1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 28

      Đừng lo lắng vĩnh viễn? vậy cũng đúng, tại tận thế ai có thể ở cùng nhau vĩnh viễn? ngày trước còn gặp mặt chưa chắc, ngàyhôm sau xa cách vĩnh viễn, ai biết vừa gặp lại sau đó bao giờ thấy nữa, nhưng. . . Dù vậy, nếu ở cùng nhau, tậnđáy lòng vẫn nghĩ vĩnh viễn xa rời.

      Vương Hiểu Thư cúi đầu nhìn chằm chằm mặtđất, hai tay nắm dây xích đu, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nay ửng đỏ, nhưng gì cả, chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ này, đôi chân thon dài chạm đất, lưu lại dấu vết dưới đó.

      Z ngồi xuống bên cạnh , nhìn qua cổ áo thủy thủ rộng rãi, thứ nhấp nhô như như phátdục vô cùng tốt, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của , hai tay tự chủ vòng qua phần eo mảnh khảnh, ngón tay thon dài chui vào chiếc áo rộng rãi, đẩy ra nút thắt nội y, nhàng vuốt ve hạt hồng đôi gò bồng trắng nõn.

      Vương Hiểu Thư cứng người, vội buông tay xuống để tránh cái ôm của , nhưng ômcô vô cùng chặt, lưng của dán vào ngực , hôn vành tai , đầu lưỡi lướt qua tai ,hơi thở nặng nề đè nén ràng mà mê hoặc, nắm chặt cánh tay đặt eo mình,nhắm mắt lại, khó chịu ngẩng đầu lên khẽ rênmột tiếng.

      "Bộ quần áo này tốt." Giọng Z khàn khànnói bên tai , "Đổi bộ khác ."

      . . . Lúc này sao lại lôi chuyện thay quần áo ra? Vương Hiểu Thư ngớ ra lúc, khóe miệng run run, kéo tay muốn đứng lên, nhưng bỗng ôm ngang lên, ngồi xích đu, bị đặt ở hai chân.

      Chân Vương Hiểu Thư vắt qua hai chân thon dàicủa Z, hai tay bấu víu vai , kéo về phía mình, làn môi lạnh dán vào cánh môi mềm mại của , từ từ hôn sâu.

      tay kia của Z cũng nhàn rỗi, vénlên chiếc áo rộng rãi của Vương Hiểu Thư, đè tay xuống chống đối, lui người về sau nhìn , cắn môi : "Ở chỗ này tốt lắm đâu. . . Hơn nữa. . ." nhìn lướt qua xích đu có vẻ chắc chắn, ý nghĩ muốn làmchuyện đó ở đây được biểu vô cùng rõràng.

      Z hít sâu cái, ngón tay khẽ động, kẹp lấychỗ lồi ra ngực qua vải bông, cảm nhận sâu sắc hưng phấn của : "Em muốn nhưvậy, tôi lấy lòng em." cúi đầu chôn ở ngực , vén áo lên hôn vào phần mềm mạitrắng nõn, hạt đào hơi nhô lên bị ngậm trong miệng, Vương Hiểu Thư nhíu mày, hô hấpngày càng dồn dập, tự chủ được mà rên rỉ.

      Thanh thường thường phản đối mình nay trở nên cấm kỵ và mẫn cảm như vậy làm đầu óc Z nóng lên. Thân thể biến hóa ràng, vốn muốn làm nhưng nay lại đổi ý.

      Vương Hiểu Thư giạng chân ngồi đùi Z, đầuZ vùi ở ngực , hai người dán vào nhau, có thể cảm thấy chỗ kia của thể kìm nénđược nữa.

      Khu tam giác trùng hợp khiến dần mất cân bằng dưới ma sát và kích thích ở vùng ngực, cảm thấy như bị tra tấn, chống đối vốnkhông kiên định nay biến mất gần như còn, chính cũng nhận ra động tác của mình bắt đầu hùa theo .

      Đây phải là lần đầu bọn họ làm chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Hiểu Thư rất kháng cự , còn mơ hồ mang theocảm xúc chờ mong.

      Điều này khiến Z có phần rung động, cởi áo để qua bên, thân thể mảnh khảnh trắngnõn của lộ trong khí, dường như hơi run rẩy.

      nhìn , cúi thấp đầu, cánh tay che ngực, áo ngực màu trắng theo quy tắc che bộ phận tư mật.

      Z kéo tay ra, lấy áo ngực , nhìn nơi lưu lại dấu vết ái muội, hầu kết khẽ nhúc nhích, ngón tay linh hoạt vuốt ở , Vương Hiểu Thư tựa vào người thở dốc, cả người khô nóng, lại bịgió mát thổi qua mà hơi lạnh.

      mâu thuẫn giọng : "Đừng. . . Đừngnhư vậy. . . Rất ngứa. . . Ừm. . ."

      Z thuận theo bỏ qua phía của , lại cầm tay đặt xuống dưới. Vương Hiểu Thư và hắnbốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn đối phương qua mắt kính dày, trong trời đêm như tràn ngập thứ làm người ta mê muội.

      Tóc mái của phất qua mi tâm [1] của , cảm giác ngứa ngáy và xúc cảm xa lạ tay làm khẽ cắn môi.

      [1] Vùng giữa hai lông mày.

      Z cầm tay cởi thắt lưng, giống như sợ luibước, nhanh chóng dắt vào nơi ngoại trừ bọn họ ra bao giờ có người tiến vào.

      Trước khi biết Z, tuy rằng Vương Hiểu Thư có kinh nghiệm thực chiến nhưng xem qua, hiểu biết tuyệt đối nhiều hơn những bình thường. tất nhiên biết mình nắm cái gì, dù sao thương phẩm mà từng tiếp xúcđều rất kì lạ, mặc dù là tiêu thụ mạng nhưngcũng cần tri thức chuyên nghiệp.

      Hơn nữa, những ở thế kỷ 21, đại bộ phậnđều là nữ hán tử [2], có khi còn biết nhiều hơn Z.

      [2] Những có bề ngoài phụ nữ nhưngtính cách đàn ông.

      "Tôi. . ." Z há miệng, cánh môi mỏng manhkhông có chút huyết sắc, nhưng đó còn lưulại thứ trơn bóng của , Vương Hiểu Thư nhìncánh môi của Z, bên tai là tiếng khàn khàn trầm thấp của , "Tôi. . ."

      hiểu vì sao cứ "tôi" hồi lâu, lưu loát nắm tay vuốt ve chỗ mẫn cảm nhấtcủa phái nam, tay kia chậm rãi xoa mặt , ngón tay xẹt qua cánh môi , đè lên lúmđồng tiền nhạt của .

      Tay còn lại của Vương Hiểu Thư nắm cái tay làm loạn mặt mình của Z, ngón tay thon dàicủa bị nắm lấy, gần như kề sát với môi , chỉ có khe hở .

      há mồm ngậm chặt ngón tay theo bản năng, người cứng đờ, thứ trong tay dường như càng biến hóa ràng.

      Như là hùa với thay đổi của , thân thể côcũng từ từ xảy ra biến hóa. nắm lấy , dichuyển lên xuống theo cách thức trong trí nhớ, cái đùi trắng nõn mềm mại lùi về phía sau đầugối , tạo đủ gian.

      , tuy phải lần đầu làm chuyện này với Z, nhưng đây là lần đầu Vương Hiểu Thư có tâm tình hưởng thụ, rất muốn xem nơi đó của như thế nào, có phải cũng lạnh lẽo giống như người hay .

      tò mò cúi đầu xuống, muốn cẩn thận đánhgiá tiểu huynh đệ dưới quần tây màu đen, nhưngZ lại kéo cánh tay nắm phía dưới của côlên, nắm cằm , ngăn lại.

      "Muốn làm gì?" cắn răng hỏi , gắt gao nhìn , bởi vì mặc dù nắm cằm , cái tay bị kéo lại vẫn duy trì tần suất di động nhưtrước.

      chỉ cảm thấy dưới bụng có ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, con ngươi đen bìnhtĩnh thường ngày bỗng nổi lên sắc thái tình dục.

      Vương Hiểu Thư thấy thẹn thùng, khỏi kinh ngạc, bỗng muốn đùa giỡn , cắncắn ngón tay trong miệng, lui về phía sau, nghiêng đầu chữ: "Muốn."

      Z ngẩn ra lúc, mê mang nhìn , giây lát sau bỗng hiểu ra, sắc mặt cứng ngắc quay đầu nhìn về phía khác, khuôn mặt tuấn nhã trắng nõn ửng đỏ cách ái muội trong bóng đêm khiếnVương Hiểu Thư cười khép miệng được.

      Z ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt trợn trắng.Vương Hiểu Thư tò mò nhìn , vẫn duy trì động tác phía dưới, quan sát biểu cảm ngàycàng nghiêm trọng của , nghe thấy khàn giọng : " có gì buồn cười hết, người phải có dục vọng mới có thể vui vẻ, được thỏamãn dục vọng so với thành công bất cứ chuyệngì càng dễ dàng làm người ta mất lý trí."

      "Phải ?" Vương Hiểu Thư nhìn vẻ mặtcăng thẳng của , giọng hỏi vấn đềkhông liên quan tới lời của , "Có cảm giác sao?"

      ". . . . ." Thực ra Z nghe ràng cái gì, tiếng tim đập của át tiếng nóicủa , nhưng trạng thái này hẳn là mớiđúng, khoa học.

      Z muốn lấy lại quyền chủ động, cho nên cố nén phản ứng của thân thể, bức bách mình phải bình tĩnh, : " có."

      " thể nào?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhíu mày, ràng nơi đó "kéo cờ", vậy màkhông có cảm giác?

      " phải có vấn đề gì chứ?" Vương HiểuThư có phần quan tâm quá mức, điều này từng làm cho ăn ít mệt, tại cũng vậy.

      chậm rãi lui về phía sau, cúi người ngồi xổm xuống chỗ hai đầu gối của , hai tay đặt lên chân , khẩn trương mà chờ mong đẩy raquần áo cản tầm mắt của , nơi riêng tư nhất của phái nam bị nhìn xót chút gì.

      ". . . . ."

      Vương Hiểu Thư đỏ mặt, nhưng thểrời mắt , mở to mắt nhìn chằm chằm nơi đặc biệt ấy, thấy Z dường như vui, sau khi nhịp tim ổn định lại, tiếp tục cầm nógiống như vừa rồi.

      "Ha ha, lính mới, thông cảm nhiều hơn." Vương Hiểu Thư ngượng ngùng cười, liếc qua sắc mặttối sầm của rồi dám nhìn nữa. Tay vuốt ve thứ đó của , tầm mắt dừng cơ bụng xinh đẹp, quan sát kỹ càng da thịt trắng nõn ở bắp đùi .

      Thân mình của Z hề kém phái nữ như , cho dù là vẻ ngoài hay xúc cảm, cũng khôngbiết nên vui hay nên buồn.

      "Đủ." tự chủ của Z cuối cùng cũng hỏng mất, lần đầu tiên giơ cờ hàng khi giằng co với người khác, nhưng lại giơ cách cam tâm tình nguyện.

      kéo Vương Hiểu Thư lại, nhấc váy của lên, kéo xuống quần lót làm trở ngại việc làm dịu hạ thân trướng đau của , ôm lấy eo ,đặt lên người mình.

      "A. . ." Vương Hiểu Thư nhíu mày, nghe thanh kì quái mình phát ra mà ngượng ngùng thôi, mím môi muốn lên tiếngnữa để tránh đám người Y Ninh cách nơi nàykhông xa chú ý, nhưng. . . Dường như Z cố ý làm khó xử, mở miệng liền cố ý hôn , dùng thân thể khiến ngừng rên rỉ, "Đừng. . . Đừng để người khác nghe thấy. . . Rất ngượng ngùng. . ."

      Làm thẹn thùng chính là mục đích của Z, ác liệt gia tăng sức lực, tốc độ nhanh hơn, cônhịn đau được mà oán trách: "Đau. . . Đau quá. . . được, ra ngoài trước! được!"

      Z cố nén cảm giác kích động này, chậm dần tốcđộ, kéo dài thời gian, hôn môi , bên tai làtiếng rên rỉ nghẹn ngào, mình muốn mãi mãi tiếp tục như vậy, hay tiếp tục chođến khi đầu rơi máu chảy.

      muốn rất nhiều, muốn thực hết thảy lý tưởng của mình, lại khát vọng ngây thơ của , nội tâm của cấm kỵ mà đè nén, lại hi vọng có thể mãi đơn thuần và dụ hoặc như tại, rục rịch, lại muốn mà thôi.

      Thậm chí đôi khi cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vì biết, ràng hiểu như vậy, vì sao lại có cảm giác này?

      Có lẽ. . . Là sợ hãi mất .

      Nếu biết như vậy, lúc trước để ý , trực tiếp rời khỏi nhà xưởng tốt rồi, nếu tỏ vẻ như phát tốt rồi, hoặc giết chết luôn cũng được, dù sao cũng có người khác thích , ví dụ như Yusuke Miyazaki. Tất cảđều tốt hơn tình huống tại, bởi vì như vậyhắn có thể mãi mãi tỉnh táo, mãi mãi con đường này mà do dự.

      Cẩn thận ngẫm lại, có thể bình tĩnh mà đối diệnhết thảy mọi người, có lẽ là vì chưa từng muốnbảo hộ gì đó.



      Edit: Sulli
      Chương 29

      Đây nhất định là đêm ngủ, có lẽ bởivì lần đầu tiên Vương Hiểu Thư chủ động và phối hợp, Z dường như có phần đòi hỏi quá độ.

      Khi buông tha , mặt trời nhô lên ởchân trời, mà cổ họng của cũng khànkhàn.

      Vương Hiểu Thư mệt mỏi tựa vào lòng , mặc vào quần áo mà giúp tẩy sạch, bên tai : " theo, tôi giúp em sửa sang lại chút."

      Vương Hiểu Thư ngơ ngác nhìn : " đâu?"Nhìn có vẻ mệt mỏi kiệt sức.

      Z ôm lên, vào căn nhà tối như mực, giẫm lên ván gỗ tới lầu hai, xoay đèn bàn khắc gỗ bên cạnh tủ quần áo nhìn trông vô cùng cũ kỹ, loạt phím ấn và cái nút phân biệt vân tay bắn ra từ chỗ điêu khắc, Z nhanh chóng ấn vài cái, đặt ngón trỏ tay phải lên cái nút, mộttiếng ầm ầm vang lên, bức tường nhìn trông vôcùng chắn chắn dần dần xảy ra biến hóa.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn mặt tường dầndần biến mất, thay vào đó là đường hầm dốc thông xuống dưới giống thông đạo dưới đấtcủa phòng thí nghiệm ở phụ cận Lượng Tử củaZ như đúc.

      Có thứ tốt đẹp bỗng lên trong đầu , người Vương Hiểu Thư cứng lại.

      Z thấy được, nhìn cái, chậm rãi : "Người ở nơi này đều rời khỏi."

      chỉ câu như vậy, cũng rời là những thí nghiệm thể cấp bậc khác , hoặc là nhân viên nghiên cứu, hay là người bị tiêm H+.

      Vương Hiểu Thư thở phào nhõm, gạt bỏnhững chuyện từng xảy ra ra khỏi đầu, càng kiên định muốn Z làm nhiều chuyện tốt để bù lại những việc ác từng làm, ít nhất như vậy cóthể an ủi lương tâm của chút.

      Đương nhiên, nếu có thể chế tạo thuốc để zombie khôi phục bình thường, càng vui vẻ.

      Z ôm Vương Hiểu Thư vào phòng thí nghiệmdưới lòng đất, trải qua vài cánh cửa thủy tinh có mật mã, bọn họ đứng ở căn phòng bày đầydụng cụ thí nghiệm cao cấp.

      Vương Hiểu Thư đứng xuống dưới, nhìn gian phòng này lần, cuối cùng nhìn Z với ánh mắt nghi hoặc.

      Z đẩy mắt kính, : "Đây là phòng trước đâycủa tôi." chỉ vào dụng cụ bịt kín thủy tinh, "Đây chính là nơi mà 26 thí nghiệm thể từng ở."

      Vương Hiểu Thư nhìn vào cái lồng, có phần hiểu ra thứ giam giữ zombie dị biến thiết kế dựa vào cái gì. Dường như nhân vật phản diện và nhân vật nguy hiểm đều được đãi ngộ như nhau, cho tới bây giờ đều là bị nhốt ở trong thứ gì đó. Hơn nữa, loại dụng cụ này giống như bao giờ cũ kỹ và hư hao, mặc dù hai mấy năm trôi qua, gian phòng thí nghiệm này vẫngiống như mới.

      "Trời sắp sáng rồi." Vương Hiểu Thư chán nản sang chuyện khác.

      Z thuận theo, chuyển đề tài, chỉ vào cánh cửa: "Bên kia là phòng tắm, tôi tìm mấy bộ quần áo cho em, thuận tiện chuẩn bị chút đồ, em tắm rửa trước ." xoay người rời , dángngười cao gầy biến mất trong hành lang.

      Vương Hiểu Thư vuốt cánh tay, cảm thấychỉ cần vừa rời , liền mất tự nhiên vàchột dạ.

      Mang theo loại dự cảm xấu này, Vương HiểuThư thư thái tắm nước nóng. vô cùng tò mò tại sao trong tận thế mà nơi này vẫn duy trì trạng thái hoàn hảo như vậy, nhưng lại nghĩ tới người sở hữu của nơi này, tò mò bỗng còn sót lại chút nào.

      Đúng lúc tắm rửa xong Z về tới đây, hình như cũng rửa mặt qua, sợi tóc trán cònướt át, trong áo dài trắng nhiễm hạtbụi là đồ phòng hộ cao cấp.

      Đồ phòng hộ này nhìn có gì khác áo sơ mi và quần dài mà thường mặc, chỉ bó sát chút mà thôi. Bên hông đeo bao súng,mơ hồ có thể thấy được súng lục màu bạc tinhxảo, nhìn xuống dưới, giày bó màu đen làm hắntrông càng cao gầy và già giặn hơn.

      "Thay xong quần áo chúng ta rời ." Z đưa cho Vương Hiểu Thư bộ quần áo cùng kiểu dáng mà mặc, nhưng số đo hơn nhiều, thiết kế cũng thích hợp với hình thể nữ tính hơn.

      Vương Hiểu Thư gật đầu, nhận lấy rồi vàophòng tắm thay, lau khô tóc đen rồi ra.

      Z nhìn bộ dáng của , hơi nhíu mày, ánh mắtlóe lên biết là nghĩ gì, xoayngười dẫn đến căn phòng, mở ra tủ đứngdựa vào tường, để cho lựa chọn đôi giày phùhợp.

      Vương Hiểu Thư nhìn ngăn tủ đầy đồng phục,mắt mở to, nhanh chóng tìm số đo thích hợp vớimình, giày vào, lời tới bêncạnh Z.

      vừa ra ngoài, cảm thấy khí xung quanh đục ngầu hơn nhiều, Vương Hiểu Thư nhịn thở lát, sau mười giây mới thả lỏng.

      "Trời sáng a." Z tiếc nuối nhìn sắc trời ngoàicửa sổ, có vẻ biết gì, giọng nhỏhơn nữa đọc từng chữ . Vương Hiểu Thư nghe , dường như cũng khôngmuốn để biết gì, cũng giảithích mà đưa ra ngoài.

      Vương Hiểu Thư muốn đuổi theo hỏi xem hắnvừa gì, nhưng ngờ hai người vừa ra khỏi nhà, liền thấy trong sân vốn nên yên tĩnh bóng người lại xuất người.

      Người nọ mặc váy trắng bằng vải bố, có đầu tóc đen dài đến eo, ngồi chơi xích đu.

      Nghe được tiếng bước chân từ sau truyền đến, người kia quay đầu, khuôn mặt non nớt khoảng 15 16 tuổi của lạnh như băng, ánh mắt âmtrầm nhìn Vương Hiểu Thư và Z chăm chú.

      Nếu phải trời sáng, Vương Hiểu Thưsẽ nghĩ rằng mình gặp quỷ, cũng biết làbởi vì Z ở bên cạnh , hay bởi vì có dị năng màlòng càng thêm yên ổn.

      cảm thấy mình nhát gan như trướckia, bị có cách trang điểm và biểucảm "quỷ" như vậy nhìn chằm chằm, lại lui bước và e ngại.

      "Cuối cùng hai người cũng ra." Thiếu nữ ý tứ sâu xa nhìn bọn họ, "Tôi còn nghĩ hai ngườimuốn tiếp tục làm chuyện vừa rồi ở bên trongchứ."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư thể tin được nhìn thiếu nữ, " nhìn thấy?"

      Thiếu nữ hừ lạnh tiếng: "Tôi vẫn luôn ở đây, muốn thấy cũng khó."

      Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, ánh mắt lên án và vẻ mặt hối hận làm Z hiểu có lẽ về sau bao giờ chủ động giống như tối hôm qua nữa: "Có người ở gần đây mà phát sao?" hoài nghi hỏi.

      Z há mồm, ánh mắt chuyển về phía khác, có lương tâm dối: " phát ."

      Lần này có tác dụng, Vương Hiểu Thư cười nhạt nhìn , tiểu nương trực tiếp thay tỏ vẻ khinh thường Z: "Đừng giả vờ, từ lúcvào cửa biết tôi ở đây, chẳng qua muốn mình bị quấy rầy, cho nên mới cố ý ." Tiểu nương hết sức cảm khái ,"Lúc làm chuyện đó với vị tiểu thư này nhìntôi dưới mười lần, khẳng định là rốirắm có nên bắt tôi lại hay ."

      . . . ngờ là trường trực tiếp, Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn trời, quả nhiên thế giới này dạy dỗ người ta thành kẻ thiếu tâmnhãn từ đầu đến đuôi.

      Z luôn là người bị vây trong hoàn cảnh xấu, ngoại trừ đối mặt với Vương Hiểu Thư, giờ phút này cũng ngoại lệ.

      Lúc trước luôn ngậm miệng thựcra là muốn bớt việc, bởi vì nha đầu kia ra,Vương Hiểu Thư hiển nhiên muốn hỏi cóchuyện gì xảy ra, cùng với tự mình giải thích, bằng mượn miệng người khác mà ,vậy cũng miễn khả năng nghi ngờ.

      Thấy kế hoạch của mình cần phần kết, Z lấymắt kính trong túi áo dài trắng ra, lau rồi đeo lên, nhìn tiểu nương kia từ xuống, ánhsáng trắng lóe thấu kính, thân phận của người này được xác nhận.

      Mắt kính của Z phải vì cận thị mới đeo, kính mắt của được xử lý đặc thù, tươngđương với máy tính mini, có thể quét hìnhtất cả người mà thấy, tìm ra tin tức liênquan từ kho số liệu khổng lồ, đây cũng là lí dovì sao chưa từng gặp đám người VươngHiểu Thư và Âu Dương mà chỉ nhìn cái đãnhận ra bọn họ, lại hiểu bọn họ như lòng bàntay.

      Giờ khắc này, bởi vì góc độ ban đêm thích hợp và ánh sáng đủ mà xem xétkhông ràng nay đạt thành, khóe miệng Znhếch lên, mở miệng với Vương Hiểu Thư: "Trước đây tôi với em về thống đốc TiêuTùng của Nguyên Tử, em còn nhớ chứ?"

      Vương Hiểu Thư biết vì sao bỗng nhiên vậy, hiểu gật gật đầu.

      Tiểu nương nghe thấy Z nhắc đến tên TiêuTùng, sắc mặt lập tức cứng lại, vẻ đắc ý và khoe khoang vừa rồi lập tức biến mất, biểu cảm khó coi lườm Z, giọng hỏi: " biết ?"

      "." Z phủ nhận.

      "Quả nhiên lại kẻ cố làm ra vẻ." Tiểu cônương thở phào nhõm, nhưng vẫn cố tỏ vẻbình tĩnh.

      Z cười : " sai rồi, tôi chỉ biếtTiêu Tùng, tôi biết tất cả mọi người."

      Tiểu nương nhìn dáng người cao ngất của Z, tắm mình trong ánh mặt trời mỏng manh sáng sớm, toàn thân bao phủ đám sươngnhàn nhạt, tại góc độ nào đó, nhìn giống như tự mang theo ánh sáng nhu hòa. Khi cười, đuôi mắt xếch lên, khóe miệng xinh đẹp nâng lên,mỗi tấc đều khiến tiểu nương mới biếtyêu xuân tâm nảy mầm.

      Nhưng mà, đây cũng phải bé bìnhthường, mặc dù đối mặt với loại sắc dụ như vậy, vẫn giữ vững đạo phòng tuyến cuối cùng: " dối." cũng biết là tự thuyết phục mình hay chất vấn Z.

      Z lại vô cùng lạnh nhạt, nhưng thời điểm lạnh nhạt cũng chỉ đếm được đầungón tay: "Tiêu Nhã Nhã, 15 tuổi, là em ruột của thống đốc Nguyên Tử Tiêu Tùng." giớithiệu cho Vương Hiểu Thư, "Tiêu Tùng vô cùng mến muội muội này, gần như 24 giờ đều có người quản lý, ta có thể chạy được quả là kỳ tích." dùng giọng điệu cảm thán .

      Vương Hiểu Thư bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu: "Đúng vậy."

      Lại tiếp, Tiêu Tùng còn để ý người nào ngoại trừ Y Ninh, vậy chính là muội muội củahắn.

      Đặt ở đại, Tiêu Tùng chính là muội khống điển hình, thực ra còn có muội muội,nhưng phải cùng cha cùng mẹ, cho nên cảm tình sâu như vậy. Nhưng Tiêu NhãNhã và cùng lớn lên từ , sống nương tựalẫn nhau, tình cảm sâu sắc đến mức bìnhthường.

      Trong nguyên tác, Y Ninh bắt Tiêu Nhã Nhã rồimới được Tiêu Tùng mến, mà Vương bánh bao chỉ là cái bánh bao, mặc cho Tiêu NhãNhã chèn ép thế nào cũng đánh trả, dèdặt bảo trì tố chất mà con của thống đốc nên có, người ta thích mới là lạ.

      Làm người tới là ai, Vương Hiểu Thư khỏi thở dài, quả nhiên vẫn chạy thoátkhỏi nhân vật trong tác phẩm, xem ra chỉ có thểthuận theo tự nhiên.

      "!" Tiêu Nhã Nhã hiển nhiên bị Z kích thích, chạy khỏi xích đu, dường như muốnvọt tới trước mặt bọn họ, nhưng tới trước bọnhọ mét bỗng dừng lại, nắm chặt tay im lặngmột lúc lâu, giống như suy nghĩ có tiến lên hay .

      Mà đúng lúc này, đám người Y Ninh đợi thấy Vương Hiểu Thư và Z quay về liền tìm tới, người đầu tiên vào là Yusuke Miyazaki, nhìn cái liền thấy Tiêu Nhã Nhã, sau đó là thấy Vương Hiểu Thư, tiếp theo là Z, cuối cùngngỡ ngàng lát, lui về phía sau cung kínhchào: "Rất xin lỗi, quấy rầy." xong, xoay người muốn chạy.

      Âu Dương ngăn lại, kiên nhẫn nhíumày hỏi: " muốn đâu?"

      Yusuke Miyazaki nghiêm túc : "Quấy rầy người khác xử lý việc tư là đúng, chúngta hẳn nên để người ta có gian riêng."

      Khóe miệng Âu Dương giật giật, hề để lời của vào trong lòng, vào sân giống nhưchủ nhân, nghênh ngang đánh giá tòa nhà này, còn có cả nam hai nàng giằng co.

      Y Ninh bên cạnh Âu Dương, ánh mắt phứctạp nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Nhã, hai tay đặtở đằng sau, biết tính toán cái gì,nhưng tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, Z bước dài tới trước, Tiêu Nhã Nhã sợ hãi như chuột thấy mèo, chạy nhanh như bay về phía cửa, màYusuke Miyazaki đứng ở cửa liền biến thành bia ngắm của , bị đụng lảo đảo.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 30

      Z thản nhiên nhấc chân rời , Vương Hiểu Thư lập tức theo sau, mà Âu Dương đứng im tại chỗgiống như cố ý đối nghịch với , Y Ninh nhìn cái, liếc mắt ra hiệu, lúc này mới tình nguyện theo bọn họ.

      Z kéo Tiêu Nhã Nhã va vào ngực Yusuke Miyazaki ra, cầm cánh tay , từ nhìnxuống, ngẩng đầu thấy con ngươi đen lạnh lẽo của , cả người khẽ run, bộ dáng này khỏi làm Vương Hiểu Thư nhớ tới lần đầu tiên gặp Z.

      "Mang tôi tìm trai , chẳng những trách tội trốn ra, còn có thể thưởngcho ." Z từng bước lừa tiểu hài tử.

      Tiêu Nhã Nhã nghi ngờ : " tìm traitôi làm gì? có thể tiến vào nơi này, chắcchắn phải là người tốt!"

      Vương Hiểu Thư hiểu được thâm ý của , tòanhà này từng là nơi đặt thí nghiệm thể, khi chuyện này sáng tỏ, có khả năng làm lộ thânphận của Z, như vậy kế hoạch "Người tốt làmviệc tốt" của bọn họ cũng như chế độ xã hộichủ nghĩa. [1]

      [1] về sụp đổ và tan rã.

      Z hiển nhiên để kế hoạch "Đường tán " của mình chết từ trong trứng nước, trực tiếp dùng băng dính y tế bịt miệng Tiêu Nhã Nhã,mắt Tiêu Nhã Nhã trừng lớn nhìn , vẻ mặtlên án và uất ức, giãy giụa liên tục, chưa từng có ai dám đối đãi với như vậy.

      Đúng rồi, là muội muội mà Tiêu Tùng thương nhất, mà Tiêu Tùng là thống đốc NguyênTử, Nguyên Tử là căn cứ lớn thứ hai sau LượngTử, Tiêu Nhã Nhã ở Nguyên Tử chính là ngànvạn sủng ái tại thân, mặc dù ở tận thế nhưng cũng phải ăn bao nhiêu khổ, có lẽ ngay cả hoảng sợ cũng ít.

      Bất mãn với hành vi này của Z và cả người tràn ngập hơi thở "Ông đây chính là chúa cứu thế"chính là Âu Dương, dường như muốn cứu Tiêu Nhã Nhã khỏi "Nanh vuốt ma quỷ" của Z, nhưng thất bại, bởi vì Z lập tức rút súng bênhông ra rồi đặt giữa trán .

      Cả người Âu Dương cứng đờ, Tiêu Nhã Nhãkhông dám làm loạn nữa, Y Ninh muốn tiến lên giúp đỡ, Vương Hiểu Thư chắn trước mặt ả để tránh Z bị ả đánh lén hoặc bị ăn đậu hủ.

      Y Ninh híp mắt, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vương Hiểu Thư chăm chú, cái nhìn này làm VươngHiểu Thư cảm thấy rất thoải mái, thèm nhìn Y Ninh, rời lực chú ý lên người Z và Tiêu Nhã Nhã.

      Z vô cùng hài lòng khi thấy Vương Hiểu Thư bảo vệ theo bản năng, thái độ đối với TiêuNhã Nhã cũng ôn hòa hơn.

      " phải học nghe lời." xong câu đó vớicô rồi nhìn về phía Âu Dương, "Về phần ." "Chậc" tiếng, vóc người cao làm hắnnhìn trông oai nghiêm, khi giằng co cànglộ ưu thế.

      gần như từ nhìn xuống Âu Dương,cười như cười : " kích động như vậy, chẳng lẽ là coi trọng hòn ngọc quý tay thống đốc Nguyên Tử?"

      Lời mang theo châm chọc khiêu khíchkhiến người có chủ nghĩa đại nam tử như Âu Dương nhịn được, đối mắt xanh biếctrừng Z, hai đấm nắm chặt lại dám nhúcnhích, bởi vì họng súng đen kia đặt trướctrán , chỉ cần nhúc nhích chút có lẽ mạng cũng còn nữa.

      "Tôi cảm thấy bình thường, ra tay nặng như vậy đối với tay tấc sắt, rốt cuộc là loại người nào?" Âu Dương cũng là người có kiến thức, nhìn cây súng lát, chân mày cau lại, "Loại vũ khí nàytôi chưa từng thấy qua, đừng với tôi là tự thiết kế."

      Z nhìn giống như nhìn kẻ ngốc: "Khôngphải tôi thiết kế, chẳng lẽ là sao?" dùnghọng súng đập vào mi tâm Âu Dương, ÂuDương sợ tới mức cho rằng nổ súng, hét lên tiếng rồi che đầu ngồi xuống, trông vô cùng chật vật, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.

      Y Ninh thất vọng nhìn Âu Dương ngồi run rẩy dưới đất, hiểu vì sao người đàn ôngnày có thể ngu ngốc đến như vậy, người đàn ônganh tuấn xuất sắc trước kia chẳng lẽ là ngườikhác giả trang?

      Y Ninh khỏi so sánh giữa Z và ÂuDương, càng kiên định muốn bắt lấy trái tim củaZ.

      Dựa vào cái gì Vương Hiểu Thư có thể được coi trọng mà mình lại được? Y Ninh mím môi nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, ánhmắt u.

      Vương Hiểu Thư nhìn lại ả, con mắt lạnh lùngchớp cái rồi nhìn ả nữa, cúi xuốnggiúp Z chế trụ cổ tay luôn làm loạn của TiêuNhã Nhã.

      ra, đối với tiểu nương nhìn trường trực tiếp của và Z, chừng cònthấy được nơi nào đó của , thể tốt tính được.

      Đứa trẻ này cũng lạnh nhạt, có thể kiên trìlâu như vậy mà lên tiếng, xem thứ hoạtsắc sinh hương như vậy, là. . . Quên .

      Tiêu Nhã Nhã dường như cảm nhận được oánniệm đến từ Vương Hiểu Thư, quay đầu nhìn ,trong chớp mắt, giữa hai người có bước đầuhiểu biết về đối phương.

      "Tôi hi vọng có thể xem lại mình." Âu Dương lúc này khôi phục vẻ trang B [2], ra vẻ bình tĩnh nhìn Z, " ấy còn , cho dù như thế nào cũng thể thô lỗ như vậy!"

      [2] Hành vi khoe khoang hoặc lừa gạt để lấyhư vinh tự thỏa mãn bản thân.

      Có lẽ là Z vô cùng khinh thường Âu Dương, lười tranh cãi cùng . dùng súng vỗ vỗ mặt Tiêu Nhã Nhã, dùng ánh mắt uy hiếp khôngnên lung tung, ngoan ngoãn theo, sau đó luôn mà quay đầu lại.

      Tiêu Nhã Nhã bị dọa, phản kháng nữa, ngoan ngoãn để Vương Hiểu Thư kéo .

      Y Ninh phản đối, đuổi theo Z, YusukeMiyazaki cũng theo ả, thực nhiệm vụ của cha , chẳng qua vẻ mặt có phần tìnhnguyện và ghét bỏ.

      Âu Dương mình đứng trong sân, lúc phảnứng kịp bị bỏ lại, sợ sệt lát, trong lòng có mấy chục ý nghĩa nhưng có kết luận, đành phải theo mọi người rời khỏi đây.

      Lúc trở lại nơi nghỉ ngơi, Z lấy còng tay xe còng tay Tiêu Nhã Nhã lại. Mắt to của Tiêu Nhã Nhã đỏ bừng, uất ức nhìn chằm chằm Z, Z hoàn toàn để ý đến , có phản ứng gì,vì thế lại nhìn về phía Vương Hiểu Thư.

      Vương Hiểu Thư vẫn rối rắm rốt cuộc Tiêu Nhã Nhã thấy bao nhiêu, thấy nhìn chằmchằm mình, khống chế nổi mà nghĩ đôi mắt to đỏ rực này có khả năng nhìn nơi riêng tư của Z, cái nhìn xúc động này là sao, tam quan [3] nay vặn vẹo triệt để!

      [3] Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

      Tiêu Nhã Nhã cảm thấy tuyệt vọng, khôngmang theo hi vọng chuyển mắt sang người thứ ba, người duy nhất chuyện thay , cũngchính là Âu Dương.

      Âu Dương bị ánh mắt mềm mại nhìn, chínhnghĩa lại bùng nổ, cố nén bản năng kháng cự và sợ hãi quát Z: "Đủ chưa? ấy còn , lạikhông thể làm cái gì, ấy từ chối,vậy thả ấy . là đàn ông, thể tự ngẫm lại lại hành vi của mình sao?!"

      Z vốn định giao nhiệm vụ cho Tiêu Nhã Nhã, chính là để làm người dẫn đường và kếtnối, dẫn bọn họ đến chỗ Tiêu Tùng, trực tiếptiến vào trung tâm Nguyên Tử.

      Nhưng lời của Âu Dương làm bỗng có ý tưởng trực tiếp xử lý nhóm người này ở đây là ý kiến hay.

      "Vì sao tôi phải ngẫm lại?" Z lạnh lùng nhìn ÂuDương, " ta dám lén chạy tới đây phải chuẩn bị bị người tới bắt, tôi cũng phải trai ta, lại phải cha ta, bảo tôi ngẫm lại cái gì? Ngẫm lại có thể được tiền tài và thời gian sao, nếu được tôi làm, im lặng cho tôi."

      "!. . ." Âu Dương cực kỳ tức giận, muốn tranh chấp với Z, nhưng phát mìnhkhông lại Z, há hốc mồm nhưng phun ra chữ, tức giận đến mức đỏ cả hốc mắt, gân xanh trán nổi lên, " đừng vội mừng! Đừng cho rằng tôi sợ !" Cuối cùng phảinói ra lời uy hiếp để cứu vãn, " cần tiểucô nương này tôi cũng có thể đưa mọi người tới Nguyên Tử! tại các người chỉ cần theo tôi là được, đừng cản trở!" rất ngạo mạn xoay người đến phía xe tải , nhưngkhông có ai theo .

      Âu Dương nghi hoặc xoay người, chỉ thấy tất cảmọi người im lặng nhìn , tâm tình gần nhưhỏng mất trở nên táo bạo: "Còn đứng ở đấy làmgì! muốn Nguyên Tử sao! Nếu nhúc nhích quay về !"

      Z cũng quản Tiêu Nhã Nhã, để choVương Hiểu Thư trông coi, khoanh tay nhìn Âu Dương, khinh thường : "Tôi muốn hỏi chút, có biết hay , bởi vì zombie vâythành, cửa căn cứ Nguyên Tử phong bế, hiệntại lối vào thực của căn cứ vẫn là số, bọn họ cho bất cứ căn cứ nào."

      "Vì sao?" Yusuke Miyazaki hiểu, xen vào hỏi.

      Z đều đều: "Vì sao? Có lẽ là bọn họ cảmthấy zombie bỗng tụ tập ở quanh căn cứ NguyênTử là có người cố ý phá rối."

      Y Ninh nghe câu ấy, ánh mắt lóe lên, xoay đầu, nhìn Âu Dương muốn được ả ủng hộ nữa.

      Âu Dương bị ả lạnh nhạt, theo bản năng nhìn Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư vẫn nhìn Z, Z còn nắm tay , hai người mặc đồgiống nhau, dưới ánh mắt trời, bọn họ giống nhưmột đôi đẹp nhất.

      Âu Dương bùng nổ, nhịnđược, xông lên muốn đánh nhau cùng Z, lại bịba thuộc hạ của mình ngăn lại, camlòng trừng Z: "Vì sao tôi phải nghe ? Tôi mớilà đội trưởng ở Lượng Tử, mà là cái gì?!"

      Thái độ xấu xí của Âu Dương càng phụ trợ sựhoàn mỹ của Z, Âu Dương lúc này giống như con chó điên, mà Z vẫn mỉm cười, khíchất mạnh mẽ mà ổn định, chênh lệch này so với định thắng thua còn thú vị hơn.

      Z khinh miệt mà thản nhiên : " là đangtìm chết biết ? Từ trước tới nay tôi chỉ đường tắt, chuyện tôi quyết định đều là chínhxác nhất, lãng phí thời gian của tôithì chết sao? Tôi khuyên nên sớm buông tha ảo tưởng thực tế này , bởi vì lấy chỉ số thông minh của cả đời cũng thực được, người tầm thường."

      Đúng vậy, nếu phải Vương Hiểu Thư vẫnđang đứng cạnh , còn phải giả bộ muốnlàm người tốt lấy dao phẫu thuật đâm chết tên đần độn này rồi. cảm thấy thực xinlỗi bản thân, vỗn cho là Vương Hiểu Thư đủ trì độn, cũng ngờ thế giới lại cóngười ngu xuẩn đến trình độ này như Âu Dương, chính cũng cảm thấy ngoài ýmuốn.

      Trong cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện bấtđắc dĩ, là thể lựa chọn, nhưng ngu xuẩn là tự tìm.
      Edit: Sulli
      Chương 31

      Yusuke Miyazaki lo lắng nhìn hai người đàn ôngsắp đánh nhau, tư tâm nghĩ nếu thực đánh giúp bên cũng nên, cha bảohắn đến bảo vệ Y Ninh, Y Ninh xem như ở bên Âu Dương, nhưng giáo sư tiên sinh lại là đại ân nhân của Phân Tử, lựa chọn khó. . . Chonên cần đánh nhau, bạo lực nhất thời cảnhà hỏa táng. . . , là bạo lực là nhất thời, tình thương là vĩnh viễn! Thế giới này là thế giới tình thương, phải là thế giới bạo lực a!

      "Ừm, thực ra chúng ta có thể khởi hành rồi!"Yusuke Miyazaki mạnh dạn sang chuyện khác.

      Z và Âu Dương vốn giằng co bỗng chốcnhìn về phía , Âu Dương ràng là đụngphải bậc thang vào cửa, cho nên tuy kiêu ngạo nhưng vẫn phối hợp, nhưng Z lại bất đồng, ánhmắt Z lúc này nhìn có vẻ. . . Có sát khí!

      Yusuke Miyazaki ngỡ ngàng lát, nâng chân phải lên nhàng lùi về sau bước, cười ha ha: "Tôi có ý kiến gì, hai người tiếp tục,tiếp tục. . ."

      " đúng rồi." Z mặt với biểu cảm trẻ dễ dạy, " can thiệp chuyện của nhau là nguyên tắc lớn nhất giữa người với người." xong, lập tức nhìn về phía Âu Dương, "Nhớkỹ, đây là lần cuối cùng, lần sau xảy ra chuyệnkhông thoải mái như thế này nữa tôi trực tiếp giết ." giống như sợ mọi người tin, nhấn mạnh, "Đây phải là uy hiếp." xong, quay đầu lên xe.

      Vương Hiểu Thư nhìn lướt qua Âu Dương trợn mắt há mồm, vẻ mặt thản nhiên đưa Tiêu Nhã Nhã đến ghế sau, mình cũng ngồi ở sau.

      đóng kỹ cửa, ngẩng đầu lên liền thấy Z tay chống tay lái quay đầu nhìn .

      "Làm sao vậy?" nghi hoặc hỏi.

      Z nghẹn lời, câu cảm ơn khó giống như lời thổ lộ, rất muốn bình tĩnh những lờinày với giống như những người khác, biết thích nghe, cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng thể làm được. phải vì tự tôn cũng phải vì những điều gì khác, chỉ là bởi vì luônluôn tự mình đối mặt hết thảy, có cha mẹkhông có bạn bè, chưa từng thử làm qua việc này, rất bối rối.

      Lời muốn cuối cùng đều nuốt vào tronglòng, giống như nếu ra nhịn được mà hốc mắt nóng lên, muốn ra, lạikhông biết như thế nào.

      " có gì." Z quay lại, mặt biểu cảmlái xe.

      Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn , Tiêu NhãNhã ngồi bên cạnh quan sát hành động của hai người, mắt to chuyển qua lại, biếtđang suy nghĩ cái gì.

      Sau khi xe chạy đoạn đường, Z bỗng quayđầu câu "Cám ơn em đứng về phía tôi"với Vương Hiểu Thư rồi lại quay đầu lái xe tiếp,quá trình này vượt qua ba giây, đợi Vương Hiểu Thư phản ứng kịp khôi phục nguyên trạng.

      Tiêu Nhã Nhã nhiều chuyện nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, tuy rằng miệng bị bịt băngdính, nhưng ánh mắt của lại kiêng nểgì, Z thấy màn này trong kính chiếu hậu, nheo mắt ấn xuống cái nút, chỗ ngồi lậptức xuất cái lồng sắt.

      Tiêu Nhã Nhã kinh ngạc thấy cái lồng nhốt chặt mình lại, hốc mắt đỏ lên giống như sắp khóc, Z hoàn toàn có lòng thương hương tiếc ngọc, bật cái lồng lên rồi dừng xe, quay đầu với Vương Hiểu Thư: "Ngồi cạnh tôi."

      Vương Hiểu Thư vẫn đắm chìm trong việchắn đột nhiên cảm ơn, nghe nhưvậy, ngoan ngoãn lên ghế lái phụ, ngồi ổn địnhrồi mới dần dần hồi thần, ánh mắt đăm chiêunhìn Z.

      Z tận lực nhìn ánh mắt kỳ quái của , lái xe tiến vào khu nguy hiểm: "Chúng ta tiếnvào phạm vi căn cứ Nguyên Tử, tại vô cùngnguy hiểm, em phải tập trung chút." dùng cách này để rời lực chú ý của vớimình.

      Vương Hiểu Thư nghe vậy lập tức nghiêm túclên, gật gật đầu, kiểm tra súng bên hông, thắt hết khuy áo áo sơ mi của đồ phòng hộ màu trắng, khẩn trương quan sát tình huống bên ngoài.

      Lời của Z đều là , nơi này chính là phạm vicủa căn cứ Nguyên Tử, hơn nữa cũng rất nguyhiểm, nhưng bọn họ chỉ cần ở trong xe ra, tỉ lệ gặp chuyện may cũng cao, đối với năng lực của mình vẫn rất tin tưởng.

      "Tiêu tiểu thư." Z vừa lái xe vừa với TiêuNhã Nhã, "Chỉ đường cho tôi."

      Tiêu Nhã Nhã nhìn chằm chằm vào ảnh ngượccủa Z trong kính chiếu hậu, dường như suy nghĩ có hay .

      Z từ từ : " có thể với tôi phương hướng đúng, dù sao chúng ta xảy ra chuyện, cũng thể chỉ lo thân mình."

      Tiêu Nhã Nhã nhíu mày, giống như nghĩ ra,nhanh chóng chỉ vào băng dính ngoài miệng.

      Z cự tuyệt: " chuyện với ầm ĩ, dùngtay chỉ ."

      ". . . . ." trán của Tiêu Nhã Nhã nở ra mộtđóa hoa chữ thập , cứng ngắc chỉ về hướngbên trái.

      Z về hướng mà Tiêu Nhã Nhã chỉ, nhưng dù sao cũng rời khỏi Nguyên Tử thời gian, hiểu biết tình huống xung quanh, trốn đúng vào lúc Nguyên Tử vội vàngthay cửa căn cứ, chỉ nhớ phương hướng,cũng nơi đó có an toàn hay ,hoặc được xây dựng xong.

      Z lái xe dẫn trước chiếc xe tải xanh của đámngười Y Ninh, cảnh tượng xung quanh ngàycàng trống trải, cây cối cũng ngày càng thưa thớt, theo sắc trời dần dần tối xuống, bọn họ tiến vào quảng trường ranh giới,xem ra trước đây hẳn là sân bay, bởi vì cách đókhông xa còn có hai chiếc máy bay cũ kỹ.

      Tiêu Nhã Nhã thấy hai chiếc máy bay này bỗngồn ào, Z bị phiền chịu được, liền đểVương Hiểu Thư cởi băng dính của ra.

      Băng dính vừa xé mở, Tiêu Nhã Nhã lớn tiếng : "Dừng xe!"

      "Làm sao vậy?" Vương Hiểu Thư hỏi.

      Tiêu Nhã Nhã thở hổn hển : "Nhị ca của tôi ở đây!"

      "Nhị ca?" Cầm đầu căn cứ Nguyên Tử là TiêuTùng, có hai em em trai, ngoạitrừ Tiêu Nhã Nhã những người khác đều làcùng cha khác mẹ, cha chết vì bệnh độcH+, các mẹ cũng ai sống sót, mà lão nhị chính là, "Tiêu Trà?"

      "Đúng." Tiêu Nhã Nhã ngừng, "Cácngười đưa tôi về, nhị ca cảm tạ các người,các người đừng sợ, xuống tìm , ở ngay trong máy bay." chỉ vào chiếc máybay màu trắng khá mới cách đó xa.

      Ngón tay thon dài của Z gõ gõ tay lái, dường như suy nghĩ có nên tin tưởng hay , Tiêu Nhã Nhã sợ tin, lại : " , tin các người có thể , tiếp tục nhốt tôi ở đây!"

      Z cười lạnh: "Như thế là tốt nhất, có thể an toàn ở trong này, mà chúng ta toàn quân bị diệt."

      ". . . . ." Tiêu Nhã Nhã hơi sửng sốt, đỏ mặtquay đầu , im lặng.

      Z nhíu mày, bị đúng? Vừa lừagạt bị phát , biết nên vui hay nên buồn.

      Bên Z và Vương Hiểu Thư bởi vì TiêuNhã Nhã lừa gạt mà mắc câu, đám người theo sau bởi vì bọn họ dừng lại mà xuống xe, nhàn nhã bước tới xe Lexus, gõ vào cửa sổ xe.

      "Mở cửa, dừng lại làm gì? Đến nơi?" Âu Dươnggõ cửa sổ bên phía Vương Hiểu Thư, mà Y Ninhđứng ở bên Z, Yusuke Miyazaki đương nhiên đitheo Y Ninh.

      Vương Hiểu Thư lạnh lùng nhìn khuôn mặt trông là thấy ngán ngoài cửa sổ, thèm đáp lại , bất động ngồi ở ghế lái phụ, giống nhưkhông nghe thấy gì.

      Z hạ kính xe xuống, với Yusuke Miyazaki:"Quay lại xe , còn chưa tới."

      Y Ninh bị tận lực nhìn nên nhịn được, mở miệng tự tiến cử: "Tôi có thểngồi đằng sau trông coi ấy." Ả chỉ vào TiêuNhã Nhã.

      hiểu vì sao Tiêu Nhã Nhã lại : "Ai muốn trông coi tôi? Này, Bạch đại ca, tôi lừa , tôi nghe lời được chứ? để ta cách xa tôi chút."

      ". . . . ." Bạch đại ca? Vương Hiểu Thư bị xưnghô của lôi [1] mặt máu, cố nén cười nhìn Z, Z mặt biểu cảm nhìn cửa xe, cắn răng . "Gọi tôi là giáo sư."

      [1] Ngoài dự đoán làm người ta vô cùng khiếp sợ.

      "Bạch đại ca nghe khá thân thiết, ca ca thấy phái nam nên tán dương như vậy." Tiêu NhãNhã bị thuyết phục.

      Z trực tiếp gí súng vào đầu , khuôn mặt tuấnnhã từ chóp mũi lên đều tối đen như mực: " lại lần nữa."

      "Rất xin lỗi. . ." Tiêu Nhã Nhã hoảng sợ lui vềsau, "Tôi, tôi dám, dám nữa!"

      Z lạnh nhạt rút súng lại, xấu hổ lườm Vương Hiểu Thư cái, thấy cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong, trong lòng là mấtmặt nhiều hơn hay vui vẻ nhiều hơn.

      thở dài khởi động xe lần nữa, nhưng chiếcmay bay vốn yên tĩnh ở phía trước bỗng lắc lưvài cái, sau đó đổ về phía trước.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 32

      "Sao lại thế này?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn về phía trước, máy bay đổ xuống, trong làn khói dường như có gì đó di chuyển, híp híp mắt, rùng mình, "Có zombie!"

      "Ai nha." Z cũng lo lắng, ngược lại vẻ mặt vui mừng, " tệ, nha đầu kia nên ăn chút khổ mới được." Z nhìn về phía VươngHiểu Thư, đề nghị, "Ném ta xuống có đượckhông?"

      Vương Hiểu Thư phân lực chú ý từ số lượngzombie rất nhiều phía trước cho : " ?"

      Z nhìn Tiêu Nhã Nhã bởi vì lời của mà bắt đầu thét chói tai, nhe răng cười: "Chọc em chơi." xong lời này liềnngừng cười, lùi xe về phía sau, muốn rời khỏi nơi này, đổi con đường khác.

      Nhưng có câu rất đúng, sợ đối thủgiống như thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo.

      Âu Dương thấy phía trước có nhiều zombie xuấthiện, chẳng những nhanh chóng quay vềtrên xe lái xe chạy lấy người, ngược lại cầm vũkhí xông tới phía trước, như là muốn chứng minh phương diện nào đấy vẫn mạnhhơn Z, chính diện công kích zombie.

      ". . . . ." Z mở to hai mắt nhìn Âu Dương xôngpha chiến đấu như muốn sống nữa, còn gì để , "Đời này có thể gặp được người như , làm tôi. . . Mở mang tầm mắt."

      Vương Hiểu Thư nhìn thuộc hạ của Âu Dươngbởi vì lỗ mãng của Âu Dương mà thể tiến lên giúp , chết lặng gật đầu: "Tánthành."

      Tiêu Nhã Nhã do dự lát, : "+ Tự thân chứng nhận."

      Vương Hiểu Thư nhìn cái, lập tức lùivề sau bày ra vẻ liên quan đến mình,Vương Hiểu Thư thở dài, cố gắng nghĩ "Rốt cuộc ta có nhìn thấy chim to của Z hay !?" nữa, với Z: "Muốn xuống hỗ trợsao?"

      Z ngoài cười nhưng trong cười : "Emthấy tùy vào tôi lựa chọn sao?"

      Vương Hiểu Thư nhìn theo hướng Z nhìn, ra Y Ninh rất nữ vương cầm súng lên hỗ trợ, rấtnhiều zombie vây quanh bọn họ, Yusuke Miyazaki đứng ở cạnh xe tải nhìn bọn họ, vẻ mặt mê mang vô tội như "Tân thủ ngang quatổ đội hưởng chút kinh nghiệm".

      "Em định làm gì?" Z phân tích tình huống chiến đấu trước mắt cho Vương Hiểu Thư, "Nếu tính cả Yusuke Miyazaki, tình huống bên ngoài đại khái là 6:20. Đương nhiên, nếu chúng ta cũng đixuống, tỉ lệ tuyệt đối phải là 8:20, mà là 1:0."

      "Vì sao?" Vương Hiểu Thư nghi hoặc hỏi,

      Z đẩy mắt kính, bình thản : "Bởi vì nếu tôi là 1, đống zombie này rất nhanh biến thành 0." [1]

      [1] Cũng có nghĩa là 1 là công, 0 là thụ. (lời giải thích của tác giả)

      Chỉ có là như DPS sao. . . Khinh thườngphàm nhân như bọn họ đến bao nhiêu a QAQ [2]

      [2] DPS: Gây sát thương lớn trong thời gianngắn. QAQ: Mặt khóc.

      Vương Hiểu Thư đè lại khóe miệng giậtgiật ngừng, cụp mắt suy tư chút, dựavào chỗ ngồi nhìn về phía mui xe: " quyết định ."

      muốn quan tâm, thực ra hi vọng Y Ninh và Âu Dương đều chết hết, như vậy liềnkhông có gì uy hiếp đến , nhưng lương tâm lại cảm thấy bọn họ chưa làm ra tội gì hẳn phảichết, nếu làm vậy có phần tàn nhẫn. Hai loạiý tưởng giao chiến kịch liệt trong lòng , phầntrước tỉ lệ cao hơn phần sau, con người đều íchkỷ như vậy sao?

      Làm sao Z có thể biết nghĩ gì? Tất nhiên tán thành quay đầu rời , Yusuke Miyazaki xem như người vô tội nhất trong nhóm người này, nhưng đứng bên cạnh xe, trựctiếp lên xe rời cũng được, bị bao vây chỉ có Y Ninh và Âu Dương cùng với ba thuộc hạ củabọn họ, nhưng nếu mang , mấyngười kia nếu chết , biết Vương Hiểu Thư có oán hận hay ?

      Rất khó , lần bị rắn cắn, mườinăm sợ dây thừng, nằm cũng trúng đạn, áp lựcthật lớn.

      "Quên ." Z thở dài, cởi áo dài trắng, bỏ kínhra, thay bằng kính mắt để nhắm bắn, vớiVương Hiểu Thư, "Em ở xe chờ, đừng tớigần ta." chỉ vào Tiêu Nhã Nhã.

      Tiêu Nhã Nhã yên lặng núp ở góc xó, vẻ mặt vôtội.

      " muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư kinhngạc hỏi.

      Z vuốt tóc mái hỗn độn, tóc đen phủ mắtkính của , bên mắt phượng đeo kính có đường cong tuyệt đẹp mà mê người: "Cứungười, cứu được giết zombie." trầm nhe răng, " phải em bảo tôi làm nhiều chuyện tốt sao? Tôi đây là chuộc tội, lúc còn trẻ quá kiêu ngạo, qua chỗ nào thìngười chết chỗ đấy."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn Z xuốngxe mà quay đầu lại, sau đó xe tự động đóng lại, bóng dáng cao ngất của nhanhchóng gia nhập vào chiến đấu, zombie vẫn kiêng kị dung dịch, Z tới, bọn nó đều tránh ra, hắnthành công tiến vào vòng vây, gia nhập đám người Y Ninh.

      Yusuke Miyazaki thấy Z cũng lên, cũng khônghưởng kinh nghiệm nữa, cầm vũ khí xông tới, đitheo sau Z nhặt trang bị.

      Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn bóngdáng mặc đồ trắng giày đen của Z, tóc đencủa bay trong gió, thân mình cao gầy cóđộng tác nhạy bén mà mau lẹ, tuy nhìn qua có hơi gầy, khỏe mạnh như những người khác nhưng công kích của mạnh nhất cũnghữu hiệu nhất.

      gia nhập chiến đấu, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, Y Ninh đứng sau Z, bảo hộphía sau , Vương Hiểu Thư nhìn cảm thấy gai mắt, nhưng sợ nếu xuống Tiêu Nhã Nhã giở trò quỷ, nhất thời do dự nên làm thếnào.

      Trong lúc chần chừ, phía trước bỗng cóngười làm động tác . Âu Dương biết tình thếchuyển biến tốt đẹp, bọn họ hẳn có thể thànhcông đào thoát nên chuyên tâm công kích nữa, ngược lại ngáng chân Z.

      thường rời hỏa lực của mình về bên Z, cố ý lau súng cướp cò giao phong với Z, những người khác đều chuyên tâm đối phó zombie, phát hành vi xấu xa của , ngoại trừngười bị hại Z và Vương Hiểu Thư ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

      "Nằm máng!" [3] Vương Hiểu Thư nhịnđược nữa, cầm súng đá văng cửa xe, nhắm vàozombie bị Âu Dương đưa đến phía sau Z, viên đạn nhanh chóng bay ra, súng lục có chức năngtự động tập trung mục tiêu chuẩn xác bắn đạnvào đầu zombie, óc zombie văng vào mặt và người Âu Dương, mà Z nhanh chóng né tránh, đồ phòng hộ màu trắng vẫn nhiễm mộthạt bụi.

      [3] Nằm máng: Lời cửa miệng trong tình thế ác liệt.

      Âu Dương đứng tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư trừng , cầm súng tới gần, tất nhiên bôi dung dịchvào, may mà bệnh độc của zombie vẫn chưa dịbiến, cho nên rất thuận lợi gia nhập chiến đấu, gạt Y Ninh sang bên, phòng thủ phíasau Z.

      Y Ninh ngạc nhiên nhìn , lạnh nhạt :"Người đàn ông của tôi tôi trông coi, cần quản."

      Z hoàn toàn mất tập trung, bị lời của VươngHiểu Thư cảm động đến rối tinh rối mù, ngay cả zombie cũng quản, xoay người muốn tâm với , Vương Hiểu Thư cứng ngắc bắnzombie phía sau , mất tự nhiên : "Làmchính trước!"

      Z nghe lời của , đôi mắt cong cong, cúiđầu dịu dàng nhìn , giống như giây sau hôn lên môi , để zombie vào mắt.

      Y Ninh im lặng nhìn màn này, bỗng đẩy Âu Dương đứng gần Vương Hiểu Thư, Âu Dương lảo đảo ngã về phía Vương Hiểu Thư, VươngHiểu Thư rùng mình, lập tức nghiêng người né tránh, zombie có bệnh độc H+ ở phía sau sinh raphản ứng hóa học với dung dịch người ,nhanh chóng quay về hướng ngược lại, cũng là phương hướng mà Âu Dương nhào tới.

      Vì thế, màn làm người ta biết gì xuất .

      Âu Dương bị zombie hề có nhân tính ômchặt, ngụm cắn vào cổ, mặt đầy óc và máu của zombie vừa bị bắn nổ đầu, mùi hôi của zombie và mùi máu của tràn ngập khí.

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, rất nhanh phảnứng kịp, nhanh chóng bắn phát súng vào zombie cắn cổ Âu Dương, Âu Dượng xụi lơ ngã đất, mắt nhìn chằm chằm Y Ninh, vẻ mặt ngạc nhiên và tuyệt vọng.
      vậy là tên Âu Dương này có bj biến thành zombie k nàng???


      Edit: Sulli
      Chương 33

      Y Ninh kinh ngạc, ả vốn biết có dung dịch này, vốn định đẩy Âu Dương để VươngHiểu Thư lùi về bên zombie, nhưng thực lại mở ra trò đùa cho ả.

      "Âu Dương!" Ả đứng thét chói tai tại chỗ, cũng dám tiến lên nhìn lần cuối cùng, sau khi zombie bị bắn đầu ngã xuống, những zombie khác tiếp tục vây quanh Âu Dương, bọn chúngvốn có suy nghĩ cũng có cảm giác,đói khác làm bọn chúng phát cuồng, đạo nghĩa chùn bước mà bổ nhào vào người sống duy nhất ngã dưới đất.

      Z mắt lạnh nhìn Y Ninh, đôi mắt xinh đẹp của ảrơi lệ, ả che miệng giống như khóc thành tiếng, dường như bị đả kích mạnh.

      Vương Hiểu Thư bắn vào đầu zombie, số lượngzombie quá nhiều, viên đạn của đủ dùng, sau khi bắn hết đạn, trơ mắt nhìn ÂuDương bị bao phủ trong mùi hôi hám, dường như cuối cùng nhìn về phía , trong mắt tràn ngập hối hận và áy náy, có lẽ nếu có cơ hội, xin lỗi .

      "Đội trưởng!" Ba thuộc hạ của Âu Dương cũng có tình nghĩa, bọn họ xông lên tạm thời ngăn cản zombie, Yusuke Miyazaki giúp đỡ kéo Âu Dương hấp hối ra, diện mạo của Âu Dương còn thấy nữa.

      Mấy người xử lý đám zombie còn thừa lại nhiều lắm, thấy xung quanh khôi phục yên tĩnh,liền tới xem Âu Dương.

      Z qua, ngồi xuống nhìn vết thương của ,lạnh nhạt ra ba chữ: " thể cứu." đứng lên xoay người, đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, che mắt lại, "Đừng nhìn."

      Vương Hiểu Thư nắm tay , đẩy ra khỏi mắt, nhưng buông tay mà vẫn nắm lấy, cố gắng giữ bình tĩnh: ", tôi muốn xem, tôiphải học cách trưởng thành, học nhận thế giớinày, học hiểu ra, khi gặp phải lựa chọn sinh tử, có gì là bỏ xuống được."

      Có đôi khi bạn chỉ cần im lặng nhìn im lặng học, thừa nhận ngu xuẩn và lý tưởng hóa củachính mình, thừa nhận mình từng phạm lỗi từng mất mặt, đây phải là buông tha cũngkhông phải có tự tôn, đây là trưởngthành.

      Nơi này là quảng trường nhìn thấy ranh giới, bầu trời là màu xanh nhạt, ánh mặt trời khác gì ở đại hòa bình mà từng sống. Nơi này vốn nên có trời sao xán lạnvà bình minh xinh đẹp nhất, đó là bộ dáng màthế giới nên có, nhưng thế giới biến hóa lại lãng quên nơi này.

      "Tôi hi vọng quyết định muốn thay đổi, dù sao tại chúng ta khó có thể thoáttội." Vương Hiểu Thư khép hờ mắt, mất mác lời mà chỉ và Z có thể nghe hiểu, lúc này dùng "" hoặc là "Tôi", mà là "Chúngta".

      Z bỗng cảm giác giữa bọn họ có thứ gì đó, mà nó do chính tạo ra, tuy chủ động truyền bá, nhưng bắt nguồn là từ , hơn nữacho đến nay cảm thấy mình có gì đúng hoặc tình muốn hối cải.

      Mặc dù lúc này, cũng cảm thấy khóchịu hay day dứt vì Âu Dương chết, nhưng lại bị cảm xúc của cảm nhiễm, bắt đầu nhìnkỹ xem bầu trời có gì khác trước đây, có nên đitiếp con đường mà chọn hay .

      Từ chỉ biết tự chịu đựng tổn thương,cho dù người khác và thế giới như thế nào hắncũng thể khóc, bởi vì có ai sẽđau lòng. tại rốt cuộc cũng có ngườinày, thực muốn mất , hơn nữalại là tự tay vứt bỏ.

      Đa số tội phạm cưỡng gian đều sinh hoạt tình dục điều độ, kẻ trộm cũng bởi vì kinh tếtúng quẫn, tội phạm giết người phải bị buộc bất đắc dĩ hoặc bị đả kích mạnh cũng sẽkhông giết người vô cớ, ai cũng phảikhông có nguyên nhân mới hại người hoặc làm chuyện xấu, nhưng khó cũng bởi vì vậy, tội ác nên được tha thứ sao?

      hẳn.

      Từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới vấn đềnày, bởi vì người chỉ trích phải là , quan tâm bọn họ gì, đối đãi vớihắn như thế nào, nhưng Vương Hiểu Thư khác. Cho dù ngoài miệng trách mắng ghét bỏ , nhưng lại thể kìm nén khi nhìn thấy .

      "Chúng ta thôi." Vương Hiểu Thư nhét súng vào bao, nhìn có vẻ mệt mỏi, bóng lưng của có phần suy sụp, hoàn toàn có tinh thầnnhư trước kia, Z nhịn được mà suy nghĩmiên man, phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽtrong lòng còn có Âu Dương?

      Thực ra trong lòng Vương Hiểu Thư làm gì có Âu Dương. Ngay từ đầu thèm đếmxỉa tới , chỉ là lo lắng chuyện của Z.

      Âu Dương chết làm khái niệm mơ hồ của vớibệnh độc H+ trở nên ràng hơn, zombie bị bắn nổ đầu, khi chết lặng bóp cò súng, trong lòng luôn nghĩ tới Z.

      nên giúp như thế nào để mới có thể quang minh chính đại ở cùng , bọn họ mới cóthể yên tâm ở cùng nhau? Nếu dùng hết sức lựcmà cả đời vẫn đạt được mục đích này, cóphải nên buông tha nó hay , cùng sa đọa?

      Vương Hiểu Thư bỗng nhớ tới cha mình, hốcmắt chua xót, nước mắt rơi xuống. nhớcuộc sống đơn giản trước đây, lại bỏ xuống được người nên thích trong tận thếđầy áp lực này, chỉ cảm thấy có người lôi kéo thân thể , muốn hung bạo xé thànhhai nửa.

      Z nhận ra được mâu thuẫn của , lại nghĩthành bởi vì trong lòng còn nhớ Âu Dương, chonên vì chết mà trách móc mình, vì Âu Dương mà thương tâm khổ sở, muốn quan tâm .

      Z mờ mịt ngồi ghế lái, nhìn YusukeMiyazaki bắn nổ đầu Âu Dương biến dị dù bịđám người Y Ninh ngăn cản, lại nhìn VươngHiểu Thư chợp mắt nghỉ ngơi, buồn bực nghĩ, ràng là làm việc theo tâm tư của , vì sao kết quả vẫn là chọc chán ghét?

      thực tế, cảm tình chính là thứ như vậy, khibạn quá để ý người, thần kinh buộc chặt, sợ bậy hay làm gì sai, mỗi biểu cảm mỗimột động tác của đối phương đều bị phân tích vô số lần, cho dù nghi ngờ hay cam lòng cũng có dũng khí mở miệng muốn giảithích hoặc chất vấn, chỉ có thể làm như khônghiểu, do đó dẫn tới rất nhiều hiểu lầm cần thiết.

      Tình , vốn chính là thứ mẫu thuẫn như vậy, hiểu lầm lẫn nhau, lại lý giải lẫn nhau, an ủi lẫnnhau.

      "Thu phục rồi." Yusuke Miyazaki ngang qua xe Lexus, báo tình huống cho Z, "Thi thể củaÂu Dương xử lý xong, xảy ra biến dị." thở dài, giọng điệu bi thương khổ sở, "Tuyrằng hơi lỗ mãng, nhưng cũng là hảo hán."

      Khóe miệng Z giật giật, gật đầu có lệ.

      Yusuke Miyazaki phấn chấn lên, cười với : "Giáo sư tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng những giúp Phân Tử đại ân, đối phó zombiecũng là dễ như trở bàn tay, có thể quen biết quả là chuyện tốt, tôi rất vui vẻ!"

      ". . . . ." Z nhếch mày, kinh ngạc hỏi, "Có vẻ như tôi cống hiến cho nhân loại?"

      Yusuke Miyazaki tình lý đương nhiên : "Đólà hiển nhiên! Sớm hay muộn cũng có ngàytoàn bộ nhân loại đều cảm tạ ! Tôi tin rằng có năng lực để được tôn trọng!"

      Vương Hiểu Thư nghe như vậy, nhịnkhông được che mặt quay đầu , thực khôngbiết nếu có ngày Yusuke Miyazaki biếtngười sùng bái như đại thần chính là Mr.Z, đối mặt với đần độn của mình như thếnào, có thể cảm nhận được tuyệt vọng của .

      Z cũng thấy kỳ quái, cống hiến cho nhân loại sao? là đáng sợ, người gánh vác nhiều kỳ vọng đều có kết cục tốt, xem 25 thí nghiệm thể trước biết, mỗi lần đều từhi vọng thành thất vọng, cuối cùng bị tiêu hủy,vứt bỏ, phải biết rằng trèo cao ngã đau.

      "Được rồi, nơi này cũng an toàn, trướchết tán gẫu nữa, tôi còn phải an ủi Y tiểu thư." Yusuke Miyazaki thở dài, cáo biệt rồi chạy tới phía xe tải xanh.

      Tiêu Nhã Nhã luôn nhìn như nhìn kẻ ngốc, lúc này trông bình thường.

      Vương Hiểu Thư nghiêng mắt nhìn Z, Z mất tựnhiên nhìn , biết tức giận cái gì, trông có vẻ rất khó dỗ.

      Vương Hiểu Thư thấy vậy, dứt bỏ rối rắm trong lòng, nghĩ vẫn là bước tính bước, đợi đến lúc thể lựa chọn sau, tại mọi người ở chung hòa thuận , tại sao phải lãng phí chút thời gian quý giánày chứ?

      Vì thế, Vương Hiểu Thư chủ động đùa với Z, làm dịu khí: "Biểu vừa rồi của tôi như thế nào? Bắn súng chuẩn như vậy, hề khẩn trương, quả thực là thiên tài, tôi bội phục chính mình." thở phào nhõm, mỉmcười chờ Z móc mình, nhưng đối phương lại có phản ứng.

      buồn bực nhìn , tuy rằng loại biểu của mình có xu thế phát triển theo hướng M,nhưng vẫn bất đắc dĩ : " nghĩ cái gì? Mau khích lệ tôi ."

      Z thấy như vậy, cũng thể quan tâm , nhưng vừa nghĩ tới việc vì Âu Dương chết mà trách móc , liền cảm thấy thoải mái, cho nên giọng điệu cũng tốt:"Tôi cũng rất bội phục mình." hếch mặt, nửa phần của khuôn mặt tuấn tú tối đen.

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, hiểu hỏi: "Saovậy?"

      Z hừ , quay đầu : "Tôi bội phục nhẫnnại của mình."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 34

      Mục đích của Vương Hiểu Thư là dỗ dành Z, cho nên tuy ăn cay nghiệt, cũng tức giận, vô cùng rộng lượng tha thứ cho vô lễ của , khóe miệng nhếch lên như vui vẻ vì điều gì đó.

      Z hiểu nổi , trong lòng rối rắmvà phiền chán, lại đành lòng trách móc nặng nề, vì thế quay đầu trầm giọng với Tiêu Nhã Nhã: "Tiêu tiểu thư, tại muốn với tôi đường chính xác sao?"

      Tiêu Nhã Nhã bị vẻ mặt như muốn ăn thịt ngườicủa làm sợ run, vội : "Chính, chính làcon đường này, lùi về sau chút, thấykhúc rẽ rẽ trái là đến nơi. . ."

      Z hừ lạnh, quay đầu khởi động xe, vừa lái xe vừa như lơ đãng hỏi Vương Hiểu Thư: "Vừa rồi là Y Ninh đẩy em phải ?"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìnngón tay: " nhìn thấy?"

      "Đương nhiên." Z nhìn chiếc xe kính chiếu hậu, nhếch miệng châm chọc, "Động tác lớnnhư vậy, nhìn thấy cũng chỉ có Yusuke Miyazaki đưa lưng về phía ta."

      "Đúng vậy." Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìnphía trước, thở dài, "Vậy cảm thấy tôi phải làm gì?"

      Z vô cùng nghe lời, đề nghị: "Tôi cảm thấy nếu em có thể phát bắn chết ta, việc khiến em phiền lòng bớt nửa."

      Vương Hiểu Thư nhìn mặt nghiêng của , trả lời ngay, chờ xe chạy vào con đườngchính xác, nhìn lướt qua Tiêu Nhã Nhã đangnghe lén, Tiêu Nhã Nhã lập tức bưng kín lỗ tai, mặt vẻ "Phi lễ chớ nghe".

      Vì thế lại nhìn về phía Z, giọng : "Lúcđó tôi cũng có ý nghĩ này, nhưng trong trườnghợp như vậy, nếu tôi có thể nổ súng bắn chết ta, ba thuộc hạ của Âu Dương và Yusuke Miyazaki cũng cho phép."

      "Có tôi ở đây em sợ gì?" Đàn ông đều là niệu tính, chim cứng lòng mềm, chim mềm lòng cứng, Z mặt người dạ thú mặc quần áo lúc chimmềm luôn có vẻ cay nghiệt, ai cũng nhìn ra ghét bỏ Vương Hiểu Thư , nhưng chỉ có mới biết sợ rời khỏi mình đến mức nào.

      [1] Niệu tính: người rất có cá tính, làm việc theo cách đặc biệt.

      "Hai đấu bốn, còn có zombie chưa xử lý xong,phần thắng đủ cao, tôi muốn mạo hiểm." Vương Hiểu Thư xoa xoa mặt, "Nếu bởi vì chuyện này mà bị thương, tôi phải đềnbù."

      Lời khó nghe của Z bị lời này của chặnlại, há mồm, cuối cùng chỉ : "Chuyện này tôi đến làm, em cần quản."

      " làm?" Vương Hiểu Thư đến gần , giọng để tránh Tiêu Nhã Nhã nghe lén, "Anhđịnh xuống tay thế nào?"

      Z cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm có khác thường, chăm chú nhìn về phíatrước, trầm giọng : "Tôi làm thế nào em cũngđừng quản, tóm lại chuyện này tôi đòi côngbằng giúp em." nghiêng đầu nhìn , cánhmôi chạm qua môi , Vương Hiểu Thư nhanhchóng lùi về chỗ ngồi, ngón tay vuốt ve cánh môi nhìn , hừ , "Em nên nghĩ báođáp tôi như thế nào ."

      Vương Hiểu Thư chảy mồ hôi: "Âu Dương đãchết, bên ba tôi hẳn là có tin tức của tôi,chỉ sợ ba lo lắng, có số chuyện quantrọng tôi cần phải cho ba, có biện pháp để tôi liên lạc với ba chút ?"

      Z ngờ được, nhìn : "Đây là lần đầu tiênem chủ động muốn liên lạc với cha mình, tôi còn nghĩ rằng hai người có tình cảm giữa cha và con ."

      ". . . . ." Đúng là có tình cảm, vừa nhắctới chữ cha lại nhịn được mà nhớ tớiVương ba ba, cho nên trừ khi bất đắc dĩ, VươngHiểu Thư quan tâm chuyện này, "Dùsao Âu Dương chết." thở dài.

      Vị hôn phu thanh mai trúc mã của Vương bánhbao chết, bên Vương Kiệt cần có câu trả lời thỏa đáng, nếu bị Y Ninh ác nhân cáo trạngtrước hỏng rồi.

      Z nghe miệng đầy Âu Dương liền tức giận, bỗng đạp phanh, dừng xe lại rồi mở cửa xuống.

      Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn động tác lưu loát như mây bay nước chảy của , chỉ chốc látthấy cửa xe phía sau cũng bị mở ra, Tiêu Nhã Nhã bị mang xuống xe, kéo về phía YusukeMiyazaki.

      Lát sau, quay lại xe, nhưng ngồi ghế lái mà tới vị trí bên cạnh: "Xuống dưới." nhìn chằm chằm, "Em lái."

      "Tôi?" Vương Hiểu Thư chỉ vào mình.

      "Đúng, em lái, tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, emchỉ cần theo xe của Yusuke Miyazaki là được rồi." nhìn lướt qua xe tải xanh, ý tứ ràng. Vương Hiểu Thư nhìn đôi mắt thâm quầngcủa , nghe lời ngồi lên ghế lái, đóng cửa xe lại, nhìn Z khoanh tay nhắm mắt, do dự :"Tôi lái xe tốt lắm, đừng ngủ rất sâu, nếu . . ."

      Z bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn : "VươngHiểu Thư, giấc ngủ tốt gây ảnh hưởng xấu cho đàn ông, em làm giảm tỉ lệ trưởngthành tinh trùng của tôi, em biết ?"

      . . . Ai bảo mi mặt nóng dán mông lạnh, ăn con dao này !

      Vương Hiểu Thư bất mãn quay đầu khởi độngxe, kéo dài giọng : "Vậy ngủ ngon, làmmộng đẹp."

      Z nghẹn lời, hơi hối hận vì vừa rồi như vậy, nhưng thể ra lời yếu thế, cuối cũng vẫn là tự giận chính mình, VươngHiểu Thư lại như có việc gì, tập trungtinh thần lái xe, sợ sai đường bị mắng.

      Z ngẩng đầu nhìn trời, tựa vào phía trước chỗ ngồi, thở dài, biết rốt cuộc mình đangchán ghét cái gì, tạm thời tính đầu toàn bộ thế giới vậy.

      Cứ như vậy, bởi vì lái xe, hơn nữa lại chở mộtkẻ hay bắt bẻ, Vương Hiểu Thư dámphân tâm suy nghĩ miên man, lòng dạđặt ở việc lái xe, trong xe vô cùng yên tĩnh.

      Z suy nghĩ tỉ mỉ từng bước trừ bỏ Y Ninh, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      buông phòng bị trước mặt ngườisống, nhưng nếu người này là Vương Hiểu Thư,vậy lại là chuyện khác.

      Suy nghĩ của Z có phần hỗn loạn, hẳn là do mệt nhọc quá độ, dần dần ngủ say, đầu vừa lạnhvừa nhức, vô cùng mệt.

      giống như nằm mơ, biết có phải do trước khi ngủ từ "Tinh trùng" hay , mơ thấy mình có con trai. . .

      Nhưng trong mộng lại vì vậy mà vui vẻ, bởi vì. . . và con trai bị mẹ của đứa từ bỏ.

      Mẹ đứa thể nghi ngờ là Vương Hiểu Thư, rời khỏi và con trai của bọn họ, hắnvà đứa đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng củacô, đứa khóc hỏi : "Ba ba, vì sao mẹkhông cần chúng ta? Con phải con ruột của ba mẹ sao? Vì sao mẹ lại vứt bỏ chúng ta?"

      Z hổ thẹn khi thấy con trai khóc thút thít, hốc mắt nóng lên cũng bắt đầu khóc, bộ dáng này ngay cả chính nhìn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đây chắc chắn là nằm mơ.

      còn nghe thấy chính mình : "Con trai, ba ba. . . Ba ba thực xin lỗi con!"

      . . . . .


      Z choàng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển, chiếc khăn tay trắng tinh được đưa tới, nhìn lại, là ánh mắt lo lắng của Vương Hiểu Thư.

      "Tỉnh ngủ rồi hả? Tiêu Nhã Nhã đưa chúng ta vào Nguyên Tử, vẫn ngủ, tôi cũng nhẫn tâm đánh thức , muốn gặp Tiêu Tùng sao?" dịu dàng hỏi.

      Z nghĩ lại mà sợ nhìn , quả là xứng đáng, aibảo mi thích ấy, xứng đáng! Đau lòng sao, sợhãi sao, tìm cơ hội móc tim và gan ra rồi gột rửa .

      " gặp." Z mặt biểu cảm nhận lấykhăn, suy nghĩ lát rồi , "Bọn Y Ninh ởđâu?"

      hiểu sao Vương Hiểu Thư nghe thấy tênnày liền thấy khó chịu, mím môi : "Lúcnày hẳn là ăn cơm cùng Tiêu Tùng."

      "Vì sao em ." nhìn .

      "Bởi vì ở đây." Vương Hiểu Thư tình lý đương nhiên .

      Những lời này rất dễ nghe, sắc mặt Z sovới lúc trước tốt hơn nhiều, nhưng ông trời dường như muốn đối nghịch với , tâm tìnhcủa mới tốt hơn chút, có người chọc giận rồi.

      "Vương tiểu thư có ở đây ?"

      Giọng nam trong vắt dễ nghe giống như ly trà nhạt vang lên, Vương Hiểu Thư mở cửa xe ranhìn, có người đàn ông gầy yếu mặc đồngphục áo xanh khuy đồng đứng đó xa, kiểudáng đồng phục này gần giống như quân phục của vệ quân nước Đức, nhưng lại giốnghoàn toàn, chỗ cổ tay áo và cổ bẻ có đường viền màu đỏ sậm, nổi bật lên vẻ tuấn lãng, vĩ bấtphàm của , đối lập với khí chất nhu củaZ.

      Là Tiêu Trà, nhị ca của Tiêu Nhã Nhã, em traicủa Tiêu Tùng, phó thống đốc của căn cứ Nguyên Tử.

      Tiêu Trà có đầu tóc đen mềm mại xõaxuống, tiến lên vài bước, mỉm cười vớiVương Hiểu Thư: "Vương tiểu thư, vừa rồichúng ta gặp mặt, còn nhớ tôi chứ?"

      "Đương nhiên, Tiêu phó thống đốc." Vương Hiểu Thư gật đầu, "Có chuyện gì sao?"

      Tiêu Trà nhìn lướt qua phía trong xe, nắm chắc góc độ vô cùng tốt, vừa làm người khác cảm thấy vô lễ, lại có thể cho thấy mình muốnnhìn , nhưng đối diện với con ngươi đen sâuthẳm dưới tóc mái của Z, bỗng cảm thấy đốiphương có địch ý mãnh liệt với mình..

      Tiêu Trà hơi ngẩn ra, : "Là như vậy, tôi đượcgia huynh ủy thác, đến mời và giáo sư tiênsinh cùng dùng bữa tối."

      Vương Hiểu Thư còn chưa trả lời , Z mở miệng, bình thản cự tuyệt: " cần, lờimời của Tiêu thống đốc chúng tôi xin nhận,nhưng chúng tôi có chút việc phải làm, qua quấy rầy."

      Vương Hiểu Thư dựa vào phía trước chỗ ngồiđể nhường tầm nhìn cho Z, Z ngồi vắt chân,nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn Tiêu Trà, Tiêu Trà kinh ngạc nhìn , khe khẽ : "Được." Giọng của nhu hòa và ổn định, "Hai vị là khách quý, xong việc nếu đói bụng có thể tìm người chuẩn bị thức ăn khuya ở căn cứ, chúc hai vị suôn sẻ." rất lễ pháp xoay người chào hỏi, sau đó rời , đôi chân và phần lưng thẳng được đồng phục bao lấy, tuấn làm người ta thể rời mắt.

      Z nhìn ánh mắt tán thưởng hề che giấucủa Vương Hiểu Thư, lườm cái rồi mở cửaxuống xe, nhìn trầm giọng câu "Tôi có việc" rồi nhấc chân .

      Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng lạnh lùng củahắn, biết mình làm gì sai, nhịn khôngđược cảm khái câu: "Đây còn là giai đoạn hai rồi. Đây là giai đoạn cuối của bệnh vương tử."

      Thính giác của Z vô cùng nhạy bén. Quyết địnhmột mình xử lý Y Ninh của bỗng thay đổi,mặt biểu cảm quay lại xe, kéo VươngHiểu Thư vào hành lang che khuất.

      Ngữ khí của bình tĩnh, nghe ra có gì đúng, nhưng câu hỏi lại làm luốngcuống: "Em vừa rồi tôi có bệnh vương tử?"

      Vương Hiểu Thư vội vàng muốn phủ nhận,nhưng Z vốn cần câu trả lời của , hỏitiếp: "Em thấy qua vương tử đê tiện như vậysao?"

      Vương Hiểu Thư nghẹn lời, bất đắc dĩ tới cực điểm, thẳng: "Rốt cuộc là bị sao vậy? Chỗ nào tôi làm tốt có thể với tôi, tôi sửa là được, đừng kỳ quái như vậy đượckhông? Chúng ta chung sống hòa bình được ?"

      Chung sống hòa bình? Đương nhiên là được, Z muốn ra ý nghĩ của mình, Vương Hiểu Thư bỗng khẩn cấp bổ sung thêm: "Nhưng mà phải trước, cái nhìn của chúng ta có phầnkhác biệt, cho nên đừng thuyết phục ai thay đổiai."

      Z từ cao nhìn xuống , vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng : "Tốt lắm, quyết định nhưvậy."

      Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra mình lỡ lời,cảm xúc bất đắc dĩ và vô lực làm có phầntuyệt vọng, gấp đến độ hận thể ôm đầukhóc rống. quả nhiên là việc hao tổntâm trí!!! kêu rên tiếng, nghe có vẻ vô cùng thê thảm.

      Z dịu lại cảm xúc, trong lòng có ngàn vạn conaplaca chạy qua, nhưng bề ngoài lại là vẻ bìnhtĩnh ôn hòa, qua ôm , nhàng vỗlưng .

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cứng ngắc tựa vàotrong lòng , cảm nhận được hơi thở cótính xâm lược người , cảm thấy ấm áp,sau đó. . . Sau đó bị ép làm gì cả.

      Con người Z tràn ngập mâu thuẫn, có đôi khi làm bạn cảm thấy tình thương của vôcùng thấp, nhưng có lúc lại làm bạn cảm thấy,tình thương của cũng cao kinh người như chỉ số thông minh.

      là gì? Rốt cuộc Z nghĩ như thế nào?

      Lúc này, cúi đầu ôm Vương Hiểu Thư, lúm đồng tiền như hoa. Phía cuối hành lang là bóngdáng vội vàng rời của Tiêu Trà và YusukeMiyazaki, nhìn như bọn họ vì quấy rầy mà cảm thấy vô cùng có lỗi và xấu hổ.

      tại Z cười giống như mưa xuân tiếngđộng trong tháng ba ở Giang Nam, dỗ ngoan Vương Hiểu Thư mà hề hay biết. ôm lấy eo , hề biết vừa giảiquyết hai kẻ có khả năng trở thành tình địch củamình.

      Trong lòng danh sách, viết tênnhững người cần trừ bỏ, bọn họ hoặc là trêuchọc , hoặc là trêu chọc Vương Hiểu Thư, từ từ trừ bỏ từng người danh sách,giống như lúc trước trừ bỏ nhân viên nghiên cứu.

      chính là người ngoan độc như vậy, đây là nội tâm của . Lòng dạ nếu có thể hình dungbằng địa điểm, vậy người như YusukeMiyazaki chính là cái giếng, mà trong lòng Z, ít nhất có thể đặt hai tòa thành chết.



      Edit: Sulli
      Chương 35

      Vương Hiểu Thư và Z nhìn như khôi phục bình thường tiến vào khu dân cư Nguyên Tử, vô cùng chăm chú quan sát hoàn cảnh nơi này, suy nghĩ về việc Y Ninh ở chỗ nào, Z bỗng dừng bước lại.

      Vương Hiểu Thư ngẩn người nhìn : "Saovậy?" nhìn khu nhà bốn mặt tiền gần đó, suy đoán, "Chẳng lẽ Y Ninh ở đây?"

      Z nhìn khu nhà, gật đầu, xem như trả lời vấn đề của .

      Vương Hiểu Thư có phần tò mò và lo lắngkhông yên, hỏi: "Bọn họ sắp xếp xong phòngsao? phải vẫn ngủ à, tại sao lại biết ta ở đây?"

      "Bởi vì tôi đặt máy theo dõi trong hành lý của ta." Z trả lời vấn đề của theo bản năng, xong mới nhận ra giọng điệu của khác thường, chua chát, vì vậy cúi đầu nhìn , chỉ thấy vẻ mặt Vương Hiểu Thư cứng ngắc chữ, "Ừm."

      Z hiểu vì sao lại như vậy, đành phải làm bộ khinh miệt mở ra laptop trong tay, bật hệthống gian ba chiều kết nối với máy theo dõi, kiểm tra trong khu nhà có người hay ,đáp án là có, an toàn.

      Vương Hiểu Thư thấy hệ thống này, tại nhìn xem cũng hiểu, sau khi biết bên trongkhông có người, tâm tư cũng đặt tại đâynữa, do dự hỏi: " đặt máy theo dõi vào hànhlý của ta khi nào?"

      Z chứng kiến vẻ mâu thuẫn của Vương HiểuThư, bừng tỉnh hiểu ra ghen, trong lòng bỗng có chủ ý tuyệt hảo, nghĩ đến hiệuquả sau khi làm vậy, mở cờ trong bụng, trênmặt lại là vẻ coi thường toàn bộ thế giới như trước, duy trì tôn nghiêm của bệnh vương tử tựcho là đúng: "Đương nhiên là ở thời điểm thíchhợp nhất."

      cố ý mơ hồ làm Vương Hiểu Thư hiểulầm, Vương Hiểu Thư cũng phụ nguyệnvọng của mà hiểu lầm, vốn biết Y Ninhcó chấp niệm sâu sắc với Z, mà trong nguyên tác tuy cuối cùng Z và Y Ninh cócùng chỗ hay , nhưng. . . Nhưng dù gì cũng là mục tiêu của nữ chính, chẳng lẽ ngăn được liên hệ giữa bọn họ?

      Vương Hiểu Thư tự bổ não rất nhiều hận tình thù, nhìn Z với vẻ mặt thương tâm, tộinghiệp "Ừm" tiếng rồi buồn rầu bước lên bậc thang tòa nhà, mở ra cánh cửa khóa, câu "Tôi vào trước" rồi bước .

      Z thấy tin , ngoại trừ có chút thích thìcàng cảm thấy sốt ruột, vội vàng theo sau,dịch cửa phòng giống như lúc trước, bước nhanhđuổi theo lên lầu hai.

      Vương Hiểu Thư vẫn rất thông minh, chỉnhìn lần liền nhớ căn phòng trong hìnhảnh mô phỏng, cũng là nơi Y Ninh đặt hành lý.

      Vương Hiểu Thư mở cửa phòng, sau khi vào thìthấy rương hành lý gỉ sét đặt bên giường,phòng được dọn dẹp sạch , tuy rằng kémvới thời hòa bình, nhưng cũng là phí phen tâm tư.

      Người Nguyên Tử chăm sóc toàn diện a,Vương Hiểu Thư nghiến răng, quay đầu nhìn kẻ theo đuôi, mất hứng hỏi: " tại làm gì bây giờ?"

      Z săn sóc toàn diện nhìn hành động kếtiếp: "Ở đây chờ, đợi ta trở lại ra tay."

      ". . . Cứ như vậy?" còn tưởng rằng theophong cách của , lưu lại gì đó rồi rời điluôn, thủ pháp người gây án ở lại trường, là. . . Kém cỏi ngoài ý muốn.

      Nhìn bộ dáng kỳ quái và ghét bỏ của Vương Hiểu Thư, Z lên xoa đầu , giọng điệu dịudàng hiếm thấy: "Ghen tị?" Thực ra đoánđược ý nghĩ của , nhưng cảm thấy ra tay trực tiếp càng trực quan [1], cũng càng làm có đường lui, kéo gần khoảng cách giữa .

      [1] Trực giác nhận thức.

      Trong cơ thể Y Ninh có bệnh độc kiểu mới, số liệu thí nghiệm tuy được truyền tự động tronghai ngày nay, nhưng vẫn có thời giannhìn, thể xác định loại thuốc mới kia có phản ứng dị biến nào , để tránh có thêm phiền toái, vẫn nên cẩn thận hơn.

      Vương Hiểu Thư bị hỏi, tai đỏ bừng, cắn răng : " có." xong liền bắt đầu tìm chỗ trốn, cuối cùng chọn trúng tủ đứng cạnh giường, "Chúng ta trốn ở trong này?" chỉ chỉ.

      Z nhíu mày, xem ra hài lòng lắm, VươngHiểu Thư tiếp: "Dù sao ta trở về phải sắpxếp lại quần áo, đây cũng là chuyện sau khi trởvề, chẳng lẽ chúng ta ra tay đúng lúc ta về sao?"

      Z hơi kinh ngạc nhìn , có vẻ vô cùng ngoài ýmuốn: " ngờ em lại vội vã muốn ta chết như vậy."

      ". . . Này. . . Ừm. . ."

      "Lúc trước Âu Dương chết nhìn em có vẻ vô cùng đau lòng." Z nghĩ tới việc này liền cảmthấy cả người thoải mái, giọng điệu so với Vương Hiểu Thư còn chua hơn, "Cũng đúng, dùsao cũng là vị hôn phu thanh mai trúc mã, đãchết phải khổ sở phen."

      Khóe mắt Vương Hiểu Thư giật giật: "Cái gì chứ, phải như , từ trước đến giờtôi chưa từng thích đồ bị người khác dùng qua,hơn nữa có thấy ai nhặt T tránh thai (BCS) của người khác dùng rồi dùng lại chưa?"

      xong lời này, Vương Hiểu Thư thấy Z nở nụ cười, điều này khiến bỗng hiểu ra vừa rồi cố ý chọc giận để hiểu lầm, nhưng dù biếthắn cố ý, vẫn cảm giác trái tim bị bóp chặt, sau đó tự chủ mà khổ sở, vẻ mặt mất mát kìm nén được.

      Z biết mình đùa quá mức, vươn tay ôm vào lòng, vỗ về : "Em trốn trong tủ trốntrong tủ, tại chúng ta vào." nóixong, giống như sợ Vương Hiểu Thư tin, mở tủ rồi đẩy móc áo sang hai bên, cùng đứng vào, nghiêm túc đóng cánh tủ lại.

      Trong gian bịt kín, nam quả nữ, khôngkhí cũng nhiễm lên hương vị ái muội.

      Vương Hiểu Thư tựa vào trong lòng Z, đầu gối lên ngực , con ngươi đen nhìn xoáy tóc đỉnh đầu , khẽ: "Về sau khôngbao giờ đùa vậy với em nữa."

      " trách ." Vương Hiểu Thư vùi vào ngực , "Đều là do tôi quá ngu ngốc mới tin lời dối trắng trợn như vậy, tôi giậnanh, chỉ là hơi chán ghét mình. . . Quên , chán ghét. . . , vẫn là chán ghét."

      Z cảm nhận được quan tâm của Vương Hiểu Thư giành cho , tâm tình vô cùng tốt, nhưng lại cảm thấy trả giá quá lớn, dù sao nhìn thương tâm buồn bã lại phải cố thờ ơ thử thách.

      thở phào nhõm, nghĩ rằng về sau khôngnên hù dọa như thế nữa, định chút gì hoặc là "làm" chút gì để đền bù, tiếng mở cửabỗng vang lên.

      Hai người gần quên mục đích của mình bỗnghoàn hồn, im lặng nhìn ra bên ngoài qua khe tủ,chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của Y Ninh vàYusuke Miyazaki từ từ vào phòng, Yusuke Miyazaki ở phía trước, Y Ninh ở đằng sau, Y Ninh chờ vào phòng, dựa vào cửa, hai tay đặt phía sau, đóng chặt cửa lại.

      "Hả?" Yusuke Miyazaki quay lại, thấy màn như vậy, hơi sững sờ, "Y tiểu thư làm gì vậy?" vội vã tiến lên, " an toàn tới, tôi phải trở về."

      "Trở về?" Y Ninh cười, "Về đâu? phải phụng mệnh đến bảo vệ tôi sao?"

      Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng đờ: "Tôi có thểở cách vách hoặc là tầng dưới, căn cứ NguyênTử canh phòng sâm nghiêm, tuy rằng xungquanh rất an toàn nhưng hẳn là có việc gì."

      "Phải ?" Y Ninh có vẻ rất tintưởng, bộ nghĩ lại mà sợ, "Nhưng mà hôm nay. . . Âu Dương chết làm tôi rất buồn bã, tôi rất sợ hãi." Ả nhào vào lòng Yusuke Miyazaki,"Tôi sợ rằng nếu có ngày mình cũng biến thành như vậy, cũng bắn tôi giống như hôm nay bắn . . ."

      Yusuke Miyazaki đẩy Y Ninh ra như bị giật điện, xấu hổ quay đầu : "Y tiểu thư tự trọng,Âu Dương tiên sinh chết tôi cũng rất buồn bã,nhưng đây là chuyện thể tránh khỏi, lỗmãng của tạo thành kết quả này, đây làchuyện thực mọi người phải thừa nhận." dừng lại chút, tiếp, "Hơn nữa, Tiêuthống đốc đồng ý hợp tác với Phân Tử, chatôi nhanh chóng dẫn người tới trợ giúp Nguyên Tử, có ở đây có thể yên tâm, bạc đãi người phụ nữ của mình." vô cùng nghiêm túc.

      Y Ninh nghe về mình như vậy, sắc mặtquỷ dị, im lặng lát, : "Thực ra Yusuke, hiểu lầm, tôi và cha cũng có. . ."

      " rất muộn rồi, tôi nên ra ngoài, Y tiểu thưlà khuê nữ, tôi ở nơi này quá lâu ảnh hưởng tới danh dự của ." Yusuke Miyazaki ngắt lờicủa Y Ninh, nhấc chân bước , cho ả chút mặt mũi.

      Y Ninh đứng tại chỗ, nhìn Yusuke Miyazaki nghênh ngang rời , cả người toát ra hơi thở tàn độc, ả nắm chặt tay, đấm mạnh vào giường, sau đó trùm chăn lên, nhìn trần nhà, biết đangnghĩ gì.

      Vương Hiểu Thư tim đập nhanh ngẩng đầu nhìnZ, Z dùng ánh mắt ý bảo chờ chút, Vương Hiểu Thư mặc dù nhưng vẫnnghiêm túc chờ.

      lâu sau, có lẽ là vì trong phòng rất yên tĩnh, Y Ninh cảm thấy nhàm chán, nhưng ả sắp xếp quần áo mà cởi áo khoác và sơ mi, chỉ mặc nội y nằm giường, ả nhàng vỗ về dáng người đẹp đẽ của mình, con ngươi khép hờ như tưởng tượng gì đó.

      . . . Vương Hiểu Thư cảm thấy, Y Ninh vì Âu Dương chết mà thương tâm, nếu vừa rồi tại sao ta lại như vậy với Yusuke Miyazaki? Hơn nữa tại ta làm gì?Dục vọng được thỏa mãn đến mức này sao? Trong phòng còn có hai người này! nhìn thấy có nghĩa là chúng tôikhông tồn tại!

      Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn Z, Z cũng thậtngạc nhiên, hơn nữa còn ngạc nhiên hơn , kinh ngạc nhìn Y Ninh trình diễn tuồng gợi cảmqua khe tủ, Vương Hiểu Thư liền nổi giận, hung hăng cấu eo cái, Z nhíu mày, cúi đầunhìn .

      Vương Hiểu Thư dùng ánh mắt cảnh cáo hắnthành chút, Z hơi há mồm, muốn hỏi vìsao, cuối cùng gì mà giơ tay ra hiệu.

      Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn , giơ ba số, là 3. 2. 1, nghĩ đây là ý gì, chợt nghe tiếng cửa phòng bị gõ vang.

      "Y tiểu thư, tôi đến." Là giọng xa lạ của mộtngười đàn ông, nhưng Vương Hiểu Thư có thểnhận ra được, bởi từng gặp , là. . . TiêuTùng!

      Y Ninh vội vàng ngồi dậy, kéo chăn trùm lên, cũng mặc quần áo, liền : "Tiêu thống đốc, mời vào."

      Tiêu Tùng mở cửa, nhìn thấy màn này, khỏi kinh ngạc, diện mạo có bảy phần tương tự với Tiêu Trà thể anhtuấn, nhưng nhìn từ góc độ nào cũng có vẻ âmnhu đến bất thường.

      "Y tiểu thư ngủ rồi sao? Xem ra tôi đếnchậm, lần sau tôi đến sớm chút." lậptức quay đầu rời , Y Ninh ngay cả chăn cũngkhông quấn, trực tiếp chân trần đuổi theo.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 36

      Vương Hiểu Thư vô cùng khiếp sợ nhìn mộtmàn này, Z gì, lập tức kéo ra khỏitủ, dưới cái nhìn thể tin được của , dắt theo Y Ninh và Tiêu Tùng, lúc này Y Ninh và Tiêu Tùng biến mất nhưng ở căn phòngcuối lầu hai lại có tiếng người thở dốc và tiếngđi lại, Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra họ làm gì trong đó, mặt nóng như sắp bị thiêu cháy.

      Z coi ai ra gì, kéo Vương Hiểu Thư rời từ cửa chính, cũng thấy Yusuke Miyazaki canh giữ ở lầu , xem ra lúc Tiêu Tùng đếnthì rồi.

      Vương Hiểu Thư vừa cùng Z vừa suy nghĩ,cho đến khi hai người về tới căn phòng Tiêu Tràsắp xếp cho họ, mới thở hắt ra, cảm khái vôhạn: "Vừa có trò hay a. . ."

      "Ừm." Z nhếch miệng, "Đúng vậy, dáng người của ta đẹp hơn em."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, vẻ mặtâm u, " cái gì?"

      Làm sao Z có thể sợ uy hiếp? Từ đãsinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm mà thể nghĩ tới, vì thế rất có khí pháchlặp lại lời vừa lần nữa, cuối cùng còn sợ nghe hiểu, thân thiết , "Từnào hiểu, tôi có thể giải thích cho em."

      Vương Hiểu Thư cắn môi, nổi giận đùng đùng về phía Z, dưới ánh mắt kinh ngạc của , trực tiếp đẩy vào tường, hạ giọng : "Tất cả tôiđều hiểu, nhhưng tôi tán thành."

      "Hả?" Z nhíu mày, mắt phượng xinh đẹp bị che dưới mắt kính, Vương Hiểu Thư lấy kính củahắn, vuốt tóc mái trở ngại tầm mắt sang mộtbên, nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của , cười lạnh, "Dáng người phải là điều quantrọng để quyết định biểu giường của người phụ nữ, biết sao?"

      ". . . . ." Lần đầu tiên Z nghe thấy Vương Hiểu Thư lời bưu hãn như vậy, nào biết rằng Vương Hiểu Thư chỉ là có tâm tư choviệc đứng đắn, tại có cơ hội, đương nhiên để ý giở trò lưu manhcùng người đàn ông thẳng thắn thành khẩn với mình vài lần, "Có thể khiến hai người vui vẻ nhất phải là mặt ngoài, mà là kỹ thuật." nhếch miệng, " biết từ kỹ thuật chứ? Từnào hiểu, tôi có thể giải thích cho ."

      ". . . Tất cả đều hiểu, cám ơn em." Z cứng ngắcmuốn đẩy ra, nhưng Vương Hiểu Thư lạicương quyết ngăn trở động tác của , hípmắt, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của , trong lòng rung động, "Sao vậy?" khẽ hỏi.

      " có gì." Biểu cảm của Vương Hiểu Thưnhìn trông rối rắm lại hung dữ, "Chỉ là cảm thấy cũng hoàn toàn sai, có nhữngđiểm của tôi quả bằng người khác, nhưng những thứ trời sinh này lại thể lựa chọn, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này."

      Z nghe như vậy, khỏi lời sâu xa: "Nếu vứt bỏ nhân tố trời sinh là chỉ số thôngminh, em cũng nhất định làm được hơnngười khác. Đương nhiên, người khác ở đâytuyệt đối phải là nội tiết tố tiểu thư."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư bị làm tức giậnđến méo miệng, hung tợn lườm , hai tay bỗng cởi thắt lưng của ra, thủ pháp vô cùngthuần thục, lúc phản ứng kịp tay đãcầm nơi riêng tư của , ánh mắt Z nhìn côbỗng thay đổi.

      "Đúng vậy, tôi nhất định làm được hơnngười khác, dù sao cũng phải sở trườngcủa tôi, có ý kiến gì sao?" xong còn sợkhông đủ hình tượng, rất phối hợp chơi đùa mộtchút.

      Z nhíu chặt mày, trầm giọng đè nén : "VươngHiểu Thư, đầu óc nóng lên đừng liều lĩnh, em có biết mình làm gì hay ?"

      Vương Hiểu Thư nhìn Z cái, nhớ kỹ khuônmặt tuấn nhã của , thu vào hơi thở cà lơ phấtphơ vừa rồi, nhưng động tác lại ngừng, chẳng những tay vỗ về nơi riêng tư của , tay kia còn bắt đầu cởi áo dài trắng.

      kéo áo dài trắng của Z xuống, nhào vàotrong lòng , tựa vào tường, tay khiêu khích , tay bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, từ cổ áo cởi xuống ba nút thắt rồi khôngkiên nhẫn cởi xuống nữa, trực tiếp kéo xuống.

      Z bất đắc dĩ cởi khuy áo giúp , để mặc thô lỗ lột áo sơ mi của rồi ném lên giường, thở : "Em ?"

      Vương Hiểu Thư cảm thấy thứ trong tay ngàycàng lớn, ngày càng cứng rắn, phía dưới như trống rỗng, sau khi kéo áo sơ mi, tay liềnvuốt ve phần bụng có đường cong duyêndáng của , cuối cùng dừng ở hai khối lồi ra trước ngực, nhìn chòng chọc quầng vú màu đào, nhanh chóng : "Vừa rồi phải anhnhìn người ta rất hăng say sao, mắt cũng khôngrời ra được, tôi là thỏa mãn , tôi đối vớianh rất tốt, mau cám ơn tôi ." xong liền hôn lên nơi mình nhìn chằm chằm, Z đè nén rên rỉ tiếng, nhíu mày nhìn , thở phào cái, , "Cám ơn em? Tại sao tôi lại cảm thấyem nên cám ơn tôi?"

      Vương Hiểu Thư hừ , đầu lưỡi lướt qua phần gồ lên của , Z bị dằn vặt ngẩng đầu lên, hầukết chuyển động, giọng trầm thấp mà gợi cảm: "Được rồi, tôi thua."

      Hai tay Vương Hiểu Thư cởi quần ra, hai tay ôm cổ , đá rơi giầy xuống rồi giẫm lên chân , cùng bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hỗn loạn : "Nếu thua mau."

      Z ôm eo , đè kề sát vào người mình, muốn hôn , nhưng cự tuyệt: "Mau , đêm nay cũng lợi hại, muốn đòi công bằnggiúp tôi, cuối cùng lại làm gì cả, muốn ănkhông trả tiền? có cửa đâu."

      "Hiểu Thư." Z mím môi, vừa kháng cự vừa tình nguyện, mâu thuẫn , "Cám ơn, cám ơn."

      Vương Hiểu Thư nháy mắt mấy cái, sau nó nởnụ cười, hôn : " ngoan, bình thường khó trị, phải là đàn ông sao." Chim cứng lòng mềm!!!

      Z ôm ngang lên, sải hai bước rồi ngã xuốnggiường, hai người lăn hai lần giường lớn, góc độ biến thành Vương Hiểu Thư ở dưới Z ở . Z vừa lòng với tư thế này, nhưngVương Hiểu Thư lại cố dùng sức áp ở dưới.

      kề vào tai Z, hôn vành tai của : "Lúctrước tôi đùa, có căn cứ khoa học, phải thích nghiên cứu sao, liềnnghiên cứu chút xem tôi có đúng hay ." chậm dần, mang theo hương vị quyến rũ, "Nhìn xem rốt cuộc là dáng ngườiquan trọng hay kỹ thuật quan trọng."

      ". . . . ."

      Z kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Vương HiểuThư dần dần trở nên quyến rũ, cọ vào eo , triển lãm tri thức lý luận phong phú của mình với . Tuy rằng thực hành có hơi khókhăn, nhưng xem ra cũng có năng lực phân tích, sau vài lần tốt hơn nhiều.

      Vương Hiểu Thư nằm sấp vào bụng dưới của Z, nắm nơi đó của , ngẩng đầu nhìn , dướiánh nhìn chăm chú say mê của , cúi đầu ngậm chặt nơi đó, cả người Z đều cứng ngắc, nâng người lên muốn ngồi dậy, Vương Hiểu Thưhíp mắt dùng đầu lưỡi liếm phần đỉnh, Z thở dốcnặng nề, nghe lời nằm xuống, cánh tay dàiche mắt , nhìn biểu cảm củahắn là gì.

      Vương Hiểu Thư thấy vậy, khỏi đắc ý,kết quả này chính là kinh nghiệm quý báu từ phim và tiểu thuyết mà học được, nay đềudùng người , chỉ cảm thấy thứ trongmiệng ngày càng thoát khỏi khống chế của , dường như còn nhảy lên cái.

      Vương Hiểu Thư từ từ rút lui, cánh môi trơn bóng, khóe miệng có thứ sáng lấp lánh, nhưngcô lại thấy bẩn chút nào, trước kia còncó chút mâu thuần, nhưng nếu đối tượng là người mình vô cùng để ý hơn nữa còn sạch hơn mình, vậy cũng có gì.

      "Thế nào?" nằm sấp, kề vào tai , chờ mong hỏi.

      Z rời cánh tay, mắt phượng đỏ bừng nhìn côchằm chằm, cắn răng hỏi: "Học từ đâu?"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, Z liền đè ở phíadưới, cởi hết quần áo của hai người, trong tiếngrên của , tiến nhập vào con đường ướt át từ lâu: "." kìm nén cơn giận phun ra chữ.

      Vương Hiểu Thư chịu nổi, rên rỉ trả lời: "Đừng, a. . . Ừm. . . chút. . ." vừa bực mình vừa buồn cười, "Từ mạng, xem mạng.. . A. . . Ha. . . đừng như vậy. . ." nhịnkhông được lấy tay ngăn , nhưng giảm bớt lực đạo và tốc độ, nghe tiếng làn da tiếp xúc, đỏ mặt nhìn , "Chậm chút. . . Xin đấy. . ."

      tay Z nâng lên nhích lại gần mình, dánvào người ngừng động tác, tiếng rên rỉcủa liên tiếp ngừng, chỉ cảm thấylần này so với những lần trước đây càng làmngười ta khó có thể chống cự mà vô hạn trầm luân: " ra em thích xem thứ này." thởhổn hển cười, "Còn biết nhiều như vậy." Dường như còn ngại đủ để Vương Hiểu Thư xấu hổ, bổ sung thêm. "Xem ra là tôi xem em."

      Vương Hiểu Thư bị đẩy vào, "A" tiếnghét lên, tay xẹt qua sau lưng , lưu lại vếtcào ái muội, con ngươi nhắm chặt, nhăn mày,biểu cảm vô cùng tiêu hồn: "Ừm a. . . Ha. . ."

      "Thế nào?" học ngữ điệu vừa rồi của ,chế nhạo hỏi, "Thích ?"

      Vương Hiểu Thư khó khăn "hừ" tiếng, kiều mị mà lại dễ nghe: "Tôi, tôi. . ."

      "Em làm sao?" nhìn chuyển mắt.

      "Tôi sai lầm rồi!" Vương Hiểu Thư cầu xin tha thứ, "Đừng, đừng như vậy. . . Chậm chút. . .A!. ."

      "Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi." lậtngười lại, để kề sát vào mình.

      Vương Hiểu Thư vô lực tựa vào trong lòng , mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn của , thở hổn hển phun ra hai chữ: "Rất thích. . ."

      Z vuốt tóc , hôn lên khóe môi , thấp giọngnói: "Tôi cũng thích em."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngây ngốc nhìn , tin hỏi, " cái gì? Có thểnói lại lần nữa hay ?"

      "Tôi có thích ngồi cầu bập bênh ?" Z sang chuyện khác.

      Vương Hiểu Thư ngu ngốc gật đầu, nhưng thựctế còn sức để lắc đầu nữa.

      Z nhận được câu trả lời khẳng định của , độngtác chậm dần, từ từ nằm xuống, đỡ lấy eo , nở nụ cười: "Vậy em làm ."

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức hiểuđược, phía dưới trướng phát đau, lại khát vọng càng nhiều, bản năng theo cầu của mà từ từ lên xuống, nước đọng chảy ra trong lúc ra vào là chứng minh cho tình cảm mãnh liệt củahai người, gò má đỏ bừng và vóc dáng xinh đẹpcủa làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, nhất là phần ngực còn đong đưa theo động tác lênxuống của .

      Z thở hắt ra, tiếng than khó nhịn phát ra từ yếthầu, giọng nam gợi cảm khàn khàn truyền vào tai Vương Hiểu Thư, cảm thấy cả người nhưbị điện giật, nhớ tốc độ này nhưng khi khoái cảm như ở mây dâng lên, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, chất lỏng ấm áp chảyxuôi trong cơ thể , nghe thấy vô cùng :

      "Làm tệ, uổng phí tôi thích em."

      . . . . .

      Loại lý do này làm cho người ta khó cóthể nhìn thẳng, dường như là phụ nữ đều cóthể? Hơn nữa được khích lệ trong việc này. . . làm cao hứng nổi.

      Vương Hiểu Thư mệt mỏi nhắm hai mắt tỏ vẻ kháng nghị: " khen tôi sao?"

      Z rất mẫn cảm trước cảm xúc của con người,làm sao lại biết vui? giống như khinh thường lại giống như bất đắc dĩ : "Em lớn như vậy mà còn đạo lýsao, người nhìn rất phóng đãng phần lớn đều thực phóng đãng, mà người luôn luôntuyên dương điểm mấu chốt của mình mới là phóng đãng, ví dụ như nội tiết tố tiểu thư."

      "Hơn nữa." dừng lại chút, hạ giọng nóilời lẽ chí lý, " phải là cùng ai cũng cóthể làm được." Edit: Sulli
      Chương 37

      Thực ra Yusuke Miyazaki biết Tiêu Tùng muốn làm gì, nhưng cũng ngại, cũng có thể chỉ cần Y Ninh còn sống là đủ rồi, vốn quan tâm ả làm cái gì, chỉ cần uy hiếp đến an toàn của Phân Tử,ả muốn làm gì làm.

      Tiêu Tùng nhờ Yusuke Miyazaki tìm giúp Tiêu Nhã Nhã, Yusuke Miyazaki thuận theo tìm,tuy rằng dù gì cũng là con trai thống đốc Phân Tử, nhưng mà. . . Ha ha, ở lại đây cònkhông bằng ra ngoài, là phiền toái, chahắn tìm dạng đàn bà nào tìm lại coi trọngmột vị tiểu thư khó nhằn như vậy, hi vọng nhanh nhanh quay đầu là bờ.

      Yusuke Miyazaki vừa thở dài vừa tìm Tiêu NhãNhã, lúc này Tiêu Nhã Nhã nhận giáo dụcở chỗ Tiêu Trà. Tiêu Trà vừa bất đắc dĩ vừa đaulòng nhìn em tội nghiệp nhìn , biểu cảm này của Tiêu Nhã Nhã giống như con mèo , làm bạn biết phạm sai lầm nhưng lại đành lòng chỉ trích, Tiêu Trà vốn mềm lòng, bị ánh mắt này của nhìn vào, những lờitrách cứ thể thốt ra được.

      "Lần sau. . ." Tiêu Trà vỗ trán thở dài, "Lần sau được như vậy nữa, biết chưa?"

      Tiêu Nhã Nhã mở cờ trong bụng nhưng khôngdám thể ra, vẫn nức nở : " biết, nhịca."

      "Được rồi." Tiêu Trà xoa đầu , dịu dàng ," nghỉ ngơi , tuy rằng đại ca giao chuyệndạy dỗ em cho , nhưng có lẽ tới tìm em, em chuẩn bị tâm lý ."

      Vừa nghe đến Tiêu Tùng, vẻ mặt của Tiêu Nhã Nhã bỗng cứng nhắc, nhìn trần nhà, gật đầu: " biết." Do dự chút, hỏi, "Tối nay ấyăn cơm xong rồi rời , đâu vậy?" cườicười, "Đại ca có mắng em ngay lập tức, làm em được sủng ái mà lo sợ."

      Tiêu Trà nhíu mày suy tư: "Hình như là gặp Y Ninh tiểu thư."

      " gặp ta sao?!" Tiêu Nhã Nhã ngạc nhiên nhìn .

      Tiêu Trà nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, làm sao thế?"

      "Bọn họ ở đâu?" Tiêu Nhã Nhã vội vàng hỏi.

      Tiêu Trà hiểu nhưng vẫn chỗ ở của Y Ninh cho muội muội, chỉ thấy Tiêu Nhã Nhãnghe xong liền xoay người chạy , nhanh như chớp thấy tăm hơi.

      Mặt Tiêu Trà lộ vẻ suy tư, tay chống đầu suy nghĩ.

      Khi Yusuke Miyazaki đến, Tiêu Nhã Nhã vừa rời bao lâu, mục đích mình tớicho Tiêu Trà, Tiêu Trà liền việc này cho . trừng mắt nhìn, im lặng lúc, việc mình gặp được đường đến Nguyên Tử cho Tiêu Trà.

      Mà ngay tại lúc hai người trao đổi việc này, Tiêu Nhã Nhã chạy vội đến chỗ của Y Ninh, lúc này Z và Vương Hiểu Thư rời lát, Tiêu Nhã Nhã đẩy cửa chạy lên lầu với tốc độ nhanhnhất, tập trung nghe động tĩnh của lầu hai, nhanh chóng mà chuẩn xác tìm được phòng củabọn họ, cước đạp ra cửa phòng đượcđóng kỹ, Y Ninh và Tiêu Tùng trong phòng bỗng ngớ ra.

      Y Ninh quần áo chỉnh tề, phần xích lõa, quần lót khó có thể che đậy. Quần áo của Tiêu Tùng vẫn chỉnh tề nhưng thắt lưng cởi bỏ, hơn nữa quần ràng bị động vào.

      Tiêu Nhã Nhã tức giận công tâm, trừng mắt nhìn Tiêu Tùng, từ vẻ mặt biểu cảm cho đến đuôi lông mày run run, sau đó tất cả nếp nhăn tập trung ở giữa hai mày, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh băng đến cực điểm làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

      "Nhã Nhã?. . . Sao em lại tới đây?" Tiêu Tùngvội vàng tới nghênh đón, Tiêu Nhã Nhã thèm nhìn , đẩy sang bên, về phíaY Ninh.

      "Là quyến rũ ấy." Tiêu Nhã Nhã cười mà như .

      Vẻ mặt Y Ninh thản nhiên, cánh tay che bộ ngực phát dục vô cùng tốt, Tiêu Nhã Nhã nhìn , cúi đầu nhìn xuống nơi bình thường của mình, hốc mắt nóng lên như sắp khóc.

      Tiêu Tùng thấy như vậy, đau lòng đến bêncạnh muốn ôm , muốn giải thích nhưng lạikhông biết như thế nào, mà cũng để cho tới gần.

      Trước đây, Tiêu Tùng hoàn toàn ngờ rằngsự tình đến mức này.

      Y Ninh viết giấy hẹn hi vọng có thể chuyện ở nơi yên tĩnh, cho nên mới bảoYusuke Miyazaki . vốn định xong tìm Tiêu Nhã Nhã về việc lén lút ra ngoài, cho nên mới để Yusuke Miyazaki đitrước, nhưng ngờ lại tự đào hố chôn mình. chỉ cân nhắc phía mình mà dự đoán được chuyện xấu của Y Ninh.

      Y Ninh rất xinh đẹp, điều này cũng đáng trách, thân thể của ả là điều mà mỗi người đànông đều tha thiết ước mơ, kẻ đối với thân thể trần trụi của ả mà có hứng thú có thay đổi bất thường chính là thánh phụ phổ độchúng sinh, thân là người đàn ông bình thường, nhất thời kìm nén được.

      Y Ninh đuổi theo , đẩy vào phòng, chủ động dán lên, trong đầu của đầy hình ảnh của Tiêu Nhã Nhã. Nhưng Nhã Nhã là em gáicủa , là em ruột, loại tình cảm hổ thẹncủa vĩnh viễn đều thể ra, chỉ hơi biểu ra chút mà dọa chạy ra khỏi căn cứ, nếu để biết nội tâm của , bị hù chết mới là lạ.

      muốn để muội muội. . . và người quan trọng nhất đời khổ sở, cho nên hắnvặn vẹo nghĩ rằng nếu như vậy ai cũng sao cả, có thịt béo đưa lên cửa, nào có đạo lý ăn?

      Hơn nữa, mục đích Y Ninh tìm chỉ là để làm chuyện này, ả còn có mục đích khác, mà mục đích này liên quan tới an nguy của NguyênTử.

      Ả cầm nơi đó của , hôn vành tai của , thở hổn hển kiều mị : " rất tò mò vì saozombie đột nhiên lại tụ tập ở đây phải ?"Thân thể của ả ngừng cọ xát ngườihắn, cọ đến mức khắp nơi văng ánh lửa.

      Tiêu Tùng cố giữ bình tĩnh : "Y tiểu thư có cao kiến gì?"

      " chừng là trò quỷ của Phân Tử?" Ả cười , " thấy Yusuke Miyazaki ân cần như vậy, là vì cái gì? chủ động đề xuất đểcha của dẫn người đến viện trợ Nguyên Tử,vậy cũng quá tốt bụng rồi?" Y Ninh ý vị sâu xa , " cũng đừng quên hoàn cảnh của Phân Tử kém đến mức nào, bọn họ sứt đầu mẻtrán, chống đỡ được lâu nữa, mà Nguyên Tử lại gần Phân Tử như vậy, nếu muốn xuống tay, Nguyên Tử là lựa chọn tốt nhất. Trong tận thế, giữa người với người làm gì có cảm tìnhchân thành tha thiết như vậy?"

      Tiêu Tùng nhíu mày suy tư lời của ả, đè nén :"Vậy với tôi việc này là vì sao?"

      Y Ninh tất nhiên ra thân phận của mình, tuy ả và thống đốc Giải An Quân của Ly Tử cũng có quan hệ thân thuộc, nhưng Giải An Quân lại là ân nhân cứu mạng của ả, lúc vẫn là đứa trẻ liền nuôi đám nhi bọn họ, dạy bọn họ đọc sách viết chữ tập võ, là chút ấm áp duy nhất của người cha khôngmẹ nhận hết cực khổ trong tận thế như ả, cho dù dồn hết tính mạng ả cũng muốn báo đáp cách tương xứng.

      Mục tiêu lớn nhất đời này của Y Ninh, ngoại trừ thống nhất bốn căn cứ lớn, nhét Z vào hậu cung, cũng có gì khác.

      "Bởi vì. . ." Y Ninh mềm giọng tựa vào tronglòng , nhấc chân kẹp lên eo , nhắm mắttưởng tượng người ôm ả là người đàn ôngthường xuyên mặc áo dài trắng đối với ả hờ hững, ả nở nụ cười, " yếu đuối nhưem, còn có lí do gì? Nếu muốn tìm nguyên nhân, có lẽ là. . . Thống đốc Phân Tử là kẻ háo sắc, em cần ván cầu để thoát khỏi bọn họ, mà hình như em đối với vừa thấy ."

      . . . . .

      Em muốn hại người, làm em, làmhắn rời khỏi em, sau đó xúi giục , mọiviệc đều nghe theo , đợi đến lúc ngangngược kiêng nể gì đả kích , nhất định thất bại thảm hại cả thể xác và tinh thần.

      Y Ninh mở mắt, trong đầu vang lên lời dịudàng của Giải An Quân, phía dưới bị xâm nhập,ả nhíu mày, vuốt ve tóc đen mềm mại của TiêuTùng, tưởng tượng là Z, cảm giác khó chịu và kháng cự bỗng biến mất.

      Thực ra Tiêu Tùng cũng tin tưởng Y Ninh hoàn toàn, vốn là tâm tư kín đáo, thể chỉ nghe lời phía của ả. tiếp thụ đề nghị của Yusuke Miyazaki, để Phân Tử đếnNguyên Tử giúp đỡ phá vòng vây cũng là có tâmtư khác. Tuy rằng cũng suy xét về lời nhắc nhở của Y Ninh, nhưng dù sao Phân Tử cũng lớn bằng Nguyên Tử, phải còn có zombieở bên ngoài sao? Dù sao cũng tai họa Phân Tử, cớ gì mà làm?

      Hai người ai cũng có mưu đồ riêng, làm chuyện linh hồn và thể xác hợp nhất mà chỉ hai ngườiyêu nhau mới làm, lại ngờ đoạn nhạc đệm là Tiêu Nhã Nhã.

      Tiêu Nhã Nhã thấy Y Ninh im lặng gì, nghĩ là ả ngầm thừa nhận, nhưng dù như vậy, càng hận là Tiêu Tùng, bởi vì biết nếu TiêuTùng đồng ý, Y Ninh ép buộc cũng được.

      Đôi mắt đo đỏ của Tiêu Nhã Nhã nhìn Tiêu Tùng, nắm chặt tay, Tiêu Tùng cứng ngắc đứngở đây, muốn nâng tay lên lau nước mắt cho , nhưng thấy ánh mắt thất vọng và chất vấn của cúi đầu im lặng.

      "Đúng là trai tốt của tôi." Tiêu Nhã Nhã giận quá thành cười, gật đầu liên tục, "Trong lúc rời tôi tự khuyên mình rất nhiều lần, quên quên , nhưng chút tác dụng của có, cho nên tôi mới trở lại cùng bọn họ, nhưng còn . . ." hít vào hơi, quay đầu bước , "Hai người tiếp tục, coi như tôi chưa tới."

      Tiêu Tùng sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, lúcphản ứng kịp đuổi theo ngay lập tức, Y Ninh mình đứng ở đây, cười châm chọcnhìn bóng lưng của bọn họ, lộ ngực đứng ở nơi này, nghĩ rằng đêm nay có ai đến nữa.

      Vừa khéo chính là, có người đến.

      Tiêu Trà sắp đặt xong chỗ ở cho YusukeMiyazaki, liền tới chỗ của Tiêu Tùng để chờhắn, nhưng đợi hồi lâu vẫn thấy Tiêu Tùng trở về. hơi lo lắng, lại đến chỗ củaTiêu Nhã Nhã, cũng thấy tung tích của Tiêu Nhã Nhã.

      Tiêu Trà rơi vào đường cùng, áp chế lo lắng tới chỗ ở của Y Ninh, gõ gõ cửa dưới lầu, có ai đáp lại, bỗng nghĩ đến khả năngtệ nhất, có phải xảy ra chuyện hay ?Chẳng lẽ có gián điệp? Hay là có zombie tiến vào?

      Tiêu Trà xông vào, lầu bình yên vô , vì thế nhanh chóng bước lên lầu hai, bỗng thấy vóc dáng quyến rũ của Y Ninh.

      Tiêu Trà quay người lại, dáng người cao to mặcquân phục đứng dưới ánh trăng như có đámsương nhàn nhạt vờn quanh.

      Y Ninh hơi sửng sốt lát, sau đó lại bất đắcdĩ cười, ả gọi : "Tiêu phó thống đốc?"

      Tiêu Trà cứng ngắc đứng tại chỗ, mặt đen kịt.

      Người thường ngày ôn hòa rất khó tức giận, nhưng khi tức giận là cực độ. Tiêu Trà và Tiêu Tùng quan hệ rất tốt, tuy phảicùng mẹ, nhưng so với muội muội TiêuSanh quan hệ tốt hơn rất nhiều. Về chuyệncủa Tiêu Tùng và Tiêu Nhã Nhã, cũng biếtmột chút, tại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đoán được bảy tám phần.

      Tiêu Trà quay lưng về phía Y Ninh, : "Y tiểu thư, tôi quan tâm mục đích của là gì, nhưng nếu muốn thương tổn người nhà củatôi và căn cứ, tôi khuyên nên chết tâm ." vừa vừa mặt biểu cảm cởi nút áo quân phục, quay lưng ném áo vào người Y Ninh cách chính xác, sau đó mới quay lại lạnh lùng , "Nguyên Tử chào đón người cóý đồ bất lương, Y tiểu thư là , tôi nghĩcô có lòng tự trọng, lần này truy cứu, đừng để tôi thấy lần sau." xong liền xuống lầu, lúc tới cửa, giọng lạnh như băng có ý cảnh cáo lại vang lên, "Nhớ kỹ lời của tôi, gạo nấu thành cơm cũng đừng đắc ý vênh váo, nhiều khi cơm chín cũng mục nát trong canh."

      Y Ninh giật mình kinh ngạc, ả ngờ rằng người ôn hòa như vậy lại ra lời ngoan độchơn bất cứ ai.

      Mà trong lúc bọn họ gây sức ép túi bụi, Z và Vương Hiểu Thư vẫn đắm chìm trong thế giớicủa hai người, trong nháy mắt, Vương Hiểu Thưbỗng cảm thấy cứ như vậy cũng tồi, quảnhắn làm gì thế giới quản zombie của thếnào, hai người tìm nơi người thấy rồisinh sống cũng được. . . Nhưng. . .

      Vương Hiểu Thư thở dài, bỏ ra cánh tay che mắt, trời sáng rồi.

      Trời sáng, có số việc thể xem ,ví dụ như vấn đề mạt thế phải cứ cố gắng nhìn liền thực tồn tại, bạn ra ngoài nhìn thấy bất cứ ai, có cửahàng có giao thông, thời khắc đều phải lo lắng có phải nửa đêm mình bị zombie ăn óc hay . . .

      Vương Hiểu Thư nhìn bên cạnh, nơi đó trốngtrơn, hơi lạnh chút, xem ra người rờikhỏi lúc, Z dâu rồi?

      Trong lúc suy tư, cửa phòng liền bị mởra, Z chỉ mặc đồ phòng hộ màu trắng, từ từ đến, có áo dài trắng, dáng người cao ngấtvới đường cong của lộ ra, Vương Hiểu Thưnhìn, nheo mắt lại, nhớ tới xúc cảm làm người ta máu nóng sục sôi tối qua. . . Đợi chút, hình như phù hợp, đây phải là tâm tính mà đàn ông mới có sao!

      "Tỉnh rồi đứng lên ." Z giơ tay nhìn đồnghồ, " đến giữa trưa, em phải dậy ăn cơm, thân thể của em lúc này cần lượng lớn dinhdưỡng."

      Vương Hiểu Thư bĩu môi, tình nguyện : "Tôi muốn đứng lên."

      "Vì sao?" Z xem ra cần lời giải thích hợp lý.

      Vương Hiểu Thư suy nghĩ: "Bởi vì tôi bị cảm." cố ý sụt sịt mũi , "A, hìnhnhư là sốt ." sờ sờ trán, giả bộ bệnh, "Rấtmệt mỏi."

      Z là ai? Sao có thể nhìn ra giả bộ? bâng quơ : "Vương Hiểu Thư, em biết , lúc tôi còn đọc sách, biết người, cảm mạo phát sốt, sau đó. . ." cốý hết, chờ Vương Hiểu Thư hỏi.

      Vương Hiểu Thư tò mò: "Sau đó như thế nào?"

      Z trầm nhếch miệng, ngồi lên giường: "Sauđó chết."

      ". . . Cám ơn, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."Vương Hiểu Thư lập tức ngồi dậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :