1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 48

      Có chút duyên phận ra chỉ có thể gọi là nghiệt duyên, người vốn liên quan,đột nhiên xuất trong sinh mệnh của bạn, nhưng lại phải là gặp thoáng qua, là tùythời xuất , các loại xoát cảm giác tồn tại, mẹ nó là người tốt còn chưa tính, cố tình lại là. . . Vương Hiểu Thư muốn lại thôi nhìn Z đangngủ ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hi vọng nghiệtduyên này có kết quả tốt.

      Vương Hiểu Thư cẩn thận lái xe, sắc trời thậttối, nhìn chằm chằm máy hướng dẫn hơnba giờ, vào lúc giờ đêm, hô hấp vững vàng của Z trở nên bất ổn, thân người giật giật, mê mang mở mắt a, nâng tay xoa thái dương, cúiđầu xuống, vẻ mặt mỏi mệt, có vẻ ngủ ngon.

      " tỉnh?" Vương Hiểu Thư vội phanh xe lại,ngừng xe đến ven đường, tắt đèn xe, mở đènbên trong ra, lấy thức ăn nước uống đưa chohắn, con mắt máy móc mở to, lẩm bẩm, "Đóibụng phải , ăn gì ."

      Z nhếch môi mỏng, nhíu mày nhìn về phía , bàn tay với khớp xương ràng lướt qua tay , bỏ qua đồ ăn, chỉ lấy cốc nước uống ngụmnhỏ, lời.

      Vương Hiểu Thư cho rằng muốn ănthức ăn nén, khó xử : "Em chỉ tìm đượcnhững thứ này, cũng biết lúc trước lấy thức ăn nóng cho em ở đâu, em còn nghĩrằng nướng zombie. . ."

      Z nghe đến đây, khỏi nhíu mày,hơi há miệng : "Tôi là nhà khoa học, khôngphải thực nhân ma."

      ". . . Em chỉ đùa chút thôi." Vương HiểuThư xấu hổ xoa mặt.

      Cảm xúc của Z tốt lắm, bộ tập trung: " buồn cười chút nào." dườngnhư có chút hờn dỗi quay đầu , giây lát sau thìquay lại, giống như vô cùng kìm chế với , " xin lỗi, thái độ của tôi tốt lắm, nhưng tôi khống chế được mình."

      Trong đầu Vương Hiểu Thư vang lên những lờitrước đây , mọi việc có vẻ phức tạp hơncô tưởng.

      "Tôi cảm thấy áp lực." Z thở phào nhõm, tựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm về phía trước, hai vai buông lỏng thoạt nhìn có tinh thần, dùng loại giọng điệu buồn tẻ , "Cảm giác như khoảng lặng trước cơn bão, lại biết cuối cùng phát sinh cái gì."

      Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư chút, :"Có phải gần đây nghĩ quá nhiều nên mới nghĩ lung tung hay . . . chừng tình huống cũng nghiêm trọng như nghĩ?"

      Z lập tức bác bỏ lý luận của : "Tình huống còn tệ hơn." Con ngươi đen nhánh của hơi đỏ lên, tia máu đỏ trông càng ràng,"Thực ra cũng có bão táp, thế giới này có việc gì có thể làm khó tôi, vấn đề là ở đây, cái gì cũng có, cái gì cũngkhông xảy ra, chỉ là áp lực mà thôi."

      Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa trong sắcmặt và ánh mắt của Z, buông đồ ăn trong tay, đè lại hai vai , muốn khuyên nhủ nhưng lạikhông để ý đến , lòng dạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả nhìn cũng nhìn cái.

      Vương Hiểu Thư có phần sốt ruột, đầu óc nóng lên bất đắc dĩ kéo mặt , hôn lên cánh môi táinhợt khô ráp, dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi tốt đẹp của , khi đôi môi khô ráp ươn ướt, từ từ lùi về sau, buông tay, nhìn : "Thânthể của có vấn đề." dùng giọng điệukhẳng định .

      Z nghiêng đầu chớp mắt nhìn , cởi khuy cổ tay áo sơ mi rồi vén tay áo lên, lộ ra cánh taycho xem, mỗi mạch máu cánh tay trắng nõn như ngọc đều có thể thấy ràng, trong đórõ ràng nhất là mạch máu bất thường, ngừng phập phồng. . . giống như có con sâu vòng vòng lại ở bên trong.

      "Đây, đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư ngơ ngác hỏi.

      Z cười nhạo tiếng, rụt tay lại: "Hù chết emrồi."

      "Rốt cuộc là sao?" Mặt Vương Hiểu Thư trắng bệch, " có thể đừng ra vẻ làmđược được , tiêm thứ gì để thínghiệm vào người mình đấy chứ? Hay là anhcảm nhiễm bệnh độc gì đó? mau!"

      Z chống tay tới gần , cảm giác áp bách mườiphần, lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi làm đượchay em là người có quyền lên tiếng nhất, cần tôi cho cơ thể em cảm thụ chút sao?Nhớ lại cảm giác tốt đẹp ấy?"

      "T^T tại chuyển sang đề tài này có thíchhợp ?" Vương Hiểu Thư khóc ranước mắt.

      Z xoa đầu , bình tĩnh lại, cũng dài dòngnữa, thẳng: " tốt là vấn đề này cầnphải tới phòng thí nghiệm kiểm tra mới có thểxác định, tình huống em cũng từng xảy ra, nhưng đều được giải quyết rồi. Đương nhiên, ngoại trừ khả năng lưu lại vấn đề."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư hoàn toàn còn lời gì để , " là kẻ điên."

      "Cám ơn khích lệ." Z nhếch miệng cười,"Nhưng cho đến nay đều tácphẩm nào làm tôi hài lòng." Biểu cảm mặthắn giống như kể lại chuyện xưa, chuyện xưa có tên là "Chỗ bẩn của nhàkhoa học".

      Vương Hiểu Thư đau đầu cầm đồ ăn lên, đành sang chuyện khác, nếu cánh cửađến thế giới mới lại bị mở ra: "Ăn chút , thích cũng ăn nhiều chút." thànhkhẩn , " ngày nay cũng chưa ăn gì, có chắc là mình chịu đựng được?"

      Z liếc mắt nhìn qua, ánh mắt vô cùng sắc bén,Vương Hiểu Thư chột dạ, lắp bắp giải thích: " phải là em quan tâm , chẳngqua so với bản lĩnh của em, cũng thể biếnnhững thứ này thành dê nướng cho , cũngkhông tìm thấy thứ tốt. . ."

      Z nâng tay làm động tác ngừng, thấp giọng : "Đêm nay nghỉ ngơi tại đây , chúng tangồi đằng sau." xong xuống xe về phía ghế sau, Vương Hiểu Thư vẫn có phần sợ hãi với trường hợp xảy ra ở sảnh yến hội, dám xuống xe, trực tiếp từ phía trướctrèo xuống, khi lên xe Z thấy hành động này của , khóe miệng hơi nhếch lên.

      "Về sau nếu em sợ gọi tên tôi." .

      Vương Hiểu Thư sững sờ ngồi xuống, thất thầnnhìn , Z cho rằng tin, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy làm tủithân, làm đau lòng , vì thế cố gắng làm cười, cởi mắt kính ra, chậm rãi : "Tôi biết bay, biết nghiên cứu, biết nổ súng giết chếtnhững người muốn hại em." lắc lắc mắtkính, "Cởi mắt kính ra tôi có thể nhìn thấy toànbộ thế giới."

      "Nếu đeo lên?" Vương Hiểu Thư vươn tay ôm eo , dựa vào phần ngực quá dày rộng nhưng lại vô cùng ấm áp, hai chân nâng lên đặt ghế, tìm tư thế nằm thoải mái.

      Z kiểm tra khóa xe chút, tắt đèn xe, chung quanh là mảnh tối đen yên tĩnh, vuốt tóc bên tai , hầu kết chuyển động, giọng nóitràn ngập sức quyến rũ thuộc về phái nam: "Đeomắt kính là bốn con mắt, nếu vậy khoảng trống nào?"

      "Ừm, đeo kính lên có thể thấy toàn bộ vũ trụ." Vương Hiểu Thư xoa xoa cơ bụng xinh đẹpchữ điền (田) của , cảm khái , "Thực ra cho dù nhìn thấy gì cả, khi gọi tên em còn thấy sợ hãi nữa."

      "Trước kia em cũng nghĩ như vậy." Z ý vịsâu xa , "Trước kia em hận thể trừ khửtôi, e sợ tránh kịp, tôi chính là nước lũ và thú dữ, em chính là cây đuốc và con thỏ."Dường như đè nén cái gì, giọng thấp dần có phần quỷ dị, người nghe mà lưng lạnh toát,"Vì sao em thay đổi?"

      . . . Chẳng lẽ muốn lời kịch buồn nôn, khoatrương lại giả tạo - bởi vì sao!

      Đầu Vương Hiểu Thư tựa vào vai , cho hắnvà chính mình câu trả lời: "Có lẽ giống như , cuộc sống chính là như vậy, đạo đứckhông có tác dụng gì, tự nhận là người xấu cũng sao, dù xấu xa cũng phải sống tiếp."

      Z đăm chiêu nghe lời của , biết có tâm gì, sau lát bỗng cảm thấy bả vai ươnướt, khỏi nhíu mày cúi đầu: "Em khóc?"

      " có."

      "Vậy là chảy nước miếng."

      ". . . cứ cho là em khóc ."

      Đêm nay Vương Hiểu Thư ngủ cũng anổn, nhưng nỡ rời khỏi ôm ấp của Z, thực ra bao lâu tỉnh, mặt dày mày dạn ôm hồi lâu mới ngồi dậy, lúc đócòn chưa đến sáu giờ, ngẩng đầu, phát Z bị động tác lớn như vậy đánh thức, hơnnữa ngủ vô cùng bình thản, khóe miệng còn nhếch lên.

      Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc, sợ đánh thứchắn, làm hình ảnh tốt đẹp như vậy biến mất, vì thế nhàng lấy máy hướng dẫn ở phía trước,chuyển thành hình thức chụp ảnh tiếngchụp .

      đặt máy hướng dẫn về, nhàng ôm lấy vaihắn đặt nằm ở ghế sau, lấy ra chiếc gối từphần rãnh giữa ghế sau và kính chắn gió đặt dưới đầu , vuốt tóc mái của rồi về ghếlái.

      ngờ làm vậy cũng chưa tỉnh, xem ra hắnthật rất mệt.

      Vương Hiểu Thư nhìn ảnh chụp trong máy hướng dẫn, khuôn mặt Z lên ràng nhưng có tinh thần như ngày trước.

      đoán được thân thể có vấn đề nên hắnmới có thể chuyện với như vậy, mới cóthể đuổi di, tại biểu giống chính , còn thể khống chếbản thân, hẳn là bất thường tinh thần, sẽkhông bị bệnh thần kinh chứ?

      Vương Hiểu Thư chuyển sang chế độ bản đồtrên máy hướng dẫn, khởi động xe, tràn ngập sầu lo tiếp tục lên đường giữa tờ mờ sáng, ban đầu nhầm ba bốn lần, nhưng Z vẫn ngủ, côcũng kịp thời lại.

      Cho đến khi thành công lái xe đến ngoài phòng thí nghiệm, Z vẫn tỉnh.

      hơn hai giờ chiều, còn chưa tỉnh, sẽkhông có chuyện gì xảy ra chứ?

      Vương Hiểu Thư vội vàng nhảy xuống xe, vềsau, đẩy ra tóc đen nhìn khuôn mặt tái nhợt củahắn, vẫn ngủ.

      thử duỗi tay đặt ở mũi , hô hấp mỏng manh nhưng ổn định chứng tỏ ngủ chứ chưa chết. . . Hoặc là, hôn mê rồi?

      Vương Hiểu Thư suy tư lâu, khẽ cắn môimở cửa xe bên kia, định cõng tới phòng thínghiệm.

      vốn nghĩ rằng mình thất bại, nhưng ngờ rằng lại thành công. . .

      Nhìn Z được đặt chiếc giường đơn quenthuộc mà xa lạ, hết thảy giống như quay lại thờiđiểm gặp .

      có thể cõng được , có lẽ là nhờ dị nănghắn cho , đến việc này, lúc trước bị áp bức, quên mất chuyện có dị năng, xem ra phải thường xuyên luyện tập, nếu có mà như , phụ lòng tốt của người ta.

      Vương Hiểu Thư lau trán đầy mồ hôi, ngồi xổm bên giường suy nghĩ lâu, quyết định thử xem có thể đánh thức hay , tuy rằng có lẽ chỉ là mệt mỏi, nhưng nhìn nhưvậy cảm thấy chắc chắn.

      "Z?" xoa mặt , gọi .

      vừa kêu Z liền phản ứng, nhíu mày, mở mắt nhìn , đôi mắt tỉnh táo.

      Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc: " tỉnh?"

      "Ừm." Z biểu cảm . Thực ra vốnkhông ngủ.

      Vẻ mặt Vương Hiểu Thư ngỡ ngàng: "Vậy giả bộ ngủ?"

      "Ừm." Z trở mình, đứng thẳng ở cạnh giường, từ cao nhìn xuống , ngẩng đầu nhìn lại, cúi đầu xuống ngoại trừ mắt kính phảnquang nhìn khuôn mặt, "Chỉ là hiếm khi em quan tâm tôi như vậy, cho nên nhấtthời nỡ tỉnh lại."

      "Này. . ." Vương Hiểu Thư biết nên gì, biểu cảm có phần ngượng ngùng.

      Z thản nhiên : "Khi em quá mạnh, tất cả mọi người coi em là người, nghĩ rằng em đao thương bất nhập bách độc bất xâm, nghĩ rằng em tồn tại phải vì diệt thế là cứuthế, nghĩ rằng em biết cái gì gọi là bảnthân."

      Vương Hiểu Thư cảm thấy chính mình là kẻ đầnđộn, nếu phun ra câu này trong thời điểm nên văn nghệ bi thương: "Chẳng lẽ phải là chưa bao giờ biết cái gì gọi là sao?" bị internet dạy hỏng rồi. . . " xin lỗi!" Vương Hiểu Thư lập tức cúi đầu nhận sai, "Em lại phát ngốc rồi." sợ Z nóira "Cần tôi dạy em cái gì gọi là sao", vội vàng , " nhiều như vậy, những thứ đó đều biết sao?"

      "Biết." Z nhếch môi, vẻ mặt vô cùng hấp dẫn gợi cảm, Vương Hiểu Thư đỏ mặt cúi đầu, cúi xuống ngồi bên cạnh .

      "Vậy còn biết cái gì?" Vương Hiểu Thư được tự nhiên hỏi, nghĩ rằng rốt cuộc bị làm sao, là vợ chồng già, còn thẹn thùng?Tim đập nhanh là có chuyện gì?

      tại Vương Hiểu Thư vẫn cúi đầu, cho nên biết Z có biểu cảm gì, hơi nghi hoặc,bởi vì trả lời.

      khỏi ngẩng đầu nhìn , theo bảnnăng lập lại câu hỏi vừa rồi: " còn biết cái gì?"

      Tôi còn chết. Z chẹp miệng, nhưng lời này ra.

      Vương Hiểu Thư cho rằng mình thương tổn đếntự tôn của , lập tức thay đổi câu hỏi để cứuvãn: "Vừa rồi em hỏi sai rồi, những gì biếtmất ba ngày ba đêm cũng xong, thựcra em muốn hỏi là, biết cái gì?"

      Vấn đề này dễ trả lời, Z cởi áo dài trắng, thuận tiện cởi áo sơ mi có phần nhếch nhác, cởi trần đira phòng nghỉ, giọng thản nhiên gợi cảm vang lên trước khi rời khỏi tầm mắt của , nhanh chậm: "Tôi rời khỏi em."
      Edit: Sulli
      Chương 49

      Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng quẫn bách,ra sức xoa ngực tự đồ nai con đần độn đừngnhảy loạn trong lòng ta nữa, tim của ta sắp bị mi đụng nát, mau cút mau cút!

      " mặc xong quần áo rồi nha!" Vương Hiểu Thư chạy chậm đuổi theo Z, cẩn thận đụng vào phần lưng xích lõa của , lùi về phía sau, xoa trán xấu hổ nhìn cái lưng dày rộng trắng nõn, thấp giọng , " xin lỗi."

      Z xoay người, nhếch miệng dịu dàng cười :" có việc gì đừng đỏ mặt nhìn tôi, tôi hiểu lầm."

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức đen mặt quay đầu : " muốn làm gì? Mặc áo vào rồiđi." tỏ vẻ bình tĩnh, "Tuy rằng tại làmùa hè, nhưng thời tiết còn giống nhưtrước, hơn nữa mùa hè sắp qua rồi." thở dài, ánh mắt có phần hoảng hốt, "Trong nháy mắtmùa thu đến, cũng lâu như vậy rồi."

      biết Z có ý gì : "Sao vậy, hi vọng mộtnăm bốn mùa đều là mùa hè?"

      Vẻ mặt Vương Hiểu Thư đau khổ: "Làm sao có thể, việc này. . ."

      "Em hi vọng có thể xảy ra." Z quay ngườitiếp tục trước, phương hướng là phòng thí nghiệm phía dưới, "Tôi muốn xuống, muốn theo hay tự em quyết định."

      . . . . .

      là cảm giác tồn tại mỗi phút ra lò làm cho người ta nóng hầm hập, kéo thù hận ổn địnhnhư vậy nếu làm boss tương lai có thể làm tank, lành nghề tuyệt đối.

      Vương Hiểu Thư chắp tay trước ngực, rụt rụt bả vai theo Z xuống phòng thí nghiệm dưới đất tối như mực, Z im lặng trước dẫn đường, cũng có ý kiến gì với lựa chọn của , dángngười tinh tế cao gầy làm người ta cảm thấy rất có cảm giác an toàn, ngón tay với khớp xương ràng ấn xuống công tắc đèn, đường hầm vốnhắc ám bỗng sáng ngời.

      Cuối đường hầm là cửa thủy tinh cần phânbiệt khuôn mặt mới có thể mở ra, Z đứng trướctrạm nghỉ có điểm sáng đỏ hai giây, cửa thủytinh liền tự động mở ra.

      Vương Hiểu Thư khỏi nhớ tới những thứnhìn thấy lần trước ở trong này, hơi rối rắm,nhưng lát sau hoàn toàn yên tâm.

      Trong phòng thí nghiệm có vài thứ kia, tất cả cột thủy tinh đều trống , sạch ,hiển nhiên được dọn dẹp.

      Vương Hiểu Thư tò mò nhìn nơi này vòng,lại quay đầu nhìn cửa thủy tinh đóng, nhỏgiọng hỏi: "Cửa thủy tinh này chống đạn? Hẳn là rất chắc chắn?"

      Z mở ra tủ đứng màu trắng cạnh tường, lấy ra bộ đồ từ cả hàng đồng loạt là áo sơ mi phối với áo dài trắng, nhanh chậmmặc áo sơ mi, áo sơ mi trắng phối với quần tâyđen đơn giản có thể làm nổi bật lên dáng người và khí chất của , Vương Hiểu Thư khôngkhỏi có phần rung động khi nhìn động tác tao nhã lạnh nhạt của , bắt buộc chính mình rời tầm mắt.

      " phải thủy tinh chống đạn, thứ đồ bỏ ấy thuộc phạm vi lo lắng của tôi." Z xong lời này, khuy áo sơ mi thắt xong rồi, trực tiếp cởi thắt lưng quần tây trước mặtVương Hiểu Thư, nhét áo sơ mi vào trong quần, lạnh nhạt chỉnh lại rồi thắt dây lưng lên lần nữa.Vương Hiểu Thư trừng mắt nhìn toàn bộ quá trình, ngay cả khi làm xong hết nhìn về phíacô cũng chưa lấy lại tinh thần.

      Z bình thản đến cạnh , xoa xoa đầu :" pha cà phê cho tôi, ở chiếc bàn phía nam, sau khi làm xong tới hỗ trợ, chờ tôi hếtbận rồi ôm em."

      . . . Hết bận rồi ôm ? Vương Hiểu Thư mờ mịtnhìn bóng lưng của , cuối cùng vẫn hỏi nữa, dám khẳng định nếu hỏi ra, đápán của Z chỉ làm xấu hổ vô cùng.

      Đáng chết, ánh mắt có xích lõa như vậy sao!

      Vương Hiểu Thư thuận theo đến khu ngủ ngơi phía nam pha cà phê cho , vừa pha vừa suytư vì sao trở về lâu như vậy mà nơi này vẫn gọn gàng ngăn nắp, khi pha xongchuẩn bị bê cho , giúp giải thíchnghi hoặc này. Chỉ thấy Z ngồi tựa vào chiếc bàn mổ đứng, hai chân thon dài cong dán vào bàn, tay phải cột tay trái vàokhung bên cạnh, người máy nhanhnhạy nhìn vô cùng trừu tượng giúp quấn băng vào chân.

      "Thất thần làm gì, bưng lại, sau đó giúp tôi. . ." hơi chần chừ chút, lát sau mới , "Quên , em chỉ cần cột băng chắc cho tôi làđược, cái khác tôi tự làm."

      ". . . . ." Cảm thấy bị ghét bỏ.

      Vương Hiểu Thư bưng cà phê đến: "Hơi nóng chút, lát sau rồi uống."

      Z gật đầu, bộ yên lòng: "Để đấy ."

      Vương Hiểu Thư buông tách cà phê, ngồi xổmxuống giúp cột chắc băng đùi, có chútthấp thỏm : "Tư thế này của rất dọangười, đây là định làm gì? phải xétnghiệm chỉ cần lấy máu thôi sao?"

      Z nghe vậy dừng lại động tác, cúi đầu nhìn ,ác liệt nhếch miệng, cười vô cùng tàn nhẫn: "Ngay cả phương pháp em cũng biết đến, khẳng định thích hợp với tôi."

      ". . . . ."

      "Em xem nó vẫn động đậy, cho nên tôimuốn lấy nó ra." Z chuyển tầm mắt qua cánhtay nhìn thứ di chuyển ngừng, tơ mắt trong máu càng nhiều hơn trước, bọng mắtnày có thể cất 100 cân gạo, Triệu Trung Tường [1] nhiều lắm cũng chỉ cất được 10 cân.

      [1] MC Trung Quốc, có câu "Đápđúng, thêm 10 phân".

      Vương Hiểu Thư đứng cạnh làm bối cảnhgiải phẫu, Z chuẩn bị xong hết, cần gây tê mà trực tiếp đâm dao phẫu thuật vào cổ tay,Vương Hiểu Thư quay đầu , nhắm mắt lại dám nhìn, bên tai ngừng truyềnđến tiếng đổi công cụ, hô hấp của dần dần tăng lên theo thời gian, nhưng từ đầu đến cuối cũng kêu đau tiếng.

      "Được rồi, em có thể quay lại."

      biết qua bao lâu, giọng lạnh nhạt của Z truyền đến, Vương Hiểu Thư chậm rãi mở mắtnhìn, miệng cắn băng vải, tay quấn lấy cổ tay bị mở ra, bên cạnh dụng cụ là vật thể cỡ ngón tay cái, có ánh sáng nhạt màu lam lóe ra trong vũng máu, chodù mất nguồn máu, nó vẫn run run như trước.

      "Đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư vừa vừagiúp quấn băng vải theo bản năng, Z hơi sửng sốt, lấy băng vải trong miệng ra, nhìn thứ bên cạnh dụng cụ cái, , " lát nữa tôi làm sạch em nhìn biết."

      Vương Hiểu Thư im lặng đáp ứng, nóimột tiếng băng bó cho , sau đó máy móc bưng lên cà phê nguội cho : "Cần thêm đường sao?"

      " cần, cám ơn." Z vô cùng lịch lờicảm tạ, nhận lấy định uống bị VươngHiểu Thư ngăn cản.

      "Em bị dọa ngốc." Tay Vương Hiểu Thưđặt bên môi Z, nhíu mày , " vừa giảiphẫu xong nên ăn đồ kích thích, như vậy có lợi cho khôi phục, đừng uống hơn." cầm cốc lại rồi uống, sau đó nấc cái , "Cũng biết có hoa quả hay , hẳn nên ăn nhiều hoa quả chút."

      Z im lặng nghe lải nhải, dường như để ý chút nào, nhưng chỉ có mới biết mình vẫn luôn cẩn thận nhớ kỹ từng chữ , an tâm hưởng thụ săn sóc và dịu dàng của .

      " có hoa quả." Z chỉ câu như vậy, bắt đầu cởi băng, vừa cởi vừa sang chuyện khác như sợ hỏi vì sao lại có hoa quả, "Em có biết vì sao tôi phải trói chặt mình ?"

      Vương Hiểu Thư vừa giúp đỡ vừa lắc đầu, nhìn vô cùng ngốc, nhưng vẻ thanh xuân ấm áp củacô lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.

      Z tiến đến bên tai , cố ý hạ giọng khàn khàn : "Bởi vì tôi sợ mình quá hưng phấn mà nhịnkhông được nhảy lên."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 50


      Vương Hiểu Thư bị giọng điệu trầm của làm phát hoảng, khi phục hồi tinh thần thấy cười xấu xa mới hiểu được mình bị đùa giỡn, nhưng tức giận, ngược lại vì biết được vui đùa mà cảm thấy cao hứng, nênstockholm [1] như vậy chứ.

      [1] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả mộttrạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thôngcảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

      "Em giúp làm sạch thứ này." bưng dụngcụ bày đặt vật phẩm quỷ dị đến phía bồn rửa, Z dường như muốn đến, Vương Hiểu Thư quaylưng về phía , " ngồi chỗ kia là được, cần làm gì cả, chỉ cần ở đó là đượcrồi, đây là em nợ ."

      Z nhàng nâng lên cánh tay được băng bó,hơi kinh ngạc vì lời , nhưng càng nhiều lại là vui mừng. Nhưng giống như ngược rồi, nên ngồi ở đây làm gì cả phải là , mà chỉ cần ở cùng trong thế giới của , cảm thấy mình nợ rồi.

      Trong lúc suy tư, Vương Hiểu Thư rửa sạchthứ kia rồi bưng về, tình huống tốt hơn tưởngtượng nhiều, hẳn là xem quá nhiều tiểuthuyết võ hiệp, theo bản năng tưởng nó là cổ trùng gì đó, nhưng thực ra chỉ là dụng cụ mini cỡ móng tay cái.

      "Em xem." Z cầm lên trước mặt như hiến vật quý, hưng phấn rối tinh rối mù, "Mặt cókhắc tên của tôi."

      Vương Hiểu Thư rất buồn bực vì cao hứng như vậy, nhưng cũng quá quan tâmnguyên nhân làm cao hứng là gì, chỉ cầnhắn cao hứng là đủ: " đúng là." nhìn kỹ chữ cái dụng cụ hình tròn , nó sáng lên.

      "Tôi đoán là nó phá rối, chậc, quả nhiên, tuy rằng cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị tôi lấy ra." Z tràn trề sức sống , "Đây là thứ đồ đám nghiên cứu viên tạo ra tôi dùng để khốngchế tôi, từng thể thí nghiệm sinh ra bị cấy thứ này, hơn nữa từng công cụ khống chế cũngkhông đồng nhất, nếu biết mật mã có cách nào tìm ra."

      đến đây bỗng lạnh mặt, nâng lên cánh tay băng bó tùy ý xoay xoay, Vương Hiểu Thưnhìn mà hít khí lạnh: "Muốn dùng nó để khốngchế tôi, là ý nghĩ kỳ lạ."

      . . . Ý nghĩ kỳ lạ sao, nếu phải kịpthời lấy ra, có lẽ nó có thể khống chếanh, Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm cho cái nhìn của mình.

      Z khinh thường : "Tuy rằng Giải An Quân rađời sớm hơn tôi, nhưng là bán thành phẩm, tác phẩm hoàn mỹ nhất phòng thí nghiệm là tôi, cho dù là chỉ số thông minh hay gien của hắnđều khó có thể đánh đồng với tôi, khi nhận thấy khác thường tôi cũng tạo ra thuốc để bức nó ra ngoài." lắc lắc công cụ khống chế trongtay, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như tự thuậtmột chuyện hiển nhiên.

      "Giải An Quân?" Vương Hiểu Thư bắt được trọng điểm, "Hai người ở cùng phòng thínghiệm? là bán thành phẩm?"

      "Đúng rồi." Z bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Cònchưa cho em."

      Vương Hiểu Thư: ". . . . . . -_-|||"

      Vì thế Z liền trần thuật sơ lược lần về thânphận của Nhạc Đào Lương và Giải An Quân, cũng giải thích quá trình và kết quả Giải An Quân lợi dụng bug có người biết để hạingười.

      Z vốn cho là, năm đó mọi người trong phòng thínghiệm chết hết, cho nên mới chấp nhất lấy công cụ khống chế ra, dồn hết lực chú ý vàonghiên cứu, ngờ tại trận lửa lớn kia còn có người sống sót.

      Giải An Quân là tìm đường chết a, saocó thể biết, thượng đế đâm đao, còn nắm tay thượng đế dùng sức chọcvào hai lần, sốt ruột thay .

      Vương Hiểu Thư nghe mà cứng lưỡi: "Em cảm thấy dường như chúng ta sống ở hai thế giới khác biệt. . ." Quá cao làm cảm thấy lung lay.

      " sao cả." Z xuống bàn mổ, "Cuộc sống được tạo thành từ nhiều phương diện, em thấtbại ở phương diện nào đó cũng làgì."

      Vương Hiểu Thư khó được Z an ủi, nhất thời vô cùng vui sướng, ai ngờ lời kế tiếp của lạiđả kích trầm trọng ——

      "Bởi vì chừng ở phương diện khác em càng thất bại."

      ". . . Ngủ ngon." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, xoay người lên lầu, là bệnh nhân, thể đấu võ mồm với , tha thứ lần này!

      Z nhìn bóng lưng của , lên cùng, tựa vào mép bàn cầm lấy cốc cà phê mà vừauống, mặt có dấu môi nhạt gần như khôngthấy được, nhưng thị lực ưu việt của lại có thể nhìn thấy.

      nhàng đặt cốc bên môi, miết vào dấu môi của chút, hương vị cà phê nhàn nhạt tràn ngập hơi thở của , nhưng dường nhưhắn lại chỉ ngửi thấy hương vị thuộc về .

      Thực ra còn chưa cho , chính là dù công cụ khống chế lấy ra, nhưng chắc chắn trước khi lấy ra Giải An Quân dùng nóđể phóng thích cái gì, còn phải kiểm tra chút trong đó có bệnh độc hay mới được.

      Về phần . . . Ngủ ngon.

      Ngày hôm sau, khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại là giữa trưa, nhìn đồng hồ cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng chạy xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất tìm Z, quả nhiên đangở đây, chẳng qua nhìn có vẻ chật vật, giày da màu đen có vết bùn.

      " ra ngoài?" Vương Hiểu Thư thuậnmiệng hỏi câu rồi lại hỏi tiếp, " tại mấygiờ rồi? Tại sao em ngủ lâu như vậy mà đánh thức em." vốn định chợp mắt hai giờ rồi xuống giúp , kết quả là ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.

      Z nhìn đồng hồ, vừa lòng : "Giống như thờigian mà tôi đặt ra."

      ". . . Hả?"

      " tỉnh đến nhìn thứ này." Z kéo VươngHiểu Thư đến phía cánh cửa lớn tao nhã lịch ở phía đông bắc phòng thí nghiệm, cánhcửa trắng khắc hoa văn xinh đẹp, có thể nhìnđược ánh mắt trời phía bên kia cửa qua chất liệu hơi mờ.

      . . . Kỳ quái, ánh mặt trời ở dưới tầng hầm?

      Nghi hoặc của Vương Hiểu Thư hoàn toàn đượccởi bỏ sau khi cánh cửa mở ra, phòng này có diện tích vô cùng lớn, giống như mảnh đất vườn, thực ra phải ánh nắng, mà là mộtloại đèn mô phỏng ánh nắng ở trần nhà, chiếurọi mảnh thổ nhưỡng phì nhiêu phía dưới.Thực vật xanh trong đất vừa nảy mầm, biết cụ thể là loại cây nào, nhưng tình hình sinhtrưởng khá tốt.

      "Tuy rằng nghiên cứu cả đêm chính là làm chúng nó nảy mầm, nhưng tin tưởng ngày mai thu hoạch được càng nhiều." Z ngồi xổm cạnh mảnh đất, nghiêng đầu nhìn , "Tôi chỉ tìmđược vài loại mầm móng hoa quả, là việt quất,em có thích ?"

      Vương Hiểu Thư nhìn , thoáng nhìn qua bình tưới nước chiếc bàn ở góc phòng, bêncạnh đó là xấp sách dày, đại khái là viết về giống cây trồng, điều này khiến có chút buồn vui đan xen.

      chậm rãi đến cạnh , ngồi xổm xuống vai kề vai cùng , dở khóc dở cười hỏi: "Vìsao làm như vậy?"

      Z lạnh nhạt : "Tối qua phải em muốn hoa quả sao?"

      "Em là hỏi vì sao biểu tốt như vậy, vì sao đối với em có cầu tất ứng, vì sao làm em muốn ôm chặt." Vương Hiểu Thư xong liền bổ nhào vào lưng , hai tay ôm cổ , tựa vào người đứng dậy nữa.

      Z vẫn lạnh nhạt, có chút bối rối, cứđể đè nặng như vậy, vô cùng tự nhiên : "Bởi vì biết khi nào chết, để tránh có thời gian lời cuối, cho nên tại mỗi câu đều là , chúng nó đều có thể trở thành di ngôn của tôi." nâng tay xoa khuôn mặt dán vào mặt mình, "Đây là khu vườn dành cho em, tuy rằng thể tìm đượcđậu phụ và hoa hướng dương mà em muốn,nhưng em có thể ăn được việt quất nhanh thôi." nở nụ cười, "Hơn nữa, khi em ở chỗ này, tôi cảm thấy nơi này như có vườn hoahướng dương."

      quay đầu nhìn vào mắt , trầm giọng hỏi: "Em có thích hay ?"

      Edit: Sulli
      Chương 51


      Vương Hiểu Thư nhìn Z giải phẫu cổ tay giốngnhư tối hôm qua, băng vải đổi, rất thành thạo trong việc chiếu cố bản thân, cũng giảm lo lắng của , chỉ là. . . phiền chán nhìn ngọn đèn chói lọi, gần như là ở ngoài trời, chỗ nào cho tại là ban ngày,haiz, phiền!

      "Sao vậy?" Z nhếch miệng nhìn , "Có vẻ em quá cao hứng? Em thích?"

      Vương Hiểu Thư vội : "Đương nhiên khôngphải, em rất thích!" ngồi bên cạnh , nhìnmảnh đất, "Việt quất ăn rất ngon, nhưng mà rất khó chăm sóc, chắc chắn có thể trồng ra việt quất?"

      Z trả lời vấn đề của , ngược lại nắmcằm cạy mở môi , kỹ càng hôn, hai ngườichậm rãi đứng lên, tựa vào bức tường phía sau.

      Vương Hiểu Thư nhàng ôm eo , thậtsự rất tâm tư của , chẳng lẽ dục hỏa trong mắt biểu ràng như vậy sao?

      Giống như cảm giác được nghi hoặc của , Z hừ tiếng nâng cằm lên, mút vào đầu lưỡi của , dùng đùi cọ vào chỗ mẫncảm nhất: "Tôi thấy ánh mắt này của em rất nhiều lần, cả đời đều quên được."

      Vương Hiểu Thư mơ màng nhắm mắt lại, cảmgiác được ngực bị xoa , áo ngực bị đẩy ra cách quần áo, thủ pháp này chuyên nghiệp giống như làm phẫu thuật, khiến cho cảm thấy nao nao.

      tự chủ quấn lấy Z như con rắn, cởi bỏ khuy áo cổ sơmi trắng rồi tiếp tục cởi xuống phía dưới, rút áo sơmi ra khỏi quần tâymàu đen, kề vào tai giọng : "Thân ái, em muốn ."

      Tay băng bó của Z buông xuống, chống vào tường, hơi thở dốc : "Vậy cởi thắt lưngđi."

      Vương Hiểu Thư đỏ mặt gục đầu xuống, nhìnchỗ hơi hở ra dưới quần tây đen, lỗ tai nóng vô cùng, nhưng vẫn thuận theo chủ tâm và cầucủa , nhàng cởi thắt lưng, kéo khóa xuống, cởi quần dài màu đen của ra.

      Z hôn hôn khóe môi : "Chính em đặt nó vào."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy lập tức nhìn về phía , vẻ mặt kinh ngạc và quẫn bách: ". . . đùa sao?"

      Z cười quỷ súc [1] nhìn : "Em xem?" lắc lắc tay băng bó, "Tôi bị thương, nhưng emmuốn tôi rất thích ý cho em, nhưng em phảigiúp đỡ chút." ái muội , "Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, việc này hợp lý."

      [1] Quỷ súc: Tâm lý biến thái có khuynh hướngthích ngược.

      Vương Hiểu Thư nín thở quay đầu , còn chưa rối rắm xong bị nắm tay đặt lên , chỉ nghe thấp giọng : "Cũng phải lần đầu tiên." tiến đến cắn vành tai , chỉcảm thấy đầu óc mơ hồ cả người tê dại, ngóntay tự chủ di chuyển hai lần.

      "Cứ như vậy, tự bỏ vào ." nhẫn nại dạy.

      Vương Hiểu Thư có chỗ nào cần dạy? chỉ là hơi ngượng ngùng, nhưng tại đếnbước này, cũng phải chưa từng chủ động, cắn răng thèm đếm xỉa, kéo xuống tầngche chắn cuối cùng ở nơi đó của , nắm thứthô sáp đưa vào giữa hai chân mình: "Kề sát vào." nũng nịu , mang theo mềm mại đáng và hờn dỗi, ôm eo để dán vào người mình, nơi riêng tư của hai người sát vào nhau, giúp xốc váy lên, đẩy quần lót ra, vậy mà còn chưa vào được.

      " là ngốc chết." Z cười nhạo hừ mộttiếng, lật người lại đè vào tường, từ phía sau tiến vào , mới vừa vào liền nghe thấy kêu "Á!" tiếng, thuận thế nắm lấy ngực , tiến vào áo sơmi nhàng chơi đùa phần mềm mại.

      ". . . Ừm. . ." Hai tay Vương Hiểu Thư vô lựcchống vách tường, chỉ chốc lát bị hắnkéo tay qua, bị ép đứng ngửa ra sau, mơmàng từ từ nhắm mắt lay động theo động táccủa , tiếng rên rỉ đứt quãng giống như hạtchâu nẩy mâm ngọc, trận lửa nóng thiêu cháy thân thể .

      "Chờ chút." Vương Hiểu Thư cố mở mắt ra, đèn huỳnh quang chói lọi làm cảm thấy khỏe, dứt quãng, "Ừm. . . Đổi, đổi chỗ khác, rất, rất sáng. . . Á!"

      Z chậm dần động tác, con ngươi che kín tơ máu cũng nhìn , ôm chặt , đôi mắt dường như có tiêu cự, nhưng đầu óc của lại phản ứng rất nhanh, nghe theo đề nghị của Vương Hiểu Thư, lật người ôm ra khỏi khu vườn thí nghiệm, trực tiếp rẽ vào kho hàngbên cạnh.

      Kho hàng tối tăm khô ráo có rèm cửa sổ dày, hoàn toàn thấy chút ánh sáng, Z trực tiếp đóng cửa đặt lên chiếcthùng biết chứa thứ gì, lại tiến vào thânthể , cả người cong lên.

      ". . . Quá lớn." Vương Hiểu Thư chịu nổinhận xét, "Sắp hỏng mất rồi. . ."

      Vẻ kiều mềm mại này của , những người phụ nữ mà Z từng gặp đều có, xem như gặp ít nhân loại nữ tính, tuy rằng đa số những người này phải zombie là "vật thí nghiệm", nhưng người sống cũng có, ví dụ như Y Ninh và Tiêu Nhã Nhã, hai người này người lẳng lơ, người vẫn là trẻ con, cănbản có tư cách so sánh với .

      Môi Vương Hiểu Thư bị hôn đỏ hồng, hơi thở từ mỗi lần thở dốc đều tràn ngập hấp dẫn trí mạng đối với .

      ". . . chút, đừng, đừng như vậy. . . Buông em trước . . ." Động tác bỗng chốccường ngạnh của Z làm Vương Hiểu Thư có phần khẩn trương, cổ tay còn băng bó,động tác mạnh như vậy miệng vết thương sẽrách!

      Nhưng Z thèm quan tâm vết thương ngoài da, lắc đầu tránh né nụ hôn của , liềnhôn chiếc cổ trắng nõn của , bất đắc dĩ : "Vết thương của còn chưa tốt, như vậy được. . ."

      Z cắn ngực cái, than tiếng,liền nghe rầu rĩ : " muốn nghe em như vậy."

      Trái tim bé của Vương Hiểu Thư vốn chịu nổi dáng vẻ "Tôn nghiêm đàn ông của tôi bịxúc phạm, ràng là em quyến rũ trước", nghĩ lát rồi bỗng nhảy xuống thùng, đến trước mặt , ấn ngồi ở , sau đó leo lên người , tách hai chân ngồi đùi , cúi đầu đỏ mặt nâng người về phía trước rồi ngồi xuống.

      "Ừm. . ." hít vào hơi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn , cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp, bộ dáng nghiêm cẩn si mê làm có loại hưng phấn và mâu thuẫn hổ thẹn khác thường, cảm giác trái ngược va chạm làm cảmquan của trở nên vô cùng mẫn cảm.

      Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn , thấyđược, ngẩng đầu đối diện với , ánh mắt cực kỳ động lòng người, giống như thiếu niên cómối tình đầu, cái nhìn này làm càng thêm nôn nóng, dè dặt cũng ném sang bên, động tác dần dần tăng tốc, trầm mê trong bóng đêm dục vọng và khát cầu.

      Z chớp mắt, con ngươi như nước mùa thu củacô có ảnh ngược của , thấy ánh mắt mình dần trở nên nồng nhiệt, cũng khó trách chịu được mà rời mắt, gần như có thểnghe thấy tiếng tim đập, có lẽ còn mê luyếncảm giác mà chỉ hai người có thể thể nghiệmnày hơn .

      Đó là buổi sáng suồng sã, hai người ở phòngthí nghiệm dưới tầng hầm cũng có tâm tư quan tâm chuyện khác, bỏ lỡ điều ngoài ý muốn bên ngoài ống thoát nước.

      thực tế, Giải An Quân thể an lòng với trạng, Tiểu Nhạc vì cứu mới có nguy hiểm tính mạng, đến nay vẫn chưa tỉnh. Tiêu Tùng lại chết ở căn cứ Nguyên Tử rơivào tay giặc, bất luận là xuất phát từ tư tâmhay từ đạo nghĩa cũng nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ Z.

      Giải An Quân quyết định xuống tay từ phíaVương Hiểu Thư, cho nên dựa vào tài ăn trác tuyệt thuyết phục những người khác đến Lượng Tử cùng , gặp mặt với "cha" của Vương Hiểu Thư, cùng Vương Kiệt tiến hành hồi tâm thẳng thắn.

      Giá trị quan của Vương Kiệt cũng bìnhthường, cái nhìn đại cục của có tiếng là "cáinhìn đại cúc", tức là rất đáng tin.

      Trước đó trò chuyện với Vương Hiểu Thư,cũng rất hiếu kỳ vì sao có năng lực này,người trẻ tuổi bên cạnh vô cùng khả nghi, vốn tin bọn họ, tại có Giải An Quân giải thích, càng chắc chắn đó là Z.

      Có bản lĩnh lẻn vào hệ thống theo dõi của Lượng Tử, cũng chỉ có vị Z tiên sinh này, khi như vậy, Vương Hiểu Thư vẫn còn là con có thể tin trong mắt sao?

      Đáp án là .

      thực tế, trước khi chuyện qua webcamhắn hoài nghi , bởi vì phát thứ cấtgiấu trong nhà xưởng ngoài Lượng Tử khôngthấy nữa, mà có khả năng biết thứ này ngoại trừVương Hiểu Thư là gián điệp Y Ninh của Ly Tử trong lời Vương Hiểu Thư rồi.

      Vương Kiệt là người đa mưu túc trí, biết rõkhông thể đánh chết người bằng gậy, cho nên khi chuyện với Vương Hiểu Thư đãbắt đầu chuẩn bị đến Nguyên Tử đón , nếu , như vậy chính là con ngoancủa , nhưng nếu lừa , vậy hắnkhông thể lo lắng chút, rốt cuộc là ai cầm dung dịch có thể xưng là báu vật ở tậnthế này.

      "Giải thống đốc, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ và thành công." Vương Kiệt thận trọng , "Nhưng đến lúc đó tôi hi vọng cậu có thể giaoHiểu Thư cho tôi xử trí, dù sao nó là con duynhất của tôi."

      Giải An Quân vô cùng bao dung : "Đươngnhiên, Vương tiểu thư cũng phải tộikhông thể thứ, ít nhất ấy còn chưa trợ Trụ vi ngược." [2]

      [2] Nối giáo cho giặc.

      Vương Kiệt mỉm cười, tiếp. dẫnđầu đoàn quân cùng đám người Giải An Quân tìm kiếm phòng thí nghiệm của Z, ngẫu nhiên quét mắt về phía Y Ninh che mặt và mặc áo choàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      ta bị làm sao vậy? Tại sao lại biến thành bộdạng quái quỷ này? Mặt ta bị làm sao? Em của Tiêu Trà cũng ăn mặc như vậy, chẳng lẽdo chiến đấu ở Nguyên Tử tạo thành?

      A, Giải An Quân cũng hồn nhiên, ngay cả con của mình cũng tin, huống chilà những người khác? tha bất cứmột người có liên quan đến việc dung dịch bịmất, những người này đều tin, trong tận thế, có thể tin tưởng chỉ có bản thân, từ khi mẹ của Vương Hiểu Thư chết, liền kiên địnhloại tín niệm này, nếu vợ của cũng chết.

      Đó là người đàn ông đầy lòng tham, trong lòng chỉ có chính mình, khi đề cập đếnsự an nguy của mình, cán cân trong lòng sẽnghiêng lệch. Theo như bản tính con người cũng là gì cả, nhưng hổ dữ ăn thịtcon, có thể hạ thủ với Vương Hiểu Thư sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 52

      Khi Vương Hiểu Thư thấy được toàn bộ cameraở tường, nhịn được run rẩy từ trong ra ngoài, trong phút chốc vô số hình ảnh giốngtrong "Báo cáo pháp lý" [1] trào lên trong lòng, vô cùng lo lắng vì biết hình ảnh mình vệ sinh có bị ghi lại hay .

      [1] Tên chương trình truyền hình của Trung Quốc.

      Đây là bức tường lắp 9X9 máy tính hình vuông, mỗi màn hình là 17 inch, hiển thị nhữnghình ảnh khác nhau, hình ảnh vô cùng sắc nét, hơn nữa có ghi thời gian, địa điểm và ngày tháng, gần như có thể quan sát hết mỗi tấc đất trong phạm vi Lượng Tử.

      Hình ảnh đám người Tiêu Trà, Giải An Quân tiến vào được phóng to, sóng vai cùng bọn họlà cha Vương Hiểu Thư tại thế giới này, Vương Kiệt.

      Bọn họ trò chuyện cười vui, giống như vô cùng chắc chắn hành động kế tiếp thànhcông.

      "Có số người chưa làm việc xấu, lập tứccho rằng mình là người tốt." Z cười nhạt, nângcằm hưng trí nhìn Vương Hiểu Thư, "Em muốn xử trí bọn họ như thế nào?"

      bọn Giải An Quân? Vương HiểuThư có cảm xúc gì : " quyết địnhlà được rồi."

      "Bao gồm giết bọn họ?" Giọng của Z trầm, thanh nhu hòa lại mang theo sát ý khó có thểdiễn tả bằng lời.

      Vương Hiểu Thư đáp mà hỏi: " nghĩ được biện pháp tốt rồi?"

      "Đương nhiên." Z hề do dự , "Em xem." nhanh chóng gõ vài cái ở bàn điềukhiển, hình ảnh được phóng to nhất, cái đầu cựclớn của Tiêu Trà làm Vương Hiểu Thư đứng gần có cách nào thưởng thức, theobản năng lui về sau mấy bước.

      Z thấy như vậy, vừa lòng nhếch miệng, hừ tiếng : "Nhìn thấy cây cầu này sao?"

      Vương Hiểu Thư nhìn theo, nhìn thấy câycầu mờ nhạt đằng sau khuôn mặt Tiêu Trà: "Thấy được, sao vậy?"

      "Bọn họ về hướng này." Z chuyển hình ảnh, cây cầu ràng hơn, đám người xuất ởhướng ngược lại, ra từ nơi bọn Tiêu Trà đến rẽ cái là tới cây cầu này, nơi đó là conđường bọn họ phải qua.

      Vương Hiểu Thư gật đầu: "Ừm, muốn làm thế nào?"

      Z chống cằm tựa vào mép bàn, thái độ ác liệtcười nhạo : "Có thể an toàn qua cây cầu này, chỉ có bún gạo."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy ngây ngẩn cả người, thể tin được nhìn , vẻ mặt kinh ngạctrông rất khôi hài.

      Mặt Z biến sắc, cứng ngắc xoay lưng về phía : "Chỉ đùa với em chút mà thôi, em khôngcười thôi, còn làm ra biểu cảm như bị viêmruột thừa cấp tính, chẳng lẽ em muốn cảm thụloại cảm giác này cùng bọn họ sao?"

      . . . rất muốn thương vị biến tháimới xuất ở hành tinh hài hước này mộtchút, nhưng thấy hơi thở oán phụ tràn ngập người . . . Vẫn là thôi , tại phảilà thời điểm để làm việc này.

      " buồn cười nha, cười chết em rồi." Vương Hiểu Thư có lệ hai câu rồi tiếp, "Nghiêm túc , rốt cuộc định làm thế nào? Nếu quyết định, vậy làm sạch chút, đừng lưu lại hậu hoạn."

      Z hơi sững sờ, đột nhiên quay đầu nhìn về phíacô, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, có vẻ tâmtình khá tốt: "A? tại tư tưởng của em đãthông suốt, nếu như bình thường, phải em nên cảm thấy xót xa sau đó động lòng trắc ẩnkhi những việc nghiêm trọng kết thúc sao?"

      "Tại sao em lại cảm thấy nhục nhãem?" Vương Hiểu Thư được tự nhiên nhếch miệng, "Em đây vô cùng ích kỷ, xem lúc trước em rời nhà trốn liền rời nhà trốn , cho tới bây giờ cũng chưa từng liên hệ mộtlần với Lượng Tử, trừ khi cần thiết, phải haykhông?"

      "Em muốn nghe bọn họ em như thế nàosao?" Z đột nhiên hỏi.

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra: "Có sao?"

      " thể." Z thong dong gõ vài phím, hình ảnh dưới màn ảnh bắt đầu đảo ngược, đây là những nơi đoàn người Tiêu Trà qua lúc trước, Z điều tra băng hình lúc đó, hơnnữa mở thanh, đối thoại của những người đórõ ràng nửa chữ cũng thiếu rơi vào tai bọn họ.

      Vương Hiểu Thư nhanh chóng nghe bọn họ thảoluận về vấn đề của , hẳn là cảm tạ VươngKiệt còn biết cầu tình cho mình hay nên lo lắngVương Kiệt làm gì mình? Haiz, quên , vẫn nên cảm tạ "Khoan dung độ lượng" của Giải An Quân.

      "Em ở trong mắt những người này đúng là rất ích kỷ." Z khoanh tay tựa vào ghế, mặt biểu cảm , "Nhưng chỉ cần là con người đều ích kỷ, bất cứ kẻ nào cũng có thể bị mua chuộc, chẳng qua là cần lợi thế bất đồng mà thôi." khoát tay, nêu ví dụ, "Ví dụ nhưmuốn hạ thần phản bội vua cần dùng quyềnlợi hấp dẫn, muốn trong những người này phản bội đoàn đội để trong ứng ngoài hợp với chúng ta, cần dùng tình cảm."

      Vương Hiểu Thư nghe câu sau của , bỗngmở to mắt nhìn: "Ý của là. . ."

      "Cá cắn câu rồi." Z thanh nhàn gõ gõ mặtbàn, vẻ mặt khinh thường nhìn hình ảnh, giốngnhư nhìn đám kiến sắp chết , "Làmmột người thắng, hôm nay tôi muốn cho bọnhọ ít đạo lý làm người."

      Vương Hiểu Thư: ". . . . ."

      "Việc này cần phải xem trường trực tiếpmới phấn khích." Z bỗng đứng lên, kéo ra khỏi phòng theo dõi mà giải thích.

      "Hả? Đây là làm sao?" Vương Hiểu Thư sững sờ bị nắm mũi dẫn , cảm thấy bộ dáng mìnhđi xa gần ở phía sau rất giống. . . Giống như dắt chó dạo!

      Z quỷ dị cười, híp mắt : " xem vài tia sáng cuối cùng của thế giới này quy về hắc ám như thế nào."

      ". . . . ."

      "Thế nào, em do dự sao?" Z chậm dần bước chân, hơi trào phúng với , "Nếu thểkiên định quyết tâm đừng bắt đầu, bắt đầurồi lại hối hận, chỉ làm người khác thất vọng và xem thường em."

      Vương Hiểu Thư lắc đầu: " phải, em chỉ nghĩ, chúng ta qua còn bằng ngồitrong này nhìn cho và an nhàn hơn."

      "Phải ?" Z giống như quá tin tưởng,dùng giọng điệu hoài nghi tỏ vẻ tin.

      Vương Hiểu Thư vừa theo ra ngoài vừa : " lựa chọn cách sống này, nhất định phảichuẩn bị tinh thần bị người khác trách móc, dùsao những việc tệ hơn trong thế giới này còn rất nhiều, cho nên muốn thế nào cứ như vậy ."

      Z bình tĩnh đẩy cửa ra, dắt theo vào thangmáy xuống lòng đất càng sâu, ấn phím xong rồi thản nhiên : "Em yên tâm, chỉ cần em quyết định tốt, vậy cho dù em bước lên con đường nào, tôi cũng trải bằng nó."

      "Cám ơn, em cho bọn họ là giúp em làm."

      " cần."

      "Vì sao?"

      "Em biết là rất mất thể diện sao?"

      ". . . . ."

      Vương Hiểu Thư và Z thông qua thang máy đến cây cầu mà đám người Tiêu Trà sắp qua, sau đó lên cầu thang trở lại mặt đất, từ mộtcăn phòng màu trắng vô cùng nấp ra ngoài, chung quanh yên tĩnh, dễ thủ khó công,vật che quá nhiều.

      " cũng chỉ mới 30 tuổi mà thôi, làm sao cónhiều thời gian làm ra thứ. . . Thứ. . ." muốnnói "Đường chiến đấu dưới lòng đất" giống nhưmê cung, nhưng nghĩ lát rồi quyết định ra, bởi vì nó chắc chắn phù hợp với mỹ học của Z.

      Z vừa quan sát động tĩnh bên kia vừa : "Emđã quên sao, tôi thu nạp rất nhiều binh lính ở Nguyên Tử."

      ". . . Nhưng cũng là chuyện gần đây a!"

      "Trước kia cũng có việc như vậy xảy ra." Z nhàn nhạt trả lời, nhìn ra có cảm xúc gì,sau đó nhìn cái, mặt biểu cảmnói: "Chuẩn bị xong chưa?"

      Vương Hiểu Thư hít vào hơi, gật đầu:"Chuẩn bị tốt rồi."

      Z thấy như vậy, tư tưởng xấu bỗng bậtra, bắt lấy cổ tay , ác liệt : "Khôngbằng như vậy , chúng ta gặp mặt bọn họ, thử xem dị năng của em thế nào rồi."

      ". . . đùa?" Vương Hiểu Thư kinh sợ nhìn .

      ", tôi chưa bao giờ đùa."

      "Vừa rồi còn đùa ở phòng theo dõi!"

      sang chuyện khác: "Em yên tâm, nhómngười này quá ngây thơ, bọn họ hồn nhiên nhưvậy thắng được tôi, em có thể yên tâmmà chơi." Giọng nhàng, "Em xem, thực ra tôi cũng là có thiện tâm, tôi cho bọn họ sốnglâu như vậy."

      . . . Đúng vậy, "thiện tâm" của đúng là giấu kín quá rồi.

      Vương Kiệt ở cùng Giải An Quân, đối với khẳng định phải chuyện tốt, tuy rằngthân phận của Vương Hiểu Thư tại thế giới nàylà con của , nhưng đối phương cũng là hổ dữ ăn thịt con, còn có thể làm gì? Dù sao việc làm của ngay từ đầu ích kỷ, hiệntại chính là làm càng tuyệt tình mà thôi.

      Về phần những người khác, có thể khẳng định cho dù mình cầu Z buông tha bọn họ, tương lai có ngày vô ý rơi vào tay bọnhọ, hoặc là bọn họ mạnh mẽ đến mức có thể trừbỏ và Z, bọn họ nhất định cũng làm nhưvậy.

      "nhân từ" và "chính nghĩa" tại của bọnhọ, hoàn toàn là vì chưa đủ bản lĩnh vì dân trừhại.

      Z hưng phấn mà lôi kéo Vương Hiểu Thư, vôcùng kiêu ngạo chính diện tiếp đón đoàn người Tiêu Trà, Tiêu Trà thấy bọn họ ngây người ngay lập tức, Yusuke Miyazaki kinh ngạc hô tiếng, sau đó : "Mọi người cẩn thận! Đâycó thể là cái bẫy! Bọn họ làm sao có thể chủđộng xuất trước mặt chúng ta!? chùng là muốn lợi dụng hình ảnh để chúng ta nổ súng, mọi người được nhúc nhích, nổ súng xảy ra chuyện!"

      Khóe miệng Z co giật, rút súng ra, chĩa về phíaGiải An Quân, do dự bóp cò: " tạm biệt với thế giới này , X."

      mình Giải An Quân tránh ở sau lưng mọi người, chật vật né viên đạn, tiếng tim đập gần như đánh vỡ màng tai của .

      được, Tiểu Nhạc còn hấp hối ở Lượng Tử, thể chết ở đây, vốn định chờbắt được Z để Z nghĩ cách cứu , dù sao viênđạn là chế tạo, nhất định có cách, xấu nhất có thể dùng Vương Hiểu Thư để uy hiếphắn, ngờ. . . lại tự xuất trướcmặt bọn họ! Nhưng lại kiêu ngạo đến mức này! là phật cũng thể nhịn!

      " nên rất. . ." Giải An Quân được bốn chữ rồi bắt đầu thở gấp, đầu vô cùng choáng váng, giống như có cái gì bơi lội trong cơ thể , quýnh lên, ý niệm ổnbừng lên trong đầu.

      "Chậc, chỉ là loại trình độ này sao, như vậy cũng chủ động hạ chiến thư với tôi, vậy mà lường trước bị phản phệ sao?" Z ý vịsâu xa nâng lên gọng súng bốc khói, vũ khí tốiom nguy hiểm nhắm ngay đám người, ai cũng dám lộn xộn, cho dù bọn họ giơ súng, "Cảm giác như thế nào, bi ai khi bị công cụ khống chế ăn mòn tư tưởng và lý trí?"

      "Đủ!" đội mũ che mặt mặc áochoàng bỗng vọt tới trước, vươn hai tay che trước Giải An Quân, hô to, "Có cái gì nhằm vào tôi, muốn giết thống đốc phải là vì tôi sao? giết tôi là được!"

      Z nheo mắt thu súng lại, cẩn thận quan sát này, chắc chắn : "Nội tiết tố tiểu thư?"

      sửng sốt chút, biết nên trả lờinhư thế nào, Vương Hiểu Thư tốt bụng giải thích thay Z: " hỏi có phải Y Ninh hay ."

      cứng người trong giây lát, sau đó gật đầu, kéo ra khăn che mặt, chỉ thấy khuôn mặt nhưhoa như ngọc trước kia mất thanh xuân, mĩmạo của ả tiêu tán, giống như lá thu điêu linh rơi khỏi cành, bị người giẫm nát trong lòng bànchân.

      "Tôi như vậy, các người còn chưa vừa lòng sao? Vì sao muốn khó xử Giải thống đốc và mọi người? Chúng ta chẳng lẽ đều là nhân loại sao? Vì sao muốn tàn sát lẫn nhau? Chẳng lẽkhông thể hòa bình ở chung!?" Ả xongtuyên ngôn hòa bình, gần như lệ rơi đầy mặt.

      Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, hiển nhiên làđể cho trả lời vấn đề bén nhọn như vậy, Z tất nhiên đưa ra đáp án làm thấtvọng.

      cười lạnh nắm súng, khi chuyện có thểngẫu nhiên thấy được hai chiếc răng có xu hướng phát triển thành răng nanh: "Đều là nhânloại? A, dám tiến lên, lại đồng ýnhận thất bại, nếu như vậy mà các người cũng có thể gọi là nhân loại, vậy là thứ nhân loại thối nát." nhìn chằm chằm Y Ninh vớiánh mắt đáng tiếc, " cần nghĩ quátốt về tôi, tôi vốn phải vì mà muốn giết Giải An Quân, tôi muốn giết, là tất cả các người."

      Khuôn mặt già cỗi của Y Ninh tràn ngập khiếpsợ: "Vì sao lại thương tổn cảm tình của tôiđến như vậy!?"

      . . . Thương tổn. . . Cảm tình. . . Của ả?

      Vương Hiểu Thư nhìn trời lẩm bẩm: "Quên , đừng biến thấp hèn thành trò hề chứ Y Ninh, hay đâu."

      Y Ninh lạnh lùng nhìn cái: "Tôi chuyện với , xin câm miệng."

      Vương Hiểu Thư còn chưa đáp lại ả, Z liền lên bước chắn trước mặt , nhìn Y Ninh gằn từng chữ : "Nên câm miệng là , còn chưa có quyền lợi ra lệnh cho ấy, bởi vì ấy là người phụ nữ của tôi." bình tĩnh màkhông hề do dự , "Hơn nữa, ai thương tổncảm tình của hả? Từ đầu đến cuối tôi chỉ thương tổn thân thể của mà thôi."

      ". . . . ." Y Ninh mất hết thể diện trước mặt mọingười, có phần lửa giận công tâm, ả run run lui về phía sau vài bước, được Yusuke Miyazaki đỡvề phía Vương Kiệt, đến lúc này, Vương Kiệt luôn luôn muốn quan tâm mà nhìn tình thế thể ra mặt rồi.

      Chỉ thấy Vương Kiệt trầm ổn cơ trí khoanh taytiến lên phía trước, trầm giọng : "Hiểu Thư, đến đây, đến bên cạnh ba ba." duỗi tay về phía , cho rằng ngoan ngoãn sa vào bẫycủa , dù sao cho dù là mẹ hay , ở trongấn tượng của đều là đơn thuần lại yếu đuối, hai người vĩnh viễn chỉ biết cản trở, nếu có năng lực, lưu lại hai người chỉ trở thànhgánh nặng của , thà vứt bỏ sớm, miễn chođau lòng trong thời gian dài.

      Vương Hiểu Thư nhìn , chút tình cảmnào nhìn năm giây, sau đó mặt biểucảm rời mắt , cười châm chọc.

      Vương Hiểu Thư xem qua nguyên tác, làm sao có thể biết Vương Kiệt giả tạo đến cỡnào? Sau khi nghe đám người Y Ninh đốithoại với Z, tất nhiên biết được thái độ củacô, nếu muốn cứu , tuyệt đối bày ra vẻ truy cứu trách nhiệmnhư tại, chỉ cần còn chưa buông tha , phẫn nộ, giãy giụa, chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép.

      nhìn thấy biểu cảm như vậy mặt , bỗng vô cùng hối hận, lúc trước vì sao lại lời lòng với người thực nghe, là ngu xuẩn.
      Edit: Sulli
      Chương 53

      "Hiểu Thư?" Vương Kiệt thấy Vương Hiểu Thưlạnh nhạt có động tác gì, khỏi nhănmày, nghiêm túc lặp lại cầu của mộtlần, "Nhanh chút, đến bên cạnh ba ba!"

      Có phải còn thiếu câu ba ba con haykhông? ^_^ Vương Hiểu Thư liếc mắt nhìn , chậc tiếng : " qua để bị ông giết chết sao?"

      Vương Kiệt chợt ngẩn ra, thể tin đượcnhìn , hai tay bắt đầu run run, che ngực giống như khí huyết công tâm, bộ thể thừa nhận: "Con có ý gì?!"

      "Nếu ông nghe , tôi lặp lại lần."Vương Hiểu Thư thản nhiên .

      Z vẫn nhếch môi, duy trì nụ cười đầy sức quyếnrũ này, mặt mày mang theo tự tin và ngạomạn khi bày mưu nghĩ kế, nhàn nhã đếnmột bên tựa vào thân cây, hơi thở vô cùng hòa ái dịu dàng, nhưng như thế nào cũng cảmthấy thiện ý.

      "Vương thống đốc, tại ngài biết tôi khônggạt ngài rồi chứ?" Lúc này Y Ninh bỗng nhảy ra,nhưng nếu đứng ở vị trí của ả những lờinày cũng đáng trách, cho dù là VươngHiểu Thư cũng thể gì ả, dù sao tại tận thế, gặp việc gì mọi người đều nghĩ cho bản thân trước tiên.

      Vương Kiệt thất vọng nhìn Vương Hiểu Thư: "Con làm ba ba rất đau lòng."

      Vương Hiểu Thư sao cả nhếch miệng: "Người đàn ông mà tôi sùng bái từng mộtcâu, tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, thế này: tôi muốn làm bạn đau lòng, nhưnglại càng muốn bạn thương tổn trái tim củatôi."

      Z nghe xong lời này bỗng xen mồn hỏi: "Ngườiđàn ông em sùng bái? Ai?"

      Vương Hiểu Thư trả lời: "Trần Đạo Minh a." [1]

      [1] diễn viên Trung Quốc.

      "Đó là ai, người chết sao?"

      ". . . . ." Vì sao bỗng nhiên có loại kích độngmuốn bóp chết .

      "Đủ." Vương Kiệt cắn răng nở nụ cười, "Tốtlắm, như vậy, tất cả mọi người cần cố kị gì nữa."

      "Vương thống đốc." Giải An Quân bày ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, "Ngài đừng vội, Vương tiểuthư có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ."

      "Con người thay đổi." Y Ninh nhếch miệng cười lạnh, "Cho dù là dây dưa cũng mọc dài."[2]

      [2] Dây dưa ở đây là dây ở dưa hấu khi trồng,thường bò giữa hai bụi dưa.

      Vương Kiệt có thâm ý nhìn ả cái, ả liền nhíu mày lại, rời mắt rồi im lặng.

      Vương Kiệt nhếch miệng, ánh mắt lần nữadừng ở người Vương Hiểu Thư, giống như nhìn người khác qua , giây lát sau : "Quênđi, ai có nghĩa vụ cứu người trầm mêtrong bóng tối khỏi nước sôi lửa bỏng."

      "Con người thay đổi, , Vương HiểuThư sâu sắc tán thành những lời này, cảmthấy tại mình thay đổi, nhìn những người này, loại kích động mãnh liệt muốngiết chết bọn họ.

      Sắc mặt Giải An Quân rất khó coi, nhếchmôi đứng ở góc chết giữa đám người, ngẫu nhiên nhìn Z cái, trông có vẻ vô cùng mâuthuẫn.

      Z nghe xong lời của Vương Kiệt, bước đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nho nhã lễ độ hỏi:"Tôi có thể bắt đầu chưa?"

      Vương Hiểu Thư thực ra rất hiếu kỳ người cần "Dùng tình cảm" mà Z là ai, tình đến nước này, người kia cũng nên thân rồi. nghi hoặc nhìn về phía Z cầu giải thích.

      Z vô cùng thuận theo mỉm cười bắt đầu giải thích nghi ngờ cho , nhưng trước đó, bàyra nan đề lớn cho đám người đối diện.

      Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào màn hìnhmáy tính, điều này cho thấy chuẩn bịhành động, nhưng đám người đối diện tuy cầm súng, nhưng cùng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thùng, bọnhọ sinh ra thói quen sợ hãi Z.

      Bọn họ sợ hãi là cần thiết, Z nhanh chóng kết thúc thao tác máy tính, dắt Vương Hiểu Thư lui về phía sau vài bước, áo dài trắng nhàngbay theo gió, dần dần quy về bình tĩnh.

      Nhưng mà, sau khi nó quy về bình tĩnh, rung chuyển lớn hơn xuất .

      Vẻn vẹn cây cầu bị vật thể phá hủy từ dưới lên , bụi mù quấn quanh bùn đấtvà đá vụn quấy nhiễu hình ảnh, Vương HiểuThư đứng ở phạm vi an toàn cùng Z, lần đầutiên cảm nhận được vô cùng ràng, người đànông bên cạnh thiên tài.

      Lần đầu tiên phát , Z là thiên tài siêu cấp có những gien hoàn mỹ nhất địa cầu.

      rời mắt đến người , mỉm cười nhìn chằm chằm người máy màu bạc dần dầnhiện lên trong bụi mù, đắc ý quay đầu hỏi :"Thế nào? Tuy rằng chỉ dành chút thời gian,nhưng hiệu quả có vẻ tệ."

      "Chỉ" dành chút thời gian?

      Vương Hiểu Thư bội phục sát đất, tất nhiên tốt, phản ứng của làm Z vô cùng hài lòng, nhìn người máy chiến sĩ mà mình thiết kế vững vàng đứng mặt đất, sau khi đứng vững dù là tạo hình hay độ cao đều là vô cùng. . .

      "Megatron sao?" Vương Hiểu Thư ngạc nhiên hỏi.

      Khóe miệng Z giật giật, thề thốt phủ nhận: "Đólà cái gì? Chưa từng nghe qua."

      "Đừng đùa, đây quả thực là giống như đúc, làm theo hình dáng của Megatron phải ? thể ngờ rằng còn xemTransformers!" Vương Hiểu Thư dường như có phần sai trọng điểm, dù sao đám người đứng đối diện người máy hoàn toàn choáng váng, chạykhông dám chạy, ra tay lại càng dám, bọnhọ giống như thấy được tương lai của mình, cóchút hối hận vì sao lại làm chuyện điên rồ cùng Giải An Quân.

      Z hề muốn thảo luận vấn đề này cùng Vương Hiểu Thư, tại sao phải thừa nhậnchuyện nhàm chán như vậy, tuy rằng. . . , có tuy rằng.

      Z tiến lên vài bước, lướt qua người máy đứng phía trước nó, chiến sĩ màu bạc cung kính đứng thẳng, giọng nam điện tử trầm thấp vanglên: "Xin chào, tiên sinh."

      "Bé ngoan." Z sờ sờ. . . chân người máy, cười cong mắt nhìn chằm chằm đám người Giải AnQuân, "Còn chưa thấy phát minh mới của tôi đúng ? Tôi đặc biệt để nó ra cho các người nhìn xem, các người có đề nghị gì muốn ?" ngừng lại chút, bỗng , "Tiêu phó thống đốc, nếu còn muốn giữ lạimệnh để nhìn em của mình lại ."

      Từ đầu đến cuối Tiêu Trà đều mở miệng, im lặng đến mức kỳ quái, điểm này những người khác nhận thấy được, bởi vì cảm giác tồn tại của Z quá mạnh mẽ, vừa ra mọingười rất khó rời lực chú ý đến những ngườikhác.

      câu này của Z, trực tiếp đưa Tiêu Trà lên đầu sóng ngọn gió, mọi người vốn tưởng đó là kế ly gián của Z, nào biết chẳng những lygián, còn ly gián thành công rồi.

      Tiêu Trà tiếng, nhanh chóng đitới sau người máy, đứng sóng vai cùng Vương Hiểu Thư, khiến cho Vương Hiểu Thư có phầnkhông tiếp thụ được.

      "Đây là. . .? Khóe miệng run run hỏi.

      Z dịu dàng : "Tiêu phó thống đốc là người thức thời, mất trai, thể lạimất em quý nữa, tuy rằng còn có em khác, nhưng vị tiểu thư kia tại ở. . ." nhìn Giải An Quân, ánh mắt sâukín đầy sức quyến rũ, "Tại Ly Tử, tôi đúngkhông, X?"

      "X?" Yusuke Miyazaki nhíu mày phát ra nghivấn, dấu vết kéo ra khoảng cách với Giải An Quân.

      Thân thể của Giải An Quân là khuyết điểm lớn, có thể năng để chống lại Z, chỉ có thể dựa vào chỉ số thông minh, loại trạng tháinày nên đứng ở sau bức màn cách đó ngàn dặm, nhưng vì tính mạng của Nhạc Đào Lương, hắnkhông thể lên con đường tại.

      Giải An Quân nhìn Z, cố chịu đựng dụng cụ khống chế ngừng phá hủy lý trí củahắn, mở to đôi mắt đầy tơ máu, gian nan vềphía trước: " cho là như vậy tôi khôngcó sức phản kháng nữa?"

      "Có lẽ khá để ý an nguy của vị Nhạc tiểu thư ở Lượng Tử." Z nhìn lướt qua Tiêu Trà mộtcái.

      Tiêu Trà nhận được tin tức, có cảm xúc gì : "Nhã Nhã làm tốt chuyện cầu,đến lúc đó xin hãy tuân thủ lời hứa."

      "Tôi ." Z dõng dạc , "Cho đến bây giờ tôichưa từng làm hai."

      Vương Hiểu Thư rất muốn "Phi" tiếng,nhưng cuộc đời này có lẽ cũng có cơ hội, bởi vì đối tượng mà muốn châm chọcthật quá mạnh. . .

      Giải An Quân là người thông minh, tất nhiên sẽkhông thể nghe hiểu lời này, kinh ngạc hỏi: "Các người làm gì Tiểu Nhạc?!"

      Y Ninh tiến lên vài bước đỡ Giải An Quân đanglảo đảo, Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt nhìnnhau ra hiệu, lặng lẽ kéo ra khoảng cách với bọn họ, tìm kiếm con đường thích hợp để thoát khỏi nguy hiểm.

      " sắp được đoàn tụ với Y rồi." Z vô cùngxấu xa cười rộ lên, "Đương nhiên, là ở dướiđất."

      Giải An Quân chợt ngẩn ra, giống như nhất thờikhông tiếp thụ được đả kích lớn như vậy, nhưnglúc này Vương Kiệt và Yusuke Miyazaki lại tiếp tục cho đả kích lớn hơn, bọn họ. . . chạy thoát.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 54

      Y Ninh khiếp sợ nhìn Vương Kiệt và YusukeMiyazaki nhanh chóng rời bằng đườngnhỏ: "Em chưa từng nghĩ rằng bọn họ là người như vậy!" Ả lẩm bẩm, "Đồng bạn đối đãi với nhau như vậy sao?"

      Vương Hiểu Thư lạnh nhạt nhìn ả: "Đó là bởi vìcho tới bây giờ người khác đều coi các người là đồng bạn, mà các người cũng như vậy."

      Y Ninh nhìn Vương Hiểu Thư, hốc mắt hơi đỏ lên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì có đượchết thảy?"

      Đúng vậy, hết thảy vốn nên là của ả, nếu phải Vương bánh bao đổi linh hồn, biết trướctình tiết, còn có bàn tay vàng mở lớn là Z. . .Nhưng mọi việc đều xảy ra, này đó còncó tác dụng gì?

      Vương Hiểu Thư để ý ả, tại chỉ quan tâm đến vấn đề của Giải An Quân, dù sao và Z ra từ cùng phòng thí nghiệm, còn từng động tay chân với dụng cụ chế trong cơ thể Z, thể bỏ qua.

      Lúc này Giải An Quân suy nghĩ cẩn thận hết thảy, chỉ số thông minh của cần đề cập đến, cho nên dù Z tỏ vẻ gì cũng biết hôm nay mình hẳn phải chết thể nghingờ.

      Nhưng mà, có người cho dù chết, cũng khôngmuốn cho bạn thoải mái.

      Vẻ mặt Giải An Quân bỗng trở nên vặn vẹo, biết gì đó với Y Ninh, biểu cảm của Y Ninh luống cuống, giống như vô cùng khổ sở, kháng cự lắc đầu với .

      Giải An Quân vỗ vỗ tay ả, gì nhiều,chỉ dùng ánh mắt cho ả quyết tâm của ,Y Ninh im lặng hồi, bỗng xoay người chạy theo hướng ngược lại với Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt, lựa chọn của ả vô cùng đặc biệt.

      Vì tranh thủ thời gian cho Y Ninh, Giải AnQuân bước về phía Z: "Tôi sống cho tới hômnay, là trộm đến rồi." nhếch miệng, cườithật tà ác, "Nếu Tiểu Nhạc có hi vọng,tôi sống cũng có ý nghĩa nữa."

      tới gần Z, Z hoàn toàn thèm để ý,vốn có ý định lùi về sau, thản nhiên chờhắn, càng có chút ý định muốn đuổi theo Y Ninh, trước mắt trừ bỏ Giải An Quân mới là việc cấp bách đối với Z.

      "Tôi biết luôn luôn muốn bức tử tôi, tồn tạicủa tôi là chỗ bẩn của , thể chấpnhận có cá lọt lưới dưới tay mình, hơn nữa con cá này còn uy hiếp đến an nguy của ." Giải An Quân cười tự giễu, "Tuy rằng nóira, nhưng tôi biết cũng sợ, là kẻ biếnthái, biết , Z?"

      biết là khóc hay cười:" muốn nhìn tôi tuyệt vọng thống khổ, nhìntôi hối hận vì sao lúc trước lại chạy trốn, anhmuốn cho tôi hiểu chỉ có cái chết mới là giải thoát."

      Z lạnh nhạt nghe xong, gật đầu: "Anhthật thông minh, đây là chỗ đáng giá duy nhấttrên người làm tôi hơi chút để ý, nhưng tríthông minh của hữu hạn." nhìnđồng hồ, " đến giờ rồi, còn muốn làm chútviệc giúp Tiêu phó thống đốc, cho nên hãy chào tạm biệt ."

      "!" Giải An Quân hô to trước khi Z ra tay,giống như mất tất cả sức lực, đứng nổi nữa, hầu kết lồi ra, có thứ gì di chuyển trong đó, hẳn là dụng cụ khống chế.

      Ngay cả giọng của cũng như bị bóp méo: " nghĩ rằng tôi có cáchnào thương tổn đến sao? quá tự phụ, Z."

      Giải An Quân cười rộ lên cách lập dị, té mặt đất : "Căn nguyên khiến tôi thốngkhổ là , mà căn nguyên khiến thống khổ chắc chắn là tôi, tôi biết rằng bằng bản lĩnhcủa có thể lấy ra dụng cụ khống chế, chonên. . ." há to mồm, hàm răng đầy máu,"Chờ coi , tôi cho nếm thử đau khổ hôm nay của mình, ngày nào đó, thể rời khỏi người trong lòng, nhìn ngườitrong lòng chết trước mặt mình, hoặc là. . . Tự tay giết người mình nhất."

      rời mắt về phía Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị khiếp sợ, có ngụ ý : "Tuy rằng tôichết, nhưng chỉ cần còn sống giây, tôi tuyệt đối để tốt hơn."

      Đây có lẽ là lời cuối cùng Giải An Quân muốnnói, ra cuối cùng, gục xuống đất, mất sinh mệnh.

      Yết hầu của vỡ tan, có thứ gì đó nhảy ra, bắn vài cái, dừng ở bên cạnh giày da của Z.

      Z dùng mũi giày đá dụng cụ khống chế đầy máusang bên, quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư và Tiêu Trà: "Diễn đẹp mắt sao?"

      Tiêu Trà giống như khinh thường bình luận, lạnh lùng quay đầu , chữ cũng chưa .

      Vương Hiểu Thư hơi há mồm nhưng phát ra tiếng, cảnh tượng vừa rồi rất rungđộng, cũng chỉ có loại tâm lý như Z mới có thể lạnh nhạt như vậy. . .

      Z cũng chưa gì, về phía trước vài bước như muốn đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nhưng được nửa dừng lại, mày nhíu chặt, trong con ngươi đen nhánh có tia sáng đỏ mỏng manh.

      "Tuy rằng tôi chết, nhưng chỉ cần còn sốngmột giây, tôi tuyệt đối để tốt hơn."

      Lời lúc trước của Giải An Quân còn vang bên tai, Z hít thở sâu hơi, cố gắng bình ổnlại trái tim đập dồn dập, nhưng dù làm thế nào cũng có tác dụng, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ mạnh, nhanh chóngnhảy lên với tốc độ thể tưởng tượng nổi,trong mạch máu như có thứ gì sắp chui ra, vôcùng nguy hiểm.

      Z lui về phía sau, nhìn Vương Hiểu Thư với ánh mắt đáng tiếc, cách xa ít nhất mười mét, sau đó thở dài.

      cảm thấy tại mình vô cùng chật vật, thậm chí cảm thấy cả đời mình chưa từng mất mặt giống như lúc này. biết thân thể mình có vấn đề nghiêm trọng đến mức thể ởlại đây nữa, có khả năng giải quyếtvấn đề này trong thời gian ngắn, ở lại đây chừng tự tay giết chết Vương Hiểu Thư giống như lời của Giải An Quân, đến lúc đóhết thảy còn cách nào bù lại, nhưng. . .

      Dù vậy, vẫn rất muốn ở lại, chẳng sợ giốngnhư con chuột chui rúc trong cống rãnh nhìn qua song sắt rỉ, cũng muốnrời khỏi.

      "Tiêu Trà." Z bỗng , nhìn lướt qua VươngHiểu Thư, "Mang ấy , đến nơi an toàn,tôi đưa em hoàn hảo có việc gì đến trước mặt , nếu về sau chỉ có thể đốt chút tiền giấy vào giờ này hàng năm cho ta, nếu khi đó còn sống."

      Tiêu Trà hơi sửng sốt, nhíu mày: " có ý gì?"

      Z để ý , nhanh chóng với Vương Hiểu Thư nhìn ra manh mối: "Đừng tới tìmanh." xoay người, gió thổi bay góc áo dài trắng, bóng dáng của nhanh chóng biếnmất ở thảm thực vật dày đặc.

      Vương Hiểu Thư muốn đuổi theo , nhưng người máy vẫn đứng im bỗng động đậy, nó chắn trước mặt , , "Xin nghe theo tiên sinh, phu nhân."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư biết hình dung cảm xúc lúc này của như thế nào, tóm lại côthật vô cùng. . . Vô cùng mất hứng!

      "Nghe ngươi đại gia!" [1] Vương Hiểu Thư phẫn nộ vượt qua nó, vọt vào trong rừng cây, cách đókhông xa dường như có tiếng đánh nhau, tăng tốc độ chạy lên phía trước, rốt cuộc chạy tới nơi đó kịp thời, thấy được hình ảnh vôcùng khó hiểu.

      [1] Mắng người nào đó đại gia, tương đươngmắng bát đại tổ tông của đối phương.

      Ba người Z, Yusuke Miyazaki, Vương Kiệt đứng thành vòng, Yusuke Miyazaki đứng rất gần Z, trạng thái của Z vô cùng hỏng bét, ánh mắthắn đỏ ngầu, súng tay bị nắm chặt, Vương Kiệt trúng phát súng, ngồi phịchdưới đất thở dốc kịch liệt.

      "Hiểu Thư?!" Vương Kiệt giống như thấy cứutinh , "Nhanh chút, mang kẻ điên này !"

      Tiêu Trà vì câu trước khi rời của Z mà thể chạy theo Vương Hiểu Thư, lúc này thấy Vương Hiểu Thư muốn đến bêncạnh Z, khỏi bất đắc dĩ giữ lại: "Cônhìn cẩn thận xem, rất bình thường, tại lên có khi bị bắn chết."

      Yusuke Miyazaki khó khăn giằng co với Z, nếu phải nhân cơ hội chế trụ cổ tay nắmsúng của Z, chỉ sợ tại bọn họ đều bị Z giết sạch, tuy rằng đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho tới bây giờ cũng chỉ đè lại Z chưa đếnmột phút, nhưng chịu được nữa.

      Đôi tay của Z vô cùng thích hợp để đánh đàn dương cầm, nhưng nó lại có thể dễ dàng cướp đisinh mệnh của mọi người.

      Vương Hiểu Thư rất muốn khóc, bộ dáng nàycủa Z làm cho lòng vô cùng khó chịu, cắnmôi dùng sức đẩy Tiêu Trà: "Tôi tự có chừngmực, kệ tôi." để ý ngăn trở tiếnlên, với Yusuke Miyazaki, " đè lại , phút là được rồi."

      Yusuke Miyazaki hiểu nhìn , khôngđể ý , nhanh chóng tiến lên đoạt súng trong tay Z, sau đó tập trung tinh thần dùng sức đập xuống gáy , công kích có chứa dị năng làm con ngươi Z chợt lóe, nhắm mắt lại đình chỉ chống cự.

      Vương Hiểu Thư nhanh chóng kéo vào lòngmình, lùi về sau vài bước kéo ra khoảng cách với mọi người, giơ súng lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Còn sống rời , hoặc là chết tại đây, các ngườitự chọn."


      Yusuke Miyazaki sững sờ nhìn , giống như thể tiếp thụ nổi biến hóa nhanh chóngnhư vậy, suy nghĩ lúc lâu, ánh mắt phức tạp nhìn cái, mình rời trước.

      Tiêu Trà nhíu mày : "Tôi làm hạimọi người, nhưng tôi phải chờ tỉnh lại, hỏirõ tình huống của Nhã Nhã rồi ."

      Vương Hiểu Thư lườm , thèm đếm xỉa, nhìn về phía Vương Kiệt: "Còn ông?"

      Vương Kiệt đăm chiêu nhìn Z, bỗng nở nụ cười: "Hiểu Thư, con nghĩ rằng vì sao ta lại là cha củacon?"

      Vương Hiểu Thư hơi nghi hoặc, nhưng giâysau liền hiểu ý tứ của , rất nhiều quânmai phục của Lượng Tử tập kích từ bốn phía, kịp suy xét, nhanh chóng nổ súng xử lý đám người, súng giật làm tay run lên.

      "Con còn có bao nhiêu đạn?" Vương Kiệt ôm vết thương ở vai, cười lạnh, "Con có thể chống lại nhiều người như vậy?"

      Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn : "Ông người cha sao?"

      Vương Kiệt sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp,chỉ thấy Vương Hiểu Thư trực tiếp ném súng đãhết đạn , tay ôm lấy Z, dùng cách thức khó có thể tưởng tượng, tay xử lý tất cả binh lính Lượng Tử muốn tiến lên bắt sống tù binh, việc này phải cảm tạ Z, dị năng cho dùng rất tốt, nhanh chóng, trí mạng, hơn nữa vô hình.

      Vương Kiệt nhanh chóng quyết định, cao giọng : " cần lưu người sống, trực tiếp giết sạch!" Dù sao bọn họ chết có thể niêm phong phòng thí nghiệm để tìm vật cần, chỉ cần Z chết là được, chỉ cần chết. . .

      Đáng tiếc, Z nhất định chết được, tuy rằng Vương Kiệt hạ mệnh lệnh để lạingười sống, nhưng quá chậm, lòng tham của làm mất cơ hội thắng lợi tốt nhất,người máy Z chế tạo chạy tới, dễ dàng tiêu diệtđám ô hợp này, nâng Z và Vương Hiểu Thư vào trong buồng điều khiển, chuyển thành trạng thái phi cơ chở bọn họ, nhanh chóng rời khỏi.

      Vương Kiệt núp trong bụi cỏ, ngơ ngác nhìn thứ này bay , vẻ mặt chăm chú mà khát vọng.

      Nếu thứ kia nghe lệnh . . .
      Edit: Sulli
      Chương 55

      Cho đến khi bị nhét vào khoang máy, VươngHiểu Thư mới lấy lại tinh thần, sững sờ đến phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lại nhìn Z hôn mê, an ổn nằmtrên giường giải phẫu, phía dưới lót đệm êm ái, bộ dáng ngủ say trông vô hại hơn khi tỉnh.

      Vương Hiểu Thư thở phào nhõm, lau quệtcái trán đầy mồ hôi, xoa bàn tay đau nhức rồi trở lại bên người , ngồi ở bên cạnh, muốn thử đánh thức , giọng cứngnhắc quen thuộc vang lên: "Phu nhân, xin hãy trói tiên sinh lại."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn xung quanh: "Cái gì?"

      "Dưới giường giải phẫu có ngăn kéo, bên trong có thứ ngài cần." Giọng máy giải thích.

      Vương Hiểu Thư mở ra, quả nhiên thấy băng keo y tế và loạt đồ có thể dùng để cố định người bàn phẫu thuật.

      ". . . Có ý gì?" nhíu mày hỏi.

      thanh vang lên: "Tiên sinh từng , nếuthân thể lại xảy ra tình huống như hôm nay,liền trói vào giường giải phẫu, đượccho bất cứ chỗ nào, cho đến khi khôiphục lý trí mới thôi."

      Vương Hiểu Thư lấy công cụ ra: " khi nào?" Dừng lại chút, " có tên sao? Tôi nên xưng hô với như thế nào?"

      Giọng máy dường như chần chừ chút, :"Tất cả tin tức đều là tiên sinh ghi vào trình tự của tôi, vấn đề thứ hai của ngài có đáp án ở trong trình tự."

      "Ừm. . ." Vương HIểu Thư đứng dậy, nhìn Z nằm giường, trong lòng rất khó chịu, thuận miệng , "Vậy gọi là Megatron ."

      "Được, ghi lại."

      ". . . . ." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, thay đổi tư thế của Z, chỉnh lại áo sơ mi có phần xộc xệch của , vừa làm vừa nhịn được mà xoa mặt .

      đẩy ra tóc mái hỗn độn trán , nhìnkhuôn mặt tuấn tú lịch , cánh môi mỏng manh, nhịn được thở dài.

      Quả nhiên vẫn làm được người tốt, lòngngười hiểm ác, chẳng phải tất cả mọi người đềuyêu hòa bình, giống những người mà gặp,thậm chí ngay cả đạo đức cơ bản cũng khôngcó, vì sao phải mang lòng áy náy với bọn họ?Dù sao thế giới này hề tốt đẹp, có nhiềubánh hỏng từ trời rơi xuống cũng liênquan đến , chỉ cần người mà để ý có việc gì là được.

      Trong lúc Vương Hiểu Thư suy tư, bốnphía giường giải phẫu bỗng bắn lên bốn hình cung chế trụ cổ tay và cổ chân Z, cần nghĩ cũng biết là Megatron làm.

      "Phu nhân, tiên sinh sắp tỉnh, xin ngài cách xa chút, trải qua tính toán của tôi, bốn mét là khoảng cách an toàn."

      . . . là, nghe loại xưng hô và loại lời thoạinày, lại liên tưởng đến diện mạo người máy, cảm giác là rất kỳ quái.

      "Nếu tôi ở lại bị thương sao?" Vương HiểuThư giọng hỏi, nhưng cần Megatrontrả lời , bởi vì Z mở mắt ra.

      Trong con ngươi đen nhánh của có ánh đỏmỏng manh chảy xuôi, môi mỏng mím lại cách gợi cảm, mặt biểu cảm nhìn lên , ánh mắt xa lạ, bên trong chút cảm xúc, cho dù là trầm và sát khícũng có.

      "Phu nhân, xin lùi về sau."

      Tiếng nhắc nhở lần lượt vang lên, nhưng VươngHiểu Thư lại có cách nào rời , bằngthân thể nhoi này của , dù chơi côngnghệ cao, nhưng chẳng lẽ có thể trở nên lực đạivô cùng? Dụng cụ khống chế dù có phóng ra bệnh độc gì đó, cũng tuyệt đối phải bệnh độc làm mạnh hơn, hẳn là bệnh độc cótính hủy diệt mới đúng.

      " còn gì với ? , là viết cái gì trong trình tự? Ví dụ như làm thế nào để giảm bệnh của ?" Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa của Z, vẫn nằm im, ngẫu nhiênchớp mắt cái, có hành động gì.

      Megatron im lặng lát, hẳn là tìm tư liệu, sau đó : "Sau cánh cửa màu trắng cách phòng điều khiển ba mét, dựa theo tiến độ đếnxem, thuốc chữa tiên sinh nghiên cứu chế tạo còn chưa hoàn thành."

      nghiên cứu? Vương Hiểu Thư nhíu mày, đứng dậy lùi về sau vài bước, bởi vì Z bắt đầu vùng vẫy, hơn nữa lực lượng từ vừa bắt đầunếm thử biến thành giãy giụa vô tri giác.

      nhìn cổ tay bị trói đỏ, đành lòngquay đầu .

      "Chỉ có thể chờ thôi sao?" biết là hỏi người khác hay hỏi mình, nghĩ lát rồi đếncạnh , cùng bốn mắt nhìn nhau, bắt buộcmình phải bình tĩnh, "Đừng nhúc nhích, nhìn em, có biết em là ai hay ?"

      Z từ từ dừng lại động tác, chuyển mắt về phíacô, tóc mái của buông trước mắt, ánh mắtmàu đỏ có phần dọa người, nhưng điều này ảnh hưởng đến tuấn của ,Vương Hiểu Thư biết mình nên nghĩ vậy vào lúc này, thế nhưng. . . mẹ nó gợi cảm a, đàn ông xấu phụ nữ thương,những lời này đúng!

      "Hiểu Thư." Z nhếch miệng, giọng trầm thấp vang lên, nghe thấy như vậy, VươngHiểu Thư bỗng rơi lệ.

      "Xem như có lương tâm." xoa xoa đầu , vò rối tóc , hề tức giận chútnào, dịu dàng cách kỳ lạ, "Hiểu Thư, cởitrói giúp ." nhìn qua cổ tay và cổ chânbị trói.

      Vương Hiểu Thư gật đầu, định tìm chốtmở, liền nghe thấy Megatron : "Khôngđược!"

      Vương Hiểu Thư ngớ ra: "Vì sao?"

      "Đó là trang bị cảm ứng, nếu chỉ tiêu cơ thể tiên sinh phù hợp với chỉ số trước đây đặt ra, hệ thống tự động mở ra, nếu . . ." Megatron còn chưa xong, Vương Hiểu Thư bỗng cảm thấy trận gió lạnh thổi từ phía sau, hương vị quen thuộc của Z đập vào khứugiác của , cổ của bị cắn mạnh hề lưu tình.

      Vương Hiểu Thư kêu đau tiếng, nhanh chóng lùi về sau, nhưng dường như đãkhông có lý trí, vốn biết mình làmgì, cắn rất mạnh, cho nên dù rời rất nhanh, cổ vẫn bị cắn chảy máu.

      Máu ấm áp chảy xuôi từ cổ xuống đồ phònghộ màu trắng, Vương Hiểu Thư chật vật úp người mặt đất, thở hổn hển lát, hai tay chống đất nhìn Z, biểu cảm so với thìcàng phức tạp.

      Khóe miệng Z ràng có vết máu, thậm chílè lưỡi liếm liếm, Vương Hiểu Thư bất đắc dĩxoay đầu, đứng lên về phía phòng điều khiển, cũng để ý , giống như để ý việcbị cắn cái.

      "Chỗ nào có quần áo tắm rửa? Thuốc và băngvải có trong phòng điều khiển chứ`? Tôi có cầntiêm vắc xin phòng bệnh gì hay ? Bị mộtcon mèo cắn cũng có thể bị bệnh dại." Vương Hiểu Thư có chút nhụt chí, vừa vừa thầm.

      Megatron nghiêm túc : " cần thiết,trong thân thể ngài có vắc xin phòng bệnh."

      ". . . . ." là người cái gì cũng làm được,nhưng rốt cuộc làm khi nào?

      Vương Hiểu Thư mở cửa phòng điều khiển, nhẹnhàng đè lên miệng vết thương cổ, ở phòngđiều khiển có diện tích lớn tìm được băngvải và thuốc trị thương, ngồi ghế dựa, soi gương cẩn thận bôi thuốc, thuận miệng hỏi: " như bây giờ, tôi cũng thể khôngquản . Tôi có thể làm cái gì? tại chúngta đâu? bay lâu như vậy sợ tốn xăng sao?"

      ". . . Năng lượng mặt trời."

      Ừm, cũng đúng, năng lượng mặt trời trởthành nhiên liệu chủ yếu trong tương lai, điều này được tiên toán từ lâu.

      "Vậy tôi có thể làm gì?"

      "Nếu ngài nhất định phải làm gì đó, vậy chút chuyện giữa hai người với tiên sinh , có lẽ có thể giúp ý thức của khang phục."

      . . . chút chuyện giữa bọn họ? Giữa bọn họ dường như có kỷ niệm gì rất tốt đẹp,bọn họ ở cùng nhau ngoại trừ xử lý chuyện râu ria, . . .

      "Chẳng lẽ muốn tôi tự thuật về sinh hoạt tình dục cho sao?" Khóe miệng Vương Hiểu Thư run rẩy, .

      Megatron hổ là máy móc, thấy có gì bất thường, hơn nữa còn nghiêm túc trả lời vấn đề này: "Theo nghiên cứu khoa học, mỗi tuần sinh hoạt tình dục hai lần là cách tốt nhấtđể giải tỏa, ít tốn thời gian sức lực lại bớt lo."

      . . . hổ là thần khí mà Z chế tạo, ngay cảtính cách và ngũ khí đều giống như đúc.

      Vương Hiểu Thư cột chắc băng vải, nhìn đồphòng hộ loang lổ vết máu, còn chưa mở miệnghỏi, Megatron : "Trả lời vấn đề ban đầu của ngài, quần áo tắm rửa đặt ở tủ trong tường ởphòng điều khiển."

      Phòng điều khiển này tuy diện tích rất nhưng cái gì cũng có, Vương Hiểu Thư đếncạnh tủ trong tường, mở cửa tủ ra, bên trong vẫnlà áo dài trắng, trong áo dài trắng là áo sơ mi và quần tây, phía dưới quần tây bày giày da chỉmột kiểu dáng, nội y và tất.

      Vương Hiểu Thư lấy bộ xuống, bỏ áo dàitrắng và áo sơ mi ra, cởi áo khoác của mình, chỉ mặc nội y khoác lên áo sơ mi của Z, lại phủthêm áo dài trắng, như vậy là có thể biểu diễn được rồi.

      có phần quẫn bách vén tay áo lên, cởi giày chân ra phòng điều khiển, thảm lôngxù dưới dất làm chân ngứa ngáy, vừa ra liền thấy Z ngừng muốn ngồi dậy, cổ tay và cổ chân bị khung trói mài đến rách da.

      "Đủ!" Vương Hiểu Thư thể nhịn được nữa chạy tới, vô cùng có khí thế quát lớn,"Dừng lại!"

      Z dường như ngờ hung dữ như vậy, theo bản năng dừng lại động tác, hiểu nhìn , giống như quen biết.

      Vương Hiểu Thư cười nhạt : "Làm gì a, bàyra bộ dáng này là muốn làm em áy náy sao? biết em sao? Vậy em làm nhớ lại em là ai." Tay đè lên ngực , giườnghẹp có vị trí cho người thứ hai, cho nên chỉ có thể giạng chân ở bụng .

      cúi đầu, cong khóe miệng dịu dàng , "Em đặt toàn bộ dũng khí vào việc làm vui vẻ, được có chuyện gì, nếu emcũng sống nổi." Hốc mắt hơi nóng lên, xong lời này liền nhào vào lòng , dường như để ý lại cắn , nhưng cũng làm như vậy.

      Z yên tĩnh trở lại, nằm dưới người , da thịt mềm mại của dán vào người , lông mi dài dài ngẫu nhiên xẹt qua cổ , hô hấp ấm áp và cảm giác ngứa ngáy làm thân thể dần dầnbình tĩnh.

      Chịu đựng, từ này ngừng lên trongđầu , nhắm nghiền mắt, cố gắng ổn địnhhô hấp, mặc dù sóng to mãnh liệt trong lòng đãgiày vò đến mức khiến đầu ngón tay của hắnđều khắc vào trong lòng bàn tay, nhưng phải chịu đựng. Bởi vì nếu nhịnđược, làm ra chuyện thể tưởng tượng khiến mình hối hận.

      Trói buộc giường giải phẫu biến mất,Vương Hiểu Thư thấy vậy lập tức ngồi thẳng, tóc đen dài xõa tung ngang vai, ngẫu nhiên có vài sợi buông xuống, ái muội xẹt qua môi Z.

      Z mở mắt, trong đôi mắt mỏi mệt tuy vẫn đầy tơ máu, nhưng ánh đỏ quỷ dị biến mất, xem ra lý trí tạm thời trở về.

      "Hiểu Thư." Lúc này khi gọi tên , cóthể tin tưởng lòng mình bị bóp thành hình hồ lô.

      " tỉnh?" Vương Hiểu Thư kích động ôm mặt , năng lộn xộn, "Đúng, như vậy hẳn là thanh tỉnh, nhưng có thể kiên trì bao lâu?Có thể rời khỏi cái giường này sao? Vạn nhấtmất lý trí làm sao bây giờ? rời khỏiđây em giữ được, cắn chết em làm sao bây giờ?"

      Z chuyển mắt qua vết thương cổ , chẹp miệng, : " ."

      "." Vương Hiểu Thư khóc ra nước mắt,"Vừa rồi . . ."

      " có lần thứ hai." nhấn mạnh, trênmặt toát ra vẻ tự mình ghét bỏ tiêu cực.

      Vương Hiểu Thư thầm nghĩ tốt, vội :"Cho dù cắn chết em em cũng để ý."

      Z chỉ nhàn nhạt nhìn , cũng giống như tin lời .

      Vương Hiểu Thư sốt ruột, trong giọng khôngkhỏi dẫn theo khẩn cầu và nghẹn ngào: "Emnói nghiêm túc." xoa mặt , "Em rất nghiêm túc trong việc làm vui vẻ, mau chóng khỏe lên , đây là chuyện em muốn làm nhất khi còn sống."

      Z hơi sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười, ôm eo côkéo vào trong ngực mình, hôn lên môi , thìthào : "Nếu lại nổi điên, em liền cởi sạchquần áo đứng trước mặt ."

      ". . . Ừm. . . Vì sao?"

      "Bởi vì như vậy có tâm tình mà nổi điên rồi."

      ". . . . ."

      " chỉ muốn. . ." còn chưa xong,Megatron bỗng xen vào, "Tiên sinh, xin ngài nắm chặt thời gian, thừa dịp thân thể còn bình thường, lập tức đến phòng điều khiển hoànthành công đoạn chế tạo thuốc chữa cuối cùng."

      ". . . . ." Z nắm chặt tay, nhếch môi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chờ thêm đoạn thời giansau, nhất định phải biến nó thành phế thải.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 56

      Tuy rằng rất tình nguyện, nhưng Z vẫnđến phòng điều khiển hoàn thành bước chếthuốc tạm hoãn cuối cùng theo nhắc nhở củaMegatron, đây là chuyện quan trọng nhất hiệntại, nếu có thể xảy ra việc làm đến mộtnửa có vấn đề, dù sao đó là đọan thời gian ngắn.

      Vương Hiểu Thư thấy Z đen mặt vào phòng điều khiển, khi đẩy cửa lộ ra vết máu bầm cổ tay, đồng hồ kim loại ngẫu nhiên sát qua dathịt, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy đau thay , nhưng lại giống như có việc gì, mặt biểu cảm ngồi lên ghế, lấy dụng cụ bắt đầu làm việc.

      Vì thế nhàng tiến đến bên cạnh , vỗvỗ vai , vẻ mặt thành khẩn : "Có thời giansao?"

      "Sao vậy?" Z híp mắt nhìn , ý vị sâu xa , " cần lo lắng, để em đợi lâu."

      Vương Hiểu Thư bị lời của làm sửng sốt,thẫn thờ lát, thấy như vậy, cho rằngcô mất hứng, cúi đầu hôn lên môi cái, Vương Hiểu Thư bỗng đứng thẳng lên, che miệng khôi phục thần trí. . .

      cho rằng là vội vã muốn lên giường với chứ!? Trong đầu có thể nghĩ đến việc đứng đắn sao!

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, trực tiếpkéo tay cởi đồng hồ xuống.

      Z giương mắt nhìn, muốn lại thôi, nhưng khi thấy cổ tay của mình hiểu được ý của ,nhất thời nuốt về tất cả những lời muốn .

      Quên , tuy rằng đây phải đồng hồ bìnhthường, nhưng nếu quan tâm , vậy đểcho đeo hồi là được.

      "Đeo xong nhớ trả lại ." nghiêm túc nhắc nhở.

      Vương Hiểu Thư định đặt vào trong túi, chờmiệng vết thương cổ tay tốt chút rồi trả lại, nhưng như vậy, liền ma xui quỷ khiến đeo đồng hồ lên cổ tay: "Ừm, được,có ý nghĩa kỷ niệm gì sao? Nhìn có vẻ để ý, tắm rửa ngủ cũng rời khỏi người."

      Z cũng quay đầu lại, nhìn máy tính hỏi : "Làm sao em biết tắm rửa ngủ cũng rời khỏi người, lúc tắm rửa em cũng có mặt."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư nghẹn lời, có lẽ là kiểudáng đẹp mắt nên thích , cũng để ý, sang chuyện khác, " ra em rất thắc mắc, thứ này của có mạng sao?" chỉ vào máy tính.

      Z nhìn lướt xung quanh, bưng lên cốc cà phê đen còn bốc hơi nóng bàn, vừa uốngvừa : "Mạng bên trong là của riêng ."

      Vương Hiểu Thư mười phần quê mùa nhìn càphê trong tay : "Ở đâu vậy? Vừa rồi còn thấy đâu?"

      Z liếc xéo cái, nhàn nhạt : "Viết trong trình tự, , nó chuẩn bị."

      "Nó? Ừm, Megatron sao?"

      ". . . Em đừng đặt bừa tên cho nó, nếu biết cho em quyền hạn giọng rồi." Z mặt hối hận, buồn bực vì cứ trêu ghẹohắn.

      Vương Hiểu Thư chớp mắt theo dõi thaotác của , tuy rằng phức tạp và khó hiểu,nhưng ít nhất còn có thể nhớ kĩ trình tự, như vậy đến lúc đó dù ở hoặc có cách tự hoàn thành, còn có thể giúp mộtchút.

      Chủ yếu là, thực ra sợ nếu lại phát bệnhmà biết cách trị.

      Z chỉ cảm thấy có ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn , cố nén cả người nổi da gà mà quay đầu nhìn lại, cảm thấy nếu mình quay đầu chính là chột dạ. . . Thực ra ngay từ đầu hắncũng dám nghĩ rằng Vương Hiểu Thư ở lại với , tất cả kế hoạch của , bao gồmviệc ở lại, cũng bao gồm việc rời .

      Nếu lúc đó cùng Tiêu Trà, vậy thìcó lẽ tỉnh nhanh như vậy, ý thứcchiến thắng tâm trí hỗn loạn nào có dễ dàng? Dùsao phải thần, nếu cũng trúng chiêu hạ lưu này.

      Z vừa thao tác vừa thấp giọng : "Em xem cũng được, chừng ngày nào đó có tác dụng." Dường như rất kiên định, quay đầu nhìn , "Bằng chỉ số thông minh của em, chỉ nhớ kĩ những bước cơ bản cũng có thểchứ?"

      ". . . Mau làm , làm xong rồi lại ." Vương Hiểu Thư đưa ra câu trả lời hề liên quan.

      Z cũng gì nữa, khóe miệng nhếch lên,cũng biết là cười nhạo hay cười nhạo mình, nhanh hơn động tác, nhanh chóng hoàn thành các bước chế thuốc, ngẩng đầu uốnghết, sau đó thuận tay ném ống nghiệm sang bên, xoay người ôm lấy .

      "Làm xong rồi." khàn giọng .

      Vương Hiểu Thư cứng người chút, "Ừm" tiếng đẩy ra: "Có hơi nóng, đừngđứng gần em như vậy. . ."

      "Chậc, còn lời trái lương tâm." Z cố gắngchậm lại giọng điệu, đè giọng vô cùng thấp, giọng vô cùng gợi cảm, "Lại tiếp, trước đây thời gian có được em là 24:00 đến 23:00 giờ buổi tối ngày hôm sau, ngày có giờ ở bên cạnh em. Nhưng mà hiệntại. . ." lùi lại nhìn , xoa xoa tóc dài của , cảm khái , " tại có lẽ cần bắt đầunghỉ ngơi giống như người bình thường, như vậythời gian có được em liền giảm xuống buổi sáng 6:00 đến buổi tối 8:00 giờ mỗi ngày."

      ". . . có thể dậy muộn chút, em có ý kiến." Vương Hiểu Thư đỏ mặt đổi đề tài,"Chúng ta muốn đâu? Cũng thể luônluôn bay trời chứ? Tìm chỗ nào đáp xuốngđi, nếu trời mưa cũng an toàn."

      "Đứng ở đây tốt sao?" Z đứng lên, cởi áo dài trắng híp mắt nhìn , động tác cởi caravatđầy hấp dẫn, nhất định là cố ý!

      thực tế Z đúng là cố ý, dựa vào mép bàn, bày ra tư thế mà bé tám tuổi đến bà lão tám mươi tuổi đều có cách nào chống cự, chậm : " hi vọng em lại , em chỉ cần đứng bên cạnh là được rồi, mỗi lần em cố ý , đều có loại cảm giác đặcbiệt."

      Vương Hiểu Thư cho rằng muốn tỏ tình, khỏi có chút kích động, ngượng ngùng cúi đầu, hỏi theo đề tài của : "Là cảm giácgì?"

      "Đại khái là. . ." khó được có lúc có cách nào hình dung, chần chừ lúc lâu mới nhàng , "Đại khái là cảm giác bi thươngkhi sắp thí nghiệm thành công, lại bị ép rời khỏi phòng thí nghiệm."

      "Như vậy sao?" Vương Hiểu Thư thất vọng nhìnhắn, vui bĩu môi, "Xem ra em rời cũngkhông có ảnh hưởng gì lớn với ."

      "Đương nhiên lớn." Z phủ nhận, "Em xuất đầu lộ diện ở bên ngoài có ảnh hưởng rất lớn đối với , về sau em nên ."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì việc xấu trong nhà thể ra ngoài." Z bộ nghiêm túc.

      . . . . .

      Vương Hiểu Thư yên lặng xoay người ra phòng điều khiển, vừa vừa hỏi Megatron:" tại chúng ta bay đến đâu rồi? Chung quanh an toàn sao? Thời tiết như thế nào?"

      Megatron bảo trì im lặng, trả lời, VươngHiểu Thư quay đầu nhìn về phía Z, ra theo , áo sơ mi trắng hờ hững, thanh thảnbước : " đóng công năng giọng củanó."

      "Vì sao chứ?" cảm thấy vấn đề hôm nay mình hỏi có thể viết thành quyển mười vạn câu hỏi vì sao.

      Z cúi đầu cởi khuy áo sơ mi: "Bởi vì có số việc là rất riêng tư, cho dù là máy móc, cũng hi vọng bị nó vây xem."

      ". . . . ."

      "Em trốn làm gì?" Z hiểu nhíu mày lại, nhìn Vương Hiểu Thư quay đầu chạy đến cạnhgiường giải phẫu.

      Lúc này Vương Hiểu Thư quay lưng về phíahắn, lần mò ở bên giường lát rồi quay đầu lại, khóe miệng mang theo nụ cười với ý vị sâu xa: "Ai trốn? Em tìm mấy thứ mà thôi, anhsợ cái gì?"

      Z nhíu mày nhìn băng vải, còng tay và... ống tiêm trong tay . Thái dương khỏi nhảylên, có chút đau đầu xoa xoa, hỏi: "Em muốnlàm gì?"

      Vương Hiểu Thư trả lời, cởi áo dài trắng,chỉ mặc áo sơ mi nam, chân trần đứng ở đây, áo sơ mi dài qua mông, lộ ra đôi chân thon dài, da thịt trắng nõn và màu áo sơ mi sạch hòa hợp cùng chỗ.

      "Làm chuyện thích làm." cầm còng tayđi tới, vừa vừa hỏi, "Thành phần của thuốc tạm hoãn và thao tác trình tự, vẫn nên viếttrên giấy hoặc tồn phần trong máy tính ,em sợ mình quên."

      Z đứng tại chỗ nhìn Vương Hiểu Thư giẫm giày da của , kiễng chân ôm cổ , khẽ: "Đầu óc quá ngu ngốc, em như vậy làm giảm chỉ số thông minh trong tương lai của hậu đại của chúng ta, phải nghĩ cách. . ."

      "." Vương HIểu Thư vươn ngón trỏ đặt môi , " phải em nhớ kĩ, chỉlà. . ." tiến đến bên tai , cả người dựa vàohắn, ngửi mùi hương nam tính độc đáo người , yên tâm thở phào, "Chỉ là bởi vì mộtlát sau có thể làm chuyện rất kích thích, sợrằng nhất thời kích động mà quên chuyện quá quan trọng trước đó."

      Z nghe lời đầy ái muội này, hề cảmthấy ngoài ý muốn, người thích giống như nên là như lúc này, nhưng có vẻ caohứng quá sớm, Vương Hiểu Thư cũng dễ dàng cho nếm ngon ngọt như vậy.

      "Cho tới bây giờ em còn chưa nghe thấy anhnghiêm túc với em đâu." nhéo cổ áo ,lùi về phía sau nhìn , " chút ."

      Z híp mắt, nghi hoặc : " cái gì?"

      "Thổ lộ a." Vương Hiểu Thư nghẹn chút,nhanh chóng , "Ví dụ như em."

      ". . . . ."

      " quên ." buông tay quay đầumuốn , Z kéo vào lòng, đắc ý , "Sợrồi sao! Sợ cũng phải !"

      Tinh thần của Z vẫn tốt lắm, nhưng thấycô có sức sống như vậy cũng yên tâm khôngít, vốn còn sợ vì vậy mà trách móc , gây ra phiền toái cần thiết, như bây giờ giảm ít thời gian và tâm tư của ,nếu muốn nghe, liền thỏa mãn ,xem như thưởng cho vì "Làm phải trái".

      Chỉ nghe giọng trầm thấp mà đầy từ tính củahắn vang lên cách thành khẩn: "Thực ra em cũng biết, lần đầu tiên gặp em mà giếtem, thứ nhất là vì thân phận của em, thứ hai. . ." cố ý kéo dài giọng, thấy mắc câu mớithản nhiên , "Thứ hai chính là vì, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người có thể xem của em, tìm ra ưu điểm nào khác, mànơi này của lại nuôi người rảnh rỗi,cho nên. . ."

      ". . . Câm miệng."

      "Thế nào?" kề sát , "Em vừa lòng?"

      Vương Hiểu Thư hổn hển : ". . . nóiem cũng quá kém. . . Cho dù giống như ,em vẫn được rất nhiều người thích. . ." có phần miễn cưỡng, lo sợ đủ, nhưng cố gắng gượng, chỉ là muốn quăng hếtmặt mũi trước .

      Nhưng điểm này trúng rồi, ở trong mắt Z, tất cả nhân loại phái nam đều là tình địch củahắn, nghiến răng, cười lạnh : "Đúng vậy, em nhắc nhở , viên đạn của sắp đủ dùng rồi." Chương này H lắm nha

      Edit: Sulli
      Chương 57

      Vương Hiểu Thư bị lời của lấy lòng, hắnnói như vậy phải là ghen sao? Ghen phải là để ý rồi.

      Vì thế, vui vẻ nở nụ cười, hạnh phúc ôm eo Z, vùi đầu vào trong ngực , cố ý kéo dài giọng hỏi: "Sao viên đạn lại đủ dùng a?"

      Z hơi sững sờ, đột nhiên híp mắt cười, khóe miệng nhếch lên độ cong vô cùng xinh đẹp:"Em xem?"

      Vương Hiểu Thư cọ cọ trong lòng : "Cáigiường này quá , chỉ đủ cho nằm."

      Z ôm , cánh môi mỏng dán vào vành tai : "Có chiếc giường lớn ở phòng điều khiển."

      " cần." Vương Hiểu Thư cố nhịn cảm giác tê dại bên tai, nắm tay , kéo tới cạnhgiường giải phẫu, ánh mắt mơ màng , "Ngaytại đây."

      Z hừ tiếng : "Em có chủ ý xấu gì chứ?"

      Vương Hiểu Thư thề thốt phủ nhận: "Đươngnhiên là ! Em là có trái tim cao đẹp." kéo tay đặt tại trước ngực, hấtcằm giả ngu , " tin sờ."

      Ánh mắt Z lóe lên, híp mắt nhìn chằm chằm, tia máu đỏ trong mắt biến mất ít sau khi uống thuốc tạm hoãn, vô cùng xấu xa : " có lỗi, thái bình [1], sờ thấy."

      [1] Ngực phẳng.

      Vuơng Hiểu Thư hô hấp cứng lại, người nàyngoài miệng chê bai nhưng cái tay lại chịu thua, hai ngón tay nhàng khảy lộng đầu ngực của , mặt đỏ lên, nâng tay trực tiếpcòng tay lại: "Trước đây cũng làm vậy với em." dùng giọng trả thù , "Lần này cho nếm thử tư vị bị người ép buộc."

      còng vào cổ tay của cả hai ngườigiống như , mà là còng hết vào cổ tay ,tuy rằng cổ tay bị thương, nhưng chỉ cần động đậy, hẳn là có việc gì, dù sao. . . Thời gian cũng quá dài.

      Vương Hiểu Thư từ phía sau Z đến trước mặthắn, từ đầu tới cuối đều phản kháng,thuận theo để muốn làm gì làm, ánh mắthắn nhìn vô cùng hòa ái, nhưng nụ cười lạiđầy trào phúng, thậm chí còn chế giễu: "Mạnh miệng ai cũng được, nhưng mỗi lần kết thúc em đều còn sức lực."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư bị nghẹn lời, chần chừmột lúc lâu mới , "Lần này ."

      "Phải ?" Z khinh thường cười nhạo tiếng, nghiêng người ngồi giường phẫu thuật, quơ quơ cổ tay bị còng lại , "Em còng như vậy, phải nằm như thế nào?"

      Vương Hiểu Thư nhìn chút, cũng đúng, nhưvậy chỉ có thể đặt tay ở dưới thân, phỏngchừng rất khó chịu, lấy ra chìa khóa treo trêncổ, chuyển tới phía sau , còng tay ở phíatrước, sau đó nhét chìa khóa vào trong áo sơ mi,vừa lòng vỗ vỗ tay: " tại có thể rồi." hung tợn đẩy ngã xuống giường phẫu thuật,hai tay chống ở hai bên, giạng chân ngồi eo , cười lạnh, "Lần này cho cảm thụ chút, cảm giác vô năng vô lực biết làm sao và có cách nào nhìn thẳng."

      Ừm, biết chìa khóa ở đâu, Z bình tĩnh :"Nhìn thấy thứ mình thích phải đoạt làm của riêng ngay từ đầu, nếu đợi đến khi ăn được lại ra tay phải rất nguxuẩn sao, ai đều đoán được giây sausẽ có chuyện gì xảy ra, quan trọng là hối hận vì hành vi của mình." rũ mắt nhìnVương Hiểu Thư ra sức cởi thắt lưng của , bất đắc dĩ hỏi, "Vậy còn em? Em từng hốihận sao?"

      Vương Hiểu Thư ngẩng đầu, thẳng: "Đương nhiên, em rất hối hận."

      ". . . . ." Z biến sắc, hơi nâng người lên như muốn đẩy ra, Vương Hiểu Thư hung hăng đè tay lại, trực tiếp hôn lên môi , cạy mở cánh môi, đảo lưỡi qua hàm răng, dường như có thể nếm được mùi máu tươi và hương thuốcnhàn nhạt.

      hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn, hôn hôn rồi trực tiếp ghé vào người Z, hai tay khoát lên vòng ngực với đường cong duyêndáng của , cởi bỏ khuy áo, học theo lấy hai ngón tay kẹp lấy đầu ngực của , từ yếthầu của phát ra tiếng kêu rên, bàn tay phía dưới giật giật, giống như muốn phản kháng,Vương Hiểu Thư lập tức đè nặng hơn.

      tranh thủ thở dốc chút, cười lạnh : "Em hối hận lúc trước vì sao dũng cảmhơn chút, lãng phí nhiều thời gian như vậy.Hơn nữa, em khuyên đừng có phản kháng, hôm nay phải thua tại đây, làm gì cũngkhông có tác dụng đâu."

      Vương Hiểu Thư âu yếm xoa mặt , ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã, đến việc đôi mắt sâu của mê người đếnthế nào, chỉ cần với khuôn mặt này khiến cho người khác kháng cự được, lại càngkhông đến khóe miệng xấu xa nhếchlên, những lời độc miệng, câu nam khôngxấu nữ thương lại lần nữa được chứng thực.

      "Thực ra em cũng biết mình muốn làm thế nào." Vương Hiểu Thư cười vô cùng ngọt ngào mà hề ngại ngùng, nhưng nụ cườingọt ngào bỗng biến thành nụ cười tà ác trongphút chốc, Z nhìn mà ngây người, chỉ nghe khẽ , "Nhưng em quyết định dùng hết tấtcả những gì mà mình biết người ."

      "Tất cả. . . Những gì em biết?" Z vô cùng mờ mịt nhìn , bỗng nhiên có chút hối hận vì thuậntheo , nhưng càng nhiều là chờ mong mộtcách biến thái.

      Vương Hiểu Thư nhiều lời nữa, nhìn taybị còng của , bỗng phân vân nên cởi áo sơ mi như thế nào, lo lắng nhỡ cởi ra phản kháng, cho nên nghĩ lát rồi trực tiếp lấy kéo cắt áo sơ mi của . . .

      Z cứng lưỡi nhìn, sau lúc lâu mới : "Đâylà chiếc áo sơ mi mà thích nhất."

      " sao cả, em mua cái mới cho ." xong bỗng thấy đúng, vội vàng sửa miệng, "Ừm đúng rồi, có cửa hàng, vậy sau này em may cái mới cho ." hứa suông, đỏ mặt chút nào, cởi thắt lưng của rồi cởi quần dài và nội y, trong thờikhắc làm chủ này ngượng ngùng giảmđi rất nhiều, ngược lại là Z, vẻ mặt mất tự nhiên.

      "Được rồi." Z nghiêm túc , "Đừng nghịch."Giọng của hơi khàn khàn.

      Vương Hiểu Thư cầm lấy chỗ mẫn cảm, bậtcười : "Thân thể của cũng nghĩnhư vậy a."

      ". . . . ."

      "Thứ này vô dụng, mỗi lần chạm vào nó, nó tước vũ khí đầu hàng rồi." cười tủm tỉmxoa hạ thân của , híp mắt nhìn hai giây,nhanh chóng rời mắt nhìn trần nhà, lát sau trựctiếp nhắm nghiền mắt, có loại xúc động đếnmức tai cũng sắp dựng lên .

      " tại biết trước đây làm vậy với em khiến em bất đắc dĩ đến mức nào chưa."Vương Hiểu Thư hơi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm nơi đó của Z, hầu kết của Z chuyển động, tiếng rên rỉ đè nén phát ra, muốn ngồidậy, lại bị ấn xuống, mặt ngoài có vẻ vô cùngmất hứng, nhưng hành động vẫn tiếp tục.

      "Chơi với em ." Vương Hiểu Thư cố ý kéo dàigiọng làm nũng, "Chỉ cần để em thử xem, vềsau muốn chơi cái gì cũng được nha."

      Z mở mắt bất đắc dĩ nhìn , nhíu mày: "Màulưỡi của em khác thường, nhiệt độ cơ thể lại quácao, đừng làm loạn."

      Vương Hiểu Thư cũng phủ nhận, thẳng: " đúng rồi, tại em dục hỏa công tâm." hai lời, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, lộ ra nụ cười vô cùng ngây ngốc, vừa lòng nhìn mặt nạ lạnh nhạt của dần bị phá vỡ, nhớ lại những tri thức lúc trước, vào sâu ra cạn thực nghiệm người , thành công hầu hạ khiến tên quỷ súc với "năng lực" vô cùng trác tuyệt phải đầu hàng, hổthẹn lườm , triệt để vừa khát vọng lại vừa nổi nóng.

      "Vương Hiểu Thư." Z cắn răng gằn từng chữ, "Em nghĩ rằng đẩy em ra sao? Da mặt đừng quá dày, . . ."

      "Em biết xấu hổ rồi." Vương Hiểu Thư thở hổn hển buông ra, chất lỏng trắng ở khóe miệng làm biểu cảm của có phần mờ mịt, lau quệt chất lỏng khả nghi mũi, lẩm bẩm , "Em có thể tiếp tục sao?"

      Z bị câu hỏi của làm sửng sốt, bộ dạng nàngcủa làm thứ vừa bình ổn của lại bắt đầungẩng lên, triệt để ngây dại, mờ mịt nằm im, hai tay đặt đỉnh đầu, bộ dáng mặc ngườixâm lược như : mời ngài vui vẻ.

      Vương Hiểu Thư hít vào hơi, hương vịtrong miệng làm đầu óc và thân thể nóng, nửa quỳ cởi quần lót, tư thế được tự nhiên lại quyến rũ vô cùng hấp dẫn, nhìn về phía , thấy cầm chỗ đó của rồi từ từ ngồi xuống, con đường ướt át và dục vọng dâng trào kết hợp trong nháy mắt, hai người đều thỏa mãn thở hắt ra.

      "Thích em sao?" Vương Hiểu Thư chống hai tay bên tai , hạ thân nâng lên rồi hạ xuống, thường thường xoa mặt , lau quệt mồ hôi mỏng manh trán , " thả lỏng chút, sao lại khẩn trương như vậy, đừng nhúcnhích phía dưới, như vậy làm em rất khó chịu."

      Z lườm , bị giày vò đến mức gân xanh trêntrán lên: "Thế nào, em vui sao?"

      "Ưm. . . Ha. . . Là em hỏi trước!" nhíu mày, biểu cảm khốn khổ lại thoải mái, "Nhưng mà em có thể trả lời trước. . . A. . . Đừng có làm vậylúc em chuyện. . . A. . ." vô lực ghé vào người , động tác trái quy tắc của làm rất mất hứng, cắn môi ngồi thẳng lên đètrên người , động tác nhanh hơn giống như thi đấu, chỉ chốc lát liền đổ mồ hôi đầmđìa, áo sơ mi cũng dính vào người.

      Z khàn giọng : "Cởi áo ."

      Vương Hiểu Thư thuận theo cởi khuy áo, cởi hai cái ngại phiền, trực tiếp chui qua, vô cùng tự giác cởi áo ngực, bầu ngực lên xuống theo động tác của , chìa khóa treo cổ cũng đong đưa, thường thường đánh vào da thịt mềm mạitrắng nõn của , Z nhìn vậy, nhịn được duỗi hai tay đến trước ngực , động tác tuy bịcòng tay hạn chế, nhưng vẫn có thể chơi đùa vỗ về nơi mềm mại.

      biết màn ái muội thậm chí có phần phóng đãng này kết thúc khi nào, Vương Hiểu Thư chỉ nhớ sau đó Z trực tiếp túm lấy chìa khóa còng tay, cởi ra trói buộc, xoay người đè xuống,làm lại lần những chuyện thí nghiệm người , bao gồm nơi tư mật của phái nữ, hắncũng dùng chỗ mềm mại nhất phục vụ cho .

      Kết quả, Z cười nhạo ôm , ghé vào tronglòng , hai người nằm chiếc giường đơn chật hẹp, nghe thấy khinh thường : "Biết ? Vô dụng nhất phải nó." có ngụ ý nhìn nơi ái ân phía dưới của hai người,thản nhiên , "Là em."

      ". . . . ." Hu hu hu hu hu hu!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :