1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Kế Zombie: Tổng Công Đại Nhân (68c Full) (H) (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 8

      Vương Hiểu Thư vội, dám quay đầu, sợ vừa quay đầu liền thấy Z theo, ra sức chạy , rẽ ngoặt mấy chỗ, cố ý loạn, cuốicùng đứng cạnh bụi hoa biết têntrong rừng cây , cách đó xa là hải đăng của căn cứ Lượng Tử.

      Trốn được rồi. . .? trốn được rồi?

      Vương Hiểu Thư cảm thấy cảm giác lúc này hề chân , mở lọ dung dịch Z đưa,bôi chút ở sau tai và vai, sau đó đóng kín nắp lại, cẩn thận giữ chặt, chỉ có như vậy, mới có cảm giác an toàn.

      Làm xong hết thảy, bỗng có tiếng bước chânvang dội từ phía trước truyền tới, hình như có rất nhiều người tới gần đây.

      Vương Hiểu Thư ý thức được muốn trốn, quayđầu lại liền thấy khuôn mặt vô cùng xinhđẹp, tóc quăn đen dài đến eo phù hợp với khuôn mặt nhắn quyến rũ cỡ lòng bàn tay,dáng người cao gầy giống như búp bê thổi khí, cả người tản ra hơi thở "Làm tình với ta là chuyện rất sung sướng".

      "Hiểu Thư, cuối cùng tìm được cậu rồi!" xinh đẹp vui vẻ cầm tay Vương Hiểu Thư, cao giọng hô, "Tôi tìm được ấy rồi! Ở bên này!Mọi người mau tới!"

      Cùng với tiếng gọi của ả là ba zombie. . . Phi, lànhân loại! đám người quen vọt tới, cầm đầulà Âu Dương.

      vừa thấy Vương Hiểu Thư liền nhíu chặtmày: "Sao em lại ăn mặc như thế này?" Âu Dương đè nén lửa giận, vọt tới trước ngườiVương Hiểu Thư, từ trong tay xinh đẹp kéo lại, hung bạo nhìn , "Rốt cuộc làchuyện gì xảy ra, quần áo của em đâu? Trong tay em là cái gì?" muốn cướp dung dịch củaVương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư dùng hết sức đá văng .

      "Cút ngay!" Muốn cướp thứ đánh cược mệnh để đổi, là muốn trở mặt sao? Vương Hiểu Thư u ám cau mày.

      "Âu Dương!" xinh đẹp vẫn đứng xemdiễn thấy Âu Dương bị Vương Hiểu Thư đạp ngã, vội vàng chạy đến bên người , vội vàng ngồi xuống đỡ , "Âu Dương, khong saochứ?" Ả khổ sở nhìn Vương Hiểu Thư, "HiểuThư, việc kia là tôi đúng, tôi nhận lỗi vớicậu, nhưng cậu nên vì vậy mà chán ghét Âu Dương, có số thứ phải bản thân có thể khống chế, tôi hi vọng cậu hiểu !"

      Ả làm như rất khổ sở, sau khi nâng Âu Dươngdậy liền ra vẻ hạ quyết tâm, : "Hiểu Thư, tôibiết là mình có lỗi với cậu, cậu rời nhà trốn là vì tôi, tôi với thống đốc, chỉ cần tìm đượccậu, tôi liền rời khỏi Lượng Tử ngay lập tức, bao giờ trở về nữa." Ả gục đầu xuống,đôi mắt ngấn lệ, "Tôi liên lạc với ÂuDương nữa, tôi trả. . . Trả lại cho cậu."

      ". . . . ." Đến nước này mà còn biết ả là ai, vậy Vương Hiểu Thư chính là đồ ngốc. vội vàng cự tuyệt "ý tốt" của ả, "Đừng! đừngđi! Người nên là tôi, đừng để ý tôi, tôichính là con lừa lì lợm!"

      Y Ninh kinh ngạc nhìn Vương Hiểu Thư, thấyđối phương vẻ mặt nghiêm túc giống như đùa, khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ ta phát cái gì? Ánh mắt Y Ninh thay đổimấy lần, cuối cùng quyết định giả ngu.

      "Hiểu Thư, cậu đừng nhảm, tôi cam đoanvới thống đốc, cậu và bọn Âu Dương cùng trởvề, tôi. . . Tôi ngay bây giờ." Ả lộ vẻ sầu thảmcười cười, cuối cùng nhìn lướt qua Âu Dươngđang ngơ ngác, kiên quyết quay đầu bước .

      Âu Dương giống như bây giờ mới phản ứng kịp, muốn xông lên đuổi theo ả, nhưng bỗngdừng lại, nhíu mày, vô cùng nhẫn nắm chặttay, gân xanh trán nổi lên.

      Vương Hiểu Thư nóng nảy, dùng sức đẩy :" còn thất thần làm cái gì? Mau đuổi theo! ấy chạy xa, kịp! Ở đây cũng an toàn, nếu gặp zombie làm sao bây giờ? ấy dù gì cũng là nữ hài tử, nếu xảy ra chuyện cũng đừng hối hận!"Cho rằng bà đây biết các ngươi thương lượng diễn màn khổ nhục kế này cho mọi người xem sao, sau đó danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận con rể thống đốc củaÂu Dương, tiện thể thay Y Ninh thu thập manh mối và làm việc, đến lúc đó Y Ninh chỉ cần làm chính mình chật vật chút, chiếm được đồngtình của mọi người, vậy có thể ngóc đầu trở lại, là. . . Vương Hiểu Thư nâng tay che khóemiệng run run.

      Âu Dương bị hành động của Vương Hiểu Thưlàm ngây ra, mờ mịt nhìn , động đậy chút nào.

      Vương Hiểu Thư nôn nóng, nếu Y Ninh ,vậy phải kế hoạch của bọn họ thànhcông? Tuy rằng có thể kiên trì lấy Âu Dương, nhưng Vương Kiệt chưa chắc đồng ý.

      Theo trong sách viết, Vương thống đốc chỗ nàocũng tốt, nhưng lại rất bảo thủ, hơn nữa đặc biệt thấy lợi là ham, tuy rằng đối với con cũngkhông tệ, nhưng tới thời khắc mấu chốt dùng bất cứ ai, nếu cũng bỏ mặc Vương Hiểu Thư bị Y Ninh làm cảm nhiễm bệnhđộc, chết toàn thây. "Cái nhìn đại cục"của chính là bôi đen hai chữ "đại cục", nên gọi là "Cái nhìn đại cúc" mới đúng.

      " tôi ." Vương Hiểu Thư cắn môi, đuổi theo hướng Y Ninh rời , phía sau truyềnđến tiếng kêu thể tin được của Âu Dương, "Em theo làm gì? ? ? ? ? ? ! !"

      Ha ha, đương nhiên là phá hư kế hoạch của các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải ra sao?

      Vương Hiểu Thư mặt thánh mẫu quay đầunhìn đám người Âu Dương, diễn trò, nếu Vương nương trong nguyên tác là quả hồng mềm,vậy cho nàng thêm cái danh thánh mẫu.

      "Đương nhiên là cứu Y Ninh a! ấy là chị em tốt của em, sao em có thể trơ mắt để ấy thân hãm nguy hiểm! Cho dù em gặp chuyện may, em cũng thể để ấy gặpchuyện may! Em còn muốn thành toàn hai người, xem hai người nhất bái thiên địa nhị bái cao đường đây!" Về phần đưa vào động phòng liền miễn, hình ảnh cấm này cả đờicũng muốn tiếp xúc, nó khiến nhịn được mà nghĩ tới Z.

      Lại , muốn dẫn Z ra cũng được, nếu có thể xuất trước mặt cho ngươi xem, hơn nữa vẫn núp ở xung quanh,nhìn trò hay mà Vương Hiểu Thư diễn.

      chớp mắt nhìn, nghiêng đầu suy tư hồi, bóng dáng dưới áo dài trắng chậm rãi lui về phíasau, xuyên qua con đường nấp, lại rẽ về hướng bắc, khoảng 100 mét sau, mở ra mộtcánh cửa gỗ, ung dung bước đến cạnh cửa, biết từ lúc nào tay phải cầm câychâm đồng, kim châm lóe ra ánh sáng sắc bén.

      Mà bên kia, Y Ninh nhanh chóng chạy tớiphía cánh cửa này, phía sau là Vương Hiểu Thưcàng đuổi càng gần, Y Ninh vẫn biết nguy hiểm tới gần.

      Z giơ tay lên, nhìn đồng hồ, giống như tính thời gian. vươn ngón tay gõ hai lần ở vỏ kim loại, lại lấy ra chiếc đồng hồ quả quýttừ túi áo sơ mi, so sánh thời gian hai bên,khoảng hơn 10 giây, đóng đồng hồ quả quýtlại rồi nhét vào túi áo sơ mi, cầm ống tiêm qua cửa gỗ, mặt vô cảm đâm kim tiêm vào Y Ninh vừa tiến đến, chuẩn xác tiêm chất lỏng biết tên vào cổ ả, sau đó nghênh ngangrời thèm quay đầu lại, Y Ninh mởto mắt nhìn bóng lưng cao gầy của , ngỡ ngàng mà cứng ngắc ngã lăn đất, hề nhúc nhích.

      Khi Vương Hiểu Thư đuổi tới liền nhìn thấycảnh tượng bi kịch này, theo bản năng lui về sau vài bước, thiếu chút nữa va vào Âu Dương cũng đuổi tới.

      Nằm máng, ai làm Lôi Phong a? mẹ nó cógiác ngộ, nhóc xinh đẹp như vậy mà cũng hạ thủ được!
      Ả chưa chết, tạm thời nằm lăn quay thôi, hình như thuốc độc hay khống chế gì đấy phải.
      Edit: Sulli
      Chương 9

      Âu Dương khiếp sợ nhìn Y Ninh trợn trònmắt dưới đất, sắc mặt trắng bệch xông tới, hắnôm ả lên, khẩn trương đến mức lưu loát.

      "Y Ninh, Y Ninh, em làm sao vậy Y Ninh? với em này! Em trả lời ! Em làm sao vậy?!" bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư, sắc mặt trầm, "Côlàm gì Y Ninh!?"

      "Hả?" Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn , "Đâuliên quan tới tôi? Đại ca, lung tung tôi kiệnanh tội phỉ báng."

      Âu Dương oán hận nghiến răng: " hận tôicũng được, là tôi có lỗi với , tôi có nửa câu oán hận, nhưng vì sao phải làm vậy với Y Ninh? ấy đồng ý rời , ấy còn trẻtuổi như vậy, ấy còn. . ." hạ giọng, giốngnhư suy sụp tinh thần, " ấy còn chưa gả cho tôi." Hình như ngay cả nước mắt cũng rơi ra rồi.

      . . . là nằm cũng trúng đạn a, Vương Hiểu Thư đau đầu vỗ trán: "Tôi vừa đuổi kịp côấy mọi người liền qua, tôi muốn làm gì cũngkhông có thời gian, biết hẵng được ? Nhiều người nghe đấy, nên chú ý chỉ số thông minh của mình chútđi."

      Âu Dương bị lời này đả kích, bộ dáng cứng đờnhư hóa đá của Y Ninh khiến lòng rối loạn, nghiến răng nghiến lợi : "Chỉ số thôngminh của tôi thế nào cần quan tâm, quản tốt chính mình là được, nơi này người cóđộng cơ hại Y Ninh chỉ có , tới trước cũnglà , còn xạo?" cúi đầu cẩn thận kiểm tra người Y Ninh, trợn mắt, "Vết kim?!"

      theo đến có bốn người, tất cả bọn họ đều làthuộc hạ của Âu Dương, tuy rằng Vương Hiểu Thư là con thống đốc, nhưng bình thườngngười lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Âu Dương, cũng xem như là thân tín của , chonên lúc này tất cả đều hướng về Âu Dương.

      Bọn họ nghe được lời của Âu Dương, tất cảđều vây quanh, sau khi thấy cổ Y Ninh códấu kim hồng hồng, tất cả đều nhìn về phíaVương Hiểu Thư, ánh mắt chất vấn.

      Biểu cảm của Vương Hiểu Thư thay đổi ba lần, từ mờ mịt đến biết gì, lại đến 囧, biểu đạt hoàn mỹ lo lắng cho chỉ số thông minh của bọn họ, có thể là vô cùng đặc sắc, kĩthuật diễn tốt.

      Z trở lại phòng thí nghiệm, thông qua camera mini ở rừng cây nhìn thấy màn như vậy, cảm thấy hình như mình gây trở ngại, mặt trắng bệch vài giây, suy nghĩ chút, ấn xuống mấy núi điều khiển bàn, lựa chọn bình thủy tinh mất giá trị thí nghiệm dưới hầm, bình thủytinh di chuyển từ dưới đất lên theo thang máy, tới vị trí vô cùng gần với chỗ bọn Vương HiểuThư.

      Z ấn xuống phím mở khóa, tất cả bình thủy tinhđược mở ra, đám người hóa thành zombie trèo lên, về phía có hơi thở của ngườisống.

      Z cầm kính, dụi dụi mắt rồi đeo lại, taychống đầu chán ngán nhìn lũ zombie tới gần chỗ Vương Hiểu Thư, có phần chắcchắn liệu có thể kiên trì đến khi "cứu binh"tới hay , bởi vì Âu Dương hình như muốn ra tay. . . Chậc, đứa trẻ lì lợm khó chiều.

      " độc ác!" Âu Dương tức giận đến đỏmắt, đặt Y Ninh sang bên, cẩn thận đểả dựa vào tường, sau khi chắc chắn, hung dữ tới trước Vương Hiểu Thư, lạnh lùng , "Hômnay tôi báo thù cho Y Ninh!"

      Vương Hiểu Thư ngạc nhiên nhìn Âu Dương, cảmắt cả miệng đều mở to hết sức, hoàn toànxác định tên này mất lý trí, chính là bộ dáng đế quốc tóc vàng mắt xanh tổng tiến công, khỏi căm hận đến mức nào.

      " làm chính là làm, tôi tuyệt đối chịu tiếng xấu thay người khác." Vương Hiểu Thư chịu thua trừng mắt lại, khôngyếu thế chút nào.

      Âu Dương hơi hoảng hốt, Vương Hiểu Thư nhưvậy là lần đầu tiên nhìn thấy, quá quậtcường, ánh mắt kiên định kia khiến cảmthấy mình hiểu lầm , vì thế khókhăn bình tĩnh lại, nhẫn hỏi: "Vậy giảithích chút, quần áo người là có chuyện gì xảy ra, nếu làm lỗ kim kia tới từ đâu, mặc áo dài trắng, thứ này theo trí nhớ của tôi, giống như. . ." do dự chút, cuối cùng vẫn thẳng, "Hình như là người kia thường mặc."

      Người kia. . . Ngay cả tên cũng dám ,coi là Voldemort sao?

      Vương Hiểu Thư tất nhiên biết Âu Dương nóigiáo sư thiên tài Z, Âu Dương có thể làm tớichức đội trưởng trong căn cứ lớn như vậy cũng phải đúng, đoán đúng rồi.

      "Áo dài trắng cũng phải chỉ có người mặc, thứ này phổ biến, cho dù ở căn cứ củachúng ta, người nghiên cứu cũng mặc như vậy."Vương Hiểu Thư lạnh lùng phản bác, nghe qua hề có sức thuyết phục.

      Nhưng thuyết phục hay cũng quan trọng, giáo sư Z sau khi gây trở ngại xong phái tới đám "cứu binh" đặc biệt để bù lại sai sót, trực tiếp ngắt lời của đám đồng bào căncứ Lương Tử.

      " tốt, có biến!" Bọn thuộc hạ của Âu Dương đều đề phòng giơ súng lên, yên tĩnh nghe động tĩnh xung quanh, tiếng bước chân lúc nàyngày càng gần.

      Âu Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư lạnh lùng nhìn , bất đắc dĩ, đành phải cúi người xuống ôm Y Ninh, trầm giọng : "Rời khỏi đây trước, có cái gì đợi an toàn rồi sau."

      Lúc này có chút bộ dáng của đội trưởng, Vương Hiểu Thư giật giật khóe miệng, đứng đằng saubọn họ làm kẻ yếu.

      có cách nào, súng của bị Z lấy , tại ngoại trừ có dung dịch có đồ phòng thân gì cả, nhưng đối mặt với zombie, dung dịch này còn hữu dụng hơn vũ khí lạnh.

      Trong nguyên tác, Y Ninh bởi vì chiếm được bình dung dịch mà thành cứu thế chủ của toàn bộ nhân loại, tất cả mọi người sùng bái ả,cảm thấy ả là thần cứu vớt muôn dân mà trờiphái xuống, dù sao nguyên nhân zombie công kích ả ngoại trừ Vương Kiệt có ai biết, mà Vương Kiệt lại sợ việc mình tư tàng bảo vật bị phát mất chức thống đốc bang, cho nên đến chết cũng ra, xem như là tự làm tự chịu.

      tại, loại vinh hạnh đặc biệt này bị Vương Hiểu Thư chiếm được, nhưng hề muốn trở nên nổi bật giống Y Ninh, cho nên nắmchặt áo dài trắng người, cách xa đội ngũ, ra sức giữ khoảng cách với zombie, để mọi người thấy chúng nó né tránh .

      Đợt zombie này vừa được thả ra từ phòng thínghiệm, xem như "tươi mới", cũng giống như vampire sơ sinh, so với những zombie khác càng mạnh hơn, chỉ số thông minh rất cao.

      Mấy người Âu Dương cùng về hướng,đám zombie kia từ bốn phương tám hướng đitới, bọn họ ra sức dùng súng bắn nổ đầu chúngnó, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, trong nămsức chiến đấu cái còn ôm Y Ninh, cho nên tình huống được tốt lắm.

      Z hai tay chống cằm, nhíu mày nhìn hình ảnh từ camera, tầm mắt tập trung người tên Âu Dương dù làm gì cũng chịu buông Y Ninh, cười lạnh. Ân ái như vậy, sao nằm dưới đất làm tình luôn , còn giãy giụa cái gì?

      Z đứng lên, bước ra ngoài, ngang qua mộtchiếc tủ màu trắng dừng lại, mở tủ ra chọnlựa vũ khí cao cấp trong đó, tất cả đều là vũ khí mà những người sống sót tha thiết mơ ước, đối với lại là gì cả.

      Dù sao chỉ cần có vật liệu, Z hoàn toàn có thểchế tạo ra thứ cần, vũ khí cũng nằm trongsố đó.

      Cuối cùng, Z chọn thanh súng lục màu bạcđặc chế, ung dung lấy ra ống nghiệm dung dịchđặc chế, cầm súng trong tay, nắm lấy nó đẩycửa mà ra. Gió thổi bay áo của , chiếcáo dài trắng hạt bụi nào, ngay cảmột nếp nhăn cũng có.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 10

      Giằng co lâu như vậy, sắc trời ngày càng tối, khí hậu nơi này bình thường, ràng là mùa hè, vậy mà trời tối sớm.

      Sắc mặt trắng bệch của Vương Hiểu Thư dầndần khôi phục bình thường, zombie với khuôn mặt khủng bố nếu xem nhiều cảm thấy quá sợ hãi nữa, tuy rằng vẫn hơi e ngại.

      Âu Dương cùng bốn chủ lực khác đều mỏi mệt, số lượng zombie nhiều hơn bọn họ, lực lượngcũng có ưu thế hơn, hơn nữa chỉ bắn vào đầuchúng mới có tác dụng. Bốn đội viên mệt rã rời nhìn về phía đội trưởng, dùng ánh mắt hỏinên làm gì bây giờ. Âu Dương nhìn Y Ninh mặt bị dính đầy máu hôi của zombie trong lòngmình, khóe miệng giật giật.

      " trông ấy." vài bước tới bên cạnh Vương Hiểu Thư, đặt Y Ninh xuống, Y Ninh vẫn trợn tròn mắt như trước, biết còn tồntại ý thức hay , nếu tồn tại, ả nhất địnhhận thể ngất .

      "Tôi ôm ấy tiện." Âu Dương được tự nhiên .

      Vương Hiểu Thư gật đầu, nâng tay đỡ Y Ninh.

      Âu Dương ý tứ nhìn cái, xoayngười lại tiếp tục chiến đấu.

      Mà đúng lúc này, cảnh tượng phong vân tại bỗng thay đổi trong chớp mắt, người đànông cao gầy đeo kính mắt đột nhiên xuất cách đó xa, tay cầm khẩu súng lục mini màu bạc, mỗi lần bắn đều khiến zombie mất mạng trong kích, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển, đám zombievốn chiếm ưu thế ngã xuống liên tiếp, mấy người đội Âu Dương nhìn mà trợn mắt cứnglưỡi.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bóng dáng màutrắng cách đó xa, áo dài trắng chính là phong cách của Z, thay đổi đeo kính mộtmắt, dây kính màu bạc xẹt qua bờ vai , tuychỉ là bên , nhưng có thể xác định đó chính là .

      A a, đại ma vương đến đây! tới làm gì?Chẳng lẽ muốn bắt về?

      Vương Hiểu Thư cảnh giác lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau Y Ninh.

      Z thu phục xong zombie, nhanh chóng rời khỏihiện trường, từ đầu tới cuối đều đối mặtchính diện với đội Âu Dương, thời gian xuất nhiều nhất chỉ là nửa giờ, đội Âu Dương ngơ ngác nhìn phương hướng biến mất, nơiđó hình như có đường.

      rời như thế nào?

      Âu Dương nhíu mày suy tư lát, với đội viên: "Thu thập trước , mặc kệ là ai, tìmmột chỗ dựng lều, phụ cận căn cứ đột nhiên tụ tập nhiều zombie như vậy, khẳng định có chuyện sắp xảy ra, chắc chắn là người kia phá rối."

      Đội viên A nghi hoặc : "Vì sao chúng ta về căn cứ? Bây giờ về còn kịp."

      Âu Dương nhìn cái, : "Vấn đề của Y Ninh còn chưa giải quyết, chúng ta về ấy làm sao bây giờ?" Dừng lại chút, có lẽ là sợ lý do như vậy có phần để ý tới an nguy của mọi người, bổ sung thêm, "Hơn nữa chúng ta cũng về được, tại kịp, tầng ngoài căn cứ và cửa đóng dù là Thiên Vương lão tử [1] cũng thể bò vào,mọi người đều biết."

      [1] Nhân vật vô cùng tôn quý, cực kỳ có quyềnuy, quyền lực lớn, có ý khinh miệt.

      Vương Hiểu Thư tới nghe như vậy, khỏi ngẩn ra. quay về là tốt, như vậy tiện cho chạy trốn, nhưng quay về cũng có điểm tốt, chính là có khả năng còn gặp lại Z.

      Z vô duyên vô cớ cứu bọn họ, làmvậy khẳng định là có mục đích của mình, nhưngrốt cuộc có mục đích gì, thể đoánđược.

      Âu Dương tới cạnh Vương Hiểu Thư, ôm lấy Y Ninh, bộ "Ca là đàn ông ca đổ máu khôngđổ lệ.", giống như là càng biểu kiêncường Vương Hiểu Thư càng kính trọng hành vi cặn bã của vậy.

      Có lẽ đối với Y Ninh mà , Âu Dương là người tốt, nhưng tốt với Vương Hiểu Thư. . . Ha ha, ngượng ngùng, nếu trong tay có dưachuột liền đâm hoa cúc của ngay lập tức!Vị hôn thê còn đứng ở đây, mi nghĩ ômtiểu tình nhân thành vấn đề sao?!

      Vương Hiểu Thư theo đoàn người Âu Dương tới chỗ có tầm nhìn rộng nhưng lại tương đối kín, dựng chỗ nghỉ .

      Bọn họ đều mang theo dụng cụ sinh hoạt, ví dụ như lều trại và bật lửa, vừa rồi lúc đối phó với zombie cũng rất có kinh nghiệm mà bỏ qua bên, vì vậy bị hư hao.

      Lúc này Vương Hiểu Thư có cái nhìn khácvề bọn họ, xem ra nhân vật trong thịt văn cũngkhông phải tất cả đều đần độn.

      ngoan ngoãn ngồi bên nhìn bọn họ làm việc, thấy bọn họ thắp lửa, khỏi cảm thấy nghi hoặc, giống như tự lại giống như nghi vấn hỏi: "Zombie sợ lửa? Nhóm lửa sợbại lộ mục tiêu sao?"

      Âu Dương vừa bổ cọc gỗ mà đội viên tìm được,vừa giải thích: " có sinh vật nào sợ lửa, chỉ là bọn có cảm giác đau, chonên bị đốt cũng có phản ứng gì, vẫn công kích nhân loại. Tổ chức cơ thịt của chúng nó đều mất nước thành than, muốn dùng lửacông kích nhiệt độ của lửa phải rất cao, nếu hiệu quả rất chậm."

      "Lửa này cũng quá nóng rồi." Vương Hiểu Thư lo nghĩ .

      Âu Dương nhìn cái, mặc áo dài trắngkhiến nhớ tới người cứu bọn họ, giọng điệutrở nên tốt: "Đây chính là dùng để nấu cơm cho đại tiểu thư, sau đó đun nước cho Y Ninh rửa mặt, tắt ngay thôi, cần lo lắng."

      . . . Giữa ngày hè, rửa mặt bằng nước lạnh được sao? Bây giờ còn biết khinào mới có thể về căn cứ, có nên lãng phí nguồnnước như vậy ?

      Vương Hiểu Thư biết cho dù mình gì cũngvô ích, cho nên im lặng. vào trong lều trại,ngồi tầng lá cây, hai tay ôm đầu gối suy tư nên làm gì tiếp theo. cảm thấy cho dù ở đâu, Z đều thấy được , điều này làm có cảm giác an toàn, giống như chạy đếnđâu cũng vô ích, bất cứ lúc nào cũng có thểtìm được .

      đoán sai, tuy rằng từ trước tới nay Z đều lẻ loi mình, nhưng có kĩ thuật và nguồn năng lượng gấp trăm ngàn lần những người sống sót.

      Mỗi khi tới nơi, đều thành lập hệthống mạng theo dõi dày đặc, mà người trợ giúphắn làm những điều đó, sau khi làm xong vẫnbị dùng làm thí nghiệm.

      để lại người sống, bởi vì như vậychẳng khác nào để lộ tồn tại của chính mình.

      Vương Hiểu Thư là người sống duy nhất mà lưu lại, nhưng dám khẳng định khôngnói lung tung, bởi vì sợ chết, hơn nữa côcũng được, thực cho rằng thêm gì vào thuốc uống của sao?

      Z lặng lẽ tới gần nơi trú tạm của mấy người Âu Dương, thay kính mắt bằng kính gọng, đeo kính mà híp mắt lại làm hắncảm thấy đau đầu, tại tình cảnh của VươngHiểu Thư và hành vi rình coi của mình cũng làmhắn cảm thấy đau đầu.

      cảm thấy chuyện mình làm tỉnhtáo, hôm nay thiếu chút nữa vì mà bại lộtrước người của Lượng Tử, điều này có khảnăng ảnh hưởng tới thí nghiệm kế tiếp.

      Nhưng mà, ai quan tâm chứ?

      Bại lộ bại lộ, bại lộ đến trực tiếp, tuy thậtphiền toái nhưng cũng phải là việc gì khó,về phần Vương Hiểu Thư. . .

      A, cảm giác của đối với , tại chính là cảm giác "Sống muốn gian nhân, tử muốn gianthi." ~ luôn giữ mình trong sạch, quan hệ bừa bãi, cùng người khác lần, cảm giác tinh thần và thân thể tồi, lần sau hắnsẽ đổi người nữa.

      Tại tình này thích sạch , hơn nữa muốn dính dáng tới những người phụ nữkhác, nếu tất yếu, ngay cả gặp ngườicũng muốn.

      trắng ra là, qua lần thân mật trao đổi lần trước cùng Vương Hiểu Thư mà "tinh lực" của có phần thừa thãi, nhu cầu khẩn cấp cần người để gửi gắm loại cảm giác này, vềphần nhân tuyển, phải ai cũng có thể.

      Vương Hiểu Thư vẫn biết mình bị để mắt, lúc này ngồi ăn trong lều trại, bọn ÂuDương mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị chu đáo,phòng ngừa hết thảy những việc ngoài ý muốn, đồ ăn cũng mang theo.

      Đoán chừng lần này ra bọn họ tính toán lâu dài, mang theo ít đồ ăn, nhưng phần lớn đều là thực phẩm nén quân dụng, sau khi dùng nước ấm đồ ăn vẫn rất cứng, ăn khó khăn.

      buồn rầu nghĩ có nên ăn hết hay , liền cảm thấy trận gió lạnh thổi phía sau, nhanh chóng quay đầu nhìn, phía sau lều trạikhông biết bị mở lúc nào, bóng dáng cao gầycủa Z cúi xuống nhìn phía trong lều của , tay phải xoay con dao mổ giống nhưxoay bút máy, trong mắt là vẻ ghét bỏ. Edit: Sulli
      Chương 11

      "Chào buổi tối." Z nhìn Vương Hiểu Thư như có việc gì, lịch tiến về trước bước,vóc người cao cao thể đứng thẳng tronglều , "Sao vậy, có vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi?" yên lòng hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ lui về sau vài bước,muốn thừa dịp chú ý chạy ra khỏi lềutrại, bọn Âu Dương còn ở bên ngoài, chẳng lẽ năm người còn đánh lại mình ?

      "Đâu có, có thể gặp được ngài là chuyện khó tin nhất trong đời tôi, tôi làm sao có thể khó chịu chứ?" là hoàn toàn tuyệt vọng a. . . VươngHiểu Thư rũ mắt xuống, nhìn xung quanh.

      Z cười khinh miệt, xoay đầu làm ra vẻ khinhthường lời dối vụng về của : "Tôi đến đưacô , động tác nhanh chút, đừng để bị phát ." xong liền xoay người rời ,giống như hề lo lắng cự tuyệt.

      Vương Hiểu Thư ngạc nhiên nhìn bóng lưng caogầy của , vẫn nhúc nhích.

      Z kiên nhẫn quay đầu lại, thúc giục: "Cầntôi phải mời mới chịu nâng môngdậy sao?"

      Vương Hiểu Thư cau mày, do dự : "Anhmuốn dẫn tôi đâu? phải lần trước ràng sao, chúng ta. . ."

      " muốn rời khỏi đây sao?" Z cụp mắtxuống, tóc mái bị gió thổi bay, đuôi lông màydài như như , nghịch dao phẫuthuật, "Xem ra ở căn cứ Lượng Tử được tốt lắm, còn muốn tiếp tục ở lại sao?"

      rất đúng, quả thực ở đó được tốt lắm, hơn nữa cũng muốn tiếp tục ở lại,nếu đến, có khi lúc này chạy, nhưng mà. . .

      "Tôi ở lại đây, nhưng càng khôngmuốn cùng ." Vương Hiểu Thư phân giới hạn với , "Giao dịch của chúng ta kếtthúc khi tôi rời , điểm này tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý."

      Z nhếch mày: "Ha ha. . ." nghiến răng nóira ba chữ, "Giao dịch sao?"

      Vương Hiểu Thư sợ sệt lui về sau vài bước, rất kiêng kị , dù sao ban ngày giải quyết zombie dễ dàng như thế nào cũng xem hoànchỉnh: " giữ lời chứ?" an tâm hỏi.

      "Tất nhiên ." Z giọng, " kết thúcmột lần, vậy thêm lần nữa."

      "Cái gì?" Vương Hiểu Thư nhanh chóng lắc đầu, " cần, tôi làm nữa!"

      " được." Z phủ quyết, "Ngoan, muốncái gì với tôi, tại theo tôi trước ." tiến lên cầm cổ tay Vương Hiểu Thư,Vương Hiểu Thư lập tức xoay người bỏ chạy, trực tiếp vọt qua nắm cổ , khó thở ngay cả tiếng kêu cứu cũng phát ra được,Z nhanh chóng kéo băng dính y dụng ở cổ tayxuống quấn miệng , dao giải phẫu để ở ngực , tay kia dùng ống nghe bệnh trói lại cổ tay , từ đầu tới cuối Vương Hiểu Thư đều có cơ hội phản kháng.

      sợ hãi nhìn chằm chằm dao phẫu thuật, sợ nếu có động tác gì còn mạng nữa, ngay cả hô hấp cũng đè nén.

      Z vừa lòng nhấc cổ áo của lên, cởi dây thừng cột eo của xuống, đây là thứ mà lén lấy ra từ phòng thí nghiệm của , nhìnnhìn, ý tứ hàm xúc khiến Vương Hiểu Thư vô cùng xấu hổ và chột dạ, càng nhiều là sợ hãi và lo lắng, . . . tóm trở về để làm thí nghiệm đáng sợ gì chứ?

      Nghĩ đến khả năng này, Vương Hiểu Thư liềnsốt ruột, hay mắt đỏ lên nhìn Z, muốn giãy giụalại sợ bị dao giải phẫu đâm vào ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn dùng dây thừng trói tay lại,dắt về phía trước, động đậy liền ra sức kéo khiến lảo đảo vài bước.

      Vương Hiểu Thư cố gắng kéo lại chịu rời , Z tăng sức kéo, thấy mình chốngcự được, ấp úng phát ra tiếng, hi vọng bọn ÂuDương phát , nhưng tất cả đều vô ích.

      Vương Hiểu Thư cảm thấy tuyệt vọng, thấy Z quay về, ôm ngang lên, nhìn mộtcái mà nhanh chóng rời , mặc dù ôm ngườinhưng vẫn nhanh như gió, bao lâu, nhìn thấy nơi trú tại nữa.

      Nước mắt vô thức chảy xuống, Vương Hiểu Thưngơ ngác tựa vào trong ngực Z, tóc đen buông vai, mặt trắng như tờ giấy A4.

      ngờ a, sắp cáo biệt nhân gian rồi, tuyrằng cuộc sống nơi này dễ dàng, nhưng vẫn chưa sống đủ a. . .

      Z vô tình thấy bộ dáng này của , cước bộdừng lại, vẻ mặt thay đổi.

      Đáng lẽ phải thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lạidừng bước, đặt bên cạnh thân cây, cởiống nghe bệnh và dây thừng trói cổ tay ,xé băng dính miệng ra.

      "Khóc cái gì?" nheo mắt lại, đẩy mắt kính, "Nước mắt thể giảm bớt đau đớn của , chỉ làm tâm chết đuối, hẳn nên nghĩ cáchgiải quyết vấn đề, cho nên, chúng ta làm giaodịch mới?"

      Vương Hiểu Thư bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, lặng lẽ nhìn lướt qua tay , thấy cầm dao giải phẫu, bỗng chốc chạy về hướngngược lại.

      Phản ứng của Z là loại nào, từng gặp qua người cơ trí hơn , có thể làm được gì chứ? Lúc quan sát cũng lường trước được hành động tiếp theo của , hơn nữa còn tính toán ra tay thế nào hữu hiệu nhất, cho nên lúc này Vương Hiểu Thư bị đè lên thânđại thụ, thân cây tráng kiện ma sát làm lưng côđau.

      "Còn muốn chạy?" lạnh nhạt , "Xem ra còn chưa làm tình huống."

      Vương Hiểu Thư ra sức giãy giụa, tay Z càng đèchặt hơn, chân thon dài mạnh mẽ để ở giữa hai chân , bởi vì chiều cao mà cả người bị hắnnâng khỏi đất.

      Mẹ kiếp! hiểu rồi, trong mắt tên biếnthái này, ngoại trừ trâu bò những người khác đều là kẻ ngu! đám đều phải bị hắngiết chết! Hoàn toàn lưu đường sống chongười ta! Cũng tuyệt đối bởi vì nhận thứcai mà ra tay lưu tình! muốn làm gì làm !

      Vương Hiểu Thư nhắm mắt lại, thèm đếmxỉa! Đầu lìa khỏi cổ cũng được!

      Z nhìn khuôn mặt có phần quỷ dị dưới ánh trăngcủa , đảo mắt, suy nghĩ chút rồi buônglỏng, cũng vòng vo mà thẳng: "VươngHiểu Thư, tôi khuyên nên nghe lời tôi, lâu sau Lượng Tử còn tồn tại, nhanh chóng rời khỏi, nếu đừng trách tôikhông nhớ tình xưa."

      về việc này, hình như ban ngày cứu lần, chẳng lẽ đây là cái gọi là niệm "tìnhxưa"? khi nào có thứ đấy? Vương Hiểu Thư mở mắt, hoảng sợ nhìn : " có ý gì?"

      "Ý tứ rất ràng, hẳn là cũng biết." Z giải thích.

      Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư chút, bỗng trợn mắt: ". . . muốn bắt ngườicủa Lượng Tử để làm thí nghiệm?"

      Z thản nhiên nhìn : " biết ngoan ngoãnrời khỏi đây, về phần đâu tùy , cần cảm thấy độc, chỉ cần ngẩng đầu lên, chodù ở nơi nào tôi cũng có thể nhìn thấy ."

      Đúng vậy, chỉ cần ngẩng đầu, ở bất cứ đâu cũngcó camera mini lén lút theo rõi mi.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc bốn mắt nhìn nhaucùng , cụp mắt xuống, ánh mắt dừng môi , động lòng, đôi môi lạnh lẽo hônlên môi .

      Vương Hiểu Thư sững sờ đứng tại chỗ, nhanhchóng đẩy ra sau ba giây, nhưng chỉ giới hạn ở phần ngực. Đùi vẫn để giữa hai châncô, cả người bị tay cố định khôngtrung, có thế này mới đạt tới độ cao để có thểbốn mắt nhìn thẳng cùng .

      " đừng sợ tôi." xoa xoa mặt , giọng dịu dàng có phần quỷ dị.

      Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm "làm sao có thể" nhìn , nhíu mày, : "Tôi cảm thấymình còn rất thích ."

      ". . . Tôi sợ chính là thích tôi a!" Vương Hiểu Thư kích động ra lời trong lòng, nóixong cũng hơi hối hận, nhìn cũng nên, nhìn cũng nên, con mắt liếcloạn xung quanh.

      lâu sau, ngay tại khi cho rằng Z tức giận mà chém chết , chợt nghe thấy : " sao cả, cách mạng quốc gia cũng khôngphải lần là thành."

      Đúng vậy a, đâu chỉ quốc gia, La Mã cũng xây thành trong ngày. Vương Hiểu Thư xấu hổ cúi đầu, vẫn dám đối diện vớihắn.

      Z nhìn chăm chú, sau khi ra câu vừa rồi, thiếu chút nữa bóp chết , nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa. biết làm như vậy phù hợp, nhưng biết nhiềuđạo lý cũng tác dụng, dopamin vàadrenalin dâng trào ai cũng kháng cự được.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 12

      Z vén lên áo dài trắng đơn bạc của , đó là thứduy nhất mà mặc, còn thứ gì khác nữa, vừa vén lên, dáng người uyển chuyển hiệnra toàn bộ.

      Vương Hiểu Thư sững sờ lát rồi bắt đầu giãy giụa, muốn đẩy ra, nhưng hoàn toànkhông bắt được điểm mấu chốt, từ hai tay đổi thành tay chế trụ cổ tay , giơ lên trênđầu , người nghiêng tới trước ép thân cây, theo bản năng dùng hai chân kẹp lấy eo của mới ngã xuống, thắt lưngthô ráp hông cọ vào vùng tam giác khiến cảm thấy vô cùng khó chịu.

      " tại là chủ động trèo lên." Vẻ mặt Z vô tội nhìn , tay duỗi đến bên hông cởi thắt lưngra, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm chớp lấy cái.

      Vương Hiểu Thư khẩn trương lui về sau, khi hắncởi thắt lưng đụng vào nơi riêng tư của , buông hai chân để mình rơi xuống dưới, tay bị nắm đau nhức, nhíu mày liên tục.

      Z mắt lạnh nhìn, cởi thắt lưng xong liền tách haichân ra, kháng cự đu đưa qua lại, trựctiếp chống vào nơi riêng tư của , nơi đó có trở ngại mà cùng tiếp xúc, mặt bỗng đỏlên.

      " buông tôi ra. . ." Vương Hiểu Thư muốnkêu cứu, nhưng tình này cho dù làm ngay từđầu hay tại làm cũng thành công, mỗi động tác của đều bị Z nhìn thấu, hắncắn môi , đẩy phần dưới lên phía trước, trực tiếp tiến vào.

      "A!. . . . ." Vương Hiểu Thư kêu đau, sựcắn , trong môi hai người tràn ngập mùi máutươi, còn chưa cắn mà dám cắn, nhầmrồi sao?!

      Z chậm rãi rời môi, cánh môi vốn có chúthuyết sắc nào nay đỏ au, tay cầm cổtay , tay nâng mông đè về phía mình,hai chân thon dài của Vương Hiểu Thư bị độngkhoác lên hai bên eo của , hạ thân khô ráp bị chống đến phát đau, nhưng tư thế và lực đẩy này khiến thân thể của nhanh chóng tiết ra mưa móc trơn trụi, cảm giác đau đớn dần dầnchuyển biến, loại khoái cảm kì diệu dâng lên, nhíu mày lại, cắn chặt khớp hàm.

      " sợ tôi phải là vì nghĩ tôi giết côsao?" Z hô hấp dồn dập, khi chuyện mỉm cười, vẻ ngoài cấm dục và nụ cười xấu xa khiếnngười ta có cách nào nhìn thấu tính cáchchân của , "Tôi có thể đồng ý giếtcô, nhưng phải hôn tôi chút."

      ". . . . ." Hôn mi muội phu. [1]

      [1] Kỹ gia gọi khách làng chơi.

      Vương Hiểu Thư cố gắng chịu đựng khôngngừng ra vào trong , gió đêm vốn hơi lạnh lúc này lại trở thành cứu binh, khiến người đỡ khô nóng, nhưng cảm xúc phức tạp khác thườngnhanh chóng tuôn trào, nhịn được mà bắt đầu thở gấp, cúi đầu rên rỉ: "A. . . Ừm. . . A. . . Đừng. . . chút, đau. . ."

      "Được." Z thở hổn hển trả lời, nhưng thay đổi, hạ thân của trướng làm nơi đó củaVương Hiểu Thư phát đau, lại ngừngthâm nhập ra vào, khó nhịn nức nở, muốnkháng cự, nơi đó ẩm ướt phát ra từng tiếng cótiết tấu, mặt ngày càng nóng.

      Z buông tay ra, ôm vào trong ngực, tay hồng hồng, có chút sức lực nào, vô thức khoác lên vai , đỡ , hai chân vòngqua eo , ngừng đẩy vào điểm mẫn cảm trúc trắc mà mềm mại của , bị dày vò đau khổ, phần lưng bị thân cây thô ráp mài vào,khoái cảm dưới thân và đau đớn sau lưng đan xen, yếu đuối nhào về phía trước, áp vào trong lòng , vùi đầu vào cổ , tay phải đặtở phần xương quai xanh, tay trái gắt gao nắmvai .

      Z nhìn , suy nghĩ chút, ôm đặt xuống đất, cánh tay kéo cổ để môi áp về phíamình, kéo ra khoảng cách dưới thân hai người,va chạm với tốc độ cực nhanh, tiếng rên rỉ của Vương Hiểu Thư đều bị nụ hôn của Z cắn nuốt, run run ghé vào người , phần bụng dướihơi run rẩy.

      Mà đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa truyền đến, Z nghe thấy , ôm eo lăn về bên trái vòng, giấu hai người ở sau cây cối.

      đè người Vương Hiểu Thư, phần dướivẫn ra vào cấp tốc như trước, hô hấp của hắnthật nặng, tiếng hừ khàn khàn gợi cảm màmê người, môi Vương Hiểu Thư bị bịt lại, ái muội mà có vẻ cấm kỵ.

      thể lên tiếng, nếu những ngườiđó tìm đến, sợ bọn họ, nhưng tại cần chút thời gian.

      Răng Vương Hiểu Thư cắn vào lòng bàn tay Z, nhíu chặt mày rồi từ từ nhắm mắt lại, hô hấpgần như ngừng lại, tiếng rên rỉ ngừng lại, theođộng tác kịch liệt của Z mà ưỡn người lên.

      thở dồn dập, tay nắm chặt cánh tay của ,từng vết hồng xuất da thịt trắng nõndưới áo khoác của Z, nhưng ai nhìn thấy.

      "Đội trưởng, nếu mình đại tiểu thư trốn ,hẳn là chạy được bao xa, có lẽ là gần đây thôi."

      Tiếng của người đàn ông truyền đến, có chút quen thuộc, hình như là đội viên theo Âu Dương.

      Giọng của Âu Dương vang lên: "Chỉ sợ phải ta tự chạy, ở nơi này, tại lại là thời điểm nguy hiểm, ta dù sao cũng là con của thống đốc, cho dù quá phận tới mức nào, ta, chúng ta cũng thể quayvề căn cứ."

      "Vâng, đội trưởng đúng."

      "Chúng ta phân công nhau tìm, hình như bên kia có động tĩnh?" Âu Dương xác định hỏi,tiếng bước chân càng tiến gần bên này.

      Vương Hiểu Thư hoảng sợ mở to mắt, nhìn Z bịt miệng mình, tóc Z ẩm ướt, có mồ hôinhỏ xuống ngực , con ngươi màu đen nhìn ,có cảm xúc mà hiểu dâng trào bên trong.

      Cứ nhìn nhau như vậy khoảng 10 giây, Z đứngdậy, rút thứ trong cơ thể ra, có chất lỏng ấm áp màu trắng chảy ra.

      Vương Hiểu Thư cũng ngồi dậy, hạ thân theođộng tác của mà co rút nhanh, chất lỏngkia chảy ra càng nhiều, bên trong bắp đùi, bụng và mặt đất đều có dấu vết của nó.

      Vương Hiểu Thư tâm tình phức tạp cúi đầu, nhìn Z, chật vật che áo dài trắng lên người.

      Z thở phào nhõm, mím môi sờ đầu , cởiáo dài trắng của mình ra che người , xoay người ôm về phía con đường khác, lúcđi còn quên dùng đáy giày mài chấtlỏng ái muội mặt đất, nơi đó trừ đất, còn lại thứ gì.

      Khi bọn Âu Dương tới đây, nơi này cóngười, chỉ còn lại khí quỷ dị và mặt đất hỗn độn.

      "Hẳn là ta đến đây." Âu Dương ngồi xổmnhìn mặt đất, "Dấu chân này. . ." chần chừ chút, dường như định kiểm tra bùn đất, lại chợt nghe tiếng hét thảm cách đó xa, là của đội viên ở lại trông Y Ninh.

      "Mau trở về!" Âu Dương lập tức đứng dậy chạy về, hoàn toàn quên còn chưa tìm được VươngHiểu Thư, đội viên khác thấy như thế, cũngnhanh chóng chạy theo, mấy người trở về nơi trú liền thấy Y Ninh vung dao về phía độiviên, ánh mắt đỏ rồi xám ngắt, hai màu sắc thay đổi, cuối cùng khôi phục tối đen, dao găm cũngđể xuống.

      Ả mê man nhìn xung quanh, kinh ngạc : "Vừa rồi tôi làm cái gì?"
      Edit: Sulli
      Chương 13

      Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm, đẩy vào phòng tắm, đưa cho áo trong màu đen có tay áo và chiếc quần jean ngắn, chờ tắm xong chân ra ngoài, cạnh cửa là đôi giày xăng đan mớitinh.

      Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình vô cùngphức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình phức tạp đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.

      Z đứng trước bàn, đem những thứ bàn bỏ vào vali xách tay, nhìn thấy trong đó là súnglục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén,đó đều là những thứ vô cùng trân quý nay. còn thấy lựa chọn những vật khác,dường như do dự, suy tư hồi lâu rồinhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìnxem mà mắt bốc lửa.

      săn sóc, chuẩn bị cho ai? phải chomẹ chứ? Trong sách vị thiên sứđại nhân nào sinh ra tiểu ca này. . . Chẳng lẽ là Y Ninh? đúng, tại hai người cònchưa liên lạc, phải là ta, kỳ quái.

      Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cũng nhận ra biểu cảm của mình chuachát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen thành lũy của , thuận tay nhét chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồiđi về phía .

      Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánhmắt của , gượng gạo : "Tôi phải , cảm ơn quần áo và giày của ."

      Z lạnh nhạt : " cần, dù sao cũng lao động chân tay để trả giá rồi."

      ". . . . ." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càngkhó coi, lạnh lùng nhìn , quay đầu bước .

      Z giữ chặt cổ tay , nhét tay cầm vali vào trongtay , mặt biểu cảm : "Bên trong nàycó đầy đủ, những thứ cần đều có." lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn sợi dây rồi đeo vào cổ , sững sờ nhìn , hắnthản nhiên , "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừngmở nhầm."

      Chuẩn, chuẩn bị cho ? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng được gì.

      " cầm cái này." Z lấy chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi , "Nhớ theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu cho dù đồ ăn đầy đủ, cũng sống lâu." Ngón tay thon dài của xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.

      Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắtngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.

      Z cũng gấp, tới cái bàn khác, lấynước và thuốc, đưa cho : "Uống , uốngxong là có thể ."

      "Đây là thuốc gì?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn viên thuốc lớn trong lòngbàn tay trắng nõn của , biết nên vui hay buồn.

      sớm biết tốt như vậy, phải là muốn làm loại thí nghiệm vô cùng tàn ác lên người chứ? Để mang theo bệnh độc tai hoạ những người khác? thực đồng tình những người đó.

      Z nhìn vẻ mặt của , xoay người ngồi xuống ghế tựa, kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, mắt lạnh nhìn , cười mà như hỏi: "Thuốc gì?" Sau đó cần trả lời, thẳng, "Đương nhiên là thuốc tránh thai."

      Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vẻ mặtkhông biết chỗ nào đúng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị nội thương.

      do dự lâu, thấy vẻ kiên định " uống đừng hòng chạy" của Z, đành phải uốngthuốc.

      Z nhìn uống thuốc, sau đó cầm hành lý rời đimà quay đầu lại, gạt tàn thuốc đứng lên,đóng mạnh ngăn tủ bên cạnh, hờn dỗi chống taytrên bàn thí nghiệm.

      Có đôi khi ngẫm lại, người độc thân đến chết nhất định là vì tính cách quái gở thích tỏ vẻ khốc, mà là vì bọn họ hiểu làm thế nàođể bày tỏ tình cảm với người trong lòng, chỉ biết lấy lòng đối phương ở góc độ vật chất, nhưng lạithiếu hiểu biết về mưu quỷ kế và những việc khác bên ngoài, muốn vuốt mông ngựa [1]lại vỗ vào đùi ngựa, là vừa bất đắc dĩ vừauất ức.

      [1] Vuốt mông ngựa: nịnh hót.

      Z xoay người tựa vào mép bàn, nhu nhu tháidương, chợt nghe chỗ cửa có động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, ngờ thấy được Vương Hiểu Thư.

      khó có thể tin nhìn , biểu đạt kinh ngạc của mình vô cùng ràng.

      Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn , tuy rằng làm nhiều việc xấu, nhưng ngay từ đầungoại trừ ép làm cái kia, chưa từng hạicô.

      Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa hắnlà người tốt, có diễm phúc nhìn thí nghiệnkhông hề có nhân tính của lần, đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ. cũng chưa từng quên người tạo ra tận thế là ai, trở về là có nguyên nhân.

      Z , nếu theo con đường đúng hướng dẫn, chết rất nhanh, tuy rằng tin , nhưng vẫn muốn hiểu biết thêm mộtchút, dù sao biết tình tiết, bây giờ nơi nào an toàn cũng cân nhắc, muốn nhìn điểmcuối là ở đâu, nếu là nơi nguy hiểm, đặthắn vào danh sách đen, như vậy cũng tính là oan uổng.

      " đừng để ý, tôi vừa rồi nghe kỹ lời của , cho nên quay về hỏi chút." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, được tự nhiên , "Điểm cuối trong phần dẫn đường là ở nơi nào? Tôi xem thấy chữ cái ở phía hình như là cái tên? Tôi hiểu."

      Z ngẩn ra, sau đó lấy tờ giấy giống như bảng kế hoạch từ bàn phía sau, trang giấy có kích thước bằng giấy A3, cầm giấy, khôngtập trung : "Là cái này."

      Ngón tay đặt ở vòng đỏ lớn tranggiấy, xung quanh vẽ đầy đường kẻ và công thức, lộn xộn khiến hoàn toàn hiểu, ngoạitrừ vài chữ cái tiếng cực ở ngoài, những kí hiệu kỳ quái còn lại biết chútgì. . .

      Haiz, chẳng lẽ chữ viết nơi này giống thế giới bình thường?!

      Z thấy vẻ mặt mù mờ của , khóe mắt giật giật, bỏ bảng kế hoạch xuống, tháo mắt kính, lấy tay xoa mắt, môi mỏng nhếch lên, nhìn nghiêngtrông giống đứa hồn nhiên, đây làlần thiếu phòng bị nhất từ khi biết tới nay.

      "Tôi nên đánh giá cao chỉ số thông minh của , có lỗi." Z đeo kính lại, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng vốn có, con ngươi đen nhánh cách thấu kính châm chọc nhìn Vương Hiểu Thư, "Trải qua phân tính chính xác của tôi, chỉ số thông minh của ngang hàng với gia súc."

      Vương Hiểu Thư sửng sốt, trừng mắt nhìn :". . . Gia súc?!"

      " hiểu sao? Ví dụ, có biết con heo ?" nhíu mày xong lời cay nghiệt, tay lại bắt đầu dùng bút đánh dấu vị trítrên tờ giấy bằng tiếng .

      "Địa đồ pháo [2], đừng có mà vũ nhục giá trị của tôi? Heo cũng có tôn nghiêm, cần bôi đen nó, biết nó nỗ lực thế nào sao?"Vương Hiểu Thư kìm nén tức giận tới bêncạnh , chăm chú nhìn bảng vẽ đánhdấu, ở vòng tròn đỏ có từ đơn tiếng , từnày biết, " ra nơi đó là Phân Tử?"

      [2] Chỉ vì cá nhân mà đánh giá cả tập thể.

      thở phào, xem ra muốn hại ,nhưng lại nhíu mày, nếu có mục đích,vậy tại sao đối với tốt như vậy? Đừng nóilà vì thích , đổi thành mi mi có tin ? người đàn ông ở trong thịt văn Mary Sue ngay cả nữ chính cũng thích, mi có thểtrông cậy vào sao?

      Z trả lời vấn đề này của , ngược lại trả lời vấn đề trước.

      nghiêng đầu nhìn , có ngụ ý : "Nếuheo nỗ lực, vậy nó phải biết nên ăn đến mức béo như vậy." Bộ dạng tốt như vậy, làm cho người ta muốn kéo bán với giá tốt lạikhông bỏ được, cảm thấy bằng lại nuôithêm rồi kiếm càng nhiều.

      Lòng Vương Hiểu Thư bây giờ rất loạn, khôngcó chút tâm tình nào mà vui đùa cùng , bốn mắt nhìn nhau, nhìn thẳng vào mắt , suy đoán mục đích của .

      hiểu, chẳng lẽ muốn làm bom thịt người? Trong nguyên tác ràngkhông Z quăng vũ khí hình người nhìnnhư bình thường lại mang theo bệnh độc siêucấp đến Phân Tử, nơi đó xem như là nơi bình ổn duy nhất tại tận thế, nhưng cũng chỉ là bị tai họa tương đối muộn mà thôi.

      Hơn nữa, lại, chuyện Z muốn bắtngười ở Lượng Tử làm thí nghiệm hình như đếnkết cục mới xảy ra, trong nguyên tác Vương bánh bao bị trúng chiêu lúc đó, tính ra chếthắn còn phải chịu phần trách nhiệm. . . Nhưng tại còn sớm, việc hoàn toànkhông giống trong nguyên tác, chẳng lẽ là vì dị số như mà tình tiết thay đổi?

      Vương Hiểu Thư tinh thần sa sút thở dài, cảmthấy đầu đau, muốn thẳng ý nghĩ củamình, cũng biết có phải mấy lần Z thỏa hiệp làm lá gan của to hơn , dù sao cônhất định phải hỏi.

      " cho tôi uống thuốc tránh thai sao? cho tôi ăn bệnh độc đáng sợ gì chứ, sau đó dùng tôi làm kí chủ mà phát tán?"

      Biểu cảm buồn bực của Z làm cho người takhông thở nổi, cắn răng : " có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi."

      ". . . . ."

      "Tôi cần thiết phải báo cho thiên hạ loạichuyện mất mặt lại ngu xuẩn này, tôi dám cam đoan toàn cầu tuyệt đối chưa từng có ai làm như vậy." Chính làm lại phí thời gian cho người tin mình, cần ,ngay cả tên Âu Dương kia cũng làm vậy, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tếbào não.

      Z nhíu mày, đè nén : "Tới bây giờ tôi chưatừng có ác ý với , yên tâm , đừng quayđầu, ai luyến tiếc , chạy nhanh ."

      Thấy phản ứng kịch liệt như thế, dù là ngườiphản ứng luôn chậm nửa nhịp như Vương Hiểu Thư cũng biết tức giận, xem ra có ác ý, chẳng lẽ hiểu lầm ? Tuy rằng lịch sử bất lương và hành vi quá đáng của làm có ấn tượng tốt, nhưng nếutùy việc mà xét . . .

      Vương Hiểu Thư cúi đầu suy tư chút, cuốicùng quyết định xin lỗi, nhưng dường như Z bị chọc tức, thấy còn muốn , trực tiếp cắt ngang: " còn muốn gì? muốn tôi mấy lần nữa? nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến , cái gì cũngkhông làm xong!?"

      . . . . .

      Vương Hiểu Thư khiếp sợ nhìn , lắp bắp : ". . . Tôi. . . Chuyện đó. . . Tôi có ý này. . ."

      "Nếu , vậy cần nữa." Z thở phào nhõm bắt mình phải tỉnh táo lại,ngoài miệng uy hiếp xong, kỳ thực trong lòng lạiđầu hàng, mong đừng .

      Nhưng vẫn rồi.

      Vương Hiểu Thư giống như sợ để mà chạy nhanh như gió, tiếng khởi động xevang bên tai Z, mặt lên vẻ kinhngạc, đơn, phẫn nộ, sa sút, sau đó lại khôi phục bình thường.

      tắt máy theo dõi , cầm chìa khóa vào tầng hầm, tuy rằng đây là lần đầu tiên muốngiữ lại người, còn khiến làm ítchuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng khôngthể trở thành toàn bộ cuộc sống của , hắncòn rất nhiều vấn đề khác.

      Nếu lần sau bọn họ gặp lại vẫn còn sống tốt, còn có thể khiến tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, như vậy đến lúc đó có thể thuyết phục mình tiếp tục ngu xuẩn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 14

      Lái xe, nghe có vẻ phong cách, thực ra mệt vôcùng, nhất là đối với kẻ mù đường.

      Vừa phải nhìn chằm chằm hướng dẫn, vừa phảinhìn đường, còn phải để ý trái phải xem có người quái dị xông tới , Vương Hiểu Thưđi bao lâu liền mệt mỏi.

      chỉnh đèn xe thành chiếu gần, chớp mắt nhìnbốn phía, hình như nơi này là trấn , banđêm tối tăm trong ánh đèn có làn sương mù mênh mông. Vương Hiểu Thư chậm dần tốc độ xe, chạy xe đến khúc rẽ, dừng đường cái.

      cầm máy dẫn đường tay, xem loại đồ chơi cao cấp này, biết tại sao trong đầu bỗng lên khuôn mặt bất bất dương [1] của Z, sợ tới mức run tay, máy dẫn đườngliền rơi xuống.

      [1] Thái độ sáng tỏ, lập lờ nước đôi.

      Vương Hiểu Thư lập tức cúi người xuống lấy,lúc ngẩng lên bỗng thấy thứ gì đó xẹt qua phíatrước. rùng mình, lập tức tắt đèn xe, kiểm trakhóa xe, xác định khóa kỹ càng, thở phàonhẹ nhõm.

      Chiếc xe này quý. . . Ừm, nhìn chữ nhân(人) giữa tay lái biết. Chạy băng băng a, đờitrước chỉ có thể nhìn mà thôi.

      Vương Hiểu Thư lấy dung dịch Z đưa trong valiđặt ở chỗ phó lái, nghĩ nghĩ rồi cất , lấy lọ lúc trước cho ra, bôi vào phần sau tai và cánh tay, vừa bôi vừa cảnh giác nhìn ban đêm tối tăm phía ngoài xe, như thế này mẹ nó làmsao có thể yên tâm ngủ chứ? Nếu biết thế thìban ngày mới !

      Vương Hiểu Thư phiền chán đóng nắp chai lại,cất vào trong vali, thuận tay cầm túi bánhquy, vừa ăn vừa nhìn xung quanh.

      Khoảng 20 phút sau, bánh quy cũng ăn xong, xung quanh có gì khác thường. Vương Hiểu Thư dần dần thả lỏng cảnh giác, nắm chặt gói bánh bích quy, do dự chút, quyết địnhsáng hôm sau mới vứt .

      Nhìn đồng hồ xe, hơn hai giờ đêm, lúcnày chính là thời khắc zombie ra khỏi lồng hấpở trong phim a, vì sao cảm thấy rất sợ hãi. . . Lúc trước ở cùng Z cũng cảm thấy.

      Ừm, cũng đúng, Z là người tạo ra zombie, cũng được tính là cha của chúng nó, theo cần gì phải sợ hãi? Ngẫm lại những gì có đượchiện giờ đều là Z cho , Vương Hiểu Thư liềnan tâm ít.

      Tuy rằng an tâm, nhưng lại thể nàongủ được. Vương Hiểu Thư nhàm chán lau màn hình máy hướng dẫn, nghịch lộ tuyến giống nhưchém hoa quả, muốn nhìn xem gần đây có địaphương thích hợp nào để đặt chân, cũng biết có phải cẩn thận ấn vào cái gì haykhông, hình ảnh lộ tuyến đột nhiên biến mất, chỉcòn lại màn đen.

      Tắt rồi!?

      Vương Hiểu Thư vội vàng nhìn về chỗ nguồnđiện, vẫn còn sáng, máy chưa tắt, chẳng lẽ chếtmáy?

      định tắt máy rồi bật lại thử xem, chợtnghe có tiếng người gõ cửa sổ xe, ngẩng đầu lên bỗng thấy gương mặt xấu xí đầy máu, lập tức hét lên, lùi về phía sau.

      Xe bịt rất kín, dung dịch người truyền ra, cho nên zombie vây tới cũng có thể lí giải. . . Nhưng muốn dưới tình huống này mở cửa sổ "hun" chúng nó, khó khăn quá phải. ..

      Vương Hiểu Thư vừa ngây người lát, sốlượng zombie nhanh chóng gia tăng, nhanhchóng tỉnh táo lại, nhấn ga khởi động xe, mộtzombie chậm rì rì ở mặt trước xe bị đánh bay, máu thịt bắn tung tóe đầy kính xe, Vương Hiểu Thư nắm chặt tay lại, nhìn phía trước rời mắt, ngừng tăng tốc, bỏ xa đám khủng bốkia.

      Nhưng mà. . . Hình như nhầm hướng rồi, phía trước và mặt sau đều giống nhau. . .

      Thời điểm này vẫn là tự trách mình, thủ tiện! Aibảo mi thủ tiện chạm loạn! Nghèo khổ cần dùng đồ công nghệ cao nữa!

      Vương Hiểu Thư quay đầu lại, đèn xe bị máuđen nhiễm bẩn, ánh sáng yếu chút, đường cảm thấy khó khăn, bánh xe hình như nghiền qua thi thể, cảm giác này điện ảnh 3D thể sánh kịp, ngay cả resident evil cũng bằng.

      Bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, nhất định phải nghĩ biện pháp.

      Vương Hiểu Thư thở dài, nhếch môi xoay vô lăng, kéo khoảng cách ra xa nơi nguy hiểm, sauđó kiểm tra máy hướng dẫn.

      ấn cái núi ở giữa, muốn tắt máy, nhưng sau khi ấn xong máy hướng dẫn lại có phảnứng gì.

      sửng sốt, mờ mịt ấn tiếp vài lần, vẫn khôngcó phản ứng.

      Xong rồi, Vương Hiểu Thư tuyệt vọng, nhưng rất nhanh liền kinh ngạc mở to hai mắt —— máy hướng dẫn tối như mực có phản ứng bỗng phát sáng, bóng dáng cao gầy màutrắng quay về phía , cảm giác như vừa nhìn thấy ngọn hải đăng to lớn.

      Được rồi, tuy ngọn hải đăng này cách xa, nhưng vẫn sáng ngời! bát ngát!

      "Z!!!" Vương Hiểu Thư cao giọng gọi tên , biểu cảm tràn ngập chờ mong làm giáo sư trong webcam bên kia vui vẻ.

      Biểu cảm trầm của Z dịu rất nhiều, lịch sựtao nhã đẩy mắt kính, ra vẻ xót thương :"Thế nào, hối hận rồi hả? Bây giờ còn. . ."

      "Mau nghĩ biện pháp giúp tôi! Làm thế nào để máy hướng dẫn lên hình ảnh lộ tuyến? Tôi bị zombie vây quanh, trước có mai phục sau có truy binh, rốt cuộc nên về phía nào? theo con đường hẳn là có việc gì? Dù sao là cha của bọn nó a!" Tốt lắm! Có hồiâm! Vương Hiểu Thư đợi Z xong liền ngắt lời , ngừng về tình cảnh tại và mong muốn của mình cho .

      Z vô cùng tin tưởng, Vương Hiểu Thư tuyệt đối là người dù chết cũng muốn tránh thoát mà luôn đau khổ tìm kiếm và chờ đợi suốt 28 năm qua!

      "Xe được cải trang rồi, bằng vào năng lực tại của bệnh độc, cho dù có hơn ngànzombie vây quanh cũng sao, khóakỹ, ngoan ngoãn ngồi bên trong, đợi bọn chơi rồi rời là được." Z bình tĩnh , ngồitrên ghế dựa, chờ Vương Hiểu Thư nổi giận vànguyền rủa, nhưng bên kia lại yên lặng ngoài ýmuốn.

      "?" Z nghi hoặc nhìn về phía màn hình máytính, bên kia đen kịt?! phải chứ? Bằngvào chỉ số thông minh của ấy mà cũng tìmđược biện pháp? Xem ra ấy cũng quá ngốc. . .

      "Xin lỗi, vừa cái gì? Tôi vội trốn bọn họ nên ngồi đè lên máy hướng dẫn rồi!"

      Khoảng 5 phút sau, giọng Vương Hiểu Thư từ màn hình tối đen truyền đến, sau đó màn hình sáng lên, khuôn mặt nhắn phờ phạc cỡ lòng bàn tay của xuất trước mắt .

      Z mặt biểu cảm phát trình tự thao tác bậtlộ trình, ra vẻ đạo mạo : "Xe rất chắc chắn, cần lo lắng zombie có thể đụng tới , nhìn bọn chúng là được, chờ bọnchúng mệt rồi ."

      "Nằm máng, zombie mà cũng mệt sao!? Đùa à!?" Vương Hiểu Thư vẻ mặt vặn vẹo chất vấn.

      . . . Nhan Nghệ đế. [2]

      [2] Chỉ nhân vật có bộ mặt vô cùng vặn vẹo, thậm chí biến hình.

      Z im lặng năm giây, dùng khẩu khí cam chịu số phận : "Bên phải tay lái có cái nút màu đen, cẩn thận tìm xem, ấn vào là được."

      Vương Hiểu Thư gật gật đầu, chạm vào nơi mà , quả nhiên có cái nút: "Giấu kín như vậy là sợ tôi tìm được sao." cúi đầu thào tự , Z ở bên kia nghe được, khóe mắtgiật giật, nhưng phát , bởi vì bịbộ dáng chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng nhưchuột thấy mèo của đám zombie dọa đến.

      ". . . Nằm máng, thể nhìn thẳng, cho dù trồng đầy đậu cũng thấy zombiechạy nhanh như vậy." Vương Hiểu Thư kinhthán nhìn bốn phía sáng như ban ngày, ánh sángnày giống với ánh nắng ban ngày, có mộtchút màu xanh, giống như pha thêm vào thứ gì đó, cúi đầu nhìn vào màn hình máy hướngdẫn, với Z vẫn ngồi với vẻ siêu cấp lịch ở bên kia, "Cám ơn, như vậy xin hỏi thế nào đểquay về hình ảnh hướng dẫn?"

      Thấy qua qua cầu rút ván, nhưng chưa từng thấyai qua cầu rút ván đúng lý hợp tình đến nhưvậy!

      Kiềm chế, kiềm chế. Được rồi. Z hít sâu mộtcái, ôn hòa mỉm cười : " tắt thế nào bật lại như vậy."

      Vương Hiểu Thư còn lời gì để : "Nếutôi biết bật hình ảnh thế nào còn phải hỏi sao?"

      "Cái này thể trách tôi, cũng phảitôi tắt của , ai biết được có cố ý làm bộkhông biết hay ?" Z nhanh chóng xongcâu đó, chỉ thấy sắc mặt Vương Hiểu Thư trởnên kỳ quái, nhíu mày, nghĩ rằng có phảikhông nên những lời này hay ? Có phải là lắm miệng hay ? Lời này giống như có ý tứ ám chỉ? Được rồi, quả có ý tứ đó.

      Vương Hiểu Thư bị hiểu gì, im lặng lúc, nghiêm túc : "Có chuyện gì chúng ta có thể đợi sau được ? Đểtôi rời khỏi nơi này trước , tôi biết phải người lãnh huyết vô tình." Đưa ra cầu trước, tâng bốc tới mức cao nhất, đa số đềuđược đáp lại, loại phương pháp này dùng người tên đàn ông nào cũng đúng, Z là đàn ông sao? Là! Cho nên cũng ngoại lệ.

      Z dường như rất vừa ý với câu sau của , cònphụ họa câu: "Đương nhiên, tuy rằng tôikhông lương thiện và nhẫn nại như vậy, nhưng cũng tới mức máu lạnh."

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư tỏ vẻ giữ nguyên ýkiến của , dù sao đám zombie với bộ mặt dữtợn vừa rồi cũng phải vừa sinh ra làmzombie.

      "Ấn vào cái nút giữa hàng số mười, cách hai giây ấn vào nút số mười và số chín." Z chocô biện pháp.

      Vương Hiểu Thư hiểu ra, gật đầu: "A, chín cạn sâu, tôi biết, hiểu biết nhiều."

      ". . . . ." Z đặt tay lên con chuột, tay kia gõ vài cái lên bàn phím, hình ảnh lập tức truyền vềmàn hình theo dõi trong phòng thí nghiệm,Vương Hiểu Thư bên này cần ấn nữa, hắnđã truyền hình ảnh hướng dẫn tới cho rồi.

      " là. . ." Vương Hiểu Thư nghẹn lời, ràng cũng ngờ, đường lập tức truyềntới màn hình phía trước , chăm chú theomột đường , đường qua Mạch Tử, đồng lúa, ngô, cao lương, thẳng đến trạmthu phí đường quốc lộ, mà lúc này, hơnbốn giờ sáng.

      Mặt trời nhô lên phía chân trời, mí mắt của Vương Hiểu Thư đánh nhau, mệt mỏidừng xe bên đường, kiểm tra cửa sổ xe và khóaxe, sau khi xác định an toàn liền leo về ghế sau, lấy chăn che kín đầu rồi ngủ bù. Kỳ thực vẫn yên tâm, cho nên ngủ cũng sâu, xung quanh có động tĩnh là có thể đánh thức , đám quần chúng chân tướng vâyxem nhờ vậy mới đánh thức được người vừa ngủ lâu như .

      Vương Hiểu Thư ngủ bỗng cảm giác xe rung lên, dường như có người động tay động chân, vội vàng bò dậy, đề phòng nhìn phía bên ngoài, cũng phát zombie, ngược lại thấy khuôn mặt nhe răng trợn mắt.

      . . . Cướp này nọ cũng cần trắng trợn nhưvậy chứ? còn ở đây mà cũng dám đến?

      Phát là nhân loại, Vương Hiểu Thư sẽkhông sợ, bò lên chỗ điều khiển, lẳng lặng nhìn năm người bên ngoài ngạc nhiên nhìnmình, mở ra máy hướng dẫn, chữ Z rồngbay phượng múa màu đen lên, hình ảnh động kết thúc.

      "Hoan nghênh sử dụng." Tiếng điện tử cứngnhắc có phần giống Z, nhưng cũng quá giống.

      Vương Hiểu Thư điều chỉnh tư thế ngồi, khôngthèm để ý đám người dường như thươnglượng gì đó, đạp chân ga muốn rời . Người đànông vừa rồi nhe răng trợn mắt, nay khôi phục bình thường vội vàng gõ cửa sổ xe, hà hơi viếtmấy từ đơn cửa sổ.

      "Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra tiếng nghi vấn, chẳng lẽ những người này ra khỏi Phân Tử? nhìn máy hướng dẫn, bản đồ biểu hiệnnơi này cách Phân Tử xa, ngờ cômơ mơ màng màng hai giờ mà chạy xa như vậy,xem ra đường có xe chạy thích,nhớ năm đó ở Bắc Kinh. . . Quên , vừa nhắctới là muốn rơi nước mắt, tại cho dù bị thu bằng lái cũng muốn về nhà.

      Vương Hiểu Thư hồi tưởng lại "chín cạn mộtsâu" theo như lời của Z tối qua, tắt hình ảnh ,lẳng lặng chờ xuất , ngẩn ngơ chútrồi phục hồi tinh thần, còn sớm a, có lẽ còn chưa thức dậy.

      định bật lại, liền thấy chiếc chăn trắng xuất màn hình, sau đó hình ảnh chớp lên, rèm cửa sổ bị kéo ra, áng sáng lờ mờnay sáng ngời, Z đầu tóc đen rối ngồi dậy, bả vai trắng nõn lộ ra khỏi chăn, điển hình thoáty có thịt mặc quần áo gầy, cả người tảnra áp suất thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, giọng khàn khàn đè nén: "Vương Hiểu Thư, có biết người lần trước quấy rầy tôi ngủ tại ở đâu ?"

      Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hình ảnh có lực sát thương ngang với Hishoka [3] tắm rửa nàyhấp dẫn, đám người của căn cứ Phân Tử ngoàixe đều bị quăng ra sau đầu, nhìn chằm chằm vẻ “Ngày tỏ vẻ giỏi giang quá mệt mỏi, buổi tối ngủ là thích nhất” của Z, trái tim run rẩynói: “Ở, ở đâu?”

      [3] Hình ảnh


      "Ha ha ~" Z cười khẽ, "Đừng nóng vội, biết nhanh thôi."

      . . . Lịch sử đau thương cho chúng ta biết,chọc ai cũng được, nhưng chớ chọc đại ma vương vừa rời giường!
      hj..hj..vậy là lại có truyện để đọc tiếp!
      Thanks nàng nha!
      Chị dây vào là chị tjêu rồi!
      Kiểu j cũng bị túm lại cho mà xem! Trăm phần trăm trốn cũng k xong chắc chắn bị buộc kè kè bên rồi!
      Thế là an toàn nhất k sợ zombie còn j! Như bạn , chúng ta chứng kiến ls đau thương của chj!
      nàng sulli nhất *chụt...chụt...chụt*



      (thấy hay mà k thanks cho editor phát

      ..................... ..........jả tạo) Edit: Sulli
      Chương 15

      Z khỏa thân xốc chăn lên, từ nhìn xuống màn hình máy tính, Vương Hiểu Thư kinh ngạcnhìn chiếc cằm nhọn xinh đẹp của , ánh mắttừ cổ chuyển xuống ngực, khi nhìn thấy hai hạt đậu bắt đầu chớp mắt liên tục.

      "Số lượng phim mà tôi từng xem qua khôngnhiều lắm, trong đó có bộ mà tôi thích, diễn viên chính tên là Anthony Hopkins, có biếttên bộ phim này là gì ?" Z dịu dàng hỏi, để ý Vương Hiểu Thư ở bên kia mặtđỏ tai hồng.

      Vương Hiểu Thư hoàn toàn quên mình tìm hắnđể làm gì, theo bản năng trả lời: " im lặng của bầy cừu?"

      "Đúng rồi." Z cười lạnh, "Vậy hẳn là biết kết cục của mình rồi."

      ". . . Đừng vậy mà Z, tôi tìm có chính ."Vương Hiểu Thư lúc này vô cùng cảm tạ đám người bên ngoài gào khóc thảm thiết nhằm thuhút chú ý của , nếu có bọn họ ở đây, liền thể sang chuyện khác rồi. . .

      Đợi chút, hình như đúng trọng điểm, chính đề nên hỏi cái này mới đúng. . .

      " xem, những người này có biết ? Hình như bọn họ là Phân Tử, giúp tôi xác nhận chút?" Vương Hiểu Thư nhanh chóng chuyển màn hình về phía ngoài cửa sổ xe, Z hơi sửng sốt, lập tức kéo chăn che kín cả người mình, chỉ còn lại đôi mắt gần như nhìn thấy sau tóc mái đen dài.

      Vương Hiểu Thư nghe thấy Z sẵng giọng : " quay màn hình lại cho tôi. . ."

      Vương Hiểu Thư nghe lời , nhưng lúc quaylại thấy gì màn hình, chỉ còn mộtmàu tối đen.

      "Z?" gọi tiếng, nhưng cótiếng trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ngoài xe, do dự có nên mở cửa hay , bên kia giọng Z vang lên, "Người châu Á trônggiống như Vladimir Vladimirovich Putin là con trai của thống đốc Phân Tử, tên là YusukeMiyazaki. Tôi nghĩ nên cùng bọn họ,bởi vì thứ mang theo nếu bị họ nhìn thấy. . . Ha ha."

      Đây là lần thứ hai cười "ha ha" với , có cảm giác có việc tốt xảy ra. . .

      Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn tổ hợp nămngười thương lượng đối sách, thấy bọn họ chú ý trong xe, liền xoay người cầm valiở ghế lái phụ lại, sau khi đắn đo suy nghĩ, mở vali ra, ném mấy thứ linh tinh sang bên, cất dược vật che giấu và súng lục vào trong người,chỉnh lại quần áo rồi mở khóa xe ra.

      "Cám ơn nhắc nhở, có thể ngủ tiếp, chúc làm mộng xuân." Vương Hiểu Thư lật úp máy hướng dẫn lại rồi ngồi đè lên, Z bên kiakhông nhìn thấy hình ảnh, nhưng còn chưatắt, cho nên có thể nghe thấy tiếng .

      Chỉ nghe thấy tiếng mở cửa sổ xe, cất cao giọng : "Chào mọi người, xin lỗi vì tại mới trả lời, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, bị vâytrong trạng thái mộng du, mọi người tìm tôi có việc gì ?"

      Tay cầm thắt lưng của Z run chút, tóc mái mềm mại che trước mắt, mím môi suy tư hồi, chân giẫm sàn trắng nhiễm hạt bụi , nghe đối thoạitruyền tới từ đầu kia máy hướng dẫn.

      "Xin chào." Trả lời Vương Hiểu Thư là ngườilãnh đạo của năm người này, cũng chính là con trai của thống đốc Phân Tử - Yusuke Miyazaki, giống như hề hoài nghi dối, giải thích, "Là như vậy, chúng tôilà người bên trong căn cứ Phân Tử, ngày hômqua lúc ra ngoài cẩn thận lạc mất đại độingũ, lúc thấy chiếc xe này cho rằng bên trong có người, vậy nên có hơi thất lễ, hi vọng bỏ qua."

      " sao cả." Vương Hiểu Thư lắc đầu. "Anhcòn chưa xong?"

      ràng đến hai mươi tuổi, lại có khuôn mặt chữ bát (八) như của Vladimir Putin đại đế, Yusuke Miyazaki hơi chần chừ chút, thành khẩn : "Đúng vậy, nếu tiểu thư để ý, chúng ta có thể cùng được ? Nếu có xe, chúng ta có thể về Phân Tử trước khi trời tối, nơi đó mới là an toàn nhất."

      Vương Hiểu Thư vội đáp lại, nhănmày suy nghĩ, Yusuke Miyazaki cho rằng đồng ý, cảm thấy năm người theo thìhơi nhiều, tuy là xe việt dã như muốn nhét nămngười đàn ông vào cũng khó, vì thế cắn răngnói: "Như vậy , chỉ cần hợp tác cùng chúng tôi, sau khi đến căn cứ Phân Tử, chúng ta nhất định đối đãi tiểu thư như khách quý!"

      "Hả?" Vương Hiểu Thư nhíu mày, cảm thấy hứng thú, " chuyện giữ lời?"

      "Đương nhiên!" Yusuke Miyazaki nghiêm túcnói, " dám giấu giếm, thực ra tôi là con trai thống đốc Tsugini Miyazaki của Phân Tử,tuy rằng tin nhưng những gì tôi nóiđều là , bọn họ có thể làm chứng."

      Bốn người đứng sau Yusuke Miyazaki lập tức phụ họa gật đầu, biểu cảm trấn định khí thế bứcngười, nhóm người tinh này mà cũng lạc đường? mới lạ. Vương Hiểu Thư nhìn bọnhọ, liền nhớ tới Tsugini Miyazaki.

      nhớ mang máng, Tsugini Miyazaki trongnguyên tác là người đàn ông trung niên tuổi lớnnhất có quan hệ với Y Ninh, bởi vì thân là thống đốc, thành công cướp danh ngạch vốn thuộcvề con , năm mươi tuổi gia nhập hậu cung của Y Ninh. . . Đương nhiên, sau khi gặp Z, tất cả hậu cung mà Y Ninh sở hữu đều biến thành mây bay, tuy rằng cuối cùng ả thể bắtđược Z.

      Nhưng mà, cái tên của vị thống đốc này làm cho người ta thể nhìn thẳng, cũng khôngcảm thấy người Nhật Bản có gì tốt, thânở tận thế quan trọng quốc tịch, hơn nữa ở trong thịt văn tận thế Mary Sue sách quốc ngữvà ngữ ở nơi nào cũng thông dụng, khôngkhác gì bật cheat, cần lo lắng ngôn ngữ thông, nhưng. . . Tsugini Miyazaki thìkhông liên quan gì chứ? Cảm thấy như luônquên điều gì đó.

      Z thấy Vương Hiểu Thư luôn im lặng, sau khi phân tích tự nhận định là muốn đồng ý, lập tức hạ giọng cảnh cáo, " được đáp ứng , và bọn họ vĩnh viễn có khả năng trở thành cùng loại người, cho nên đừnghướng tới cái gọi là chân thiện mỹ nữa, lập tức. . ."

      "Lên xe , phía trước chỉ có thể ngồi mộtngười, để Miyazaki tiên sinh lên , chỉ đườngcho tôi luôn. Bốn người khác ngồi ở mặt sau hếtđi." Vương Hiểu Thư sắp xếp người của PhânTử lên xe, hoàn toàn đếm xỉa tới lời của Z vang lên từ dưới mông mình.

      Hướng tới chân thiện mỹ? hoàn toàn khôngcần hướng tới, có sẵn rồi!

      Z cảm thấy quan hệ giữa và Vương Hiểu Thư giống như tiến vào khu vực đầy địa lôi, tới đâu cũng có thể nổ tung, có cách nào ở chung hòa bình. cũng nhiềulời, so với công phu ngoài miệng, năng lực ra taycủa càng mạnh.

      Z cúi người mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, ngăn kéo tủ này nhìn từ bên ngoài bình thường, nhưng bên trong là máy tính công nghệcao, được mở ra bằng vân tay. Z ấn ngón trỏ xuống, mở khóa lấy bộ ống kim và những lọ thuốc được gói kín bên trong, khóe miệng nhếchlên.

      Vương Hiểu Thư vừa lái xe theo hướng Yusuke Miyazaki chỉ vừa nghĩ, Z có phải tắt hình ảnh rồi ? tại làm gì? tức giận bởi vì lời vừa rồi của chứ?Nhưng tức giận tức giận, dù sao tại cũngkhông cần máy móc hướng dẫn, có người rồi. . .Nhưng mà, vì sao cảm thấy bất an yên.

      ". . . Ừm, vị tiểu thư này, xin thứ cho tôi lắmmiệng, nhưng tôi phải nhắc nhở , lại nhầm đường rồi." Khóe miệng Yusuke Miyazakigiật giật, lễ phép .

      Vương Hiểu Thư chậc lưỡi, nghĩ đến tênbiến thái kia nữa, vô cùng chuyên chú lái xe.

      Tuy rằng lúc trước máy hướng dẫn cho thấy xe tiến vào khu vực Phân Tử, nhưng khoảngcách thực tế còn xa, Vương Hiểu Thư cùng nămngười của Phân Tử cả ngày, thẳng đến gần năm giờ chiều mới thấy ngọn hải đăng của Phân Tử ở xa xa. thở phào, mệt mỏi chốngeo.

      Bốn người đàn ông ngồi chen lách ở mặt sau xe cũng tốt hơn Vương Hiểu Thư bao nhiêu,bọn họ hít vào nhiều mà thở ra ít, nhưng vì ngại có Yusuke Miyazaki ở đây mà dámnói gì. Bọn họ từng chủ động cầu lái xe, nhưng bị Vương Hiểu Thư cự tuyệt, lí do là muốn chen chúc cùng ba người đàn ông.Yusuke Miyazaki tỏ vẻ có thể nhường chỗ ghế lái phụ, nhưng Vương Hiểu Thư vẫn khôngnhúc nhích như trước.

      Có thể cho mi mới là lạ, phía dưới mông là Z. . ., là máy hướng dẫn của Z, ngộ nhỡ bật hình ảnh lên, bị bọn họ nhìn thấy phảilà xong rồi? Hơn nữa tại tận thế, bảo trì nguồnđiện là nan đề vô cùng lớn, huống chi là đồcông nghệ cao như vậy? Bị phát có khi coi như thịt gà mất.

      Vương Hiểu Thư uể oải nhìn chằm chằm đườngphía trước, mí mắt ngừng đánh nhau, mệt nhọc điều khiển, kết quả lại nhầm đường mấy lần, quẹo tới quẹo lui khiến đầu choáng váng, mơ màng nhìn phía trước, bỗng nhiên thấy chiếc xe việt dã land rover màu xám bạc chặn ngang phía trước.

      "Hả?" Vương Hiểu Thư tin dụi dụi mắt,lại nhìn chiếc xe vẫn đứng ở trước.

      khỏi nhìn về phía Yusuke Miyazaki ởghế lái phụ, Yusuke Miyazaki im lặng suy nghĩ, xem ra chỉ mình thấy nó.

      "Dừng xe trước." Yusuke Miyazaki thận trọngnói. "Chiếc xe kia trông mới, ở đây phù hợp, con đường này chúng ta từngđi qua, vốn có gì cả."

      "Có phải là người của căn cứ tìm các ?" Vương Hiểu Thư suy đoán.

      ". . ." Yusuke Miyazaki , "Xe cao cấplại bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, ở nơi này vô cùng trân quý, bọn họ ra ngoài loạixe quý giá như vậy."

      "Ừm." Vương Hiểu Thư sờ sờ mũi, "Xin lỗi, tôilà người biết thưởng thức."

      " sao cả, tôi ngại giải thích thêmcho ." Yusuke Miyazaki cười, "Còn chưa hỏitên đâu, tiểu thư có thể với tôi sao? có thể gọi tôi là Yusuke."

      Nghẹn lâu như vậy rốt cuộc nhịn đượcmà hỏi a, xem ra cũng chỉ như vậy, Vương HiểuThư ăn ngay : "Tôi tới từ căn cứ Lượng Tử, tôi họ Vương, tên Vương Hiểu Thư, tại lựa chọn cùng tôi nữa cũng muộn."

      Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng lại chút, sauđó cười : " , Phân Tử luôn luôn tranh đời, chỉ cầu mọi người trong căn cứ có thể sống an ổn, có dã tâm, kết thù kết oán với căn cứ khác, cho nên VươngHiểu Thư có thể an tâm đến làm khách."

      Lời này cũng biết, nếu ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi chim bay qua này. . .

      là chim bay qua cũng quá,hoàn cảnh ở Phân Tử rất tệ, còn bằngLượng Tử, cỏ cây khô héo, đồ ăn nguồn nướcđều thiếu, khí cũng kém, so với Bắc Kinh PM2.5 còn làm người ta gấp đến phát điên hơn, đây cũng là lí do vì sao bọn họ phải xa để tìm đồ ăn.

      Trong căn cứ Phân Tử thể trồng cây nông nghiệp, khí và đất đều có độc tính, người Phân Tử trong thời gian dài như vậy cũng chỉ nghiên cứu chế tạo được huyết thanh chốngcự độc tính, cũng trồng trọt được để tựcấp tự túc.

      Mà hết thảy việc này là ân hưởng đặc biệt mà Z ban cho bọn họ. . . Cho nên bọn họ đối với Z cóthể là. . . Hận thấu xương.

      , hận thấu xương chính là khinh thường, Z ở trong mắt người Phân Tử, chính làngười do thái trong mắt đảng quốc xã.

      Nghe trước khi bệnh độc bùng nổ, phòng thí nghiệm của Z từng ở trong khu Phân Tử. Sau khi bệnh độc bùng nổ, Z trực tiếp làm nổ phòng thí nghiệm này rồi nghênh ngang rời . Nhưng tuyhắn rồi, ác mộng để lại cũng chỉ mớibắt đầu.

      Dư uy của bom Z đặc chế vẫn chưa biến mất,hiệu quả cụ thể có thể so với đạn hạt nhân,chẳng qua bị bom phóng xạ này chỉ có loạiphản ứng, đó là đột biến gien, nhân loại nhanh chóng biến thành zombie.

      Sau khi dừng xe, Yusuke Miyazaki vẻ mặt ngưng trọng xuống xe, bốn người ngồi chen láchphía sau xe giống như được cứu vớt mà nhanhchóng chạy xuống, bên trong xe nay chỉ cònmình Vương Hiểu Thư.

      Vương Hiểu Thư thừa dịp bọn họ ở đây, cầm máy hướng dẫn dưới mông lên, phát hiệnhình ảnh quay về phần lộ tuyến, khôngnói cảm giác trong lòng là gì, nhàng thởra, đồng thời cũng hơi thất vọng. nhét máyhướng dẫn vào phần rãnh phía dưới chỗ tay lái,tìm từ đống thuốc mà Z chuẩn bị cho mình, quả nhiên thấy thuốc bao con nhộng có công hiệu phóng xạ để đề phòng mật thám.

      Bao con nhộng a. . . Vương Hiểu Thư mở nắpra, cầm lấy bình nước cạnh valli, nhíu mày uốngmột viên.

      cất bình nước , thờ ơ nhìn về phía trước,nhưng sau cái nhìn này cũng thể rời mắtđược nữa.

      hoảng sợ nhìn người tới vừa vừa cườivới đám Yusuke Miyazaki, cằm như muốn rớtxuống đất.

      . . . Đây là muốn làm gì? Z tại sao xuất ở đây? Áo dài trắng của đâu? Để ở đâu rồi hả? đúng là ỷ vào việc chưa từng có ai thấygương mặt chân chính của mình mà kiêng nể gì!

      Z từ từ tới xe Benz cùng Yusuke Miyazaki,mỉm cười híp mắt nhìn Vương Hiểu Thư ở trongxe, tuy tươi cười hớn hở trông vô cùng đẹpmắt, ngay cả tóc mái chắn mắt cũng được vuốtsang bên, nhưng Z mặc áo dài trắng,khoác áo màu trà bên ngoài áo sơ mi ca rô. . . Nhìn thế nào cũng phù hợp thẩm mỹ củacô.

      quả nhiên vẫn hợp với áo dài trắng cấm dụcmà biến thái hơn, tự nhiên vặn vẹo thành hìnhtượng đàng hoàng là muốn chơi trò gì?

      "Vương Hiểu Thư, may quá, chúng ta có hai chiếc xe, vị tiên sinh này cũng là người lạcđường!" Yusuke Miyazaki vô cùng thành thạogiới thiệu Z, "Đúng rồi, tiên sinh tên là gì? Mọingười giới thiệu chút , tên của chúng tôianh biết rồi, vị này là Vương Hiểu ThưVương tiểu thư."

      . . . cơ trí a, tốn bao nhiêu thời gianđã biết tên mọi người rồi, lại là dưới tình huống lộ ra tin tức của bản thân.

      Vương Hiểu Thư bị ép bất đắc dĩ, cách cửa sổ xe tươi cười hòa ái dễ gần với Z, Z gật đầu xem như đáp lại , sau đó thấp giọng : "Tênchính là danh hiệu, đáng nhắc đến, huống chi nó khiến tôi nhớ tới quá khứ hoàn mỹ, cho nên, nếu nhất định muốnxưng hô với tôi, vậy gọi tôi là giáo sư."

      Yusuke Miyazaki ngớ ra, bỗng tưởng tượng vị giáo sư trẻ tuổi tuấn lãng thân hình gầy yếu nàybi kịch mất thân nhân khi bệnh độc bùng nổ như thế nào, độc chống lại phóng xạ tra tấnnhư thế nào, mạo hiểm tránh thoát zombie đuổi bắt như thế nào. . . Ánh mắt nhìn Z lập tứcthay đổi, kính nể : "Được, giáo sư, thành vấn đề, giáo sư!"

      ". . . . ." Vương Hiểu Thư khỏi cảm thấy đau buồn.

      Haiz, có bệnh ràng là thế giới này, vậy màuống thuốc lại luôn là .
      caoduong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 16

      Người Phân Tử hoàn toàn cho rằng Z là chúacứu thế, sau khi biết Z "hiểu sơ" phương phápgiảm bớt độc tính trong thổ nhưỡng và khí, Yusuke Miyazaki đối đãi với giống nhưphụ nữ có thai, chỉ cần ánh mắt bất mãncủa liền đuổi bốn người hầu kia ngay lậptức, tới chỗ xe land rover xám bạc, nghe ra dụng ý trong lời của Z mà leo lên chiếc xe kia, trước dẫn đường.

      Cho nên, tại Vương Hiểu Thư và Z ở trêncùng xe, lái xe vẫn là Vương Hiểu Thư,nhưng người ngồi ở ghế lái phụ từ thánh phụ IQ thấp Yusuke Miyazaki đổi thành ma vươngIQ cao Z.

      Vương Hiểu Thư cứng ngắc cầm tay lái, khôngcó thời khắc nào so với tại làm chờmong đến thế, chỉ muốn chạy nhanh đếnPhân Tử.

      Z thản nhiên nhìn , cũng vạch trần,dương dương tự đắc ngồi ở ghế lái phụ, hai tay ôm ngực, nhắm mắt ngủ.

      Vương Hiểu Thư nghiêng đầu nhìn , đôi mắtsau phiến kính nhắm lại, lông mi như cánh quạt run run theo hô hấp của , thường thường cọ vào mắt kính.

      Haiz, tiểu khốn khiếp [1], phải làngười.

      [1] Vương bát đản: thằng khốn nạn.

      Vương Hiểu Thư thở dài, chấp nhận số phận. hết sức chăm chú nhìn chiếc xe land rover xám bạc chạy phía trước, thất thần giống như lúc chở đám người Yusuke Miyazaki nữa, dám cam đoan nếu nhầm, vị bên cạnh tuyệt đối đả kích nặng nề.

      Cứ như vậy, dưới im lặng ăn ý của hai bên, nhóm bảy người coi như là hòa hợp, tớicăn cứ Phân Tử trước khi trời tối.

      Quá trình tiến vào căn cứ rắc rối, phải quarất nhiều cửa kiểm tra mới có thể xác nhận có cảm nhiễm bệnh độc hay , Vương Hiểu Thư và năm người Phân Tử thuận lợi thông quakiểm tra, lúc đến phiên Z, máy kiểm tra có phảnứng rất .

      . . . Sao lại thế này?

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn Z lạnh lùng đứng ở đó, giải thích cũng rời , bình tĩnh đến mức khiến những người đó phảilàm làm lại nhiều lần, gần như cho rằngngười trước mặt là zombie giả trang.

      Nhưng mà sao, tuy rằng quá trình mấy tốt đẹp, nhưng cuối cùng Z vẫn được cho là an toàn, qua cửa lớn của căn cứ Phân Tử.

      Đợi chút, vì sao lại cảm thấy thông qua kiểm tra là tốt? ràng phải nhốt ở ngoài mới là tốt nhất!

      Quả nhiên. . . cảm thấy có chỗ nào đúng rồi. . . Vẻ mặt Vương Hiểu Thư bắt đầu trởnên ngỡ ngàng.

      Căn cứ Phân Tử là tòa thành quálớn, có lẽ chỉ bằng phần tám Lượng Tử, xe đạp nửa giờ là hết vòng, cho nên ngườinơi này đều biết nhau, hai người xa lạ tới đây, khó tránh khỏi bị người khác chú ý.

      "Miyazaki tiên sinh trở lại." lão giả ănmặc vô cùng lịch hơi cúi đầu về phía Yusuke Miyazaki, nho nhã lễ độ , "Có số việc cần báo với ngài, đại đội ngũ bị phân tán trênđường trở về cứu bị thương, trải qua kiểm tra, này bị nhiễm bệnhđộc H+."

      Z cười lạnh, gì, nhưng trong mắt có thâm ý.

      Yusuke Miyazaki gật đầu, : "Được, sắp xếpchỗ ở cho ấy , nếu ấy muốn rời khỏi để ấy , rời hoan nghênh ấy ở lại làm khách."

      "Được, Miyazaki tiên sinh." Lão giả nhìn VươngHiểu Thư và Z, hơi ngẩn ra, như có suy nghĩ.

      "Còn có chuyện gì sao?" Yusuke Miyazaki , "Nếu tôi cùng bằng hữu gặp cha,sau đó để bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, dọctheo đường mệt nhọc, ngày mai giáo sưcòn muốn giúp chúng ta kiểm tra độc tính củathổ nhưỡng và khí."

      "Giáo sư?" Lão giả sững sờ hỏi.

      "Đúng vậy." Yusuke Miyazaki cao hứng , "Chính là vị tiên sinh này!" chỉ về phía Z, cũng để ý sắc mặt của lão giả thế nào, vô cùng xúc động , "Nhiều năm như vậy, chúngta cuối cùng cũng cần chạy tới nơi xa xôi,mạo hiểm tính mạng để tìm kiếm thức ăn nướcuống nữa!"

      Lão giả kinh ngạc nhìn Z, Z nhìn lại , bình thản ung dung giơ tay lên, vô cùng lễ phép : "Xin chào."

      Lão giả ngỡ ngàng bắt tay , sau đó khôi phục lại bình tĩnh, giọng với Yusuke Miyazaki: "Tôi còn chuyện gì khác muốnnói với tiên sinh, nhưng tôi muốn hỏi chút,ngài muốn xem bị thương kia ? Dù sao tại chúng ta thiếu thức ăn và nướcuống, nếu phải là dân chạy nạn, vậykhông cần. . ."

      "Được rồi." Yusuke Miyazaki ngắt lời , "Vậythì cùng nhau tới gặp cha thôi, có thểnhận ra được chủ tâm của mọi người."

      Tsugini Miyazaki trâu như vậy sao? Vương Hiểu Thư quá tin tưởng, nhưng cũngkhông hé răng, dù sao nơi này là địa bàn củangười ta. Nhưng ngờ Z lại nhu thuận như vậy, dọc đường cũng tức giận vìánh mắt vây xem và hành vi quá đáng củanhững người đó, là làm mất mặt đại mavương IQ cao như a.

      Vương Hiểu Thư và Z theo Yusuke Miyazaki tới phòng Tsugini Miyazaki, ngồi đợi trong phòng khách.

      Trà bọn họ uống cũng ngon, nhưng ở nơi điều kiện kém như Phân Tử, như vậy là biểuhiện vô cùng coi trọng và tôn kính khách đến.

      Tsugini Miyazaki nhanh chóng ra, mặc tây trang màu đen có phần cũ kỹ, dưới mũi là râu cá trê điển hình, tóc được hất về sau, ánh mắt lợi hại giống như lời Yusuke Miyazaki ,dường như có thể xem thấu lòng người.

      Vương Hiểu Thư bị ánh mắt này nhìn, khôngđược tự nhiên, tay hơi run lên.

      Z nghiêng đầu nhìn , cầm tay lên, khôngthể tin được nhìn về phía , cũng khôngnhìn nữa, ngược lại nhìn về phía ngườiđang khoan thai đến.

      Người này chính là bị thương mà lão giảnói với Yusuke Miyazaki, nàng thân hình yểuđiệu, tóc quăn đen rối đằng sau vai dài đến phầneo, làm nổi bật phần eo vốn mảnh khảnh, nhìnthẳng bốn lượng thịt trước ngực có vẻ càngto lớn.

      Vương Hiểu Thư đánh giá nàng, liền thấy đượcdung mạo của nàng, vừa thấy, khỏi cười khổ.

      . . . biết cái gì bây giờ?

      Chẳng lẽ vĩnh viễn thoát khỏi vận mệnhsao?

      Ánh sáng Mary Sue của nữ chính quả nhiên là vô địch, mình chạy tới nơi này, Y Ninh còn có thể đuổi theo, còn đuổi theo kịp thời như vậy. . .So với tiểu thuyết bị đạo văn còn đau đớn.

      "Miyazaki tiên sinh, xin chào." Y Ninh cười vô cùng dịu dàng, dưới cái nhìn đầy ý vị củaTsugini Miyazaki, ả khom lưng chào hỏi, mềm lời giọng , "Đa tạ ngài cứu giúp và thu lưu, ngài có phúc báo."

      Tsugini Miyazaki vuốt râu, mỉm cười: "Tiểu thư quá khách khí, còn biết tên của ?"

      Y Ninh đỏ mặt, giọng : "Tôi là Y Ninh."

      "Y tiểu thư." Tsugini Miyazaki giọng trầm , mặt Y Ninh càng đỏ hơn.

      Yusuke Miyazaki thấy vậy, dường như là sợVương Hiểu Thư và Z bị vắng vẻ mà mất hứng, vì thế vội hỏi: "Cha, hai vị này chính là Vương Hiểu Thư và giáo sư tiên sinh mà con ."

      Tsugini Miyazaki lúc này mới rời mắt đến ngườiZ và Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư tuy rằng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng khiến hắnkhông có chút hứng thú nào, nhưng Z vẻ mặt thờ ơ lại làm mở to mắt.

      Phản ứng của Tsugini Miyazaki hấp dẫn ánh mắtnghi hoặc của Y Ninh đến người Z, ả khiếp sợ mở to mắt khi nhìn thấy Z, gò má hồng hồngnay càng nóng bừng, hai tay bé nắm lại, nếunhìn kĩ thấy nó còn run run.

      Ả hoàn toàn nhìn Vương Hiểu Thư đứngbên cạnh Z, giống như hề tồn tại. . .

      "Xin chào." Tsugini Miyazaki tới trước mặt Z, bắt tay Z, "Nghe ngài có thể giải quyết được độc tính trong thổ nhưỡng và khí củaPhân Tử?"

      Z lịch cười, thận trọng : " dám nóituyệt đối có thể, nhưng chung quy là có vấn đề gì."

      . . . Giáo sư đừng như vậy được , đâychính là mi tạo thành, mi giải quyết được mọi người có thể ăn bùn mà sống.

      Tsugini Miyazaki kích động lắc lắc tay Z, nụ cười giả dối mặt Z sắp giữ được nữa, khách khí rút tay lại, hoàn toàn choTsugini Miyazaki mặt mũi, từ túi áo sơ mi lấy ra chiếc khăn tay kẻ ca rô, lau tay kỹ càng.

      "Khụ khụ." Yusuke Miyazaki che miệng ho hai tiếng, làm dịu khí, "Ha ha, trời hơi nóng."

      "Đúng vậy." Vương Hiểu Thư phụ họa , "Tôimuốn ngủ, rất mệt, nhất định là vì trời quá nóng."

      Y Ninh lúc này mới thấy Vương Hiểu Thư, ánh mắt ả thay đổi, tầm mắt ngừng qua lạigiữa Z và Vương Hiểu Thư, mày đẹp nhíu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, khác thường của ảđều biến mất.

      "Cũng được." Yusuke Miyazaki nhàng thở ra, "Vậy giáo sư và Vương tiểu thư nghỉngơi trước , ngày đường cũng đều mệt mỏi."

      Bởi vì đề nghị này nghe rất xuôi tai, Z cười nhìn Yusuke Miyazaki, sau đó lập tức kéo Vương Hiểu Thư xoay người rời , thèm nhìnnhững người khác lấy cái, thái độ tự cao tựđại giống như trong mắt có người khiến cha con Miyazaki hơi lúng túng.

      "Ha ha." Yusuke Miyazaki lệ rơi đầy mặt tiếp tục làm dịu khí, "Ừm, Y tiểu thư cũng mệt rồi, cũng nghỉ ngơi sao?"

      "Được." Tâm Y Ninh sớm bay theo Z, nghe đề nghị như vậy tất nhiên phản đối, nhưng ả vừa bước , Tsugini Miyazaki bỗng , "Thương thế của Y tiểu thư biết tốt lên hay chưa, nếu vẫn thoải mái, tôicó thể xem giúp . Yusuke sinh thiếu tháng, mẹhắn lại qua đời sớm, thân thể từ tốt, cho nên y thuật của tôi cũng xem như tinhthông."

      Người Y Ninh cứng lại, ở trong lòng cân nhắcxem Z và Tsugini Miyazaki ai quan trọng hơn, cắn môi : "Miyazaki tiên sinh khách khí quá, tôi cảm kích vạn phần, nhưng tại cũngmuộn rồi, vẫn là ngày khác hẹn với Miyazaki tiên sinh hơn." quay đầu nhìn TsuginiMiyazaki, áy náy cười .

      Tsugini Miyazaki vuốt râu, mỉm cười: "Đươngnhiên được, vậy Y tiểu thư có thể tìm tôi bất cứlúc nào."

      "Được." Y Ninh đồng ý, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng khách, rất xa liềnthấy người đàn ông mà ả tâm tâm niệm niệm.

      Bóng lưng cao lớn của Z hơi cúi xuống, hắnnhìn Vương Hiểu Thư bị áp vào tường, nhìn từphía xa là vô cùng ái muội, nhưng lúc tới gần có thể thấy lửa giận và sát ý lạnh lùng tràn ngập mắt , hề phù hợp với động tác lúc này.

      "Sao vậy, lúc trước phải rất lợi hại sao, tại sao dám phản kháng, dám phảnbác quyết định của tôi, nghĩ tôi làm gì ."Z nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, hung ác .

      Vương Hiểu Thư hít khí lạnh, đau khổ :"Buông, buông tay! Đau chết mất!!!"

      Z giật mình, lập tức buông lỏng tay, cổ tay lúc này xanh tím vòng, biểu cảm hung ác của biến mất, ánh mắt trống rỗng hai giây, mâu thuẫn xoa tay : " là cọc gỗ sao?Đau cũng kêu? Bị như vậy mới là muốn tôi áy náy?"

      " làm gì a!" Vương Hiểu Thư xoa cổ tay, phẫn nộ nhìn , "Sao mỗi lần đều giữ lời! phải thả tôi sao!Tại sao lại đuổi tới!"

      Z kéo cổ tay lại, bắt nhịp bắt điệu [2] :" vậy là đúng, chúng ta chính là tình cờ gặp, mà tôi tới đây là Yusuke Miyazakimời, đây cũng phải là ý định của tôi."

      [2] Cố ý chuyện bằng giọng điệu nàođó.

      "Phải ? là tình cờ gặp, kéo tôi làm gì?" Vương Hiểu Thư muốn rụt tay lại.

      Z cố chấp buông: "Đương nhiên là bắt mạch cho ."

      "Cho thầy thuốc xem bệnh??? Tôi thà chết chứ chịu khuất phục!" Vương Hiểu Thư hoảng sợ nhìn , giống như thấy được hình ảnh đáng thương bi kịch sau khi mình biến thành zombie, kết cục của Vương bánh bao rànhrành trước mắt, nhịn được mà có ác ývới người trước mặt.

      Z nhíu mày, bị ánh mắt này nhìn mà được tự nhiên, dùng giọng điệu thểtưởng tượng hỏi: "Vương Hiểu Thư, đangchất vấn năng lực của tôi sao? Tuy rằng tôi thích y học nhất, nhưng bởi vì thườngxuyên dùng, cho nên ngoại trừ hóa học toán học và vật lý, tôi còn có học vị tiến sĩ y học, đương nhiên, trừ những thứ đó, tâm lý học. . ."

      Vương Hiểu Thư mờ mịt nghe thao thao bất tuyệt, học vị trong lời của làm nghe mà như lọt vào sương mù, quay đầu thở dài bất đắc dĩ, bỗng nhiên thấy Y Ninh đứng cáchđó xa nhìn bọn họ chằm chằm.
      Edit: Sulli
      Chương 17

      Lúc này, biết tại sao trong đầu VươngHiểu Thư lại quanh quẩn đoạn văn miêu tả Z vàY Ninh giường diễn trong nguyên tác. . .

      nhiều lắm, chỉ khoảng hai trăm chữ, nhớ mang máng, hình như là viết thế này ——

      "Y Ninh cảm thụ sâu sắc rằng Z là người muốn có được bằng bất cứ giá nào, cho nên côkhông tiếc đưa người của bốn căn cứ tới cho làm thí nghiệm, làm hết thảy để chú ý và nhìn mình với con mắt khác.

      Sau khi biết , mới hiểu cái gì là đơn. biết những gì mình làm có đúng hay , có lẽ phải xuống địa ngục, nhưng côkhông quan tâm là người như thế nào, cônguyện ý làm bạn bên cạnh , giết ngườicô chôn xác, cần gì cả, chỉ cần tâm của .

      Thoáng ngẩn ngơ, Y Ninh cảm giác ngón tay Z đẩy ra bức màn che chở cuối cùng dưới thânmình, say mê từ từ nhắm hai mắt lại, khôngthể diễn tả tư vị đó tuyệt vời đến mức nào, muốn mở mắt ra nhưng có chút sức lực nào, biết là vì sao, nhưng khôngquan tâm, dù sao đây là người mà nhất, có thể đến bước này là vận mệnh ban ân, còn cầu xa vời gì nữa?

      Y Ninh khó nhịn được ưỡn người lên, vô cùng khẳng định Z thể kháng cự lại mình,bởi vì để kế hoạch lúc này có thể hoàn thànhthuận lợi, trong thư tín mà gửi được đặt trongphòng thí nghiệm của loại thuốc, đólà thứ có thể khiến cho người ta ý loạn tình mê,tiêu hồn lạc phách. . ."

      Vương Hiểu Thư rùng mình, nhanh chóng đẩy Z gần mình trong gang tấc ra, tình tiết trong đầu khiến tâm tình tích tụ, biết làmình làm sao, tại sao lại vì chuyện này mà vui, thể khống chế được cảm xúc của mình, cho nên dứt khoát chạy trốichết.

      Z nhìn bóng lưng chán nản của , trong ánh mắt bình tĩnh mang theo uể oải dễ nhận thấy. Thực ra nhìn ràng, VươngHiểu Thư chỉ là sợ mà thôi, nếu đáp lại , tại sao lại có nhiều lí do nhưvậy?

      Quá mức tự tin cũng có nghĩa là tự phụ, nhưng chết cũng thừa nhận.

      muốn đối tốt với hơn, khôngphải máu lạnh, chỉ rối rắm mà thôi, chẳngphải biết thương người khác. Hắncũng thấy khó chịu, chỉ cảm thấy thậttốn công, nhưng đáng xấu hổ là dừnglại được.

      Z nhíu mày xoay người, muốn rời khỏi đây,nhưng vừa quay đầu liền thấy Y Ninh đứng cách đó xa, giống như hiểu ra vì sao Vương Hiểu Thư bỗng chạy mất, vốn cho là vì mình, xem ra là nghĩ nhiều, tốt rồi.

      "Em nhớ kĩ ." Y Ninh chủ động tới trướcmặt Z, hoạt bát nháy mắt mấy cái, mỉm cười ,"Tuy rằng hành vi của quái lạ, cũngthật thất lễ, nhưng em giận ." Ả vươntay về phía Z, "Xin chào, giới thiệu lại lầnnữa, em là Y Ninh, rất hân hạnh được biết ."

      Z cúi đầu nhìn người theo nghĩa hẹp có thể đượcxem là "xinh đẹp" này, vẻ mặt vốn lạnh lùngnay càng lạnh hơn, mắt phượng hẹp dài nhíu lại,nhìn ả trong chốc lát, ngay cả dấu chấm câucũng bố thí cho ả.

      Con mèo cái nội tiết tố mãnh liệt này làm hắnchán ngán. . . Z vừa vừa nghĩ, có lẽ có thểcho ả dùng thuốc, ăn xong ảo giác làm tìnhcùng người trong lòng, chừng có thể làm cho mặt ả lên vẻ "Cùng ta làm tình là chuyện thích" giống như lúc này.

      . . . Nhưng mà, phải chích ngừa bệnh độc tiêm vào cơ thể ả mới được, nếu xuất hiệnbiến dị khó khống chế.

      thể , ánh mắt nhìn người của Z, tại phương diện nào đó rất giống với Vương Hiểu Thư. Mà giáo sư Z của chúng ta, thực ra là người che giấu rất giỏi, rất có trách nhiệm và loại lương thiện phân biệt được địađiểm và thời gian, nếu ai có thể giải thíchđược hành vi tại của ?

      Hơn nửa đêm, thể để người khác ngủngon sao? Lúc trước là đám "con " của , tại là , Vương Hiểu Thư tuyệt vọng nghĩ.

      Vốn mặc thử quần áo mà YusukeMiyazaki nhờ bác đưa cho mình, lúc nhìn thấy nội y liền rơi nước mắt, phải biết rằng từ lần đầu gặp Z liền tạm biệt với nội y, thằng nhãi này mỗi lần cho quần áo chỉ cho bên ngoài chứ cho bên trong, biếtlà cố ý hay biết phụ nữ phải mặc nội y!

      Vương Hiểu Thư mặc xong nội y, tâm tình phứctạp nhìn bộ đồ thủy thủ khiêu gợi trêngiường, theo lời của bác đưa quần áo, với điều kiện gian khổ tại, quần áo sạch chỉcòn có đồng phục, nhớ lại tây trang cũ kỹ củaTsugini Miyazaki, Vương Hiểu Thư cũng dám soi mói, tâm tình khó diễn tả mặc đồ vào.

      vừa mới lấy tóc từ trong cổ áo ra, cửa phòngđã bị gõ vang, mở ra liền thấy Yusuke Miyazaki.

      Yusuke Miyazaki nhìn Vương Hiểu Thư mặc đồ thủy thủ Nhật Bản, hơi ngẩn người, tai nóng lên: "Là thế này Vương tiểu thư, xin lỗi vì đến quấyrầy , nhưng giáo sư tiên sinh , muốnnghiên cứu thuốc có thể giải trừ độc tính củakhông khí và thổ nhưỡng suốt đêm, cần trợ thủ, chỉ đích danh muốn tới, cho nên. . ."

      "Tôi cũng phải người Phân Tử. . ." Giọng của Vương Hiểu Thư có phần châm chọc,Yusuke Miyazaki nghe vậy cũng vô cùng áynáy, cúi đầu thành khẩn , "Vương tiểu thư, vô cùng xin lỗi, nhưng nếu có thể đồng ý, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào!"

      ". . . . ."

      "Vì để người Phân Tử có thể sống yên ổn cảđời, cho dù hi sinh tính mạng, tôi cũng tiếc!"

      ". . . . ."

      "Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho Vương tiểu thư, làm bất cứ chuyện gì mà muốn, chỉ cần đáp ứng cầu nho của tôi."

      ". . . . ."

      "Vương tiểu thư. . ."

      "Được rồi, có chuyện gì từ từ , đừng kích động." Vương Hiểu Thư nhu thái dương, thỏahiệp, "Tôi là được."

      Yusuke Miyazaki thở phào nhõm, cảm động nhìn : "Vương tiểu thư, lương thiện nhất, tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp."

      "Đó là vì gặp quá ít." Vương Hiểu Thư cho là đúng, xoay người đóng cửa chuẩn bị tìm Z, gió thổi bay chiếc váy ngắn củncủa , bỗng cảm giác giống như mặcquần áo, vì thế định trở về mặc thêm quần đùi, nhưng Yusuke Miyazaki hình như sợ đổiý, trực tiếp nắm tay . . .

      "Vương tiểu thư, tuy rằng tuổi tôi hơn , nhưng cũng sắp hai mươi rồi, tôi đúng là gặp nhiều cho lắm, nhưng cho dù gặpnhiều hơn, cũng tốt bằng ." Yusuke Miyazaki lời ngon tiếng ngọt, làm lông taiVương Hiểu Thư ngứa ngáy, vô cùng ngượngngùng đỏ mặt.

      Khi Z mở cửa phòng thí nghiệm ra, liền thấyhình ảnh tình chàng ý thiếp của bọn họ, hắnlạnh lùng nhíu mày, kéo Vương Hiểu Thư vào, đợi Yusuke Miyazaki mở miệng, đóng"phanh" cửa lại rồi khóa trái vào, thuận tiện kéo rèm cửa sổ.

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hành động củahắn, có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp.

      "Này, phải nghiên cứu loại thuốc gì sao? cần khóa cửa chứ? Miyazaki tiên sinh thể xem?" dè dặt hỏi, lại dè dặt kéo ra khoảng cách với .

      Lúc này Z mặc lại áo dài trắng vô cùng hợp với , kính gọng đặt chiếc mũi cao thẳng, nhấc tay phải lên, chỉ thấy ánh trắng chợt lóe, nhìn thứ vừa xuất .

      Sulli: Hóa ra trong nguyên tác con mèo cái bị Z hạ thuốc, làm ta tưởng Z bị ảnhúng chàm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :