1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 49: BỊ CON HỒ LY GIẢO HOẠT ĂN


      Lưu Tà tiến lên bước ôm Tô Tiểu Mạt vào trong lòng, nâng tay lên xoa đầu , “Cuối cùng em cũng chịu nhận ra rồi sao?”

      “Ừ” Tô Tiểu Mạt cảm nhận hơi thở phát ra từ người Lưu Tà, hơi ấm quen thuộc này, trách được lại đau lòng vì như thế, ra đúng là .

      “Phải tự chăm sóc bản thân tốt, đừng làm mình bị thương, nếu có chuyện gì nguy hiểm gọi ngay cho , biết ?” Lưu Tà ôm chặt Tô Tiểu Mạt giống như muốn hòa tan vào trong lòng vậy, trong đôi mắt tràn ngập đau lòng và quyến luyến.

      “Em biết mà, dong dài, em nhớ hồi đó cũng đâu thích lải nhải như thế” trong lòng của Tô Tiểu Mạt bây giờ tràn ngập cảm động, ngờ có thể gặp lại , cũng ngờ có thể gặp lại trong hoàn cảnh thế này, tình cảnh này làm cho rất uất ức.

      “Vậy trước kia là dạng người gì?” Lưu Tà tựa cằm mái tóc mềm mại của Tô Tiểu Mạt, giọng hỏi, mũi hít sâu hương thơm của .

      “Có thể so sánh với Trữ Hạo” Tô Tiểu Mạt nhớ lại phì cười.

      “Vậy còn bây giờ?”Lưu Tà cười yếu ớt, những tia nắng mặt trời chiếu lên hình ảnh ôm nhau của hai người, Lưu Tà ôm trọn Tô Tiểu Mạt vào lòng, dung nhan tuấn mĩ của có chút đỏ ửng lộ ra mị hoặc câu nhân.

      “Bây giờ …” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nếu bọn họ cứ tiếp tục ôm nhau như vậy nhất định bị ngạt thở chết, cho nên mới nhàng chui ra khỏi lòng ngực của Lưu Tà, ngẩng đầu lên đánh giá , “Mười phần nghiệt”.

      “Vậy em thích nghiệt của ?” Lưu Tà nhìn Tô Tiểu Mạt, tiếp tục hỏi.

      “Ừm, cũng tệ” khuôn mặt của Tô Tiểu Mạt tràn ngập ý cười vui vẻ trả lời, nhìn về phía Lưu Tà, kiễng mũi chân lên, nâng tay gõ cái kêu lên trán , “Em còn chưa có quên hồi đó gõ đầu em thế nào đâu, nhận ra em khi nào thế?”

      Lưu Tà đối với hành động đột kích bất ngờ của Tô Tiểu Mạt sửng sốt chút, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, “Em bây giờ cũng khác hồi đó là bao, cho dù em có hóa thành tro cũng nhận ra được”.

      “Vậy sao sớm chút, nếu em xuống tay với rồi” Tô Tiểu Mạt cúi đầu oán thầm, cũng có chút tự trách , nhìn miệng vết thương đùi và cái quần tây bị lỗ to lộ ra đùi đẹp khiến người ta mơ màng, có chút quẫn.

      ra đặc biệt tới đây là vì em, nếu sớm cho em biết em ra tay với nhưng bọn họ nghi ngờ” Lưu Tà thấy Tô Tiểu Mạt nhìn chằm chằm vào miệng vết thuơng của , biểu tình mặt lúc này rất đáng khiến nhịn được mà phí cười.

      “Cái này cũng đúng, nhưng mà đến đây tìm em có việc gì sao?” Tô Tiểu Mạt tò mò hỏi.

      “Cái này… em biết đâu” Lưu Tà thần bí trả lời, lại , “Cũng còn sớm nữa, phải rồi, ở đây em phải cẩn thận”.

      “Vâng, chúng ta lâu rồi gặp mặt, vừa gặp lại chia tay, đúng là đáng tiếc” Tô Tiểu Mạt vân vê cổ áo của Lưu Tà, bĩu môi.

      “Hai chúng ta cũng phải là gặp mặt nhau nữa, sao lại giơ cái bộ mặt đưa đám ấy ra thế chứ, nếu tiếc tặng gì cho ” Lưu Tà nhếch mày nhìn Tô Tiểu Mạt.

      muốn quà gì em cũng cho” Tô Tiểu Mạt cực kì hào phóng trả lời.
      Lưu Tà cười gian xảo, sau đó cúi đầu hôn lên môi của , nhàng mút cái, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi.

      Chờ Tô Tiểu Mạt phản ứng Lưu Tà từ lúc nào.

      Tô Tiểu Mạt trừng lớn hai mắt, bước từng bước lên phía trước, “Giỏi lắm, lá gan của bây giờ càng lúc càng lớn rồi, chờ đó mà xem lúc về em trị thế nào”.

      rất chờ ngày em rời khỏi nơi này về nhà trị ” Lưu Tà cố gắng tạo dáng quá khó coi, nhàn nhã ra .

      Ra tới cửa vừa lúc lại thấy Trữ Huyễn đứng ở cửa, Tô Tiểu Mạt dừng lại nhìn về phía , “ tới đây khi nào?”

      Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cánh cửa, “Lúc hai người thân thiết với nhau”.

      “Sớm như vậy lên đây là gì?” trong lòng Tô Tiểu Mạt bắt đầu cảnh giác, khi nãy Trữ Huyễn nghe thấy gì rồi? Nếu như hoài nghi thân phận của sao đây? Nhiệm vụ này của có thể hoàn thành hay là bị đuổi đây?

      “Tôi chỉ lo lắng em bị con hồ ly giảo hoạt kia ăn thôi, xem ra là tôi nhiều chuyện rồi, tôi thấy em cũng rất vui vẻ ấy chứ!” giọng điệu chuyện của Trữ Huyễn khôi phục như trước, nhưng trong lời còn có chút mùi giấm mà dễ phát , còn có chút giận dỗi, thấy ánh mắt Tô Tiểu Mạt nhìn tràn ngập cảnh giác, mắt lóe lên tia bi thương.

      Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào Trữ Huyễn, sao thấy lời này của có chút kì kì vậy, nhưng cũng muốn giải thích nhiều, chỉ thản nhiên câu, “Tối hôm qua ngủ ngon ?”

      “Chỉ chợp mắt được chút thôi, người nào mà ra tay ác quá, tôi cũng chỉ có thể nằm sấp, làm sao mà ngủ được chứ?” Trữ Huyễn tà tà nháy mắt, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín .

      Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn vậy nhớ lại kiệt tác của mình hôm qua, lại nhìn hai tròng mắt của Trữ Huyễn đúng là rất đỏ, đôi mắt còn có viền màu đen nhợt nhạt, nhưng cũng hối hận khi đánh , ai bảo quá đáng trước.

      “Vậy sao còn rảnh rỗi mà tới đây, còn chịu về phòng mà ngủ nữa!” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của Trữ Huyễn nhịn được rống lớn.

      Trữ Huyễn chịu nhúc nhích, chỉ nhìn Tô Tiểu Mạt chằm chằm, “Tôi chờ tên hồ ly kia rồi mới yên tâm ngủ được”.

      “Vậy chúc mừng , ấy rồi” Tô Tiểu Mạt cũng hiểu nổi rốt cục tên này uống lộn thuốc gì, cả đêm ngủ mà lại chạy tới đây, dùng cái tư thế vô lại như thế xem Lưu Tà chưa, Lưu Tà chưa ngủ được? Có liên quan sao?

      “Ừ, chỉ cần cút xéo rồi tôi mới có thể yên tâm được” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, thản nhiên gật đầu, sau đó ngáp cái to
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 50: CÁCH LẤY LÒNG PHỤ NỮ.

      Tô Tiểu Mạt nhịn ham muốn đạp tên đứng trước mặt nàng mấy phát xuống, sau đó kéo tay Lưu Tà lướt qua Trữ Huyễn, thẳng về phía trước.

      Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nổi giận đùng đùng mà kéo Lưu Tà , thèm để ý tới miệng nhếch lên nụ cười tà mị, sau đó sát sau lưng .

      Lưu Tà có chút bất đắc dĩ nhìn người con kéo tay , “Em có thể chậm chút được , miệng vết thương đùi sắp nứt ra rồi, lẽ em muốn may nó thêm lần nữa sao?”

      “A, em quên mất!” Tô Tiểu Mạt bị hành vi ngây thơ của Trữ Huyễn chọc giận nên cũng nhớ tới vết thương chân của Lưu Tà, hơn nữa vết thương đó còn là gây ra, nghĩ tới đây trong lòng áy náy thôi, vội vàng chậm lại, vừa kịp với bước chân của Lưu Tà, chậm rãi xuống lầu.

      Trữ Huyễn cũng chịu thua kém mà sát bên khác của Tô Tiểu Mạt, ba người dàn thành hàng ngang, cùng lúc xuống phòng khách.

      đêm qua Trữ Dã và Trữ Hạo cũng ngủ, nghe tiếng bước chân, cả hai đều ngẩng đầu nhìn lên thấy Tô Tiểu Mạt cẩn thận đỡ Lưu Tà xuống lầu, sát phía sau còn có Trữ Huyễn, cảnh tượng như vậy làm mắt hai người hẹn mà cùng lóe lên tia sáng lạnh.

      Tô Tiểu Mạt cũng để ý tới hai người bọn họ, bây giờ trong mắt chỉ có mình Lưu Tà, nhìn thấy lại nhờ tới ca ca, làm sao bậy giờ, mới tới cổ bảo ngày hôm qua, mới gặp có hai ngày thôi mà nhớ tới như vậy, nghĩ tới đây cảm thấy lòng chua sót, giương mắt nhìn về phía Lưu Tà.

      Lưu Tà cũng hiểu ý , nhìn cười an ủi, sau đó nâng bước về phía Trữ Dã, “Tôi tin là sau này chúng ta có thể gặp lại”.

      “Tôi rồi, có lần thứ hai” Trữ Dã tao nhã đứng dậy, thanh ôn hòa trả lời.

      “Cứ chờ xem” Lưu Tà cười lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “ đây, nhớ là phải thường xuyên nghĩ về đó”.

      “Vâng” Tô Tiểu Mạt gật đầu, “Để em tiễn ra ngoài”.

      “Được” Lưu Tà mỉm cười, sau đó nâng tay nắm lấy tay của Tô Tiểu Mạt, hai người về phía cửa lớn.

      Trữ Hạo nhìn về phía Trữ Dã, “ cả, tôi thấy hai người này có gì đó rất kì quái”

      “Mặc kệ kì quái thế nào, tôi nhất định cho ấy quyến rũ tên đàn ông khác đâu” Trữ Huyễn tức giận mở miệng, sau đó hung hăng xoay người vào phòng bếp.

      Trữ Hạo nhìn về bóng lưng vội vàng của Trữ Huyễn, tò mò hỏi, “Cậu vào nhà bếp làm gì thế?”

      “Bộ chưa nghe qua câu muốn lấy lòng phụ nữa phải bắt đầu từ cái dạ dày sao? Đương nhiên là tôi muốn chăm sóc cái dạ dày của người phụ nữ mà tôi thích rồi” Trữ Huyễn xắn tay áo lên, bước vào phòng bếp, vọng ra ngoài.

      Trữ Dã và Trữ Hạo nghe Trữ Huyễn thế liếc mắt nhìn nhau, “ ngờ cũng có ngày nó bị mê sảng” Trữ Hạo nhịn được thở dài hơi.

      “Xem ra nó bị bệnh ” Trữ Dã nhịn được đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đứng dậy thẳng lên lầu.

      Trữ Hằng ngồi bên nghe Trữ Dã thế rất hiểu, sau đó nhìn về phía Trữ Hạo cũng về phía cầu thang, làm bộ mặt ưu tư thầm, “ hai, sao cũng giống như cả sao?”

      “Ừ” Trữ Hạo mệt mỏi cả ngày, bây giờ rất lười chuyện, chỉ thản nhiên ừ tiếng sau đó thẳng lên lầu.

      Trữ Hằng khó hiểu xoa xoa cái ót, “Mấy người này bị sao vậy? Đúng là kì quái mà!” nhìn cái bóng lưng của Trữ Hạo lần nữa, sau đó thẳng xuống lầu, bước về phía phòng bếp.

      Chân vừa bước vào phòng bếp liền nhìn thấy Trữ Huyễn bận rộn chuẩn bị thức ăn, nhịn được mà chặc lưỡi, “Ai da, đúng là chuyện lạ có thiệt mà, hai mươi năm nay số lần xuống bếp chỉ có thể đếm đầu ngón tay, sao hôm nay xuống làm thức ăn sáng chứ? Chẳng trách cả trong nhà này có người hôm nay đầu óc bình thường, xem ra là rồi!”

      “Vậy hồi nữa đừng ăn” Trữ Huyễn thèm để ý tới tên nhóc Trữ Hằng kia, vẫn bận rộn với chuyện làm, chỉ lạnh lùng câu.

      “Ăn, đương nhiên là tôi phải ăn rồi, thức ăn mà ba tự xuống bếp làm sao có thể bỏ qua chứ, nhưng mà ba này, chuyện hôm qua sao?” Trữ Hằng cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết bộ dạng hôm nay của Trữ Huyễn so với ba trước kia của là hai người khác nhau hoàn toàn, trong lòng khỏi mất mát.

      “Còn hơn cả tiền nhân dân tệ của cậu” Trữ Huyễn lại phun ra câu.

      “Nhưng mà Trữ Tích rất đau lòng” Trữ Hằng nhịn được mà lo lắng.

      “Tên nhóc đó tự làm khổ mình lâu lắm rồi, sau này từ từ tốt lại thôi” bình thường nhìn vào ai cũng thấy Trữ Huyễn rất bất cần đời, nhưng ra là người nhìn mọi chuyện nhất, biết bản thân muốn cái gì, theo đuổi cái gì được, cho nên khi xác định tuyệt đối quay đầu.

      cũng phải” Trữ Hằng đương nhiên hiểu ý của Trữ Huyễn, sau đó cười hì hì dán sát vào Trữ Huyễn, “ ba, tôi tuyệt đối ủng hộ ”.

      , cậu có tính toán gì?” Trữ Huyễn nhìn cái mặt chân chó của Trữ Hằng để ý .

      hổ danh là ba, nhìn cái là hiểu ý tôi liền” Trữ Hằng cười gian ngừng, cực kì chân chó .

      “Bớt nhảm , thẳng vào chủ đề chính” Trữ Huyễn giương mắt nhìn thoáng qua Trữ Hằng, sau đó tiếp tục công việc.

      ba, cũng biết là sau chuyện tối hôm qua cổ bảo hoàn toàn thay đổi, mỗi cành cây ngọn cỏ đều bị dập nát, ngay cả cửa lớn cũng hỏng luôn rồi, đừng là tổn thất bên trong cổ bảo, chỉ tính sơ sơ tiền mời người về sửa lại cũng tốn rất nhiều tiền, hợp ý , chuyện này có thể khiến hành tung của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, nếu vậy tại sao chúng ta tự mình lao động, cơm no áo ấm, thấy có đúng ?” hai mắt của Trữ Hằng lóe sáng, chớp chớp ngừng nhìn về phía Trữ Huyễn, hơi xong vấn đề chính.

      “Vậy cậu muốn làm gì?” Trữ Huyễn vừa xào đồ ăn vừa .

      “Ý của tôi là như thế này, cả và hai nhất định ra ngoài mua vật liệu, trong nhà chỉ còn bốn người là , tôi, Trữ Tích và Tô Tiểu Mạt, sức khỏe của Tích tốt, nhất định là thể là việc nặng, tôi đảm nhận hoa cỏ bên ngoài, trong cổ bảo giao cho , thấy thế nào?” Trữ Hằng liều mạng trơn mắt, vẻ mặt cầu xin nhìn Trữ Huyễn.

      Trữ Huyễn trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới xoay người hỏi, “Vậy Tiểu Mạt làm gì?”
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 51: BỊ CÁI GÌ KÍCH THÍCH À?

      Ánh mắt của Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn lúc này phải là cực kì tha thiết mong chờ, nhưng khi nghe đáp trả lại câu Trữ Hằng thiếu chút nữa nhào qua, “Tiểu Mạt Mạt?”

      “Đúng vậy, Tiểu Mạt Mạt của , nếu cậu dám bốc lột sức lao động của ấy, khiến ấy mệt đây xử đẹp cậu” Trữ Huyễn quay đầu uy hiếp Trữ Hằng.

      “Tiểu Mạt Mạt, Tiểu Mạt Mạt, cái này mà cũng được ra miệng à” Trữ Hằng cúi đầu, phiết miệng thầm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Huyễn, “ ba, tôi mặc kệ ta, nhưng phần việc của ta ai làm đây?”

      làm!” Trữ Huyễn trực tiếp ra hai chữ.

      “Vậy biết tôi tính cho ta làm gì sao?” Trữ Hằng lại hỏi thêm lần nữa.

      “Mặc kệ là chuyện gì, đều làm hết” Trữ Huyễn trả lời chút do dự.

      “Trời ạ, đầu có vấn đề rồi sao? Hay sáng nay cẩn thận bị cửa kẹp?” Trữ Hằng có chút sợ hãi nhìn Trữ Huyễn, trước kia kêu ấy làm chút chuyện thôi khó hơn lên trời rồi, bây giờ việc gì cũng chịu làm là sao?

      Trữ Hằng nhịn được mà ngẩng đầu, vẻ mặt cực kì đau khổ nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó cúi đầu nhìn Trữ Huyễn, “Vậy tất cả các bậc tam cấp, các phòng trong cổ bảo đều phiền ba rồi!”

      thành vấn đề” Trữ Huyễn nhìn về phía Trữ Hằng, trong mắt lên tia giảo hoạt, “ cho cậu mười vạn, cậu làm những vấn đề mà cậu vừa

      “Mười vạn?” Trữ Hằng giật mình cái, xác định hỏi.

      “Ừ, mười vạn” Trữ Huyễn gật đầu, sắp đồ ăn vừa làm xong ra dĩa.

      , hai mươi vạn tôi mới làm” Trữ Hằng xoay chuyển tròng mắt trong lòng mừng thầm, bắt đầu trã giá.

      “Mười lăm vạn, còn thôi vậy” Trữ Huyễn lắc đầu nhìn về phía Trữ Hằng, nhún vai .

      , hai mươi vạn, thiếu đồng” Trữ Hằng khẽ cắn môi kiên trì.

      “Vậy thôi, mười lăm vạn số tiền rất lớn rồi, đừng là cái cổ bảo này cho dù thuê người quét dọn cả thành phố nhiễm hạt bụi cũng gọi là quá đáng đâu.” Trữ Huyễn cũng chịu thua kém .

      “Được, mười lăm vạn mười lăm vạn” Trữ Hằng nhìn về phía Trữ Huyễn hoàn toàn có ý muốn nâng giá, chỉ đành giậm chân, cắn răng đồng ý, “Trả tiền thù lao trước”

      “Làm gì mà cần gấp thế?” Trữ Huyễn nhìn về phía Trữ Hằng, “Chờ làm xong bữa sáng cho Tiểu Mạt Mạt chứ!”

      “Được” Trữ Huyễn cười gian, trong lòng vui vẻ thôi, sắp có thêm tiền vào túi rồi, nhưng mà đột nhei6n nghĩ… “ ba, tiền của phải đều là tôi giữ sao? Vậy tiền đâu đưa cho tôi?”

      “Sao cậu ngốc thế, ai mà có tiền riêng chứ” Trữ Huyễn trưng ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nâng chân lên đá về phía Trữ Hằng.

      Trữ Hằng đoán được Trữ Huyễn đá vội vàng nhảy người lên né, chạy đến cửa phòng bếp, “Hì hì, ba, có bao nhiêu tiền riêng vậy?”

      “Liên quan gì tới cậu?” Trữ Huyễn giơ chân lên lần nữa muốn đá Trữ Hằng, “Biến, biến khỏi mắt , đừng ảnh hưởng tới tâm trạng của !”

      “Được, vậy tôi chờ bữa sáng ba tự tay làm nhá” Trữ Hằng ba hoa bỏ lại câu rồi xoay người chạy .

      Trữ Dã và Trữ Hạo xuống lầu, bọn họ ngồi sô pha nghe thấy lời của Trữ Hằng, cực kì ăn ý mà ngồi chờ bữa sáng của Trữ Huyễn.

      Tô Tiểu Mạt lưu luyến rời tiễn Lưu Tà , xoay người nhìn đống hỗn độn trong cổ bảo, hoa cỏ cây cối đều bị phá hủy còn lại bao nhiêu, nơi nơi đều là vỏ đạn, hôm qua đúng là rất ác liệt, lại nhớ tới năm tên trong nhà Tô Tiểu Mạt có chút đau đầu, đám đều thâm sâu khó dò, xem ra còn phải cẩn thận nhiều.

      Nghĩ tới đây lại về cổ bảo, vào đại sảnh liền nhìn thấy Trữ Dã và Trữ Hạo thay quần áo sạch ngồi lên ghế sô pha đọc báo.

      Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt vội vàng chạy ra nghênh đón, “Tiểu Mạt Mạt, về rồi!”

      Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hằng gọi mình bằng cái tên thân mật rùng mình cái, run run quay người nhìn , “Trữ Hằng này, mới sáng sớm mà phát bệnh rồi sao? có thể bình thường hơn chút được , đừng gọi tôi như thế, da gà nổi hết lên luôn rồi này!”

      ba gọi như thế mà!”Trữ Hằng hoàn toàn biết tự giác là gì, tâm tình tại của bây giờ vô cùng tốt, đó là vì sắp lấy được mười lăm vạn của Trữ Huyễn đó, ngẫm lại mười lăm vạn mà chỉ quét sạch cổ bảo đúng là lời, chuyện quét tước cổ bảo trước kia là công việc hằng ngày của , nghĩ tới đây ánh mắt Trữ Hằng nhìn tô Tiểu Mạt giống như nhìn cái cây rụng tiền ngoắc ngoắc , ánh mắt muốn mị thành đường, khóe miệng nhếch lên cao làm cho khuôn mặt vốn tỏa sáng như ánh mặt trời càng thêm chói mắt.

      Tô Tiểu Mạt nhịn đường đưa tay sờ lên tràn của Trữ Hằng, “ có bị sốt mà, Trữ Hằng này, sáng giờ bị cái gì kích thích à?”

      “Hì hì, có chút” Trữ Hằng thừa nhận gật đầu. “Bởi vì ba nếu tôi làm phần việc của ấy cho tôi mười lăm vạn”.

      “Việc gì?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, tò mò hỏi.

      “Haiz, Tiểu Mạt Mạt này, có nhìn xem sau đêm qua nhà của chúng ta thành cái dạng gì rồi, lẽ cần sửa chữa sao? cả và hai có nhiệm vụ ra ngoài mua vật liệu rồi, sức khỏe của Tích tốt đương nhiên thể làm mấy việc nặng được rồi, vậy chỉ còn ba người chúng ta thôi, tôi phân công ổn thỏa rồi nhưng mà ba sợ mệt nhọc, đành lòng thấy làm việc nặng nên tự lấy tiền túi để tôi làm” Trữ Hằng chậm rãi giải thích cho Tô Tiểu Mạt.

      “Vậy định cho tôi làm việc gì?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, trong lòng đột nhiên có tính toán, hỏi.

      “Chúng ta thiếu người quét dọn vệ sinh trong nhà, phụ trách quét dọn sạch cổ bảo từ trong ra ngoài từ xuống dưới, quét từng phòng đến khi còn hạt bụi nào mới thôi” Trữ Hằng cực kì nghiêm nghị .
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 52: CHỈ DỰA VÀO SAO?

      “Ừ, tôi biết rồi, tôi làm tốt” trong lòng của Tô Tiểu Mạt mừng thầm, đây đúng là cơ hội tốt, thừa dịp quét dọn phòng có thể phát được cách mà bọn họ đánh cắp cơ mật quốc gia.

      , được, tôi đáp ứng ba rồi, nếu để làm mười lăm vạn của tôi phải làm sao bây giờ?” Trữ Hằng lập tức phản đối, nhìn Tô Tiểu Mạt.

      “Sao ngốc quá vậy, tôi làm mà ấy biết là được rồi” Tô Tiểu Mạt nâng tay lên xoa đầu của Trữ Hằng, liếc mắt xem thường .

      “A, cũng đúng” Trữ Hằng vội vàng vuốt cái đầu bị xoa rối tung,lúc này mới phản ứng, vội vàng vừa vừa chạy vào nhà bếp.

      Tô Tiểu Mạt lắc đầu nhìn cái bộ dạng tiền như mạng kia của Trữ Hằng, trong lòng thầm, tên này chừng chìa tiền ra bảo làm trai bao cũng chịu.

      Nghĩ tới đây nhịn được mà thở dài, sau đó ngẩng đâu lên đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của Trữ Hạo, biết cảm xúc của thế nào nhưng có thể cảm nhận được lạnh lùng trong đó.

      Tô Tiểu Mạt có chút khó hiểu nhìn lại, sao lại nhìn thế chứ?

      Trữ Hằng chạy mạch vào phòng bếp tính thương lượng với Trữ Huyễn, đợi Trữ Hằng mở miệng trước, Trữ Huyễn , “Vậy cậu làm công việc của , giúp Tiểu Mạt, đồng cũng trả thiếu cho cậu”.

      “Ha ha, chỉ cần ba trả tiền cho tôi tôi quan tâm hai người làm gì” vẻ mặt vừa rồi còn có chút lo âu của Trữ Hằng bây giờ rạng rỡ hẳn lên, vui cười hơn hở xoay người ngồi vào bàn ăn.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng cười hì hì của Trữ Hằng cúi đầu xuống gì.

      Trữ Hằng lập tức ngồi đối diện Tô Tiểu Mạt, nhìn cúi đầu, “Tiểu Mạt Mạt, bị sao vậy?”

      “Xin sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, tôi chịu nổi đâu!” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hằng gọi như vậy nhịn được mà ngẩng đầu lên rống lớn.

      “Sao vậy? Tôi thấy gọi là Tiểu Mạt Mạt rất dễ nghe mà, hơn nữa phải ba cũng gọi như vậy sao” Trữ Hằng có chút ủy khuất kh1o hiểu nhìn Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt nhất thời giận thể át, trầm giọng , “Ai cũng được gọi tôi như vậy, nếu tôi đạp tên đó ra ngoài”.

      “Chỉ cần ba gọi như vậy tôi cũng gọi” Trữ Hằng vẫn phục phản bác.

      “Ừ” Tô Tiểu Mạt hữu khí vô lực lên tiếng, mới có bữa sáng chán ốm thế này rồi, sau này làm sao mà sống đây? Trong lòng Tô Tiểu Mạt kêu khổ thấu trời.

      Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt nữa cũng quay đầu, vừa lúc thấy Trữ Tích xuống lầu, vội vàng xua tay, “Trữ Tích, đến đây này, hôm nay ba tự mình xuống bếp đó!”

      ta làm bữa sáng có gì đáng ngạc nhiên?” Tô Tiểu Mạt cũng quay đầu nhìn sắc mặt trầm của Trữ Tích, sắc mặt của trắng bệt khiến Tô Tiểu Mạt khỏi nghi ngờ, đêm qua bộ ngủ ngon sao, sao mới sáng sớm giống như mới phát bệnh thế.

      biết sao, ba ở cổ bảo này hai mươi mấy năm nhưng số lần làm bữa sáng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, hôm nay ấy vì nên mới chịu xuống bếp làm bữa sáng” Trữ Hằng cực kì tự giác .

      Trữ Tích nghe Trữ Hằng thế trong mắt lên tia u ám, thèm ăn sáng mà thẳng ra của chính.

      “Này, tên nhóc kia, mói sáng sớm mà muốn đâu?” Trữ Hằng thấy Trữ Tích ra cửa vội vàng đứng dậy, đuổi theo.

      Trữ Hạo cũng đứng lên chặn Trữ Tích lại, “Cậu muốn đâu?”

      “Tự sinh tự diệt” Trữ Tích lạnh lùng , sau đó vòng qua Trữ Hạo mà tiếp tục vế phía trước.

      “Chỉ dựa vào sao, dựa vào cái thân thể yếu đuối đó chưa ra tới đường lớn ngã quỵ rồi!” Tô Tiểu Mạt nhìn vẻ mặt của Trữ Tích biết là dỗi, nhưng lại biết vì sao mới sáng sớm tức giận, nhưng thấy tên này như thế chẳng khác nào đại thiếu gia bị làm hư, tên nhóc khó hầu hạ, nếu chuyện gì cũng nghe theo rất ổn nên tay chống cằm, cột tay gõ xuống bàn, lạnh lùng .

      câm miệng, nơi này có chỗ cho chuyện đâu” bước chân hướng ra ngoài của Trữ Tích đột nhiên dừng lại, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Mạt, thấp giọng .

      “Đây chính là thái độ của đối với trưởng bối sao?” Tô Tiểu Mạt cũng chịu thua kém mà trừng lại, “Chặc chặc, muốn cũng ai ngăn lại đâu, nhưng mà với thân thể này, bộ mặt này mà ra đường khéo bị bọn buôn người nào đó bắt làm ngưu lang (trai bao đấy a), lúc hầu hạ người ta vui vẻ mà lại phát bệnh lên phải là rất có hứng thú hay sao?”

      cái gì?” Trữ Tích nghe Tô Tiểu Mạt châm chọc khiêu khích như thề trừng lớn hai mắt, xuyên qua lớp kính có thể thấy phẫn nộ như thế nào, tay đây cái tay ngăn lại của Trữ Hằng ra, sải bước tiến về phía Tô Tiểu Mạt.

      “Aiz, ngờ ngoài sức khỏe kém ra còn có bệnh về tai” Tô Tiểu Mạt cũng chịu cúi đầu trước ánh mắt phẫn nộ của Trữ Tích, phe phẩy đầu thở dài.

      muốn chết phải ?” Trữ Tích xong liền nâng tay bóp cổ Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt cũng nâng tay nhanh nhẹn bắt lấy tay của Trữ Tích, sau đó dùng lực kéo cái, thân thể của Trữ Tích liền lảo đảo ngã lên bàn cơm.

      Tô Tiểu Mạt xoay người cái, Trữ Tích cũng bị xoay theo, lưng dán chặt vào bàn ăn, mặt ngẩng lên nhìn thẳng vào .

      “Thấy , với chút sức lực của còn đối phó được với người phụ nữa như tôi ra ngoài chỉ có thể bị người ta làm nhục thôi!” Tô Tiểu Mạt dùng chân đá cái ghế sang bên, tay nắm chặt cổ tay của Trữ Tích, tay kia chống lên ngực của Trữ Tích, đề thể động đậy, sau đó cúi người về phía trước, mặt hai người gần nhau trong gang tấc.

      Mới đầu Trữ Tích có chút sửng sốt, sau đó có chút khẩn trương mở miệng, “ muốn làm gì?”
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 53: CÚT NGAY!

      “Tôi muốn làm gì sao?” Tô Tiểu Mạt chậm rãi tiến lại gần , nhìn vẻ mặt có chút kích động của Trữ Tích, hơi thở nhàng của phả lên mắt kính của tạo ra tầng sương mờ,, thấp giọng hỏi, “Vậy muốn tôi làm gì?”

      Trữ Tích bị hành động mờ ám như thế của Tô Tiểu Mạt làm cho lạnh cả người, cảm thấy bản thân giống như món ăn bày bàn chờ ta thưởng thức ấy, co ta muốn làm gì làm, trong lòng nhịn được mà đau đớn, thân thể run rẩy giống như nhớ lại cái gì đó trong quá khứ.

      … cút ngay!” Trữ Tích lạnh lùng, dùng toàn bộ sức lực quát lên câu.

      Tô Tiểu Mạt thấy vẻ mặt quật cường của Trữ Tích trong mắt lên tia giảo hoạt, sau đó càng áp sát vào , “Sao tôi phải nghe lời chứ?”

      cút!” Trữ Tích giống như chịu đả kích rất lớn, nhịn được mà run rẩy kịch liệt, lớn tiếng rống giống như muốn hét hư cả cuống họng.

      Tô Tiểu Mạt hiển nhiên bị tiếng thét của Trữ Tích dọa cho ngây người, chỉ đùa chút mà thôi, sao lại kích động như thế, nghĩ tới đây cái tay nắm chặt cổ tay cũng buông lỏng ra đôi chút.

      Trữ Tích giãy mạnh, dùng sức đẩy Tô Tiểu Mạt ra, ngồi thẳng dậy nhưng vẫn tựa người lên bàn cơm, bên dưới cặp mắt kính là đôi mắt tràn đầy lửa giận cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt có chút kinh ngạc nhìn Trữ Tích, sao mạnh thế chứ, bị đẩy về phía sau xém chút nữa là ngã sấp xuống luôn rồi, nhưng thân thể lại rơi vào lồng ngực rộng lớn.

      Tô Tiểu Mạt quay đầu bắt gặp hai tròng mắt tràn đầy lo lắng của Trữ Huyễn, tính thoát khỏi lòng ngực của lại bị Trữ Huyễn ôm chặt trong lòng, “Em có bị thương ?”

      có” Tô Tiểu Mạt lắc đầu trả lời, sau đó lại đưa mắt nhìn Trữ Tích, lúc này giống như con chim sợ cành cong, ánh mắt mang theo phẫn nộ và tức giận trừng Tô Tiểu Mạt.

      Trữ Hằng, Trữ Hạo và Trữ Dã vừa rồi còn đứng bên xem kịch vui cũng nhận thấy hành động của Trữ Tích đúng là có chút quá đáng, có lẽ Tô Tiểu Mạt trùng hợp nhắc tới chuyện gì kích thích Trữ Tích hoặc đụng chạm gì tới nó, nhưng ngờ Trữ Tích lại có phản ứng lớn như thế.

      Bọn họ vội vàng chạy tới, Trữ Hằng là người chạy tới đầu tiên, nhìn Trữ Tích, “Tích, cậu bì làm sao vậy?”

      “Cút ngay! Cút hết cho tôi!” Trữ Tích lớn tiếng rống lên, tay vô thức nâng lên đánh về phía Trữ Hằng.

      được rồi, nó phát bệnh” Trữ Hằng rên tiếng, vội vàng bắt lấy tay của Trữ Tích, sau đó quay đâu nhìn Trữ Hằng và Trữ Dã, “ cả, hai, lại đây giúp tôi”.

      Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích như thế cả người lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Huyễn, “ ấy bị sao vậy?”

      “Nó bị tâm ma cuốn lấy, thể thoát ra” Trữ Huyễn vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hành động điên cuồng của Trữ Tích, thản nhiên .

      “Tâm ma?” Tô Tiểu Mạt hiểu hỏi.

      “Ừ, tâm ma, cái đó ám ảnh nó suốt hai mươi năm nay rồi” Trữ Huyễn nghĩ tới quá khứ, nhìn Trữ Tích như thế, giọng của lại tự giác mà mang theo chút ưu thương.

      Tô Tiểu Mạt chưa bao giờ thấy Trữ Huyễn như thế, dung nhan tà mị trước kia giờ đây chỉ còn lại thương cảm, trong lòng cũng bắt đầu lên men.

      “Các người buông ra! Buông ra!” Trữ Tích liều mạng giãy dụa, nưng hai mắt từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi Tô Tiểu Mạt, vừa nhìn vừa ngoan lệ quát.

      cả, tôi giữ được” Bọn họ đều biết nhiều năm qua Trữ Tích chưa từng rơi vào tình trạng này, nhưng khi mất lí trí sức lực đúng là mạnh vô cùng, ba người bọn họ tuyệt đối ngăn được .

      Ngay lúc này Trữ Tích đột nhiên ngừng giãy dụa, chậm rãi ngồi xuống, tay chống xuống đất, tay ôm ngực, hai mắt rưng rưng, thống khổ , “Đau quá!”

      cả, bệnh tim của Tích lại tái phát rồi!” Trữ Hằng nhìn bộ dạng nhu nhược chịu nổi như thế của Trữ Tích đau lòng, vội vàng buông tay tìm thuốc.

      Đột nhiên Trữ Hằng đứng dậy trừng mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt được Trữ Huyễn bảo vệ sau lưng, nhất thời nổi giận đùng đùng bước qua, “Này Tô Tiểu Mạt, khi nãy làm gì Tích? Sao nó lại đau khổ như thế chứ?”

      “Tôi có làm gì ấy hết, tôi chỉ muốn dạy dỗ ta chút mà thôi, tôi cố ý!” Tô Tiểu Mạt hoàn toàn ngờ hành động khi nãy của mình lại làm cho Trữ Tích phản ứng mạnh như thế.

      “Đúng rồi, tối qua làm gì để trị đau tim cho nó? bây giờ tiếp tục ” Trữ Hằng đột nhiên nhớ lại hôm qua Tô Tiểu Mạt có trị bệnh cho Trữ Tích vội vàng hỏi.

      được” Tô Tiểu Mạt còn chưa mở miệng Trữ Huyễn vội vàng ngăn cản.

      “Vì sao được?” Trữ Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Huyễn, cực kì hiểu hỏi.

      được là được” Trữ Huyễn lạnh lùng nhìn về phía Trữ Hằng.

      “Trữ Huyễn, đừng quên Trữ Tích là em của ” Trữ Hằng nghe Trữ Huyễn vậy tức giận thôi, nhịn được mà rống lớn.

      “Được, tôi cứu ấy” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng và Trữ Huyễn đấu khẩu với nhau có chút đau đầu, tên Trữ Huyễn này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn ngăn ?

      “Ừ” Trữ Hằng dù biết Tô Tiểu Mạt có cứu Trữ Tích nhưng hoàn toàn biết dùng cách nào, giây trước yên tâm giao Trữ Tích cho , nhìn thấy Tô Tiểu Mạt rời khỏi ôm ấp của Trữ Huyễn, chậm rãi về phía trước, Trữ Huyễn muốn ngăn cản nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Trữ Tích ngừng run rẩy, tâm tình của cực kì phức tạp, nâng tay muốn giữ Tô Tiểu Mạt lại nhưng nhìn kiên quyết như thế cũng yên lặng mà thu tay lại.

      Tô Tiểu Mạt ngồi bên cạnh của Trữ Tích, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ngập nước của , tay xoa ngực của Trữ Tích, tay kia đỡ ót của Trữ Tích, cúi đầu hôn lên cánh môi mà cắn chặt.

      Trữ Hằng thấy màn trước mắt trong lòng căn thẳng, lập tức bước lên phía trước mà quát, “Này Tô Tiểu Mạt, tôi bảo cứu người mà làm gì vậy hả?”
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :