1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 111.4: Tình là gì? (hạ - Đại kết cục!)
      Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Khánh Linh


      Nam nữ, nữ nam, sau đó có phải là chọn ngày trời trong nắng đẹp tiến vào lễ đường làm lễ ?

      Kỷ Hàn cho câu trả lời là: !

      “Kỷ Hàn, chừng nào em lấy ?”

      Lúc này cách cái đêm “chiến liên tục gió tanh mưa máu” mà hai người Kỷ-Hạ thành khẩn thẳng thắn nghiêm túc ra mọi chuyện với nhau, nên như thế nào nhỉ, là “mùa Hè qua, mùa Thu đến” có hợp nhỉ?

      Đồng chí Hạ nhìn ngồi sô pha vừa ăn khoai tây chiên vừa xem tivi, bắt đầu lần cầu hôn thứ N.

      Mắt Kỷ Hàn vẫn dính chặt vào tivi, chẳng thèm bố thí cho dù chỉ là cái liếc mắt, nhét thêm miếng khoai vào miệng, : “Việc này lúc khác lại , hôm nay em còn có chuyện quan trọng cần xử lý.” Cái gọi là “chuyện quan trọng” của chính là xem tivi: “Duệ ca, con xem hung thủ là ai?”

      “Là tên bác sĩ kia.”

      “BINGO! Mẹ cũng nghĩ thế.”

      Hạ Vũ nhìn thái độ của như thế cảm thấy nản lòng chiến sỹ vô cùng. nàng này căn bản là phải người thường mà, hoàn toàn là số... giờ, hai người giống như đổi vai nhân vật cho nhau, biến thành người hy vọng nhanh chóng kết hôn là , mà ... vẫn tưng tửng tung tăng khắp nơi, chẳng thèm để ý chút nào.

      “Ăn miếng khoai ?” Kỷ Duệ ngồi cạnh đưa bao khoai cho , tỏ vẻ rất hoan nghênh việc gia nhập thành phần “những người ghiền phim truyền hình” với hai mẹ con.

      Hạ Vũ nhìn chằm chằm bao khoai, lại quay sang nhìn nàng vẫn nghiêm túc xem tivi kia!

      Lại phải giơ cờ trắng đầu hàng rồi! Bốc miếng khoai ngồi xuống cạnh , lựa chọn tham gia vào đội quân xem phim truyền hình.

      Eliza từ bên ngoài về vừa kịp nhìn thấy bộ dạng thất bại của Hạ Vũ, liền cười tủm tỉm: “Lại thất bại nữa à?”

      Eliza có rời mà tiếp tục ở lại nhà họ Kỷ, tiếp tục giữ vững thái độ “mèo rình chuột” đối với Hạ Vũ, đồng thời... cũng bắt đầu tỏ thái độ với họ Kỷ, lâu lâu lại đá lông nheo với Kỷ Duệ, còn tuyên bố mình chờ lớn lên.

      Nếu mà sử dụng câu thông dụng internet nay chính là câu: Đời này tên của bà đây nhất định xuất trong hộ khẩu nhà ngươi, nếu phải là vợ là con dâu của ngươi.

      “Hạ... xác định là vẫn chọn ấy chứ? Chi bằng sà vào vòng tay ôm ấp của em, em lúc nào cũng đón chào .” Eliza chút khách khí buông lời dụ dỗ ngay trước mặt Kỷ Hàn.

      Đáp lại lời ta là hình ảnh ba người ngồi sôpha đồng thời dựng thẳng ngón giữa lên.

      ta nhún vai, vào bếp, thấy cơm chiều còn để phần lại bàn hiểu ý cười thầm. nhà đáng , làm cho càng chơi càng biết mệt là gì...

      nhàng được, vậy chỉ còn cách chọn cứng rắn.

      Mùa Thu mang theo những đợt lá vàng xa, mùa Đông với những đêm dài lại đến. Sau khi ăn xong cơm chiều, phòng khách nhà họ Kỷ chứng kiến cây súng chĩa vào huyệt thái dương của Kỷ Hàn: “Kết hôn với !”

      Kỷ Hàn như cười như nhìn người đàn ông đứng cạnh... đúng là... Chẳng trò nào mà nghĩ ra được nha.

      Nhiều năm trước, ước ao có thể kết hôn và sống cùng . Còn bây giờ... ây dà, đương nhiên là càng ngày càng , nên cũng rất thích chọc .

      “Nhưng mà... Em thấy cứ như bây giờ tốt lắm mà.” chớp chớp mắt: “Ai mà chẳng biết cái câu ‘hôn nhân là phần mộ của tình ’, em sợ khi kết hôn xong tình của em đối với ...”

      Rốp!

      Đây là thanh quen thuộc của súng lục được lên đạn!

      tờ giấy màu đỏ được thảy xuống trước mặt , cái tờ giấy đỏ này dạo này thường xuyên xuất trước mặt đến phát ngán. Đúng là có quan hệ có khác, người ta kết hôn phải đến Cục Dân Chính mà xếp hàng ký tên tại chỗ, đồng chí Hạ này lại được quyền trực tiếp cầm giấy chứng nhận về nhà cho các đương ký trước, sau đó cầm trở lại xử lý là được.

      “Mau ký , thôi bắn bỏ thằng oắt này.” đổi hướng khẩu súng, chĩa thẳng vào thằng quỷ con vừa ăn cam vừa xem diễn bên cạnh: “Ê nhóc, nhớ khi đầu thai lại đầu thai vào bụng của mẹ con là được. Để thành đại tất nhiên phải có hy sinh nho , hy sinh con, tác thành cho cha, cha cố gắng ‘tạo người’ cho mẹ con sinh con lại lần nữa.”

      Trình độ vô liêm sỉ của thằng cha này tăng nhanh kinh!

      Quả nhiên là người nào gần Kỷ Hàn biến thành lưu manh mà, may là Kỷ Duệ cậu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

      Miếng cam trong tay duỗi ra, đẩy cái họng súng đen ngòm kia sang bên: “Nè, chuyện của hai người lôi con vô làm gì.” Cậu chỉ là người vô tội đứng xem mà thôi nha: “Có lẽ, chú thử món tự sát xem sao, có khi là lựa chọn chính xác đó, Hạ tiên sinh!” Kỷ Duệ rút điếu thuốc lá từ cái bao bàn, sau đó nhét vào miệng , quay họng súng về lại hướng , bóp cò súng ——

      Cạch!

      ngọn lửa xanh thoát ra khỏi họng súng. Châm thuốc lá.

      Chỉ là cái bật lửa mô phỏng cây súng thôi mà, lừa ai được chứ?

      Hai mẹ con đồng thời quăng cho ánh mắt, ý bảo “Hạ tiên sinh, ngài ngây thơ!”

      Hành động bức hôn, lại thất bại!

      Eliza ngồi bên cạnh, xem diễn mà cười đến ngã nghiêng ngã ngửa ghế sô pha: “Duệ ca, chị càng ngày càng thích cậu rồi nha, làm sao bây giờ, chị quyết định vứt bỏ ông già cậu mà chọn cậu đó.”

      “Thím Hai à.” Kỷ Duệ quơ quơ miếng cam trong tay, quyết định lại tăng thêm cấp trong cách xưng hô đối với Eliza: “Xin đừng có hành vi dâm loạn với trẻ vị thành niên, mầm non của tổ quốc nha.”

      Eliza nhìn dáng vẻ cậu như thế càng chết được: “Duệ ca, lại đây, lại đây với chị, để chị dạy cậu vài trò rất vui.”

      “Eliza, làm ơn đừng trâu già gặm cỏ non.” Kỷ Hàn nhảy ra: “Người Duệ ca nhất là tôi.”

      “Kỷ Hàn, là trâu già có.”

      là cái đồ trâu cái!”

      là cái đồ trâu cái phát dục bất thường.” Làm gì có người đến tuổi này rồi mà bộ ngực còn phát triển chứ?

      “Cái này gọi là tinh khiết từ thiên nhiên, bị ô nhiễm!” Kỷ Hàn tự hào ưỡn ngực lên, dạo gần đây cảm thấy ngực của mình càng ngày càng “có thêm điện nước” nha: “Còn hơn ngực bơm của nhiều.” (Tác dụng của mệnh cổ chăng?)

      “¥@¥. . . . . . &*" Trong nháy mắt, Eliza bạo phát, bị chọc đúng chỗ đau mà! Cái vụ “xúc cảm có vấn đề” kia vẫn luôn là vết thương trí mạng đối với ta.

      Kỷ Hàn cũng chịu yếu thế, cứ câu tôi câu, hết tiếng Trung lại đến tiếng , tất cả những tinh hoa trong nghệ thuật mắng chửi mang từ ngữ thô tục đều được lôi hết ra dùng, làm cho hai người đàn ông lớn ngồi ở bên hết chỗ !

      Đúng là thế giới của phụ nữ, đàn ông thể nào hiểu được!

      Hạ Vũ rất tự tin vào bản thân mình, từ xưa đến nay và cả sau này, hễ mục tiêu nào mà muốn đạt tới nhất định đạt được. muốn Kỷ Hàn ký tên lên tờ giấy đỏ, nhất định làm được.

      Hạ Vũ tin tưởng vững chắc rằng ‘cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị’!

      Hơn nữa, cơ hội tuyệt hảo đến thể tuyệt hảo hơn.

      đêm trời mù gió lớn, đồng chí Hạ rốt cuộc cũng đợi được đến cơ hội này —— ngày Kỷ Hàn hóa thân thành sói. Đó là ngày được công thành danh toại —— công thành: tờ giấy đỏ nho kia có chữ ký của Kỷ Hàn; danh toại: ngày Kỷ Hàn phải treo người cái tên: Hạ phu nhân.

      Kẻ muốn làm nên chuyện lớn đều phải là kẻ giỏi việc lợi dụng cơ hội, có cơ hội tốt như thế dâng trước mặt, nếu lợi dụng phải xin lỗi lương tâm của mình.

      giường lớn trong phòng ngủ chính của nhà họ Kỷ.

      Nữ sói Kỷ đè lên người đàn ông, mặt nhiễm sắc tình dục đỏ bừng, hàng trăm ngọn lửa nho nhảy nhót thiêu đốt trong người làm hết sức khó chịu. Người có thể dập lửa nằm ngay dưới thân đây. Nhưng mà... đêm nay lại như lão hòa thượng nhập tòa, ràng có thể cảm nhận được lửa tình dục cháy nóng rực của , nhưng lại có bất cứ hành động nào.

      “... ...” đè xuống, bàn tay lần mò xuống tìm kiếm, tính tự mình đến.

      Hạ Vũ ngu sao mà để cho được như ý muốn được, tay cầm chặt lấy cái tay an phận của , xoay người cái, trở thành đè , có thỏa mãn mà ngược lại còn dùng thân hình nam tính của mình để khiêu khích : “Tiểu Hàn... Có muốn...”

      Tên chết tiệt này... Lý trí bị ham muốn thiêu cháy sạch .

      “Mau vào ...” Nữ sói Kỷ hung hăng ra lệnh, nhưng khuôn mặt nhiễm tình dục lại làm cho vẻ hung tợn của nhìn có chút hung dữ nào, ngược lại càng thêm vẻ háo sắc hơn, khiến Hạ Vũ nhìn thấy mà thiếu chút nữa là nén nhịn được.

      “Vậy kết hôn với !” Đồng chí Hạ gắng gượng hít sâu hơi, nhịn xuống! Nếu việc nhịn thành đại được, quyết tâm lần này phải làm xong chuyện này.

      “... Đê tiện...” Kỷ Hàn làm sao ngờ được dùng chiêu này...

      Vào thời điểm lý trí của toàn bộ cháy hết, Hạ Vũ rốt cục cũng được đền bù như mong muốn, lấy tờ giấy đỏ đặt sẵn đầu giương với bút, nhìn tự ký tên mình xuống, cuối cùng cũng nhịn được nữa...

      …………

      Ngày hôm sau, khi Kỷ Hàn tỉnh lại liền thấy đồng chí Hạ cầm tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi kia đung đưa trước mặt : “Hạ phu nhân!”

      câu “Hạ phu nhân” làm cho Kỷ Hàn nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra tối qua: “!” Hạ phu nhân mới nhậm chức dữ tợn uy hiếp : “Tóm lại là sao thế?” Vô duyên vô cớ hóa thân thành sói, con mẹ nó lại còn là sói háo sắc nữa chứ, việc này... dù nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thái quá, nhất định là có nguyên nhân.

      Hạ Vũ nghĩ nghĩ, rồi cuối cùng vẫn quyết định cho về mệnh cổ, dù sao... người kia cũng là cha của .

      Câu chuyện được kể làm cho Kỷ Hàn nghe cứ như là nghe tiểu thuyết ly kì. Sau khi trầm mặc hồi lâu sau, thở dài hơi, đối với Lâm Hải Bình... tới giờ vẫn là xa lạ, nhưng trong tim vẫn tồn tại nỗi cảm kích. Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của , hơn nữa nếu có ông ấy cái mạng này của sớm bị ép thành cái xác khô quắt rồi.

      “Lúc nào thắp hương cho ông ấy .” Hạ Vũ . Họ đương nhiên là thể có tro cốt của Lâm Hải Bình rồi, nhưng Eric có mang về bộ quần áo cuối cùng mà ông ấy mặc, hơn nữa còn chôn cạnh mộ vợ của ông ấy.

      “Ừ.” Kỷ Hàn gật gật đầu.

      Sau đó hai người lại ai lúc lâu. Kỷ Hàn đột nhiên nghĩ đến việc: “ là... Di chứng của mệnh cổ này kéo dài liên tục trong 20 năm sao?”

      “Ừ.” Eric thế. ra còn có di chứng nữa mà sau này Eric mới cho biết, đó là trong những ngày Kỷ Hàn hóa thân thành sói háo sắc, linh khí của xuống thấp nhất, theo mấy ông bà già xưa có vẻ rất dễ thu hút đến số khí bẩn nọ kia! Nhưng bởi vì có bên người, mà từng làm bộ đội đặc chủng, nên có thể bù lại phần nào, cho nên cũng có trở ngại gì.

      “Hai mươi năm sau...” Kỷ Hàn bẻ ngón tay làm tính cộng: “Khi đó hai chúng ta cộng lại cũng được 100 tuổi rồi, còn có thể hung hãn thế à?” thể nào tưởng tượng mình 20 năm sau vẫn còn có thể “ thỏa mãn” mà đòi hỏi mây vần gió giật giống như nay được, nghĩ kiểu gì cũng thấy nổi hết cả da gà.

      “...” Khóe miệng Hạ Vũ co giật mãnh liệt.

      “Đến lúc đó cũng già, còn làm được ta? Mà em cũng là bà già rồi...” thể tưởng tượng được á!

      nàng này, là dạy mãi vẫn sửa được! “Ông lão” Hạ tương lai quyết định khẳng định với ngay bây giờ, rằng mặc kệ là 20 năm sau hay là 30 năm sau, thể lực của lão đây tuyệt đối vẫn có thể làm được! (chết cười ^^)

      “Yên tâm, nhất định tích cực rèn luyện thân thể, tuyệt đối để em thất vọng!”


      Còn phần cuối cùng, ngày mai được post cho hoàn. Vì để bà con thất vọng, "nhà đài" quyết định làm phần Phiên ngoại (do bị đánh giá "QUÁ DỎM").
      duongquyen thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 111.4: Tình là gì? (hạ - Đại kết cục!)
      Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Khánh Linh


      Hôn lễ của Kỷ Hàn và Hạ Vũ cuối cùng cũng được tổ chức vào mùa xuân năm sau.

      Với địa vị của Hạ lão gia, hôn lễ này đương nhiên phải mời đầy đủ mấy lão đại trong giới chính trị lẫn quân rồi, bởi vậy nên quy mô dĩ nhiên .

      Kỷ Hàn vốn lên kế hoạch làm kiểu “kết hôn du lịch” cho bớt việc, ai ngờ Hạ lão gia phủ quyết, kiên trì giữ vững chính kiến “người Trung Quốc phải theo tập tục Trung Quốc”, tiệc rượu: bắt buộc phải làm. Về điểm này, tên Hạ Vũ cổ hủ phong kiến kia lại có chung quan điểm.

      Kỷ Hàn xoa xoa mắt cá chân mỏi nhừ. Hừ, mang giày cao gót đẹp có đẹp , nhưng mà, khổ sở lắm lắm cơ!

      Ai dâu trong ngày cưới là đẹp nhất? Cái rắm! dâu trong ngày cưới chắc chắn là người vất vả nhất.

      “Sao thế?” Eliza vào phòng nghỉ dâu, nhìn vẻ mặt đầy oán niệm của Kỷ Hàn: “Người ngoài mà thấy thế này có khi còn tưởng bị bức hôn chừng.”

      Kỷ Hàn chỉ cần nghĩ đến cái đêm mình vì háo sắc mà đem bán chính mình tức lộn cả ruột.

      “Vậy là muốn kết hôn hả?” Vai trò của Eliza hôn nay là... phù dâu.

      Tình bạn của phụ nữ là thần kỳ, giống như giữa Eliza và Kỷ Hàn, hai người thường ngày cứ hết cãi nhau rồi lại xỏ xiên ầm ỹ, thế mà hôm nay... người đảm nhiệm vị trí phù dâu lại là Eliza. Theo cách của Kỷ Hàn, quen biết đều là các ông đàn ông vai u thịt bắp nên tìm được nàng nào ‘mặt mũi coi được’ làm phù dâu, nên miễn cưỡng để cho Eliza đảm nhận vai trò này, lại còn nhấn mạnh hai chữ “miễn cưỡng”. Mà Eliza nhơn nhơn ra vẻ “ta làm được dâu làm phù dâu vậy”, mà nếu làm phù dâu cố gắng làm phù dâu xinh đẹp nhất, hoàn toàn làm lu mờ vẻ rực rỡ của dâu càng tốt...

      thế, nhưng hôm nay Eliza chỉ mặc bộ lễ phục đơn giản thanh lịch, trang điểm quá mức đẹp đẽ, rất phù hợp với thân phận phù dâu của ta.

      đến bên cạnh Kỷ Hàn, đưa cho ly trà: “Uống chút , lát nữa còn nhiều việc phải làm bên ngoài lắm.”

      Kỷ Hàn nghĩ đến việc còn phải ra bên ngoài kính rượu thôi là thấy choáng váng rồi, cầm lấy ly trà hơi uống hết. Nhưng chỉ lát sau là cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhìn Eliza cười cười đến bên ...

      ... nước trà...” Khốn kiếp! Trúng kế!

      "Kỷ Hàn ơi là Kỷ Hàn, là... quá ngu ngốc!” Eliza vươn ngón tay vuốt mặt : “Thế mà lại chẳng chút nghi ngờ gì liền uống luôn, cho là... Tôi dễ dàng buông tha cho hai người như thế sao?”

      ...” Kỷ Hàn còn muốn gì đó, nhưng thể chống lại cơn buồn ngủ ập tới! Cả người mê man .

      Eliza xác định chắc chắn hôn mê, lấy di động ra bấm số: “Có thể tới được rồi, bên này xong... Đây chắc chắn ‘món quà cưới’ khó quên suốt đời bọn họ.” Cúp điện thoại xong, ta cởi váy cưới người Kỷ Hàn xuống để qua bên, sau đó thay cho bộ quần áo khác, nhân lúc ai chú ý mang ra ngoài.

      Khi Hạ Vũ đến phòng nghỉ dâu tìm thấy Kỷ Hàn đâu, chỉ còn tờ giấy Eliza để lại: Muốn Kỷ Hàn bình an, lập tức làm theo giấy ghi...

      Ngoài đại sảnh đãi tiệc, ai nấy đều kiễng chân mong ngóng chờ nhìn hình ảnh tân lang tân nương tiến vào.

      MC nhìn thấy có người ra lập tức ra hiệu cho người phụ trách đèn chiếu đến lối vào. Từ đây về sau, ngọn đèn này di động theo bước chân của đôi tân nhân trong toàn bộ hành trình kính rượu. Đêm nay, họ là nhân vật chính...

      “Lão đại và chị dâu rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi.” Tiểu Bạch cảm thán.

      thể tưởng tượng được người như lão đại (đội trưởng Hàn) thế mà cũng có người muốn lấy.” Tần Dịch và Hắc Tử đều đồng lòng tỏ vẻ thể tin được.

      “Hai người này mà hợp lại với nhau, lại thêm ma đầu Kỷ Duệ kia vào nữa, sức chiến đấu của nhà này tương đương với khủng bố à nha...” Lý Trạch đưa ra ý kiến bản thân!

      “Ủa... mà trai họ Kỷ đâu rồi? Mới nãy phải ở đây làm hoa đồng à?”

      Trong hội trường lúc này chỉ có các vị tai to mặt lớn trong giới chính trị và quân thôi, mà còn thêm vào bà con bạn bè hai bên thuộc giới cảnh sát và quân đội nữa, bao gồm cả những người từng là cấp dưới của Hạ Vũ cũng đều đến đây góp vui, trường hợp như thế này đúng là...

      "Phì ——"

      “Khốn kiếp!”

      “Gì thế này!”

      “Sao lại vậy được?”

      phải chứ, tôi có nhìn lầm đúng , người mặc lễ phục kia...”

      “Là Hạ lão đại.”

      Đèn chiếu tập trung vào người đàn ông mặc lễ phục dâu kia làm cho mọi người có mặt tại đây đều bị chấn động đến kinh hoàng. Bộ lễ phục xinh đẹp cầu kỳ được may thủ công bị mặc vào trở nên chật căng như bó giò bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, chiếc váy vốn chấm đất khi mặc người dâu thế mà người lại chỉ mới qua khỏi đầu gối tí... Đúng là trông ra môn ra khoai gì cả!

      “Hạ Vũ, con làm gì thế!” Hạ lão gia hồi phục lại tinh thần đầu tiên, cảm thấy khó mà có thể chấp nhận hình ảnh phản cảm như thế! Đúng là... làm cho cái mặt già này của ông mất hết thể diện mà: “Kỷ Hàn đâu?”

      “Tiểu Hàn... bị bắt rồi!” nắm tay Hạ Vũ hé ra tờ giấy, việc mặc vào lễ phục dâu này chính là cầu được ghi đó.

      Ngày cưới, dâu bị bắt ! Ai mà lại to gan lớn mật đến thế, chọn đúng lúc này để gây náo loạn.

      Lập tức, mọi thành phần tinh của quân đội và cảnh sát có mặt tại đây đều bốc hỏa...

      “Mẹ kiếp! Thằng nào muốn sống mà đến quậy lúc này!”

      “Hạ lão đại, yên tâm, đội trưởng Hàn nhất định sao đâu.”

      “Tôi xem camera, tìm xem rốt cuộc ai làm.”

      Chỉ trong chốc lát, Trầm Sùng quay lại, cho mọi người tin cực kỳ tốt: toàn bộ thiết bị camera theo dõi bị ngắt, có quay lại được là ai làm.

      Sắc mặt mọi người trở nên vô cùng trầm trọng!

      Hạ Vũ ổn định lại tinh thần, làm theo những gì ghi tờ giấy, tới địa điểm được ghi bên : phòng chứa hàng của khu trung tâm mua sắm đông đúc. Ở đây, tìm thấy chiếc xe đạp được chỉ định —— chiếc xe địa hình treo đầy bong bóng và trang sức vô cùng bắt mắt, nhất là lúc được cưỡi chạy bon bon đường liền phát ra thanh long coong lanh canh bang bang, nghênh đón vô số ánh mắt trợn trắng ra mà nhìn!

      Buổi trưa hôm nay, số người may mắn có mặt phố được thưởng thức kỳ quan như thế này: người đàn ông mặc áo cưới dâu, cưỡi chiếc xe đạp cực kỳ bắt mắt, theo phía sau là dãy dài các ô tô và mô tô của cảnh sát, sau đó nữa là các loại xe truyền hình trực tiếp của đám phóng viên đưa tin cũng đuổi theo kịp.

      Đạp xe đến địa điểm thứ hai, cửa đài truyền hình Tỉnh, nơi có hàng đống xe truyền hình chờ sẵn. Nghe , họ nhận được cuộc điện thoại nặc danh, là có tin giật gân cực lớn sắp sửa xảy ra...

      Hạ Vũ đoạt lấy micro của phóng viên huyên thuyên trước ống kính, quay mặt nhìn thẳng vào máy quay, hít sâu hơi:

      “Dựa lưng vào nhau ngồi thảm,

      Lắng nghe nguyện vọng được tâm qua bài hát này,

      hy vọng em ngày càng dịu dàng...”

      ………

      Trầm.” Tần Dịch dịch sát vào người Trầm Sùng: “Hóa ra Hạ lão đại hát...”

      “Khụ!” Trầm Sùng hắng giọng, tỏ ý mọi người biết là được rồi, cần phải trắng ra.

      Mọi người nhìn người đàn ông mặc áo cưới đứng thẳng tắp nơi đó, hiểu sao lại... cảm thấy khá vui. Bọn họ đột nhiên cảm nhận được, người bắt Kỷ Hàn làm hại . Nhưng dù gì, bọn họ cũng dám thả lỏng, chỉ có thể len lén che mặt quay dám nhìn vào người đàn ông rướn giọng hát bài hát lãng mạn đến thế như là hát quân ca, bằng nhất định bọn họ phì cười ra mất.

      Rốt cuộc hát xong, Hạ Vũ theo như chỉ thị tờ giấy, cưỡi xe đạp tiếp tục chạy , người theo đằng sau... càng lúc càng nhiều. Xe rồng rắn nối đuôi nhau thành dãy dài, thiếu chút nữa làm tắc ngẽn giao thông, may là có nhóm cảnh sát giao thông vốn tới tham gia hôn lễ ra tay giúp đỡ duy trì trật tự.

      Rốt cục cũng đến địa chỉ thứ ba: giáo đường ở ngoại ô thành phố.

      Lúc này gần đến chạng vạng, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ giáo đường nhuộm khung cảnh nơi đây thành màu ấm áp lãng mạn theo phong cách hoài cổ. Sau đường vất vả bôn ba từ trưa đến giờ, bộ áo cưới xa xỉ người Hạ Vũ biến thành vừa đen vừa bẩn, còn có ít chỗ bị rách toạc, mặt mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ròng ròng, đạp xe như bão táp suốt đoạn đường dài làm cho hai chân của như muốn nhũn ra...

      Đẩy cánh cửa của giáo đường ra, bên trong được trang trí ấm áp, có khí của lễ kết hôn. Mà đó cũng phải là trọng điểm, mà trọng điểm là... Người muốn tìm đứng ở đầu kia của thảm đỏ... khoác bộ âu phục trắng, đứng thẳng đó chờ đến. điểm đỏ dừng ngực trái của , và đó chính là lý do dám lộn xộn.

      Trong nháy mắt lúc cửa bị đẩy ra, nhìn thấy vẻ nhếch nhác của , Kỷ Hàn đầu tiên là muốn cười, cười cười, nhưng nước mắt kiềm chế được mà rớt xuống... Tên ngu ngốc này, đúng là...

      bước từng bước về phía , kiên định vững vàng đến bên cạnh : “Khóc cái gì?”

      “Đâu có khóc, đây là cười nha ra nước mắt.” xong liền vươn tay lau mồ hôi chảy ròng mặt .

      “‘Hạ tiểu thư’, rốt cuộc cũng đến được đây!” giọng qua máy xử lý vang lên. Tất cả đèn đuốc trong lễ đường đột nhiên phụt tắt, chỉ còn ngọn đèn tựu quang chiếu lên hai người: “Có thích món quà cưới tôi tặng cho hai người ?”

      Hạ Vũ kéo Kỷ Hàn ra bảo vệ sau lưng, để cho điểm nhắm màu đỏ kia dừng người mình, cảnh giác chú ý mọi động tĩnh trong bóng tối xung quanh.

      “Đừng nhìn, Hạ Vũ!” Giọng là lạ kia như nở nụ cười, đồng thời về hướng những người bên ngoài muốn xông vào: “Các vị đừng nghĩ giở trò gì đó, nếu cứ chờ xem!”

      Eliza khoác áo mục sư ra, mở ra quyển sách!

      “Eliza!” Hạ Vũ bình tĩnh nhìn ta: “Tóm lại là làm gì thế?”

      “Mục sư chứ gì.” Eliza cười đầy xinh đẹp: “Tôi có giấy chứng nhận là mục sư đó nha, cần nghi ngờ đâu!” xong hắng giọng nghiêm túc đọc lời tuyên thệ: “Tôi lấy danh nghĩa của thánh mẫu, có câu hỏi cho hai người: Kỷ Hàn, có đồng ý lấy Hạ Vũ làm chồng, chăm sóc ấy, trân trọng ấy, dù có giàu sang hay nghèo đói bệnh tật, luôn luôn nhau, chung thủy bao giờ rời xa, vĩnh viễn bên nhau.”

      “Chuyện này...” Kỷ Hàn líu lưỡi.

      “Nếu muốn tôi có thể trả lời thay .” Eliza tỏ vẻ rất khoái trá khi thay trả lời.

      “Tôi đồng ý!” Kỷ Hàn liếc trắng ta cái, lập tức tuyên thệ chủ quyền của mình.

      “Haizz, tiếc !” Eliza thở dài: “Hạ Vũ, đồng ý gả cho Kỷ Hàn làm chồng, chăm sóc trân trọng , dù giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn nhau, xa rời, vĩnh viễn bên nhau ?”

      “Tôi đồng ý!” trả lời chút chần chờ.

      Thế này...

      Thế này xem như là ở rể sao? Khóe miệng Kỷ Hàn co rút.

      “Như vậy, tôi tuyên bố từ khoảnh khắc này về sau, hai người chính thức thành vợ chồng, từ nay luôn thương nhau, rời xa, cho đến khi cái chết chia lìa hai người...” Eliza xong, quăng quyển sách “làm màu” trong tay , thay vào đó là cây súng: “Được rồi! Như vậy xem như hoàn thành tâm nguyện của hai người...” hướng về phía người vẫn trong bóng tối, : “ tại đến lượt chúng ta hoàn thành tâm nguyện của mình.”

      Người kia cười: “Đương nhiên.” Điểm đỏ rê tới vị trí trái tim Hạ Vũ. Súng trong tay Eliza cũng nhắm ngay Kỷ Hàn!

      cướp người trong lòng của tôi.” Eliza cười: “Tôi lấy được, cũng đừng hòng lấy được."

      “Pằng!”

      Hai tiếng súng đồng thời vang lên, đèn nháy mắt tắt phụt. Trong phần giây khi tiếng súng vang lên, Hạ Vũ và Kỷ Hàn đều đồng thời muốn che chở cho người kia, nhận đạn thay cho người kia...

      Nhưng...

      đau đớn trong dự đoán đến, mà là màn dày đặc những đóa hoa từ nóc nhà phiêu bồng bay xuống, ánh đèn êm dịu lại sáng lên lần nữa. Eliza vẫn đứng trước mặt họ, cây súng trong tay ta bắn ra phải là đạn mà là đóa hồng đỏ, trong tay kia là bó hồng nhung 99 hoa đỏ thắm hết sức bắt mắt.

      nhét bó hồng vào trong lòng Kỷ Hàn, sau đó lại giật lại: “Nè... Cho dù đây là hoa dâu, nhưng tôi lấy nó, vậy người kết hôn tiếp theo là tôi!” nhìn Hạ Vũ: “Tôi chờ hai người ly hôn...”

      Kỷ Hàn vừa bực mình vừa buồn cười: “ chờ được đâu.” ả này, phải như vậy mới được sao?

      “Vậy... Tôi chờ để gả cho Kỷ Duệ là được rồi.” Eliza cười, cầm hoa dâu vẫy vẫy với bọn họ, sau đó ra khỏi lễ đường.

      Mọi người vẫn canh bên ngoài thấy Eliza ra mới vọt vào, lễ đường nho lập tức bị lèn chặt như nêm cối, nhưng mà... Bên trong lễ đường còn thấy bóng dáng hai vợ chồng mới cưới kia đâu nữa, hai người đó sớm thoát từ cửa sau.

      Trong lễ đường đầy tiếng trao đổi loạn xị ngậu bỗng vang lên tiếng nhạc...

      “Dựa lưng vào nhau ngồi thảm,

      Lắng nghe nguyện vọng được tâm qua bài hát này,

      hy vọng em ngày càng dịu dàng,

      Em hy vọng đặt em lên đầu tiên...”

      giọng nam cứng nhắc, thể được vẻ lãng mạn ngọn ngào của bài hát này chút nào, thậm chí nghe cứ như là đọc, nhưng mà... trong lễ đường ồn ào như lúc này nghe vào tai cũng... có lại cảm giác lãng mạn kiểu khác đấy chứ...

      là làm cho người nghe... nổi hết cả da gà gai ốc người!

      lầu hai của lễ đường, nơi điều khiển ánh sáng và nhạc, có hai bóng dáng bé ngồi ở đó. So với tình hình hỗn loạn bên dưới, khí riêng tư nơi đây có vẻ đặc biệt im lặng...

      “Duệ Duệ, cha của cậu cuối cùng cũng vào cửa rồi sao?” Đoạn Manh Manh hỏi.

      “Ừ, cứ coi như là thế .” Kỷ Duệ lau mồ hôi, vụ này... đúng là mệt bở hơi tai mà.

      “Cha của cậu phải là đàn ông à?” Bạn Đoạn Manh Manh tiếp tục đặt câu hỏi.

      “Đương nhiên là đàn ông rồi.” Từ lúc cậu lớn lên tới giờ, Hạ Vũ là người có phong độ đàn ông nhất trong những người đàn ông cậu gặp qua, đương nhiên, lời này cậu chỉ ở trong lòng thôi.

      “Vậy sao chú ấy lại mặc váy?” Đàn ông cũng có thể mặc váy sao?

      “Ặc... Đó là váy cưới.” Bộ dáng Hạ Vũ mặc váy là... rất buồn cười.

      “À —— hóa ra đàn ông cũng có thể mặc áo cưới!” Bạn Đoạn Manh Manh vẫn đầy nghi hoặc.

      “Chuyện này... tùy tình huống thôi. Tình huống hôm nay khá đặc thù.” họ Kỷ nghiêm túc : “Manh Manh có thấy áo cưới đó đẹp ?”

      “Chả đẹp chút nào.” Đoạn Manh Manh nhớ tới hình ảnh vừa rồi, nhíu mày, cảm thấy khó coi muốn chết.

      “Ui giời —— đó là do Hạ Vũ mặc khó coi, chứ nếu là Manh Manh mặc...” họ Kỷ bắt đầu chiến dịch tẩy não cho bạn Đoạn.

      “Mình thấy Duệ Duệ mà mặc vào hẳn đẹp hơn chú mặc cứ như làm trò hề kia.” Mặt Đoạn Manh Manh đầy vẻ nghiêm túc tiến hành việc so sánh trong đầu.

      Khóe miệng Kỷ Duệ co quắp, cảm thấy hôm nay cậu mang Đoạn Manh Manh đến đây xem lễ là quyết định cực kỳ sai lầm.

      “Duệ Duệ, vừa rồi chú mới hát bài gì vậy?”

      “Bài đó hả... tên là ‘Câu chuyện lãng mạn’, Manh Manh muốn nghe ?”

      “Cậu hát chứ?”

      “Đương nhiên rồi!”

      “Hát hay hơn chú chứ?”

      “... Chứ gì nữa!” Hạ Vũ như thế mà gọi là hát sao? Để chứng minh cho bản thân, họ Kỷ hắng giọng:

      “Dựa lưng vào nhau ngồi thảm...”

      …………..

      có thể chắc chắn chuyện tình lãng mạn nhất,

      Là được sống cùng em hạnh phúc đến già...

      Trong cuộc đời tràn ngập niềm vui...”

      Dần dần, tiếng hát từ dưới lầu vọng lên hòa lẫn khăng khít với tiếng hát nơi góc trời riêng ở này...

      Chuyện lãng mạn nhất đời

      Là được chậm rãi già cùng em!

      nghĩ... Là ai làm?” Kỷ Hàn nghĩ đến người thân trong giáp đường kia.

      Hạ Vũ trả lời, ôm vào trong lòng, nhưng trong đầu có nhận định. Có thể làm được như thế chắc cũng chỉ có người đó thôi. Dám chơi cú ngay ngày hôm nay...

      “Dù sao cũng là người bao giờ tổn thương em...” hôn lên đỉnh đầu .

      Kỷ Hàn nghĩ nghĩ, rồi như hiểu ra được điều gì. Sau đó cũng gì thêm nữa, chỉ vòng tay ôm lấy .

      Dưới bóng tịch dương, đôi vợ chồng vừa trốn ra khỏi lễ đường kia ngồi ôm nhau chỗ, tắm mình trong ráng đỏ chiều tà. Nếu lúc này chúng ta có thể bỏ qua quần áo phù hợp mặc người hai người đây bức tranh rất đẹp.

      “Hình ảnh này rất đẹp.” Eliza .

      “Đúng, rất đẹp!” Người đàn ông trẻ đứng cạnh đồng ý với cách của : “Đương nhiên, nếu thay vào đó là bản thiếu gia cũng kém chút nào.”

      “Vậy qua .” thưởng thúc bó hoa hồng nhung trong tay.

      “Thôi, vẫn nên... coi như hết .” ta cười cười, sau đó xoay người rời , cử động của cánh tay phối hợp với nhịp bước chân. Eliza nhún vai, sải chân đuổi theo, cười với ta:

      “Tính ra, hai chúng ta đều là những người qua đường, xem chúng ta tụ lại với nhau được ?”

      “Ha ha...” ta cười cười: “Vậy còn bằng tôi tìm người đàn ông cho rồi.”

      “Này! thế là có ý gì, tôi sánh bằng Tiểu Hàn Hàn của , chẳng lẽ cũng hơn được đàn ông sao?” Con mẹ nó! đúng là càng ngày càng hạ giá mà.

      ………

      chỗ khác, đám Trầm Sùng cũng nhìn hai người ôm nhau dưới trời chiều, nhưng kết luận lại bất đồng.

      “Hình ảnh này...” Tần Dịch sờ sờ đầu, biết nên cảm giác này như thế nào.

      “Khá kỳ quái.” Tiểu Bạch tiếp lời.

      “Cũng phải là kỳ quái, mà là thấy có hơi...” Tử cũng tìm được từ nào để diễn tả.

      có mỹ cảm.” Trầm Sùng tiếp lời, ra chính xác cảm giác của mọi người.

      “Túm cái váy lại là vấn đề ở chỗ nào nhỉ?” Lý Trạch khó hiểu. ràng khí rất lãng mạn, nhưng sao nhìn cứ thấy là lạ thế nào.

      “Chắc tại quần áo!” Dù sao hai người kia cũng ăn mặc chẳng đâu ra đâu, đúng là có ảnh hưởng đến mỹ quan thị giác .

      “Vậy... khảm đồ lên quần áo được .” Vua Cua đưa ra biện pháp.

      Trong đầu mọi người tự bổ não: trong ánh chiều tà, hai người ôm nhau, người khảm này nọ... Rất... Rất kinh tởm! Rất ma quái!

      “Khốn kiếp!”

      Mọi người đều nhất trí động tác, nhấc chân lên, đá vào mông Vua Cua!

      ……………

      T/giả: Tình là cái gì?
      --oOo Toàn Văn Hoàn oOo--
      duongquyenGà Ham Ăn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài


      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/k9U6Tey.png" width="300" height="500" />

      Nguyên tác: QUÂN NHÂN SỦNG: THIÊN TÀI CỤC CƯNG, MẸ LƯU MANH.

      Tác giả: Quỷ Miêu Tử

      Tình trạng: hoàn.

      Nguồn: Tiêu Tương.

      Độ dài: 110 chương.

      Thể loại: đại,quân nhân, hài * còn gì bổ sung sau*

      Edit: Tiểu Nhu, Ngân Nhi, Khánh Linh, Quảng Hằng, Taichung_Mira, Tang Du,

      Beta: Quảng Hằng, Khánh Linh

      PRC

      ePub
      Gà Ham Ăn thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :