mà Hạ Vũ muốn nhất. biết, vì câu trả lời này của mà người đàn ông ở đầu kia điện thoại nhếch khóe miệng, như sớm đoán được đáp án của là gì.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2362']“Kỷ Hàn.”
      “Có?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2363']“ có thể, tôi tin tưởng .”
      Sau khi xong, đợi trả lời, cúp điện thoại.

      Vừa ngắt điện thoại xong, vai bàn tay đặt lên, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Bạch đong đưa mắt đưa tình nhìn , mở miệng bằng giọng thâm tình chân thành: “Đúng! Đầu nhi, cậu có thể, tớ tin tưởng cậu!” Dịu dàng ghê. Sợ ! Lãnh Diêm La mà cũng có mùa xuân sao?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2364']Tiểu Bạch nhìn nhìn trời bên ngoài mưa dầm liên miên, nghĩ bụng, đúng là chuyện lạ có . nghe bên Đông Nam Á này rất nhiều tà giáo, nào là nuôi quỷ, hạ phép thuật bỏ bùa thư người linh tinh, từ lúc Hạ Đại nhân dẫn người đến đây trở nên bất bình thường.
      Hạ Vũ mắt lạnh mặc kệ chế nhạo: “Sắp xếp ổn chưa?”

      Xì! Chẳng thú vị gì cả!

      Tiểu Bạch thở dài trong lòng, tuy rất muốn bà tám, nhưng nhiệm vụ trước mắt vẫn quan trọng hơn. Sau khi biết được bên kia diệt gọn điểm canh gác, Hạ Vũ kêu chuẩn bị việc tập kích bất ngờ lên máy bay. chọn trong nhóm đặc nhiệm Myanmar hai người để phụ trách tung đạn chói. Đạn này do thành viên tổ nghiên cứu phát triển trong đội đặc nhiệm nghiên cứu ra, bùng sáng như pháo hoa, nhưng nếu đeo kính bảo vệ mắt đặc thù khiến cho người nhìn nó bị mù mười giây.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2365']Điểm mù quan sát đồi bị diệt, Hạ Vũ dẫn Tiểu Bạch áp sát dọc thân máy bay rồi chui xuống bụng máy bay, mở điện đàm bảo trì liên lạc với nhóm Kỷ Hàn bên kia, như vậy mới có thể thông báo cho nhau từng hành động nên thế nào.
      Thời gian trôi qua từng giây , Kỷ Hàn ngồi canh bên điện thoại, sau đó tự nhủ: mày phải Kỷ Hàn, mày là Pa Hua Davi...

      “Reng reng reng ——” Đúng thời gian dự tính, điện thoại reo lên.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2366']Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trầm Sùng và Hắc Tử, Kỷ Hàn lắc lắc eo thon, đặt mông ngồi xuống cái ghế đặt trước điện thoại, cong ngón út, nhận điện thoại: “Ha —— hắt xì ——” Vừa mở miệng ra đánh cái hắt xì vang dội, khiến đầu dây bên kia sửng sốt chút rồi lập tức hỏi câu đầy vẻ thương hương tiếc ngọc:
      “Cảm à?”

      “Ừ...” Giả vờ ho khan thông cổ, oán giận nũng nịu : “Cái chỗ chết tiệt này chả thoải mái chút nào.”

      “Chờ xong việc rồi hai ta tìm chỗ đẹp, ‘nghỉ ngơi hưởng thụ’ cho .” Giọng nam vô cùng dâm tà: “Đến lúc đó, nhất định làm em thoải mái.”

      “Chán ghét ~” Kỷ Hàn thẹn thùng trả lời câu, khiến cho Trầm Sùng và Hắc Tử đứng phía sau rùng mình nổi đầy da gà da vịt: “Giờ người ta cũng rất muốn  ~ ”

      Đúng là đàn ông! Kỷ Hàn quay nhìn hai người đứng sau lưng chớp chớp mắt quyến rũ: nhìn , đàn ông các cậu đó, đồ động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ! Ám hiệu cái gì chứ? Đối mặt cái mông đàn bà đầu óc liền biến thành đống phân! Câu sau cùng là về hướng Pa Hua Davi.

      Oh My God —— Thần tượng của lòng tôi!

      Hắc Tử trừng lớn mắt nhìn Kỷ Hàn biểu diễn. ràng mới phút trước đây vẫn còn là kẻ thô lỗ dở con dở thằng, tại lại mê hoặc đến nỗi da đầu người khác phải phát run lên.

      Trầm Sùng cũng thấy da đầu run lên, bất quá phải là vì Kỷ Hàn, mà là vì nghĩ đến tên biến thái nào đó giờ phút này lắng nghe trực tiếp toàn bộ cuộc điện thoại này ở nơi khác, biết... có cảm giác gì?

      Cảm giác gì ư?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2367']Nhìn sắc mặt biết ngay.
      Tiểu Bạch xem xét tên đàn ông đứng cạnh... , cần nhìn, có thể cảm giác hàn khí cuồn cuộn toát ra từ người .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2368'] chết tiệt này.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2369']Sắc mặt Hạ Vũ xanh mét. Biết chấp hành nhiệm vụ, nhưng khi nghe thấy phát ra thanh dụ hoặc như thế đối với thằng đàn ông khác, liền cảm thấy dạ dày co rút trận. Vài năm qua, có bao nhiêu thằng đàn ông được nghe thanh khêu gợi như thế của rồi? ... ...
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2373']Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Tiểu Bạch cũng đeo headphone đứng cạnh.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2370']Fuck! tắt chức năng nghe được sao.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2371']Tay Tiểu Bạch giơ lên, ngoan ngoãn ấn tắt nút nghe của headphone, rồi tiếp tục chờ tên biến thái kia ra chỉ thị. giây trước khi tắt, còn nghe được trong headphone truyền đến tiếng Kỷ Hàn cười đùa với tên kia. Trong lòng thầm cầu nguyện cho Kỷ Hàn, cũng tiện thể mặc niệm cho cái tên đàn ông biết sống chết là gì bên đầu dây kia!



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <h3 id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2753" style="Chương 023: Trân ái sinh mệnh, cách xa Kỷ Hàn
      Edit: Khánh Linh

      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2755" style="Kỷ Hàn cách xa bên này nên đương nhiên hề cảm giác được khí lạnh, chấm dứt cuộc điện thoại liên hệ cách tự nhiên, cuối cùng còn tặng cho đầu dây bên kia cái hôn chụt tạm biệt vang dội. Sau đó, tắt điện thoại xong, vẻ kiều mặt cũng lập tức rút , lại biến về dáng vẻ ban đầu.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2761" style="Hắc Tử hồi phục lại tinh thần, há mồm huýt sáo tiếng, ý là khen Kỷ Hàn: “Sao biết tên kia từng cắm ả?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2762" style="Vẻ mặt Pa Hua Davi bị chế trụ bên cũng đầy kinh ngạc. Mấy chuyện lả lướt lén lút nọ kia ả giấu rất kỹ, trừ hai bên chả ai biết được mà , hoàn toàn có khả năng lọt ra ngoài, nhưng sao con kia lại biết?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2763" style="Kỷ Hàn thấy vẻ mặt kinh ngạc của , nghiêm mặt cứ như : “ ra tôi biết xem tướng.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2764" style="“Hả —— á!” Quả nhiên, mặt Hắc Tử tăng thêm vẻ phấn khích và tò mò: “Vậy xem giúp tôi .”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2765" style="“Giả.” Kỷ Hàn lập tức dội cho thau nước lạnh lên đầu, khoái trá nhìn vẻ mặt thể biến hóa về cảm xúc của , vỗ vỗ lên vai : “Hắc Tử à, chú em thấy heo nái leo cây bao giờ chưa?” đột ngột chuyển đề tài, hỏi.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2766" style="Hắc Tử lắc lắc đầu tỏ vẻ kỳ quan như vậy sống đời hai mươi mấy năm cũng chưa bao giờ gặp qua. Trầm Sùng bên kia hiểu được chửi xéo, sờ sờ cái mũi, xoay người, làm như chưa hề nghe được câu này.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2767" style="“Vậy được rồi!” Kỷ Hàn gật gật đầu, cười mà . Bỏ mặc Hắc Tử vẫn hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vẻ mặt phụng phịu oán niệm.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2768" style="“Ông đây đúng là ưa thành phần trí thức các người, thẳng , cứ phải quanh co lòng vòng.” Làm cho , dân quê chính hiệu, đau cả diều.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2769" style="Thà tin heo nái biết leo cây, chứ đừng tin miệng lưỡi đàn ông. câu tổng kết kinh nghiệm được các vị nữ tiền bối vĩ đại lưu lại cho đời sau, đúng là trật chút nào. chỉ dựa theo câu đầu tiên của mò hai câu khiến cho tên đàn ông kia tự lộ ra dấu vết, sau đó lại ỡm ờ giả vờ kiểm tra , thế là lừa được ngay.

      Kỷ Hàn nhìn sang Pa Hua Davi bị trói ở bên, trù trừ chút rồi vẫn hỏi ra miệng: “Hạ... Hạ cảnh quan bên kia có vấn đề gì ?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2770" style="“Yên tâm .” Hắc Tử biết lôi từ đâu ra chai bia, uống ngụm: “ lo cho ai chứ cần lo cho .” Với bản lĩnh của Đầu Nhi, muốn gặp chuyện may cũng khó.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2771" style="Cũng đúng như lời Hắc Tử, sau khi gác điện thoại liên lạc, tên tội phạm đầu sỏ máy bay kia vẫn còn trong tình trạng xuân tình nhộn nhạo sau cái hôn chụt chấm dứt cuộc điện thoại, trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh vận động giường với vưu vật dâm tà kia sau khi kết thúc nhiệm vụ là khiến cho bất giác nuốt ực ngụm nước miếng, cố gắng áp chế hạ bộ dựng đứng lên. Nhưng khi quét mắt nhìn đám hành khách đầy máy bay trong đầu lại lập tức trở nên phiền chán.

      Oành——
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2772" style="Bên ngoài, vầng sáng trắng bắn tung lên , phát ra tiếng nổ lớn, khiến cho toàn bộ mọi người trong máy bay phản xạ có điều kiện quay ra nhìn. Chỉ thấy viên pháo hoa rực rỡ nở rộ cao, chiếu sáng góc bầu trời sầm sì mưa gió.

      “Ai mà ngu thế, lúc này mà còn có tâm tình bắn pháo hoa.” cười nhạo hành vi ngu xuẩn này trong bụng, vừa thu hồi tầm mắt phát trong tầm nhìn của mảng trắng xoá. Lúc này mới ý thức được tình huống thích hợp.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2773" style="“Fuck! Bị lừa rồi!” hét lớn tiếng: “Chú ý, bọn chúng đến đấy ——”

      nhìn thấy!”

      “Mẹ nó, đừng bắn loạn, coi chừng ta bắn mình ——”

      Trong máy bay trở nên hỗn loạn, toàn bộ nhóm hành khách gập người vòng tay ôm đầu, ngồi yên tại chỗ dám nhúc nhích. Hành khách ngồi gần lối vào nhất lập tức phát có người từ bên ngoài đột nhập vào, lén ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy hai bóng người lưng tựa lưng vọt vào cabin.

      “Pằng!”

      “Pằng!”

      “Pằng!”

      ...

      Tiếng súng vang lên, chút do dự. Sau mỗi tiếng súng là tiếng vật nặng ngã xuống sàn cabin.

      Trong cabin chỉ có thứ sáng lờ mờ bởi hầu hết bóng đèn bị bọn khủng bố cắt đứt. Trong ánh sáng mờ tỏ, tia mắt của Hạ Vũ đánh giá từng người, đảo nhanh qua nhóm hành khách ngồi tại chỗ ôm đầu run lẩy bẩy, nhanh chóng dựa vào ăn mặc và phản ứng của bọn họ mà loại họ ra khỏi phần tử khủng bố.

      bắn chết hai tên, Tiểu Bạch diệt gọn tên. Căn cứ theo tư liệu, máy bay hẳn có năm tên khủng bố, như vậy còn hai tên!

      Tay cầm súng lên nòng tiến dần dọc máy bay, nhanh chóng sàng lọc đường , xẹt qua các đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, tìm kiếm mục tiêu...

      Cứu mạng... Cứu tôi với...

      đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt , tiếng động truyền tới tín hiệu cầu cứu. Đó là trẻ, run rẩy như tơ liễu trước gió, nước mắt loang lổ khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo. Ngay sau lưng , tên khủng bố xiết chặt cổ , súng trong tay đặt ngay huyệt thái dương của .

      Tên khủng bố chỉ để lộ ra con mắt, thị giác gần khôi phục, tuy rằng vẫn chưa thấy nhưng vẫn thấy bóng người tiến tới gần. bóng người cao lớn, nguy hiểm, khiến cho lông tơ toàn thân dựng hết cả lên. nhìn chằm chằm vào hướng Hạ Vũ, thái độ rất ràng. Nếu động đến , liền bóp cò súng, cho ả này chôn cùng.

      Hạ Vũ ngừng lại, dưới chân ngừng, động tác tay cũng ngừng.

      cần dừng lại mà giơ súng lên nhắm bắn lần nữa, hề chần chờ, bóp cò súng chút do dự!

      “Pằng ——”

      “A ——” Họng súng tóe lửa khiến cho bị bắt cóc sợ tới mức nhắm chặt mắt lại dám nhìn. Chỉ cảm thấy trận lửa nóng xẹt qua bên tai, cánh tay xiết chặt cổ căng lên, rồi buông lỏng, rồi mất sức mạnh. dám cả thở mạnh, lui về ngồi phịch lên ghế, che miệng òa khóc.

      Còn tên!

      Hạ Vũ hoàn toàn để ý đến tất cả mọi thứ xung quanh mình, mục tiêu của được xác định, là phần tử khủng bố cuối cùng kia.

      “Cùng chết !” Tên khủng bố vẫn tránh ở đằng sau cùng thấy Hạ Vũ tiến gần từng bước , nguy hiểm cận kề làm cho trở nên rối loạn, hét to lên tiếng, rồi chạy thẳng về phía kích hoạt thuốc nổ.

      Chính là thanh này!

      Hạ Vũ híp chặt mắt, trong tròng mắt lên tia sáng lạnh.

      Súng trong tay chuẩn xác nhắm vào cổ tay vừa vươn ra của tên khủng bố, bóp cò súng, viên đạn xỏ xuyên qua xương cốt cổ tay tên kia. Gã đàn ông còn chưa kịp há mồm rên rỉ, viên đạn thứ hai nhanh chóng bay tới, bắn xuyên qua đầu gối chân phải vừa thò ra của , khiến cơ thể mất trọng tâm ngã quỵ lên sàn cabin.

      “NO... NO... Đừng...” Gã đàn ông trong cơn khủng hoảng sử dụng lẫn lộn cả Tiếng và tiếng Miến Điện, còn kèm theo tiếng Trung lưu loát: “Xin... Xin ...”

      Tiểu Bạch lưng tựa lưng với Hạ Vũ sau khi xác nhận lần nữa rằng các phần tử khủng bố trong khu vực máy bay các qua đều được xử lý, mới quay đầu nhìn tên khủng bố hoảng sợ đến đái ra quần kia, lặng thầm thở dài ở trong lòng: Chữ sắc đầu có cây đao*! Ai bảo mày lúc nãy háo sắc sai đối tượng...

      (* Chữ sắc tiếng Trung nét cùng là chữ đao/dao viết gọn ,ý là háo sắc / sắc đẹp luôn có lưỡi đao treo đầu chực chờ rơi xuống hại chính bản thân mình.)

      Tuy rằng chuyện lúc nãy là do Kỷ Hàn khơi mào trước, nhưng... khiến lão đại người ta khó chịu, ai bảo mày học tập Liễu Hạ Huệ* làm chi.

      (* Liễu Hạ Huệ – giải thích ngắn gọn: trong điển tích ông là người ôm phụ nữ trong tay mà nổi lên dục vọng.)
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2774" style="Chậc chậc! dám dùng vật tượng trưng đàn ông của Hắc Tử ra mà đảm bảo, giữa Kỷ Hàn và sếp nhất định từng có quá khứ gì đó! Xem ra về sau có kịch hay để xem rồi đây.

      “Pằng!”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_2777" style="Nếu ba cái câu cầu xin tha thứ kia tác động được đến , tên là Hạ Vũ ! Cò súng bóp xuống lưu tình chút nào, tiếng thét bi thảm vang vọng toàn bộ cabin.

      “Oái ——” Tiểu Bạch nhịn được mà hít vào hơi, nhìn xuống hạ bộ bị bắn nát của tên khủng bố, đột nhiên cảm thấy trứng của mình cũng đau đau!

      độc ác!

      Hãy trân ái sinh mệnh của mình, cách xa Kỷ Hàn ra. Từ giờ trở , dùng những lời này để răn dạy cho những kẻ mà cho là người nhà! Tiểu Bạch thầm nghĩ trong bụng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <div id="yiv0633112231" style="
      yui_3_7_2_1_1376989450147_4689']
      <h3 id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4744" style="Chương 024: Tiểu Bạch đừng khóc, đứng dậy và tiến lên
      Edit: Khánh Linh



      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4743']Lúc Kỷ Hàn về tới sân bay, hành khách máy bay hoặc được nhân viên công lực hướng dẫn, hoặc hoảng loạn tự rời khỏi máy bay. Những chuyện vừa xảy ra nơi đây đủ để bọn họ ngủ mơ gặp ác mộng vài ngày chứ chẳng chơi, Kỷ Hàn nghĩ, vừa nhìn vài cỗ thi thể bị nhân viên y tế dùng vải trắng đậy lên , trong tim thầm lặng gửi điếu văn chúc phúc cho những người chết.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4688']Hắc Tử và Trầm Sùng dẫn độ Pa Hua Davi rời trước. Xem ra bọn họ cũng muốn cho phía chính quyền Myanmar biết có nhân vật tầm cỡ như thế tồn tại, mà cũng có thể là muốn cho phía Myanmar biết là họ bắt sống được Pa Hua Davi. được lệnh báo cáo chi tiết cho Hạ Vũ, theo lời Trầm Sùng là để cho về làm lá chắn đánh lạc hướng, bởi nếu ba người bọn họ đều đột nhiên biến mất tăm hơi đương nhiên đưa đến ít ngờ vực.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4769'] đứng nhìn vòng bốn phía. Muốn tìm Hạ Vũ cũng phải là việc gì khó. luôn luôn có thể nhìn thấy trước tiên trong đám người, đây là ‘năng lực’ mà nhiều năm trước luyện được.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4770']Kỷ Hàn nheo mắt lại, nhìn thấy ở cách hơn trăm mét có bóng dáng của người đàn ông muốn tìm và... yểu điệu đứng cạnh .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4771']“Nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng chết mê chết mệt người đàn ông có hành động hùng cứu mỹ nhân kia.” biết từ khi nào Tiểu Bạch xuất sau lưng , phán câu đầy ý tứ hàm xúc như vậy, sẵn đó cũng dùng khóe mắt để đánh giá phản ứng phát sinh mặt Kỷ Hàn.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4772']Kỷ Hàn nhếch miệng, duỗi cánh tay ra khoác lên vai theo kiểu đồng bọn thông đồng làm chuyện xấu, vẻ mặt hoàn toàn là bà tám nhiều chuyện: “Cái gì hùng cứu mỹ nhân? Kể tôi nghe chút coi, vừa nãy phát sinh chuyện gì máy bay?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4773']Hả? Phản ứng này... được khoa học nha!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4774']Tiểu Bạch chằm chằm quan sát , muốn tìm cho ra từ mặt bất cứ dấu vết nhoi nào của việc cố gắng mạnh mẽ chống đỡ đau khổ, nhưng nhìn cả buổi cũng chỉ thấy vẻ mặt tò mò nhiều chuyện. Chẳng lẽ sếp chỉ bị nóng đầu mình, tương tư đơn phương?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4775']Bốn chữ ‘Tương tư đơn phương’ xuất trong đầu, vậy còn liên hệ với hai chữ ‘Hạ Vũ’ thành câu đơn “Hạ Vũ tương tư đơn phương”, như thế cũng đủ làm cho Tiểu Bạch lập tức run rẩy toàn thân. Má nó, đáng sợ quá.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4776']Kỷ Hàn hoang mang nhìn Tiểu Bạch trước đó giây còn vô cùng bình thường, thế mà giây tiếp theo lại đột nhiên run bần bật như ‘con thỏ’ (Tiểu Bạch) bị đàn rận tấn công khắp người: “Cậu sao vậy? Nghe khu vực Đông Nam Á này có rất nhiều mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó, đừng là cậu bị... lây nhiễm cái gì sạch đó nhé.” xong, vội vàng thối lui về sau vài bước, nhìn bằng vẻ mặt đầy đề phòng.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4777']“Láo toét —— mới là người gặp phải ba cái thứ sạch gì đó.” Tiểu Bạch quăng cho ánh mắt xem thường, nghiêng người qua, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn , hỏi: “Chẳng lẽ để ý sao?” dùng miệng chỉ chỉ.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4778']“Để ý?” Kỷ Hàn nhìn thoáng qua hướng mà vừa chỉ. Bên đó, hai tay bò lên cánh tay Hạ Vũ: “Để ý cái gì?” Buồn cười! có tư cách gì mà để ý? thuộc lòng bài học này từ lâu rồi —— ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Bạch vẫn mãnh liệt quan sát chằm chằm nháy mắt, liền nhủ thầm trong bụng, thằng oắt con này muốn moi ra manh mối gì đấy à? làm cho nụ cười cửa miệng càng rực rỡ hơn, cố ý bẻ cong ám chỉ trong câu của : “Chẳng lẽ ý cậu là...” nửa liền dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt cảm thông mà vỗ vỗ bờ vai : “ sao đâu, tôi cho người khác.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4779']“Cái gì?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4780']“Cố lên! người hề sai...”
      “Gì?”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4781']“Đồng tính càng liên quan gì.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4782']“Tôi...”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4783']“Đàn ông cũng có thể thương hùng hoàn mỹ mà.” cầm tay lên, lắc lắc tỏ vẻ ủng hộ : “Thích người đàn ông cũng có gì đáng xấu hổ, nhất là thích người đàn ông xuất sắc như Hạ Vũ...”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4784']“Tôi... tôi... fuck, tôi thích nam nhân?” Cuối cùng Tiểu Bạch mới hiểu được là mình bị hiểu lầm thành cái gì, phản ứng bằng cách rống to câu này ra mà quên là giờ phút này quanh mình còn có rất nhiều người.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4785'] câu rống lớn này làm toàn bộ ánh mắt mọi người đều đồng loạt bay xoèn xoẹt lại đây, trong đó có ít người nghe hiểu được tiếng Trung. Biểu trong mắt họ lúc này lẫn lộn đủ mọi loại cảm xúc, cảm thông có, kinh ngạc có, khinh bỉ cũng có nốt... Đương nhiên, với , mấy thứ này cũng phải là điểm chính, mà điểm chính là... Trong đám ánh mắt kia, có ánh mắt ghê gớm đến nỗi da đầu của phải run lên. Lúc này mới chú ý tới việc tay mình và tay Kỷ Hàn nắm cùng chỗ!
      Lúc nào phát sinh?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4786']Tiểu Bạch kinh hồn tán đảm nhìn chằm chằm vào cặp tay kia. Mẹ kiếp! Tay này nhất định phải của , nhất định phải của , tuyệt đối thể là của . Bằng sao lại biết?
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4787']“Buông... Buông tay!” Muốn chết à! ‘Hãy trân ái sinh mạng, cách xa Kỷ Hàn ra’, lời răn đó đâu rồi? Đường Đông Bạch, mày là thằng ngu a a a a!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4788']“ buông!” Kỷ Hàn nghìn lần kiên định nhìn , buông tay mà còn nắm chặt : “Tiểu Bạch à, cậu dũng cảm.” ‘Dũng cảm’ đến khiến cho phải nín cười đến mắc nghẹn. Dám ngay trước mặt bàn dân thiên hạ mà hét to câu này... Thần kinh tên oắt này là có vấn đề nha: “ cần đến dũng khí! sao đâu, tôi khinh thường cậu, cậu nhìn vào mắt tôi ...”
      “Nhìn cái đầu á, mau buông tay ra ——” Tiên sư nó! Sức lực của này lớn quá.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4789']“Đừng trốn tránh! thương đàn ông cũng có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu, chẳng phải có rất nhiều quốc gia cho phép hôn nhân đồng tính đó sao?” Kỷ Hàn đột nhiên buông tay ra. Tiểu Bạch vừa định chuồn hai tay nhanh chóng đặt bộp lên vai , túm chặt lấy , còn cách chân thành: “Còn nữa... Tôi rất thích xem tiểu thuyết đam mỹ.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4790']“...” còn gì để , khóe mắt bắt được bóng dáng của người nào đó thoăn thoắt về hướng này. Trời muốn diệt ta chăng? Họ Kỷ này là nữ quái a a a a!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4791']“Dáng dấp này của cậu, phỏng theo miêu tả trong sách chính là kiểu thụ kiêu ngạo!” Còn Hạ Vũ ấy à, chính là công Đế vương.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4792']“Thụ cái đầu !” Tuy là đàn ông chân chính, nhưng trong thời đại bùng nổ internet thế này, công/thụ cái gì muốn biết cũng phải biết: “ mới là thụ, cả nhà , toàn tiểu khu , toàn hội đồng nhà đều là thụ.” muốn khóc quá à!
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4793']“Cái gọi là —— ‘tình cảm nam nữ’ chẳng qua chỉ vì muốn nối dõi tông đường, tình cảm nam nam mới là tình nhân gian!” Kỷ Hàn vỗ mạnh lên vai : “Thanh niên nên khóc, đứng dậy và tiến lên!”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4794'] chỉ muốn khóc, mà còn muốn chết quách cho xong: “Đầu Nhi... Ha ha a...” Bình tĩnh, lên tiếng chào người đàn ông đến bên cạnh.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4795']Hạ Vũ cau mày, lúc tới vừa kịp nghe thấy câu nghị luận cuối cùng của Kỷ Hàn về đồng tính luyến ái và thương khác phái, cộng thêm cái câu ‘Thanh niên nên khóc, đứng dậy và tiến lên’ kia.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4796']“Hạ cảnh quan tới rồi à!” Kỷ Hàn cười tủm tỉm quay sang chào câu, thấy nếp nhăn vì nhíu mày của sâu đến độ có thể kẹp chết con ruồi lập tức bất tri bất giác xích lại gần Tiểu Bạch, cánh tay vốn đặt vai liền thuận thế vòng lại thành vòng tròn ôm lấy Tiểu Bạch: “Hạ cảnh quan chắc còn bận nhiều việc lắm, Tiểu Bạch, chúng ta trước !” Câu này hiển nhiên là để chỉ mỹ nữ điềm đạm đáng bám sát sườn Hạ Vũ kia.
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4797']Ông Trời ơi! Tôi có tội, tôi nghiệp chướng nặng nề. Hãy lập tức kêu Thiên Lôi giáng sét xuống thẳng đầu tôi ! Tiểu Bạch kêu rên trong lòng, ngay sau đó bị Kỷ Hàn cứng rắn kéo xoay người. bắn ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Vũ, cố gắng nhắn nhủ ý nghĩ trong đầu chính mình: Đầu Nhi, nhìn tôi nhìn tôi , tôi bị bắt buộc đó nhe... Chính nữ quái họ Kỷ bức tôi đó nhe...
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4798']“ cho , em muốn đưa em về nhà.” Khi Hạ Vũ muốn cất bước đuổi theo hai người, mỹ nữ đứng cạnh bên vội vàng túm lấy tay .
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4799']Hạ Vũ dừng lại, nhìn xuống vật thể đậu cánh tay mình, lạnh lùng thốt: “Buông ra.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4800']“! Em muốn đưa em về nhà mà. Vừa nãy nếu , em nhất định chết rồi. Về cùng với em, em ba em chiêu đãi nồng hậu.”
      <p id="yui_3_7_2_1_1376989450147_4801']Hạ Vũ giật tay ra bằng động tác cường ngạnh, mặt lạnh lẽo nghiêm nghị : “Tôi cứu lầm người.”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :