1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 29: CHẾT TRONG TAY TÔI CŨNG MÃN NGUYỆN

      “A, vậy đừng , tôi hỏi đâu, chúng ta cứ tiếp tục giữ vững lập trường của mình , xem ai sợ ai” Tô Tiểu Mạt cảm thấy bạn nam nhân này càng lúc càng vô lại.

      “Các tự giải quyết , tôi mệt rồi, ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nếu còn tiếp tục dây dưa với tên này nhất định thể moi được tin tức gì cả, mệt mỏi cả buổi tối rồi, chỉ có trời mới biết, mấy ngày nay việc chuẩn bị tới cổ bảo khiến mệt tới mức nào, vất vả lắm mới vào được đây mà còn bị bắt làm việc công cả ngày, thực mệt muốn chết được, thèm nhìn tới năm tên đàn ông kia, trực tiếp vác súng lên phòng mình.

      “Tôi cũng mệt, làm sao bây giờ?” bạn áo đen bỏ lại câu liền muốn theo chân Tô Tiểu Mạt lên lầu.

      muốn làm gì?” Trữ Hằng bước lên phía trước cản đường của bạn áo đen.

      “Tôi mệt, đương nhiên là phải ngủ rồi” bạn áo đen cực kì vô sỉ giơ cái mặt buồn ngủ mông lung ra, hai tròng mắt vốn mị hoặc giờ lại thêm tầng sương mù mê ly, tràn đầy màu sắc.

      “Ai có thể ngủ? chuyện ràng đừng mong rời khỏi phòng này” Trữ Hằng hung hăng .

      ràng? ràng cái gì?” hai tròng mắt bạn áo đen tràn đầy ngây thơ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trữ Hằng.

      “Này, muốn ăn đòn hả?” Trữ Hằng nghe câu hỏi ngây thơ vô số tội của bạn áo đen vung nắm đấm lên muốn đập người nào đó lại bị bạn áo đen chặn lại.

      “Buông nó ra” Trữ Huyễn tiến lên phía trước lạnh lùng .

      “Nhất định cũng có thấy ràng là cậu ta động thủ trước nha, tôi vô tội” cái tay cản nắm đấm của bạn áo đen tăng thêm chút lực đạo.

      “Xem ra biết quy củ của nơi này rồi, đừng là chỉ có mấy người ngoài kia vọt vào, cho dù có thêm mấy trăm người nữa cũng vô dụng thôi” Trữ Dã nãy giờ mở miệng cũng nhịn được câu, tao nhã lại gần bạn áo đen, thanh ôn hòa lại mang theo gió lạnh.

      Tô Tiểu Mạt vốn tính trở về phòng ngủ nhưng lại nhìn thấy thân thủ của bạn áo đen kinh ngạc trong lòng, thân thủ tốt như thế sao khi nãy có thể bị bắn trúng phát chứ? lẽ cố tình? đúng, vậy xảy ra chuyện gì?

      “A, tôi cũng muốn mở mang kiến thức chút” khóe miệng của bạn áo đen cong lên, nhìn Trữ Dã, khi chuyện cũng tùy ý thản nhiên.

      “Chưa từng có ai còn sống mà ra khỏi cổ bảo” Trữ Dã lạnh lùng .

      “Kể cả các người sao?” bạn áo đen tò mò hỏi?

      “Phải, chúng tôi cũng thể sống sót mà rời khỏi nơi này”. Trữ Dã cực kì nghiêm túc trả lời, tuy rằng nghe qua có chút giống kể chuyện giật gân nhưng nếu là từ trong miệng ra còn gì để nghi ngờ nữa.

      Tô Tiểu Mạt nghe đoạn đối thoại của bọn họ, trong đầu ngừng xoay tròn, bọn họ nào có thể sống ở đây quá ba tháng, vậy ba tháng sau chết sao?

      “Nhưng quy củ của các người cũng đâu liên quan tới tôi” bạn áo đen cuối cùng cũng thả tay Trữ Hằng ra, sau đó chậm rãi tới gần Tô Tiểu Mạt, kéo tay ,”Tôi mệt rồi, mang tôi ngủ .”

      “Sao lại là tôi?” Tô Tiểu Mạt chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cái tay bị người náo đó nắm, vội vàng rút lại, hỏi.

      “Bởi vì làm tôi bị thương, là bắn tôi đến xém chút nữa có lỗi với ông bà toortieen nên phải phụ trách” bạn áo đen cúi đầu, giọng cười.

      “Nếu tooikhoong bắn bắn tôi, đương nhiên vì an toàn của mình tôi phải làm bị thương rồi” Tô Tiểu Mạt cười tiếng, cái định lí gì đây, lẽ đầu óc tên này có vấn đề?

      “Tôi mặc kệ, nhìn chân tôi , nếu còn chịu lấy viên đạn ra nữa chân tôi nhất định bị phế, nhẫn tâm thấy người cứu sao?” bạn áo đen cực kì có ý thức tự giác mà tùy ý dựa lên vai của Tô Tiểu Mạt, ôn nhu hỏi.

      “Nhẫn tâm” Tô Tiểu Mạt dịch dịch bả vai chút, dời cái đầu vai co xuống,”Nếu diệt nghiệt chúng ta trở thành những công dân tiêu biểu có trách nhiệm”

      “Nếu chết trong tay tôi cũng mãn nguyện” bạn áo đen càng lúc càng lấn tới, đem toàn bộ thân thể xương tựa người Tô Tiểu Mạt, sâu kín .

      “A, tôi nhận nổi đâu, rốt cục ăn cái gì mà lớn lên vậy, mặt còn dày hơn cả Trữ Huyền” Tô Tiểu Mạt nhịn được rống to ra tiếng, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trữ Dã, “ tính xử lí tên này thế nào?” “Tôi rồi, ai có thể rời khỏi cổ bảo này, dù là người chết cũng ngoại lệ.” Trữ Dã thản nhiên , đôi mắt vẫn ôn nhuận vô cùng.

      giết tên này ” Tô Tiểu Mạt gọn gàng dứt khoát ra ý trong lòng, đối đãi với loại nghiệt mặt dày thế này có chút sức chống cự nào, cho nên biện pháp duy nhất chính là giả điếc làm ngơ.

      cả, đừng nhiều với làm gì, giải quyết nhanh gọn ” Trữ Tích nãy giờ khong mở miệng rốt cục cũng nhịn được mà lên tiếng, nhìn Tô Tiểu Mạt vẫn lắc lư trước mặt , liền cảm thấy phiền lòng, này chỉ là mới tới đây có ngày mà cổ bảo xay ra nhiều phiền toái như vậy, nghĩ tới đây, mặc dù vừa rồi cứu nhưng vẫn muốn đuổi ta .

      “Đúng đó cả, người này cực kì muốn ăn đòn” Trữ Hằng vô cùng kinh nghiệm , tuy rằng có thể lấy chút tiền bồi thường từ tên này để bù tổ thất cho cổ bảo nhưng nhìn tên này ràng là người bị bắt mà lại kiêu ngạo như thế nhịn được muốn giải quyết .

      “Các ngươi nên suy nghĩ kĩ , nếu muốn lưỡng bại câu thương tôi đây cũng rất sẵn lòng” bạn áo đen vẫn chút để ý cười , nhưng mắt lạnh tới độ.

      “Bây giờ ở trong tay chúng tôi, cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây sao?” Trữ Hạo lạnh giọng mở miệng.

      “Tôi rồi, quy củ của mấy người liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn ai cũng thể làm gì được tôi. Vừa rồi bị các người bắt chẳng qa là tôi muốn nhìn thấy cổ bảo trong truyền thuyết ra làm sao thôi, tò mò biết năm vị vương tử lợi hại như lời đồn hay ” bạn áo đen vòng hai tay trước ngực, tựa cái chân bị bắn trúng lên bức tường, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      “Tôi biết ngay mà, nhìn thân thủ vừa rồi của khi đánh với Trữ Hằng, nếu là lúc nãy tôi tuyệt đối thể đễàng tóm như vậy, ra đúng là cố ý,quả niên đủ gian manh.” Tô Tiểu Mạt cũng hiểu , sau đó tiến lên nhìn bạn áo đen,”Nhưng mà bây giờ lại ở bên trong cổ bảo, lấy sáu người chúng tôi đối phó với xác định là có thể an toàn thoát ra ngoài sao?”

      muốn thử ?” bạn áo đen cũng nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạt, khoe môi gợi lên nụ cười tà mị, giọng hỏi.

      “A, khiến tôi thấy hứng thú rồi đó” Tô Tiểu Mạt là lọa người rất thích cảm giác kích thích, với tình hình bây giờ tên này gần như có cơ hội giành phần thắng nhưng vẫn chắc chắn như vậy, mong chờ khả năng của a, ở khía cạnh bạo lực ngoại trừ Trữ Tích thể ra bốn người còn lại ai ai cũng là quái vật trong quái vật, hơn nữa còn có ở đây, tin có thể an toàn ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 30: CHƯA BAO GIỜ ĐỘNG THỦ VỚI PHỤ NỮ.

      “ha ha, nhưng mà…” tóc mái dài bay theo gió có chút che khuất mắt trái tà mị của bạn áo đen, nâng tay chạm vào cái đuôi ngựa của Tô Tiểu Mạt, mái tóc bay loạn trong gió, động tác của cực kì dụ hoặc vuốt ve mái tóc đen của , ngón tay quấn lọn tóc, dụ hoặc liêu nhân khôn nên lời.

      Tô Tiểu Mạt cảm thấy trình độ nghiệt của tên này có thể liều mạng cùng ông ba nghiệt nhà , nhất cà mấy cái hành động câu nhân phong tao nên lời, trước kia khi ở nhà, mỗi lần nhìn thấy nhìn thấy ba nghiệt nhíu mày cái, mẹ liền đầu hàng vô điều kiện, những lúc như thế đều cảm thấy đời này nhất định có người đàn ông nào có thể kiều mị hơn ông ấy, hôm nay cuối cùng cũng gặp được tên đàn ông còn kiều mị hơn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu để ba nghiệt của biết chuyện này biết có vui tới chết hay , cuối cùng ba cũng có người kế nghiệp rồi!

      Tô Tiểu Mạt rơi vào trầm tư, đôi mắt đẹp của nhìn chằm chằm vào cặp mắt nghiệt của liên tục lóe ra mâu quang phong tình vạn chủng, tuy thể ngăn được sắc đẹp dụ dỗ nhưng Tô Tiểu Mạt cũng phải là người lâm trận bỏ chạy, càng gặp chướng ngại thể vượt ra lại càng hứng thú, trực tiếp đón nhận ánh mắt của , “Nhưng mà cái gì?”

      “Nhưng mà tôi chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, nhất là đối với người phụ nữ mà tôi cảm thấy hứng thú” thân thể của bạn áo đen có xu hướng chồm lên phía trước, tiến sát lại gần vành tai của Tô Tiểu Mạt phát ra thanh câu hồn mị hoặc.

      “Tốt thôi, động thủ với tôi cứ việc động thủ với bọn họ, tôi ở bên làm khán giả là được rồi” Tô Tiểu Mạt lui bước né tránh quyến rũ của người nào đó, nhíu mày .

      “Thú vị, thú vị” bạn áo đen thấy Tô Tiểu Mạt thờ ơ với mọi biện pháp trêu chọc quyến rũ của nhướng mày cái, hai tay tùy ý bỏ vào túi quần, “Nếu muốn xem tôi thỏa mãn cầu của , nhưng khi xem xong phải đáp ứng điều kiện của tôi”.

      Tô Tiểu Mạt nghĩ làm chuyện này mà cũng điều kiện nữa sao? vốn nghĩ đời này chỉ có mình Trữ Hằng thích tính toán người khác như thế, ngờ ở đây cũng có tên kém, Tô Tiể Mạt miễn cưỡng liếc bạn áo đen cái, “Điều kiện gì, tôi muốn nghe trước”.

      “Nếu tôi thắng, là của tôi” bạn áo đen tùy ý nâng tay lên, ngón tay thon dài chỉ vào Tô Tiểu Mạt, sau đó chỉ ngón tay về phía mình, sâu kín .

      “A, chuyện của các liên quan gì tới tôi?” Tô Tiểu Mạt cười lạnh tiếng, đầu tên náy chắc chắn có vấn đề, nếu sao có thể ra mấy chuyện vô lí thế được.

      “Vậy quên , tôi mệt rồi, ngủ đây” bạn áo đen nhún vai cái tỏ vẻ nuối tiếc, sau đó nhìn Tô Tiểu Mạt, “Mang tôi tới phòng ”.

      … liên quan gì tới tôi chứ, tôi mặc kệ, chuyện của và bọn họ sao lại kéo tôi vào, muốn ngủ chỗ nào bảo bọn họ xử lí, đừng làm phiền tôi” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nên tiếp tục ở chỗ này nữa nếu bị tên này chọ cho tức chết, vẫn là nên về phòng thôi.

      “Ai liên quan, chân của tôi là bắn, tôi cũng bị bắt tới đây, khăn mặt của tôi cũng là lấy xuống, sao dám liên quan được chứ?” bạn áo đen lại thay đổi sắc mặt, bộ dạng đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, quả thực rất giống đứa bị người ta vứt bỏ.

      “Này, đâu phải chỉ có mình tôi bắt đâu, tôi nổ súng chẳng qua là vì ra tay trước thôi mà, còn khăn mặt là vì tháo ra phân nửa rồi, tôi chỉ giúp chút thôi, vậy liên quan gì tới tôi?”Tô Tiểu Mạt kgo6ng hiểu cấu tạo não của ta là làm từ cái gì nữa, sao lại có nhiều ý tưởng kì quái tới thế chứ, hơn nữa còn cực kì vô lại, sao có thể trêu chọc tên phiền toái này hả trời, nghĩ tới đây thôi muốn nổi điên, nhịn được xoay người nhìn năm tên còn lại trong phòng rống to, “Các có thấy tôi lấy khăn bịt mặt của tên này xuống vậy?”

      “Tôi nhìn thấy cái gì hết á” Trữ Huyễn lười biếng .

      có” Trữ Hạo lạnh lùng .

      có lấy cái gì xuống à?” Trữ Tích hỏi ngược lại Tô Tiểu Mạt.

      “Mắt của tôi được tốt” Trữ Hằng tiến lên kéo Tô Tiểu Mạt về phía mình, trừng lớn mắt nhìn bạn áo đen.

      phát ” Trữ Dã ôn hòa .

      còn dám tôi lấy khăn bịt mặt của à?” Tô Tiểu Mạt chống hai tay ngang hông, trừng mắt nhìn bạn áo đen, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn đánh tơi bời tên đàn ông.

      “Aiz, bọn họ đều bao che cho cả” bạn áo đen sâu kín thở dài tiếng, điềm đạm đáng bĩu môi nhìn Tô Tiểu Mạt.

      “Trữ Hạo, người là do mang tới, các muốn làm gì làm, tôi quan tâm, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tôi tới đây, những chuyện nên làm tôi làm cả rồi, tôi mệt rồi, ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt thực chịu nổi tên áo đen này, nhưng lại lười so đo với , nếu tiếp tục nữa chừng lại lọt vào cái bẫy nào đó mà giăng sẵn lúc nào hay, Tô Tiểu Mạt có thể co được giãn được, có thể chịu thiệt chút, tên kia tuyệt đối nên đụng vào, xong cụng thêm gì nữa mà lên thẳng lầu ba.

      Trong đại sảnh sau khi nghe thấy loạt tiếng bước chân tức giận của Tô Tiểu Mạt cùng tiếng đóng cửa lớn lâm vào yên lặng.

      Bạn áo đen vẫn tà tà liếc qua lượt sắc mặt của mọi người, “Các người muốn đợi như vậy sao?”

      rốt cuộc là ai? Sao lại tới cổ bảo? Mục đích của là gì?” Trữ Dã tiến lên bước, bắt đầu cuộc chuyện.

      “Tôi là ai về sau các cậu biết, mục đích chính xác tôi đến đây trong lòng các cậu hẳn là cũng có đáp án, có bao nhiêu người tìm kiếm trong vô vọng, nghĩ tới sứt đầu me3 trán cũng tìm ra chỗ này để lấy được mấy thứ trong tay các cậu, và tôi chính là trong số đó” bạn áo đen vừa dứt lời tiêu sái thổi tóc mái xõa trán, sau đó rất tự nhiên thẳng tiến ngồi lên sô pha nhà người ta. “Nếu các cậu muốn giết người diệt khẩu tôi cũng khách khí”.

      “Nếu thả ra ngoài, cổ bảo này bị biết bao nhiêu người hỏi thăm nữa, tụi tôi cũng thích phiền toái, thích có người tự ý xâm nhập vào nơi này” dưới tình huống thế này mà Trữ Dã còn có thể tiêu sái tùy ý, chứng tỏ cũng tầm thường.

      chắc chắn có thể giết được tôi sao?” bạn áo đen nâng mắt lên nhìn về phía Trữ Dã hỏi.

      “Sao có thể tìm được chỗ này?” Trữ Dã nghĩ, nếu có thể tìm được có rất nhiều người dùng phương pháp tương tự ta mà tìm được, nhưng mấy thập niên gần đâykhông ai có thể tìm ra chỗ này, hơn nữa người vô tình tình được đều đẽ trở thành đống xương trắng cả rồi, tên áo đen bí này sao có thể tìm được chứ? vị trí này cho ai khác chưa?

      “Thiên cơ bất khả lộ” bạn áo đen tà mị , “Nếu tôi tới đây rồi đương nhiên có nghĩ biện pháp rút , hôm nay tôi may mắn diện kiến chủ nhân của cổ bảo này, hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại”.

      “Nếu thấy được năm người tụi tôi rồi cảm thấy mình có thể sống sót mà ra khỏi đây à?” hai tròng mắt vốn ôn hòa của Trữ Dã ngưng kết thành tầng băng dày, quanh thân tỏa ra sát khí lạnh băng.









      CHƯƠNG 31: AI VÔ LỄ VỚI AI?

      “Trong lòng các cũng biết nếu tôi muốn các cũng ngăn cản được” bạn áo đen tà mị cười , sau đó từ từ đứng dậy, “Tốt lắm, người tôi cũng gặp rồi, nếu nơi này chào đón tôi tôi đành trước vậy”

      “Nếu đến đây rồi cũng đừng mong sống sót ra ngoài” Trữ Hạo vừa xong rút súng chỉa vào thái dương của bạn áo đen.

      Bạn áo đen có chút nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Trữ Hạo, “Tốt nhất nên hiểu ”.

      đừng quên, nằm trong tay chúng tôi, lúc nào tôi cũng có thể dùng súng bắn chết ” Trữ Huyễn nâng cây súng tự động trong tay, nhắm ngay ngực của bạn áo đen, .

      “Buông lão đại của chúng tôi ra” mấy tên áo đen ngoài cửa thấy có người chỉa súng vào lão đại của bọn họ lập tức bao vây cổ bảo, lạnh giọng .

      “Tôi thấy các cũng nên hiểu tình huống chút, bây giờ mấy mà nổ súng cả tôi và các đều bất lợi” khóe miệng của bạn áo đen gợi lên nụ cười tà.

      Trong mắt Trữ Dã xuất tia lãnh ý, với tình cảnh tại, đúng là với tình hình tại bọn họ có phần thắng, “Được, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại khoát được nữa đâu”.

      “Tôi tin là chúng ta còn gặp lại” bạn áo đen thản nhiên , sau đó liề dứt khoát nâng chân bước đí, nhưng phải bước ra cửa chính mà là lên lầu.

      “Này, đâu vậy?” Trữ Hằng bước lên phía trước ngăn cản.

      “Tạm biệt với người đẹp” bạn áo đen nhíu mày .

      được , đây là nhà tôi, dựa vào vái gì mà xông loạn vào chứ?” Trữ Hằng nhớ tới hành động trêu chọc mờ ám vừa rồi của đối với Tô Tiểu Mạt cực kì phản cảm, vội vàng ngăn lại, giọng điệu rất kiên định.

      “Xông loạn? Dùng từ rất tốt, nhưng bây giờ tôi lại muốn xông đấy” bạn áo đen nhấc ngón tay lên quơ quơ ngay lập tức bị Trữ Hằng đánh tới, nhanh nhẹn né sau đó khập khiễn bước lên lầu.

      tư, sao chứ?” Trữ Tích là người đầu tiên bước lên, , nhìn Trữ Hằng mất đà mà ngã xuống đất, vội vàng nâng dậy hỏi.

      “Tên kia cố ý” Trữ Hằng cũng rất kinh ngạc, nghĩ thầm, nếu khi nãy trong tay tên kia có dao bây giờ chết rồi, nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy người kia cũng đơn giản, nhưng lại nghĩ nhà của mình sao lại để người khác tự do ra vào như thế bất chấp người vẫn còn đau, vội vàng đuổi theo.

      “Trữ Tích, dẫn lên phòng của Tô Tiểu Mạt” Trữ Dã cũng cảm nhận được thân thủ bất phàm của người kia, xem ra hom nay bọn họ gặp phải đối thủ mạnh rồi, sau này nên cẩn thận hơn chút, mai phải thiết kế lại toàn bộ hệ thống an toàn của cổ bảo mới được.

      “Dạ cả” Trữ Tích đáp, sau đó lập tức đuổi theo Trữ Hằng và bạn áo đen.

      “Tốt” bạn áo đen ngẩng đầu ưỡn ngực bước , tuy rằng vết thương đùi khiến mất phần nào khí thế nhưng thoạt nhìn vẫn rất cao nhã.

      Tô Tiểu Mạt trở về phòng liền nằm giường, nhất thời cảm thấy mệt mỏi lan tràn toàn bộ cơ thể nhưng cảnh giác của vẫn có chút nào lơi lỏng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, Tô Tiểu Mạt liền mở mắt, có ba người tiến lên đây, nhưng có thể nghe tiếng bước chân thuộc về ai, khỏi thấy kì quái, tên nghiệt kia chạy lên đây làm gì, hơn nữa còn hướng về phía phòng của .

      Đúng như Tô Tiểu Mạt suy đoán, tiếng đập cửa vang lên, Tô Tiểu Mạt lập tức xuống giường, biếng nhác tới cửa, chỉ mở hé ra khe hở, thân thể chắn ở cạnh cửa, vươn đầu ra ngoài làm vẻ mặt kiên nhẫn, “Có chuyện gì vậy?”

      “Hỏi ta á” Trữ Hằng cực kì buồn bực .

      “Chuyện gì?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày nhìn người nãy giờ kiều mị nhìn .

      “Tôi tới để cho biết tên của tôi” bạn áo đen trực tiếp đến gần Tô Tiểu Mạt, nâng tay đẩy cửa ra, mà lại dùng sức chắn bên trong, hai người giằng co kịch liệt.

      “Tôi có hứng thú” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng , quyết tâm cho vào cửa.

      có hứng thú sao?” bạn áo đen tà ta híp mắt, dùng vẻ mặt thần bí hỏi, sau đó đẩy mạnh cái, tay nhất thời đau sót, chưa kịp phản ứng người cũng vào phòng, còn nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.

      Tô Tiểu Mạt giương mắt nhìn , “ muốn làm gì?”

      “Yên tâm, hôm nay còn chưa phải lúc, lần sau gặp mặt tôi biến em thành người phụ nữ của tôi” bạn áo đen xong liền kéo Tô Tiểu Mạt ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt như muốn hòa tan vào lòng ngực rộng lớn của , sau đó chỉ thấy mặt của bạn áo đen dần phóng đại dưới tầm mắt của , mãi cho đến khi có thể nhìn lông mi dài cong vút cùng hai tròng mắt tia tạp chất của .

      ” Tô Tiểu Mạt bị ôm như thế nên nhất thời biết nên phản ứng thế nào, muốn mở miệng chuyện môi bị thứ mềm mại khác chặn lại, hai mắt nhất thời mở lớn.

      “Tôi tên là Lưu Tà” bạn áo đen rốt cục cũng buông đôi môi mềm mại của ra, nâng mắt nhìn chăm chú, khóe miện nhộn nhạo đỏ thẫm diễm như cánh hoa, ngón tay nhàng vuốt ve cánh môi của , giọng , “Cho em biết tên tôi coi như là hồi báo”.

      Tô Tiểu Mạt lúc này mới phản ứng, tên này dám cường hôn , nhất thời buồn bực trong lòng, vội vàn nâng tay muốn đánh phát nhưng lại bị Lưu Tà dễ dàng chụp được, “Đánh tôi em đau lòng sao?”

      “Tên chết tiệt này, tôi giết ” Tô Tiểu Mạt dùng sức giãy, sau khi thoát được khỏi tay rồi lại muốn đánh tiếp.

      “Ai, đời này còn có tên chết tiệt nào đẹp trai như tôi sao?” Lưu Tà tùy ý để Tô Tiểu Mạt lộn xộn trong lòng , sâu kín , khóe miệng tà mị gợi lên, cực kì phong tình vạn chủng.

      “Đồ lưu manh” Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng thành công đá vào trong đùi của Lưu Tà, mặc dù sức chịu đựng của rất tốt nhưng cứng rắn chống đỡ lâu như thế, lại bị mất máu nhiều khó tránh khỏi có chút mất sức.

      “Em làm tôi đau” sắc mặt của Lưu Tả khỏi trắng bệt, sau đó buông Tô Tiểu Mạt ra, ngồi thẳng xuống đất.

      Tô Tiểu Mạt vội vàng dừng tay, nhìn trán tên này lấm tấm mồ hôi thế này lại nhìn dưới quần loan lỗ máu, miện vết thương muốn đóng vẩy cũng nứt ra, chảy toàn máu đen, Tô Tiểu Mạt cũng nguôi giận, trong lòng cũng có chút hối hận vì xuống chân quá nặng, nhìn đau tới mức đứng dậy nổi, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn , “Này, sao chứ?”

      “Em thử , viên đạn còn chưa lấy ra mà còn bị em đạp phát nặng như vậy, tôi chết cũng tàn” Lưu Tà trưng bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sau này em ghét bỏ tôi cho coi”.

      “Ai bảo vô lễ trước?” Tô Tiểu Mạt nhìn vẻ mặt đáng thương trước mặt, lại nghe như thể người bị hại chính là ức chế, vậy cái người hồi nãy cường hôn là ai chứ?
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 31: AI VÔ LỄ VỚI AI?

      “Trong lòng các cũng biết nếu tôi muốn các cũng ngăn cản được” bạn áo đen tà mị cười , sau đó từ từ đứng dậy, “Tốt lắm, người tôi cũng gặp rồi, nếu nơi này chào đón tôi tôi đành trước vậy”

      “Nếu đến đây rồi cũng đừng mong sống sót ra ngoài” Trữ Hạo vừa xong rút súng chỉa vào thái dương của bạn áo đen.

      Bạn áo đen có chút nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Trữ Hạo, “Tốt nhất nên hiểu ”.

      đừng quên, nằm trong tay chúng tôi, lúc nào tôi cũng có thể dùng súng bắn chết ” Trữ Huyễn nâng cây súng tự động trong tay, nhắm ngay ngực của bạn áo đen, .

      “Buông lão đại của chúng tôi ra” mấy tên áo đen ngoài cửa thấy có người chỉa súng vào lão đại của bọn họ lập tức bao vây cổ bảo, lạnh giọng .

      “Tôi thấy các cũng nên hiểu tình huống chút, bây giờ mấy mà nổ súng cả tôi và các đều bất lợi” khóe miệng của bạn áo đen gợi lên nụ cười tà.

      Trong mắt Trữ Dã xuất tia lãnh ý, với tình cảnh tại, đúng là với tình hình tại bọn họ có phần thắng, “Được, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại khoát được nữa đâu”.

      “Tôi tin là chúng ta còn gặp lại” bạn áo đen thản nhiên , sau đó liề dứt khoát nâng chân bước đí, nhưng phải bước ra cửa chính mà là lên lầu.

      “Này, đâu vậy?” Trữ Hằng bước lên phía trước ngăn cản.

      “Tạm biệt với người đẹp” bạn áo đen nhíu mày .

      được , đây là nhà tôi, dựa vào vái gì mà xông loạn vào chứ?” Trữ Hằng nhớ tới hành động trêu chọc mờ ám vừa rồi của đối với Tô Tiểu Mạt cực kì phản cảm, vội vàng ngăn lại, giọng điệu rất kiên định.

      “Xông loạn? Dùng từ rất tốt, nhưng bây giờ tôi lại muốn xông đấy” bạn áo đen nhấc ngón tay lên quơ quơ ngay lập tức bị Trữ Hằng đánh tới, nhanh nhẹn né sau đó khập khiễn bước lên lầu.

      tư, sao chứ?” Trữ Tích là người đầu tiên bước lên, , nhìn Trữ Hằng mất đà mà ngã xuống đất, vội vàng nâng dậy hỏi.

      “Tên kia cố ý.” Trữ Hằng cũng rất kinh ngạc, nghĩ thầm, nếu khi nãy trong tay tên kia có dao bây giờ chết rồi, nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy người kia cũng đơn giản, nhưng lại nghĩ nhà của mình sao lại để người khác tự do ra vào như thế bất chấp người vẫn còn đau, vội vàng đuổi theo.

      “Trữ Tích, dẫn lên phòng của Tô Thiểu Mạt.” Trữ Dã cũng cảm nhận được thân thủ bất phàm của người kia, xem ra hôm nay bọn họ gặp phải đối thủ mạnh rồi, sau này nên cẩn thận hơn chút, mai phải thiết kế lại toàn bộ hệ thống an toàn của cổ bảo mới được.

      “Dạ cả.” Trữ Tích đáp, sau đó lập tức đuổi theo Trữ Hằng vàn bạn áo đen.

      “Tốt” Bạn áo đen ngẩng đầu ưỡn ngực bước , tuy rằng vết thương đùi khiến mất phần nào khí thế nhưng thoạt nhìn vẫn rất tao nhã.

      Tô Thiểu Mạt trở về phòng liền nằm giường, nhất thời cảm thấy mệt mỏi lan tràn toàn bộ cơ thể nhưng cảnh giác của vẫn có chút nào lơi lỏng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, Tô Thiểu Mạt liền mở mắt, có ba người tiến lên đây, nhưng có thể nghe tiếng bước chân thuộc về ai, khỏi thấy kì quái, tên nghiệt kia chạy lên đây làm gì, hơn nữa còn hướng về phía phòng của .

      Đúng như Tô Thiểu Mạt suy đoán, tiếng đập cửa vang lên, Tô Thiểu Mạt lập tức xuống giường, biếng nhác tới cửa, chỉ mở hé ra khe hở, thân thể chắn ở cạnh cửa, vươn đầu ra ngoài làm vẻ mặt kiên nhẫn, “Có chuyện gì vậy?”

      “Hỏi ta á!” Trữ Hằng cực kỳ buồn cười.

      “Chuyện gì?” Tô Thiểu Mạt nhíu mày nhìn người nãy giờ kiều mị nhìn .

      “Tôi tới để cho biết tên của tôi” Bạn áo đen trược tiếp đến gần Tô Thiểu Mạt, nâng tay đẩy cửa ra, mà lại dùng sức chắn bên trong, hai người giằng co kịch liệt.

      “Tôi có hứng thú” Tô Thiểu Mạt lạnh lùng , quyết tâm cho vào cửa.

      có hứng thú sao?” Bạn áo đen tà ta híp mắt, dùng vẻ thần bí hỏi, sau đó đẩy mạnh cái, tay nhất thời đau xót, chưa kịp phản ứng người cũng vào phòng, còn nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.

      Tô Thiểu Mạt giương mắt nhìn , “ muốn làm gì?”

      “Yên tâm, hôm nay còn chưa phải lúc, lần sau gặp mặt tôi biến em thành người phụ nữ của tôi.” Bạn áo đen xong liền kéo Tô Thiểu Mạt ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt như muốn hoàn tan vào lồng ngực rộng lớn của , sau đó chỉ thấy mặt của bạn áo đen dần phóng đại dưới tầm mắt của , mãi cho đến khi có thể nhìn lông mi dài cong vút cùng hai tròng mắt tia tạp chất của .

      ... ” Tô Thiểu Mạt bị ôm như thế nên nhất thười biết nên phản ứng như thế nào, muốn mở miệng chuyện gì môi bị thứ gì mềm mại khác chặn lại, hai mắt nhất thời mở lớn.

      “Tôi tên là Lưu Tà” Bạn áo đen rốt cuộc cũng buông đôi môi mềm mại của ra, nâng mắt nhìn chăm chú, khóe miệng nhộn nhạo đỏ thẫm diễm như cánh hoa, ngón tay nhàng vuốt ve cánh môi của , giọng , “Cho em biết tên tôi coi như là hồi báo”.

      Tô Thiểu Mạt lúc này mới phản ứng, tên này dám cưỡng hôn , nhất thười buồn bực trong lòng, vội vàng nâng tay muốn đánh phát nhưng lại bị Lưu Trà dễ dàng chụp được, “Đánh tôi em đau lòng hay sao?”

      “Tên chết tiệt này, tôi giết ” Tô Thiểu Mạt dùng sức giãy, sau khi thoát được khỏi tay rồi lại muốn đánh tiếp.

      “Ai, đời này còn có tên chết tiệt nào đẹp trai như tôi sao?” Lưu Trà tùy ý để Tô Thiểu Mạt lộn xộn trong lòng , sâu kín , khóe miệng tà mị gợi lên, cực kì phong tình vạn chủng.

      “Đồ lưu manh” Tô Thiểu Mạt rốt cục cũng thành công đá vào trong đùi của Lưu Trà, mặc dù sức chịu đựng của rất tốt nhưng cứng rắn chống đỡ lâu như thế, lại bị mất máu nhiều khó tránh khỏi có chút mất sức.

      “Em làm tôi đau” sắc mặt của Lưu Trà khỏi trắng bệt, sau đó buông Tô Thiểu Mạt ra, ngồi thẳng xuống đất.

      Tô Thiểu Mạt vội vàng dừng tay, nhìn trán tên này lấm tấm mồ hôi thế này lại nhìn dưới quần loang lỗ máu, miệng vết thương muốn đóng vẩy cũng nứt ra, chảy toàn máu đen, Tô Thiểu Mạt cũng nguôi giận, trong lòng cũng có chút hối hận vì xuống chân quá nặng, nhìn đau tới mức đứng dậy nổi, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn , “Này, sao chứ?”

      “Em thử , viên đạn còn chưa lấy ra mà còn bị em đạp phát nặng như vậy, tôi chết cũng tàn” Lưu Trà trưng bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Thiểu Mạt, “Sau này em ghét bỏ tôi cho coi”

      “Ai bảo vô lễ trước? Tô Thiểu Mạt nhỉn vẻ mặt đáng thương trước mặt, lại nghe như thể người bị hại chính là ức chế, vậy cái người hồi nãy cường hôn là ai chứ?
      Last edited by a moderator: 11/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 32: BỊ ÁP CHẾ.

      “Em nhìn nè, chảy máu quá trời luôn” Lưu Tà nhíu chặt mày lại, thoại nhìn có vẻ rất đau đớn, đôi mắt ngập nước trong suốt điềm đạm đáng nhìn Tô Tiểu Mạt.

      Dù người có ý chí sắt đá thế nào khi nhìn bộ dạng như thế của tình thương của mẹ cũng trào ra, khí thế của Tô Tiểu Mạt gặp phải bộ dạng như thế của Lưu Tà cũng xìu xuống, than thở hỏi, “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”

      Trong lòng Tô Tiểu Mạt dâng lên chút tự trách, cánh tay bị tên nào đó dùng lực túm lại, thân thể nhổm về phía trước, bất ngờ kịp phòng bị ngã lên người bạn Lưu Tà, sau đó bị xoay vòng, lưng áp vào nền nhà rắn chắc, Tô Tiểu Mạt đột nhiên cảm thấy mình ngốc, sao có thể đồng tình với con hồ ly thối giảo hoạt này chứ? Đây chính là kết cục của việc cả tin đây, biết bị con hồ y này ‘xử’ thế nào.

      Lưu Tà nâng hai tay lên gắt gao giam cầm Tô Tiểu Mạt trong lòng , khóe miệng gợi lên ý cười tà mị kết hợp với đôi mắt vẫn còn ngập nước, con ngươi mị hoặc lòng người, cáo mũi cao, khuôn mặt trắng nõn nhu lại càng giống con hồ ly bự đến từ thời viễn cổ xa xưa, dùng vẻ mặt ta ác nhìn con mồi, chuẩn bị hưởng thụ.

      Tô Tiểu Mạt cảm nhận được cảm giác áp bách liền muốn giãy nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiệt của bạn nam nào đó từ từ tiến lại gần lấy tay nhéo cái, “ gạt tôi”

      “Tôi có gạt em, rất đau đó, nhưng tôi muốn làm giao dịch với em” Lưu Tà vội vàng bĩu môi, vô tội nhìn Tô Tiểu Mạt .

      Ở ngoài cửa, Trữ Tích và Trữ Hằng trơ mắt nhìn tên Lưu Tà kia đẩy Tô Tiểu Mạt vào phòng rồi khóa cửa lại, chặn bọn họ bên ngoài, trong lòng Trữ Hằng vốn khó chịu lại càng thêm nổi lửa, ở trước cửa tức giận thở phì phì, hận thể trừng cái cửa trước mặt mãi tới khi nó thủng lỗ, đột nhiên lại nghe tiếng thét chói tai của Tô Tiểu Mạt truyền ra, “Đồ lưu manh”.

      Trong lòng Trữ Hằng liền căng thẳng, quay đầu nhìn Trữ Tích, “Hay là chúng ta phá cửa vào xem thử?”

      “Sao phải xem? kia vừa mới tới đây ở ngày nơi này yên tĩnh nữa rồi, tốt nhất là để tên kia mang ta luôn cho rồi” Trữ Tích nhìn chằm chằm cửa, lạnh lùng .

      Trữ Hằng chuyển mắt nhìn cặp mắt dưới kính của Trữ Tích bịt kín tầng sương mù thầm lắc đầu, “Đúng là khẩu thị tâm phi”.

      “Các cậu đứng đây làm gì vậy?” đạo thanh lạnh băng truyền tới, Trữ Hằng quay đầu liền thấy Trữ Hạo tới.

      Trữ Tích vẫn nhúc nhích nhìn cái cửa chằm chằm, “Phụ nữ phiền toái”.

      “Sao vậy?” Trữ Hạo bước tới, nghe Trữ Tích kỳ quái vậy quay qua hỏi Trữ Hằng.

      “Tên kia đẩy Tô Tiểu Mạt vào phòng, sau đó còn khóa trái cửa, vừa rồi tôi còn nghe thấy ta thét lên nữa” Trữ Hằng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì nữa trong lòng bắt đầu lo lắng.

      “Đá hư cửa ” đôi mắt của Trữ Hạo xẹt qua tia lạnh lùng.

      “Được” Trữ Hằng gật đầu, ngoại trừ tiền đối với mọi chuyện khác Trữ Hằng luôn có chủ kiến, nay nghe Trữ Hạo lên tiếng liền lập tức dùng toàn bộ sức lực đá văng cánh cửa.

      Trữ Hằng vừa muốn vào Trữ Tích nãy giờ đứng yên bên cạnh lại nhanh chân vào trước, Trữ Hằng vội vàng đí theo sau, tới khi Trữ Hạo bước vào cả ba người sững sờ tại chỗ.

      Lúc này Lưu Tà đè Tô Tiểu Mạt xuống sàn, từ góc nhìn của bọn họ thấy hai người kia giống như làm chuyện con nít nên xem, .

      “Tô Tiểu Mạt, nữ nhân chết tiệt này, hại tôi nãy giờ lo lắng cho vậy mà lại…” biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Trữ Hằng rất thoải mái, rất khó chịu, lập tức bước lên phía trước rống lớn.

      Tô Tiểu Mạt muốn biện giải Lưu Tà lại thầm bên tai có, Tô Tiểu Mạt nghe xong trợn tròn hai mắt, dùng vẻ mặt thể tin nhìn Lưu Tà, kinh ngạc hỏi, “Sao biết?”

      “Sao nào, muốn làm vụ giao dịch này với tôi ?” Lưu Tà nhíu mày, nhưng vẫn còn chưa chịu bò khỏi người Tô Tiểu Mạt, đem toàn bộ sức nặng của đặt lên người , “Nếu em giúp tôi lấy đạn ra sau đó băng bó tốt, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra”

      Tô Tiểu Mạt chớp chớp mắt, cẩn thận đánh giá Lưu Tà lần nữa, sau đó cắn răng đè nén cảm xúc muốn xé ra làm tám miếng, gật đầu đồng ý.

      Hình ảnh đập vào mắt Trữ Tích bây giờ chính là hai người rất tình tứ ôm nhau nằm đất, vành tai tóc mai chạm nhau mà thầm to , cực kì coi ai ra gì, Trữ Tích lạnh lùng câu, “Quả nhiên là kỹ năng bơi dương hoa”, sau đó xoay người rời .

      Tô Tiểu Mạt nghe lời Trữ Tích , vội vàng ngẩng đầu lên, “Này nhóc thối, trở lại đây ràng cho tôi, tôi thủy tính dương hoa khi nào?”

      “Hừ, Tích rất đúng, đúng là rất thủy tính dương hoa” Trữ Hằng cảm thấy Trữ Tích cực kì đúng, sau đó cũng xoay người rời .

      “Này, được , còn chưa ràng mà” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng rời vội vàng la lên.

      “Cái gì? lẽ muốn tôi coi hai người trực tiếp đóng phim luôn à?” Trữ Hằng biết vì sao lại giận, dương quái khí (mùi giấm nồng quá nhỉ)

      Trán Tô Tiểu Mạt nhất thời chảy xuống rất nhiều đường hắc tuyến, khóe miệng giật giật, sau đó đưa mắt liếc Lưu Tà đè người mình, thấy rất vui khi nghe Trữ Hằng vậy tức giận trừng cái, “Này, nếu đứng dậy sao tôi có thể xử lí vết thương giúp được chứ?”

      “Cái gì? Tô Tiểu Mạt, đúng là có tiền đồ, bị tên này cường mà nổi điên chớ, vậy còn giúp ta xử lý vết thương nữa à?” Trữ Hằng nhất thời giận dữ , lập tức xoay người chỉ vào Tô Tiểu Mạt mà chửi ầm lên.

      Tô Tiểu Mạt đẩy Lưu Tà ra, ngồi dậy, “Nếu đồng ý mang hòm thuốc và dụng cụ y tế tới đây tên này bồi thường cho gấp đôi tổn thất của ngày hôm nay”.

      “Cái gì? sao?” vừa rồi Trữ Hằng còn tức giận đầy mặt, chỉ sau mấy giây biến thành mừng rỡ muốn chết, đôi mắt cũng biến từ trạng thái hừng hực lửa giận sang trạng thái lấp lánh, khóe miện te toét hỏi.

      ” Tô Tiểu Mạt nhìn chằm chằm Lưu Tà, muốn uy hiếp , hừ phải cho bỏ ra chút ít mới chừa.

      “Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn” Lưu Tà nằm bên cạnh Tô Tiểu Mạt, sâu kín .

      “Lỗ vốn à? Nếu đồng ý cũng được thôi, tự về nhà mà lấy viên đạn ra , còn về chuyện vừa rồi, cùng lắm tôi dọn thôi” trong lòng Tô Tiểu Mạt tuy hiểu khi tên này ra nguyên nhân tiến vào cổ bảo ở đây còn chưa nóng đít phải tay mà ra về, dù tương đối mạo hiễm nhưng vẫn muốn cược phen, dù sao cảm giác bị người khác áp chế cũng rất khó chịu.

      “Được, thành giao” Lưu Tà thản nhiên cười , sau đo nâng tay kéo cánh tay của Tô Tiểu Mạt, “Nếu bây giờ em con chữa trị cho tôi cái chân này của tôi bị tàn lá cái chắc”

      “Tôi biết rồi” Tô Tiểu Mạt thắc mắc trong lòng, sao tên này đồng ý dễ thế? Đúng là thể hiểu nổi, ngẩn đầu lên nhìn bộ mặt thể tin được của Trữ Hằng, giương giọng , “ nghe rồi chú? Hai lần! Hai lần đó! Còn chịu đem hòm thuốc ra đây?”

      “Ha ha, được, tôi lấy ngay” vẻ mặt của Trữ Hằng lập tức sáng rỡ, trời ạ, hai lần lận đó, cuộc mua bán này rất có lời, đôi long mày khỏi vui sướng nhướng lên, người hồi nãy hung ác, hận thể lột tầng da của Lưu Tà giờ phút này lại chút tức giận, vẻ mặt tham tiền vội vàng chạy về phòng lấy hòm thuốc.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng thấy tiền là sáng mắt kia của Trữ Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tên này đúng là chỉ có tiền thôi!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      CHƯƠNG 33: VỖ HAI TÁN (cái này mình hiểu là gì luôn)

      Tô Tiểu Mạt muốn quay đầu nhìn thấy Trữ Hạo lạnh lùng đứng xa xa nhìn chằm chằm, Tô Tiểu Mạt cũng tò mò nhìn , “ có chuyện gì tìm tôi à?”

      “Tự giải quyết tốt ” Trữ Hạo lạnh lùng bỏ lại câu sau đó xoay người rời .

      Dưới lầu, Trữ Tích trưng ra bộ mặt u ám bước xuống, Trữ Huyễn nhìn khuôn mặt còn thối hơn cả Trữ Hạo của Trữ Tích tiến lại gần , khẽ cười , “Nhóc sao vậy? phải là canh chừng tên kia cáo biệt với Tô Tiểu Mạt sao? Sao còn chưa xuống mà mặt nhóc giống như trái cà héo mà xuống trước rồi?”

      “Khi nào ta ?” Trữ Tích nâng mắt hung hăng trừng Trữ Huyễn cái, giương mắt hỏi Trữ Dã.

      “Cậu cảm thấy ta có thể sống sót ra khỏi đây à?” mái tóc dài của Trữ Dã phiêu dật trong gió, ôn nhuận đáp.

      “Hừ, bây giờ tôi muốn nhìn thấy ta” Trữ Tích đột nhiên ý thức được cái gì đó, lập tức lạnh lùng .

      hai và tên nhóc Trữ Hằng đâu rồi?” Trữ Huyễn thấy chỉ có mình Trữ Tích xuống nhìn cầu thang, hỏi.

      “Hừ” Trữ Tích vừa nhớ tới màng hồi nãy nội tâm lại trào ra lửa giận, thập giọng hừ tiếng, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha.

      “Tên nhóc này bị kích thích rồi” Trữ Hạo cũng thẳng xuống lầu, ôn hòa .

      “Bị kích thích? Ai da, tiểu ngũ thong dong bình tĩnh nha mình mà cũng có lúc bị kích thích nữa à?” Trữ Huyễn nhịn được cười tiếng.

      “Nếu như cậu mở cửa ra lại nhìn thấy sàn có nam nữ làm chuyện xấu cậu thế nào?” Trữ Hạo trực tiếp đứng kế bên Trữ Dã, nhìn Trữ Huyễn hỏi.

      Trữ Huyễn lập tức thu lại nụ cười vui sướng khi người gặp họa, khuôn mặt chuyển từ trạng thái nhiều nắng sang sấm sét đùng đùng, chuyển mắt nhìn về phía Trữ Hạo, thấp giọng hỏi, “ về thằng nhãi kia và Tô Tiểu Mạt đấy à?”

      “Hừ, đúng” Trữ Hạo nhìn khuôn mặt càng lúc càng đen của Trữ Huyễn, gật đầu trả lời.

      “Hừ, muốn sống nữa à?” Trữ Huyễn lạnh giọng , nghĩ tới lần đầu có hứng thú với người phụ nữ, lòng muốn ta, vậy mà miếng thịt sắp ăn vào bụng rồi lại bị người khác cướp mất, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả ăn phải ruồi bọ nữa.

      Trữ Huyễn xong liền nổi giận đùng đùng lên lầu ba, vừa lên tới lầu hai lại nhìn thấy Trữ Hằng trưng ra bộ mặt hạnh phúc như thể vừa nhặt được thùng vàng từ trời rơi xuống ôm hộp thuốc vội vã chạy lên lầu ba, Trữ Huyễn khỏi có chút nghi hoặc trong lòng, tiểu ngũ với hai xuống lầu mặt ai cũng hầm hầm, sao tên này lại có vẻ hạnh phúc thế nhỉ, kì quái .

      Bọn áo đen vẫn nghiêm chỉnh đứng xa xa bao vây toàn bộ cổ bảo, chờ lão đại của bọn họ nhưng nhìn mãi chỉ thấy lão đại lên , sau đó mấy tên khác lại tức giận xuống lầu, sau đó lại thấy Trữ Huyễn nổi giận đùng đùng bước lên lầu, tên áo đen hỏi tên cầm đầu trong đám, “ hai, lão đại se xảy ra chuyện gì chứ? Có khi nào ấy ‘làm nữ nhân kia luôn ?”

      “Cút sang bên, sao tôi biết được chứ” bạn cầm đầu thấp giọng hét lên tiếng, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại che giấu phần nào khí lạnh trong đáy mắt.

      Trữ Hằng lên lầu bị Trữ Huyễn ngăn lại, “Cậu muốn làm gì?”

      tới phòng Tô Tiểu Mạt, ba, đâu đây?” Trữ Hằng nhìn khuôn mặt đen thui của Trữ Huyễn, hỏi.

      với cậu” Trữ Huyễn bước lại gần Trữ Hằng, nhìn đứng ngốc ra đó, Trữ Huyễn vội quát, “Đứng đó làm gì, à?”

      “A” Trữ Hằng cúi đầu, nhìn hòm thuốc trong tay, lại nghĩ tới có rất nhiều tiền đợi tới kiếm trong lòng rất hưng phấn, làm cho nhịn được mà lâng lâng.

      Nghĩ tới đây khóe miệng của Trữ Hằng ngập tràn ý cười, nhanh nhẹn lên phòng của Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng tới vội vàng chạy tới đón cái hòm thuốc, lại nhìn tới Trữ Huyễn ngay phía sau lưng Trữ Hằng hỏi, “ tới đây giúp đỡ à?”

      “Giúp đỡ gì?” Trữ Huyễn nhíu mày nhìn Lưu Tà nằm mặt đất, cực kì bất thiện hỏi, “ phải chỉ lời từ biệt thôi sao? Gặp cũng gặp rồi, sao còn chưa nữa?”

      “Đây là chuyện của tôi và Mạt Mạt, liên quan tói ” Lưu Tà nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt, tiếng Mạt Mạt kia cộng với hai tròng mắt mị của khiến người ta thể chống cự.

      Tô Tiểu Mạt nhịn được mà xoay người nhìn , khóe miệng giật giật, Mạt Mạt? Mạt Mạt là để kêu sao? Ngay lập tức quăng cho ánh mắt xem thường, “Nếu còn gọi bậy đừng trách tại sao tôi khách khí!”

      “Tôi có gọi bậy đâu, em vốn tên là Mạt Mạt” Lưu Tà hoàn toàn lờ bộ dạng uy hiếp của Tô Tiểu Mạt, chỉ nhìn hỏi, “Em muốn cho tôi nằm đâu để lấy viên đạn?”

      giường có máu tối nay sao tôi ngủ được” Tô Tiểu Mạt từ chối cho ý kiến, nhìn sàn nhà, “Nằm cái sàn này là thoải mái rồi”

      , tôi muốn nằm đây đâu” Lưu Tà lắc đầu, đáng thương hề hề .

      “Vậy muốn nằm đâu?” Tô Tiểu Mạt nhịn được mà khinh bỉ trăm lần.

      “Tôi muốn nằm giường của em” Lưu Tà làm bộ dạng phải chỗ đó nằm, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mạt cũng kiên định vô cùng.

      Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ thở dài, kiếp trước chắc có mắc nợ rồi nên bây giờ cứ đụng tới là bị xoay như dế.

      “Lên giường lên giường, được chưa” Tô Tiểu Mạt đứng lên quát Lưu Tà tiếng.

      “Vậy đỡ tôi dậy ” Lưu Tà vừa lòng gật đầu, sau đó đưa hai tay ra nhìn Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt hít sâu hơi sau đó từ từ thở ra, vươn tay kéo Lưu Tà lên, mười ngòn tay đan vào nhau, lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, Lưu Tà đứng lên nhưng thân thể lại ngả lên vai Tô Tiểu Mạt, “Tôi mệt quá”.

      Tô Tiểu Mạt vốn định đẩy ra nhưng lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch , nhiệt độ cơ thể cũng lạnh hơn bình thường cúi đầu giúp chỉnh lại cái quần dính đầy máu ra, đúng là thể hiểu nổi sao tên này có thể nhịn lâu vậy chứ, tiếng cũng rên ra ngoài.

      Tô Tiểu Mạt đỡ Lưu Tà lên giường, chỉnh tốt tư thế nằm của , sau đó mở hòm thuốc ra, xé rách vải chỗ miệng vết thương, sau đó lấy cồn iot sát trùng.

      “Chờ chút!” Trữ Hằng vội vàng kêu to ra tiếng, lấy tốc độ ánh sáng cướp chai cồn iot trong tay Tô Tiểu Mạt, nhìn bọn họ , “ đồng ý bồi thường gấp đôi tổn thất của cổ bảo hôm nay nhưng miệng có bằng chứng, bây giờ tôi đưa cái danh sách, kí tên lên đó rồi kêu người đem tiền tới đây, tôi cần ngay bây giờ”.

      “Bây giờ?” Lưu Tà tà mị nằm giường, hai tròng mắt híp lại, khóe môi gợi lên nụ cười tà, “Vậy cho tôi biết ngân hàng nào mở cửa giờ này !”

      “Dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu giao tiền ra đây đừng mơ tôi cho Tô Tiểu Mạt đụng vào hòm thuốc mà xử lý vết thương giúp , cùng lắm chúng ta vỗ hai tán (câu này mình biết dịch sao hết á)” Trữ Hằng xong liền dùng lực kéo Tô Tiểu Mạt ngồi giường lôi ra khỏi phòng.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :