1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 44: TÔI PHẢI LÀ DẠNG NGƯỜI MÀ CÓ THỂ TÙY TIỆN LÀM BẬY

      “Ý của em là em muốn lên giường với à?” Trữ Huyễn nãy giờ tưởng nhắm mắt ngủ lại từ từ mở mắt ra, nắm chặt tay của Tô Tiểu Mạt, thấp giọng hỏi.

      ít nhảm , bộ nhìn bằng mắt thấy tôi giường với ai sao? Bộ thấy tôi, ta và cùng nằm chung cái giường à?” Tô Tiểu Mạt quay đầu liếc mắt xem thường nhìn Trữ Huyễn, tên này bị ngốc à?

      Trữ Huyễn nghe Tô Tiểu Mạt thế hiểu ý của , sắc mặt lập tức dịu , khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, “Vậy giường cũng nằm rồi, hay là chúng ta làm thêm chút chuyện khác ?”

      “Này Trữ Dã, có thể thỉnh người em này của ra khỏi phòng tôi được , tôi thấy đầu óc có vấn đề” Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ trừng Trữ Huyễn cái, tên này mà bình thường nỗi gì chứ, nhìn là biết thích gây rồi, lẽ vì thiếu phụ nữ quá nên bị điên luôn sao? cực kì hảo tâm nhìn về phía Trữ Dã , “Trữ Dã này, tôi thấy nên ra ngoài kiếm người phụ nữ về cho tên này giải quyết vấn đề sinh lý ”.

      Trữ Huyễn nghe thế đen mặt, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mạt lóe lên tia giảo hoạt, sau đó đứng dậy đè lên , “ cần phiền cả ra ngoài chuyến như thế đâu, phải ở đây cũng có người phụ nữ sao?”

      nên suy nghĩ kĩ chút, tôi phải là người mà có thể tùy ý làm bậy” Tô Tiểu Mạt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Trữ Huyễn khi dán lên người , ổn định tâm thần, nhìn thẳng vào cặp mắt tà mị của Trữ Huyễn mà .

      “Phải ?” khóe miệng của Trữ Huyễn giương lên, cái tay an phận đặt lên chân của , chậm rãi di động.

      Tô Tiểu Mạt có chút hối hận, sau này tuyệt đối mặc váy ngủ, còn nếu có mặc cũng phải tròng thêm cái quần ngủ bên trong, tôi xem sờ chỗ nào được, nghĩ tới đây, cảm nhận được cái tay của Lưu Tà nắm chặt dần buông lỏng, Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay người cái đẩy Trữ Huyễn ra, dùng sức đá bay xuống giường.

      “Rầm!” tiếng, Trữ Huyễn hoa hoa lệ lệ bị đạp xuống giường, may mà dưới đất còn có thảm, nếu đau chết.

      Trữ Dã làm bộ dạng xem kịch vui nhìn Tô Tiểu Mạt linh hoạt đá người nào đó xuống giường, sau khi xong việc ngồi ngay ngắn giường, nhìn chằm chằm Trữ Huyễn, “Tôi đếm tới ba, nếu cút xéo khỏi đây từ nay về sau đừng mong tôi bôi thuốc cho ”.

      Trữ Huyễn nghe thế lập tức đình chỉ hành động muốn đứng lên và trèo lại lên giường, vẻ mặt ai oán nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sao em nhẫn tâm thế?”

      “Trữ Dã, mau mang ta ra ngoài ” Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Trữ Dã đứng bên giường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ôn hòa, trong mắt cũng ánh lên ánh sáng nhu hòa, cả người thoạt nhìn vô cùng ấm áp, sóng tóc dài kia bay bay trong gió, cả người giống như tiên nhân nhiễm nhân gian khói lửa.

      “Sao tôi phải mang nó ra ngoài?” Trữ Dã mở miệng, giọng hỏi.

      mang ta ra ngoài sao tôi ngủ được, tôi bây giờ rất mệt” Tô Tiểu Mạt thản nhiên , vừa vừa ngáp cái.

      Trữ Hằng ôm tiền tiến tới, nhìn thấy vẻ mệt mỏi mặt Tô Tiểu Mạt trong lòng có chút đau, liền nhìn về phía Trữ Dã, “ cả, hay là chúng ta ra ngoài trước !”

      “Cậu bị ngốc à, chúng ta ra ngoài hết chẳng khác nào để gian lại cho ta cùng cái tên nằm giường kia. Cậu cũng đừng quên ta là người phụ nữ của lão nhân, tuy ông ta có ‘ được’ nhưng chúng ta cũng thể để chuyện xác của ổng còn chưa lạnh mà vợ ổng lại gian díu với người khác được” Trữ Huyễn tiến lên lớn tiếng với Trữ Hằng.

      Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn xong sặc nước bọt, tên này đúng là đáng chút nào, cả ngày chỉ biết suy nghĩ đen tối.

      cũng đúng!” phản ứng của Trữ Hằng có chút chậm chạp, sau hồi mới , “Nhưng tên này còn hôn mê bất tỉnh, mà đây là phòng của Tô Tiểu Mạt, vậy chúng ta phải làm sao?”

      “Rất đơn giản, mang ta ra ngoài” Trữ Huyễn chỉ vào Tô Tiểu Mạt .

      “Tôi muốn , người ra ngoài phải là các mới đúng” Tô Tiểu Mạt kiên quyết phản đối, buồn cười, bọn họ coi là cái gì? Đây là phòng của , muốn ngủ ngủ, muốn cho ai nằm chung giường đó cũng là chuyện của , có liên quan tới mấy tên này sao?

      “Trữ Hằng, còn ngây người ra đó làm gì, mau giúp kéo ta ra ngoài!” Trữ Huyễn thể nào chịu được chuyện Tô Tiểu Mạt ở chung phòng với người đàn ông khác, nhất là cái người đàn ông nằm giường kia, bây giờ hận thể đem ta quăng ra ngoài hoặc lấy dao rạch vài đường lên mặt tên kia, đừng quên đàn ông cũng biết ganh tị.

      Trữ Hằng cũng có chút khó xử nhìn về phía Trữ Dã, dò hỏi, “ cả, tôi nên làm gì bây giờ?”

      “Làm cái gì chứ?” Trữ Dã sâu kín hỏi.

      “Có nên kéo Tô Tiểu Mạt ra khỏi phòng ?” Trữ Hằng hỏi tiếp lần nữa.

      “Trữ Hằng, tôi cho hai quyền lựa chọn, thứ nhất, tôi đưa hai mươi vạn, lập tức ra khỏi phòng tôi, thứ hai, nếu kéo tôi ra ngoài trong vòng ba ngày cái két sắt của còn đồng, chọn ” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, tên này là dể đối phó nhất, chỉ cần tiền cũng nghe.

      Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt thế dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đống tiền của , rút ra hai mươi vạn, trong lòng vui cười hớn hở, bốn mươi vạn của Trữ Huyễn rốt cục cũng lấy lại được rồi, nghĩ tới đây Trữ Hằng cực kì hạnh phúc ôm bốn mươi vạn liếc mắt nhìn Trữ Huyễn cái, ý là tôi thèm chơi với , sau đó liền vội vội vàng vàng về phòng.

      “Trữ Hằng, cậu đúng là cái đồ thấy tiền là sáng mắt” Trữ Huyễn thấy bộ dạng kia của Trữ Hằng tức giận mắng to.

      Trữ Hằng mắt điếc tai ngơ ôm tiền về phòng mình.

      Tô Tiểu Mạt đắc ý nhíu mày nhìn Trữ Dã, “ còn đứng đây làm gì? Sao chưa ?”

      “Sao tôi phải ?” Trữ Dã thản nhiên hỏi.

      “Chỗ này là phòng tôi, bây giờ tôi rất buồn ngủ, sao còn chưa ?” Tô Tiểu Mạt ngồi dậy ngẩn đầu nhìn Trữ Dã, tên này dễ chọc.

      “Chỗ này cũng là nhà của tôi, tôi muốn đâu là quyền của tôi” Trữ Dã tiếp lời, sau đó tao nhã bước thẳng tới ghế sô pha, thèm nhắc lại.

      Trữ Huyễn thấy thần thái của Trữ Dã tự nhiên như vậy nhìn về phía Tô Tiểu Mạt tức giận đến trợn to hai mắt, trong lòng thoải mái, xem ra vẫn là cả có biện pháp, sau đó cũng thong thả mà ngồi cạnh Trữ Dã.

      “Trữ Huyễn, chuyện tôi vừa rồi đùa đâu” Tô Tiểu Mạt nhìn cái mặt chân chó của Trữ Huyễn hừ lạnh trong lòng, bộ cùng phe với Trữ Dã là ngon lắm sao? Nghĩ tới đây liền lạnh giọng đếm, “…”

      Trữ Huyễn vội vàng dừng bước, chuyển mắt, làm bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sao em nhân tâm với tôi thế?”

      “Hồi nãy là ai muốn kéo tôi ra ngoài vậy?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn tiếp tục lạnh lùng đếm, “Hai…”

      Trữ Huyễn bắt đầu chậm rãi về phía cửa phòng, “Ai bảo em ngủ chung giường với tên kia làm hi”

      “Ba…” Tô Tiểu Mạt thèm để ý tới lời lên án của Trữ Huyễn, tiếp tục đếm.

      Tiếng thứ ba của cất lên Trữ Huyễn bước tới cửa phòng, chỉ là vẫn chưa chịu rời , hai tay nắm chặt khung cửa, thò đầu vào, thê thê thảm thảm nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 45: ĐỘNG TAY ĐỘNG CHÂN VỚI BA

      Tô Tiểu Mạt thấy bộ dạng như thế của Trữ Huyễn giả bộ nhìn thần nhà, thèm để ý, “Đóng của lại dùm tôi!”

      “Vậy em cũng đừng quên chuyện bôi thuốc cho tôi nha” trước khi Trữ Huyễn cũng quên nhắc nhở Tô Tiểu Mạt tiếng.

      còn ở đó thêm giây nữa đừng mơ tôi bôi thuốc cho ” Tô Tiểu Mạt rất kiên nhẫn , tên này đúng là thích đeo bám người khác mà, ràng khuôn mặt nghiệt như thế sao lại ngây thơ thế được chứ.

      “Được, tôi ngay” Trữ Huyễn nghe thế vui vẻ ra mặt, “rầm” tiếng liền đóng của lại, sau đó nghe thấy loạt tiếng bước chân xa dần rồi mất hút.

      Tô Tiểu Mạt nhịn được lắc đầu, sau đó nhìn về phía người cực kì tự nhiên mà ngồi trong phòng người khác chỗ sô pha kia, nhíu mày, “Sao còn ngồi đó?”

      “Sao tôi thể ngồi đây?” Trữ Dã giương mắt nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.

      “Đây là phòng của tôi, đừng quên tôi là mẹ kế của , bộ muốn đối xử với trưởng bối vô lễ thế ư?” ý niệm duy nhất trong đầu Tô Tiểu Mạt bây giờ chính là ngủ, thực mệt muốn chết, sao mấy tên này lại chịu buông tha cho , cứ lần lượt lên sân khấu quấy rầy là sao?

      “A” Trữ Dã thấp giọng cười, mái tóc dài phiêu dật phối hợp với bộ dáng lúc này của khiến thoạt nhìn rất tao nhã, nụ cười kia giống như cơn gió xuân thổi qua, nhưng lời kế tiếp của khiến Tô Tiểu Mạt tức tới giơ chân, “À, ra cũng biết thân phận của mình à, vậy hãy nên tự trọng chút , xác của lạo nhân còn chưa lạnh mà dám ngủ chung giường với người đàn ông khác rồi, tôi chỉ muốn giám sát thay lão nhân dưới cửu tuyền thôi”.

      “Hừ, vậy cứ tự nhiên, tôi mệt rồi, ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Dã thế trái tim nhảy lên cái, có chuyện gì lại nhắc tới người chết, bộ muốn ngủ ngon sao?

      “Được” Trữ Dã nhợt nhạt cười, bắt chéo hai chân, lười biếng tựa vào ghế sô pha, chuyển mắt nhìn Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt cũng thèm quan tâm Trữ Dã nữa, trực tiếp nằm lên giường, tay tiếp tục bị Lưu Tà nắm lấy, Tô Tiểu Mạt liền chuyển mắt nhìn khóe môi của Lưu Tà gợi lên nụ cười yếu ớt giống như mơ thấy cái gì vui lắm vậy, mặt cũng nhu hòa, dưới ánh đèn yếu ớt, dung nhan tuấn mĩ của Lưu Tà lộ ra chút ửng hồng, khóe miệng gợi lên, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài bịt kín tầng mồ hôi, cả người tỏa sáng giống như thiên sứ, mặt còn có nụ cười thuần khiết.

      Tô Tiểu Mạt nhịn được mà vươn tay vuốt ve cái trái của , ừm, hạ sốt rồi, lại ngẩng đầu nhìn cái bình nước biển trống rỗng phía đầu giường, lập tức đứng dậy muốn tháo bình nước biển khỏi người tay bị níu chặt.

      “Lưu Tà, nếu còn buông tay bị thương đó”Tô Tiểu Mạt ngồi xuống với Lưu Tà.

      Lưu Tà lúc này mới chậm rãi buông tay ra, lập tức rụt cổ tay lại, rút cái kim tiêm tiêm cổ tay của ra, lấy cái bông băng tử trong hòm thuốc đè vết thương của lại, sau đó nhàng nén vào cái sọt rác kế bên Trữ Dã.

      Tô Tiểu Mạt nhàng thở ra, tên này đúng là giỏi chịu đựng, nhưng tình hình của bây giờ có thể coi là ổn, chỉ cần ngủ buổi tối ngày mai có thể được rồi, còn muốn thu thập năm tên trong cổ bảo này, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Dã, nãy giờ tên này cứ nhìn bằng ánh mắt sắc như dao, sau đó tiếp tục nằm lên giường, cũng thèm quan tâm bên cạnh có người đàn ông, dần dần chìm vào giấc ngủ, trời biết hôm nay mệt tới thế nào, hôm nay còn mệt hơn cả cái hôm chạy 5 km trong đêm nữa, nếu có người phụ nữ là động vật phiền toái nhất định đánh tên đó kêu cha gọi mẹ, mi thử ở chung với nhiều đàn ông vậy biết, nam nhân mà muốn phiền toái còn khó chơi hơn phụ nữ gấp trăm lần.

      Với suy nghĩ như thế bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn lạnh nhạt bạn Trữ Dã ngồi bên, bây giờ cũng còn sức mà quan tâm tới tên khó chơi này, muốn ngủ.

      Trữ Dã cũng gì, chỉ nhìn chăm chú vào bạn nữ nào đó nằm giường mà ngủ biết trời trăng gì, khóe miệng của khỏi gợi lên thành nụ cười thản nhiên, trong mắt lên tia u ám, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, mở cửa phòng, bước ra ngoài sau đó đóng chặt lại, thẳng xuống dưới lầu.

      Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, khí bên ngoài cũng dần yên tĩnh trở lại.

      Ngay lúc cửa phòng đóng kín lại Lưu Tà cũng mở to mắt ra, chuyển mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.

      Thấy chỉ mặc cái ao ngủ mỏng manh, nằm nghiêng người lại đưa lưng về phía , trong mắt Lưu Tà lên tia vui sướng, chậm rãi dùng tay nâng người lên, tay kia vuốt ve mái tóc của Tô Tiểu Mạt, đắp chăn cẩn thận lên người , nhàng hôn lên tấm lưng lộ ra ngoài của , sau đó vươn tay ôm cái eo tinh tế, kéo vào trong lòng mình, lúc này mới thỏa mãn nhắm lại hai mắt tiến vào mộng đẹp.

      Tuy bây giờ là ba giờ sáng nhưng trời vẫn rất tối, giường lớn trong căn phòng lầu ba, Tô Tiểu Mạt bị Lưu Tà ôm chặt, cả hai tiến váo mộng đẹp.

      Trữ Dã xuống lầu bắt gặp Trữ Huyễn lười biếng nằm ghế sô pha, vừa thấy Trử Dã xuống lầu nhịn được hỏi, “ cả, cũng bị ta đuổi xuống sao?”

      ấy ngủ rồi, đương nhiên phải xuống” Trữ Dã nhanh chậm ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Trữ Huyễn “Tốt nhất là cậu nên nằm úp sấp như thế”

      ta ngủ rồi? Ngủ chung giường với tên đáng ghét kia?” Trữ Huyễn vội vàng nhảy dựng lên, nhìn Trữ Dã lạnh giọng hỏi.

      phải cậu cũng thấy rồi sao?” Trữ Dã cũng thèm để ý khuôn mặt dần đen xuống của Trữ Huyễn, khóe miệng câu lên.

      “Hừ, phụ nữ đời này đều đen tối như nhau, ta đúng là kĩ năng bơi dương hoa” Trữ Tích ngồi bên cạnh cũng hừ lạnh tiếng.

      “Trữ Tích quá đúng, người phụ nữ kia đúng là kĩ năng bơi dương hoa mà, chẳng những vậy mà còn thích thay đổi thất thường!” Trữ Hằng từ lầu hai xuống nhịn được mà phụ họa với Trữ Tích, “Quyến rũ lão nhân thôi , bây giờ còn cùng cái tên… cái tên gì đó cùng ngủ, còn động tay động chân với ba nữa chứ!”
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 46: CÓ TA CÓ TÔI, CHỌN

      cả, tôi , rốt cục lai lịch của kia là thế nào? Nhìn thân thủ của ta tuyệt đối phải là người trong tư liệu, ta là nữ nhân của lão già kia sao?” Trữ Tích khỏi nghi hoặc hỏi.

      ta?” trong mắt của Trữ Dã lên tia cười lạnh, “Vậy cậu thấy người khôn khéo như lão nhân có thể thích cái bình hoa sao?”

      “Vậy rốt cục quan hệ của ta và lão nhân là thế nào?” Trữ Hằng cũng bắt đầu nghi hoặc, người phụ nữ này khiến chỉ có thể hình dung bằng ba chữ ‘rất kì quái’ hoặc là ‘quá kiêu ngạo’, chỉ kì quái kiêu ngạo mà còn thích thay đổi.

      cần biết quan hệ giữa ấy và lão nhân thế nào, này tôi nhắm rồi” Trữ Huyễn mặc kệ mục đích khi tiến vào đây của Tô Tiểu Mạt là gì, dù sao khơi gợi hứng thú trong lòng , khiến lần đầu tiên có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với người như vậy, tuy mới có ngày ngắn ngủi nhưng trong lòng định rồi.

      “Huyễn, coi chừng nuôi hổ làm loạn đó” Trữ Hạo lạnh lùng nhắc nhở.

      hai, khi bắt tên kia với ta, có phát được gì bất thường à?” Trữ Tích nghe Trữ Hằng vậy lập tức cảnh giác hỏi, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, tuy rằng ta từng cứu nhưng từ khi ta xuất cuộc sống của cũng bị thay đổi ít, chỉ mới có ngày mà ta quấy rối cuộc sống yên bình của cổ bảo này, khiến trong lòng lại có cảm giác đơn bất lực, muốn tiếp tục như vậy.

      “Thân thủ của ta rất nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, gặp chuyện đều rất bình tĩnh, thích khiêu chiến, nếu phải ta có thân phận mà tới đây tôi nghi ngờ ta là gián điệp của nước khác phái tới” trong đầu Trữ Hạo ra hình ảnh khi nãy Tô Tiểu Mạt dẫn dụ bọn áo đen kia thế nào, sau đó trà trộn vào đám đông, rồi đuổi theo Lưu Tà ra sao, đủ loại chuyện như vậy phát sinh khiến nghi ngờ thân phận của Tô Tiểu Mạt, nhưng sâu trong lòng lại có tia hi vọng mơ hồ rằng phải là gián điệp.

      ấy sao?” Trữ Huyễn cười lạnh tiếng, “Tôi tin ấy là gián điệp!”

      “Tại sao?” Trữ Tích nghe Trữ Hạo thế tia cảm kích cứu cũng biến mất, trong lòng bây giờ chỉ là nghĩ làm sao để đuổi ra khỏi cổ bảo, khiến biến mất.

      “Nếu ấy là gián điệp có thể mạo hiểm tính mạng mà cứu cậu à? Còn giúp cậu hết đau tim nữa chứ, nếu ấy là gián điệp có thể mạo hiểm tính mạng với hai chỉ bắt thủ lĩnh của bọn áo đen kia vì cứu mấy người mới quen biết có ngày như chúng ta sao? Nếu ấy là gián điệp tội gì mà kiếm giúp tên nhóc tham tiền như cậu những bốn trăm vạn chứ? Nếu ấy là gián điệp có thể dùng tiền của mình để cứu tên muốn mạng của ấy sao? Nếu ấy là gián điệp quả là gián điệp ngu ngốc rồi” tuy lần đầu tiên gặp mặt Trữ Huyễn có ác cảm sâu sắc với Tô Tiểu Mạt, nhưng trải qua ngay sóng gió như hôm nay tin phải gián điệp.

      ba đúng” Trữ Hằng đứng bên vô cùng đồng ý gật gù, vừa rồi cũng bị lời của Trữ Hạo và Trữ Tích làm gợi lên hoài nghi, nhưng khi nghe Trữ Huyễn kháng nghị lập tức cải biến tư tưởng, “ ấy thể là gián điệp được, nếu ấy là gián điệp trả lại cho chúng ta gập mười lần vũ khí sử dụng phải là tự mình hại mình sao?”

      tư, đừng có ba phải thế được ?” Trữ Tích nghe Trữ Hằng thế thấp giọng quát.

      Trữ Hằng cũng nhìn lại Trữ Tích, “ chỉ nghe người có lý hơn thôi!”

      cả, bây giờ nên làm thế nào?” Trữ Tích nhìn về phía Trữ Dã, trong nhà này tuy bọn họ đều có ý tưởng riêng, cũng có bí mật mà thể chia sẻ cho người khác, nhưng Trữ Dã luôn luôn là người đưa ra quyết định cuối cùng, luôn luôn là lão đại của bọn họ.

      “Mặc kệ ta là ai, ba tháng sau ta nhất định biến mất” Trữ Dã ôn hòa , nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.

      “Lần này sợ là đơn giản như vậy, dù sao ấy cũng là người mà lão nhân muốn chúng ta bảo vệ, ba tháng có lẽ công hiệu với phụ nữ khác, nhưng với ấy chưa chắc đâu” Trữ Huyễn là người đầu tiên mở miệng.

      “Lão nhân chết rồi, cổ bảo này là do chúng ta định đoạt, nữ nhân khi tiến vào cổ bảo ba tháng đều biến mất cũng phải do chúng ta quyết định, ta có tránh khỏi hay cũng còn phải xem năng lực , dù sao bí mật của cổ bảo này tới chúng ta còn chưa biết hết được” Trữ Dã nhìn về phía Trữ Huyễn, “ biết cậu có tư tâm, nhưng số phận định chúng ta phải độc cả đời, chính vì vậy nữ nhân vào đây ai qua nổi ba tháng, biết như thế vì sao phải cưỡng cầu?”

      , tôi tin số mệnh, tôi chỉ tin vào chính mình” khóe môi của Trữ Huyễn nhếch lên thành nụ cười tà mị, nhưng đôi mắt kia lại chứa vô hạn bi thương, “ ấy… Tôi bảo hộ tốt”.

      “Huyễn, cậu quên vì sao chúng ta lại tới nơi này sao?” Trữ Huyễn nhìn về phía người em xưa nay đều xem thường mọi chuyện, thậm chí tới mức lạnh bạc, nhưng vì sao lại cố chập như thế với người phụ nữ mới quen chứ, khỏi nhớ tới nội tâm u mà bọn họ muốn che đậy, lạnh giọng hỏi.

      “Tôi biết, cho nên tôi cúi đầu trước vận mệnh, cho tới bây giờ việc gì tôi muốn làm ai có thể cản được, Tô Tiểu Mạt, Trữ Huyễn tôi muốn định rồi, cần biết sau này phát sinh chuyện gì tôi đều bảo vệ ấy, nếu các muốn ra tay với ấy đừng trách tôi niệm tình em” Trữ Huyễn đảo mắt qua tất cả mọi người, khuôn mặt tràn đầy kiên định .

      ba, điên rồi, chỉ vì người phụ nữ mà ngay cả em nhiều năm sống nương tựa vào nhau cũng quan tâm, người phụ nữ kia có gì tốt chứ? Bây giờ tôi giết ta ngay lập tức.” Trữ Tích nhịn được mà run rẩy, giống như phát điên vậy, xoay người lên lầu.

      Trữ Huyễn liền ngăn trước mặt Trữ Tích, nắm lấy cổ áo , nguy hiễm liếc mắt, “Tích, đừng ép ”.

      “Ha ha, tốt, ba, bây giờ tôi biết tình nghĩa em hai mươi mấy năm sống nương tựa vào nhau của chúng ta cuối cùng lại bằng cả người phụ nữ” Trữ Tích nâng tay gạt cánh tay mà Trữ Huyễn nắm cổ áo ra, “Có ta có tôi, chọn !”
      Last edited: 4/5/16
      lovenovel thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 47: TÔI LUÔN THỦY CHUNG NHƯ VỚI EM

      “Lựa chọn? Vì sao phải lựa chọn chuyện hoang đường như thế?” Trữ Huyễn nhìn Trữ Tích, trong giọng có chút cảm xúc phức tạp.

      “Hoang đường?” Trữ Tích cũng cố chấp nhìn lại Trữ Huyễn, cười lạnh tiếng, “ bảo đây là lựa chọn hoang đường sao? Tốt, tôi biết lựa chọn của là gì rồi, người phụ nữ kia có gì tốt mà lại đánh đổi tình cảm mấy mươi năm của chúng ta chứ?”

      “Trữ Tích, cậu dám khẳng định vào lúc ấy liều lĩnh cứu cậu, trong lòng cậu có chút xúc động nào sao?” Trữ Huyễn híp đôi mắt hoa đào lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trữ Tích giống như muốn hiểu mọi suy nghĩ sâu trong lòng .

      “Vậy thế nào? ta nên tới nơi này, nên xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, tôi thể chấp nhận bất cứ thay đổi nào diễn ra ở đây, chút cũng ” nội tâm của Trữ Tích giãy dụa kịch liệt, nghe Trữ Huyễn hỏi vậy hai mắt lóe lên, giật mình chút sau đó ra ý nghĩ của bản thân, muốn hoàn toàn quên cảm giác ấm áp mà Tô Tiểu Mạt mang lại.

      “Trữ Tích, hai mươi mấy năm qu chúng ta đều sống trong gian nội tâm hẹp của chính mình, chúng ta đều giả bộ như thể có việc gì mà sống, muốn lau sạch nỗi đau giấu kín trong đáy lòng, nhưng cậu thực quên sao? Cậu muốn thay đổi nhưng cậu sợ hãi, sợ hãi khi mất cuộc sống trước mắt cậu biến thành con cá chết cạn, thế giới nội tâm của cậu sụp đổ, nhưng thể sống như vậy cả đời, hai mươi năm nay sông troi dạt như thế chán rồi, bây giờ muốn sống cuốc sống sinh động hơn, có tình cảm hơn chứ phải là tự ép buộc bản thân như bây giờ, ràng mặt là cười nhưng trong mắt đều là băng lạnh, cuộc sống như thế khiến rất mệt mỏi, thậm chí là căm hận, cậu có hiểu ?” Trữ Huyễn vươn hai vay ra nắm chặt vai của Trữ Tích, gằn từng tiếng.

      Ba người còn lại đều im lặng hoặc ngồi hoặc đứng trầm mặc , suốt hai mươi mấy năm nay từ cái ngày họ bước chân vào cổ bào chưa ai nhắc tới quá khứ của bản thân, ai cũng làm như thể có việc gì xảy ra, năm người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng ai cũng nghĩ tới cái nơi bọn họ nghĩ là chỗ để nương tựa này lại càng khiến vết thương họ vốn nghĩ là được che giấu càng lúc càng sâu, bọn họ đều có tâm của riêng mình, đều tự đau, tự liếm láp vết thương của chính mình nhưng vẫn cố chấp muốn nhắc tới cơn ác mộng vẫn đeo bám họ mỗi đêm, nhưng hai mươi mấy năm qua bọn họ vẫn bình yên vô mà sống, vốn tưởng sống như thế cả đời, nhưng từ giây phút Tô Tiểu Mạt tới đây cuốc sống yên tĩnh trước kia của bọn họ bị phá vỡ.

      , tôi muốn thay đổi, tôi chỉ muốn cuộc sống yên lặng trước kia mà thôi, tôi thích bất cứ người nào quấy rầy, cho dù là Tô Tiểu Mạt cũng ngoại lệ” trái tim của Trữ Tích nhói lên cái, chuyện cũ khiến hàng đêm đều gặp ác mộng hôm nay lại bị Trữ Huyễn khơi ra, chuyện mà cất giấu vào sâu trong tim lại bị phanh phui như thế sao có thể chịu được, đơn giản là trước kia quá đau khổ rồi, giống như từ quỷ môn quan dạo vòng rồi mới trở về, muốn mất bất cứ cái gì nữa, muốn thay đổi cũng muốn đau lòng.

      “Tôi muốn thay đổi đơn giản là tôi muốn mất bất cứ thứ gì nữa, cho nên chuyện tôi thay đổi có kẻ nào có thể ngăn cản được” Trữ Huyễn buông vai của Trữ Tích ra, xoay người đưa lưng về phía , “Nếu cậu dám đụng ngón tay vào ấy, tình nghĩa em của chúng ta coi như chấm dứt”.

      “Ha ha, ra hai mươi năm ở chung lại bằng Tô Tiểu Mạt” thân hình của Trữ Tích lung lay mà lui từng bước về phía sau, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Trữ Huyễn, trái tim lại co thắt, nâng tay đè lên ngực, đôi mắt được che giấu dưới mắt kiếng tràn đầy hơi nước, làn da vốn trắng hơn bình thường nay lại càng tái nhợt.

      Trữ Hằng thấy tình hình ổn, lời khi nãy của Trữ Huyễn cũng khiến rất xúa động, từ rất lâu rồi bọn họ quen với cuộc sống yên lặng thế này, mấy năm nay là chăm sóc Trữ Tích nên biết vì sao Trữ Tích lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, vì sao lại đau lòng như vậy, nhưng cũng thể ngừng suy nghĩ về lời của Trữ Huyễn, đúng vậy, bọn họ kìm nén bản thân lâu quá rồi, lâu tới nỗi vết thương kia biếng thành cây kim ngày ngày đâm vào trái tim của bọn tới phát đau, nhưng bên ngoài bọn họ lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn ép mình tươi cười.

      Trữ Tích ôm ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trữ Huyễn, thân thể lung lay sắp đổ, Trữ Hằng lập tức tiến lên phía trước, đau lòng mà đỡ sau lưng , “Trữ Tích, cậu thể nghĩ thoáng hơn chút sao? Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?”

      “Đúng vậy, tôi muốn tự tra tấn mình đấy sao?” Trữ Tích chuyển mắt nhìn về đôi mắt tràn ngập lo lắng của Trữ Hằng, sâu kín , “Các người muốn gì bộ tôi biết sao? Nhưng tôi còn sức lực để thay đổi cái gì cả, tôi chỉ muốn yên ổn cho tới lúc chết mà thôi”.

      “Cậu mê sảng cái gì vậy, đường đời của cậu còn rất dài, mặc kệ Trữ Huyễn như thế nào, vẫn luôn với cậu” Trữ Hằng gắt gao đỡ Trữ Tích, nước mắt bắt đầu tràn khóe mi.

      “Trữ Hằng, đỡ Trữ Tích về phòng ” Trữ Dã ôn hòa .

      “Dạ” Trữ Hằng cũng gạt nước mắt, đỡ Trữ Tích lên phòng.

      “Mặc kệ muốn thế nào, cho dù có đối lập với cũng được, tôi nhất định phải đuổi Tô Tiểu Mạt ” Trữ Tích thẳng lưng, tùy ý để Trữ Hằng nâng lên lầu, nhưng nửa dừng lại , ngữ điệu kiên định nên lời.

      “Trữ Tích, nếu còn ở đây ngày nào ngày đó ấy vẫn bình an vô ” Trữ Huyễn cũng chịu thỏa hiệp mà trả lời.

      “Được, tôi chống mắt lên xem đây” Trữ Tích cười lạnh tiếng, chậm rãi thẳng thắt lưng mà lên lầu.

      “Trữ Huyễn, vì ta mà tổn thương tới Trữ Tích, đáng sao?” Trữ Hạo nhịn được mà thở dài hơi, nhìn về phía Trữ Huyễn, ngờ người mà vốn nghĩ là vô tư nhất lại là người nổi loạn nhất trong bọn họ.

      phải là chuyện đáng hay mà là trong lòng tôi chọn ấy rồi, thay đổi nữa” Trữ Huyễn xoay người nhìn Trữ Hạo, “Có lẽ đây là định mệnh của tôi, suốt cuộc đời này có lẽ tôi chỉ có thể sống vì đó”.

      “Nếu có ngày cậu phát ra ta lừa cậu, lừa tất cả mọi người, cậu còn đứng về phía ta sao?” giọng điệu của Trữ Dã trầm ổn nhìn về phía Trữ Huyễn, gằn từng tiếng hỏi.

      “Có, cho dù ấy có phản bội tôi hoặc thậm chí là giết tôi, tôi vẫn thủy chung như ” Trữ Huyễn nhìn về phía Trữ Dã trịnh trọng .

      “Trữ Huyễn, cậu thực có thể vì ta mà hi sinh tình em của chúng ta sao?” Trữ Hạo tới gần Trữ Huyện, trong giọng mang theo nhiệt độ lạnh băng.

      “Chỉ cần các tổn thương ấy chúng ta vẫn là em” Trữ Huyễn tà mị cười, nhìn về phía Trữ Hạo kiên quyết trả lời.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 48: CÁC NGƯỜI NGHĨ TÔI NHƯ VẬY SAO?

      “Tốt, tốt lắm” Trữ Hạo nhịn được mà cười to ra tiếng, vô cùng lạnh lùng mà xoay người, ngồi thẳng lên ghế sô pha thèm nhắc lại nữa.

      Trữ Dã cũng liếc nhìn Trữ Huyễn cái, cũng thèm tiếng nào nâng tay lên vỗ vai Trữ Huyễn cái, sau đó lướt qua tới ngồi đối diện Trữ Hạo.

      Đêm tĩnh lặng, bây giờ là bốn giờ sáng, sắc trời cũng trở nên xám trắng, bên ngoài mấy bạn áo đen vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi đại ca, tia mệt mỏi, vừa nhìn biết bọn họ được huấn luyện bài bản.

      Trữ Huyễn trở về phòng của mình ở lầu hai, cơ thể tại cực kì thả lỏng, những đau khổ dằn xé bao nhiêu năm nay dường như biến mất, xuất của Tô Tiểu Mạt khiến tìm được niềm hy vọng cho cuộc sống, tìm được mục tiêu sống của mình, khiến dũng cảm , bây giờ chỉ muốn thương người nhiều.

      Trữ Hằng đỡ Trữ Tích về phòng, trải qua đêm ồn ào như thế này khiến thể lực của Trữ Tích có chút chịu nổi, cơ thể trời sinh yếu nhược, tối nay muốn chạm tới cực hạn của , khi nãy còn tranh chấp kịch liệt như thế với Trữ Huyễn khiến càng thêm mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường cuộn người lại, cơ thể nhịn được mà run rẩy.

      Trữ Hằng biết Trữ Huyễn phanh phui bí mật mà Trữ Tích cất giấu sâu trong tim, bây giờ giống như hồn dã quỷ phiêu đản khắp nơi biết phía trước nên thế nào, đây là tâm bệnh của Trữ Tích.

      “Trữ Tích, cậu hãy ngũ giấc , có tư ở đây rồi, sợ gì nữa cả” Trữ Hằng giọng , sau đó nâng tay cẩn thận đắp lại chăn cho Trữ Tích, rồi ngồi ở bên giường.

      Trước kia mỗi lần Trữ Tích phát bệnh đều làm như thế, đều thức trắng đêm để thủ bên người tên nhóc này mãi tới khi nó hết đau mới yên tâm về phòng, có lẽ trong mắt người ngoài chỉ tiền nhưng chỉ có mình biết bản thân muốn cái gì.

      Trong đại sảnh, quanh thân của Trữ Hạo tỏa ra hàn khí, nhúc nhích ngồi ghế sô pha, ngẩng đầu, xuyên thấu qua lớp cửa kính mà nhìn bầu trời bên ngoài. Đồng hồ vách tường kêu lên, kim đồng hồ điểm sáu giờ, đôi mắt trầm của Trữ Hạo giờ phút này dần dần mờ mịt giống như bầu trời ngoài cửa sổ, mắt xẹt qua tia sáng.

      cả, chúng ta nên xử lý nữa nhân kia thế nào?” Trữ Hạo nhịn được mà lo lắng cho Trữ Huyễn và Trữ Tích, hai mươi năm qua bọn ho chưa từng đấu khẩu to như thế bao giờ, đây là lần đầu tiên, thoạt nhìn tuy có lạnh lùng như rất chú trọng tình nghĩa.

      “Cứ đợi thêm thời gian xem mục đích của ta là gì” Trữ Dã nhìn về phía thái dương mọc ngoài cửa sổ, “ yên tĩnh của cổ bảo bị phá vỡ, muốn khôi phục như lúc ban đầu sợ là rất khó”.

      “Mặc dù khó tôi cũng làm mọi giá để mọi chuyện trở về quỹ đạo cũ” Trữ Hạo nâng ánh mắt sắc lạnh .

      Bạn áo đen cầm đầu ngẩn đầu nhìn lên căn phòng lầu ba vẫn có động tĩnh gì, trong lòng thầm than, nếu lão đại còn chưa chịu ra có chuyện mất.

      à, chỉ còn nửa giờ nữa thôi, nếu sợ là kịp” thủ hạ thấp giọng .

      “Đương nhiên là tôi biết, nhưng mà lão đại…” bạn áo đen cầm đầu ngẩn đầu, lần nữa nhìn về căn phòng của Tô Tiểu Mạt, hận thể có thiên lý nhẫn để nhìn xem rốt cục bên trong xảy ra chuyện gì.

      Bao nhiêu năm nay Tô Tiểu Mạt dưỡng thành thói quen bất kể tối hôm trước ngủ có trễ bao nhiêu buổi sáng hôm sau cũng dậy đúng sáu giờ, từ từ mở hai mắt ra, đối diện với là đôi mắt tràn ngập ý cười.

      Tô Tiểu Mạt mới đầu là sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại liếc cái tên lợi dụng cả buổi tối, vội vàng ngồi dậy, “Sao còn chưa nữa?”

      “Tôi vừa tỉnh thôi” Lưu Tà cũng ngồi dậy, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt bị Lưu Ta nhìn tới mức da đầu run lên, trong lòng thầm, tên này mới sáng sớm phóng điện tứ tung, bộ sợ người xung quanh chịu nổi sao, nghĩ tới đây liền vội vàng trèo xuống giường, thẳng vào phòng tắm.

      Lưu Tà nhìn bóng lưng vội vàng của Tô Tiểu Mạt cười tiếng, thong thả trèo xuống giường, tuy viên đạn được lấy ra nhưng miệng vết thuơng vẫn chưa khép lại hoàn toàn, thành ra tư thế bây giờ của có chút quái dị.

      Sau khi vội vàng tiến vào phòng tắm rửa mặt ra nhìn thấy Lưu Tà đứng ngay cửa phòng nhìn chằm chằm cái thảm. Tô Tiểu Mạt khỏi nhướng mày, “Sao lại xuống giường? Miệng vết thuơng của vẫn chưa lành hẳn đâu”.

      ngờ em cũng biết may miệng vết thuơng” Lưu Tà ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, giọng điệu vô cùng phong tình.

      “Đương nhiên rồi, tôi có dì làm nghề y sinh, hồi tôi cũng rất nghịch ngợm, phải leo trèo mà té cũng là phá phách mà té, có lần ngoài ý muốn còn thiếu chút nữa mà mất mạng, may mà có dì nếu bây giờ tôi cũng đứng ở đây, sau chuyện đó tôi theo dì học số kĩ năng cấp cứu cơ bản” Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng về phía Lưu Tà , sau đó vào nhà tắm lấy ra cái bàn chải và khăn lau mặt mới quăng cho , “ rửa mặt , xong rồi lẹ”.

      “Em muốn tôi tới vậy sao?” Lưu Tà khỏi có chút thuơng tâm nhìn Tô Tiểu Mạt.

      vốn thuộc về nơi này, nên nhanh ” Tô Tiểu Mạt vô cùng hợp lí , “Tốt nhất đừng nên tới đây nữa, tuy tôi biết năng lực của nhưng nơi này tồn tại trăm năm rồi, đương nhiên là có nhiều bí mật khó mà biết được, ví dụ như cơ quan gì đó, thái độ hôm qua của Trữ Dã phải cho biết là trong tình thế nguy hiểm sao”

      “Em lo lắng cho tôi sao? Sợ tôi chết à?” Lưu Tà tiến lên bước, nhìn Tô Tiểu Mạt cười.

      “Này, vì sao biết thân phận của tôi?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Lưu Tà, nhớ tới chuyện hôm qua dùng để uy hiếp , nếu phải vì nhiệm vụ, lúc ấy chắc chắn phát đạp Lưu Tà bay ra ngoài.

      “Cái này… chờ lần gặp mặt tiếp theo tôi cho em” Lưu Tà lướt qua Tô Tiểu Mạt, cực kì thong thả mà tiến vào phòng tắm.

      Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Lưu Tà, nhún vai cái, sau đó tới bên giường, nhìn ra giường tràn đầy vết máu, nhíu mày lại, tuy rằng từng thấy máu nhiều nhưng hiểu vì sao cứ nhìn vết máu này lại thấy trong lòng thoải mái, nâng tay kéo ra giường cái, sau đó ném nó vào giỏ đồ dơ.

      Lưu Tà từ trong phòng tắm ra vừa lúc nhìn thấy ra giường được đổi, mỉm cười nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Cái này cho em, nếu có chuyện gì cần tôi ra mặt cứ việc dùng, tôi tới ngay”.

      Tô Tiểu Mạt chụp lấy thứ mà Lưu Tà ném qua, đó là cái đồng khóa tinh xảo (ta biết đồng khóa là cái gì, ai biết chỉ ta với), bên số kí tự, vừa nhìn thấy những kí tự quen thuộc này, Tô Tiểu Mạt khỏi kinh ngạc nhìn Lưu Tà, “ là…”








      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :