1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 68
      Đây là những ngày vui vẻ và yên tĩnh, hai người đều ăn ý đến những chuyện phiền lòng, nhưng đến ngày sắp kết thúc mọi chuyện, ngày này tới cách kì diệu, và mở đầu của nó cũng kỳ dị.

      Hôm nay Vương Hiểu Thư vô cùng rối rắm, tìm được Z thay quần áo, đứng ngoài cửa đợi nửa giờ cũng ra, đành phải vào, tuy rằng bọn họ xem như "vợ chồng già", nhưng cảm thấy. . . Đây là lễ phép cơ bản nhất.

      "Bác sĩ mau ra xem cho em đây là có chuyện gì, hơn nửa tháng mà kinh nguyệt chưa đến!" Vương Hiểu Thư cầm bao băng vệ sinh đặt trước mặ Z, hợp lí hợp tình , "Nhất định là nó có vấn đề!"

      ". . . . ." Khóe miệng Z giật cái, tay gạt bao băng vệ sinh tay ra bên, nhìn thản nhiên , "Tính khí cáu kỉnh miên man suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của em là biết nội tiết tố mất cân đối."

      "Đó là thời mãn kinh." Vương Hiểu Thư lau mồ hôi, hỏi vấn đề làm trở tay kịp, " phải là em mang thai rồi chứ?"

      ". . . . ."

      Hai mươi phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khí vô cùng trầm trọng.

      Nhưng mà, Vương Hiểu Thư vừa mở miệng khí trầm trọng vỡ tan.

      "Em còn nghĩ rằng giống của có vấn đề, ngờ mang thai rồi." vui vẻ , " có vấn đề gì chứ? có thể chứ?"

      ". . . . ." Có lẽ người đàn ông nào muốn nghe người phụ nữ của mình bản thân được, còn dùng giọng điệu thể tin được như vậy.

      Z cứng nhắc : "Thà em nghi ngờ kết quả kiểm tra của còn hơn."

      Vương Hiểu Thư vô cùng nghĩa khí nắm hai vai : "Vậy tốt lắm, cho dù chết cũng có con trai cùng em, ha ha."

      Ngữ khí "Ta đây cuối cùng hết khổ cuối cùng xoay người rồi" là sao chứ?

      Z nheo mắt, lạnh lùng : " đáng tiếc, chết được."

      Vương Hiểu Thư hề kinh ngạc: "Đương nhiên em biết chết được, từ khi bắt đầu em lo lắng vấn đề này."

      " có nên cảm tạ vì em thừa nhận năng lực của hay ?"

      " cần, chúng ta quen thuộc như vậy, khách khí cái gì?" Vương Hiểu Thư đứng dậy, cao hứng rối tinh rối mù, vui vẻ xung quanh phòng thí nghiệm, " tốt quá, vậy chúng ta về phòng thí nghiệm Lượng Tử , phải việt quất mọc hết rồi sao? Chuyện đáp ứng vẫn còn nhớ chứ?"

      Hai chân Z chồng lên nhau, tay chống đầu, có biểu cảm gì nhìn , cho rằng muốn đổi ý, nhất thời khẩn trương, nhưng chỉ dừng lát rồi : "Được."

      Trong khoảng thời gian này Z đối với có thể là ngàn theo trăm thuận, rất ít khi phản đối quyết định của , Vương Hiểu Thư có phần được sủng ái mà lo sợ, cũng có cảm giác quá chân . Đúng vậy, ai có thể ngờ rằng người đàn ông trước kia dừng bước chân vì bất cứ ai lại làm được như tại? Vương Hiểu Thư vui mừng đến bên cạnh , hai tay vòng qua cổ , hạnh phúc rúc vào lòng , Z nghiêng đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của , có thể nhìn thấy mạch máu ràng, hơi cúi đầu, hạ xuống cái hôn.

      " đến lúc này rồi." Z mở miệng, giọng điệu hờ hững, "Vậy em cũng trả lời vấn đề ."

      "Vấn đề gì?" giọng hỏi.

      "Vương Kiệt chết chưa?"

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư sửng sốt chút, sau đó , "Em muốn lừa , em biết."

      Z nghi hoặc nhìn , đứng dậy nghiêm túc nhìn : "Em hoàn toàn phát tồn tại của ông ta, mở ra tất cả ô vuông cũng thấy ông ta, bao gồm Tiêu Trà, tại còn sống đều là người có uy hiếp tới chúng ta, cùng với những kẻ đáng thương chờ tiêm vắc xin phòng bệnh."

      "Vậy sao." Z nhàn nhạt gật đầu, "Có lẽ biết bọn họ đâu."

      " biết?" Vương Hiểu Thư nhếch mày, "Biết còn mau giải quyết nhanh chút, để bên ngoài an toàn chút được chứ? Em hi vọng lúc trồng hoa hướng dương trong sân còn phải lo lắng có zombie xuất hay ."

      Z cười khẽ tiếng: " có thể thay đổi bệnh độc, làm cho bọn họ thấy em đều quỳ xuống thỉnh an."

      ". . . biết vì sao bỗng nhớ tới zombie mặc đồ nữ hầu quét dọn phòng."

      "Chủ ý sai." Z tán thưởng .

      Vương Hiểu Thư chết lặng : "Nhưng em còn cảm thấy thẩm mỹ của người càng hợp khẩu vị của mình."

      " khi như vậy." Z nhếch miệng, dường như vô cùng tình nguyện , "Vậy để mấy người kia sống tiếp là được."

      "Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra tiếng nghi hoặc.

      Z chỉ chỉ sau lưng , xoay qua, màn hình lớn chiếu tình cảnh mặt đất, Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đứng đó, dường như tìm cách xuống dưới, Tiêu Trà nhíu chặt mày, giống như rất đau đầu cũng rất bất đắc dĩ.

      "Bọn họ muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư đề phòng.

      Z vừa lòng tại có thể cảnh giác như vậy, dịu dàng trấn an : " sao cả, là gọi bọn họ đến."

      "?" kinh ngạc nhìn .

      Ngón tay thon dài của Z vuốt qua cánh môi mỏng, ý vị sâu xa : "Có số việc nên để em ra tay, cho nên đành để đến làm."

      "Còn có chuyện gì là nên ra tay à?" Vương Hiểu Thư vô cùng tò mò hỏi, cũng giải thích được.

      "Đương nhiên." Z đứng lên, ấn xuống chốt mở cửa, nhìn Tiêu Trà kéo tay Tiêu Nhã Nhã vào thang máy, ngoái đầu lại nhìn Vương Hiểu Thư, "Ví dụ như giết Vương Kiệt."

      ". . . . ."

      "Nếu em ra tay, em tự trách, ra tay, lại sợ em có khúc mắc." nhún vai, bộ sao cả, "Cho nên, để cho người khác tới làm chuyện này là được, em cho là lối vào vì sao bị phát ?"

      . . . A, ra liên lạc với Tiêu Trà, Tiêu Trà cuối cùng tìm về em quý của mình, tuy rằng bị hủy dung. . .

      "Vậy tại gọi bọn họ tới làm gì?" Vương Hiểu Thư hỏi.

      Z khoanh tay dựa vào mép bàn, thản nhiên : "Kết thúc hết thảy."

      . . . Có phải nên cám ơn tiếng hay ? Hoặc là khen ngợi chút?

      Quên , dù sao đây là ba ba của đứa , làm ba ba phải chịu trách nhiệm a.

      Vương Hiểu Thư đầy lòng chờ mong nhìn giải quyết hết thảy như thế nào, nhưng Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã sau khi xuống dưới chưa mấy câu bước , Z chỉ đưa cho bọn họ lọ chất lỏng , cùng hộp biết đựng thuốc gì, bọn họ liền vui vẻ rời , đây là có chuyện gì?

      Xin quan tâm người đứng bên phải Z là chút được chứ? Đây là tiếng gọi tình , đây là gió xuân trần gian, đây là nguồn suối sinh mệnh!

      "Nhìn gì mà chuyên tâm như vậy?" Chẳng biết lúc nào Z tới bên cạnh , nhàng thở ra , " tại có thể tới nơi em muốn, em muốn đâu?"

      " xảy ra chuyện gì? Như vậy là xong rồi?" Vương Hiểu Thư đáp, hỏi lại.

      Z buồn cười khi nhìn vẻ ngây ngốc này của : "Em cho rằng rất phức tạp? tại những người còn sống đều biết tự hiểu lấy, ít nhất ngu xuẩn đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

      "Vậy cho bọn họ cái gì?" lại hỏi.

      Z suy tư lát, : " loại là em chờ mong, loại. . . Chính là thuốc mỹ dung."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, có phần vui buồn đan xen: "Tức là đưa vắc xin phòng bệnh cho Tiêu Trà phải ?"

      Z trả lời, xoay người bắt đầu thu xếp này nọ: "Phải rời khỏi nơi này lâu, cần cái gì nhớ mang ."

      Vương Hiểu Thư tiến đến bên cạnh hỏi: "Có phải hay phải hay ? Rốt cuộc có phải hay ?"

      Z cũng quan tâm hỏi cái gì, chỉ điều mình muốn : " đặt thời khóa biểu cho em, trước khi em sinh phải nghe theo ." trực tiếp vỗ trang giấy vào mặt , nhìn vậy nhất thời uể oải.

      "Đọc sách thôi, tại sao lại có đàn đàn dương cầm? Em chỉ kéo violon!" Vương Hiểu Thư giơ giấy hỏi, "Hơn nữa vì sao muốn em mỗi ngày nhìn ít nhất tám giờ? Đây là cầu gì?"

      Z cười lạnh nhìn : "Đương nhiên phải nhìn, nếu đứa sinh ra giống như em được rồi."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư đè nén lửa giận, trong mắt lóe ra con mèo lửa, "Em hiếu kỳ rốt cuộc em ở trong lòng là dạng gì, có thể phiền toái bác sĩ Trương hình dung chút hình ảnh của em trong lòng sao?"

      Z nhếch miệng, nhịn được nở nụ cười, gật đầu ra hai chữ: "Của ."

      ". . . . ."

      "Thất thần làm gì? thôi." Z cầm lấy laptop, vừa ấn phím vừa gọi .

      Vương Hiểu Thư còn tức giận nữa, có thể làm như bây giờ vô cùng khó được, còn muốn cầu xa vời cái gì? Hai người bọn họ nhất định ở cùng nhau, bởi vì ai trong bọn họ muốn xa rời đối phương. . .

      Z rời cùng Vương Hiểu Thư, tới đón bọn họ là Megatron xa cách lâu, Megatron vẫn là Megatron, nhưng tại sao lại cảm thấy nó vô cùng đề phòng Vương Hiểu Thư, thường xuyên cách khoảng xa, mới đầu Vương Hiểu Thư còn cảm thấy, sau đó liền nhịn được hỏi.

      " vì sao nó luôn trốn tránh em?" Vương Hiểu Thư hỏi Z nghiêm túc nghiên cứu 《 Kỹ thuật trồng cây ăn quả 》, Z ngẩng đầu lên, đuôi mắt sau mắt kính hẹp dài hơi run run, giọng điệu vô cùng đè nén , " từng chỉ lần, đừng quấy rầy khi đọc sách."

      Vương Hiểu Thư che miệng cười: "Ha ha ha, ngại, quên mất ~"

      ". . . Cho nên?"

      "Cho nên? Mau trả lời vấn đề của em." thản nhiên .

      Z rũ mắt xuống nhìn phần bụng hơi của , kìm nén : "Có lẽ là kho số liệu của nó chứa ít ký ức tốt về em ở Nguyên Tử."

      ". . . Ha ha." Vương Hiểu Thư xấu hổ cười, "Phải vậy ? Em có thể xóa sạch chúng sao? Để thế giới này tốt đẹp chút được sao?"

      Z ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng tươi sáng dưới trời xanh, trong khu vườn là hoa hướng dương nở rộ, là mùa xuân ấm áp, thời gian trôi nhanh, thấm thoát bọn họ quen biết lâu như vậy, hơn nữa sắp có bé con khỏe mạnh.

      Z nhàn nhạt : "Thế giới vẫn luôn rất tốt đẹp."

      "Hả?"

      "Em có thể tùy ý điều chỉnh nó, cần hỏi ." Z lần nữa cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa từng lời gì vô cùng kinh người.

      Vương Hiểu Thư nở nụ cười, rời khỏi ghế nằm, giày vào, tới gần Megatron ngồi ở bên kia, khi ngang qua Z giọng : "Cám ơn."

      Cám ơn? Với sao?

      Z ngẩng đầu, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, từ này có lẽ nên là với , thể thí nghiệm chưa từng có thời thơ ấu bình thường và tam quan bình thường làm sao có thể biết đến dáng vẻ vốn có của thế giới, có câu "Bạn thấy cái gì bạn chính là cái đó", thấy những nhà khoa học điên cuồng và thể thí nghiệm thiếu hụt thơ ấu, làm sao có thể bình thường được chứ?

      ngắn gọn lại là, thiếu hụt gì đó có thể tận lực bù lại, về phần Vương Hiểu Thư và đứa của bọn họ, cho mẹ con hậu thuẫn mạnh mẽ và tương lai tươi sáng, đây là mục tiêu duy nhất trong quãng đời còn lại của .

      Ý tưởng này cũng cho nghe, thậm chí cần biết, chỉ yên lặng hành động, đối với cảm tình cũng là như vậy.

      Giống như cho đến nay, chưa từng chủ động lời biểu đạt tình như " em", nhưng nó còn quan trọng. Nếu giây sau chính là tận thế, có lẽ nghiêm túc cho , nhưng với tính cách của , nếu còn có ngày mai, có cách nào mở miệng được, lại càng để ngày tận thế xảy ra.

      Ít nhất, cho dù ngăn cản được thế giới này hủy diệt, còn có thể mang rời khỏi đây.

      Z nhìn Vương Hiểu Thư, đứng dưới ánh mặt trời, mặc váy ngắn rộng rãi, bên cạnh là Megatron bị chắn có chỗ để , gió phơ phất thổi qua tóc dài bên hông , dường như Z có thể nghe thấy tiếng ca trong trẻo.

      Giống như rất nhiều thứ đều là như vậy.

      Bạn tin tưởng trước, bạn mới có thể có được, về phần tại bạn có cần hay , bạn ở bên, bởi vì bạn tin, chính mình nhận ra, bạn vô cùng cần ấy.

      đoạn tình cảm ổn định, song phương có được thế giới của mình, chiều theo đối phương, cũng ỷ lại đối phương, có ca ngợi phù phiếm và dối, cũng oán giận và giấu giếm, nhưng kì lạ là toàn bộ thế giới của hai người đều muốn hòa cùng nhau.

      Tại quá khứ cảnh còn người mất, em nhất.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Ngoại truyện 1

      Nếu đứa có thể lựa chọn, vậy làm đứa của Z và Vương Hiểu Thư, vô cùng đồng ý đến thế giới này. ∥m . *

      sâu sắc ý thức được mình đến nơi này để chịu khổ, để chứng minh cha của mình minh uy vũ, mẹ của mình mỹ lệ động lòng người đến mức nào. biết, chỉ biết, nhất định là đứa nạp thẻ đưa tặng [1], hơn nữa còn chỉ nạp nửa.

      Đứa nạp thẻ đưa tặng: phải con ruột cũng phải nhận nuôi, mà là cha mẹ nạp thẻ được tặng, người như vậy, hồi bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, cha đau mẹ thương, gặp phải nhiều chuyện hay ho nhưng vẫn kiên cường sống, tiếp tục đối mặt với càng nhiều việc hay ho. . .

      Mọi người thấy qua người cha nào ngồi xem phim hoạt hình nhưng lại để con trai đọc sách chưa? Cha của chính là.

      Cha , bù lại thời thơ ấu thiếu hụt, hơn nữa cho tên của chính là tới như vậy.

      Phải , ha ha, đúng vậy a, cái tên Tom này, làm cho người ta nghĩ lại mà vẫn chấp nhận được.

      Nhưng ít nhất khi vừa sinh ra, vẫn là hoàng tử hạnh phúc, nhưng từ khi lớn lên, địa vị của trượt xuống mức độ tiểu tinh linh nuôi trong nhà.

      Sinh tồn, hay là hủy diệt, đây là vấn đề, là hờ hững chịu đựng tra tấn tàn bạo của cha, hay là nhìn mẹ yếu đuối mở to mắt giả ngu khuất phục dưới dâm uy của cha, chọn loại nào?

      Bảy tuổi, bé trai biết tên là Trương Tom hay Vương Tom, mặc áo sơ mi trắng sạch đứng ở vườn hoa trước nhà, bất lực ngẩng đầu nhìn trăng rằm, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thất lạc biểu lộ nhuần nhuyễn u buồn của .

      Bỗng nhiên, cách đó xa truyền đến tiếng "Tách!", mặt bé trai lạnh lùng, biểu cảm nắm chặt tay quay đầu bước .

      "Haiz." Vương Hiểu Thư đóng máy ảnh, buồn bực nhìn bóng lưng con trai, "Tom, con đâu? Chụp xong rồi nên ngủ!"

      "Con đến phòng thí nghiệm." Bé trai cũng quay đầu lại, bỏ lại những lời này rồi nhanh chóng chạy xuống phòng thí nghiệm, Vương Hiểu Thư cầm máy quay phim đuổi theo, lo lắng nhìn bóng lưng của , lẩm bẩm , " tại xuống phải là muốn chịu chết sao, là mẹ con cũng bảo vệ được con."

      Giờ phút này trong phòng thí nghiệm có cái gì? Có người, là ai?

      Bé trai thuần thục ấn xuống mật mã vào phòng thí nghiệm, sau đó vỗ ngực có chút nghĩ mà sợ nhìn về phía sau, may mà mẹ đuổi theo, nhưng vừa thở phào nhõm, quay đầu lại liền thấy cha nhìn .

      Z đứng ở bên bàn thí nghiệm, kính gọng lóe sáng, bé trai nhìn thấy mắt , nhưng hoàn toàn có thể đoán được mình chết thảm.

      "Con có biết là mấy giờ rồi ?" Môi mỏng của Z khép mở, mang theo chút cảm tình hỏi.

      Bé trai lui về phía sau bước theo bản năng, cái trán lấm tấm mồ hôi: ". . . có lỗi, cha, con. . ."

      "Lí do là cái gì ta muốn nghe, ta chỉ để ý kết quả." Z giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh nhạt : " tại là 12 giờ 1 phút, thời khóa biểu ta đưa cho con viết mấy giờ ngủ?"

      ". . . 9 giờ."

      "Con chậm bao lâu?"

      ". . . . ."

      "Trả lời."

      ". . . . ."

      "Sao vậy?" Z trầm nhếch miệng, chậm rãi tới gần, dưới ngọn đèn mờ tối trông giống như tử thần.

      Bé trai dù bình tĩnh đến mấy cũng chỉ có 7 tuổi, bỗng gào khóc trước hung tợn của Z, Vương Hiểu Thư đứng ở cửa nhìn, nhịn đến lúc này cuối cùng vẫn vọt vào, ôm con trai vào trong ngực an ủi: "Cục cưng khóc cục cưng khóc, đừng sợ."

      Z thấy Vương Hiểu Thư, lập tức thay đổi thành vẻ mặt ánh mặt trời ấm áp cả người vô hại, dịu dàng : "A, sao cả hai đều đến đây? Đến giờ ngủ rồi."

      Vương Hiểu Thư nghẹn lời, thở dài: "Con là con ruột của chứ?"

      "Đương nhiên." Z nghiêm túc , "Nếu con phải, giết con trước rồi sau đó giết chết em, cuối cùng tự sát."

      ". . . Đủ, biết lời này trước mặt trẻ con rất tàn bạo sao. . ."

      "Có lẽ con cũng thích." Z tùy ý .

      Vương Hiểu Thư ôm lấy đứa , bất đắc dĩ xoay người rời , Z thấy vậy cũng bỏ xuống công việc, theo bọn họ cùng lên, nhưng đến khi Vương Hiểu Thư định ôm con cùng ngủ, Z vô tình kéo cổ áo Tom xách ra ngoài.

      "Này, làm gì!"

      "Đứa kêu tên này hẳn là có thời thơ ấu đau khổ, như vậy mới hỏng mất."

      ". . . . ." Ha ha, vì sao nghĩ đến Voldemort = =, "Vậy cũng phải đưa con về phòng rồi !"

      "Đứa kêu tên này hẳn có tự giác thân là thú nuôi, em xem Tom & Jerry chưa?"

      ". . . ra đặt tên như vậy!"

      "Sao hả?"

      Vương Hiểu Thư còn chưa kịp trả lời, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Tom: "Cho rằng mình là ai chứ! Làm sao có thể có người đáng ghét như vậy!"

      Z hai lời mở cửa phòng nhìn ra ngoài, Tom sợ tới mức trốn đằng sau sofa, chỉ lộ ra đôi mắt.

      Z mặt biểu cảm : "Ta cho rằng mình là cha con."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      con 1 pn nua thoi co len nha ban

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Ngoại truyện 2

      Khi Vương Tom vừa được 10 tuổi, Trương Jerry sinh ra, bởi vì Vương Hiểu Thư sinh lần đầu bị giày vò quá mức, Z vốn kiên quyết để sinh, nhưng Vương Tom ngày ngày dùng ánh mắt oán độc và oán hận nhìn hai vợ chồng bọn họ, điều này khiến Vương Hiểu Thư vô cùng áy náy, nghĩ, có lẽ là đứa rất đơn mới có thể thành như vậy, khẳng định là thế, nhất định.

      Thế nên Vương Hiểu Thư bắt đầu thực việc đeo bám Z dai dẳng, dưới tình huống đối phương thể lui bước thành công mang thai Trương Jerry.

      Trương Jerry sinh vào mùa xuân vạn vật sinh sôi, là chòm sao Song Ngư lãng mạn, so với trai Vương Tom chòm Bọ Cạp, Trương Jerry làm hai vợ chồng bớt lo nhiều.

      Thời điểm sinh ra Trương Jerry nhu thuận hơn Vương Tom, cũng làm khổ Vương Hiểu Thư, sinh ra cách thuận lợi, Z tuyệt đối cho rằng lần đầu tiên làm ba ba rất kích động tay chân luống cuống nên mới xảy ra chút vấn đề.

      Tom cúi đầu nhìn em trắng trắng non mềm nằm giường trẻ con, hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà ác lại thâm trầm: "Em ?" thấp giọng đọc hai chữ này, ý vị sâu xa.

      giơ tay lên, ngón tay trắng nõn chậm rãi tiến gần khuôn mặt ngủ say của em , ngay tại lúc sắp đụng tới, giọng của Vương Hiểu Thư vang lên từ ngoài cửa: "Bảo bối con ở đâu, đến giờ đọc sách rồi."

      Tom bỗng rụt tay về, mặt biểu cảm xoay người rời , lúc đóng cửa nhìn thoáng qua giường trẻ con tinh xảo, cười vô cùng phúc hắc.

      Vương Hiểu Thư phát Tom có hơi kỳ quái, thường xuyên hi vọng có thể ở cùng chỗ với Jerry, điều này làm cho rất cao hứng nhưng cũng hơi nghi hoặc, vì thế vào lúc Tom đọc sách lặng lẽ hỏi Z: " xem con trai của chúng ta có phải là muội khống [1] hay ?"

      [1] thích muội muội.

      Dáng người cao ngất đứng bên vườn hoa, chút nào để ý tưới hoa, Z chắc chắn : " phải."

      "Vì sao?" Vương Hiểu Thư tò mò nhìn , " chắc chắn như vậy?"

      Z cười lạnh tiếng, mắt nhìn con trai đọc sách dưới bóng cây, biết là cao hứng hay mất hứng, nhếch miệng : " chỉ muốn làm kẻ bị đùa giỡn."

      ". . . . ." Tuy rằng ở cùng Z nhiều năm như vậy, Vương Hiểu Thư vẫn hoàn toàn hiểu hết thâm ý trong lời của , dùng cách của phải là chỉ số thông minh chênh lệch, thể cứu được, cho dù bọn họ sống cùng nhau mấy trăm năm cũng có tác dụng.

      "Em xem Tom & Jerry sao?" Z khinh thường nhìn Vương Hiểu Thư, " là rất ngu xuẩn rồi." xong, cầm theo bình tưới hoa vào trong phòng.

      Vương Hiểu Thư đứng sững sờ tại chỗ lúc, sắc mặt ngày càng đen, đến bên cạnh con trai, giọng : "Đọc sách cho tốt, mẹ có chút việc muốn với ba ba, con ở ngoài này được đâu cả, nghe ?"

      Tom đáp ứng, sóng nước chả xao : "Được, thành vấn đề, yên tâm mẹ."

      "Sao hôm nay đồng ý nhanh như vậy?" Vương Hiểu Thư xoa đầu , cũng nghĩ nhiều, bước nhanh đuổi theo người đàn ông đáng ghét kia.

      Nhiều năm như vậy, duy nhất thay đổi chính là tật xấu độc miệng của Z, cho dù là với người nhà hay với người khác cũng đều là bộ cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, giống như tiểu thí dân bọn họ có thể sống đều là vì . . . Ừm. . . Hic ~~-______-&qo hình như là vậy.

      //~~ Cảm thấy mệt mỏi thể .

      Vương Hiểu Thư rẽ vào phòng ngủ, liếc mắt cái liền thấy Z đứng bên cửa sổ, thắt caravat, sợi tơ màu đen xẹt qua ngón tay thon dài trắng nõn, màu sắc trắng đen ràng đúng là cảnh đẹp ý vui.

      " muốn ra ngoài sao?" Vương Hiểu Thư tựa vào cạnh cửa hỏi.

      Z nhìn , chỉ gật đầu: "Đúng vậy."

      " đâu?" hỏi liên tục, "Cùng ai? làm cái gì? Mấy giờ về? Khi về còn em sao?"

      Tay thắt caravat dừng lại, Z trực tiếp cởi ra thắt lại, hơi nhíu mày nhìn về phía : " chỉ đến phòng thí nghiệm khác lấy chút đồ mà thôi."

      "Ở đây phải cái gì cũng có sao?" Vương Hiểu Thư đóng cửa lại, chậm rãi tới gần , Z nhăn mày, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm, sinh hai đứa con nhưng vẫn giống như người làm mẹ mà giống thiếu nữ trẻ tuổi, hơn nữa có vòng ngực với độ cong đẹp mắt lại trong thời kỳ cho con bú, sữa chảy ra ngoài làm ướt áo sơ mi của .

      Vương Hiểu Thư theo ánh mắt của nhìn xuống dưới, mặt đỏ nâng tay che trước ngực: ". . . Đừng nhìn, em mặc áo ngực." vẫy vẫy tay, " ra ngoài ."

      Z ném caravat xuống, khoanh tay tự tại nhìn : "Sữa tự động chảy ra cho thấy sữa dồi dào, cần phòng ngừa, cũng cần thẹn thùng."

      ". . . Em biết, có thể ra ngoài, phải muốn lấy đồ sao?" Vương Hiểu Thư xấu hổ hỏi.

      Z chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ nghe theo ý kiến của , nhấc chân ra ngoài, mỗi bước giống như dẫm nát lòng , khi ngang qua người , chỉ cảm thấy trái tim sắp bay ra. . . Kỳ quái, nhiều năm như vậy, vì sao nhìn đều cảm thấy mặt đỏ tim đập. . .

      Z chậm rãi dừng bước, đứng phía trước Vương Hiểu Thư, kéo tay đè vào cửa, dán vào trán của thấp giọng : "Thực ra rất hiếu kỳ."

      ". . . Hả?" Vương Hiểu Thư hô hấp rối loạn hỏi: "Sao, sao vậy? Tò mò cái gì?"

      Mắt xếch xinh đẹp híp lại, con ngươi hẹp dài của Z hưng trí nhìn chằm chằm: " rất hiếu kỳ, sữa mẹ rốt cuộc có vị gì."

      Vương Hiểu Thư ngạc nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn , hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó dường như có thứ bị đốt cháy.

      "Làm loạn. . ." Hai tay Vương Hiểu Thư chống eo , "Con còn đọc sách bên ngoài, đừng xằng bậy."

      Z hôn trán , giọng trầm thấp đầy từ tính: " sinh, biết tại hề muốn chúng ta ra ngoài."

      ". . . Có ý gì?"

      "Đừng quản nhiều như vậy." Z trực tiếp đè lại cổ tay , có chút phiền chán , "Em tìm đến chẳng lẽ có tâm tư gì khác sao, còn nhớ lúc mang thai người nào đó còn rất tích cực."

      "Ai!" Vương Hiểu Thư đỏ mặt phủ nhận. "Khẳng định phải em!"

      " ." Z sao cũng được , "Vậy cho là ." kéo đùi khoác lên eo , nâng mông của kề sát vào người, tay kia cởi bỏ khuy áo sơ mi, cúi đầu hôn lên bầu ngực mềm mại, mùi sữa thơm mê người quanh quẩn, hô hấp của hai người nhanh chóng rối loạn.

      "A. . ." Hai chân vương Hiểu Thư thoát khỏi mặt đất, cảm giác mút vào xa lạ lại quen thuộc làm vô cùng hổ thẹn và bất đắc dĩ, "Tại sao lại như vậy. . . Rất. . . Rất. . ."

      "Rất cái gì?" Z tranh thủ lúc rãnh rỗi nhìn cái, mập mờ ba chữ, sau đó để ý nữa, nghiêm túc làm thực khách còn tốt hơn con của .

      Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng khát vọng được càng nhiều, bị nhấc lên cao, hai tay yếu ớt vòng qua vai , thấp giọng : "Vào , được chứ?"

      Cổ họng Z phát ra tiếng cười trầm thấp: " tại đẩy nữa sao?"

      Vương Hiểu Thư hôn môi , cắn cánh môi mỏng manh, lông mi của và của giao nhau, hai người dán chặt chẽ rời.

      "Em ." thấp giọng , hai chân gắt gao kẹp lấy eo , phóng ra khát vọng của bản thân, cúi đầu hơi buông chân ra, hai người kết hợp dưới phối hợp của .

      "A!. . ." Vương Hiểu Thư thoải mái than , tay chống cửa tay khoát lên vai , nơi tư mật ra ra vào vào với tần suất khiến khó có thể hình dung được cảm giác của mình, ôm chặt lấy Z, hôn lên vành tai của , vươn đầu lưỡi vào trong lỗ tai, khiêu khích người đàn ông khiến cả tâm và thân đều hạnh phúc vô cùng.

      Z thở dốc càng nặng, áo sơ mi trắng lỏng lẻo khoác vai, quần tây màu đen tụt xuống nửa, hai chân đứng thẳng, thấp giọng lẩm bẩm : "Thích ?"

      "Ừm. . . !" Vương Hiểu Thư cảm thấy hít thở thông, gò má hồng làm nổi bật vẻ kiều diễm động lòng người, vuốt ve mặt, hầu kết và ngực của , có phần bất mãn cắn chiếc cổ trắng nõn, dấu răng nhợt nhạt mang theo ngứa ngáy làm dâng lên khoái cảm khác thường, hai người càng dán sát, tần suất ra vào cũng càng tăng.

      "Thích. . ." mặt Vương Hiểu Thư mang theo nụ cười nhàn nhạt phát ra từ nội tâm mà chính cũng nhận ra, nhìn người đàn ông trán chảy ra mồ hôi, thể xác và tinh thần thỏa mãn làm càng quyến rũ, thấp giọng nũng nịu , "Vậy còn ?" hỏi, " thích em sao?"

      ". . . . ."

      "Nhiều năm như vậy, đều với em." Vương Hiểu Thư có phần cảm khái, lâm vào hồi ức nào đó, " thay đổi nhiều như vậy, thực ra em có đáp án, chẳng qua chưa bao giờ ."

      Z ôm Vương Hiểu Thư xoay người nhào lên giường, việc này làm cho phía dưới của hai người càng đẩy mạnh, Vương Hiểu Thư hét lên tiếng, giây sau những lời đều bị Z nuốt vào.

      Đó là nụ hôn nóng bỏng gần như khiến Vương Hiểu Thư mất lý trí, trong tiếng thở dốc dường như nghe thấy trả lời: "."

      . . . Hả? cái gì?

      Vương Hiểu Thư nghi hoặc mà yếu ớt nhìn người đàn ông ôm mình: " vừa cái gì?"

      Môi Z dán lên trán , tiếng cũng to, nhưng có thể nghe được ràng.

      " phải thích."

      "Là ."

      " em."

      "Từ lần đầu tiên em rời bắt đầu em rồi."

      "Còn muốn cám ơn em."

      "Thực ra nhiều lần như vậy cũng phải cứu em, mà là em cứu ."

      "Em cứu mạng."

      . . . . .

      Vương Hiểu Thư nghe Z từng câu, giọng vẫn là giọng kia, diện mạo vẫn là diện mạo kia, nằm mơ cũng thể quên được, nhưng những lời này. . . Hốc mắt đỏ lên, muốn gì đó, bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng khóc vang dội của trẻ con, Z bỗng đứng lên, giọng : "Đáng chết."

      "Làm sao vậy?!" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi, vội vàng mặc quần áo xuống giường, "Jerry có chuyện gì?"

      Z cười lạnh tiếng: ", em yên tâm, có chuyện khẳng định là tiểu tử thối kia."

      Đúng vậy, ở phòng Trương Jerry, người máy Megatron cỡ số 2 tóm cổ áo Vương Tom, vẻ chật vật của Vương Tom làm Trương Jerry vừa tỉnh lại nở nụ cười, Trương Jerry vui vẻ thét chói tai.

      . . . . .

      Đau khổ.

      Đây là lịch sử trưởng thành đau khổ của thiếu niên.

      cho chúng ta biết, đứa tên là Tom cũng có thời thơ ấu tốt đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :