1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mẹ Lưu Manh - Con Thiên Tài - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      062: Người đó

      Edit: Hilly
      Beta: Quảng Hằng





      "Có!" Lý Trạch lấy ra sổ ghi chép: "Tôi mới từ vài nhân viên tạp vụ bên Ngô Khoan trở về. Ngô Khoan từng theo tất cả bọn họ uống rượu lần, khoe khoang mình gần đây nhận được đại kim chủ bao nuôi, khi có tiền liền tìm người kia mượn, đám nhân viên tạp vụ kia mới đầu đương nhiên tin, bất quá sau khi đánh bạc, trong tay Ngô Khoan luôn dư dả ít, tiền đặt cược cũng càng ngày càng lớn... Đội trưởng Hàn, chị đoán đại kim chủ của Ngô Khoan là ai?" Lý Trạch đóng sổ lại.

      Kỷ Hàn liếc mắt nhìn : "Là Triệu Tùng sao?"

      "Chết tiệt! Làm sao mà chị biết thế!" Còn muốn để cho đoán chút: "Ngô Khoan này quả gã cực kỳ vô sỉ." Lý Trạch xong, đưa ra túi vật chứng chứa tờ giấy, Kỷ Hàn nhìn thoáng qua, đó là giấy vay nợ của Triệu Tùng, ngày tháng phía dưới, vừa vặn là ngày Triệu Tùng bị giết.

      "Đội trưởng Hàn, chị xem người này này có phải là vì mượn được tiền, kết quả thẹn quá thành giận đem cả nhà của Triệu Tùng..." Lý Trạch bạo gan suy đoán: "Chú Hồ phải , ngày hôm qua Ngô Khoan tìm chú vay tiền, mình gặp được vận may."

      Kỷ Hàn nhéo nhéo mũi: "Cậu cầm ảnh của Ngô Khoan, đến tiểu khu bên Triệu Tùng hỏi xem có hay thường lui tới bên đó, nhất là trong ngày gây án."

      Lý Trạch nhận nhiệm vụ sau đó liền rời khỏi văn phòng chấp hành. Kỷ Hàn cân nhắc quyển nhật ký cũ kĩ của Triệu Tùng trong tay, suy nghĩ chút, bấm số di động của Hạ Vũ.

      Thang máy ở lầu 15 mở ra, Hạ Vũ chờ sẵn ở bên ngoài, sau đó dẫn cùng nhau đến phòng hồ sơ. Hạ Vũ đem phần hồ sơ đưa cho , là Lâm Hải Bình, Kỷ Hàn nhanh chóng lật xem:

      Thời gian Lâm Hải Bình ở bộ đội, thành tích vẫn luôn rất tốt, có thể lưu lại tiếp tục ở trong bộ đội, nhưng lại lựa chọn chuyển ngành tới cục cảnh sát, ở cục cảnh sát biểu vẫn cực kì tốt, cống hiến thành tích tầm thường, sau đó... có sau đó, hi sinh vì nhiệm vụ .

      Kỷ Hàn nhìn phần tư liệu "đầu voi đuôi chuột" của Lâm Hải Bình, cảm giác này tựa như xem cuốn tiểu thuyết, phía trước mở đầu rất đặc sắc, đoạn giữa hứa hẹn cực kì hấp dẫn lại hề xuất đột nhiên chuyển thành kết cục.

      Kỷ Hàn nhìn xuống thời gian Lâm Hải Bình hi sinh vì nhiệm vụ, tháng 2 năm 1986. khỏi nghĩ đến trước đó nhìn thấy ở nhật ký của Triệu Tùng...

      Nếu quả đúng như lời người đó , chính là Lâm Hải Bình làm chuột bạch cho cái nghiên cứu X gì đó, kết quả... Thí nghiệm thành công, cũng thành oan hồn thí nghiệm thất bại.

      "Hạ Vũ, có từng nghe , về nhóm nghiên cứu X."

      "Đó là cái gì?"

      Kỷ Hàn nhìn phản ứng của , xem ra cũng biết. Cũng đúng, theo thời gian suy đoán, khi đó mới mấy tuổi thôi: "Về chuyện của Lâm Hải Bình, có ít thế này thôi à?"

      "Bên này có thể tra được cũng chỉ có những thứ này ." Hạ Vũ nhíu mày: "Từ năm 82 đến năm 87 những hồ sơ ghi lại trong khoảng thời gian này, ít hơn bất cứ năm nào khác..." chỉ chỉ số hồ sơ có phần ít ỏi bàn.

      "Các người tìm gì thế?"

      thanh to trầm đột nhiên vang lên, đem Kỷ Hàn dọa tới nhảy dựng lên.

      Ánh sáng trong phòng hồ sơ vốn tốt lắm, ngày thường lại ít có người đến, đột nhiên thình lình phát ra thanh , nếu phải là lá gan hai người bọn họ đều coi như lớn, sợ là sớm bị dọa đến ngất xỉu.

      Kỷ Hàn nhìn xuống, là ông cụ quản lý phòng tư liệu: "Lý đại gia, chúng cháu tìm chút tư liệu."

      "A!" Lý đại gia thấy là Kỷ Hàn: "Là tiểu Hàn à, phải nghe cháu bị điều rồi sao, sao lại trở về."

      "Trở về tra ít tư liệu." Kỷ Hàn chỉ chỉ cái giá phía còn trống: "Lý đại gia, sao bên này thiếu nhiều hơn so với mấy chỗ khác thếa."

      Lý đại gia đến gần, tiến tới nhìn xuống: "Cái này á... Cháy hết rồi ."

      Cháy?

      Lý đại gia đón hai người bọn họ cùng ông đến bên ngoài: "Các cậu có lẽ biết, cục cảnh sát trước kia có phát sinh trận  hoả hoạn." Lý đại gia rót trà cho hai người, chậm rãi : "Mấy hồ sơ này bị cháy gần hết vào lúc đó ."

      "Vậy sao bổ sung lại?"

      "Bổ lại được cái gì." Lý đại gia : "Chẳng qua cũng chỉ là mấy cái này chỉ là ghi lại số tội phạm tử hình mà thôi, dù sao cũng là ít người chết gì đó, bổ hay bổ cũng có gì khác biệt ."

      "Lý đại gia, ông ở tại cục cảnh sát bao nhiêu năm rồi?"

      "Lâu lắm rồi." Lý đại gia sờ sờ chân trái của mình: "Chân bị thương này cũng thể làm gì được, chính phủ thương cảm tôi, nên cho tôi công việc sống tạm." Lý đại gia là lão hồng quân, năm đó lúc còn tham gia chiến tranh giải phóng bị thương chân trái, nhặt về được mạng, sau này chính phủ an bài cho ông đến cục cảnh sát quản lý tư liệu: "Chắc cũng hơn 20 năm rồi."

      "Ông còn nhớ trong cục có cảnh sát tên Lâm Hải Bình hay ." Hạ Vũ hỏi, cũng là điều Kỷ Hàn muốn hỏi .

      "Lâm Hải Bình..." Ông lão híp mắt, tựa hồ ở trong trí nhớ tìm tòi xem có cái tên này này từng tồn tại hay , nhưng dù sao cũng lớn tuổi, đem tên lặp lặp lại vài lần, nhưng vẫn hề thấy khuôn mặt nào xuất cả.

      "Chính là người này." Hạ Vũ lấy ra cho Kỷ Hàn tấm hình chụp.

      Lý đại gia tiếp nhận ảnh chụp, ghé sát vào nhìn cho kỹ: "A -- Là tiểu Hải à."

      Kỷ Hàn nghe thấy khẩu khí này của ông, trong lòng vui vẻ: "Đại gia, ông biết ."

      "Biết, sao lại biết." mặt Lý đại gia che dấu hoài niệm về người trong tấm ảnh: "Cậu ta luôn gọi tôi là chú Lâm, lúc đó trời vừa mưa xuống, chân này của tôi liền lại đau, ta thường xuyên đến giúp tôi sửa sang lại tư liệu, là đứa trẻ tốt." Ông lão sâu kín thở dài.

      "Ông ta hi sinh vì nhiệm vụ như thế nào ?" Kỷ Hàn hỏi.

      "Tiểu Hải năm đó ở cục cảnh sát phá được ít vụ án, giống khả năng của cháu." Lý đại gia hướng về phía Kỷ Hàn : "Sau đó, vào ngày nọ, cậu ta tới chỗ tôi, với tôi là sau này cậu ta có đoạn thời gian thể tới giúp tôi được. Tôi hỏi có phải là thăng chức hay , cậu ta nhận được nhiệm vụ, phải rời khỏi đây thời gian, lúc đó tôi còn với ta biểu cho tốt, đây là khảo nghiệm tổ chức dành cho ta, có lẽ sau khi trở về là có thể từng bước thăng chức, bước lên mây. "

      Hồi ức luôn luôn dễ dàng làm nao động lòng nguời: "Lần đó, khi cậu ta rời khỏi khoảng hơn tháng, sau khi trở về cả người khỏe mạnh lên ít..." tới đây, Lý đại gia dừng lại, giống như biết nên tiếp theo như thế nào: "Nhưng tôi vẫn cảm giác... Có chút gì đó thích hợp."

      "Cái gì thích hợp?" Kỷ Hàn nóng vội truy vấn .

      "Vẫn đúng là tiểu Hải, nhưng có cảm giác có điểm bất đồng." Lý đại gia nhớ lại thời gian gặp mặt Lâm Hải Bình lần cuối cùng: "Tiểu Hải tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng là đứa trẻ tốt bụng, ở ngoài mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình . Nhưng từ lần đó trở về, cậu ta từ từ thay đổi, trở nên hung hãn tàn nhẫn, nghe ở thời điểm truy bắt tội phạm, thường xuyên đem tội phạm làm bể đầu chảy máu, gãy tay gãy chân, cả người trở nên nóng nảy cáu kỉnh, có lần tới chỗ tôi, chúng tôi chuyện phiếm chút, cậu ta đột nhiên ngã xuống đất, ngừng vỗ đầu mình, ngừng la hét rằng đau quá, thiếu chút nữa đập đầu vào mặt đất, may mắn tôi vẫn lôi kéo cậu ta, nếu thực cậu ta đập nát đầu mình. ... Bộ dáng tiểu Hải phát cuồng làm cho người ta sợ hãi, khí lực cũng phi thường lớn, khi đó phải vài người cùng nhau hỗ trợ mới miễn cưỡng đè cậu ta lại được, cho cậu ta liều thuốc an thần cũng vô dụng."

      "Sau đó sao!" Kỷ Hàn ở bên cạnh lo lắng nghe, thế nhưng lão nhân gia hồi tưởng lại lúc nào cũng phải từ từ mới nhớ ra, thể vội.

      "Sau đó..." Lý đại gia hồi tưởng chuyện tình lúc trước: "Sau lại đột nhiên người bước vào."

      " người?"

      "Ừ! người đàn ông rất đẹp."

      người đàn ông, lại dùng từ đẹp đến hình dung? Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ đối mặt cùng nhìn nhau, gì! Im lặng chờ Lý đại gia tiếp tục nhớ lại.

      "Người kia dáng người gầy, làn da rất trắng, như là rất ít khi phơi nắng dưới mặt trời, mái tóc đen được dưỡng rất dài, lại làm cho người ta cảm thấy giống con , ngược lại có thêm loại khí chất quý tộc, mặc áo dài trắng chắc là bác sĩ, đến đây sau đó cắm cho tiểu Hải cái châm biết là vật gì, tiểu Hải liền an tĩnh lại ngủ thiếp , sau đó đem tiểu Hải mang , từ lúc đó tôi còn gặp lại tiểu Hải nữa."

      "Người đàn ông kia là ai ông biết ?" Thằng cha xinh đẹp kia chắc hẳn là có liên quan với cái nghiên cứu X chó má gì đó.

      Ông lão uống ngụm trà, thấm nhuận vào cổ họng có chút khô khan, cố gắng bình tĩnh lai cảm xúc của mình: "Về sau người đàn ông kia có quay lại cục cảnh sát lần, mang về tro cốt của tiểu Hải, khi đó tìm đến tôi, đưa cho tôi lọ thuốc tiểu Hải cứ luôn nhắc nắc lại, thuốc kia có thể trị được bệnh cũ đùi tôi. Tôi có hỏi tiểu Hải chết như thế nào... ta lại , chỉ nhìn tôi cười cười, sau đó dùng cây đuốc đốt hết đám hồ sơ kia." Lý đại gia chỉ chỉ, chính là nơi vừa rồi bọn Kỷ Hàn đứng tại chỗ kia. Cái giá chứa hồ sơ ở so với những khác thực khác nhau rất nhiều.

      "Phóng hỏa!" Kỷ Hàn trợn tròn mắt, tên kia cũng quá lớn mật rồi, trực tiếp chạy đến cục cảnh sát rồi phóng hỏa. Hạ Vũ cũng sửng sốt, gã đó cũng quá kiêu ngạo, muốn sống nữa à.

      "Người nọ có bị bắt ?"

      "!" Lý đại gia lắc đầu, giống như cũng thấy thực khó hiểu: "Chẳng những bị bắt, cục cảnh sát còn phong tỏa chuyện đó cơ, cho phép người khác ra bên ngoài, tôi nhớ lúc ấy, có người trong bộ đội còn tới đây nữa chứ... Hình như là trưởng quan họ Hạ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      063: chân tướng?
      Edit: Hilly
      Beta: Quảng Hằng

      Họ Hạ !

      Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hàn là nghĩ đến cha của Hạ Vũ, nhưng.... trùng hợp như vậy chứ?

      Sau đó, Lý đại gia cũng thêm gì nữa, im lặng uống trà. Kỷ Hàn nhìn bộ dáng ông lão như vậy, hỏi cũng được gì, liền theo Hạ Vũ rời khỏi phòng tư liệu. Sắc trời cũng tối, ngày bận rộn luôn cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh.

      Kỷ Hàn cân nhắc làm thế nào mở lời với Hạ Vũ, như trở lại thời gian mấy ngày ở trong quân đội, Hạ Vũ luôn nhìn thấu suy nghĩ của trước bước, mở điện thoại gọi cho Trầm Sùng, để dẫn dắt đội thêm mấy ngày, còn mình lưu lại nơi này, cùng với Kỷ Hàn chờ cho vụ án kết thúc.

      "Kỳ ... có thể về trước." Kỷ Hàn . sớm qua giờ tan tầm, cục cảnh sát ngoài đồng nghiệp trực ban, hơn nửa những người khác đều về. Tổ trọng án có mấy em, liên tiếp mấy ngày qua lăn lộn, xem ra vụ án này nhất thời cũng chưa kết thúc được, hôm nay cũng đều về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại tiếp tục cố gắng.

      Hai người ra khỏi cục cảnh sát, hơi lạnh của gió đêm thổi tới, sau cơn mưa trong gió mang theo nhiều hơi ẩm. Lúc ngang qua tòa nhà kia, Kỷ Hàn dừng lại, ngừng bước nhìn từ xuống dưới, thi thể nhảy lầu sớm được mang , vết máu đất cũng sớm bị nước rửa trôi, ngoại trừ dây rào giới tuyến màu vàng quây xung quanh để cho người qua lại rằng nơi này xảy ra chuyện, bằng đúng là nhìn ra.

      Hạ Vũ theo tầm mắt của ngẩng đầu nhìn lại, rồi ngẩn ra! Ban ngày lúc việc liên tiếp xảy ra, cũng chú ý tới chuyện này, tại bỗng nhiên suy nghĩ lại, mới cảm thấy có chút thích hợp: "Em có nhìn thấy phía ?" Tầng cùng rất cao so với mặt đất, hơn nữa, khi đó là giữa trưa, ánh sáng chiếu rọi mạnh nhất. Trong hoàn cảnh khi đó, muốn nhìn thấy tình hình tại lan can tầng thượng, hoàn toàn là có khả năng.

      "Có thể!" Kỷ Hàn trả lời rất bình thường, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng: "Độ cao ấy tính vào đâu, thị lực của tôi từ bé đặc biệt tốt."

      Hạ Vũ gì, thị lực của này quá tốt .

      "Có cảm giác là lạ ở chỗ nào ấy." Kỷ Hàn chỉ chỉ hàng rào bằng sắt của tầng thượng, có mấy cột lan can bị gãy, cũng chính là khi Kỷ Hàn vừa mới vọt tới tầng thượng nhìn thấy, mặt gãy trơn nhẵn giống như là có người cắt. ..

      Nhưng cửa lên sân thượng lại được khóa trái từ bên ngoài, sân thượng cũng thấy có người khác, đủ các loại dấu hiệu chứng thực Ngô Khoan có thể tự sát -- cưa lan can sắt thành lỗ hổng, sau đó nhảy lầu.

      Hạ Vũ híp mắt, nhìn về phía lan can sắp xếp thành hàng của tầng thượng, bên của phần lan can bị gãy, gần như có hình dạng gập vuông góc về phía dưới.

      "Nếu như tại thời điểm người bị hại nhảy ra ngoài, đột nhiên đổi ý túm lấy song sắt, song sắt chịu lực hẳn phải gập về phía bên ngoài, mà phải là gập xuống phía dưới như thế này."

      xong, hai người cùng nhau chạy vào tòa nhà.

      Bởi vì nguyên nhân có án mạng xảy ra, nhân viên hôm nay của tòa nhà sớm bị đuổi về, cả tòa cao ốc đều chìm trong im lặng, hai người chạy lên đỉnh, qua dây rào giới tuyến, Kỷ Hàn đưa tay thử sờ lan can kia, độ bền rất tốt, để đem nó kéo thành vuông góc xuống phía dưới, cần lực rất lớn, nếu như giống với Ngô Khoan người gầy teo, trọng lượng còn chưa đến 60kg, căn bản là làm được.

      Kỷ Hàn nhìn xuống phía dưới, dưới tình huống Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng leo lên hàng rào xi măng, sau đó, nhảy xuống phía dưới...

      "Tiểu Hàn!"

      Lúc Hạ Vũ quay đầu lại, nhìn thấy tỉnh táo từ hàng rào ngã xuống, hai mắt mở lớn, xông về phía hàng rào, liền thấy tay nắm lấy song sắt bị gập xuống phía dưới kia, lấy đà, nhảy vào cửa sổ gần đó nhất.

      Mẹ kiếp!

      Hạ Vũ khẽ rủa ở trong lòng, sau đó nhanh chóng vọt xuống phía dưới!

      Kỷ Hàn nhảy vào trong phòng, trong phòng rất tối, Kỷ Hàn mở điện thoại di động ra, mượn ánh sáng của di động, nhìn xuống xung quanh, đây căn phòng hỗn tạp, bên trong chất đống ít tạp vật, Kỷ Hàn tới cạnh cửa tìm được công tác bật đèn, vừa mới nhấn nút, cửa phanh tiếng bị đá văng cách thô lỗ từ bên ngoài, may mắn Kỷ Hàn nhanh chóng tránh, bằng ván cửa kia liền đập lên thân thể nhắn của .

      "Chết tiệt, ..."

      Kỷ Hàn còn chưa mắng xong, từ bên ngoài vào người đàn ông mang vẻ mặt hung dữ mà đánh gãy lời : "Lần sau em còn dám làm như thế này thử xem."

      "Hả?" hiểu gì hết.

      "Em..." Nhìn bộ dáng hồn nhiên biết mình làm gì của , Hạ Vũ càng giận mà có chỗ phát tiết, thô lỗ đem ấn đến tường, há miệng nuốt lấy tất cả nghi vấn của .

      Người phụ nữ chết tiệt này!

      Kỷ Hàn mắt mở lớn, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy cái tên đột nhiên động dục này ra, tiếc là sức lực bẩm sinh bằng người ta, xô đẩy cả buổi, vẫn thể giải thoát mình khỏi ma trảo của tên này, ngược lại là đem mình mệt mỏi quá mức.

      Răng môi va chạm vào nhau, giống như cơn gió lốc quét tới, có dịu dàng, càng giống như là cắn xé.

      Hướng môi dùng sức cắn cái, đau đến nỗi hít mạnh hơi, sau đó mới buông môi ra.

      Thở hồng hộc --

      Hơi thở hai người có chút hỗn loạn, hòa lẫn vào nhau, ở trong căn phòng an tĩnh, nghe qua có vẻ ái muội và ... cuồng dã.

      "... Con mẹ nó động dục à!" Kỷ Hàn muốn đẩy ra, lời mới ra bởi vì vừa mới hôn môi mà lộ ra chút lực bất tòng tâm.

      Thấy như vậy, lửa giận tên trong lòng Hạ Vũ thoáng nguội bớt : "Lần sau được làm như vậy nữa."

      "Tôi... Tôi, mẹ kiếp, cũng biết cái gì?" làm cái gì ? thoát y sắc dụ , làm cái gì đột nhiên lại hóa thân thành sói, Kỷ Hàn vứt cho cái khinh thường.

      "Mẹ kiếp, em vừa nhảy lầu!" nàng này giả ngu hay là khờ thế? Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Hạ Vũ liền cảm thấy lửa giận trong lòng vừa lạnh lại bốc lên ít.

      "Tôi cũng muốn chết, nhảy với chả lầu." Kỷ Hàn nổi giận đấm vào ngực : "Tôi chỉ là nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, từ sân thượng đến căn phòng này... ngoài suy đoán, nương theo cái lan can kia, từ sân thượng đến phòng..."

      "Em..." Xem vẻ mặt lại lâm vào bộ dáng tự hỏi, Hạ Vũ nâng lên cằm của , để cho nhìn vào hai mắt mình: "Khốn kiếp, em có nghĩ tới , nếu tay bắt được cái lan can nào hoặc có cố xảy ra chẳng hạn, vậy hậu quả là gì."

      "Ách..." Kỷ Hàn nhìn sắc mặt xanh mét của , biết rất tức giận. Bằng khuôn mặt quan tài ngàn năm đổi, xuất nhiều cảm xúc như vậy: "Khụ! Được... Được rồi, về sau tôi chú ý đến ." Đưa tay đẩy cái: "Buông ra!"

      Hạ Vũ sắc mặt hài lòng buông lỏng tay, Kỷ Hàn vuốt lại mặt, nhìn đến các vết bẩn lộn xộn sàn nhà, hiển nhiên là có người cố ý xóa , xóa dấu chân mặt đất.

      "Như vậy có thể lý giải, vì sao cửa sân thượng lại bị khóa ở ngoài." Kỷ Hàn đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ xem xét xuống, độ cao này nhìn là có chút làm cho người ta sợ hãi, từ này ngã xuống chết mới là lạ, hành động vừa rồi của đúng là rất thiếu sót... Thế nhưng, bởi vì làm, nên mới hiểu được nhìn như rất đáng sợ, nhưng mà độ khó cũng lớn.

      "Chúng ta bị chiếc cửa sân thượng qua mắt." Kỷ Hàn : "Đây là suy đoán theo cảm tính, ví dụ như làm cho xông lên sân thượng, nhìn xuống lan can thấy đôi giầy, cảm thấy người chết tự mình trèo qua lan can, sau đó nhảy xuống."

      "Cho nên, khi nhìn thấy cửa sân thượng bị khóa từ bên ngoài, " Hạ Vũ tiếp lời của : "Ấn tượng đầu tiên chính là có ai có thể từ bên ngoài vào, chỉ có duy nhất người chết, đương nhiên cho rằng người chết đúng là tự sát."

       (=__= giống Conan vãi!!)

      "Thế nhưng đó chỉ là hiên trường giả của vụ tự tử." Kỷ Hàn chỉ chỉ gian phòng lưu trữ này: "Nơi này mới là trường đầu tiên. Ngô Khoan có thể là từ nơi này ngã xuống." Độ cao nơi này cũng giống vậy đủ đem người ngã thành bánh thịt.

      "Ngô Khoan đến chỗ này làm gì?" Đây là gian phòng chứa đồ, nếu có chuyện gì, ai lại muốn tới nơi này?

      "Có lẽ là có người hẹn ." Kỷ Hàn đưa ra giả thiết: "Ngô Khoan thích đánh bạc, thích nhất là cá độ! Tôi nhớ ..." Kỷ Hàn lấy di động ra, tìm kiếm lịch thi của trận bóng được truyền hình trực tiếp ngày hôm nay: "Hôm nay kênh thể thao có trận bóng được phát sóng trực tiếp, nếu phải cần thiết, hẳn là muốn ngồi ở trước tivi theo dõi trận đấu, đến khi có kết quả, mà phải đến nơi này để chịu chết." Dân cờ bạc đều thích như vậy, chính mắt nhìn thấy kết quả: "Người nào có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho đem lực chú ý rời khỏi trận đấu chứ... Có lẽ nhất định phải là người..." Kỷ Hàn tiếp tục suy đoán của chính mình: "Ngô Khoan sống đến loại tình trạng này, ngay cả vợ cũng mang theo con rời , cũng thể làm cho từ bỏ cờ bạc. Loại này người có tính tình cờ bạc cứng cỏi như vậy còn có người nào có thể làm cho chú ý như vậy?"

      "Thay vì là người, bằng là tiền !" Hạ Vũ trả lời vấn đề của .

      Hai người liếc nhau cái, trong lòng đều có suy nghĩ! Nhưng... Vì sao lại vậy chứ?

      Cái này cũng chỉ là suy đoán của người mà thôi, cũng đủ bằng chứng để kết luận, cứ theo suy luận của bọn họ, còn cần chứng cớ xác thực nữa.

      Kỷ Hàn bấm dãy số điện thoại 8 số: "Này! Lý Trạch, tôi muốn cậu tìm địa chỉ..."

      Căn cứ theo địa chỉ lấy từ Lý Trạch, hai người lái xe tới khu nhà trọ cũ. Kỷ Hàn xác định lại biển số nhà, sau đó ấn chuông cửa.

      "Ai đó --" cửa mở ra, Hồ Giai nhìn ra bên ngoài, cách cánh cửa sắt nhìn thấy Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ, có chút kinh ngạc: "Cảnh sát Kỷ, sao các vị lại đến đây."

      "Giai Giai, chú Hồ có nhà ?" Kỷ Hàn : "Bọn chị đến tìm chú Hồ, có số việc muốn hỏi chú chút."

      "Ba em ở trong thư phòng." Hồ Giai đem cửa mở ra, dẫn bọn họ đến trước căn phòng, gõ cửa: "Ba, cảnh sát Kỷ tới tìm ba..." Bên trong có truyền lại tiếng đáp, Hồ Giai lại gõ thêm hai tiếng: "Ba? Ba có trong đó ?"

      Trong phòng vẫn im lặng có bất kỳ thanh nào, Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ liếc nhìn nhau cái, kéo Hồ Giai ra, tới gần cánh cửa, đem lỗ tai dán tại cánh cửa vẫn nghe thấy thanh nào, im lặng lấy súng lục ra, liếc nhìn Hạ Vũ cái, hai người đồng thời lui về phía sau từng bước, sau đó đá cửa ra --

      Đèn vẫn được mở, trong thư phòng nho , Hồ Thành vẫn nhúc nhích ghé vào bàn, ngay cả khi bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng thể đem ông đánh thức.

      Kỷ Hàn chạy tới, nhìn thoáng qua, lập tức hô: "Mau gọi xe cứu thương!"

      "Ba --" Hồ Giai chậm nửa nhịp, vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe cứu thương mang Hồ Thành , mới hồi phục tinh thần lại: "Cảnh sát Kỷ, ba em... Ba em ông..." Cả người run rẩy.

      "Yên tâm , có việc gì !" Kỷ Hàn ôm lấy an ủi: " có việc gì !"

      Biết tin liền chạy tới, mấy thành viên khác trong tổ trọng án khoác cho chiếc khăn lông, sau đó đưa lấy lời khai,

      Kỷ Hàn bước vào thư phòng, bàn có lá thư, là bút tích của Hồ Thành!

      "Sếp, xảy ra chuyện gì thế." Lý Trạch tới, Kỷ Hàn đưa lá thư trong tay cho cậu.

      Mọi người:

      Rất xin lỗi khi lấy phương thức như vậy để gặp mặt với mọi người, khi mọi người nhìn thấy lá thư này, hẳn là tôi mất, tôi dùng cái chết để bồi hoàn lại mọi tội ác.

      Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, tôi chính là hung thủ, tôi giết Ngô Khoan, tôi đẩy ta từ lầu xuống, tạo ra trường tự sát giả.

      Đây là trận đánh cuộc, tôi, Triệu Tùng cùng Ngô Khoan ba người ván bài.

      Mấy năm nay tôi cũng nghiện vào cờ bạc, cờ bạc đem tất cả lớn tích góp trong nhiều năm tiêu tốn hết. Nhìn sổ tiết kiệm trống rỗng, tôi cảm thấy mình cực kỳ thất bại, nghĩ đến chính mình muộn nhất là sang năm nên dừng lại, tiểu Giai vẫn còn phải đến trường...

      Mọi người biết đặc tính lớn nhất của dân cờ bạc là cái gì , chính là tin chắc lần tới nữ thần may mắn đứng ở bên mình. Tôi cũng phải ngoại lệ, ngày đó có trận đá bóng, tôi cảm thấy tôi nắm chắc, nhưng mà tôi có bao nhiêu tiền, tôi với mình đó là cơ hội đánh trận cuối cùng, vì thế tôi tìm Triệu Tùng.

      Sở dĩ biết đến Triệu Tùng, cũng là từ Ngô Khoan mà ra. Ngô Khoan với tôi, nắm bí mật của Triệu Tùng, chỉ cần mở miệng, Triệu Tùng nhất định cho vay tiền. Tôi lúc ấy là tâm hồn tham tiền, thực tìm Triệu Tùng, mở miệng đòi tiền của , Triệu Tùng kia là người thông minh, hai ba câu liền phá vỡ lời dối của tôi, nhưng mà... Ông ta cũng có đuổi tôi , ngược lại mở miệng muốn đem tiền cho tôi mượn, ông ta ông ta cũng muốn cùng tôi đánh cược phen: đánh cược rất đơn giản, nếu trận đấu kia tôi thắng tiền này tôi có thể cần trả ông ấy, nếu thua... tôi phải giết người, chính là Ngô Khoan.

      Tôi cảm thấy lúc đó như bị ma quỷ mê hoặc, bị tẩy sạch não, ngây ngô đáp ứng. Kết quả... Đúng vậy, tôi thua! Trận cược kia tôi gần như năm chắc trận cầu thắng, vậy mà lại thua. Tôi cùng đường, nghĩ đến cuộc đánh cược đó,... Tôi cảm thấy đời tôi bị hủy, suy nghĩ suốt buổi tối, tôi cảm thấy mình có cách nào giết người được. Tôi tìm Triệu Tùng, tôi muốn với ông ta là tiền tôi từ từ trả, nhưng tôi giết người .

      Tối hôm đó, tôi tới chỗ Triệu Tùng, xa xa liền thấy Ngô Khoan theo Triệu Tùng trong nhà ra, còn ngân nga, thấy như vậy tôi đoán chắc lại vay được của Triêu Tùng khoản. Đột nhiên trong đầu tôi xuất ý tưởng kinh khủng... Nếu, tôi giết Triệu Tùng, tôi phải trả lại tiền, lúc cảnh sát điều tra, Ngô Khoan là nghi phạm lớn nhất, tôi giết Ngô Khoan, như vậy...

      tại nghĩ lại, lúc ấy tôi điên rồi, mới có ý tưởng điên cuồng như vậy. Càng điên cuồng hơn là tôi chỉ suy nghĩ, còn thực . Ta giết ba người nhà Triệu Tùng, sau đó lại hẹn gặp Ngô Khoan, đẩy xuống lầu. Tất cả đều do tôi làm.

      ...

      Chữ viết kín cả tờ giấy, khai báo tất cả mọi tội lỗi. Lý Trạch sau khi xem xong, mặt trừ bỏ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, trong lúc nhất thời tìm được gì để . Chờ phục hồi lại tinh thần, thấy Kỷ Hàn kiểm tra tìm kiếm cả căn phòng.

      "Sếp, này... Này..." Tay run run cầm lá thư, đến giờ vẫn thể tin được là Hồ Thành lại làm ra tất cả: "Đây là sao?"

      "Cậu xem!" Kỷ Hàn nhìn cũng thèm liếc cái, sau đó ra khỏi thư phòng, quan sát gia đình này.

      Vợ Hồ Thành sớm mắc bệnh rồi qua đời, những năm gần đây vẫn ông ta mình nuôi nấng con . Trong nhà thiếu nữ chủ nhân chỉ có người đàn ông làm cảnh sát, luôn luôn có chút bừa bộn, may là còn có con , cho nên nhà này cũng có như trong dự đoán bừa bộn như vậy, ngược lại lại rất ngăn nắp, tất cả đồ vật được sắp đặt cách có trật tự.

      nhìn sang Hồ Giai lấy khẩu cung, sau đó bước vào phòng của ấy.

      căn phòng của nữ sinh nên trông như thế nào?

      Kỷ Hàn nhìn căn phòng trước mắt, chỉ có duy nhất ý tưởng: phòng của nữ sinh bình thường nên trông như vậy.

      Sạch , ngăn nắp, trật tự đến mức làm người ta có cảm giác thoải mái.

      Sách giá được sắp xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, những vật dụng bàn học cũng giống như vậy, Kỷ Hàn mở ngăn kéo ra, bên trong có vài con rối gỗ tinh xảo, chân tay và đầu con rối đều có thể tháo rời, tại, chúng được chia thành từng mảnh rải rác trong ngăn kéo, nhưng vẫn có trật tự, chân tay với chân tay, đầu được sắp xếp với đầu.

      Tâm Kỷ Hàn trầm xuống, đưa tay đẩy ngăn kéo trở lại, thời điểm vừa muốn ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bức ảnh giá sách, đó là ảnh của nhà ba người, ảnh chụp Hồ Thành ôm Hồ Giai, vợ ông dựa vào bên cạnh, nhà ba người hạnh phúc.

      Kỷ Hàn ra khỏi phòng, vào phòng khách ngồi đối diện với Hồ Giai.

      "Tiểu Giai!"

      "Cảnh sát Kỷ." Hồ Giai cảm xúc bình tĩnh ít, cặp mắt do khóc đỏ bừng, giống như con thỏ bị chấn kinh nhìn Kỷ Hàn: "Ba em..."

      "Chị rất tiếc!" Kỷ Hàn tiếc nuối thở dài: "Chú Hồ tự thú ."

      "Ba em ông..." Hồ Giai cúi đầu: "Ba em như thế nào?"

      "Chờ tin tức bệnh viện bên, bất quá... nếu tất cả điều này là , chờ chú Hồ tỉnh lại chịu trừng phạt của pháp luật." Kỷ Hàn xong: "Tiểu Giai, em cũng cho rằng chú Hồ là phạm nhân sao?"

      Hồ Giai chợt ngẩng đầu, đối mắt Kỷ Hàn: "... Ba em đương nhiên là có khả năng giết người... Ba em giết người ..."

      "Vậy em cảm thấy là ai?" Kỷ Hàn lấy ra lời khai của , vừa lật xem vừa hỏi: "Em tối hôm nay chú Hồ cũng chưa từng ra ngoài, trở về rồi ăn cơm sau khi ăn xong vào trong thư phòng, trở ra, trong lúc đó cũng có ai đến. Bọn chị khám xét nhật ký di động của chú Hồ, cũng có cuộc trò chuyện nào được ghi lại, thư chú Hồ để lại khai báo mọi tội lỗi gây ra..." xong, kêu Lý Trạch đưa lá thư tự thú của Hồ Thành cho xem.

      Hồ Giai run rẩy tiếp nhận thư: "... phải vậy, ba em giết người... Bọn họ phải do ba em giết... phải ba em giết..." Hồ Giai vùa kêu vừa khóc, càng ngừng lắc đầu, phủ nhận bức thư thừa nhận phạm tội của Hồ Thành.

      "Vậy bọn họ là do ai giết?" Kỷ Hàn nhìn chằm chằm , truy vấn : "Em biết ai giết bọn họ, đúng ?"

      "Em... Em biết, em biết --" Hồ Giai cả người run run : "Khi em tới bọn họ đều chết ... Đều chết..." ta nhắm chặt hai mắt, trong đầu lên cảnh tượng làm cho thể quên, từng mảnh của thi thể, đôi mắt mở to cứ như vậy nhìn chằm chằm ...

      "Hồ Giai!" Kỷ Hàn nắm lấy của bả vai ta: "Em bình tĩnh chút , cho chị biết rốt cục là xảy ra chuyện gì? Nếu em muốn cứu chú Hồ, nhanh cho chị biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

      "Cứu ba... Đúng, phải cứu ba... Cảnh sát Kỷ chị nhất định phải cứu ba em..." Hồ Giai giống như là người chết chìm, gắt gao bám lấy khúc gỗ nổi lên là Kỷ Hàn: "Em , cái gì em cũng , chỉ cần có thể cứu ba em... Ngày đó, em nhận được cuộc điện thoại..."

      Hồ Giai khóc thút thít , đứt quãng kể tất cả mọi chuyện.

      Chuyên ngành học của Hồ Giai là tâm lý phạm tội học, tiếp xúc tới đủ loại trường hợp phạm tội, nhưng mà... Từ đầu đến cuối chỉ có thể chạm đến mặt ngoài, loại cảm giác ngứa mà có chỗ gãi, hy vọng có thể chân chính tiếp xúc đến các vụ án mà chỉ nhìn mọi diễn biến trong văn bản dùng cho học tập, chỉ có tiếp xúc rồi, mới có thể tự thể nghiệm cách sâu sắc... Ngày đó, nhận được cuộc điện thoại, người trong điện thoại rằng cho cơ hội, có thể cho tham dự vụ án mạng...

      Cái này đối với chính là lời mê hoặc cách nào kháng cự!

      Theo như địa chỉ mà người trong chiếc điện thoại tới, bán tín bán nghi (nửa tin nửa ngờ) tới nhà Triệu Tùng, lúc mở cửa ra, thấy nhà ba người Triệu Tùng bị giết, thi thể bị phân thành nhiều mảnh đầy nền nhà thế nên: "Em bị dọa đến ngồi tê liệt mặt đất, em vừa muốn lấy điện thoại cầm trong tay ra để báo cảnh sát, người nọ lại gọi tới, nơi khác nhìn em, khiến em phải làm theo lời , nếu liền nổ súng giết em... Vì thế, em liền làm theo cầu của , đem thi thể bày thành dáng vẻ kia..." Hồ Giai vừa khóc vừa : "Cảnh sát Kỷ, em có giết người... Lúc em tới, bọn họ đều chết... Bọn họ cũng phải do ba em giết... Bọn họ là bị người kia giết chết ..."

      Kỷ Hàn kêu người ta đưa cho ly nước: "Hồ Giai, em... có phải em mắc bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

       (Wiki: Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại cách vô nghĩa mà kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.)

      Hồ Giai sợ run lên, sau đó gật đầu: "Đúng... em, em thích đem đồ vật phân loại cho đúng, nếu làm em liền cảm thấy thoải mái."

      "Chú Hồ cũng biết bệnh này của em sao?"

      "Vâng... Biết."

      Kỷ Hàn suy tư: "Hồ Giai... Nếu như lời em , vậy... Chị nghĩ em cùng chú Hồ hai người bị 'Người nọ' lợi dụng. Vậy còn Ngô Khoan sao?"

      "Ngô Khoan..." Nhắc tới tên này, khuôn mặt trẻ tuổi của Hồ Giai lóe lên hận ý: "Tên kia chính kẻ cặn bã." Nhắc tới Ngô Khoan, Hồ Giai tức giận đến toàn thân phát run: "Ngày đó em từ trong nhà Triệu Tùng ra, bị bắt gặp... Em cả người dính máu, sau khi thời đưa tin vụ án, tìm đến chỗ em rồi lấy việc đó để uy hiếp em... Uy hiếp em cùng ..." Hồ Giai môi dưới đều bị cắn ra máu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng hiển nhiên cũng thành công, mơ hồ khóc thành tiếng: "Tên cặn bã kia lấy việc đó để uy hiếp em cùng phát sinh quan hệ..." tới đây, tâm tư chất chưa của Hồ Giai, cuối cùng cũng bạo phát, giống như người thể khống chế được, ngừng gào khóc: "Rât bẩn... Em rất bẩn... ghê tởm..."

      Kỷ Hàn đem ôm vào lòng: " có việc gì , tên ác ôn kia chết, bao giờ có thể thương tổn em được nữa ..." Vài người khác ngồi ở bên cũng mang tâm tình trầm trọng, nghĩ tới... tình phức tạp như vậy.

      "Em nên tố giác sơm hơn mới phải." Lý Trạch hút điếu thuốc, nhưng lại để tay lên ngực tự hỏi, nếu là Hồ Giai, gặp phải chuyện như vậy, sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ ...Lại còn bị uy hiếp nữa, mới chỉ là nữ sinh tuổi đoán chừng bị dọa cho choáng váng, chỉ có thể mặc cho Ngô Khoan muốn làm gì làm .

      Có lẽ bọn họ là người ngoài cuộc luôn cảm thấy dễ dàng, câu nên sớm báo công an ra thực có lý! phải đương , bọn họ hiểu được cảm giác sợ hãi này, nội tâm bị dày vò vô cùng rối rắm.

      Nhưng vào lúc này, trong bệnh viện truyền đến tin tức, Hồ Thành qua cơn nguy kịch, may mắn phát sớm đưa đến bệnh viện đúng lúc tẩy ruột, tin tức đó cuối cùng cũng làm cho Hồ Giai bình tĩnh ít.

      "Ngô Khoan là do em giết sao?" Kỷ Hàn hỏi .

      Hồ Giai yên tĩnh hồi, cắn cắn môi: "Em đúng là muốn giết , em ngay cả muốn giết như thế nào đều chuẩn bị tốt... Sáng hôm đó em gọi điện thoại cho , hẹn tới phòng tạp vật của tòa nhà đó gặp mặt... Sau đó đưa cho đồ uống trộn sẵn thuốc, chờ sau khi ngủ, em lên sân thượng, từ bên ngoài đem cửa khóa trái, sau đó đem lan can sắt cưa đứt... Thừa dịp giữa trưa bên ngoài ít người, quay trở về căn phòng kia... Đến khi em trở lại... Ngô Khoan còn ở đó , em hoảng sợ, tìm hồi vẫn thấy. Em nghĩ có phải tỉnh dậy rồi chạy mất hay ... Khi đó em đột nhiên thở dài nhõm hơi, em chỉ là nhất thời bị tức giận làm mê muội đầu óc, thầm khen ngợi chạy... Em mới vừa xuống dưới lầu, Ngô Khoan liền từ phía rơi xuống..."

      " như vậy, Ngô Khoan phải do em giết ?"

      " phải." Hồ Giai lắc đầu.

      Kỷ Hàn sắp xếp mạch suy nghĩ; "E rằng... Đây chính là màn 'Hiểu lầm' tạo thành bi kịch."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 64: ĐỪNG ĐIỀU TRA NỮA.
       Edit: Tiểu Nhu





      " Hiểu lầm" mà tạo thành bi kịch!

      Kỷ Hàn :" Chờ chú Hồ tỉnh lại là biết thôi." Nếu tất cả đúng như nàng  như vậy, ....... xem Hồ Giai, biết kết quả như thế thừa nhận hay .

      Các thành viên của tổ trọng án có đêm ngủ, Kỷ Hàn cùng Ngô Giai ở bệnh viên chờ Hồ Thành tỉnh lại, vào lúc rạng sáng lúc năm giờ, người đàn ông trung niên nằm giường, rốt cục cũng có phản ứng.

      "Ba ——" Hồ Giai nằm ở mép giường kêu:" Ba........Con là Giai Giai đây....Ba ba....."

      Hồ Thành cố gắng nâng mí mắt rất nặng lên, mở mắt ra, nâng tay xoa xoa đầu Hồ Giai, sau đó nhìn Kỷ Hàn. Kỷ Hàn hiểu được những thay đổi khuôn mặt ông đó là lời thỉnh cầu.

      " Giai Giai, có thể mua giúp tôi cốc cafe được , dù sao chú Hồ cũng tỉnh, cũng có thể yên tâm chút rồi, nên ăn sáng , đừng làm chú Hồ lại phải lo lắng cho ."

      Hồ Giai nhìn nhìn Hồ Thành sau đó lại nhìn Kỷ Hàn, sau đó gật gật đầu đứng lên rồi ra ngoài.

      "Chú Hồ, có cảm thấy khá hơn chút nào ?" Kỷ Hàn kéo cái ghế dựa qua.

      Hồ Thành gật gật đầu:" Hàn đội trưởng, mọi việc đều là do tôi làm, bắt tôi là được rồi!" Tay Hồ Thành từ trong chăn vươn ra, túm chặt lấy áo của Kỷ Hàn:" Tôi nhận tội......Bắt tôi về quy án ."

      Kỷ Hàn nhìn thấy ông ta kích động như thế, trong lòng có cảm giác rất khó chịu nhưng thể thành lời, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ đều là như vậy, hít hơi sâu :" Chú Hồ, chú cũng làm cảnh sát nhiều năm chắc cũng biết trình tự kết án là như thế nào rồi." phải có người nhận tội là bọn họ kết án, bọn họ cần căn cứ vào chứng cứ để xác thực hưng thủ.

      Hồ Thành nhìn , tay cầm lấy đột nhiên buông lỏng ra:

      " Tiểu Hàn.....Tiểu Giai nó còn , nó hiểu chuyện." Ông vuốt mặt:" Mấy năm nay tôi đều chỉ lo công tác, có quan tâm chăm lo tốt cho mẹ con bọn họ. Sau khi vợ tôi mất, thời gian tôi ở cục cảnh sát ngày càng nhiều hơn, dùng công việc để để quên tất cả.......Càng ít quan tâm đến Tiểu Giai hơn......Tôi biết...... biết khi nào nó biến thành như vậy......." tới đây, cả người Hồ Thành lại trở nên kích động.

      "Chú Hồ, chú bình tĩnh chút!" Kỷ Hàn vội vàng trấn án ông ấy:' Mọi việc cũng như chú nghĩ đâu, Hồ Giai có giết người.......Ba người nhà Triệu Tùng phải do Hồ Giai giết!"

      " phải........" Hồ Thành ngây người, sau đó nắm chặt tay Kỷ Hàn :" cái gì.......... phải do Tiểu Giai giết sao........."

      " Chú Hồ." Kỷ Hàn muốn ông bình tĩnh chút:" Tôi bây giờ cần hỏi chú số việc, để xác thực những suy đoán của cháu.......Chú cần trả lời cháu hết sức chi tiết những câu hỏi đó."
      " Được, được...... cứ hỏi tôi biết cái gì đều cả." Vừa nghe được Hồ Giai vô tội, Hồ Thành như trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng.

      " Chú Hồ, trước tiên chú đem hết mọi việc mà chú biết kể cho cháu nghe ."

      " Buổi tối hôm đó, khi tôi tan tầm về nhà, thấy Tiểu Giai vội vội vàng vàng bắt taxi. Bình thường vào buổi tối Tiểu Giai rất ít khi ra ngoài, tôi liền theo phía sau nó, thấy con bé tiến vào trong trong khu nhà , tôi thấy hành vi của nó hết sức bất thường, liền xuống xe và lén theo nó."

      Hồ Thành nghiêm túc hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, bỏ qua bất cứ chi tiết nào:

      " Tôi dám quá gần nó, sợ bị nó phát , sau đó......Tôi thây nó vào căn phòng, qua lúc lâu,  thấy mang vẻ mặt  hoảng hốt chạy ra khỏi phòng........ đoán xem tôi thấy cái gì......Tôi thấy quần áo của nó toàn bộ đều dính máu, tôi chạy tới căn phòng mà nó vừa nó vừa mới vào, tôi thây rất nhiều thi thể bị chặt và được xếp cùng nhau...........Hình ảnh như vậy......."

      "Chú nghĩ Hồ Giai là xóa dấu vết." Kỷ Hàn hỏi:" Cho nên phản ứng đầu tiên của chú là nghĩ những người đó do Hồ Giai giết có phải ?"

      Miệng Hồ Thành mấp máy, cuối cùng gật gật đầu:" Tiểu Giai thích làm như thế......Tôi bị dọa choáng váng, trong đầu trống rỗng nghĩ được việc gì cả.........Tôi........Tôi rời khỏi trường..........Tiếp theo tôi biết nên làm thế nào, tôi có biện pháp nào để thuyết phục bản thân báo cảnh sát, cho đến khi mọi chuyện bại lộ.......Mọi người điều tra vài ngày mà cũng có tra ra bất cứ điều gì, tôi nghĩ ông trời đứng về phía tôi, mọi việc cứ như vậy mà giấu giếm ai biết.........Nhưng mà."

      " Nhưng mà chú nghĩ đến, ngày đó trừ chú ra, còn có người khác thấy nữa đúng ."

      " Đúng!" Hồ Thành nắm chặt tay:" Tôi bao giờ nghĩ tới hôm đó Ngô Khoan cũng thấy, thấy tất cả mọi việc........ uy đe dọa tôi muốn khai ra Giai Giai, vì muốn ngăn cái miệng của cho ra, Tôi đưa cho số tiền......Nhưng con sâu hút máu tham lam.....Được chút lợi lộc nhưng dừng lại, cứ lần lại lần tới tìm tôi đòi tiền.....Nhưng nếu có thể che cái miệng của bảo vệ Giai Giai, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho......Nhưng mà nghĩ tới cái tên súc sinh đó.......Cái tên súc sinh đó luôn dùng việc đó dọa dẫm tôi.........Còn làm như vậy với Tiểu Giai......." đến đây Hồ Thành thể nào được nữa. người cha khi nhìn thấy con của mình bị đối xử man rợ như vậy......

      Hồ Thành che mắt lại, nước mắt lăn xuống:" Cái tên súc sinh đó......tôi tha cho ......." Hồ Thành hít hơi sâu:" Để cho tiếp tục sống, đối với tiểu Giai mà đó tra tấn......."

      "Cho nên chú liền làm theo kế hoạch của Ngô Giai.......Nhưng là khi Ngô Giai lên sân thượng.......chú đem Ngô Khoan bị đánh thuốc mê dấu ......Chờ Ngô Giai rồi mới đem Ngô Khoan từ cửa sổ đẩy xuống, như vậy Ngô Giai có chứng cứ ngoại phạm.

      Hồ Thành gì, chỉ gật gật đầu,đem hết mọi chuyện ra. ông cảm thấy lòng mình được thả lỏng ít:" Hàn đội trưởng, Tiểu Giai có giết người đúng ?" Ông có quên lúc đầu Kỷ Hàn như thế.

      Kỷ Hàn đem lời của Hồ Giai kể lại cho ông ta, Hồ Thành sau khi nghe xong, cả người cảm thấy mờ hồ, ngỡ ngàng nhìn Kỷ Hàn, như là tin điều mình mới vừa nghe được.

      Kỷ Hàn thấy ông ấy như vậy, biết nên như thế nào để an ủi, cuối cùng cũng chỉ im lặng cùng ông ấy mà thôi, cho đến khi y tá tới kiểm tra bệnh, mới dặn dò ông nên tĩnh dưỡng cho tốt, khi ra khỏi phòng bệnh, thấy Ngô Giai ngồi dựa lưng vào tường, cắn lấy mu bàn tay của mình, ngăn cho mình khóc ra tiếng, Kỷ Hàn đóng cửa lại, đem kéo đứng lên ôm vào trong ngực.

      Hồ Giai ôm chặt lấy Kỷ Hàn, như là phải từ người lấy được lượng lớn sức lực mới có thể tiếp tục chống đỡ chính minh.......

      Án tử của Triệu Tùng, Ngô Khoan được sáng tỏ như vậy, ai nghĩ tới kết quả như vậy, và cũng ai vui vẻ với kết quả như vậy......nhưng. Bây giờ tất cả chứng cứ thời gian địa điểm đều thể như vậy, kết quả cuối cùng lại như vậy.

      Khi còng tay được mang lên cổ tay Hồ Thành, nhìn những đồng nghiệp ngày trước trong tổ trọng án, trong lòng các thành viên trong tổ trọng án cũng chịu áp lực thể thành lời, họ chưa bao giờ nghĩ tới, ngày như hôm hay, đem cái cái còng tay lạnh băng này còng tay chính đồng nghiệp của mình.........

      Ngày hôm đó, Hồ Giai có đến, chỉ nhờ Kỷ Hàn với Hồ Thành câu, câu đó là: Ba, con ở nhà chờ ba về.

      " Haiz...." nhìn theo xe cảnh xát chở Hồ Thành , Kỷ Hàn thở ra hơi dài, nhưng cũng thể nào mang nhưng tâm tư tích tụ trong lòng mà lấy ra được.

      Vụ án sắp đặt thi thể, và vụ án nhảy lầu đều được giải quyết, nhưng mà.....Theo như lời Ngô Giai " Người kia" ở đâu? Người mà đem ba người nhà Triêu Tùng già trẻ lớn bé giết xong băm thi thể rối cuộc hung thủ là ai?

      Từ đầu tới cuối, đều đứng phía sau màn, chỉ gọi điện thoại mà thôi, tiếp đó liền gây ra thảm kịch này.

      Sau khi kiểm tra các đồng nghiệp bên tổ pháp y, kiểm tra và xác nhận cho bức huyết thư gửi cho kia, và bức huyết thư trong án mạng Triệu Tùng là cùng chất liệu, nhưng phải là máu người, mà là máu gà.....

      là làm cho người ta thích chút nào với tội ác này.

      Kỷ Hàn xoa xoa thái dương, mặc dù vụ án nhảy lầu kết thúc, nhưng mà có số việc laijc hằng hề có chút manh mối nào, ví dụ như chuyện của  hai vợ chồng Lâm Hải Bình, đây cũng là chyện mà thể nào buông xuống được, hai vợ chồng người đó rốt cuộc là có quan hệ với hay .......Làm sao có thể dột nhiên hi sinh vì nhiệm vụ.....Còn nữa theo như lời lão Trần, người đàn ông xinh đẹp kia, cùng với Hạ sĩ quan, toàn bộ toàn bộ, hình như là…

      Kỷ Hàn quyết định xem lại bản nhật kí cũ của Triệu Tùng lần nữa, xem có thể từ nó tìm cho ra được thêm manh mối gì hay .

      "Lí Trạch, bản nhật kí kia đâu rồi?" Khi Kỷ Hàn trở lại cục cảnh sát, tìm vài lần nhưng vẫn có thấy bản nhật kí kia đâu. Vụ án của Triệu Tùng thể coi như là kết án, bản nhật kí kia cùng với các chứng cứ khác  được để cùng nhau trong cục cảnh sát. Ngày hôm đó, khi xem xong bản nhật kí kia, còn để chung với các chứng cứ khác mà.

      " Cuốn nhật kí nào?"

      " Cuốn nhật kí màu vàng của Triệu Tùng." Kì lạ! Ngày hôm qua còn thấy ở đây mà, sao hôm nay lại tìm thấy nữa rồi.

      " A.....cuốn nhật kí đó." Lí Trạch vừa uống nước vừa lên tiếng:" Buổi sáng hôm nay cục trưởng béo cầm rồi."

      " Sao?" Ông ấy lấy cái đó để làm gì? Từ khi ngồi vào vị trí cục trưởng kia, bình thường đều chỉ cần mở miệng ra chỉ thị là được rồi, nếu là việc cần tiêu tốn trí tuệ và thể lực đền là bọn họ làm, chỉ cần nhìn cái bụng của ông ta thôi cũng có thể biết được mấy năm gần đây cũng thấy miệng của ông ấy hoạt động nhiều hơn, là thân thể cùng bộ não.

      Gõ gõ cửa, khi bên trong lên tiếng trả lời, Kỷ Hàn đẩy cửa bước vào, cũng vòng vo nhiều, mà thẳng vào vấn đề luôn:" Cục trưởng, bản nhật kí của Triệu Tùng ông xem xong rồi phải ? Có thể đưa cho tôi tôi còn muốn xem chút."

      " Mấy cậu cần phải điều tra nữa." Cục trưởng béo vẫn nhìn tư liệu trước mặt, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên quăng cho câu như vậy.

      " Vì sao?" Vụ án còn chưa có điều tra ra, làm sao có thể dừng như thế được chứ.

      Cục trưởng béo ngẩng đầu nhìn nhân viên đắc lực của mình:" đừng điều tra đừng có điều tra nữa, hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ."

      " Ôi chao...sếp, sếp được như vậy đâu." Kỷ Hàn cũng phải là có chính kiến, làm sao chỉ có thể bằng câu có thể đuổi dễ dàng:" Các em phải thức đêm để điều tra, chỉ vì muốn đem hung thủ bắt được, cho người nhà nạn nhân lời giải thích hợp lí, sếp đột  nhiên ra lệnh như thế, muốn chúng tôi rút khỏi vụ án này, theo tiếp vụ án này.”

      Nhìn bộ mặt căm tức bất bình của , cục trưởng béo biết có tính tình ngang bướng, thở dài:" KỶ Hàn, là nhân viên ở dưới quyền tôi lâu như vậy, phá được ít những vụ án khó khăn. Nhưng mà vụ án nay, hãy dừng ở đây , đừng điều tra tiếp nữa."

      " Tại sao lại như vậy?"

      " Cấp tiếp nhận vụ án này rồi."

      Thời gian gần đây, câu cấp có chỉ thị sao mà lại được sử dụng nhiều như vậy chứ, Kỷ Hàn nhướng mi trừng mắt, nhưng nhìn cục trưởng béo bày ra vẻ mặt tôi cũng chỉ có thể như vậy thôi, cũng chỉ có thể ở trong lòng mang cục trưởng béo ra thăm hỏi ân cần từ đầu tới chân mấy lần mà thôi.

      " Kỷ Hàn, nếu huấn luyện ở doanh trại, cũng đừng có mà dính dáng đến mấy vụ án này nữa."
      Trước khi ra khỏi phòng, nghe được câu thấm thía của cục trưởng béo như vậy, trong lòng thầm dựng lên ngón tay, chuyện tới nước này rồi, càng cho điều tra lại càng muốn tra.

      Núi chuyển người chuyển, nếu bên này có đường lối tắt!

      Mục tiêu: Hạ lão gia ở trong căn cứ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 65: DIỄU HÀNH THỊ UY.
       Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng





      Bóng tối là giày vò.

      Hình ảnh, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, khi đó ngươi mới có thể tìm ra, ngọn lửa trong lòng người càng sáng càng nhìn .

      *



      Cái oi bức của tháng bảy cuối cùng cũng đến, nhiệt độ bên ngoài vượt mức 35 độ C, làm cho ai nấy vừa nhìn thôi cảm thấy da đầu run lên, những chú chó lang thang đều tìm nơi tránh nắng, cụp tai lại thè lưỡi ra thở phì phò, chỉ hy vọng có thể giảm được phần nào của cái nóng.

      Cái nắng gay gắt của mặt trời, cũng thể nào làm giảm nhiệt tình của mọi người, bọn họ tụ tập lại, hò hét, tiếng hét này lấn áp tiếng kia, còn hơn cả nhiệt độ của mặt trời nữa, cái này này phải là hợp xướng, mà là diễu hành.

      Cuộc diễu hành bãi công như làn sóng, hừng hực khí thế, mới bắt đầu chỉ có mấy trăm người, cho đến bây giờ số người tăng lên mấy ngàn người, nam nữ già trẻ đều có cả, bọn họ giơ tay, cao giọng hò hét, các chủ xí nghiệp phải đảm bảo được quyền lợi nhiều hơn cho công nhân.

      Nguyên nhân của việc này là do có xí nghiệp nước ngoài chỉ trong có nửa tháng, mà xảy ra liên tiếp việc ba công nhân nhảy lầu, đây như là mồi lửa, càng cháy càng mạnh, báo chí truyền thông viết rất nhiều về vụ này, vạch trần công ty đó bóc lột mồ hôi và nước mắt của công nhân, có phóng viên lấy thân thử nghiệm giả trang vào trong xí nghiệp làm việc, làm việc như những công nhân khác, lấy những trải nghiệm của bản thân công bố cho xã hội biết, công ty này bóc lột mồ hôi và nước mắt của công nhân như thế nào, vì thế nên càng được nhiều người hưởng ứng hơn, cuộc biểu tình thị uy quy mô càng lúc càng lớn.......Lớn đến mức có nguy cơ còn khống chế được.

      Việc khống chế được việc, có số người chứng kiến chuyện đó. nay trong xã hội hòa bình, mọi người có thể dùng biểu tình để bày tỏ những bất mãn kháng nghị của bản thân, để cho những nhà cầm quyền nghe được tiếng lòng của mình, việc này được cho phép. Nhưng những hành vi của dân chúng, dễ dàng bị những người có dã tâm lợi dụng, ví dụ như bây giờ, số kẻ có dã tâm lẫn vào trong đám đông, nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, thể nghi ngờ là làm cho những bất mãn của nhóm dân chúng trong thực tế càng ngày càng cao, làm cho bọn họ càng ngày càng tức giận.

      Kiều Đông cõng lưng bao công việc, đường phải tránh đám dân biểu tình, người nhễ nhại mồ hôi, nhìn đám người mặt đỏ tai hồng biểu tình, trong lòng Kiều Đông có rất nhiều cảm xúc khác nhau, việc biểu tình này có bao nhiêu là biểu tình đòi quyền lợi cho công nhân, có bao nhiêu người là vì có cùng nồng nhiệt đến đây, lại có ít người thuần túy chỉ là đến góp vui,......Người Trung Quốc có tật xấu như vậy, khi người khác gặp chuyện, chỉ suy nghĩ xem việc có liên quan đến mình hay , xong lại dùng thái độ góp vui mà vây lại xem.

      Thở dài hơi, nhanh đến nơi mình cần đến, nghĩ đến việc mà gần đây cậu mới phát ra, tốc độ bước khỏi nhanh thêm........

      "Ầm ——"

      luồng ánh sáng màu hồng phóng lên cao, chiếu lên mây làm thành những rặng mây màu đỏ rất đep nơi cuối chân trời, đó tiếng nổ mạnh làm đinh tai nhức óc, kính của các cánh cửa toàn bộ đều bị chấn vỡ nát, đám người biểu tình ngừng lại, kinh ngạc nhìn căn phòng bị san bằng phẳng kia chỉ sau tiếng nổ lớn

      ..........

      Căn phòng kia là phòng của Kiều Đông.

      Đột nhiên ở ngã tư đường im lăng tiếng động, mọi người ngơ ngác nhìn đống phế tích còn lại, trong lúc đó ai phải nhớ là nên gọi cứu hỏa hay cảnh sát! Cho đến khi có người hô ——

      "Kiều phóng viên...đám quỷ hút máu tham lam kia bọn họ muốn giết Kiều phóng viên!"

       “Bọn họ giết hùng của chúng ta."

      " Các em đem cái đống quỷ hút máu ngoại lai, đuổi ra khỏi lãnh thổ của chúng ta."

      "Đuổi chúng cút !"

      .......

      phẫn nộ của mọi người bao trùm khu vực này.

      Khi đám người Hạ Vũ đến, nhìn thấy đám người rất là hung hăng, hăng tiết gà, giận dữ hô lớn khẩu hiệu đem tất cả các nhà đầu tư nước ngoài, các xí nghiệp nước ngoài đuổi , cảnh sát muốn khống chế bọn họ, nhưng ràng là có hiệu quả, thậm chí còn là cho bất mãn của quần chúng càng ngày càng lớn, thậm chí còn xảy ra xô xát với cảnh sát, tình hình dường như vượt khỏi tầm khống chế.

      " Có chuyên gì vậy!" Kỷ hàn đỡ lấy ông cụ bị cảnh sát xô chút nữa là ngã sấp xuống.

      Ông cụ sau khi đứng vững, vẻ mặt rất là tức giận mắng câu thô tục, sau đó mới đem chuyện xảy ra trước đó qua lần, hiển nhiên đó là việc về vụ nổ kia.

      Mọi người sau khi nghe được như vậy, ngấm ngầm liếc nhìn nhau, chỉ hỏi vụ nổ lớn đó xảy ra ở đâu, sau đó tách ra khỏi đoàn biểu tình.

      Nhìn thấy trước mắt ngổn ngang toàn là phế tích, có thể tưởng tượng được vụ nổ lúc đó mạnh đến như thế nào.

      Tối hôm qua, cùng Hạ Vũ đường quay trở lại căn cứ, còn suy nghĩ làm thế nào để lấy được thông tin về chuyện Lâm Hải Bình, sau đó Hạ Vũ nhận được điện thoại, bọn họ liền lên đường đến chỗ này, cùng phối hợp với Hắc Tử và Tiểu Bạch, Trầm Sùng ở lại trong căn cứ tiếp tục phụ trách việc huấn luyện.

      Khi còn ở đường, Hạ Vũ đem chuyện phát sinh lần này qua lượt! Việc dân chúng biểu tình là do có người kích đông lòng dân, làm cho cuộc biểu tình càng ngày càng nghiêm trọng, nhiệm vụ của bọn họ lần này là phải tìm ra là người nào kích động quần chúng, ý đồ là muốn dựa vào cuộc biểu tình gây rối người khác.

      Trầm Sùng, Kỷ Hàn, Hắc Tử thêm Tiêu Bạch bốn người vào gian phòng mà Kiều Đông ở bị cho nổ tung thành phế tích, ngổn ngang những mảng vỡ bị lửa thiêu còn lại dấu vết, ở số nơi còn có lửa bôc lên và khói trắng, ánh sáng trong phòng ràng, đầu những mảnh vỡ, cảnh sát kéo giới tuyến ở chung quanh đây.

      " người đáng thương!" Hắc Tử nhìn những phế tích bị đốt đen thui của Kiều Đông:" Nghe vụ nổ là do khí gas." Trong khí vẫn còn mùi hôi của khí gas:" Mọi người thấy có giống ?"

      Tiểu Bạch nhìn xung quanh, ý đồ muốn tìm ra nguyên nhân của vụ nổ này:" phải ống dẫn khí bị nổ!" Cậu ta ngồi xồm xuống xem xét.

      Ánh mắt Kỷ Hàn dừng lại tờ báo chưa bị cháy hết, mặt báo đăng thông tin những gì mà Kiều Đông biết khi theo dõi đám người biểu tình. tới, dưới chân đột nhiên lảo đảo, giẫm lên viên gạch, góc tường đột nhiên bị đạp thành cái lỗ, Kỷ Hàn ngồi xổm xuống, từ trong cái lỗ đó lấy ra cái hộp sắt.

      Cái hộp được giấu rất khá, nếu có vụ nổ lần này, cũng khó phát ra, Kỷ Hàn gọi mọi người lại, đem cái hộp đó mở ra, bên trong có rất nhiều giấy và ảnh chụp, Kỷ Hàn đem những thứ đó đưa cho Hạ Vũ.

      " Sếp, mọi người xem này——" Tiểu Bạch rốt cục trong đám phế tích đó tìm được manh mối:" Đây tuyệt đối phải là vụ nổ khí gas bình thường!"

      Cậu ta đem cái ngòi nổ mình tìm được đưa cho mọi người xem.

      Ngòi nổ là bộ phận quan trọng để tạo thành quả bom.

      " Người này phải là tự tạo boom, nếu mà chuẩn bị tốt có thể làm bản thân nổ theo!" Hắc Tử sờ sờ cằm, đưa ra suy đoán.

      Kỷ Hàn liếc mắt nhìn :" Cậu cho ai cũng là phần tử nguy hiểm giống như cậu, nhàn rỗi có việc gì là chơi bom sao?"

      "Bom!" có cảnh sát vừa vào, nghe được trong điểm trong lời của bọn họ:" Các vị mới đó là bom sao?" phải là vụ nổ do gas sao? Nếu là bom việc này phải báo lên cấp , việc này có thể rất nghiêm trọng liên quan đến khủng bố.

      " Ây......" Tiểu Bạch vươn tay túm chặt lấy ta:" Vội cái gì?" ta đem viên cảnh sát kéo trở về:" Chúng tôi còn chưa điều tra ra cơ mà! "

      Lúc này viên cảnh sát mới kịp phản ứng: " Ây...các người là ai, làm sao có thể vào trường!" trường là nơi quan trọng, thể để người ngoài vào:

      " Còn mau ra ngoài!"

      Hắc Tử cười quái dị, đem viên cảnh sát bé kia tóm lại đây:" Chúng tôi có thể vào trong trường, phải là cậu thất trách sao? Thế mà lại để bốn người sống ngênh ngang vào đây, nếu chúng tôi mà là tội phạm, đem trường phá hỏng, ít chứng cứ cũng chả tìm thấy, bây giờ cậu mới đến đây làm loạn lên có tác dụng gì chứ!"

      " ................" Cổ của viên cảnh sát bị anht siết đến nổi thở nổi, liều mạng vùng vẫy, nhưng đối với người da thịt thô như Hắc Tử mà đó chẳng qua chỉ là gãi ngứa mà thôi. Cuối cùng vẫn là Kỷ Hàn thấy ổn, đem viên cảnh sát từ trong tay Hắc Tử cứu ra, đem giấy chứng nhận cảnh sát đưa cho xem.

      "Chúng tôi là những người đến đây để giúp đỡ vụ án này!" cũng chỉ có thể qua loa như vậy.

      Viên cảnh sát cẩn thận nhìn bọn họ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ giống cảnh sát tý nào, giống kẻ cướp thích hợp hơn, nhưng giấy chứng nhận của Kỷ Hàn phải là giả! Vuốt chỗ cổ vừa bị Hắc Tử bóp đau viên cảnh sát thầm:" Làm sao mà có cảnh sát như mấy người chứ......Hai người kia cảm thấy khó hiểu rồi!"

      " Cái gì?" Hạ Vũ xoay người lại, cặp mắt lạnh lẽo, làm cho viên cảnh sát vừa thấy như vậy cả người cứng ngắc, dòng khí lạnh đâm tới:" Cậu vừa mới cái gì?"

      " Hồi nãy......Hồi nãy cũng có hai người......" Viên cảnh sát nhìn mấy người bọn mà mặt biến sắc, lắp bắp ráng lại chuyện trước đó:" Trước khi mọi người đến........Cũng có hai người đến......."
      " Bọn họ có gì hay ?"

      " có' ta lắc lắc đầu:" Bọn họ cũng vào trong, chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn lúc, tôi thấy lạ bèn lại hỏi họ là người cấp phái xuống."

      Đám người Kỷ hàn nhìn lẫn nhau, trừ bọn họ ra, cũng có nghe cấp có phái thêm người nào xuống đây. Dù sao việc này cũng tốt để làm lớn chuyện lên, nếu mà có chuẩn bị tốt, dễ dàng bị miệng lưỡi người ngoài ra vào, ví dụ như các nước Âu Mĩ bên kia, thích nhất là bám vào vấn đề nhân quyền để , bây giờ lại gặp việc như thế này, nay thời đại thông tin internet, có ai dám cam đoan ở thành phố S này có cánh báo chí nước ngoài, giương mắt hổ chờ chính phủ Trung Quốc ra tay can thiệp vào biểu tình hòa bình của dân chúng chứ.

      Hạ Vuc nhìn thi thể gần như cháy sạch của Kiều Đông:" Tiểu Bạch, cậu đem thi thể trước , cẩn thận kiểm tra lần xem sao. Kỷ Hàn, em theo đến tòa soạn nơi Kiều Đông làm việc.

      Viên cảnh sát đó muốn gì, nhưng Hắc Tử nhanh hơn, trực tiếp kéo qua bên, ngay cả cơ hội gọi người cũng thể, sau đó Tiểu Bạch đem cái bao to bao thi thể lại, tìm hướng ít người mà .

      Tòa soạn nơi Kiều Đông làm việc, là tòa soạn báo , mọi ngày đều dựa vào việc đăng mấy mẩu quảng cáo để duy trì hoạt động. Việc làm của Kiều Đông lần này, làm cho lượng tiêu thụ của tòa soạn báo tăng lên gấp mấy lần, thanh danh của tòa soạn cũng vì vậy mà nổi danh.

      Khi Hạ Vũ và Kỷ Hàn vào tòa soạn báo, cũng như tưởng tưởng là nơi bận rộn, chào đón bọn họ chỉ là giạn phòng trống rỗng, cửa kính bị đập vỡ, bàn bị đập nát, dưới đất đầy báo, và mảnh thủy tinh vỡ, người - nhà trống.

      " Nơi này.......Tại sao lại thành ra thế này?" Kỷ Hà nhìn đống lộn xộn trước mặt. giống như là bị người ta đập phá vậy.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 66: CHUYỆN CÓ GÌ ĐÓ KHÓ HIỂU

       Edit: Tiểu Nhu
      Beta: Quảng Hằng



      Kỷ Hàn hỏi người bên cạnh, được đáp án đó là đội bảo vệ trị an.

      Thành phố S nằm trong khu vựa nội địa, dân số ở đây chủ yếu là dân tộc thiểu số. Ở đó nơi đó trừ bỏ có số nơi có chính quyền bảo đảm an ninh, ngoài có cảnh sát ra số người dân địa phương tự thành lập đội an ninh, cùng cảnh sát bảo vệ gìn giữ yên ổn của thành phố S.

      Đám người Hạ Vũ đến cục cảnh sát địa phương hỏi xem tại sao kết quả của việc này lại như thế, tại sao tòa soạn lại mỗi người phương vậy, cái gọi là đội trị an kia tại sao tới bảo vệ tòa soạn báo cho tốt, ngược lại lại tới đó đập phá?

      " Vâng! Việc đó là do đội trị an làm."

      Cục trưởng cục cảnh sát tên là Ô Mộc Tây Á , người đàn ông trung niên chưa đến bốn mươi tuổi, phía môi có hai hàng râu , cái đầu với mái tóc xoăn để lộ ra cái trán, xem ra khi bước vào độ tuổi trung niên việc ông ta bị rụng tóc là thể tránh khỏi, ngay lúc  này của ông ta còn ngậm điếu thuốc, rít vào hơi phun ra khói:

      " Bọn họ sớm thấy thằng nhóc Kiều Đông này an phận, để ý từ lâu, vụ việc phát nổ ngày hôm nay chính là  dùng việc này gây sức ép, cái tòa soạn báo kia chính là của Kiều Đông.

      " Sao lại như vậy." Cách này phải hơi quá đáng sao.

      " Cái tên đó lén nhận hối lộ, lấy tiền rồi bôi xấu thanh danh của xí nghiệp người ta, thậm chí còn lén lút chế tạo bom, kết quả lại làm nổ chính mình."

      " Ông nghe thúi lắm!" Kỷ Hàn lập tức quăng câu thô tục.

      " ——" Ô Mộc Tây Á, kẹp điếu thuốc ở hai ngón tay, chỉ vào Kỷ Hàn hồi lâu, bị lời thô tục của Kỷ Hàn làm cho tức giận đến nỗi hai hàng râu của ông ta run run:" Tóm lại việc của Kiều Đông là do đội trị an và đội phó xử lý, các vị chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được ròi."

      đúng là có nhận được thông báo của cấp , phái vài người xuống đây hỗ trợ xử lí việc nhân dân biểu tình vượt quá tầm kiểm soát.

      " Cái chết của Kiều Đông có vấn đề."

      " Kiều Đông ta theo tín ngưỡng vô chính phủ, ngoài miệng văn vẻ, nhưng lại phê phán đối với pháp chế của xã hội nay, đội trị an thấy chết là rất tốt."

      " Nhưng hiển nhiên.......là bọn họ còn thấy còn chưa đủ phải ."

      Giọng điệu của Hạ Vũ mặn nhạt, chỉ cách bình tĩnh, nhưng làm cho người nghe từ lời của ta thấy được nghi ngờ năng lực của đội trị an và cục cảnh sát.

      " Chuyện của Kiều Đông là chuyện của chúng tôi,mấy người chỉ cần giải quyết tốt chuyện bãi công là được!"

      Râu dê  cầm lấy tờ báo ở bàn:" Tình hình của cuộc bãi công này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu kịp thời ngăn cản sợ rằng cả hệ thống xã hội bị tổn hại."

      Càng ngày có càng nhiều người tham gia vào cuộc biểu tình này. Mà trong xã hội nay, xu thế hòa nhập kinh tế trong và ngoài nước là định hướng chung, dẫn đến việc ít những công ty nước ngoài đầu tư vào thành phó này mang lại ít lợi nhuận cho thành phố, nếu đem tất cả các công ty nước ngoài đuổi ra khỏi nơi đây, hậu quả rất là nghiêm trọng.

      " Nên nghĩ cách làm thế nào để dừng việc khôi hài này lại, tôi gặp các người, hạn chót là hết buổi sáng hôm nay, trước khi các người đến đây có vài cảnh sát bị thương."



      Râu dê bày ra bộ mặ tràn đầy chính nghĩa:" Vì giữ gìn xã hội ổn đinh, phải đem các phần tử gây việc ồn ào này chịu trừng phạt của pháp luật."

      Râu dê xong, còn làm ra vẻ như tôi đnag bận, các vị có thể để tiễn khách.

      Kỷ Hàn muốn hỏi thêm cái gì nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Vũ lại nhịn xuống, mọi người ra khỏi cục cảnh sát.

      Hạ Vũ lấy điện thoại gọi cho Tiểu Bach lúc, dẫn mọi người khỏi nơi ồn ào này đến khu biệt thự, lúc vào, Tiểu Bạch mặc cái áo trắng dài, tay mang bao tay, đối với thi thể cháy gần hết giở trò.

      " Bị cháy thực thảm!" Tiểu Bạch lấy cái nhíp trong tay kẹp từ dưới thi thể miếng thịt:" Ngoài khét, trong sống, cả miếng thịt đều y nhau."

      "Cậu cút chỗ khác !' Kỷ Hàn đẩy tay ra:" Tình huống tại thế nào rồi?"

      Công việc trước đây của Tiểu Bạch là học về ngàng Y, về sau biết lầm đường lạc lối thế nào, lại gia nhập S.M.T con dao trong tay cậu ta có thể giết người mà cũng có thể cứu người, mọi người tặng cho cậu ta biệt hiệu là Quỷ Y.

      " Mọi người lại đây xem chỗ này........"

      Tiểu Bạch dẫn mọi người đến phía trước, dùng cái nhíp ở thi thể chỗ ngực vạch ra:" Nhìn xem, đây là cái gì?"

      Kỷ Hàn nhìn sát vào chút:" Miệng vết thương." Tuy rằng thi thể gần như cháy gần hết còn hình dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ở chỗ ngực có vết thương rất sâu.

      " Đúng, Rất sâu, rất gọn gàng." biết từ khi nào mà tay của Tiểu Bạch có thêm con dao, ở trước ngực thi thể bỗng nhiên đâm xuống:

      "Đâm thẳng vào trái tim, sạch và gọn gàng." Mũi dao cách thi thể xăng ti mét dừng lại:" ta phải chết do nổ bom, trước khi bom nổ, ta mất khả năng chống cự."

      " Vậy bậy giờ chúng ta nên làm thế nào?"

      Kỷ Hàn nhìn Hạ Vũ, Kiều Đông chết cách ly kỳ như vậy, nhưng cái ông râu dê đó hết lần này đến lần khác đều , bọn họ nên động tay vào, làm tốt việc của mình là được rồi.

      " Cứ theo kế hoạch trước đây mà tiến hành." Hạ Vũ :" Ở đây nghỉ ngơi hồi phục ngày, ngày mai chúng ta theo đội ngũ biểu tình, tìm hiểu lai lịch của người gây ra việc ồn ào lần này."

      Lúc Kỷ Hàn ra khỏi biệt thự, mắt phát người trốn ở bên ngoài, ló đầu nhìn vào phía bên trong, khi vừa nhìn thấy ra, lập tức xoay người bỏ chạy, vừa mới chạy được vài bước, bị Kỷ Hàn đuổi kịp, túm đến ngõ bên cạnh.

      " Buông ra!" Hai tay dùng sức phản kháng, bị đặt ở tường vẫn liều mạng chống cự giãy dụa, vẫn thể nào giãy ra khỏi khống chế của Kỷ Hàn được.

      " Cậu là ai?"

      " Tôi.......Tôi nhìn thấy mấy người mang Kiều tiên sinh ........"

      Là người quen của Kiều Đông, Kỷ Hàn tay chút, để cho ta quay người lại, nhưng vẫn có thể khống chế được ta, cho ta thoát ra. Lúc này mới phát hiên, người này rất , vẻ mặt quật cường nhưng hốc mắt lại hồng hồng, xem ra mới khóc xong:

      " Sau đó sao? Cậu muốn làm gì?"
      "Tôi.........Tôi cảm thấy Kiều tiên sinh là bị người ta hại chết."

      "Sao lại như vậy?"
      " Kiều tiên sinh là người tốt, ông ấy thường đến nhi viện chúng tôi tặng tiền và số đồ vặt, ông ấy có khả năng như đội thị an là người chế tạo bom."
      Người bên đội trị an ra thông báo, rằng Kiều Đông là phần tử cực đoan, lén chế tạo bom, lợi dụng việc biểu tình này mà thu lợi ích cho bản thân.

      thể rằng, ' Hiệu suất làm việc' của đội trị an cùng cảnh sát đúng là kinh người.

      Kỷ Hàn buông lỏng cậu ta ra:" Tai sao cậu lại cho rằng Kiều tiên sinh là bị hại mà chết?"

      "Hai ngày trước, khi Kiều tiên sinh tới chỗ chúng tôi, tôi có nghe ông ấy  lo lắng nhắc đến việc biểu tình lần này bị số người lợi dụng, thần sắc của ông ấy khi đó, hình như phát việc gì đó."

      Kỷ Hàn còn muốn hỏi thêm số việc, tên nhóc này chui qua chỗ trống ở cánh tay chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy mất.

      Khi trở lại biệt thự, Hạ Vũ nhăn mày nhìn những trang giấy được mang từ trong phòng của Kiều Đông, giấy ở bên trong chi chít toàn những kí hiệu.

      " Có tìm thấy thêm gì ?"

      "Dường như nhìn thấy........Những kí hiệu này ở đâu rồi."

      " Sao?" Kỷ Hàn nhìn chằm chằm đống chữ gà với kia, biết cái gì cả.

      Xoa xoa thái dương, Hạ Vũ đem tờ giấy bỏ xuống bàn:" Để gửi về cho bọn họ phân tích." vẫn cảm thấy mấy tờ giấy này là mấu chốt của vấn đề.”



      Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Kỷ Hàn bị những tiếng ồn ào đường đánh thức —— Quần chúng lại bắt đầu cuộc biểu tình. Mọi người nhanh chóng mặc quần áo, tùy tiện ăn mấy miếng bánh mì làm bữa sáng, sau đó đều tự trà trộn lẫn vào đám người biểu tình.

      Chen chúc trong đám người, những thanh ầm ỹ, mồ hôi nhễ nhại theo đoàn biểu tình, Kỷ Hàn theo bọn họ, chậm rãi tời, cùng bọn họ la hét, đồng thời cũng chú ý xung quanh trong đám người xem ai có hành động khác thường hay !

      Ngay lúc này có chiếc xe chở hàng ngừng lại, cảnh sát ở hai bên duy trì trật tự, cho đám người biểu tình vọt vào bên trong, từ trong nhà xưởng nhóm khu khuân vác đem hàng hóa tháo dỡ xuống.

      " Lũ chó săn ——"

      " Mau cút ra khỏi nơi này."

      ........

      Xung quanh ồn ào bởi những tiếng mắng nhiếc. Tình hình phát triển đến tại, xí nghiệp mà khi mua hàng hóa trở về, phải mời cảnh sát địa phương đến giúp đỡ, nếu chỉ cần mua thứ gì đó mà thôi, bị người biểu tình ném hoặc đập phá hết.

      Hạ Vũ cải trang thành cảnh sát , đứng ở bên coi chừng đám công nhân, để cho đám người kia có thể yên tâm mà mang hàng hóa vào, đội nhiên có người đàn ông trung niên mặt dài râu quai nón phá vòng phong tỏa của cảnh sát, chặn đường , cho nhóm công nhân tiếp tục mang hàng hóa xuống.

      " Các người là lũ chó săn, cũng bởi vì có các người, mà ngưỡi thằng tây đó mới có thể càn rỡ mà áp bức chúng tôi"

       Râu quai nón xong, hướng ra những người bên ngoài hét:" Có ai bước vào đánh chết cái đám vô dụng này !"

      Hạ Vũ qua, lấy tay ngăn tay của người công nhân lại, bảo những người còn lại tiếp tục làm việc mang hàng vào:"

      Đứng qua bên , nơi này phải là nơi chú có thể nháo loạn ầm ỹ được đâu." Mắt lạnh nhìn gã đàn ông mang râu quai nón kia.

      " Ôi.......cảnh sát sao, tôi sợ quá , bắt , đến bắt tôi !" Râu quai nón la hét, muốn gây , nếu hôm nay mà gặp phải người gặp việc như thế này là Hắc Tử khẳng định chơi cùng ông ta, nhưng đụng phải người mặt lạnh là Hạ Vũ, mặc ông ta có khiêu khích thế nào chăng nữa, cũng thể nào làm cho Hạ Vũ tức giận được, chỉ như quả núi chắn trước mặt ông ta.

      Trong nhà xưởng bởi vì bãi công, nên có bao nhiêu người, cả kho hàng đều trống rỗng, Hạ Vũ mang theo đám công nhân khuân hàng vào bên trong kho, lúc muốn ra ngoài, đám người che mặt xông vào, trong tay còn cầm côn.

      " Nhìn , mấy người này tay sai của bọn tây." Cầm đầu đám người tuy che kín mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng cũng biết là người đàn ông râu quai nón vừa rồi, ta lên, trong tay cầm xích sắt, uy hiếp là hết sức ràng:" Thằng cảnh sát thúi kia, tránh ra, nếu ngay cả mày tao cũng đánh.!"

      Hạ Vũ nhìn bọn họ, lấy côn điện ra, tại bây giờ cải trang là cảnh sát , thể mang súng theo, hơn nữa nếu có mang cũng thể sử dụng được, nếu trong cuộc biểu tình này mà đụng đến súng ống việc ngày càng phức tạp.

      Đám công nhân phía sau thấy tình hình như vậy ai nấy đều thối lui, sau đó nhanh chân chạy . Việc này cũng thể trách bọn họ thấy chết mà cứu, gặp phải tình huống này, ai cũng đều cảm thấy bất an, mạng là của mình, nếu chạy người bị thương bị đau cũng là mình.

      " Các em, đánh ."




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :