1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 18

      Chẳng lẽ là dao giải phẫu? cho là vậy theobản năng, nhưng sau khi nhìn kỹ, đây khôngphải là dao giải phẫu, đây mẹ nó là còng tay!

      " muốn làm gì!" Vương Hiểu Thư hoảng sợ lui về phía sau, vòng qua bàn học trước bảng đen, dùng bục giảng để tạo khoảng cách giữa hai người.

      "Tôi muốn làm gì?" Z lặp lại lời của , sải bước về phía bên kia bục giảng, khom người xuống, vươn tay qua còng tay lại, mà lại bị độngtác có độ khó cao của khóa lại, là khiến người ta xúc động muốn rơi lệ.

      Người so với người tức chết người, cúi ngườingay cả nửa bục giảng cũng vươn tớiđược, vậy mà người ta mới duỗi tay, bắtđược dễ như trở bàn tay! Vương Hiểu Thưtính sai cự ly và chiều cao chênh lệch, vì tựđại và khinh địch của mình mà phải trả giá đắt.

      Sau khi còng tay , Z còng tay mình vào bên còn lại, sau đó ném chìa khóa vào cái cốcchịu nóng ngay trước mặt , Vương Hiểu Thư trơ mắt nhìn chìa khóa bị chất lỏng trong đó ăn mòn, giống như nhìn thấy kết cục tương lai của bản thân, rùng mình cái.

      " phải em hỏi tôi muốn làm gì sao?" Z dán người vào thân hình mảnh khảnh của , trầmgiọng, "Tôi muốn mắng toàn bộ thế giới, muốn cắn cổ của em, muốn em ngoại trừ tôi ra haibàn tay trắng."

      . . . Trong đời luôn có vài khoảnh khắc làm bạn cảm thấy dù giết người cũng có thể lí giải.

      Đầu Vương Hiểu Thư đầy mồ hôi lạnh, :"Này, nơi này là Phân Tử, phải địa bàn của , người bên ngoài đều hận tậnxương, nếu dám làm cái gì, tôi liền thânphận thực của cho bọn họ. . ."

      " sao cả, đến lúc đó kết cục tốt sẽchỉ là em, mà tôi dù ở trong đám người ô hợp này, cũng có thể dễ dàng thoát thân." Z thèm đếm xỉa , vén lên chiếc váy ngắn củn của Vương Hiểu Thư, cười khẽ, giọng khànkhàn mà đầy sức hút, " ngờ em lại ăn mặcnhư vậy, bày ra tạo hình này chỉ làm cho người ta muốn phạm tội."

      Nhớ lại cảnh play mặc đồng phục trong phimtình cảm Nhật Bản, Vương Hiểu Thư ngẩn ra, vẻ mặt cứng ngắc : "Ha ha, đúng vậy, chonên mau thả tôi về , tôi còn bài tập chưa làm xong."

      "Vương Hiểu Thư, tôi bảo Yusuke Miyazaki gọi em tới đây để làm tình, phải tới để nằm mơ."

      người muốn làm gì bạn, nhìn ánh mắt củahắn biết, nếu có mục đích gì khác, bạn cũng có thể nhìn ra qua ánh mắt và động tác của , có người nào là kẻ ngốc, có số cảm xúc là bản năng, cho dù trâu bò thếnào cũng giấu được, cũng thể làmbộ.

      Vương Hiểu Thư khó xử nhìn Z, lúc này tay hắnđã đặt ở hông , hít vào hơi, run rẩy : " sợ tôi ra thân phận của ? Đến lúc đó mục đích tới Phân Tử sẽkhông thể đạt được nữa."

      Môi Z kề sát vành tai : "Lúc trước em , vậy sau cũng có ý nghĩa, điều này chỉ dồn em vào đường cùng mà thôi. Bình thường tôi , nhưng tại tôitâm tình tốt, cho nên rủ lòng từ bi cho em, mục đích tôi đến nơi này là vì em, nếu lúc trướcem nghe lời tôi cùng người Phân Tử, chừng tại trốn được rồi."

      "Đừng đùa nữa." Vương Hiểu Thư đối với "nhiệt tình quá mức" của Z rất khó kiềm chế, cánh tay kề bên tay , đùi vuốt ve đùi , thậm chí có thể cảm giác được ấm áp từcơ thể mềm mại của da thịt, "Cho dù tôi cùng bọn họ, sớm muộn gì cũng đuổi theo, ngay từ đầu muốn buông tha tôi." gần như nghiến răng nghiếnlợi ra câu cuối cùng.

      Z ôm eo , cảm giác được khẩn trương của , cả người cứng đờ, dám giãy giụa.

      Nơi này là phòng thí nghiệm, là nơi quen thuộc nhất với Z, những thứ ở trong này trộn lẫn với nhau đều có thể khiến sống bằng chết, mà đây cũng là việc am hiểu nhất.

      "Đúng." Z thoải mái thừa nhận bỉ ổi của mình, tay bị còng tiếp xúc với thân thể cứngngắc của , tay kia thuần thục cởi nơ áo, vén lên chiếc áo đồng phục rộng rãi, cởi xẹt quatóc dài.

      Vương Hiểu Thư muốn phản kháng, nhưng tay bị còng, chân lại bị hai chân của trói lại, có dư lực, làm gì cũng chỉ phí công, cảngười run run, chỉ nghe đè nén : "Dùsao cảm thấy chỉ cần có em ở bên cạnh, nơi nào cũng được."

      ". . . Ha ha, tôi ngược lại với , tôi cảmthấy chỉ cần ở bên cạnh, tôi nơinào cũng được."

      Ngón tay Z cách áo ngực vuốt ve phần gồ lên trước ngực của Vương Hiểu Thư, động tác vô cùng thuần thục này cho thấy nghiên cứukỹ càng, chỉ chốc lát liền khiến cho mặt đỏ tai hồng, bắt đầu thở dốc.

      cúi đầu nhìn , cười : "Tôi cảm thấyđược, cám ơn." Hình như thở dài tiếng, thất vọng , "Em vô tình."

      "Tôi chính là người như vậy, tại biết còn kịp, bể khổ vô biên quay đầu là bờ." Vương Hiểu Thư cắn chặt môi dưới, cánh môi mỏngmanh gần như bật máu, trong lúc chuyện,tay Z bắt đầu bóp , hơn nữa môi dán ở cổ , cắn vào da thịt của , trượt xuống đường ái muội, cứng người, nhịn được nhắm mắt lại.

      Z ôm ngang lên, cổ tay bọn họ còng cùng mộtchỗ, có cách nào rời xa , ômcô đặt lên bàn học bục giảng, lại dùng chân kéo cái bàn bên cạnh, hai cái bàn đặt cùngnhau, lúc này có thể để nằm xuống rồi.

      "Nghe phòng thí nghiệm này được cải biếntừ phòng học, thiết bị cũng đơn sơ." Lúc này Z vẫn quên nhục nhã Phân Tử mộtchút, nhưng cũng đợi Vương Hiểu Thưtrả lời, xong liền đè xuống, đẩy áo ngựcvướng bận của ra, nhàng vỗ về nơi đặc thù của nữ tính, ở chỗ nào đó của thân thể xảy ra biến hóa.

      "Tuy rằng em là người như vậy. . ." nằmtrên người , chân đặt ở dưới đất, tay xẹt qua phần bụng bằng phẳng của ,thuận tiện cởi thắt lưng của mình, kéo váy củacô lên phía dưới bộ ngực, đẩy quần lót xuống bên, ngón tay thon dài chạm vào nơi tư mật,"Nhưng hình như tôi thích em như vậy." vôhạn cảm khái xong, mắt phượng và đôi mắt sáng ngời lại tràn ngập rối rắm của Vương Hiểu Thư gặp nhau, khỏi rung động trong lòng,có thứ gì đó bất giác thay đổi vào lúc này.

      " cần. . ." Vương Hiểu Thư theo xâmnhập của ngón tay mà than , "Đừng. . . A. . ." khẩn trương giãy giụa, thế nhưng hắnđã sớm nhét cái tay còn lại của vào bàn tay mà hai người còng cùng nhau, cảm giác cứng rắn khác gì còng tay, làm thế nào cũng kéo ra được, chỉ bằng bàn tay, hắnđã khống chế hai tay .

      Hầu kết của Z run run, híp mắt hôn môi , giọng càng ngày càng mềm mại, mà vẫn ngừng tay, từ thông đạo ướt át di chuyểntới phần lồi ra phía , nhu nơi đó giống như trong sách viết, thân dưới của lập tức cứng đờ, bao lâu mẫn cảm làm mất ý chí phản kháng, hoặc là . . . biết từ khi nào, đối mặt với Z như vậy, ở sâu trong nội tâm Vương Hiểu Thư có loại cảmtình kì lạ mà chính cũng nhận thấy được.

      Loại cảm tình này rất nhạt, rất kín đáo, tự giấukín, giống như sợ nếu bị phát bị người gạt bỏ. . .

      Tuy rằng, hình như nó bị chủ nhân phát mất rồi.

      Z hôn đôi môi phòng thủ của Vương Hiểu Thư, đầu lưỡi chạm vào hàm răng trắng bóng, muốn tiến vào, nhưng lại nhắm chặt haimắt, hổ thẹn giơ cờ hàng.

      "Ừm. . ." Vương Hiểu Thư thở dồn dập, tiếng rên rỉ ngừng bật ra, cảm giác có thứ như lửa nóng để ở cửa vào phía dưới, trốngrỗng mà khát vọng khiến cảm thấy luống cuống, mở to mắt nhìn, nhìn vào con ngươiđen sâu thẳm của , hốc mắt nóng lên, thiếuchút nữa rơi nước mắt.

      Z rời khỏi môi , giống như muốn nghe xem muốn gì, sau khi rời lâu, Vương Hiểu Thư hít sâu, nghẹn ngào hỏi: "Làm như vậy vui vẻ sao?"

      Z nhìn , giọng đều đều hỏi: "Em quan tâm sao?"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, kinh ngạc nhìn , nhìn về phía , xoa đầu , hôn lên mặt , giọng mang theo cảm xúc tự cho là chánghét: "Dù sao tôi ở trong lòng em là tội ác tày trời, tôi cũng cần giả làm người tốt. Nếu tôi còn có thể làm gì? Tôi có thể lấy daogiết em sao? Tôi thể. Tôi muốn cắt em thành từng khối rồi đóng băng lại, mỗi ngày xem thi thể của em, nhưng tôi bỏ được, ngoại trừ như vậy tôi còn có thể làm gì?"

      Hạ thân của Z tiến mạnh vào trong cơ thểVương Hiểu Thư, nắm chặt bả vai của , áo dài trắng bằng phẳng cứ thế bị làm nhăn, thể chạy khỏi tiến công cấp tốc củahắn, thanh ái muội vang lên, có chút mâu thuẫn, biết là vì bị mất mạng màvui vẻ hay vì loại phương thức biểu đạt khác thường này mà khổ sở. . . Hay là vì có thỏamãn cùng hổ thẹn, tuân theo thế tục màsợ hãi.

      Vương Hiểu Thư nhíu mày lại, ra vào nhanhchóng khiến chịu nổi, khó chịu rên rỉ: "Z. . . chút. . . Đừng. . . Tôi khôngchịu nổi. . . A. . . Ừm. . ."

      Z cười khẽ, giống như bất đắc dĩ lại giống nhưthương tiếc chậm dần động tác, kề vào người côthở : "Em làm sao vậy? Vương Hiểu Thư, em em, mắng chửi người ngoan độc đánhngười đau, chạy bao xa liền thở hổn hển, tôi vọt lên bước là có thể bắt em lại, em còn muốn chạy đâu?"

      Vương Hiểu Thư nhắm mắt lại, gò má ửng hồng theo động tác của mà phập phồng, hé răng, cũng để ý, tiếp: "Đừngcó thầm mắng tôi, em tra tấn tôi nhiều như vậy,tôi còn coi em là người rất quan trọng, đừng dùng trái tim mà tôi muốn đạt được để oán hận tôi nữa."

      cùng gặp nhau, có lẽ chính là. . . Vachạm, khi chạm vào, nổ lớn, cho nên dù trao đổihợp chất nước giữa hai người, cũng làm cảm thấy ghê tởm.
      Edit: Sulli
      Chương 19

      Lúc Vương Hiểu Thư tỉnh lại trời sáng, cảngười đau nhức đứng dậy, phát quần áođã được mặc vào, mình nằm bàn họctrải đệm mềm, còng tay cũng thấy đâu,ngay cả tóc cũng được chải gọn gàng, tóc đen ngang vai xõa sau lưng, nếu phải tay bị còng vẫn còn dấu hồng được bôi thuốc, có lẽ cho rằng hết thảy mọi chuyện tối qua chỉlà giấc mơ.

      "Tỉnh?" Giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên, quay đầu nhìn lại, bóng dáng màu trắngcủa Z quay lưng về phía , dùng phấnviết gì đó bảng đen, bảng đen viết đầy kí hiệu kỳ quái và công thức; bục giảng bàyống nghiệm, cốc chịu nóng và kính hiển vi; hắnviết xong rồi vứt cục phấn còn thừa lạibao nhiêu vào phần máng bảng đen, xoay người nhìn về phía .

      Vương Hiểu Thư và bốn mắt nhìn nhau, ở giữa là mắt kính dày, cảm thấy cổ họngkhô khốc, phần ngực đau như bị nện búa.

      " đói bụng chưa?" Z từ từ xuống bục giảng,giày da màu đen giẫm đất, phát ra tiếngvang, "Muốn ăn cái gì?"

      Người Vương Hiểu Thư bỗng cứng đờ, theo bảnnăng muốn chạy trốn, vẻ mặt khẩn trương bị Z nhìn thấy, im hơi lặng tiếng tới trước mặt , cúi người lấy ra chiếc vali xách tay từ trong ngăn tủ bên cạnh, biết nên đặt ở nơi nào.

      Z cúi đầu nhập mật mã mở vali, sau khi mở ra, lấy từng thứ trong đó cho xem.

      cầm thứ giống như cặp lồng đựng cơm, đặt lên bàn rồi dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, :"Đặt thực vật vào trong này, ít nhất có thể bảoquản năm biến chất, hơn nữa cũng bị lạnh." rồi mở nắp, mùi cơm và rau dưa lập tức bay ra, "Thíchkhông?" hỏi, nhìn .

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư căng ra, tiếng ùngục từ bụng vang lên, nhưng dưới cái nhìn chămchú tính toán gì của Z, từ chối "ý tốt" của , mặt than : " cần, cámơn." Ai biết có hạ độc bên trong hay ,tiền án của nhiều lắm, phàm là người cóchút trí tuệ thể tín nhiệm hoàntoàn.

      Z nhếch môi, đặt cặp lồng sang bên, từ valilấy ra những vật khác cho , lần lượt hỏi "Nàythích ?", "Này thế nào?", "Vậy nó sao?", "Này được chứ?". . . Cuối cùng, sau khi nhận toàn phiếu phủ quyết, im lặng.

      "Những thứ đó em đều thích, vậy em thích cái gì?" đè nén hỏi, hề chớp mắt nhìn chằm chằm.

      Vương Hiểu Thư há mồm, muốn "Tôi muốn cách tôi xa chút", nhưng lại cảm thấyrất cẩu huyết, hơn nữa biết vì sao, nếunói lời tổn thương người này chỉ để cự tuyệthắn, bỗng do dự.

      "Tôi. . . Thích những thứ thực dụng chút, ví dụ như súng lần trước dùng để bắn zombie?" chần chừ lúc lâu rồi trả lời vấnđề của , xong liền cụp mắt xuống, sẵnsàng nghe lời châm chọc khiêu khích tiếp theo của , như là "Bằng chỉ số thông minh của em ngay cả đường cũng nổi mà còn muốnnghịch súng" vân vân. . .

      Nhưng mà, tình huống tại trái ngược với "cho là" của , Z chẳng những châm chọc , còn rất vui vẻ : "Thứ kia? Em có muốn cái ?"

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , vô cùnghoài nghi có ai xuyên vào hay , hay là trong lúc chú ý đập hỏng đầu óc,nếu tại sao lại đột nhiên đổi tính?

      Dưới cái nhìn chăm chú và chất vấn củaVương Hiểu Thư, Z thản nhiên đưa vali cho :"Đây là những thứ tốt nhất mà tại tôi mangtheo, đều cho em."

      Vương Hiểu Thư ngạc nhiên ôm vali, xem dụngcụ và vũ khí cỡ chưa kịp lấy ra, bên trong có cả súng lục mà muốn.

      khỏi nghi hoặc, vẻ mặt phức tạp ngồi bàn học, có phần biết làm sao.

      lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía , dèdặt hỏi: "Lần này có mục đích gì?"

      Nghe vậy Z nhíu mày, bực tức vẫn dồn néntrong lòng giống như tìm được cửa ra mà bùng phát, giọng của khống chế đượcmà có phần cay nghiệt: "Tôi có mục đích gì? Tôi có thể có mục đích gì? Vương Hiểu Thư, tôi trêu chọc em chút mà thôi. Em có cần cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy ? Em cũng có bảnlĩnh, chỉ mang thù mà nhớ chỗ tốt, àn nhẫn."

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, sững sờ : "Anhchắc chắn chỉ trêu chọc chút thôi sao? Vậythì mấy lần giữ lời là gì? Cần tôi kể lại cho ?"

      Z bực bội xoay người rời : " cần, dù sao ấn tượng xấu là chuyện cả đời, câu nóikhông vừa lòng vĩnh viễn đừng nghĩ xoay người, em coi như vừa rồi tôi chưa gì hết, dù sao làm nhiều việc lại cẩn thận hơn nữa kết quả cũng là thất bại mà thôi."

      Vương Hiểu Thư đóng vali xách tay, xuốngbàn học, giày vào rồi cầm vali đuổi theo , muốn giải thích chút, nhưng biết vìsao mở cửa xong lại dừng bước, nghi hoặc nghiêng người cà nhắc nhìn về phía ,Yusuke Miyazaki và Y Ninh đứng ngoài cửa sửng sốt nhìn bọn họ, Yusuke Miyazaki còn duy trì tư thế muốn gõ cửa.

      Sau lúc lâu, Yusuke Miyazaki xấu hổ buôngxuống cái tay thiếu chút nữa nện vào ngực Z, cũng thấp, khoảng 1m8, nhưng vớichiều cao này chỉ có thể miễn cưỡng đứng đếnvai Z.

      "Xin lỗi." Yusuke Miyazaki áy náy , "Tôithật quá thất lễ, lần sau tôi nhất định chàotrước rồi mới gõ cửa, giáo sư đừng giận tôi."

      Z cười châm chọc: "Tìm tôi nhanh như vậy là vì thuốc giải độc? Cũng tốt, đỡ mất công chuyến." xoay người, nhìn Vương Hiểu Thư mà thẳng về phòng thí nghiệm, chỉ chốc lát lại ra, tay cầm kim tiêm, đẩy khí bên trong để hút thuốc nước vào, tay cầm bình sứ , đâm kim tiêm vào nắp caosu của bình sứ, tiêm dung dịch vào, lắc rồiđưa cho Yusuke Miyazaki.

      Yusule Miyazaki vui buồn đan xen nhận lấy, cảm động nhìn Z, buồn bã : "Đa tạ giáo sư, là đại ân nhân của người dân Phân Tử,nhưng. . ." ngừng chút, đau xót ."Nhưng tôi phải cho tin tức xấu,tình cảnh tại của chúng ta là họa vô đơnchí, nguồn nước trong Phân Tử bị đầu độctrong đêm, thể tiếp tục dùng nữa!"

      Vương Hiểu Thư lập tức nhìn về phía Z, ánhmắt giống như " phải là làm chứ? Nhất định là làm! phải là ai?". . . Nhìn tới mức khóe mắt Z run run,thiếu chút nữa phát hỏa trước mặt Yusuke Miyazaki và Y Ninh.

      "Phải ?" Giọng của Z nghe âmdương quái khí [1], "Vậy bất hạnh, nước là căn nguyên sinh mệnh, lần này dù độc khí trong đất và khí được giải trừ, mọi người cũng phải ra ngoài tìm nguồn nước."

      [1] Hình dung thái độ cổ quái, lời lạnh nhạt, thể nắm lấy.

      Ánh mắt Yusuke Miyazaki bi thương, dường như sắp rơi lệ.

      Ánh mắt Y Ninh sáng lòe lòe nhìn Z, dùng khẩukhí hờn dỗi : "Giáo sư, cần hù dọa Miyazaki tiên sinh, ngay cả thuốc giải trừ độc tính trong khí và đất cũng có thể chếtạo, vậy thuốc giải trừ độc tính của nguồnnước phải chỉ là bữa ăn sáng thôisao?"

      Z chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía Y Ninh bị hắnxem , cái nhìn như có suy nghĩ.

      Ánh mắt Vương Hiểu Thư đảo qua đảo lại giữa hai người, lui về sau kéo ra khoảng cách với bọn họ, chuyển ánh mắt về phía Yusuke Miyazaki,ra sức tránh né bọn họ.

      biết từ lúc nào, dường như Z mọc gốc rễ trong cuộc sống của , giống như bông bồ công , bị gió thổi tan trong lòng , dodự, thổi chúng nó , vì vậy hạt bồ cônganh lặng lẽ nảy mầm.

      Nhìn Z đứng cùng chỗ với kẻ nhất định sẽcó liên quan với , trong lòng cảm thấy bài xích và chán ghét, loại cảm giác này khiến vô cùng bất an.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 20

      "Y tiểu thư đúng. . ." Yusuke Miyazaki hậu tri hậu giác [1] nhìn Z, vẻ mặt sùng kính, "Giáosư tiên sinh bác học như vậy, độc trong nguồn nước chừng có thể. . ."

      [1] , thấy rồi mới hiểu.

      " thể." Z đợi xong liền cự tuyệt, khuôn mặt tuấn chút biểu cảm nào, "Tôi muốn rời khỏi đây, đủ thời gian và sức lực để làm chuyệnnày, cho nên thể."

      Rời ? Ở đây tổng cộng có bốn người, ngoại trừbản thân Z, ánh mắt của ba người khác đều tập trung người , nhưng lại chỉ nhìnVương Hiểu Thư, trong đôi mắt hẹp dài lóe ra loại cảm xúc phức tạp có phần thâm ảo mà Vương Hiểu Thư thể hiểu .

      "Hai người có thể tránh ? Tôi có lờimuốn riêng với ấy." Z cũng hi vọng Vương Hiểu Thư có thể tự hiểu được, cho nên đuổi Y Ninh và Yusuke Miyazakivẫn lưu luyến rời, lần nữa khôi phục thếgiới riêng của hai người.

      Vương Hiểu Thư thấy bọn họ rồi, lập tức hỏi: " phải ? Chẳng lẽ đầu độc?"Mặt tràn ngập vẻ cam lòng, bởi vì khi nguồn nước xảy ra vấn đề thể ở lạiPhân Tử, cho dù Z ở đây cũng phải , chừng còn gặp đường,như vậy châm chọc.

      Z cười "ha ha", khinh thường : "Tôi muốn giết bọn cũng cần thấy máu, còn cần đầu độc?"

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư nâng tay che khóe miệng giật giật ngừng, "Xin lỗi, làtôi suy nghĩ nhiều quá."

      " xong." Z nhìn vào đồng hồ, cài khuy áo vào, vừa cài vừa cúi xuống , " tại tôicười với em có nghĩa là tôi tức giận, có lẽ em nhận ra, nhưng khi ở bêncạnh tôi em khác gì vampire, tôi chính làngười giúp em di động thuận tiện, còn em đóibụng cắn người cho đến khi ép khô tôi mớithôi, vậy mà còn ghét bỏ." đến đây hắndừng chút, mày dài nhếch lên, vẻ mặt buồnbã, "Có lẽ, em rất chắc chắn có thể tìm đượcmột người thay vị trí của tôi, cho nên em khônghề lo lắng."

      cài xong khuy áo rồi nhìn Vương Hiểu Thư,Vương Hiểu Thư cau mày khó xử làm hơi do dự, nhưng vẫn kiềm nén tiếp tục lờimuốn : "Lần này tôi rồi, em khôngkhẩn trương tôi quan tâm nữa, tôikhông bao giờ để em cắn, cũng cần em lolắng." thở dài, làm ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, " tại tôi chán em, bao giờ đối tốt với em nữa, từ nay về sau em cũng như những người khác." xong, xoay người rời , Vương Hiểu Thư đứng tại chỗ khôngngừng rơi nước mắt, chính cũng biết vì sao mình vì lời của mà thương tâm.

      ràng. . . ràng nên vui vẻ, nhà khoa họcđiên giết người chớp mắt, biến trăm triệu người thành đối thượng thí nghiệm cuối cùngkhông quấn quít lấy nữa, cuối cùng thoátkhỏi ma trảo (nanh vuốt ma quỷ), cuối cùng có thể tiếp tục hoàn thành mục tiêu an toàn sốngnốt quãng đời còn lại, nhưng vì sao lại cảmthấy khó chịu như vậy.

      Vương Hiểu Thư khịt khịt mũi, ngừng khóc, saumột lúc lâu, chờ tới khi nhịn được mà rơi lệ lần nữa, cầm vali xách tay Z để lại, rờikhỏi phòng thí nghiệm, về phía phòng ở của tại Phân Tử.

      cúi đầu, có tinh thần tới, baolâu sau đôi giày cao gót trắng đập vào mắt , ngẩng đầu nhìn lên, là Y Ninh.

      " thực ?" Y Ninh nhíu mày hỏi.

      Vương Hiểu Thư mặt biểu cảm : "Hình như là vậy, việc này tôi lắm, muốn biết đến hỏi Miyazaki tiên sinh, hắnkhẳng định biết có người rời khỏi đây hay ."

      "Phân Tử bị phong tỏa, thống đốc Miyazakimuốn tìm ra người đầu độc, nếu muốn đicửa chính thể được." Y Ninh khẳngđịnh.

      "Phải ?" Vương Hiểu Thư bĩu môi, vòngqua ả muốn rời , lại bị ả kéo tay lại.

      Y Ninh vẻ mặt thành khẩn nhìn : "Còn giận tôi? Chúng ta phải là bạn tốt sao? Tôi biếtmình làm cậu tổn thương, tôi cam đoan về sau bao giờ làm vậy nữa, cậu tha thứ tôimột lần được ? Ngay bây giờ, xin cậu đấy."

      ". . . . ." Nếu phải kỹ thuật diễn của Y Ninh rất tốt có lẽ ả muốn làm lànhvới Vương Hiểu Thư, ánh mắt ả nhìn Vương Hiểu Thư vô cùng chân thành, nhưng đáng tiếc Vương Hiểu Thư là người xem nguyên tác, tuy rằng đối với số tình tiết được viếtrõ ràng kiến thức nửa vời, nhưng thân là"Vương bánh bao", vẫn có cách nàomở rộng cửa lòng với Y Ninh, "Tôi giậncô." Vương Hiểu Thư cũng làm ra vẻ mặt thànhkhẩn, "Nhưng thân thể tôi thoải mái,muốn về nghỉ ngơi."

      "A?" Y Ninh nhếch mày, về việc nàynữa, đổi đề tài, "Mấy ngày sau Âu Dương tớiđón cậu."

      " muốn tới đây?" Vương Hiểu Thư nhíumày, " đến cùng , chẳng lẽ phải cần tìm tôi nữa sao?"

      Y Ninh nháy mắt mấy cái: "Là chúng ta gặp nguy hiểm nên lạc nhau, cậu là đại tiểu thư củaLượng Tử, tới đây chính là vì muốn tìm cậuvề, tìm thấy cậu cũng thể vềbáo cáo kết quả với Vương thống đốc, làmsao có thể tìm cậu chứ?"

      Vương Hiểu Thư làm bộ cười cười: "Ừm, tôi đãbiết, cám ơn nhắc nhở."

      " có gì, chúng ta là chị em tốt." Y Ninh giữ chặt tay , cười , "Về sau tôi giữ khoảng cách với Âu Dương, cậu cứ yên tâm, tôi giành với cậu, sai lầm phạm lần tái phạm lần hai." Ả cam đoan.

      "Ha ha." Vương Hiểu Thư cười nhạt, " cũng , chúng ta là chị em tốt, tôi nghĩ thông, hai người là tâm nhau, tôi đây thành toàn, so với níu kéo người đàn ông khôngthương tôi, tôi càng hi vọng có thêm hai ngườibạn."

      Y Ninh sửng sốt, có chút biết làm sao, Vương Hiểu Thư lập tức kéo tay lại, cáo biệt rời , được vài bước Y Ninh liền đuổi theo: "Đợi chút Hiểu Thư." Ả giữ cổ tay VươngHiểu Thư, chần chừ chút, giọng hỏi, "Ừm, cậu cùng vị giáo sư kia quen biết sao?"

      ". . . . ."

      "Cậu biết tên của ? à? Cửa chính cho người rời , từ chỗnào?"

      ". . . . ."

      "Hiểu Thư?"

      Vương Hiểu Thư mặt biểu cảm kéo cổtay mình về, nhìn chằm chằm vào mắt ả, gằntừng chữ: "Tôi và , quen biết chútnào. muốn biết cái gì hỏi YusukeMiyazaki, tại đầu tôi rất đau, muốn nghỉ ngơi." xong liền bước , để cho Y Ninh có cơ hội hỏi tiếp.

      Y Ninh đăm chiêu nhìn bóng lưng của , tóc xõa đen dài, giây lát sau lại chạy tới hướng phòng thí nghiệm.

      Vương Hiểu Thư lúc về phòng liền giấu vali Z đưa , sau đó bắt đầu trù tính hành trình rờikhỏi Phân Tử, nghĩ đến điều này, bóng dáng Z lại lúc lúc trong đầu , làm nhức đầu hoa mắt muốn khóc, nhịnđược, lại tiếp tục khóc. Vương Hiểu Tư nhào lên giường, vùi đầu trong chăn rơi nước mắt, cũngkhông nghe thấy tiếng mở cửa rất .

      Chờ tới khi phát có người vào phòng, người kia ngồi bên cạnh rồi.

      "Tại sao lại là ?" Hai mắt Vương Hiểu Thư đẫm lệ mông lung nhìn người xốc chăn của lên, giọng mũi rất nặng hỏi, " phải rồi sao?"

      Vẻ mặt Z vô cùng lạnh lùng, hờ hững : "Tôi hôm nay. Tôi chỉ muốn rời , lại hôm nay ."

      Vương Hiểu Thư ngây ngốc nhìn , mê mang suy nghĩ lúc lâu giống như lời nóilà thiên thư [2], cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi im lặng hai giây, bắt lấyhai cánh tay của mà cấu véo như muốn trả thù, móng tay gần như đâm vào thịt , nhưng ngay cả mày cũng nhíu, ánh mắt bình tĩnh sắc bén nhìn .

      [2] Thứ sách viết chữ khó đọc hoặc khó hiểu.

      " tôi là vampire?" Vương Hiểu Thư dùngánh mắt lên án nhìn , "Còn hình tôi giống như băng vệ sinh?" Giọng của có phần rối rắm, "Vậy còn đáng thương hơn vampire, ítnhất vampire còn có thể máu lạnh, nhưng cònanh? tại còn sống, ngoại trừ cáixác còn có gì?" khó hiểu hỏi, "Vì sao nhất định phải phí sức nghiên cứu thứ có kết quả tốt này? Biến mọi người thành như vậy, khiến thế giới trở nên tồi tệ đến vậy, mìnhanh độc còn sống, đây là mục đích của ?"

      Z suy nghĩ vấn đề của , im lặng lúc,sau đó nghiêm túc : "Tôi nhàm chán đến mức muốn thay đổi thế giới thể cứu vớt này, ngược lại, tôi muốn sáng tạo thế giới mới của mình."

      ". . . là lý tưởng cao cả." Mầm bệnhtrong thực dễ thương chút nào, mi có biết hay !

      Z giống như nghe hiểu ý của Vương Hiểu Thư, mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng nhu hòa, ra sức duy trì mặt nạ lạnh lùng, tâm tình tốtnhếch miệng lên, vui vẻ vì khóc vì rời khỏi bị đè nén nay được phóng thích: "Ừm, sáng tạo thế giới mới, chỉ để người trong lòng sống trong thế giới của tôi, có lẽ chính là cảmgiác này." Edit: Sulli
      Chương 21

      Vương Hiểu Thư im lặng nhìn Z, há mồm do dựcó nên lời trong lòng mình hay .

      Z vuốt khóe mắt, thản nhiên : "Em có gì bất đồng có thể đề xuất, tôi lần đầu tiên thấy em muốn lại thôi."

      Vương Hiểu Thư tới bên cạnh giường, khoanh chân ngồi xuống, im lặng lúc rồi : "Tôinói vậy có lẽ tức giận, nhưng tôi hi vọnganh có thể cân nhắc đề nghị của tôi chút,lần này tôi lòng."

      "Phải ?" Z cảm thấy hứng thú nhíu mày,"Em rồi tôi quyết định có cân nhắc hay ."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư hết chỗ chút,sau đó , "Cá nhân tôi cho rằng cảm giácmà muốn, dù sáng tạo thế giới mới cũng có thể thực , chỉ cần ở cùng ngườimình thích, cho dù đến đâu cũng có cảm giácnày."

      Z híp mắt nhìn , tiếp tục : " xem, nghiên cứu của làm hại người vô tội thế giới, bọn họ đều có gia đình và người trong lòng,nếu cảm giác mà muốn thành lập sựthống khổ của bọn họ, vậy cũng cảmthấy vui vẻ thực ." Vương Hiểu Thư dè dặtnói, "Đây phải là thế giới mới hoàn mỹ,nó vùi lấp nhiều thống khổ như vậy, khi quá khứ phủ bụi bị mở ra, thế giới mới biến thành thế giới cũ, đến lúc đó định làm gì?"

      "Vậy hủy nó rồi xây dựng lại." Z vô cảmnói.

      Vương Hiểu Thư lắc đầu, cánh môi nhếch lên, gì nữa.

      Phong cách của khác với mọi người, vô cùngtươi mát, khí chất tốt, lúc cười khóemiệng hơi cụp xuống, lúc cười đường cong khóe miệng trông vô cùng đẹp mắt, ngực cỡ 32C hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc, từ từ già .

      Z phát sợi tóc bạc đầu VươngHiểu Thư, nâng tay cầm lấy, tách nó ra, làmcho Vương Hiểu Thư sững sờ.

      "Em bao nhiêu tuổi mà có tóc bạc rồi?" Z hỏi, nhưng dường như cần câu trả lời, ngón tay thon dài tìm được chân tóc,nhổ sợi tóc bạc này xuống dưới.

      Vương Hiểu Thư nhìn sợi tóc bạc ngón tay , sao cả : "Mọi người đều già, cũng vậy, dùng não quá độ làm chết rất nhiều tế bào não, tóc cũng dần dần bạc , lâu sau cũng thoát khỏi, đến lúc đó thế giới mới của ra sao?" thànhkhẩn , "Tuy rằng chúng ta cùng con đường, nhưng tôi hi vọng nhân cơ hội này có thể ra ý tưởng của tôi và , tôi cho rằng chỉ cần cùng người mình thích, người mìnhđể ý ở cùng nhau, dù tới đâu, đó cũng là thế giới tốt đẹp nhất."

      "Phải ?" Z miết sợi tóc, cúi đầu xuống,dường như có suy nghĩ.

      Vương Hiểu Thư : "Khó mà phải hay phải, như tôi tin tưởng như vậy tốt hơn bây giờ. nhìn bên ngoài, nơi nơi tử khí trầmtrầm, người sống ra được, người chếtkhông được giải thoát, toàn bộ thế giới giống như tử thành." nghiêm túc nhìn sâu vào mắt , hỏi , " có thể tưởng tượng sao, đây là thứ mà xây dựng, đây là thế giới mới trong cảm nhận của ?"

      "Được rồi." Z ngắt lời , "Tôi hiểu ý tứ củaem."

      ". . . Vậy tốt quá."

      "Nhưng cũng phải hiểu , chỉ là khônghoang mang và khó hiểu mà thôi." tiêu cực , "Em ôm ảo tưởng quá mức tốt đẹp về thếgiới này."

      "Đây phải ảo tưởng." Vương Hiểu Thư thở dài, " như vậy , khi còn cái nhìn của với thế giới này nhất định giống như tại, có ai có quá khứ, khi đó hẳn có thể lý giải được cách của tôi."

      "Quá khứ?" Z nhếch miệng, nhìn VươngHiểu Thư, từng chữ, "Em sai rồi, có người có quá khứ, người kia chính là tôi, tôi có quá khứ, cũng có tương lai, cho nên tôi muốn sáng tạo tương lai cho mình." nhếch cằm lên, thoạt nhìn vô cùngngạo mạn, tóc mái dài lướt qua gọng kính, ánhmắt lạnh lùng, "Z, đó là số thứ tự của tôi."

      ". . . Số thứ tự?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , trong nguyên tác quả thực viếtquá khứ của Z, xuất nhiều lắm, vừa lên sân kết thúc, kết cục lại là OE, ngaycả có ở cùng Y Ninh cũng chưa , về việc này thông tin của khá ít. . .

      hoảng hốt ý thức được rằng ý tưởng lúc trước của mình hơi lý tưởng hóa, dùng tháiđộ của người đứng xem với những người nơi này, mỗi người đối với đều giống như NPC, chưa từng nghĩ thực ra ý nghĩ của mình cùng ai, cũng nghĩ dung nhập vào thế giới này.

      Nhưng tại sâu sắc hiểu được, bọn họ đều là những người thực sống, mà có cơ hội trở lại thế giới của mình, nơi này chính lànơi nửa đời sau phải sinh sống, mà đối mặt phải là nhân vật tưởng tượng trongsách, mà là con người có máu có thịt, sẽkhóc cười.

      "Em biết , đó là kĩ thuật tiên tiến nhất, lựa chọn tinh trùng và trứng của hai người ưu tú nhất, bồi dưỡng ra 'người' sở hữu gien tốtnhất, thêm vào những thứ ở mức độ cao nhấtvào thứ gọi là 'người', trong tất cả những thí nghiệm, tôi chính là cái cuối cùng, cũng là cái duy nhất thành công." đến đây, nở nụcười, "Có 26 cái, em biết bảng chữ cái chứ?"

      Vương Hiểu Thư giật giật khóe miệng, biết như thế nào, đành phải gật đầu.

      Z nhìn , hơi há mồm, lời muốn lại ra được, học qua rất nhiều thứ, nhưng có cách nào dùng chúng mặt tìnhcảm, những lời " nhớ em" hoặc là "Anhthích em" hay là " muốn ở bên cạnh em, cảm thụ thế giới theo lời của em", đánh chết cũng thể ra.

      Cuối cùng, Z giọng : "Về luận điệu kia của em, em muốn chứng minh mình đúng như thế nào? Đừng dùng loại nam nữ nội tiết tố tràn đầy để làm ví dụ, điều đó chỉ càng làm thế giới này diệt vong nhanh hơn mà thôi."

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , ngờhắn nghiêm túc cân nhắc lời của , quá khứ của làm chú ý hơn khi đối mặt với , lo lắng lời của mình có chọc vào chỗđau của hay .

      suy nghĩ chút, biết đôi nam nữ trong lời hẳn là Y Ninh và Âu Dương, hơi do dự, đề nghị: "Nếu tới nơi có bọn họthử xem? thế giới vẫn có rất nhiều ngườitốt, phải biết lừa người khác sao? cứ trà trộn vào căn cứ khác để làm việc tốt,tôi cam đoan có thể gặp được người khiếnanh thay đổi suy nghĩ."

      Z cố nén để hừ lạnh, ngữ điệu kỳ quáihỏi: "Em chắc chắn?"

      "Đương nhiên!"

      "Được rồi." Z vỗ cửa, "Vì tránh em muốn tôi mà lừa tôi, em phải cùng."

      "Hả?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , "Sao lại thế này? Tại sao lại lôi tôi vào?"

      "Đây là đề nghị của em, em phải chịu tráchnhiệm, nếu em đúng, vậy tất cả đều vui, nếu . . ." Z lạnh lùng nhếch miệng, nằm lêngiường, giọng mang theo thương hại, "Vậy em phải nỗ lực hơn để sáng tạo thế giớimới."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run nhìn Z nằm giường: " nằm ở đây, chắc là nữa?"

      Đầu Z gối vào hai tay, đôi mắt hẹp dài nhìn : "Em cần lo lắng, thái độ của em với tôi làm tôi hiểu quan hệ của chúng ta là gì, bây giờ còn tốt chút, nhưng sao cả, dù sao đó là bản tính của con người, có thể là tri kỷ, có thể là gì cả, tôi chạm vào em, yên tâm ngủ ."

      "Nhưng. . ."

      "Vương Hiểu Thư, chờ tới khi nhẫn nại củatôi bị em mài mòn, tôi rời khỏi em, đừng nóng vội." nghiêng đầu nhìn , "Ngủ ?"

      ". . . Tôi hiểu nổi ." Vương Hiểu Thư , kéo chăn quấn người mìnhthật chặt, chỉ lộ ra cái đầu, rầu rĩ quay lưngvề phía , im lặng giống như ngủ.

      Z nằm nghiêng ở sau lưng , đây xem như lầnđầu tiên bọn họ ngủ yên cùng nhau, nếu maymắn có thể sống hòa bình tới khi trời sáng, nhưng lòng luôn ngứa ngáy, nhịn được mà muốn làm gì đó.

      Z là người thực tế, có thói quen biến ýtưởng thành hành động, cho nên vụng trộmluồn tay vào trong chăn của Vương Hiểu Thư, ngón tay tiến vào trong quần áo cù , đầu tiên ngấm ngầm chịu đựng, sau đó bắt đầu giãygiụa, vừa giãy giụa vừa cười ha ha, bị cù khiếncô cười đến mức chảy nước mắt, Z bất giác nhếch miệng, nghiêng người hôn vào môi .

      bỏ mắt kính ra, hôn lên cánh môi , xâm nhập cũng có hành vi nàokhác, chỉ mân cánh môi mềm, tay ôm vào trong lòng, khẽ hôn lên , lướt qua chóp mũi, cái trán rồi đến đỉnh đầu, dịu dàng giống như người đàn ông cay nghiệt thường ngày phải là .

      Vương Hiểu Thư trợn tròn mắt, thở khi bị ôm vào lòng. nghe tiếng tim đập vững vàng của , ngửi mùi xà phòng từ áo sơ mi và áo dài trắng, bỗng nhiên gọi tiếng.

      "Z?"

      "Hả?" Giọng khàn khàn mang theo mũi của vô cùng gợi cảm.

      Tim Vương Hiểu Thư đập rất nhanh, giậtmình, lại bị ôm chặt hơn, nhịn khôngđược run rẩy, xoa lưng , giảm bớt lực khi ôm , ngẩn người, bỗng nghe thấy giọngnói trầm thấp của : "Làm sao em có thể ngủyên chứ?"

      Buổi tối này bọn họ làm gì cả, đây là lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau cả đêm mà làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Nhưng sau khi tỉnh lại, Vương Hiểu Thư biết hết thảy đều thay đổi.

      Z phải là người thổ lộ, nhưng sẽbiến tất cả hứa hẹn và ý tưởng thành thực tế, lúcsáng sớm bắt đầu bận việc, để làm gì cả, chờ trong phòng, mà rời mộtgiờ liền trở lại, duỗi tay về phía , mỉm cười : "Đều tốt lắm, đến đây ."

      Vương Hiểu Thư cắn môi, do dự nhìn , côkhông biết là lừa mình hay muốn trở thành người tốt, nhưng qua chuyện tối hôm qua, muốn thử tin tưởng , dần dần bỏ thóiquen phản bác .

      đưa tay cho , theo rời khỏi phòng, bọn họ thẳng tới cửa căn cứ, lúc này cửa căncứ Phân Tử rộng mở, cha con Miyazakichẳng những vì đầu độc mà hạn chế hànhđộng của bọn họ mà còn nhiệt liệt vui vẻ đưatiễn, Z dưới ánh mắt của cha con Miyazaki và những người khác, lạnh nhạt cầm vali ra ngoài.

      "Lên xe ." đưa vào chiếc xe hơi Lexus màu đen, sau đó cũng tiến vào, dáng người cao gầy khi ngồi ở chỗ lái duỗi chân ra được, nhìn đẩy chỗ ngồi lùi vềsau, luôn luôn im lặng.

      Dưới im lặng quỷ dị, Z bỗng nhìn về phía , cảnh cáo: "Em đừng nghĩ rời khỏi tôi, tại tôi muốn thử làm theo ý em, nếu em chạy tôi trả thù."

      " nghĩ như vậy tốt rồi." Vương Hiểu Thư thở phào nhõm, " nêngạt tôi, chỉ cần muốn cải tà quy chính, nguyện ý bù lại sai lầm của mình, tôi sẽcùng làm chuyện này."

      Cải tà quy chính? thấy mình đúng chỗ nào, ngoại trừ chuyện nếu rời trả thù, những việc khác đều là lừacô, bởi vì rất muốn giữ lại.

      Z nghiêm túc đứng đắn : "Đương nhiên, tôi thử tin những lời này."

      Vương Hiểu Thư vui vẻ, cảm thấy mình kéo tên khốn như vậy về chính đạo là quá vĩ đại, nóikhông chừng thời gian sau còn có thể khiến nghĩ ra biện pháp chế tạo loại thuốc biếnzombie thành người, phải tập hợp gien ưu tú nhất của nhân loại sao? Vậy thìkhông có chuyện gì là có khả năng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      Cứ như vậy, mỗi người đều có mưu đồ riêng đitrên con đường đường về "Ngươi bịp bợm ta lừa ngươi", nhưng bọn họ đều biết, con đường này đảo điên và thay đổisuy nghĩ của bọn họ, người quyết giữ ý mình lạikhông quyết giữ ý mình, người xấu cũng khônglại là người hoàn toàn xấu, bọn họ đều kiên trì vững vàng, bởi vì ở cùng nhau và những kinh nghiệm khó quên mà hoàn toàn thay đổi.

      "Đúng rồi." Vương Hiểu Thư bỗng nhìn về phía , "Vừa rồi nếu tôi trả thù tôi, vậy muốn trả thù tôi thế nào? Lại đến tìmtôi?"

      Z cười lạnh: "Lại tìm em? Đó là trả thù chínhtôi mới đúng."

      ". . . . ."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 22

      Z lái xe chạy đường nhựa trống trải, vàoban ngày có thể thấy cảnh tượng xung quanh,đến chạng vạng, sắc trời tối dần, bầu trời đêmgiống như màn sân khấu của ác ma, dường nhưcó vô số sợi dây thao túng trong bóng đêmquỷ mị.

      Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn Z đangchuyên chú lái xe như biết mệt mỏi, nhìn về phía trước, dường như tất cả sức lực đều tập trung vào việc lái xe, có đôi khi ngay cả mắt cũng chớp, nếu phải ngực hắnphập phồng, nghĩ rằng hóa đá.

      "Này. . ." Vương Hiểu Thư , giọng có phần suy yếu.

      Z quay đầu nhìn : "Sao vậy?"

      ". . . đói bụng sao? xe cả ngày,tìm chỗ dừng lại ăn chút gì rồi nghỉ ngơi?" Vương Hiểu Thư dè dặt hỏi.

      Z ngớ ra chút, gì, nhưng hắndừng xe ở ven đường, bật đèn xe sáng rọi rồi bắtđầu tìm đồ ăn cho .

      vừa tìm vừa : " có lỗi, quên thể năng của em chịu được, phải cần lượng lớn đồ ăn."

      ". . . Tôi cảm thấy thể năng của tôi hoàn hảo, chính là cường hãn như thôi, cho nên vẫn cần ăn cơm như bình thường." Vương HiểuThư nhận lấy túi bánh bích quy, đau khổ nhìnmột chút rồi bắt đầu ăn.

      Z đẩy mắt kính, ngón tay nhàm chán gõ tay lái,chợt nghe hỏi tiếp: "Tiếp theo định làm gì?"

      Z nhìn , khóe miệng cụp xuống: "Đừng hỏi tôi, giống như em tùy tôi sắp đặt vậy."

      "Hả?" Vương Hiểu Thư buồn bực nhìn , "Tạisao lại như vậy, hành động lần này chẳng lẽ lấy làm chủ sao?"

      "Tôi sắp đặt như thế nào em cũng dịnghị?"

      ". . . Đại khái, chỉ cần sắp đặt có vấn đề."

      Z cười với ý vị sâu xa: "Vậy tốt quá, em yêntâm, tôi sắp đặt nhất định có vấn đề. tại cần tới Lượng Tử và Phân Tử, nơi này cách Ly Tử hơi xa, trực tiếp tới căn cứ Nguyên Tử , thống đốc Tiêu Tùng bên kia xem như có năng lực."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy nhíu mày, phải vừa lòng với sắp đặt của , chính là vì Tiêu Tùng cũng là trong nhữnghậu cung của Y Ninh theo nguyên tác, ngườinày như lời Z , trầm ổn cơ trí, năng lực lãnh đạo mạnh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thế nhưng. . . Vương bánh bao trong nguyên tác chết, có mộtphần lớn là do Tiêu Tùng trợ giúp.

      Nếu phải giúp Y Ninh kìm kẹp Vương bánh bao muốn tố giác ả, Vương bánhbao cũng vì vậy mà cảm nhiễm bệnhđộc, cuối cùng rơi vào kết cục chết toànthây, óc bay loạn.

      Nhớ tới hình ảnh máu me này, Vương Hiểu Thưăn thấy ngon, bỏ xuống miếng bánh bích quy, uể oải im lặng.

      Z hiểu, buồn bực nhìn Vương Hiểu Thư, muốn hỏi làm sao vậy, thính giác nhạy bén bỗng cảm nhận được khác thường xung quanh.

      nhanh chóng tắt đèn xe, ngón trỏ ấn xuống vài cái nút mặt đồng hồ, bức tường lậpthể 3D bao quanh bốn phía xe, các tuyến xanh nhanh chóng quét các vật rắn tĩnh và sinh vậthữu cơ xung quanh, vòng trắng sáng ngời hiển thị sinh mệnh thể tới gần, hai chữ "nguyhiểm" màu đỏ lớn ở góc bên phải đangkhông ngừng nhấp nháy, còn mang theo bốn dấu chấm than.

      "Có zombie?!" Vương Hiểu Thư lập tức đềphòng, cảnh giác nhìn xung quanh, Z nhìn bộdáng tai vạ đến nơi này của , thở dài, bất đắcdĩ , "Là người."

      ". . . Người có gì nguy hiểm?" Vương Hiểu Thư xấu hổ thả lỏng phòng bị, che miệng ho hai tiếng.

      Z có ngụ ý : "Người rất nguy hiểm, vì chiếm được gì đó mà tranh đoạt đầu rơi máuchảy, chiếm được lại xem , em cũng vậy." cảm khái vô hạn, "Con người hèn hạ, haiz."

      Vương Hiểu Thư đồng ý : "Sai lầm rồi,tôi như vậy."

      "Phải ?" Z bĩu môi.

      "Đúng vậy." Vương Hiểu Thư nghiêm túc nhìnhắn, "Bởi vì những gì tôi thích cho tới bây giờcũng chiếm được."

      ". . . . ." Z và nhìn nhau năm giây, mặt khôngbiểu cảm xoay đầu, tắt tường 3D, đẩy mắtkính, từ từ , "Là người quen, em xem." chỉ về phía trước.

      Vương Hiểu Thư nhìn theo, thấy Y Ninh và Âu Dương nhảy xuống từ xe tải màu xanh, Y Ninh tư thế oai hùng hiên ngang lắc lắc tóc dài,vẻ mặt hưng phấn chạy tới phía bọn họ, ÂuDương sủng nịch nhìn bóng lưng của ả, cuối cùng xuống là Yusuke Miyazaki.

      " hồn tan." Vương Hiểu Thư khó chịu , " mau, bây giờ còn kịp."

      Tay Z ôm lấy chỗ ngồi, tựa vào sau, vẻ mặt hứng thú nhìn : "Sao vậy, em muốn gặp bọn họ? Chẳng lẽ em còn thích tên Âu Dươngkia?"

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn : "Tại sao lại biết việc này?" xong nhận thấykhông đúng, vội vàng sửa miệng. "Phi! Ai thíchhắn, ngay từ đầu tôi thích rồi, nhanh." nhịn được đẩy Z, có vẻ vôcùng vội vàng.

      Z động đậy: " thích, vậy thìchứng minh cho tôi xem, vội vã làm gì, phải em người nguy hiểm sao?"

      "Người nào cũng được, dù sao thể là bọn họ!" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn đoàn người Y Ninh càng ngày càng gần, phiền chán , "Chẳng lẽ coi trọng người ta? Muốn ở lại mình ở lại, tôi muốn rời ." xong muốn cướp lấy tay lái.

      Z đè chặt , đẩy về ghế lái phụ, lạnh nhạtchỉnh lại quần áo bị làm nhăn, : "Tôi , nên ý đồ thay đổiquyết định của tôi, cẩn thận kết quả trái ngược." xong dường như sợ Vương Hiểu Thư xù lông, xoa đầu , từ từ , "Em chỉ cần biết rằng em là người duy nhất mà tôi thực muốngiữ lại là đủ rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung."

      "Tôi nghĩ ngợi lung tung." tránVương Hiểu Thư lên đóa hoa chữ thập,nhìn vẻ "Thường xuyên phản nghịch suốt ba mươi năm" của Z, lại lần nữa cảm nhận được ngoan cố của người này, hoàn toàn chấp nhận ý kiến phủ định của ngườikhác, như vậy làm cảm thấy quyền uycủa mình bị thách thức, mặc dù lậptức tỏ thái độ, nhưng trong lòng nghĩ sẵn kết cục cho mi, bởi vì trong thế giới của , chính là nữ vương!

      Haiz, biết muốn cải tà quy chính hay . . . Vương Hiểu Thư sầu lo bưng mặt, quay đầu , đành lòng nhìn Y Ninh gõ cửa sổ xe bên kia.

      Z bình thản xuống xe, từ nhìn xuống Y Ninh và Âu Dương phía sau ả, cảm giác đượccái nhìn đầy địch ý của Âu Dương, vô cùng caongạo nhìn lại, Âu Dương chưa từng gặp người bất lịch như vậy, nhất thời phản ứng kịp.

      Y Ninh so sánh khí thế giữa hai người này, kiên định vứt bỏ ý nghĩ lựa chọn cao phú suất [1] làm người dự bị, nhưng có lẽ tại Âu Dương cũng làm người dự bị được, nhiều nhất chính là làm đồ trang trí mà thôi.

      [1] Tài phú, dáng người, tướng mạo hoàn mỹvô khuyết.

      Y Ninh cười ngọt ngào nhìn Z, vui vẻ : "Em chỉ biết hai người về phía này, bị em tìm được rồi." Ả đắc ý ngẩng đầu lên, "Hiểu Thư đâu? Vương thống đốc lo lắng cho ấy lắm, tại sao ấy còn cố chấp chịu về nhà?"

      Vương Hiểu Thư thèm nhìn bọn họ, mộtchữ cũng muốn .

      Z thay trả lời vấn đề của Y Ninh: "Xin lỗi, làcô hiểu lầm, là tôi mời ấy cùng, ấy vì tôi thỉnh cầu mà thể dành chút thời gian cùng tôi mà thôi."

      Âu Dương nắm bả vai Y Ninh, cứng ngắc :" mời đại tiểu thư bầu bạn? có biết ấy là ai hay ? Còn là ai?"

      "Tôi biết." Z lạnh nhạt, " ấy tên Vương HiểuThư, con của thống đốc Vương Kiệt củaLượng Tử, năm nay 23 tuổi, cầm tinh con thỏ,chòm sao Thiên Bình."

      ". . . . ." Khóe miệng Âu Dương giật giật, "Anhbiết ràng."

      "Đúng vậy, tôi còn biết từng là vị hôn phu của ấy, mà bởi vì vị tiểu thư này chen chân,quan hệ của hai người tan vỡ." Z lạnh nhạtnói ra lời khiến những người ở đây vô cùngkhó xử.

      Y Ninh tự nhiên tránh Âu Dương, muốngiải thích: ", đừng hiểu lầm, thực raem và Âu Dương. . ."

      "Các người tới tìm tôi hay tìm ?" Vương Hiểu Thư nghe vô thò đầu ra, dựa vào vai Z nhìn bọn họ.
      Edit: Sulli
      Chương 23

      Yusuke Miyazaki mực đứng xem diễn, vừa thấy Vương Hiểu Thư xuất , ánh mắt sángngời xen vào : "Vương tiểu thư! Hạnh ngộ!"

      Vương Hiểu Thư sửng sốt: "Miyazaki tiên sinh?"

      "Đúng vậy, là tôi." Yusuke Miyazaki vẫy vẫytay, "Tôi thay mặt cha đến bảo vệ Y tiểu thư, Y tiểu thư và cha tôi có quan hệ vô cùng. . . Tốt."Lúc vô cùng tốt dừng lại chút,hiển nhiên là cảm giác từ này thích hợp,nhưng vì thấy sắc mặt Y Ninh khó coi, hắnkhông ra lời trong lòng, có phần thương hại nhìn Âu Dương, dường như đầu đangđội cái nón xanh lớn.

      Vương Hiểu Thư bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu,cười nhìn Y Ninh: "Còn sao? Tới tìm tôi?"

      "Ừm. . ." Y Ninh gượng gạo , "Tôi và Âu Dương phát thấy cậu đâu liền chạyđi tìm, cậu về Lượng Tử, cũng khôngthể trở về."

      "Đúng vậy, vậy cũng thể trở về."Vương Hiểu Thư gật đầu, sau đó nhìn về phía Z, "Làm sao bây giờ? Xem ra tôi thể về, nếu tôi trở về?" thừa nhận là mình trả đũa, trả đũa vừa rồi chịu rờiđi.

      Z tất nhiên nghe hiểu ý ngầm của , híp mắtphượng, bình thản : " tại hẳn là khôngthể quay về, mọi việc xong xuôi có thể, nếu mấy vị ghét bỏ, có thể cùng chúng tôi."

      Sắc mặt Y Ninh từ buồn thành vui: " vậy chăng? Hai người muốn làm gì? Chúng tôi tất nhiên muốn theo!"

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư lặng lẽ cấu tay Z, đốimặt với bình tĩnh của , có cách nào bình tĩnh.

      Z giống như cảm thấy đau, bình tĩnh : "Nghe số lượng zombie bên căn cứ NguyênTử gấp bốn lần những nơi khác, ở đó cuộc sống khó khăn, thiếu đồ ăn, cho nên chúng tôi muốnđến xem có thể giúp đỡ được hay ."

      Bốn lần? Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn ,vẻ mặt của vẫn lạnh lùng như trước, giống như người ra tin tức khủng bố vừa rồi phải là . Sao nhớ căn cứ NguyênTử nguy hiểm như vậy từ lúc nào? Trong sáchkhông viết a!

      "Sao lại thế này?" Âu Dương lập tức nhíu mày,"Chuyện này sao có thể biết được? Trước khi rời khỏi Lượng Tử tôi nhận được tin tức này."

      Z từ từ đóng cửa sổ xe lại: "Có tin tức nhưng thông báo được, nếu cảm thấy hứng thú, có thể theo chúng tôi, gian xe , mời các vị ngồi chung, gặp lại." xong, cửa sổ xe đóng hoàn toàn, hắnnhanh chóng đạp chân ga, nghênh ngang mà , tới khoảng cách rất xa, Vương Hiểu Thưquay đầu nhìn, thấy tung tích của đoàn người Y Ninh nữa.

      "Xảy ra chuyện gì?" Vương Hiểu Thư hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Bên Nguyên Tử tại sao đột nhiên có chuyện lớn như vậy?"

      Z cười , Vương Hiểu Thư nhìn ,ngồi ở ghế lái phụ nghiến răng : " rất đáng ghét."

      Z vô tội : "Tôi chưa làm gì cả."

      "Chính là bởi vì làm cái gì nên mớiđáng ghét." Nếu vừa rồi lái xe luôn, đámngười kia còn dám theo đuôi sao? Vương Hiểu Thư nhìn cái đuôi theo sau kính chiếu hậu, tâm tình phiền chán.

      Z cho tới bây giờ đều lạnh nhạt, nhìn vẻ bị ăn đến sít sao [1] của Vương Hiểu Thư, thực rahắn muốn hiểu , tiện thể cho đám ngườikhông có tư cách cạnh tranh với mình KO, zombie xung quanh Nguyên Tử phải là đám mới, chỉ là cũ tập hợp cùng chỗmà thôi, nếu có thể tiêu diệt bọn nó đồng thời xử lí đám người Âu Dương, chẳng những có thể tạo được ấn tượng tốt, còn có thể khỏi lo trước lo sau, việc tốt vốn bốn lời,dù sao zombie cũng có tác dụng gì đốivới .

      [1] Bị người hiểu nên có cáchnào trốn thoát.

      Nhưng Z vui vẻ lâu lắm, phát hiệnmình nghĩ sai, hơn nữa mười phần sai, hắnxem vòng sáng Mary Sue của nữ chủ Y Ninh. . .

      Trong đêm bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Âu Dương liền hùng hổ lôi Vương Hiểu Thư , Y Ninhngăn cản Z, gì cũng buông tha , Z kìm nén tức giận trừng mắt nhìn Vương HiểuThư giãy giụa bị Âu Dương lôi , mặt viết bốn chữ "Sinh thể luyến". [2]

      [2] Cuộc sống ảm đạm muốn chết.

      . . . dè dặt, rất dè dặt! Thất bại!Quá mức thất bại! Cứ như vậy bị lôi rồi! Súng đưa cho đâu! Thét chói tai đâu! Ép buộc đâu! chỗ nào rồi!? Bình thường ở cùng khôngphải rất giỏi sao!

      "Giáo sư." Y Ninh cười xinh đẹp dịu dàng, "Bọnhọ có việc riêng muốn , phải qua bên kia,chúng ta cần quấy rầy." Ả bỗng nhiên đổiđề tài, "Vừa khéo. . . Em cũng có chuyện muốnnói với ."

      Z tươi cười nhìn Y Ninh, nhưng lại muốn dùngdao phẫu thuật đâm vào bụng ả, sâu sắc ý thức được, cái gì gọi là tự làm tự chịu.

      "Tránh ra, chó ngoan chắn đường." kìm nén tức giận, sắc mặt xanh trắng , nếu phải ảnh hưởng tới kế hoạch sau này, giết ả rồi.

      Y Ninh nghe vậy, vui nhíu mày lại: " chán ghét em như vậy?"

      Z thở dài, nhịn nữa, thu lại nụ cười có lệ, lạnh lùng nhíu mày nhìn ả: "Tôi chẳng nhữngchán ghét , tôi còn chê phiền."

      ". . ." Y Ninh khiếp sợ nhìn , bỗng nhiên lệ như suối trào, "Là vì Hiểu Thư là con thống đốc, mà em cái gì cũng phải, chonên mới xem thường em sao?"

      " phải, ngay từ đầu tôi coi thường rồi." Z dùng sức đẩy ả ra, làm ả thiếu chút nữa ngã xuống, hề thương hương tiếc ngọc. vài bước, bỗng quay lại nhìn ả, cười châm chọc, cao thấp đánh giá ả lần, chán ghét , "Thực ra cho cũng sao, tôi thích sạch , nhìn thấy đồ bẩn muốnvứt bỏ, nhìn thấy càng muốn." nhếchmày, "Còn nữa, cần nghĩ đến việc gây phiền toái cho Vương Hiểu Thư, tuy rằng tôicảm thấy ấy rất kém cỏi, nhưng ngoài tôi ra ai được bắt nạt ấy." xong, hề lưu luyến chạy về phía Âu Dương kéoVương Hiểu Thư .

      Y Ninh nhìn bóng lưng của , áo dài trắngkhông nhiễm hạt bụi tung bay theo gió, chỉ bóng lưng khiến ả ái mộ thôi,nhưng lại có hứng thú gì với ả, điềunày làm ả bị đả kích sâu.

      Ả sợ run hồi lâu, nắm chặt tay lại, hít vào, nhắmmắt, khi mở ra sắc mặt khôi phục như bìnhthường, chỉ là có vẻ lạnh lùng và cố chấp dễ nhận ra.

      Mà bên này, Z bằng thính giác và tư duy xuấtsắc tìm được Vương Hiểu Thư và Âu Dương,lúc đó Âu Dương như cầm thú đè nặng VươngHiểu Thư, đầu Z nóng lên, hai lờixông lên đấm cái, trực tiếp đánh ngã Âu Dương nhìn như khỏe mạnh hơn , Âu Dươngcòn chưa phản ứng kịp bị đá cước, đập vào cây, cả thân cây bị lay mạnh.

      Vương Hiểu Thư sửa sang lại quần áo, đẩy cánh tay chắn ngang của Z ra, mặt biểucảm đến trước mặt Âu Dương, hung hăng đạpvào bụng cái, Âu Dương nào có sứcđánh trả? Bị đá mồ hôi lạnh ứa ra, đầy mắt sao kim.

      "Âu Dương, tôi khuyên mẹ nó chấn chỉnh lại tư tưởng của mình , người thích và người thích phân biệt rất dễ dàng,người thích thích động tay động chân với , mà người thích chỉ thích đấmhoặc đá ." lạnh lùng , xong quay đầu bước , ngang qua Z, cầm tay kéo .

      Z bị kéo về, vô cùng tốt bụng câu:"Ném ở kia sợ gặp chuyện khôngmay? Nơi này cũng an toàn, bị thương ."

      Vương Hiểu Thư dừng bước, im lặng nhìn mặtđất lúc, bỗng nhiên xoay người nhào vào lòng : "Tôi nợ câu cám ơn, còn có rất xin lỗi."

      Z sững sờ đứng ở đây, phản ứng kịp, tráitim dường như lỡ mất nhịp, thời gian nhưngừng trôi, sinh mệnh của giống như lưu lạivì .

      "Tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể phát triểnthành tình bạn." lâu sau, Vương Hiểu Thưbuông ra, ngẩng đầu nhìn .

      Tâm tình tốt và cảm giác thỏa mãn vừa rồi củaZ trong nháy mắt sót lại chút gì, Vương Hiểu Thư nhìn bộ dáng rối rắm lại hậm hực này, hoàn toàn xác định ý nghĩ của mình.

      Thực ra ngốc, biểu ràngnhư vậy thể biết, nhưng đến lúcnày mới xác định mà thôi, vậy là muốn xem phản ứng của , quả nhiênkhông làm thất vọng.

      Z im lặng lúc lâu, sau đó thổn thức :"Vương Hiểu Thư, em cần như vậy, tất cả quan hệ cuối cùng đều trở thành tình bạn hoặc tình thân, cho nên đây cũng phải vấn đề."

      "Phải ? Được rồi." thản nhiên đồng ý với lời của , chuyện này nữa,nhanh chóng đổi đề tài, "Để Âu Dương ở đó sẽthật có việc? Hành vi vừa rồi của tuyđáng khinh nhưng tôi chỉ muốn hủy gốc rễ củahắn, chưa tới mức muốn mạng ."

      Z trả lời, hỏi lại: " làm gì em?"

      Làm cái gì? phải đúng như lời Z , sau đó động tay động chân với sao? Âu Dương có vẻ như bị sai sử, vẻ mặt vì việc nghĩa đè xuống, hẳn là có ai khác ngoài Y Ninh bảo làm vậy, là. . . Ha ha.

      " có gì, trở về ." Nếu Y Ninh sai hắnđến, như vậy ả quăng ở đó, chừng đón về. Hơn nữa, tuy rằng cảm thấy tuy Z rất thối, lại muốn ngườinào khác ngoài thối.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 24

      Tuy rằng Vương Hiểu Thư rất chán ghét Âu Dương, có đôi khi cũng ác độc muốn chết , nhưng dù sao cũng chưa làm ra tội đángphải chết như trong nguyên tác, cho nên nếuhắn chết, cũng cảm thấy lương tâmday dứt, cho dù loại day dứt này cũng khôngnhiều lắm.

      Z im lặng sau Vương Hiểu Thư, đảo mắt liên tục biết là có chủ ý quỷ quái gì, sau khi hai người bọn họ trở lại nơi nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Y Ninh đưa Âu Dương vẫn cheđũng quần về, ánh mắt ả nhìn Z có phần phứctạp, gật đầu với bọn họ rồi để ý tới nữa, ra vẻ vô cùng chuyên chú xử lý vết thương trênmặt và lưng cho Âu Dương.

      Âu Dương cảm động ghê gớm, nước mắt sắpchảy ra, nằm trong lều trại kích động tới mức cả người run run, Yusuke Miyazaki đứng ở cửanhìn hai người bọn họ, nhức đầu xoa thái dương, cảm thấy bất đắc dĩ vì thể nhìnthẳng nhưng lại thể nhìn vì lời củacha mình.

      "Vương tiểu thư?" Yusuke Miyazaki nhìn thoáng qua Vương Hiểu Thư quần áo xộc xệch,lại nhìn về phía Z cười khinh miệt sau lưngcô, môi mở ra, lời muốn lại nuốt hết vào,biến thành, "Giáo sư cũng trở lại, tất cả mọingười nghỉ ngơi cho sớm." vô cùng hảo hảo tiên sinh [1] vỗ ngực, "Buổi tối tôi gác đêm là được rồi."

      [1] Chỉ người tranh, chỉ cầu bình an vôsự.

      Âu Dương oán hận trừng Z, Z qua Vương Hiểu Thư ngồi trước mặt , đến cách Y Ninh cánh tay, tay bôi thuốc cho Âu Dương của Y Ninh run cái, Âu Dương kêumột tiếng "A" thảm thiết.

      Z có ngụ ý với : "Hôm nay quả là thú vị,nhưng việc này nên xảy ra lần nữa, dù sao đây là tận thế, mạng người rẻ rúng, chừng có thể mất bất cứ lúc nào."

      Âu Dương dường như thể nhẫn nhịn được, đẩy tay Y Ninh ra, muốn đánh nhau vớiZ, nhưng Z bỗng đứng lên, nhấc chân giẫm lên bàn tay đặt dưới đất của , lực vô cùng lớn,Âu Dương đau đến mức gầm khẽ.

      "Ai nha." Z làm bộ vừa mới phát , chuyển chân như bị điện giật, "Xin lỗi, tôi chúý, vô cùng xin lỗi vì giẫm vào , khôngsao chứ?" giống như vô cùng lo lắng nhìn vết thương tay Âu Dương, nhưng Y Ninhlại nhíu mày chắn trước mặt Âu Dương.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Y Ninh gằn từngchữ: "Đủ rồi."

      Z lạnh lùng nhìn ả cái, lui về sau kéo ra khoảng cách với ả, lôi Vương Hiểu Thư đangxem diễn mà toàn thân thư thái . Hai người lên xe Lexus, nhưng lại ngồi ở ghế sau.

      "Hết giận chưa?" Z hỏi.

      Vương Hiểu Thư vui vẻ : "Ừm, đúng vậy,cám ơn vì giúp tôi hả giận."

      Z hơi sửng sốt, xấu hổ quay đầu , hừ tiếng rồi : "Tôi đâu giúp em hả giận, tôi chỉ những gì tôi muốn mà thôi, liên quan tới ai cả, em đừng tự mình đa tình."

      "Được." Vương Hiểu Thư biết nghe lời phải, mỉm cười nhìn , tay tự giác xoa gò má trắng nõn mịn màng của , lúc kịp phản ứng sờ soạng hai lần.

      kinh sợ, lập tức rụt tay lại, lùi về sau, khẩn trương nhìn phản ứng của .

      Z nâng tay chạm vào nơi vừa xoa, khôngnhìn , chỉ : "Chỗ này cách Nguyên Tử rất gần, tại ở bên kia rất nguy hiểm, bằng tình trạng tại chắc chắn em đến được,chúng ta nghĩ biện pháp." xong, lấy chiếc vali xách tay ở dưới chỗ ngồi, mở ra rồi ấn vài nút, vali xách tay liền biến thành bàn làm việc đơn giản, hơn nữa còn có công cụ đầyđủ.

      Vương Hiểu Thư hâm mộ nhìn thao tác của dụng cụ cao cấp, quả là vừa có tính lừa gạt vừa thực dụng.

      Z nhìn : "Nếu em muốn học tôi có thể dạy em, vốn dĩ bằng chỉ số thông minh của em chắccũng phải học lâu, nhưng trước tiên có thểdùng thử xem."

      Vương Hiểu Thư xem lời nhận xét về chỉ số thông minh của mình, nghiêm túc hỏi:"Mở ra như thế nào? Đây là vali xách tay ở Phân Tử sao? Hẳn là có mật mã phải ?"

      Z gật đầu: "Có mật mã, mật mã là. . ." mởmiệng, nữa.

      "Sao vậy?" Vương Hiểu Thư nghi hoặc nhìnhắn.

      Z cúi đầu, đóng nó lại rồi mở ra lần nữa, lúc đưa vào mật mã động tác chậm lại: "Tự xem."

      Vương Hiểu Thư nghe vậy lập tức chăm chúnhìn chữ ấn xuống, mật mã lần lượt là ba chữ mẫu: W, X, S.

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìnhắn cúi đầu xuống, mắt kính của hơi trượtxuống, tóc mái dài che mắt , nhìn theo mặt nghiêng, đuôi mắt của có độ cong vô cùng xinh đẹp.

      Nhưng mà, việc sau đó mới thực khiến côkinh ngạc, làn da trắng nõn bất thường của hắnnổi lên sắc đỏ vô cùng ràng, bỗng nhiên nhìn , đẩy mắt kính, đôi mắt thâm quầngkhông chớp lấy cái nhìn .

      há miệng lúc lâu mới câu: "Gìchứ, nhìn chằm chằm như vậy là muốn tôi hônem sao?"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, nhìn về bên kia, ba giây sau bỗng quay lại, ma xui quỷ khiến hônlên môi , làm Z bỗng ngây ngẩn.

      . . . Hừ, bộ như gặp quỷ là làm sao, chiêu thuật phòng the trong đầu cũng phảihắn có thể so sánh, nhưng mỗi lần đều là bị épbuộc nên mới có tâm tình làm mà thôi. . . Đúng vậy, là mà thôi!

      "Khụ." Z che miệng ho tiếng, lần nữa dời mắt về phía máy vi tính, "Tôi suy nghĩ chút, nếu trong khoảng thời gian ngắn cảm thấyxác suất thành công dạy em xạ kích cao, đoán chừng đến lúc đó em cũng dám, nhưng chuyến này nhất định phải , cho nên. . ."

      "Cho nên như thế nào?" Vương Hiểu Thư nghihoặc .

      Z lấy ra cái hòm vuông dưới đáy vali, lấy ống nghiệm được đặt cẩn thận từ trong ra, trong hòm tràn ngập làn khí mát lạnh: "Uống thứ này có thể trùng tổ lại gien trong cơ thể em, cho em có được năng lực đặt biệt."

      Vương Hiểu Thư trợn to mắt nhìn chằm chằmchất lỏng màu xanh trong ống nghiệm: "Là năng lực gì? Chẳng lẽ có thể tay phá hoại?"

      Khóe miệng Z giật giật, : "Điện, điện cao thế, zombie dựa vào trung khu thần kinh, mà điệnkhông nhìn cơ bắp nhìn các loại phòng ngự, có thể trực tiếp công kích khu thần kinh, hơn nữa trong người zombie có hơi nước có thểdẫn điện, nếu em có thể điều khiển được điện cao thế, vậy dù bệnh độc dị biến, dung dịch có hiệu quả với bọn chúng nữa, em cũng cần phải lo lắng."

      Ừm. . . Đúng, điều này cho thấy vì sao tườngphòng hộ của mỗi tòa căn cứ đều có võng điện cao thế. Ánh mắt Vương Hiểu Thư nhìn Z mangtheo sùng bái, khiến lòng Z trào ra cảm giácthỏa mãn mãnh liệt, ham muốn chiếm hữu và tư chất bảo mẫu càng tăng mạnh.

      "Vậy phải sử dụng điện như thế nào? Có thể phát điện sao?" Vương Hiểu Thư tò mò chỉ vàoống nghiệm.

      Z cách thành khẩn: "Cho nên , em thể hoàn toàn phủ định thí nghiệm của tôi có tác dụng, thứ này được chế tạo nhờkết quả thí nghiệm." đắc ý , "Dị năng, thứ này là dị năng, dị năng phát điện, dòng điện sinh vật, an toàn tin cậy." Vẻ đẩy mạnh tiêu thụ này của vô cùng chân thành, chỉ "Quả thực là lương phẩm thiết yếu khi dulịch" mà thôi.

      "Tuy rằng biết tại sao lại thế, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại." Vương Hiểu Thư muốn cầm lấy ống nghiệm, nhưng Z tránh , xem ra muốn đưa cho dễ dàng như vậy.

      "Tôi biết mà." Vưng Hiểu Thư thở dài, " , muốn thế nào mới bằng lòng cho tôi?"

      Z híp mắt cười, lông mày như trăng lưỡi liềm: "Tại sao em tin rằng tôi lừa em?"

      Vương Hiểu Thư rầu rĩ : "Tôi quyết định thử tin tưởng thay đổi, nhưng tín nhiệmcủa tôi chỉ có lần, nếu phụ nó, vậythì đừng trách tôi tin nữa."

      Con ngươi của Z hơi lóe lên, lập tức khôi phục như bình thường, mỉm cười : "Đương nhiên, làm sao có thể chứ, tôi tuyệt đối phụ tín nhiệm của em." bổ sung thêm,"Thuốc này sau khi uống lên có ảnhhưởng gì xấu, chỉ có tác dụng phụ."

      "Là cái gì?"

      "Cảm thấy đói rất nhanh."

      ". . . . ." Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run," là tác dụng phụ kỳ quái, nếu có vấn đề khác cho tôi ." lại muốn nhậnlấy, nhưng Z vẫn đưa cho .

      nghi hoặc nhìn Z, Z nghẹn hồi lâu mới phun ra câu: "Em lại hôn tôi chút."

      Vương Hiểu Thư lúng túng nhìn , đỏ mặtquay đầu , giọng : "Này. . . Tôi. . . . . ." ảo não, cầu trắng trợn như vậy làm cảm thấy sửng sốt, còn nhìn thẳng vào như vậy khiến tiếp được. . . Vương Hiểu Thư rối rắm . " trực tiếp đưa cho tôi , tôi biết phải là người hẹphòi nếu tôi làm theo cho."

      Z tự kiểm điểm lát, nghiêm túc gật đầu: "Tôilà."

      Vương Hiểu Thư ngờ lại trả lời như vậy, kịp phản ứng, ngồi khoanh chân ngẩn người nhìn , khiến Z ngứa ngáy trong lòng, vội vàng uy hiếp: "Em suy nghĩ kĩ , nếubây giờ em hôn, năm phút sau phải làm gấp đôi, nếu hôn hai cái, vậy phải hônsáu cái!"

      Vương Hiểu Thư cảm thấy buồn cười trước kiểu"uy hiếp" này của , lời thừa, họctheo bộ dáng của Z xoa đầu , tóc đen củahắn hỗn độn mà mềm mại, cúi xuống, in cái hôn lên môi , sau đó muốn rời , lại bịhắn kéo vào trong lòng, hôn sâu.

      Edit: Sulli
      Chương 25

      Cánh môi vuốt ve của , nhiệt độ môi của hai người đều cao cách kỳ lạ, cánh tay hắnvòng qua phần eo mảnh khảnh của , tiếng thởdốc ngày càng nặng, bắt buộc mình phải dừng lại, buông ra và kéo khoảng cách giữahai người, im lặng đưa thuốc cho .

      “Uống , uống xong xem có phản ứng lạ nào .” làm bộ trấn định .

      Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nhìn xuống phía bụng , kéo áo dài trắng che lên rồi xoay người, dáng ngồi vô cùng mất tự nhiên, mắt nhìn phía trước: “Nhanh chút, rất muộn rồi.”

      “Ừm.” Vương Hiểu Thư gật đầu, cũng phân tâm nữa, mở nắp ống nghiệm ra, nén thởuống hơi cạn sạch thuốc trong ống nghiệm,chất lỏng mát lạnh như bạc hà từ yết hầu tiếnvào cơ thể, cảm thấy hơi lạnh chậm rãi khuếch tán từ trong ra ngoài, khoảng hai mươi giây sau, buồng tim bên trái bỗng nhói lên, côkêu đau tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh tựa vào ghế trước, thở dồn dập.

      Z nhíu mày nhìn phản ứng của , lấy kính mộtmắt từ trong vali rồi thay, nắm cằm để há miệng, kéo vào trong lòng rồi kiểm tra thânthể của , Vương Hiểu Thư cảm thấy cơn đaunày dần dần biến mất theo từng động tác củahắn, thay vào đó là cả người tê tê và tay chânlạnh lẽo.

      Z cầm tay rồi hà hơi vào, vỗ về: “Đây là bình thường, cần lo lắng, cho tới bây giờ đều có phản ứng lạ nào.”

      “Ừm. . .” Vương Hiểu Thư suy yếu tựa vàotrong lòng , đau đớn nhíu mày.

      Z có phần đứng ngồi yên, nhưng vẫn bày ra vẻ trấn định như có chuyện gì làm khóđược , cứng nhắc giảng giải cho sau này sử dụng dị năng như thế nào: “Loại điện cao thế này em có thể tự chủ khống chế, cũng giống như bản năng của con người, em cứ khống chế nógiống như khống chế chân tay của mình để điềukhiển nó phục vụ cho em.”

      Vương Hiểu Thư mù mờ gật đầu, lý trí dần dần mất , nhưng trái tim đau nhói làm tỉnh táo, hét lên tiếng, thanh này làm Yusuke Miyazaki gác đêm bên ngoài và Y Ninh cùng Âu Dương “Tâm linh giao chiến”trợn mắt há mồm.

      . . . Sao lại thế này, hai người làm gì ở trong xe? là. . .

      Bọn họ vừa có ý nghĩ này, giây sau bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ của Z, vì thế tự động bổnão chuyện xảy ra ở trong xe, xác nhận ý nghĩ phù phiếm của bản thân.

      Vậy thực là gì?

      thực chính là. . .

      Vương Hiểu Thư bị đau đớn giày vò đến tột đỉnh, cầm áo dài trắng của Z, lắc liên tục, Z bị cọ vào đến khó chịu, rơi vào đường cùng đành phải : “Nếu em cắn cánh taycủa tôi .” đưa tay đến bên miệng VươngHiểu Thư, Vương Hiểu Thư khó xử nhìn , dường như đành lòng hạ miệng, Z bị vẻnước mắt lưng tròng và ánh mắt chịu đựng của làm vừa hối hận vừa đau lòng, hạ quyết tâmđặt cổ tay vào miệng .

      Vương Hiểu Thư tuy rằng đau nhưng vẫn còn ý thức, thể nhẫn tâm hạ miệng, chỉ ngậmnhẹ, dùng sức vô cùng , Z bất đắc dĩ :“Em làm vậy có tác dụng gì, khí lực của em khi nào yếu như vậy, xuất toàn bộ sức mạnh ra cho tôi!”

      Vương Hiểu Thư đáng thương nhìn Z, trái tim pha lê rơi vỡ nát, đẩy cổ tay Z ra rồi nhào vào lòng , cách áo sơ mi cắn viên lồi ra ngực . . .

      Vì thế, đây là lai lịch tiếng rên rỉ của Z, có thểnói là. . . Tự làm tự chịu X 2.

      “Em đúng là xuất toàn bộ sức mạnh a. . .” Z dởkhóc dở cười ôm lấy Vương Hiểu Thư kiệtsức, đầy đầu là mồ hôi, tóc đen ngang vai dán chiếc cổ trắng nõn, nhìn qua vừa mềm mại vừa đáng .

      “Z. . .” khẽ , giọng như muỗi kêu, “Kết thúc chưa?” từ từ hỏi.

      Z thở phào nhõm: “Ừm, kết thúc, em chỉ cần ngủ giấc, khi tỉnh dậy giống trước kia nữa.”

      Vương Hiểu Thư vuốt cằm, chần chờ chút,do dự : “Nhưng mà. . .”

      “Làm sao?” Z cúi người tới gần môi , vành tainhư ngọc kề sát môi , như vậy có thể nghe được càng .

      Vương Hiểu Thư ngửi mùi hương thuộc về Z, vôcùng yên tâm, biết người đàn ông này đối với rất tốt, rất cao hứng, trong lòng cũng biếtđây là cảm giác gì, nhưng lại gì cả, điều đó làm hơi khó xử, cũng thể chủ động được. Haiz, quên , việc này nóisau, tại quan trọng là. . .

      “Tôi rất đói. . .” Vương Hiểu Thư bất mãn .

      Người Z cứng lại chút, ngồi thẳng : “ tại em ăn được thức ăn nén, khôngtốt cho sức khỏe, ăn chút đồ nóng. . . Em chờ.” muốn đặt lên ghế trước, muốn tìm đồăn cho , nhưng Vương Hiểu Thư ngăn lại.

      nghi hoặc nhìn , nhìn ra ngoài cửa sổxe, thở dài, : “Thôi, tuy rằng rất đói, nhưng bên ngoài vừa tối vừa lạnh.”

      Z ngẩn ra, kinh ngạc nhìn , đây là. . . Quantâm ? Ánh mắt phức tạp nhìn , khôngphản đối ý kiến của , ở lại trông . Thứ nhấtlà vì lo lắng để ở đây mình, thứ hailà. . . luyến tiếc rời , đây là lần đầu tiên khí giữa bọn họ tốt như vậy, làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.

      Cứ như vậy, Z ngồi ôm Vương Hiểu Thư dầndần ngủ say suốt đêm, ngày hôm sau cả người đau nhức, vậy mà vẫn hưng phấn lôi Vương Hiểu Thư ra ngoài để thể nghiệm dịnăng, vừa xuống xe lại thấy đám người Y Ninh với vẻ mặt quỷ dị, nhìn, hoàn toàn tò mò vì sao ánh mắt bọn họ nhìn lại kì quái như vậy.

      Nhưng Vương Hiểu Thư lại để ý, hơi chậm,nhưng tuy tò mò, lại làm chuyệnnày rồi mới thí nghiệm, điều này khiến Z cảm thấy vô cùng sung sướng, bởi vì biểu của rất tốt, cho nên quyết định thưởng cho .

      “Em muốn biết?” hỏi , cũng cầncô trả lời, thẳng, “Ở đây chờ, tôi hỏi hộ em.” bỏ tay Vương Hiểu Thư ra, vàibước tới trước mặt Yusuke Miyazaki, tùy tiệnnói vài câu liền đưa Yusuke Miyazaki tới nơi tấtcả mọi người nhìn thấy, bí mật gặp riênghắn.

      “Hình như hôm nay mọi người đều có tâm ?”Z hỏi bóng gió.

      Yusuke Miyazaki hiển nhiên nghe hiểu ý của , tuy rằng hiểu sao trong lòng có phần thoải mái, nhưng vẫn rất nhã nhặn :“Vương Hiểu Thư là tốt, giáo sư có phúc, hai người xứng đôi.” còn giơ ngón tay cái lên.

      Lời này rất dễ nghe, Z như mở cờ trongbụng, nhưng vẫn duy trì vẻ tự kiêu: “VươngHiểu Thư xứng với tôi? Mới là lạ, ấy ngốcnhư vậy, bộ dạng lại khó coi.”

      Yusuke Miyazaki hơi sửng sốt, đồng ý : “ phải đâu, Vương tiểu thư có đôimắt đẹp.”

      Đúng vậy đúng vậy! Vừa đen vừa sáng, mê người! Z giữ vững nụ cười thập phần ngạo mạn,ai biết Yusuke Miyazaki lại tiếp câu, dường như là sợ nghe xong câu trước hài lòng mà có ấn tượng tốt vớiPhân Tử, cho nên liền phụ họa cho kẻ khẩu thị tâm phi như Z: “Nhưng đúng là có hơi ngốc.”Vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Z nắm chặt quyền, trừng Yusuke Miyazaki,kiềm chế hỏi: “Cái gì gọi là có hơi ngốc? ấy ngốc chỗ nào? với tôi, tôi giải thích cho !”

      Yusuke Miyazaki hiểu nhìn Z, hoàn toànbị thay đổi của Z làm cho choáng váng, lănlộn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người khó nắm bắt đến thế, quả nhiênkhông hổ là nhà khoa học có thể giải trừ độctính của loại bom kia! Yusuke Miyazaki càngthêm sùng bái Z, nếu người như vậy ở cùng Vương Hiểu Thư, quả là chuyện tốt!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 26

      Sau khi rời khỏi phạm vi Phân Tử, cảnh vậtxung quanh và thời tiết đều tốt hơn chút,tuy rằng trong tận thế, sinh tồn biến thànhmột vấn đề có tính lịch sử, nhưng nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình khá hơn chút.

      Vương Hiểu Thư nhàm chán ôm hai tay đợi Z,thường thường nhìn xung quanh xem trởlại hay chưa, lần thứ bảy ngẩng đầu lên thấy Y Ninh tới, khẽ nhíu mày.

      "Hiểu Thư." Y Ninh tỏ vẻ cởi mở mỉm cười vớicô, Vương Hiểu Thư cũng cười nhìn ả, chẳng qua nụ cười này vô cùng có lệ, chỉ cong môi mộtcái để tượng trưng, sau đó liền khôi phục vẻ mặtkhông biểu cảm, Y Ninh nhất thời có phần xấu hổ.

      Nghĩ đến tối qua ả lại để Âu Dương làm loại chuyện này, Vương Hiểu Thư liền có cách nào hòa nhã với ả, thậm chí cũng muốn duy trì vẻ hài hòa bên ngoài nữa.

      Nếu phải vì đột nhiên rời khỏi LượngTử làm tình tiết tiếp tục phát triển, hiệntại chỉ sợ Y Ninh nắm giữ phần lớn thựcquyền ở Lượng Tử, mà Vương bánh bao cũng sắp bị ả và Âu Dương ép buộc đến mức hắc hóavà đần độn.

      Y Ninh dù gì cũng là nữ chủ trong nguyên tác, từ góc độ của ả, "chân ái" của ả và Âu Dương là vô cùng cảm động, tuy rằng người trong lòng ảkhá nhiều, nhưng mỗi người đều là chân ái,nữ chính thịt văn đều là như vậy, bác ái tới mức phản khoa học.

      Tuy rằng Y Ninh là tiểu tam thượng vị, nhưngVương bánh bao bởi vì cặn bã nam Âu Dương mà từng làm qua số chuyện đần độn sau khi hắc hóa, đầy là kịch tình cần. . . Ví dụ như, Vương bánh bao muốn giết Y Ninh, cố ý dẫn zombie tới trước mặt Y Ninh để tạo nguy hiểmtính mạng cho ả.

      Nhưng lại, bánh bao thủy chung là bánh bao, Vương Hiểu Thư trong nguyên tác cho đến cuối cùng cũng thể làm ra chuyện xấu tới mức kinh thiên địa khiếp quỷthần, bao lâu bị Y Ninh và Âu Dương giày vò tới mức mất niềm tin, muốn bình nứt sợ bể kế hoạch của Âu Dương và Y Ninh cho Vương Kiệt, tiếc rằng khicô có cơ hội ra lại bởi vì Âu Dương mà hạ được quyết tâm, chờ đến khi ngoantâm còn kịp nữa rồi.

      Ý đồ của Vương bánh bao bị Y Ninh phát , Y Ninh vội vàng chinh phục thế giới liền giao nhiệm vụ giải quyết cho vị thống đốc TiêuTùng tài giỏi của Nguyên Tử trong hậu cung, Tiêu Tùng làm nhục sứ mệnh của nữvương, tiêm bệnh độc H+ cho Vương bánh bao,Vương bánh bao sau khi biến thành zombie liềnbị người cha vì đại nghĩa diệt thân đuổi ra khỏiLượng Tử, cuối cùng. . . Ha ha, đến cũng được.

      Y Ninh tất nhiên biết chỉ trong chốc lát Vương Hiểu Thư nghĩ nhiều như vậy, ả cũng biết Vương Hiểu Thư còn là Vương Hiểu Thư kia ngoại trừ vỏ ngoài, mà bên trong thay đổi tâm.

      Ả thấy thái độ của đối phương tốt, cũng ra vẻ thân mật nữa, dè dặt quan sát biểu cảm của , bóng gió hỏi: "Hiểu Thư, tốihôm qua và giáo sư ở trong xe ngây người cả đêm, hai người. . . Làm cái gì?"

      Vương Hiểu Thư buồn bực nhìn ả: "Vì sao tôi phải cho ?"

      ". . . Chúng ta phải là bằng hữu sao?" Y Ninh giả ngu .

      Vương Hiểu Thư bị ả chọc cười, bất đắc dĩ : "Đến nước này còn ra vẻ trước mặt tôi làm gì? Coi tôi là đồ ngốc sao?"

      Hai mắt Y Ninh cong cong: "Đương nhiên, tôiluôn kiên trì hơn , ở bất cứ phương diện nào."

      " có thể cụ thể kiên trì ở phương diện nào sao? Vì sao tôi hoàn toàn nhớ ? Tôi nhớ , có phải là tôi quá rộng lượng rồi ? Ngượng ngùng, tôi tức giận chútnào cả." Vương Hiểu Thư thành khẩn .

      Y Ninh sang chuyện khác: "Tôi cãi nhau với , tôi cũng bởi vì chuyện tốihôm qua mà rời , cuối cùng phải vềLượng Tử, tôi tôi và Âu Dương táchra, cần hoài nghi tính chân của việc này."

      "Đồ bị người ta sử dụng qua tôi đều thích." Vương Hiểu Thư lạnh lùng cự tuyệt, "Hơn nữa thống đốc Lượng Tử là cha tôi, tôi có muốn trở về hay , muốn trở về như thế nào có thể thẳng với , tuy Âu Dươngcó khả năng, nhưng nếu phải vị hônphu của tôi, ở Lượng Tử cũng chả là gì cả."

      "May mắn là vị hôn phu của ." Y Ninh hề gì .

      Vương Hiểu Thư lắc đầu: ", từ khi hắnbắt đầu thích phải nữa."

      Y Ninh khó hiểu nhìn : "Tôi tin, thực thích nữa? Hai người cùngnhau lớn lên từ , trải qua nhiều chuyện nhưvậy, tại sao có thể bỗng chốc thích ?"

      Vương Hiểu Thư biết nên giải thích với ả thế nào, đưa ra lí do vạn năng: " quêncâu hỏi đầu tiên của mình sao?"

      Y Ninh ngớ ra: ". . . Cái gì?"

      "Bởi vì giáo sư a." Vương Hiểu Thư nghiêm túc , " phải rất ràng sao? phải côhỏi tối hôm qua tôi và làm gì ở trong xe sao? Cái nên làm chúng tôi đều làm, đáp án này vừa lòng chứ?"

      Y Ninh vô cùng khiếp sợ nhìn : ". . . HiểuThư, làm sao có thể biến thành như vậy? Trước kia phải như thế, còn chưakết hôn, làm sao có thể. . . , được,tôi phải báo cho thống đốc!"

      xong định xoay người rời , lúc quay người lại bị người chắn tầm nhìn, ánh mắt ảtừ áo sơ mi trắng của người này nhìn lên ,đôi mắt bị tóc mái che khuất của Z châm chọc nhìn ả, giọng trầm thấp dễ nghe, lại cóvẻ trầm đáng sợ: "Y tiểu thư vội như vậy là muốn đâu?"

      Mặt Y Ninh cứng lại chút, sau đó lập tức mỉm cười: " có gì, chỉ là muốn vớimọi người sắp khởi hành mà thôi, thời gian còn sớm, nếu đếnđược thành phố tiếp theo trước khi trời tối."

      "Phải ?" Z tiếc hận nhếch miệng, "Vậy tiếc quá, vốn định mời Y tiểu thư cùng xem biểu diễn với chúng ta."

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngoài ý muốn nhìn Z, biết muốn làm cái gì, Z trấn an nhìn lại cái, tuy rằng hoài nghi nhưng cũngkhông phản bác .

      Y Ninh do dự nhìn Z: "Biểu diễn? Ở nơi này, ở thời đại này, nơi nào có biểu diễn?"

      Z nhanh chậm giơ cổ tay lên, giống như lơ đãng chỉnh lại đồng hồ, ấn xuống cái nút bạc dây đồng hồ kim loại, ánh sáng chiếu từ đầu đến chân Y Ninh, đèn flashmàu xanh chiếu vào con người xám ngắt của ả,đó là màu xanh vô cùng kì dị, con ngườicủa ả lóe lên, giống như mất ý thức, cứng ngắc đứng tại chỗ.

      " theo chúng ta." Z lạnh nhạt bốn chữ, nhấc chân về phía Vương Hiểu Thư, VươngHiểu Thư nhìn tới gần, Y Ninh theo sau , giống như con rối gỗ có tư tưởng, tứ chi cứng đờ mặt biểu cảm.

      "Sao lại thế này." Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi.

      Z kéo tay , thần bí : " lát sau em biết, tôi đoán rằng cũng sắp phát huy côngdụng."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vô cùngkhông tự nhiên theo Z tới rừng cây ẩnkhuất, rời khỏi vùng đất có độc ở Phân Tử, rừng cây sum suê hơn chút, ít nhất có thể ngăn trở số ánh mắt rình coi.

      Z vẻ mặt chờ mong lôi đến phía trước, hai tay đặt lên vai , xoay người nhìn thẳng vào , giải thích: " tại ở đây tìm đượcđối tượng thí nghiệm tốt, dị năng của em khá đặc biệt, phản ứng ở thể rắn ràng, chonên, em thí nghiệm ở người ta ." quay đầu lại, vỗ tay phát ra tiếng, Y Ninh mất ý thức liền tiến lên bước.

      Vương Hiểu Thư há to mồm nhìn Y Ninh khác gì người máy, thể tin được hỏi: "Côta làm sao có thể biến thành như vậy? Từ lúcnào mà . . .?"

      Nhớ tới lần đó làm trở ngại chứ giúp được gì, Z cảm thấy xấu hổ nếu ra, ràng xem vấn đề này: "Trong cơ thể ta cóbệnh độc mà tôi mới chế tạo, em cứ việc thí nghiệm dị năng của mình người ta làđược, ta chết." xong, giống nhưsợ tin, biết từ đâu lấy ra mộtcon dao mổ, đâm cái vào bụng Y Ninh, mắt Y Ninh cũng nháy lấy cái.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bụng ả: ". . . Vậy mà đổ máu?"

      " ta tại giống người được tiêm bệnh độc H+, dựa vào trung khu thần kinh, ở dưới tình huống đặc biệt mới có thể có ý thức và hànhđộng tự chủ giống người bình thường, mà muốncó loại hiệu quả này. . ." hất cằm lên, "Phảidựa vào tôi."

      Vương Hiểu Thư mím môi, khó xử nhìn :" ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi. . ."

      "Vậy để ta nhắm mắt lại." xong, Y Ninh nhắm mắt ngay lập tức.

      Vương Hiểu Thư cứng lưỡi nhìn, tiếp tụcnói: "Còn được? Vậy che kín mặt ta." lấy ra chiếc khăn tay kẻ ca rô từ trong túi áo sơ mi, che lên mặt Y Ninh, " tại được rồi, em cứ xem ta là zombie."

      Vương Hiểu Thư cố gắng tự thuyết phục mìnhđó là zombie, chắc chắn hỏi: "Tôi dùng người ta, ta làm sao cả?"

      Ai biết được? Bệnh độc mới tuy là bản tăng cấpcủa H+, nhưng kết quả thí nghiệm của tiến hóađặc biệt còn chưa kịp về phòng thí nghiệmxem, nghĩ thầm có thể nhân cơ hội này nhìnxem, kỳ thực biết Y Ninhcó chết hay sao?

      "Đương nhiên." Z nghiêm túc đảm bảo.

      Vương Hiểu Thư thở phào nhõm: "Vậy tốt rồi." cười cười, đặt tay lên vai Y Ninh, cốgắng nhớ lại phương thức hôm qua Z dạy mình, tập trung dòng điện vào trong lòng bàn tay, trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, thoạt nhìn có vẻ khó khăn.

      Vương Hiểu Thư thoát khỏi trạng thái tập trungtinh thần, thở hổn hển nhìn Z: "Như thế nào?"

      Z dùng tay áo của áo dài trắng lau mồ hôi trêntrán , tay kia lấy ra chiếc súng lụcmini màu bạc từ đằng sau lưng: "Dùng cái nàythử xem, trực tiếp tiếp xúc với zombie tăngđộ nguy hiểm, tại em còn chưa quen, chơi viễn trình tốt hơn."

      . . . Chơi viễn trình? cho là chơi gameonline sao? Vậy chức nghiệp của là gì? Vú em? DPS? [1] Hình như phải, là BOSS.

      [1] Vú em: mục sư, DPS: damage per second, tức là champs gây dam từ từ, đa số là champsgắn tag fighter, carry.

      Vương Hiểu Thư cầm súng lục, lên đạn dưới chỉ đạo của Z, thử truyền ý nghĩ vừa rồi vàotrong tay lần nữa, cũng là vào khẩu súng này.

      Hệ thần kinh của giống như tự động lưu trữsau khi thể nghiệm lần, lần thứ hai tiến hànhtrình tự này dễ dàng hơn rất nhiều, cảm thấy tay cầm súng hơi tê, theo bản năng bóp cò,viên đạn lập tức bắn ra, xuyên qua bả vai YNinh, trực tiếp bắn vào thân cây sau lưng ả, người Y Ninh run lên, ngã xuống phía sau, mà cái cây bị súng bắn cũng đổ xuống, gãy từ phầnrễ sâu trong mặt đất, lá cây khô héo bốc lên khóiđen, bị thiêu sạch.

      Vương Hiểu Thư cảm thấy căng thẳng, hoàn toàn ngờ mình lại có lực phá hoại mạnh đến thế, nhìn Y Ninh ngã mặt đất có ý thức, tuy rằng bả vai đối phương đổ máu, nhưng hai mắt ả nhắm lại, nằm dưới đất hề nhúc nhích.

      " ta làm sao vậy?" Vương Hiểu Thư nắm chặt súng, nhìn về phía Z, " chết chứ?"

      Ngón trỏ thon dài của Z vuốt qua cánh môi, đẩy mắt kính: " chết." Có lẽ.

      Edit: Sulli
      Chương 27

      " ta làm sao vậy?" Vương Hiểu Thư chần chừ hỏi.

      "Em đợi chút." Z ngồi xuống cạnh Y Ninh, lấy lọ thuốc từ trong túi áo dài trắng, mở nắp lấy ra hai viên thuốc con nhộng, mở miệng Y Ninh ra rồi ném vào trong, sau đó khép miệng rồi đẩy cằm ả, Y Ninh liền nuốt thuốc xuống.

      Ba giây sau, người Y Ninh khẽ nhúc nhích, mê mang mở mắt ra, nhưng vẫn là bộ dáng ngâyngốc.

      ". . . Còn chưa khôi phục sao?" Vương Hiểu Thư ngồi bên cạnh Z, hai người giống như nghiên cứu hóa thạch khủng long.

      Z kéo dài giọng, mũi nhọn bức người : "Tintưởng tôi, quyết định của tôi đều chính xác."

      ". . . . ." Ba chữ phía trước còn có thể làm được,lời phía sau, ha ha, giữ lại ý kiến.

      Dưới ánh mắt nghi ngờ của Vương Hiểu Thư, Z chứng minh thực lực của chính mình, lạikhởi động đồng hồ giống như lúc chiếu vào mắtY Ninh, nhưng lần này là ánh sáng hồng chứkhông phải ánh sáng xanh, sau khi bị ánh sáng này chiếu vào, đồng tử của Y Ninh bỗng co rút lại, Z lập tức kéo Vương Hiểu Thư lui về sau vài bước, bộ liên quan đến mình nhìn ả.

      Tay chân Y Ninh giật giật, có phần hoảng hốt, ả mê mang ngồi dậy, đau đớn đè lại bả vai, mày nhíu lại vì hiểu sao có miệng vết thương và máu nhưng bả vai lại đau đến thế.

      Vương Hiểu Thư thấy ả như vậy, chột dạ quay đầu .

      "Hai người cũng ở đây?" Y Ninh thấy Z và Vương Hiểu Thư đứng ở bên, nhanh chóngkhôi phục bộ dáng chói lọi bình thường, cho dù đứng ở cục diện có lợi cho bản thân, ảcũng có vẻ chật vật, dung mạo đẹp đẽ rạng rỡ dưới ánh sáng mặt trời.

      Vương Hiểu Thư khỏi cảm khái, quả nhiên là nữ chủ, tướng mạo phải đẹp bìnhthường, đôi mắt hoa đào nhìn người khácgiống như đưa tình tình, ánh mắt này ít nhấtlà bốn dấu cộng, chỉ có cấp bậc như Z mới có thể chịu đựng được.

      Nhưng lại, Y Ninh như vậy hắncũng thích, vì sao lại có phần kínhtrọng ả chứ?

      Vương Hiểu Thư theo bản năng nhìn về phía Z, Z tùy ý trả lời nghi vấn của Y Ninh, hai ba câu rồi đuổi ả , kéo về nơi tạm nghỉ, lên xe của bọn họ, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

      Nơi này cách căn cứ Nguyên Tử ngày hành trình, tại nếu bắt đầu có thể tới mộtthành phố trước ban đêm, tìm ít đồ ăn ở nơi đó rồi nghỉ ngơi chút, trời sáng lại tiếp.

      Trong lòng Vương Hiểu Thư có suy nghĩ, đường vô cùng yên tĩnh, Z sợ đói, chuẩn bị cho ít đồ ăn, đây là thứ mà những ngườitrên chiếc xe tải đằng sau muốn nhất, bọn họ mang đủ đồ ăn, bởi vì bọn họ khôngngờ chuyến này lại dài như vậy, còn phải đitới căn cứ Nguyên Tử tràn ngập nguy cơ, phầnđồ ăn cho năm người làm gánh nặng của bọn họvô cùng trầm trọng.

      Vương Hiểu Thư hơi đau đầu, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trước rối rắm lại ngượng ngùng nếuhỏi thẳng đối phương, băn khoăn suốt dọcđường còn Z chuyên tâm lái xe và phân tíchlộ tuyến, tuy rằng để ý đến thích hợpcủa , nhưng chỉ cần phải bởi vì mình, quá lo lắng, bởi vì chỉ cần phải vấn đề của , tuyệt đối có thể giảiquyết.

      Vương Hiểu Thư đại khái là "gắng sức" tinhthần quá mạnh, cho nên cứ suy nghĩ rồi ngủquên mất, nghiêng đầu về phía cửa sổ xe bênkia, cái trán thường đụng vào kính xe, khiến Zđang chuyên chú lái xe thể tập trung được, bất đắc dĩ buông máy hướng dẫn, ôm vào trong lòng, tay cầm tay lái tay đặt máy hướng dẫn xe, khởi động chế độ tựlái.

      dám dùng trước mặt , sợ có ngàynào đó muốn chạy trốn, vậy làm trốn càng thuận lợi hơn.

      có thể dễ dàng tìm được kẻ mù đườngmuốn chạy trốn, nhưng nếu biết chức năng này, ha ha, khó khăn gia tăng, hơn nữa trái tim kiên định của càng rục rịch hơn, cho nên. . . Tuyệt đối thể tiết lộ.

      Z vừa ôm vừa lái xe dẫn đường, lúc chạngvạng tối đúng giờ đến thành phố cách căn cứNguyên Tử đến 100km. dừng xe lại, tắt chế độ lái tự động, động tác làmVương Hiểu Thư tỉnh lại.

      "Ầm ĩ đến em sao?" Z vừa đánh máy hướng dẫn vừa nhìn .

      Vương Hiểu Thư vẫn tựa vào lòng khôngnhúc nhích, rầu rĩ đưa mắt quan sát , hắnkhông gấp gáp chút nào, để dựa vào tronglòng mình, dường như còn cảm thấy thích thú.

      "Mắt thâm quầng nghiêm trọng, hôm nay nghỉ ngơi chút ." Sau lúc lâu,Vương Hiểu Thư chỉ nghẹn ra câu như vậy,sau đó đứng lên, mở cửa xuống xe.

      Z bất ngờ nhìn bóng lưng của , mày nhíu lạisuy tư phen, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, biến hóa cách kì diệu.

      Vương Hiểu Thư xuống xe liền thấy đám ngườiY Ninh chậm rãi tiến tới, Yusuke Miyazaki đitrước bọn họ, mỉm cười gật đầu nhìn : "Vương tiểu thư."

      "Miyazaki tiên sinh có thể gọi tôi là Vương Hiểu Thư." Vương Hiểu Thư dụi dụi vành mắt, lườibiếng ngáp cái.

      Y Ninh nhìn bộ dáng vừa tỉnh ngủ của , nhớtới mình ngồi ở trong xe tải tâm tình phiền chánvì bị Âu Dương dây dưa ngừng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có, cảm thấykhông thoải mái, ghen tị khó thành lờichiếm lĩnh đầu óc của ả, ả vuốt tóc bên tai, dùngdiện mạo tốt nhất để đối mặt với Z tới, hiển nhiên là còn chưa buông tha cho .

      Z ngay cả cái liếc mắt cũng thưởngcho ả, thẳng: "Nơi này cách căn cứ Nguyên Tử 97.84 km, với tốc độ 100km/h đến giờ đến nơi, chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng mai lại . Mọi người tự tiện, tôi và Hiểu Thư trước." xong liền kéo Vương Hiểu Thư , hề lo lắng bọn họ cự tuyệt, hoặc là, bọn họ cự tuyệt cũng để ý?

      Vương Hiểu Thư bị kéo vào ngõ , điđến căn nhà hai tầng cũ kỹ. Trong nhà tối đen, có vẻ trầm dưới sắc trời u ám, trong sân nhà có cây đào khô héo, bên cạnh thân cây là chiếc đu dây, xích đu nhàng đung đưa trong gió, thấy thế nào cũng cảm giác quỷ quái.

      "Đừng rằng đêm nay chúng ta ngủ ở đây.. ." Vương Hiểu Thư cầu xin nhìn Z.

      Z thương tiếc : "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây."

      " thể nào?" Vương Hiểu Thư đau khổ ,"Trông u."

      "Nơi nhìn có vẻ rất nguy hiểm thường là nơi antoàn nhất, cũng giống như con người, người ănnói cay nghiệt cũng vô tình như bọn họ biểu , ngược lại người thực tâm lãnh tình bạc đều khoác áo từ bi, miệng nam mô, bụngdao găm."

      Vương Hiểu Thư há mồm, nhìn bóng lưng caogầy của được lời nào, đànhphải theo vào căn nhà tối đen như mực.

      Bên trong căn nhà khủng bố như bềngoài, chỉ là quá tối, nhất thời cũng thấy , chưa được mấy bước liền va vào mộtngười quen thuộc, trực tiếp ôm eo từ phía sau, eo và bả vai dày rộng làm có vẻ vô cùng đáng tin, hai tay đặt trước bụnghắn, có thể cảm giác được cơ bụng.

      Z ngẩn ra, cả người cứng ngắc rồi nhanh chóng buông lỏng, để ôm, do dự chút rồi : "Sợ như vậy sao, nghỉ ngơi xe cũng được, lúc còn tôi ở đây thời gian, nhưng qua hai mấy năm, nơi này cũng thayđổi."

      " hai mươi mấy năm, biến hóa cũng đúng."Vương Hiểu Thư sau lưng , "Khi đó cũng lớn, chẳng lẽ là ở. . ." Phòng thí nghiệm? chưa ra ba chữ kia, là thí nghiệm thể hẳn là chuyện mà kiêng kị.

      Nhưng Z cũng yếu ớt như tưởng, thản nhiên : "Đúng vậy, nhưng là ở dưới đất, ở dưới chỗ này."

      "Ừm." Vương Hiểu Thư nhìn mặt đất lót ván gỗ, dừng lại chút, thừa dịp chung quanh yêntĩnh mà tối tăm, tăng thêm can đảm hỏi vấn đề khiến phiền não suốt đường, "Vì sao đối với tôi tốt như vậy?"

      ". . . . ." Z ngẩn người, có phần biết trả lờinhư thế nào, trong đầu nhanh chóng tổ hợp ra vài câu trả lời, nhưng mỗi câu đều phải là lời muốn .

      Vương Hiểu Thư thấy , tiếp:" nên đối với tôi tốt như vậy, tôi rấtdễ cảm động, nếu thích xong đời rồi."

      Z nghe như vậy, giống như tìm đượcđiểm đột phá, đứng im ở chỗ này, đối mặt vớibóng tối, suy tư về biểu cảm của khi tựa vào lưng , chậm rãi : "Sao vậy, em muốn thích tôi?"

      "Cũng phải." Vương Hiểu Thư thở dài, "Thích thích, tôi suy nghĩ về lí do nên thích, nhưng mà. . . Cảm thấy hậuquả nếu thích rất gay go." Nếu có thể thích cứ thích , dù sao nghĩvề việc thích Z thấy đáng sợ, nhưng đáng tiếc, dường như còn kịp, hình như thích rồi.

      Z hẳn là nghe ra ý ngầm của , cầm tay đặtlên eo , tay ngoan ngoãn vuốt vekhuy áo của , hầu kết của động đậy, cúiđầu : "Vậy em thích tôi ."

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: "Anhnói cái gì?"

      "Em độc thế giới này, chỉ cần chuyện này nghiêm trọng đế mức khiến em phảitrả giá bằng sinh mệnh, vậy nó cũng khónhư em tưởng tượng." trả lời vấn đề trướccủa .

      Vương Hiểu Thư suy nghĩ chút, dè dặt hỏi: "Vậy tin tưởng loại tình cảm này sao? Tôi là , tình cảm giữa nam và nữ."

      Theo đạo lý, người như Z ràng là loại thấy aicũng thích, bạn vĩnh viễn tin thích người, chuyện này quả thực còn khó hơn lên trời.

      Z bỗng xoay người nhìn , khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn , nhưng bóng tối khiến thấy vẻ mặt của , tự an ủi đốiphương cũng thấy , sao cả,nhưng biết rằng, mắt kính của Z cũng phải loại bình thường, hơn nữa dù khôngđeo kính, thị lực của cũng tốt hơn ngườibình thường.

      Z đáp án của cho Vương Hiểu Thư: "Tôi tin tưởng có tình , người khác tin nhưng tôi tin, nếu phải giải thích việc này như thế nào?" Ngón tay thon dài của chỉ giữa hai người.

      "Vậy. . ." Dường như Vương Hiểu Thư muốnnói gì đó nhưng lại nghẹn lời, do dự lúc, giống như đánh cược , "Vậy có thích tôi ?"

      Z khẽ cắn môi, tuy rằng thích ra, cũng muốn thừa nhận, nhưng biết nếu tại phủ nhận tiếp theo càng tệhơn, cho nên tuy rất gượng gạo, nhưng vẫn chữ: "Có."

      Vương Hiểu Thư ngớ ra, tuy cũng đoán được,nhưng vẫn cảm thấy mình rất tự kỷ, tại lấy được đáp án từ đối phương, ngược lại biết phản ứng thế nào.

      Đúng vậy, người có vẻ thích bất cứ ai, khi xúc động, lửa gần rơm của thiêu đốt mãnh liệt trong chốc lát, ánh lửa chói lọi đếnmức bạn nhìn thấy những người khácnữa.

      "Nhưng vì sao lại là tôi, có nhiều tốt hơn tôi, thích họ mà lại thích tôi. . ."Vương Hiểu Thư buồn vui đan xen, cúi đầu , hề hy vọng xa vời rằng Z đáp lại vấnđề phù phiếm của , nhưng ngờ Z lại trảlời.

      Nhắc tới cũng phải, từ khi biết , lời củahắn cho tới bây giờ đều nằm trong dựkiến của , cũng vì vậy mà ngày càng cảmthấy tò mò về , ngày càng ỷ lại, ngày càngkhông rời được.

      dùng giọng điệu vô cùng hợp lý : "Bởi vì nhiều xinh đẹp hơn cũng tốt bằngem, nhiều tốt hơn cũng xinh đẹp bằng em."

      Vương Hiểu Thư trợn to mắt nhìn , conngươi xinh đẹp lòe lòe sáng lên trong bóng đêm,Z nâng tay xoa mặt , cuối cùng dừng mácô, câu biết là tự thuyết phục mình hay thuyết phục : "Em xem, đôi mắt của em giống như nước suối đầy sao, bên trong chỉcó hình ảnh của tôi, ở đó lưu động gợn sóng đẹpmắt."

      Đúng vậy, cảm động sắp khóc, khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, kéo tay lau khóemắt, tỏ vẻ trấn định : "Vậy quá tệ rồi, khi xác định chuyện này mất tự do." đỏmặt ra ngoài, muốn dùng gió đêm để hạ nhiệt.

      Z theo , vừa vừa cười lạnh : "VươngHiểu Thư, năm nay em 23 tuổi, vậy mà còn muốn tự do? Tôi cho em cánh em có thể bay lên sao?" cảnh cáo , "Em chết tâm , tôi có thể cho em hết thảy, nhưng thể cho em tựdo." quả thực hận thấu hai từ "tự do" làmhắn sứt đầu mẻ trán.

      Vương Hiểu Thư giả bộ khiếp sợ, dườngnhư vô cùng hối hận : "Tôi rút lại lời mới , chúng ta vào nhà thôi!"

      Z kéo đến cạnh xích đu, bắt phải ngồi xuống, nhanh chóng đẩy lên cao, nghe Vương Hiểu Thư thét chói tai, nhếch miệngcười tà ác, cười vô cùng vui vẻ.

      " rất đáng giận, lại có thể trả đũa! là nghe nổi câu phản đối!"

      kéo Vương Hiểu Thư về phía mình, ngănxích đu lại, ôm lấy cổ , tới gần tai , nhỏgiọng uy nghiêm : "Tôi tỏ vẻ bao dung hiểu chuyện, tại tôi muốn nghegì ngoài năm chữ 'theo tôi ở cùng tôi', cẩn thận ngẫm lại dường như tôi cũng chỉ có thể làm khódễ, em muốn hay , ."

      đến đây dừng chút, dường như là sợ giọng điệu đủ mãnh liệt, đủ làmcô rung động, đủ chặt chẽ, tiến thêm bước, hạ giọng xuống, gần như thầm mà bổ sung thêm: "Đừng nghĩ ngày mai, cũng đừng lolắng vĩnh viễn."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :