1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 39: THÍCH ÔM TIỀN MÀ NGỦ.

      “Chỗ này là phòng tôi, tôi muốn ai ai ở là quyền của tôi, có ý kiến sao?” Tô Tiểu Mạt cảm thấy tư thế này rất ái muội, vội vàng kéo áo ngủ của Trữ Huyễn xuống, đứng dậy từ sô pha nhưng bị Trữ Huyễn túm lại.

      “Làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt gầm , lại nhìn thấy khóe mắt ngập nước của giọng điệu nhỉn được mà mềm xuống, “Sao vậy?”

      phải em đồng ý bôi thuốc cho tôi sao?” khóe miệng của Trữ Huyễn mím lại, đôi mắt hoa đào tràn đầy lệ quang, điềm đạm đáng nhìn Tô Tiểu Mạt.

      phải giải quyết chuyện phiền toái giúp tôi sao?” Tô Tiểu Mạt tuy rằng mềm lòng vì chưa bao giờ thấy đàn ông khóc nhưng lại nhớ tên này khi nãy mạnh mẽ cường hôn như vậy cảm thấy đáng đời .

      “Hai người có nghe tôi thế?” Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt và Trữ Huyễn đều xem như khí nhịn được rống to ra tiếng, trong lòng rất khó chịu.

      “Nghe được sao? Mà nghe được sao?” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên liếc nhìn Trữ Hằng cái, “ đem hai túi tiền kia cất kĩ rồi à?”

      “Đương nhiên, nếu phải vì các người tối nay tôi ôm tiền của tôi ngủ rồi” Trữ Hằng chỉ cần nghĩ tới việc tối nay có thể ôm ba trăm hai mươi vạn mà ngủ hưng phấn thôi, tuy rằng sau khi bọn họ đánh cắp cơ mật cùa các quốc gia rồi giao dịch với quốc gia khác kiếm ra nhiều tiền gấp mấy trăm lần số tiền này, nhưng hiểu vì sao chỉ cần có tiền lại vui sướng tới thế.

      “Vậy ôm tiền ngủ , thiệt là, nghĩ tới ngày nào đó cổ bảo bị cháy, phải tiền của cũng cháy theo sao?” Tô Tiểu Mạt nhìn thấy được Trữ Hằng lòng thích tiền.

      “Tô Tiểu Mạt, bộ còn cái gì hay hơn để à, tiền của tôi, tiền mà mất là tôi cũng tự sát theo luôn” Trữ Hằng bước lên phía trước, trừng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, thề thốt .

      “Được được, vậy ôm đống tiền mà sống , đừng lượn trước mặt tôi nữa” Tô Tiểu Mạt xua tay, vội vàng đuổi Trữ Hằng.

      , tôi , tôi kiên quyết ” Trữ Hằng đặt mông ngồi ở bên sô pha, bắt chéo hai chân, bộ dạng đánh chết cũng .

      “Vậy cậu đừng hối hận” Trữ Hyễn nâng mắt, nhìn Trữ Hằng giống như tên này quấy phá chuyện tốt của , cưỡng bức lợi dụng .

      Trữ Hằng thấy Trữ Huyễn híp hai mắt lại, nhịn được rùng mình cái, tên Trữ Huyễn này hôm nay uống lộn thuốc à? Sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình chứ?

      Ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi, trong lòng hiểu sao lại mất mác, cho nên người tiền như mạng giống lại lần đầu tiên trong đời quăng tiền bơ vơ trong phòng mà phóng lên đây, loại cảm giác này chưa bao giờ trải qua, trong lòng có chút mờ mịt vì sao bản thân lại phản ứng như thế, chỉ biết bây giờ trong lòng cực kì tức giận, cũng cực kì mất mác.

      Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng nhìn tơi ngẩng người nghĩ trong mắt tên này ngoại trừ tiền chưa bao giờ thấy có bộ dáng ngẩn tò te như thế, tuy rằng mới tới đây có ngày nhưng Tô Tiểu Mạt lại cảm thấy mình ở đây mười năm rồi, ngày này đúng là trải qua rất nhiều chuyện.

      “Trữ Hằng, thất thần cái gì? nhìn xem bây giờ cũng còn sớm nữa, về phòng ngủ sao?” Tô Tiểu Mạt bắt đầu hạ lệnh trục khách, giương mắt nhìn cái đồng hồ treo tường, hai giờ sáng rồi, trong lòng nghĩ, ngày hôm nay trải qua nhiều chuyện, coi bộ mấy ngày sau này cũng an nhàn rồi.

      “Tôi ngủ ở đây được ?” biết vì sao Trữ Hằng muốn rời , thấy đuổi mình trong lòng trống rỗng, giương mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, trong lòng kiên định.

      được, tám mươi vạn kia là của tôi” Tô Tiểu Mạt nghĩ Trữ Hằng vì tàm mươi vạn kia mới quyết tâm ở lại, vội vàng lắc đầu.

      “Tuy tôi rất keo hiệt nhưng tôi chưa bao giờ lấy lại tiền mà mình cho rồi, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của tôi” Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt vậy trong lòng rất phiền muộn, lớn tiếng phản bác.

      phải vì tiền, vậy ngủ ở đây làm gì? thấy tôi cũng có chỗ ngủ sao?” Tô Tiểu Mạt rất mệt, cúi đầu nhìn Trữ Huyễn nghiêng mặt, phiết miệng nhìn .

      “Vậy sao ba có thể ngủ lại?” tại sao người khác có thể ngủ bên cạnh còn được?

      bị sao vậy? phải là đưa đủ tiền rồi sao? Sao về mà ôm nó ngủ , chạy tới chỗ của tôi làm gì?” Tô Tiểu Mạt cảm thấy tên này hình như bị kích thích phải.

      biết nữa, tôi chỉ muốn ở đây thôi” Trữ Hằng lắc đầu, cúi đầu xuống sâu kín , sau đó liền trực tiếp nằm lên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, “Tôi mệt rồi, ngủ ngon”.

      “Này!” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng hoàn toàn có chút tự giác, cứ nghênh ngang như vậy mà ngủ sô pha của , nhịn được muốn đá bay ra khỏi phòng.

      “Đừng làm ồn” Trữ Hằng với tay lấy cái gối, sau đó xoay người đưa lung về phía Tô Tiểu Mạt, thèm nhắc lại nữa, lâu sau đó cũng truyền tới tiếng hít thở đều đều của , người ngủ mất tiêu rồi!

      Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, cúi đầu nhìn Trữ Huyễn, “Hồi nào giờ vẫn vô tư thế à?”

      “Tên này chưa bao giờ thích ngủ với người khác, cũng thích ngủ ở phòng người khác, nó chỉ thích ôm tiền ngủ thôi” Trữ Huyễn nhìn bóng lưng của Trữ Hằng, trong mắt lên tia u ám .

      “Năm người các có ai bình thường hết” Tô Tiểu Mạt nhịn được ra ý kiến của bản thân.

      ai bình thường?” đạo thanh lạnh như băng vang lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng đứng sau lưng Tô Tiểu Mạt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái ót của .

      Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn vào hai tròng mắt thâm thúy của Trữ Hạo, trong lòng thầm than, tên này tiến vào khi nào vậy, sao phát ra tiếng động?

      tới đây làm gì?” Tô Tiểu Mạt xoay tròng hai tròng mắt nhìn Trữ Hạo, nghĩ tới câu vừa rồi của Trữ Tích, trong lòng khẳn định vì chuyện Lưu Tà mà lên đây.

      xem?”Trữ Hạo lướt qua Tô Tiểu Mạt, lạnh lùng nhìn Lưu Tà bình yên ngủ giường, hai tròng mắt vốn lạnh băng giờ lại giống như hồ băng ngàn năm, khí xung quanh nhanh chóng đóng băng.

      “Toi vừa lấy viên đạn ra cho , mất máu khá nhiều, hơn nữa cũng tiện di chuyển nên cho ở lại đêm” Tô Tiểu Mạt chậm rãi .

      “Lá gan của cũng , đừng quên đây là địa bàng của ai, chuyện này đến lượt quyết định sao?” Trữ Hạo cúi người, đôi mắt đen cố chấp nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt, hàn khí quanh thân đánh thẳng vào mặt .
      Last edited: 4/5/16
      lovenovel thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 40: CHÍNH LÀ CON MÈO PHÁT XUÂN

      “A?” Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào mắt của Trữ Hạo, cười tiếng, “Đây là chỗ của ai vậy?”

      “Tôi cảnh cáo tốt nhất là nên biết điều chút, nếu tôi khiến cút xéo với ta” Trữ Hạo dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Tiểu Mạt, trong đôi mắt xẹt qua vô số tia sáng lạnh.

      “Tốt nhất là cũng đừng quên nửa ngôi cổ bảo này là của tôi, cũng đừng nên chọc tức tôi nếu tôi lấy nửa chổ này, đừng nghi ngờ, tôi là làm” Tô Tiểu Mạt cực kì chán ghét tên tự cao tự đại này, hừ, nếu phải vì nhiệm vụ đánh chết cũng tới đây, cái nhà tốt hơn chổ này gấp trăm lần cũng có, thèm cái chỗ này đâu.

      “Tôi chống mắt lên xem” khí lạnh xung quanh càng dày đặc, giọng điệu của Trữ Hạo so với khi nãy còn trầm hơn, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Mạt, đưa tay nâng cằm để nhìn thẳng , “Đừng để tôi chờ quá lâu”.

      Tô Tiểu Mạt nâng tay vuốt ve cái tay của Trữ Hạo, tên này sao đột nhiên lạnh lùng thế, cái người nhiệt tình như lửa khi nãy buộc khăn tay cho đâu rồi? Sao lại đổi thành cái núi băng thế này, hơn nữa còn là núi băng có thể nháy mắt đè chết .

      “Chỗ này là phòng tôi, tới đây làm gì?” Tô Tiểu Mạt thèm để ý tới Trữ Hạo, đấu võ mồm với khối băng này vui bằng đánh mông Trữ Huyễn, tên này rất đáng .

      phải ” Trữ Hạo thẳng tắp nhìn Lưu Tà ngủ giường, lạnh giọng .

      “Vậy cũng nên hỏi Trữ Hằng cầm bốn trăm vạn của người ta so với cho tên này ngủ lại đêm cái nào lợi hơn?” Tô Tiểu Mạt lập tức quăng vấn đề cho bạn nam nào đó đưa lưng về phía mà ngủ.

      Trữ Hằng nghe thấy vậy lập tức bật dậy từ sô pha, “ bậy, bốn trăm vạn đó là tiền bồi thường cho tụi này, hơn nữa còn cầm tám mươi vạn rồi, hừ, tôi chỉ có ba trăm hai mươi vạn thôi”

      “Hừ, ngay cả ngủ cũng quên tiền” Tô Tiểu Mạt phiết miệng, trừng mắt liếc Trữ Hằng cái.

      hai, dù sao ta cũng ngủ rồi, cho ở lại đêm , dù gì cũng còn có mấy tiếng nữa là sáng rồi” Trữ Huyễn chậm chạp ngẩng đầu, dựa thân thể vào sô pha, nhìn Trữ Hạo .

      “Chơi với lửa có ngày chết cháy” Trữ Hạo nhìn thoáng qua Trữ Huyễn, lạnh lùng liếc Tô Tiểu Mạt cái, xoay người hờ hững rời .

      Tô Tiểu Mạt nhìn cái mặt lạnh như băng kia rồi nhìn về phía Trữ Huyễn, “ ngờ khối băng cũng biết thay đổi sắc mặt”.

      “Vậy là sao?” Trữ Hằng khó hiểu nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.

      mệt à?” Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Hằng hỏi.

      “Mệt chứ, thiệt là buồn ngủ quá ” Trữ Hằng vội vã ngáp, sau đó tiếp tục đưa lưng về phía bọn họ mà ngủ.

      “À, để tôi bôi thuốc cho ” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, nghĩ, tên này đúng là thủ tín, rất đáng khen ngợi, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt lập tức cầm hộp thuốc ngồi cạnh Trữ Huyễn.

      Trữ Huyễn nghiêng đầu, nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Tiểu Mạt, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, làm ra vẻ giống như rất hưởng thụ, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên nhìn .

      Tô Tiểu Mạt lấy thuốc trong hòm ra, sau đó kéo áo ngủ của Trữ Huyễn xuống nhìn cái mông sưng đỏ của , còn có vài vết tím vì bị nhéo.

      “Này, nam nhân gì mà da mềm thế này, bị đánh chút là đỏ cả lên” Tô Tiểu Mạt bên tẩm cồn iot vào bông băng y tế, xoa lên cái mông của , bên than thở.

      “Da em hẳn là còn mềm hơn cả tôi, tôi bị em nhìn cả rồi, biết có nên nhìn lại em đây?” Trữ Huyễn nâng thân thể lên nhìn Tô Tiểu Mạt.

      dám?” Tô Tiểu Mạt trợn to hai mắt nhìn Trữ Huyễn, dám xem mông của kết cục cũng phải chỉ bị đánh mấy cái thế này đâu, trực tiếp thiến .

      “Đau quá, em chút” Trữ Huyễn cũng để ý tới câu vừa rồi của Tô Tiểu Mạt, nằm thẳng lên sô pha thấp giọng kêu.

      “Bây giờ mới biết đau sao, sao hồi này kêu?” tên này thời điểm nên kêu chịu kêu đâu, bây giờ cần kêu lại kêu to vậy.

      “Ái, em chút…” Trữ Huyễn cố ý kéo dài thanh, thanh vốn nhu thấp đầy từ tính giờ lại tràn đầy mị hoặc, nhất là tiếng than kia càng làm người ta có suy nghĩ đen tối.

      “Im miệng” mặt Tô Tiểu Mạt đen lại, nhướng mày, phải chỉ là bôi thuốc thôi sao, sao lại kêu kì quái thế chứ, nếu để người khác nghe được chừng còn nghĩ làm chuyện đen tối, “ có thể ngưng phát ra loại thanh kia được , người biết còn tưởng phát xuân”.

      “Nhưng mà, nhưng mà tôi đau, ai…” đôi mắt hoa đào của Trữ Huyễn híp lại, khóe mắt tràn đầy lệ quang trong suốt, bạc môi mím chặt, mị thái mười phần, cực kì dụ hoặc.

      Tô Tiểu Mạt cúi đầu nhìn bộ dạng như thế của , “Này, sao tôi càng nhìn càng thấy giống con mèo phát xuân nhỉ?”

      “Vậy còn em?” Trữ Huyễn nâng mắt, lắc lắc mông nhìn Tô Tiểu Mạt, phát ra thanh mềm mại tận xương,

      Tô Tiểu Mạt khỏi liếc mắt xem thường, muốn mở miệng nghe thấy tiếng của Trữ Hằng, “ ba, có thể yên lặng chút ? Loại thanh kia đúng là làm cho người ta gặp ác mộng”.

      Trử Huyễn chuyển mắt nhìn Trữ Hằng, “Nếu cậu còn lên tiếng nữa chỉ có hôm này mà ngày nào cũng cho cậu gặp ác mộng”.

      “Buồn ngủ quá” Trữ Hằng buồn ngủ kêu lên tiếng, sau đó liền tự động nằm yên, coi như khí .

      Khóe miệng của Tô Tiểu Mạt giựt giựt, tên Trữ Huyễn này nếu bình thường chút tốt rồi, có chuyện gì quyến rũ làm gì? Tuy chỉ mới ngày nhưng người kia ban đầu châm chọc khiêu khích , sau đó lại khóc lóc om xòm làm xấu, rồi lại cực kì mị hoặc trêu chọc , đúng là biết nghĩ gì nữa.

      “Tôi rất đồng ý với câu của Trữ Hằng” Tô Tiểu Mạt nặng nề gật đầu tỏ vẻ mình có cùng quan điểm, “Trữ Huyễn, nếu cứ tiếp tục điên điên khùng khùng như vậy tôi đạp ra ngoài”.

      “Toi điên điên khùng khùng khi nào?” Trữ Huyễn lười biếng nằm sô pha, khóe miệng gợi lên, mị nhãn mười phần nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Sao bôi thuốc tiếp?”

      “Kiếp trước biết tôi có thiếu gì nữa” Tô Tiểu Mạt nhịn được thở dài, đúng là tự làm bậy thể sống mà, nhìn cái mông sưng to của Trữ Huyễn , cái này còn phải kiệt tác của sao?

      “Có lẽ là tôi nợ em” Trữ Huyễn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhịn được thấp giọng cười, “Đợi tôi bôi thuốc cho em”.

      “Sao lại bôi thuốc cho tôi? muốn lên làm gì?” Tô Tiểu Mạt vội vàng ngẩng đầu nhìn Trữ Huyễn, mặt ghi nếu dám bước lên tôi thiến .

      “Ha ha” Trữ Huyễn sung sướng thấp giọng cười, “Đương nhiên tôi ở rồi”

      Trữ Huyễn bật người, ngón tay thon dài trêu chọc nhàng xẹt qua đùi của mình, sau đó chậm rãi cầm cổ tay của Tô Tiểu Mạt, “ phải tay em khi nãy cũng sưng đỏ sao?”
      Last edited: 4/5/16
      lovenovel thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 41: NẰM CÙNG .



      “Sao sớm, cần đâu, tôi tự giải quyết được mà” Tô Tiểu Mạt nhìn vào lòng bàn tay của mình hết sưng, còn đau như khi nãy, lại nhìn thấy Trữ Huyễn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm, Tô Tiểu Mạt nhịn được rút tay mình ra khỏi tay , “Thuốc cũng bôi xong rồi, nên về phòng ”.

      “Tôi có là muốn về phòng à?” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, nhíu mày hỏi.

      làm sao tôi ngủ?” Tô Tiểu Mạt lập tức giơ chân, mấy tên này rốt cục muốn cái gì đây, tên tham tiền ở đây đau đầu rồi, giờ lại thêm tên nghiệt nữa, giường còn có con hồ li, giờ phút này cực kì đau đầu, bây giờ rất mệt đó!

      “Em có thể cùng ngủ sô pha với tôi” vừa dứt lời Trữ Huyễn liền kéo nằm cạnh , sau đó ôm eo , giơ tay vỗ đầu , “Ngoan, ngủ ”.

      Tô Tiểu Mạt vội vàng giãy dụa thoát khỏi vòng tay của , sau đó đạp xuống ghế, “… ngủ dưới đất ”.

      Mặc dù bị đá xuống khỏi ghế sô pha nhưng Trữ Huyễn vẫn bày ra tư thái mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em vừa xoa thuốc cho tôi xong mà lại đá tôi như vậy, sợ tôi bị hư cái gì sao?”

      “Tốt nhất là hư luôn ” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, “Tôi cũng muốn xoa thuốc cho lần thứ hai”

      “Nhẫn tâm quá ” Trữ Huyễn sâu kín , sau đó nằm thẳng xuống sàn, hai cánh tay nghiêm chỉnh đặt ở hai bên, khóe miệng cong lên thành nụ cười tà mị, ánh mắt dừng người Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Hằng nãy giờ vẫn đưa lưng về phía mà ngủ, đúng là hiểu nổi tên này vô tâm vô phế hay là giả ngu nữa, đúng là hết nổi.

      “Còn lên giường ngủ với Lưu Tà ” Tô Tiểu Mạt hảo tâm nhắc nhở, dù sao cũng đều là đàn ông, hơn nữa lại đều nghiệt như nhau nên ngủ chung cái giường hẳn là tạo nên hình ảnh rất đạp mắt.

      Tô Tiểu Mạt chỉ đơn thuần nghĩ vậy nhưng vào trong tai Trữ Huyễn lại biến thành ý khác, mắt lập tức trầm xuống, tay lập tức giơ lên kéo người cười tới đắc ý dào dạt là Tô Tiểu Mạt từ ghế sô pha xuống, bị kéo xuống đất, chưa kịp phản ứng gì bị Trữ Huyễn đè dưới thân.

      Nụ cười của Tô Tiểu Mạt cứng lại, nhìn chăn chú vào hai tròng mắt tà mị của Trữ Huyễn, “ muốn làm gì?”

      “Tôi chỉ muốn ngủ giường với em thôi” Trữ Huyễn xong liền nâng tay trực tiếp hạ xuống phía dưới, xống váy của Tô Tiểu Mạt lên, cảm thấy phía dưới đột nhiên mát mát, vội vàng dùng tay đè vái tay an phận của Trữ Huyễn, “ muốn ăn đòn hả?” xong liền nhấc chân, bất chấp cảnh xuân bị người khác nhìn thấy, phát đá trúng cái mông vừa được bôi thuốc của Trữ Huyễn, sau đó xoay người cái ép Trữ Huyễn xuống phía dưới, cúi đầu lạnh lùng nhìn , “Hình như chọc tôi đánh ăn ngon ngủ yên phải?”

      “Nếu ngày nào cũng được nhìn em như thế này bị đánh chút cũng sao” Trữ Huyễn tà tà nháy mắt, nhìn chằm chằm vào phiến trắng nõn lộ ra vì dây áo ngủ bởi vì vật lộn mà trượt xuống cánh tay, giờ phút này chân của nâng lên đá lên mông của Trữ Huyễn, cái váy ngủ vốn dài tới đầu gối bị nâng cao lên, cái chân dài trắng nõn dưới váy bị lộ ra sót chút gì, mơ hồ còn có thể nhìn thấy quần chíp.

      Tô Tiểu Mạt thấy ánh mắt của Trữ Huyễn nhìn có chút kì quái cúi đầu, bây giờ mới hiểu, vội vàng thu thân lại, đứng dậy, chỉnh sửa lại quân áo, sau đó nghênh ngang nhìn Trữ Huyễn, “Nếu ngủ với tôi

      Tô Tiểu Mạt xong liền xoay người bước về phía giường, nhìn bộ dạng ngủ yên tĩnh của Lưu Tà, giống như những tiếng động lớn nãy giờ và Trữ Huyễn gây ra cũng thể đánh thức , như vậy có thể thấy hôm nay mệt thế nào.

      Thấy về phía giường, Trữ Huyễn vội vàng đứng lên, “Em dám ngủ chung với , tôi lập tức đè em” (làm gì mọi người hiểu rồi đó)

      “Hừ” Tô Tiểu Mạt hừ lạnh tiếng, tên này luôn như thế, rất thích ngang ngược uy hiếp người khác, nhưng Tô Tiểu Mạt sao có thể dễ dàng bị ăn hiếp thế được

      “Em…” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt hoàn toàn để ý tới trong lòng tức giận, tự giác mà tiến về phía giường, mắt nhìn chằm chằm muốn cởi giày nằm giường, trực tiếp tới trước mặt .

      Tô Tiểu Mạt nhìn khuôn mặt vốn trắng nõn của Lưu Tà bây giờ đỏ ửng, môi khô nứt, cái trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi lạnh, chợt cảm thấy ổn, vội vàng nâng tay sờ trán , “ sốt rồi”.

      “Nóng chết càng tốt” Trữ Huyễn chắn ở trước mặt Tô Tiểu Mạt, nâng tay muốn túm rời .

      Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn Trữ Huyễn, “Lấy hòm thuốc lại đây giúp tôi”.

      “Em vì muốn với tôi?” Trử Huyễn gọn gàng dứt khoát .

      “Này, thấy ấy sốt à? Cái này là do mất máu quá nhiêu làm miệng vết thương bị nhiễm trùng mà có, ở đây cũng có nước, nếu cứ tiếp tục như thế ấy chết đấy” Tô Tiểu Mạt nhìn Lưu Tà lâm vào hôn mê, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trữ Huyễn, “Còn ”.

      ” Trữ Huyễn dựa lưng vào tường nhìn Tô Tiểu Mạt giận dữ quát lên, chỉ vì tên đàn ông khác, hơn nữa còn là người ngoài mà giận , điều này khiến lòng rất thoải mài, quyết tâm .

      “Trữ Hằng tôi cho hai mươi vạn, lập tức đem hòm thuốc và nước vào đây” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng để ý xung quanh của Trữ Huyễn liền cảm thấy tên này lên cơn.

      “Được, thành giao, chờ tôi chút” người mà phút trước còn ngủ say sô pha, phút tiếp theo lại cực kì hăng hái bật dậy vội vàng chạy ra ngoài, đời này chắc chỉ có Trữ Hằng.

      Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, “ mệt à? Sao còn chưa ngủ?”

      “Bây giờ mệt” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt phóng xuất lệnh đuổi khách, nhưng làm sao có thể khi chăm sóc tên đàn ông nằm giường kia được chứ.

      mệt, cũng muốn giúp đỡ, vậy tránh xa chút, đừng để tôi thấy , nếu tôi rất khó chịu” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, trong lòng cũng hiểu , bọn họ cho phép Lưu Tà ở đây đêm là nhượng bộ lắm rồi!

      “Tôi thích ở đây” Trữ Huyễn lắc đầu, nhìn Tô Tiểu Mạt sâu kín .
      Last edited: 4/5/16
      lovenovel thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 42: BA NGƯỜI CHÚNG TA CÙNG NGỦ

      Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, ngày hôm nay đúng là ngày xui xẻo của mà, nâng tay lên sờ trán của Lưu Tà cái, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tay khỏi nhướng mày, tại còn bộ dạng tà mị như khi nãy nữa, bây giờ bất lực giống như con mèo bị vất bỏ.

      Tô Tiểu Mạt cũng hiểu tại sao từ khi thấy có cảm giác thân thiết tới lạ, giống như từng gặp từ rất lậu trước kia, nhưng vì sao lại nhớ ra chứ?

      Trữ Hằng thở phì phò bước vào phòng, tay cầm theo bình thuốc hạ sốt, nhét vào tay Tô Tiểu Mạt, " tay đưa tiền, tay đưa hàng". Dứt lời liền chuẩn xác rút từ trong cọc tiền của để bàn hai mươi vạn, sau đó thèm liếc mắt về phía Tô Tiểu Mạt, xoay người ôm tiền nằm lên ghế sô pha tiếp tục ngủ.

      Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn Trữ Hằng, trong mắt tên này bộ chỉ có tiền thôi à? hiểu nổi sao có thể lớn lên được như bậy giờ, thể tưởng tượng được ngày kia rời khỏi cổ bảo sống ra sao.

      Trữ Huyễn lười biếng tựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, bộ dạng tà mị kềm chế được, cực kì im lặng mà nhìn Tô Tiểu Mạt, trầm mặc , ánh mắt phức tạp nên lời, chưa bao giờ biết im lặng nhìn người lại là có cảm xúc thế này, có chút ngọt, có chút chua, có chút đắng, cũng có chút phiền muộn.

      Bọn họ sống trong cổ bảo này hai mươi mấy năm qua, tuy rằng hằng tháng đều ra ngoài chút, đối mặt với vô số loại phụ nữ, nhưng chưa bao giờ gặp nào giống Tô Tiểu Mạt vậy, khuôn mặt thanh thuần vô cùng, lại có chút thành đáng , khi vui vẻ nhu mì như nước, nhưng khi quật cường lên miệng mồm rất lanh lợi, đôi khi ôn nhu như cừu nhưng đôi khi lại gian xảo như hồ ly, đôi khi đáng nghịch ngợm như thỏ nhưng đôi khi lại táo bạo như con sói lộ ra móng vuốt sắc bén, hận thể ăn luôn con mồi.

      Trữ Huyễn biết nữ nhân lại có thể biếng hóa nhiều như vậy, tuy chỉ mới gần ngày nhưng lại thấy được này biến hóa nhiều tới vậy, lúc vừa tới nhát gan sợ phiền phức, sau đó lại tỏ ra khinh thường , vậy mà lại có thể làm ra đồ ăn ngon tới vậy, khi bọn họ xảy ra nguy hiểm cũng rất trầm ổn dũng cảm khác thường, đối mặt với người bị thương cũng là ngoài cứng trong mềm, Trữ Huyễn khỏi nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc đâu mới là Tô Tiểu Mạt ?

      Nhưng vì sao khi nhìn như vầy lại có cảm giác cứ tiếp tục nhìn thế này mãi tốt, cảm thấy nữ nhân này khơi gợi ra tò mò vô hạn trong , có thể khiến cuộc sống của vui vẻ hơn, khiến trái tim vốn yên bình của xuất ham muốn chiếm hữu chưa từng có, người phụ nữ như vậy Trữ Huyễn cảm thấy sợ, nhưng tựa như cây thuốc phiện vậy, chỉ trong ngày có thể đem trái tim của làm nó bốc cháy, Trữ Huyễn cảm thấy cuộc sống kì diệu,1 số người cho dù nhìn cả đời vĩnh viễn chỉ là người xa lạ, nhưng có số người chỉ cần liếc mắt cái liền trầm luân.

      Tô Tiểu Mạt nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Trữ Huyễn, chỉ chuyên tâm vào vết thương của Lưu Tà, sau khi chuẩn bị hết thảy, Tô Tiểu Mạt nhìn cái giường tràn ngập vết máu, trong lòng nghĩ cũng nên để tên này cứ nằm như vậy mà ngủ được, hơn nữa cái giường này còn là của , nghĩ tới đây liền xoay người, ôm thắt lưng của Lưu Tà, sau đó nâng sang bên, thay ra giường mới.

      Trữ Huyễn nhìn động tác của Tô Tiểu Mạt nhíu mày, chân nhấc lên muốn tiến về phía , nhưng vừa tới Tô Tiểu Mạt bị cái tay nắm chặt, sau đó ngã vào lòng của Lưu Tà.

      Mặt của Tô Tiểu Mạt đập thẳng vào ngực của Lưu Tà nằm giường, cảm nhận được thắt lưng của mình bị vòng tay ôm chặt, Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Lưu Tà vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, miệng nỉ non, "Đừng ".


      Tô Tiểu Mạt nháy mắt hai cái nhìn về phía Lưu Tà, tên này mớ sao? Nghĩ tới đây liền muốn giãy khỏi vòng tay của nhưng lại phát ra tên này dùng lực rất lớn, lưng của cũng sắp bị siết tới gãy luôn rồi, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt như trước.

      " ra thích nằm ngủ như vậy" Trữ Huyễn châm rãi , trong giọng tia trào phúng cùng cảm xúc nào đó , sau đó từ từ tiến lên, nâng tay dùng sức kéo Tô Tiểu Mạt ra khỏi Lưu Tà.

      Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Huyễn, cánh tay bị niết rất đau, nhưng cái eo lại thể rời khỏi vòng tay của Lưu Tà, ngược lại lực bên hông càng lúc càng chặt, vượt qua phạm vi chịu đựng của .

      "Này, hai người mau buông tay ra, nếu tôi tàn phế đó" Tô Tiểu Mạt thấp giọng quát, hai tên này tính đem làm dây kéo co à.

      "Đừng " Lưu Tà lẩm bẩm trong miệng, khóe môi mím chặt, có thể nhìn thấy tại đau tới mức nào, khuôn mặt đỏ bừng, khóe môi cũng trắng bệt.

      Trái tim của Tô Tiểu Mạt mềm nhũn, dịu dàng , "Được, tôi "

      Vừa xong liền cảm nhân được cánh tay siết chặt eo buông lỏng, Trữ Huyễn nhân cơ hội này dùng sức kéo cái, Tô Tiểu Mạt liền bị ôm vào trong lòng, mà tay của lại bị Lưu Tà nắm chặt.

      Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, chuyện gì vậy trời? vừa thoát được ổ hồ ly này, xoay người cái liền rơi vào ma trảo của con hồ ly khác là sao.

      "Hai người có thôi ngay ?" Tô Tiểu Mạt nhất thời mất hết kiên nhẫn, dùng sức giật cánh tay lại, muốn giãy khỏi cái tay của Lưu Tà, tay kia dùng sức đẩy Trữ Huyễn ra, muốn rời khỏi vòng tay của .

      Khóe miệng của Trữ Huyễn gợi lên nụ cười tà mị, "Bây giờ cũng còn sớm, tôi cũng mệt rồi, phải em muốn tôi lên giường ngủ sao? Em phải cũng rất mệt sao? Tôi thấy ba người chúng ta cùng ngủ , tôi ngại đâu"

      Trữ Huyễn vừa dứt lời liền nhàng đẩy cái, Tô Tiểu Mạt liền ngã lên giường, cũng thong thả nằm bên cạnh , Tô Tiểu Mạt trực tiếp nằm giữa hai con hồ ly này, trong lúc ngủ mơ Lưu Tà vẫn ôm chặt cánh tay của Tô Tiểu Mạt, chưa tỉnh lại.

      Trữ Huyễn nghiêng người nằm bên, nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tiểu Mạt, khóe môi nhếch lên ý cười tà mị, nhắm hai mắt lại vừa lòng ngủ.

      Tô Tiểu Mạt ảo nảo nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng khó chịu, bây giờ giống như cá nằm thớt vậy, mà hai con hồ ly này lại nhìn giống như hổ rình mồi vậy, chừng hồi nữa hai tên này nổi điên lên liền thông đồng nhau ăn tới khúc xương cũng còn, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt liền thấy ủy khuất, quyệt miệng, trừng mắt nhìn hai con nghiệt nằm hai bên trái phải ,ánh mắt giết người, trong lòng lúc này hận thể làm hai tên này biến mất .
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 43: KHIÊU CHIẾN KIÊN NHẪN CỦA TÔI

      Trữ Hạo sau khi rời khỏi phòng của Tô Tiểu Mạt thẳng xuống lầu, dọc theo đường mặt luôn trầm, tới đâu chỗ đó giống như có gió lạnh thổi qua.

      Trữ Dã thấy bộ dạng như thế của Trữ Hạo khóe miệng cong lên, ôn hòa hỏi, “Có chuyện gì sao?”

      lên đó coi rồi biết” Trữ Hạo cũng muốn nhiều lời, nâng mắt nhìn thoáng qua Trữ Dã, sau đó nằm thẳng lên sô pha, thèm nhắc lại nữa.

      Trữ Dã nhíu mày lại, ở chung với tên này mấy mươi năm nay chưa bao giờ thấy bộ dạng lạnh như băng tới vậy, trước kia cho dù có ít ít cười nhưng chưa bao giờ Trữ Hạo để lộ ra nhiều cảm xúc lên mặt như thế, nhưng biểu của Trữ Hạo bây giờ lại khiến ai cũng có thể nhìn ra cực kì tức giận, Trữ Dã có chút , rốt cục Tô Tiểu Mạt làm gì khiến tức giận tới thế?

      “Hừ, nữ nhân kia…” Trữ Tích thấy Trữ Hạo giận dữ cực độ tiến lại ngồi đối diện , nhịn được mà hừ lạnh tiếng, nhớ lại màn khi nãy mình nhìn thấy, trong lòng hiểu sao lại khó chịu được tự nhiên, cũng biết vì sao bản thân lại muốn kia dây dưa với người đàn ông khác.

      “Vậy các câu ở đây, lên kia xem thử” hồi nảy thấy Trữ Tích nổi giận đùng đùng xuống thấy kì lạ lắm rồi, bây giờ Trữ Hạo cũng lạnh lùng xuống, tò mò biết kia chọc gì hai người này đây, nhịn được mà đích thân lên xem.

      Trữ Dã xong liền tiến lên lầu, ở bên ngoài cổ bảo, mấy bạn áo đen cùng nhau ngồi đợi bên ngoài, cũng lâu rồi mà sao thấy lão đại của bọn họ bước ra, cho dù có kiên nhẫn tới đâu cũng chịu nổi, bạn áo đen chịu nổi mà đứng bên ngoài vọng vào nhà, “Này, sao lão đại của chúng tôi còn chưa ra?”

      ta… chắc vẩn còn đắm chìm với người đẹp, làm gì có tâm trạng ra chứ?” trong đầu Trữ Tích lập tức nhớ lại cảnh tượng Tô Tiểu Mạt và Lưu Tà ôm nhau dưới sàn, trong lòng lúc này nghẹn đống lửa giận muốn tìm chổ phát tác, lớn tiếng quát.

      Bạn áo đen kia nghe vậy hiểu ra, trách được lão đại bảo chuẩn bị bốn trăm vạn tiền mặt, hèn chi thân thủ của lão đại tốt vậy mà lại thua trong tay người phụ nữ, ra là hừng khó qua ải mỹ nhân.

      “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?” bạn áo đen khác nhìn về phía bạn áo đen vừa hỏi, thấp giọng thắc mắc.

      “Thế mà cũng hỏi, đương nhiên là đợi rồi, lão đại còn chưa có lệnh cho chúng ta rút khỏi mà!”bạn áo đen kia bực bội quát lên, sau đó ngẩn đầu nhìn căn phòng còn sáng đèn lầu ba, khuôn mặt lô ra nụ cười tương đối… khụ khụ… mờ ám, “Các cậu nghe kĩ đây, tất cả đều thủ ở đây cho tôi”.

      “Dạ” mấy bạn áo đen còn lại liền đồng thanh hô lên.

      hai, người phụ nữ kia làm chuyện gì khiến tức giận thế?” Trữ Tích thấy Trữ Hạo lâu nay luôn lạnh lùng cũng nhịn được mà tức giận tò mò hỏi.

      ta khiêu chiến kiên nhẫn của ” Trữ Hạo lạnh lùng câu, sau đó thèm nhắc lại, đứng lên khỏi ghế sô pha, sau đó thẳng tới cánh của sổ bị bắn nát, nhìn lên trời cao, biết suy nghĩ cái gì.

      Trữ Tích cũng nhìn theo ánh mắt của Trữ Hạo, “Nếu ta xảy ra mấy chuyện thế này, tôi ghét bị quấy rầy”

      Trữ Hạo cũng lên tiếng chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt lúc sáng lúc tối, Trữ Tích rất hiểu tính cách của Trữ Hạo, hôm nay là ngày nhiều nhất từ trước tới nay, trước kia tháng biết được mười câu chưa nữa.

      Trữ Dã cực kì tao nhã ôn nhuận bước lên phòng của Tô Tiểu Mạt ở lầu ba, nhìn cánh cửa phòng đóng lại, giơ tay gõ cửa.

      Tô Tiểu Mạt trừng mắt nhìn trần nhà, nghĩ cách để đuổi mấy tên trong phòng mình nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng liền vui như mở hội, cuối cùng cũng có người tới cứu khỏi bể khổ, liền vội vàng trả lời, “Cửa có khóa, vào

      Trữ Dã vừa mở cửa bước vào, chân trước mới vừa vào phòng, chân sau còn ở bên ngoài, mắt liếc thấy ba người cùng nằm giường đơ tại chỗ, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh mà tao nhã bước vào phòng, lại nhìn thấy Trữ Hằng ôm tiền ngủ thiến lên rút xấp tiền trong tay ra.

      Chấp niệm của Trữ Hằng đối với tiền cực kì lớn, cho nên khi vừa có người động tới tiền của , liền lập tức phản ứng, giống như lúc này, Trữ Dã vừa rút xấp tiền ra bật dậy từ ghế sô pha, hai mắt từ từ mở ra, chân nhắm ngay chân của Trữ Dã mà đá mạnh, lực đạo nặng mười phần, chỉ nghe chổ Trữ Dã đứng vang lên tiếng rắc, sau đó Trữ Dã cũng đứng vững mà lùi về sau mấy bước, nhưng rất nhanh cũng ổn định lại.

      Chỉ nghe Trữ Hằng rống lớn câu, “Tiền có nhưng mạng cái, ai dám lấy tiền của tôi, tôi liền lấy mạng kẻ đó” xong liền ôm chặt tiền vào trong lòng, sau đó nhảy xuống ghế sô pha, tung người đá qua.

      Trữ Dã vội vàng nghiêng người né cú đá của Trữ Hằng, tay bắt cái chân đá qua của , “Trữ Hằng, nếu cậu nhìn cho đốt tiền của cậu”

      Trữ Hằng nghe thế vội vàng mở to mắt, thấy cái chân của mình nằm trong tay Trữ Dã có chút khó hiểu nhìn Trữ Dã, “ cả, sao lại ở đây?”

      “Cậu lại nằm mơ à?” Trữ Dã bất đắc dĩ nhìn Trữ Hằng, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn còn phản xạ này, xem ra vẫn còn chưa quên bóng ma trước kia, biết nỗi ám ảnh này còn theo bao lâu nữa.

      Bên trong cổ bảo này, tuy rằng ai cũng thấy bọn họ cơm áo lo, tôn quý vô cùng, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ ai cũng có vết thương thể chữa lành, vẩn đeo đẳng theo bọn họ mấy mươi năm nay, chỉ là bọn họ chưa ai ra miệng, vẫn nương tựa vào nhau mà sống.

      Trữ Tích là muốn chấp nhận có thêm người xâm nhập vào cuộc sống của mình nên ngay từ ánh mắt đầu tiên, thích Tô Tiểu Mạt, thậm chí là chán ghét , nhưng đó đều là bản năng, bởi vì từ khi tiến vào cổ bảo tới nay, chưa từng lần bước chân ra ngoài.

      “Dạ” Trữ Hằng ngượng ngùng day day trán, đột nhiên nhớ tới người nào đó tự nhiên tiến vào trong phòng hỏi, “ cả, tới đây làm gì?”

      muốn xem thử vị khách mời của chúng ta khi nào ” Trữ Dã lướt qua Trữ Hằng thẳng tới bên giường, dáng vẻ có ve như hứng thú nhìn ba người giường nhưng trong đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng.

      Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Dã, “Trữ Dã, có thể mang Trữ Huyễn về phòng ?”

      “Sao vậy? Ngại Trữ Huyễn làm hỏng chuyện tốt của sao?” Trữ Dã ôn hỏa hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt cũng nhìn lại Trữ Dã, tên này nhìn bề ngoài ôn nhuận như ngọc nhưng tâm tư cũng rất thâm sâu, lời của vừa rồi là châm chọc .

      “Đương nhiên rồi, lẽ khi làm việc giường với phụ nữ cũng thích có người đứng bên thưởng thức sao?” Tô Tiểu Mạt liếc Trữ Dã cái, biết miệng tên này thể cái gì hay ho mà, hôm nay khi mang lên phòng, câu đầu tiên với đầy ý uy hiếp rồi, từ hôm nay Tô Tiểu Mạt quyết phân giới hạn với năm tên này.
      Last edited: 4/5/16
      lovenovel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :