Mẹ kế Zoobie - Tổng Công Đại Nhân (70 chương)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 10
      Giằng co lâu như vậy, sắc trời ngày càng tối, khí hậu nơi này bình thường, ràng là mùa hè, vậy mà trời tối sớm.

      Sắc mặt trắng bệch của Vương Hiểu Thư dần dần khôi phục bình thường, zombie với khuôn mặt khủng bố nếu xem nhiều cảm thấy quá sợ hãi nữa, tuy rằng vẫn hơi e ngại.

      Âu Dương cùng bốn chủ lực khác đều mỏi mệt, số lượng zombie nhiều hơn bọn họ, lực lượng cũng có ưu thế hơn, hơn nữa chỉ bắn vào đầu chúng mới có tác dụng. Bốn đội viên mệt rã rời nhìn về phía đội trưởng, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ. Âu Dương nhìn Y Ninh mặt bị dính đầy máu hôi của zombie trong lòng mình, khóe miệng giật giật.

      " trông ấy." vài bước tới bên cạnh Vương Hiểu Thư, đặt Y Ninh xuống, Y Ninh vẫn trợn tròn mắt như trước, biết còn tồn tại ý thức hay , nếu tồn tại, ả nhất định hận thể ngất .

      "Tôi ôm ấy tiện." Âu Dương được tự nhiên .

      Vương Hiểu Thư gật đầu, nâng tay đỡ Y Ninh.

      Âu Dương ý tứ nhìn cái, xoay người lại tiếp tục chiến đấu.

      Mà đúng lúc này, cảnh tượng phong vân tại bỗng thay đổi trong chớp mắt, người đàn ông cao gầy đeo kính mắt đột nhiên xuất cách đó xa, tay cầm khẩu súng lục mini màu bạc, mỗi lần bắn đều khiến zombie mất mạng trong kích, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển, đám zombie vốn chiếm ưu thế ngã xuống liên tiếp, mấy người đội Âu Dương nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bóng dáng màu trắng cách đó xa, áo dài trắng chính là phong cách của Z, thay đổi đeo kính mắt, dây kính màu bạc xẹt qua bờ vai , tuy chỉ là bên , nhưng có thể xác định đó chính là .

      A a, đại ma vương đến đây! tới làm gì? Chẳng lẽ muốn bắt về?

      Vương Hiểu Thư cảnh giác lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau Y Ninh.

      Z thu phục xong zombie, nhanh chóng rời khỏi trường, từ đầu tới cuối đều đối mặt chính diện với đội Âu Dương, thời gian xuất nhiều nhất chỉ là nửa giờ, đội Âu Dương ngơ ngác nhìn phương hướng biến mất, nơi đó hình như có đường.

      rời như thế nào?

      Âu Dương nhíu mày suy tư lát, với đội viên: "Thu thập trước , mặc kệ là ai, tìm chỗ dựng lều, phụ cận căn cứ đột nhiên tụ tập nhiều zombie như vậy, khẳng định có chuyện sắp xảy ra, chắc chắn là người kia phá rối."

      Đội viên A nghi hoặc : "Vì sao chúng ta về căn cứ? Bây giờ về còn kịp."

      Âu Dương nhìn cái, : "Vấn đề của Y Ninh còn chưa giải quyết, chúng ta về ấy làm sao bây giờ?" Dừng lại chút, có lẽ là sợ lý do như vậy có phần để ý tới an nguy của mọi người, bổ sung thêm, "Hơn nữa chúng ta cũng về được, tại kịp, tầng ngoài căn cứ và cửa đóng dù là Thiên Vương lão tử [1] cũng thể bò vào, mọi người đều biết."

      [1] Nhân vật vô cùng tôn quý, cực kỳ có quyền uy, quyền lực lớn, có ý khinh miệt.

      Vương Hiểu Thư tới nghe như vậy, khỏi ngẩn ra. quay về là tốt, như vậy tiện cho chạy trốn, nhưng quay về cũng có điểm tốt, chính là có khả năng còn gặp lại Z.

      Z vô duyên vô cớ cứu bọn họ, làm vậy khẳng định là có mục đích của mình, nhưng rốt cuộc có mục đích gì, thể đoán được.

      Âu Dương tới cạnh Vương Hiểu Thư, ôm lấy Y Ninh, bộ "Ca là đàn ông ca đổ máu đổ lệ.", giống như là càng biểu kiên cường Vương Hiểu Thư càng kính trọng hành vi cặn bã của vậy.

      Có lẽ đối với Y Ninh mà , Âu Dương là người tốt, nhưng tốt với Vương Hiểu Thư. . . Ha ha, ngượng ngùng, nếu trong tay có dưa chuột liền đâm hoa cúc của ngay lập tức! Vị hôn thê còn đứng ở đây, mi nghĩ ôm tiểu tình nhân thành vấn đề sao?!

      Vương Hiểu Thư theo đoàn người Âu Dương tới chỗ có tầm nhìn rộng nhưng lại tương đối kín, dựng chỗ nghỉ .

      Bọn họ đều mang theo dụng cụ sinh hoạt, ví dụ như lều trại và bật lửa, vừa rồi lúc đối phó với zombie cũng rất có kinh nghiệm mà bỏ qua bên, vì vậy bị hư hao.

      Lúc này Vương Hiểu Thư có cái nhìn khác về bọn họ, xem ra nhân vật trong thịt văn cũng phải tất cả đều đần độn.

      ngoan ngoãn ngồi bên nhìn bọn họ làm việc, thấy bọn họ thắp lửa, khỏi cảm thấy nghi hoặc, giống như tự lại giống như nghi vấn hỏi: "Zombie sợ lửa? Nhóm lửa sợ bại lộ mục tiêu sao?"

      Âu Dương vừa bổ cọc gỗ mà đội viên tìm được, vừa giải thích: " có sinh vật nào sợ lửa, chỉ là bọn có cảm giác đau, cho nên bị đốt cũng có phản ứng gì, vẫn công kích nhân loại. Tổ chức cơ thịt của chúng nó đều mất nước thành than, muốn dùng lửa công kích nhiệt độ của lửa phải rất cao, nếu hiệu quả rất chậm."

      "Lửa này cũng quá nóng rồi." Vương Hiểu Thư lo nghĩ .

      Âu Dương nhìn cái, mặc áo dài trắng khiến nhớ tới người cứu bọn họ, giọng điệu trở nên tốt: "Đây chính là dùng để nấu cơm cho đại tiểu thư, sau đó đun nước cho Y Ninh rửa mặt, tắt ngay thôi, cần lo lắng."

      . . . Giữa ngày hè, rửa mặt bằng nước lạnh được sao? Bây giờ còn biết khi nào mới có thể về căn cứ, có nên lãng phí nguồn nước như vậy ?

      Vương Hiểu Thư biết cho dù mình gì cũng vô ích, cho nên im lặng. vào trong lều trại, ngồi tầng lá cây, hai tay ôm đầu gối suy tư nên làm gì tiếp theo. cảm thấy cho dù ở đâu, Z đều thấy được , điều này làm có cảm giác an toàn, giống như chạy đến đâu cũng vô ích, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được .

      đoán sai, tuy rằng từ trước tới nay Z đều lẻ loi mình, nhưng có kĩ thuật và nguồn năng lượng gấp trăm ngàn lần những người sống sót.

      Mỗi khi tới nơi, đều thành lập hệ thống mạng theo dõi dày đặc, mà người trợ giúp làm những điều đó, sau khi làm xong vẫn bị dùng làm thí nghiệm.

      để lại người sống, bởi vì như vậy chẳng khác nào để lộ tồn tại của chính mình.

      Vương Hiểu Thư là người sống duy nhất mà lưu lại, nhưng dám khẳng định lung tung, bởi vì sợ chết, hơn nữa cũng được, thực cho rằng thêm gì vào thuốc uống của sao?

      Z lặng lẽ tới gần nơi trú tạm của mấy người Âu Dương, thay kính mắt bằng kính gọng, đeo kính mà híp mắt lại làm cảm thấy đau đầu, tại tình cảnh của Vương Hiểu Thư và hành vi rình coi của mình cũng làm cảm thấy đau đầu.

      cảm thấy chuyện mình làm tỉnh táo, hôm nay thiếu chút nữa vì mà bại lộ trước người của Lượng Tử, điều này có khả năng ảnh hưởng tới thí nghiệm kế tiếp.

      Nhưng mà, ai quan tâm chứ?

      Bại lộ bại lộ, bại lộ đến trực tiếp, tuy phiền toái nhưng cũng phải là việc gì khó, về phần Vương Hiểu Thư. . .

      A, cảm giác của đối với , tại chính là cảm giác "Sống muốn gian nhân, tử muốn gian thi." ~ luôn giữ mình trong sạch, quan hệ bừa bãi, cùng người khác lần, cảm giác tinh thần và thân thể tồi, lần sau đổi người nữa.

      Tại tình này thích sạch , hơn nữa muốn dính dáng tới những người phụ nữ khác, nếu tất yếu, ngay cả gặp người cũng muốn.

      trắng ra là, qua lần thân mật trao đổi lần trước cùng Vương Hiểu Thư mà "tinh lực" của có phần thừa thãi, nhu cầu khẩn cấp cần người để gửi gắm loại cảm giác này, về phần nhân tuyển, phải ai cũng có thể.

      Vương Hiểu Thư vẫn biết mình bị để mắt, lúc này ngồi ăn trong lều trại, bọn Âu Dương mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa hết thảy những việc ngoài ý muốn, đồ ăn cũng mang theo.

      Đoán chừng lần này ra bọn họ tính toán lâu dài, mang theo ít đồ ăn, nhưng phần lớn đều là thực phẩm nén quân dụng, sau khi dùng nước ấm đồ ăn vẫn rất cứng, ăn khó khăn.

      buồn rầu nghĩ có nên ăn hết hay , liền cảm thấy trận gió lạnh thổi phía sau, nhanh chóng quay đầu nhìn, phía sau lều trại biết bị mở lúc nào, bóng dáng cao gầy của Z cúi xuống nhìn phía trong lều của , tay phải xoay con dao mổ giống như xoay bút máy, trong mắt là vẻ ghét bỏ.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 11
      "Chào buổi tối." Z nhìn Vương Hiểu Thư như có việc gì, lịch tiến về trước bước, vóc người cao cao thể đứng thẳng trong lều , "Sao vậy, có vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi?" yên lòng hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ lui về sau vài bước, muốn thừa dịp chú ý chạy ra khỏi lều trại, bọn Âu Dương còn ở bên ngoài, chẳng lẽ năm người còn đánh lại mình ?

      "Đâu có, có thể gặp được ngài là chuyện khó tin nhất trong đời tôi, tôi làm sao có thể khó chịu chứ?" là hoàn toàn tuyệt vọng a. . . Vương Hiểu Thư rũ mắt xuống, nhìn xung quanh.

      Z cười khinh miệt, xoay đầu làm ra vẻ khinh thường lời dối vụng về của : "Tôi đến đưa , động tác nhanh chút, đừng để bị phát ." xong liền xoay người rời , giống như hề lo lắng cự tuyệt.

      Vương Hiểu Thư ngạc nhiên nhìn bóng lưng cao gầy của , vẫn nhúc nhích.

      Z kiên nhẫn quay đầu lại, thúc giục: "Cần tôi phải mời mới chịu nâng mông dậy sao?"

      Vương Hiểu Thư cau mày, do dự : " muốn dẫn tôi đâu? phải lần trước ràng sao, chúng ta. . ."

      " muốn rời khỏi đây sao?" Z cụp mắt xuống, tóc mái bị gió thổi bay, đuôi lông mày dài như như , nghịch dao phẫu thuật, "Xem ra ở căn cứ Lượng Tử được tốt lắm, còn muốn tiếp tục ở lại sao?"

      rất đúng, quả thực ở đó được tốt lắm, hơn nữa cũng muốn tiếp tục ở lại, nếu đến, có khi lúc này chạy, nhưng mà. . .

      "Tôi ở lại đây, nhưng càng muốn cùng ." Vương Hiểu Thư phân giới hạn với , "Giao dịch của chúng ta kết thúc khi tôi rời , điểm này tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý."

      Z nhếch mày: "Ha ha. . ." nghiến răng ra ba chữ, "Giao dịch sao?"

      Vương Hiểu Thư sợ sệt lui về sau vài bước, rất kiêng kị , dù sao ban ngày giải quyết zombie dễ dàng như thế nào cũng xem hoàn chỉnh: " giữ lời chứ?" an tâm hỏi.

      "Tất nhiên ." Z giọng, " kết thúc lần, vậy thêm lần nữa."

      "Cái gì?" Vương Hiểu Thư nhanh chóng lắc đầu, " cần, tôi làm nữa!"

      " được." Z phủ quyết, "Ngoan, muốn cái gì với tôi, tại theo tôi trước ." tiến lên cầm cổ tay Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư lập tức xoay người bỏ chạy, trực tiếp vọt qua nắm cổ , khó thở ngay cả tiếng kêu cứu cũng phát ra được, Z nhanh chóng kéo băng dính y dụng ở cổ tay xuống quấn miệng , dao giải phẫu để ở ngực , tay kia dùng ống nghe bệnh trói lại cổ tay , từ đầu tới cuối Vương Hiểu Thư đều có cơ hội phản kháng.

      sợ hãi nhìn chằm chằm dao phẫu thuật, sợ nếu có động tác gì còn mạng nữa, ngay cả hô hấp cũng đè nén.

      Z vừa lòng nhấc cổ áo của lên, cởi dây thừng cột eo của xuống, đây là thứ mà lén lấy ra từ phòng thí nghiệm của , nhìn nhìn, ý tứ hàm xúc khiến Vương Hiểu Thư vô cùng xấu hổ và chột dạ, càng nhiều là sợ hãi và lo lắng, . . . tóm trở về để làm thí nghiệm đáng sợ gì chứ?

      Nghĩ đến khả năng này, Vương Hiểu Thư liền sốt ruột, hay mắt đỏ lên nhìn Z, muốn giãy giụa lại sợ bị dao giải phẫu đâm vào ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn dùng dây thừng trói tay lại, dắt về phía trước, động đậy liền ra sức kéo khiến lảo đảo vài bước.

      Vương Hiểu Thư cố gắng kéo lại chịu rời , Z tăng sức kéo, thấy mình chống cự được, ấp úng phát ra tiếng, hi vọng bọn Âu Dương phát , nhưng tất cả đều vô ích.

      Vương Hiểu Thư cảm thấy tuyệt vọng, thấy Z quay về, ôm ngang lên, nhìn cái mà nhanh chóng rời , mặc dù ôm người nhưng vẫn nhanh như gió, bao lâu, nhìn thấy nơi trú tại nữa.

      Nước mắt vô thức chảy xuống, Vương Hiểu Thư ngơ ngác tựa vào trong ngực Z, tóc đen buông vai, mặt trắng như tờ giấy A4.

      ngờ a, sắp cáo biệt nhân gian rồi, tuy rằng cuộc sống nơi này dễ dàng, nhưng vẫn chưa sống đủ a. . .

      Z vô tình thấy bộ dáng này của , cước bộ dừng lại, vẻ mặt thay đổi.

      Đáng lẽ phải thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại dừng bước, đặt bên cạnh thân cây, cởi ống nghe bệnh và dây thừng trói cổ tay , xé băng dính miệng ra.

      "Khóc cái gì?" nheo mắt lại, đẩy mắt kính, "Nước mắt thể giảm bớt đau đớn của , chỉ làm tâm chết đuối, hẳn nên nghĩ cách giải quyết vấn đề, cho nên, chúng ta làm giao dịch mới?"

      Vương Hiểu Thư bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, lặng lẽ nhìn lướt qua tay , thấy cầm dao giải phẫu, bỗng chốc chạy về hướng ngược lại.

      Phản ứng của Z là loại nào, từng gặp qua người cơ trí hơn , có thể làm được gì chứ? Lúc quan sát cũng lường trước được hành động tiếp theo của , hơn nữa còn tính toán ra tay thế nào hữu hiệu nhất, cho nên lúc này Vương Hiểu Thư bị đè lên thân đại thụ, thân cây tráng kiện ma sát làm lưng đau.

      "Còn muốn chạy?" lạnh nhạt , "Xem ra còn chưa làm tình huống."

      Vương Hiểu Thư ra sức giãy giụa, tay Z càng đè chặt hơn, chân thon dài mạnh mẽ để ở giữa hai chân , bởi vì chiều cao mà cả người bị nâng khỏi đất.

      Mẹ kiếp! hiểu rồi, trong mắt tên biến thái này, ngoại trừ trâu bò những người khác đều là kẻ ngu! đám đều phải bị giết chết! Hoàn toàn lưu đường sống cho người ta! Cũng tuyệt đối bởi vì nhận thức ai mà ra tay lưu tình! muốn làm gì làm !

      Vương Hiểu Thư nhắm mắt lại, thèm đếm xỉa! Đầu lìa khỏi cổ cũng được!

      Z nhìn khuôn mặt có phần quỷ dị dưới ánh trăng của , đảo mắt, suy nghĩ chút rồi buông lỏng, cũng vòng vo mà thẳng: "Vương Hiểu Thư, tôi khuyên nên nghe lời tôi, lâu sau Lượng Tử còn tồn tại, nhanh chóng rời khỏi, nếu đừng trách tôi nhớ tình xưa."

      về việc này, hình như ban ngày cứu lần, chẳng lẽ đây là cái gọi là niệm "tình xưa"? khi nào có thứ đấy? Vương Hiểu Thư mở mắt, hoảng sợ nhìn : " có ý gì?"

      "Ý tứ rất ràng, hẳn là cũng biết." Z giải thích.

      Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư chút, bỗng trợn mắt: ". . . muốn bắt người của Lượng Tử để làm thí nghiệm?"

      Z thản nhiên nhìn : " biết ngoan ngoãn rời khỏi đây, về phần đâu tùy , cần cảm thấy độc, chỉ cần ngẩng đầu lên, cho dù ở nơi nào tôi cũng có thể nhìn thấy ."

      Đúng vậy, chỉ cần ngẩng đầu, ở bất cứ đâu cũng có camera mini lén lút theo rõi mi.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau cùng , cụp mắt xuống, ánh mắt dừng môi , động lòng, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi .

      Vương Hiểu Thư sững sờ đứng tại chỗ, nhanh chóng đẩy ra sau ba giây, nhưng chỉ giới hạn ở phần ngực. Đùi vẫn để giữa hai chân , cả người bị tay cố định trung, có thế này mới đạt tới độ cao để có thể bốn mắt nhìn thẳng cùng .

      " đừng sợ tôi." xoa xoa mặt , giọng dịu dàng có phần quỷ dị.

      Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm "làm sao có thể" nhìn , nhíu mày, : "Tôi cảm thấy mình còn rất thích ."

      ". . . Tôi sợ chính là thích tôi a!" Vương Hiểu Thư kích động ra lời trong lòng, xong cũng hơi hối hận, nhìn cũng nên, nhìn cũng nên, con mắt liếc loạn xung quanh.

      lâu sau, ngay tại khi cho rằng Z tức giận mà chém chết , chợt nghe thấy : " sao cả, cách mạng quốc gia cũng phải lần là thành."

      Đúng vậy a, đâu chỉ quốc gia, La Mã cũng xây thành trong ngày. Vương Hiểu Thư xấu hổ cúi đầu, vẫn dám đối diện với .

      Z nhìn chăm chú, sau khi ra câu vừa rồi, thiếu chút nữa bóp chết , nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa. biết làm như vậy phù hợp, nhưng biết nhiều đạo lý cũng tác dụng, dopamin và adrenalin dâng trào ai cũng kháng cự được.
      Snow thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 12
      Z 9vén lên 9áo dài trắng a2đơn bạc fcủa , 9đó là thứ aduy nhất 49mà mặc, ekhông còn 3ethứ gì 6khác nữa, b4vừa vén flên, dáng dngười uyển d3chuyển 30ra toàn bộ.

      Vương 2Hiểu Thư 3sững sờ dmột lát cbrồi bắt c5đầu giãy 44giụa, 2muốn đẩy afhắn ra, nhưng d7hoàn toàn 4không bắt 8được điểm emấu chốt, chắn từ 89hai tay đổi bcthành 1dtay chế trụ 0dcổ tay , cgiơ lên 2ađầu , 0người nghiêng 57tới trước 1ép ở ctrên thân 0cây, theo 62bản năng 2dùng hai chân 0kẹp lấy ceo của 41mới angã xuống, athắt lưng 1athô ráp 1chông 1bcọ vào vùng 01tam giác khiến fcô cảm thấy dvô cùng khó echịu.

      " 15tại là acô chủ 07động trèo 5lên." 6Vẻ mặt 90Z vô tội d9nhìn , 16tay duỗi dđến bên 8hông cởi 7bthắt lưng 7ra, con ngươi fmàu đen 6nhìn chằm aechằm amà 6echớp lấy 1một cái.

      Vương f3Hiểu Thư ckhẩn trương 9lui về sau, 97khi 87cởi thắt clưng 34đụng vào 9nơi riêng atư của fbcô, buông 60hai chân 3để mình 0rơi xuống e2dưới, tay fbị 21nắm đau a5nhức, fenhíu mày dfliên tục.

      Z 3mắt lạnh 1dnhìn, cởi b5thắt lưng 37xong liền 8tách hai 03chân bra, kháng 5fcự đu đưa 4qua lại, chắn trực 96tiếp chống cvào nơi 52riêng tư 4của , 42nơi đó ckhông có 10trở ngại amà cùng ctiếp xúc, 6mặt 71bỗng đỏ 10lên.

      " efbuông tôi 67ra. . ." 8Vương Hiểu cThư muốn dkêu cứu, cfnhưng fatình này 3cho dù làm 9ngay từ 8đầu hay 4hiện tại elàm cũng 4không thành 37công, mỗi 25một động 0tác của cacô đều 29bị Z nhìn f0thấu, dcắn môi acô, đẩy 8phần dưới 28lên phía 41trước, ctrực tiếp d5tiến vào.

      "A!. cf © ***************.com. . . ." 1Vương Hiểu 5Thư kêu 2đau, 2thật 6dcắn , a6trong môi fhai người 3tràn ngập 0mùi máu fftươi, fcòn chưa ecắn mà 8ehắn dám fcắn, nhầm 94rồi sao?!

      Z dechậm rãi 58rời môi, 1ecánh môi 9vốn fcó chút edhuyết sắc dnào nay đỏ 30au, atay 85cầm cổ 95tay , 1tay nâng 7fmông 9cđè về 65phía mình, a6hai chân f0thon dài 79của Vương 6Hiểu Thư cbị động 18khoác lên 24hai bên eo b1của , 4hạ thân 0akhô ráp 24bị 4chống đến 05phát đau, 2dnhưng tư 6thế và 2dlực đẩy a2này khiến 83thân thể 8của c3nhanh chóng e2tiết ra fcmưa móc betrơn trụi, 51cảm giác 7đau đớn 5dần dần 9chuyển biến, emột loại 21khoái cảm 4ckì diệu fdâng lên, 4cô nhíu 9mày lại, 1cắn chặt 21khớp hàm.

      " 99sợ tôi 0không phải 21là vì nghĩ 0tôi d9giết 1sao?" 9Z hô hấp 5dồn dập, 6akhi chuyện 8mỉm cười, 3vẻ ngoài e2cấm dục d4và nụ cười 7xấu xa khiến 76người ta 62không có 34cách nào anhìn thấu 1tính cách fchân d0của , bc"Tôi 8có thể 8đồng ý 74không giết ffcô, nhưng dcô phải ahôn tôi 9một chút."

      ". 68 © ***************.com. . . ." 30Hôn mi muội b3phu. [1]

      [1] 91Kỹ gia gọi 33khách làng 2chơi.

      Vương 74Hiểu Thư b9cố gắng 2chịu đựng 7hắn 76ngừng ra 38vào trong 58cô, gió 1đêm vốn 85hơi lạnh 9clúc này dlại trở fthành cứu b9binh, khiến 6người bđỡ khô bnóng, nhưng 48cảm xúc 6fphức tạp 5khác thường anhanh chóng 0tuôn trào, cdcô ecnhịn được 6mà bắt bđầu thở e3gấp, cúi f1đầu rên farỉ: "A. 8 © ***************.com. . Ừm. f © ***************.com. . A. . . c0 © ***************.comĐừng. . f © ***************.com. 9chút, đau. 0f © ***************.com. ."

      "Được." 5Z thở hổn 1hển trả 01lời, nhưng fkhông thay dcđổi, hạ athân của c4hắn trướng 72làm nơi b4đó của 3aVương Hiểu 0eThư phát 41đau, lại 8không ngừng 6thâm nhập 5era vào, dkhó nhịn anức nở, bcô muốn 54kháng cự, enơi đó 5ẩm ướt 64phát ra từng 0btiếng có dtiết tấu, 4mặt a6ngày càng 58nóng.

      Z fbbuông tay 91cô ra, ôm 0cô vào trong 2engực, tay accô hồng 3hồng, 6có chút 1csức lực 9nào, vô 2thức khoác 70lên vai , adhắn đỡ ecô, hai chân ccô vòng 2equa eo , 9hắn 4bngừng đẩy edvào điểm bmẫn cảm 2btrúc trắc d2mà mềm 1mại của 5cô, bị 6fdày vò đau 7khổ, phần 9lưng bị 1thân cây b1thô ráp bmài vào, 0khoái cảm efdưới thân 8và đau đớn 5bsau lưng ađan xen, 3cô yếu 90đuối nhào 5về phía 7trước, fáp vào trong 9lòng , 9vùi đầu e7vào cổ 2hắn, tay 5ephải đặt 24ở phần 3xương quai a2xanh, tay ftrái gắt a1gao nắm 3vai .

      Z 2nhìn , 8suy nghĩ 3emột chút, 9ôm đặt 4xuống đất, 14cánh tay a0kéo cổ 8cô để ecmôi áp c9về phía afmình, kéo 7ra khoảng ecách dưới 31thân hai 3người, 5va chạm 4với tốc cđộ cực 3nhanh, tiếng 1rên rỉ 5của Vương cHiểu Thư 2ađều bị ccnụ hôn 1của Z cắn b4nuốt, 35run run ghé bvào người 7hắn, phần 7bụng dưới dhơi run rẩy.

      Mà d4đúng lúc 6này, tiếng 47bước chân e1từ fbxa truyền 86đến, Z c7nghe thấy acrõ, ôm eo 5cô lăn về bbên trái emột vòng, 6giấu hai 7bngười ở 8sau cây cối.

      03đè 0người Vương 20Hiểu Thư, 6phần dưới e9vẫn ra vào dcấp tốc 1như trước, 6hô hấp 2của acthật nặng, e4tiếng hừ 9dnhẹ khàn 9khàn gợi 1ccảm mà c8mê người, 3môi Vương f4Hiểu Thư ccbị a7bịt lại, 3ái muội 5mà có vẻ 2cấm kỵ.

      84không thể elên tiếng, 8nếu 2những người 9đó btìm đến, 0hắn d7sợ bọn fhọ, nhưng e2hiện tại d4hắn cần cchút thời 4gian.

      Răng 07Vương Hiểu 77Thư cắn 1vào lòng 3bàn tay Z, 3cô nhíu 59chặt mày 2rồi từ fctừ nhắm eamắt lại, 5hô hấp 19gần như f2ngừng lại, btiếng rên brỉ ngừng clại, theo ffđộng tác 4kịch liệt 4của Z mà fcô ưỡn 2fngười lên.

      89thở dồn 4dập, tay cnắm chặt 31cánh tay 8fcủa , dtừng vết c4hồng xuất 95hiện 8bda thịt ftrắng nõn 13dưới áo 8khoác của 1Z, nhưng 97không ai 7enhìn thấy.

      "Đội btrưởng, b5nếu f3mình đại 6atiểu thư 3trốn , 8hẳn là ckhông chạy ađược bao 1exa, có lẽ 7flà gần ccđây thôi."

      Tiếng 97nói của 5một người 7đàn ông 1truyền đến, dcó chút 5quen thuộc, chình như 05là 9đội viên 3đi theo Âu 86Dương.

      Giọng c5nói của aÂu Dương 4vang lên: e"Chỉ 22sợ 10phải 8ta tự chạy, 5ở nơi này, 43hiện tại 0lại là 06thời điểm anguy hiểm, dcô ta dù 0sao cũng 9là con 5của thống 91đốc, cho 3dù quá phận ftới mức 6nào, 48có ta, e8chúng ta 00cũng 92thể quay 4về căn 33cứ."

      "Vâng, ecđội trưởng cnói đúng."

      "Chúng fta phân công anhau tìm, 1hình như abên kia có cđộng tĩnh?" 9dÂu Dương 9không xác 6eđịnh hỏi, ddtiếng bước 60chân càng 76tiến gần cbên này.

      Vương eaHiểu Thư f6hoảng sợ 3mở to mắt, cnhìn Z 31bịt miệng 7mình, tóc 8fZ ẩm ướt, 2bcó mồ hôi 3nhỏ xuống angực , 9con ngươi bmàu đen 61nhìn , 52có cảm 9xúc mà fkhông hiểu ddâng trào dbên trong.

      Cứ a2nhìn nhau dnhư vậy fkhoảng 10 5giây, Z đứng fdậy, rút 97thứ trong 8ecơ thể 8cô ra, có 95chất lỏng 67ấm áp màu ddtrắng chảy cra.

      Vương 0Hiểu Thư dccũng ngồi ddậy, hạ 47thân theo 9động tác 26của d3mà co rút 6bthật nhanh, 59chất lỏng 22kia chảy 4ra càng nhiều, 8bên trong ebắp đùi, 46bụng 86và mặt 1đất đều efcó dấu 3vết của 60nó.

      Vương aHiểu Thư 2tâm tình dphức tạp 9cúi đầu, 9akhông nhìn d2Z, chật bvật che 5áo dài trắng 3lên người.

      Z 51thở phào 80nhẹ nhõm, 0cmím môi 7sờ đầu 4cô, cởi 44áo dài trắng ccủa mình 15ra che 20người , bxoay người 1ôm f0về phía 1amột con 9ađường 5khác, lúc eđi còn 51quên dùng 94đáy giày 5mài chất 14lỏng ái 9emuội 69mặt đất, 0nơi đó a0trừ đất, 7không còn 9lại 29thứ gì.

      Khi 6ebọn Âu 0Dương tới ađây, nơi anày akhông có 3người, cchỉ còn clại 5khí quỷ 17dị và mặt bđất hỗn 6độn.

      "Hẳn elà ta 6đã đến 1bđây." f4Âu Dương 1ngồi xổm 6cnhìn mặt d3đất, "Dấu afchân này. a © ***************.com. ." 4cHắn chần ffchừ dchút, dường 5như định 9kiểm tra cebùn đất, 6lại chợt cnghe 3tiếng hét 0thảm cách e2đó dxa, là của 0ađội viên fở lại 7dtrông Y Ninh.

      "Mau 4trở về!" ceÂu Dương 21lập tức cđứng dậy fchạy về, 1hoàn toàn bdquên còn 4fchưa tìm fđược Vương 6Hiểu Thư, d1đội viên e1khác thấy ehắn như 4thế, cũng enhanh chóng bchạy theo, demấy người 7trở về 11nơi trú 86liền thấy bY Ninh bvung dao về 2phía đội aviên, ánh f9mắt đỏ 3rồi xám 10ngắt, hai dmàu sắc athay đổi, 0cuối cùng 75khôi phục 0ftối đen, adao găm cũng 5để xuống.

      Ả 1mê man nhìn 7exung quanh, 35kinh ngạc 9nói: "Vừa 2drồi tôi e7làm cái agì?"

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 13
      Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm, đẩy vào phòng tắm, đưa cho áo trong màu đen có tay áo và chiếc quần jean ngắn, chờ tắm xong chân ra ngoài, cạnh cửa là đôi giày xăng đan mới tinh.

      Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình vô cùng phức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình phức tạp đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.

      Z đứng trước bàn, đem những thứ bàn bỏ vào vali xách tay, nhìn thấy trong đó là súng lục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén, đó đều là những thứ vô cùng trân quý nay. còn thấy lựa chọn những vật khác, dường như do dự, suy tư hồi lâu rồi nhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìn xem mà mắt bốc lửa.

      săn sóc, chuẩn bị cho ai? phải cho mẹ chứ? Trong sách vị thiên sứ đại nhân nào sinh ra tiểu ca này. . . Chẳng lẽ là Y Ninh? đúng, tại hai người còn chưa liên lạc, phải là ta, kỳ quái.

      Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cũng nhận ra biểu cảm của mình chua chát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen thành lũy của , thuận tay nhét chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồi về phía .

      Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánh mắt của , gượng gạo : "Tôi phải , cảm ơn quần áo và giày của ."

      Z lạnh nhạt : " cần, dù sao cũng lao động chân tay để trả giá rồi."

      ". . . . ." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càng khó coi, lạnh lùng nhìn , quay đầu bước .

      Z giữ chặt cổ tay , nhét tay cầm vali vào trong tay , mặt biểu cảm : "Bên trong này có đầy đủ, những thứ cần đều có." lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn sợi dây rồi đeo vào cổ , sững sờ nhìn , thản nhiên , "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừng mở nhầm."

      Chuẩn, chuẩn bị cho ? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng được gì.

      " cầm cái này." Z lấy chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi , "Nhớ theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu cho dù đồ ăn đầy đủ, cũng sống lâu." Ngón tay thon dài của xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.

      Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.

      Z cũng gấp, tới cái bàn khác, lấy nước và thuốc, đưa cho : "Uống , uống xong là có thể ."

      "Đây là thuốc gì?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn viên thuốc lớn trong lòng bàn tay trắng nõn của , biết nên vui hay buồn.

      sớm biết tốt như vậy, phải là muốn làm loại thí nghiệm vô cùng tàn ác lên người chứ? Để mang theo bệnh độc tai hoạ những người khác? thực đồng tình những người đó.

      Z nhìn vẻ mặt của , xoay người ngồi xuống ghế tựa, kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, mắt lạnh nhìn , cười mà như hỏi: "Thuốc gì?" Sau đó cần trả lời, thẳng, "Đương nhiên là thuốc tránh thai."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vẻ mặt biết chỗ nào đúng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị nội thương.

      do dự lâu, thấy vẻ kiên định " uống đừng hòng chạy" của Z, đành phải uống thuốc.

      Z nhìn uống thuốc, sau đó cầm hành lý rời quay đầu lại, gạt tàn thuốc đứng lên, đóng mạnh ngăn tủ bên cạnh, hờn dỗi chống tay bàn thí nghiệm.

      Có đôi khi ngẫm lại, người độc thân đến chết nhất định là vì tính cách quái gở thích tỏ vẻ khốc, mà là vì bọn họ hiểu làm thế nào để bày tỏ tình cảm với người trong lòng, chỉ biết lấy lòng đối phương ở góc độ vật chất, nhưng lại thiếu hiểu biết về mưu quỷ kế và những việc khác bên ngoài, muốn vuốt mông ngựa [1] lại vỗ vào đùi ngựa, là vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.

      [1] Vuốt mông ngựa: nịnh hót.

      Z xoay người tựa vào mép bàn, nhu nhu thái dương, chợt nghe chỗ cửa có động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, ngờ thấy được Vương Hiểu Thư.

      khó có thể tin nhìn , biểu đạt kinh ngạc của mình vô cùng ràng.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn , tuy rằng làm nhiều việc xấu, nhưng ngay từ đầu ngoại trừ ép làm cái kia, chưa từng hại .

      Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là người tốt, có diễm phúc nhìn thí nghiện hề có nhân tính của lần, đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ. cũng chưa từng quên người tạo ra tận thế là ai, trở về là có nguyên nhân.

      Z , nếu theo con đường đúng hướng dẫn, chết rất nhanh, tuy rằng tin , nhưng vẫn muốn hiểu biết thêm chút, dù sao biết tình tiết, bây giờ nơi nào an toàn cũng cân nhắc, muốn nhìn điểm cuối là ở đâu, nếu là nơi nguy hiểm, đặt vào danh sách đen, như vậy cũng tính là oan uổng.

      " đừng để ý, tôi vừa rồi nghe kỹ lời của , cho nên quay về hỏi chút." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, được tự nhiên , "Điểm cuối trong phần dẫn đường là ở nơi nào? Tôi xem thấy chữ cái ở phía hình như là cái tên? Tôi hiểu."

      Z ngẩn ra, sau đó lấy tờ giấy giống như bảng kế hoạch từ bàn phía sau, trang giấy có kích thước bằng giấy A3, cầm giấy, tập trung : "Là cái này."

      Ngón tay đặt ở vòng đỏ lớn trang giấy, xung quanh vẽ đầy đường kẻ và công thức, lộn xộn khiến hoàn toàn hiểu, ngoại trừ vài chữ cái tiếng cực ở ngoài, những kí hiệu kỳ quái còn lại biết chút gì. . .

      Haiz, chẳng lẽ chữ viết nơi này giống thế giới bình thường?!

      Z thấy vẻ mặt mù mờ của , khóe mắt giật giật, bỏ bảng kế hoạch xuống, tháo mắt kính, lấy tay xoa mắt, môi mỏng nhếch lên, nhìn nghiêng trông giống đứa hồn nhiên, đây là lần thiếu phòng bị nhất từ khi biết tới nay.

      "Tôi nên đánh giá cao chỉ số thông minh của , có lỗi." Z đeo kính lại, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng vốn có, con ngươi đen nhánh cách thấu kính châm chọc nhìn Vương Hiểu Thư, "Trải qua phân tính chính xác của tôi, chỉ số thông minh của ngang hàng với gia súc."

      Vương Hiểu Thư sửng sốt, trừng mắt nhìn : ". . . Gia súc?!"

      " hiểu sao? Ví dụ, có biết con heo ?" nhíu mày xong lời cay nghiệt, tay lại bắt đầu dùng bút đánh dấu vị trí tờ giấy bằng tiếng .

      "Địa đồ pháo [2], đừng có mà vũ nhục giá trị của tôi? Heo cũng có tôn nghiêm, cần bôi đen nó, biết nó nỗ lực thế nào sao?" Vương Hiểu Thư kìm nén tức giận tới bên cạnh , chăm chú nhìn bảng vẽ đánh dấu, ở vòng tròn đỏ có từ đơn tiếng , từ này biết, " ra nơi đó là Phân Tử?"

      [2] Chỉ vì cá nhân mà đánh giá cả tập thể.

      thở phào, xem ra muốn hại , nhưng lại nhíu mày, nếu có mục đích, vậy tại sao đối với tốt như vậy? Đừng là vì thích , đổi thành mi mi có tin ? người đàn ông ở trong thịt văn Mary Sue ngay cả nữ chính cũng thích, mi có thể trông cậy vào sao?

      Z trả lời vấn đề này của , ngược lại trả lời vấn đề trước.

      nghiêng đầu nhìn , có ngụ ý : "Nếu heo nỗ lực, vậy nó phải biết nên ăn đến mức béo như vậy." Bộ dạng tốt như vậy, làm cho người ta muốn kéo bán với giá tốt lại bỏ được, cảm thấy bằng lại nuôi thêm rồi kiếm càng nhiều.

      Lòng Vương Hiểu Thư bây giờ rất loạn, có chút tâm tình nào mà vui đùa cùng , bốn mắt nhìn nhau, nhìn thẳng vào mắt , suy đoán mục đích của .

      hiểu, chẳng lẽ muốn làm bom thịt người? Trong nguyên tác ràng Z quăng vũ khí hình người nhìn như bình thường lại mang theo bệnh độc siêu cấp đến Phân Tử, nơi đó xem như là nơi bình ổn duy nhất tại tận thế, nhưng cũng chỉ là bị tai họa tương đối muộn mà thôi.

      Hơn nữa, lại, chuyện Z muốn bắt người ở Lượng Tử làm thí nghiệm hình như đến kết cục mới xảy ra, trong nguyên tác Vương bánh bao bị trúng chiêu lúc đó, tính ra chết còn phải chịu phần trách nhiệm. . . Nhưng tại còn sớm, việc hoàn toàn giống trong nguyên tác, chẳng lẽ là vì dị số như mà tình tiết thay đổi?

      Vương Hiểu Thư tinh thần sa sút thở dài, cảm thấy đầu đau, muốn thẳng ý nghĩ của mình, cũng biết có phải mấy lần Z thỏa hiệp làm lá gan của to hơn , dù sao nhất định phải hỏi.

      " cho tôi uống thuốc tránh thai sao? cho tôi ăn bệnh độc đáng sợ gì chứ, sau đó dùng tôi làm kí chủ mà phát tán?"

      Biểu cảm buồn bực của Z làm cho người ta thở nổi, cắn răng : " có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi."

      ". . . . ."

      "Tôi cần thiết phải báo cho thiên hạ loại chuyện mất mặt lại ngu xuẩn này, tôi dám cam đoan toàn cầu tuyệt đối chưa từng có ai làm như vậy." Chính làm lại phí thời gian cho người tin mình, cần , ngay cả tên Âu Dương kia cũng làm vậy, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tế bào não.

      Z nhíu mày, đè nén : "Tới bây giờ tôi chưa từng có ác ý với , yên tâm , đừng quay đầu, ai luyến tiếc , chạy nhanh ."

      Thấy phản ứng kịch liệt như thế, dù là người phản ứng luôn chậm nửa nhịp như Vương Hiểu Thư cũng biết tức giận, xem ra có ác ý, chẳng lẽ hiểu lầm ? Tuy rằng lịch sử bất lương và hành vi quá đáng của làm có ấn tượng tốt, nhưng nếu tùy việc mà xét . . .

      Vương Hiểu Thư cúi đầu suy tư chút, cuối cùng quyết định xin lỗi, nhưng dường như Z bị chọc tức, thấy còn muốn , trực tiếp cắt ngang: " còn muốn gì? muốn tôi mấy lần nữa? nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến , cái gì cũng làm xong!?"

      . . . . .

      Vương Hiểu Thư khiếp sợ nhìn , lắp bắp : ". . . Tôi. . . Chuyện đó. . . Tôi có ý này. . ."

      "Nếu , vậy cần nữa." Z thở phào nhõm bắt mình phải tỉnh táo lại, ngoài miệng uy hiếp xong, kỳ thực trong lòng lại đầu hàng, mong đừng .

      Nhưng vẫn rồi.

      Vương Hiểu Thư giống như sợ để mà chạy nhanh như gió, tiếng khởi động xe vang bên tai Z, mặt lên vẻ kinh ngạc, đơn, phẫn nộ, sa sút, sau đó lại khôi phục bình thường.

      tắt máy theo dõi , cầm chìa khóa vào tầng hầm, tuy rằng đây là lần đầu tiên muốn giữ lại người, còn khiến làm ít chuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng thể trở thành toàn bộ cuộc sống của , còn rất nhiều vấn đề khác.

      Nếu lần sau bọn họ gặp lại vẫn còn sống tốt, còn có thể khiến tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, như vậy đến lúc đó có thể thuyết phục mình tiếp tục ngu xuẩn.

      Nhưng tại, thiên tài khoa học tự nhiên dốc sức nghiên cứu dường như trở lại, tình cảm khác thường này cũng ảnh hưởng đến .

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 14
      Lái xe, nghe có vẻ phong cách, thực ra mệt vô cùng, nhất là đối với kẻ mù đường.

      Vừa phải nhìn chằm chằm hướng dẫn, vừa phải nhìn đường, còn phải để ý trái phải xem có người quái dị xông tới , Vương Hiểu Thư bao lâu liền mệt mỏi.

      chỉnh đèn xe thành chiếu gần, chớp mắt nhìn bốn phía, hình như nơi này là trấn , ban đêm tối tăm trong ánh đèn có làn sương mù mênh mông. Vương Hiểu Thư chậm dần tốc độ xe, chạy xe đến khúc rẽ, dừng đường cái.

      cầm máy dẫn đường tay, xem loại đồ chơi cao cấp này, biết tại sao trong đầu bỗng lên khuôn mặt bất bất dương [1] của Z, sợ tới mức run tay, máy dẫn đường liền rơi xuống.

      [1] Thái độ sáng tỏ, lập lờ nước đôi.

      Vương Hiểu Thư lập tức cúi người xuống lấy, lúc ngẩng lên bỗng thấy thứ gì đó xẹt qua phía trước. rùng mình, lập tức tắt đèn xe, kiểm tra khóa xe, xác định khóa kỹ càng, thở phào nhõm.

      Chiếc xe này quý. . . Ừm, nhìn chữ nhân (人) giữa tay lái biết. Chạy băng băng a, đời trước chỉ có thể nhìn mà thôi.

      Vương Hiểu Thư lấy dung dịch Z đưa trong vali đặt ở chỗ phó lái, nghĩ nghĩ rồi cất , lấy lọ lúc trước cho ra, bôi vào phần sau tai và cánh tay, vừa bôi vừa cảnh giác nhìn ban đêm tối tăm phía ngoài xe, như thế này mẹ nó làm sao có thể yên tâm ngủ chứ? Nếu biết thế ban ngày mới !

      Vương Hiểu Thư phiền chán đóng nắp chai lại, cất vào trong vali, thuận tay cầm túi bánh quy, vừa ăn vừa nhìn xung quanh.

      Khoảng 20 phút sau, bánh quy cũng ăn xong, xung quanh có gì khác thường. Vương Hiểu Thư dần dần thả lỏng cảnh giác, nắm chặt gói bánh bích quy, do dự chút, quyết định sáng hôm sau mới vứt .

      Nhìn đồng hồ xe, hơn hai giờ đêm, lúc này chính là thời khắc zombie ra khỏi lồng hấp ở trong phim a, vì sao cảm thấy rất sợ hãi. . . Lúc trước ở cùng Z cũng cảm thấy.

      Ừm, cũng đúng, Z là người tạo ra zombie, cũng được tính là cha của chúng nó, theo cần gì phải sợ hãi? Ngẫm lại những gì có được giờ đều là Z cho , Vương Hiểu Thư liền an tâm ít.

      Tuy rằng an tâm, nhưng lại thể nào ngủ được. Vương Hiểu Thư nhàm chán lau màn hình máy hướng dẫn, nghịch lộ tuyến giống như chém hoa quả, muốn nhìn xem gần đây có địa phương thích hợp nào để đặt chân, cũng biết có phải cẩn thận ấn vào cái gì hay , hình ảnh lộ tuyến đột nhiên biến mất, chỉ còn lại màn đen.

      Tắt rồi!?

      Vương Hiểu Thư vội vàng nhìn về chỗ nguồn điện, vẫn còn sáng, máy chưa tắt, chẳng lẽ chết máy?

      định tắt máy rồi bật lại thử xem, chợt nghe có tiếng người gõ cửa sổ xe, ngẩng đầu lên bỗng thấy gương mặt xấu xí đầy máu, lập tức hét lên, lùi về phía sau.

      Xe bịt rất kín, dung dịch người truyền ra, cho nên zombie vây tới cũng có thể lí giải. . . Nhưng muốn dưới tình huống này mở cửa sổ "hun" chúng nó, khó khăn quá phải. . .

      Vương Hiểu Thư vừa ngây người lát, số lượng zombie nhanh chóng gia tăng, nhanh chóng tỉnh táo lại, nhấn ga khởi động xe, zombie chậm rì rì ở mặt trước xe bị đánh bay, máu thịt bắn tung tóe đầy kính xe, Vương Hiểu Thư nắm chặt tay lại, nhìn phía trước rời mắt, ngừng tăng tốc, bỏ xa đám khủng bố kia.

      Nhưng mà. . . Hình như nhầm hướng rồi, phía trước và mặt sau đều giống nhau. . .

      Thời điểm này vẫn là tự trách mình, thủ tiện! Ai bảo mi thủ tiện chạm loạn! Nghèo khổ cần dùng đồ công nghệ cao nữa!

      Vương Hiểu Thư quay đầu lại, đèn xe bị máu đen nhiễm bẩn, ánh sáng yếu chút, đường cảm thấy khó khăn, bánh xe hình như nghiền qua thi thể, cảm giác này điện ảnh 3D thể sánh kịp, ngay cả resident evil cũng bằng.

      Bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, nhất định phải nghĩ biện pháp.

      Vương Hiểu Thư thở dài, nhếch môi xoay vô lăng, kéo khoảng cách ra xa nơi nguy hiểm, sau đó kiểm tra máy hướng dẫn.

      ấn cái núi ở giữa, muốn tắt máy, nhưng sau khi ấn xong máy hướng dẫn lại có phản ứng gì.

      sửng sốt, mờ mịt ấn tiếp vài lần, vẫn có phản ứng.

      Xong rồi, Vương Hiểu Thư tuyệt vọng, nhưng rất nhanh liền kinh ngạc mở to hai mắt —— máy hướng dẫn tối như mực có phản ứng bỗng phát sáng, bóng dáng cao gầy màu trắng quay về phía , cảm giác như vừa nhìn thấy ngọn hải đăng to lớn.

      Được rồi, tuy ngọn hải đăng này cách xa, nhưng vẫn sáng ngời! bát ngát!

      "Z!!!" Vương Hiểu Thư cao giọng gọi tên , biểu cảm tràn ngập chờ mong làm giáo sư trong webcam bên kia vui vẻ.

      Biểu cảm trầm của Z dịu rất nhiều, lịch tao nhã đẩy mắt kính, ra vẻ xót thương : "Thế nào, hối hận rồi hả? Bây giờ còn. . ."

      "Mau nghĩ biện pháp giúp tôi! Làm thế nào để máy hướng dẫn lên hình ảnh lộ tuyến? Tôi bị zombie vây quanh, trước có mai phục sau có truy binh, rốt cuộc nên về phía nào? theo con đường hẳn là có việc gì? Dù sao là cha của bọn nó a!" Tốt lắm! Có hồi ! Vương Hiểu Thư đợi Z xong liền ngắt lời , ngừng về tình cảnh tại và mong muốn của mình cho .

      Z vô cùng tin tưởng, Vương Hiểu Thư tuyệt đối là người dù chết cũng muốn tránh thoát mà luôn đau khổ tìm kiếm và chờ đợi suốt 28 năm qua!

      "Xe được cải trang rồi, bằng vào năng lực tại của bệnh độc, cho dù có hơn ngàn zombie vây quanh cũng sao, khóa kỹ, ngoan ngoãn ngồi bên trong, đợi bọn chơi rồi rời là được." Z bình tĩnh , ngồi ghế dựa, chờ Vương Hiểu Thư nổi giận và nguyền rủa, nhưng bên kia lại yên lặng ngoài ý muốn.

      "?" Z nghi hoặc nhìn về phía màn hình máy tính, bên kia đen kịt?! phải chứ? Bằng vào chỉ số thông minh của ấy mà cũng tìm được biện pháp? Xem ra ấy cũng quá ngốc. . .

      "Xin lỗi, vừa cái gì? Tôi vội trốn bọn họ nên ngồi đè lên máy hướng dẫn rồi!"

      Khoảng 5 phút sau, giọng Vương Hiểu Thư từ màn hình tối đen truyền đến, sau đó màn hình sáng lên, khuôn mặt nhắn phờ phạc cỡ lòng bàn tay của xuất trước mắt .

      Z mặt biểu cảm phát trình tự thao tác bật lộ trình, ra vẻ đạo mạo : "Xe rất chắc chắn, cần lo lắng zombie có thể đụng tới , nhìn bọn chúng là được, chờ bọn chúng mệt rồi ."

      "Nằm máng, zombie mà cũng mệt sao!? Đùa à!?" Vương Hiểu Thư vẻ mặt vặn vẹo chất vấn.

      . . . Nhan Nghệ đế. [2]

      [2] Chỉ nhân vật có bộ mặt vô cùng vặn vẹo, thậm chí biến hình.

      Z im lặng năm giây, dùng khẩu khí cam chịu số phận : "Bên phải tay lái có cái nút màu đen, cẩn thận tìm xem, ấn vào là được."

      Vương Hiểu Thư gật gật đầu, chạm vào nơi mà , quả nhiên có cái nút: "Giấu kín như vậy là sợ tôi tìm được sao." cúi đầu thào tự , Z ở bên kia nghe được, khóe mắt giật giật, nhưng phát , bởi vì bị bộ dáng chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng như chuột thấy mèo của đám zombie dọa đến.

      ". . . Nằm máng, thể nhìn thẳng, cho dù trồng đầy đậu cũng thấy zombie chạy nhanh như vậy." Vương Hiểu Thư kinh thán nhìn bốn phía sáng như ban ngày, ánh sáng này giống với ánh nắng ban ngày, có chút màu xanh, giống như pha thêm vào thứ gì đó, cúi đầu nhìn vào màn hình máy hướng dẫn, với Z vẫn ngồi với vẻ siêu cấp lịch ở bên kia, "Cám ơn, như vậy xin hỏi thế nào để quay về hình ảnh hướng dẫn?"

      Thấy qua qua cầu rút ván, nhưng chưa từng thấy ai qua cầu rút ván đúng lý hợp tình đến như vậy!

      Kiềm chế, kiềm chế. Được rồi. Z hít sâu cái, ôn hòa mỉm cười : " tắt thế nào bật lại như vậy."

      Vương Hiểu Thư còn lời gì để : "Nếu tôi biết bật hình ảnh thế nào còn phải hỏi sao?"

      "Cái này thể trách tôi, cũng phải tôi tắt của , ai biết được có cố ý làm bộ biết hay ?" Z nhanh chóng xong câu đó, chỉ thấy sắc mặt Vương Hiểu Thư trở nên kỳ quái, nhíu mày, nghĩ rằng có phải nên những lời này hay ? Có phải là lắm miệng hay ? Lời này giống như có ý tứ ám chỉ? Được rồi, quả có ý tứ đó.

      Vương Hiểu Thư bị hiểu gì, im lặng lúc, nghiêm túc : "Có chuyện gì chúng ta có thể đợi sau được ? Để tôi rời khỏi nơi này trước , tôi biết phải người lãnh huyết vô tình." Đưa ra cầu trước, tâng bốc tới mức cao nhất, đa số đều được đáp lại, loại phương pháp này dùng người tên đàn ông nào cũng đúng, Z là đàn ông sao? Là! Cho nên cũng ngoại lệ.

      Z dường như rất vừa ý với câu sau của , còn phụ họa câu: "Đương nhiên, tuy rằng tôi lương thiện và nhẫn nại như vậy, nhưng cũng tới mức máu lạnh."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư tỏ vẻ giữ nguyên ý kiến của , dù sao đám zombie với bộ mặt dữ tợn vừa rồi cũng phải vừa sinh ra làm zombie.

      "Ấn vào cái nút giữa hàng số mười, cách hai giây ấn vào nút số mười và số chín." Z cho biện pháp.

      Vương Hiểu Thư hiểu ra, gật đầu: "A, chín cạn sâu, tôi biết, hiểu biết nhiều."

      ". . . . ." Z đặt tay lên con chuột, tay kia gõ vài cái lên bàn phím, hình ảnh lập tức truyền về màn hình theo dõi trong phòng thí nghiệm, Vương Hiểu Thư bên này cần ấn nữa, truyền hình ảnh hướng dẫn tới cho rồi.

      " là. . ." Vương Hiểu Thư nghẹn lời, ràng cũng ngờ, đường lập tức truyền tới màn hình phía trước , chăm chú theo đường , đường qua Mạch Tử, đồng lúa, ngô, cao lương, thẳng đến trạm thu phí đường quốc lộ, mà lúc này, hơn bốn giờ sáng.

      Mặt trời nhô lên phía chân trời, mí mắt của Vương Hiểu Thư đánh nhau, mệt mỏi dừng xe bên đường, kiểm tra cửa sổ xe và khóa xe, sau khi xác định an toàn liền leo về ghế sau, lấy chăn che kín đầu rồi ngủ bù. Kỳ thực vẫn yên tâm, cho nên ngủ cũng sâu, xung quanh có động tĩnh là có thể đánh thức , đám quần chúng chân tướng vây xem nhờ vậy mới đánh thức được người vừa ngủ lâu như .

      Vương Hiểu Thư ngủ bỗng cảm giác xe rung lên, dường như có người động tay động chân, vội vàng bò dậy, đề phòng nhìn phía bên ngoài, cũng phát zombie, ngược lại thấy khuôn mặt nhe răng trợn mắt.

      . . . Cướp này nọ cũng cần trắng trợn như vậy chứ? còn ở đây mà cũng dám đến?

      Phát là nhân loại, Vương Hiểu Thư sợ, bò lên chỗ điều khiển, lẳng lặng nhìn năm người bên ngoài ngạc nhiên nhìn mình, mở ra máy hướng dẫn, chữ Z rồng bay phượng múa màu đen lên, hình ảnh động kết thúc.

      "Hoan nghênh sử dụng." Tiếng điện tử cứng nhắc có phần giống Z, nhưng cũng quá giống.

      Vương Hiểu Thư điều chỉnh tư thế ngồi, thèm để ý đám người dường như thương lượng gì đó, đạp chân ga muốn rời . Người đàn ông vừa rồi nhe răng trợn mắt, nay khôi phục bình thường vội vàng gõ cửa sổ xe, hà hơi viết mấy từ đơn cửa sổ.

      "Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra tiếng nghi vấn, chẳng lẽ những người này ra khỏi Phân Tử? nhìn máy hướng dẫn, bản đồ biểu nơi này cách Phân Tử xa, ngờ mơ mơ màng màng hai giờ mà chạy xa như vậy, xem ra đường có xe chạy thích, nhớ năm đó ở Bắc Kinh. . . Quên , vừa nhắc tới là muốn rơi nước mắt, tại cho dù bị thu bằng lái cũng muốn về nhà.

      Vương Hiểu Thư hồi tưởng lại "chín cạn sâu" theo như lời của Z tối qua, tắt hình ảnh , lẳng lặng chờ xuất , ngẩn ngơ chút rồi phục hồi tinh thần, còn sớm a, có lẽ còn chưa thức dậy.

      định bật lại, liền thấy chiếc chăn trắng xuất màn hình, sau đó hình ảnh chớp lên, rèm cửa sổ bị kéo ra, áng sáng lờ mờ nay sáng ngời, Z đầu tóc đen rối ngồi dậy, bả vai trắng nõn lộ ra khỏi chăn, điển hình thoát y có thịt mặc quần áo gầy, cả người tản ra áp suất thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, giọng khàn khàn đè nén: "Vương Hiểu Thư, có biết người lần trước quấy rầy tôi ngủ tại ở đâu ?"

      Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hình ảnh có lực sát thương ngang với Hishoka tắm rửa này hấp dẫn, đám người của căn cứ Phân Tử ngoài xe đều bị quăng ra sau đầu, nhìn chằm chằm vẻ “Ngày tỏ vẻ giỏi giang quá mệt mỏi, buổi tối ngủ là thích nhất” của Z, trái tim run rẩy : “Ở, ở đâu?”

      "Ha ha ~" Z cười khẽ, "Đừng nóng vội, biết nhanh thôi."

      . . . Lịch sử đau thương cho chúng ta biết, chọc ai cũng được, nhưng chớ chọc đại ma vương vừa rời giường!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.