1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 015: Bữa sáng tình
      Edit: Lam Phượng Hoàng





      Trong khoảng thời gian tiếp theo, quả nhiên Hạ Vũ làm như lời , cứ như vậy mà giải quyết việc chung, hai người trở nên bình thường khiến mọi người xung quanh nhìn ra giữa hai người có gì đó bình thường. Chỉ nhìn cái cách Kỷ Hàn xưng hô với thôi là biết, mọi người trong cục cảnh sát đều biết, Kỷ Hàn biết phân lớn đến thế nào, ngày thường muốn gọi thế nào liền gọi, nhưng mỗi lần gặp Hạ Vũ, luôn ra vẻ nghiêm túc gọi: "Cảnh sát Hạ!" Làm cho các đồng khác trong cục cảnh sát nghe mà đều cảm thấy phía sau lưng phát lạnh từng hồi.

      "Buổi sáng tốt lành, cảnh sát Hạ!" Giọng sáng lạn như ánh mặt trời bên ngoài, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây tự giác mà rụt cổ lại.

      Đến rồi đến rồi!

      Những người khác tự động lên tiếng, đều tự trở về vị trí cũ, chọn tư thế thoải mái, bắt đầu xem diễn.

      "Ừ. Buổi sáng tốt lành, cảnh sát Kỷ." thanh cứng rắn, đủ để khiến thanh tạo ra hơi ấm như ánh nắng sáng vừa rồi của Kỷ Hàn tụt xuống tám độ. Hạ Vũ nhìn bữa sáng trong tay , nhịn được thuận miệng hỏi: "Còn chưa ăn sao?" Xem túi đựng bữa sáng kia giống như mua ở bên ngoài: "Tự làm?" còn nhớ tài nấu ăn của kém hơn Tiểu Tĩnh nhiều.

      Vô nghĩa! Ăn rồi còn mang theo làm gì.

      Trong lòng những người khác cùng nhau khinh bỉ này biết còn cố hỏi.

      "À! Đúng vậy!" Gần đây Duệ vô cùng cố gắng, mỗi ngày đều dậy sớm, giúp chuẩn bị tốt bữa sáng. Kỷ Hàn lấy cặp lồng cơm, mở ra, giật mình, sau đó nhịn được mà mỉm cười.

      hiếu kỳ...

      hiếu kỳ là gạt người!

      Hạ Vũ nhịn được lại nhíu mày, muốn đến gần nhìn vào xem thử trong cặp lồng cơm kia chứa cái gì, lại khiến vui vẻ như vậy, nhưng ngại những lời mình trước đây với mọi người, thể bước qua. Cũng may, còn có cục cưng tò mò Tần Dịch này, trong giây liền giải quyết xong hoang mang trong lòng .

      "Quao!" Tần Dịch ở ngay bên cạnh Kỷ Hàn, vừa nghiêng đầu nhìn, nhịn được huýt gió cái: "Đội trưởng, bữa sáng tình đó nha!"

      nghi hoặc được làm , trăm ngàn nghi ngờ khác nổi lên, đây là tình cảnh giờ phút này của Hạ Vũ. Tiếng Tần Dịch kia hô to, giống như mũi khoan, đâm chút vào ngực , giọng nhịn được lại cứng rắn lạnh lẽo thêm vài phần, chân cũng nhịn được mà bước qua, qua rồi, liền liếc mắt nhìn cái, trong lòng tự với mình, ánh mắt liếc cái vào trong cặp lồng cơm...

      Trong cặp lồng cơm xếp sandwich tự làm, bánh mì nướng và lá rau xanh trong trẻo tươi non, sốt mayone màu trắng ngà và giăm bông chiên, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, trừ sandwich, còn có hộp sữa, bên cạnh còn bỏ thêm vài quả dâu tây cùng với mấy miếng đào vàng cắt gọt và nước trái cây... Vừa nhìn liền biết do người có lòng chuẩn bị, mà còn có thêm quả trứng ốp lếp chiên thành hình trái tim, che phủ lên toàn bộ cặp lồng cơm.

      Trừ thức ăn, còn có tờ giấy nhét vào cặp lồng cơm, Kỷ Hàn rũ mắt, trong lòng thầm sao hôm nay thằng nhóc kia làm nhiều thứ đa dạng như vậy. Tuy rằng thể làm được mấy thứ này, nhưng thỉnh thoảng thay đổi chút cũng hay, bất ngờ, khiến vui mừng hớn hở.

      Tần Dịch tay mắt lanh lẹ cầm lấy tờ giấy: "Khụ khụ ——" Hắng hắng cổ họng, theo nội dung trong tờ giấy, đọc lên: "Tình , tối hôm qua làm cho em ngủ trễ như vậy, hôm nay cố tình dậy sớm làm bữa sáng tình cho em, nhất định phải ăn hết đó... Kí tên: người em nhất." (LPH: đây là ý hiểu của 9 nhá, còn bản gốc các nàng cứ thay bằng con, em bằng mẹ là được, xưng hô trong tiếng Trung giống tiếng , nên ai mún hiểu sao hiểu, há há)

      Chậc chậc chậc!

      Lời này buồn nôn, ái muội đó.

      Lời ghi tờ giấy, khiến người nghe tự giác mà chất thêm đống hình ảnh ướt át khiến người phun máu.

      Nhóm đồng nghiệp làm việc với Kỷ Hàn nhiều năm, đều hiểu được, người ở cùng với cảnh sát Kỷ chính là con trai của . Bình thường Kỷ tiểu ca cũng làm mấy thứ đa dạng như vậy, nhưng phải người xưa từng : làm việc khác thường tất có quỷ. Kỷ tiểu ca làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của nhóc ấy, mặc kệ là do chơi vui hay là có kế hoạch khác, hiểu được mọi người liền ngây ngốc mà quấy rối, tránh việc rước họa vào thân, tiểu Gia Cát của Kỷ gia kia, có thể chọc cố mà đừng chọc.

      Aiz uiz. Tần Dịch ngầm sợ run cả người, bên ngoài lại cười tự nhiên, chọt chọt vai Kỷ Hàn, nhả ra câu: "Đội trưởng, tệ ha!" Kỳ muốn là: Mắc ói quá hà, ghê tởm chết ông rồi. Nhưng, bây giờ là sáng sớm, thánh chỉ ban xuống, nào dám theo. Tần Dịch khóc thét trong lòng, đời trước chắc là làm chuyện gì thực có lỗi với mẹ con Kỷ gia, đời này mới có thể bị mẹ con bọn họ ăn hiếp đến như vậy.

      Hạ Vũ đều biết những điều này, cho nên việc có thể làm, chính là sắc mặt càng đen, tức giận càng tích tụ đầy ngực, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm bữa sáng tình , trong đầu ngừng bổ sung những tin tức tỉ mỉ mà mình chưa được nêu trong tờ giấy, lại kết hợp với câu trước kia của Kỷ Hàn —— So với người khác, kỹ thuật của cũng tốt lắm đâu...

      Những người khác = người em nhất = người sống cùng = người tối hôm qua làm mệt chết = gã đàn ông lỗ mãng chết tiệt...

      chuỗi dài tương đương chạy ngang qua đầu giống như đèn kéo quân lướt qua.

      Trong văn phòng, im lặng đến quỷ dị, cho đến khi nàng mặc áo trắng dài kia bước vào, phá tan im lặng này.

      tay Đoàn Khanh Nhiên cầm túi tài liệu, lúc bước qua văn phòng, thấy khí bên trong có chút lạ thường, thực " cẩn thận" xoay mũi chân, đến, tiến đến bên người Kỷ Hàn, giơ tay cầm lấy trái dâu tây bỏ vào miệng, sau đó xoay người rời , tặng kèm thêm câu: "Chua ngọt vừa đủ, càng ngày càng có khả năng nuôi dưỡng cậu nhóc kia!"

      Kỷ Hàn cũng cầm trái bỏ vào miệng, là độ chua ngọt thích: "Đó là. Của tôi..."

      còn chưa dứt lời, bàn tay to đột ngột xuất , ở trước mặt , bưng cặp lồng cơm .

      "Này, —— "

      "Tôi cũng chưa ăn sáng!"

      Kẻ lừa đảo!

      Vậy người vừa mới ăn sáng cùng bọn họ là ai? Trong lòng mọi người bổ sung thêm, nhưng đều ăn ý khô thốt ra khỏi miệng, tiếp tục xem diễn. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của bọn họ mà xét, hai người này, tuyệt đối có gian tình... A, đúng, tuyệt đối có chuyện!

      "Vậy tự mua !" Sao lại cướp của .

      " tự mua , bữa sáng này tôi ăn trước." rút ra tờ tiền màu đỏ từ trong bóp da bỏ lên bàn của , xoay người rời .

      Kỷ Hàn hết hồn! Ban ngày sáng , đất trời rộng rãi, còn là ở cục cảnh sát, vốn là cảnh sát lại làm ra hành động cướp bóc, cướp đoạt bữa sáng của .

      "Này —— ——" bởi vì quá mức khiếp sợ, khiến bỏ lỡ thời gian vàng để lùng bắt tội phạm, thể nhanh tay đoạt lại hộp cơm trước, cho đến khi phục hồi tinh thần lại, xa mấy thước, chờ khi đuổi theo, quẹo vào văn phòng của !

      "Rầm —— "

      Cửa đóng lại.

      "Tôi khinh, họ Hạ kia, là ăn cướp sao!"

      Kỷ Hàn dám tin trừng mắt đứng trước cánh cửa đóng chặt, giơ tay vặn chốt cửa... Khóa trái, mẹ kiếp, lại còn khóa trái: "Tôi..." vừa nâng chân lên, đột nhiên thấy sau lưng lạnh run cả người, nhìn lại, chỉ thấy cục trưởng béo biết chạy tới phía sau khi nào, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của .

      " mà đá hỏng cánh cửa này, chà rửa toilet tháng cho tôi!" Lạnh lùng tàn nhẫn bỏ lại câu như vậy, sau đó rời .

      "Tôi..." Kỷ Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn nhìn bóng dáng cục trưởng rời :

      Tôi khinh!

      Ngàn vạn con ngựa chạy ào qua trong lòng, hơn nữa lại còn vòng trở lại!

      ------ Đôi lời với người xa lạ ------

      =w= Duệ uy vũ, Duệ khí phách, Duệ em

      LPH: ta bó tay với bà tác giả, luôn cháu ghẻ à?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 016: Trai bao
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Chặn Kỷ Hàn tức giận mắng người lại ở cửa, cảnh sát Hạ bắt tay vào xem xét cặp lồng cơm, càng xem càng cảm thấy chấp nhận được, trong đầu nổi lên cơn sóng khiến cực kỳ thoải mái, trước kia chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Tâm tình của đều đặt vào cặp lồng cơm chướng mắt trong tay kia, thậm chí chú ý tới việc trong văn phòng của mình còn có người, loại tình hình này xem trong mắt người khác, có thể tượng lạ.

      Đại đội trưởng Hạ nổi danh cẩn thận, cũng mắc phải sai lầm như vậy?

      "Khụ —— "

      Trầm Sùng giả vờ giả vịt húng hắng ho khan, rốt cục cũng có được chú ý.

      Ưu thế lớn nhất của vẻ mặt quan tài là, cho dù làm hành động khác thường gì, bọn họ cũng có thể mặt đổi sắc, trấn định khiến người khác đều phải ngượng ngùng đến hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra.

      Trầm Sùng háo hức nhìn Hạ Vũ bình tĩnh đưa tay ném gì đó qua bên, hoàn toàn nhìn ánh mắt đầy chờ mong của mình, chỉ bình tĩnh : "Cậu đến rồi."

      "Ừ!"

      Tầm mắt Trầm Sùng theo động tác của mà di chuyển, thủy chung đuổi theo cặp lồng cơm kia. Bởi vì nắp cặp lồng cơm bị xốc lên, cho nên tại bài trí bên trong cặp lồng cơm có thể xem sót gì cả. Chỉ cần liếc mắt cái, có thể tinh tường nhìn thấy cái trứng ốp lếp hình trái tim kia.

      Trầm Sùng liền lập tức oán giận, xem ra đầu năm nay thẩm mỹ của phụ nữ đều vặn vẹo hết rồi sao? Sao đại soái ca như lại có loại đãi ngộ này —— buổi sáng cũng có bữa sáng tình , mà cái loại cả ngày hé ra khuôn mặt lạnh như Hạ Vũ này ngược lại càng nổi tiếng? Nghĩ đến trước kia mỗi lần cùng Hạ Vũ ra ngoài, nơi có ấy, chính mình vĩnh viễn đều chỉ có thể làm nền.

      "Đội trưởng —— ăn ngon ?" Thực hiền lành đức hạnh mà! Còn tự tay làm bữa sáng tình , phụ nữ như vậy tìm được ở đâu thế?

      "Chưa ăn."

      "Đội trưởng, vậy là sai rồi ——" Trầm Sùng lắc lắc đầu, mấy món kia thoạt nhìn cũng ngon lắm, quan trọng nhất là nơi đó chứa đựng tình của em , trời sinh tấm lòng thương người đẹp, lập tức liền vì vị 'Mỹ nữ' chưa biết mặt kia mà biện hộ: "Mặc kệ ăn có ngon , dù sao cũng là tâm ý của người ta, chúng ta là đàn ông, thể phụ lòng người ta được. Để tôi ăn thử giùm cậu chút..." xong, tay nhanh chóng lấy từ bên trong ra miếng sandwich, nhét đầy miệng...

      Hạ Vũ chăm chú theo dõi ta, hy vọng có thể từ trong miệng ta nghe được lời chê, cái miệng của Trầm Sùng công tử này cũng khá kén chọn.

      "Ưm —— tệ đâu!" Trầm Sùng gật đầu, : "Đội trưởng, được đó. Xét về tài nghệ nấu nướng của ấy, tôi có thể chấp nhận ấy làm chị dâu!"

      Vì ăn, là có thể bán luôn chiến hữu nhiều năm của mình, đủ để thấy được đức hạnh của Trầm công tử này đáng giá bao nhiêu tiền.

      Hạ Vũ tin, cũng ăn miếng, mặt lập tức càng đen. Bởi vì cũng thể phủ nhận bữa sáng kia rất khá: gã trai bao ăn bám ấy, cũng phải là có chỗ tốt! Ít nhất tài nghệ nấu ăn này, có thể bồi bổ tốt cho tiểu Hàn.

      Xem ra tình hình này được tốt lắm.

      Trầm Sùng đánh giá sắc mặt Hạ Vũ, cẩn thận hỏi: "Đội trưởng, thích sao?"

      "Thích cái rắm!" Hạ Vũ trừng mắt nhìn ta liếc cái.

      "Tình cảm đó tốt mà." Trầm Sùng nghe xong, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ ngực cái, vô cùng trượng nghĩa : "Vậy giao ấy cho tôi , em gặp nạn, đương nhiên tôi giúp tiếc mạng, vượt lửa qua sông cũng chối từ. Càng đừng chi chỉ là người phụ nữ."

      "Ai với cậu là phụ nữ?"

      " phải phụ nữ?" Đầu óc Trầm Sùng vừa chuyển, hai mắt tỏa ánh sáng: "Là sao?" cách khác vẫn là...

      Đáng tiếc, đầu óc này chuyển sai phương hướng rồi.

      Hạ Vũ nhìn , mặt khó có khi lộ ra vẻ khó khăn: "Trầm Sùng —— "

      "Hả?"

      "Ngẫm lại nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tin tưởng giao phó rất nhiều việc sau lưng mình cho cậu, tôi cũng cảm thấy khó tin." Có phải nên suy nghĩ tìm người cộng tác khác .

      "A?"

      "Đó là đàn ông!"

      "Đàn... đàn ông?"

      "Gã mặt trắng được bao dưỡng." khách khí tiếp tục bổ sung.

      "Trai bao..." Lúc này đầu óc của Trầm Sùng mới chuyển trở về: "Tôi khinh! Sao cậu sớm." Lãng phí tình cảm của hà.

      Hạ Vũ vui lòng tặng cho ta ánh mắt khinh thường, Trầm Sùng khó chịu cười cười, vừa định thêm điều gì, di động của hai người lại đồng thời vang lên tiếng tít tít tít báo có tin nhắn. Di động của bọn họ đều trải qua xử lý đặc biệt, chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể gửi tin nhắn.

      Hai người đồng thời thu lại vẻ mặt thoải mái lúc nãy, mở di động ra xem, là nhiệm vụ mới.

      "Cướp máy bay?" Trầm Sùng nhanh chóng sửa lại bộ dạng bất chính vừa rồi của mình.

      Hạ Vũ nhấc điện thoại, đồng thời mở máy tính, nhận thêm mấy chỉ thị, với người nào đó trong điện thoại: "Báo cho tôi tình huống mới nhất."

      "Theo tin tức từ Myanmar, đoàn thương nhân Trung Quốc bị bắt cóc ở Yangon ( thành phố của Myanmar)..." Trong lúc trò chuyện, người bên kia gửi đến video quay cảnh ở trường, bọn cướp ném con tin từ trong máy bay xuống.

      " chết!" Trầm Sùng cũng đứng xem ở bên, thấy người nọ nằm mặt đất vẫn nhúc nhích.

      "Có tin tức gì ?" Hạ Vũ hỏi đối phương, đồng thời tìm được sơ đồ bản vẽ của sân bay phát sinh chuyện may.

      "Đối phương là phần tử khủng bố của Myanmar." Trong điện thoại tiếp tục thông báo hết mọi tin tức có được cho : " thông báo tin tức với truyền thông rồi, muốn người phát ngôn của chính phủ xác nhận, hủy bỏ đàm phán Trung – Myanmar lần này, nếu giờ bọn họ giết người, trước đó, bọn họ bắn chết hai người rồi! Điều đó cho thấy việc cướp máy bay này có kế hoạch, ở nhiều chỗ bọn họ bố trí sẵn người canh gác, khiến người ta bắt được..." Sơ đồ bản vẽ trạm gác cũng được gửi tới: "Đúng lúc Tiểu Bạch và Hắc Tử vừa hoàn nhiệm vụ ở biên giới Trung - Myanmar, bọn họ trước thu thập tin tức, cấp ra lệnh các cậu lập tức đuổi theo qua..."

      Trong lúc trò chuyện, Hạ Vũ cầm quần áo mặc vào, lấy trong ngăn kéo ra khẩu súng lục nhắn bỏ vào trong giày.

      "Còn gì nữa?"

      "Phía Trung Nam Hải , ngại việc giữ lại hai người sống xuống chuyện."

      " biết!"

      Hạ Vũ bình tĩnh chấm dứt cuộc trò chuyện. Tình hình như vậy, từng phát sinh vô số lần, thân là thành viên tổ nhiệm vụ đặc biệt, trong lòng luôn cứng rắn, luôn chuẩn bị sẵn sàng để hoàn thành tốt nhiệm vụ, đương nhiên... cũng chuẩn bị sẵn sàng để có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

      Mỗi tổ viên, đều có tố chất nội tâm và tố chất thân thể cứng rắn, năng lực của mỗi binh sĩ tác chiến đều là nhất của nhất. Bọn họ là vũ khí bí mật của quốc gia, là thanh gươm sắc bén được bí mật cất giấu, ở đâu quốc gia cần bọn họ, bọn họ liền xuất ở đó, bất ngờ xuất đánh cho kẻ địch đòn trí mạng.

      Mỗi lần làm nhiệm vụ trong dĩ vãn đối với Hạ Vũ mà , đều , nhưng lần này... nhìn xuống hộp cơm bên tay!

      "Chờ tôi chút." xong, sau đó khỏi văn phòng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 017: làm nhiệm vụ
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Bên ngoài, Kỷ Hàn bị cướp bữa sáng tình mà con trai làm, tức giận cướp bánh bao của Tần Dịch mà ăn, vừa thấy đạo tặc họ Hạ kia xuất , thiếu chút nữa nghẹn luôn ngụm bánh bao ở yết hầu.

      "Ăn từ từ thôi, ai cướp của em đâu." Hạ Vũ lấy cốc nước bên cạnh đưa cho .

      ta còn biết xấu hổ mà như vậy?

      ai cướp của , vậy vừa rồi là ai cướp bữa sáng của !

      Kỷ Hàn liếc mắt xem thường: "Đại cảnh sát Hạ à, xin hỏi là lại có chuyện gì?" Khẳng định là đến vì bánh bao trong tay , điểm ấy vẫn có thể khẳng định, dù sao Duệ nhà làm sandwich ngon hơn cái bánh bao khô cằn này nhiều.

      "... phải ra ngoài làm nhiệm vụ."

      Gì?

      Kỷ Hàn giật mình, cứ vậy mất hai giây, lúc phục hồi tinh thần lại, xoay người về văn phòng.

      có ý gì, cứ như vậy đến đây câu, sau đó đâu?

      làm nhiệm vụ làm nhiệm vụ, sao lại còn đến với ...

      Quốc gia chi tiền phải để nuôi bọn họ, đương nhiên có nhiệm vụ!

      Kỷ Hàn thầm trong lòng, nhưng... chân cũng chịu khống chế mà theo, từ phía sau chạy lên trước mặt đưa tay ngăn lại: "Sau đó!"

      "Hả?"

      "Tôi..." Mày làm gì vậy? Ngăn ta lại để làm gì? Kỷ Hàn nhìn , trong đầu ngừng thúc giục chính mình tìm cái gì để ... Thúc giục thúc giục, miệng hé ra, bật ra câu: "Điểm tâm ăn ngon ?"

      Nháy mắt, sắc mặt đại cảnh sát Hạ lại như táo bón, vừa thối vừa cứng nghẹn ra câu trái lương tâm, trả lời: "Bình thường..."

      bình thường, Kỷ Hàn nghe được mà cơn tức cũng còn bình thường!

      "Bữa sáng Duệ ca làm..."

      Duệ ca?

      "Gọi cũng quá thân thiết ha!" Nhịn được, chua chát câu.

      "Hì —— cũng quá!" Kỷ Hàn thể đắc ý: " gọi phải gọi thế nào, đó là chàng trai thôi thương nhất thế giới này."

      Nghẹn!

      Vừa vất vả nuốt xuống ít tức giận, lại bị lời của làm nghẹn thêm!

      "Kỷ Hàn, em... em có chút liêm sỉ nào hả." đơn thuần việc đời lúc trước đâu rồi?

      Liêm sỉ, còn dám cái này với ? Chẳng lẽ quên sao, liêm sỉ và tự tôn của bị dẫm nát, nghiền nát dưới chân từ bảy năm trước rồi.

      " có!" Kỷ Hàn chút do dự lắc lắc đầu: "Liêm sỉ của tôi rời nhà trốn nhiều năm."

      "Em..." Hạ Vũ bị trả lời của làm nghẹn: " làm nhiệm vụ!" Tiếp tục nữa, khiến càng thêm buồn phiền: "Còn nữa..." Mới vừa bước bước ngừng lại, đưa lưng về phía cứng rắn : "Nếu thích người đó như vậy, nên ở cùng nhau tốt, đừng bất cần đời vậy nữa. Nếu gã kia dám khi dễ em, cho biết..."

      "..." Kỷ Hàn bị lời của dọa hết hồn, ý quan tâm thể rất ràng. Nhưng... Lúc ban đầu phải muốn vượt qua giới hạn sao? Sao lại còn những lời này nhiễu loạn : " phải đâu làm nhiệm vụ?" Biết vấn đề này phải việc nên hỏi. Hành động của Tổ nhiệm vụ đặc biệt, đều giữ bí mật với bên ngoài, nên vi phạm, nhưng mà...

      "Myanmar!" Nhưng vẫn cho đáp án: "Phần tử khủng bố Myanmar bắt cóc máy bay thương mại, bên trong có đoàn thương nhân của quốc gia chúng ta qua tiến hành đàm phán." chỉ , còn kể lại chi tiết.

      Kỷ Hàn nhìn , hỏi thêm gì nữa, chỉ : "Cẩn thận chút. Tôi biết có thể!"

      Tôi biết có thể!

      Những lời này, khiến đường nét lạnh lùng cứng rắn mặt Hạ Vũ mềm mại chút: "Ừ. đây..."

      "Đội trưởng —— "

      Hạ Vũ vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc của bị mở ra từ bên trong, Trầm Sùng đưa cái đầu ra bên ngoài: "Có tình huống mới."

      Ngay lúc Hạ Vũ ra tìm Kỷ Hàn, Tiểu Bạch và Hắc Tử gửi đến tình huống mới nhất ở Myanmar, cấp căn cứ vào tình huống mới nhất, ra chỉ thị mới cho nhiệm vụ.

      "Chúng ta cần đưa theo nữ đồng nghiệp biết tiếng Myanmar." Trầm Sùng chỉ thị mới nhất cho : "Cấp chọn được người."

      "Ai?"

      "Kỷ Hàn." Vừa rồi mới xem xét tư liệu về Kỷ Hàn, quả có chút bản lĩnh, cũng xem như là nhân tài. Thế sao nhiều năm qua vẫn còn là tiểu đội trưởng.

      " được!" Hạ Vũ chút suy nghĩ liền cự tuyệt chỉ thị này.

      "Gì?"

      "Chẳng qua là muốn tìm người biết tiếng Myanmar, vào cục cảnh sát bên kia tìm nữ cảnh sát hỗ trợ là được —— "

      "Đội trưởng," Trầm Sùng nhíu mày: "Đây là chỉ thị của cấp ." Bọn họ phải làm, chính là phục tùng.

      "Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm. Tóm lại, Kỷ Hàn là được..."

      "Tôi ——" cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Kỷ Hàn đứng ở cửa, thái độ kiên quyết: "Nhiệm vụ lần này, tôi có thể cùng với các ." phải cố ý nghe lén, chỉ là thính giác của hơn người, mà tiếng Hạ Vũ rống lại quá lớn, khiến " cẩn thận" nghe được.

      "Em bậy bạ gì đó?" Hạ Vũ qua, muốn kéo ra khỏi phòng.

      Kỷ Hàn vòng qua cánh tay đưa ra của , đến trước mặt Trầm Sùng, vươn tay: "Tôi là Kỷ Hàn, lần đầu hợp tác, xin chỉ bảo nhiều."

      Trầm Sùng rũ mí mắt, trong mắt giấu nổi tò mò về hai người bọn họ, vươn tay nắm lấy: "Trầm Sùng, cùng nhóm với Hạ Vũ, vui vẻ hợp tác nhé." Tay tốt! Trầm Sùng ngạc nhiên, đôi tay này giống với phụ nữ khác, thô ráp mềm mại, đốt thứ hai của ngón trỏ và gang bàn tay có vết chai rất thô, đó là căn cứ chính xác cho việc có "tình cảm nồng nàn" với súng.

      này chính là nữ cảnh sát sao?

      cảnh sát bình thường, thể có vết chai vì súng dày như vậy! Chẳng lẽ đội trưởng phát điều ấy sao? Trầm Sùng hơi nhíu mày vì chút sơ sót này của Hạ Vũ.

      "Trầm Sùng cậu..." Hạ Vũ tức giận trừng mắt người em của mình.

      "Cảnh sát Hạ, tôi và có quen biết, nhưng cũng từng , hy vọng trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể cùng làm việc." Giọng Kỷ Hàn lạnh nhạt, chỉ còn kiểu chuyện trong công việc.

      Đúng vậy, chỉ là muốn cùng làm việc! Trong lòng Kỷ Hàn với mình như vậy, nhìn Hạ Vũ lộ ra sắc mặt khó coi, gật gật đầu với Trầm Sùng: "Cho tôi hai phút, tôi gọi cú điện thoại!" muốn với Duệ tiếng.

      Năm phút sau, ba người dưới ánh mắt tò mò của đống người rời khỏi cục cảnh sát, đến Yangon.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 018: Đến nơi
      Edit: Lam Phượng Hoàng





      Ba người trực tiếp đến căn cứ quân gần nhất. Căn cứ chuẩn bị tốt máy bay trước, các sĩ quan thoạt nhìn là có quen biết với Hạ Vũ và Trầm Sùng, ra tiếp đón bọn họ.

      "Dù nhảy ở bên trong." Tiểu sĩ quan trẻ tuổi giao ba cái ba lô chuẩn bị cho bọn họ, trong mắt giấu sùng bái với hai người bọn họ, lúc nhìn đến Kỷ Hàn, ta kinh ngạc, sau đó sùng bái trong mắt càng nóng cháy.

      Kỷ Hàn bị ta nhìn chăm chú có chút sợ hãi, nhận ba lô xong liền vội vàng đuổi theo Hạ Vũ cùng Trầm Sùng.

      "Ha —— chuẩn bị tốt chưa, bạn." máy bay phi công, hình như tâm tình có chút kích động.

      Hạ Vũ rũ mắt, . Loại vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Lúc nào bọn họ cũng chuẩn bị tốt.

      "Ô, thành viên mới?" ta nhìn Kỷ Hàn, hỏi, đồng thời động tác tay vẫn ngừng, thuần thục khởi động máy bay.

      "Kỷ Hàn." tự giới thiệu.

      "Tôi là Hắc Ưng." ta thuận tiện giới thiệu chính mình: "Đây là Hắc Ưng Hào, máy bay dành riêng do tôi điều khiển."

      Trước kia Hắc Ưng cũng là thành viên của tổ hành động đặc biệt, trong lần chấp hành nhiệm vụ lại xảy ra cố, chân bị nổ đứt, từ đó, kiếp sống quân nhân của cũng phải chấm dứt. Nhưng cấp thực tán thưởng kỹ thuật lái máy bay hơn người của , giữ lại quân đội, làm chân giả cho , biến trở thành huấn luyện viên lái máy bay trong quân đội.

      Lần này, bởi vì tình thế khẩn cấp, trong thời gian ngắn nhất phải đến Yangon, cũng chỉ có mới có thể làm được. Bởi vì giỏi về bay khẩn cấp theo tuyến đường tắt trong trung nhất.

      "Hắc Ưng?" Đây phải vốn là tên của ta chứ.

      "Chỉ là biệt danh thôi." Hắc Ưng giải đáp nghi hoặc trong lòng : " cũng có thể gọi tôi là lão Khản."

      Kỷ Hàn liếc qua, giọng hỏi: "Còn ta? Biệt danh là gì? Mặt đen sao?" Từ nãy đến giờ, mặt đen kia khiến người ta thể nhìn thẳng.

      "Ha ha ha."

      "Phụt ——" Trầm Sùng và Hắc Ưng khách khí bật cười: " nên sớm xuất chút, vậy cần gọi đúng tên họ của ta." Trầm Sùng , nhìn sắc mặt đen thui của Hạ Vũ, lại chế nhạo vài câu.

      Từ Đế đô đến Yangon, bình thường máy bay phải mất năm sáu tiếng, mà khi Hắc Ưng điều khiển, máy bay theo đường bay riêng, tới sân bay Yangon, chỉ cần khoảng ba giờ. Khoảng thời gian kế tiếp, trong cabin lâm vào im lặng, bọn Hạ Vũ sớm quen với tình hình như vậy, trước khi chấp hành nhiệm vụ đều để bản thân mình lắng đọng tĩnh tâm lại chút, điều chỉnh ra trạng thái tốt nhất.

      Kỷ Hàn lấy ba lô ra, nhìn ảnh chụp của con bên trong, tâm tình vốn có chút yên, cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến cú điện thoại gọi cho nhóc trước khi ——

      " Duệ ca à, mẹ phải công tác thời gian."

      "Thôi . Kỷ Tiểu Hàn, đức hạnh của mẹ ai mà biết? Cục trưởng của mẹ cũng muốn về hưu non." Kỷ Duệ chút khách khí vạch trần lời dối của .

      "Hì hì hì ——Duệ ca minh." Sinh con trai quá đần, buồn phiền. Sinh con trai quá thông minh, cũng buồn phiền, chuyện gì cũng thể gạt được: "Mẹ phải làm nhiệm vụ." cũng chỉ có thể như vậy, tuy rằng Duệ thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn là đứa .

      Kỷ Duệ như hiểu được khó xử của , cũng hỏi nhiều hơn, chỉ để lại cho câu: " công tác về, còn có cái mông trái chờ mẹ."

      Nhóc con khó chịu, ràng là muốn bảo lúc làm nhiệm vụ phải cẩn thận chút, cũng chịu trắng ra, luôn phải lòng vòng mới chịu.

      Kỷ Hàn nhìn ảnh chụp trong ví tiền, nhịn được nở nụ cười.

      " xem gì thế?" Lão Khản hỏi.

      "Ảnh chụp." Thằng nhóc này, bộ dạng có vẻ giống . Mọi người , con giống mẹ, lời này quả nhiên có lý.

      "Bạn trai của ?"

      "Hì hì ——" Kỷ Hàn cười cười, hôn cái lên ảnh chụp ví da: "Tôi nhất."

      Nháy mắt, Trầm Sùng cảm thấy độ ấm bên người lại giảm xuống ít. Này này —— hai người này là thế nào vậy? Từ lúc mới đến cho tới bây giờ, khí giữa hai người vẫn luôn thích hợp. biết Hạ Vũ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy ta thất thường giống như hôm nay... Ô! đúng, vài năm trước có khoảng thời gian, ta cũng từng thất thường.

      Bất quá, ta như vậy, hình như giống người hơn chút so với bộ dáng cứng nhắc thường ngày kia, tốt hơn nhiều.

      "Cất ." Lão Khản nở nụ cười, với : "Trở về ôm người , phải rất tốt sao?"

      Những lời này, , nghe qua cũng cực kỳ bình thường, nhưng trong đó chứa đựng biết bao tự tin chứ? Tự tin việc này nhất định hoàn thành nhiệm vụ, sau đó bình an về nhà, ôm người .

      Kỷ Hàn hiểu cười tươi, cất ảnh chụp lại: " cũng đúng!"

      Ba giờ sau, bọn họ vào đến Yangon. trời rơi xuống cơn mưa , sương mù rất nặng.

      "Độ cao bao nhiêu!" Luôn luôn trầm mặc, Hạ Vũ lên tiếng.

      "3000 thước ." Lão Khản hút thuốc, sắc mặt bình tĩnh.

      "Lại tăng lên 800."

      Lão Khản nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn , tăng độ cao của máy bay, sau đó hỏi: "Có chịu được ?" Nhảy dù từ độ cao 3500 thước, còn trong hoàn cảnh thời tiết tốt như vậy.

      Kỷ Hàn im lặng gật gật đầu.

      "Nếu thể ở lại phi cơ, đừng gây trở ngại cho chúng tôi." Hạ Vũ khách khí . Khiến Kỷ Hàn nhịn được phun trả câu:

      " có thể làm được, tôi nhất định có thể làm được."

      Hai người còn lại trong Cabin lại lâm vào loại khí quỷ dị. Trầm Sùng đứng ra đánh vỡ cục diện bế tắc này.

      "Phía trước có tin, bọn họ có bố trí trạm gác, nếu bay quá thấp dễ bị phát ." Trầm Sùng nhìn thời tiết ngoài cửa sổ máy bay, mưa mênh mông mảnh: "Thời tiết như vậy, có lợi cho chúng ta." Tầm nhìn hạ xuống, rất tốt cho bọn họ che dấu tung tích khi nhảy dù.

      Máy bay giữ độ cao 3800 thước , lão Khản lại châm điếu thuốc, thuận tiện đưa cho Hạ Vũ và Trầm Sùng mỗi người điếu, Kỷ Hàn khoát tay ý bảo cần. Lão Khản nhìn bọn họ đeo xong trang bị, có chút hoài niệm thời gian lúc trước theo chân bọn họ cùng nhau tác chiến.

      Hạ Vũ nhả ra làn khói, : "Kỹ thuật lái máy bay của vẫn còn chưa rỉ sét nhỉ."

      "Nhảm! Bên dưới của cậu chơi đến rỉ sét kỹ thuật của ông đây cũng chưa rỉ sét đâu." Lão Khản cho ngón giữa, sau đó khoát tay: "Mau cút, mau cút ."

      Hạ Vũ tay giữ chặt tay cầm của cửa phi cơ, nhìn hai người bọn họ, "Chuẩn bị!"

      Rầm ——

      Cửa mở ra, gió quần quật mang theo mưa lạnh tràn vào, khiến Kỷ Hàn nhịn được rũ mắt xuống, lúc lại mở mắt ra, chỉ nhìn thấy được bóng dáng hai người bọn họ nhảy ra bên ngoài.

      "Mau nhảy theo !" Lão Khản .

      Kỷ Hàn hít hơi sâu, nhảy theo, nhảy ra khỏi máy bay, bắt đầu rơi xuống ——

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 019: Người nước chúng tôi để chúng tôi tự cứu
      Edit: Khánh Linh



      phải Kỷ Hàn có kinh nghiệm nhảy dù, nhưng mà nhảy từ độ cao này và trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt đến thế này đối với vẫn là lần đầu tiên.
      hoảng là sạo.
      Nhưng sau nhiều năm lăn lộn như vậy, cũng học xong bài học ‘lúc càng hoảng càng phải bình tĩnh xử lý’, có rào cản nào mà vượt qua được, có khó khăn nào mà giải quyết được. tự đào tạo mình trở nên mạnh mẽ, cho dù có thân thể cường tráng cũng phải có trái tim kiên cường, rồi vượt qua hết thảy mọi khó khăn gian khổ.
      luống cuống tay chân, suy nghĩ hỗn loạn, trong quá trình lao xuống, bình tĩnh thao tác theo những chỉ dẫn trước đó được học, hề có chút sai lầm nào.
      Đến khi hai chân an toàn chạm đất, Trầm Sùng hướng về phía giơ ngón tay cái lên, và từ trong mắt Hạ Vũ cũng thấy được vẻ kinh ngạc cùng khen ngợi. Kỷ Hàn chậm rãi thở phào hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiểu tiểu nhân đắc chí trăm phần trăm!
      Hạ Vũ, có banh mắt mà thấy chưa. Đây là Kỷ Hàn của tại, hề ngoan ngoãn, hề còn là con mọt sách suốt ngày chỉ biết cắm đầu cắm cổ học hành khổ hạnh khi xưa. có thể làm được tôi cũng có thể làm được. Kỷ Hàn của tại ... cần nữa.
      Hạ Vũ bắt đầu liên hệ hai thành viên khác ở tiền phương, hỏi thăm tình huống mới phát sinh. Vừa mới nhận được thông tin rằng phía Myanmar phái chuyên gia đàm phán tới, ngay trước khi bọn họ đến hoàn tất phần đàm phát với phần tử khủng bố, phần tử khủng bố cũng tạm thời đình chỉ hành động cứ mỗi giờ giết con tin.
      Quanh khu vực sân bay kéo rào phân cách, chính quyền Myanmar điều động số lượng lớn cảnh sát để duy trì trật tự, sơ tán các nhân viên liên quan khỏi trường.
      Ba người bọn họ đáp từ trời xuống đột ngột khiến lực lượng bảo vệ tại trường hoảng hốt nhảy dựng, súng lên đạn lách cách, đồng loạt nhắm ngay vào bọn họ.
      “Đừng hoảng, người nhà.”
      người đàn ông trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi có làn da ngăm đen tiến ra, giơ tay lên ý bảo mọi người buông súng. Hạ Vũ nhìn thấy lên cắt máy, đóng di động lại: “ thôi.”
      “Hắc Tử.” Trầm Sùng dẫn nhóm Kỷ Hàn theo phía sau bọn họ, tiện thể giới thiệu cho Kỷ Hàn biết về chàng kia.
      Nhóm bọn họ tiến vào cái phòng, là trung tâm chỉ huy lâm thời. người đàn ông bên trong vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức bước tới. Kỷ Hàn đoán người này chính là Tiểu Bạch, thành viên khác của đội.
      “Tiểu Bạch, tin tình báo mới nhất.” Trong thanh của Hạ Vũ có vẻ chỉ huy trời sinh khiến người ta bất giác phải nghe theo.
      “Đầu nhi, chúng ta vừa bắt được ít tín hiệu, “ Tiểu Bạch vừa vừa nhấn nút phát đoạn tần trong máy tính, đoạn trò chuyện lớn tiếng nhưng ngắn gọn.
      Kỷ Hàn nghe xong liền : “Tiếng Campuchia.”
      Hạ Vũ kinh ngạc nhìn sang . Hôm nay, lại lần nữa làm cho kinh ngạc. Campuchia là nước , ngôn ngữ được xem như là ngôn ngữ thiểu số, ngờ lại nhận biết được.
      Kỷ Hàn qua, tiếp nhận headphone Tiểu Bạch đưa qua mắc vào tai, nghe lại đoạn trao đổi lần nữa, sắc mặt lập tức biến đổi mạnh: “Bọn họ , chờ nhận được tin xe đến, lập tức kích nổ quả bom.”
      Mặt Hạ Vũ sa sầm.
      Hắc Tử lập tức chửi đổng: “Bọn rùa rụt đầu này, nãy giờ toàn vờ đàm phán, muốn tung hê việc cho lớn hơn nữa chứ gì. Con mẹ nó, đợi lát nữa ông đây cho chúng mày đàn ông cũng có bầu luôn.”
      “Điều kiện tiên quyết là bảo đảm an toàn cho con tin, còn cậu muốn làm gì tùy.” Hạ Vũ mở ra bản vẽ mặt bằng sân bay. Thường thường, sân bay đều được xây dựng cách khá xa khu phố xá sầm uất, riêng sân bay này lại được kiến tạo ngay khu vực phụ cận ngoại thành, cách sân bay xa còn có rừng cây, vừa vặn tạo điểm mù khiến nhân viên giám sát bay nhìn thấy được phần của máy bay: “Bọn chúng phân bố canh gác chọn ba điểm này.” Hạ Vũ khoanh ba vòng bản đồ.
      quân nhân Myanmar đứng bên bày tỏ thái độ nghi ngờ. Trước đó, Tiểu Bạch và Hắc Tử giữa đường gia nhập đội cứu viện của họ khiến cảm thấy khó chịu, bây giờ có thêm Hạ Vũ lại đây, mạnh mẽ và trực tiếp tiếp quản toàn bộ đội ứng cứu, làm cho mặt nhăn nhó khó chịu vô cùng.
      Đám Trầm Sùng đương nhiên hề thắc mắc gì đối với phán đoán của Hạ Vũ. Đây là loại tín nhiệm tuyệt đối, tín nhiệm này là căn cứ vào kinh nghiệm vào sinh ra tử của Hạ Vũ.
      Hạ Vũ liếc mắt nhìn quân nhân kia cái, rồi tiếp tục phân công nhiệm vụ: “Ba điểm gác này rất quan trọng đối với bọn cướp máy bay, cho nên người được xếp canh gác những điểm này thường là kẻ tâm phúc...”
      “Tin tình báo mới!” Tiểu Bạch ra dấu bảo bọn họ tới gần: “Đầu nhi, trong những kẻ phụ trách canh gác là tình nhân của Mulder.” Lúc trước nhận được tin tình báo, trong bọn khủng bố cướp máy bay có nữ, để phòng ngừa nên mới đề nghị cấp phái nữ cảnh sát được tiếng Myanmar tới. ngờ, ả đàn bà kia lại có thân phận quan trọng như vậy, đảm nhiệm canh gác cả góc yếu điểm: “Người phụ trách liên lạc với máy bay vừa mới chuyện qua điện thoại với giọng nữ, bọn chúng cứ cách mỗi 20 phút gọi điện thoại lần ngắn gọn, chọn hình thức chào hỏi để thông báo cho nhau. Nếu có gì khác thường, : mingalarbar (Xin chào), nếu khác thường, : jierudingbar (Gặp lại).”
      Tiểu Bạch trích đoạn ghi giọng của ả kia, rồi lập lại lần, sau đó nhìn Kỷ Hàn: “Có thể chứ?”
      Bên phía Myanmar đương nhiên có nữ cảnh sát tiếng địa phương, nhưng khi nghe đối phương là phần tử khủng bố tự sát, ai nấy đều muốn dấn thân vào mà toi mạng. Trong tình huống như vậy mà dám phái các ra ngoài chấp hành nhiệm vụ chỉ tổ gây thêm rối loạn cho toàn cục diện.
      Kỷ Hàn theo lần, cố gắng bắt chước điệu của đối phương, tuy rằng thể giống hoàn toàn nhưng cũng được tám mười, hơn nữa đây là chuyện qua di động nên khả năng bị phát rất .
      Tuy Hạ Vũ muốn để dấn thân vào mạo hiểm như vậy, nhưng trước mắt cũng chỉ có là có thể làm được việc này, hơn nữa, từ lúc bắt đầu lên đường đến thời điểm tại, biểu của cũng làm cho tin tưởng ít.
      “Hắc Tử, Trầm Sùng và... Kỷ Hàn, ba người lẻn vào cánh rừng này, tìm cho ra ba cứ điểm canh gác kia rồi giải quyết gọn. Sau đó Kỷ Hàn phụ trách việc đáp lại ám hiệu của bọn chúng! Tôi và Tiểu Bạch...”
      “Đợi !” Quân nhân Myanmar bị bỏ xó nãy giờ nhảy phắt ra giữa phòng, nhìn người đàn ông trước mắt cao hơn cả cái đầu, khí thế lại càng thể so, chỉ có thể tăng cao thanh : “... là ai...”
      Hạ Vũ nhíu mày, hỏi Tiểu Bạch: “Cái kẻ quang quác như gà mái già này là ai?” Ừm! chưa quên mình đứng đất Myanmar, nên rất nể tình mà dùng tiếng Miến Điện mà hỏi Hắc Tử.
      “Khụ!” Tiểu Bạch nghiêm trang trả lời cũng bằng tiếng Miến Điện: “Đầu Nhi, giống đực.”
      Trao đổi này còn khiến cho người ta phẫn nộ hơn so với bị ngó lơ, quân nhân kia vừa định rống lên bị ánh mắt lạnh lẽo như rắn của Hạ Vũ quăng tới, khiến cho câu định nghẹn ngang ở giữa yết hầu.
      “Tôi mặc kệ là thằng X thằng Y chui từ xó xỉnh nào ra, tôi chỉ biết tại con tin bị bắt cóc máy bay là người Trung Quốc chúng tôi, tất cả những chuyện này đều phát sinh từ bất tài của các người!” Giọng giận mà uy: “Các người bất tài khiến chúng tôi mất hai mạng người nước tôi. Từ giờ trở , chúng tôi tiếp quản, Người nước chúng tôi để chúng tôi tự cứu!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :