1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 34: CHIA TÔI NỬA

      Trữ Huyễn lười biếng dựa vào cạnh cửa nhìn màn kịch tính trước mặt, thầm nghĩ, tên Lưu Tà này rốt cuộc muốn gì đây? Vì sao Tô Tiểu Mạt lại đáp ứng cầu vô lý như thế của chứ? Nhưng mà tên nhóc Trữ Hằng này vào thời điểm then chốt cũng tới nỗi ngốc, nhưng cái ngốc này chỉ giới hạn khi thấy tiền thôi, chỉ cần nghe tới hơi tiền là IQ lại cao lên ít.

      “Ai” Tô Tiểu Mạt ngoan ngoãn cho Trữ Hằng túm tay mà lôi ra ngoài cửa, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lưu Tà, ý là tôi cũng hết cách.

      Khóe miệng của Lưu Tà gợi lên nụ cười tà mị, “ muốn bao nhiêu?”

      Cái chân vừa bước ra ngoài cửa của Trữ Hằng lập tức rụt về, sau đó kéo Tô Tiểu Mạt quay về chỗ cũ, nhìn Lưu Tà, “ đợi chút, để tôi tính

      “Được” Lưu Tà chút nóng nảy , tùy ý để máu từ đùi chảy xuống nệm giường tao thành những đóa hoa dã, miệng của câu lên nụ cười như có như kiều diễm nở rộ.

      Trữ Hằng vội vàng lấy từ trong túi áo ngủ ra cái máy tính, sau đó bắt đầu bấm bấm, “Phí sửa chữa cửa lớn, tiền mua lại toàn bộ cây cảnh trong khuôn viên, tiền tu sửa cửa sổ ở tầng , còn có tiền mua lại đồ nội thất trong nhà, tiền bồi thường hao phí vũ khí, tiền bồi thường tổn thất tinh thần, cộng lại là hai trăm vạn, nhân đôi lên là bốn trăm vạn, tôi muốn tiền mặt”.

      Sau khi tính toán xong, Trữ Hằng nhìn Lưu Tà .

      Khóe miệng của Tô Tiểu Mạt nhất thời run rẩy, tên này tính toán ghê , đợi chút, tiền bồi thường hao tốn vũ khí? Nãy giờ Trữ Hằng chỉ lo tính toán tổn thất mà quên mất Tô Tiểu Mạt còn đứng bên cạnh, Tô Tiểu Mạt tiến lên trừng mắt nhìn Trữ Hằng, “ phải tôi kí cam kết trả gấp mười lần vũ khí hao tổn rồi sao? Sao lòng tham của lại lớn thế, lại còn đòi tên kia nữa?”

      đồng ý là chuyện của , bồi thường chỉ là vũ khí mà sử dụng thôi, còn tên kia bồi thường là quân hỏa mà bọn tôi tiểu tốn” Trữ Hằng đảo mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, cực kì có đạo lý .

      “A, sao tôi chưa bao giờ thấy làm chuyện gì linh hoạt khôn khéo như thế này nhỉ?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng lúc này tuệ khí tràn ngập, khuôn mặt chói chang như ánh mặt trời cười, giờ phút này trong mắt đều có biểu tượng $ chói sáng, sớm quên khoản tiền này là ai giúp kiếm được, Tô Tiểu Mạt nghĩ đến đây, , “ được, nếu tính toán tới mức đó cũng nên nhó chuyện bồi thường này là tôi đề suất, thấy cứ công mà đếm tiền như vậy tôi cũng rất khó chịu, vậy tiền tên kia bồi thường cho phải chia cho tôi nửa.”

      được, nửa cũng được, tôi chỉ có thể trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho thôi” Trữ Hằng vội vàng lắc đầu, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Tiểu Mạt.

      “Vậy bao nhiêu?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày nhìn Trữ Hằng, tên này, sao cứ động tới chuyện tiền là giống như uống thuốc kích thích vậy.

      “Hai mươi vạn”Trữ Hằng gian nan đưa hai ngón tay ra, nhìn Tô Tiểu Mạt.

      được, còn gấp đôi nữa cơ mà” Tô Tiểu Mạt bắt đầu cò kè mặc cả.

      “Khoản tiền còn lại trừ vào tiền sinh hoạt ở đây của ” Trữ Hằng vừa nghĩ tới việc phải móc ra hai mươi vạn đau lòng thôi, còn muốn lấy thêm hai mươi vạn nữa sao, ràng là muốn lấy mạng của mà.

      “Hừ, vậy thôi, bây giờ tôi xử lý vết thương cho tên kia, mặc kệ có trả tiền phí tổn thất gì đó cho hay ” Tô Tiểu Mạt nhìn vẻ mặt rối rắm của Trữ Hằng, vội vàng xoay người về phía Lưu Tà.

      “Đợi chút!” Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt dứt khoát như thế hoảng, giữ chặt tay , “Bốn mươi vạn bốn mươi vạn” Trữ Hằng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đồng ý rồi.

      “Được, chờ đưa tôi bốn mươi vạn rồi sau”Tô Tiểu Mạt xoay người nhìn Trữ Hằng .

      “Mà này, tiên của tôi đâu?” Trữ Hằng bây giờ mới nhớ tiền còn chưa tới tay, vội vàng lướt qua Tô Tiểu Mạt, đến trước mặt Lưu Tà hỏi.

      Lưu Tà nhìn thoáng qua Trữ Hằng, sau đó dời ánh mắt lên người Tô Tiểu Mạt, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, sau đó cầm cái điện thoại bên cạnh lên, bấm số, lạnh lùng , “Lập tức lấy bốn trăm vạn tiền mặt tới đây”

      “Lão đại, có nhầm vậy? Bốn trăm vạn?” ở đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu thất thanh của mấy bạn áo đen, quả thực là rất động trời, cần mở loa ngoài cũng có thể nghe được thanh của bọn họ.

      “Bảo cứ , đừng hỏi nhiều” chỉ trong vài giây Lưu Tà lại thay đổi sắc mặt, vội vàng lớn tiếng quát, nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên lạnh băng.

      “Dạ, lão đại” bạn cầm đầu áo đen nghĩ tới việc lấy bốn trăm vạn vào lúc nửa đêm thế này, bây giờ lại ở vùng rừng rú như vầy, lẽ lão đại ‘làm’ kia rồi đưa bốn trăm vạn làm tiền bồi thường?

      Nghĩ tới đây trong lòng bạn áo đen nào đó thoáng cân bằng hơn, lập tức móc điện thoại ra gọi, “Mang bốn trăm vạn tiền mặt tới khu rừng ở gần ngoại ô, tôi ra nhận”.

      Đầu dây bên kia cũng có quá nhiều kinh ngạc, chỉ trả lời, “Được, nửa tiếng sau tới”.

      “Được” bạn áo đen cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cái phòng nào đó sáng đèn lầu ba, nhịn được cảm thán trong lòng, lão đài từ khi nào lai6 ham muốn nữ sắc thế nhỉ?

      “Này, còn chịu được ?” Tô Tiểu Mạt nhìn Lưu Tà nằm giường, trán che kín mồ hôi lạnh nhưng vẫn rên ra tiếng, chỉ nhắm hờ hai mắt, như có như nhìn Tô Tiểu Mạt, ra giường dính đầy máu trông rất ghê người, trái tim Tô Tiểu Mạt cũng mềm nhũn, nhịn được .

      “Em thử xem? Cái này tôi có thể nghĩ là em đau lòng cho tôi nhỉ?” sắc mặt Lưu Tà lập tức thay đổi, ai oán nhìn Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt nhìn Lưu Tà như thế, trong lòng thoáng run lên, muốn mở miệng lại bị cánh tay kéo vào lồng ngực rộng lớn.

      Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu liền nhìn thấy Trữ Huyễn nhìn chằm chằm, nhúc nhích chút nào, gắt gao ôm chặt vào lòng, “ lên giường với rồi sao?”

      “Liên quan gì tới ” Tô Tiểu Mạt dùng sức đẩy, ý đồ muốn tránh khỏi lòng ngực của Trữ Huyễn nhưng vẫn thể giãy được, liền giận dữ trừng lại , lạnh lùng .

      xem?” đôi mắt hoa đào của Trữ Huyễn phát điện mười phần, giờ phút này có chút nheo lại, mị hoặc lòng người nhìn Tô Tiểu Mạt, muốn đem hút vào ánh mắt của , muốn Tô Tiểu Mạt phải bị ánh mắt này của dụ hoặc.

      Tô Tiểu Mạt nuốt ngụm nước miếng, sau đó liếc mắt xem thường, cực kì nghiêm túc trả lời, “ liên quan, chút cũng liên quan, nếu giữa chúng ta có quan hệ cũng chỉ là mẹ kế và con chồng thôi, hẳn là nên tôn trong tôi chút”.

      “Con chồng? Mẹ kế?” khóe môi của Trữ Huyễn nhịn được gợi lên độ cong lớn, cười lạnh tiếng, “Trong mắt tôi, chỏ là người phụ nữ thôi”.

      “Nhàm chán, phải phụ nữ lẽ tôi là đàn ông à?” Tô Tiểu Mạt đón nhận ánh mắt của Trữ Huyễn, nhìn nụ cười nơi khóe miệng bắt đầu kết băng, nghĩ, tên này có bị chạm dây nào rồi đó chớ?
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 35: DÁM ĐÁNH MÔNG ?

      “Đàn ông? Nếu mà là đàn ông nghĩ mình có thể đứng đây à?” khóe miệng của Trữ Huyễn nhếch lên, nâng tay lên, ngón tay thon dài vuốt cọng tóc xõa trán của ra sau tai, lần đầu tiên trong đời để ý tới đến thế, Trữ Huyễn cũng biết tai sao khi nhìn và Lưu Tà ở cạnh nhau liền nhịn được muốn giấu hoặc ôm vào trong lòng thể quyền sở hữu, từ trước tới giờ trong lòng chưa từng có qua loại cảm giác này, cũng biết vì sao mình lại có cảm giác với người phụ nữ chỉ mới gặp ngày nữa, nhưng Trữ Huyễn là người làm việc theo cảm tính, nếu hứng thú với , thích người khác động chạm vào chờ đợi mà trực tiếp hành động.

      Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu đấu mắt với , đôi mắt hoa đào mị hoặc lộ ra chút bất cần đời cùng lười biếng, nhưng ánh mắt nhìn lại có thêm chút chuyên chú, đột nhiên cảm thấy hình như tên này chập mạch thiệt rồi.

      Chỉ ở đây có ngày mà Tô Tiểu Mạt cảm thấy giống như năm trôi qua, năm tên đàn ông này, đúng, tại còn thêm nghiệt nữa, sáu tên đàn ông này tuy tính cách cực kì khác nhau nhưng đều rất cổ quái, đám đều nhìn giống như hổ nhìn mồi, Trữ Dã bề ngoài ôn nhu nhưng trong lòng lại lạnh như băng, Trữ Hạo lạnh lùng khiến nhìn thấu, Trữ Huyễn xinh đẹp nhưng bá đạo, Trữ Hằng tham tiền nhưng ngây thơ, Trữ Tích độc miệng quật cường, còn con hồ ly kia rất khó đoán, miệng mồm ghê gớm, tính cách hay thay đổi, khi nghiệt khi vô tội khi lại nhu nhược khi lạnh như băng, tuyệt đối là con hồ ly đa nhân cách.

      Tô Tiểu Mạt có chút đau đầu, năm nay hình như bị sao quả tạ chiếu trúng phải. Hồi xưa tới giờ ai cũng mẹ kế là phải độc ác này nọ, sao tới lượt làm mẹ kế lại toàn bị chơi thế này, vừa phải ứng phó đám con trời đánh khó chơi, vừa phải linh hoạt thay đổi, còn phải đấu dũng đấu trí, quan trọng hơn là còn phải chịu mấy tên này khinh bạc, Tô Tiểu Mạt từ khi nào thảm như vậy rồi?

      Trong phòng bây giờ lâm vào yên lặng, Trữ Hằng đắm chìm vào niềm vui vì sắp kiếm được khoản lớn, ngồi cười ngây ngô mình, sao có thể để ý tới hành động mị nhân của Trữ Huyễn chứ.

      Lưu Tà nằm giường, đôi mắt phượng có chút nheo lại nhìn chằm chằm vài cái tay ôm Tô Tiểu Mạt của Trữ Huyễn, thấy nâng tay ôn nhu vuốt ve mái tóc đen của , hai mắt liền lên tia u ám.

      “Lão đại, tiền tới rồi” Trữ Hằng vừa nghe tiền tới liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa sổ, thăm dò nhìn xuống lầu, quả nhiên có hai cái va li lớn, liền dùng tốc độ ánh sáng chạy xuống lầu, nháy mắt thấy người đâu.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng như vậy của Trữ Hằng nhịn được lắc đầu , “Sớm muộn gì cũng lấy tiền lót nệm nằm luôn”

      “Nó thỉnh thoảng đem tiền lót nệm nằm đấy” Trữ Huyễn cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, “Nhưng nằm dưới thân tôi”.

      Tô Tiểu Mạt nhìn vào mắt của Trữ Huyễn, nơi đó lóe ra ánh sáng giống như con hồ ly tìm thấy đồ ăn ngon, mà chính là đồ ăn mà tìm kiếm, Tô Tiểu Mạt khỏi liếc mắt xem thường, năm tên trong cổ bảo này bộ có tên nào bình thường sao trời. Nếu vậy sau này sao mà sống đây, được, tuyệt đối thể để bọn họ ức hiếp mãi được, nếu sau này càng lấn tới, tuy biết mình ở đây bao lâu nhưng cho dù ở thêm ngày nữa cũng thể để mình ủy khuất.

      Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt mạnh mẽ túm tay Trữ Huyễn, gạt chân cái, Trữ Huyễn thình lình bị đá ngã xuống đất, sau đó xoay người cái bẻ ngược tay ra phía sau, tay khác chế trụ đầu , ánh mắt cực kì nghiêm túc, “Nếu muốn tôi phế sau này đàng hoàng chút cho tôi”.

      “Đàng hoàng? Nếu tôi đàng hoàng em cho tôi đè em à?” Trữ Huyễn ngờ Tô Tiểu Mạt nhìn nhu nhược như vậy lại có thân thủ nhanh nhẹn như thế, trong lòng có chút khác thường nhưng lập tức khôi phục như ban đầu, khóe miệng nhếch lên làm bộ dạng muốn làm gì tôi làm, “ ra em có sở thích ở ”.

      đúng, tôi chẳng những có sở thích ở mà còn có sở thích đánh người” Tô Tiểu Mạt xong liền nâng tay nhấc áo ngủ của lên lộ ra cái quần lót tam giác, sau đó dùng sức đánh mạnh mấy cái vài mông , thanh phát ra thanh thúy miễn bàn.

      Tô Tiểu Mạt nhớ ba nhà có diện mạo cũng cùng loại hình với Trữ Huyễn, đều nghiệt như nhau, nhưng cách chuyện rất dễ khiến người ta phang vào mặt, nhưng ba lại là dạng nghiệt lạnh khốc, cực kì ít cười, nhưng khi cười tuyệt đối có thể mê chết đống nữ sinh, nụ cười đó đúng là khuynh quốc khuynh thành đến thể diễn tả bằng lời, nhưng lại rất thích chọc ba nghiệt tức giận, mà mỗi lần ba nghiệt tức giận lại lột quần ra đánh vài cái vào mông.

      Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt cấp tốc kéo áo ngủ của sau đó lại xốc vạt áo lên trong đầu lại suy nghĩ trong sáng, nhưng ngờ lại đánh vào mông , loại cảm giác này muốn hưởng thụ chút nào, thể tưởng được cảm giác khi bị đanh vào mông mà quan trong hơn là đánh trước mặt tên đàn ông còn dễ nhìn hơn mình lại giống như bị táo bón tới vậy, khó chịu.

      Nhưng cũng tức giận, chỉ quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Mạt, nhìn cái tay trắng nõn của liên tục vỗ mông , cảm giác đau kia làm cho trái tim xưa nay vốn bất an của ấm áp ( này có máu SM), Trữ Huyễn cũng tự thấy mình quái. lẽ có máu thích bị M? Vì sao này làm càng như thế mà lại thấy tức giận hơn nữa còn có cảm giác mình có lỗi?

      Tô Tiểu Mạt dùng sức đánh vài cái, nhìn cai phiến mông trắng bị đánh cho nở hoa, đỏ bừng lên, nhìn tay của chính mình cũng thấy mảng đỏ ửng, cảm thấy mệt, đột nhiên hiểu được tại sao mỗi khi ba nghiệt đánh mông ba xong ấy lại rất yên lặng nghe lời, trêu chọc ba nữa, bởi vì khi đánh ba ba nghiệt cũng đau.

      Tô Tiểu Mạt cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, vẫn chưa buông Trữ Huyễn ra, mà Trữ Huyễn nâng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, “Đánh xong chưa?”

      “A?” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn khóe mắt Trữ Huyễn có chút ươn ướt, lập tức mềm lòng, vội vàng kéo áo xuống, lập tức đứng dậy, “Tốt lắm, nhớ rồi chứ? Nếu sau này còn thành tôi đánh vào mông của ”.

      “Đưa tay cho tôi” Trữ Huyễn xoay người ngồi dậy, nhìn Tô Tiểu Mạt .

      “Làm gì?” Tô Tiểu Mạt giấu bàn tay mình ra sau lưng, tay của bây giờ có chút rát rát, cũng biết khi đánh như thế có đau thế nữa.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 36: LÀ ĐỒ BẠI GIA CHI TỬ.

      “Đưa cho tôi” khóe môi Trữ Huyễn mím lại, nhìn ra cảm xúc, hai tròng mắt híp lại, sắc mặt bình thản, chỉ giọng nhưng bên trong lại chứa khí thế thể cự tuyệt.

      Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn như thế hoảng, lẽ hồi nãy mình ra tay nặng quá khiến nổi giận rồi? Nhưng mà, nhìn thế nào cũng thấy giống là giận, Tô Tiểu Mạt đột nhiên có cảm giác mình gây họa lớn rồi, nhưng có khi nào nhận thua sao? Vội vàng ngẩng đầu lên, đưa đưa, nếu tên này dám động tay động chân với đừng trách khách khí.

      Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt lập tức đưa tay mình ra, “Đây”.

      Trữ Huyễn nhìn cái tay đưa ra của , thanh có chút trầm thấp , “ phải cái tay này, cái tay đánh tôi ấy”.

      “Đây” Tô Tiểu Mạt đưa cánh tay đau giấu phía sau lưng nãy giờ ra, quơ trước mặt , muốn thử coi tính làm gì.

      Trữ Huyễn vươn tay, ngón tay khớp xương ràng, thon dài thẳng tắp, mỗi ngón tay đều là hoàn mĩ trong hoàn mĩ, đôi bàn tay như thế đúng là kiệt tác mà thượng đế ban tặng, tay cửa to gấp đôi tay của Tô Tiểu Mạt nhưng nhìn lại đẹp như thế.

      Tô Tiểu Mạt nhìn cái tay tiến lại gần của Trữ Huyễn, đem tay nắm chặt cái tay vì đánh mà sưng đỏ, lòng bàn tay ấm áp của tiếp xúc với cái tay đau rát của tạo ra cảm giác kì diệu.

      Trữ Huyễn nâng tay cầm tay của Tô Tiểu Mạt lên ngắm nghía, thấy tay sưng đỏ trách, “Sao lại dùng sức như vậy? Nhìn xem, đỏ cả rồi”.

      Vừa vừa dùng tay ấn vào tay , thanh vẫn mị hoặc lòng người như vậy.

      Tô Tiểu Mạt hiển nhiên bị Trữ Huyễn làm cho kinh ngạc, thà rằng giận dữ chửi ầm lên hay là phục mà ồn ào chút chứ phải như thế này, Trữ Huyễn nhu tình như vậy đúng là rất sát nhưng lại làm Tô Tiểu Mạt đầu hàng tại chỗ, rốt cục làm gì khiến dây thần kinh chạm tới mức này vậy trời? Sao có thể biến thành tên thích bị M, đánh lại còn đau lòng mà nâng tay .

      Tô Tiểu Mạt dùng vẻ mặt kì quái nhìn Trữ Huyễn, vươn tay ra sờ trán , “Này, đừng bị tôi đánh nên điên rồi nha, tôi nhớ là đánh mông chứ có đánh vào đầu đâu!”

      “Ngoại trừ tôi ra còn đánh mông của ai nữa?” Trữ Huyễn nâng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, đôi mắt hoa đào tà mị câu lên, cười như cười nhìn .

      “Tôi cũng biến thái như nên mới chỉ thử nghiệm với mình thôi” Tô Tiểu Mạt khỏi quăng cho ánh mắt xem thường, nhưng đột nhiên nghĩ tới sao vừa rồi sau khi đánh cong lại thấy ánh mắt nhìn có gì đó sai sai, bộ mông đau sao?

      “Tôi cho phép biến thái với người khác nữa, nhưng cho phép biến thái với tôi, biết ?” Trữ Huyễn tiếp tục vuốt ve cái tay sưng đỏ của Tô Tiểu Mạt, giọng .

      “Ừ” thanh như muỗi kêu của Tô Tiểu Mạt vang lên, nhìn tên này bị đánh mông lại có phản ứng như thế khiến cũng rất kinh hoảng, sau này cho tiền cũng dám đánh mông người khác nữa đâu, cái này đúng là chuyện tìm ngược mà, cúi đầu nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, biết là đánh hay là tự đánh mình đây.

      “Hai người tán gẫu xong rồi chứ?” Lưu Tà nãy giờ ngồi xem kịch cũng nhịn được sâu kín .

      Tô Tiểu Mạt chuyển mắt nhìn Lưu Tà, híp mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm vào hai cái tay nắm chặt của hai người, khóe miệng gợi lên nụ cười đầy ý vị.

      “Nếu hai người dừng lại hồi nữa nhặt xác tôi luôn ” thanh của Lưu Tà có chút trầm thấp mang theo đáng thương, hơi thở mong manh thành lời.

      Tô Tiểu Mạt rút cái tay bị Trữ Huyễn nắm chặt, vội vàng bước về phía giường.

      Trữ Huyễn lại mạnh mẽ vươn tay kéo lại, “Yên tâm, ta chết được đâu”.

      “Nhưng tôi đồng ý lấy viên đạn ra giúp ta” Tô Tiểu Mạt nhìn máu dính đầy cả dra giường, trong lòng nghĩ kiếp trước chắc chắn thiếu nợ rồi nên bây giờ mới hành như vầy đây.

      “Được, vậy em bôi thuốc cho tôi trước ” ngón tay của Trữ Huyễn như có như xẹt vào lòng bàn tay của Tô Tiểu Mạt, truyền tới cảm giác tê dại, khóe miệng gợi lên nụ cười tà, “Em cho là mông của tôi làm bằng sắt à? Em xuống tay nặng như vậy tôi cũng đau lắm đó”

      “Đáng đời” Tô Tiểu Mạt thèm đồng tình tên này đâu, nếu dễ dàng cảm thấy đáng thương từ nay về sau thể ngẩng đầu lên trước mặt được nữa (ý là lợi dụng cơ hội mà ăn hiếp chị dài dài).

      “Đươc, là lỗi của tôi, nhưng em đánh tôi ra nông nỗi này em cũng phải chịu trách nhiệm bôi thuốc chứ” Trữ Huyễn xụ mặt, thanh mếu máo.

      thích” Tô Tiểu Mạt kiên quyết từ chối.

      “Tôi mặc kệ, em lấy viên đạn ra cho vậy sao bôi thuốc cho tôi?” Trữ Huyễn nắm chặt tay Tô Tiểu Mạt, chịu buông tha .

      ta có trả thù lao cho tôi, ?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, đương nhiên .

      “Em muốn bao nhiêu tôi cho em” vẻ mặt của Trữ Huyễn cũng rất tỉnh (nếu bạn Trữ Hằng ở đây chắc chắn chửi ầm lên cho coi)

      “Tôi cũng tham đâu, cũng muốn nhiều lắm, đem bốn mươi vạn của cho tôi là được rồi” Tô Tiểu Mạt vươn bốn ngón tay ra nhìn Trữ Huyễn , hừ, giá thị trường của rất tốt đó, nếu muốn bôi thuốc đương nhiên phải xì ra ít rồi.

      “Quả nhiên tham” Trữ Huyễn tà mị cười, buông cánh tay của Tô Tiểu Mạt, “Tôi chờ em bôi thuốc”.

      “Thành giao” Tô Tiểu Mạt nâng tay đập cái vang vào lòng bàn tay , xoay người về phía Lưu Tà, trong lòng nghĩ đâu phải chỉ có Trữ Huyễn biết giữ của đâu, Tô Tiểu Mạt cũng rất biết vơ vét tiền bạc đó nha.

      “Để tôi xem xem” Tô Tiểu Mạt tiến lên, thân thể có chút hướng về phía trước kiểm tra vết thương ở đùi trong của Lưu Tà.

      Bởi vì vết thương ở đùi nên miện vết thương kết vảy dính hỗn độn máu và thịt, bên vẫn còn chảy máu.

      Mà Trữ Hằng ôm hai cái túi đầy tiền cười tủm tỉm vào nhìn Lưu Tà nằm giường, “Vừa đủ bốn trăm vạn”.

      Vừa mới xong lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đưa lưng về phía ngồi giường, hai chân của Lưu Tà lúc này mở lớn, thân thể của Tô Tiểu Mạt lại cúi về phía trước, nhìn từ góc độ của khỏi suy nghĩ bậy bạ, nghĩ tới đây vui sướng trong lòng tự nhiên bay hết, trong lòng tức giận thôi, vội vàng quăng gói tiền xuống đất.

      Tô Tiểu Mạt xoay người nhìn bộ dạng hưng phấn của Trữ Hằng, khuôn mặt hưng phấn tới đỏ ửng lên, nụ cười sáng lạng, cho dù bây giờ là buổi tối cũng thể che giấu được khuôn mặt đẹp như thần Apolo của .

      “Đưa phần của tôi đây” Tô Tiểu Mạt nâng tay .

      “Yên tâm, cũng thiếu của đâu” bộ mặt của tuy có chút cam lòng nhưng vẫn rất thong thả khui gói tiền ra, lấy ra xấp tiền, chậm chạm nhét vào lòng .

      đủ, tới tám mươi vạn lận” Tô Tiểu Mạt cúi đầu nhìn xấp tiền, dù có đếm nhưng liếc mắt cái cũng biết trong tay có bao nhiêu tiền, lắc đầu .

      “Sao lại đủ, chẳng phải phần của chỉ có bốn mươi vạn sao?” Trữ Hằng ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, trình độ toán học của cũng có kém đâu.

      “Phần của Trữ Huyễn nữa, cho tôi rồi” Tô Tiểu Mạt mỉm cười nhìn Trữ Hằng.

      “Cái gì?” Trữ Hằng giống như vừa bị sét đánh trúng, kinh ngạc quay đầu nhìn Trữ Huyễn, “…”

      “Đúng, đưa phần của cho ấy ” Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cạnh cửa.

      là đồ bại gia chi tử, bốn mươi vạn khiến tôi đau chết được rồi, lại còn đồng ý cho người ta thêm bốn mươi vạn nữa, sao giết tôi luôn ?” Trữ Hằng vội vàng sải bước tới trước mặt Trữ Huyễn, quát lớn.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 37: TÔI MỆT LẮM, MUỐN DỰA VÀO NHƯ VẬY.

      muốn sống nữa à? Này, cầm lấy” Trữ Huyễn cầm cây súng tự động của Tô Tiểu Mạt gác cái tủ trực tiếp quăng cho Trữ Hằng.

      Trử Hằng nhìn cây súng tự động lăng lăng lao về phía nhanh nhẹn tiếp được, đau lòng , “ có biết cây súng này đắt lắm ? Sao dám quăng nó như quăng rác vậy hả?”

      biết” Trữ Huyễn rất ngây thơ mà lắc đầu, sau đó lười biếng tựa vào vách tường, nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em còn đứng đó làm gì? Sao còn chưa lấy viên đạn ra cho rồi đuổi gấp ?”

      “A” Tô Tiểu Mạt đem tiền mà vừa rồi Trữ Hằng đưa cho quăng qua bên, sau đó nhìn Trữ Hằng, “Còn bốn mươi vạn nữa đâu?”

      , tôi đưa, cái này là của tôi tại sao lại đưa cho chứ?” Trữ Hằng vội vàng chạy tới ôm hai cái gói tiền, mỗi tay xách cái, xoay người chạy ra ngoài.

      “Phanh” Trữ Huyễn nhấc chân khều cái cửa cái, cánh cửa đóng lại, Trữ Hằng trực tiếp đập đầu vô cửa tạo ra tiếng vang lớn đồng thời thụt lùi về sau vài bước.

      “Trữ Huyễn thối, hứa lấy tiền túi mà đưa , dù sao tôi cũng đưa đâu” Trữ Hằng hung hăng trừng Trữ Huyễn, bốn mươi vạn lận đó, tim chảy máu a, trái tim bây giờ đau giống như bị người ta lấy dao đâm vào vậy.

      “Nhưng mà đó là phần của ” Trữ Huyễn ưỡn người, nghịch ngón tay của mình lười biếng .
      “Của ? Đâu ra vậy?” Trữ Hằng tỉnh táo ôm gói tiền to, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trữ Huyễn, “Cái hằng ngày ăn uống mặc ở phải bằng tiền sao? tại chúng ta cũng trong thời kì khó khăn nên số tiền đó bổ xung vào công quỹ”

      đếm tới ba, nếu cậu chịu đưa cho đây sang bằng cái hố tiền của cậu” Trữ Huyễn lười biếng híp mắt lại, liếc nhìn Trữ Hằng tức giận tới mức mặt mũi xanh mét, giọng điệu thản nhiên mở miệng.

      …” Trữ Hằng tức tới nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt gói tiền to mà nhìn Trữ Huyễn, hoàn toàn có ý định xì tiền ra, vội vàng cầu xin, “ nghĩ tôi vì ai mới như vậy, đều là vì các cả thôi, nếu tiền ở đâu mà các tiêu xài phung phí thế? Bốn mươi vạn đó chỉ chớp mắt bay mất, là đồ phá gia chi tử”.

      …” Trữ Huyễn lưu loát phun ra chữ.

      “Trữ Huyễn, nghĩ số tiền đó kiến dễ lắm sao? Trong nhà này cái gì mà cần tiền chứ, cứ tính kĩ mà xem, cái quần cái áo mặc cái ăn hằng ngày cũng tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, bỏ qua chuyện đó chỉ tính sơ sơ hôm nay thôi cũng tốn bao nhiêu là tiền rồi, có biết ?” Trữ Hằng đứng bên nhảm, dùng tốc độ nhanh nhất kéo khóa kéo của túi tiền bự, nghĩ tới viễn cảnh phải xài tiền là lại đau lòng muốn khóc, nhìn bộ dạng này giống như ai cắt miếng thịt người vậy, hai tròng mắt còn nhịn được mà phiến lệ, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng như thế của Trữ Hằng nhịn được mà ném hộp khăn giấy cho , tên này làm như thể ai bắt làm chuyện phi lễ vậy, vậy còn khóc nữa chứ, nhưng nhìn thấy cái tên vắt cổ chày ra nước này lát nữa phải đưa nhiều tiền như vậy tâm tình nhất thời tốt hơn.

      Trữ hằng vội vàng đưa tay tiếp được hộp khăn giấy, “Này Tô Tiểu Mạt, hộp khăn giấy cũng là tiền đó, nghĩ cái này từ trời rơi xuống à?”

      “Hai…”Trữ Huyễn lại đếm thêm tiếng, Trữ Hằng ngừng động tác chùi nước mắt, quăng hộp khăn giấy qua bên, bắt đầu đếm tiền.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng cam lòng của Trữ Hằng cảm thấy buồn cười, nhịn được phóng cho Trữ Huyễn ánh mắt khen ngợi, sau đó xoay người nhìn khuôn mặt trắng bệt của Lưu Tà, nghĩ, thể tiếp tục chơi đùa nữa rồi, nếu xảy ra tai nạn chết người.

      Vội vàng vơ lấy hòm thuốc lấy dụng cụ ra, cồn iot, thuốc mê, nhìn cái hộp y tế đầy đủ dụng cụ thầm than trong lòng, tên Trữ Hằng này đúng là có tố chất làm quản gia, cổ bảo này mà biết biến thành cái gì nữa.

      Tô Tiểu Mạt bày toàn bộ đồ nghề ra, lấy kim tiêm bắt đầu gây mê cho Lưu Tà, sau đó dùng khăn khô lau sạch mồ hôi trán , dùng kéo xé rách quần để lộ ra miệng vết thương bắt đầu xanh tím, đôi mắt Tô Tiểu Mạt tối sầm lại, sao tên này có thể chịu đựng lâu như vậy, tiếng cũng la, ngẩng đầu nhìn khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị của Lưu Tà, nhìn chằm chằm.

      “Nhìn cái gì, tôi phải là diễn viên tấu hài” Tô Tiểu Mạt thẳng thắng .

      “Ba…”Trữ Huyễn đếm tới ba, Trữ Hằng liền đem bốn mươi vạn chìa ra, sau đó đứng dậy, bĩu môi làm vẻ mặt ai oán nhìn Trữ Huyễn, ánh mắt hận thể lấy lại bốn mươi vạn đó, nhưng nhìn bộ dạng kia của Trữ Huyễn cũng biết hết hi vọng rồi, ôm chặt bốn mươi vạn trong lòng sau đó chậm chạp tới trước mặt Trữ Huyễn.

      “Hừ, tôi nhất định đem tiền của tôi cất ở nơi an toàn hơn, tìm được đâu” Trữ Hằng ai oán , sau đo nhét bốn mươi vạn vào tay Trữ Huyễn, nhìn bốn mươi vạn kia tới nỗi muốn rớt hai tròng mắt luôn, sau đó xoay người nhìn Tô Tiểu Mạt, lại nhìn thoáng qua Trữ Huyễn mới rầm rì xoay người mang hai túi tiền bự của về phòng.

      Trữ Huyễn đứng dậy, chậm chạp đến bên cạnh Tô Tiểu Mạt, đem bốn mươi vạn để ở chỗ đống tiền cũ của , sau đó lười biếng tựa vào bên nhìn chăm chú.

      tại Tô Tiểu Mạt tiến vào trạng thái tập trung cao độ, vẻ mặt cực kì chuyên chú nhìn chằm chằm vết thương của Lưu Tà, ngẩng đầu với , “Nếu đau cứ kêu lên nha”.

      phải em tiêm thuốc tê rồi sao? đau” Lưu Tà thấp giọng cười, sau đó chậm rãi đứng dậy, nửa ngồi, đem đầu của mình tựa lên vai của Tô Tiểu Mạt.

      “Này, dựa như vậy sao tôi lấy viên đạn ra đây?” Tô Tiểu Mạt nghiêng đầu nhìn cái đầu vai mình, chống lại hai tròng mắt dụ dỗ của Lưu Tà thấp giọng hỏi.

      “Tôi mệt lắm, muốn dựa chút” thanh của Lưu Tà có chút đau thương, uyển chuyển thấp nhu, lòng của Tô Tiểu Mạt có chút mềm, cúi đầu nhìn miện vết thương của lại nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch, lắc đầu, sau đó thèm nữa, lấy cồn iot sát trùng vết thương xong lại cầm cái nhíp gắp viên đạn ra.

      Khóe miệng của Lưu Tà từ đầu tới cuối đều lộ ra nụ cười mềm mại đáng , mày cũng nhăn cái chỉ tựa vào vai của Tô Tiểu Mạt nhìn , Tô Tiểu Mạt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm viên đạn, sau đó cẩn thận gắp viên đạn ra ngoài, thời gian trôi qua chậm, trán của Tô Tiểu Mạt cũng che kín mồ hôi.

      Lưu Tà nâng tay lên lấy cái khăn vừa rồi lau cho mà cẩn thận thấm sạch mồ hôi trán , hình ảnh của hai người bây giờ rất hài hòa.

      Trữ Huyễn híp mắt lại, lẳng lặng nhìn chăm chú hình ảnh trước mặt, biết nghĩ gì, chỉ nhìn như vậy, mặt có cảm xúc.

      biết qua bao lâu Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng lấy được viên đạn ra, thở ra tiếng to, sau đó buông dụng cụ, thành thạo khâu lại miệng vết thương cho Lưu Tà, băng bó đâu vào đấy mới ngẩng đầu nhìn Lưu Tà ngủ vai tự khi nào.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 38: SAO LẠI ÁC NHƯ VẬY CHỨ?

      Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu, sửng sốt nhìn cái đầu yên lặng tựa lên vai .

      Khóe môi tại nhếch lên thành ý cười thản nhiên, lông mi thất dài che mí mắt của , khuôn mặt trắng nõn có thể thấy lông mày thẳng tắp, cái mũi thẳng phun ra hơi thở nhàng, hết thảy đều yên tĩnh như vậy, giống như đứa trẻ ngủ trong lòng mẹ.

      “Xem đủ chưa?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt ngây người ra xem Lưu Tà trong mắt xẹt qua chút tức giận, sâu kín tiến lên muốn đẩy cái đầu vai xuống dưới, ném ta xuống giường.

      làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn hành động như thế vội vàng ngăn cản.

      “Đạn cũng lấy ra rồi, đương nhiên là đuổi cút rồi, lẽ còn muốn ngủ ở đây đêm à?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nâng tay ngăn cản hành động của càng tức giận, nhịn được nhìn Tô Tiểu Mạt, “Ở đây tôi mới là người có quyền quyết định”.

      “Đây là phòng tôi nên tôi quyết định mới phải” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng . Tên này lại lên cơn điên gì đây, vừa rồi còn ôn nhu như nướn với , giờ lại biến thành hung thần ác sát, quả nhiên tình hay thay đổi.

      “A, em muốn giữ lại?” Trữ Huyễn híp mắt lại, người bắt đầu tản ra hơi thở nguy hiểm.

      Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên, thèm sợ , “Tôi cho hai lựa chọn, , tên này cũng phải , hai, tên này ở lại cũng có thể ở lại, phải muốn tôi bôi thuốc cho sao?”

      Trữ Huyễn híp mắt nghe đoạn sau của câu , híp tới nỗi muốn nhắm tịt mắt lại luôn, khóe miệng tà tà câu lên, hoàn toàn còn khí thế khi nãy, giờ phút này như đóa hoa đào kiều diễm nỡ rộ, môi cười tới sáng lạng, “Tôi chọn cái thứ hai”.

      “Vậy quyết định vậy ” Tô Tiểu Mạt cũng biết vì sao nhìn bộ dạng như vậy của Lưu Tà lại đành lòng đánh thức , đuổi , chỉ là vừa nghĩ tới sắc mặt của tên này biến đổi còn nhanh hơn lật sách thầm, “ có tiền đồ”.

      có tiền đồ? Vậy sao mới gọi là có tiền đồ?” Thân thể của Trữ Huyễn cúi về phía trướng, chậm rãi tới gần Tô Tiểu Mạt, gần tới mức có thể cảm nhận được ràng tiếng hít thở của đối phương, gần tới mức có thể môi chạm môi.

      “Đừng nhiều chuyện, phải giải quyết bốn người dưới kia thế nào?” Tô Tiểu Mạt muốn giữ Lưu Tà ở lại nhưng như thế nào mở miệng với bốn tên dưới kia đây? Thủ hạ của tên này chắc cũng chịu .

      “Tôi giúp em chuyện với bọn họ có lợi gì cho tôi chứ?” Trữ Huyễn chậm rãi đứng thẳng, sau đó lười biếng tựa vào cái tủ đầu giường, tà tà nhìn tên Lưu Tà cực kì tự nhiên tựa vào vai Tô Tiểu Mạt, đôi mắt tối sầm lại.

      muốn cò kè mặc cả nũa à?” Tô Tiểu Mạt xuy cười tiếng, sau đó nhàng nâng cái đầu tựa vai đặt xuống gối đầu, nhìn vết máu giường, tự giác lắc đầu, tên này như vậy mà cũng ngủ được, đúng là thánh mà.

      “Sao? Chỉ cho tôi đáp ứng chứ cho cò kè mặc cả à?” Trữ Huyễn hài lòng nhìn cái đầu của Lưu Tà cuối cùng cũng rời khỏi vai của Tô Tiểu Mạt, sau đó nâng tay túm Tô Tiểu Mạt ngồi giường lên kéo vào lòng mình, dùng tay xoa hai gò mà của , hơi thở nhè thổi lên người giống như xà ngàn năm tu luyện thành người, “Nếu tôi giải quyết mọi chuyện được lợi ích gì đây?”

      “Lợi ích?” Tô Tiểu Mạt có chút nhíu mi, tên này sao thích ôm quá vậy? Nhưng nghĩ tới mấy tên bên dưới, cái này đúng là tự tìm phiền phức, có việc gì lại đành lòng đánh thức Lưu Tà, trời biết bây giờ buồn ngủ như thế nào.

      “Đúng, lợi ích” Trữ Huyễn ôm Tô Tiểu Mạt nhàng xoay lại, liền bước chân tới ghế sô pha, giam giữa ghế và cơ thể , đôi mắt dụ hoặc nhìn chằm chằm, thừa lúc Tô Tiểu Mạt kịp phản ứng, ân môi mỏng của mình lên môi , sau đó nhàng mút.

      Hai mắt Tô Tiểu Mạt trợn to nhìn tên hôn , khóe mắt còn ý cười, mị hoặc thôi nhìn chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, hai môi cũng chặt chẽ tướng thiếp, cảm giác tê dại thản nhiên truyền khắp người , có thể ngửi thấy được mùi hương mê người tản ra người Trữ Huyễn, tên này thế nhưng cường hôn !

      Tô Tiểu Mạt bây giờ mới mạnh mẽ phản ứng, vôi vàng nhấc chân lại bị chặn lại, nâng tay cũng bị bắt được, hai đôi môi vẫn chưa tách ra, bạc môi của liếm mút đôi môi mọng đỏ của như thể nhắm nháp món điểm tâm ngon miệng, lộ ra nồng đậm ngọt ngào.

      Tô Tiểu Mạt bây giờ muốn điên rồi, cũng đâu làm gì đâu mà sao mấy tên này lại từng tên từng tên nhìn giống như nhìn con mồi, tên này còn dám hôn nữa, Tô Tiểu Mạt bạo phát, thừa dịp Trữ Huyễn chưa kịp chuẩn bị mà nhanh nhẹn bắt lấy tay , sau đó xoay người cái áp lên sô pha, còn quỳ chân lên đó, đầu gối để ở lưng , dùng tay cố định tay đặt ra sau lưng, sau đó nâng tay kéo áo ngủ của , hung hăng đánh thêm mấy phát, nhưng nhìn cái mông của bị đánh tới tím rồi nhất thời mềm lòng, nghĩ tới có thể xuống tay độc như thế.

      “Sao đánh tiếp?” Trữ Huyễn nửa nằm úp sấp ghế sô pha, mặt kề sát vào ghếm nghiêng đầu, giương mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín hỏi.

      Tô Tiểu Mạt cảm thấy đánh mông người khác rất mệt, nghe tên này câu đáng đánh đòn, lại nhìn tới cái mông xanh tím của lại thấy đau lòng, đơn giản nghĩ tới biện pháp khác, nâng tay nhéo mông , nghe thấy Trữ Huyễn nhịn được mà la lên, Tô Tiểu Mạt nghĩ, dù sao cũng phải bôi thuốc, nhéo nhiều hơn cái tay cũng đau mà nhớ cái giá của việc dê xồm .

      Lúc này Trữ Hằng và Trữ Tích tới, nhìn thấy Trữ Huyễn bị Tô Tiểu Mạt áp dưới thân, lại nhìn thấy cái mông của sưng đỏ xanh tím hai người lại cả kinh.

      “Này Tô Tiểu Mạt, sao lại ác vậy chứ?” Trữ Hằng nhịn được tiến lên phía trước, lớn tiếng trách cứ Tô Tiểu Mạt.

      sao nào? Hay là cũng muốn đánh mông?” Tô Tiểu Mạt nhướng mày nhìn Trữ Hằng giương giọng .

      muốn” Trữ Hằng vội vàng lắc đầu, lui về phía sau mấy bước.

      được” Trữ Huyễn lạnh giọng quát, “Em quên tôi gì rồi à?”

      “Hừ, tôi đây, ở đây mắc công bị đau mắt nữa” Trữ Tích nhìn thoáng qua Lưu Tà nằm giường ngủ, lại nhìn Trữ Huyễn cùng Tô Tiểu Mạt, trong lòng hiểu sao lại tức giận, hừ lạnh tiếng xoay người xuống lầu.

      “Này, sao còn chưa ?” Trữ Hằng cũng liếc nhìn Lưu Tà nằm giường, thắc mắc hỏi
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :