1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Gặp lại 2

       

      Tiêu đời rồi!

      Kỷ Hàn nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, trong đầu lên ba chữ, ba chữ ấy ngừng phóng to, chiếm lấy bộ não , chặn lại những suy nghĩ bình thường, làm cho trong nháy mắt suy nghĩ được gì, chỉ có thể nhếch cái miệng đầy khoai tây chiên, trong chốc lát biết nên làm cái gì.

      “Kỷ Hàn.” Hạ Vũ nheo mắt, gọi tiếng, đối với phản ứng như thấy quỷ của có phần bất mãn.

      Kỷ Hàn…, , muốn gì?

      Giọng lạnh như băng ấy như chui ra từ chỗ sâu nhất trong ký ức của , đâm vào tim làm cho nỗi đau ấy lan ra khắp thân mình, làm cho đột nhiên tỉnh táo lại.

      phải! phải! Bình tĩnh lại ! Bình tĩnh lại!

      phải là con nhóc ngu si như bảy năm về trước.

      Kỷ Hàn điên cuồng bảy năm trước chết từ lâu rồi.

      Phải làm thế nào đây?

      “Chào chàng đẹp trai. Sao lại khéo như vậy.” Mỉm cười, khóe miệng cong lên, phải tự nhiên, giống như bạn cũ lâu ngày gặp nhau; “Lâu rồi gặp.” Đúng là lâu rồi.

      “Bảy năm, sáu tháng, mười ba ngày.” Hạ Vũ nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, lên con số chính xác.

      “Ha ha ha, nhớ .” Sao lại nhớ vậy chứ? Kỷ Hàn làm trò, che dấu bất an trong lòng: “ chàng đẹp trai, vẫn đẹp trai như trước nhỉ?”

      Hạ Vũ nhíu mày, nhìn nàng cả người tỏa ra khí chất vô lại trước mắt, so với nữ sinh nhắn dịu dàng trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt: “Em… khác.” thay đổi như vậy làm có chút xa lạ, có chút nắm bắt được.

      “Ha ha ha.” Kỷ Hàn thô lỗ cười, trả lời. Xoay người cầm cốc nước lên uống hớp nước. Tần Dich đứng bên thấy bàn tay cầm cốc của run run: “Hơn bảy năm rồi mà, tất cả đều phải thay đổi.” cũng thay đổi, trở nên từng trải hơn, cũng đẹp mắt hơn.

      Năm đó, gầy hơn so với bây giờ ít, cũng ngăm đen như bây giờ, tóc cũng dài hơn. bây giờ, càng khiến người ta mê mẩn, càng quyến rũ hơn.

      Vừa nghĩ lại, Kỷ Hàn càng phát ra, mấy năm qua vẫn chưa học được cách để lãng quên người.

      ra hai người quen nhau sao?” Cục trưởng béo bị bỏ rơi, đứng bên cạnh lên tiếng, phá tan cục diện bế tắc, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Vũ, lại nhìn cấp dưới đắc ý Kỷ Hàn của mình: “Cũng tốt, vậy tôi phải giới thiệu dài dòng, hy vọng từ nay về sau hai người có thể thoải mái hợp tác với nhau.” Người sáng suốt đều có thể nhận ra giữa hai người này có vấn đề, nhưng người lãnh đạo giỏi phải là người nhìn thấy mà như thây.

      “Hợp tác???” Kỷ Hàn hét chói tai, lần nữa thành công làm mọi người mở rộng tầm mắt. Phụ nữ la hét bọn họ thấy nhiều, nhưng là cảnh sát Kỷ từ trước đến giờ chỉ làm cho người ta la hét lại khác. Lúc nghe được tiếng hét này, bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ: ra cảnh sát Kỷ vĩ đại của họ cũng là phụ nữ.

      “Cảnh sát Kỷ!” Hạ Vũ nhìn chằm chằm, nhấn mạnh ràng từng chữ, “Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

      Vui vẻ cái rắm ấy!

      Kỷ Hàn rít gào trong lòng. Nhưng người đứng dưới mái hiên thể cúi đầu. Lãnh đạo ra lệnh, tiểu nhân như sao có thể tuân theo, ngoại trừ mặc kệ?

      Ngoài ý muốn gặp lại, chỉ trong lòng Kỷ Hàn khiếp sợ trong lòng, mà Hạ Vũ cũng nổi sóng.

      Kỷ Hàn là ý muốn nằm ngoài cuộc đời , luôn luôn là như vậy.

      Bảy năm trước, khi tỉnh lại phát khỏa thân nằm bên cạnh mình, hoảng sợ. lần đầu tiên tay chân luống cuống, bối rối tìm từng câu chữ để , nhưng rốt cuộc lại chọn cách làm tổn thương người.

      Giữa hai người họ xảy ra chuyện nên xảy ra.

      Có hối hận ?

      tự hỏi nhưng đáp án trước sau như : hối hận.

      của ngày đó thể cho những gì muốn, thể làm được những gì nghĩ. Nếu giữ bên cạnh mình, chỉ càng làm thêm đau khổ.

      Nhưng bây giờ…

      nên để vào vị trí nào đây.

      Hạ Vũ nhìn chiếc vòng cổ tay, là năm đó Kỷ Hàn chùa xin về cho . tin những chuyện này, nhưng vẫn đeo vào, quen rồi lại nghĩ là tháo ra. Mấy năm gần đây, dù gặp chuyện nguy hiểm cũng cũng đều gặp dữ hóa lành. Cho dù đặt chân vào quỷ môn quan cũng gắng gượng trở về. Người khác mệnh cứng rắn, dễ chết, nhưng chỉ mình biết, mỗi lần tưởng như thể cố gắng được nữa, đều nhớ đến khuôn mặt nhắn thanh tú kia, cùng câu cửa miệng của : “Em biết làm được mà!”

      Đây là tin tưởng hề có lý do mà dành cho .

      Chia tay bảy năm trước, cũng chủ động tìm . nghĩ có thể quay về. Bởi vì vẫn luôn chăm sóc lo lắng cho , nhưng nghĩ đến lại xa nhau đến bảy năm ròng.

      Lúc ấy nghĩ, chuyện của hai người, cứ như vậy là tốt nhất. Nhưng hôm nay, bất ngờ gặp lại ở cục cảnh sát, thấy trở nên xinh đẹp hơn, cũng xa lạ hơn. mới biết được, hóa ra mình lại nhớ nhiều như thế.

      muốn hỏi mấy năm nay làm gì?

      muốn hỏi mấy năm nay sống như thế nào?

      Và điều quan trọng nhất muốn hỏi… là bên cạnh liệu có người khác chưa?

      Nhưng rốt cuộc lại thể ra miệng, giống như bạn cũ gặp lại nhau, chào hỏi, sau đó…  sau đó là có sau đó.

      Cứ như vậy, giống như đồng nghiệp cùng làm việc chung với nhau, có lẽ là điều tốt nhất với cả hai người.

      Nhưng vì sao trong lòng lại buồn chán và cam lòng như vậy?

      Vũ, em vào được ?”

      Hạ Tĩnh mở cửa thư phòng, đôi mắt to tròn tò mò nhìn . Hôm nay, từ lúc trở về nhà, nhốt mình trong thư phòng, đến bữa cơm chiều cũng thấy bước ra, mới lên lầu gọi : “ Vũ?” ấy mà cũng tập trung sao? Ngay cả vào mà cũng phát ra.

      Hạ Tĩnh đến gần, phát ra nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cầu an cổ tay.

      nhớ Tiểu Hàn sao?”

      “Tĩnh.” Hạ Vũ phục hồi tinh thần: “Em vào từ lúc nào?”

      “Em gõ cửa rồi.” Hạ Tĩnh bĩu môi, bộ dáng nhắn xinh đẹp: “Nhưng phát ra.” bước lại gần, tựa vào bàn học, hai tay chống cằm, trừng mắt hỏi: “ Vũ, vừa nãy nhớ Tiểu Hàn đúng ?”

      Hạ Vũ im lặng.

      phủ nhận là thừa nhận.” Hạ Tĩnh gật gật đầu, tự lảm nhảm mình: “ ra em cũng nhớ Tiểu Hàn lắm!.” Năm đó, hai người là bạn thân, thế rồi biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Hàn tiếng nào mà thôi học, câu cũng lưu lại rồi mất tích.

      Lúc đó, nhờ tìm, nhưng giúp. bao nhiêu năm, biết bây giờ Tiểu Hàn như thế nào.

      Vũ, liệu Tiểu Hàn lập gia đình chưa, lại còn có cả tiểu bảo nữa?” Hạ Tĩnh biết Hạ Vũ bây giờ rối loạn, suy đoán bừa bãi: “Tiểu Hàn tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều đàn ông thích cậu ấy, muốn lấy cậu ấy làm vợ, sau đó sinh…”

      như vậy!”

      Hạ Vũ đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy đoán của Hạ Tĩnh, làm hoảng sợ.

      Vũ, dọa em, …” Hạ Tĩnh oán giận, nhưng ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Vũ, làm lời oán giận vọt tới miệng cũng phải nuốt trở về: “Nổi giận làm gì, em thèm chuyện với nữa.” xong, xoay người rời khỏi thư phòng, tiếng kêu của Hạ Vũ từ phía sau truyền đến làm dừng bước.

      “Tĩnh…”

      “Còn chuyện gì nữa?” Hung dữ với sao, cũng thèm chuyện tử tế.

      “Hàn… Tiểu Hàn…”

      “Tiểu Hàn có chuyện gì sao?” Vừa nghe thấy có chuyện liên quan đến Tiểu Hàn, Hạ Tĩnh đem tức giận quẳng hết sau đầu, quay lại nhìn đầy trông chờ, hy vọng có thể nghe tin tức của bạn tốt từ .

      “Hôm nay gặp Tiểu Hàn!”

      Cuối cùng cũng ra.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Tiếng lòng của cậu trai nhà họ Kỷ

       

       

      Hôm nay Kỷ Tiểu Hàn có vấn đề.

      Kỷ Duệ nhìn căn phòng được quét dọn sạch , lại nhìn bữa tối phong phú bàn ăn, trong lòng càng thêm chắc chắn hôm nay mẹ cậu có chuyện gì đó.

      Khi Kỷ Tiểu Hàn có chuyện, luôn tỏ vẻ mạnh mẽ có chuyện gì, cười tươi hơn bình thường, chuyện với tốc độ nhanh hơn, lượng cao hơn, chuyện nhiều hơn, hành động cũng nhanh hơn, ví dụ như:

      “Kỷ Tiểu Hàn…”

      “Ôi chao, Duệ ca, con làm sao vậy?” Thanh cao lên ba quãng, tâm trạng có vẻ tốt lắm.

      “Mẹ có chuyện gì sao?”

      “Sao? Mẹ của con có thể có chuyện gì?” cười: “Mẹ con là ai nào? Hắc bạch đều phải nể mặt cảnh sát Kỷ vĩ đại là mẹ đây mấy phần, còn ai dám làm gì mẹ chứ? Duệ ca đừng nghĩ linh tinh, từ trước đến nay toàn mẹ làm gì người ta, sao có ai dám làm gì mẹ.”

      Hứ.

      Kỷ Duệ khinh bỉ thầm thở dài trong lòng. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, giả vờ giả vịt làm ra cái dáng vẻ ta rất vui, ta sao hết kia cho ai xem hả?

      Hơn nữa còn diễn kịch dở tệ thế kia, người xem duy nhất là cậu đây cũng còn lòng dạ nào mà xem tiếp.

      Kỷ Duệ đứng dậy vào trong bếp, lôi trong tủ lạnh ra mấy chai bia đặt trước mặt : “Mẹ uống .”

      Kỷ Hàn nhìn bia, rồi lại nhìn con trai, lời nào, mở nắp chai bia ra, há mồm uống mấy ngụm to rồi thở dài, nhìn con trai bĩnh tĩnh ngồi bên ăn cơm, ngại ngùng mở miệng: “Duệ ca!”

      “Dạ?”

      “Đồ ăn tối nay có ngon ?

      “Mẹ muốn con ?” Kỷ Duệ nhíu mày nhìn cái.

      “Duệ ái khanh cứ việc bẩm báo chi tiết, bản vương rộng lòng tha thứ, trách tội ngươi.” khoát tay, bày ra bộ dáng quân vương.

      “Món này…” Chiếc đũa quay vòng, chỉ vào đĩa thịt nướng: “Quá lửa rồi nên thịt hơi dai.” Cổ tay lại chuyển động, chỉ vào đĩa cá hấp: “Món này, thiếu gừng nên bị tanh.” Chiếc đũa lại quay vòng, để ý Kỷ minh quân kia sắc mặt đen thui như đít nồi: “Còn canh …”

      “Canh làm sao?” Uống hớp bia lớn để nén lại cơn giận chực chờ bùng lên. Phải bình tĩnh chút.

      “Mẹ cho quá nhiều bột ngọt!” trai nhà họ Kỷ uống thìa canh rồi nhận xét. Cuối cùng, chỉ vào mốn cuối cùng bàn ăn: “Còn món rau này…”

      “Rau cũng có vấn đề sao?” cảm thấy món đó là món hài lòng nhất.

      “Có.” Cậu gật đầu khẳng đinh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Mẹ trang trí xấu quá.”

      Con mẹ nó! Còn chê cách trang trí nữa! Kỷ Hàn đặt chai bia lên bàn.

      “Thằng nhóc kia, con đừng có mà quá đáng.” nổi giận: “Trình bày làm sao?” Chỉ là món ăn thôi mà, ngon như vậy, lại bày trong cái đĩa xinh xắn, cảm thấy như vật là ổn rồi.

      “Nhìn thấy rối mắt rồi, giống như là… Thôi, con ra đâu, kẻo lại ảnh hưởng đến vị giác của con. Còn nữa, Kỷ Tiểu Hàn, phản ứng của mẹ bây giờ, chỉ dùng câu thành ngữ là có thể hình dung, là “thẹn quá hóa giận” đấy.” Kỷ Duệ bình tĩnh phân tích, tiếp tục làm người nào đó tức giận: “Sỡ dĩ thẹn quá hóa giận, là vì trong tiềm thức của mẹ dồng ý với con rồi.”

      Thằng nhóc chết tiệt này là do sinh ra sao?

      Đẻ nó ra để nó chọc tức đấy à?

      Thẹn quá hóa giận thẹn quá hóa giận, có làm sao nào. Kỷ Hàn mở chai bia khác, uống ừng ực từng ngụm to, rồi ủ rũ ra như quả bóng bị xì hơi, gục xuống bàn: “Duệ ái khanh…”

      “Có việc khởi tấu, vô bãi triều.” Kỷ Duệ rút khăn tay ra lau khóe miệng.

      “Hoàng thượng, có phải ngài cảm thấy ta đúng là thất bại thảm hại ?” Chỉ bữa cơm mà cũng làm xong.

      Kỷ Duệ nhăn mày, nhìn Kỷ Hàn chìm trong mây đen: “Hàn ái khanh muốn đến phương diện nào?” Mẹ nó chứ! Tên khốn nạn nào dám kích thích Kỷ Tiểu Hàn nhà cậu thành như thế này? Khiến cho mẹ cậu phải tự kiểm điểm thành bộ dáng kia?

      Kỷ Hàn lẳng lặng uống hết chai bia, lại nhận thêm chai từ tay Kỷ Duệ, chưa ăn uống gì lại uống liên tục làm bắt đầu thấy say, há mồm uống thêm hơi dài, sau đó phun ra câu: “Phương diện làm mẹ!”

      Giỏi lắm! Tên khốn nạn kia tốt nhất là trốn cho kỹ, đừng để cậu biết là ai.

      Kỷ Duệ bước đến, vươn tay xoa lên đầu : “Kỷ Tiểu Hàn.”

      “Ừ.”

      “Nếu là phương diện khác, con còn cách nào mà đành phải lừa dối lương tâm mình mà khen mẹ làm rất khá…” Cậu dừng lại chút, thanh thanh cổ họng: “Nhưng ở phương diện làm mẹ mà , mẹ rất giỏi, mẹ rất vĩ đại. Đừng quan tâm người khác nghĩ cái gì, hai mẹ con mình có cách sống riêng của chúng ta, nếu mẹ cũng giống như những người mẹ khác…” Kỷ Duệ nghĩ đến mẹ của những người bạn cùng trường, sau đó kết hợp với hình ảnh của Kỷ Hàn, nhịn được mà sợ run người, lắc lắc đầu, vứt bỏ cái hình tượng đáng sợ ấy: “Kỷ Tiểu Hàn…khụ khụ…” Lời tiếp theo làm cậu trai nhà họ Kỷ cảm thấy xấu hổ: “Con đến bây giờ vẫn chưa từng …”

      gì?” Kỷ Hàn chớp mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt con trai nhà mình.

      “Con rất hạnh phúc khi có người mẹ như mẹ vậy…” Sau khi xong, cậu trai nhà họ Kỷ lúc lắc cái đầu , xoay người chuồn khỏi trường gây án. Chỉ tiếc là chân cậu ngắn tũn, còn chưa kịp bỏ chạy bị Kỷ Hàn kéo lại.

      “Duệ ca, con…”

      “Kỷ Tiểu Hàn, con cho mẹ ra.”

      “Con… con mà cũng biết xấu hổ sao?” Ôi mẹ ơi, vẫn nghĩ con trai biết xấu hổ là gì.

      “Kỷ! Tiểu! Hàn!” Cậu biết ngay mà, con người này thể khen được.

      Duệ, con… ha ha, con lại xấu hổ sao…” Chuyện này có thể sánh được với mười kỳ tích thế giới ấy chứ.

      “Hứ!” Duệ giãy dụa, chui ra khỏi lòng : “Con lừa mẹ thôi.” Đáng ghét, phụ nữ đúng là nên nuông chiều, càng nuông chiều càng hư hỏng.

      “Duệ ca, con thẹn quá thành giận.” Thấy chưa, đây gọi là học đôi với hành. Kỷ Hàn ôm cậu về, xoa xoa đầu cậu rồi ôm chặt vào lòng, thấy cậu ngừng dãy dụa, vươn tay ra khẽ vỗ mông cậu nhóc cái: “Nhóc con, đừng ngọ nguậy nữa. lâu mẹ ôm con như thế này rồi. Nhanh quá, con lớn như vậy rồi.”

      Kỷ Duệ lập tức ngoan ngoãn, nàm im trong lòng , nghe lẩm bẩm.

      “Lúc con mới sinh ra , lại nhiều nếp nhăn nữa, mắt và mũi nhăn tít lại, xấu hơn con nhà người khác nhiều lắm, xấu đến nỗi mẹ dám thừa nhận đấy là con trai mẹ.”

      “Mẹ nhớ nhầm rồi, con từ đẹp trai hơn người.” Vừa xong mông lại bị đánh cái.

      “Im lặng, được ngắt lời mẹ.” Kỷ Hàn ôm cậu ngồi ghế, tay cầm chai bia uống: “Năm ấy, mẹ nghĩ là có con…”

      Kỷ Duệ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Hàn kể cho cậu nghe về chuyện năm đó.

      “Mẹ cho con biết nhé, mẹ con năm đó cũng là học sinh giỏi đấy nhé.” Kỷ Hàn chớp mắt, tựa như nhìn thấy nữ sinh bé ngoan ngoãn của bảy năm trước đứng trước mặt, cười khổ: “Chỉ vì phải người nên , cho nên mới thành Kỷ Hàn của ngày hôm nay…”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Nhớ lại chuyện cũ trong cơn say



      Năm mười sau tuổi, Kỷ Tiểu Hàn là nữ sinh đứng đầu trường, sáng đến trường sớm nhất tối ra về muộn nhất, thành tích học cũng đầy kiêu ngạo, câu tục cũng xong, làm cho bố mẹ và thầy vô cùng hài lòng.

      Vấn đề là học sinh giỏi như , tại sao lại theo đuổi người như Hạ Vũ.

      Hạ Vũ là người như thế nào?

      Là nhân vật làm cho toàn bộ thầy trong trường phải điên đảo. Áo đồng phục bao giờ được cài khuy tử tế, đầu tóc bao giờ theo đúng nội quy trường, ta trốn học, ta bỏ về sớm, bảng điểm chênh vênh nằm giữa ranh giới đỗ và trượt, nhưng trường học lại luôn luôn nhắm mắt mở mắt với ta, bởi nguyên nhân chính là ông nội ta là thành viên lớn nhất của ban quản trị trường. Nếu có người nào muốn xuống tay với ta, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý mình bị sa thải.

      Hai người có lấy điểm chung, lại vì Hạ Tĩnh mà bắt đầu dây dưa với nhau.

      Hạ Tĩnh là khiến người ta mến, vừa xinh đẹp, lại vừa tốt bụng. Kỷ Hàn vẫn còn nhớ bữa tiệc sinh nhật của Hạ Tĩnh ngày hôm đó.

      “Mẹ còn nhớ ngày hôm ấy mưa rất to.” Kỷ Hàn nhắm mắt lại, mượn men bia, nhớ lại những ngày tháng mà mấy năm nay vẫn muốn nhắc đến: “Tiểu Tĩnh mời cả lớp đến dự sinh nhật cậu ấy, mẹ cũng đến. Mẹ thích những nơi ồn áo nào nhiệt, ở trong đại sảnh lúc rồi ra ngoài, mẹ dạo lung tung, lại lạc đến phòng giám sát và ở đấy nhìn thấy người kia…”

      Hình ảnh màn hình làm cho nhớ mãi bao giờ quên được.

      Mưa lớn, chỉ bay lất phất nhưng trời rất lạnh…” Kỷ Hàn uống ngụm bia rồi tiếp tục : “Chắc ấy vừa vội trở về để mừng sinh nhật Tiểu Tĩnh. Xe dừng lại ở cổng lớn, ấy bước xuống, đến bên cổng ngồi xuống, ôm lấy vật gì đó ướt sũng, là con mèo bị thương nằm trong mưa, ấy ôm con mèo vào ngực…”

      Co vẫn thể quên, màn hình, đôi mắt sau thẳm lên tia sáng, trong chớp mắt, chạm vào trái tim .

      “Giờ nhớ lại.. biết chừng con mèo ấy bị thương là do ta đâm trúng.” Lúc ấy, sao có thể khăng khăng cho rằng ta cứu con mèo ấy chứ.

      Khóe miệng Kỷ Duệ co rút, Kỷ Tiểu Hàn quả nhiên là người đáng sợ, lúc ai đó cảm thấy tất cả mọi thứ của người đó rất tốt đẹp, nhưng chỉ cần chọc tức , chút do dự mà ma quỷ hóa tất cả những thứ mà người kia có, dù cho có dắt người già qua đường, cũng nghĩ ta dắt người ra nửa đường rồi đẩy người ta vào làn xe mà thôi.

      Cũng từ lúc đó, người con trai tên Hạ Vũ kia, bắt đầu ghi dấu trong lòng . cũng bắt đầu vô thức chú ý đến ta, từ Tiểu Tĩnh tìm hiểu tất cả mọi thứ liên quan đến người đó.

      Khi đó, ở trường học, nhìn thấy bóng dáng từ xa, tim tự chủ được mà đập rồn ràng, ánh mắt tự chủ được mà truy tìm bóng dáng người đó. rốt cuộc cũng mắc phải căn bệnh của thiếu nữ tuổi dậy – thầm .

      Lúc ấy, chỉ vì muốn đến gần thêm bước, cố gắng cũng Tiểu Tĩnh làm bạn, thường xuyên đến nhà họ Hạ, số lần được nhìn thấy nhiều nhưng cũng đủ làm ngẩn ngơ vài ngày.

      Dần dần, hai người cũng chuyện với nhau.

      ta là người cứng nhắc.” lấy chai bia, uống thêm ngụm, ta giống như bia rượu vậy, làm người ta say, cũng làm người ta đau, “ ta giống những nam sinh khác, những câu hoa ngôn xảo ngữ, lại càng có chuyện mua quà để làm vui lòng bạn , dịu dàng, săn sóc, lãng mạn…” bắt đầu chỉ trích, xấu ta: “Giờ nghĩ lại mới thấy, ta đúng là con người thất bại.” Nhưng con , khi rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh tự động giảm xuống, mà cũng phải là ngoại lệ. Lúc đó, trong mắt , mọi thứ của đêu tốt đẹp, đúng là còn thuốc chữa.

      Men bia làm mặt Kỷ Hàn ửng hồng, cũng nghĩ dừng lại, ngụm lại ngụm, từ tốn uống, có như vậy mới lừa gạt được chính mình, là mình say, say mới có đủ dũng cảm để nhắc lại đoạn quá khứ kia trước mặt Kỷ Duệ.

      ta rất thương Tiểu Tĩnh.” chưa bao giờ gặp người trai nào lại thương em như vậy, “ ta trước mặt Tiểu Tĩnh mà bỏ bộ mặt như đưa đám ấy, ta vì muốn Tiểu Tĩnh vui vẻ mà làm những việc mình biết gì. ta muốn mua quà tặng Tiểu Tĩnh nhưng biết mua gì đến hỏi mẹ.” Nhớ lại chuyện này, ngực nhói đau, vuốt vuốt mái tóc, nghĩ lại cảm giác làm người hai mặt lúc trước, làm thêm chán ghét chính mình, vừa ghen tỵ Tiểu Tĩnh có thể được quan tâm chăm sóc, lại vừa quý trọng khoảng thời gian quý báu ngắn ngủi được cùng chuyện, bày mưu hiến kế cho .

      Kỷ Duệ nằm trong lòng Kỷ Hàn, khẽ nhăn mày vì kìm nén trong giọng của . Bàn tay bé luồn vào trong tay Kỷ Hàn, nắm chặt lấy. Kỷ Hàn cảm nhận được quan tâm lặng lẽ kia, bàn tay vốn cầm chai bia lúc này nhàng xoa đầu cậu: “Con yên tâm, mẹ sao mà...”

      Bởi vì có Hạ Tĩnh, mối quan hệ của hai người dần tốt lên. Đây có lẽ là khoảng thời gian tốt nhất của .

      Đến ngày, Kỷ Hàn giống như bình thường đến nhà họ Hạ, Hạ Tĩnh ra đón mà thay vào đó là mùi rượu nồng nặc.

      có chuyện gì xảy ra.

      Kỷ Hàn gọi cho Hạ Tĩnh nhưng chỉ nghe thấy tiếng báo tắt máy, ngược lại gọi cho Hạ Vũ tiếng chuông điện thoại lôi đến trước cửa phòng . Do dự lúc lâu, mới dám vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào. Trong ánh sáng mờ ảo, nằm giường lớn giữa phòng, cả người toàn là hơi rượu.

      Ma xui quỷ khiến, vào, ngồi bên cạnh ta, nhàng lay ta dậy.

      Có lẽ vào thời điểm ấy, khi còn chưa tỉnh táo sau cơn say, chính bị hương rượu kia làm cho say khướt, lạc vào đôi mắt mê mang kia, vì say đến mơ hồ, nên mới đẩy vòng tay ôm lấy mình mà còn đưa tay ôm chặt , che lại đôi môi ấy, ngốc nghếch dâng lên nụ hôn đầu, châm lên ngọn lửa nóng bỏng nên có, thiêu đốt mọi suy nghĩ và rụt rè, làm cho khắc sâu vào sinh mệnh , dâng cho tất cả những gì có.

      vốn tưởng mọi chuyện là bước ngoặt, ảo tưởng mình dành tặng cho tình đẹp nhất.

      Cuối cùng lại thua thảm hại, thua cả vốn lẫn lời.

      “Duệ ca.” Kỷ Hàn tì cằm lên đầu con trai, khẽ cọ; “Mẹ hối hân vì làm chuyện điên rồ kia.” Cho dù chuyện điên rồ đó, đảo ngược cuộc sống của , làm phải bắt đầu lại từ đầu: “Bởi vì mẹ có con đấy.”

      Kỷ Duệ dùng sức, nắm chặt đôi bàn tay thô ráp giống bàn tay phụ nữ kia: “Bởi vì mẹ quá ngốc nghếch.”

      “Phải rồi... cả thế giới này chỉ có Duệ ca của mẹ mới là người thông minh nhất.” Kỷ Hàn mỉm cười trêu chọc cậu rồi im lặng nằm xuống.

      Kỷ Duệ biết câu tiếp theo kia của mới là nút thắt của câu chuyện nên cũng thúc giục , chỉ im lặng chờ chuẩn bị tâm lý.

      lúc lâu sau, khi mà Kỷ Hàn uống xong chai bia thứ năm, ánh mắt cũng nặng nề, chai bia trong tay rơi xuống sàn nhà, lâu đến mức Kỷ Duệ ngỡ ngủ quên trong quá khứ lại nghe thấy :

      “Bọn họ... phải là em ruột, ta... vẫn luôn thích Tiểu Tĩnh...”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Hạ Vũ

       

      đêm say rượu mang đến cái đầu đau nhức vào buổi sáng hôm sau, dù cố gắng đến mấy Kỷ Hàn cũng thể nhấc nổi đầu mình ra khỏi gối. Lần thứ tư định vùi đầu vào đống gối kia cái chăn mỏng người bị xốc lên, hơi lạnh tràn đến làm người co rúm lại, ý thức cũng tỉnh táo đôi chút, cơn đau đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.

      “Kỷ Tiểu Hàn, theo giờ Bắc Kinh lúc này là bảy giờ, ba mươi sáu phút, bốn mươi hai giây. Nếu mẹ rời giường trừ hai bản báo cáo ngày hôm qua, mẹ phải viết thêm bản kiểm điểm vì đến muộn...”

      Kỷ Duệ còn chưa dứt lời, người giường nhảy dựng lên, thất tha thất thểu xuống giường về phía phòng tắm.

      Mười lăm phút sau, Kỷ Hàn cầm lấy bữa sáng được con trai chuẩn bị chu đáo, tay ôm lấy con trai, hôn lên mặt cậu cái: “Duệ ca, mẹ làm nhé, mẹ chết mất thôi.’

      “Mẹ chờ chút, vẫn kịp mà...” Chưa xong thấy đuôi xe Kỷ Hàn ròi , nghĩ nghĩ lúc, Kỷ Duệ lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm tòi chút rồi bấm gọi dãy số chọn, chỉ trong chốc lát, điện thoại được chuyển, Kỷ Duệ đáng lêm tiếng: “ Dịch, em là Tiểu Duệ...”

      “Khốn kiếp.”

      Ở đầu dây bên này, Tần Dịch trực tiếp lộn nhào từ ghế xuống, thèm để ý đên ánh mắt kinh ngạc của của đồng nghiệp, vội cầm điện thoại chạy vào toilet: “ Kỷ của tôi ơi, mới sáng sớm đừng có dọa tôi chứ.”

      “Có phải hôm qua có người mới chuyển đến cục cảnh sát của các phải ?” Kỷ Duệ quay về phòng, ngồi trước máy tính, chỉ trong chốc lát tìm hiểu được mọi chuyện phát sinh ở cục cảnh sát ngày hôm qua từ chỗ Tần Dịch, lại gọi đến trường học nhanh chóng xin nghỉ được ngày.

      “Hạ Vũ.” Đây là nguyên nhân gây nên khác thường của Kỷ Tiểu Hàn ngày hôm qua, Kỷ Duệ mở máy tính, nhanh chóng thao tác bàn phím, rồi nhập hai chữ “Hạ Vũ” vào.

      Hạ Vũ là người như thế nào?

      Kỷ Duệ ăn bánh, uống sữa, lấy tư liệu của Hạ Vũ xem lần rồi rút ra kết luận: Hóa ra “hàng” phải là người, thảo nào năm đó Kỷ Tiểu Hàn nhà cậu lại thua thảm trong tay “hàng”này.

      Hạ Vũ, hai mươi tám tuổi, thượng tá, mười tám tuổi tham gia bộ đội đặc chủng. cách khác, lúc Kỷ Tiểu Hàn biết ta, ta là quân nhân rồi, Kỷ Duệ tính toán trong lòng, nhìn tư liệu có bản quân công của ta, thầm tán thưởng, chiến công nhiều như vậy, cho dù có lăn lộn trong quân đội cả đời cũng làm nổi, xem ra con mắt Kỷ Hàn cũng tệ nha.

      Nhưng, nhân tài như ta, tại sao lại rời quân đội mà chuyển sang cảnh sát? Đây là điều mà Kỷ Duệ nghi ngờ. Ở cái thời đại này, nhân tài như Hạ Vũ trong quân đội khẳng định là tay súng thượng hạng, nếu ở lại quân đội chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện ngày ngày hai, tại sao lại đột nhiên rời khỏi quân đội?

      Đây đơn giản là thuyên chuyển công tác hay vẫn còn tính toán khác?

      *

      Việc gì đến cũng đến, dù có trốn cũng thoát. Đứng trước cửa cục cảnh sát, Kỷ Hàn hít sâu vài cái, áp chế xúc động trong lòng.

      Con mẹ nó! Kỷ Hàn, mày đúng là đồ vứt ! phải chỉ là tên đàn ông thôi sao, hai người ngay cả người cũ cũng phải, cùng lắm chỉ là tình đêm mà thôi...

      Kỷ Hàn tự mắng chửi mình lúc rồi vào cục cảnh sát, tươi cười chào hỏi đồng nghiệp, khóe mắt quên đảo quanh xem xét, cho đến khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia mới thở phào, đồng thời lại sỉ vả chính mình vì sao vẫn dễ dàng bị ta ảnh hưởng đến thế.

      “Em đến rồi hả!”

      Dây cung trong lòng vừa buông lỏng, sau lưng vang lên giọng nam tính kia làm bữa ăn sáng vừa ăn thiếu chút nữa trào ngược lên.

      Mỉm cười, tự nhiên chào hỏi ta chút là được.

      Kỷ Hàn nghĩ vậy, xoay người lại, cười thô bỉ nhưng lại câu làm suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình:

      “Chào buổi sáng, bạn tình.”

      ....

      “Phốc” Tiếng cà phê phun ra.

      “Rầm” Tiếng tài liệu rơi xuống đất.

      “Loảng xoảng” Tiếng người ngã nhào từ ghế xuống.

      Trong lòng Kỷ Hàn như có ngàn vạn con ngựa phi nước đại, chỉ hận thể tự mình nhận lấy viên đạn hoặc trực tiếp đánh bom diệt khẩu lũ người trong phòng này.

      Bạn tình?

      Hạ Vũ có chút kinh ngạc... , phải là rất kinh ngạc mới đúng, , phải, chính xác phải là khiếp sợ.

      Kỷ Hàn trong trí nhớ của nữ sinh đến tục còn lắp bắp, chỉ với mấy câu thôi mà mặt đỏ bừng. Mà người đứng trước mặt đây, toàn thân toát lên vẻ vô lại, ngay cả “bạn tình” cũng có thể ra, quả so với người trong trí nhớ của trời vực.

      “Ha.” Kỷ Hàn gượng cười, “Ha ha ha, chàng đẹp trai, chỉ đùa chút thôi, đừng ngẩn người ra vậy chứ.”

      Chỉ đùa thôi?!

      Cũng đúng, nếu là người khác có lẽ có khả năng, nhưng với Kỷ lưu manh kiểu đùa này hoàn toàn có thể là .

      Mọi người hẹn nhau mà dời ánh mắt sang nhân vật chính khác. Dù cho bọn họ ũng hiểu lắm về thân phận của người đàn ông này, cũng biết liệu ta có gia thế hiển hách hay công trạng to lớn gì, nhưng bọn họ đều có thể nhận ra người đàn ông này tầm thường.

      Mà dùng cách thông thường là cực kỳ phong độ.

      “Cảnh sát Kỷ.” Giọng của Hạ Vũ mang theo cảm xúc được cố gắng kìm chế, Kỷ Hàn có thể nhận thấy trong đó có tức giận nhưng lại hiểu vì sao.

      Là bất mãn vì nhắc lại chuyện xưa sao? Cũng đúng, nếu chuyện đó lộ ra đúng là vết bẩn trong cuộc đời của ta.

      “Vâng.”

      “Theo tôi vào văn phòng, tôi có chuyện muốn với em.”

      Kỷ Hàn quay ra lè lưỡi với mọi người rồi ngại ngùng theo ta vào văn phòng.

      Trước khi đến chỗ này vốn bỏ trống để chờ sếp mới. Lúc đó các em trong cục đều đoán rằng, nếu có ai đó được đề bạt chắc chắn người ấy là Kỷ Hàn, ngờ lại bị tên bộ đội quân chiếm mất.

      Kỷ Hàn nhìn căn phòng được bài trí theo phong cách rất “Hạ Vũ” này. Đơn giản đến mức thừa ra bất kỳ vật trang trí nào.

      “Soạt.” tập tài liệu được ném lên bàn, kéo chú ý của Kỷ Hàn trở về, lúc này mới nhận ra nhìn chằm chằm, “Sao.. sao vậy?”

      “Em xem qua chỗ tài liệu này trước .” ấy tập trung, phát này làm Hạ Vũ tự chủ được mà nhíu mày. Lúc trước, ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác khi ở bên .

      Mà ngay cả bản thân cũng phát ra, từ sau khi gặp lại Kỷ Hàn ngày hôm qua, số lần nhíu mày nhiều hơn cả mấy tháng vừa rồi cộng lại.

      Kỷ Hàn cầm lấy tập tài liệu, nhanh chóng đọc lướt qua, có chút hoang mang gập lại tập tài liệu có tên: “S.M.T”. thấy trả lời, ngẩng đầu lên, thấy nhăn mày nhìn mình: “Hạ... cảnh sát Hạ.”. Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa gọi tên .

      “Khụ.” Hạ Vũ cúi đầu, che dấu cảm xúc bất thường của mình: “S.M.T. Special Mission Team.”

      Tổ nhiệm vụ đặc biệt.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Lưu manh đối đầu Bại hoại

       

       

      Mỗi quốc gia đều tồn tại nhóm đặc biệt như vậy, vừa thuộc quân đội lại nằm ngoài tầm kiểm soát của quân đội, lại có thể kết hợp với cảnh sát ở từng địa phương. Đối với bên ngoài, họ chỉ là những người cảnh sát bình thường thuộc biên chế của cục cảnh sát. Bọn họ phụ trách giải quyết những nhiệm vụ thể công khai, những nhiệm vụ có độ khó cao, lại tiện huy động lực lượng đặc biệt của quân đội.

      Bọn họ hành động nhanh, tính cơ động cực cao, và đặc biệt là khả năng tác chiến mạnh mẽ.

      Hạ Vũ là thành viên trong nhóm đó.

      Kỷ Hàn tuy hiểu nhưng cũng biết tồn tại của tổ đặc nhiệm này là thể tiết lộ. Nhưng tại sao lại đưa chỗ tài liệu này cho ?

      “Khụ.” Kỷ Hàn thả mớ tài liệu về trước mặt Hạ Vũ, “cảnh sát Hạ gọi tôi vào chỉ để xem những cái này thôi sao?” Cái nay với ... liên quan gì đến nhau.

      “Hồ sơ của tổ chúng tôi được điều chuyển đến cục cảnh sát.” Hạ Vũ , tựa hồ như chuyện đưa tài liệu cơ mật cho xem cũng có gì đúng, giống như đứng trước mặt công khai thân phận đặc biệt của mình vậy. Đương nhiên vì là Kỷ Hàn, “Cục trưởng của em đề cử em là người phụ trách.”

      Dù thế nào người bên quân đội chuyển đến đây, phải cần người đứng ra làm trung gian giữa mọi chuyện. Người được chọn, phải là người có khả năng thích ứng, năng lực làm móc nối cùng với khả năng ứng biến, có thể ứng phó được với tình huống bất ngờ phát sinh, đồng thời cũng phải là người có da mặt dày, có quan hệ tốt với đồng nghiệp xung quanh.

      Kỷ Hàn là kẻ đứng mũi chịu sào, bị cục trưởng béo kia đẩy ra.

      Ông béo kia vậy mà thản nhiên đem bán như thế. Kỷ Hàn thầm mắng lão béo vài câu, thu hồi bộ dạng lông bông, nghiêm túc với : “Tôi thấy cục trưởng tiến cử nhầm người rồi, công tác quan trọng như vậy, tôi sợ tôi đảm nhận nổi.”

      Hạ Vũ còn chưa kịp gì, lại nghe thấy tiếp lời: “Người hướng nội như tôi, công việc này thực quá khó khăn.”

      Lời này nếu ra ở ngoài kia để cho những người khác nghe thấy chắc chắn bị vùi dập trong khinh bỉ: Nếu Kỷ Hàn là người hướng nội đời này căn bản có người hướng ngoại.

      Nhưng lúc này chỉ có mình Hạ Vũ nghe thấy lời này của .

      hèn hạ cũng tốt, vô sỉ cũng chẳng sao, chính là dựa vào hình tượng của mình trong trí nhớ Hạ Vũ bảy năm trước để qua mặt , dù sao bây giờ có như thế nào là người mới đến cũng thể nào biết được.

      Hạ Vũ nhìn người con nhắn mỉm cười trước mặt mình, hoàn toàn giống với bóng hình bảy năm về trước.

      “Mấy năm gần đây, tuy tôi cố gắng hòa đồng cùng mọi người, nhưng tôi thích cùng người khác chuyện cho lắm.” Ừ đấy, thêm suy nghĩ chân từ tận đáy lòng như thế này cơ mà, tránh cho ta sau này có ý định điểu tra thông tin cá nhân của , hoặc nghe thấy lời đồn đại nhảm nhí gì đấy.

      Bảy năm qua, Kỷ Hàn còn là bé con đơn thuần hiểu đời kia nữa rồi.

      Bảy năm qua, có người thay đổi, nhưng cũng có người trí nhớ vẫn dừng lại chỗ. Cảm giác như tìm được bảy năm về trước chạm vào nơi mềm mại nhất trong tâm hồn , ánh mắt Hạ Vũ tự giác mà dịu dàng hơn, giọng cũng ôn nhu hơn: “ có việc gì đâu, dần dần rồi cũng quen thôi mà, có ở đây.”

      Nếu là ngốc nghếch nào đó bảy năm trước, câu của mà hạnh phúc đến trong mơ cũng mim cười.Nhưng với Kỷ Hàn bây giờ, chỉ cảm thấy thái dương giần giật, đau đớn.

      phải! Như kịch bản mà nghĩ, chắc hẳn phải nhăn mặt, sau đó thiết diện vô tư, nể tình cũ mà cầu cục trưởng thay người khác mới đúng. Bởi vì là người luôn lấy đại cuộc làm trọng, chi có Tiểu Tĩnh mới là người có thể làm thay đổi lựa chọn của mình mà thôi.

      “Tôi vẫn cảm thấy tôi thích hợp.” Kỷ Hàn uyển chuyển từ chối, giọng ràng mang theo ý cự tuyệt, “Cục cảnh sát còn có người phù hợp hơn tôi..” Tiểu Dịch Tử, thà ta phụ cả thiên hạ cũng để thiên hạ phụ ta, vì tôi chỉ có thể hy sinh cậu vây. Kỷ Hàn định đẩy Tần Dịch ra trước chắn đạn đột nhiên nghe ta thốt lên câu:

      “Em...” nhíu mày, nhận ra cự tuyệt mình, “ muốn hợp tác với tôi.”

      Giỏi lắm! Cuối cùng cũng nhận ra à. Kỷ Hàn trong lòng thầm hò hét, nhưng cũng dám biểu ra ngoài. Nếu về hành động, mấy năm nay kinh nghiệm cuộc sống cũng đủ để trở thành nữ diễn viên chính có thể sánh ngang với những nữ diễn viên từng đoạt giải thưởng kia. Chỉ thấy nhíu mày, lại cắn môi rồi cúi gằm mặt xuống đất, vừa do dự lại chần chờ, chậm chạp mở miệng : “Tuy rằng mọi chuyện qua... nhưng tốt nhất là chúng ta vẫn nên có quan hệ hơn.” Tốt nhất là đừng liên lạc nữa, bảy năm liên lạc gì với nhau, cố gắng rất nhiều, giờ cuộc sống của cũng rất tốt, đừng có làm đảo lộn cuộc sống của nữa.

      Nổi giận.

      cảm giác hờn dỗi quay cuồng trong bụng , trào lên cổ họng làm nghẹn lai có chút khó chịu. Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào gáy .

      liên quan gì, ... muốn gặp lại sao? muốn có liên quan gì đến sao?

      “Em yên tâm , tôi phải là người biết phân biết việc công và việc tư.” Cơn tức giận cứ như vậy trào ra, “Tôi vượt quá giới hạn, ở chỗ này chúng ta là đồng nghiệp. Hy vọng cảnh sát Kỷ cũng có thể giải quyết việc chung, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, đừng giống năm đó nữa...” Vừa xong, nhìn thấy ngẩng đầu trợn mắt nhìn mình, mới ý thức được mình vừa cái gì.

      Con người này là. Kỷ Hàn lần nữa phỉ nhổ bản thân mình năm đó ngây thơ, ngu dốt mới si mê tên đàn ông này.

      Kỷ Hàn ngoài cười nhưng trong cười nhìn ta: “Cảnh sát Hạ yên tâm, rồi thấy, tôi lại càng muốn bất kỳ ai biết chuyện năm đó hơn đấy.” Nếu phải nể mặt Duệ ca, nể mặt ta cho con tinh trùng tệ trực tiếp tặng đá vào “trứng” của ta, xả mối hận năm đó. họ Kỷ tên Hàn, tên chữ là tiểu nhân, biệt hiệu là lưu manh, sở trường là ghi hận.

      Hạ Vũ nếu biết trong đầu nghĩ gì, chỉ sợ sớm lui về sau ba bước, bảo vệ cho căn cơ của mình rồi.

      vui vì chúng ta có chung nhận thức.” Kỷ Hàn thu hồi bộ dáng nhe nanh giơ vuốt vừa rồi của mình, ung dung, tao nhã mỉm cười vươn tay ra: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông phạm nước giếng, cảnh sát Hạ.” Đúng là quá tốt mà.

      Hạ Vũ chết nghẹn, nhưng ngại vì chính mình lỡ lời trước, đành phải nắm lấy tay : “Hợp tác vui vẻ, cảnh sát Kỷ.”

      Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Hạ Vũ cảm nhận được bàn tay thô ráp giống bàn tay phụ nữ bình thường kia, ngực khỏi nhói lên. Trong trí nhớ của , đôi tay kia phải như vậy, giống như đêm hôm đó, mềm mại, tinh tế chạm vào người .

      Chết tiệt!

      Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, xa cách bảy năm nhưng thân thể vẫn chưa từng quên cảm giác đêm hôm đó.

      Bàn tay tự chủ mà bóp mạnh hơn, Kỷ Hàn nhíu mày rồi rút tay về: “Nếu còn chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước!” được vài bước, quyết định quay lại, đâm cho tên đàn ông chết tiệt kia thêm dao nữa.

      “À, đúng rồi, mấy năm nay tôi có câu vẫn luôn muốn với .”

      “Câu gì?” nhìn thắt lưng gầy gò mảnh khảnh của , bộ cảnh phục làm có nét gì đó quyến rũ.

      “So với những người khác kỹ thuật của ... cũng được tốt cho lắm nhỉ.” xong thoải mái quay , bỏ của chạy lấy người.

      So với những người khác kỹ thuật của cũng được tốt cho lắm nhỉ...

      So với người khác, kỹ thuật được tốt cho lắm...

      Kỹ thuật được tốt cho lắm sao...

      được tốt cho lắm...

      So với? So với ai? Kỹ thuật, là kỹ thuật gì?

      Ba giây sau, Hạ Vũ ý thức được Kỷ Hàn ám chỉ cái gì, trong đầu ầm tiếng, dục vọng vừa dâng lên trong nháy mắt bị hủy diệt sạch .

      “Kỷ Hàn, em cái gì...”

      Lạch cạch!

      thuận tay khóa cửa, nhốt luôn tên đàn ông phẫn nộ rít gào bên trong.

      Giao chiến thắng lợi!

      Kỷ Hàn thở phào nhõm, hoàn toàn hài lòng với biểu của bản thân mình.

       

      Editor có lời muốn : Battle 1: Lưu manh knock out Bại hoại :))


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :