1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 5 BỊ TÔI CƯỠNG BỨC SAU ĐÓ QUĂNG .
       Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng

      Đoạn Khánh Nhiên liếc cái:" Vụ án này  là cậu điều tra sao?" Sau đó đem tình hình lúc đó qua lượt:" Cái xe đó chắc chắn là chạy hướng về phía tôi" Tốt xấu gì cũng ở cục cảnh sát lăn lộn vài năm, năng lực phán đoán vẫn có ít:" Với tình huống đó hoàn toàn có thể tránh tai nạn xảy ra." Nhưng đối phương lại hướng về phía mà chạy đến.

      Kỉ Hàn xác nhận lại lần nữa có bị thương rồi mới :"Tôi cũng vừa mới biết là bị cái kẻ xui  xẻo kia đâm phải, nên đến đây xác nhận lại." đem việc của Chu Huy qua cho Đoạn Khánh Nhiên. Vừa xong, Đoạn Khánh Nhiên chưa kịp có phản ứng gì Phong nhị thiếu nhảy dựng lên.

      " Tôi cần biết ta gặp quỷ hay giả gặp quỷ, dám đụng vào vợ tôi, Phong Thiếu Bạch tôi ......"

      "Im ngay!" Đoạn Khánh Nhiên ngắt lời.

      " Nhưng......" Phong nhị thiếu cảm thấy ấm ức mà ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng vợ, mười phần cả mười phần giống ông chồng .

      Đoạn Khánh Nhiên cười lạnh :" Làm nghề như chúng ta, nếu thực có quỷ, bọn cũng nên cảm tạ chúng ta thay bọn họ tìm ra hung thủ." từ trước đến nay tin việc ma quỷ.

      " Người chết là hết, ở thân thể người chết động dao động kéo có gì hay chứ...." Bên cạch truyền đến giọng thầm:" bằng ngoan ngoãn ở nhà, nuôi em, phải tốt hơn sao......?" Phong Nhị thiếu vẫn còn chưa buông tha cho ý tưởng ' Nuôi dưỡng bà xã': bằng năng lực của bây giờ......"

      " Im ngay" hai người phụ nữ đều trăm lời, Phong nhị thiếu chỉ cảm thấy ủy khuất muốn đến góc tường ngồi cảm khái nữ quyền vùng dậy rồi, lại cảm thán nam quyền mất.

      Đoạn Khánh Nhiên đứng lên :" Nếu theo như cậu , vậy Dương Khắc An bị chết cháy rồi."

      " phải tôi như vậy, mà là Chu Huy ." Hai người đồng thời nhìn nhau, đồng thời thấy tia cười lạnh trong mắt đối phương, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

      "Theo như y học , giả chết so với giả quỷ cao cấp hơn rất nhiều." Đoạn Khánh Nhiên kéo ông xã mình:" Cậu nên cẩn thân chút, trước tiên tôi mang 'hàng'  của mình mang về .”

      " Ừm" Kỉ Hàn rời khỏi bệnh viện, nhân tiện bệnh viện cách trường tiểu học của Kỉ Duệ xa lắm, xem thời gian cũng gần trưa rồi, liền quyết định tìm con trai ăn cơm trưa.

      Năm ấy khi rời , nghĩ mình từ nay còn bất cứ quan hệ nào với ta nữa, nhưng lại ngờ tới mang thai Kỉ Duệ. Nếu phải có Kỉ Duệ làm bạn trong những năm qua, tại chính cũng biết mình biến thành bộ dạng như thế nào? Tuy Kỉ Duệ còn nhưng nó chưa lần hỏi về cha của mình, thường xuyên giống người lớn quản cuộc sống của Kỉ Hàn , tình cảm mẹ con rất tốt, làm cho người ngoài cũng hiểu.

      "Duệ ca ——"

      Những bà mẹ trong gia đình khác tuyện đối tay cầm xâu thịt, tay cầm ly trà sữa, chút cũng có hình tượng người mẹ, mà là người cuồng ăn cuồng uống.

      Kỉ Duệ nhịn xuống kích động muốn quay về trường.

      " Duệ Ca, mẹ tới tìm con để cùng nhau ăn cơm trưa " Kỉ Hàn từ phía xa thấy bóng KỈ Duệ lòng đầy tự hào, con trai của đúng là rất nổi bật mà. Nhìn xem, nhìn xem cái mặt kia, hình dáng kia, còn cả khí chất đó nữa đó là di truyền của đó.

      "Kỉ Tiểu Hàn, con với mẹ rồi mà, đừng ăn quà vặt ở quán ven đường, đừng uống loại trà sữa ngọt này" Kỉ Duệ tới trước mặt cảm thấy rất bất dắc dĩ, Người phụ nữ này có chỗ nào giống người mẹ có con chứ, nhìn xem khuôn mặt giống nữ sinh viên, hành vi lại giống nữ lưu manh. còn khí chất ......Kỉ Tiểu Hàn có thứ đó sao?

      Những năm qua nếu phải có con trai là mình đây, người phụ nữ này biết biến thành như thế nào nữa? khó để tưởng tượng.

      Kỉ Tiểu Hàn may mắn nhất chính là sinh được cậu, đứa con thiên tài, Kỉ Duệ nghĩ thầm.

      " Duệ ca, con như vậy là được?" Kỉ Hàn đặt tay lên vai con trai: "Con mới có mấy tuổi mà lại học mấy người già bắt đầu lo lắng linh tinh rồi, như thế có nhiều kỉ niệm thơ ấu đâu."

      Kỉ Duệ ngoảnh mặt xem thường:" Thời thơ ấu của con nhất đinh là vào thời điểm sinh con ra có rồi." là người mẹ nào làm cho cậu thời thơ ấu lớn nhanh như thế.

      "Duệ ca, cơm trưa con muốn ăn cái gì đây? Hôm nay mẹ mời con." Kỉ Hàn ngượng ngùng chuyển đề tài: " Muốn ăn cái gì cứ , đừng khách khí."

      Kỉ Duệ cũng chọc nữa, nhìn mấy quán gần đây, chỉ vào quán cơm :" Vậy ăn cái kia " Kỉ Hàn thích ăn cơm khô, nếu bắt ăn cháo lại la hét đủ no.

      "Duệ duệ!"

      giọng nữ mảnh mai gọi lại hai mẹ con định đến quán cơm. Kỉ Hàn quay đầu lại nhìn, là bé mặc đồng phục giống như Kỉ Duệ. Có quần áo ngăn nắp gọn gàng đứng bên cạnh bé, xem ra đây là mẹ của bé kia, hai mẹ con đều là mỹ nhân xuất sắc.

      Bạn học sao? Kỉ Hàn dùng ánh mắt hỏi con trai.

      " là.....mẹ của Kỉ Duệ?" người phụ nữ trẻ mở miêng , mắt lại chút chút khách khí soi mói ăn mặc của : quần bò+áo sơ mi thường+giầy thể thao= trang phục của người ngèo. còn tưởng rằng Kỉ Duệ là thiếu gia nhà ai chứ.

      " thực tinh mắt, vừa nhìn biết Kỉ Duệ là con tôi." Kỉ Hàn nhìn khinh thường trong mắt kia, quay đầu đầy đắc ý mà với con:" Duệ Ca, mẹ con chính là di truyền nét đẹp của mẹ mà, con xem vị mỹ nhân này cũng như thế."

      Lời nghiêm túc cưa Kỉ Hàn quả nhiên làm cho đối phương cau mày lại, mặt che giấu được vẻ ghét bỏ, chỉ còn kém việc mang khăn tay che mũi lại, để hít cùng bầu khí với Kỉ Hàn.

      Lại nữa rồi!

      Kỉ Tiểu Hàn có sở thích quái dị, đối phương càng ghét càng  hăng hái hơn, ra theo cách của Kỉ Tiểu Hàn ghét nhất loại người có được mấy đồng tiền dơ bẩn, mà cứ muốn tỏ cho cả thế giới thấy là mình giàu có, mười có đến chín người là giả bộ, chỉ có người là giàu có đó là Phong Thiếu Bạch.

      "Người đẹp có muốn cùng mẹ con tôi ăn cơm ?" Kỉ Hàn thân thiện tiến bân người ta, hoàn toàn là bộ dáng như lưu manh nhìn thấy người đẹp, chỉ kém để lộ ra nụ cười dâm đãng:" xem, con hai chúng ta là bạn học, nhà bé đẹp như vậy, con trai tôi cũng tồi, chừng sau này chúng ta có thể trở thành thông gia nha."

      " Được, được...." bé vừa nghe mình được ăn cơm với Kỉ Duệ cao hứng nhảy nhót để ý đến mẹ mình ở bên cạnh mặt đen xì:" Duệ Duệ chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      Nhìn xem, bé đáng hồn nhiên, Kỉ Hàn nhìn con trai.

      Nhiều chuyện! Kỉ Duệ quẳng cho ánh mắt xem thường, quay đầu hướng người phụ nữ tên Na Na vô cùng lễ phép:"Có thể được ăn cơm cùng người đẹp như , là niềm vinh hạnh của cháu." Được rồi, cậu thừa nhận cái sở thích vô cùng quái dị của Kỉ Tiểu Hàn là cậu dung túng mà ra. Ai bảo Kiểu Hàn là mẹ cậu, dung túng mẹ dung túng ai?

      Chậc!chậc! Cái đứa nho nhã này là con sao? Rất giả dối ! Kỉ Tiểu  Hàn chút lưu tình trong long đem con trai mình giễu cợt.

      Bị cậu bé đẹp trai khen như thế, làm cho lòng người phụ nữ nở hoa, bỏ những ác cảm mà Kỉ Tiểu Hàn mang lại:" Kỉ Duệ cháu biết ăn ." sau đó hướng Tiểu Hàn :" Chồng của đâu? " Sở dĩ ta hỏi như vậy bởi vì nhìn thấy KỈ Duệ mật thân mang khí chất công tử nhà giàu, khẳng định cùng Kỉ Hàn giống nhau, cũng chỉ có thể là ba của Kỉ Duệ giáo dục tốt.

      " Chồng à....." Kỉ Hàn nở nụ cười:" Bị tôi cưỡng bức sau đó vứt rồi".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 6: NHÀ CÓ KỈ DUỆ.
      Edit: Tiểu Nhu
      Brta: Quảng Hằng





      Bị tôi cưỡng bức sau đó vứt !

      Lần đầu tiên Kỉ Duệ nghe được câu này là năm cậu năm tuổi! Cũng giống như các bạn mồ côi cha khác tự mình hỏi xem ba ở đâu!

      " Cha của con bị mẹ cưỡng bức, sau đó vứt rồi."

      Lúc đó Kỉ Tiểu Hàn là vui vẻ mà trả lời cậu bé như thế, tối hôm đó Kỉ TIểu Hàn uống rất nhiều rượu, say đến mơ hồ, nhưng hề giống như tình tiết trong phim truyền hình, dựa vào say rượu sau đó khóc lớn lên, thậm chí mắt cũng chẳng đỏ tý nào, chỉ là cười cười uống hết chai rượu. Sau đêm hôm đó Kỉ Duệ chưa bao giờ hỏi lại chuyện của ba mình lần nữa.

      Cũng sau đêm hôm đó, cách xưng hô của Kỉ Duệ thay đổi theo, từ xưng hô mẹ là chính, Kỉ Hàn là phụ, chuyền sang Kỉ Tiểu Hàn là chính còn mẹ lại là phụ.

      Nhưng cậu hỏi như thế có nghĩa người ngoài cũng hỏi.

      Mà mỗi lần như thế câu trả lời của luôn làm mọi người hoảng sợ, sau đó nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đối phương mà bản thân lại cười kiềm chế, lần nào cũng là như vậy cả, chỉ duy nhất có lần là ngoại lệ bạn của mẹ cậu, người phụ nữ đó tên Đoạn Khanh Nhiên đúng là cùng Kỉ Tiểu Hàn cùng giuộc mà, khi nghe được loại đáp án như thế mà còn có thể bình tĩnh mà hỏi lại câu:" Thích ?" cũng chỉ có lần đó Kỉ Hàn cười, cũng chỉ là nhàng câu:" Cả đời được thích lần như vậy là đủ rồi."

      "Duệ ca, thấy , thấy ! Biểu hồi nãy của ta.........." Kỉ Hàn ôm bụng đúng là cười đau hết cả bụng mà. chỉ vừa mới ra câu kia trực tiếp đem đối phương giết trong giây, quay người mang theo con chạy khỏi chỗ này.

      " Ăn cơm thôi" Kỉ Duệ trừng mắt liếc cái:" Còn cười nữa bữa sáng của ba ngày tiếp theo đều cho mẹ ăn cháo" Cậu thích cười như vậy.

      Uy hiếp lập tức có hiệu quả, Kỉ Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, được lát nhịn được lại hỏi:" Duệ ca xem ra con ở trường học  được mọi người rất thích nha.." thanh kéo dài tràn đầy mùi vị chế nhạo: " Vậy có nhận được thư tình hay ? Có bé nào tỏ tình với con hay ? Nếu quen bạn nhất định phải mang về nhà co mẹ xem nha, đừng lén lén lút lút! Mẹ của con là người rất văn minh."

      ".......KỈ Tiểu Hàn!"

      " Gì gì" phải là đưa bạn đến thiệt chứ! Con trai lớn rồi giữ được mà.

      " Con chỉ mới có bảy tuổi mà thôi." Đưa bạn về? Đùa cũng quá ghê .

      " sao, sao! Thanh mai trúc mã gì đó, nuôi rồi ăn gì đó…. phải tốt hơn sao? mẹ nghe xem con thích loại hình thế nào?”

      Khóe miêng Kỉ Duệ giật giật, nhìn cái mặt bát quái của , thuận miệng ném ra tên của nữ ngôi sao! Đó là loại con Kỉ Tiểu Hàn thích nhất, mỗi lần nhìn thấy nữ minh tinh đó, chỉ cần bốn chữ đánh giá được.

      "Duệ ca, con sao lại thích mẫu người như vậy" Kỉ Hàn trừng mắt nhìn cậu, chấp nhận thưởng thức thấp kém của cậu.

      Kỉ Duệ nhíu lông mày:" Kỉ Tiểu Hàn, con hỏi mẹ. Mẹ cảm thấy ngực cùng đầu óc có liên hệ gì?"

      Kỉ Hàn chút nghĩ ngợi mà trả lời:" Ngực bự là đồ ngốc." Đó là đánh giá của đối với nữ ngôi sao kia. tự hào về ngực của mình, cực kì kiêu ngạo vì bộ ngực của mình, vì quốc gia mà tiết kiệm vải.

      " Kỉ Tiểu Hàn, con cho mẹ biết........" Kỉ Duệ quyết đinh phải phổ cập cho biết thế nào là' quan niệm nhìn' của đàn ông:" Đừng tưởng rằng mẹ có ngực là có não, cũng đừng tưởng rằng ngốc nhất định ngực to. thực tế đối với đàn ông đầu óc cùng bộ ngực chẳng liên quan gì đến nhau. Cho nên, Kỉ Tiểu Hàn......." Dừng lát tầm mắt hướng về bộ ngực bằng phẳng của liếc cái:" Mẹ đáng thương!"

      "...... nữa cũng mang con nuôi lớn như vậy" Độ dày da mặt của Kỉ Tiểu Hàn đúng là người bình thường thể so sánh được:" Phải gọi là khéo léo quyến rũ biết ? Cái gọi là tay thể om trọn mười phần đều là keo dán cùng mũ nhựa. Nếu muốn hưởng thụ cảm xúc thực của tay nắm hết, , vắt sữa phải là được rồi sao?

      cảm thấy hổ thẹn ngược lại cho đó là quang vinh. Trình độ vô liêm sỉ của Kỉ Hàn làm cho Kỉ Duệ phải bội phục, vừa định phản bác lại tay nắm thìa dừng lại chút:" Kỉ Tiểu Hàn. phải mẹ lại chọc phải thứ ' sạch ' gì đó chứ?"

      " Gì?" Kỉ Hàn nhìn mình:" Duệ ca, con càng càng giỏi nha" chưa cái gì cả mà:" Duệ ca, mẹ cho con......."

      Kỉ Hàn đem chuyện hôm nay qua lượt cho Kỉ Duệ biết.  Gia đình người khác trẻ con được ở đầu giường nghe kể chuyện xưa, truyện cổ tích, cũng là thần thoại, mà cậu vì là con của Kỉ Tiểu Hàn, nên có được đối đãi tốt hơn, được nghe cuộc đối đầu của Kỉ Hàn với sát thủ liên hoàn biến thái.

      Những năm gần đây Kỉ Hàn càng đem nhiều chuyện phá án li kì kể cho cậu nghe, Kỉ Duệ cũng thường xuyên vạch ra những mấu chốt, giúp Kỉ Hàn phá án.

      " Duệ ca, con thử xem thế giới này có quỷ thiệt ?"

      " Có chứ......" Kỉ Duệ gật đầu nhìn :" phải trước kia con từng lần suýt biến thành quỷ sao." Cau may nhìn cái nồi trống trước mặt:" Kỉ Tiểu Hàn, con mẹ bao nhiêu lần, khi ăn cơm được ăn nhanh như vậy." xong ngẩng đầu nhìn xung quanh.







      Kỉ Hàn phát cậu khác thường:” Duệ ca có phải là…..”

      “Vâng” Kỉ Duệ gật đầu, Kỉ Duệ là sinh non, sinh ra rất yếu bác sĩ đều cậu sống được. Phải ở phòng vô trùng nửa năm mói làm cho cậu có thể đứng ở đây bây giờ. Có lẽ bởi vì như thế nên từ Kỉ Duệ vô cùng nhạy bén, nhất là đối với nguy kiểm hay ác ý , lúc cậu bé và mẹ bước vô đây ăn cơm, liền cảm thấy được ánh mắt đầy ác ý nhìn bọn họ, tuy chỉ trong nháy mắt mà thôi nhưng vẫn làm cho cậu cảm giác được, cho nên cậu mới hỏi Kỉ Hàn như vậy.

      Theo như ý của cậu :" cái sạch ." phải là quỷ thần gì, mà là uy hiếp đối với Kỉ Hàn.

       Kỉ Hàn làm trò :" Duệ ca con là bùa hộ mệnh của mẹ, là tri kỉ của mẹ, có con làm bạn an toàn đau, nhà có Kỉ Duệ mẹ rất yên tâm mà ngủ ngon......"

      xong rước lấy ánh mắt xem thường của Kỉ Duệ, cuối cùng bị bắt ăn sáng ba ngày liền bằng cháo, ai kêu dùng câu quảng cáo của băng vệ sinh dán lên người tiểu chủ nhân Kỉ gia như cậu chứ.

      Kỉ Hàn nhìn xung quanh, từ trước tới nay chưa từng nghi ngờ cảm giác của Kỉ Duệ...

      " A.......Tiểu Hàn Hàn......" thanh tràn đầy vui mừng từ phía sau vang lên.

      Da gà toàn bộ người Kỉ Hàn toàn bộ đều nổi lên, thanh này là:" Duệ ca, chính xác."

       Quả nhiên cái xấu đột kích:" Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta ."

      Kỉ Duệ tiếp tuc chậm rãi ăn cơm, vốn miếng cơm chỉ cần nhai hai mươi cái trái phải liền nuốt, nhưng bây giờ đổi thành ba mươi cái, nhai rồi mới nuốt, ăn xong còn uống thìa canh, nhìn Kỉ Hàn như muốn banh miệng cậu ra trực tiếp đổ hết thức ăn vô cho cậu bé nhanh no.

      " Tiểu Hàn Hàn, người ta nhớ muốn chết."

      Người vừa tới họ Thi, tên Thanh Trạch, giới tính là nam, nhưng lại thích đàn ông. Người ngoài đặt cho biệt hiệu là Thi Công tử. Chỉ cần trong giớ GAY nhác đến cái tên này là ai biết cả.

      Nghe Thi công tử tốt nghiệp bằng cao học lấy được bằng cố xong trực tiếp vô làm ở cục an ninh quốc gia, năng lực rất là tốt.

      Tại thời điểm mọi người nhất trí cho rằng, chỉ cần cố gì xảy ra có lẽ Thi công tử trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất từ trước tới nay. Nhưng mà..........

      Tư nhiên xuất thay đổi bất ngờ, việc được nửa đường đội nhiên lệch hướng, từ trước con đường quan lộ luôn luôn tươi đẹp, rộng thênh thang, nào ngờ bước chân vào giới GAY, cuối cùng rời khỏi cục an ninh, trở về cuộc sống ăn chơi trác táng làm cho những người quen biết ta cảm thấy choáng váng.

      Kỉ Hàn nhìn nam nhân ăn mặc tinh xảo trước mắt này.........kì , mới chính là đàn ông, đúng , đúng !



      anh8877 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 7: Chu Huy à? phải



      Trước đây, cuộc sống của công tử nhà giàu như Thi Thanh Trạch với Kỷ Hàn vốn liên quan gì đến nhau. Nhưng hơn năm trước, Thi công tử bị người thành cuồng biến thái theo dõi, vụ án này lại rơi vào tay , bởi vì thân phận đặc biệt của Thi công tử, vụ án thể công khai nên làm cho việc điều tra cũng gặp ít khó khăn, cuối cùng, nhờ Kỷ Hàn đóng vai thành người , ép hung thủ lộ diện.

      Cũng từ lúc đó, nghiệt duyên của hai người bắt đầu, Thi công tử vẫn người cùng giới, chẳng qua bây giờ có thêm lựa chọn nữa, mà lựa chọn đấy tên là Kỷ Hàn.

      “Tiểu Hàn Hàn ~” Lại giọng mềm mại nũng nịu vang lên.

      Kỷ Hàn khẽ bóp thái dương co giật, tình huống bên này của bọn họ thu hút ít con mắt tò mò. Bình thường, dánh vẻ Thi Thanh Trạch cũng rất ổn, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp đến đâu gây chú ý đến đấy, hơn nữa câu Tiểu Hàn Hàn lập tức làm bọn họ bị chú ý đến sôi trào.

      Thế giới này làm sao vậy? Đàn ông chân chính chết hết rồi sao?

      tên nhà giàu não mới nổi Phong Thiếu Bạch cũng đủ làm thay đổi nhận thức về đàn ông rồi, giờ lại thêm tên thân đàn ông mà tâm hồn phụ nữ Thi Thanh Trạch này, trực tiếp đem tam quan của phá hủy, khiến cảm thấy tuyệt vọng với đàn ông trong xã hội bây giờ, quả nhiên là chỉ có Duệ ca nhà mới là đàn ông đích thực

      (Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Bạn nào muốn hiểu tìm GG ca ca ạ =D)

      “Thiếu gia, cũng sắp đến giờ rồi.” Quản gia phía sau Thi Thanh Trạch lễ phép cúi chào Kỷ Hàn, “Chúng ta nên đến sân bay thôi.” Bọn bọ vốn đường ra sân bay, nhưng Thi Thanh Trạch nhìn thấy xe của mẹ con nhà họ Kỷ nên lập tức bảo lái xe dừng lại vào đây tìm người.

      Thi Thanh Trạch nhìn đồng hồ, đúng là cũng còn sớm nữa: “Tiểu Hàn Hàn, người ta có việc phải trước, lúc nào về đến tìm em! Duệ ca, thay người ta chăm sóc Tiểu Hàn Hàn cẩn thận nha.” xong còn lịch cúi người như quý ông, khẽ hôn lên tay Kỷ Hàn. Hình ảnh này nếu xuất trong phim thần tượng, tuyệt đối bắn nát tâm can của thiếu nữ. Nhưng với người phụ nữ thô lỗ như Kỷ Hàn, chỉ biết rút khăn ra lau sạch mu bàn tay, kèm thêm câu: “Mau cút ”, mà Thi công tử kia, lại mực thích nhất giọng điệu này của .

      “Tiểu Hàn Hàn, em bá đạo, người ta em chết mất.” Trước khi còn để lại cho nụ hôn gió.

      Cả người Kỷ Hàn run rẩy, nổi hết da gà, lúc quay đầu nhìn xem chưa bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt : “Duệ ca, ăn xong về trước nhé, mẹ phải có việc!” còn chưa xong người chạy ra khỏi quán ăn. Tình huống như thế này Duệ gặp qua nhiều lần nên thể trách móc, lần này còn tốt chán, chứ năm cậu bốn tuổi, có lần cũng Kỷ Hàn ăn cơm, mới ăn được nửa cạnh quán ăn có người bị cướp, vội buông bát đuổi theo, để cậu mình ngồi lại quán cơm này, chuyện này có gì là quan trọng, cái chính là còn chưa để lại tiền chạy mất, May mắn là Duệ cậu đây bình thường đều được người ta mến, ông chủ cũng hỏi gì, để cho hai mẹ con cậu ăn thiếu bữa. Chẳng qua là lúc cậu , hai mắt ông chủ đồng cảm nhìn cậu câu: “ theo mẹ kế vất vả lắm đúng .”

      Từ sau lần đó, Kỷ Duệ rút ra kinh nghiệm, người lúc nào cũng phải có ít tiền, nhất là lúc cùng Kỷ Hàn ăn cơm. Nhìn xem, lại dùng đến rồi kìa! Kỷ Duệ trả tiền xong, lúc ra vừa kịp thấy Kỷ Hàn cùng người đàn ông bước lên taxi, cậu nhíu mày, vẫy chiếc taxi khác rồi đuổi theo.

      ngờ nhanh như thế mà gặp lại cảnh sát.” Chu Huy có vẻ lo lắng, ngồi bên Kỷ Hàn, luống cuống đến mức tay cũng biết để ở đâu, lúc để lên đầu gối, lúc để sát người, “Cảnh… cảnh sát Kỷ, ăn cơm chưa?”

      “Ừ! Ăn rồi!” Kỷ Hàn nhìn túi đồ to để bên cạnh , là nhà hàng đối diện quán ăn mà mẹ con vừa ăn: “ cũng thích đồ ăn ở đó sao. Tôi nhớ là bà chủ ở đó rất nhiệt tình.”

      “À…” Chu Huy có chút kinh ngạc, gật đầu : “Cũng.. cũng đến nỗi tệ, bà chủ ở đấy rất tốt.” Chu Huy cười : “Vừa rồi còn thêm cơm cho tôi. Sao cảnh sát Kỷ lại đến chỗ này? Đến điều tra sao?”

      , tôi đến bệnh viện thăm người sáng nay đâm trúng. Tìm ấy lấy khẩu cung.” Kỷ Hàn : “Vừa tiện đến đây ăn cơm chiều. đâu sao? Buổi chiều cần làm?”

      Chu Huy cứng nhắc mấp máy miệng, nặn ra nụ cười khó coi: “Chỗ chúng tôi, mấy năm nay làm ăn tốt. Xảy ra việc hôm nay, nếu ông chủ biết tôi lén thiêu sống người kia, có lẽ tôi cũng giữ nổi việc.”

      Chu Huy làm ở lò hỏa táng Thanh Sơn, hai mươi mấy năm trước làm ăn rất tốt, nhưng mấy nam trở lại đây, bắt đầu khó khăn, lò hỏa táng này như miếng bánh ngọt bị chia năm xẻ bảy, Thanh Sơn cũng chịu ảnh hưởng .

      Lò hỏa táng Thanh Sơn ở ngoại thành, mất khoảng hai giờ xe, bờ tường cũ, loang lổ vết rêu xanh, có vài cây đại thụ xanh tốt, che chắn hết ánh mặt trời vốn mấy rực rỡ, làm cho người ở bên trong cũng cảm thấy lạnh lẽo.

      Lúc Chu Huy và Kỷ Hàn đến nơi cũng hơn hai giờ chiều.

      có nhiều người ở đây.” Chu Huy , đưa Kỷ Hàn đến chỗ làm việc: “Qua vài năm nữa, chắc có lẽ còn ai đến Thanh Sơn.”

      Tuy rằng chỗ này tiền lương thấp, kiếm tiền của người chết luôn dễ dàng. Nhưng người Trung Quốc truyền thống luôn bài xích những người có liên quan đến người chết. Nhất là những người già lại càng muốn gả con cho người làm nghề hỏa táng cho nên đến bây giờ Chu Huy vẫn chưa lập gia đình: “Đợi đến lúc còn làm việc này nữa, tôi lấy vợ, sinh con.” Ánh mắt Chu Huy mang theo khát khao, sau đó thay đồng phục, gắn phù hiệu lên tay áo.

      Kỷ Hàn nhìn vào căn phòng màu đen, bên trong giống như có lò sắt dày: “Là cái đấy sao?” Lò hỏa táng gì đấy.

      “Ừ!” Nhìn đến lò hỏa táng, sắc mặt Chu Huy có chút khác lạ, xoay người sang chỗ khác rót nước cho Kỷ Hàn: “Cảnh sát Kỷ, uống… uống nước .”

      Kỷ Hàn đánh giá xung quanh: “Nơi này có thiết bị theo dõi sao?”

      “Làm ăn tốt sao có tiền lắp đặt những thứ đó.” Chu Huy : “Hơn nữa, chỗ quỷ quái này cũng có gì đáng giá, làm gì có trộm nào thèm đến đây trộm đồ.” Lò hỏa táng ngoài tro cốt và người chết còn có cái gì.

      “Ừ ừ!” Kỷ Hàn gật đầu tự nhủ: “Vị trí hẻo lánh, bình thường ít có người đến, nhân viên thiếu, lại có thiết bị giám sát… có biết năm đấy các bác sỹ kết luận vụ Dương Khắc An thế nào ?” Kỷ Hàn nhìn : “Bọn họ cho rằng, Dương Khắc An bị tâm thần, thể khống chế hành vi của bản thân, thậm chí biết chính mình giết người, cho nên Dương Khắc An bị tử hình cho dù giết bảy người, có thể sống, lại còn vượt ngục. Nhưng theo ý của tôi, Dương Khắc An bị bênh, trái lại, cực kỳ thông minh…” Kỷ Hàn ra nhìn nhận của mình đối với Dương Khắc An: “Thông minh đến mức biến thái.”

      “A…” Chu Huy cúi đầu nhìn vạt áo của mình, khổ sở : “Tôi thiêu chết , nhất định bỏ qua cho tôi, phải làm thế nào bây giờ…”

      Kỷ Hàn cầm cốc nước lên, uống hớp nước, nhìn ta hồi lâu rồi nở nụ cười: “Yên tâm . Nếu chết thành quỷ, người đầu tiên đến tìm phải là tôi, xem có đúng Chu Huy? , tôi nên gọi là Dương Khắc An mới đúng.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8: Đáp án

       

      thanh xung quanh như biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại tiếng hít thở.

      “Lạch cạch!” Ngoài cửa sổ có tiêng cành cây khô rơi xuống vỡ vụn mặt đất.

      “Ha ha…” Chu Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn nét sợ hãi như lúc trước nữa mà thay vào đó là nụ cười hưng phấn giả tạo, nhìn Kỷ Hàn: “Cảnh sát Kỷ, đúng là hổ danh cảnh sát kỷ của tao, quả nhiên là lừa nổi mày.” Giọng của bối rối vì bị vạch trần mà ngược lại là dị thường hưng phấn.

      Kỷ Hàn nhìn , ngón tay thon dài chỉ vào quần áo của : “Biết vì sao … quàn áo của mày mặc đúng, đỏ là chuyện vui, trắng đen là có tang, phù hiệu tay áo cũng phải tùy tiện gắn lên là được, phải là đỏ ở bên trong, trắng đen ở bên ngoài, hơn nữa còn là trắng ở bên , đen ở bên dưới. Ở đây, người chết là lớn nhất, nên nhân viên ở lò hỏa táng rất chú ý điều này. Có lẽ do quá vội vàng nên mày mới chú ý đến chi tiết này.” Kỷ Hàn chậm rãi ra nghi ngờ của mình: “Mày là nhân viên tạp vụ của mày bị mất tích, nhưng có ai đến báo án, mày chỉ nghĩ cách mơ hồ khiến chúng tao phân tâm nhưng lại quên điều cơ bản nhất là nhân tính. Lời mà hành động của mày có chút nào là lo lắng cho người bị mất tích kia.” Kỷ Hàn suy nghĩ xong lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đồ ăn ở nhà hàng kia rất khó ăn mà ở đấy cũng có bà chủ nào cả.” Cũng vào lúc đó, xác định “Chu Huy” này xuất ở nhà hàng phải là để mua cơm.

      Dương Khắc An giật phù hiệu tay áo xuống: “Tao phảo mất bao tâm tư mới trốn được ra ngoài, vì muốn gặp được mày, sau đó là tự tay giết mày!” Mặt mang theo vẻ sung sướng: “Ở trong tù, có lúc nào tao nghĩ phải tra tấn mày như thế nào để mày thống khổ van cầu tao.” Dương Khắc An liếm liếm môi: “Tao quyết tâm vượt ngục, để mày phải chết trong tay tao.” Lọai suy nghĩ này nảy sinh trong đầu , rồi cuối cùng trở thành ngang bướng cố chấp: “Lũ cảnh sát đều là ngu ngốc, chỉ có mày mới hữu dụng…” xoa tay: “Tao muốn chặt đứt chân tay mày, sau đó xé toang bụng mày…” Chỉ nghĩ đến đây thấy phấn kích kìm chế được, thân thể nhè run lên.

      “Chu Huy đâu?” Kỷ Hàn nhíu mày, để ý đến biến thái trong lời của , “Nhưng người khác ở chỗ nào?”

      “Mày thử đoán xemở đâu, cảnh sát Kỷ của tao?”

      Kỷ Hàn nhìn bốn phía, mắt nheo lại: “Mày đúng là biến thái.”

      “Tao thích nghe mày tao như vậy.” Dương Khắc An hưởng thụ cách gọi như vậy. Đối với , biến thái có nghĩa là khác hẳn người thường. Người bình thường trong suy nghĩ của là người thường những câu thịnh hành, sáo rỗng, ngu xuẩn. tự cho mình là siêu phàm, thích cảm giác nắm trong tay sống chết của người khác, đó là loại khoái cảm khó tả làm cho người khác phát nghiện, nhất là khi nhìn bọn họ từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, nhìn sợ hãi tràn đầy khuôn mặt của bọn họ.

      Cho nên lúc Dương Khắc An giết người, phải tùy tiện bắt ai là giết người đó. bắt người thứ nhất, giam cầm rồi tra tấn người đó, cho đến khi bắt được người thứ hai mới dừng việc đó lại, ngày sau, lôi người đầu tiên ra chậm rãi giết chết trước mặt người thứ hai. Mà theo  như , đây là thực thi chủ nghĩa nhân đạo, để cho người thứ nhất được nghỉ ngơi, thả lỏng ngày trước khi chết, có trời mới biết, khi đó ai mới là người thả lỏng.

      Có thể suy luận ra rằng, người thứ hai chịu áp lực lớn hơn, mà Dương Khắc An lại gây án ngừng nghỉ cho đến khi Kỷ Hàn bắt được về chịu tội. Thế nên, mục tiêu lần này của là Kỷ Hàn, nên chí ít giờ cũng khẳng định được là những người kia an toàn.

      “Chỉ vì gây sức ép cho tao mà mày cũng tốn công.” Được tên biến thái xem trọng như thế, đúng là chịu nổi.

      “Tao muốn trước mặt mày đốt chúng nó thành tro, để cho mày nghe được tiếng kêu thảm thiết của chúng, mày có thể cứu bọn chúng, nhưng dùng thân thể của mày để đổi lại.” Đúng như Kỷ Hàn dự đoán, ta nhốt người trong lò hỏa thiêu.

      Kỷ Hàn nhíu mày, buông thõng hai tay, vẻ mặt thoải mái: “Mày cảm thấy tao là người có thể hy sinh vì người sao?”

      “Mày là cảnh sát.” Làm cái nghề được gọi là đầy tớ của nhân dân.

      “Vậy chắc chắn là mày chưa tìm hiểu kỹ về tao rồi, tao còn người khác nữa.” Kỷ Hàn tốt bụng thay : “Tao là nữ lưu manh.” Thấy Dương Khắc An như hiểu lời mình vừa , thở dài: “Mày có gặp qua nữ lưu manh nào có tinh thần trượng nghĩa chưa? Mày có đốt người làm cẩn thận chút , tốt nhất là đốt hết bọn họ luôn lần, đỡ để lại phiền toái cho tao.” Kỷ Hàn ra vẻ khó xử, nhíu mày : “Nếu còn có người sống sót, đến lúc ấy lại truyền ra ngoài là tao thấy chết mà cứu, nghiệp cảnh sát của tao xem như chấm hết.”

      đến thế rồi mà tên Dương Khắc An kia vẫn hiểu quá phụ lòng khen thông minh.

      “Mày…” nghiêng đầu nhìn Kỷ Hàn: “Tại sao lại giống?”

      “Vì sao lại phải giống?” hỏi lại.

      đúng… Đều giống nhau, tất cả phỉa giống nhau hết mới đúng…” Dương Khắc An ngừng lặp lặp lại, ánh mắt hoang mang giống như bị Kỷ Hàn phá hỏng toàn bộ kế hoạch.

      mặt Kỷ Hàn thoáng có vẻ quan tâm nhưng thinh thần lại cực kỳ căng thẳng dám buông lỏng. Công tắc của lò hỏa táng ngay bên cạnh Dương Khắc An. Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, nếu gạt xuống, tất cả những người kia bị đốt thành tro bụi.

      Dương Khắc An nhìn dãng vẻ bình tĩnh ung dung kia của lại càng thêm hoảng loạn, tay Kỷ Hàn thầm vươn ra sau lưng tìm sung, cơ hội chỉ có lần. Rút sung ra, lên đạn, bóp cò…

      “Phanh…”

      Tiếng sung chat chúa vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm ràng.

      Dương Khắc An kinh ngạc nhìn vết thương ngực, màu đỏ của máu từ từ chảy ra, sau đó, nở nụ cười, tiếng cười thô ráp nhưng đầy đắc ý: “Ha ha… đúng vậy, đều giống nhau, tất cả đều giống nhau.” Tay cầm dao buông lỏng làm con dao rơi xuống mặt đất, ánh mắt thay đổi, biết từ lúc nào lấy ra khẩu súng, hướng về phía Kỷ Hàn bóp cò.

      Trái tim Kỷ Hàn như lạnh , súng là thứ chưa từng xuất khi Dương Khắc An gây án. Đối với , dùng súng giết người quá dễ dàng, phải làm thế nà để cho nạn nhân chịu đau đớn khỏ sở mới đem lại lạc thú cho , vù vậy, hung khí lựa chọn luôn là dao hoặc cưa điện.

      Nghiêng người tránh đường đạn cũng là lúc Dương Khắc An vươn tay gạt công tắc của lò hỏa táng.

      “Ha ha…” Miệng Dương Khắc An ngừng nôn ra máu nhưng lại cười đến đắc chí: “Cảnh sát Kỷ… tao muốn cả đời này mày sống trong hối hận.” Cả đời thoát được nguyền rủa của ma quỷ, giống như người kia vậy…

      được.” Kỷ Hàn kinh hoàng nhìn công tắc của lò hỏa táng được gạt xuống.

      “ Ha ha…” Trước khi chết có thể thấy được vẻ mặt hoảng loạn của cũng đủ để Dương Khắc An cảm thấy sung sướng, “A?!”

      “Công tắc nguồn điện con dập xuống rồi, chết người được.” Giọng ngây thơ của trẻ còn từ cửa vọng đến, Kỷ Duệ sau lưng vẫn còn mang theo cặp sách, hai tay khoanh trước ngực , dựa vào cửa nhìn hai người đứng trong phòng đầy hưng phấn.
      ngo ha thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Gặp lại

       

      Hơn tiếng sau, khi cảnh sát đến Dương Khắc An tử vong, Kỷ Hàn chào hỏi mấy câu với người phụ trách rồi nhanh chóng đưa con rời khỏi trường. Cảnh sát tìm được mấy người bị trói chặt như bánh chưng trong lò hỏa táng là nhân viên cùng người phụ trách ở chỗ này. Qua khẩu cung của bọn họ mới biết, Dương Khắc An đến đây từ ba ngày trước, nhanh chóng làm quen được với Chu Huy, ngày hôm qua đến đây, trói mọi người lại rồi nhốt vào lò hỏa táng.

      Động cơ gây án của nhanh chóng được làm : trả thù Kỷ Hàn. Tất cả đều thuận lợi, tấn công Đoàn Khanh Nhiên, vào cục cảnh sát, gặp mặt Kỷ Hàn, khai báo tất cả theo kịch bản mà dựng sẵn từ trước, nhưng nghĩ đến mọi chuyện lại bị phá hủy trong tay thằng nhóc bảy tuổi.

      “Duệ ca, con đúng là rất đẹp trai.”

      Trong xe cảnh sát, Kỷ Hàn ôm chặt con trai, hào phóng khen ngợi. Nếu thằng nhóc này xuất kịp thời… nghĩ đến đấy, Kỷ Hàn lại sợ run người.

      “Đây là chuyện mà ai cũng công  nhận.” Kỷ Duệ khách sáo nhận lấy lời khen của mẹ.

      “Sếp, chị lại tự ý hành động.” Tần Dịch vừa lái xe vừa càu nhàu, trách móc hành động của , “May lần này xả ra chuyện gì, bất qua trong báo cáo lại phải kèm thêm bản kiểm điểm.” Giọng của cậu mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, đây cũng là lý do mấy năm qua Kỷ Hàn tuy công trạng đầy người nhưng mãi chỉ là đội trưởng nho . Nguyên nhân là lãnh đạo nào thích cấp dưới thể khống chế, cho dù người đó xuất sắc đến mức nào.

      Kỷ Hàn vô tâm phẩy tay, bắt chéo chân : “Chuyện này có Duệ ca của chúng ta xử lý, cần lo lắng phải , Duệ ca?” Tất cả báo cáo, kiểm điểm này nọ của đều do Kỷ Duệ từ trước đến nay xử lý.

      Kỷ Duệ liếc nhìn mẹ, câu đem hy vọng ấy tống vào lãnh cung: “Tối nay con sang chơi nhà bạn học.”

      “Duệ ca, con thể vứt bỏ mẹ như thế được.” Kỷ Hàn níu lấy quai đeo cặp của con, thèm để ý đến hình tượng xấu hổ của mình.

      “Kỷ Tiểu Hàn, tự mẹ gây rắc rối mẹ mà giải quyết .” Cậu giành lại cặp sách của mình.

      “Mẹ nợ, con trả. Đây là đạo lý rồi.”

      Vô sỉ! Tần Dịch ngồi phía trước thầm phê phán.

      “Con viết hộ mẹ đấy, mẹ định làm gì con nào?”

      Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, đối phó với người vô sỉ như phải vô sỉ hơn. trai nhà họ Kỷ đúng là cao thủ. Trong lòng Tần Dịch lại thầm ủng hộ Kỷ Duệ.

      “Kỷ Tiểu Duệ, con đúng là hẹp hòi.”

      “Cái này phải cảm ơn gen trội của mẹ.”

      “Mẹ là mẹ con, con thể thấy chết mà cứu.” Nghĩ đến việc phải ngồi viết những thứ văn vẻ nho nhã, nghĩ đằng viết nẻo, lại cảm thấy đầu mình như phình to ra gấp đôi.

      “Con vui lắm mẹ ạ!” Kỷ Duệ bướng bỉnh ra đáp án khiến người ta có thể tức mà chết, cuối cùng còn tươi cười đáng làm Kỷ Hàn nhìn thấy mà sợ mất mật.

      Con mẹ nó! Đứa nào có mắt chọc tới Duệ ca để nó cười đáng như thế?

      Kỷ Hàn đưa tay chọc chọc lưng Tần Dịch: “Tiểu Dịch tử, cậu làm cái gì vậy?”

      Tần Dịch liếc mắt khinh bỉ, trừ chị ra còn ai trồng khoai đất này, trai nhà họ Kỷ kia vốn lạnh lùng, chỉ có đội trưởng Hàn mới làm ra chuyện sóng to gió lớn như thế, thanh quan còn khó quản việc nhà, chuyện nhà của mẹ con nhà họ Kỷ, người thông minh dại gì mà dây đến. Tần Dịch tiếp tục im lặng.

      “Duệ ca, buổi chiều thích ăn gì, mẹ tự tay xuống bếp.”

      “Tiểu Duệ Duệ, đừng có trưng cái bản mặt ấy nữa, đẹp trai tí nào.”

      “Duệ Duệ, cười với mẹ cái.”

      Kỷ Hàn dùng mọi cách cũng làm con trai nở nụ cười, thở dài, ôm thằng nhóc vào lòng, vò tung tóc nó: “Duệ ca, mẹ có việc gì mà.” Thằng nhóc này là! Kỷ Hàn ôm chặt nó trong lòng: “Con đừng lo lắng nữa được ?”

      Kỷ Duệ ở trong lòng mẹ, ngọ nguậy vài cái rồi ngồi im, vươn đôi tay ôm lấy thắt lưng gầy gò của Kỷ Hàn: “Kỷ Tiểu Hàn, nếu còn có lần sau, con đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ.”

      Uy hiếp trắng trợn!

      Kỷ Hàn thầm cười trong lòng: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân từ nay về sau dám tái phạm.”

      Kỷ Duệ đạp lại bằng tiếng hừ lạnh, nếu mẹ nghe lời mẹ còn là Kỷ Hàn. Nhớ lại lúc nhìn thấy tên kia cầm súng nhắm vào Kỷ Tiểu Hàn, cậu vô cùng lo sợ. Chính lúc ấy cậu mới biết, mình nhỉ bé như thế nào. Ngày thường ỷ vào mình thông minh, đến lúc đối mặt với thần chết đánh rắm cũng xong. Nếu… nếu như mẹ thể tránh được viên đạn ấy…

      Vòng tay tự chủ mà xiết chặt thêm, cậu nổi giận vì mẹ lúc nào cũng liều lĩnh, lúc nào cũng hành động theo cảm tính như thế.

      Đôi mắt Kỷ Hàn trở nên dịu dàng, cảm nhận được trong lòng con trai bất an, cằm tì lên đầu cậu: “Có Duệ ca ở đây cơ mà, cho dù có chuyện gì mẹ cũng có thể hóa nguy thành an hết.”

      Tần Dịch nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, mỉm cười. Cách mà sếp với cậu trai nhà họ Kỷ sống với nhau giống như mẹ con bình thường, nhưng tình cảm của hai người đúng là làm cho con người ta hâm mộ. Có lần, cậu cũng từng vụng trộm hỏi trai nhà họ Kỷ, chẳng lẽ cậu tò mò ba cậu là ai sao?

      Lúc ấy trai nhà họ Kỷ  như thế nào nhỉ?

      “Người mà Kỷ Tiểu Hàn coi trọng chắc cũng chỉ là tên  bại hoại mà thôi. Có cái gì tốt đẹp đâu. Có cháu đây là đủ rồi.”

      Chậc, nhưng mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là tên đàn ông như thế nào mới có thể cùng sếp sinh ra thiên tài như trai này chứ?

      Đưa Kỷ Duệ trở về trường học, Kỷ Hàn cùng Tần Dịch trở về cục cảnh sát.

      Cái tin Kỷ Hàn mình ngựa bắt tội phạm sớm la truyền khắp cục cảnh sát. Cho nên lúc vừa bước vào, đồng nghiệp ào lên khen ngợi, mà mặt dày cũng nhận lời cảm ơn của tất cả mọi người, thậm chí còn khoa trương thêm mấy câu. Mọi người sớm quen tính cách này của , cũng cảm thấy có gì ổn, ngược lại còn thấy dễ dàng sống chung. Vì tính cách này, bọn họ hoàn toàn xem Kỷ Hàn như người phụ nữ.

      “Sếp, nghe vị “ thiếu” kia đến đây rồi.” đến lúc bọn họ bắt người. Tần Dịch cầm túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa cùng Kỷ Hàn chuyện: “Nghe đến được lúc, khi đó chúng ta đều ở bên ngoài. Thấy bảo giờ ở trong phòng của cục trưởng”

      “À, là người như thế nào?” Kỷ Hàn bốc lấy miếng khoai tây cho vào miệng: “Đây là vị gì? Ăn cũng được đấy.”

      “Vị mới đấy, tôi cũng biết là tệ mà.” Lại bốc thêm miếng nữa: “Tôi tìm hiểu qua rồi, là đàn ông nha.” Thượng đế quả nhiên rất công bằng mà: “Nghe nhìn qua rất lợi hại.”

      “Ừ, dù sao cũng liên quan đến chúng ta.” Kỷ Hàn nhìn túi khoai tây chẳng còn lại bao nhiêu, liền giật lấy: “Mua ở đâu, tan làm tôi cũng muốn mua mấy túi.”

      “Trong căng tin của cục có bán.” Tần Dịch nhìn bàn tay trống trơn của mình thầm mắng lưu manh.

      Đúng lúc này, Cục trưởng dẫn người từ bên ngoài vào, Kỷ Hàn cùng Tần Dịch đưa lưng hướng ra cửa nên hề phát ra. Kỷ Hàn còn ngoác miệng, dốc hết chỗ khoai tây chiên còn lại cho vào mồm bị vỗ vai.

      “Đây là Kỷ Hàn, đừng thấy ấy là phụ nữ mà xem thường, khả năng điều tra phá án của ấy trong cục có mấy người có thể sánh cùng đâu.” Cục trưởng vui cười hớn hở, giới thiệu cấp dưới đắc ý nhất của mình mà để ý hai chữ Kỷ Hàn vừa thốt ra, người đàn ông có đôi mắt sáng quắc như chim ưng kia khẽ nheo mắt lại.

      Kỷ Hàn vừa nhét xong chỗ khoai tây vào miệng, xoay người lại muốn nhìn xem rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.

      Cái gì thế này! Người đàn ông này sao quen mắt như vậy?!

      mồm khoai tây căng phồng như mắc nghẹn lại, nhăn mày, nghiêng đầu nhìn, cố gắng nhớ lại xem mình gặp qua khuôn mặt này ở đâu/

      Đôi con ngươi kia cũng chằm chằm nhìn vào , đầu tiên là lông mày nhăn lại, sau đó hai mắt trợn to, phát ra tia sáng. chữ nào nhưng hơi thở phát ra từ cơ thể cũng đủ khiến cho người xung quanh biết cảm xúc lúc này của .

      Ai da!

      Có vấn đề! Tần Dịch im lặng lui vài bước, chọn ví trí an toàn đứng xem.

      “Kỷ Hàn!” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp có chút gì đó run rẩy như kìm chế điều gì đó.

      “Khụ khụ khụ.”

      Thanh kia làm Kỷ Hàn đột nhiên nhớ lại những ký ức mà chôn sâu xuống dưới đáy ký ức của mình. Khiếp sợ làm phun ra toàn bộ chỗ khoai tây còn chưa kịp nuốt xuống, phun thẳng vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia.

      Tiêu đời rồi!

      mousenho thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :