1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc - Nịnh Mông Tiếu (58.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Trữ Hằng quay đầu trừng Trữ Tích cái, "Cậu biết gì mà ?"

      "Được, vậy cứ tiếp tục ."Trữ Tích nhùn vai, cũng lười quan tầm, ngẩng đầu nhìn Trữ Dã, " cả, đồ mua xong rồi sao?"

      "Ừ, đường có người theo dõi , nhưng cắt đuôi đợc rồi." mỗi lần ra ngoài bọn họ đều rất cẩn thận, sao có người tìm ra được tung tích chứ?

      " lẽ kẻ kia hôm nay đúng hẹn?" Trữ Tích lạnh giọng hỏi.

      " phải người đó, nếu là theo sát chúng ta như vậy." Trữ Dã lắc đầu.

      "Vậy ai vào đây?" Trữ Tích nhịn được hỏi, ngẩng đầu liếc về phía Tô Tiểu Mạt, ánh mắt cực kì phức tạp, "Có phải là..."

      "Cái đó cũng thể." Trữ Hạo cũng bước tới, "Nếu là ta bây giờ chúng ta cũng còn ở đây nữa rồi."

      "Nhưng mà ngoại trừ xâm nhập hôm qua từ trước tới nay chưa từng có ai vào được, ngay cả bộ dạng của chúng ta họ cũng biết." mới có hai ngày mà còn xảy ra nhiều chuyện hơn những năm họ ở đây.

      "Tuy biết vì sao họ có thể phát giác chúng ta, nhưng mà bọn cắt đuôi bọn họ, sau này phải có việc gấp nên ra ngoài." Trữ Dã nghĩ, bây giờ chính là thời gian nhạy cảm, quay đầu nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Mạt, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, "Trưa nay Trữ Huyễn nấu cơm sao?"

      "Vâng, ấy rất để ý." Trữ Hằng thâm ý .

      "Vậy chúng ta chờ ăn thôi." Trữ Dã nhớ tới bữa tới đêm qua Tô Tiểu Mạt làm, loại hương vị đó khiến lưu luyến tới bây giờ.

      Những người khác cũng nghĩ như thế, nghĩ tới bữa tối do làm, ánh mắt nhịn được nhất tề hướng về phía Tô Tiểu Mạt.

      Tô Tiểu Mạt cảm nhận thấy có bốn ánh mắt đồng loạt bắn về phía mình, làm rất mất tự nhiên, nhịn được quay đầu nhìn bọn họ, "Các nhìn tôi làm gì?"

      "Ai bảo tôi nhìn ?" Trữ Tích là người đầu tiên mở miệng, thu hồi tầm mắt.

      " nhìn sao?" Tô Tiểu Mạt híp hai mắt lại, có ý tốt nhìn Trữ Tích, "Vậy tốt, dù sao có nhìn hay tôi cũng tự cảm nhận được, nhìn chút tôi cũng mất miếng thịt nào."

      "Đủ rồi, đừng chọc tôi nổi lửa." Trữ Tích nghe thế mặt mày đỏ lên, lạnh lùng .

      " giận? đừng quên sáng nay ai bị tôi đè bàn." Tô Tiểu Mạt thong thả , đứng dậy thẳng về phía bàn ăn.

      Trữ Tích nghe Tô Tiểu Mạt vậy cũng đứng lên, về phía , nhưng mới được nửa đụng phải Trữ Huyễn bưng đồ ăn ra.

      "Trữ Tích, trùng hợp, lại đây bưng cái này ra ."Trữ Huyễn liếc nhìn bộ mặt nổi giận đùng đùng của Trữ Tích.

      "Tôi no rồi, các ăn ." Trữ Tích nhìn Trữ Huyễn, sau đó lại nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, hừ lạnh tiếng, sau đó mới xoay người lên lầu.

      Trữ Huyễn kì quái nhìn bóng lưng dần biến mất của Trữ Tích, "Nó bị gì vậy?"

      "Này Tiểu Mạt Mạt, khi nãy có nhìn hay cũng tự cảm nhận được là sao?" hai tròng mắt của Trữ Hằng xoay tròn, bộ mặt tò mò tới đối diện mà hỏi.

      "Cái này..." Tô Tiểu Mạt ra vẻ thần bí nhìn Trữ Hằng, " cho biết."

      "Ai." Trữ Hằng ưu thương thở dài, " thôi."

      "Trữ Hằng, còn ngồi đó làm gì, mau tới đây bưng phụ này." Trữ Huyễn bưng đồ ăn bước ra, thấy Tô Tiểu Mạt và Trữ Hằng chuyện vui vẻ lạnh giọng quát.

      "A, tới liền." Trữ Hằng vừa nghe giọng của Trữ Huyễn bật từ ghế lên, lập tức về phía Trữ Huyễn.

      Trữ Huyễn nhìn Trữ Hằng, "trong phòng bếp còn đó, bưng ra ."

      "Vâng." Trữ Hằng gật đầu, sải bước vọt vào nhà bếp, bưng đồ ăn ra đặt lên bàn.

      Tô Tiểu Mạt nhìn bàn thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn Trữ Huyễn, "Cái này đều do làm?"

      "Tất nhiên." Trữ Huyễn tự tin tràn đầy nhíu mày trả lời.

      "Đúng là thâm tàng bất lộ." Tô Tiểu Mạt tán thưởng, "Tôi nếm thử trước."

      "Ừ, thử xem, nếu ngon ngày nào cũng nấu cho em." Trữ Huyễn rất tự nhiên ngồi bên cạnh Tô Tiểu Mạt, gắp đũa thức ăn cho vào bát của .

      Tô Tiểu Mạt bỏ thức ăn vào miệng, "Mùi vị cũng tệ."

      "Còn kém xa em." Trữ Huyễn nhớ tới hình ảnh hôm qua lấy dao làm cá nhịn được thấp giọng cười.

      " muốn ăn cơm tây." Trữ Dã nhìn bàn đồ ăn, ôn hòa .

      "Tôi chỉ biết làm cơm trung thôi, còn cơm tây bó tay." Trữ Hằng nhíu mày nhìn về phía Trữ Dã.

      "Mặc kệ." Trữ Dã dừng ánh mắt người Tô Tiểu Mạt.

      " cả, bình thường tôi làm cơm trung vẫn ăn mà, sao hôm nay lài nằn nặc đòi cơm tây thế?" Trữ Hằng khó hiểu hỏi.

      "Ai vậy, luôn ăn cơm tây mà." ánh mắt ôn nhu của Trữ Dã chiếu vào Trữ Hằng, xẹt qua tia u ám, sau đó khôi phục lại như thường thản nhiên .

      "Tôi làm." Trữ Hằng bất đặc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy về phía phòng bếp.

      "Cậu xác định là có thể làm cơm hợp khẩu vị của tôi?" Trữ Dã nhìn cái mặt ngây ngốc của Trữ Hằng, giọng điệu lạnh lùng.

      "Nếu phải tôi ai bây giờ?" Trữ Hằng quay đầu nhìn Trữ Dã, cả hôm nay sao lại kén ăn thế chứ, bình thường có thế này đâu.

      "Đừng nhìn tôi, tôi biết đâu." Trữ Hạo nhìn ánh mắt cún con của Trữ Hằng, thấp giọng .

      "Tôi mặc kệ, muốn ăn gì tùy." Trữ Hằng tự thấy vào bếp nấu nướng rồi mà mấy người này còn ghét bỏ, vậy quên , xong, trở về chỗ ngồi của mình, đặt môn ngồi xuống, bỏ thức ăn vào mồm, " ngon."

      Trữ Huyễn nhìn chằm chằm Trữ Dã, trong mắt xẹt qua gia u ám , "Để tôi thử xem."

      "Quên , tôi làm." Tô Tiểu Mạt biết Trữ Dã muốn ra mặt, xem ra cơm tây hôm qua làm khiến người này rất vừa lòng.

      " được, em là người phụ nữ của , chỉ có thể thương, sao có thể cho em xuống bếp?" Trữ Huyễn vội ngăn cản, sau đó đứng dậy vào nhà bếp.

      Trữ Dã tao nhã đứng dậy, "Vậy mọi người tự nhiên, tôi về phòng."

      Trữ Huyễn đập bàn cái, " có ý gì??"

      " rồi, chỉ ăn cơm tây, nếu cùng lắm ăn nữa thôi." Trữ Dã xong nâng bước rời .

      "Muốn ăn tự làm." Trữ Huyễn giương mắt lên , sau đó cũng về chỗ của mình, ngồi xuống, nhìn Tô Tiểu Mạt, "Ăn ."

      "Quên , tôi nấu cơm, vừa lúc Trữ Tích cũng ăn, tôi làm vài món thích." Tô Tiểu Mạt muốn vì có mặt của khiến em bọn họ bất hòa.

      " được ." Trữ Huyễn lạnh giọng chặn lại.

      "Trữ Huyễn, có phải muốn sau này tôi để ý tới nữa ?"Tô Tiểu Mạt quay đầu, nhìn thấy kiên định của Trữ Huyễn, trong lòng cũng nguyên nhân như thế, nhưng mà cũng có nguyên tắc của mình, để để Trữ Huyễn tiếp tục trầm mê, cũng muốn em bọn họ có mâu thuẫn chỉ vì .

      " giúp em." Trử Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, thu lại ánh mắt lạnh lùng, đứng dậy nắm tay Tô Riểu Mạt về phía nhà bếp.

      " cần, ăn cơm ." Tô Tiểu Mạt ấn Trữ Huyễn xuống ghế, quay đầu nhìn Trữ Dã, "Muốn ăn theo tôi vào bếp, sau này tự mà làm, từ nay về sau đừng có lấy lí do này nữa, đừng ỷ mình là cả thích làm gì cũng được."

      Trữ Dã gì, chỉ nâng bước theo Tô Tiểu Mạt vào nhà bếp, nhìn Trữ Dã, biết trong lòng nghĩ gì? hoài nghi sao? Hay là mượn cớ chỉnh ? Nhưng Tô Tiểu Mạt cũng phải người dễ ăn hiếp như vậy.

      "Hôm nay cả kì lạ." Trữ Hằng nuốt nốt phần đồ ăn trong miệng, .

      "Đúng là rất kì lạ." Trữ Hạo ôn hòa mở miệng, sau đó nhanh chậm cầm đũa lên, gấp đồ ăn thong thả cho vào miệng.

      Trữ Huyễn lại động vào đũa, vẫn xoay người nhìn bóng lưng tiến vào bếp của Trữ Dã và Tô Tiểu Mạt, trong lòng có gì đó đúng, hi vọng rằng mình đoán sai.

      Tuy Trữ Hằng vẫn ăn cơm nhưng ánh mắt của vẫn hướng về phía phòng bếp, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc Trữ Huyễn và Trữ Hạo.

      Tô Tiểu Mạt vào phòng bếp, Trữ Dã cũng đứng ở giữa phòng, ngẩng đầu, nhìn bộ dạng giày da tây trang của , còn cái bộ mặt cười cười ôn hòa cùng với mái tóc dài phiêu dật kia, làm gì giống người chuẩn bị xuống bếp làm cơm chứ.

      xoay người, lấy từ trong tủ bếp ra hai cái tạp dề, cái quăng cho Trữ Dã, cái tự mặc vào người, "Cởi tây trang ra, mặc cái này vào."

      "Được." Trữ Dã vừa vừa cởi áo vest của mình ra, bên trong là cái áo sơ mi màu ngân hôi, nhìn thôi cũng thấy chất vải rất tốt, thoạt nhìn tuấn phi phàm, nhìn cái tạp dề lật qua lật lại nửa ngày cũng chưa mặc vào.

      Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Trữ Dã, "Sao còn chưa mặc vào?"

      " biết mặc." Trữ Dã trả lời rất ngắn gọn xúc tích.

      Tô Tiểu Mạt có chút khó hiểu, phải mọi người đều đồn đãi năm người bọn họ đều có thể vào được nhà bếp sao? Còn tên này làm gì giống thể loại có thể vào được nhà bếp chứ, ràng là kẻ kén ăn.

      vừa nghĩ vừa tiến tới, lấy cái tạp dề trong tay , sau đó kiễng mũi chân tròng vào cổ của , lấy hai cái dây tạp dề vòng qua eo mảnh khảnh của , sau đó buộc lại.

      Trữ Dã đứng in nhúc nhích, nhìn Tô Tiểu Mạt chút mất tự nhiên buộc dây cho , hành động này thoạt nhìn như thể họ ôm nhau rất thân mật, có thể cảm nhận được nhiệt độ của hai gò má áp sát vào ngực , khiến nhịn được mà mím môi cười.

      Động tác của Tô Tiểu Mạt rất nhanh nhẹn, buộc xong dây lưng lùi về sau vài bước, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

      "Này, rửa cài này ." Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã, chỉ vào những nguyên liệu vừa được lấy ra.

      Trữ Dã gì, tiến tới, mở vòi nước, tính rửa Tô Tiểu Mạt vội kêu lên, "Đợi chút."

      "Sao vậy?" Trữ Dã nâng mắt, thản nhiên hỏi.

      "Người ngoài luôn đồn năm người các ra được phòng khách vào được nhà bếp, thế sao bộ dạng này của lại giống như chưa từng xuống bếp bao giờ vậy?"Tô Tiểu Mạt quăng cho Trữ Dã cái liếc mắt xem thường.

      " nên tin vào lời đồn." Trữ Dã thấp giọng trả lời.

      "Đúng vậy, quả là nên tin vào lời đồn." Tô Tiểu Mạt vô cùng đồng tình, sau đó nâng tay cởi bỏ nút áo ở cổ tay , rồi xắn tay áo lên, ngẩng đầu nhìn Trữ Dã, "Nấu ăn mà xắn tay áo sau khi nấu xong đồ của cũng đuọc xào trong máy giặt."

      "Ừ." Trữ Dã chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó bắt đầu rửa rau.

      Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Dã nghiêm túc rửa rau cũng quay đầu bắt đầu nghiên cứu cách chế biến thịt bò, mang những thức ăn Trữ Dã thích tới, xử lí cực kì thuần thục, Trữ Dã đứng bên làm việc rất nghiêm túc cũng nhịn được hướng ánh mắt về phía bạn nữ nào đó làm việc còn nghiêm túc hơn, vẻ mặt coi ai ra gì, khóe miệng lại nhếch lên ý cười.

      Tô Tiểu Mạt nghiêm túc chiên miếng bit tết, vừa làm vừa cho Trữ Dã biết cách làm làm sao để miếng thịt bò tươi mới, Trữ Dã đứng bên cũng nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng còn chen tay vào thử.

      Sau khi nấu xong bít tết, Tô Tiểu Mạt lại lấy chai rượu từ trong thùng đá, " thích cái này đúng ?"

      "Ừ." Trữ Dã nhìn dĩa cơm tây bàn, mặt lộ ra tia vui sướng, lại nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, rất thuần thục mở chai rượu ra, rót ly đặt trước mặt Trữ Dã, "Ban ngày nên uống ít thôi."

      "Được." Trữ Dã hiếm có lần phản bác lại lời của , cũng châm chọc khiêu khích , chỉ đưa tay tiếp lấy ly rượu, đặt mặt bàn, bưng phần cơm phong phú của ra khỏi phòng bếp.

      Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã cứ thế ma vội vàng gọi lại, "Đúng lại."

      "Có chuyện gì?" Trữ Dã xoay người nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.

      " cứ ra ngoài như thế sao?" Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã trong bộ tạp dề, bưng khây đồ ăn. Tự nhiên lại cảm thấy như vậy khiến tật ấm áp.

      Trữ Dã cúi đầu nhìn tạp dề, cười yếu ớt, " lấy xuống cho tôi ."

      "Ai." Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên, làm lại động tác khi nãy, vòng qua thắt lưng của Trữ Dã, lấy cái tạp dề xuống, lại nâng tay kéo tay áo xắn cao của xuống, sưả lại tốt, "Tốt rồi, ra ngoài ăn ."

      "Ừ." Trữ Dã gật đầu rồi ra ngoài.

      Tô Tiểu Mạt lại nhớ tới bạn Trữ tích, hiểu nổi cái tên kia ghét như vậy mà tại sao lại xuống bếp làm đồ ăn cho nữa, làm thế có xứng đáng đây?

      Vừa nghĩ vừa tự khinh bỉ mình, vậy mà vẫn làm xong cơm trưa cho Trữ tích, lúc này Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cửa, nhìn Tô Tiểu Mạt, "Đồ ăn nguội lạnh rồi."

      "Ừ, làm xong rồi, gọi Trữ Tích xuống ăn cơm ." Tô Tiểu Mạt bưng đồ ăn của trữ tích ra, nhìn Trữ Huyễn, "Có phải cũng chưa ăn ?"

      " chờ em ăn cùng." Trữ Huyễn nâng tay tiếp khây đồ ăn trong tay , Tô Tiểu Mạt cũng phản đối, đưa khây cho Trữ Huyễn, cởi tạp dề của mình, ra khỏi phòng bếp cùng .

      Trữ Hằng ăn no, nhân tiện gọi Trữ Tích xuống lầu, Tô Tiểu Mạt nhìn bạn Trữ Tích mang bộ mặt trầm ngồi phịch xuống ghế, trong lòng cảm thấy buồn cười, cảm xúc người này biến hóa mau.

      Trữ Hằng nhìn Trữ Dã tao nhã dùng bít tết, mùi thơm bay khắp đại sảnh, Trữ Hằng nhịn được nuốt nước miếng, " cả, có thể chia cho tôi chút được ?"

      "Chỉ đủ cho mình dùng thôi." Trữ Dã hoàn toàn thờ ơ với bộ dạng tham ăn kia của Trữ Hằng, thản nhiên .

      "Ai, tôi nhớ là hồi đó tôi làm cơm cũng có luyến tiếc thế đâu." cái này gọi là phân biệt đối xử sao? làm cơm Trữ Dã ăn chưa tới ba miếng đứng dậy rồi, còn Tô tiểu Mạt làm thù ngay cả miếng cũng muốn cho .

      " ăn cơm của cậu làm là nể mặt lắm rồi." Trữ Dã nhìn Trữ Hằng, hoàn toàn chút lừu tình trả lời.

      "Vậy sau này tôi làm cơm cho nữa." Trữ Hằng nghe Trữ Dã tức giận đến nghiến răng, tốt bụng nấu cơm mà có người còn ghét bỏ à.

      "Ừ, rất tốt." Trữ Dã trả lời như thể cực kì vừa ý.

      "Hừ." Trữ Hằng hừ lạnh tiếng, quay đầu nhìn đồ ăn của Trữ huyễn, nhịn được mà nuốt nước mếng, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, "Còn nữa vậy?"

      "Hết rồi." Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng tham ăn của Trữ Hằng, " còn chưa no sao?"

      "No rồi, nhưng thức ăn làm thơm." Trữ Hằng cố gắng hít vào, ngửi mùi thơm còn sót lại trong khí.

      "Trữ Huyễn nấu ngon sao?" Tô Tiểu Mạt bấy giờ ngồi xuống, nhìn Trữ Hằng cười .

      Trữ Huyễn bình tĩnh cầm dĩa thức ăn trong tay đưa tới trước mặt Trữ Tích, "Ăn ."

      Trữ Tích gì, chỉ cầm đũa lên, gấp miếng đồ ăn bỏ vào miệng, khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu cặm cụi ăn.

      Trữ Hằng nhìn bộ dạng kia của Trữ Tích, trong cái nhà này, cả và tên nhóc này đều kén ăn có tiếng, chắc chỉ có Tô Tiểu Mạt có thể làm được thức ăn khiến hai người này ăn ngon như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ, cũng rất muốn ăn, nghĩ tới đây thôi nước miếng nhịn được lại trào ra.

      Trữ Huyễn nhìn cái bộ dạng khó coi kia của Trữ Hằng nhịn được đưa tay xoa đầu , "Nếu cậu còn dám lộ ra bộ dạng này lần nào nữa sau này tự nấu cơm ăn ."

      "Tự làm tự làm!" Trữ Hằng ôm đầu, nhìn Trữ Huyễn oán giận , sau đó lại liếc mắt về phía Tô Tiểu Mạt, "Tiểu Mạt Mạt, tôi trả tiền cho , giúp tôi nấu cơm nha."

      "Đúng là đáng ngạc nhiên, tên keo kiệt vắt cổ chày ra nước như mà cũng có thể bỏ tiền ra sao?" Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng cười .

      "Tóm lại là được hay ?" Trữ Hằng cắn răng, chỉ cần nghĩ tới cơm mà nấu hôm qua thể ăn vào cơm người khác nấu nữa.

      "Được, có điều cơm tôi làm rất đắt." Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng .

      "Thế bao nhiêu vậy??" Trữ Hằng thầm gãy bàn tính trong lòng.

      " phần cơm là ngàn." Tô Tiểu Mạt vuơn ngón ttay ra.

      " ăn cướp à!" Trữ Hằng bình tĩnh đập bàn đứng dậy nhìn Tô Tiểu Mạt, "..."

      "Được, đồng ý, vậy từ này trở phần cơm ngàn nha, tôi trả." Trữ Dã ăn xong, nhìn Tô Tiểu Mạt .

      Tô Tiểu Mạt quay đầu về phía Trữ Dã, "Nhưng tuần tôi chỉ làm hai lần thôi, những ngày khác các tự mình tính ."

      "Được." Trữ Dã gật đầu, lau miệng đứng dậy thẳng lên lầu hai.

      " cả, thể làm thế, ngàn của phải cũng từ trong túi của tôi hay sao?" Trữ Hằng chỉ cần nghĩ thế thôi thấy cái miệng của mình tiện, sao lại đề xuất cái chuyện như vậy chứ? Nếu tất cả đều đồng ý chẳng phải năm ngàn ra sao, ôi, đau lòng.

      "Tôi cũng đồng ý." mặt Trữ Hạo có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng bỏ lại câu sau đó cũng đứng dậy lên lầu.

      Trữ Hằng uất ức hướng ánh mắt về phía bóng lưng của Trữ Hạo, " hai, làm thế có khác nào muốn uống máu của tôi đâu!"

      "Tôi cũng có ý kiến." Trữ Huyễn nhìn cái mặt đau lòng gần chết của Trữ Hằng, lại cười híp mắt với Tô Tiểu Mạt, cực kì hào phóng đồng ý.

      " ba, phải sợ Tô Tiểu Mạt vất vả sao? Sao còn đồng ý?" Trữ Hằng nhỉn theo cái bóng lưng của Trữ Hạo, lại nghe Trữ Huyễn thế vội vàng tức giận chỉ tay.

      "Chỉ cần ấy thích được rồi." Trữ Huyễn cười .

      "Ừ, tôi rất vui." Tô Tiểu Mạt cảm thấy rất sung sướng khi nhìn thấy cái bộ mặt thế này của Trữ Hằng, nghĩ tới cái tật coi tiền như mạng của cứ muốn trị cho trận thôi.

      "Tô Tiểu Mạt, tưởng kiếm ra từng đó tiền dễ lắm à? Lần nào cũng lấy nhiều máu của tôi như vậy, bộ muốn tôi sống hả?"Trữ Hằng tức giận rống lớn.

      "Cái này là do đề xuất, sao có thể tôi đúng?" Tô Tiểu Mạt nhíu mày, nhìn bộ dạng giận dữ đùng đùng của Trữ Hằng, thản nhiên .

      "Cái này... tôi..." Trữ Hằng quay đầu, nhìn thấy Trữ Tích cơm nước xong, "Trữ Tích, đừng cậu cũng đáp ứng nha."

      "Vì sao đồng ý?" Trữ Tích thèm liếc cái mặt đau khổ của Trữ Hằng cái nào, thản nhiên đứng dậy lên lầu .

      "A!!!!!!!!!!!" Trữ Hằng nhịn được ngửa đầu rống lớn, "Các người đúng là đồ hoang phí vung tiền qua cửa sổ!"

      "Cậu ai là đồ hoang phí?" Trữ Huyễn trầm giọng quát.

      "Các người, các người là đám hoang phí, vung tiền qua cửa sổ." Trữ Hằng hoàn toàn mất lí trí, quan tâm quát.

      "Gần đây mới có dòng xe thể thao, tính năng tệ, muốn mua nên cậu nhớ xuất tiền cho ." khóe miệng của Trữ Huyễn gợi lên ý cười tà mị, chút để ý .

      " ba, phải mấy hôm trước mới mua chiếc sao?Vừa tốn hai trăm vạn, sao giờ vẫn muốn mua?" Trữ Hằng vừa nghe câu của Trữ Huyễn mặt lập tức chuyển từ chế độ nhiều mây sang triệt để mưa bão, uất ức hỏi.

      " phải cậu tôi hoang phí sao? Nếu tôi tiêu tiền quả là có lỗi với hai chữ hoang phí kia rồi." Trữ Huyễn nhún vai .


      " ba, tôi sai rồi, là tôi hoang phí ném tiền qua cửa sổ, vậy được rồi chứ?" Trữ Hằng vội vã thay đổi sắc mặt thành bộ dạng đáng thương hề hề, cầu xin .

      "Nếu vậy có xuất thiền hay ?" Trữ Huyễn vừa gõ bàn, vừa lơ đãng hỏi.

      " ba, thế giết tôi luôn , như vậy sau này thích xài tiền kiểu nào cũng được." Trữ Hằng nhịn được mà khóc ròng.

      "Ha ha." nhìn cái bộ dạng như thế của Trữ Hằng, Tô Tiểu Mạt cũng nhịn được cười.

      "Tô Tiểu Mạt, còn lương tâm vậy. Tôi đau lòng gần chết mà còn cười được à." Trữ Hằng cảm thấy tiếng cười chút kiên nể kia của Tô Tiểu Mạt chói tai, vô cùng ủy khuất rống lớn.

      "Trữ Huyễn, cũng đừng chọc Trữ Hằng nữa, nếu chừng ta chết cho xem đấy." bộ dạng phô trương kia của Trữ Hằng đúng là giống như muốn liều sống liều chết ấy.

      "Chiều nay làm gì?" Trữ Huyễn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt hỏi.

      "Muốn ngủ." làm việc từ sáng tinh mơ tới tận bây giờ, hơn nữa hôm qua cũng cực khổ cả buổi tối, bây giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ giấc.

      " với em." khóe môi của Trữ Huyễn gợi lên ý cười tà mị.

      "Haiz, chỉ có mình tôi đáng thương còn phải làm việc, các người đều an nhàn cả rồi." vẻ mặt của Trữ Hằng chuyển sang chế độ u ám, lắp bắp .

      "Vậy cậu muốn thế nào?" Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng, " phải nhận 20 vạn của Trữ Huyễn rồi sao? Nếu làm ai làm đây hả?"

      "Tuy đúng là như thế nhưng ấy còn chưa đưa tiền cho tôi mà." Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn .

      " đưa cậu rồi mà." Trữ Huyễn nhíu mày nhìn Trữ Hằng.

      "Làm gì có, đưa tôi khi nào?" Trữ Hằng vội vàng đứng lên, kích động nhìn Trữ Huyễn.

      "Tiền riêng của phải đều nằm trong túi của cậu sao? Thế chẳng phải trả rồi a." Trữ Huyễn cũng rất thản nhiên trả lời.

      "Cái gì? Tiền tôi giữ mà cũng gọi là tiền riêng à? Trữ Huyễn, dám trêu chọc tôi." Trữ Hằng cực kì phẫn nộ rống lên, trừng mắt nhìn Trữ Huyễn.

      " đùa cậu làm gì, chỉ thôi. Tốt lắm, mệt rồi, lên lầu đây, nhớ rửa chén cho sạch nhé." Trữ Huyễn hoàn toàn thèm để ý tới bận nào đó trong trạng thái xù lông, thản nhiên quay đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, "Em bôi thuốc cho ."

      "Tôi biết rồi." Tô Tiểu Mạt cảm thấy, hình như trong nhà này Trữ Hằng luôn là người bị chọc tức tới hộc máu mà làm được gì, nghĩ tới đây lại thấy buồn cười.

      "Trự Huyễn, tôi để yên cho đâu!" Trữ Hằng chỉ vào Trữ Huyễn, lớn tiếng mắng.

      "Nếu cậu còn thêm câu nào nữa chiều nay lập tức mua xe." Trữ Huyễn nâng mắt nhìn về phía bạn hung hăng trừng mắt nhìn , lạnh giọng .

      "... ăn hiếp tôi." Trữ Hằng nghe Trữ Huyễn phán câu lập tức thu móng vuốt lại, bộ dạng điềm đạm đáng rầm rì.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :