1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 38

      Vương Hiểu Thư vừa ngồi dậy liền bị Z bắt ăn cơm, biết lấy đồ ăn từ đâu, Vương Hiểu Thư nhìn mà sửng sốt, chẳng lẽ cái bụngcủa là túi Doreamon? ( ̄_ ̄|||)

      "Này. . ." chần chừ nhìn , đẩy đẩymắt kính, ngồi vắt chân, chống tay dựa vào bên cạnh, tóc mái dài phủ trán, hỗn độn nhưnglại đẹp cách tưởng tượng được,"Người của Nguyên Tử chuẩn bị, thế nào, cóđược ?"

      Vương Hiểu Thư gật đầu, bắt đầu yên tâm vui vẻ ăn cơm, Z ngồi đối diện nhìn chằm chằm, ăn cũng , vô cùng kì quái.

      " ăn sao?" mất tự nhiên hỏi.

      Z chỉ tiếc rèn sắt thành thép, : "Em cóbiết tại là mấy giờ ? 12 giờ, lúc này cơm trưa cũng ăn xong rồi."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư nheo mắt, cười khẽ, ývị sâu xa , "Đúng vậy, đều do tôi, nhưng mà tối hôm qua bị chó cắn cái, là đau dậy nổi, có cách nào, thứ lỗi."

      Z nghẹn lời, vẫn rời mắt, nhưng nửa phần mặt lại tối như mực, ánh mắt nheo với đường cong xinh đẹp, nhìn chòng chọc làm Vương Hiểu Thư ăn cơm biết vị, cuối cùng buông đũa xuống, tỏ vẻ ăn no.

      "Phải ăn hết." Z cười ác liệt dặn dò, "Thừa hạt cũng được."

      Vương Hiểu Thư nhìn bàn thức ăn dành cho hai người, khó xử : "Đây là phần dành cho hai người chúng ta? ăn sao? Thế này nhiều quá. . ."

      "Gạo trong tận thế vô cùng quý giá, ai ngại nhiều cả." Z mất tự nhiên quay đầu , giọng thờ ơ , "Tôi đói bụng, em ăn ." xong lại cảm thấy quá lạnh lùng, bỏ thêm từ "nhé" ở sau.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn lát,ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

      Khóe miệng Z giật giật, đứng dậy đến tủ đầugiường, cầm vali xách tay, bắt đầu khởi độngnày nọ, đến lúc Vương Hiểu Thư gắng gượng ănxong cơm, chuẩn bị tốt.

      " tại em có thể tiến vào hệ thống theo dõi điện tử của Lượng Tử." Z cảm khái , "LượngTử cũng hổ là căn cứ lớn nhất, ngờcó loại thiết bị miễn cưỡng xem như vừa mắt này, vừa rồi tôi thí nghiệm, tại cha em ở trong phòng theo dõi."

      Vương Hiểu Thư "Ừm" tiếng, có cảm xúc gì : "Đúng là lúc này ở phòngtheo dõi để tuần tra giữa trưa."

      Z nhìn với ánh mắt lấp liếm tìm tòi, hé răng. Dưới chợ giúp của , bắt được liên lạc với Vương Kiệt, im lặng nhìn côchăm chú, ngập ngừng giải thích tình huống tại với người đàn ông trung niên xuất màn hình máy tính.

      Vương Hiểu Thư những điểm khả nghi củaY Ninh cho Vương Kiệt, đồng thời báo cáo tình hình của bốn đại căn cứ lớn, bao gồm Phân Tửđã có được thuốc giải độc tố của thổ nhưỡng và khí và việc Y Ninh đánh chủ ý lên Nguyên Tử và Phân Tử.

      Quan trọng nhất là Âu Dương chết, ba thuộchạ cũ của xem như trung thành tận tâm vớiY Ninh, hoàn toàn để mắt tới "đại tiểu thư" danh nghĩa là , lý do hợp lí duy nhất,chính là bọn họ vốn là người của Y Ninh.

      Z lạnh nhạt nghe hết thảy, kinh ngạc chút nào, bất kể là thân phận của Y Ninh hay là chuyện như lời , hoặc là thèm để ý, hoặc là biết.

      Vương Kiệt từ kinh ngạc khi thấy Vương HiểuThư chuyển đến trấn định lại, suy tư mộtchút, nghiêm túc gật đầu: "Ta biết, vậy khinào con trở về?" thở dài, "Ba ba rất locho con, lần này con lâu như vậy mà có tin tức."

      "Ta. . ." Vương Hiểu Thư nhìn Z ngồi phíatrước, phía ngồi thuộc về góc chết củacamera, Vương Kiệt nhìn thấy được.

      Z thấy do dự của Vương Hiểu Thư, hắnkhông nhìn nữa, dường như định xen vào lựa chọn của .

      Vương Hiểu Thư chần chừ lát, từ từ : "Bây giờ con biết, phải đợi xử lý xongviệc trong này, có lẽ. . ."

      Vương Kiệt nhíu mày, nắm tay suy tư lâu,: "Ta đón con."

      "Hả?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc phát ra tiếng nghi vấn.

      Khuôn mặt kém xa Vương ba ba của Vương Kiệt lúc này lại rất giống Vương ba ba, lời làm Vương Hiểu Thư cảm động: "Con là con gáiduy nhất của ba ba, ta mất mẹ con, thể lại mất con."

      . . . Nếu trong nguyên tác Vương Hiểu Thưkhông bị Tiêu Tùng tiêm bệnh độc H+, có lẽ Vương Kiệt tàn nhẫn vứt bỏ .

      Dù sao cũng là con của mình, hổ dữ ăn thịt con, mặc dù Vương Kiệt có đôi lúc chútâm vào chuyện vụn vặn và dối trá, nhưng đốivới con cũng có vài phần lòng. Có lẽ,cảm tình của bọn họ giống như Hùng Bá và UNhược trong Phong Vân. [1]

      [1] Hùng Bá: thế hệ kiêu hùng, U Nhược:con của Hùng Bá trong phim Phong Vân.

      " cần ba ba, con liên lạc với ba sau, con ở lại đây có thể cho ba tình hình mới bất cứ lúc nào." Vương Hiểu Thư vội , thởdài.

      Dường như Vương Kiệt rất quan tâm đến việcnày, bưng miệng suy nghĩ, : "Cũng được,nhưng cũng phải có thời gian chứ, khi nào con trở về?"

      Vương Hiểu Thư biết trả lời thế nào, thẳng: "Có người đến đây, tạm thời cứ như vậy,lúc khác lại liên hệ, ba, gặp lại sau."

      "Khi nào con trở về?" Vương Kiệt sốt ruộthỏi.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ và buồn bã giọng lặp lại câu "Gặp lại sau" rồi nhanh chóng tắtmáy tính, quay lưng lại lau nước mắt, biết câu gặp lại sau kia là cho Vương Kiệt nghe, hay là cho Vương ba ba ở thờikhông khác.

      Thực ra có cảm giác an toàn, nhưng Z luôn ở bên cạnh làm dùng toàn tâm để ứngđối , rảnh bận tâm nhiều như vậy màthôi. Cuộc sống tại tận thế cũng dễ dàng,nếu tự mình trải qua, tuyệt đối khônghiểu loại cảm giác thấy bất cứ thứ gì quen thuộc này.

      Nếu chỉ mình , muốn thoát khỏi vậnmệnh hẳn phải chết thể nghi ngờ, vậy thìsau khi rời khỏi Lượng Tử, có lẽ ngay cả cơm ăn cũng phải tranh giành, nếu tranh được bị đói, nếu gặp được Z. . . Cuộcsống dễ dàng gì.

      Tên khốn khiếp tội đáng chết vạn lần trong mắt người khác, lại là chỗ dựa duy nhất của trongtận thế.

      "Nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Z cắt ngang dòngsuy nghĩ của Vương Hiểu Thư, phục hồi tinhthần, bỗng nhận ra biết mình nhào vào trong lòng từ lúc nào, vỗ lưng , tựa vào trong lòng , ánh mắt nhìn cổ áo sơ mi trắng của , khẽ, "Muốn sống thậtlâu, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng muốn kéo dài hơi tàn, dù có tự tôn cũng muốn sống, cho đến khi tôi thể chết."

      "Em luôn có ý tưởng này, hẳn phải là cảm xúc có sau khi tán gẫu với ba em." Z bình luận.

      Vương Hiểu Thư trả lời, sang chuyệnkhác: " mới nhớ, biết khi nào ba tới, cũng nghe thấy, muốn tới đón tôi, đến lúc đó làm sao bây giờ?" nhìn , cố ý , "Cho dù tới đón tôi, cuối cùng cũng có ngày tôi phải trở về, đến lúcđó định làm gì bây giờ?"

      Z hề nghĩ ngợi : " cùng em." xong, ngay cả cũng ngây người.

      Vương Hiểu Thư im lặng nhìn lâu, nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ, đùa : "Đến lúc đó tôi nên giới thiệu với ba như thế nào, đểhắn gọi là giáo sư?"

      "Giáo sư được sao?" Z vẫn xấu hổ, cứngngắc đáp lại.

      Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa : " biết giáo sư đồng với kêu thú [2] sao?" viết hai chữ này vào trong lòng bàn tay .

      [2] Kẻ ở trường đại học, có hứng thú đặc biệt với nữ sinh đại học, ở chỗ ngườithích đẩy ngã nữ sinh đại học đáng .

      Z im lặng nhìn lòng bàn tay lâu, ngẩng đầu lên nhìn , trịnh trọng : "Về sau gọi tôi là tiến sĩ."

      Dường như cảm thấy câu trước " cùng em" mất mặt, cố gắng cứu vãn : "Em đừng cho rằng tôi rời khỏi em, chẳng qua là do kế hoạch 'cảm nhận' lúc trước mà em đưa ra, em phải chịu trách nhiệm đến cùng, làmngười phải giữ lời."

      Vương Hiểu Thư gật đầu liên tục: "Được được được, muốn rời khỏi tôi rời, chỉ sợ bị đá mà thôi."

      "Đừng nằm mơ, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị ai đá." Z đứng dậy, ra ngoài.

      Vương Hiểu Thư chống tay giường, cười haha nhìn bóng lưng của : " cũng đừngnằm mơ, lớn như vậy mà mới đương lần đầu."
      Edit: Sulli
      Chương 39

      Z giống như nghe thấy lời của , mở cửanhìn bầu trời bên ngoài, câu: "Trời đầy mây rồi."

      Vương Hiểu Thư nhảy xuống giường, chạy đếnnhìn trời cùng : "Sắp đổ mưa." còn chưanói xong, từng giọt mưa lớn như hạt đậu bỗngrơi xuống, Z nhìn cái với vẻ "Em là quạ đen", Vương Hiểu Thư xoa xoa mặt, họcbộ dáng của sang chuyện khác, "Lại tiếp, quen biết lâu như vậy, tôi còn khôngbiết thích cái gì, đừng có thíchnghiên cứu."

      Vương Hiểu Thư chủ động tìm hiểu , điềunày khiến Z vô cùng vui vẻ, hiền hòa :"Tôi thích trời đầy mây." nhìn về phía bầu trời, "Lần đầu tiên gặp em chính là trời đầy mây, tôi thích tiếng nước mưa đánh vào lá câyvà cảm giác nước mưa đánh vào người, tôi cònthích mùi của sách vở mới đóng và cả tiếng tay gõ vào máy móc và bàn phím." đến đây, cúi đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nghiêm túc nghe, ánh mắt nhìnhắn chuyên chú, đôi mắt xinh đẹp như hồnước rải đầy sao, bổ sung câu tronglòng, còn có em.

      Những gì Vương Hiểu Thư đều nhớ kĩ, nghĩ sau này có tác dụng, mà vào lúc này, đột nhiên hỏi : "Vì sao em để chađến đón mình về? Lượng Tử có Âu Dương và Y Ninh, hẳn là nơi em nên nhấthiện tại."

      Vương Hiểu Thư há mồm, do dự hồi lâu mớinói: " sao cả, dù sao sớm muộn gì tôicũng trở về."

      " ra tại em có thể trở về, em có biết dùem , tôi cũng trả thù em." Z rời mắt nhìn màn mưa, xa xa trông thấyTiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã cầm ô về phía này, nhíu mày lại.

      Vương Hiểu Thư chú ý tới màn này,suy nghĩ lúc lâu mới nghĩ được câungắn để trả lời : " sao cả, tại rất quan trọng."

      Z kinh ngạc nhìn về phía , trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp mà bình thường biểu lộ, trong lòng có loại cảm xúc rằng làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy vì đều đáng giá.

      Lúc này tâm tình của Vương Hiểu Thư cũngkhông bình tĩnh, tim của đập rất nhanh, lặnglẽ nhìn trời cầu nguyện hãy tha thứ vì khôngkìm chế được. . .

      Khi Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã tới, thấy Z vàVương Hiểu Thư thâm tình nhìn nhau.

      Tiêu Trà biết Z và Vương Hiểu Thư là tình lữ, phòng của bọn họ là an bài, thấy bọn họ "Giúp nhau lúc hoạn nạn" như thế, có phần tò mò người này có thứ gì khiến người đàn ông chán ghét tất cả mọi thứ thích.

      "Vương tiểu thư, giáo sư tiên sinh, chào hai vị."Tiêu Trà giơ ô che màu đen, che toàn bộ cho Tiêu Nhã Nhã bên cạnh, bả vai của mình lại bị nước mưa xối ước đẫm, quân phục ướt đầm đìa.

      Vương Hiểu Thư gật đầu với , Z chịuđể ý , Tiêu Trà cũng để bụng, tiếp tụcnói: "Là thế này, buổi chiều chúng tôi muốn rangoài khảo sát chuyến, tôi hi vọng giáo sưtiên sinh. . ."

      "Gọi tôi tiến sĩ." Z bỗng đánh gãy cầu củahắn.

      Tuy rằng Tiêu Trà vì sao bỗng cầu như vậy, nhưng vẫn sửa lại xưng hô: "Được,tiến sĩ, nhưng có phải kêu cả họ ngài mới lễphép hơn ? Đây chỉ là suy nghĩ cá nhâncủa tôi, nếu có chỗ thất lễ, xin hãy bỏ qua."

      Tiêu Trà cố tình lời khách sáo với Z, muốn hiểu biết người được xem như thần thoại trong miệng Yusuke Miyazaki hơn. khôngdám tiếp cận với Z, làm Z biết được bí mật của Nguyên Tử, chỉ cần làm khảo sát và điềutra, người trước vừa bắt đầu, người sau thấtbại.

      tra được tin tức gì về Z, điều này ở trong tận thế vừa hợp lý lại vừa kỳ quái.

      "Tôi sao?" Tiêu Trà vừa lộ ra đuôi hồ ly Z nhìn ra, như gió xuân ấm áp, "Tôi họ Trương, gọi tôi là Trương tiến sĩ, Dr. Trương."

      Tiêu Trà nhíu mày, gật đầu: "Trương tiến sĩ."

      Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn phía trước, trong lòng muốn đáp lại lời vừa rồi của Z, hoàn toàn muốn phản bác ý tưởng của ,cũng muốn mình có thể làm bao nhiêuchuyện ngu xuẩn vì , điểm mấu chốt đâu?

      "Trương tiến sĩ, có thể cùng chúng tôikhông?" Tiêu Nhã Nhã bỗng chen miệng .

      Z nhìn Tiêu Nhã Nhã cái, để ý , Tiêu Nhã Nhã vô cùng xấu hổ, Tiêu Trà giải vâynói: "Nếu Trương tiến sĩ đồng ý khảo sát cùngchúng tôi, Nguyên Tử nhất định rất cảm kíchTrương tiến sĩ, Miyazaki tiên sinh ,Trương tiến sĩ rất có kinh nghiệm đối phózombie." Năng lực mạnh đến mức làm nhịn được mà nghĩ đến tên đầu sỏ sáng lập tận thế.

      Nghĩ đến đây, Tiêu Trà khỏi nhìn Z vàilần, cảm giác trong lòng càng thêm kì dị.

      Z mẫn cảm nhận thấy được, còn chưa mở miệng, Vương Hiểu Thư liền trả lời thay :" ấy ." tiến lên trước bước,"Tôi ."

      Tiêu Trà kinh ngạc nhìn mảnh khảnh vớimái tóc ngắn ngang vai, vóc người của khôngthấp, nhưng bởi vì Z bên cạnh rất cao nên trông có vẻ lùn , ánh mắt nhìn kiênđịnh và bướng bỉnh, giống như cho phép bất cứ ai cự tuyệt.

      tay Z kéo Vương Hiểu Thư về: " tại em cần nghỉ ngơi." lời chỉ có mớicó thể nghe hiểu, Vương Hiểu Thư tất nhiên hiểu dị năng kia còn cần làm dịu.

      Vương Hiểu Thư có phần cam lòng, nhưng Z lại biểu lộ lo lắng rất ràng, TiêuNhã Nhã và Tiêu Trà nhìn xem cũng cảm thấyhâm mộ.

      Tình cảm trong tận thế đều trân quý, nhất làcảm tình chân chính.

      "Chuyện em cảm thấy nguy hiểm tôi làm, nơi em cảm thấy nguy hiểm tôi , yên tâm." quay đầu với Tiêu Trà: "Đithôi." xong liền nhấc chân vào màn mưa, hoàn toàn cần che ô.

      Tiêu Trà vội vàng đưa ô cho , lại bị ngăncản, nhìn Tiêu Trà, thẳng: "Đưacho em của , dắt theo ấy, vậy chứng tỏ nơi cần rất an toàn."

      Tiêu Trà kinh ngạc vì mẫn tuệ của Z, nhanh chóng rời ô về phía Tiêu Nhã Nhã, lau nướcmưa rơi đầu , mang theo Z cùng khảosát.

      Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng của Z và huynhmuội Tiêu Trà, tuy rằng rất muốn cùng ,nhưng cũng biết nếu càng thêm phiền, tuy có nguy hiểm gì, nhưng. . . Vẫn nên nghe theo .

      Thực ra rất muốn trở thành người ưu tú, có thể tự lập trong tận thế, cần phải dựa vào người khác.

      Z cho khả năng này, muốn đánhmất, lời của nguyện ý nghe theo, như vậy ít nhất về sau gây phiền toái cho , hơn nữa ngộ nhỡ tách ra, cũng đến mức bó tay bó chân.

      Mặc dù có lúc trì độn, nhưng cũng ngốc, heo suy nghĩ, ăn ngủ đềukhông cần phải nghĩ, mỗi ngày đều vui vẻ là vìcuối cùng bọn nó bị giết rồi ăn thịt.

      Tuy Vương Hiểu Thư hi vọng xa vời rằngmình có thể biến thành nữ vương trong đêm, nhưng ít ra cũng muốn biến thành heo.

      Nếu Z biết chí hướng vĩ đại lúc này của , nhấtđịnh cảm thấy rất vui mừng.

      Có lẽ dán cái bùa "Ai dám đả kích chí hướng của này, lão tử giết chết cácngươi" lên trán để khích lệ.

      Tiêu Trà và Z đường tới, vòng qua khu dân cư bắt đầu ngồi xe thay bộ, điều này cũng làm có cơ hội và thời gian để chuyện.

      Tiêu Trà quyết định lấy đề tài đơn giản mà thânthiết để làm lời dạo đầu, cho nên hỏi: "Trương tiến sĩ và Vương Tiểu Thư thoạt nhìncũng lớn tuổi, quả là tuổi trẻ đầy hứahẹn."

      Z để ý , giống như nghe thấy.

      Tiêu Trà cũng cảm thấy xấu hổ, dưới ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Nhã Nhã, bám riết tha tiếp: "Trời mưa to , biết có ảnh hưởng tới khảo sát hôm nay hay ."

      Tiếp tục nhìn.

      " biết Trương tiến sĩ có thích động vậtnhỏ hay ? Tôi nuôi con chó , nó may mắn còn sống qua cơn ác mộng kia,nếu Trương tiến sĩ thích động vật , có thờigian có thể đến chỗ tôi nhìn xem."

      nhìn X2.

      "Trương tiến sĩ có từng nuôi động vật chưa?"Tiêu Trà ôn hòa cười hỏi, nụ cười như tẩm gióxuân giống như chưa từng bị Z cự tuyệt.

      Z bị đề tài này gợi lên chút hứng thú, trả lời vấnđề của , nhưng vẫn nhìn : "Tôinuôi rồi."

      "A?" Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đều hơi kinh ngạc, nhìn lướt qua tài xế, giọng hỏi, " biết Trương tiến sĩ từng nuôi con gì?"

      Hai mắt Z cong cong, nhưng tóc mái che khuấtmắt , trừ chính có ai biết: "Tôitừng nuôi con mèo cái, nó vô cùng phóng đãng, cho dù được tôi nâng niu trong lòng bàntay nhưng vẫn thường xuyên quyến rũ con mèođực khác, hơn nữa nó vô cùng yếu, đống mèo chó xung quanh đều có thể ăn hiếp nó, tôirất sợ nó chết mất, mỗi ngày đều theo nó,thời khắc đều có dự cảm nên nhặt xác cho nó."

      "Nhưng mà. . ." Z đổi đề tài, "Luôn có vài thứ ngay từ đầu quen, chỉ khi nào quenrồi, muốn mất cảm giác này. " Ví dụ như người nào đấy.

      Tiêu Trà nghe vậy, nở nụ cười, nheo mắt nhìn Z, hảo cảm với Z tăng gấp bội.

      Người đàn ông lòng thích , có lẽ xấu đến mức nào, người đàn ông như vậy tin tưởng vào tình , hơn nữa có được phẩm chất này.

      Tiêu Trà ôn hòa cười : "Trương tiến sĩ, tuy rằng như vậy có hơi quá mức, nhưng khen phải khen trước mặt, nếu khôngsẽ ai có thể giúp cho ."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 40

      "Tôi khen ai cả." Z thề thốt phủ nhận, lúc này xe dừng lại, tại đến khu đất cầnkhảo sát.

      Tiêu Trà xuống xe trước, vòng lại định mở cửa cho Z, nhưng lúc tới thấy Z nữa.

      "Hả?" Tiêu Trà sửng sốt, Tiêu Nhã Nhã đứngbên cạnh túm túm tay áo của , chỉ về hướngtường vây, Tiêu Trà nhìn qua, cong mắt cười, xoa đầu , "Vẫn là Nhã Nhã nhãn lực tốt."

      Tiêu Nhã Nhã thấm thía : "Nhị ca, khôngphải em chưa với , cận thị mau đeo kính, đeo kính cũng thể làm mắtanh to hơn đâu."

      khuôn mặt thanh tú của Tiêu Trà thoángqua vẻ xấu hổ, nắm tay về phía Z, giọng : "Nhưng cảm thấy mình đeo kínhtrông ngốc."

      " ngốc." Tiêu Nhã Nhã nhìn , lại nhìn Z ở phía xa, dè dặt , "Tuy rằng đeo kínhtrông đẹp mắt bằng , nhưng cũng là đẹp mắt."

      Tiêu Trà nhìn về phương hướng mà Tiêu NhãNhã chỉ, Z đứng ở trước cửa lớn, binh lính mặc đồ phòng hộ đeo mặt nạ ngăn cả Z, tất cả đềudùng vẻ trưng cầu ý kiến nhìn về phía .

      Tiêu Trà khẽ gật đầu, cho binh lính câu trả lời khẳng định, binh lính lập tức nhường đường, mở cổng ra.

      Z thèm nhìn bọn họ lấy cái, nhiều lời, trực tiếp ra ngoài. Cái đầu của rất cao, cho dù so với binh lính cường tráng nhất Nguyên Tử cũng là riêng ngọn cờ. Thế nhưng lại hơi gầy, làm cho người ta cảm thấy có cảm giác an toàn, đáng tin cậy.

      Nhưng Tiêu Trà rất nhanh phủ định ý nghĩ trôngmặt mà bắt hình dong của , bởi vì xét từ thái độ và động tác của Z, đều rất chuyên nghiệp.Cho dù bên ngoài phải khu bị hủy diệt nặng, nhưng vẫn là nơi rất nguy hiểm, chỉ là so với những nơi khác an toàn hơn chút màthôi.

      Sau khi tiến vào khu khảo sát, Z liền hành độngmột mình, thân hình cao lớn của bước nhanh qua hành lang, dường như hề lo lắng binh lính phía sau theo kịp, hoàn toàn sợ đột nhiên có zombie chạy tới tập kích , tạm thời sao, nhưng cứ mãi như vậy, càng về sau càng có khuynh hướng muốn bỏ lại binh lính phía sau làm binh lính đitheo có chút vui.

      "Phó thống đốc, Trương tiến sĩ này quá kiêu ngạo rồi, sợ chúng ta thực bỏ lại hắnsao? là đến giúp chúng ta hay đến cản trở?"Người đàn ông cao lớn có râu quai nón lớn tiếng hỏi.

      Đuôi lông mày dài của Tiêu Trà nhếch lên, nhìn về phía Z bỗng dừng lại ở trước, chỉ thấyđối phương nghiêng người nhìn tòa nhàxưởng bỏ hoang, từ xa nhìn lại kính mắt gọng như lóe lên ánh sáng trắng.

      Ngay khi ánh sáng trắng biến mất, cửa sắt cũ nát sắp đổ của nhà xưởng bị phá mở, đám zombie dày đặc từ bóng râm ra, mặt chúng đầy máu và da thịt bị bong ra, quanh thân tràn ngập mùimáu tươi và tanh tưởi, đám người Tiêu Trà chỉ hơi tới gần cảm thấy dạ dày co thắt, thiếu chút nữa nôn ra, mà Z đứng gần zombie như vậy lại giống như hoàn toàn có cảm giác.

      "Bé ngoan." Z đẩy mắt kính, lui về phía sau vài bước, đến chân tường, nước mưa đánh vào ô che màu đen của thành từng dòng chảy xuống, rơi lạch cạch lạch cạch vào bùn đất,giống như tiếng của đồng hồ thời xưa.

      Đây cũng là cách tính thời gian, Z đếmthầm đến 20, phía sau zombie liền xuất mộtbóng dáng quen thuộc, là người, . . . xinh đẹp.

      "Y tiểu thư?!" Tiêu Trà ngạc nhiên nhìn Y Ninhđứng sau zombie, trong mắt Y Ninh có ánh xanhquỷ dị, mặc đơn bạc đứng trong mưa, taycầm kiếm dài tay cầm súng, mặt khôngbiểu cảm tập kích zombie.

      "Quả là hồn tiêu tan." Tiêu Nhã Nhã bị zombie làm sợ hãi, đứng ở đằng sau Tiêu Tràkhông dám nhìn, nhưng nghe Tiêu Trà nhắc tới Y Ninh liền thò đầu ra, quan sát chút, thấy đúng là ả, nhịn được cảm khái câu.

      Tuy Tiêu Trà thích Y Ninh, nhưng Y Ninh đột nhiên xuất ở đây, còn tập kíchzombie, quả là vô cùng quỷ dị. biết về sựtồn tại của đám zombie này, mà mục đích lầnnày của là đo lường thực lực và lai lịch của Z, nhìn xem rốt cuộc bọn họ có thể sở dụng hay .

      xuất của Y Ninh làm xáo trộn kế hoạch của , mà cũng rất khó hiểu, bí mậtnày tại sao ả lại biết được.

      Quả nhiên, thời điểm cần vững tâm phảivững tâm, lời cha dạy vẫn nhớ kỹhoàn toàn.

      Tiêu Trà giao Tiêu Nhã Nhã cho binh lính phíasau, rút ra súng bên hông, ném ô che xuống,xông lên sóng vai cùng Z: "Trương tiến sĩ, quay về đội ngũ trước, nơi này có tôi. . ."

      Lời của còn chưa xong bị ánh mắtcủa Z ngăn lại, có lẽ số người lúc làm việc thích người khác hoa tay múa chân, Z lên trước ba bước, kéo khoảng cách với TiêuTrà, tay giơ súng, híp mắt nhắm vào Y Ninh cách đó xa, lạnh giọng : " ta độtnhiên xuất ở đây, hành tung quỷ dị, hơnnữa biểu kỳ quái, hẳn là trúng bệnh độc đặc biệt, trừ bỏ trước tốt hơn."

      Tiêu Trà nghe xong lời này, hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng kịp, đuổi tới ngăn cản: "Vậykhông tốt lắm đâu, dù sao Y tiểu thư vẫn làkhách nhân, Miyazaki tiên sinh có trách nhiệm với an toàn của ấy, nếu ấy chết. . ." Bên Phân Tử có khó xử Nguyên Tử hay .

      "Câm miệng." Z quay đầu lạnh lùng nhìn TiêuTrà, bên người thiếu Vương Hiểu Thư làm khí chất của thay đổi rất nhiều, bớt nóng nảy vàôn hòa, hơn bảy phần cay nghiệt và bi quan, trong con ngươi đen nhánh mang theo vẻ tức tối, bộ "Chít chít như đàn bà, ngươi dám được lão tử liền giết chết ngươi". . .

      Tiêu Trà khẽ nhíu mày, tay nắm chặt súng, có phần do dự.

      Ngay từ đầu Z đặt vào trong mắt, giơ súng lên bóp cò, viên đạn xuyên qua màn mưa bắn về phía Y Ninh, trong lúc đó xuyênqua bốn đầu zombie cản đường, thành công bắn trúng nửa tim bên trái của Y Ninh.

      Thân thể của Y Ninh dừng lại, vẻ mặt dại ra vài giây, vũ khí trong tay rơi xuống, ngã về phía sau.

      Tiêu Trà khiếp sợ nhìn, lập tức chạy lên, tuy tốcđộ nổ súng nhanh như Z, nhưng cũng làloại cực kỳ phát triển so với người bình thường,ngay cả Z cũng thể ghé mắt vì thương pháp và cách tính toán tốc độ tinh chuẩn của , vài zombie chắn trước bị tiêu diệt, tỉnh táo mà nhanh chóng kéo Y Ninh bị ngã vàobùn đất ra, cố sức chạy về trong màn mưa.

      Binh lính căn cứ Nguyên Tử thấy vậy, lấy vũ khí ra hỗ trợ, Z trầm nhìn kẻ phá hư chuyệntốt của , tay nắm súng hơi ngứa, hơi giơ lên nhắm ngay Tiêu Trà, bằng góc độ kia là có thể xuyên qua ngực Tiêu Trà, cũng thuận tiện cho Y Ninh đao.

      Tuy là viên dạn đặc chế, nhưng có nước mưa cản trở và quét qua bốn zombie, Z xácđịnh Y Ninh còn sống hay . suy nghĩmột chút, ngón trỏ chần chừ ở cò súng khoảng ba giây, quyết đoán bóp cò.

      "Bang" ——

      Lại là tiếng súng vang lên, viên đạn phiếm ánh xanh cực nhanh bay ra, Tiêu Nhã Nhã ở trong khu an toàn phát tồn tại của nó, thất thần vọt vào đàn zombie nguy hiểm, hô to "Nhị ca cẩn thận!" Trực tiếp nhào về phía ,thành công làm Tiêu Trà tránh thoát viên đạn, nhưng. . . Viên đạn này bắn trúng .

      Tiêu Trà kinh ngạc nhìn Tiêu Nhã Nhã ngã vào người , máu ấm áp chảy vào mặt , khuônmặt vốn ôn hòa lúc này trông có vẻ vô cùng dữtợn, nhìn Y Ninh còn có hơi thở trong lòng , lại nhìn muội muội vì cứu mình mà sống chết , lần đầu tiên cảm nhận được hàm nghĩa của hai chữ "hối hận".

      "Nhã Nhã. . ." khàn giọng hai chữ, sợ hãi ôm lấy thân thể của Tiêu Nhã Nhã, hốc mắthồng hồng nhìn , nước mưa nhanh chóng cọ rửa máu mặt , trong hơi thở của tràn ngập mùi máu của , trong mắt chảy ra chất lỏng ấm áp, phân là nước mưa hay là nước mắt.

      Binh lính Nguyên Tử thanh lý hết đống zombie,tất cả đều vây quanh Tiêu Trà, cảnh giác nhìnxung quanh, phòng ngừa lại có nguy hiểm. Tiêu Trà ôm Tiêu Nhã Nhã đứng tại chỗ, Y Ninh sống chết bị vứt dưới đất, khí vô cùng trầm lặng.

      Z tạo thành hết thảy lại có chút áy náy nào, đứng suy nghĩ, bày ra hơn mười phương án để giải quyết loạt tình kế tiếp,con ngươi hẹp dài tối đen, ai cũng nhìn ra nghĩ gì.

      Mà đúng lúc này, người ngoài ý muốn xuất ở đây, đánh vỡ thời gian giống như ngưng trệ.

      "Sao lại thế này?" Vương Hiểu Thư cầm súng, chạy nhanh tới, nhìn Tiêu Nhã Nhã cả người là máu và Tiêu Trà, lại nhìn xem tất cả binh línhNguyên Tử ngây ngẩn, nhịn đượcnhắc nhở, "Còn thất thần làm gì! Mau mang côấy về căn cứ!"

      Tiêu Trà hồi thần, ánh mắt nhìn Vương HiểuThư phức tạp, có lẽ là vẫn còn nghĩ tớichuyện vừa rồi, cho nên làm người ta cảm thấyrất kỳ quái.

      Vương Hiểu Thư mất tự nhiên gật đầu với rồi chạy về phía Z, Tiêu Trà khôi phục bìnhtĩnh, hiểu nhìn Z, trong lòng tuy hoài nghi nhưng cũng ra, dù sao chuyện gì cũngcần có chứng cớ, phải đợi lấy được viên đạn ra rồi mới .

      Nhìn Z hề lo lắng chút nào, thực tế cắt đứt tất cả nhân tố có khả năng đẩyhết trách nhiệm lên người , nhất là về viênđạn.

      Đó là súng và đạn mà đặc chế, viên đạn sau khi tiếp xúc nhân thể bị phân giải giống như thuốc, chờ Tiêu Trà mang Tiêu Nhã Nhã về lấy đạn ra, viên đạn này biến mất còn bóng dáng, cũng lưu lại di chứng nghiêm trọngcho người trúng đạn.

      Cho nên, dù Y Ninh chết, sau khi tỉnh lại cũng khá hơn chết là bao.

      Nhưng đáng thương là Tiêu Nhã Nhã, cũng có cách nào, ai bảo xông lên? Tự mình chịu chết, xứng đáng.

      " sao chứ?" Vương Hiểu Thư nângtay che nước mưa, nhíu mày nhìn Z cả ngườiẩm ướt, "Tại sao mang ô?"

      Z chậm rãi giơ lên cái ô bị xem , che trênđầu , lạnh nhạt đẩy lại vấn đề: " phải em cũng mang sao?" giữ chặt cổ tay , cùng người Nguyên Tử về căn cứ, khẽrất nhanh, "Thấy cái tượng đất được nâng lênkhông, đó là nội tiết tố tiểu thư. Cho dù lần này ta chết, cũng có năng lực tạo uy hiếp gì cho em." xong lời này, khóe miệnghắn nhếch lên, hàm răng chỉnh tề trắng bóng như lóe hàn quang.

      Vương Hiểu Thư sợ run cả người, nhìn lướt qua tượng đất hoàn toàn nhìn ra là ai, thấpgiọng hỏi: "Tại sao Tiêu Nhã Nhã lại bị thương?"

      "Tự tìm." Từ biểu cảm của Z nhìn ra cái gì đúng, "Có người đánh lén Tiêu Trà, côta chạy lên đỡ đạn, là ngu xuẩn."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy, hơi ngẩn người,bỗng cảm thấy bội phục mới 15 16kia, vô cùng cảm khái : " ấy ngu xuẩn, là thiện lương."

      "Thiện lương mà cần đền bằng mạng mình, tôikhông hi vọng xuất người em." Z cười, lạnh lùng .

      Vương Hiểu Thư nhìn khuôn mặt vô cùng lạnhnhạt của , im lặng lúc lâu mới : "Nếutình huống tại đổi thành và tôi, tôi vẫnsẽ ôm lấy ."

      ". . . . ." Z dừng bước cúi đầu nhìn , mấp máymôi, bình thản , "Giả thiết của em thể thành lập, bởi vì tôi bao giờ để chuyện này xảy ra."

      Vương Hiểu Thư nhấc chân về phía trước,cười cười : " ai có thể đoán trướcchuyện ngày mai, trước đây có bao giờ nghĩ rằng mình làm việc tốt ? Đừng rất bảo thủ, làm mọi việc hết sức là được rồi, đừng làmcuộc sống của chúng ta lưu lại tiếc nuối."

      Trong lúc hai người chuyện về căn cứ Nguyên Tử, tin tức Tiêu Nhã Nhã bị thươngtruyền vào tai Tiêu Tùng, Tiêu Tùng liền bỏ xuống mọi chuyện chạy vội ra ngoài, vừa khéođụng phải đám người Tiêu Trà.

      Tiêu Tùng hai lời, đoạt lấy Tiêu NhãNhã từ trong lòng Tiêu Trà, ôm chạy tới phòng y tế, Tiêu Trà áy náy cúi đầu đứng tạichỗ, tóc mái ướt sũng che khuất mắt , nhìnhắn trông tuyệt vọng.

      Lực chú ý của Yusuke Miyazaki bị tượng đất mà binh lính mang tới hấp dẫn, mờ mịt nhìnbinh lính, giống như hỏi: nằm máng, đây là.. . ai?

      Z và Vương Hiểu Thư mắt thấy toàn bộ quá trình, tâm tình Vương Hiểu Thư rối rắm,dường như cảm thấy có nhiều chỗ đúng, nhưng lại là chỗ nào, hoặc là, trựcgiác chuẩn xác muốn cho ít tin tức,nhưng lại kháng cự.

      Mọi người rời khỏi, Z và Vương Hiểu Thư về chỗ của bọn họ, Z bị thương, Vương HiểuThư cũng , cho nên bọn họ cần tớiphòng y tế, chỉ cần trở về tắm rửa thay quần áo là được.

      Z và Vương Hiểu Thư sóng vai tới, vẫn luônkhông chuyện, im lặng của kết thúckhi bước vào phòng.

      : "Tôi thích làm hết sức, lúc tôi làm hết sức tức là tôi làm chuyện rất khó cứu lại, chỉ mong tôi đến bước này."

      Đối với Vương Hiểu Thư, nhiều lời của Z khóhiểu giống như mật mã, nếu muốn hiểu ,phải ra sức đoán ra sức suy xét, lúc này cũngkhông ngoại lệ. Thế nhưng, cho dù hiểu hay , ý thức được tâm tính của mình có thay đổi.

      Con người cũng ích kỷ, khi thích làm chuyện tốt cũng là chuyện xấu, lúc thích làm chuyện xấu cũng đáng tha thứ.

      Con người luôn khiển trách người khác, khoan dung với bản thân, vĩnh viễn đầu chạykhỏi vòng luẩn quẩn này.

      Z vào phòng tắm, Vương Hiểu Thư tất nhiênsẽ chủ động tắm uyên ương cùng , cho nên đứng ở ngoài, lẳng lặng chờ.

      Z nhìn bóng lưng mảnh khảnh của qua khehở cửa phòng tắm, im lặng hai giây rồi đóng cửa lại.

      sao cả, từ từ đến, có rất nhiều thời gian để lãng phí người . Edit: Sulli
      Chương 41

      Vương Hiểu Thư chưa kịp tắm rửa, bởi vì hình như Nguyên Tử xảy ra việc lớn, chờ đến khi Z ra Tiêu Trà phát lệnh triệu tập mọingười đến phòng họp. đành phải thu về bướcchân tiến vào phòng tắm, rửa mặt và lau đầu rồi ra cửa.

      Z cúi đầu nhìn , lặng lẽ che trước người để chắn gió giúp , đặt bàn tay hơi lạnh của vào túi áo, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho . Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn , nắm cằm để cúi xuống khiến côngẩn ra.

      Hai người bao lâu liền tới phòng họp của Nguyên Tử, người ở đây cũng nhiều,chủ yếu là vài nhân vật quan trọng của Nguyên Tử, cùng với đám người Yusuke Miyazaki. Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh có lẽ là vì vết thương quánặng cho nên tới tham dự, nhưng Tiêu Tùng, thân là thống đốc Nguyên Tử, hội nghịtrọng yếu như vậy cũng thấy bóng dáng, khỏi có vẻ rất xứng chức.

      "Chào hai vị." Tiêu Trà mặt biểu cảm, gật đầu chào hỏi Z và Vương Hiểu Thư, ánh mắtnhìn Z phức tạp, đôi môi trắng bệch nhếch lên, chào hỏi xong rồi ngồi phịch xuống ghế.

      Chủ trì hội nghị thể nghi ngờ là Tiêu Trà,hai tay chống bàn, nhìn chằm chằmmặt bàn, từ từ : "Gấp rút gọi mọi người tới làcó chút việc muốn xử lý, tại Nhã Nhã và Y tiểu thư dưỡng thương, có đại ca chăm sóc,cho nên các vị cần lo lắng, tuy hai ngườibị thương rất nặng, nhưng cũng có nguy hiểm tính mạng." bỗng nhìn về phía Z, "Hivọng lần sau Trương tiến sĩ đừng cố chấp nhưvậy nữa."

      Z hoàn toàn cho mặt mũi, trực tiếp phản bác trước mặt mọi người: "Tôi là tôi, quản được sao?" Con ngươi hẹp dài khinh miệt nhìn Tiêu Trà, hai chân đè lên nhau, tay xoay xoay bút mặt bàn, khí chất trầm ổn lạnh nhạt, nóng vội.

      Tiêu Trà hơi ngẩn ra, suy nghĩ lát, chậm :" có lỗi, có lẽ cách dùng từ của tôi có vấnđề, nhưng nơi này dù sao cũng là Nguyên Tử, hi vọng Trương tiến sĩ thu liễm chút."

      Tất nhiên là Z thu liễm, muốn gì đó, nhưng Vương Hiểu Thư bỗng cầm lấy bàntay xoay bút của , lời của Z vừa ra khỏi miệng, đổi thành câu: "Ha ha, tại ngoại trừ làm người tốt tôi cũng thể làm gì khác."

      "Trương tiến sĩ vẫn biết đạo lý." Tiêu Tràcười miễn cưỡng, gật đầu với Vương Hiểu Thư,"Cám ơn."

      Cám ơn? đạo lý? Thích đạo lý vậy thìmột ngày nào đó chút đạo lý với TiêuTrà, đạo lý là thế này: 1. Đến hỏi mẹ ngươi , 2. Nằm máng ông ngươi, 3. Diệt mười tám đời tổtông nhà ngươi. . . Z ôn hòa nhìn Tiêu Trà mộtcái, thay đổi tay khác, tiếp tục xoay bút, lần này ngừng dùng bút làm ra tư thế nổ súng, chĩa về phía Tiêu Trà.

      Tiêu Trà cảm nhận được ác ý nồng đậm của Z, nhưng cũng thể được gì, hoài nghi Z là người đánh lén, nhưng tìmthấy chứng cứ, quân y tìm được viên đạn trong thân thể Y Ninh và Tiêu Nhã Nhã, hơnnữa cho dù bọn họ có thể bảo vệ được tínhmạng, nhưng ràng thay đổi trong cơthể, từ từ thoát ly khống chế của bọn họ.

      Tiêu Trà dám trêu chọc Z, khi làm như vậy, Z trở mặt với , nhưng nếu Z phải người đánh lén , chẳng những mất cơ hội cứu Tiêu Nhã Nhã, còn có thêm kẻ địch mạnh mẽ, huống hồ tại Nguyên Tử còn có việc cần Z.

      Tiêu Trà suy nghĩ tường tận, cười chân thành, giọng êm dịu: "Trương tiến sĩ, là như vậy, tôi cần và Vương tiểu thư bớt chút thời gian qua chuyến, là vì khu zombie chúng ta khảosát lúc trước xảy ra biến dị."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn : "Biến dị?"

      "Đúng vậy." Tiêu Trà nhíu mày, nắm tay , " biết vì sao, tất cả zombie bị chúng ta bắn chết đều sống lại, đây là chuyện chưa từngxảy ra."

      Z bình tĩnh nghe Tiêu Trà trần thuật, sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng trong lòng mắng Tiêu Trà mấy lần. Tên ngu xuẩn quyết đoán lại có chỉ số thông minh, phải ở chỗ này dây dưa với bọn họ là lãng phí thời gian, nhưng mà. . . nhìn VươngHiểu Thư, lại thấy hơi cam lòng. lãngphí nhiều thời gian người như vậy, đòi về phí phạm.

      " định làm thế nào, Tiêu phó thống đốc?"Vẻ mặt Yusuke Miyazaki sầu lo hỏi, trông giốngnhư giả bộ.

      Tiêu Trà nhìn , thở dài, có ngụ ý nhìn Z: "Tôicòn chưa nghĩ được biện pháp tốt, ngoại trừ phân tán chúng ra để diệt trừ, cũng biếtviệc này có xảy ra lần nữa hay ."

      Yusuke Miyazaki hề nhận ra mình biếnthành người đàm phán thay Tiêu Trà, quay đầu nhìn Z với vẻ chờ mong: "Giáo sư, nhấtđịnh có cách!"

      Động tác xoay bút của Z dừng lại, nhìn , gằn từng chữ : "Gọi tôi tiến sĩ."

      ". . . . ." Yusuke Miyazaki ngỡ ngàng lát,, "Ừm, tiến sĩ. . ."

      "Được rồi." Z đứng lên, với Tiêu Trà, "Việcđã xong tôi trước, ấy về cònchưa tắm rửa, mắc mưa thay quần áo bị cảm, xin lỗi, tiếp được nữa." xong, đợi Tiêu Trà đáp lại mà kéo Vương Hiểu Thư , Vương Hiểu Thư bị lôi ra ngoài, đường theo về chỗ ở, từđầu đến cuối đều gì.

      Nhưng mà, càng hỏi gì, Z lại càng thoải mái.

      "Em có gì muốn hỏi tôi sao?" cáukỉnh mở miệng.

      Vương Hiểu Thư lấy quần áo tắm, buồnbực nhìn về phía : "Hỏi cái gì?"

      Đương nhiên là hỏi rốt cuộc là ai đánh lén TiêuTrà, còn có. . . Z trầm giọng : "Hỏi tôi vì saokhông giúp Tiêu Trà."

      Vương Hiểu Thư nhìn lát, : "Từtrước đến giờ tôi cũng hi vọng xa vời anhcó thể biến thành Lôi Phong ngay lập tức, hơnnữa nhắc đến chuyện zombie, tuy là ngườitrong nghề, nhưng vẫn rất nguy hiểm." cầmquần áo vào phòng tắm, " giúp giúp, sao cả."

      Z nhìn như có việc vào phòng tắm, lại có cách nào bình tĩnh như lúc trước.

      Càng là người bạn để ý, lại càng dễ dàng chạmvào điểm mẫn cảm của bạn, trước kia chưabao giờ cảm thấy Vương Hiểu Thư có lý, tại có chút rồi.

      kiện lần này đáng nhẽ phải là Tiêu Trà xin giúp đỡ → Z giúp đỡ, nhưng Z lại cự tuyệt, Tiêu Trà có cách nào, đành phải xử lý theobiện pháp khẩn cấp, chuyên tâm tìm cách chữa khỏi vết thương của Tiêu Nhã Nhã.

      Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh nằm giường bốn năm ngày, hoàn toàn có dấu hiệu thanhtỉnh, nhưng tình trạng của thân thể lại hoàn toànbình thường, ngoại trừ hơi suy yếu có vấn đề gì khác, điều này làm cho quân y có phần sứt đầu mẻ trán.

      " có cách nào?" Tiêu Tùng nhếch nhác ngồi cạnh giường nhìn quân y, "Rốt cuộc Nhã Nhã gặp chuyện gì, vì sao còn chưa tỉnh, là ngày thứ năm rồi!"

      Quân y khó xử : "Thống đốc, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi có cách nào, tất cả cácchỉ số sinh mệnh của tiểu thư đều bình thường."

      "Bình thường bình thường! tại em ấy cònchưa tỉnh chính là bình thường!" Tiêu Tùng bỗng đứng lên, đột nhiên hỏi, "Y Ninhđâu? ta tỉnh chưa?"

      Quân y hơi nhíu mày: "Tình huống của ấy tốthơn chút, có dấu hiệu tỉnh lại."

      Tiêu Tùng hận đến nghiến răng: "Nhã Nhã bấttỉnh, ta lại tỉnh?"

      "Là có dấu hiệu tỉnh lại, còn chưa tỉnh." Tiêu Trà luôn luôn im lặng sửa lại.

      Tiêu Tùng lạnh lùng nhìn , trong ánh mắtkhông che giấu được tức giận, Tiêu Trà biếthắn trách mình, bởi vì nếu Nhã Nhã cũng bị thương, cho nên hắnkhông gì, im lặng nhận lấy oán hận củađại ca.

      Tiêu Tùng thở dài, muốn gì, bỗng có người đến báo thống đốc Giải An Quân của căn cứ Ly Tử phát thư tín tới, hình như là đốiphương nghe về bệnh tình của Tiêu Nhã Nhã, có cách để giúp khôi phục sức khỏe.

      "Còn thất thần làm gì? Mau mời!" Tiêu Tùngvội ra ngoài, tới cửa bỗng quay lại, "Em đithì hơn, trông Nhã Nhã, nếu em ấy thấy đau lòng." buồn bã quay về,cúi đầu nhìn Tiêu Nhã Nhã ngủ say.

      Tiêu Trà hơi do dự, nhưng vẫn phản bác, theo binh lính truyền tin, thay đổi quân phục, cạo râu, lấy tư thái tao nhã đối thoại qua video với Giải An Quân, ước định thời gian gặp mặt.

      Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Tiêu Trà an tâm hơn chút, dù sao đại hạng nhất hiệntại của Nguyên Tử là Tiêu Nhã Nhã bị thương,nếu Nhã Nhã có thể khôi phục, vậy dù vấnđề zombie khó khăn đến mức nào, cũng sẽkhông mệt mỏi như tại, cho dù Nguyên Tử bị chiếm đóng, bọn họ cũng có thể tới nơikhác để xây dựng lại căn cứ, nhưng nếu mất muội muội mất .

      Tiêu Trà nghĩ hết thảy theo hướng tốt, nhưngông trời dường như muốn làm khó , bày ra từng vấn đề nan giải.

      Vấn đề lớn nhất, đó là Giải An Quân.

      Giải An Quân vừa tới Nguyên Tử, đối mặt với Z và Vương Hiểu Thư, tình liền phát triển theomột hướng quỷ dị.

      Giải An Quân là người trẻ tuổi như Z, khí chấtcủa hai người rất giống nhau, nhưng Giải An Quân vô cùng gầy yếu, gầy yếu đến mức ngựcnhư dán vào lưng, sắc mặt tái nhợt, môi khôngcó chút máu, trận gió thổi qua là có thể làm ho khan vài tiếng.

      . . . Người như vậy có thể cứu chữa Tiêu NhãNhã sao? Trong nguyên tác Giải An Quân chỉđược nhắc tới tên, lần lên sân khấu duynhất cũng chỉ là giao quyền quản lý căn cứ cho Y Ninh ở kết cục, sau đó cùng côgái.

      này tại đứng bên cạnh , làmột tầm bằng tuổi Y Ninh, diện mạo tuykhông xinh đẹp như Y Ninh, nhưng rất thanhnhã, mặc chiếc váy màu trà, khí chất bình ổnnhư mưa tháng năm ở Giang Nam.

      "Xin chào, Giải thống đốc." Tiêu Trà nhiệt tìnhbắt tay với Giải An Quân, hai tay luôn đặt ở sau người của Giải An Quân vươn ra bắt tay với , ở giữa cách tầng găng tay màu trắng.

      "Thân thể của tôi tốt lắm, thứ lỗi." Giải An Quân khẽ giải thích, diện mạo tinh tế lànda trắng nõn, giống như bước ra từ trong tranh, "Vị này là Nhạc Đào Lương, là tiểu muội củatôi." dịu dàng nhìn thiếu nữ kia, "TiểuNhạc, chào Tiêu phó thống đốc ."

      Nhạc Đào Lương nhu thuận nhìn về phía TiêuTrà: "Chào Tiêu phó thống đốc."

      Tiêu Trà cười ôn hòa: "Nhạc tiểu thư cầnđa lễ, tôi cũng biết Giải thống đốc còn có muội muội?"

      Giải An Quân chua xót nhếch môi: ",Tiểu Nhạc phải em ruột của tôi, em ấy là trong những đứa mà tôi thu dưỡnglúc trẻ, bọn họ chỉ hơn tôi mấy tuổi, cho nên đều gọi tôi là đại ca."

      "Đại ca?" giọng lạnh như băng với ý vịsâu xa bỗng chen vào, nhấn mạnh hai chữ này.

      Giải An Quân phân chút chú ý đến người hắncố gắng xem nhưng lại có cách nàolàm bộ như nhìn thấy, ánh mắt lóe lênmột chút, chớp mắt lại, thân thể hơi giật giật,Nhạc Đào Lương bên cạnh lập tức đỡ .

      " sao." Giải An Quân trấn an vỗ vỗtay Nhạc Đào Lương, gật đầu với người vừa nóichen vào - cũng là Z.

      Z đứng cách đó xa, ánh mắt dừng ở người Giải An Quân khiến co người chút, giống như Z là sát thủ vô cùng đáng sợ, tùythời đều muốn lấy mạng .

      Vương Hiểu Thư im lặng nhìn hết thảy, tronglòng có hơi nghi hoặc, nhưng biểu rangoài, đứng ở bên cạnh Z.

      " tốt rồi!" Binh lính Nguyên Tử vọt vàophòng khách có bầu khí kì lạ, chật vậtcao giọng báo, " tốt rồi! Báo cáo phó thống đốc bang, zombie ở khu khảo sát lại dị biến, hơn nữa số lượng gia tăng liên tục! Binh lính thủ vệ sắp chống đỡ được!"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 42

      "Cái gì?" Tiêu Trà vô cùng khiếp sợ, chần chừmột lát rồi rời , được nửa đường dừnglại, quay đầu xấu hổ và bất đắc dĩ nhìn Z, kiêntrì , "Nếu Trương tiến sĩ có việc gì quan trọng, có thể. . ."

      " thể." Z vô tình đánh gãy lời của ,"Căn cứ vào tính toán và điều tra khoa học của tôi, tốc độ công kích của zombie sau khi biến dị là khoảng 6m/s, theo định lý động lượng F = 2kg*(6m/s)/(10ms) = 1.2kN, dựa theo lực độ của loại công kích này, cảm thấy có thể dùng hết biện pháp để ngăn cản sao? Còn chưa tại chúng biến dị cả về tốc độ, có lẽ đánh chết đợt, làn sóng tiếp theo lại tới."Z ác liệt nhếch miệng, mắt kính lóe qua ánhsáng trí tuệ, bất động ngồi ghế, hai chân đè lên nhau cách thảnh thơi.

      Tiêu Trà hơi hoảng hốt, nghe lời của , Vương Hiểu Thư cũng mờ mịt nhìnhắn, Z kiên nhẫn giải thích: " đơn giảnchính là mỗi 10ms người thể trọng như Tiêu phó thống đốc áp đảo và cắn xé nhómbinh lính của , tôi như vậy chưa?"

      Người ở đây ngoại trừ Giải An Quân và Nhạc Đào Lương đều bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, Z khinh thường lườm Giải An Quân, Giải AnQuân rời mắt đối diện với , trong đầuhiện lên cảnh tượng ác mộng trong ban đêm mười mấy năm trước.

      Hết thảy giống như mới xảy ra hôm qua, hắnvẫn nhớ ràng, chính mình hấp hối cứu NhạcĐào Lương bị áp dưới thi thể, đồng dạng mệnh lâu khỏi giết hại tàn nhẫn khủng bố của Z.

      hồi giết hại này là chứng minh cho rời đicủa Z, là tai họa có tính hủy diệt với phòng thí nghiệm, là tận thế của thể thí nghiệm thất bại như bọn họ, ngoại trừ và Nhạc Đào Lương, ai còn sống sót.

      Nếu phải lúc đó và Nhạc Đào Lương bị thi thể ngăn trở, gắng gượng vượt qua màn lửa bốc cháy điên cuồng, tại bọn họ cũng mất sinh mệnh.

      hề muốn nhớ lại chuyện cũ, điều này khiến cho thân thể vì thí nghiệm thất bại mà hoàn toàn mất hệ thống miễn dịch của hắncàng thêm yếu ớt, khiến Nhạc Đào Lương tuổi trẻ vì sợ hãi quá độ mà mất trí nhớ. . . Thếnhưng vẫn tới đây, gặp được người vốncho rằng bao giờ nhìn thấy nữa cũngtuyệt đối muốn gặp lại.

      Trước đó nghe thấy tin tức Y Ninh truyền tớiliền cảm thấy người này đơn giản, nhưng Giải An Quân hề ngờ rằng, người có chút tình cảm nào trong ấn tượng của sẽthích , còn vì này mà thay đổinhiều như vậy, làm những chuyện vốnkhinh thường.

      Tuy rằng Tiêu Trà rất nóng vội, nhưng trong tình huống nguy hiểm có biện pháp giải quyết,dù nôn nóng cũng vô dụng. quay lại, về chỗ ngồi trong phòng họp, hai tay chống cằm suy tư nên làm gì.

      Z nhìn lướt qua , mặt biểu cảm kéo ghế của Vương Hiểu Thư về bên của chút, lại chuyển ánh mắt lạnh như băng qua Giải An Quân và Nhạc Đào Lương định ngồibên cạnh Vương Hiểu Thư, hai người lập tức biết điều ngồi đối diện, vừa khéo mặt đối mặt với Z và Vương Hiểu Thư.

      khí bây giờ kì lạ, Tiêu Trà mởmiệng người khác cũng mở miệng. Yusuke Miyazaki ngồi cùng Giải An Quân, chỗ ngồi bên kia đều kín hết, nhưng bên Z và VươngHiểu Thư chỉ có bọn họ, bởi vậy có thể thấyđược khí tràng cự người ngoài ngàn dặm của Z khủng bố đến mức nào. Vương Hiểu Thư bấtđắc dĩ nhìn , nhìn lại , bỗng nhiên ý vị sâu xa nhếch miệng.

      " tại mọi người có biện pháp tốt nàokhông?" Tiêu Trà đau đầu mở miệng, ấn huyệtthái dương, nhắm mắt hỏi.

      Những người ngồi đối diện Vương Hiểu Thư bắtđầu nghĩ biện pháp giúp Tiêu Trà, nhưng người thực có biện pháp lại làm chuyện khôngnên làm ở đây và vào lúc này.

      Z bỗng kéo ghế của Vương Hiểu Thư tới sát , hai người gắt gao kề bên, tay chống bàn, tay kia duỗi xuống dướibàn, đường lướt qua bắp đùi mềm mại tinh tế của , trượt vào giữa hai chân , di chuyểnvề chỗ khóa kéo dưới quần.

      Vương Hiểu Thư giật mình, ngạc nhiên nhìn , vẻ mặt lạnh nhạt giống như suy nghĩ biện pháp giúp Tiêu Trà, tay lại chịu thua, kéo khóa quần của , đưa ngón tay vào mà hề báo trước.

      "A. . ." Vương Hiểu Thư thở khẽ tiếng, tốcđộ của quá nhanh, chờ khi hồi thần muốn ngăn cản thành công, tay vô lực nắm cổ tay , cúi đầu nhìn , trong đôi mắt hẹp dài mang theo sắc thái tối tăm, nao nao, buông lỏng tay khiến càngđi sâu vào, đẩy quần lót sang bên, trêu chọcnơi gồ lên tại bộ vị riêng tư mẫn cảm nhất củaphái nữ.

      tiếng rên khẽ lúc trước cũng làmngười khác chú ý, bọn họ đều nghĩ biện pháp, vậy hoàn hảo.

      Nhưng động tác của Z ngày càng quá đáng, Vương Hiểu Thư khó xử che miệng tựa vào bàn, muốn để người khác nhìn thấy biểu cảmgian nan của , hoặc là phát ra thanh khiến người ta nghi hoặc.

      Nhưng là. . . Cho dù cố hết sức nhẫn nại, vẫn bị thủ pháp ngày càng thành thạo của Z trêuchọc, cúi đầu kêu "A. . ." tiếng, nếu cúi đầu, biểu cảm khó chịu rối rắm dễ dànglàm người khác hoài nghi.

      Tiêu Trà nghe được khác thường từ phía , nghi hoặc nhìn lại: "Vương tiểu thư, có chuyện gì muốn sao?"

      Vương Hiểu Thư che miệng nắm lấy tay đặt bàn của Z, nắm chặt, vẻ mặt trầm.

      Tiêu Trà càng hiểu: "Vương Hiểu Thư có phải thoải mái hay ? Tôi gọi quân y khám cho ?"

      "." Vương Hiểu Thư phát ra câu phủ nhận ngắn ngủi, hít sâu hơi bắt buộc mình phải bình tĩnh, mỉm cười với , định giải thích, ngón tay của Z bỗng thâm nhập vào thôngđạo phía dưới, Vương Hiểu Thư biến sắc, chau mày cắn môi.

      "Em sao chứ?" Z tỏ vẻ kinh ngạc cúi đầunhìn , ngăn trở tầm mắt của Tiêu Trà, mắtphượng sau thấu kính lóe lên vẻ thỏa mãn, trong lòng có loại khoái cảm biến thái và rung động,đối với người của Nguyên Tử cũng hòa ái ba phần, " ấy có việc gì, mọi người tiếptục, nếu có biện pháp gì, tôi xem cùng mọi người cũng được." chậm dần, dán vào tai Vương Hiểu Thư.

      Tiêu Trà nghe vậy vô cùng vui sướng, kích động thiếu chút nữa đứnglên, Z mặn nhạt nhìn , liền bị đả kích lùi về chỗ ngồi: "Nếu Trương tiến sĩ có thể theo chúng tôi tốt rồi!"

      Yusuke Miyazaki vui vẻ phụ họa: "Đúng vậy a, nếu Trương tiến sĩ ra mặt, tất cả mọi vấn đề đềuđược giải quyết nhanh chóng!"

      Giải An Quân lộ vẻ suy tư nhìn chằm chằm Z,câu trả lời của Z vô cùng quan trọng đối vớihắn, bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới kế hoạchcủa , thân thể rất yếu ớt, cảm mạo phát sốt đơn giản cũng có thể lấy mạng của , vìcuộc sống của những người sống sót ở căn cứ Ly Tử phía xa và an toàn của Y Ninh và TiểuNhạc, phải đánh đòn phủ đầu trước khi Z ra tay, nếu hề có lực đánh trả.

      "A. . ." Vương Hiểu Thư thống khổ nằm sấp trênbàn, cúi đầu thở dốc khe khẽ, tuy cố néntiếng than , vẫn có chút ái muội lọt qua kẽ răng phát ra rồi.

      Z trừng mắt nhìn trần nhà, loại khoái cảm kỳ diệu từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, tay còn lại của đẩy mắt kính, giống như vô cùng lo lắng : "Hình như Hiểu Thư rất khó chịu, ấy hẳn là cảm lạnh phát sốt, hiệntại sợ là tôi có thời gian."

      " trai tôi có thể chăm sóc Vương tiểu thư."Tiêu Trà kích động , "Hoàn toàn cần lo lắng có vấn đề, Trương tiến sĩ, xin hãy tintưởng lời hứa của tôi." vô cùng chân thành.

      Giải An Quân nhìn ra Z đùa bỡn Tiêu Trà,che miệng ho hai tiếng, : "Thực ra tôi cũng có biện pháp, nhưng biết có được hay , nếu Trương tiến sĩ có thời gian, tôi có thể chuyến cùng Tiêu phó thống đốc."

      Hai mắt Tiêu Trà sáng lên: " ?"

      "Tất nhiên." Giải An Quân khiêm tốn cụp mắt, đáp lại ánh nhìn chăm chú thâm trầm của Z, tim đập nhanh hơn mỗi lần suốt mườimấy năm qua, giống như quay về phòng thínghiệm kia, về bên trong ác mộng, vô hạn khóimù che đỉnh đầu , đợt mưa to này, chỉ quấn và Nhạc Đào Lương. . .

      Cũng là. . . X and Y. . .


      Edit: Sulli
      Chương 43

      Z vui vẻ đưa tiễn đám người Giải An Quân vàTiêu Trà rời với trào phúng và miệt thị, trong phòng hội nghị trống trơn chỉ còn và Vương Hiểu Thư.

      Hai má Vương Hiểu Thư đỏ bừng, ghé vào trênbàn, vừa rồi vì để bọn họ phát khácthường, Z tạm thời thu tay, lúc này mới có thể tạm nghỉ, kìm nén tức giận bất mãn lườmhắn, nhưng vừa quay sang định bị hôn môi, cả người bị đẩy lên bàn phòng học, khóa quần vốn kéo kĩ nay lại bị kéo xuống, chiếc quần phòng hộ rộng rãi vì vậy mà tụt xuống.

      Vương Hiểu Thư ra sức phản kháng, Z đặt haitay lên bàn, đứng thẳng giữa hai chân , sau đó chậm rãi cúi xuống, giọng dịu dàng : "Hiểu Thư, chúng ta làm ."

      biết vì sao, luôn có dự cảm xấu, cảmgiác có chuyện xảy ra, biết có phải vì Giải An Quân xuất hay , luôn cảm thấy dục niệm bị đè nén nay rục rịch,thổi quét tâm , giống như sắp biến thànhcon người ban đầu của mình, mà cũng vì vậymà rời xa .

      Giống như chỉ có giữ lấy , mới có thể an ủitâm tình lúc này của .

      thực tế, lo lắng của hoàn toàn hợp lý,thân là thành viên trong 26 thể thí nghiệm,tuy Giải An Quân có sức khỏe kém đến mức cóthể đời nhà ma bất cứ lúc nào, chỉ số thông minh lại cao kinh người, gần như sánh ngang với Z, nếu cũng thể chạy trong khinhiều người tử vong như vậy, còn thuận tiện cứu người.

      Z đoán rằng lần này rời cùng Tiêu Tràchắc chắn phải làm gì đó, nhưng ngăn cản, nên lời là vì khinh thườnghoặc tính toán tương kế tựu kế, luôn luôn suynghĩ làm cảm thấy mệt nhọc, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đương nhiên, trước đó xử lý sạch tất cả mọi người ở nơi này, bao gồm hai kẻ đáng nhẽ phải chết.

      " quá tùy hứng rồi." Vương Hiểu Thư bấtđắc dĩ ngồi dậy, đẩy ra, "Trường hợp này,làm sao có thể. . ." cắn môi, vành mắt hồng hồng, tuy rằng rất giận , nhưng trongđáy lòng lại có loại khát vọng khó .

      "Tôi tùy hứng?" Z cười khẽ tiếng, ôm eo , để dính sát vào người mình, tay kia lạixâm nhập thông đạo tư mật của , khảy lộngvào sâu ra cạn, quân lính của Vương Hiểu Thưnhanh chóng tan rã, rút tay về, giơ ngón trỏ sáng lấp lánh cho xem, " phải em cũng rất thích sao?" sung sướng hỏi.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ và giận dữ, đỏ mặt trừng , bàn tay tiến vào trong quần như muốn trả thù, dán vào phần bụng với đườngcong duyên dáng của , cầm chặt thứ chứa đầy dục vọng, lạnh lùng : "Tôi thấy hưởng thụ nhất là mới đúng."

      Z than tiếng, tận lực biểu đạt vui thích của , giống như cố ý kêu cho nghe,vì vậy mà ngẩn người, sau đó ánh mắt dầndần nhu hòa, trở nên bất đắc dĩ và vô lực, đây làdấu hiệu thỏa hiệp.

      "Đúng là tôi rất hưởng thụ." Z tình hìnhthực tế, vừa vừa chơi đùa bầu ngực mềmmại của cách áo sơ mi, " tại nhìn bộ dáng này của em, nơi đó liền cứng rắn phátđau."

      " đừng . . ." Vương Hiểu Thư từ bỏ địnhrút tay về, nhưng đè tay lại, "Đừngbuông ra." thỉnh cầu , "Nắm nó, HiểuThư. Hiểu Thư."

      liên tục gọi hai lần, cái tai vốn mềm củacô lại càng mềm hơn, với ngôn ngữ dụ dỗ và giọng gợi cảm khàn khàn của , dục vọng vốn bị trêu chọc của nay càng trở nên mãnh liệt, thể vãn hồi.

      "Cho tôi vào được , ừm?" Z chậm rãi cúi người, Vương Hiểu Thư thuận thế ngã vào bàn,ánh sáng trong phòng hội nghị vô cùng tốt, người ở tầng lầu đối diện có thể nhìn thấy ngườibên trong làm gì qua kính thủy tinh, nhưng có ai để ý tới điều này.

      Vương Hiểu Thư thỏa hiệp ôm cổ , nhàng "ừm" tiếng.

      Z thở phào, đầu ngón tay xẹt qua thịt mềm nơiriêng tư của , chỗ có lông xù này làm hầu kếtcủa ngừng hoạt động, thở dốc tăng lên, khát vọng ngày càng nhiều, tâm tình lại tệ hơn: "Gặp phải em hỏng bét." gầnnhư oán hận ra câu như vậy, thân dướitiến lên trước, vào trong cơ thể mềm mại của phái nữ, thỏa mãn rên rỉ tiếng, tiếng cườikhẽ phát ra từ cổ họng , "Bé ngoan. . ."

      Thân thể tiếp nhận và hoan nghênh làm tâmtình của khá hơn chút: "Biết vì sao tôithích làm tình với em ?" hôn vành taicô, đầu lưỡi tiến vào lỗ tai , nhàng liếmqua vành tai, thông đạo của càng kẹp chặtlấy .

      "Ừm. . ." Cánh tay ôm cổ Z của Vương Hiểu Thư chậm rãi trượt xuống eo , vô ý thức di động xuống phía bụng, nhàng vỗ về cơ bụnghoàn mỹ, nơi đó gần với bộ phận tư mật khiến vô cùng khát vọng, nhìn xuống nơi hai người kết hợp, nơi đó của ra vào khôngngừng, thứ thô to đâm vào trong , lần sâuhơn lần, ngừng rên rỉ, thân thể run run: " chút. . . Z, từ từ, tôi chịu nổi. . . A!. . ."

      "Trả lời vấn đề của tôi." hơi rút phía dưới ra, dừng lại động tác, thở dốc nhìn , bấtmãn nhìn thẳng , cau mày : ". . . biết."

      " biết cũng sao." Z xoa xoa mặt ,"Tôi có thể cho em." vội tiếnvào, chỉ dùng thứ cứng rắn chậm rãi vuốt ve chỗ gồ lên của , "Cảm giác khi làm tình với em thoải mái, giống như ở nhà." sợcô , còn cố ý sửa chữa chút, "Nhàmà có người ở."

      "Z. . ." Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy hạ thânvô cùng trống rỗng, cơ thể duyên dáng vặn vẹo,ánh mắt giãy giụa nhìn , ". . ." cắnmôi, dường như xấu hổ dám .

      Z vẫn vào, thấp giọng hỏi: "Tôi thế nào?"

      ". . . Đừng như vậy."

      "Thế nào?" cúi đầu hôn lên ngực , liếmláp chỗ cương cứng, quầng nhũ phấn nộn bịchỉ bạc quấn quanh, thanh tràn ngập hấp dẫnvà ái muội phát ra.

      "A. . ." Vương Hiểu Thư ôm đầu , khẽ cắn môi , "Đừng làm loạn, mau vào. . ."

      Tay Z vuốt ve bầu ngực mềm mại của , tóc mái dài quét qua khiến ngực vô cùng ngứa ngáy, kéo đứng lên, hôn hôn môi củahắn, giọng mang theo thỉnh cầu dễdàng phát giác: "Vào . . . Được chứ?"

      Z xoa đầu : "Em nhận ra sao?"

      Vương Hiểu Thư mờ mịt chút, cúi đầu "ừm" tiếng.

      Z nở nụ cười: " cảm thấy thân thể của em có nhiều chỗ giống với những người phụnữ khác sao?"

      Vương Hiểu Thư nhíu mày, tại đến việc này, đúng là. . . "Chỗ nào khônggiống?" cố nén phiền chán bởi vì khôngđược thỏa mãn, để bản thân nhìn như nóng vội đến vậy, nhưng dường như cótác dụng.

      "Từ khi em và tôi có lần đầu tiên, em khôngcó nguyệt ." Z nhàng chuyện thựckhiến người kinh ngạc, Vương Hiểu Thư hơisửng sốt, lý trí trở lại năm phần, hoảng hốt lẩm bẩm, " đúng là. . . Tôi cho rằng. . ." Là nội tiết tố mất cân đối. . .

      "Tôi cho em uống thuốc." cắn môi của , "Nó làm em mang thai."

      ". . ." biết vì sao, lời của làmVương Hiểu Thư vô cùng đau lòng, giọng côkhàn khàn hỏi, " muốn chúng ta có đứa trẻ?"

      Z mất mác nhìn : "Cũng phải tất cả đều đúng, tôi chỉ sợ, sợ tôi thể có con, sợ em có con thích tôi nữa." có chút ai oán, nhưng ánh mắt này lại mang theo vẻ trầm, "Tôi cần em tôi, em phải luôn luônyêu tôi, cho dù tôi ngoan cố thay đổi, chodù tôi khác với mọi người." cầm nơi đó, hơi tiến vào chút, mày lập tức nhíu lại, hắnvừa lòng xoa xoa mặt , "Tôi hi vọng khi tôi còn sống, cuộc đời của tôi xán lạn trong mắt em."

      Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị khiêu khíchlàm dấy lên dục vọng, hoàn toàn vứt hổthẹn, che miệng để lời làmcụt hứng nữa, tay đỡ lấy nơi đó của , để rời , tội nghiệp : "Đừng nữađược , vào , đây là việc cần làm,vậy mà cho tôi, sao có thể nhưvậy, nếu lát nữa bọn họ trở về làm gì bây giờ. . . tiến vào."

      Nơi đó của Z bị lời của khiêu khích, hắnthở phào, chậm rãi tiến vào thân thể , hàilòng thở ra, bộ dáng này giống như mèo con thỏa mãn, tất cả đập vào mắt , vừa hoạtđộng vừa : "Khi tôi còn có thể đối tốt với em hãy hưởng thụ , chờ đến khi tôi thể đối tốt với em được nữa, nhớ phải đối tốt vớibản thân mình."

      Vương HIểu Thư rốt cuộc là làm sao, nghe hiểu ý tứ của , thừa nhậnsự vui thích mà cho , than thở bên tai : "Có lẽ để lại đứa cũng tốt."

      "Hả?" Vương Hiểu Thư nhìn với ánh mắtmê mang, tăng nhanh tốc độ dưới thân, côbị tiến vào đến mức phải cầu xin tha thứ, "A a. . . Đừng. . . Quá nhanh rồi. . . A. . ."

      "Đừng?" cười khẽ, "Đừng sao?"

      Vương Hiểu Thư thô bạo cắn cái, biểu cảm vừa thống khổ vừa thoải mái: " đáng giận!. . . Nhanh, nếu . . ." ôm chặtlấy , hai chân kẹp chặt eo , kiều mị rên rỉ,"Z. . . Z. . ." gọi tên , nhiệt tình mà trựctiếp.

      Z nghe xong cảm thấy vô cùng rối rắm, vừa thỏamãn vì biểu đạt dục vọng của mình, vừa cắnrăng : "Đây là em tự tìm. . ." Quên , dù sao cũng là người xấu, vì sao phải tỏ vẻ rộng lượng, chịu được nếu rời và phản bội mà thôi, sinh hận mà khiến hai bên tổn hại ngươi chết ta sống, dám ở cùng với phải trả giá lớn. . . Cho dù làcô, cũng ngoại lệ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 44

      Vấn đề về Giải An Quân, lúc đó Z xử lý,nguyên nhân chủ yếu thực ra phải là vì tính cách có vấn đề, phải ngườitự đại ngạo mạn đến mức cho rằng thế giới này có người nào có thể đánh bại mình, tuy rằng đó là .

      cùng, thứ nhất là vì thể làmgì trước mặt Tiêu Trà, thứ hai là vì bệnh độcbiến dị có khả năng liên quan tới viên đạn. Viênđạn mới chế tạo là chích ngừa cho bệnh độckiểu mới trong cơ thể Y Ninh, chúng nó ở cùngnhau phát sinh phản ứng khiến Y Ninh sốngkhông bằng chết, nhưng nếu đặt cùng H+, cũng biết thành dạng gì.

      quan tâm nhiều như vậy, thời giankhông đủ, hơn nữa cũng để ý chếtsống của những người khác, chỉ cần có thể trừbỏ Y Ninh, có thêm vài người đệm lưng cũng sao, dù gì từ trước tới nay vẫn luôn hời hợt với loại chuyện này.

      Nếu lần này lại dùng viên đạn lần trước thìsẽ xảy ra vấn đề, vậy có nguy hiểm, hắnkhông thể vì đám người liên quan đến mình mà đặt bản thân vào nguy hiểm, mộtVương Hiểu Thư là cực hạn của , tuyệtđối thể tăng thêm.

      Giải An Quân để Z thất vọng, hắngiúp Tiêu Trà giải quyết vấn đề về zombie, sửdụng vũ khí vi sinh vật phóng ra từ bình phun được nghiên cứu ở Ly Tử, lực sát thương rệt, nhưng di chứng, ha ha, Tiêu Trà hỏi, Giải AnQuân lại chữ.

      Tuy rằng Giải An Quân làm có di chứng gì, nhưng Tiêu Trà vẫn cho phép hắnsử dụng loại vũ khí này, dù sao nguy nan phíatrước làm thể do dự nhiều, dùng xong ít nhất có thể tranh thủ chút thời gian, khôngcần phải xử lý triệt để ngay lập tức.

      Khi đoàn người hoàn thành nhiệm vụ về Nguyên Tử, Z và Vương Hiểu Thư khoan thai tới, khi đó Giải An Quân muốn tìm cơ hộinói ra lời mình chuẩn bị tốt, nhưng Z tới rấtkịp thời, vừa tham dự chiến đấu, cũng ngăn trở lời định .

      Vương Hiểu Thư đứng bên cạnh Z, ánh mắt Giải An Quân như có như đặt người ,suy tư phen rồi rời cửa đột phá đến phía .

      Z gì lại gây cho đám người Giải An Quân cảm giác áp bách cường đại, mỉm cười về cùng bọn họ, trong nụ cười có đao.

      số người dù gì cũng biến thành mưu quỷ kế trong mắt người khác, đây xem như là kĩ năng hạng nhất.

      Giải An Quân hơi nôn nóng, nhận được tínhiệu báo nguy từ Y Ninh liền ngừng nghỉ tới đây, sơ sót là sai lầm thứ nhất, nếu để sai lầm này tiếp tục kéo dài, vậy hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      phải lập tức nghĩ cách loại bỏ Z, nếu quá chậm.

      Đêm đó, Z đưa cho Vương Hiểu Thư chénnước, thuận tay cho hai viên thuốc, còn chưa hỏi, liền trả lời trước: "Uống vào thìem có thể mang thai rồi."

      Bây giờ Vương Hiểu Thư ôm 12 vạn phần tínnhiệm với Z, tất nhiên hoài nghi lời , uống thuốc với tâm tình vô cùng tốt.

      càng tín nhiệm vô điều kiện như vậy, tâm tình Z lại càng kém, chờ uống thuốc xong ra ngoài, hôm nay mặc đồ phònghộ, chỉ mặc quần tây màu đen và áo sơ mi trắngđơn giản, nhưng lại thắt caravat cẩn thận, có phần thể tưởng tượng, giống như muốn cử hành nghi thức thần thánh nào đó.

      Vương Hiểu Thư cảm thấy hơi là lạ, nhưng tồn tại của chính là việc quái lạ đầu tiên, cho nên cũng nghĩ nhiều, theo hắntới đại sảnh tổ chức yến hội của Nguyên Tử, đây là vì Tiêu Trà đột nhiên truyền tin tức tới, có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

      " xem người Nguyên Tử lại định làm gì?" Vương Hiểu Thư có phần chán ghét hỏi, "Nếu chúng ta rời khỏi đây , cầnxen vào việc này nữa, chúng ta thôi, ngay lập tức."

      Z bỗng dừng bước, đôi mắt đen hề chớp nhìn : "Em chắc chắn?" Nếu chắc chắn,như vậy tiết kiệm màn giết chóc hoa lệ sắpxảy ra.

      Làm sao có thể tới Hồng Môn Yến [1]? Trừkhi bữa tiệc này là vật trong bàn tay của .

      [1] Ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.

      Tất nhiên Giải An Quân có mưu mô gì đó, nhưng phải ngồi , lúc trước hắncó thể lấy lực lượng người để phá hủy toàn bộ phòng thí nghiệm, mai táng nhiều người như vậy trong biển lửa, vậy tại cũng cóthể làm lại.

      Huống chi, cho dù lúc này chỉ là lực lượng của chính , cũng có nghĩa là khi đó hắnvẫn chỉ có "người".

      Vương Hiểu Thư suy nghĩ tường tận lát, gật gật đầu: "Chúng ta thôi, tôi cảm thấy hơi rắc rối, nhưng ngày mai rồi sau, hôm nay quámuộn, phụ cận Nguyên Tử vốn an toàn."

      "Nếu muốn bây giờ, bằng cũngđừng nữa." Z bác bỏ đề nghị của .

      Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn , hérăng, Z cho rằng hối hận, nhấc chân về phíađại sảnh yến hội, cúi đầu đùa nghịch máy tínhcầm tay, ít số liệu phức tạp lên, Vương Hiểu Thư nhìn mà hiểu.

      Con đường nào cũng có kết thúc, có số việc cũng cần phải đối mặt, Z và Vương Hiểu Thư bao lâu liền tới nơi, đại sảnh yến hội của Nguyên Tử vô cùng lớn, giống như rạp chiếu phim bình thường, có chỗ ngồi đặt san sát, có vũ đài lớn, màn sân khấu đỏ thẫm, đằng sau biết che giấu cái gì, nhưng làm cho người ta có cảm giác tốt.

      "Tôi. . ." Trực giác mẫn cảm của Vương Hiểu Thư lại tới, giữ chặt ống tay áo của Z, nhìn mấy người của Nguyên Tử và Giải An Quân ởtrên vũ đài, lui về phía sau bước, "Chúng ta rời ."

      Z để lôi kéo, nhưng cửa lớn đại sảnh yến hội bỗng đóng lại, binh lính cao lớn cầm súng đứng thành hàng, vây lấy cửa lớn mà hề có mộtchỗ sơ hở.

      Điều này hiển nhiên là Giải An Quân an bày, vũ khí của binh lính đặc biệt, tất nhiên là xuất phẩm của Ly Tử, chỉ biết taykhông mà đến.

      Z khinh thường nhếch miệng, liếc mắt cáiđã nhớ kỹ nhân số đứng ở cửa.

      Mười người, quá coi thường , đối mười? A.

      "Trương tiến sĩ, Vương tiểu thư." Giọng của Tiêu Tùng từ xa truyền tới, "Hai vị đến đây,cũng đừng vội vã , tới đây ôn chuyện đượcchứ?" dừng lại chút, ý vị sâu xa , "Miyazaki tiên sinh, tôi nhớ rằng có rấtnhiều lời muốn với Trương tiến sĩ?"

      Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn về phía trước,Yusuke Miyazaki đứng trong đám người cũng dễ thấy, nhưng lại tìm thấy rất dễdàng, bởi vì chỉ có cầm vũ khí.

      Yusuke Miyazaki mâu thuẫn hơi nhếch môi, phẫn nộ lại nhẫn nhìn Z, cuối cùng lấy chữ.

      Tiêu Tùng khinh miệt lườm , quân phục làmnổi bật lên thân hình cao ngất, tiến lên hai bước, ủng quân nhân phát ra tiếng vang thanhthúy: "Trương tiến sĩ? A, tôi hẳn nên đổi xưng hô khác cho ngài, ví dụ như. . . Mr. Z?"

      Dự cảm xấu của Vương Hiểu Thư được kiểm chứng, tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, lại giống như đoán được cuối cùng ngày bịphát , thở dài biết là vì giải thoát hayvì chết lặng.

      "Đừng phủ nhận vô nghĩa." Tiêu Tùng kiêu ngạonói, "Khoanh tay chịu trói ."

      Z nhàn nhạt nhìn binh lính vây quanh, hề có động tác, Tiêu Tùng thấy vậy càng đắc ý: "Chỉ cần phối hợp, nghe lời, tôi đểanh chết ngay lập tức, nếu nghe lời, kếtquả của và Vương tiểu thư chỉ có ."

      Tiêu Trà đồng ý : "Vương tiểu thưchưa biết thân phận của ."

      " biết?" Tiêu Tùng nhíu mày, "Em chorằng ta biết sao? Đồ đàn bà ở cùng Z, tất nhiên cũng phải thứ tốt." cườilạnh bĩu môi, "Tiện nhân."

      Hai chữ "tiện nhân" giống như chạm vào chốt mở làm khí thế của Z thay đổi trong nháy mắt, những người xung quanh dừng bước, kinh ngạc nhìn nhau, vô ý thức lui về phía sau, tất cả súng ống đều rơi xuống đất.

      Khóe miệng Z hơi nhếch lên, chậm rãi rút tay ra khỏi túi áo dài trắng, nâng lên, triển lãm cái lọ nho . Nắp lọ mở ra, có mùi hương đặc biệtphát ra, binh lính xung quanh ngửi thấy mùi nàyđều mất sức lực, ý thức mơ hồ đứng im khôngnhúc nhích.

      "Sao lại thế này!?" Tiêu Tùng nhanh sóng rút súng chĩa về phía Z, "Đứng im được nhúcnhích!"

      "Mệnh lệnh có kết quả, phụ thuộc vào người đề xuất, nếu từ trong miệng ra." Z nguy hiểm nhíu mày, "Chỉ biết khiến chết nhanh hơn."

      "Cho dù chính sợ chết, vẫn nên lo lắng Vương tiểu thư ở bên cạnh ." Tiêu Trà chỉ ra chỗ đau của Z, giọng , "Nếu tôi đoán sai, tất cả hành vi của đều gạt Vương tiểu thư, ví dụ như zombie dị biến là vì , Nhã Nhã bị thương cũng là vì , Y tiểu thư bị thương cũng vì ."

      Vương Hiểu Thư sửng sốt, kinh ngạc nhìn Z, Zđứng ở chỗ này nhúc nhích, phản bác cũng thừa nhận.

      Tiêu Trà giống như cảm thấy vạch trần Z cònchưua đủ, tiếp tục : "Tôi nghĩ rằng hứahẹn gì đó với Vương tiểu thư, ấy mới theo , nhưng có vẻ như thực ?Hành vi của chính là tiếp tục nghiệp tànnhẫn của mình, tuy giúp Phân Tử chế ra thuốc giải độc, nhưng tai nạn này chính là tạo thành, hơn nữa ước nguyện ban đầu của chỉ sợ cho tới bây giờ cũng phải thiện ý."

      Giải An Quân tiến lên bước, xa xa nhìn Z:"Tiêu tiểu thư tỉnh lại, kế hoạch của bại lộ, cần ngụy biện nữa."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn mọi việc, Zgiống như có việc gì tiếp tục về phíatrước, nhưng lần này nắm cổ tay , chẳngnhững e ngại súng phía trước, còn quayđầu lại với Vương Hiểu Thư: " cần đoán, những lời bọn họ đều là , từ đầutới cuối tôi đều muốn thay đổi bản thân,tôi lừa em, thế giới dơ bẩn này nên bị hủy diệt."

      lại nhìn phía trước, con ngươi đen giấudưới tóc mái lòe lòe sáng lên, khóe miệng nhếchlên độ cong quỷ dị, giọng điệu lành lạnh trầm, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi: "Đêmnay, để tôi đưa mọi người cùng gặp thượngđế." xong vỗ tay phát ra tiếng, màn sânkhấu đột nhiên hạ xuống, từng song sắt ngăn cảnhàng trăm zombie đầy máu dần dần mọc lên.

      Vương Hiểu Thư ngẩn người nhìn màn trước mắt, trong đầu chỉ còn bốn chữ ——zombie ra khỏi lồng hấp.

      Bọn họ là dao thớt, người đài là cá thịt.

      Z quay đầu, mỉm cười nhìn Vương Hiểu Thư,dịu dàng : "Tôi muốn làm hùng,tôi chỉ muốn bảo vệ mình em, làm kỵ sĩ củaem mà thôi, em nguyện ý cùng khai sáng thếgiới mới của chúng ta sao?"

      Edit: Sulli
      Chương 45

      Chờ mong và sợ hãi là từ cùng nghĩa trong mộtthời khắc nào đó, người phát thiệp mời thườngbăn khoăn, lo lắng nhiều hơn người được mời.

      Tuy rằng Z có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen nhánh híp lại cách lạnh lùng, giống như hồ sâu chứa đầy đau khổ và rối rắm, khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào, giọng trầmthấp và khàn khàn tràn ngập sức quyến rũ nam tính: "Chậc, do dự sao."

      vươn tay nắm cổ tay về phía trước: "Em cho rằng tôi trưng cầu ý kiến của em sao? Tôi chỉ mà thôi, em đừng có tưởngthật. Tôi muốn nghe em gì cả, tôi thích em, chỉ bằng câu này, em phải cùngtôi."

      Trán Vương Hiểu Thư lên ba tuyến đen, bịđộng bị lôi kéo, cố nén tức giận vì biếtđược vốn muốn sửa chữa mà chỉ lừacô, lẩm bẩm mà như cố ý cho nghe: "Mẹnó, ngay cả tôi cũng lừa, là nhờ đúng người, lão tử phí công đối tốt với như vậy, phí công thâu tâm đào phổi cho rồi!"

      Z giống như nghe thấy, cười nhạo nhìn về phía đám người Tiêu Tùng tránh né zombie, giống như xem đám tôm tép nhãinhép, Vương Hiểu Thư nhịn được :" nghe thấy tôi à? Có chút phảnứng được ?"

      "Tùy em , về phần nghe cái gì là chuyện củatôi." Z bình tĩnh lấy ra súng bên hông, thân người mặc áo dài trắng nhanh chóng tiến lênphía trước vài bước, tay giơ súng nhắm, chút do dự bóp cò.

      Bang —— khói bốc lên từ gọng súng tối om, viên đạn phiếm ánh xanh đánh về phía Giải An Quân ở xa, nhưng dường như mỗi lần muốngiết ai đều có chuyện ngoài ý muốn, lầntrước là, lần này cũng là —— Nhạc Đào Lươngđỡ đạn thay Giải An Quân.

      "Tiểu Nhạc!" Mặt Giải An Quân tái nhợt, đỡ lấy Nhạc Đào Lương ngã xuống, Nhạc Đào Lương mất hơi thở ngay lập tức, viên đạn bắnmột lỗ lớn ngực , máu tươi ngừngchảy ra ngoài, nhìn có vẻ như chết rồi.

      "Hừ, đồ quỷ làm hỏng việc." Z hừ lạnh tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thưđang sững sờ, ý vị sâu xa , "Thấy được sao,nếu em nghe lời, kết cục của em cũngnhư vậy."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy, lâu vẫn khônghoàn hồn, hồi sau mới : "Đủ chưa, ăn ngoan độc rất vui vẻ sao?"

      Z cau mày, nặng nề nhìn , kéo về phíatrước, zombie ra khỏi lồng hấp từ vũ đài xuống, đám người Tiêu Tùng bị vây trong gócđại sảnh yến hội, chỉ trông đợi vào vũ khí hữuhạn để chống cự.

      Z mang theo Vương Hiểu Thư lên vũ đài,bước lên bậc thềm, màn sân khấu đỏ sẫm chekhuất thân thể của bọn họ, từ chỗ cao nhìnxuống, đám người Tiêu Tùng giống như miếngthịt thớt.

      "Người thắng diễu võ dương oai, kẻ thua khôngmàng sống chết, em cảm nhận được sao?" Z dán vào tai Vương Hiểu Thư , thân thể như có ước số bạo ngược chịu khống chế màphóng thích ra bên ngoài, gần như có cách nào khống chế bản thân, điều này làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Vương Hiểu Thư trợn trắng mắt, nhìn đám người này bị bao vậy, cảm thấycó chút nào tốt, biết có phải vì ở lâu cùng Z mà trở nên lạnh lùng, dù sao từ lúcTiêu Tùng là "Tiện nhân", liền có ý kiến gì nữa.

      Z cười khẽ tiếng, cũng giận, khôngbiết từ đâu lấy ra cái micro, mở chốt mở thử thanh chút: "Chào các vị."

      Dường như vừa lòng về thanh, kéo dài giọng cười hiểm trước micro, giọngcười lành lạnh làm đám người Tiêu Tùng sắp hỏng mất càng thêm sợ hãi, nhưng bọn là đoàn đội hội tụ ít thống đốc, Tiêu Trà miễn cưỡng trấn định lại, ở vòng phòng hộ cao giọng : "Z! làm gì với binh linh củachúng tôi vậy!"

      "Hừ sao? Lúc này còn có tâm tình quản ngườikhác." Z giống như nghĩ tới cái gì, lơ đãng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, thản nhiên trước micro,"Tôi là người nhân từ, kẻ đáng chết vẫn còn sống." tùy ý ấn xuống nút bạc bên cạnh bậc thang, lồng giam giữ zombie lại rơi xuống, mặtđất phía sau vũ đài lên xuống luân phiên, vài lồng sắt lớn chậm rãi lên trước mặt mọi người, bên trong giam giữ rất nhiều người mặcquân trang của Nguyên Tử.

      Vương Hiểu Thư thấy vậy khỏi bừng tỉnhhiểu ra, ra người Nguyên Tử vốn mai phục ởđây, nhưng bị Z đổi thành zombie, là. . .

      " tại bọn họ là binh lính của tôi rồi." Z ác liệt nhếch miệng, lạnh lùng tuyên cáo quyền sở hữu.

      Viên đạn của đám người Tiêu Tùng bắn hết, thể lực của Giải An Quân chống đỡ được dựa vào bên, ôm chặt thân thể (thi thể?) củaNhạc Đào Lương, tay nắm chặt cái lọ, mặtcứng ngắc biết do dự cái gì.

      "Có vũ khí cuối cùng dùng luôn ." Z nhàn nhã gõ lan can, thường thường lườm VươngHiểu Thư biết nghĩ gì cái, bỗngnhiên đóng micro , "Thế nào, bọn họ sắp bị tôi đùa chết rồi."

      Vương Hiểu Thư cười nhạt lườm : "Trướckhi làm lại trưng cầu ý kiến của tôi,vì sao tôi phải với tôi nghĩ gì."

      "Đáp án của em tôi hỏi cũng biết, chonên tôi cần trưng cầu ý kiến của em."

      " hiểu tôi?"

      nhàng tựa vào tường, lạnh nhạt : "Hoàn hảo."

      Vương Hiểu Thư lạnh mặt : " hiểu tôi, nhưng phải là tôi." nhếch môi cười, "Tôi cái gì cũng có thể nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ nó phải với tôi!"

      Lời của làm Z cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy bộ dáng hung ác này của làm cảm thấy vô cùng phiền chán, ước số bạo ngượctrong thân thể càng ngừng kêu gào giết hại, tra tấn, giam cầm, tất cả đều tràn ngập sựkích động ác ý.

      Đúng lúc này, dưới vũ đài bỗng vang lên tiếng nổ mạnh, có người nổ lỗ hổng từ bên ngoài,là Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh mặc váy trắng, haingười đội mũ rộng vành kỳ quái, người cúi xuống, vội vàng kéo người bị vây ở sảnh yến hộira ngoài.

      "Muốn chết." Khi chuyện Z giơ súng về phíaY Ninh, bóp cò, viên đạn xuyên qua sương khói vọt tới với tốc độ cực nhanh, Y Ninh nhờ người khác nhắc nhở mà miễn cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn bị đạn xuyên qua bả vai, vô cùng đau đớn hét lên tiếng, tuyệt vọng nhìn về phía Z.

      "Thương pháp của tệ quá." Vương HiểuThư cướp lấy khẩu súng từ trong tay , nổmột phát súng dưới cái nhìn chăm chú của Z, người bắn là Tiêu Tùng, bởi vì tất cả mọingười đều rút khỏi sảnh yến hội, chỉ có TiêuTùng ở cuối.

      Viên đạn bắn trúng ngực Tiêu Tùng, mặt VươngHiểu Thư có biểu cảm trả lại súng cho Z, lạnh lùng : "Có thể xuống rồi."

      " xuống?" Z nhếch khóe miệng như vui vẻ, xoay xoay súng trong tay, thuận miệng hỏi.

      " xuống nhặt xác cho ." Vương Hiểu Thư chỉ vào Tiêu Tùng ngã ở đó, zombie tới gầnhắn, những người khác lại có cách nào kéo ra ngoài, cho dù viên đạn bắn chết , cũng chết vì bị zombie cắn xé.

      " cần là chúng ta." Z nhìn lướt qua đámbinh lính bị nhốt trong lồng, "Tôi rồi, hiệntại bọn họ là binh lính của tôi." giống như cảm khái vô hạn, "Tôi bỗng cảm thấy có sốviệc cần dùng sức lực của chính mình, nuôi ít phế vật vô dụng làm chuyện râu ria này cũng được."

      Vương Hiểu Thư có cảm xúc gì : "Vậyanh đứng ở chỗ này , tôi muốn xuống."

      "Em phải ?"

      "Đúng vậy, cách xa tôi chút." Vương HiểuThư cố ý dọa , "Tôi bao giờ muốn gặp nữa, ngay cả tôi mà cũng lừa." Người đàn ông này đáng giận, thể tha thứ dễ dàng như vậy, nếu về sau càng tệ hơn, hoàn toàn cần hoài nghiđiểm này.

      "Chậc, em cũng muốn trốn sao." Z tới gầnVương Hiểu Thư, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm .

      Vương Hiểu lui về phía sau ở cầu thang hẹp:"Tôi bảo cách xa tôi chút, nghethấy sao?"

      "Nghe được." Z càng tới gần , nâng tay thành thạo cởi caravat ra.

      Vương Hiểu Thư bỗng có dự cảm xấu: "Vậy còn dựa vào gần. . ."

      " biết em nghĩ thế nào." Z kéo caravatxuống, lại cởi bỏ ba khuy áo sơ mi, lắc lắc caravat màu đen, bỗng cầm lấy hai tay , caravat dài vòng qua phía và phía dướingực , trói cổ tay ở sau lưng với cách thức kỳ lạ, lôi ra cái đuôi dài, trói chặt côtheo ba đường —— bụng, dưới ngực, ngực.

      "Tôi cảm thấy khi đứng bên cạnh em lại là xa nhất." cười lạnh .

      " muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư bị tư thếnày của dọa đến, phần ngực bị caravat đènén càng thêm gợi cảm, đỏ mặt lúng túng , "Vừa rồi là tôi chọc chơi, khôngtưởng chứ?"

      "Tại sao tôi cảm thấy bây giờ em mới là chọc tôi chơi?" Z tin tưởng chút nào, nhưng aingờ lần này là .

      Vương Hiểu Thư vô cùng hối hận, nếu biết sớm thỏa hiệp đàng hoàng tử tế rồi, nhiềunhư vậy làm gì, , tên của là già mồm cãi láo!

      " thả tôi ra trước, tôi . . ." Vương Hiểu Thư còn chưa xong, Z chỉ bằng cái đầu cao cao dễ dàng treo lên xà nhà đỉnh vũ đài, độ cao của bậc thang vô cùng thích hợp, bay vút lên , hô hấp có phần khó khăn.

      "Đừng nóng vội, làm em thoải mái." Z cườimà cười cởi dây lưng, xoay người nâng đùi lên, cả người bay lên, hai chân cao thấp bị cột vào xà nhà.

      . . . . . . . . . . . .

      Vương Hiểu Thư hiểu biết tình thú giữa nam nữ, lúc này lập tức hiểu muốn làm gì.

      Phạt treo!? Làm cái gì vậy! Định bạo hành sao!!

      "Tôi chọc chơi, Z đừng như vậy, tôi xin lỗi được , thả tôi xuống. .." Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ yếu thế nhìn về phía , chỉ cần dùng tư thái xấu hổ nàyđối mặt với , như vậy còn bằng đèntreo Italy!

      Z xoay mặt về phía mình, nắm cằm cười có phần điên cuồng: " được." dịudàng , "Xin lỗi có tác dụng sao? Cho dù em cầu gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ tôi vẫn khó chịu, tôi đối tốt với em như vậy, em còn nóimuốn rời khỏi tôi." xoa xoa mặt , "Nhưng mà tôi vẫn quyết định tha thứ em, đâylà bởi vì dù thế nào tâm tình cũng khó có thểtrở lại bình thường giống như lúc em chưa xuất , tôi cho em cơ hội hối cải."

      Vương Hiểu Thư buồn bực, ràng là lừa côtrước, còn làm ra nhiều chuyện hủy hoại tamquan [1] như vậy, sao lại giống như tất cả là lỗicủa . . . Thế giới này như vậy, cũng hồn nhiên đến mức tiếp tục chínhnghĩa, cá lớn nuốt cá bé là căn bản, bịtình làm mê muội cũng được, dù sao là người duy nhất có thể tín nhiệm và dựa vào ở tận thế, cứu vớt của , là ngọn hải đăng của , cho dù là vì sinh tồn hay vì hi vọng trong lòng, cũng thể để mình tráilương tâm rời khỏi .

      [1] Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

      Nhưng mà. . .

      "Đủ! mắng tôi vài câu đánh tôi hai cái tôi đều nhịn, nhưng đừng có được tấc lại tiến thước, bánh bao cũng phát cáu đượcchứ! Con thỏ nóng nảy còn cắn người, còn như vậy có tin lão tử khóc cho xem !"Vương Hiểu Thư nhịn được , hốc mắt bỗng đỏ.

      Z rút áo sơ mi từ trong quần ra, cởi áo dài trắng,nở nụ cười tàn nhẫn với : "Em cũng khôngbiết dọa." dịu dàng , "Tôi vốn là người được tất lại tiến thước, là em nghĩ quá tốt về tôi, có thế này mới khiến em nhìn tôi rồi sau đó vô cùng ghét bỏ, nhưng tôi cũngkhông chấp nhận loại tình cảm ghê tởm sinh ra vì sơ sẩy của em." kéo dây trói xuống chút, mặt Vương Hiểu Thư liền đối diện với phần bụng dưới của , xoa xoa đầu , thấp giọng : " bằng như vậy, chúng ta cần tách ra nữa, tôi ngoại trừ cần khẩu súng để bảo vệ em cần gì cả."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc giương mắt nhìn : " ?"

      "Ha ha ha ha." chợt cười to, sau đó khôiphục vẻ mặt biểu cảm, "Làm sao có thể?Đương nhiên là lừa em."

      ". . . . ."
      Đổi xưng hô nhé!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 46

      Z cởi quần xuống, quần tây màu đen khoác lên giữa đùi , Vương Hiểu Thư nhìn biểu tượngnam tính gần trong gang tấc, khẽ nhúc nhích yết hầu nuốt ngụm nước miếng.

      Sau đó, liền ép buộc há miệng nuốt vàodục vọng của .

      "Ngây ngất chứ." Z đứt quãng, "Muốn khóc cứ khóc , tôi muốn tra tấn em, cho em cảm thụ chút cảm nhận của tôi, như vậy về sau em nghĩ lung tung và lung tung nữa." hạ giọng, giọng khàn khàn và tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tôi chỉ cho em giờ, giờsau, bắt được đừng trách tôi."

      Vương Hiểu Thư nức nở chịu đựng ra vàotrong miệng , từng sợi chỉ bạc tràn ra từ khóemiệng, điều này làm cho hình ảnh ở đây từ cấp ái muội thăng đến cấp hạn chế, hốc mắt nónglên, nước mắt tự chủ chảy ra, nhưng đâyhoàn toàn phải vì khổ sở, mà bởi vì. . .

      "Ưm ưm ưm!" Quá sâu rồi!!! thể hô hấp nữa!!!

      Z khe khẽ thở dốc, mỉm cười, vuốt mặt , chậm dần tốc độ và lực, đè nén : "Nhìn em xem, nếu có tôi em nên làm gì bây giờ? Vừa ngu xuẩn vừa lười vừa lóng ngóng, trời sinh chính là kẻ theo đuôi, ngay cả cơm cũng làm, mở mắt ra là có người ôm. . ." tự giễu trầm mặt, "Ai biết, người như em ngoàitôi còn có ai muốn."

      Lần này xem như Vương Hiểu Thư hoàn toàn bịhắn tra tấn, thường thường có nguy cơ hít thở thông. Dưới vũ đài ẩm ướt, u, binh lính câm như hến, zombie chạy ra ngoài tànsát bừa bãi toàn bộ căn cứ Nguyên Tử, khôngbiết có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng nơi đây, nhưng có cách nào kháng cự , rời khỏi .

      Dường như mọi người đều ích kỷ như vậy, lúc thích làm cái gì đều là đống phân,thích rồi. . . Ha ha.

      Khi Vương Hiểu Thư được Z thả xuống đãhấp hối, nút thắt áo sơ mi của đều bị cởi hết,ngực, cổ và bụng phân tán chất lỏng màu trắngngà, Z lạnh nhạt ngồi xuống lau giúp , nhìn ánh mắt sưng đỏ và vết dây người , có loại cảm giác gọi là lương tâm chậm rãi tràodâng, đầu óc của thanh tỉnh chút, lý trí quay trở về.

      . . . . . .

      Hình như làm hơi quá rồi.

      Lúc này sâu sắc ý thức được mình sựcó bệnh, ràng trong lòng thích như vậy, lạilựa chọn đối đãi thô bạo với , ràng nhìn ra được cũng thực rời , lại vẫn xấuxa phụ cảm tình của .

      "Hận tôi sao?" đột nhiên hỏi.

      Vương Hiểu Thư hư thoát, phát giác sắc mặt khác thường, cắn răng vô lực phun ra ba chữ: " xem?!"

      Z nhìn , im lặng hồi, : "Em mau chạyđi." ấn xuống nút lên xuống của thang,thang lên xuống bắt đầu hạ xuống dưới, vừagiúp sửa sang lại quần áo vừa , "Thừa dịp tôi còn chưa phát điên mau chạy ."

      Vương Hiểu Thư ngớ ra, giật mình nhìn ,giống như hề biết .

      Vẻ mặt Z trầm, con người màu đen bị tóc mái che khuất, đeo kính, con mắtkhông thể chuyển động giống như bị đông cứng, vừa chuyển động liền đau.

      "Trốn , chạy trốn tới nơi tôi vĩnh viễn tìm thấy, thừa dịp tôi còn chưa hối hận." nâng lên, đỡ ra thang lên xuống, thèm nhìn binh lính tuyệt vọng, trực tiếp xuống vũ đài, về phía lỗ hổng bị đámngười Y Ninh làm nổ tung, "Thừa dịp tôi còn lý trí chạy nhanh , tại tôi chỉ trói em lạibằng dây thừng, có khi lần sau tôi dùng đaophẫu thuật cắt từng miếng thịt của em rồi bảo quản, em chạy nhanh , thừa dịp tôi còn biết tôiyêu em."

      "Z. . ." Vương Hiểu Thư hoảng hốt gọi mộttiếng, đẩy ra, giao súng cho , xoaylưng về phía .

      " , lần này nếu em , chỉ sợ về sau tôi giết em." Z mê mang nhìn về phía trước, bệnh ham muốn chiếm hữu này khiến chính cũng phải giật mình, khắc vừa rồi thiếu chút nữa ra tay khiến "vĩnhviễn" ở bên cạnh , đáng sợ.

      "Em ." Vương Hiểu Thư ngoan cường tiến lên ôm lấy eo , cảm giác được thân thể cứng ngắc của dần thả lỏng, chậm rãi , "Em có đường lui, là con đườngduy nhất của em, em nghĩ ra mình nơi nào nếu rời khỏi , biến em thành như vậy còn muốn vứt bỏ em sao?"

      Z cúi đầu nhìn tay đặt eo , nặng nềnói: "Lưu lại em chết." cường ngạnh kéomở tay , "Tôi. . ." có cách nào mởmiệng ra là mình biến thái, gượng gạo đổi lời, "Tôi muốn lưu lại em bao nhiêu thìcũng muốn giết em bấy nhiêu, sau đó đặt em trong tủ lạnh rồi mang theo bên người, như vậychúng ta vĩnh viễn rời xa nhau."

      Vương Hiểu Thư cũng bị lời của dọa đến, giật mình lui về sau bước, lúc phảnứng kịp cảm thấy hơi thở của càng lạnh lùng, bóng dáng tinh tế cao gầy quay lưng về phía , hơi ngẩng đầu, dường như đangnhìn sắc trời, từ từ : "Tôi mở cho em mộtcon đường an toàn, có zombie có nhân loại nguy hiểm, em , rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở về."

      Lời cuối cùng gần như nghe thấy, nhưng vốn an ủi người, cũng chữa trị, chỉ biết quy tắc khoa học, chỉ nhìn vào thực, biết an ủi biết lấy lòng phụ nữ. Tình của nặng nề vẩn đục, tràn ngập cảm xúc tiêu cực khiến người khó chịu, lúc trước còn chưa cảmthấy, tại loại cảm giác này lại càng ràng.

      Z cảm giác được dường như có chỗ nào trongthân thể xảy ra vấn đề, am hiểu nhất chính là nghiên cứu, tất nhiên có thể phát chỗ nào đúng, có lẽ 26 thể thí nghiệm lúc trước ngay cả cái cũng thành công,chẳng qua dị thường của được phát muộn nhất mà thôi.

      Z nhíu mày tiến lên vài bước nhưng bao lâu dừng lại, nhưng vẫn quay người, chỉ nắm chặt tay đứng ở chỗ này: "Tuyrằng tôi thả em , nhưng cả đời này em đều là người phụ nữ của tôi, sống cho tốt, được tìm tôi, được phản bội tôi, nếu em dámyêu người khác, cho dù giết em rồi tự sát, tôicũng làm như vậy."

      Vương Hiểu Thư mê mang nhìn bóng lưng của : "Chẳng lẽ chúng ta phải giận dỗi để tiêuhao tình cảm của mình sao?"

      Z chỉ cảm thấy mình ở trong đầm lầy càng lúncàng sâu, hi vọng có thể cứu , lại càng muốn kéo tiến vào. Con ngươi màu đen bỗng thấy đau nhức, lấy máy vi tính ra chiếuvào, phát màu sắc hai mắt của mình trở nên kỳ quái, có thứ gì đó im lặng chảy xuống, đợi đến khi phát khác thường nâng taychạm lên, thứ kia chảy xuống bên môi.

      "A" tiếng, cuối cùng lộ ra nụ cườibình thản.

      Cuối cùng vẫn giải thích, nóimột tiếng nhanh chóng rời khỏi đây, VươngHiểu Thư cắn môi rối rắm lúc lâu, liền giậm chân chạy thẳng đến phương hướng biến mất.

      Mẹ nó, chết chết! Cuộc sống hủy , tại lại hủy cuộc sống của mà cònnghĩ như vậy cho xong việc!?

      Nằm mơ!!


      Edit: Sulli
      Chương 47

      Vương Hiểu Thư khắp căn cứ Nguyên Tử có phần yên tĩnh đến mức quỷ dị mà vẫn chưa tìm được Z, ở sảnh yến hội là phiến hỗn độn,ngoại trừ binh lính bị nhốt người nào, binh lính thấy ngay cả dũng khíyêu cầu thả bọn họ ra cũng có, giống như mất hết hi vọng với sinh mệnh.

      Vương Hiểu Thư vòng quanh sân khấu, khôngphát cơ quan gì, dứt khoát thuận theo tâm nguyện của bọn họ, bỏ bọn họ lại.

      Vương Hiểu Thư rời khỏi sảnh yến hội, suy nghĩ lát rồi chạy về phòng của ở Nguyên Tử, nếu tìm khắp nơi mà thấy Z, chắc hẳnhắn ở đây.

      Vương Hiểu Thư cảm thấy, tuy rằng tại tìm thấy , nhưng lại chỗ nào ở.

      Chờ đến khi dè dặt mở cửa phòng nhìn vào trong, quả nhiên thấy bóng dáng cao gầyngồi nghiêng, quay lưng về phía cửa, cầm ống tiêm trong tay, tiêm gì đó vào cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc và sắc mặt tái nhợt, quầng thâm ở mắt càng nhìn càng ràng, nếu phải tỉ lệ dáng người của bình thường, Vương Hiểu Thư nghĩ rằng hítthuốc phiện.

      " làm cái gì?" Vương Hiểu Thư đẩycửa ra, bước nhanh đến cạnh , muốn ngăn tiêm chất lỏng , nhưng tiêm xong, trong ống tiêm còn cái gì.

      Z vứt ống tiêm xuống đất, chậm rãi kéo tay áo sơ mi xuống, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đeomột khối đồng hồ công nghệ cao bằng kim loại,khuy tay áo thấy nữa, dường như là vìkéo rất vội mà bung ra.

      "Trước kia muốn lưu lại muốn , hiệntại muốn trăm phương nghìn kế muốn ở lại, hừ, đàn bà chính là tiện." Z cườilạnh ngẩng đầu nhìn Vương Hiểu Thư, giọngđiệu coi thường, " tại gặp tôi liền thấy phiền, biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, nếu tôi giết ."

      Vương Hiểu Thư ngồi cạnh , im lặng hồi rồi : "Lý do gạt người nhiều như vậy, lại quăng cho em lý do sứt sẹo như vậy?"

      Z ác liệt cười tiếng, đứng lên cọ hai tay áovào nhau, nhìn có vẻ tâm nặng nề: "Chính là muốn cho hiểu ra tôi lừa , còn rõsao? tại tôi vô cùng chán ghét , cũngmau chán ghét tôi , cút mau, cách xa tôi ra."

      "Phải ?" Vương Hiểu Thư gật đầu tỏ vẻ nghe thấy được, đứng dậy làm bộ chạy ra ngoài, lúc ngang qua hề bất ngờ cảm thấymột khối khí lạnh như băng, làm bộ như phát tiếp tục về phía trước, ở trong lòng đếm thầm ba lần, người phía saubỗng bắt lấy cổ tay .

      Chẳng qua, thời gian ngăn trở này vô cùng ngắn, chỉ ba giây sau buông lỏng cổ tay ,nhìn như tùy ý tựa vào tường, cứng ngắc : " có lỗi, thói quen."

      Vương Hiểu Thư có phần khó chịu, bộ dáng này của làm vô cùng lo lắng và bực tức, côchỉ cảm thấy tức giận trào lên trong lòng, nỗ lực muốn khắc chế, cho mình phải bìnhtĩnh, nhưng vẫn có cách nào bình tĩnh. . .

      Vương Hiểu Thư nhịn được nữa, quay đầu kiễng chân kéo vạt áo của để hướng về phía mình, mặt biểu cảm :"Rốt cuộc muốn thế nào? Lời ngaycả dấu chấm câu em cũng tin."

      Trong mắt Z đầy tơ máu, đeo kính,Vương Hiểu Thư có thể thấy ánh mắt tiều tụymệt mỏi dưới tóc mái của .

      Tay hơi buông lỏng, đối phương liền tránh khỏi trói buộc của .

      "Khi tôi dối đều tin, khi tôi lại tin, khi tôi bình thường cảm thấy tôi bệnh thần kinh, khi tôi điên cảm thấy tôibình thường, Vương Hiểu Thư, cũng thậtthiện biến, tôi cản nổi tiết tấu của cônữa." Z buồn bực ra ngoài, " thích ở lại đây cứ ở lại, tôi ."

      Dựa theo tính cách của Z, bao giờ làm loại chuyện này, Vương Hiểu Thư nghĩ tớilời và biểu dị thường lúc trước của ,bỗng nhiên nhớ ra trước khi vào nhà đangtiêm cái gì.

      khỏi quay đầu nhìn ống tiêm dưới đất, bước tới nhặt ống tiêm rồi cất , nhanh chóng đuổi theo Z.

      ngang qua người Z, cũng chuyện với , trực tiếp kéo tay của bướcđi, bóng dáng hai người lướt nhanh trong màn đêm, bao lâu liền tới cửa căn cứ Nguyên Tử, lúc này nơi đây có thủ vệ, hoàn toàn mở rộng, hiển nhiên là bọn Tiêu Trà bỏ chạy, còn mang theo đám người.

      "Xe dừng ở kia?" Vương Hiểu Thư ngẩng đầu hỏi Z.

      Z cúi nhìn chằm chằm , đè nén : " muốn làm gì?"

      " đâu, em mang , trạng thái này của nếu lái xe an toàn." Vương HiểuThư thấy đáp liền đến nơi đỗ xe, " chúng ta tới nơi đỗ xe ban đầu, em đoán cũng đổi chỗ."

      Tư thái lôi kéo Z của Vương Hiểu Thư giốngnhư dắt con trai, cương quyết mà trực tiếp, mặckệ Z phản bác hay kháng cự đều để ý, biểu ý nghĩ và thái độ của mình cáchquyết liệt.

      biết là ai từng , là khi người phụ nữ người đàn ông nhất, coi ấy như con trai của mình, mà khi người đànông người phụ nữ nhất, coi ấy là con của mình.

      Hai người cứ đến nơi đỗ xe trong bầu khí kỳ lạ như vậy, trong xe Lexus bày rất nhiều máy móc, xem ra màn trở mình ở sảnh yến hội của Z được hoàn thành ở nơi này, Vương HiểuThư nhìn đống thiết bị mà cảm thấy như nhìn thiên thư, cũng quản, kéo Z ngồivào ghế lái phụ rồi ngồi sau tay lái, chạy xe ra khỏi căn cứ Nguyên Tử.

      " tại Phân Tử, Ly Tử, Nguyên Tử chúng tađều thể , bọn Tiêu Trà nếu đitheo Yusuke Miyazaki đến Phân Tử, chính làđến Ly Tử của Giải An Quân, tệ nhất và đáng sợnhất chính là, bọn họ đến Lượng Tử." Vương Hiểu Thư phân tích, "Cha em có lẽ nhậnđược tin tức, thân phận của bại lộ những gì em trước kia biết còn tin tưởnghay , cần kỳ vọng quá cao về , phải nghĩ đường ra khác, Lượng Tử cũng thể ."

      Z chuyện, mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi,ánh mắt khép hờ, xương quai xanh dưới phần cổtrắng nõn có độ cong vô cùng xinh đẹp, hầu kếtcủa dưới ánh sáng mỏng manh có vẻ gợi cảm vô cùng, Vương Hiểu Thư nhìn mà hậnkhông thể cắn cái.

      Da trắng mỹ mạo khí chất tốt, vừa thấy chính lànhân vật phản diện, thần linh cũng thấy phiền.

      Vương Hiểu Thư im lặng lái xe, tiện tay mở ramáy hướng dẫn, nghĩ nghĩ, đặt đích đến ở phòngthí nghiệm phụ cận Lượng Tử, trước mắt nơi đólà an toàn, phải làm rốt cuộc Z nổi điên hay bị làm sao.

      Ừm đúng, nổi điên, chính cũng mình nổi điên, chẳng lẽ ý tự ở tại mặt chữ?

      Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn Z hô hấpngày càng nặng nề, trực giác cảm thấy có mưa gió sắp tới.

      Phút chốc, Z bỗng mở mắt ra, xoay người lấy cái lọ ở sau xe, sau khi mở lọ có khí lạnh bắn ra bốn phía, lấy ra ống tiêm và thuốc từ trong lọ, bơm hai ba lần rồi lập tức tiêm vào cánh tay.

      Vương Hiểu Thư nhìn màn này, nhiều lắmcũng chỉ mất hai ba phút mà thôi, theo bảnnăng muốn ngăn cản, nhưng thấy sau khi tiêmxong sắc mặt của Z khá hơn, cũng nhịn xuống.

      lâu sau, Z mở mắt ném lọ qua bên, nghiêng đầu nhìn Vương Hiểu Thư im lặnglái xe, bỗng nhiên nâng tay xoa mặt .

      Vương Hiểu Thư sửng sốt lát, gì, có lẽ giờ phút này chuyện tốt hơn.

      "Rất choáng váng." Z giống như thở dài, khóemiệng với đường cong duyên dáng tạo thành nụ cười mơ màng vô hạn, mặt mày tinh xảovới vầng trán rộng, nhìn có vẻ trí tuệ mà thong dong, "Đúng là tiểu tử đáng ghét."

      Tiểu tử? Vương Hiểu Thư nhếch miệng muốn châm chọc , nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt này của làm mở miệng nổi, biết gì, hồi lâu mới : "Về phòng thínghiệm gần Lượng Tử của , nhìn xem rốtcuộc có chuyện gì xảy ra, có số việc em hỏi, nhưng có việc thìnên nghĩ cách giải quyết, giả bộ đe dọa cái gì, là người máy sao, mau tỉnh táo lại rồi giảiquyết vấn đề cho em."

      Z có chút kinh ngạc với phản ứng quá mức thông minh lần này của Vương Hiểu Thư, khôngngờ được nhìn về phía , Vương Hiểu Thư làmnhư phát , bình thản : "Áp lực quálớn phát tiết ra ngoài là bình thường, tuy rằngcách thức của làm em có phần tiếp thụ được, nhưng nếu như vậy có thể làm khôi phục bình thường nhanh hơn, em cũng cóthể miễn cưỡng chịu được."

      Z ý vị sâu xa : "Em biết là hành vi tại của em càng hủy diệt hình tượng của mình trong mắt những người được gọi là 'ngườitốt' kia sao?"

      Vương Hiểu Thư nhớ tới đám cực phẩm kia nhịn được cười lạnh tiếng, xoay xoaytay lái rẽ ngoặt, thản nhiên : " , hiệntại toàn bộ thế giới của em ngồi ở ghế lái phụ, có chỗ nào khác để em tự hủy diệt tiền đồ nữa."

      Z nheo mắt nhìn , vẻ mặt tiêu cực bi quan dầndần nhạt nhòa, vốn cho rằng với tính cáchkhông cúi đầu trước người khác của VươngHiểu Thư, có lẽ lần này tách ra đoạn tuyệtthật , nhưng ngờ năng lực tiếp thu đảkích của lần này lại mạnh như vậy.

      Vương Hiểu Thư dường như cảm thấy khí trong xe quá đè nén, khí thế này của Z làm khó sinh ra cảm giác bước băngmỏng, ngừng phóng khí lạnh giống nhưbật điều hòa mất tiền, mà cũng đủlạnh rồi.

      Suy tư lúc lâu, Vương Hiểu Thư nửa nửa giả đùa : "Về sau ở sân nhà chúng ta trồng hoa hướng dương , như vậy cảm thấy tương đối an toàn, nếu có thể trồng chút đậuphụ, nấm cũng phải có, tìm được ớt dài quá tốt, có loại vườn như vậy mới cảm thấy antoàn ở thế giới này."

      Z nghe vậy vẻ mặt có phần vặn vẹo, đuôi lôngmày run rẩy quay đầu nhìn ra ngoài xe, giốngnhư nghe thấy gì.

      Vương Hiểu Thư thở dài, thoáng thả lỏng mộtchút, từ từ : " tại theo nên càng ngày càng ngốc, đều là lỗi của ."

      Z xoa xoa thái dương nhảy dựng thình thịch, tâm tình rất kém, thấp giọng : "Tôi vui mừng."

      Vương Hiểu Thư thấy động tác của ,càng xác định thân thể có vấn đề, chần chừ chút, vẫn là : "Giống như ngay từ khi gặp luôn luôn đều là giúp em, bảovệ em, lần này đến lượt em đối xử tốt với ." chậm dần, "Tuy rằng giữa chúng ta có nhiều khoảng cách, nhưng tại thế giới này, nếuđánh mất sợ rằng tìm thấy nữa,những chuyện xảy ra em muốn nhắc lại,dù thế nào cũng tốt, bị nguyền rủa bị ghi hậncũng sao, bởi vì em muốn ở bên ."

      giống như dùng hết dũng khí : "Cho nên về sau đừng lời khiến cả và người khác khổ sở, đây là đáp án của em, đáp án cho câuhỏi kia của , ra, khiến cho ngườikhác vì vậy mà quan tâm, nhất định phảichịu trách nhiệm đến cùng."

      Trái tim của Z giống như ngừng đập, nụ cười miệng cứng lại, bất chợt : "Nhìn đường,sắp đâm vào cây rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :