1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 58

      Kết quả của việc làm quá nhiều chuyện tiêu hao thể lực chính là khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại là buổi tối ngày hôm sau rồi.

      chậm rãi ngồi dậy, phát mình nằm giường lớn trong buồng điều khiển, trong khoang bật đèn, đen kịt, thời tiết bênngoài cũng rất xấu, phía trước có cửa sổ lớn có thể nhìn ra bên ngoài, trong khoang có người điều khiển, ngoài ra chỉ có bầu trời và mây đen, cảm thấy căng thẳng, hiểusao có phần hốt hoảng, xuống giường rời khỏinơi này, lúc bước xuống mắt bỗng tối sầmsuýt nữa té ngã.

      cảm giác tầm mắt vô cùng mơ hồ, rất khónhìn .

      Sao lại thế này?

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nâng tay quơ quơtrước mắt, bóng dáng mơ hồ, ngoại trừ màuda nhạt hoàn toàn thấy .

      . . . Đây. . . Đây là có chuyện gì?

      Vương Hiểu Thư từ bỏ nâng tay tìm kiếmphía trước, mò mẫn tiến lên, trong lúc đó va vàovài thứ, biết là thứ gì rơi xuống đất phátra tiếng động rất lớn, cảm giác hốc mắc chua xót, kích động muốn khóc.

      "Z!!" lớn tiếng gọi tên Z, vừa gọi xong trước mắt bỗng sáng ngời, mờ mịt nhìn qua, hình ảnh dần dần ràng, đèn buồng điều khiển được bật lên, Z mặc áo sơ mi và quần tây về phía , giữ chặt tay , nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"

      Vương Hiểu Thư chớp mắt mấy cái, mở to mắtnhìn , lâu sau mới xác định mình thấy , ngây ngốc nhìn xung quanh, ghếdựa đổ xuống đất ở cách đó xa, vừa rồi đụng phải nó.

      "Em. . ." nhìn về phía đèn, lẩm bẩm ,"Vừa rồi đột nhiên em nhìn thấy gì cả, khi đến mới thấy. . ."

      "Nhìn thấy?" Z nhếch mày, sắc mặt cũngkhông dễ nhìn, mặt có vẻ mỏi mệt dễ nhận ra, suy tư lát rồi , " tại anhđể người máy hạ cánh, em đừng hoảng sợ, nóikỹ càng chuyện xảy ra với ."

      Vương Hiểu Thư gật đầu liên tục, theo hắntrở lại buồng điều khiển, ngồi xuống giường,nhìn thao tác, có ánh sáng nên xung quanh đều ràng, nhưng có ánh sáng lại rấtkhó nhìn , trước kia thị lực của rất tốt, điềunày làm khỏi bất an, vì thế chờ Z đặtlộ trình xong đến bên cạnh , liền tất cả mọi chuyện cho .

      "Chính là như vậy." xoa xoa thái dương,"Em phải. . . Bị bệnh gì chứ?"

      Z nghe xong liền nhàng thở ra, vẻ nghiêm túc lúc trước thấy nữa, nhếch miệng khẽ : " thấy hẳn là bị bệnhquáng gà." nhếch cằm, hai chân bắt chéo, "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh , có thể chữa khỏi cho em nhanh thôi."

      ". . . Phải ?" rất muốn cho dù hắnkhông như vậy cũng ngoan ngoãn ởbên cạnh , nhưng mà, "Vì sao em lại có bệnhnày?" rất khó hiểu nhíu mày lại.

      "Có lẽ là do ăn uống, vấn đề lớn." Hai ngón tay Z khép lại cọ vào trán , "Em nghỉ ngơi tiếp , bật đèn ngủ cho em."

      Vương Hiểu Thư gật đầu, đứng dậy đến đầu giường mở đèn ngủ tủ bên cạnh giúpcô, sau đó tắt đèn điện sáng như ban ngày trong buồng điều khiển , ánh sáng trước mắt lại trở nên mỏng manh, cảm giác bất an của Vương Hiểu Thư lại dấy lên.

      muốn ngồi ở đây với , nhưng còn chưa kịp , : " đến phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc, em ngủ tiếp hồi, khi nào hạ cánh gọi em."

      Vương Hiểu Thư nuốt lại lời muốn , gật đầu: "Ừm."

      Z rồi, Vương Hiểu Thư híp mắt nằm giường, hai tay gối lên đầu, thế nào cũng khôngngủ được.

      nhìn sắc trời u bên ngoài, cũng cảm thấy tâm tình ngày càng trầm, đến nửa giờ sau, nằm được nữa, dựa vào ánh sáng của đèn ngủ mở ra đèn lớn, đẩy cửa đitới phòng làm việc.

      Bước chân của Vương Hiểu Thư rất , sợ quấy rầy Z, cho nên mỗi bước đều đithật cẩn thận, bao gồm đẩy ra cửa phòng.

      Z hẳn là cả thể xác và tinh thần đều đặt trênviệc nghiên cứu thuốc giải độc, cũng khôngnhận thấy tới gần, hai tay chống đầu dựa vào ghế, thoạt nhìn tập trung,ngẩn người nhìn chằm chằm kính hiển vi. . . Hả?Ngẩn người?

      Vương Hiểu Thư cẩn thận nhìn , ánh mắthắn quả có tiêu cự, ngẩn người, chỉ ngẩn người mà thôi.

      Kỳ quái, phải thích nhất nghiên cứusao, tại sao lại phát ngốc?

      lặng lẽ tới gần , kiễng chân lên nhìn vềphía kính hiển vi, phát phía dưới kính hiểnvi vốn có lát cắt.

      . . . Đây là có chuyện gì? Tại sao ngủ giấcthức dậy đều cảm thấy mọi chuyện kỳ quái?

      "Z?" Vương Hiểu Thư khẽ gọi tiếng,nhưng tuy cố sức hạ giọng, đối phương vẫn bị dọa đến.

      Cả người Z lùi về phía sau, quay đầu sắc bénnhìn , buột miệng : "Ai cho em vào?"

      Z rất ít khi dùng giọng điệu nặng như vậy khinói chuyện với Vương Hiểu Thư, phần lớn tình huống đều là hành vi quái gở, giọng điệu phiềnchán và chán ghét như thế là lần đầu tiên nghe được, khỏi ngẩn ra, biết nên trả lời thế nào.

      Z dứt lời liền nhu thái dương, rất nhanh khôiphục bình thường, che mặt thở dài, khuôn mặtkhông đeo kính trông gần gũi hơn: " có lỗi,vừa rồi nghĩ đến việc, nhất thờithất thần. . ."

      " sao." Vương Hiểu Thư ngắt lời , "Làem đúng, em hẳn là gõ cửa rồi vào."

      Z há miệng, dường như muốn giải thích, nhưnglại biết như thế nào, đúng lúc nàyMegatron nhắc nhở: "Tiên sinh, đến đích,ngài có thể tùy thời hạ cánh."

      Z thản nhiên : "Hạ cánh ." xong liền đứng dậy cầm tay Vương Hiểu Thư rakhỏi phòng, cũng giải thích vừa rồi rốt cuộc nghĩ cái gì, hoặc là xảy ra chuyện gì, chỉ lôi kéo về buồng điều khiển,ngồi ở ghế lái giúp thắt dây an toàn, "Ngồiyên đừng nhúc nhích."

      Vương Hiểu Thư im lặng nghe theo, hai tay nắmlấy dây an toàn đặc chế, thứ này khi vuốt lên cảm thấy tốt hơn ở xe rất nhiều, xem ra thiết bị của Megatron đều là tốt nhất. . . Nhưng mà Z chế tác nó lúc nào? Lại là từ đâu lấy đượcnhiều nguyên liệu như vậy?

      Vương Hiểu Thư có rất nhiều thắc mắc, nhưngcô ra, việc này giống như trong lòng Z đè nén rất nhiều nhưng cũng cho ,hai người ăn ý giấu kín những việc phiềnnão xuống đáy lòng, cũng muốn mangđến phiền toái cho đối phương, nhưng bọn họ biết, vấn đề thường xảy ra giữa hai người,tất cả đều vì khai thông đúng cách màsinh ra hiểu lầm.

      Megatron đáp xuống mảnh đất trống trải quen thuộc, Vương Hiểu Thư xuống liền pháthiện, nơi này thuộc về Nguyên Tử.

      Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất,cảm giác rời rồi trở về nơi này kì diệu,nhưng ra, người nên chú ý nguy hiểm ràng phải là Z và Vương Hiểu Thư, mà là nhóm người còn sống sót.

      Vương Hiểu Thư theo Z im lặng , cũng để Megatron trực tiếp đưa bọn họ vào Nguyên Tử, rất tò mò, nhưng rất nhanh hiểu ra.

      Quân nhân đều nhịp mặc đồng phục, tay áo cò phù hiệu viết chữ Z, tất cả đều là binh línhNguyên Tử trước kia. Bọn họ xếp thành hai hàng rất dài nghênh đón và Z, dẫn đầu là thuộc hạ trước kia của Tiêu Trà, là binh línhtinh .

      "Trương tiên sinh, vừa rồi chúng ta nhận đượctín hiệu của ngài, liền chờ ở trong này." lấyra cái ô, "Tuy rằng trời còn chưa đổ mưa,nhưng thời tiết tốt lắm nên chuẩn bị ô chongài, xe ở phía trước."

      Z vô cùng hờ hững đẩy chiếc ô mà đưa qua:"Vài bước đường mà thôi." nhiều lời,trực tiếp lướt qua binh lính về phía xe quân đội.

      Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng , chậm rãiđi theo sau, cùng ngồi lên phía sau xe, chờcửa xe đóng lại, theo bản năng cầm lấy tay ,hạ giọng : " biết có phải ảo giác củaem hay , có vẻ tâm tình đượctốt. , trước em chưa từng thích ai, em hiểu lắm về việc này, nhưng em biếtmình muốn ở cùng cả đời, nếu có chuyện thể với em làm phiền não,như vậy hi vọng em bất giác làm chuyệngì khiến chán ghét."

      Z theo bản năng phủ nhận: " liên quanđến em, chỉ là. . ." nửa rồi dừng lại, chần chừ lúc lâu vẫn ra, chỉ , "Đều là việc , em chăm sóc mình cho tốt làđược, thế giới này còn chưa có ai có thể làm phiền não, trước đây có, tươnglai cũng ."

      nhếch miệng, mặt mang theo nụ cườitự tin trước sau như , ánh mắt thâm thúy đầy sức quyến rũ, Vương HIểu Thư thấy vậy, nhẹnhàng thở ra.

      nửa nửa giả, vui đùa : "Việc tự chămsóc mình có lẽ em cũng làm được, người già thân thể dễ sinh bệnh, chừng ngày nào đó em chết, đến lúc đó đừng quá thương tâm." ra vẻ lão luyện xoa đầu , dùng giọng điệu của trưởng bối .

      Tài xế lái xe thấy màn như vậy qua kínhchiếu hậu, vẻ mặt khó có thể tin, dường như ngờ người khủng bố như đại ma vươngPiccolo hoặc là Illidan trong World of Warcrafttrong trí nhớ của lại có mặt ôn hòa nhưvậy, lại càng tin tưởng có người dám xoa đầu Z.

      Vương Hiểu Thư ràng cảm giác được khi xe chạy bỗng chếch cái, bất đắc dĩ nhìn tàixế, lại nhìn Z, Z khinh thường lườm tài xế mộtcái, quay lại trả lời : "Em còn rất trẻ tuổi, sẽkhông dễ dàng héo rũ như vậy, làm em trở thành bông hoa hướng dương đẹp nhất thế giới." Dường như cả người đều thoải mái lên, nhưng nụ cười lại rất trào phúng, trào phúng này phải với ai khác, mà là với chính , bởi vì , " muốn bắtđầu thử thích thế giới này, bởi vì em."

      Vương Hiểu Thư có chút tiếp thụ được:"Em cho rằng với suy nghĩ của càngnguyện ý hủy diệt thế giới rồi sáng tạo thế giới mới chứ."

      Z cười khẽ : " tính là hủy diệt, người đáng chết vẫn phải chết, về phần nhữngngười khác, tuy rằng có khả năng rất phiền,nhưng có vẻ em thích cuộc sống náo loạn hơn là bình thản." đè tay lên trán, để ý khác thường trong cơ thể, có trách nhiệm : "Em thích thế giới chỉ có hai chúng ta, vậy tặng cho em thế giới người đến người vậy."

      Về phần thân thể của , ngoại trừ vì hắnmà có vấn đề, mặc dù có ở đây nhất định có việc gì, nhưng bọn họ tuyệt đốikhông có khả năng kiêng nể gì giống như lần trước, dù sao. . . Ánh mắt Z phức tạp nhìn Vương Hiểu Thư, im lặng mím chặt môi mỏng.

      Dù sao, dường như cũng phải khônggì làm được.

      Thế giới lớn như vậy, vẫn có chút vấn đề hắnkhông có cách giải quyết. Tiếc nuối ngay từ đầumà đấng sáng tạo lưu lại, dường như cũngkhông thể nhanh chóng đối phó. Lời của Giải An Quân vẫn nhớ , Z cảm thấy thânthể của mình biến hóa nghiêm trọng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến . . . nhất định phải chọn địa điểm yên tĩnh và thời gian thích hợp đểgiải quyết chuyện này, mà vấn đề của , hắnđều đặt ở phía trước chính . Dù sao, làmhỏng thứ gì đó của người khác rồi bồi thường là chuyện hiển nhiên.

      Trước kia biết mình là người tốt, tại có chút rồi. drop nhé, mình thi đại học nên ko edit.

      Edit: Sulli
      Chương 59

      Biến thái rốt cuộc là dạng gì? Tóm lại nênlà như vậy.

      Vương Hiểu Thư phát Z ngày càng giống người đàng hoàng, chẳng lẽ bởi vì tiếp xúc nhiềucùng ? Xem ra sau này nếu tiếp xúc với nhiềungười khác, trở nên bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là "người" đúng làngười, về phần thể gọi là người, xinlỗi ha ha.

      Vương Hiểu Thư vô cùng cảm động : "Tuyrằng cảm thấy như , nhưng có thể vậy vô cùng khó được, em phải biểu thế nào mới có thể làm khẳng định, đâythật việc thể làm cho người ta xấu hổ."

      Z chuyện, chậm rãi rời mắt nhìn cảnhvật ngoài xe, con mắt hẹp dài sau kính gọng hơi híp, nhìn ra chút cảm xúc.

      Vương Hiểu Thư cứ đần độn u mê theo về tới căn cứ Nguyên Tử, chẳng qua nơi này có người của Tiêu gia, đại bộ phận dân cư ở đây còn sống sót, có vẻ nhóm zombie đuổitheo bọn Y Ninh chứ thương tổn dân cư bình thường? Binh lính Nguyên Tử vẫn yên ổn ở trong này, bao gồm người canh cửa mà cóthể nhận ra, tuy rằng biết tên gọi của .

      Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn Z, hìnhnhư luôn luôn ở cùng , nhưng có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ đều chưa thấy sắp đặt cũng làm xong hết, việc này sựrất kỳ quái, giống như ngày của là 24 giờ, mà của là 48 giờ.

      Việc này vừa nghe có vẻ rất khoa học,nhưng cẩn thận ngẫm lại dường như là chuyệnhợp lý. . .

      Vương Hiểu Thư phải là người thích tìmnguyên nhân, có số việc có thể nghĩthì nghĩ, cho nên chuyện "râu ria" như vậy cũng để trong lòng, chỉ cần hắnkhông có việc gì, hai bọn họ sống tốt, vậy mọi đại cát rồi.

      Đóng quân tại căn cứ Nguyên Tử đến nửa đêm, bầu trời vẫn luôn u cuối cùng nổi lên mưa to, Vương Hiểu Thư vốn ngủ được, nay lạicàng mất ngủ.

      nhìn đèn ở đầu giường, lại nhìn ánh sángchói lọi ngoài khe cửa, đứng dậy ra ngoài.

      Lần này nhớ được, trước khi mở cửa ra ngoàiđã gõ cửa trước, Z nghe được tiếng liền quay đầu, cởi kính dụi dụi mắt, nhàn nhạt hỏi:" ngủ được?"

      Vương Hiểu Thư gật đầu, vừa tới cạnh vừa : " như vậy là được, còn chưa khỏe lên, phải nghỉ ngơi cho tốt."

      "Thời gian còn nhiều lắm." Z bắt đầuđánh bàn phím, màn hình màu đen có hơn mười dấu khoanh tròn và tiếng , Vương HiểuThư hoàn toàn nhìn hiểu, nhưng vớigiọng điệu và lời của làm rất khó liên tưởng đến cảnh khiêng linh cữu, vìthế khóe miệng giật cái.

      "Thời gian còn rất nhiều, điều kiện tiên quyết là chúng ta còn sống tốt." trực tiếp úp laptop, cường ngạnh kéo dậy, tuy rằng thân caochênh lệch làm nỡ kéo về phía trước, nhưng biết ra tay vớimình, vì thế kéo vô cùng yên tâm.

      biết vì sao, lại biết bọn họ tách ra, cho dù tách ra cũng là bất đắc dĩ, nghe câu cuối cùng " được tìm tôi cũngkhông được thích những người khác" lần trướchắn đuổi là biết, được tìm cũngkhông được thích người khác?

      Nhớ tới việc này, Vương Hiểu Thư nhịnđược muốn cười, vui vẻ đẩy Z ngã xuốnggiường lớn êm ái, rúc vào trong lòng cọ xát:"Nơi này thoải mái, chúng ta luôn luôn ở đây . Cứ đổi chỗ ở, luôn có cảm giácgia đình."

      "Nơi này phải nhà chúng ta." Z cởi caravat, nhìn chằm chằm trần nhà, "Có thể gọilà nhà, có lẽ chỉ có phòng thí nghiệm số hai."

      "Số hai?"

      "Chính là gian ở Lượng Tử."

      "Vậy số của ở đâu? Còn số ba bốn năm?" Vương Hiểu Thư tò mò ngẩng đầu nhìn .

      Z trực tiếp sang chuyện khác: "Em chờ chút, lấy số thứ." nâng tay nhẹnhàng chuyển đầu từ bờ vai mình sang chỗkhác, có phần nguyện ý nhưng vẫn ngăn trở, thấy như vậy, vẻ mặtbỗng trở nên phức tạp, đứng dậy mộttiếng, ra bên ngoài lấy đồ.

      rời khỏi khoảng hai phút, lấy lọ biết đựng cái gì vào.

      lần nữa Z lại nằm xuống giường, cởi giầy và áo sơ mi, cởi trần nằm bên cạnh , thắt lưng phối hợp với vòng bụng có đường cong tinh xảo làm Vương Hiểu Thư nhìn mà máu sói sôi trào,nhịn được nuốt nước miếng.

      "Uống lên , bệnh của em dần dần tốt hơn." đưa lọ cho , Vương Hiểu Thư thuận theo nhận lấy ngửa đầu uống, uống xong chậc lưỡinói, "Mùi vị tệ, vị hoa quả sao?"

      "Là việt quất." Z trầm thấp , "Việt quất trongvườn phòng thí nghiệm số hai vừa thu hoạch,vừa mới đưa qua."

      "Vừa mới?" Miệng Vương Hiểu Thư thành hìnhchữ O, "Chẳng lẽ biết bay? Xa vậymà . . ."

      "Là người máy." Z xoa xoa thái dương, "Nếukhông có người, tốc độ của nó tăng gấp mấylần." Dù sao trị số cụ thể cũng nghe hiểu, trực quan tốt hơn.

      Thực ra Vương Hiểu Thư cố ý như vậy,nhưng dường như cảm thấy cho rằng ngu ngốc, hơi xấu hổ sờ sờ mũi.

      Z rũ mắt xuống, giúp cởi ra khuy quần áo, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, có ý gì : "Em thể cứ để mình tiếp tục ngu xuẩn như vậy được, nếu ruồng bỏ em emđịnh làm gì?"

      Vương Hiểu Thư : " ."

      Z kinh ngạc nhìn , khóe miệng trào phúngnhếch lên, cũng biết là với ai: "Việcnày cũng nhất định." dừng lại mộtchút, thấp giọng hỏi, "Nếu ruồng bỏ em, em làm như thế nào?"

      "Em. . ." Vương Hiểu Thư hơi há miệng, nhìn mặt biết nên tiếp cái gì, Z thấy cônhư vậy, tiếp, " được sa đọa, em nhất định phải sống tốt, an toàn vui vẻ, làm gặp lại em cảm thấy vô cùnghối hận, mà thấy may mắn vì ruồng bỏem. kiêu ngạo, thể hời hợt."

      Vương Hiểu Thư hiểu nhìn : "Vì sao em lại cảm thấy bàn hậu ?"

      ". . . . ." Khóe mắt Z giật giật, giống như bị nóitrúng tâm , chột dạ quay đầu , phủ nhận , " như thường, em liền cho rằng muốn buông tay nhân gian, có thể sao?"

      . . . đương nhiên đáp lại có thể, chính làlần này phát mình đáp sai rồi, phải thể!!!

      Z biến mất.

      Đến ngày thứ ba ở Nguyên Tử khôngthấy tăm hơi, chỉ để lại chiếc đồng hồ luôn luôn mang theo.

      Vương Hiểu Thư phiền chán mở ra, bên trọng cómột tờ giấy trắng gấp , cưỡng chế nôn nóng khi tìm khắp căn cứ cũng tìm đượcngười kia, nhẫn nại mở ra trang giấy, mặt chỉ có công thức toán học.

      r= a(1- sinθ)

      ????

      Có ý gì???

      Vương Hiểu Thư tuyệt đối là kẻ dốt toán học, cần tới cấp ba, ngay cả toán học hồi cấp hai cũng có thành tích tốt là nửa số tám (0), vẫn nhớ các bạn của mình năm đóđều sững sờ, dường như thể lý giải vì sao người làm hết hai trang giấy chỉ mang đến nửa số tám.

      Vương Hiểu Thư cũng rất muốn biết, tại rất hối hận, lúc trước vì sao học toán cho tốt.

      hổn hển cầm đồng hồ của và tờ giấy ra khỏi phòng, vào trong sân gào to tiếng: "Megatron, ra cho tôi!"

      Megatron bay đến trước mặt như trận gió ngay khi vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn giẫm hư ít thứ, Vương Hiểu Thư vốnkhông có tâm tình quản, trực tiếp hỏi: "Ba anhđâu!"

      ". . . biết."

      "Tôi là tiên sinh của đâu? Cũng là chủ nhân của ." Vương Hiểu Thư cho rằng nó nghe hiểu, cho nên thay đổi cách hỏi.

      Khuôn mặt máy móc của Megatron có vẻ thậtrối rắm, nó cứng ngắc : " có lỗi phu nhân, kho số liệu của tôi thay đổi, tại ngài chính là chủ nhân của tôi."

      ". . . . ." Tôi cái lông! " cách khác, xú tiểu tử kia chạy ?" Vương Hiểu Thư nheo mắt lại, nhịn được nắm chặt tay, tờ giấy bị bóplàm hồi thần, lập tức , "Vậy tìm chútsách về toán học đến cho tôi, tốt nhất bắt đầu từtoán học cấp hai."

      ". . . Được."

      " được?" thấy nó vẫn nhúcnhích, có phần nghi hoặc hỏi.

      " phải, chẳng qua tôi có thể giải đáp côngthức trang giấy giúp phu nhân."

      ". . . Vậy cám ơn ."

      "Đây là việc tôi phải làm."

      Vì thế, Vương Hiểu Thư nhanh chóng có đượcđáp án của công thức.

      Đó là bức đồ thị tọa độ, đáp án vẽ ra là mộthình trái tim.

      Megatron vô cùng cẩn thận giải thích: "Côngthức này đến từ nhà toán học Descartes của nước Pháp, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đáng tiếc. . ."

      "Tôi biết câu chuyện này." Vương Hiểu Thư che trán, "Chính là đột nhiên nhìn thấy chữ số bỗngcảm thấy rất khó, nghĩ theo hướng kia." đến chuyện về tình là sở trường của ,nhưng dưới tình huống này viết thứ như vậy, đúng là. . .

      đến công thức này, chính là câu chuyện tình đẹp đẽ mà đau thương.

      Descartes là nhà toán học, theo như lời của Megatron, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đến Thụy Điển khi đại dịch cái chết đenxảy ra ở nước Pháp, trong lúc hành khất gặp được công chúa Thụy Điển xinh đẹp, trở thànhthầy dạy số học cho công chúa.

      Hai người ái mộ lẫn nhau, lại bị quốc vương chiarẽ, Descartes thể trở lại nướcPháp, bao lâu mắc bệnh dịch chết, mà tất cả thư ông viết cho công chúa, ngoại trừ phong thư cuối cùng đều bị quốc vương chặn lại, bởi vìchỉ có phong thư này thổ lộ tình , đó viết công thức, r=a(1-sinθ).

      Công chúa xinh đẹp tìm tất cả những nhà khoa học trong thành để giải đề toán này, cuối cùng cho ra đồ thị trái tim nổi tiếng.

      Đây là công thức toán học bí mật giữa hai ngườibọn họ, nhưng đến khi công chúa kế thừa vươngvị, có thể ở cùng nhau, Descarter chết.

      Trong cuộc sống khoảng cách lớn nhất chính làsống và chết, cho dù là tình cũng thểvượt qua.

      Vương Hiểu Thư gấp lại tờ giấy đặt trong đồng hồ, đeo lên tay, có vẻ bình tĩnh cách bất thường.

      Megatron giống như trong lòng có quỷ, khó được mở miệng hỏi: "Phu nhân, ngài saochứ?"

      Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nhìn , nhìnmắt điện tử của , từng chữ: " rồi sao,được lắm, vậy như thế nào, em tìm trởvề như thế đấy."

      Megatron bỗng dừng lại, đứng sững ở nơi nàygiống như có điện, Vương Hiểu Thư cười lạnh tiếng, nhìn về phía sau nó, người quản lý tại của Nguyên Tử về phía này.

      "Nhưng mà trước đó, để tự do hồi cũng được, nơi này dường như có phiền toái." vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nhìn về phía trước, nhìn ra vì Z rời mà bi thương.

      Đúng vậy, thực ra cảm thấy buồn mộtchút nào, chỉ là hơi tức giận, lúc này quả hồi Hà Đông hồi Hà Tây [1], Z giống như cây hứa nguyện của , có thể hứa rất nhiều điều vói , nhưng ở cùng với lâunhư vậy, giống như mỗi lần nghiêm túc hi vọng cái gĩ, cũng phát triển theo hướng ngược lại!

      [1] Dùng hình ảnh sông Hoàng Hà thay đổi dòng chảy mà so sánh nhân thịnh suy, biến đổi thất thường.

      Ví dụ như ngay từ đầu hi vọng cách xa côhắn lại tử triền lạn đánh, tại muốn ởbên cả đời, lại rời , là phiềnnão.

      " có cảm thấy tôi đáng thương ?"Vương Hiểu Thư bớt chút thời gian hỏiMegatron trong dạng hóa thạch ở bên cạnh.

      Megatron nhìn lướt qua người đến gần, chậm rãinói: ", phu nhân đáng thương chútnào."

      "Đúng vậy a." Vương Hiểu Thư cắn răng cườivới người trước mặt, chuyện vớiMegatron nữa, chỉ bổ sung thêm trong lòng,Trương Đại Z, muốn làm gì làm ! Chờ tôi tìm được biến thành trángniên sớm thệ xin lỗi chủ nghĩa Mác - Lê nin!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 60

      Người tới mặc đồ phòng hộ giống như loại nhìn thấy ở "nhà cũ" của Z, quân hàm là chữ cái Z, diện mạo đàng hoàng, biểu cảm nghiêm túc, nhìn cách ăn mặc này, xem còn thấy rất thân thiết.

      đến tự giới thiệu, cúi người cung kính, mặt mỉm cười : "Xin chào, Vương tiểu thư,tôi là Hạ Tĩnh Ân, là người phụ trách căn cứ tại của Trương tiên sinh."

      nhiệt tình muốn bắt tay với Vương Hiểu Thư, ngay lúc Vương Hiểu Thư định vươn tay, Megatron ở bên cạnh bỗng giậm chân cái, hất đầy bụi đất vào hai người.

      Vương Hiểu Thư và Hạ Tĩnh Ân chết lặng phunbụi trong miệng, nhìn nhau với ánh mắt vô cùngkhó xử, dù như vậy nhưng Megatron giống nhưcòn cảm thấy đủ, tiếp tục biết sốngchết quấy rối, chẳng những lui về phía sau mộtbước giẫm hư tường vây sân, còn khoát tay đậprớt ngọn hải đăng của căn cứ khiến chomiệng Hạ Tĩnh Ân há thành hình chữ O.

      "Ừm, tôi. . ." Hạ Tĩnh Ân giống như quên mình tới làm gì, luống cuống chạy về phía sau, "Vương tiểu thư, ngày khác tôi lại đến tìm , tôi trước tìm người sửa ngọn hải đăng, nếu an toàn chung quanh có sơ hở vào buổi tối!"

      Vương Hiểu Thư còn chưa ra chữ "Được",Hạ Tĩnh Ân cũng biết mất, chớp mắt mấy cái, nhìn Megatron lại khôi phục như bình thường, có phỏng đoán rất lớn mật.

      "Megatron!" bỗng cao giọng gọi nó,Megatron nghe thấy lập tức nhìn thẳng về phía , theo bản năng , "Ở đây!"

      Vương Hiểu Thư mỉm cười, híp mắt liên tục gật đầu: "Làm tốt lắm."

      ". . . . .?" Cho dù đó là khuôn mặt máy mócngây ngẩn, nhưng Vương Hiểu Thư dường nhưthấy được vẻ mặt mê mang.

      cũng chưa gì, khoanh tay vào phòng:"Tôi muốn tắm rửa, thời tiết có vẻ tốt lắm, dường như sắp đổ mưa, tìm giúp tôi bộ quần áo, đồ giống như bọn họ là đượcrồi." Dứt lời, cũng quản nó có đáp ứng hay , trực tiếp đóng cửa vào nhà.

      Vừa vào nhà, Vương Hiểu Thư lập tức ghé vào khe cửa len lén quan sát phản ứng củaMegatron, đầu tiên nó đứng sửng sốt ở kia mộthồi, sau đó biến thành máy bay bay , rất nhanhthành điểm sáng trong trung.

      Vương Hiểu Thư híp mắt nhìn bầu trời tối tăm, vuốt cằm suy tư hồi, quyết đoán tới phòng tắm.

      Gần nhất thời tiết rất xấu, biết có phải cónguyên nhân gì đặc biệt hay , địa khu Nguyên Tử có rất nhiều mưa. Vương Hiểu Thư ngây người ở đây đến bốn ngày, nơi này phải trời đầy mây là đổ mưa, lúc này tiếng sấm lại vang lên, phỏng chừng lát sau lại mưa rồi.

      Vương Hiểu Thư mở cửa phòng tắm, đóng kỹcửa, sau đó cởi từng kiện xuống, tóc dài màuđen khoác vai, dài hơn bả vai rất nhiều, do dự nghĩ có nên cắt sạch hay , bênngoài liền truyền đến giọng của Megatron.

      "Phu nhân, quần áo chuẩn bị tốt cho ngài, đặt ở. . ."

      "Đưa cho tôi ." Vương Hiểu Thư trực tiếp mởra phòng tắm, về phía cửa sổ, mặc nội y dựa người vào nhìn Megatron ở trong sân, trong taynó cầm cái hộp, bên trong hẳn là quần áo, thấy xuất ở đây, hoàn toàn ngây ngốc tạichỗ.

      Đừng hỏi vì sao thấy được nó ngây ngốc,người máy gọi thế nào cũng phản ứng là ngây ngốc chính là hỏng mấtrồi.

      "Này!" Vương Hiểu Thư nhảy lên, cố gắng hấpdẫn chú ý của Megatron, " đáp lại tiếng a? Linh kiện tiếng của bị hỏng rồi sao?"

      Megatron dường như bị nghẹn lời, nghẹn hồi lâumới ba chữ: " tốn dầu."

      Vương Hiểu Thư tà ác nhàng xoa xoa cổ,khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý: "Ừm, phải ?" Bỗng nhiên, mắt trợn to, "Khôngphải là năng lượng mặt trời sao? Tốn dầu? Tốn loại đầu gì?"

      ". . . . ."

      " rất tuyệt rồi." Vương Hiểu Thư cười lạnh, "Lấy quần áo lại cho tôi, có thể rồi." xong liền xoay người vào phòng tắm, mở vòihoa sen bắt đầu tắm rửa, vừa tắm vừa cởi nội y, dường như hề lo lắng có người ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén.

      Megatron canh giữ ở bên ngoài vốn trìđộn, nhìn thấy "hào phóng" như vậy liền dichuyển đến cạnh cửa sổ trong nháy mắt, thân thể to lớn che kín cửa sổ, đưa hòm quần áo vào đặt cửa sổ, giọng điện tử cứng nhắc : "Quần áo đặt cửa sổ rồi."

      "Cám ơn." Vương Hiểu Thư lau nước mặt,dáng người đẹp đẽ dưới nước vòi dường như phát ra ánh sáng, " có thể rồi."

      ". . . . ."

      "Tránh ra chút, chắn ánh sáng rồi." Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ thấyMegatron ngồi ngay tại đó, nhìn qua cửa sổ.

      . . . . . . . . . . . .

      " nhìn cái gì?" Vương Hiểu Thư cố ý nhăn mày lại, híp mắt nghi hoặc hỏi nó.

      "Ngài. . . " Megatron dường như rất khó mởmiệng, chần chờ lúc lâu mới : "Ngài như vậy tốt lắm đâu."

      "Tôi như thế nào?" Vương Hiểu Thư đóng vòi hoa sen chống nạnh đứng, bày ra tư thế vôcùng khiêu gợi.

      Cặp mắt điện tử của Megatron nhìn thấy hìnhảnh như vậy lập tức đóng lại, trực tiếp kéo cửa sổ lên rồi bay xa.

      Vương Hiểu Thư sửng sốt tại chỗ hai giây, lập tức cười ha ha, là giang sơn dễ đổi bảntính khó rời, có người dù ở đâu cũng đổi được bản tính.

      đoán Z vốn xa, hoặc còn ở tại căn cứ, hoặc chính là ở trong buồng điều khiển củaMegatron, hoặc là điều khiểnMegatron từ xa. Nhưng cho dù nguyên nhân hắnrời là gì, chỉ cần với việc từ biệt, liền đủ để chỉnh rồi.

      Có thế này mới có thế kia, trò hay còn ở phíasau.

      Vương Hiểu Thư nghiến răng, bắt đầu tắm rửanghiêm túc.

      Nhưng mà, tắm, bồn cầu bên bỗngmở ra, nắp đậy vốn có gì lạ xuất mộtmàn hình máy tính hình chữ nhật, giọt nướcđọng ở cũng có ảnh hưởng gì, cảnhtượng này sao lại quen mắt như vậy?

      Ừm đúng, từng xem "Quốc sản" [1] hẳn là nhớđược, sau khi 007 bị bắn nữ chính liền liên lạc với lãnh đạo ở toilet, lãnh đạo đúng là xuất hiệnở nắp bồn cầu.

      [1] phim của Châu Tinh Trì.

      Vương Hiểu Thư ngồi xổm bên bồn cầu, nângmá tò mò nhìn màn hình, hiểu ai làm thứ này, sau đó có bất ngờ gì xảy ra, thấy được người kia màn hình.

      " có lỗi." Giọng trầm thấp của Z vanglên trong phòng tắm khiến có chút tiếpthụ nổi, nhưng bộ dáng rũ lông mi buồn bực củahắn rồi đến từ từ ngẩng đầu xấu hổ nhìn , chỗ nào để trút giận.

      Quả nhiên, đoán đúng rồi, tên này ở trong Megatron là điều khiển từ xa, nếukhông sao có thể nhận được tin tức nhanh nhưvậy?

      " có lỗi?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìnhắn, bộ ngỡ ngàng, " xin lỗi ai? có lỗi với người nào sao?"

      Khóe miệng Z dường như giật cái, tư thế giống như clip xin lỗi của Trần Quán Hy [2] làm có cảm giác mình là nữ chính X, vì thế : "Được rồi, tại về ngay lập tức, em bỏ qua chuyện cũ."

      [2] Trần Quán Hy công khai xin lỗi sau cốảnh nóng.

      Z cầm lấy tờ giấy A4, phía là hình vẽ kỳ quái, có hai hình người đơn giản, ở giữa là...plants and zombies?

      "Đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư cứng ngắc hỏi.

      "Đây là em." chỉ người bên trái, "Đây là ." chỉ người bên phải, sau đo lại dùng bút vòng vào thứ biết là cái gì ở giữa, "Đây là chướng ngại giữa chúng ta, tại tiêu diệt chúng." vẽ dấu gạch chéo to ở mặt , sau đó nhìn màn hình cười, "Đợi xử lý xong trở về."

      Vương Hiểu Thư ngồi ở đó nhìn , cùng bốn mắt nhìn nhau qua màn hình, phần dưới ngực hoàn toàn nhìn thấy, nhưng cảm giác biết phía dưới là gì lại nhìnđược cũng thể làm gì là. . .

      " , bao lâu?" Vương Hiểu Thư cuối cùng vẫnthỏa hiệp, khẩn thiết , "Mặc dù tại ở thế giới này cần thiết phải kết hôn, nhưng nguyên tắc là chồng của em, là chủcủa gia đình em vô điều kiện ủng hộ quyết định của , nhưng cũng phải biết,có những lúc sai, ví dụ như lúc này, nên ."

      thở dài: "Như vậy làm em cảm thấy, từđầu đến cuối em đều có cách tiến vào thế giới của . Em hi vọng lúc nào cũng ở bên cạnh , cho dù làm cái gì, nhất là khi gặp nguy hiểm."

      Z kinh ngạc nhìn , dường như muốn cái gì,nhưng chỉ là mấp máy môi, hé răng.

      Vương Hiểu Thư cũng ép , thản nhiênnói: " còn chưa quyết định khi nào trở về, đợi đến khi quyết định rồi với em , nhớ phải giữ liên lạc với em." nhượng bộ , " thể gặp mặt em chấp nhận, nhưngngay cả webcam hoặc gọi điện cũng thể có."

      "Em tò mò rốt cuộc làm gì?" Z nhíu mày hỏi.

      " phải vừa sao? xử lý chướng ngại."

      Câu trả lời như vậy làm cho người ta. . . Z lùi về phía sau, nâng tay thắt caravat, hình ảnh tối mờ màn hình ràng hơn, nhưng Vương Hiểu Thư phát phía sau khôngphải là buồng điều khiển của Megatron.

      Ánh sáng u ám, bật đèn, nhưngcó thể thấy được đây là phòng thí nghiệm,nhưng cũng phải là những gian phòng từng thấy.

      Quả nhiên có rất nhiều phòng thí nghiệmmà biết, chờ về nhất định phải hỏi, hiểu thêm chút.

      Vương Hiểu Thư mỉm cười, trong lòng lênkế hoạch tra tấn như thế nào, ngoài miệnglại dịu dàng : "Em chờ nha." xong, chút do dự úp nắp bồn cầu, giọng nóithầm, "Tê chân muốn chết."

      . . . . .

      Cứ như vậy, hai người xem như tạm thời đạtthành "Hiệp nghị ngưng chiến", Z bên kia giải quyết vấn đề của , Vương Hiểu Thư bên này sau khi uống thuốc của Z triệu chứng mù tạmthời vào ban đêm xuất nữa, dùngkhoảng thời gian này để kiểm tra chung quanh căn cứ Nguyên Tử, nơi này phòng thủ nghiêmmật bố cục hợp quy cách, thoạt nhìn rất có tác phong làm việc của Z, rất an toàn.

      Sau đó Hạ Tĩnh Ân lại tới tìm , báo cáochuyện lần trước chưa kịp : " xin lỗi,Vương tiểu thư, lần trước là tôi thất lễ."

      " sao cả, phải lỗi của ." Vương Hiểu Thư lườm Megatron đứng làm bối cảnh bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ.

      "Là thế này Vương tiểu thư." Hạ Tĩnh Ân thậtchuyên nghiệp đưa USB "Trong này có tư liệu mà cấp dưới dò xét gần đây, chúng tôi tra đượccó số lượng quân binh tiếntới, theo chúng tôi phân tích, hẳn là tới từLượng Tử."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy, biểu cảm cóbiến hóa gì, dường như đoán được việc nàysẽ xảy ra, Hạ Tĩnh Ân thấy vậy, tiếp: "Quânđội Lượng Tử trang bị cao cấp hơn chúng ta nhiều lắm, khi giao chiến. . ."

      "Ai giao chiến cùng bọn họ?" Vương HiểuThư vừa vừa cắm USB vào máy tính, mở hồ sơ ra, thản nhiên . "Nếu đường bọn họxảy ra việc gì ngoài ý muốn, bị zombie ăn luônóc, vậy phải là liên quan sao?"

      ". . . . ." Hạ Tĩnh Ân kinh ngạc nhìn , cứng lưỡi biết nên trả lời thế nào.


      Edit: Sulli
      Chương 61

      " có chơi game hay ?" Vương HiểuThư vừa mở máy phát hình vừa hỏi Hạ Tĩnh Ân,"Có trò tên là plants vs zombies."

      Hạ Tĩnh Ân hiểu nhìn , lắc đầu :" có."

      Vương Hiểu Thư sao cả cười cười: " vấn đề." lạnh nhạt , "Tôi cho biết chơi như thế nào, chẳng qua lần này tôilà zombie."

      ". . . . ."

      "Đây chính là người Lượng Tử mà ?" chỉ vào đám người cử chỉ đáng khinh màn hình máy tính.

      Những người này ngụy trang vô cùng thích hợp,chẳng qua rất kém, trông giống như dã nhân ở vùng Thần Nông Giá. [1]

      [1] Là sinh vật bí trong truyền thuyếtchưa được chứng thực. Hình thái giống nhưngười, cả người lông rậm, sống ở khu rừngnguyên thủy tại Thần Nông Giá (Trung Quốc).

      "Đúng vậy." Hạ Tĩnh Ân vừa thấy vậy biểu cảmliền ngưng trọng, "Người của bọn họ tới rất đông, vấn đề nghiêm trọng." hơi mím môi, "Tuy rằng lúc trước tôi làm việc cho TiêuTùng tiên sinh, nhưng những lời tôi đều làthật, hi vọng Vương tiểu thư đừng lơ là."

      Vương Hiểu Thư gật đầu, xem như đồng ý, nhưng Hạ Tĩnh Ân còn cảm thấy chưa đủ, nóitiếp: " biết Trương tiên sinh đâu rồi? Chuyện lớn như vậy có lẽ phải thông báo cho ngài ấy. Ngài ấy có biện pháp giải quyết."

      " rất sùng bái ?" Vương Hiểu Thư lườmhắn, Hạ Tĩnh Ân vội vàng thu hồi ánh mắtngưỡng mộ, lưu loát giải thích. "Khôngcó, Vương tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ là. . ."

      "Đừng giải thích nữa." Vương Hiểu Thư khoáttay, " tại bận, phỏng chừng có thời gian quản việc của chúng ta, chúng ta phải học cách tự cứu." Vương Hiểu Thư tắt màn hình máy tính, đứng dậy vuốt cằm về phíacửa sổ, nhìn bầu trời sắp mưa, suy tư hồi rồithở dài , "Nhưng mà cũng đúng, tốt nhất vẫn nên báo cho ."

      Hạ Tĩnh Ân nghe vậy thở phào nhõm:"Vương tiểu thư sáng suốt."

      ". . . . ." Ha ha, sao có vẻ như chính làm thìsẽ hỏng chuyện, phải có đầu óc, chẳng qua bình thường dùng đến nênkhông biểu ra mà thôi, được chứ?

      Cứ việc kết quả chuyện là mặt ngoài và nộitâm khác nhau, nhưng Vương Hiểu Thư vẫn an bày xong chuyện này, sau đó trực tiếp hỏi Megatron: " tại là ai?"

      Giống như có chỗ nào đúng, tại sao có cảm giác tán gẫu với chim cánh cụt? [2]

      [2] Tán gẫu QQ (1 phần mềm chat của TQ).

      Megatron cúi đầu nhìn về phía , cứng ngắcnói: "Là tôi."

      " là ai?" Vương Hiểu Thư ngây thơ hỏi.

      ". . . . ."

      "Được rồi, đùa nữa." Vẻ mặt nghiêmtúc, " hẳn là biết chứ? Người Lượng Tử tới đây, hơn nữa em xem video cảm thấylà lạ." suy đoán , "Bọn họ mang theo rấtnhiều công cụ kỳ quái, em hoài nghi bọn họ có mục đích thể ra."

      Megatron, hoặc là Z, sau khi nghe phân tích của im lặng, lâu trả lời, hồi sau mới : "Chuyện àny em cần lo, đưa em rời khỏi đây trước, để cho bọn họ. . ."

      "Em muốn thử dùng dị năng lần." Vương Hiểu Thư ngắt lời , "Em thể mọichuyện đều dựa vào , cũng thểluôn cho rằng em sống được, phải cho em dị năng sao? Cho dù làm được gì em cũng có thể bảo vệtốt bản thân."

      Z đồng ý: "Ngay cả bệnh của mình em cũng trị được, thương lượng, ngay lập tức."

      xong liền tiến tới muốn mang ,Vương Hiểu Thư phản kháng, nhưng côhỏi: " muốn dùng Megatron đưa em tới nơikhác, hay là tìm ?"

      hề do dự : " nơi khác."

      "Em ." Vương Hiểu Thư cho hai lựa chọn: "Hoặc là đưa em tìm , hoặc là buông tay."

      "Vương Hiểu Thư, em đừng tùy hứng như vậyđược ." Z hẳn là bị kích thích, dườngnhư gần đây quá khoan dung làm có chútđược sủng mà kiêu, kiêng nể gì phảnkháng , "Em ."

      Vương Hiểu Thư nhịn được nữa né tránhtay của Megatron, lui về phía sau vài bước, nắm chặt tay bướng bỉnh đứng tại chỗ, tuy rằngkhông phản bác , nhưng hơi thở kháng cự toàn thân đều bất mãn nhường nào.

      Dường như cho tới bâu giờ đều cảmthấy chính mình tùy hứng, đến là đến , để rời khỏi thôi, chuyển tới mộtchỗ khác có ý nghĩa sao? cho rằng thế giớicủa là vườn rau, muốn đến đến muốn muốn thế nào được thế đấy sao?

      Phương diện khác càng phải , cũnglà như vậy.

      Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên : "Tùy , muốn đưa em đithì , dù sao là lão đại phải nghe, quan hệ giữa hai chúng ta cũng khác nàogian thi, chỉ mới có khoái cảm."

      Bóng dáng cao lớn của Megatron đứng tại chỗmột lúc lâu, luôn luôn nhúc nhích, đợi đến khi Vương Hiểu Thư cảm thấy phiền chán,mới thấy nó biến thành máy bay bay , trước khi Z còn bỏ lại câu " mặc kệ em vậy.". . .

      Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn phương hướng nóbiến mất, cảm thấy mình rất uất ức.

      biết đây có phải già mồm cãi láo hay , nhưng trong lòng thoải mái. Cónhững điều nghe thấy, nhưng trả lời phản kháng phải vì để ý, mà vì muốn cãi nhau với , cũng khôngmuốn kết cục cuối cùng là cãi vã.

      cho rằng Z nhất thời dỗi mà thôi, nhưng sau đó vẫn tìm , cho đến ba bốn ngày tiếp theo, Hạ Tĩnh Ân tìm Vương Hiểu Thưnói cho xảy ra chuyện.

      "Vương tiểu thư, bộ đội Lượng Tử lúc trước có thể là đánh yểm trợ, chủ lực chân chính hẳn làmột bộ phận khác!" Hạ Tĩnh Ân sốt ruột ,"Ngài liên lạc với Trương tiên sinh chưa? Hắnnói như thế nào?"

      Vương Hiểu Thư liếc mắt nhìn : " liên lạc, mặc kệ chúng ta rồi."

      ". . . Cái gì?" Ánh mắt Hạ Tĩnh Ân trở nên mờmịt.

      Vương Hiểu Thư uể oải đứng lên, cầm lấy súng bàn nạp đạn: "Chính xác là, mặc kệ tôirồi." thở dài, " dẫn tôi xem , bộ độichủ lực ở đâu."

      Hạ Tĩnh Ân do dự chút, : "Theo như suy đoán của tôi, chi bộ đội này hẳn là Tiêu phó. . .Tiêu Trà dẫn đầu, vô cùng hiểu biết bêntrong Nguyên Tử, cho nên rất dễ dàng vào." suy tư lát, "Dựa theo tin tức tại,chi bộ đội này chỉ có Tiêu Trà, còn có YNinh của Ly Tử, những người còn lại chưa xác định, Phân Tử có tham dự hay rất khó ."

      "Lại là ta sao?" Vương Hiểu Thư nghiếnrăng, "Cũng được, nên giải quyết ta cho xong, ta còn sống, liền thấy yên tâm."

      "Vương tiểu thư. . ." Hạ Tĩnh Ân vẻ mặt nghiêm trọng muốn gì đó, Vương Hiểu Thư trực tiếp ngắt lời thao thao bất tuyệt của . "Cóthời gian thuyết giáo bằng trực tiếp dẫn đường ." xong xoay người , Hạ Tĩnh Ân nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của , sửng sốt lát rồi vội vàng đuổi theo.

      Tốc độ của Tiêu Trà vô cùng nhanh, có lẽ là rấtlo cho em của mình, cho nên lại hợp tác với những người khác.

      Vương Hiểu Thư nhìn hình ảnh camera, tuyrằng xem lắm, nhưng có thể xác địnhlà Tiêu Trà và Y Ninh, theo bọn họ biết, nhưng dựa vào thân thủ, có thể thấy tất cảlà cấp tinh .

      "Bọn họ tổng cộng có 20 người." Hạ Tĩnh Ân báo cáo.

      " tại chúng ta có thể điều xuất bao nhiêungười? Sức chiến đấu ngang với bọn họ."

      Hạ Tĩnh Ân nhíu mày: "Bởi vì người ở tiềntuyến khá nhiều, cho nên phần lớn đầu ở phíatrước, người canh giữ ở cửa căn cứ cũng là cố định, thể điều động, cho nên. . ."

      "Cũng là có người?" Vương Hiểu Thư vỗhắn cái, thiếu chút nữa chụp bay mũ củahắn. "Tôi hỏi có thể điều xuất bao nhiêungười, trả lời nhân số là được, vô nghĩanhiều như vậy làm gì?"

      Hạ Tĩnh Ân chỉnh lại mũ, xấu hổi : "Tôi đoán hẳn là vượt qua 10 người."

      ". . . Kém nửa sao?"

      "Đây là trong tình huống tất cả mọi người đều phái tới để bảo hộ ngài."

      "Quên ." Vương Hiểu Thư cắn môi, " ở lạiđây, chọn năm người đắc lực theo tôi." nhéttai nghe vào trong lỗ tai, "Có tin tức gì mới báo ngay cho tôi biết."

      Hạ Tĩnh Ân nôn nóng: "Như vậy được.Việc này rất nguy hiểm, nếu Trương tiên sinh biết. . ."

      "Trương tiên sinh Trương tiên sinh Trương tiên sinh! có thể đừng há mồm ngậm miệng làlại nhắc đến hay ? Nếu tôi dám làm nhất định có thể thu phục, tôi lấytính mạng của mình để đùa, nếu tin,có thể người cũng cho tôi." Vương Hiểu Thư xong bước , hoàn toàn sợ Hạ Tĩnh Ân người cũng cho .

      Hạ Tĩnh Ân làm sao dám để ý tới an nguy của ? Chẳng những gọi toàn bộ 10 người đến, bản thân cũng vội vàng theo.

      Thực ra suy nghĩ của có phần rất bi quan, dị năng của Vương Hiểu Thư cộng thêmsúng lục quả là mở cheat, dọc theo đường cho dù là zombie hay là nhân loại đều bị đánhlui nhanh chóng, Hạ Tĩnh Ân nhìn đường,lòng cũng kiên định hơn.

      Quả nhiên, mọi người theo Trương tiên sinhsẽ phải là sức chiến đấu thấp kém, khôngbiết vì sao Trương tiên sinh luôn cảm thấy Vương tiểu thư thể sống a, vậy có để người khác sống hay ?

      Thực ra Hạ Tĩnh Ân hiểu, khi ngườiđàn ông người phụ nữ, luôn cảm thấy ấy rời xa mình thể sống được.

      Vương Hiểu Thư lau vết máu bắn vào mặt, từ xa nhìn đám người Tiêu Trà chậm rãi tới gần, bọn họ tổng cộng có 20 người, tại còn thừalại đến 10 người, nhân số thấp hơn, phải thua thể nghi ngờ.

      Vương Hiểu Thư nhàng thở ra, cuối cùng nắm chắc chuyện này trong tay, tuy rằng lúc trước có khó khăn , nhưng ít ra cũng chứng minh phải có chỗ nào đúng, ít nhất vẫn có năng lực bảo hộ mình,tuy rằng cho năng lực này là Z.

      "Vương Hiểu Thư?" Y Ninh lướt mắt cái liền trông thấy , ả mặc áo choàng liền mũ,thân hình gầy yếu, Vương Hiểu Thư nhìn mà buồn cười, ăn mặc thành như vậy chiến đấu thế àno? Quả nhiên là Mary Sue, cho dù mặc bất tiện như vậy cũng có thể thắng?

      "Y tiểu thư." Vương Hiểu Thư giơ súng về phía bộ đội đứng trước, mặt biểu cảm , "Làthời điểm tạm biệt rồi." xong đợiY Ninh phản ứng liền bóp cò súng, đám ngườiTiêu Trà thấy vậy né tránh sang bên theobản năng, tất cả đều là hướng rời xa Y Ninh.

      Cũng đoàn kết đâu, thiếu Giải An Quân liền có ai quản Y Ninh, là. . .

      Vương Hiểu Thư biết giờ phút này nênhình dung tâm tình của mình thế nào, viên đạnnày của cũng sử dụng dị năng, nhưngnó bắn trúng Y Ninh, vai Y Ninh chảy máu, vẻ mặt tái nhợt trừng mắt nhìn .

      " súng này xem như trả lại ." Ả cắn răng , "Từ nay về sau tôi và thiếu nợ nhau."

      Vương Hiểu Thư cười lạnh : " nợ tôi nhiều lắm, lúc trước ở Phân Tử hạ độc vào nguồn nước cũng là phải ? làm nhiềuchuyện tốt như vậy, viên đạn liền thanh toán xong sao?"

      Y Ninh kinh ngạc mở to mắt: "Sao lại biết?"

      "Việc mà tôi biết nhiều hơn tưởng tượng."Vương Hiểu Thư vừa vừa tới gần bọn họ,bớt chút thời gian nhìn Tiêu Trà cái, "Tiêutiên sinh, đừng nên cử động hơn, vấn đề của em tôi giải quyết, bảo đảm để ấy có chuyện gì."

      Tiêu Nhã Nhã chắn chắn là bị Z mang , nếu lúc đó cũng hứa hẹn nếu Tiêu Trà bảo vệ thả Tiêu Nhã Nhã, cho nên Vương Hiểu Thư hề lo lắng Y Ninh giở trò quỷ, dù sao rất tin tưởng năng lực của Z.

      Quả nhiên, Tiêu Trà nghe vậy, định bước tới hỗ trợ bỗng dừng lại, người theo cũng dừngđộng tác, thân vệ của Y Ninh chỉ còn lại bốnnăm người, nhưng từng người cũng phảidễ bắt nạt. (Sulli: Vì dạo này copy nhiều quá,mình viết dòng này để bài này còn có tên mình)

      "Cũng tốt." Y Ninh thở phào nhõm, "Hômnay chúng ta tính toán hết." Ả cũng cầm súng,chĩa về phía Vương Hiểu Thư.

      Vương Hiểu Thư vốn định cho ả chĩasúng về phía mình, cho nên khi ả động thủ liềnnổ súng, lần này dùng dị năng.

      Lực công kích và sức nổ làm xung quanh loạn thành đoàn, Y Ninh khó khăn tránh , suýtnữa bỏ mạng dưới tay .

      "Khi nào có năng lực này!?" Y Ninh thể tin được nhìn Vương Hiểu Thư.

      Vương Hiểu Thư vốn quan tâm ả, tiếp tục nổ súng, mấy người đánh nhau vô cùng hỗn loạn, thậm chí rất khó phân ai là địch ai là bạn, hẳn là trong viên đạn nào đó có thuốc mê.

      Trong lúc hỗn loạn, Vương Hiểu Thư híp mắtnhắm về phía Y Ninh, bàn tay vì nổ súng quá nhiều mà phát đau, nhưng vẫn cố nén, bắn phát súng về phía Y Ninh đối phó Hạ Tĩnh Ân.

      Đây là kích trí mạng, dường như trời chú định sinh mệnh của Y Ninh chỉ có mớicó thể kết thúc, lúc trước Z tập kích nhiều lầnnhư vậy đều lấy được mạng ả, nhưng lầnnày Vương Hiểu Thư giết chết Y Ninh.

      Vẻ mặt Y Ninh khiếp sợ, cầm súng ngã xuốngđất, thân vệ của ả cũng bị Hạ Tĩnh Ân bắt làm tù binh.

      Tiêu Trà đứng bên nhìn màn này, ánh mắt nhìn Vương Hiểu Thư trở nên vô cùng phức tạp.

      Vương Hiểu Thư đến bên cạnh thi thể Y Ninh, hồi tưởng lại chuyện gặp phải sau khi xuyên , có cảm giác giật mình như mộng.

      Tinh thần có phần hoảng hốt, nhưng khôngcản trở việc cảm giác được có thứ sát bên tai , tiếng đạn chạm vào nhau làm tai đau đớn, vội vã nghiêng người né tránh, chỉ thấy cái cây đằng sau bị bắn trúng, hai viên đạn khắc sâu vào thân cây.

      Hai viên đạn?

      Vương Hiểu Thư nhìn về hướng của viênđạn vừa phóng tới, bóng người cao ngất của Z từtrong bóng tối đến, mặt biểu cảmcầm súng ngừng bắn về hướng đằng sau , mắt chớp lấy cái, ánh mắt luôndừng ở chỗ, mày cũng nhíu, nhìn , trực tiếp, chuẩn xác nổ súng bắn.

      Hạ Tĩnh Ân nhìn viên đạn xuyên qua bụi cỏ, tiếng kêu đau vang lên ngừng, mùi máutươi tràn ngập xung quanh, hiển nhiên nơi đó có ít người mai phục.

      "Trương tiên sinh!" Hạ Tĩnh Ân nhìn thấy Z,quả thực cao hứng rối tinh rối mù, kích độngtiến lên muốn , nhưng Z trực tiếp lướt qua đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, lườm cái, thản nhiên , "Hình như cũng có gì, khi như vậy vì sao vội vã bảo trở về, hại khẩn trương cả ngày."

      Đây là muốn làm hòa sao? Vương Hiểu Thưcười nhìn , sau đó mặt biểu cảm nhìnTiêu Trà: "Người muốn tìm đến đây, cònkhông mau hỏi em ở đâu?"

      Về phần Z. . . cảm thấy quan hệ của bọn họthật hài hòa, hài hòa đến mức vượt qua mọi mức độ, điều này phải cải thiện chút. Có lẽ tác giả thấy phe "chính nghĩa" đáng thương quá nên mới có chương này,ngược thân tí xíu, đến chương sau là hết.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 62

      Tiêu Trà vô cùng vội vàng chạy đến bên cạnh Z, ngẩng đầu nhìn chất vấn: " mang Nhã Nhã đâu rồi!"

      Z liếc xéo cái, cười lạnh : "Nếu hôm nay xuất ở đây, vậy tavẫn còn tốt, đáng tiếc, tự kết thúc sinhmệnh của em mình."

      ". . . có ý gì!?" Tiêu Trà sững sờ, thểtin được nhìn .

      Z để ý tới Tiêu Trà nữa, trực tiếp lướt quahắn về phía bụi cây, khi qua va mạnh vào người , cả người Tiêu Trà lảo đảo chút, vẫn thể thoát khỏi tin dữ em mình tử vong.

      Z lạnh nhạt kiểm tra bụi cây, dường như muốn xác định người chết sạch chưa, Vương HiểuThư nhìn xung quanh, trường tĩnh lặng,giống như hết thảy đều kết thúc, nhưng hết thảythật chỉ mới bắt đầu, bởi vì —— Y Ninh vốntắt thở bỗng bật dậy.

      "Á!!!!" Vương Hiểu Thư nhanh chóng lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách với Y Ninh, khuôn mặt và thân thể của ả phập phồng,dung mạo dần dần thấy , thịt thối lòi ra, cả người trở nên vừa cao vừa to, quần áo bị ráchtung, bề ngoài nguyên bản hoàn toàn mất , biến thành quái vật cường tráng códa.

      Z quay đầu nhìn Y Ninh ngay tại phía sau , nó thể gọi là Y Ninh mà hoàn toàn biến thành quái vật, bắt đầu khàn giọng gào thét.

      Những người ở đây dường như cũng tiếpthụ được, ràng vừa rồi còn là người, tại sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy?

      Bọn họ ngừng lui về phía sau, tầm mắt thoáng lướt về phía Z, bóng dáng cao ngất mặcáo dài trắng lạnh nhạt đứng phía sau quái thú, cách vô cùng gần, nhưng sợ hãi chút nào, giống như hề lo lắng quái thú làm mình bị thương, ràng thoạt nhìnhắn có vẻ gầy như vậy.

      Người đàn ông này làm cho người ta có cách nào để hình dung, khiếnngười hận lại khiến người sợ hãi, là đồ trứng thối tội đáng muôn chết có việc xấu nào làm, nhưng trứng thối này lại rất có sức quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng lúc này còn khiến người ta sợ hãi hơn cả quái thú.

      "Em dùng súng mà để lại?" Z ngăn chặn Y Ninh dị biến, chậm rãi hỏi Vương Hiểu Thư,bộ dáng hoàn toàn nóng nảy, dường như còn có chút hưng phấn.

      Vương Hiểu Thư xoa thái dương, gật đầu: "Đúng vậy, làm sao thế?"

      Z thở dài: "Quả nhiên vẫn thể để em ởmột mình, mới vài ngày thấy gặp rắcrối rồi."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư biết nên trả lờihắn như thế nào, đành phải hỏi, " có cáchgiải quyết ? ta càng lúc càng lớn rồi!"

      Z hiểu nhìn chằm chằm , hoàn toànmặc kệ Y Ninh, gì, rút ra súng dắtở lưng, nòng súng đen thùi chĩa vào phía lưngquái thú, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư.

      Vương Hiểu Thư bị ánh mắt này làm cho vôcùng mất tự nhiên, biết rốt cuộc hắncó ý gì, nhưng ba giây sau biết.

      Trong khắc kia Z bỗng hô to: "Chạy!" Sau đó nổ súng về phía sau lưng , chạy lên phíatrước theo bản năng nhưng bị người kéo lại, côngạc nhiên quay đầu, ngờ lại là Hạ TĩnhÂn.

      Lúc đó Hạ Tĩnh Ân đứng ở ngay sau lưng , nhưng bởi vì là người quản lý Z bổ nhiệm nên hề đề phòng, bị trực tiếp tómlại.

      Viên đạn tiến vào thân thể tạo thành va đập mãnh liệt và cảm giác nhoi nhói, Vương HiểuThư kiềm chế được kêu thành tiếng, ôm vai phải bị đạn xuyên thấu, chật vật ngã xuốngđất, Hạ Tĩnh Ân giơ súng kéo lên, cả ngườiđứng phía sau.

      Z nhìn thấy trúng đạn liền ngây dại, sau đó lại bắn phát súng, muốn bắn viên đạn trước đó sang bên, nhưng điều này chỉ làm viên đạn rời xa phía ngực, bắn chệch vaitrái của .

      Ánh mắt Z bỗng thay đổi, theo thất kinh (hoảnghốt lo sợ) biến thành hối hận và tự trách, biểu cảm tại của lại trở nên vô cùng lạnh lùng, có phần trống rỗng nhìn chằm chằm khuônmặt tái nhợt của Vương Hiểu Thư, máu nhuộm ẩm quần áo màu trắng của giống như chảy ra từ người .

      "Hạ Tĩnh Ân." Z gằn từng chữ, cắn răng ,"Đồ đáng chết."

      hoàn toàn nhìn Y Ninh bắt đầu tìmmục tiêu khi vừa dị biến xong, bước về phía Hạ Tĩnh Ân, Hạ Tĩnh Ân vừa sợ lại vừa hận ,trong đó còn mang theo chút ngưỡng mộ khôngdễ nhận thấy, nếu chỉ mình, tuyệt đốikhông dám làm phản Z, nếu ngay từ đầu Z cũng nhìn trúng . Sau khi Z rờiđi, Tiêu Trà mới tìm tới , vì Nguyên Tử, vì toàn bộ nhân loại, chỉ có thể lựa chọn nhưvậy.

      "Đừng có tiến gần!" Hạ Tĩnh Ân hít sâu hơi,chĩa súng về phía Z, "Nếu còn qua tôi nổ súng!"

      Z cũng bắn , cũng sợ nổ súng, mặt biểu cảm tiếp tục tiến lên, hề dừng lại.

      Hạ Tĩnh Ân lập tức nổ súng, nhưng thân thủ củaZ vô cùng nhanh nhẹn, còn chưa thấy động tác của Z, Z cũng né tránh, đây. . . Đây phải là tốc độ của nhân loại.

      Hạ Tĩnh Ân đứng sững tại chỗ, Tiêu Trà thấy vậy vội nhắc nhở: " chế Vương Hiểu Thư!"

      Hạ Tĩnh Ân lập tức phản ứng kịp, họng súng tốiom đặt ở huyệt thái dương của Vương Hiểu Thư, vốn sắp mất ý thức, viên đạn đặc thùđã phân giải trong cơ thể , máu ở miệng vết thương vẫn chảy, ngay cả Hạ Tĩnh Ân ôm côcũng dính đầy máu, tốc độ đổ máu của giống như máu là vô cùng vô tận.

      ", lại qua tôi giết ta!" Hạ Tĩnh Ân lớn tiếng .

      Z bỗng dừng lại, đứng ở nơi đó, nhìn bộdáng hấp hối của Vương Hiểu Thư, sắc mặt côtái nhợt làm lo lắng thôi, nhưng ngaytại khi định thỏa hiệp, bỗng mở mắt ra, nâng tay nắm chặt tay cầm súng của Hạ Tĩnh Ân, dòng điện làm hai người nhanh chóng tách ra, Z nhanh chóng lôi vào trong lòng, bước lui về phía sau, Hạ Tĩnh Ân mặt đấtmất hô hấp.

      "Hiểu Thư. . ." Z ôm ngang , súng cũng némxuống đất, Vương Hiểu Thư đau đớn nhíu mày, môi trắng bệch nhếch lên, run run , "Súng. . . Nhặt, nhặt lên, cẩn thận. . ."

      Thực ra Z biết tình cảnh tại của mình rất nguy hiểm, nhưng có cách nào đểbình tĩnh, lần đầu tiên sâu sắc cảm nhậnđược, vô cùng tự tin có thể đạt được tình làm người thỏa mãn, nhưng tự tin quá mức lạilàm mất tình vốn có.

      Nếu phải sơ ý và tự phụ, có lẽ hếtthảy chuyện hôm nay xảy ra, nếu lúc trước đáp ứng cầu của , hoặc cường ngạnh mang , như vậy. . .

      có nếu.

      Z thở dài, nâng tay đè lại miệng vết thương ngừng chảy máu của , lúc ngẩng đầulên liền thấy cái bóng quen thuộc ra từphía sau Tiêu Trà, đúng là Vương Kiệt —— bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.

      cho rằng mình là chim sẻ sao? Ha ha, vậy nghĩ ai là bọ ngựa và ve? là ngây thơ quá mức rồi. Z lạnh lùng nhếch miệng.

      "Thế nào, Z tiên sinh vừa lòng với màn kịch của tôi sao?" Vương Kiệt cười khẽ nhìn , thấy Vương Hiểu Thư cả người là màu, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng quay đầu, thản nhiên ,"Chỉ cần khoanh tay chịu trói, tôi sai người cầm máu cho Hiểu Thư, nếu nghelời. . ." còn chưa xong, quái thú Y Ninhbị xem bỗng trở nên vô cùng bất mãn.

      Chỉ thấy quái thú đứng cách đám người khôngxa nhanh chóng chạy về phía trước, tất cả mọi người bị động tác của nó hù dọa tới mức chạy vội, nó bắt lấy người cuối cùng, xé nát thân thể của người này, đây đều là thân vệ Y Ninh mang đến, tại tất cả đều theo ả.

      Vương Hiểu Thư mê mang nhìn mấy bóng mờ phía trước, thấy được hình ảnh ràng, cảm thấy hô hấp khó khăn, hít vào nhiều mà thở ra ít, ngắc ngứ hỏi: "Em, em có phải sắp chết hay ?"

      Z mím môi: " , em vĩnh viễn chết, cứu em."

      Vương Hiểu Thư cười suy yếu, nâng tay xoa cằm của , chỉ vuốt chút liền yếu ớt buông xuống: ". . . che mắt em sao, ngoại trừ , em nhìn thấy ai cả. . ."

      "Em đừng chuyện." Z nhìn chằm chằm vếtthương ngừng chảy máu, vô cùng thốnghận vì sao mình lại lắp vào viên đạn mới nghiên cứu, nếu phải viên đạn này. . . Vậy tình huống tệ đến thế.

      Vương Hiểu Thư mím môi, khuôn mặt táinhợt có biểu cảm, hơi há mồm, sau lúc lâu mới lắp bắp câu, xongcô liền ngất , nhưng đây có lẽ phải hônmê. . . Có lẽ. . . Có lẽ chết?

      Trước khi ngất , : "Em muốn đặt tên cho , cái tên chỉ em có thể gọi, phảiđánh số. . . Z. . ." ngừng gọi , tronggiọng tràn ngập tiếc nuối, "Z. . . Em muốn gặp , muốn ngủ cùng . . . Em. . . Em rấtyêu ."

      Bởi vì có làm bạn, có ba ba, thế giới đầy zombie và ban đêm tối tăm khủng bố cũng đáng sợ. Cảm ơn chăm sóc em, đểem có góc tốt đẹp trong thế giới tồi tệ này. Là em nghĩ quá đơn giản, để tâm rất nhiều nhưng em nhận ra, xin lỗi.

      xin lỗi, xin lỗi. xin lỗi vì em còn sức để ra những lời này, xinlỗi vì lưu lại tiếc nuối cho và chính em, thực ra em còn nghe thấy gì nữa,em cũng nhìn khuôn mặt của ,nhưng khi em nhắm mắt lại xuất , giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối.

      "Hiểu Thư. . .?" Ánh mắt Z trống rỗng nhìnVương Hiểu Thư hôn mê, tay chuyển qua cổ , vuốt động mạch cảm giác sống mỏng manh, biết mình nên thở phàonhẹ nhõm hay nên vui vẻ, ít nhất còn chưachết, như vậy vẫn tự tin có thể cứu sống .

      Z ôm Vương Hiểu Thư, xoay người nhanh chóngđi về phía sau, nhưng quái thú Y Ninh làm những người khác muốn lui lại thể luibỗng chạy về phía , súng của Z vẫn để tạichỗ, hơn nữa trong lòng lo lắng Vương HiểuThư, nhất thời kịp phản ứng, bị nó kéo lấy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, nhanh chóng tránh né, ôm Vương Hiểu Thưvòng qua người quái thú với tốc độ mà nhân loại đạt tới được, ngừng tiến gần khẩu súng đặt dưới đất, nhưng Vương Kiệt pháthiện được ý đồ của , mạo hiểm chạy tới nhặtsúng lên, bắn vào gáy quái thú.

      Bang —— viên đạn xuyên qua đầu óc quái thú, viên đạn mới nghiên cứu chỉ bắn trúng bả vai Vương Hiểu Thư mà khiến gần như tửvong, vậy cũng có thể giết chết quái thú, biết đây có thể xem như tin tức tốt đốivới Z hay .

      Vương Kiệt lấy được khẩu súng, giết quái thúxong liền lau quệt máu đen phun tung tóe trênmặt, chĩa súng về phía Z: " theo tôi, Hiểu Thưnếu chậm trễ chết, toàn bộ Nguyên Tử bị chiếm lĩnh, cần gì cũng phải được tôi cung cấp."

      Z nhíu mày hề động đậy nhìn , luôn luôn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta có cảm giá lạnh như băng.

      " cảm thấy người máy của mình có thể tới cứu dựa vào tín hiệu của sao?" Vương Kiệtcười lạnh tiếng, "Tôi khuyên nên tỉnhlại hơn, tôi cũng phải là đám trẻ con kia, tôi lắp thiết bị che chắn tín hiệu ở xung quanh, tất cả tín hiệu đều thể truyền ra." có chút vui sướng khi người gặp họa, "Anhhẳn là hối hận vì từng truyền tin đến LượngTử để tôi và Hiểu Thư liên lạc, nếu tôicũng lấy được bản mẫu tín hiệu củaanh."

      Lông mày Z giãn ra, ý vị sâu xa nhìn Tiêu Trà, mới là người thông minh chân chính, mà chuyện tại Z muốn làm, cần người thông minh này trợ giúp.

      "Tôi có thể đáp ứng bất cứ cầu gì của ông, nhưng tại tôi cần phòng thí nghiệm sạch và nhân viên cứu hộ." Z dứt khoát thỏa hiệp, coi ai ra gì bước xuyên qua mọi người, tới trước xe quân đội của Vương Kiệt, mở cửa xe đặt Vương Hiểu Thư vào, bản thân cũng bước lên.

      Vương Kiệt lập tức sai người đuổi kịp, hắnnhanh chóng tiến lên, lúc còn quên gọi Tiêu Trà: "Còn theo? Chỉ cần người kia ở đây, có gì là chúng ta lấy được."

      Sắc mặt Tiêu Trà rất khó coi, ấn tượng của hắnvới Vương Hiểu Thư cũng tệ, tại vìchuyện này mà thành như vậy làm có chút băn khoăn, nhưng Nhã Nhã cũng vì Z màchịu nhiều thương tổn nghiêm trọng, nghĩ vậykhiến lòng thư thái chút, theo lên xe.

      Vương Kiệt ngồi ở xe quân đội thứ hai, gắt gao theo xe của Z, luôn luôn thích bấtngờ ngoài ý muốn, nếu phải làm sơhở cũng đến, còn phải cảm tạ Y Ninh trợ giúp, nếu phải ả sống lại đánh phá, chừng cũng dễdàng bắt được Z.

      Thực ra có thể trực tiếp nhận người con rể này, như vậy có lẽ tốn nhiều công đến thế, vốn dĩ với tính cách của Z, ai có thể có đồng ý hay ? Cho dù đồng ý Vương Kiệt cũng thể ép , thực lực của đặt ở đây, cho dù Vương Kiệt buộc hoàn thành cầu, vẫn có thể xử lý VươngKiệt. Vương Kiệt mạo hiểm như vậy, cho nên cho dù lấy thân phận con rể để Z giúp làm điều muốn, cuối cùng cũngmuốn giết chết Z.

      Dù sao, tai họa ngầm này tạo thành tận thế, thù hận của với Z cần phải , chỉ riêng hành vi và suy nghĩ biến thái của Z, ai có thể xác định đối phương chỉ cần Vương HiểuThư còn sống, những người khác chết hết đâu?

      Kết quả tại mặc dù có chút tốn sức và tổnthất nghiêm trọng, nhưng là an toàn và trực tiếp nhất, vừa lòng, mặc dù. . . Mặc dù con duy nhất của có thể chết, mà hậu quả sau khi chết có lẽ thể tưởng tượngđược.

      Nhưng biết vì sao, Vương Kiệt chắc chắn, chỉ cần có Z, Vương Hiểu Thư khôngchết. Edit: Sulli
      Chương 63

      Z lái xe quá nhanh, hơn nữa rẽ ngoặt vô cùng đột ngột khiến đám người Vương Kiệt theo sau đuổi vô cùng vất vả, đoạn đường này tớiphòng thí nghiệm Lượng Tử, nhiều ngườikhông bị say xe cũng bị làm cho say xe, thậtkhông biết Vương Hiểu Thư ngồi ở bên trong thế nào?

      Lo lắng này hiển nhiên là dư thừa, mặc dù cólúc Z chuyện rất khách khí, nhưnghắn bao giờ bạc đãi người phụ nữ của mình.

      Vương Kiệt nhìn thấy Z ôm Vương Hiểu Thư từ ghế sau xuống, cũng để ý đến bọn họ,trực tiếp vào phòng thí nghiệm Lượng Tử bị binh lính canh giữ, bộ dáng lời nào coi ai ra gì lại tự cho là người thắng khiến mọi người ở Lượng Tử muốn lật bàn, nhưngcũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.

      " cần mấy y tá?" Vương Kiệt áp chế lửa giận vì bị coi , cố tỏ ra ôn hòa hỏi.

      Z cẩn thận đặt Vương Hiểu Thư lên giường giải phẫu, nhìn lướt qua Vương Kiệt và người phíasau Vương Kiệt, suy tư chút rồi : "Mộtngười cũng cần, tất cả ra ngoài."

      ". . . Chỉ ?" Vương Kiệt kinh ngạc nhìn ,"Vết thương nghiêm trọng như vậy chắc hẳn cầngiúp đỡ. . ." Nếu cần Vương Kiệt động tay động chân như thế nào?

      "Ông có thể tự bắn rồi thử xem tôi có làm đượckhông." Z cười cong mắt, nhưng ở nơi mà ngườikhác nhìn thấy, nắm hai tay chặt để lộ vội vàng và bất an lúc này.

      Nếu Vương Hiểu Thư chết, vậy mọi người đứng ở đây. . . , là toàn bộ thế giới này, liền có ý nghĩa tồn tạinữa, muốn tạm biệt bọn họ ngay lập tức.

      Đương nhiên, cho dù Vương Hiểu Thư cóviệc gì, bọn họ cũng có khả năng sống sót thế giới này rồi.

      Vương Kiệt biết giờ phút này Z nghĩcái gì, nếu nhất định rất hối hận vìlàm ra chuyện này.

      ". . . Được rồi." Vương Kiệt giận quá thành cười, "Tôi nhìn xem làm thế nào." xoay người, dẫn bộ đội rời , cả người toát ra vẻ muốn xem trò vui.

      Z lạnh lùng nhìn , chờ bọn họ rời , nhẹnhàng ấn nút dưới giường giải phẫu, khóa trái lại của phòng thí nghiệm.

      Quả là rất ngu xuẩn, lá gan lớn đến mức để hắntới gần máy móc và công cụ, là quá mức tự tin vì kế hoạch của mình hay là quá coi thườnghắn?

      Người biết để lại đường lui cho mình,bình thường phải tự tin là rất ngu xuẩn, Z thuộc loại người trước, mà Vương Kiệt ắt thuộc loại người sau.

      Z thở phào nhõm, dùng khăn lau máu trênmặt Vương Hiểu Thư, nhìn chằm chằm miệngvết thương của , hề chớp mắt đứng ởđây, dường như vô cùng khó xử, biếtlàm gì với đồ trong phòng thí nghiệm, đây làhiện tượng vô cùng hiếm thấy người .

      quá ba phút, nhàng ném khăn xuống, xoay người bắt đầu chuẩn bị công cụ.

      Gian phòng thí nghiệm này từng sử dụng,tất cả đều đầy đủ, phần lớn thuốc men cũng đều có, chẳng qua thuốc ở đây có hiệu quả gìvới viên đạn mà mới nghiên cứu, đây là chỗ mà khó xử.

      Đáng giận là, bây giờ còn thể rời ,cũng kịp rời .

      Z cầm ống nghiệm, vừa suy tư vừa làm việc, lát sau mắt bỗng mở to, con ngươi đennhánh lóe lên ánh sáng.

      . . . . .

      Khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại cảm thấy đau nữa, cả người tê dại, chỉ là bả vaibị thương, ngay cả cánh tay và hai chân cũng nhúc nhích được.

      mê mang mở to mắt, cố gắng hồi tưởng mọi chuyện trước khi ngất , khỏi có phầnnghi hoặc, chết?

      Vương Hiểu Thư cố gắng quan sát hoàn cảnhxung quanh, ở trong phạm vi mà nhìn được thấy Z đứng ở bên, cùng với những gì cho thấy đây là nơi nào.

      Là phòng thí nghiệm, Z đứng ở bên cạnh , chết.

      Vương Hiểu THư khỏi kích động, muốn ngồi dậy ôm , muốn với ,nhưng mở miệng lại phát ra tiếngđược, cổ họng vô cùng đau, hơn nữa miệng có mùi máu tươi, cho rằng bả vai mình chảy quánhiều máu, nhưng khi thấy được cổ tay băngbó của Z, con mắt khỏi dại ra.

      ". . . . ." Cố gắng, thất bại, cố gắng, thất bại,Vương Hiểu Thư mệt mỏi rũ mắt xuống, ra lời.

      Z từ nhìn xuống , nhìn chớp mắt, tóc mái dài che khuất mắt , chiếccằm hơi nhọn có ít râu, áo dài trắng nhiễm hạt bụi nay có vết máu, nhưng lạiđược bảo hộ vô cùng tốt, xung quanh làlồng thủy tinh biết có tác dụng gì, ở ngoài lồng thủy tinh, hết thảy bên người đều sạch , đối lập với vẻ chật vật của .

      Khi nhìn thấy Vương Hiểu Thư mở mắt, Z liềnthở phào nhõm, thấy vẻ đáng thương khi nhếch môi như muốn gì nhưng cuối cùng lại thất bại, khóe miệng lộ ra nụ cười mệt mỏi, thấp giọng : "Ngủ , hồi là tốt rồi."

      ". . . . ." Được. Vương Hiểu Thư lại nhìn về phía , muốn dùng ánh mắt để cho nghihoặc của —— cổ tay của làm sao vậy?

      Z xem như hiểu ý của , hoặc xem như khônghiểu, tóm lại trả lời, thản nhiên để lại câu " chỉnh lý lại chút" rồi rời .

      Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng của dầndần biến mất, hoảng hốt bao lâu lại vì mỏi mệt mà ngủ mê man.

      Lần thứ hai tỉnh, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi.

      Lần này phải là phòng thí nghiệm, thân thể của cũng có cảm giác, quần áo ngườivà vết thương vai đều sạch , miệng vếtthương chỉ hơi ngứa, dường như lên vảy, giống như hết thảy vấn đề đều được giải quyết, chẳng qua. . . Z đâu?

      Vương Hiểu Thư nhanh chóng ngồi dậy, đầu ócmơ hồ, lắc đầu, híp mắt nhìn xung quanh,tầm mắt dần dần ràng, khuôn mặt biểucảm của Vương Kiệt đập vào mắt .

      "Là ông?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , trong lòng có dự cảm xấu.

      Vương Kiệt cười khẽ: "Thất vọng khi nhìn thấyta?"

      Vương Hiểu Thư để ý chế nhạo, nóithẳng: " ấy đâu?"

      "Con hỏi ai?" Vương Kiệt ngẩn ra chút, sau đó bỗng hiểu ra, , "Con là Z tiên sinh?"

      Vương Hiểu Thư nhịn được, ánh mắt khó hiểu nhìn , hỏi: "Ông là cha tôi sao?"

      Đáp án hiển nhiên là phải.

      Nhưng ra cho là vậy.

      Vương Kiệt bị hỏi vậy, sắc mặt tốt, cứng nhắc : "Con hỏi như vậy, ta liềnchứng minh chút, ta vẫn coi con là con của mình." xoay người, lạnh nhạt vớingười bên cạnh, "Chuẩn bị xe lăn, đưa tiểu thư gặp thiên tài của chúng ta."

      Vương Hiểu Thư chết lặng gục đầu xuống, ngồivào xe lăn người nọ chuẩn bị, im lặng ,để mặc giúp mình, tới cùng Vương Kiệt.

      Sau khi ra khỏi gian phòng này, lại khoảng500m trong hành lang, bọn họ rẽ vào căn phòngsâu nhất, cửa phòng hiển nhiên trải qua xử lýđặc thù, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, trước kiaVương Hiểu Thư chỉ nhìn thấy cảnh như vậy trong phim khoa học viễn tưởng, bởi vì cho tớibây giờ Z chỉ dùng cửa thủy tinh trong suốt, thậtgiống như nơi ở của có người nào có thể phát và xâm nhập.

      "Chuẩn bị tốt rồi sao?" Vương Kiệt nhếch miệng, châm chọc hỏi.

      Vương Hiểu Thư im lặng, nhưng gật gật đầu, cũng nhìn , mắt thấy tâm phiền.

      Vương Kiệt có chút bất mãn, nhưng hưng phấncòn nhiều hơn buộc trực tiếp mở cửa, Vương Hiểu Thư thấy được tình cảnh bên trongqua cánh cửa kia.

      Đó là nơi vô cùng trống trải, chỉ bày lồng thủy tinh rất lớn ở giữa, Z ở bên trong, chỉmặc áo sơ mi và quần tây, cúi đầu nhìn mặt đất, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, thân hình trông vôcùng gầy yếu.

      nghe được tiếng mở cửa cũng ngẩngđầu, dường như hoàn toàn tò mò ngườitới là ai, hoặc là ai tới nơi này cũng là gì cả.

      Vương Kiệt đắc ý nhìn về phía Vương Hiểu Thư: "Thế nào, tại có phải biết chỉ có ba ba mới là người con nên dựa vào?"

      Giọng của vừa dứt, Z liền ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng tầng trở ngại nhìn về phíaVương Hiểu Thư, ngồi xe lăn cũng kinh ngạc nhìn , hai người bốn mắt đối diện, trong chớp mắt có hiểu ăn ý.

      Ha ha, tại nhân vật phả diện bị nhốt tronglồng thủy tinh, có phải cũng nên mìnhlà nhân vật phản diện hay ? Nhưng mà cảnh tượng xung quanh và bộ dáng của Z thậtphù hợp với tiêu chuẩn phim bom tấnHollywood, chỉ là diễn viên Vương Kiệt mới tạmchấp nhận được mà thôi.

      " , tại cho con cơ hội, đừng ta tuyệt tình." Vương Kiệt thấy Vương Hiểu Thưim lặng , khảng khái tiếp, "Chỉcần con nhận sai, về sau ngoan ngoãn theo ta, chuyện lúc trước, ta có thể coi như chưa xảy ra,thế nào?"

      Vương Hiểu Thư lạnh nhạt nhìn về phía ,hởi: "Có phải còn bao gồm cho ông tất cả bí mật của Z hay ?"

      Vương Kiệt sửng sốt chút, hiển nhiên là bị trúng tâm , nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, sắc mặt vô cùng lạnh lùng: " ra cũng tốt, con phải học thông minh chút, nếukhông miệng vết thương lúc này chính là giáo huấn của con."

      Vương Hiểu Thư cúi đầu nhìn vai trái, miệng vết thương được xử lý vô cùng tốt, cảm thấy đau nữa, nhưng hết thảy đều là công của người bị nhốt kia.

      Nếu phải vì , tại hẳn là rất tốt, vốn nên ở sau màn nhìn đám người này từtừ hủy diệt, vốn là BOSS đẩy ngã,nhưng bởi vì mà rơi xuống tình thế này.

      Tuy rằng Z giống như cố ý bị nhốt ở đây để làmgì đó, nhưng vẫn cảm thấy băn khoăn.

      "Hay là thôi ." Vương Hiểu Thư giọng ,"Tôi vẫn nên tiếp tục sa đọa, ông đừng ôm ảo tưởng quá mức tốt đẹp về tôi, nếu tôi đồng ý, thấy có lương tâm."

      "Lương tâm?" Vương Kiệt lườm , "Nếu mày lương tâm đừng ở cùng với ! Mày có biết là ai hay ? Nhiều người chết trêntay như vậy, nhà của chúng ta đều bị phá hư, rốt cuộc mày có biết hay ?!"

      ". . . . ." Chất vấn như vậy đúng là làm chokhông ai đáp lại được, Vương Hiểu Thư suy nghĩmột chút, nghiêng đầu , "Quên , những gì tôi vừa ông coi như nghe thấy, nhưng tôi vẫn lựa chọn như vậy."

      Vương Kiệt mở to mắt, thể tin được nhìn : ". . . Mày có phải là Hiểu Thư mà ta biết hay ? Nguyên tắc của mày đâu? Thể diện củamày đâu?!"

      "Ông thấy tôi giống người có nguyên tắc và thể diện sao?" Vương Hiểu Thư xong bỗng nở nụ cười, sau đó thừa dịp chú ý cầm cổ tay , dòng điện mãnh liệt bỗng truyền đến người Vương Kiệt, Vương Kiệt hoảng sợ trừng to mắt ngã xuống đất, mất ý thức.

      Lại Vương Kiệt cũng biết Vương Hiểu Thư có dị năng, biết đến ngoại trừ Z chỉ có Y Ninh và bọn Tiêu Trà.

      Y Ninh và thuộc hạ của ả chết, Hạ Tĩnh Ân cũng chết, Tiêu Trà vì Tiêu Nhã Nhã mà khôngthể tự hủy con đường phía trước, cho nên giữ im lặng là hiển nhiên, như vậy thuộc hạ của cũng giữ im lặng. Vì thế lúc này Vương Kiệtbị lừa mà biết gì.

      Vương Hiểu Thư nhàng thở ra, ánh mắt lướt qua Vương Kiệt ngã đất và Z ở trong lồng, đối phương nhìn chớp mắt, vẻmặt có phần tội nghiệp, bộ "cầu giải cứu"chờ .

      Vương Hiểu Thư bật cười, cố nén đau nhức, hai tay chống bánh xe đứng lên, muốn tiến lên xem mở lồng kia như thế nào, nhưng Z thấy như vậy, trực tiếp đứng lên, biết là làm cái gì, nghênh ngang mở lồng ra.

      ". . . . ." thực đâm thẳng vào tim này quả làrất trầm trọng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 64

      Z thấy vẻ mặt phức tạp của Vương Hiểu Thư, khỏi dừng bước lại, dè dặt hỏi: "Nếukhông quay lại?"

      ". . . cần." Vương Hiểu Thư thở , ngồilại xe lăn, vỗ trán hỏi, "Làm gì bây giờ? sao?"

      Z cúi đầu nhìn về phía Vương Kiệt hôn mê: " giết ông ta được ?"

      Vương Hiểu Thư im lặng hồi, : " trưng cầu ý kiến của em?"

      "Đương nhiên."

      "Nghe lời ?"

      "Em ." khoanh tay, nho nhã lịch .

      Mặt Vương Hiểu Thư cảm xúc: " ra tay hay là em ra tay?"

      Z nhíu mày, chẹp miệng như muốn gì,Vương Hiểu Thư trực tiếp đoạt lời trước: "Điđến bước này thể quay đầu lại, hối hận giết chết em ngày hôm qua, mà em chỉ muốnchết sau này."

      Im lặng nghe xong lời này, Z cũng khôngnói gì, hẳn ngồi bên cạnh Vương Kiệt, tìm tòi ở người mình chút, ngón tay thon dàitrắng nõn xẹt qua phần eo và ngực có đườngcong hoàn mỹ, ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩnói: "Ai nha, tất cả đều bị tịch thu."

      ". . . Vậy để em đến." Vương Hiểu Thư cắnmôi nhìn Vương Kiệt, tuy rằng chết thể trừ bỏ hậu hoạn, nhưng vẫn nỡ hạ thủ. Tuy rằng thiếu chút nữa giết chết , nhưng ít ra là cha của thân thể này, vẫn muốn tự ra tay.

      Z nhìn Vương Hiểu Thư đẩy xe lăn tới gần, dường như muốn ra tay, khỏi nhíumày, ngăn lại : "Bây giờ ông ta chưa cầnchết, về sau để làm là được rồi." đứngdậy, đến sau lưng , đẩy xe lăn ra ngoài cửa, " tại rời trước."

      "Về sau?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi, "Anhmuốn thả hổ về núi?"

      Z khinh thường bĩu môi: "Em cảm thấy ông ta có thể làm gì được ?"

      ". . . . ." phải đặt ở nơi đó sao? Tuy rằng bắt được, nhưng vẫn giữ lại được.

      "Được rồi, vậy giải thích lần." Z giống như vô cùng khó xử dựng lên ngón tay, vừa đo mặt tường, ấn nút hình tại nơi nào đó, vừa , " cần ông ta còn sống, cần tất cả bọn họ đều sống, làm cho bọn họ chân chính hiểu , hết thảy tại đều đáng kể, đời này có địa ngục nhân gian."

      Nội tâm của vốn là vùng phế tích, làVương Hiểu Thư dần dần dựng lên mặt tường trong lòng , tại mặt tường nàytràn ngập nguy cơ, người đằng sau tường biết ngày nào đó bị đè chết, theo nguyên tắcmà , Vương Hiểu Thư hẳn là muốn cứu vớtthế giới, nhưng. . .

      "Vết thương của em còn chưa khỏi, chúng ta tìm chỗ tĩnh dưỡng ." Z xong, ấn xuốngnút thang máy vô hình, đưa hai người xuốngtầng hầm, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hắnchâm chọc nhếch miệng, hơi thở màu đen bao phủ khuôn mặt bệnh trạng tái nhợt của , đôi mắt đen nhánh sau mắt kính mỏng lóe lên hàn ý.

      Vương Hiểu Thư gật đầu, đúng vậy, đúng là muốn cứu vớt thế giới, nhưng bác sĩ vếtthương của còn chưa khỏi, cho nên chỉ có thểthật xin lỗi.

      Ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng, Tiêu Trà bỗng xuất ngoài thang máy, khiếp sợnhìn hai người thản nhiên rời , vẻ khó có thểtin mặt trông vô cùng ngu dại, Z nhếchmiệng cười lạnh: "Trở về đợi đến khi nào mạnhhơn rồi lại đến tìm tôi."

      . . . là trực tiếp, biết nên châm chọcnhư thế nào.

      "Có phải cảm thấy cách chọn rất rắc rối? ràng có thể mang em rời , lại phải chờ em tỉnh mới làm như vậy, còn phải ở trước mặt em." Ở trong thang máy kín, giọng của Z có phần đè nén, trầm khiến người nghe cảmthấy sởn tóc gáy.

      Vương Hiểu Thư nghĩ chút, hình như đúnglà như vậy, nhưng vẫn nguyện ý nghĩ theohướng tốt: "Hẳn là sợ ảnh hưởng tới vếtthương của em?"

      ". . . . ." Khóe miệng Z giật cái, trán dường như hạ xuống ba tuyến đen, lạnhnhạt , "Em rất tự kỷ rồi."

      . . . Có thể giống người bình thường chúthay , đừng kiêu ngạo như vậy a trai /(ㄒoㄒ)/~~

      "Chúng ta sắp đâu?" Vương Hiểu Thư sángsuốt thay đổi đề tài.

      Thang máy đến nơi, Z trực tiếp bế ôm VươngHiểu Thư, hừ tiếng : " , ở tạiđây."

      Vương Hiểu Thư nhìn vào, chỉ thấy nơi hắnmang đến chính là gian phòng thí nghiệm vô cùng hoàn thiện ở dưới lòng đất Lượng Tử, quả là sáng chói cẩu nhãn của : "Nơi này có từ khi nào? Tiêu Trà thấy rời , chắcchắn bọn họ xuống?"

      Z ôm đến bên giường, đặt xuống, bắtđầu cởi quần áo của , Vương Hiểu Thư đỏmặt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Z, nâng tay vén lên tóc mái, nhìn cái trán trơn bóng và lông mi dài cong như cánh quạt dường nhưkhông ngừng run run của , đôi mắt chớp liên tục như vậy phải là định dối chứ?

      "Vừa mới làm."

      Quả nhiên, là dối, nhưng lại tránh nặng tìm .

      " muốn em hỏi." kìm lòng được xoa xoa trán , bàn tay đangcởi quần áo khỏi dừng lại, im lặngmột hồi, nghiêm túc , "Đừng lộn xộn, muốn xem miệng vết thương của em."

      "Ừm." Vương Hiểu Thư lè lưỡi, ngoan ngoãnbuông tay, dường như thấy ... thở ?

      Sao lại thế này, người này trước kia hận thể hừ hừ a a suốt 24 giờ, tại sao tại lại mộtbộ cấm dục như vậy?

      Vương Hiểu Thư mang theo nghi hoặc nhìn hắnđổi thuốc cho mình, chỉ thấy toàn bộ quá trìnhhắn nhìn chớp mắt, hành động vô cùng dè dặt, hoàn toàn là người khác hẳn so với tên thấy tiện nghi chiếm liền cảm thấykhông thoải mái.

      Trong lòng Vương Hiểu Thư có dự cảm xấu, lầnnày hỏi trực tiếp, bóng gió trước:" phải mặc kệ em sao? Vì sao trởlại?"

      Z ném băng vải, người cứng lại chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, trả lời.

      Vương Hiểu Thư lại hỏi: "Trong khoảng thờigian này cũng thấy , làm cái gì?"

      Z xoay người lại, mặt biểu cảm : "Chờem hỏi ."

      ". . . . ." Có vẻ như rất nhiều, nhưng thực racái gì cũng chưa , đây là nghệ thuật chuyện bậc thầy.

      "Ngu ngốc." Z đột nhiên kỳ quái khinh bỉ câu, xoa xoa đầu , trầm giọng , "Anhkhông phải ai cũng đều quan tâm."

      Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn , vẻ mặthắn chiếu vào trong mắt , nghiêng đầu, nóikhẽ: "Cổ tay của dường như sắp khỏi rồi, có phải em hôn mê rất lâu ?"

      Z kinh ngạc nhìn , dường như ngờ rằng còn nhớ chuyện này.

      "Thực ra tại em rất mệt, nhưng em khôngmuốn nghỉ ngơi, em sợ rằng lúc tỉnh lại thấy nữa." Vương Hiểu Thư thở dài, "Trựcgiác của em rất chính xác, em biết lần này lại có chuyện gạt em, rốt cuộc có hiểu hay , cho dù em đứng ở cạnh vách núi đen, em cũng hi vọng người đẩy mình xuống là ."

      Z ho tiếng, lập tức sang chuyệnkhác: "Em hôn mê bảy ngày, lâu lắm, vừa khéo làm cho miệng vết thương lên vảy."

      Vương Hiểu Thư cười khổ: "Đúng vậy, tính toán lượng thuốc vô cùng tốt, làm em ngủ đếnkhi miệng vết thương tốt lên, đau."

      ". . . . ."

      "Vì sao Nữ Oa tạo người lại tạo thêm cái đuôi, vậy ít nhất em cũng biết rốt cuộc làthật có việc gì hay tỏ vẻ có việc gì." Vương Hiểu Thư cúi đầu nghịch ngón tay,"Xin lỗi, có lẽ em nhiều lắm, có việc , em ngoan ngoãn nằm ở đây." xong liền nghiêng người nằm giường, cuộn mình lại giống như con tôm, đôi mắt khép hờ,lông mi run run nhàng.

      Người khắc nghiệt ngoại trừ còn có ngườikhác, có thể bảo vệ ngoại trừ chínhcô còn có thể tự cứu, nhưng chân chính đặt côtrong lòng, toàn tâm toàn ý vì , ngoại trừ hắnthì còn có ai khác. Vì người này, Vương Hiểu Thư lựa chọn nhượng bộ, nếu cảm tình của trở thành trói buộc của , đây mới là điềucô sợ hãi và hối hận nhất. Tại thế giới này còn thứ để mất .

      Vương Hiểu Thư từ từ nhắm mắt lại, trước mắt màn tối đen, cũng biết biểu cảm hay hành động của Z là gì, chỉ có thể xác địnhhắn còn chưa , bởi vì có tiếng bướcchân.

      yên lòng, giận dỗi muốn rời , nhưng sâu trong đáy lòng lại vô cùng nỡ, có chút hiểu tâm tình lúc trước của Z khi mình cố ý rời , hi vọng đây phải làcô tự mình đa tình.

      lát sau, cũng quá lâu, Z ngồi bêncạnh Vương Hiểu Thư, xoa mặt , lòng ngón tay dán vào mí mắt , mở mắt ra, nhẹnhàng : "Em đúng là, rốt cuộc có hiểu cảmgiác chưa từng có đối thủ lại đột nhiên bị đả đảohay ?"

      Vương Hiểu Thư thuận theo mở to mắt, ngây ngẩn nhìn : " cũng bị đả đảo mà."

      " có." Z nhếch môi , "Em bị thương chính là thất bại lớn nhất của . phải có sức đứng lên, mà là thấy em nhắmmắt, biết đứng lên rồi còn có thể làm gì. Làm bao nhiêu chuyện tốt cũng tẩy sạch được, nhầm bước liền sai vĩnh viễn,quá khứ tăm tối thể nào xóa , làm đúng cũng là làm sai, đều có báo ứng." rờimắt, "Cho nên nghĩ, có lẽ giữ em lại là sai lầm, chờ giải quyết hết thảy hậu hoạn, em cũng có thể theo đuổi cuộc sống của chính em."

      Vương Hiểu Thư mở miệng định phản bác, nhưng nâng tay ngăn lại lời của : "Em đừng cự tuyệt, ra có ý gì khác, đây là tính toán của . Em cho khôngít những thứ vốn thể có được, hẳn nên thấy đủ."

      dường như thở phào nhõm lại dườngnhư nở nụ cười, quay lại đối diện với , ánh mắt chuyên chú: "Em yên tâm , em gặpngười càng hợp với mình, cần lo lắng cho , sao cả. Người đê tiện vô sỉ lại từ thủ đoạn như thích hợp ở bên cạnh em."

      Lại tới nữa lại tới nữa! Vừa có vấn đề là muốn ! Xem là gì! Đồ đận độn có suy nghĩ gọi đến đuổi sao!

      Vương Hiểu Thư thèm để ý đến cái chântê nhức, trực tiếp ngồi dậy trừng hỏi: "Vìsao lại sợ người khác tốt? Thích gì đó muốn đoạt lấy phải rất bìnhthường sao? Vì sao phải tự coi mình? Từđầu tới cuối em chỉ quan tâm , em cần người khác như thế nào thấy thế nào về mình, em , cho dù tại đùi em run rẩy."

      Thở dốc hơi, tiếp: "Hơn nữa, ngườita cãi nhau phải đều là nữ rời nhà trốn sao? cái gì chứ, ăn hiếp vì em mềm lòngphải ?" càng nghĩ càng tức, trực tiếp nâng tay ôm cổ Z, kéo về phía mình, nằm ở giường lườm Z bị bắt áp ở người , trầm , "Vì cái gì mà thích em sẽchịu thiệt, em thấy ràng, ở cùng làm cáigì cũng phải nắm chắc thời gian, nếu mộtgiây sau có khi thấy người, tại em muốn lên giường với , cảm nhận đượcsao?" Tay di chuyển xuống phía dưới eo ,bị mạnh mẽ ngăn lại, khỏi nhíumày, nghiêm túc nhìn .

      Z có vẻ rất khó chịu, hẳn là cũng chịu nổi, vẻ mặt vô lực và đè nén chưa từngthấy, đứng thẳng rời khỏi giường, ba bước xa mới quay lưng về phía : " tại em thể làm việc này, nghỉ ngơi cho tốt."

      "Em khỏe rồi!" Vương Hiểu Thư hề muốn thỏa hiệp, phải trốn sao, hắntrốn liền đuổi, lần này nếu đuổi theo, biết lần sau có trở về hay .

      Vơng Hiểu Thư cúi đầu, chống hai tay xuốnggiường, chân cảm thấy đỡ hơn nhiều,chẳng lẽ hiệu quả của thuốc tê bắt đầu giảmxuống? Mặc kệ, quan tâm làm cái gì, dù sao đâylà tượng tốt.

      "Em. . ." Z dường như muốn cái gì, VươngHiểu Thư thèm nghe, khi đứng lên lảođảo hai lần, bước nhanh tới đỡ theo bảnnăng, vì thế liền nhân cơ hội ôm lấy Z, trựctiếp hôn lên môi Z, dùng sức kéo xuống caravat của .

      "Em biết làm thế nào mới có thể để ở lại, nhưng đừng khó chịu, cũng đừng ."Vương Hiểu Thư vùi đầu vào vai Z, cả người bịhắn ôm trong lòng, mũi chân thoát ly mặt đất,"Chúng ta đừng tách ra nữa."

      Cánh tay Z ôm dần dần buộc chặt, có thểcảm thấy có chút dao động, chuẩn bị tinh thần, nếu như vậy còn thể thuyếtphục , vậy liền ngủ phục .

      Chẳng qua, Vương Hiểu Thư ngờ, Z hỏi vấn đề như vậy.

      "Vậy nếu sắp chết?"

      vô cùng tàn nhẫn, trong bọn họ có người có thể sống được bao lâu, mà người sống lâu trăm tuổi nhưng vĩnhviễn độc.


      Edit: Sulli
      Chương 65

      Vương Hiểu Thư nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc nhìn hỏi: " ? phải vì vứt bỏ em nên mới cố ý dối chứ?"

      Z ôm đặt lên giường, ngồi bên cạnh nhìnvề phía, biết nghĩ cái gì: "Emkhông cần quan tâm đến , hoài niệmlúc em biết gì cả, tại sao em bỗng thông minh vậy?" quay đầu nhìn về phía , cố ýnói sang chuyện khác.

      Vương Hiểu Thư cười lạnh tiếng: "Em đãnói phải là chỉ số thông minh có vấn đề, phải em có đầu óc, chẳng quakhông hay dùng mà thôi."

      " chưa từng nhìn lầm, cảm thấy là chỉ số thông minh có vấn đề."

      ". . . . ." là dốc hết sức lực để chọc giậncô, làm quên dự tính ban đầu, Vương HiểuThư cười nhạt, nghiêng người tiến về phía trước liếm vành tai của , " sắp chết?" cố ý chậm.

      Z lập tức nghiêng đầu sang bên, nhíu mày oán trách: " em còn chưa khỏi hẳn,đừng nghịch nữa."

      Đúng vậy, đừng cố gắng lấy lòng , nếu muốn có nỗ lực đến mấy cũng vô dụng, tại sao lại biết chứ Vương Hiểu Thư? Chẳng lẽ phân chó được chếbiến tỉ mỉ người ta ăn sao? Nhưng còn thể ngừng lại, nghe chút, nóimình sắp chết, vì sao đâu? Còn hỏi vì sao, khẳng định là vì .

      vốn nên mạnh mẽ đến mức có gì cảnnổi, nhưng tại vì thân chật vật,còn phải uất ức trốn tránh khắp nơi, ngay cả cũng nhịn được, vậy mà lại nhịn được, đúng là chịu được áp lực.

      việc là như vậy, mọi người đều ích kỷ, ngườitrong lòng của mình, muốn người khác thương tổn .

      "Thân ái." Vương Hiểu Thư ghé vào người Z, cảm thấy bỗng cứng ngắc, khỏi có chút khó chịu, giọng khàn khàn hỏi, " nghiêm trọng như sao?"

      "Em tin?" quay đầu nhìn , mỉmcười, " cũng chết, mọi người chết."

      "Nhưng lập tức chết!" Ngữ khícủa Vương Hiểu Thư có phần kích động, chữ "chết" này trầm trọng, việc sắp chếtđược ra từ miệng làm cho người ta rất khó nhận.

      Z cười khẽ tiếng: "Đúng vậy, nhưng em tin."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư tái mặt, "Ở trong mắtem, vĩnh viễn là người gặp phiền toái, nếu có phiền toái, vậy chắc chắn là vì em." có phần tự trách, "Là vì em sao? Thời điểmkia em sắp chết, có thể cứu sống em, chuyện này tuyệt đối đơn giản, rốt cuộcvết thương cổ tay của là vì sao?"

      "Dù sao đều là chuyện có kết quả, cần gìphải hỏi tới hỏi lui." Z đứng dậy dường như muốn , "Em nghỉ ngơi , rời lát."

      Làm sao có thể để ? vất vả dẫndắt đến đề tài chính, làm sao có thể để hắnchạy?

      Vương Hiểu Thư trực tiếp ôm eo , quay mặtdán vào bụng , giọng mũi rất nặng : "Anhkhông cần thiết phải đối tốt với em như vậy, emkhông đáng giá chút nào, em biết quantâm thể chăm sóc lại càng khôngcẩn thận săn sóc, ưu tú như vậy, giúpem nhiều như vậy, em lại quá bình thường, còn đặc biệt cố chấp, việc gì phải vì em mà đạphư bản thân, để em chết thôi!"

      "Đủ." Z xoay người ngồi xuống lau nước mắt cho , cụp mắt xuống nhìn , "Nếukhông em muốn làm gì bây giờ? Em cho lựa chọn khác, thôi, được ? Xin em, quỳ xuống."

      Vương Hiểu Thư ngồi ở giường kinh ngạcnhìn Z quỳ gối mặt đất, giống như hề biết : " làm gì vậy. . . Đứnglên. . . Nhanh chút. . ."

      xoay người nâng , nhàng đẩy tay ra: " có gì, theo được biết cầu hôn cũng làm như vậy, em coi như cầu hôn em ."

      Vương Hiểu Thư sửng sốt chút, nín khócmỉm cười: "Cầu hôn? Vậy lúc trước vì sao anhmuốn em ? định kết hôn rồi danh chính ngôn thuận ruồng bỏ vợ sao?"

      Z nhìn khuôn mặt tươi cười của , ánh mắt vôcùng phức tạp, mím môi im lặng, giây látsau trực tiếp vùi đầu vào trong lòng . VươngHiểu Thư ôm , cúi đầu nhìn tóc ngắn mềmmại màu đen, hô hấp của làm ngực ấm nóng.

      Nếu giữ người trong lòng tại bên người rồi xem bản thân chết, ngẫm lại cảm thấy rất khổ sở, đổilại là Vương Hiểu Thư chỉ sợ cũng lựa chọn như Z, nhưng nhân vật chính là Z, nhưvậy tuyệt đối buông tay.

      "Đời này quyết định chính xác nhất của em làtất cả nghe theo , em hi vọng quyết định cuối cùng của là để em rời khỏi ." nhàng xoa thái dương của , vô cùngyếu ớt , "Hơn nữa em tin chắc rằng có thể giải quyết mọi vấn đề, chỉ cần thời gianmà thôi, em hi vọng mình có thể ở bên cạnh trong những ngày khó khăn này, huống hồ tất cả cũng là vì em."

      nâng đầu của lên, tay chạm vào mặt hắncảm thấy hơi ẩm ướt, điều này khiến pháthoảng, động tác khỏi dừng lại. . . thể nào, khó có thể tin, Z khóc? Tuyệtđối phải, nhất định là hiểu lầm, tại saonghĩ tới việc này liền cảm thấy đáng sợ.

      Tuy rằng trong lòng nghĩa như vậy, nhưngtay vẫn dừng lại, giống như sợ nhìn thấy . bối rối, vẻ khó xử này khỏi làm Z mỉm cười, cười, liền nhàng thở ra,cảm giác gánh nặng giảm ít.

      Vương Hiểu Thư trầm giọng : " có vấnđề gì giải quyết được, nếu khôngđược chúng ta cùng chết."

      "Em cái gì?" Z bỗng ngẩng đầu nhìn , hốcmắt đỏ lên, khóe mắt có dấu vết khả nghi, xem ra giống như là. . .

      Nghĩ cũng dám nghĩ, Vương Hiểu Thư nới tay ra : " có gì!"

      Z còn tưởng rằng nghe thấy thổ lộ chântình, vốn đầy cõi lòng chờ mong, vậy mà lạiphủ nhận? chênh lệch lớn này làm khótiếp khụ, khỏi cười lạnh, trầm : "Em lặp lại lần nữa."

      Vương Hiểu Thư thấy bộ dáng này của , chỉ biết mình sắp thành công, lần này thành công về sau có hậu hoạn, là đángmừng, phải cố gắng thêm, bằng bất cứ giá nào!

      "Ôm ôm ." Vương Hiểu Thư cố ý làm nũngnhìn , tội nghiệp mở hai tay, "Em muốn ôm ôm."

      ". . . . ."

      "Ôm mà. . ." Chớp mắt.

      ". . . . . . . . . . . ."

      "Rốt cuộc có ôm hay !" Vương HiểuThư bất đắc dĩ kêu lên, trực tiếp kéo cổ áo sơ micủa Z, túm vào trong lòng, xoay người đẩy ngã xuống giường, chân của giẫmxuống đất, nửa người bị đè, giạngchân eo , cởi khuy áo sơ mi của ," đừng động đây, em là người có thươngtích, vừa động, miệng vết thương của em đau chết."

      Z vốn định phản kháng, nhưng nghe vậythì dừng lại, phải biết rằng tốn công làm ngủ lâu như vậy chính là muốn đau, tuyệt đối thể bởi vì việc này mà kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      " cũng là bệnh nhân." Z vô lực nằm trêngiường, hai mắt nhìn trần nhà, chân dài gấpkhúc ở dưới giường, "Em biết bệnh của sao."

      "Đương nhiên." Vương Hiểu Thư thở dài, hắnđã có lòng tin, vậy cho lòng tin, cười rạng rỡ, "Cho nên em mới dám ép buộc như vậy, có khả năng như vậy, nhất định có thể kiên trì làm việc dù bị bệnh để em hài lòng, đúng ?"

      "Em. . ."

      "Thực ra mỗi lần làm tình với đều thoải mái." Vương Hiểu Thư đỏ mặt ghé vào trongngực Z, vuốt ve ngực , thẹn thùng , "Nhưng mà có biết, phụ nữ đều là như vậy, hiểu chứ?"

      Z đè nén nhìn , môi mỏng khẽ mở ra haichữ: " hiểu."

      ". . . chưa từng nghe câu kia sao?"Vương Hiểu Thư mỉm cười, "70% phụ nữ đều có cao triều tình dục, em vui vẻ vìmình thuộc 30% còn lại."

      ". . . Đủ, Vương Hiểu Thư."

      " đợi được nữa sao?" Vương Hiểu Thư nháy mắt với mấy cái, nhanh chóng cởiquần áo người, khỏa thân nhảy xuốnggiường cởi thắt lưng của , "Tư thế này của thoải mái, nằm thẳng." vừa cởi thắt lưng vừa cởi quần áo người , còn kéo nằm lên giường, "Em cũng đợiđược rồi!" đỏ mặt lớn mật .

      Biết bộ dáng tại của Vương Hiểu Thư trong mắt Z là gì sao? Chính là ràng là thụ nhưng lại muốn giả dạng làm công. . . Đương nhiên, cũng biết ý nghĩa của hai chữ này,theo ý , tại Vương Hiểu Thư là... rất động lòng người.

      "Em thừa nhận rồi sao? Mỗi lần đều cần, thực ra là rất muốn ?" Z giả bộ từ chối bị kéo lên giường, cả người bị đặt thành hìnhchữ đại (大), trực tiếp ngồi lên eo , để nơiđó của hai người gắt gao kết hợp cùng chỗ, cả hai nhịn được thở dài tiếng.

      ". . . thoải mái." Vương Hiểu Thư khôngdám nhìn mặt , đành phải cúi đầu nhìn dướithân của hai người, hơi đứng dậy, nhìn nơi đóra vào, cảm giác mặt nóng như sắp thiêu cháy, " phải là thừa nhận hay , phụ nữđều như vậy."

      "Ừm. . ." Z nheo mắt lại, nhìn theo tầm mắt củacô, chần chừ chút, khàn giọng , " có nên làm gì hay ?"

      "Hả?" Vương Hiểu Thư thở hổn hển ngẩng đầunhìn , " cái gì?"

      Z cười vô cùng mờ ám: "Dáng người của em rất đẹp, hay là em cũng làm cho thấy thoảimái?"

      ". . . cần." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vừa lên dây muốn quay về, nhớ lầntrước ở bên trong Megatron, nửa đường bị đẩyđi rồi thiếu chút nữa bị vứt bỏ, nếu phải cơ trí biết kết quả thế nàođâu, vì thế Vương Hiểu Thư nhặt lên thắt lưngbên giường vừa được cởi của Z, dưới đất làquần áo phân tán hỗn độn của hai người.

      "Hả?" Z nghi hoặc nhìn , chỉ thấy quấnthắt lưng ở cổ, sau đó ngẩng đầu nhìnhắn với ánh mắt vô tội ngập nước, nhất thời cảm thấy bụng nóng lên, nơi đó của kẹp hắncàng chặt.

      "Chủ nhân." Vương Hiểu Thư quấn thắt lưng ở cổ, hai tay ngượng ngùng nâng bầu ngựcmềm mại, đỏ mặt nhìn , "Em đẹp sao?"

      ". . . Ừm." Dường như Z chỉ có thể phát ra đượcmột từ này, bởi vì mặc dù hỏi, nhưng vẫn ngừng di động, cảm thấy thậtnóng, trán có mồ hôi tinh mịn, có xúc độngmuốn phóng ra, nhận thức này làm khỏi chảy mồ hôi, "Chờ chút. . ." khàngiọng , ngẩng dậy đè lại vai , hôn môi dịu dàng , "Chờ chút."

      cúi đầu hôn từ cổ xuống ngực, khó nhịn khẽ rên tiếng, yếu ớt : " cho ăn." Sau đó liền đẩy ra. . .

      Ra. . .

      Rồi. . .

      Giờ phút này có phải nên hô to tiếng "Anhmuốn càng nhiều!!" hay . . . Nhưng kêu ra được làm thế nào?

      Vì thế Z : " phải hôn em chút thôi sao, cho em hôn lại được ?"

      Vương Hiểu Thư có chút nhịn được, khát vọng mãnh liệt giữ lấy , dùng động tác mạnh mẽ và các loại tư thế của , sau khi hiểu thậm chí có thể vì mà buông tha sinh mệnh của bản thân.

      Nghĩ vậy, lại nhìn những kẻ gọi là "người tốt",liền cảm thấy thất vọng về nhân tính.

      "Thân ái. . ." Vương Hiểu Thư ôm lấy Z, " được ?"

      "Sao vậy, mệt mỏi?" Dù hỏi, nhưng đãthuận theo xoay người đè xuống.

      Vương Hiểu Thư ôm cổ , hai chân kẹp vàoeo , đón ý hùa theo động tác của , thởhổn hển : " có, em muốn nhìn ,ừm. . ." từ từ nhắm hai mắt, ngẩng đầu lênthoải mái rên rỉ, "A. . . Em muốn kêu choem nghe. . ."

      "Đàn ông kêu giường." Z cắn ngực , .

      Vương Hiểu Thư: "Ai !"

      "Em nghe rồi?"

      "Đương nhiên."

      Động tác của Z mạnh hơn, Vương Hiểu Thư hétlên tiếng: "A! chút!"

      Z nghiến răng lườm : "Em nghe được ở đâu?" lập tức giết sạch đám người kia rồi băm thành thịt vụn.

      ". . . Là ít phim tải xuống từ mạng. . ."Vương Hiểu Thư đỏ mặt quay đầu, sắc mặt củahắn rất dọa người, "Ừm. . . Chính là hai nam. . ."

      "Câm miệng." Z trực tiếp ngắt lời , sáng suốt làm có cách ra lời tiếp theo, trong phòng thí nghiệm quanh quẩn tiếng động ái muội và than , lâu sau Z muốn lui ngườira ngoài, Vương Hiểu Thư kẹp chặt eo của ,lớn tiếng : " cho lui! Bắn ở bên trong!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 66

      Z tựa vào ghế bụm mặt giữ im lặng, Vương Hiểu Thư nhấc chân nằm giường nhìn ,quan tâm hỏi: " muốn điếu thuốckhông?"

      Z buông tay nhìn về phía , con ngươi đen nhánh sáng như đuốc, nhìn thẳng làm chột dạ thôi, là muốn làm gì, tại sao lại dùng ánh mắt như bị cường gian nhìn , lại làmgì sai!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

      " thích hút thuốc cứ thẳng, đừng dùng ánh mắt với em, em lĩnh ngộkhông được." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, giày rồi bò xuống giường, cọ đến bên người , " phải cũng thích sao, làmchi còn tỏ vẻ như muốn ăn thịt người?"

      "Được rồi, em câm miệng." Z đứng lên quay đầu bước , " phải làm việc rồi."

      Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng của , hỏi:"Muốn làm cái gì? Em có thể giúp ?"

      "Em muốn giúp?" Z xoay người lại, mặtkhông biểu cảm nhìn .

      "Đương nhiên." Vương Hiểu Thư vuốt cằm, " , muốn em làm gì?"

      Z chỉ vào cái giường: " muốn em giữ yênlặng, đứng ở chỗ đó nhúc nhích."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn , hắnnhếch miệng cười khẽ, ý tứ vào phòng .

      Vương Hiểu Thư nhìn cái giường lại nhìn cánh cửa đóng lại, nghĩ rằng dù sao là phụ nữ, lậtlọng cũng tính là gì, vì thế nhàngtiến đến gần gian phòng, vụng trộm nắm vặn cửa, nhàng xoay. . .

      Hừ, khóa rồi!!

      "Thân ái, mở cửa?" Vương Hiểu Thư hạ giọng thử thăm dò, nhưng bên trong hề đáp lại, người này lại tìm đường chết chứ? được, phải nhìn , "Mở cửa." gõ gõ cửa.

      Vẫn đáp lại.

      "Rốt cuộc có mở hay ?"

      ". . . . ."

      " có bản lĩnh lăn giường phải có bản lĩnh mở cửa!"

      ". . . . ."

      "Đừng tránh ở bên trong lên tiếng, embiết ở nhà!"

      ". . . . ."

      "Trương Đại Z!"

      "Đủ, tiến vào."

      Khi Vương Hiểu Thư ba chữ cuối cùng, Z rốt cuộc thong dong tiến tới mở cửa, đeo kính, cũng mặc áo dài trắng, chỉ mặcáo sơ mi và quần tây, đứng ở bên trong nhìn xuống , Vương Hiểu Thư thấy thân cao chênhlệch, thu lại vẻ mặt hưng sư vấn tội, làm như có việc gì lách vào từ khe hở, qua cònkhông quên cấu eo cái.

      ". . . . ." Z cúi đầu, tiện tay đóng cửa, vẻ mặtxem kịch vui nhìn , "Em có thành ý như vậy, nếu lại cự tuyệt rất hợp tình lý."

      Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, gió lạnh thổi vù vù: "Ách. . ."

      " đến ngồi." Z bước tới bàn máy tính, ấnvài phím đen, chuyển màn hình thành hình vẽ mô phỏng, chia thành vài ô vuông , trong đó có kí hiệu hình người, Vương Hiểu Thư tớigần, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"

      Z hiểm nhếch miệng: "Máy chơi game, em biết chơi game chứ? Nếu dạyem."

      ". . . để em giúp chính là để em chơi game?" Vương Hiểu Thư vỗ tay hỏi.

      Z kéo ghế dựa ra sau, để ngồi xuống ghế: "Đây cũng phải trò chơi bình thường, em chơi xong biết." di chuột, chỉ vào ô vuông , "Em lựa chọn nó rồi nhấp hai lần, như vậy người ở trong ô vuông ra ngoài."Sau đó lại chuyển tới hàng tiếp theo, "Làm như vậy thôi, biết ? Những người này chỉ có có về, cho nên phải vô cùng thận trọng."

      Vương Hiểu Thư sửng sốt chút, khẽ :"Đây chỉ là trò chơi phải ?"

      Z vốn cúi người nghịch máy tính, nghe như vậy, khỏi nhìn với ánh mắt tán thưởng: "Em là ngày càng thông minh, xem ra cần lo lắng con chúng ta bởi vì gien của em quá kém mà bị kéo thấp chỉsố thông minh."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run, thảnnhiên : "Lời này của sai rồi, có thể sinh ra đều là tinh tử khỏe mạnh nhất trong vài tỷcái."

      Z lập tức hỏi lại: "Vậy sao lại có người ngốc nhưem sinh ra?"

      ". . . . ."

      "Em lớn thế này rốt cuộc là sống sót như thếnào?"

      ". . . . ."

      "Được rồi." Mắt thấy Vương Hiểu Thư sắp bùng nổ, Z liền dừng lại, nhường vị trí cho , dặn dò, "Em hẳn nên biết đây là hệ thống gì, cứcoi như chơi game , có người cần phải giải quyết, nếu em thích người đến người ,như vậy ít nhất muốn tuyển chọn người xuất trước mặt em."

      Vương Hiểu Thư gật đầu: "Vậy còn ? định làm cái gì?"

      Z trả lời, chỉ tiếp lời vừa rồi: "Em mở ra ô vuông, hình ảnh trong ô vuông thayđổi cùng những người này, em có thể chọn càng nhiều, nhưng thể ngừng chọn, em sựnghĩ kỹ?"

      "Nếu chưa nghĩ ra tại em ngồiở đây." Vương Hiểu Thư tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn , từ cằm nhọn xinh đẹp nhìn lên là đôi môi mịn màng, cánh môi màu hồng phấn bôi son nhưng mê người ngon miệng giống như đào mật, Z từ nhìn xuống,hầu kết chuyển động, quay đầu sang chỗ khác.

      "Sao vậy?" Vương Hiểu Thư nghi hoặc.

      "Nếu em cảm thấy lương tâm bất an thìcó thể bắt đầu, đương nhiên, đây là phân khuvực, cho nên em có thể lựa chọn người em muốn giải quyết, chờ em làm xong việc này, anhhẳn là. . ." đến đây dừng lại, môimỏng nhếch lên, biết nghĩ gì.

      Vương Hiểu Thư tiếp lời của : "Khi đó hẳn là tìm được cách giải quyết vấn đềvề thân thể của mình."

      Z giương mắt, ý tứ nhìn .

      Vương Hiểu Thư cũng nhìn , chuyên tâm nghiên cứu hệ thống máy tính: "Lương tâm và ác ý đều là bản năng của con người, ai cũng có thể cảm nhận được, nhưng nhất thiếtphải làm theo."

      Mọi người có quyền lợi đồng tình và cứu vớt người khác, nhưng nhất định phải làm , càng thể và biểu khắp thế giới, điều này chỉ tốt với mình mà càng tốt với người khác, giống nhưbạn biết người rất đáng thương, nhưng bạnrất đồng tình với , liền chỗ đáng thươngcủa , cho người khác biết tất cả các khuyết điểm mà muốn ra cho họbiết đáng thương muốn chết, đây khẳngđịnh làm người thích, cuối cùng chỉtrong ngoài được lòng người, vậy cònkhông bằng làm người ích kỷ, chỉ cần viphạm nguyên tắc, thỏa đáng bỏ qua số thứ, có gì tốt.

      "Được rồi." Z có biểu cảm gì, gật gật đầu,"Nếu em hoàn thành kỳ vọng của , cũngsẽ làm những gì em hi vọng."

      Vương Hiểu Thư vui vẻ, quay đầu cười nhìnhắn: "Bao gồm cùng em tìm nơi an toàn, sinh đứa trẻ an toàn sống cả đời?"

      vốn cho rằng Z khinh thường cự tuyệt,còn phải châm chọc kiêng nể, nhưng hoàn toàn làm, ngược lại trực tiếp gậtđầu: "Bao gồm."

      ". . . . ." Miệng Vương Hiểu Thư thành hình chữ O, "Có bao gồm chế tạo ra vắc xin giải trừ độc tính của bệnh độc H+ hay ?"

      "Thứ kia vốn tồn tại." Z nhếch miệng, "Emthường xuyên nhìn thấy nó, nhưng em đểý."

      ". . . thể nào?" Vương Hiểu Thư kíchđộng đứng lên, vui vẻ nắm tay , " sao?"

      Z kéo tay ra, đến bên kia ngồi xuống, cầmlấy lát cắt ở kính hiển vi, khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp đẽ, chỉ nghe thản nhiên : " cho em."

      Đây là trả thù, nhất định là trả thù! Trả thù câu " cho ăn" của !

      Vương Hiểu Thư cũng tức giận, đãnói như vậy chứng tỏ nó tồn tại, cũngđúng, người thích khiêu chiến như Z, làm sau có thể tạo ra bệnh độc mà tạo ra vắc xin giải độc, đây cũng là loại khiêu chiến, ngườihoàn mỹ như ai có thể bằng được,vậy khiêu chiến bản thân hẳn cũng là mộtthú vui.

      Vương Hiểu Thư mang theo tâm tình hướng tớitương lai tiến nhập công việc Z phân cho , Z ngồi ở đây, lẳng lặng nghe tiếng click chuột, chưa bao giờ gián đoạn, khỏi nghiêngđầu nhìn , gầy, dáng người nhắn, vóc người cũng thấp, nhưng khi đứng cạnh , lại làm cảm thấy vô cùng bé.

      bé này làm chuyện trước kia khinh thường thậm chí oán hận, câu "Đãnghĩ tốt lắm" khiến bị người thóa mạ và oán hận, trọn đời xoay người được giống nhưhắn, nhưng dường như để ý đến điều đó.

      chuyên tâm lắng nghe khi có chuyệnmuốn . Nhưng có vài lời chính cũngquên, lại vẫn nhớ. cho rằng mình là chúa cứu thế của , nhưng cuối cùng mới phát , mới là bữa tối cuối cùng của phạm nhân bịphán tử hình như .
      hôm nay được đọc hai chương liền sướng quá
      thank ss nhiều lắm Edit: Sulli
      Chương 67

      Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đả thả ra hai ô vuông, mọi người canh giữ ở ngục thất phòng thí nghiệmLượng Tử hẳn bị zombie ăn luôn đầu óc. cần hoài nghi, kí hiệu hình người này tuyệt đối có khả năng là "người", cho dù Z gọi bọn họ là "người", nhưng theo ý ,người sống cùng với xác chết có gì khác nhau đâu?

      Vương Hiểu Thư xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, quay đầu nhìn thoáng qua Z, nghiêm túc vận hành thứ gì đó, khuôn mặt tinh xảo với đường cong hoàn mỹ, cởi ra hai nút thắt gần cổ áo sơ mi, giữa chiếc cổ trắng nõn thon dài là hầukết khiêu gợi làm người xem miệng đắng lưỡi khô.

      biết vì sao, Vương Hiểu Thư cảm thấyhiện tại mình ngày càng. . . thế nào đây,giống như ngày càng trung thành với dục vọng của bản thân rồi.

      Có lẽ, có thể là tiếp nhận Z ở trong sinh mệnh của mình, dường như có số việcchính là nước chảy thành sông.

      đứng lên, chậm rãi đến bên cạnh , nhìnngười đàn ông nghiêm túc này, chọn thời điểm chuyện mà quấy rầy đến .

      Z ngẩng đầu lên ngay khi dừng bước, conmắt hẹp dài nhìn , thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

      Vương Hiểu Thư vặn eo: "Mệt mỏi, em ngủ."

      Z nhìn màn hình máy tính, thấy có hai ô vuông, hình ảnh được gửi từ camera là đámzombie, giải quyết ít người theo cầu của , điều này làm cảm thấy thực chất mình cũng hiểu về .

      Nhưng dù thế nào cũng được, việc rốt cuộcvẫn phát triển theo hướng tốt.

      chậm rãi buông dụng cụ trong tay, con mắtsau kính bên khẽ híp, bên kia gần như nhắmlại, thoạt nhìn giống như liếc mắt đưa tình,nhưng cảm giác này chỉ trong thoáng chốc, nhanh chóng cởi mắt kính, nhìn : " , khi tỉnh ngủ nếu em còn muốn làm có thể lại đến."

      Vương Hiểu Thư gật đầu: "Em làm theo nhữnggì , cũng làm theo cầu củaem, đúng ?"

      "Đương nhiên." Z gật đầu, sau đó lạnh nhạt nhìncô, "Em hoài nghi sao?"

      ". . . Đừng có kiêu ngạo."

      "Kiêu ngạo?" Z khinh thường , "Nếu đối tượng hình dung của từ này là , có thểnói cho em, đây phải kiêu ngạo, chỉ là khá giỏi về giả bộ thành thục mà thôi."

      Vương Hiểu Thư thở dài, mệt mỏi xoa tháidương gì nữa, xoay người rời khỏiphòng thí nghiệm.

      Z nhìn bóng lưng gầy của , có phầnkhông yên lòng, dù sao mấy chuyện vừa làmthật phù hợp với cái nhìn của chính mình, cho nên nghĩ lát rồi đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm cùng .

      Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn , nóigì, trực tiếp nằm xuống giường được người máy dọn dẹp, hề kinh ngạc vì sao thiết bị ở nơi này đầy đủ, thậm chí lại làm mộtphòng thí nghiệm ở dưới lòng đất càng sâu thìcô cũng kinh ngạc.

      " ngủ sớm chút." Z câu nhỏkhông thể nghe thấy, mất tự nhiên nhìn về phíacô, nhưng vừa nhìn lại thấy ngủ.

      . . . Nhìn xem , đây là nhân loại, luôn chạy như điên đường tìm chết mà chưa từng ngừng lại, ha ha.

      Z xoay người muốn , nhưng vài bước lại luivề, mắt nhìn phía trước, cứng nhắc kéo chiếcchăn mỏng manh rồi đắp lên người , làm xonglại có vẻ thoải mái, do dự hồi lâu, cuốicùng cúi đầu nhìn cái, khuôn mặt ngủsay của làm thể rời mắt, có lẽ cônói đúng, có vấn đề gì là giải quyếtđược, có lẽ là bởi vì là , cho nên cho dù tùy hứng nghe lời lười biếng ngu xuẩn đếnmức nào cũng có thể chịu được, cho dù côlàm tất cả chuyện xấu khiến phẫn nộ, hắnvẫn .

      Tâm tình vốn vui lại biến mất khi vừa nghĩ như vậy, quên , cũng thù dai.

      Khi Vương Hiểu Thư tỉnh ngủ, chung quanh thậtim ắng, đèn tắt, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường,nhưng từ sau khi uống thuốc của Z bị quáng gà nữa, còn nhớ kỹ bật đèn ngủ, là có lòng.

      Quá thông minh, người thông minh đúng là đángyêu.

      Vương Hiểu Thư xuống giường, xoa xoa bả vai, uể oải đến phòng thí nghiệm, đặt ngón taytrên cửa gõ hai lần, sau khi đẩy cửa thấy vẫn còn làm việc hăng hái, khoanh tay đứng dựa vào cửa, thích thú nhìn buông đồ trong tay rồi lại nhìn về phía , cảm giác toànbộ thế giới chỉ có hai bọn họ dường như cũngkhông tồi, ít nhất cần lo lắng có ngườicướp .

      "Em muốn đứng cạnh cửa bao lâu?" Z quay đầuđưa lưng về phía hỏi.

      Vương Hiểu Thư bỗng dừng lại, có chút xấu hổ đứng thẳng người, haiz, vừa rồi quá thất thố.

      "Em nên tiếp tục công việc của mình." Z vẫn quay lưng về phía , mắt nhìn dụng cụ trước mặt, ánh sáng màu lam phát ra từ lọ chiếu vàomắt kính của có vẻ quỷ dị, "Nếu bởi vì em lười biếng mà chậm trễ thời gian, vậy ngại giảm bớt thời gian cho việc mình muốn làm."

      Vương Hiểu Thư vừa ngoan ngoãn tới cạnhmáy tính vừa hỏi : "Ví dụ như?"

      " có ví dụ, chuyện rất đáng sợ đều là tự em mơ mộng, đây phải việc em am hiểunhất sao?". . .

      Độc miệng như vậy tranh cường háo thắng nhưvậy làm cho người ta hiểu được lúctrước vì sao muốn xử lý thể thí nghiệmkhác! Nếu sinh nở bình thường, hoài nghi có từng có em trai em hay ,chẳng qua trước khi sinh ra bị xử lý trongtử cung.

      Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngồi vào ghế tựa, mở máy tính nhìn hình người tới lui trong ô vuông, đột nhiên hỏi: "Đám zombie này có thểtiêm vắc xin phòng bệnh hay ?"

      "Xem biểu của em."

      ". . . . ."

      Chuyện đáng tin nhất mà người đàn ông này cho chúng ta thấy chính là nên tin .

      Nhưng dù vậy vẫn làm theo, có cách nào, ngoại trừ còn có thể tin tưởng ai?

      "Đúng rồi." Vương Hiểu Thư bỗng ngẩng đầunhìn chằm chằm màn hình, với , "Vừarồi khi em tỉnh lại, đột nhiên có cảm giác sớm hay muộn cũng rời ." ngừng lại mộtchút, cũng cần đáp lại, sao cả , "Nhưng cũng sao, dù sao cóanh em cũng có thể sống rất tốt, chỉ thuận tiệnđợi chút mà thôi." xong bắt đầu tiếp tục "làm việc", giống như hề quan tâm đến phản ứng của Z.

      Z cứng ngắc xoay người, nhìn lưng của hỏi: "Em cảnh cáo sao?"

      ". . . . ." là quá thông minh, thông minh làm người thích a!

      Khi Vương Hiểu Thư hoàn thành công việc là ba ngày sau, chỉ có thể bọn họ ăn uống vệ sinh ngủ còn muốn nhanh chóng hủy diệt thếgiới quả là việc vô cùng khốn khổ, trướcđây hai mươi năm, Vương Hiểu Thư khi vẫn là lolita tuyệt đối ngờ tới lúc trưởngthành mình xuyên , càng ngờ gặp được người đàn ông hoàn mỹ như Z.

      Trước khi xuyên việt, chỉ nghĩ tìm người đàn ông an phận thủ thường giữ khuôn phép làđược, tương lai sống cùng với cha , nhưnghiện tại lại trải qua chuyện chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết điện ảnh và anime. . .

      Vương Hiểu Thư làm xong việc, bên Z dườngnhư vẫn chưa có đầu mối, đừng hỏi vì sao côbiết, nhìn vẻ khổ mà thể ra của Z là liền hiểu.

      thiên tài ở trong phòng thí nghiệm suốt 24 giờ, hơn nữa gần như ăn uống, làm sao có thể ràng?

      Chỉ có hai khả năng, có cách, hai là... giả bộ.

      Vương Hiểu Thư đứng sau Z, nhìn chống cằm ngẩn người, cảm thấy có chỗ quáđúng.

      cảm thấy ý nghĩ có phần hỗn loạn, vì vậy vỗvỗ bờ vai của "Em nghỉ ngơi trước"rồi , mấy ngày nay luôn thấy mệt mỏi, luônmuốn ngủ, phần lớn thời gian đều dành choviệc ngủ, thời gian làm việc cũng bao lâu, là kỳ quái.

      Z thấy quay đầu lại, nơi nào còn thấyđược hơi thở u buồn vừa rồi? Biểu cảm tạicủa phải là chó con nhìn theo chủ nhân đilàm.

      /(ㄒoㄒ)/~~ hu hu hu hức, lại phải làm quả phụ rồi!

      ↑ Chính là ánh mắt này.

      là phiền não.

      Vương Hiểu Thư lập tức quay đầu trở về, đụng vào giữa và cái bàn, để tránh lạitiếp tục "ngẩn người" nhìn dụng cụ.

      "Em muốn làm gì?" Z cảnh giác lui ghế về sau,nhưng lập tức kéo lại, ánh mắt thẳnghàng với ngực , tầm mắt chăm chú nhìn nơiđó rời được, điều này làm cho khôngkhí cố gắng xây dựng biến mất.

      "Em có rất nhiều việc muốn làm." Vương HiểuThư nắm cằm của Z để quay đầu lại "Anhcho em bao nhiêu thời gian?"

      Z rũ mắt nhìn lách giữa hai chân , giọngnói khàn khàn: " phút đồng hồ."

      Vương Hiểu Thư hai lời kéo caravatcủa lên, bị kéo thể ngẩngđầu nhìn , cười tủm tỉm : " phút đồng hồ? đúng là khinh thường chính mình,lúc trước là cố kị thân thể của , tại xem ra cũng có chuyện gì, tâm tình cũngkhông sai, vậy chúng ta làm chút chính ."

      "Cho nên?" Z giương mắt nhìn .

      Vương Hiểu Thư đảo mắt, bỗng nhiên lui về sau,hai tay chống bàn, nhếch miệng: " có cho nên, em bỗng thay đổi chủ ý rồi."

      "!"

      "Chúc ngẩn người vui vẻ." Vương Hiểu Thư đá lông nheo, xoay người rời .

      Z ngồi ghế hồi, cuối cùng nhịn được đứng lên đuổi theo: "Đứng lại."

      Vương Hiểu Thư đưa lưng về phía , dừngchân lại hỏi: "Gì chứ?" hỏi xong liền thấy tiếng bước chân ngày càng gần, vì thế lập tức , " đừng di chuyển!" xoay người,nhìn người đàn ông cao lớn vừa dừng bước, cười vô cùng tà ác, "Xoay người sang chỗ khác."

      Z muốn hỏi làm sao vậy, nhưng lại trước: "Làm theo là được rồi, dù sao phải là chuyện xấu."

      phải chuyện xấu, vậy như cầu,xoay người cũng sao cả.

      Z nghe theo xoay qua, áo dài trắng khẽ bay, vóc người cao cao đứng ở đây, Vương Hiểu Thư qua cái bàn phía trước, : "Đứng ở trước bàn ?"

      làm , vậy làm hai cũng có gì, vì thế Z tiến lên vài bước, đứng ở trước bàn.

      Vương Hiểu Thư chậm rãi cởi áo khoác, tiếngkéo khóa bên sườn váy, cởi áo, đặt quần áo lên bàn truyền vào trong tai Z, Z thở mạnh, theobản năng muốn quay đầu, lại bị ngăn cản.

      "Đừng xoay qua." giọng, " có thểnhắm mắt lại tưởng tượng chút, nhưngkhông được xoay qua, nếu em ngủ."

      "!" X2

      Vương Hiểu Thư vừa lòng nhìn Z cứng ngắc đứng ở đây, cởi nội y, mặc váy vào, chân tới cạnh , tiếng bước chân rất , nhưng có thể cảm nhận được từ từ tới gần.

      ôm eo Z từ đằng sau, tay đặt tay , bộ ngực mềm mại của kề sát vào phần lưng rắn chắc của , Z gục đầu xuống, mắt khéphờ, bên miệng là nụ cười yếu ớt với ý vị sâu xa: "Sau đó sao? Em muốn như thế nào?"

      Vương Hiểu Thư từ từ nhắm hai mắt, quay mặt dán vào lưng Z, ngửi mùi hương nam tính người , ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, cởi khóa thắt lưng, từ từ kéo ra ngoài, lại chậm rãi kéo xuống khóa quần, đưa tay vói vàobên trong nội y, nhàng nắm giữ nơi đó, dịudàng hỏi: "Cảm nhận được sao?"

      ". . . Ừm."

      Vương Hiểu Thư mở mắt ra, nhìn khuôn mặthắn, từ từ nhắm hai mắt, nét mặt trầm lặng, thở dốc trầm trọng, dường như muốn phóng thích gì đó, tay gắt gao nắm cổ tay , ýđồ trút hết tình cảm nào đó, có thể thấy được đắm chìm trong khí mà xâydựng.

      bỗng rụt tay về, khàn giọng : " tại đến lượt đứng phía sau rồi."

      Z cúi đầu nhìn , tiến vào trong lòng ,ngực của dán vào phần lưng trắng nõn mịnmàng, ôm lấy hông , vén váy lên, nhẹnhàng lướt qua bụng , để nơi rục rịchvào con đường ẩm ướt ấm áp, ngưỡng cổ, vẻmặt như đau đớn lại như thoải mái, răng khẽ cắn vào cánh môi hồng phấn, quả thực làm cho người ta khó có thể đè nén xúc động.

      "Biết em làm sai cái gì ?" Z xoay ngườidán vào lỗ tai , môi cắn vành tai , thấpgiọng hỏi.

      Vương Hiểu Thư cau mày, hừ tiếng lắc đầu, thân mình đung đưa theo động tác của , tiếng da thịt va chạm làm cho người ta mặt đỏtai hồng.

      "Làm sai cái gì em rất ràng, đừng giả ngu."Trong đôi mắt hẹp dài là vẻ bỡn cợt, "Nếu em còn biết, cho em biết chút."

      "Ô. . ." Vương Hiểu Thư cúi đầu cắn răng kêumột tiếng, rầu rĩ , " cái gì, hoàn toàn nghe thấy. . ."

      Mục đích mà trả lời như vậy rất đơn giản, bởi vì tại cần, mà cũng cần .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :