1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      077: Kỷ Hàn phản kích
      Edit: Icon.
      Beta: Quảng Hằng

      Giống y như Lâm Hải Bình?

      " có nhìn lầm ?" Hạ Vũ sợ run.

      " thể nhìn lầm." Ánh mắt Eliza lướt qua toàn thân , lúc chuyện về hai đề tài kia, nhưng lại dời lực chú ý lên người , thẳng ra là chú ý đến nửa thân dưới của . Cho dù cách lớp quần áo,vẫn nhận ra thay đổi của , tất nhiên lúc này thuốc phát huy tác dụng, bây giờ đúng ra thể nhịn nổi mới đúng, nhưng. . . . . . Cho dù dưới tình huống như thế này, vẫn còn có thể kiên trì đem lý trí đặt lên công việc
      Việc này, là làm cho Eliza vừa vừa hận!
      Eliza đưa người mình đến gần thêm ít, cả người gần như nằm người , có thể cảm nhận được khí nóng từ người toát ra qua lớp quần áo.
      "Vậy. . . . . . Vì sao. . . . . ." Hạ Vũ cảm thấy cả người ép sát vào mình, khẽ chớp mắt cái: "Eliza. . . . . ."
      Vừa mở miệng xong, cảm thấy cả người mềm nhũn có sức lực, có sức nhưng lại đoán ra được lý do, đúng hơn là sức lực toàn thân thành lửa nóng dồn hết xuống thân dưới: " làm gì?"
      Eliza nhanh chóng bắt lấy cơ hội ngay phút này, đưa ra sô pha rồi đẩy xuống, sau đó trèo người : "Em. . . . . . Em chỉ làm chuyện em muốn làm. . . . . ."
      "Rượu. . . . . ." ra ly rượu vừa rồi có vấn đề. Hạ Vũ trừng mắt nhìn ta, thể tin được ta lại dám lấy lùi làm tiến, đánh úp đòn.

      Eliza bị đôi mắt sắc lạnh lẽo của nhìn mình, cảm thấy có chút kinh ngạc trong lòng, nhưng mà. . . . . . Qua nhiều năm như thế, cơ hội ở ngay trước mắt, làm sao có thể dễ dàng dừng tay: "Hạ, đừng nhìn em như vậy. . . . . ."
      Thân mình Eliza như có như cọ xát vào , khiêu khích tăng thêm lửa, nhưng mà lửa tình này cũng thể có cách nào làm giảm băng giá trong đôi mắt :
      "Hãy cho em có chút gì để còn nhớ lại. . . . . ." Tay ta chậm rãi tháo từng khuy từng cúc người , mơn trớn làn da chi chit vết sẹo lớn người . . . . . . Đây là kết quả mà mỗi lần chiến đấu sinh tử mang về.
      "Xoảng!"

      thanh do vật nặng rơi xuống đất gây ra, làm cho người sô pha đứng hình, theo hướng tiếng động phát ra, liền thấy ngay cửa là thân hình mảnh mai gầy yếu, ở dưới chân , là chiếc ly thủy tinh vỡ nát.
      Hạ Vũ vừa thấy bóng dáng kia, lập tức nhận ra người mới đến là ai: "Tiểu Hàn. . . . . ." ngừng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại bị Eliza kiềm lại .

      Eliza nheo nheo măt, nhìn người đứng ngay cửa: "Kỷ tiểu thư, lầu ba là nơi riêng tư, cho người ngoài vào!" phải là xuống rồi sao, sao lại còn lên chứ!

      Khá lắm, tiếp người ngoài, làm như ta là vợ của Hạ Vũ vậy!
      Hai mắt của Kỷ Hàn tóe lửa, chằm chằm nhìn vào người đàn ông bên dưới người của Eliza. Đàn ông, quả nhiên là cùng loại động vật, thân là đàn ông mạnh mẽ, thế mà vừa chạm vào phụ nữ mềm nhũn ra, nghĩ đến đây, cảm thấy lửa tức càng ngày càng lớn.

      Hồi nãy bị Roger lừa, lãng phí nhiều thời gian ở lầu hai, cuối cùng Roger mới cho biết, chỗ của Eliza là lầu ba, làm gấp gáp chạy lên, được xem hình ảnh sống động, quả thực là. . . . . . Quá mức vô sỉ rồi!
      làm cái gì thế này?

      Rất giống là bắt kẻ thông dâm, giống như bà vợ bắt chồng ngoại tình!

      Kỷ Hàn cảm thấy hành động của mình ngu ngốc, nhưng. . . . . . Nhưng mà lửa giận trong lồng ngực đánh tan lý trí của , chỉ còn sót lại ít
      "Ha ha ha. . . . . ." Kỷ Hàn nở nụ cười : " xấu hổ, quấy rầy hai người làm việc rồi !" Rượu mạnh làm cho đầu của có chút choáng váng, nhưng càng làm choáng váng nhiều hơn chính là ngọn lửa giận bùng phát trong lồng ngực:
      "Các người cứ tiếp tục, tôi cũng tìm chỗ cùng Roger trải qua đêm đẹp đây. . . . . ."
      Dùng lý trí còn sót lại ra xong, liền xoay người rời . Mà lời của trước khi , làm Hạ Vũ tức đến muốn sôi gan. . . . . . Trong lòng mắng, những lời Tiểu Bạch đúng là thể tin được, nghĩ ra loại phương pháp gì thế này.
      Eliza nhìn vẻ mặt tức giận của , Kỷ Hàn kia chỉ là tùy tiện ra vài câu, cũng làm cho giận đến như thế này, đem gương mặt lạnh lẽo bao nhiêu năm trong quân đội của quăng mất, làm cho Eliza thấy được mặt khác của .
      " cũng thấy đấy, ấy đâu có thèm để ý đến ."
      ta ngồi dậy, đem quần áo của mà tử tử cởi ra: "Nếu như vậy, còn để ý ấy làm gì chứ. . . . . . Để cho chúng ta vui vẻ hưởng thụ đêm nay phải tốt sao?"
      "Eliza. . . . . ."
      Trong mắt Hạ Vũ đột nhiên lóe lên tia sáng, cánh tay vốn buông thỏng bên sô pha bỗng nhiên giật mạnh.
      Tai nghe được từ cầu thang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mạnh, sau đó trận gió theo từ ngoài cửa xông vào. . . . . . Ách. . . . . . Hẳn là người mang theo gió lốc và sấm chớp hùng hổ xông vào.
      Giờ phút này, quần áo Eliza vừa cởi đến nửa, hai cái cánh tay bị còn đặt quần áo, mà cơn lốc xoáy kia quét đến gần ngay ghế sô pha rồi, đây phải là đồng chí Kỷ mới ra rồi quay lại đó sao!
      Trong đôi mắt to được trang điểm tinh xảo của Eliza tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn hiểu ra mục đích ta mà quay lại là cái gì?

      Gương mặt Kỷ Hàn đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận, người lại ít mùi rượu. . . . . . Vừa rồi xuống lầu, rót vài ly rượu mạnh uống sạch, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng, lại lao lên như cuồng phong!
      "Cút ngay!" dùng động tác thô lỗ đem Eliza ở người Hạ Vũ kéo xuống dưới.

      Eliza vốn nghĩ được dùng"Bạo lực" , lại thêm hai tay ta vướng trong quần áo, cho nên ta thể phát huy phòng bị được gì, bị Kỷ Hàn kéo xuống, ngã sấp xuống đất trong tư thế vô cùng…..
      " ——"

      " cái gì mà ——"
      Trước mặt ta, Kỷ Hàn đặt mông ngồi xuống người Hạ Vũ:

      "Muốn. . . . . . Muốn lên cũng phải xếp hàng trước. . . . . . Làm gì. . . . . . Gì có cái chuyện sau mà qua mặt trước bao giờ."

      vốn là uống nhiều rượu, hơn nữa vừa mới xuống lại uống thêm vài ly nữa, tại toàn bộ đầu óc còn tỉnh táo, lại là, chút lý trí còn sót lại ít khi nãy giờ đây bị còn quét sạch còn mảnh.

      "Ngô!"

      Dưới thân phát ra tiếng rên rĩ như có như , từ chính miệng đồng chí Hạ mà phát ra.
      đặt mông ngồi người Hạ Vũ, Hạ Vũ đương nhiên phản đối, thậm chí có thể là cực kì hoan nghênh, điều kiện trước tiên là. . . . . . có thể đừng chính xác đến như vậy hay , vừa ngồi ngồi trúng ngay ‘chỗ đó’.
      Nếu là thường ngày, đồng chí Tiểu Hạ có sinh lực này, và cho dù có ngồi lên cũng sao. Nhưng tại trong trường hợp sinh lực đặc biêt phấn chấn như thế này, mạnh mẽ ngồi xuống như thế, là muốn giết người mà! Bất quá cũng vì vậy, mà ngọn lửa quái ác trong người Hạ Vũ cũng vơi phần.
      "Người. . . . . . Người đàn ông này. . . . . ." Kỷ Hàn chỉ vào người bên dưới, nấc cục cái: "Muốn lên cũng là bà lên trước. . . . . ."
      Đúng vậy! Muốn lên cũng là lên trước! Bảy năm trước, là vì Hạ Tĩnh, mà chỉ dám đem tình cảm dành cho để trong lòng, che dấu cẩn thận, bảy năm sau, cho , Hạ Tĩnh kết hôn, chú rể lại phải . ngạc nhiên, đồng thời, biết trong lòng mình có chút vui sướng. . . . . .

      Dù sao. . . . . . Dù sao bọn họ cũng là người trưởng thành, đúng . . . . . . Nam nữ đương cũng là chuyện rất bình thường. Tuy rằng nhan sắc so ra kém Eliza , nhưng. . . . . . Nhưng tốt xấu gì cũng là người phá hủy thân xử nam của , điều này là , điều này cũng có thể xem như "Chứng nhận đặc quyền" , chẳng có lý do gì mà đem chứng nhận đặc quyền này lãng phí. . . . . .
      Nghĩ lại nhiều năm như vậy, cũng đâu có ăn mặn . . . . . . Mà ngược lại là ta, có báu vật thượng đẳng là Eliza . . . . . . Đúng là công bằng mà. . . . . .

      "Tôi. . . . . . Tôi dẫn ta trước. . . . . . Sảng khoái xong. . . . . . Sau đó lại. . . . . .Đến lượt !"

      Trong đầu Kỷ Hàn lúc này mảng mù mờ, hoàn toàn có cách nào suy nghĩ được như bình thường nữa rồi. tìm cho mình đống lý do loạn xạ, lời ra nghe như người ngọng chuyện, từ người Hạ Vũ như muốn đứng lên, nhưng đầu óc hoa lên, cảm giác như bên dưới phải là Hạ Vũ, mà là vũng bùn, có chỗ làm điểm tựa, vài lần muốn đứng lên mà được, mà người đàn ông bên dưới bị những hành động ngây ngô của làm máu dồn hết lên mặt rồi. . . . . . giống như người bị chìm trong vũng bùn, cứ lên lên xuống xuống, tới tới lui lui chút sức lực, muốn bò ra khỏi vũng bùn đó. . . . . .

      Nhưng mà. . . . . .

      Rốt cục, hai tay của sau khi sờ soạng trận, rốt cuộc cũng tìm được cái gì đó cưng cứng làm điểm tựa: "Ngô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi sắp. . . . . . Đứng lên. . . . . . Rồi."

      "Tê ——" Hạ Vũ hít ngụm hơi lạnh, nhìn chỗ mà dùng hai tay để nắm, thế này. . . . . . Đây là thần thánh cũng phát điên mà! Sau đó dùng sức, sau cùng cũng rời khỏi người , đứng ở bên cạnh sô pha. . . . . . Sau đó, cứ cầm nắm chỗ ‘nào đó’ kéo đứng lên. . . . . .
      này ——
      Hạ Vũ ở trong lòng ngừng hít từng ngụm khí lạnh buốt.
      tại say có chút phân Đông Tây Nam Bắc, lực tay dùng được mạnh, sau đó còn làm động tác như vậy với , quả thực là muốn lấy mạng già của mà. . . . . .
      "Ngô. . . . . ."Kỷ Hàn say nên đôi mắt lờ đờ mê ly nhận ra mình nắm cái gì trong tay, hành động của làm người ta kinh hoàng đến mức độ nào, vậy miệng còn gấp gáp hối đứng lên nhanh chút, sau đó tìm chỗ để bồi thường những năm tháng ăn kiêng của mình!
      ( Kỷ đồng chí lúc này mà tỉnh táo, tuyệt đối cũng bị hành động của mình làm cho hoảng sợ.)
      Eliza lúc này cũng phục hồi tinh thần sau cơn kinh hoàng vừa rồi, cũng đứng lên, cũng để ý đến quần áo chỉnh tề người, bước tới muốn đoạt lại lợi ích của mình:

      " kia, còn mau tránh ra. . . . . ." Tay phải của ta định kéo con ma men kia ra, lại chộp phải khí. Vì sao ư, dưới chân đột nhiên vướng phải cái gì đó, cả người mất đà ngã nhào vào bên kia sô pha.
      "Tiểu Hàn. . . . . ." Hạ Vũ lúc này, sau khi được nghỉ ngơi, rốt cục cũng lấy lại chút sức lực.
      Kỷ Hàn có chút mê ly nhìn người đàn ông bên dưới, có vẻ như là phân biệt được là mơ hay :
      " Hạ Vũ. . . . . ." Lời của có chút cứng ngắc, nhưng Hạ Vũ lại nghe ra có bao nhiêu phần ngây thơ. Trong lòng đầy thỏa mãn, cũng giống như bảy năm trước, vẫn luôn là ngốc của .

      Hạ Vũ thấy ấm áp trong lòng, lạnh giá trong đôi mắt có chút bị tan chảy, giơ tay nhàng vỗ về cái gáy của :
      "Chúng ta vào phòng . . . . . ."
      Tuy rằng ngay bây giờ muốn làm ngay tại chỗ, nhưng cũng có chút hứng thú nào mà biểu diễn đông cung đồ trước mặt người khác.
      Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Eliza, Hạ Vũ ôm lấy Kỷ Hàn đứng xiêu vẹo, ra cửa. . . . . .

      " . . . . ." Eliza này đúng là bị dọa mà. Lúc nãy người đàn ông này còn có chút lực phản kháng : " phải. . . . . ."
      Hạ Vũ dừng bước : "Eliza, tôi rất hài lòng về thái độ làm việc của , nhưng mà . . . . . Những nơi có thể lấy được những loại tin tức tình báo này, phải chỉ có chỗ này của !" xong, liền ôm Kỷ Hàn xuống cầu thang!

      Mục tiêu: Phòng trống lầu hai !

      Nhiệm vụ: Hành động dập lửa!

      Người chấp hành nhiệm vụ: Đồng chí Hạ Vũ cùng Kỷ Hàn !

      Thời hạn: có!

      ------ Lời tác giả ------

      = Đừng xét duyệt ta nữa , chương trong sáng như vậy, ràng. . . . . . chút cũng có cái gì gọi là sắc sắc nha.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      078: Hạ Vũ tức giận!
      Edit: Icon.
      Beta: Quảng Hằng

      Ngày hôm sau.

      Trời vừa sáng, Kỷ Hàn tỉnh lại, ra còn muốn ngủ, cả người cảm thấy mệt đến kinh khủng, nhưng mà có cảm giác như cả ngọn núi đè lên ngực, làm thở nổi, mới làm cho thể mở to mắt, muốn xem thử vì sao lại thế.

      Tay!

      cái cánh tay đặt ngang trước ngực , chính nó là nguyên nhân làm thể nào thở nổi.

      ràng là cánh tay của đàn ông. . . . . .

      Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hàn chính là: Roger!
      Dù sao ngày hôn qua cũng là hăng hái ngàn lần muốn cùng ta hưởng thụ đêm vui vẻ. . . . . .

      Nhiệt độ của người bên cạnh truyền đến làm cho da Kỷ Hàn nghe lời mà dựng đứng cả lên! . . . . . . suy nghĩ hơn cả lưu manh, lời hơn cả lưu manh, nhưng nếu làm ra những chuyện này, chính là người nhát gan, nghĩ tới lần này có thể dám làm như vậy.

      Hạ Vũ đâu?

      Ngày hôm qua nhớ là nhìn thấy ta cùng Eliza, hai người bọn họ. . . . . .

      Nghĩ đến những hình ảnh kia, Kỷ Hàn lại cảm thấy chua xót, Hạ Vũ cũng có thể đương, đương nhiên cũng có đêm xuân đẹp đẽ. . . . . .

      Chuẩn!
      Đúng vậy! có gì phải lo lắng . . . . . . Sống gần ba mươi năm, mới có hai lần ăn mặn, giống như là người theo chủ nghĩa ăn chay mà. Kỷ Hàn suy nghĩ trong lòng, người đàn ông bên cạnh trở mình. . . . . .

      "Hơ. . . . . ."

      Lầm bầm ngáp cái nặng nề, còn mang theo buồn ngủ, nhưng có thể nghe ra bên trong chưa đựng bao nhiêu là thỏa mãn, càng làm cho tim Kỷ Hàn như muốn vọt đến cổ họng, thầm ôm lấy chính mình, cố gắng tạo ra vẻ mặt quá cứng ngắc, tốt xấu gì người ta cũng cùng trải đêm, có công lao cũng có khổ lao đúng , cũng thể làm cho người ta vất vả cả đêm, sáng sớm cũng nên cho người ta cái vẻ mặt chứ. . . . . .
      Mang theo ý nghĩ như vậy, Kỷ Hàn xoay người, mang theo nụ cười mặt mà cho là tự nhiên nhất, sau đó mở miệng:

      "Buổi sáng tốt lành a, Roger!"
      . . . . . .

      . . . . . .

      Im lặng!

      cái giường đơn, cái chăn, hai người, cứ trợn mắt nhìn nhau, có ai lên tiếng, nhưng Kỷ Hàn lại có thể cảm giác được khí xung quanh lạnh xuống từ từ.

      Cuối cùng, người đàn ông rốt cục mở miệng, chữ chữ, lạnh lùng như băng tuyết:

      "Em vừa mới gọi tên ai?"

      Sắc mặt Hạ Vũ đen toàn bộ. tin chắc bất kể người đàn ông nào mà nằm trong tình huống này thể nào mà có thể có vẻ mặt ôn hòa được! Vất vả "Công tác" cả đêm, sáng sớm mở to mắt, nghe được tên người đàn ông khác từ miệng của .

      ", , , . . . . . ." Kỷ Hàn cà lăm, cả buổi cũng được hết câu, hoặc là , đầu giờ thể nào mà nặn ra được được câu bình thường để được.

      " tên là Roger sao?"

      Hạ Vũ soạt cái ngồi bật dậy, nhìn từ xuống dưới, nàng chết tiệt này, chẳng lẽ cả đêm đều mang mình ra nghĩ thành tên Roger kia ư?

      Nghĩ tới khả năng này, mặt đồng chí Hạ Vũ đen lại càng thêm đen.

      ", . . . . . . phải!"

      Má ơi! Kỷ Hànthật muốn co giò bỏ chạy! Nhưng tại người trống trơn, lại bị nhìn chằm chằm, như thế nào mà trốn?

      "Vậy vừa rồi em gọi tên ai?"

      "Tôi, tôi, tôi cho là Roger. . . . . ." Bị nhìn chằm chằm như vậy, nữa câu sau của hầu như nằm nghẹn nơi cổ thể thốt ra !

      "Em cho là!" Hét to: "Em cho là cái gì hả? Em cho là người hôm qua lăn lộn giường với em là cái tên Roger kia sao?"

      "Cái này——" Kỷ Hàn bị tiếng quát của làm cho sắp ngất , vốn là đêm qua bị say rượu làm cho đầu óc mờ mịt, sáng sớm lại bị làm hoảng sợ, giờ liên tiếp quát : ". . . . . . tiếng chút chết sao, Quát to như thế làm đầu tôi rất đau. . . . . ."

      "Em —— Em còn để ý sao!" Tuy rằng vẫn là còn mang lửa giận nhưng lượng có vẻ thấp xuống hơn chút.

      "Tôi làm sao mà để ý? Chính phải cùng với Eliza ở chỗ đó làm như vậy như vậy . . . . . . Tôi sao thể cùng người khác. . . . . ."
      Được rồi, bỏ! Bị trừng như vậy nên câu kế tiếp của lập tức : Nuốt vào trong bụng.

      " cùng Eliza ra sao?" Nếu cùng Eliza như thế, vậy tối hôm qua ai cùng làm như thế kia?

      "Còn có, tối hôm qua tôi đều thấy với ta, hai người ôm nhau . . . . . ."

      "Sau đó sao?"
      Ừ hừ! rất thích giúp khôi phục trí nhớ: "Sau đó làm sao mà ở trong này ?"

      "Sau đó. . . . . ."
      Cũng đúng nhỉ, sao ta có thể ở trong này !
      Cảm giác của Kỷ Hàn như thấy giữa hai người thiếu thiếu chuyện gì đó:
      "Sau đó. . . . . ." Suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ có vài điều vụn vặt, tất cả đều là hình ảnh lăn lộn giường . . . . . .

      Nha —— Schilt!

      Kỷ Hàn gõ đầu, đem những hình ảnh trong sáng đó ra khỏi đầu, sáng sớm, cái đầu quá mức kích thích, làm cho mặt ngừng nóng lên.

      "Khụ ——" ho cái, ngước lên nhìn :
      "Cái kia. . . . . . Ách. . . . . . Thời gian cũng sớm. . . . . ."
      Hai người cứ loạn lên như vậy, bên ngoài trời sắp sáng: "Chúng ta cũng nên dậy rồi, chừng bọn Hắc Tử Tiểu Bạch cũng thức rồi. . . . . . Chúng ta còn phải trở về nhanh. . . . . ."

      Tại sao hai lần say rượu đều loạn tính, làm cho người ta phiền chán, Kỷ Hàn nghẹn ngào trong lòng biết nên gì.

      Hạ Vũ chớp mắt, thấy tránh nặng tìm , nhưng lời của đầy vẻ tính sổ:
      "Em cho ràng ."

      ". . . . . . Còn có gì đâu để ! phải như vậy, như vậy rồi sao."

      "Như vậy là sao?"

      "ONS !"

      ONE NIGHT STAND! Tình đêm!

      Mặt Hạ đại thiếu gia khó khăn lắm mới giãn ra, giờ vì lời kia mà hét to : "Em đem trở thành đối tượng tình đêm sao?"
      này là. . . . . . là. . . . . . đáng đánh đòn!

      "Lại hét nữa ——" Kỷ Hàn che lỗ tai:
      "Chứ phải sao?"
      Sau đó theo thừa dịp chú ý, mang theo chăn, từ giường lăn xuống dưới, nhặt lại quần áo ném tứ tung, đứng lên chạy vào trong phòng tắm, đưa tay đóng cửa rồi lại khóa trái, cả người mới thả lỏng, thế này mới phát mình vừa rồi lại quá khẩn trương.

      Nhìn lại người trong gương, người đầy ắp những dấu vết hồng hồng đậm nhạt, còn biết? Mặt nóng lên, mở nước nóng ra rồi ngâm mình vào. . . . . .

      Phòng bị trong lòng chợt thả lỏng xuống.

      Hạ Vũ. . . . . . Tối hôm qua người cùng lăn lộn giường chính là Hạ Vũ, chuyện như vậy làm cho dễ dàng tiếp nhận . . . . . . thử nghĩ nếu như đem Hạ Vũ đổi thành người đàn ông khác, ý nghĩ đó vừa tới, cả người nhịn được liền rùng mình cái, người nổi lên mảnh da gà. . . . . .

      Đúng ! Tuy rằng trong lòng có thể nghĩ như vậy, nhưng mà. . . . . . Chấp nhận chuyện này là cả vấn đề.

      đúng là người cố chấp mà, Kỷ Hàn tự chế giễu chính mình như thế.

      Nhanh chóng vọt tắm, khi ra vẫn thấy cầm cái quần lót nho của , thản nhiên ngồi giường chờ ra.

      "Tôi ra ngoài trước đây." Nếu hai người cùng ra, rất dễ bị người khác đoán lung tung.

      "Ngủ xong rồi, em muốn rũ bỏ sao?"

      "Ôi chao, ai, ôi —— Đừng khó nghe như vậy chứ." Sau khi tắm rửa, cả người nhàng khoan khoái hơn, đầu cũng thông suốt ít:
      "Hai chúng ta đều là người trưởng thành, nam nữ qua đêm cùng nhau, cũng là chuyện rất bình thường." nhếch miệng, bộ dáng nhàn nhã:
      " cũng mau đứng lên thôi . . . . ." Cũng bao nhiêu tuổi rồi, sớm qua cái thời mơ mộng.

      "Tiểu Hàn!" Hạ Vũ sầm mặt, nhìn dáng vẻ thong dong của , trong lòng giống như có cái gì đó đâm vào, phát hoảng: "Chúng ta cần chuyện."

      "Ách. . . . . ." Còn có cái gì tốt để mà chuyện chứ ?

      "Tối hôm qua, . . . . . . có sử dụng biện pháp an toàn ." Đêm qua uống say đến mức nhũn ra giống như bảy năm trước! ràng có thể cảm nhận được ăn ý giữa hai người, cái cảm giác này làm sung sướng tràn trề, thậm chí quên luôn làm biện pháp an toàn cho .
      Kỷ Hàn giật bắn mình, cảm giác thoải mái khi nãy từ phòng tắm ra đột ngột biến mất, chút cảm giác nghẹt thở dâng lên, làm cho muốn tươi cười với cũng có chút khó khăn:
      "Chuyện này. . . . . . Như vậy ! Yên tâm , tôi mua thuốc ngay." nở nụ cười :

      " Duệ ca là quá đủ tôi muốn có thêm."

      "Ai, mẹ kiếp, cho em biết!" Hạ Vũ nhịn được lại rống lên: "Em dám mua thuốc thử xem!"

      Kỷ Hàn nổi giận: "Là chính có làm biện pháp an toàn,nếu mà cẩn thận, lại uống thuốc . . . . . ."

      "Vậy sinh thôi!"

      "Em sinh có!" Kỷ Hàn muốn đạp chết mà, sao đơn giản vậy, mang thai mười tháng phải là , người sinh đứa chẳng phải là , chịu khổ cũng phải là :
      " cho là bà đây là máy sinh con sao, sinh rồi lại sinh, tự sinh !"

      "Em ——" Gương mặt Hạ Vũ có vẻ rất tức giận, tự mình cố kiềm chế, bằng cuộc chuyện này lâm vào bế tắc: "Ý phải như vậy!"

      "Vậy ý là gì?"

      ". . . . . ." Hạ Vũ muốn nhưng lời lại ứ đọng ở cổ họng.
      Kỷ Hàn đợi lúc lâu, nhưng vẫn đợi được câu sau: " rốt cuộc muốn cái gì?"
      "Chúng ta kết hôn !" Hạ Vũ .

      Chuyện này lúc trước bọn họ từng qua, nhưng là sau đó thêm, Kỷ Hàn nghĩ tới lúc này lại nhắc đến:
      " cần!"
      chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị của .

      "Vì sao?"

      "Chỉ là cần!" Kết hôn. . . . . . Đây là chuyện mà trước kia mơ ước, nhưng bây giờ phải như vậy.

      "Em. . . . . ." Vẻ mặt Hạ Vũ có chút thất vọng nhìn : "Nếu. . . . . . Có em bé?"

      " có."

      " là nếu. . . . . ."

      " có nếu ——" xui xẻo như vậy đâu! Trúng thưởng lần muốn "May mắn", trúng thưởng hai lần vậy rất trái ý trời rồi.

      "Em lại muốn mua thuốc phải ? Em dám mua thuốc liền đem em giam giường, cho em ra khỏi cửa !"

      ". . . . . ." Kỷ Hàn mở to mắt, như là thể tin được là mình nghe cái gì: "Tôi. . . . . ."

      "Em có thể thử xem!" được làm được.

      "Điên mất ——" Kỷ Hàn thầm giơ ngón giữa (*) cho ở trong lòng, lần này là ai chọc ai thế này.
      (*) hành động rất thô tục

      "Tối hôm qua em , là của em!" Hạ Vũ đem lời tối qua của lại cho nghe.

      "Khụ khụ ——" Kỷ Hàn vừa nghe, liền tự mình làm mình sặc:
      "Thúi. . . . . . Thúi lắm. . . . . . lời buồn nôn như vậy, làm sao có thể là tôi ."
      Nhưng mà, trong đầu lại thoáng qua cái hình ảnh, ôm , nỉ non câu kia với . . . . . .

      "Hừ —— có hay tự em suy nghĩ , họ Hạ đây cũng dối."

      ". . . . . . có!" Bây giờ cho dù có, cũng thừa nhận :
      "Tôi uống rượu, tôi cái gì cũng biết, đương nhiên có thể tùy tiện lung tung rồi. . . . . . Tôi, tôi, tôi đói bụng rồi, ra ngoài ăn sáng ." xong, liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      079 : VỀ ĐƠN VỊ
       Edit: Méo méo
      Beta: Quảng Hằng







      Kỷ Hàn vừa đến cửa, tay còn chưa đặt vào nắm cửa, mơ hồ cảm thấy bên ngoài cửa có người ngừng lại.

      đứng lại, phía sau Hạ Vũ cũng nhận ra, từ từ lấy ra khẩu súng để dưới gối, súng của mang theo bên người quanh năm, chỉ cần gạt cái cần bảo hiểm chút là có thể bắn.

       Ở gần Hạ Vũ lâu bị ảnh hưởng, Kỷ Hàn sớm dưỡng thành thói quen này.

      Hai người bước chân thảm, tiếng động đến gần cánh cửa gỗ.

      “Suỵt ___ tiếng chút”.

      Bên ngoài cánh cửa truyền đến thanh bị cố ý đè thấp, nếu phải hai người Kỷ Hàn Hàn Vũ thính lực rất tốt, cũng nghe được:

      “Nếu dể hai người bọn họ nghe được, chắc chắn tôi có ngày yên ổn!”

      thanh này là… Tiểu Bạch!

      Kỷ Hàn ngây ngốc, cất khẩu súng trong tay .

      “Tối hôm qua bọn họ ra sức như vậy, khẳng định là bây giờ còn ngủ!” Tiếng Hắc Tử hơi lớn chút, nhưng vẫn cố ý đè thấp xuống.



      Hai người này sao lại ở đây?

      “Hắc hắc hắc --- bọn họ bị nghẹn nhiều năm như vậy, tối hôm qua đương nhiên phải kịch liệt chút rồi”.

      Cách chuyện của Hắc Tử, từ trước đến nay vẫn hề thay đổi.

      Sau đó, thông qua vách cửa chợt nghe tiếng cười dâm tiện của hai người truyền đến.

      Kỷ Hàn tiếng động nắm lấy tay cầm, hít hơi sâu, sau đó đột nhiên mở mạnh cửa ra ---

      “Ai ôi, chết tôi…”

      “Tiểu Hắc Tử, cậu muốn đè chết ông à!”

      Hai người Hắc Tử và Tiểu Bạch chuẩn bị trước, ngã trực tiếp vào phòng, ngã chỏng vó, ngẩng đầu nhìn hai người đứng, biết rằng bị tóm được rồi.

      “Hắc hắc hắc --- Thủ lĩnh, chị Kỷ, buổi sáng tốt lành”.

      Hắc Tử đứng lên trước tiên, chỉ biết ngây ngốc cười chào lão đại, sau đó chút lưu tình đem mọi tội lỗi đổ lên người Tiểu Bạch:

      “Là tên Tiểu Bạch này lôi kéo tôi đến đây, chuyện liên quan đến tôi đâu”.

      “Chết tiệt, Hắc Tử cậu …”

      Ngón tay Tiểu Bạch chỉ vào cậu ta, bản thân cũng sợ run lên và tránh xa ra: “Con mẹ nó, ý muốn nghe trộm phải là do cậu bày ra à?”

      “Là cậu sắp xếp”

      “Tối hôm qua là ai ở đây nghe lén say sưa thế ---“

      “Vậy còn cậu…”

      “Các cậu cái gì?”

      Lúc này Kỷ Hàn xem như nghe , vậy chuyện đêm qua của mình và Hạ Vũ bị hai tên khốn kiếp này trực tiếp nghe lén toàn bộ rồi?

      “Hử?” Tiểu Bạch thấy sắc mặt cực kỳ giận dữ: “Chẳng lẽ phát sao?”

      Lúc này Hạ Vũ đột nhiên vươn tay, sờ soạng người lúc, sau đó từ cổ áo của Kỷ Hàn kéo xuống lớp mỏng gì đó như giấy dính…

      Ầm---

      Da mặt Kỷ Hàn cứ thế mà nóng lên, lúc này còn có thể đốt cháy toàn bộ!

      “Hai tên khốn kiếp các cậu, bà muốn giết người!”. xong trực tiếp cầm lên khẩu súng, trong đầu chỉ còn lại có bốn chữ ‘Giết người diệt khẩu’!

      “Chết tiệt---“

      Hắc Tử cùng Tiểu Bạch hai người thấy thế, làm sao còn dám đứng lại, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng

      Hạ Vũ vội vàng vươn tay giữ chặt Kỷ Hàn: “Được rồi, được rồi… Hai người bọn họ cũng chỉ đùa thôi…”

      “Im miệng!”, Kỷ Hàn trừng mắt nhìn : “ biết xấu hổ nhưng tôi còn biết…”

      Nghĩ đến chuyện mình bị nghe trộm cả đêm,

      muốn lấy khối đậu hủ mà đâm đầu vào chết cho rồi!

      xuống lầu, hai tên cầm thú Hắc Tử và Tiểu Bạch áo mũ chỉnh tề đứng đó chờ. Bộ dáng của hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm cho Kỷ Hàn mặc dù sôi máu ở trong lòng cũng thể phát tác, chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi, đem bữa sáng nuốt vào cách vô cùng tức tối, chỉ có thể tự trách mình thiếu thận trọng, sơ sót mà thôi.

      Lúc đoàn người trở lại căn cứ huấn luyện trời cũng tối, cũng có kinh động nhiều người!

      “Duệ ca --- Mẹ về rồi!” Kỷ Hàn vươn tay ôm lấy con trai, ngừng hôn như mưa lên khuôn mặt nhắn của nó, đến khi mặt nó dính đầy nước bọt mới ngừng lại. Cẩn thận đánh giá nó, phát chỉ thời gian ngắn thấy, cậu nhóc kia cao hơn, cũng mập lên ít, hơn nữa… đen ít rồi.

      Kỷ Duệ xem xét vết sẹo mặt , khuôn mặt nhắn tràn đầy bất mãn, tức giận hồi lâu mới thả ra.

      “Nhóc con, trong khoảng thời gian này con làm gì?”

      xoa xoa vào mái tóc ngắn của con, so với thời điểm rời có vẻ ngắn hơn, đâm vào tay chút, nhưng thoạt nhìn rất sáng láng.

      “Chú Trầm huấn luyện cho con!” Kỷ Duệ xong, tạo dáng thành tư thế bắn tiêu chuẩn:

      “Thế nào?” Nó hướng về phía Kỷ Hàn quăng ra ánh mắt đắc ý.

      “Đẹp trai quá!” Kỷ Hàn hào phóng đánh giá cao, cuối cùng còn thêm câu tự hào: “ hổ là con của mẹ”.

      Kỷ Duệ tinh mắt thấy dưới cổ áo của điểm hồng xíu, liền vươn tay kéo cái: “Tiểu Kỷ Hàn, cúi xuống!”

       “Đây đây!” Kỷ Hàn vui vẻ cúi xuống.

      Ngón tay của Tiểu Duệ nắm lấy cổ áo của : “Đây là cái gì?”, nó chỉ vào vết hồng cổ

      Kỷ Hàn cứng người lại, kéo lại cổ áo, cười khan vài tiếng: “Cái đó… bị… bị muỗn cắn”.

      “Ừ hử---“

      tin! Cậu nhóc kia đặt tay đến trước ngực chỉ chỉ, rất có tư thế thẩm vấn:

      “Làm sao con muỗi cắn vào chỗ này được, nó lợi hại như vậy sao!” Coi nó là mấy tuổi thế…..

      “Khụ!” Kỷ Hàn biết thể gạt được cậu nhóc kia, biểu tình suy sụp, làm ra bộ dáng đáng thương:

      “Duệ ca minh giám, tiểu nhân chỉ là nhất thời sơ suất, cẩn thận say rượu làm bậy… Chuyện đó”

      Kỷ Duệ hừ hừ cười lạnh: “Tốt lắm, rất tốt!”

      Kỷ Hàn cẩn thận nhìn bộ dáng của nó, cũng biết là trong lòng cậu nhóc kia nghĩ cái gì, chỉ có thể giả vờ im lặng, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.

      “Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, còn có thể ân ái, tốt quá mà.”

      “Đâu có, đâu có ---“

      “Có rượu uống, còn có đàn ông phục vụ, Kỷ tiểu Hàn, ….”

      “Tạm thôi, tạm thôi---”

      “Giỏi lắm…  Giỏi lắm!”

      Kỷ Duệ rốt cuộc cũng bùng nổ: “Là chú ấy đúng hay , lại là chú ấy đúng hay !”.

      Ngón tay chỉ vào Kỷ Hàn:

      “Kỷ tiểu Hàn, người ta bị rắn cắn lần ba năm vẫn chưa hết sợ, bây giờ vết thương của mẹ lành nên quên đau à--- nhiều năm như vậy, ánh mắt của mẹ lại

      tiến bộ chút nào, hai ba lần đều bị chú ấy câu dẫn, mẹ … mẹ …”

      “Cái này… phải… chỉ tại uống rượu thôi!”

      Bị con trai mình mắng như vậy, Kỷ Hàn còn cách nào khác đành giống như dâu yếu ớt đáp lại câu.

      “Ai cho phép mẹ uống rượu!” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn : “Hay mẹ muốn chơi trò cá ăn kiến rồi kiến ăn cá lại, bảy năm trước là chú ấy uống say, bảy năm sau là

      mẹ uống say, có có lại ư…” – Thực là làm cậu tức chết mà.

      Có qua có lại …

      Kỷ Hàn bị cách của cậu làm cho vui vẻ, nhưng chỉ có thể nghiêm mặt dám cười, nếu lúc này mà cười ra khẳng định tên nhóc kia nổ tung.

      Qua hồi lâu, thấy cậu bớt giận chút, Kỷ Hàn mới bế cậu dậy, hướng mặt cậu hôn cái: “Duệ ca…, cám ơn con. Nhưng con nhìn , phải mẹ vẫn rất tốt đó sao? Đừng lo lắng nữa!”

      Tính tình của cậu tốt mà.

       “ thôi, chúng ta ra ngoài dạo nào…”

      “Hừ!” Kỷ Duệ xoay đầu sang nơi khác, thèm !

      Kỷ Hàn cười cười, cũng gì, cứ như vậy ôm cậu ra ngoài.

      Ban đêm trong quân doanh thực im lặng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy xa xa có thanh của tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm.

      Kỷ Hàn cứ ôm cậu như vậy và chậm rãi tới, gió biển thổi vi vu, trong nhất thời cũng lời nào!

      “Kỷ tiểu Hàn…” Cho đến khi từ vai truyền đến thanh rầu rĩ của cậu nhóc kia.

      “Ừ?”

      “Mẹ là tên đại ngốc nghếch”

      “…. Vậy con là cái gì?” Tiểu ngu ngốc sao!

      “Hừ---“  Kỷ Duệ bất mãn hừ lạnh: “Đừng đem chỉ số thông minh của mẹ đem so với con.”

      “Đúng đúng đúng, Duệ ca là người văn võ song toàn, nghìn năm có , nhất thống thiên hạ!” Kỷ Hàn gật đầu hùa theo lời cậu .

      “Kỷ tiểu Hàn”, qua hồi lâu, cậu nhóc kia lại mở miệng: “Mẹ…. mẹ đừng ngây ngốc bị chú ấy lừa lần nữa.”.

      Kỷ Hàn vỗ lên mông cậu cái: “Đương nhiên là , tại người mà mẹ nhất chính là con, con cũng phải biết.”

      với vẻ mặt nịnh nọt, sau đó cười cười ngâm nga mấy câu buồn nôn vào tai cậu: “Lòng mẹ chỉ có con, có con ~”

      Kỷ Duệ sợ run cả người, bịt tai lại, chút mặt mũi cũng chừa cho : “Lạc điệu, khó nghe muốn chết”.

      Nhưng Kỷ Hàn lại hưng phấn hát tiếp, tai này được, lại qua tai kia. Cuối cùng Kỷ Duệ chịu hết nỗi, lấy tay che miệng để cứu vớt lỗ tai của cậu, tránh để cho thanh của khủng bố thính giác của mình.

      “Kỷ tiểu Hàn, kể cho con nghe về nhiệm vụ mà mẹ chấp hành lần này .”

      Kỷ Hàn ôm cậu nhóc kia đến chỗ cái ghế và ngồi xuống.

      “Lần này, lúc mẹ đến thành phố S…”

      …….

      Có thể rằng, chiến đấu thực tiễn mới là hình thức huấn luyện tốt nhất. theo bọn Hạ Vũ ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm, so với việc tập huấn trong doanh trại tốt hơn rất nhiều.

      Tập huấn trong doanh trại có thể huấn luyện thể năng của bạn, tri thức của bạn, nhưng dù sao cũng chỉ có ít kiến thức có tính khả dụng.

      Trong thực phát sinh số tình huống đột biến thể đoán trước, bình thường trong đợt huấn luyện, lý thuyết có những nhân tố này, mọi phản ứng để xử lý những tình huống này đều được tích lũy từ trong chiến đấu thực tế.

      Sau khi Hạ Vũ Kỷ Hàn trở về đơn vị, đợt huấn luyện ma quỷ - đúng với phong cách của Hạ Vũ, được triển khai.

      Khoảng thời gian bọn họ rời , vài người rốt cuộc chịu nổi loại hình huấn luyện siêu hà khắc này, xin rời khỏi doanh trại hợp huấn.

      Thời điểm có Hạ Vũ, Thẩm Sùng thay huấn luyện.

      Tuy rằng so với Hạ Vũ thoải mái hơn được bao nhiêu, nhưng ‘bao nhiêu’ cũng là tốt hơn chút.

      Tình huống này cũng giống như khi bạn phải vác cái gì đó nặng 300 cân phía sau lưng, so với việc chỉ đeo 290 cân, tuy rằng chỉ có 10 cân, nhưng theo tâm lý mà , bạn có loại cảm giác gánh nặng được giảm bớt.

      Hạ Vũ vừa trở về, những ngày vốn dĩ được tốt lắm kia trôi qua càng khó khăn hơn. Nhìn thân quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang đứng xe, những người bên dưới đều cảm thấy đất bắt đầu có axit pantoteic chảy vào chân họ, vào đến tận xương tủy --- Hiển nhiên Hạ ma đầu ảnh hưởng rất lớn đến họ.

      thời gian ngắn gặp”

      Hạ Vũ quét mắt nhìn phía dưới kia, những gương mặt đen thui kia, dưới ánh đèn đều có thể lộ ra hết!

      Chúng đầy tớ đồng loạt nghĩ: Nếu để chúng ta gặp lại nhau, chi bằng xa nhau để luôn nhớ về nhau tốt hơn nhiều.

      Nhưng có ai dám thay mặt quần chúng nhân dân làm đại biểu ra những lời kia.

      Bây giờ là mười giờ 36 phút giờ Bắc Kinh, dựa theo thời gian biểu bình thường kia, tại bọn họ hẳn là được ở giường nghỉ ngơi dưỡng sức vì buổi huấn luyện ngày mai.

      Nhưng vì tiếng còi khẩn cấp tập hợp này, làm cho toàn bộ bọn họ từ phải lăn từ giường xuống và đến đây.

      Thời gian 2 phút, mặc xong quân phục, toàn bộ quân nhân đến tập hợp đông đủ sân huấn luyện rồi!

      Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu đen thui. Hạ Vũ vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, tốc độ nhanh ít!”

      Chuyện đó là đương nhiên rồi!

        Nhóm huấn luyện thầm lên mặt. Tốt xấu gì cũng là dưới đào tạo tàn bạo và ác độc của Hạ Vũ và Thẩm Sùng, loại lệnh tập hợp khẩn cấp vào ban đêm như thế này làm sao mà làm khó được họ. Cho dù vào giấc ngủ, vừa nghe tiếng còi kêu vang, cũng có thể lập tức nhảy vọt người lên, là tác dụng của loại phản xạ có điều kiện, sau đó nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị. Thời điểm tập hợp trình diện  thượng cấp, bên khóe miệng cũng còn dính ít nước bọt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      080: Ở ĐÂU CÓ ÁP BỨC Ở ĐÓ CÓ PHẢN KHÁNG
       Edit: Méo Méo

      Beta: Quảng Hằng





      “Hắc, cậu xem, tối nay, ấy muốn bắt chúng ta làm gì?”

      Có người đụng vào cánh tay của Thi công tử, tiếng động dùng ánh mắt hỏi . Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều biết năm đó Thi công tử từng là cấp dưới của Hạ ma đầu.

      năm đó … từng làm việc cho ma đầu.

      “Làm sao tôi biết!”

      Thi Thanh Trạch nhún vai, lần này ta cũng biết. Xem thời tiết này có vẻ có mưa, nhưng lại có gió mát mẻ, xem ra muốn đem bọn huấn luyện dã ngoại, cũng thể ép buộc bọn họ nhiều hơn.

      nghĩ ra!

      Hạ Vũ phát cho mỗi người khẩu AK, còn có 50 viên đạn. Sau đó giao cho mọi người nhiệm vụ: Chạy bộ đến phía trước sân bắn, mỗi người tìm chỗ đứng riêng theo quy định. Mọi người vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ… Loại nhiệm vụ này chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, so với việc khởi động làm nóng cơ thể vào buổi sáng còn có vẻ dễ dàng hơn. Bọn họ nghĩ rằng chẳng lẽ ma đầu này thường ngày ăn mặn nhiều quá, nay đổi thành ăn chay!

      Tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng tinh thần bọn bọn họ cũng dám thả lỏng, dù sao giang sơn dễ đỗi bản tính khó dời, kinh nghiệm máu chảy đầm đìa ở những lần giáo huấn trước bọn họ đều có qua. Cho nên bọn họ vẫn là thần kinh căng thẳng, nhanh chóng chạy tới địa điểm mà Hạ Vũ quy định.

      Lúcchạy được nữa đoạn đường, Kỷ Hàn chú ý thấy Hạ Vũ biết từ khi nào thoát ly đại đội, chạy đâu mất.

      Sau khi tới sân bắn, vẫn chưa thấy bong dáng của Hạ Vũ, đám người kia cũng phát ra Hạ Vũ biến mất, chờ lúc vẫn thấy xuất . Mọi người đứng ở vị trí bắn của chính mình, thần kinh vốn căng như dây đàn bắt đầu buông lỏng…

      Kỷ Hàn dám thả lỏng người, cũng nghĩ Hạ Vũ kêu bọn họ đứng đây giữa đêm khuya, rồi sau đó giao cho bọn họ nhiệm vụ dễ dàng thoải mái như vậy.

      Ban đêm, tầm nhìn ở sân bắn cũng , bắn trọng điểm ở chỗ tầm nhìn, nhất là thời điểm muốn nhắm chuẩn bắn chính xác. Ngẫu nhiên có gió biển, sức gió quá mạnh mẽ, tốc độ5 – 8m/s, trong hoàn cảnh như vậy, muốn bắn chỉ có thể dựa vào cảm giác.

      Để bắn chính xác, trọng điểm ở chỗ phương diện tầm nhìn. Nhưng hoàn cảnh thế này có thể độ chắn bắn chính xác giảm , làm tầm nhìn của người bắn cũng hẹp , có lẽ đến mấy giây, kẻ thù sớm thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của người nhắm, lúc này ngược lại có khả năng vì muốn bắn chuẩn mà lộ ra vị trí của mình, tạo cho kẻ thù cơ hội giết mình.

      Hả?

      Cảm giác, ban đêm, bắn chính xác…

      Trong đầu Kỷ Hàn đột nhiên phát ra vài điểm mấu chốt, trong lòng động cái, đột nhiên có chút hiểu tên Hạ Vũ kia muốn làm gì.

      Còn chưa kịp cảnh báo đồng đội, tiếp theo tràng tiếng nổ đột nhiên vang lên làm cho mọi người kinh ngạc. Pằng! Pằng! Pằng!. Vị trí mơ hồ , giây trước là nghe tiếng từ bên này, giây tiếp theo chạy sang bên kia, làm cho người nào xác định được mục tiêu đến tột cùng là ở nơi nào.

      Bắn mù!

      Hạ Vũ đây là muốn luyện cho bọn họ bắn mù, khảo sát lực chiến đấu ban đêm của bọn họ.

      Mà các đồng chí bên cạnh, sớm bị tiếng súng nổ đột nhiên vang lên làm cho kinh ngạc, cầm lấy súng trong tay, bắn về phía vừa nổ súng cách lộn xộn. Gió đêm mang theo mùi nước biển, nhanh chóng bị mùi thuốc súng lấn át.

      Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là bắn đại, súng trong tay ngừng bóp cò, hướng đến phía đối diện điên cuồng mà bắn. Lúc này bọn họ xem chừng hiểu dụng ý, cảm giác được vị trí Hạ Vũ ngay từ phía đối diện chính mình nổ súng, hồi bắn bên này hồi bắn bên kia, nắm chắc vị trí, nhưng…

      Đoán được chính là! Có lẽ thời điểm tiếp theo, vừa vặn liền vào tầm bắn của chính mình rồi!

      Mèo mù đều có thể đánh chết chuột, Hạ Vũ cũng có khả năng bị hạ bằng viên đạn

      Nhưng ra Kỷ Hàn bình tĩnh hơn, vài lần theo bọn Hạ Vũ làm nhiệm vụ, năng lực ứng biến tại của ràng cao hơn ít. Nhất là đoán được Hạ Vũ muốn khảo sát năng lực chiến đấu vào ban đêm của bọn họ.

      hít hơi sâu, khói súng trong khí tràn vào mũi, vào tai. Tiếng súng như tiếng pháo nổ bên tai, chậm rãi thoát khỏi thính giác của . tập trung vào cảm giác của chính mình, bóp cò, , hai, ba... Từng phát rồi lại từng phát, sạch lưu loát, chút nào run tay, những thanh hỗn loạn ở đây làm cho tiếng súng này ràng hơn.

      Hạ Vũ biết khi nào từ phía trước chạy về bên này, lẳng lặng đứng nấp ở phía sau mọi người, nhăn trán nhíu mày hìn đám binh lính này bắn loạn cả lên. Với tố chất tâm lý này, đừng cái gì là bắn mù, cái gì là lực tác chiến ban đêm, tên chết tên.

      Bỗng nhiên, thanh ràng, ngắn gọn và sắc nét theo tiếng súng nổ vang lên như trổ hết tài năng, lọt vào tai của .

      nhìn theo hướng phát ra tiếng súng, liền thấy bóng dáng kia, mỏng manh nhưng có vẻ yếu đuối, lộ ra bộ dáng quật cường kiêu ngạo. tay cầm súng, tay kia nắm chặn tay cầm súng, từng phát từng phát bắn ra bình tĩnh ràng.

      Tiếng súng này làm cho Hạ Vũ nhíu mày chậm rãi buông lỏng, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng ý thức được hướng về bên kia mà cong lên.

      Người phụ nữ này…

      Pằng!

      Thời điểm Kỷ Hàn bắn phát đạn cuối cùng, đột nhiên xoay người, ánh mắt phát cặp mắt kia nhìn mình qua bóng đêm. Đây là phản xạ có điều kiện, bắn ra phát đạn cuối cùng trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên hoảng sợ, phía sau cổ từng trận da gà đột nhiên nổi lên.

      Là Hạ Vũ!

      Lần đầu tiên phát đôi mắt đen như con thú hoang, tỏa sáng trong bóng đêm, giống như hai thanh súng lục, gắt gao tập trung vào .

      Hạ Vũ xuất từ trong bóng tối, những người khác hầu như là bắn loạn xạ hết đạn, có số người vào thời điểm Hạ Vũ thân rốt cuộc cũng phản ứng hiểu được đây là luyện tập cái dạng gì, miễn cưỡng ổn định tâm tư, ngắm vào mục tiêu để bắn.









      Hạ Vũ chút lưu tình hướng đến mông Bạn vua cua đạp tới!

      “Hỗn láo, ai dám đá ông thế---“ Bạn vua cua vừa quát to, quay đầu lại liền thấy Hạ Vũ xuất quỷ nhập thần đứng ở nơi đó, thiếu chút nữa hù chết ta: “Hạ…Hạ…Hạ…”

      Hạ Vũ để ý đến lắp bắp tiếp tục về phía trước, khách khí tiếp tục đá người rồi lại người. Mọi người đành phải ngoan ngoãn đứng lại, dâng chính mông mình ra nghênh đón cú đạp của .

      Hạ Vũ lạnh lùng cười : “Nếu ông đây là kẻ thù của các cậu, tại các cậu đều đám quay về Tô Châu bán trứng vịt rồi! Hơn ngàn phát đạn, trúng mục tiêu được bao nhiêu?”

      Mọi người tôi nhìn , nhìn tôi, sau đó… che mặt!

      cần đếm những lần bắn trúng mục tiêu mục tiêu là bao nhiêu, chính là trong lòng bọn họ cũng biết ràng rồi. Cái loại tình huống bắn phá lung tung ngay từ đầu này, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu chắc chắn là vô cùng thê thảm.

      “Tất cả đều có…”

      nhiều, những nhiệm vụ huấn luyện liên tiếp theotừ  miệng Hạ Vũ ra. Lúc này có bất kỳ kẻ nào dám gì, tất cả đều câm miệng, ngoan ngoãn lĩnh nhiệm vụ hoàn thành.

      “Em cần!”

      Thời điểm Kỷ Hàn cũng muốn theo đồng đội rời , Hạ Vũ giữ lại.

      “Vâng?”

      “Vừa rồi em làm tốt lắm!”, Hạ Vũ hiếm khi ở thời điểm huấn luyện, đưa ra lời khen ngợi.

      “Nhưng…” Phát đạn cuối cùng bắn trúng bia, hiển nhiên là do lực chú ý tập trung cao độ của vẫn là đủ, vẫn bị ảnh hưởng.

      cần là cần!” Hạ Vũ xong, liền đuổi kịp đại đội, im lặng trong chốc lát lại nghe tiếng Hạ ma đầu mắng: “Con mẹ nó đều chưa ăn cơm sao? Với tốc độ như vậy… để cho tôi đuổi kịp!”

      Kỷ Hàn nghĩ nghĩ chút, sau đó vẫn là đuổi kịp đồng đội, tuy rằng cần….

      Nhưng nếu nghĩ rằng, nếu lúc ấy, hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau chút, Hạ Vũ tuyệt đối có thể ở trong tình của huống Kỷ Hàn bắn trượt phát nào.

      còn chưa đủ a!



      *

      Trong những trường hợp bình thường huấn luyện vào ban đêm, vẫn là có dùng ánh sáng,  mặc kệ là ngọn đèn mỏng manh hay là ánh trăng. Nhưng Hạ Vũ cầu phải đạt đến trình độ là, cho dù hoàn toàn tối đen như mực, thể dùng thị giác, chỉ dựa vào thính giác cùng cảm giác mà bắn, nghe thanh mà phân biệt vị trí, trượt phát nào.

      ngày bắt đầu đối các đồng chí hợp huấn doanh là, thời điểm ban ngày phải tiếp nhận các loại hình huấn luyện cực kỳ tàn ác, buổi tối còn phải tăng ca huấn luyện thêm giờ, bấp chấp mưa gió tiến hành tập bắn trong đêm. Trong thời gian này tiếng oán than vang dậy khắp nơi, trong lòng mọi người đồng loạt mắng Hạ cặn bã, Hạ cầm thú.

      chỉ như vậy, Hạ Vũ còn muốn bọn họ phải có hiệu suất điều tra và năng lực quan sát cao, có thể thông qua thanh mà phán đoán, thông qua dấu chân, thông qua mùi hương và số chi tiết nhặt, đều có thể đoán được tình huống của đối phương. Phương pháp huấn luyện năng lực quan sát thực biết thái, ngẫu nhiên lấy ra người, sau đó cầu đại đội phân tích tình huống của người kia.

      Ngay từ đầu, mọi người tối thiểu chỉ có thể phân tích những mặt ngoài, ví dụ như thân cao bao nhiêu, mặc cái gì…, càng về sau càng quan tâm Hạ Vũ chỉ ai làm mẫu, đám người lập tức đều ra người này ba bữa đều ăn cái gì, ngày thả mấy cái rắm, toilet mấy lần, ngay cả mặc quần lót màu gì, quy luật tắm rửa thay đổi quần lót như thế nào đều bị moi ra.

      Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy tất cả chung quanh mình đều là paparazi

      Đêm nay, khó có được đêm mà Hạ Vũ đình chỉ huấn luyện, cũng là vì mấy ngày nay thao luyện từ xuống dưới, trình độ mọi người được nâng cao rất nhiều. Đêm khuya, Kỷ Duệ ngủ say, lúc này Kỷ Hàn cũng chuẩn bị muốn ngủ. Từ phía ngoài có tiếng gõ cửa, ra mở cửa, người đến là Hạ Vũ, với câu:

      “Đêm nay, có hứng thú làm kẻ trộm hay ?”

      Vì vậy, giữa đêm khuya yên tĩnh, thời điểm tất cả mọi người đều ngủ, có hai cái bóng đen, tiếng động lẻn vào ký túc xá của các đồng chí hợp huấn doanh.

      Ngày hôm sau, lúc bình minh, tiếng còi tập hợp vang lên, mọi người theo phản xạ có điều kiện từ giường đứng lên, xếp chăn mặc quần áo…. Mặc quần…

      “Chết tiệt! Quần của tôi đâu?”

      “Giày của tôi đâu?”

      “Fuck! Ai cầm mất dây lưng của ông rồi---“

      “…! Thời gian tập hợp tới rồi---“

      “Con mẹ nó, gặp ăn trộm sao---“

      Trong lúc nhất thời, các phòng trong ký túc xá đều rối loạn lung tung, đặc biệt là thời gian thương xót chút nào, tiếng còi tập hợp bên ngoài lại giống như giục hồn…

      “Chết tiệt! Tập hợp trước !”

      !”

      biết ai lên tiếng câu phá tan hỗn toàn, đoàn người bất chấp quần, giày, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá!

      Kỷ Hàn nhìn các chiến hữu đến trình diện, trận này là rất phấn khích. Nếu phải ở trong quân doanh được bảo vệ, cho phép cho người ngoài vào nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là thanh lí và chỉnh đốn tác phong hành động, mà đám người này vừa mới được lôi ra từ nhà chứa, đám quần áo mặt mang đầy vẻ kích động  . . . . . .

      “Hàn đội trưởng---” Tần Dịch … nhìn Kỷ Hàn quần áo chỉnh tề: “ bị trộm sao?”

      Trộm!

      Kỷ Hàn xấu hổ! Có tên trộm nào dám đến trộm nơi quân khu này, mà chỉ trộm giày, quần, thắt lưng… Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt oán niệm của Thi Thanh Trạch, rồi nhìn thấy thân trang phục của Thi công tử, Kỷ Hàn lập tức nhịn được liền phụt cười…

      Từ lúc biết Thi Thanh Trạch đến nay, người này lúc nào đều là thân áo mũ chỉnh tề che dấu bản chất tiểu cầm thú của chính mình, chưa khi nào chật vật qua như vậy…

      Bởi vì bản lĩnh của Thi Thanh Trạch có chút cao, cho nên Hạ Vũ từ mình đến ký túc xá ta ở tự mình ‘quan tâm chăm sóc’. Xem tình trạng này, Hạ Vũ quả thực là thực hành chính sách ba :   quần, chố áo, giày!

      Cho nên thảm nhất ký túc xá chính là Thi công tử của bọn họ, bây giờ là… gần như toàn bộ bị lột hết…

      Chỉ mặc cái quần tam giác cái áo lót, dungws run rẩy mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua, chấp nhận bị các chiến hữu năm bước cười trận trăm bước cười trận to.

      Toàn bộ mọi người, chỉ mình “bị trộm”, Thi Thanh Trạch cũng đoán được bảy tám phần, nên mới có oán niệm biết tình bè bạn, cũng thông báo trước cho tiếng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      080: Ở ĐÂU CÓ ÁP BỨC Ở ĐÓ CÓ PHẢN KHÁNG
       Edit: Méo Méo

      Beta: Quảng Hằng



      Hạ Vũ chắp tay sau lưng, nhìn mọi người: “Sao lại thế này?”

      “Báo cáo!” Bạn vua cua trước làm gương: “Gặp trộm ạ!” Tên trộm trộm mất quần của rồi!

      “Gặp trộm?” Hạ Vũ cười lạnh lùng: “Trộm đâu?”

      bắt được!”, nhìn thấy cười như vậy, trong lòng bạn vua cua đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      “Hắc Tử!” Hạ Vũ hô to tiếng, liền thấy Hắc Tử khiêng cái bao gì đó lớn đến, ném tới phía trước, còn phải là quần, là giày… Của bọn họ hay sao. Mọi người lập tức hiểu rồi, trộm kia chính là tên họ Hạ này.

      Lại nghĩ tới, Hạ Vũ vào đem quần áo của bọn họ lấy , bọn họ lại hay biết chút nào… Nhất thời cả đám đều cảm thấy phía sau lưng xuất lớp mồ hôi lạnh, nếu Hạ Vũ kia là tên sát thủ biến thái, như vậy vào hướng đến cổ bọn họ đâm xuống đao, có lẽ tại đám bọn họ đầu và cơ thể riêng biệt rồi.

      “Bọn người các cậu đều là những con gấu to xác”, Hắc Tử đem mọi thứ thả xuống, tùy tiện mắng, lắc lắc ngón tay của mình với bọn họ: “Quá đơn giản!”. Với chút bản lãnh như vậy, muốn vào SMT, chính là đưa thịt cho người ta.

      Mọi người trầm mặc, sau đó Hạ Vũ ra lệnh, mọi người đem quần áo trở về mặc vào!

      “Nhìn xem bộ dáng to xác như gấu của các cậu này” Hạ Vũ xong: “Tối hôm qua, lúc tôi cùng Kỷ Hàn vào, đám ngủ say như lợn chết, bị đem còn biết!”

      Cái gì…….

      vừa lời này ra, Kỷ Hàn cảm thấy có nhiều đôi mắt oán niệm bắn về phía mình. chỉ muốn lập công thầm, muốn làm người hùng nổi danh đâu, loại chuyện như thế này có thể nhắc đến tên mình càng tốt, kết quả ta lại chẳng biết chút nghĩa khí lôi tên ra như thế.

       “Tôi… lúc đó chẳng phải tôi cũng bị buộc à!” Kỷ Hàn với vẻ mặt vô tội: “Cấp có lệnh, tôi thể tuân theo!”

      như vậy cũng hề sai! Luật lệ của quân nhân, chính là phục tùng. Mọi người thu hồi tầm mắt oán niệm, chỉ có thể trách bọn họ ngủ quá mê, mới gặp phải Hạ Vũ.

      Bọn họ bị huấn luyện đến bây giờ, vừa nghe tiếng còi tập hợp vang lên, thân thể lập tức bật nhanh dậy theo phản xạ. Nhưng nghĩ tới lần này Hạ Vũ đại thiếu gia chơi kiểu hoạt động thổi còi này mà đổi nghề trộm đạo. Đến rồi đều im hơi lặng tiếng, làm cho bọn họ kịp phòng bị.

      “Nghĩ ở trong quân khu an toàn, nên có thể yên lòng ngủ ngon rồi ư?” Hạ Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Trận này là vừa bắt đầu, về sau còn nữa! Cho dù ngủ, các

      cậu cũng phải đem thần kinh cảnh giác cho tôi! Có nghe thấy !”

      !”

      Kỷ Hàn có chút may mắn nghĩ mình như thế còn có ít đặc quyền, chỉ trộm mà ko phải là bị trộm! Bất quá, khi vừa nghĩ như vậy Hạ Vũ liền phá hủy ý niệm tốt đẹp của

      “Về phần Kỷ Hàn…” Chỉ câu, đem lực chú ý của mọi người chuyển đến người “Là tôi đột xuất đến kiểm tra , đương nhiên, cũng có thể đến kiểm tra lại tôi bất cứ lúc nào.

      Lời này, nghe đến tai người trong cuộc, tỷ như Kỷ Hàn, Thi công tử cùng Tần Dịch, nó mang theo vài phần hương vị tán tỉnh. Nhưng nghe đến tai những người biết chuyện khác, đây chính là cái cơ hội tốt, cơ hội có thể báo thù! Kết quả là, những người biết chuyện liền dùng hai mắt “liếc mắt đưa tình” nhìn Kỷ Hàn, đem Kỷ Hàn xem thành Chúa cứu thế!

      “Kỷ đồng chí, trọng trách cách mạng đành phải trông cậy vào !”

      “Chúng tôi tin tưởng nhất định làm được, Kỷ Hàn đồng chí”

      “Kỷ Hàn, tiêu diệt cặn bã, cứu vớt Trái đất, là trách nhiệm của mọi người, tôi thích …” Bạn vua cua vỗ vỗ bả vai Kỷ Hàn, sau đó cảm thấy bả vai của chính mình cũng bị vỗ cái, kiên nhẫn đem cái tay để vai đẩy xuống: “Đừng làm rộn, tôi động viên tinh thần cho đồng chí…”

      “Cậu ai là cặn bã…”

      Từng trận gió lạnh từ phía sau thổi tới, làm cho bạn vua cua trực tiếp bị đông cứng, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, quay đầu lại phía sau liền thấy Hạ cặn bã… đúng, là Hạ sĩ quan, lập tức đổi hướng gió: “Là… Đương nhiên là tôi chính tôi rồi…”

      “Tôi ‘ghi nhớ’ lời cậu kĩ, mỗi người đều có trách nhiệm tiêu diệt cặn bã!” Hạ Vũ lập lại lời của ta, làm cho bạn vua cua lập tức rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào biết phải gì.

      Sau ngày hôm đó, Hạ Vũ quả nhiên được làm được, tùy thời điểm ngẫu nhiên mà thực vụ trộm đối với từng các túc xá, làm cho mọi người gần như bị tâm thần phân liệt, giấc ngủ hoảng sợ, lúc ngủ cũng phải căng thẳng đem tinh thần cảnh giác cao độ, lỗ tai vễnh lên cao, chỉ cần cơn gió thổi cỏ lay mọi người đều lập tức từ giường bật dậy, có số người rốt cuộc chịu nổi giai đoạn huấn luyện này, từ từ rời ít.

      Nhìn những người em rời này, trong lòng mọi người có chút nỡ, nhưng… Trong quân doanh hàng năm đều có tân binh gia nhập, cựu binh rời , hơn nữa bọn họ cũng chỉ là rời doanh trại huấn luyện, trở về đơn vị của chính mình, cho nên nỡ nỡ, cũng để những cảm xúc bi quan ảnh hưởng đến mọi người. Dù sao, tinh lực của mọi người chủ yếu là vẫn đặt ở việc làm thế nào để ứng phó với Hạ ma đầu.

      Mà làm thế nào để đối phó với Hạ ma đầu? Về mặt thể chất bọn họ có biện pháp, ở mặt bắn súng bọn họ cũng được, duy nhất chỉ có khả năng.

      Hôm nay, huấn luyện chấm dứt, sau khi ăn xong bữa chiều, mọi người quyết định đem Kỷ Hàn kéo đến hội nghị bàn tròn, thảo luận cách ứng phó Hạ ma đầu như thế nào!

      Từ sau khi rơi vào tay , bọn họ đều bị vây đánh trong tư thế bị động. Cái gọi là “muốn đánh người phải bắt đầu từ chỗ bị người đánh ", bị đánh nhiều rồi nên cũng biết được làm thế nào để khỏi bị đánh.Vì vậy bây giờ họ muốn phản kháng , để Hạ Ma Đầu biết rằng nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng !

      “Kỷ Hàn đồng chí, cậu cũng chưa kiểm tra ký túc xá của ta sao?”, có cơ hội tốt, làm sao có thể lãng phí như vậy!

      “Cái này…” Kỷ Hàn xấu hổ, tuy rằng Hạ Vũ có hoan nghênh ngẫu nhiên đến kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng… với cá tính nghiêm ngặt đến từng chi tiết của ta, làm sao có thể để lại nhược điểm cho có cơ hội phát ra đâu chứ.

      “Kỷ đội trưởng, vậy ta có kiểm tra nơi của hay ?” Tần Dịch hỏi với vẻ mặt tò mò của đứa trẻ.

      Người này đúng là … Bởi vì Hạ Vũ câu kia, làm hại trong khoảng thời gian này ngủ cũng an ổn, cơn gió thổi cỏ lay liền tập tức tỉnh dậy, kết quả chỉ nghe tiếng sấm vang mà thấy mưa to: “ có tới!”

      “Tiểu Hàn, theo giọng điệu của , là may mắn hay là oán niệm ta đến thế.” Thi công tử sâu sắc câu

      “Biến!” Kỷ Hàn trợn mắt trừng ta.



      “Bỏ hạt tiêu vào trong quần lót ta được nhỉ?” Bạn vua cua ở bên cạnh bỗng phát biểu câu.

      Trong khoảng thời gian này, bạn vua cua gánh chịu thiệt hại nặng nề nhất, đôi mắt lộ ra vẻ thâm quầng đậm, cho nên nhắc đến việc muốn chỉnh Hạ Vũ, hưởng ứng của ta là nhiệt liệt tích cực nhất, liền đưa ra chiêu gây tổn hại: “ lẻn vào ký túc xá ta tìm tòi, sau đó nhân cơ hội đổ hạt tiêu vào quần lót của ta.”

      Kỷ Hàn vừa nghe, liền cảm thấy sau ót mình đổ đầy mồ hôi! Hận thù đến mức vậy sao: “Khụ… Cái này…”

      “Con đến để cung cấp hạt tiêu đây!”

      Giọng trẻ con vang lên, làm cho mọi người sửng sốt, sau đó nhìn thấy cậu nhóc kia biết từ khi nào chen qua đám người tiến vào.

      “Duệ ca!” Kỷ Hàn trán đầy vạch đen, cậu nhóc này vốn đầy oán niệm đối với Hạ Vũ, tại tóm được cơ hội như vậy, cậu nhóc có thể buông tha sao?

      “Bình thương hạt tiêu có mùi hương dễ bị phát

      Kỷ Duệ hưng phấn bừng bừng tham gia thảo luận: “Tốt nhất đem mùi hương giảm ít, trộn ít thứ khác vào…”

      Cậu phân tích trình tự ràng, mọi người nghe đều gật đầu đồng ý.

      Cuối cùng, mọi người như vậy thống nhất ý kiến, mà Kỷ Hàn - người tiến hành nhiệm vụ, từ đầu đến cuối chỉ ở bên lắng nghe.

      “Kỷ đồng chí, phải nhờ vào rồi!”

      “Chúng tôi che dấu giúp !”

      chính là niềm hy vọng của chúng tôi …”

      Nhìn những ánh mắt đợi chờ tràn đầy tín nhiệm kia, có cảm giác nhàm chán.

      Nhiệm vụ: Bỏ hạt tiêu vào quần lót của Hạ Vũ

      Người thực : Kỷ Hàn

      Giúp sức người thực : tất cả mọi người còn lại

      Thời gian thực : buổi chiều ngày mai sau khi huấn luyện chấm dứt

      Kỷ Hàn cảm thấy áp lực như núi.

      Ngày hôm sau.

      Trải qua nghị luận bàn tròn tối hôm trước, hôm nay mọi người huấn luyện với cảm giác phấn khích, đương nhiên là trừ Kỷ Hàn ra.

      Mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây, ngày huấn luyện sắp kết thúc, ánh mắt bọn họ lóe tinh quang.

      “Sao thế? Hôm nay đám lại hưng phấn như vậy” Hạ Vũ hai tay khoanh trước ngực, nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của bọn họ: “Xem ra là tôi cho luyện còn chưa đủ, mới để cho bọn người còn tinh thần như vậy.”

      “Hắc hắc hắc… đó là do huấn luyện viên làm việc nghiêm chỉnh, làm cho tinh thần chúng tôi tại được nâng cao.”

      “Huấn luyện viên, tôi có số việc muốn thỉnh giáo !”

      “Tôi cũng muốn thỉnh giáo ít về phương diện bắn súng…”

      “Tôi cũng muốn hỏi chút về phương diện chiến đấu gần…”



      Hôm nay mọi người đều biến thành những đứa trẻ chăm học, xoay quanh Hạ Vũ, đưa ra các loại vấn đề chuẩn bị tỉ mỉ để giữ lại, sau đó đưa tay ra phía sau hướng về Kỷ Hàn ngừng vẫy vẫy, ra hiệu cho hành động nhanh chút.

      Kỷ Hàn xem xét ánh mắt Hạ Vũ hướng đến mọi người giảng giải, thầm rời , hướng về ký túc xá Hạ Vũ để tiến hành kế hoạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :