1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế của Lọ lem - Oa Qua Oa (20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      Editor: miemei


      Ân Á Minh và Từ Thiên Ý cùng lúc nhìn về phía bàn của Vu Kiều, khách trong nhà hàng nhiều, có người lớn tiếng cãi vã rất làm người khác chú ý, vừa rồi Từ Thiên Ý để ý bên này, tại thấy nam nữ cãi nhau, còn tưởng rằng cặp tình nhân nào muốn chia tay, nên hoàn toàn mang thái độ xem náo nhiệt, những người xung quanh cũng nghĩ như vậy, nhân viên phục vụ đứng ở phía xa chuẩn bị đến khuyên can, nhà hàng này của bọn họ lớn tiếng ồn ào thế tốt, cũng may giờ khách cũng nhiều, nhiều người thêm nhiều ảnh hưởng tốt.

      Vu Kiều sợ mất mặt, dù sao Hà Dương nhất định càng mất mặt hơn , người này để cho yên, cho dù giết địch ngàn hại mình tám trăm cũng để cho ta yên ổn, hôm nay nể mặt đến xem mắt, tên này lại còn hếch mũi lên mặt nữa! “ nghĩ rằng mình ngon lắm à! Giáo sư đại học giỏi lắm sao, nhà có công ty hay lắm hả, muốn lấy công ty của tôi còn như là bố thí cho tôi vậy còn muốn tôi cảm kích nữa à? Mặt mũi lớn đấy! nghĩ rằng tôi chưa từng trải đời à, tôi với này, trong nhà tôi tôi nên đụng vào nhất, trong nhà tôi tùy tiện tìm người nào đó, tùy thời có thể đập cho trận thừa sống thiếu chết đấy!”

      Ân Á Minh vẫn chưa hoàn hồn sau đợt chấn động này, trong khoảng thời gian với Từ Thiên Ý tán gẫu rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, sao bỗng dưng lại đột nhiên chuyển hướng rồi? Nhưng Vu Kiều thế này mới đúng là người trong tang lễ kia, chuyện chút cũng lưu tình.

      ! Vu như thế là có ý gì!” Hà Dương dùng tay lau nước mặt, sắp tức điên rồi, trò chuyện rất tốt, hai người thương lượng chuyện Vu Kiều quản lí công ty sau khi kết hôn, cả quá trình Vu Kiều đều vừa vừa cười, mặc kệ gì đều mỉm cười phụ họa, vô cùng có chủ kiến hơn nữa lại như chim nép vào người, thỏa mãn tất cả chủ nghĩa đàn ông của , quan trọng nhất là đối phương quả rất xinh đẹp, kiều diễm đáng , cho dù là kết hôn lần hai cũng có thể chấp nhận, dù sao cũng có núi tài sản lớn như thế làm “đồ cưới”.

      Nhưng lúc gần như sắp xong Vu Kiều bắt đầu có vẻ gì đó đúng, trước tiên mỉm cười, sau đó bưng ly nước lên từ từ uống ngụm, tư thế vô cùng mê người, cực kỳ vui tai vui mắt, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, đây chính là báu vật.

      Sau khi Vu Kiều uống ngụm nước nhếch miệng cười với Hà Dương, sau đó bưng ly nước với Hà Dương câu: “Giấc mộng hão huyền của cũng tệ.”

      Câu này của vô cùng dịu dàng, Hà Dương còn chưa kịp phản ứng, ly nước tinh khiết “dịu dàng” tạt qua phủ đầy lên đầu lên mặt, sau đó toàn bộ đầu óc của đều rối tinh rối mù, bộ âu phục khắp nơi đều là vết nước đọng sẫm màu.

      Tóc mái của Hà Dương toàn bộ đều bị làm ướt, nhìn qua vô cùng chật vật, vẻ nho nhã và đẹp trai nhờ ăn diện tỉ mỉ đều mất hết, tự nhìn được, nhưng những người khác đều thầm cảm thấy buồn cười, bị tạt nước phiên bản người nha, khó gặp lắm đó, chàng này cũng xui xẻo.

      Nhưng bạn của dáng vẻ cũng tệ, cho dù nổi nóng cũng rất đẹp mắt, thân hình này gương mặt này, chậc chậc, chàng này rốt cuộc nghĩ thông chỗ nào, bạn như vậy còn giữ ở nhà dụ dỗ cho tốt, đổi lại là bọn họ nhất định nỡ làm cho ấy vui.

      Mọi người hứng thú hăng hái xem nhiều chuyện, Vu Kiều tay chống hông tay dùng sức đặt ly xuống bàn! “Ý gì hả? Tôi có ý gì nghe hiểu sao, nghe hiểu tiếng người à?Ồ, vừa mở miệng liền bảo tôi giao tiền giao công ty cho quản lý, cái gì mà ở nhà hưởng phước là được rồi, tiền của tôi còn cần phải bận lòng sao? tạt cho chút nước tôi xem chừng cũng tỉnh táo lại đâu, hèn gì vẫn luôn tìm được đối tượng kết hôn, muốn tìm người não tàn dâng tiền dâng tình cho à, vừa phải có tiền vừa phải ngu ngốc còn phải coi trọng , loại não tàn này dễ tìm đâu, nhìn tôi giống não tàn lắm sao? Tôi tùy tiện phụ họa vài câu còn coi là , chỉ số thông minh khiến người ta xúc động đấy, bệnh chủ nghĩa đàn ông đến thời kì cuối hết cứu được rồi phải ? choằng tôi gấp gáp đến xem mắt à, tôi chỉ là đến đối phó với sắp xếp của người trong nhà thôi, còn ở đó mà vênh váo!”

      Theo lý Vu Kiều cần để ý tên này chỉ cần trở về trực tiếp với người trong nhà rằng thích hợp là xong rồi, nhưng nàng cảm thấy thế này bỏ tức, quay đầu lại cũng chỉ có mình nghẹn họng tức mà thôi, tên này đau ngứa tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo, loại người này đoán chừng vĩnh viễn cũng biết vấn đề của mình nằm ở đâu, dạy dỗ chút thực nuốt trôi cục tức này, dám chọc lên đầu tôi à! chém người tôi phải họ Vu!

      Người này ra vẻ đạo mạo vừa nhìn liền biết rất sĩ diện, được thôi, tôi đây càng cho thêm “nhiều thể diện”!

      cũng sợ đắc tội nhà họ Hà, công ty của nhà họ Hà tuy quy mô lớn hơn Vân Hải chút, nhưng so với nhà họ Vu của chẳng là gì cả, huống hồ với tác phong thổ phỉ xã hội đen bọn họ, người bình thường đàng hoàng đều dám trêu chọc vào.

      “Phụt!” Xung quanh có người cười ra tiếng, còn chỉ có người, vốn bọn họ còn nghĩ rằng hai người này là tình nhân muốn chia tay, quậy nửa ngày ra là xem mắt à, hơn nữa tên đàn ông này còn bị vạch trần trước mặt mọi người.

      “Thế này là gì đây, tôi xem mạng có người thường , loại đàn ông này gọi là trai gì ấy nhỉ……”

      “Trai phượng hoàng.”

      “Đúng đúng, chính là trai phượng hoàng! Lần trước tôi gặp người, là lương tháng tám ngàn, quê nhà ở vùng núi, tiếng nghèo vang xa, chị em trong nhà có đến mấy người, sau đó gã kia tìm bạn trăm năm, muốn tìm phụ nữ bản địa ở chỗ công tác, còn phải là con , còn phải xinh xắn, còn phải có nhà, nhà còn phải thêm tên cha mẹ của vào, là để cho người già sau này có chỗ để dựa vào. Lúc đó tôi nhìn mà trong lòng chỉ nổi lên hai chữ f*ck you, tôi cũng là đàn ông, mà nhìn còn chịu nổi nữa, làm mất mặt đàn ông chúng ta quá!”

      “Ở đây phải còn tên nữa sao, nhưng mà tên này cao cấp hơn, nhà còn có công ty riêng, nhưng điều kiện bên nữ cũng rất tốt, cũng có công ty riêng, mà còn chưa có tiến triển thế nào, mới xem mắt thôi nhìn chằm chằm vào tài sản của người ta rồi, tướng ăn thực khó coi quá.”

      “Vừa rồi tôi nghe kia , tên kia còn là giáo sư đại học đấy.”

      “Ha ha, học lực cao có nghĩa là tố chất cao, đầu năm nay mặt người dạ thú mới dọa người nhất đó, lưu manh đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!”

      “Chậc chậc.”

      Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Hà Dương, đương nhiên chịu nổi, kéo chút khăn giấy tùy tiện lau nước đầu mặt, sau đó đẩy đẩy mắt kính cười lạnh : “ Vu đây khiến tôi mở rộng tầm mắt, tưởng mình là đóa sen trắng thuần khiết à, nghĩ tôi tình nguyện đến xem mắt với quả phụ vừa mới chết chồng như sao? Người trong nhà khen ngợi như đóa hoa, giờ coi như tôi được mở mang kiến thức rồi, quả thực là đóa hoa, hoa loa kèn ấy! Giọng đàn bà chanh chua như cái hoa loa kèn vậy, tôi rất lâu rồi chưa gặp qua người phụ nữ nào có tố chất như rồi đấy.”

      Quả phụ vừa mới chết chồng? Mọi người xoay cổ nhìn về phía Vu Kiều, quả phụ mới nỳ sao lại ra xem mắt rồi, cũng quá chú trọng rồi đấy, tuy gã đàn ông này thuộc hàng hiếm thấy, nhưng này đoán chừng cũng tốt hơn là bao, như vậy cũng quá gấp gáp , thiếu đàn ông sống nổi hay sao.

      Vu Kiều bị bàn tán như thế hoàn toàn bị lay động, từ đến lớn nghe qua chỉ trích biết bao nhiêu lần, chút này có đáng là gì đâu, so với mấy câu người nhà họ Quý hai ngày trước quả thực như đệ tử gặp sư phụ, đau ngứa.

      “Ha ha, tố chất của tôi cũng phải xem là đối với ai, đối với có dùng được sao, dùng thái độ đối xử với người để đối xử với , vậy những người xung quanh tôi đây phải như thế nào đây? đối đãi khác nhau sao có thể thấy nét đặc biệt của ?” Vu Kiều hề nhượng bộ chút nào, mắng người cũng cần chửi tục đâu.

      Lửa giận của Hà Dương càng nhiều thêm, chuyện càng thêm cay nghiệt: “ như thế này, tôi có thể xem trọng coi, nên cười thầm rồi đấy, có ai biết chồng trước của ông già năm mười mấy tuổi chứ, ai mà đồng ý lấy , bất cứ người nào cũng ghét bỏ thôi! ngủ với ông già hai ba năm trời, òn mong chờ chàng bạch mã hoàng tử đến cưới à? Có mơ ban ngày cũng phải có giới hạn thôi! Tôi cũng hiểu, rốt cuộc lấy tâm tình gì để kết hôn với lão già vậy, nhìn dáng vẻ của biết là an phận rồi, lời đồn của bên ngoài cũng ít đâu, trêu ba ghẹo bốn là lợi hại nhất, nếu phải cha mẹ tôi bảo nhất định phải đến xem thử tôi cũng muốn đến đâu, trong lòng tôi chán ghét muốn chết luôn ấy!”

      “Ha ha, ban đầu còn giả vờ rất tốt, cả bộ dáng như cái gì cũng hiểu, giả vờ hay ghê, thiếu chút nữa tôi bị gạt rồi, nghĩ rằng những lời bên ngoài đoán chừng cũng chỉ là tin đồn thôi, là những người kia có thành kiến với , bây giờ xem ra, bọn họ còn đấy, kiểu như thế này có tặng tôi cũng cần! Ngôn hành cử chỉ vừa lỗ mãng lại thô tục, gương mặt này…… với những thứ bán bên ngoài kia tôi cũng nhìn ra có chỗ nào giống, bước vào cửa nhà tôi rồi chừng mới hai ba ngày tôi phải đội nón xanh rồi, haha.”

      Lời của tương đối khó nghe, đối với , có thể coi như lời ác độc nhất rồi, đây cũng là nội dung mà Vu Kiều thích người ta về nhất, nếu là lén lút bàn tán xen vào, tự do của người ta, nhưng ở trước mặt mắng trắng trợn như thế còn nhịn nữa là thánh mẫu rồi.

      Vu Kiều vung cánh tay muốn lên cho Hà Dương xem chút lợi hại, nhưng vừa giơ tay bị người khác kéo lại, nén lửa giận quay đầu lại: “Ai đó!”

      Vừa nhìn, còn là người quen nữa nha.

      Ân Á Minh, bạn trai trong truyền thuyết của Quý Tử Nhàn, nhưng Vu Kiều biết chỉ là tin đồn thôi, tại là Quý Tử Nhàn đơn phương nhiệt tình, nhìn biểu của nhà trai ở hôm tang lễ kia hình như là mấy tình nguyện.

      Nhưng chuyện đó cũng liên quan đến Vu Kiều , cũng chẳng thân quen gì với Ân Á Minh, tên này cản nàng đánh người là muốn gì đây?

      vừa định chất vấn nghe Ân Á Minh cười : “ đừng tức giận nữa, động tay với loại người này đáng đâu, bị súc sinh cắn cái cũng thể nào cắn lại chứ, làm người cũng phải chú trọng chút, những chuyện phù hợp với cấp bậc đừng làm.”

      “Phụt.” Vu Kiều bật cười, còn tưởng người này đến là muốn ngáng chân mình, bọn họ cũng chẳng thân quen gì, cũng chỉ có duyên gặp mặt lần, ngờ tới người này giúp nàng.

      Vu Kiều tự chủ đối với Ân Á Minh có ấn tượng tốt thêm vài phần, trước đó cũng được, trong tang lễ nể mặt Quý Huy nên chẳng làm gì Quý Tử Nhàn, lúc đó Ân Á Minh làm mất mặt Quý Tử Nhàn trước mặt mọi người, xem như gián tiếp trút giận cho , bây giờ còn giúp ở trường hợp này, cảm giác được người khác giúp quả tệ, tâm trạng của Vu Kiều tự chủ tốt lên, nhưng hiểu lắm vì sao Ân Á Minh lại giúp , chỉ vì có duyên gặp mặt lần à?

      là ai!” Hà Dương trông thấy người đàn ông tuấn như Ân Á Minh xuất có chút căng thẳng, người đàn ông này là do Vu Kiều mời đến giúp đỡ trước đó ư?

      Nhưng nhìn thế nào cũng giống, người đàn ông này rất cao, đoán chừng phải hơn 1m9, cao hơn khoảng chừng hơn mười phân ấy, hơn nữa còn rất đẹp trai, tuy là cùng giơi bài xích lẫn nhau, nhưng đối phương đẹp trai rất trái lương tâm.

      Quan trọng nhất là khí chất của người này giống với người thường, người bình thường có khí thế như vậy, Hlà Dương bị ánh mắt của Ân Á Minh quét qua, liền cảm thấy hơi lạnh.

      “Tôi là bạn của Kiều Kiều, ấy bình thường đều tùy tùy tiện tiện, vẫn là lần đầu tiên đến xem mắt, tôi lo lắng cho ấy nên qua đây xem thử, kiểm định cho ấy chút, người ta hay lắm, lần đầu liên thường thuận lợi, câu này quả nhiên sai, lần đầu tiên gặp phải người như rồi.” Ánh mắt của Ân Á Minh đặc biệt lạnh lẽo, “ đây là lần đầu tiên tôi gặp được người có cái miệng bẩn như đấy, ra khỏi cửa có đánh răng chưa vậy? Nghe còn là giáo sư đại học, học sinh của có biết như thế này ?”

      Vốn cũng chỉ là xem kịch hay mà thôi, nhưng gã đàn ông này chuyện quả quá đáng quá rồi, cho dù là đàn ông cũng ưa loại cặn bã này, ngấp nghé trắng trợn tài sản nhà cũng thôi , bị vạch trần thẹn quá hóa giận lại còn ra những lời như vậy, có còn là đàn ông chứ? Giúp Vu Kiều chỉ là tiện tay mà thôi, muốn chỉnh tên họ Hà này mới là chuyện muốn làm nhất.

      Hà Dương bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng lập tức bình tĩnh lại, “ quản được sao, Vu Kiều ta lẳng lơ ong bướm cần mặt mũi phải là chuyện mọi người đều biết à, coi trọng ta là nể mặt ta rồi, ta còn tưởng mình là cái bánh thơm hả? bảo vệ ta thế làm gì? Còn gọi Kiều Kiều, tôi thấy hai người hơn phân nửa là có chân với nhau rồi, ha ha, may mà tôi mắc bẫy, nếu cưới người phụ nữ như thế này về trong nhà bị loạn lên.” tức dâng lên đến đầu bắt đầu chuyện lựa lời, chỉ mắng Vu Kiều, còn mắng luôn cả Ân Á Minh, chỉ thiều chưa hai người là cẩu nam nữ thôi.

      nghĩ tôi dám đánh à!” Vu Kiều quắc mắt nhướn mày lại muốn vung nắm đấm lên, nhân viên phục vụ ở bên cạnh tay chân luống cuống nhìn , đồng nghiệp của cậu ta gọi quản lý rồi, cãi vả ầm ý như thế, bọn họ dám lại gần.

      Ân Á Minh ôn hòa ngăn Vu Kiều lại, sau đó vẫy vẫy tay với người ở sau lưng: “Thiên Ý.”

      Mọi người quay qua nhìn, chỉ thấy người đàn ông cầm di động quay video, Ân Á Minh cười tủm tỉm với Hà Dương: “ Hà đâu mới vừa rồi đối với tôi có hành động phỉ báng và chửi mắng tôi cho người quay lại toàn bộ rồi.” chỉ về phía Từ Thiên Ý vẫn tiếp tục quay phim kiên nhẫn giải thích, “Vị này là luật sư của tôi, tôi nghĩ sau này hai người khẳng định rất quen thuộc với nhau đấy, ta hẳn là thường xuyên đến tìm .”

      Hà Dường: “……” bừa thôi phải , có ai ăn cơm còn mang luật sư theo bên người chứ!

      Nhưng có chút sợ video mà Ân Á Minh quay, vừa rồi chỉ lo sảng khoái trong phút chốc nên mắng ít lời khó nghe, thế này phù hợp với bộ dáng răn dạy học sinh thường ngày của , nếu như người trong trường học biết bình thường là cái dạng này, bất lợi cho đánh giá chức vị, khí chung của Trung Quốc chính là như thế, dư luận là nội dung khảo sát quan trọng nhất.

      cũng phải tham chút ít tiền lương và phúc lợi làm giáo sư kia, chỉ là thích cảm giác được mọi người tôn trọng và sùng bái mà thôi, nếu sớm theo công ty của gia đình rồi, thu nhập của giáo viên so với của công ty gia đình, hoàn toàn đáng kể.

      Bị dọa cái Hà Dương liền xìu xuống, trọng sĩ diện nhất, sợ Ân Á Minh đẩy chuyện này đến chỗ trường học, nhìn người này ra đường còn mang theo luật sư, hẳn phải là người bình thường.

      Tỉnh táo lại có chút lo sợ, vừa rồi xúc động quá mức, mắng Vu Kiều ít lời khó nghe, mẹ của với rồi, người nhà họ Vu lí lẽ nhất, lí lẽ với người trong nhà đó thông được, nhà bọn họ vừa tới là muốn đánh rồi, xem ra Vu Kiều này cũng được di truyền khá tốt, quả nhiên phải người nhà cùng vào cửa.

      Công việc làm ăn của nhà hộ Vu phần lớn đều theo đường chính, quen biết ít những tay chị, hai bên trắng đen đều có người quen, loại gia đình này có thể qua lại thân thiết, việc làm ăn sau này cũng có nhiều chỗ tốt, đắc tội rồi đưa tới ít phiền toái, vừa rồi tức đến váng đầu nên sơ suất, thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Vu Kiều dám ra tay với , vậy cũng cần nể mặt nữa, đúng lúc giúp nhà họ Vu dạy dỗ chút con biết xấu hổ này.

      giờ có chút cảm kích Ân Á Minh, nếu như phải người đàn ông này xông tới, đoán chừng váng đầu đập cho Vu Kiều trận, vậy nhà họ với nhà họ Vu xong rôif, tuy bây giờ cũng tốt là bao, nhưng chỉ là lúc cho sướng miệng, cũng chẳng làm sao cả, đánh người giống rồi..

      Vu Kiều đối với bản lĩnh dối trá của Ân Á Minh coi như xem đủ rồi, người này dối mặt hoàn toàn đổi sắc, còn gọi là Kiều Kiều, còn giúp kiểm định, đủ khả năng để bịa chuyện nha, nhưng đối phương đứng về phía , đương nhiên vạch trần trước mặt mọi người, nhìn tên khốn kiếp họ Hà kia ăn quả đắng quá !

      Ân Á Minh thấy Hà Dương bị mình hù dọa như thế liền : “Tôi cũng muốn làm khó Hà đây, chỉ muốn ở trước mặt mọi người tại đây xin lỗi tôi với ạn tôi tiếng, tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể thương lượng, Kiều Kiều thấy sao?”

      Vu Kiều nhịn rất vất vả mới để cho mình cười ra tiếng, mặt mày nghiêm túc : “Tôi cũng phải loại người hẹp hòi hay mang thù, nếu như thành tâm thành ý mà xin lỗi tôi, tôi khẳng định nghe chăm chú, tôi cũng đâu phải trời sinh muốn tìm người gây đâu, nghĩ tôi rãnh rỗi lắm hay sao chứ?”

      Trong nhà hàng mọi người bàn tán xì xào, rất nhiều người chạy đến vây xem, còn có người khuyên Hà Dương: “Tôi cứ xin lỗi , mấy câu vừa rồi của quả tốt lành gì, là người ai cũng tức giận thôi, thể trách con người ta nổi giận.”

      Người như vậy cũng ít, ngay cả quản lý nhà hàng được nhân viên phục vụ gọi tới cũng gật đầu phụ họa, chỗ của ông là để làm ăn, nếu như mấy vị khách này có thể hòa giải yên bình, ông cũng cần đuổi người ra nữa, đều là khách của nhà hàng, lòng, người ông cũng muốn đắc tội, đặc biệt là cái người cao cao kia, gần đây đến mấy lần rồi, coi như là khách quen.

      Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn bị khuyên giải liên tục ngừng, Hà Dương cảm thấy mặt mũi của mình chút cũng còn nữa rồi, nhưng vẫn thể nổi nóng, kì kèo hết vài phút, mắt thấy Ân Á Minh cũng kiên nhẫn nữa, mới ấp a ấp úng xin lỗi hai người Vu Kiều và Ân Á Minh.

      Nhưng lời của vừa nghe biết hề có thành ý, Vu Kiều đương nhiên thể hài lòng, để Hà Dương phải xin lỗi đến khi hài lòng mới thôi, cũng phải đứa não tàn, bị người ta đánh má trái còn muốn đưa má phải qua, sau đó đối phương cho câu xin lỗi đau ngứa gì coi như bỏ qua, coi nàng là ai thế, tưởng như vậy muốn đuổi nàng lừa nàng à, có cửa đâu!

      Hà Dương xem chừng làm hai người này buông tha cho , đúng lúc vứt bỏ xấu hổ dùng hết sức với lượng lớn nhất cho Vu Kiều và Ân Á Minh lời xin lỗi chính thức, đặc biệt là trịnh trọng xin lỗi Vu Kiều, những câu xằng bậy vừa nãy đều nghe từ tin đồn thôi, mang đến phiền phức cho Vu Kiều quả là rất quá đáng, còn bảo đảm sau này sau này tuyệt đối lan truyền những lời đồn vô căn cứ như thế này nữa.

      Vu Kiều nghe đến đây mới miễn cưỡng cảm thấy hơi hài lòng, “Được rồi, tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy, tuy rằng biết có thành tâm hay , nhưng tôi nghe vào cũng coi như là thoải mái, tâm trạng tôi tốt, so đo với nhiều như vậy nữa đâu.” xong quay đầu nhìn về phía Ân Á Minh, “Á Minh em?” cũng buồn nôn chút vậy, đối phương gọi là Kiều Kiều, kêu đối phương là Á Minh, nghe qua hai người có vẻ đặc biệt thân thiết, có ai biết được hôm nay mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt mà thôi.

      “Tôi nghe theo em.” Ân Á Minh rất biết nghe lời, cho Vu Kiều mười phần thể diện, ra có chút chột dạ, lúc nãy ăn cơm nghe lén, chưa hiểu ngọn nguồn tình hình đơn phương khinh bỉ Vu Kiều, so với mầy người loan tin đồn khắp nơi hình như cũng khác là bao, nên bây giờ đối với Vu Kiều mới đặc biệt quan tâm, coi như đền bù cho tâm lý u vừa nãy của chính mình vậy, tuy bản thân Vu Kiều cũng biết gì.

      Hà Dương nghe Ân Á Minh như thế thở phào nhõm, thế này coi như là thoát nạn rồi chứ?

      Xin lỗi xong Hà Dương dám ở chỗ này lâu thêm khắc nào nữa, lập tức thu dọn những thứ thuôc về mình rồi vội vội vàng vàng rời khỏi, lúc này chỉ số tình cảm của đột nhiên tăng cao lên rồi, lúc còn để lại tiền trả tiền cơm, Vu Kiều bĩu môi, coi như biết điều!

      Hà Dương rồi Vu Kiều cảm kích với Ân Á Minh: “Hôm nay cám ơn nhé, Ân, ngờ lại trùng hợp gặp ở đây, vừa rồi là làm phiền rồi.”

      Ân Á Minh nhún vai: “Tiện tay mà thôi.” giơ tay chỉ bàn của mình và Từ Thiên Ý bên kia, “ Vu có muốn ngồi cùng ?”

      Thịnh tình khó từ, Vu Kiều cũng từ chối, ngồi vào bàn của Ân Á Minh và Từ Thiên Ý, ba người trò chuyện với nhau cũng tệ, Từ Thiên Ý đối với Vu Kiều hình như rất có hứng thú, hỏi ít vấn đề riêng tư, thậm chí còn hỏi Vu Kiều phương thức liên lạc, Vu Kiều liền lấy từ trong ví ra hai tấm danh thiếp, đây là danh thiếp của ở Vân Hải, đó có số điện thoại công tác của , còn số điện thoại riêng của , tạm thời muốn cho, tên họ Từ này nghĩ gì đại khái cũng đoán được, tạm thời muốn kết hôn, cũng có dự định đương, đối với tình đêm càng hề có hứng thú, nên số điện thoại rieng gì đó, cần phải cho.

      Ăn cơm xong rồi vì Từ Thiên Ý có chuyện phải trước, Vu Kiều biết lái xe, Ân Á Minh liền đưa về, hai người sánh vai rời khỏi nhà hàng.

      Sau đó cảnh tượng hai người “hẹn hò” liền bị người ta nhìn thấy.

      Mà kẻ chứng kiến hai người trong cuộc đều biết

      ——Chính là Quý Tử Nhàn.
      Nhược Vân, Phong Vũ Yên, 1399 others thích bài này.

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Nghe chị Kiều chửi tên kia mà sướng quá trời :)))
      Cũng khổ thân lọ lem :)))) méo ai ngờ đâu :)))

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 13


      Editor & beta-er: Hoàng Lão Tà



      "Tử Nhàn,Tử Nhàn, tớ chuyện mà cậu nhìn đâu vậy, cậu nhìn cái gì?" Tiền Lộ Lộ đẩy Quý Tử nhàn cái. cùng với Quý Tử Nhàn là bạn thời đại học, hai người có quan hệ rất tốt. Về sau Quý Tử Nhàn lên đường du học mới tách ra, nhưng mà hai người vẫn duy trì liên lạc như cũ. Bây giờ Quý tử nhàn quay trở lại, hai người lại gặp mặt ăn cơm dạo phố trao đổi tình cảm như trước.

      Quý Tử Nhàn bị đẩy cũng động, đứng chỗ nhìn chằm chằm về phía đối diện.

      Tiền Lộ Lộ cũng nhìn sang, lập tức thấy Vu Kiều và Ân Á Minh. Ân Á Minh nghe Quý Tử Nhàn nhắc tới, cũng biết chính là bạch mã hoàng tử của Quý Tử Nhàn. còn từng xem qua ít ảnh chụp, nghe Ân Á Minh ở bên Mỹ thường xuyên giúp đỡ Quý Tử Nhàn, hai người cũng rất tình cảm. Dù sao căn cứ vào những điều Quý Tử Nhàn chuyện tên họ cùng xuất tờ giấy kết hôn chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.

      Những mà bên cạnh là ai vậy. Mới nhìn biết cũng phải là người đứng đắn gì, Ân Á Minh phải là người trăng hoa chứ? ăn trong bát, xem trong nồi, có đối tượng là Tử Nhàn rồi thế mà vẫn gặp gỡ người phụ nữ khác sao?

      Nhưng, cũng có thể là hiểu lầm thôi. Hai người kia có thể chỉ là bạn bè.

      Tiền Lộ Lộ cũng nhận ra Vu Kiều, Quý Tử Nhàn vô cùng chán ghét Vu Kiều, bình thường nếu có nhắc tới Vu Kiều trước mặt bạn bè cũng chỉ là xấu hoặc châm chọc vài câu. nhiều nên Lộ Lộ cũng chưa từng xem qua ảnh của Vu Kiều.

      Tiền Lộ Lộ nhìn sắc mặt Quý Tử Nhàn, sau đó mới an ủi, "Tớ nhìn hai người đó cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Ân Á Minh là người bận rộn, ít gặp gỡ cũng là chuyện bình thường. Ngồi cùng với này đoán chừng cũng chỉ là để chuyện làm ăn thôi. Cậu cần để ý nhiều, hơn nữa vừa nhìn tớ cũng biết này cũng đứng đắn lắm. Nếu cậu thấy chướng mắt hãy gọi điện thoại cho , hỏi thử xem ở đâu, cùng ai".

      Quý Tử Nhàn nhìn Ân Á Minh và vu Kiều tới bãi đậu xe của nhà hàng, tận cho đến lúc còn nhìn thấy bóng lưng hai người nữa mới quay lại với Tiền Lộ Lộ, "Trước đây phải cậu , muốn biết vợ hai của Ba tớ trông thế nào hay sao?"

      Tiền Lộ Lộ gật đầu, đúng vậy từng hỏi qua. Nhưng Quý Tử Nhàn muốn nhắc tới nên cũng muốn hỏi tiếp, bây giờ biết tại sao lại nhắc tới, cùng với tình huống bây giờ có liên quan sao? phải là về Ân Á Minh sao?

      "Bây giờ tớ cho câu biết người đó trông như thế nào". Ánh mắt Quý Tử Nhàn u, nhìn về bãi đậu xe cái. "Người đó cùng với người phụ nữ vừa cùng Ân Á Minh giống nhau như đúc". Lúc câu này, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cũng có nét dữ tợn, nhưng mà đưa lưng về phía Tiền Lộ Lộ nên đối phương cũng chẳng nhìn thấy được.

      Tiền Lộ Lộ còn chưa phục hồi tình thần, đợi đến lúc suy nghĩ cẩn thận lập tức trợn mắt há mồm, qua lúc mới lắp bắp , "Cậu vừa người phụ nữ kia là...Trời! Ân Á Minh sao lại ở cùng ta, biết cậu và ta có cừu oán sao? Người phụ nữ đó đoạt tài sản của cậu còn chưa , trong tang lễ còn mắng cậu, Ân Á Minh phải trông thấy sao, phải còn thay cậu chuyện sao, sao giờ lại ở cùng chỗ với ta?"

      Tiền Lộ Lộ tham gia tang lễ ngày đó, biết điều này là do Quý Tử Nhàn lại, đương nhiên có thêm dầu thêm lửa. mình và Ân Á Minh là đôi, Ân Á Minh chăm sóc mình như thế nào. Còn cùng chung mối thù đối với Vu Kiều, những cho Tiền Lộ Lộ mà còn cho rất nhiều người khác ai cũng hết sức tin tưởng.

      Đây cũng là nguyên nhân xuất tin đồn hai người chuẩn bị kết hôn, tất cả là do tay Quý Tử nhàn bày ra. biết cha mẹ Ân Á Minh khá ấn tượng với mình, chuyện như vậy nếu truyền tới tai họ nhất định có hiệu quả. Nếu như sau này Ân Á Minh ra đối với cũng tổn thất gì, diễn kịch rất tốt, tin tưởng rằng ai cũng phải tin, đến lúc đó mọi người cảm thấy Ân Á Minh là cặn bã.

      "Tớ biết, ấy biết người phụ nữ kia bắt nạt tớ vậy mà..." Lúc Quý Tử Nhàn quay mặt lại lệ rơi đầy mặt, quả nhiên vô cùng đáng . Tiền Lộ Lộ nhìn mà đau lòng, bạn tốt của quá yếu đuối, nhìn qua dễ bị bắt nạt, nhưng ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương chứ, chỉ trừ kế mẫu độc ác kia mà thôi.

      có ba vô cùng đáng thương, vốn tưởng rằng bạch mã hoàng tử thương tốt, nghĩ tới lại là tên đểu cáng.

      "Tử Nhàn cậu đừng khóc, đừng khóc, cậu như vậy làm tớ cũng muốn khóc theo". Tiền Lộ Lộ sốt ruột, đưa cho Tử Nhàn tờ khăn giấy, "Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi chút . Hỏi cho ràng, có lẽ mọi việc giống như chúng ta tưởng tượng".

      "Cậu đừng an ủi tớ, cậu cũng nhìn thấy rồi còn cố dối lòng làm gì". Quý Tử Nhàn khóc đến đáng thương, "Tớ biết là người phụ nữ đó hấp dẫn, ba tớ cũng bị ta mê hoặc, kể từ khi ta đến, tớ chẳng được ngày nào sống yên. Ba tớ nghe lời ta cuối cùng bị hại chết lúc nào cũng biết".

      "Tớ nghĩ, người như vậy thể trêu chọc, nên muốn trốn , xa ta cũng tốt, nghĩ tới..." tử Nhàn khóc thành tiếng.

      Tiền Lộ Lộ vô cùng tức giận, "Quá là biết xấu hổ! Người phụ nữ xấu xa đó hình như có đàn ông sống được. Nhìn người đàn ông tốt là phải quyến rũ ngay, biết Ân Á Minh là người cậu còn muốn cướp! Ba cậu vừa qua đời được bao lâu, ta lại giành người với cậu, tớ chưa thấy ai bỉ ổi như vậy".

      "Tử nhàn cần sợ, chúng ta cứ đánh trực tiếp, cho ta thấy lợi hại chút, cho ta biết thế nào là liêm sỉ". Tiền Lộ Lộ là người điển hình của mẫu người dễ xúc động, cảm thấy Quý Tử nhàn làm "vợ cả" phải bảo vệ tốt chủ quyền của mình, nhất định phải đem "tiểu tam" là Vu Kiều đuổi , dạy dỗ ta chút!" Chúng ta vạch trần ta ! Chúng ta còn có thể đưa tin này lên mạng nữa!"

      "Cậu đừng gấp, ta quyến rũ người như vậy khẳng định phải tốt. Nhà Ân Á Minh gia thế như vậy, làm sao có thể chấp nhận ta. Huống chi ta còn kết hôn lần thứ hai. Cậu yên tâm , nếu kết hôn cũng nhất định phải tìm cậu còn ta chẳng qua chỉ là phút nhất thời ham đồ mới mà thôi". Tiền Lộ Lộ vô cùng tin tưởng phân tích của mình, "Đàn ông ấy à, huống chi lại là loại đàn ông như Ân Á Minh, phạm sai lầm chút cũng có gì. Bình thường ở bên cậu hãy nũng nịu chút, cho ngon ngọt chút, tớ phải này kia nhưng cậu cũng quá thận trọng rồi. Bây giờ là niên đại nào, cậu lại ở nước Mỹ lâu như vậy cũng đừng bảo thủ quá".

      Quý Tử Nhàn liếc mắt trong lòng cái, làm như tớ nghĩ tới vậy, chẳng qua là có cơ hội thôi!
      Nhược Vân, Phong Vũ Yên, 1398 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 14

      Editor & Beta-er: Hoàng Lão Tà




      Ân Á Minh biết mình được gọi là cặn bã nam như vậy, bước lên xe cùng với Vu Kiều sau đó hỏi, "Đưa đâu nhỉ? Về Quý gia sao?"

      "Về nhà ba mẹ tôi" Vu Kiều đặt tay lên ghế thở dài, có cảm giác hôm nay mình đúng là xúi quẩy, biết tại sao lại gặp phải người như vậy?

      Ân Á Minh nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, đùa, "Vận số của cũng tệ, lần đầu gặp mặt lại gặp được cực phẩm như vậy, tôi đoán chừng sau này có cơ hội sống khá giả rất nhiều. Tìm cực phẩm như khó khăn, quả thực vận khí của rất tốt, gặp người như vậy sau này dù có gặp ai đó kém hơn, khẳng định cũng tốt hơn người này".

      Vu Kiều liếc mắt, "..." Lại có người an ủi như vậy sao? Còn ra chuyện phiếm nữa?

      "Ha ha, tôi giỡn thôi". Ân Á Minh phải là người nhiều chuyện, nhưng mà cũng rất tò mò đối với Vu Kiều, này là kỳ lạ. Hai lần gặp mặt đều cho ấn tượng giống nhau, còn chưa gặp được ai giống như , " , tôi nhìn phải vội vàng muốn tái hôn, tại sao lại gặp mặt? Là do cha mẹ sắp xếp à?"

      Vu Kiều nâng trán, Ân Á Minh giúp đỡ hai lần, miễn cưỡng xem như hai lần . cũng biết người đàn ông này cũng có ác ý gì với mình, nên thẳng thắn , "Đúng vậy, bọn họ cố gắng bắt tôi xem mắt. Nhất là mẹ tôi, tôi ăn cơm cũng chẳng ngon, tôi có thể làm sao, đành phải để ứng phó thôi. ra họ cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi, sợ về sau về già tôi có chỗ dựa. Nhưng tôi cũng phải là bà già làm chuyện gì cũng khó khăn. Tính ra cũng mới chỉ hai lăm, rất nhiều người ở tuổi này cũng chưa kết hôn, biết vì cái gì họ lại gấp gáp như vậy.

      Ân Á Minh gần đây cũng phiền não về vấn đề này, nên cùng đồng bệnh với Vu Kiều, "Chúng ta giống nhau, nhà của tôi cũng bức hôn đây. Nhưng mà tuổi của tôi cũng còn lắm, ba mươi". đến đây tự giễu, "Sớm biết như vậy kiếm cho mình người từ trước, bây giờ bị bức ép như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tìm đâu ra người hợp ý đây?"

      " câu này rất đúng! Vội vàng quá dễ mắc phải sai lầm". Vu Kiều cảm thấy lời Ân Á Minh rất hợp với tâm ý của ! Hai người bọn họ điều kiện cũng phải là kém, nhất là Ân Á Minh, vừa nhìn người giàu có trong giới thượng lưu. Còn , mặc dù kết hôn, nhưng có tài có sắc, căn bản cần phải "đói khát" xem mắt sớm như vậy, chừng lại gặp phải cực phẩm. Mà hôm nay phải gặp rồi đấy sao? Nhưng cũng còn may Hà Dương có chút ngu xuẩn, nếu gặp phải người khôn khéo xảo trá, phải bị lừa gạt sao?

      "Tôi chuyện nhất định phải đúng, biết hả?" Ân Á Minh nghiêm túc nhận lời khen.

      "Ha ha" Vu Kiều bật cười.

      " mới ba mươi tuổi, ra nhìn tới đâu". Vu Kiều nhìn Ân Á Minh mới chỉ khoảng độ hai sáu hai bảy tuổi là cùng, nhìn vô cùng trẻ, nghĩ tới là ba mươi. Lúc trước chỉ biết đại khái thân phận của , trong lễ tang những người đến đăng ký phúng viếng, biết được là tổng giám đốc của Ân thị. Ân thị là trong hai công ty lớn nhất cả nước, từng nghe Quý Huy .

      "Cám ơn lời khen của " Ân Á Minh cảm thấy chuyện phiếm với Vu Kiều rất tốt. Ấn tượng của lúc ban đầu với là kiểu phụ nữ am hiểu, thích làm nũng và hấp dẫn đàn ông. Về sau liên tục có ấn tượng khác, cộng thêm cuộc chuyện hôm nay, coi như là thay đổi cách nhìn hoàn toàn. có cảm giác tướng mạo của Vu Kiều mang đến cho rất nhiều điểm bất lợi.

      Xe chạy từ từ vì đường ngẫu nhiên bị kẹt xe, nhưng mà bầu khí lúc này rất tốt. Hai người tán gẫu khá vui vẻ, đại khái là hơn nửa giờ sau xe mới về tới cửa Vu gia.

      Cực kỳ khéo là sau khi bọn họ về tới, Đới Phân Phương cùng con Vu Thi ra cửa mua đồ, vừa dịp gặp phải.

      Vu Kiều xuống xe lời cám ơn Ân Á Minh, đúng lúc đó hai mẹ con Vu Thi trông thấy.

      "Ô, chị về sao" Vu Thi đoán chừng chị phải đến tối mới về, bình thường đều phải như vậy sao? Ăn cơm buổi trưa, buổi chiều dạo phố, xem phim, hẹn hò, sau đó ăn tối, tại sao giờ lại trở về?

      Đới Phân Phương cũng nhìn qua, đúng là con bà, bà cũng thấy kỳ lạ, tại sao lại về sớm như vậy?

      Nhưng mà con trở về, đoán chừng người trong xe chính là con trai của bà Hà. Đới Phân Phương nghĩ rằng nhất định phải tiến tới chào hỏi, bây giờ bà cũng vội ra ngoài nữa. Quyết định phải mang người ta về nhà chiêu đãi tốt. Bà từng gặp qua nhưng chuyện nhiều, cũng nhớ lắm, nhưng ít nhất cũng có thể nhận ra. Có thể đưa con về nhà, chắc chắn là hai người có thể hình thành được mối quan hệ, bà mà, con mà gặp chắc thích, may mà bà sáng suốt, tìm được đối tượng như vậy cho con.

      "Kiều Kiều" Đới Phân Phương vội vàng xuống xe, nhanh chóng bước tới, "Tại sao lại về sớm như vậy?"

      "Con..." Vu Kiều muốn ra.

      Nhưng chưa đợi xong Đới Phân Phương tiếp, "Trở về cũng tốt, mau dẫn vào nhà ngồi lát con". xong bà đến bên cạnh cửa xe cười , "Cháu trai à, dì cám ơn con đưa Kiều Kiều trở lại". Hôm nay bà cố ý để Vu Kiều xe, là để tiện cho Hà Dương có thể đưa về.

      Chỉ là mặt mày hớn hở, đột nhiên bà ngây ngẩn cả người, bởi vì bà định thần nhìn lại, người đàn ông trước mắt này bà biết. Căn bản phải là con trai bà Hà.

      Đây mẹ nó là ai?!



      ☆, Chương 15

      Editor: Niệm Vũ
      Beta-er: Hoàng Lão Tà

      "Chào bác ." Ân Á Minh nghĩ gặp phải tình huống như thế này, nhìn qua chắc người này là mẹ của Vu Kiều, gặp phải chào hỏi, ngồi ở trong xe khẽ gật đầu cười kêu tiếng bác .

      "... Chào cậu." Đới Phân Phương có chút đơ người, bà nhìn Ân Á Minh lâu, mãi đến khi đối phương rợn tóc gáy mới hỏi, "Cậu là ai?" Bình thường chuyện bà chú ý lắm, trong lòng nghĩ cái gì hỏi cái đó.

      "Mẹ, đó là người bạn của con, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, đúng lúc ấy rảnh nên cho con nhờ xe". Vu Kiều giới thiệu sơ lược, là quá khéo, đúng lúc đụng phải ở cửa, cũng chưa nghĩ ra nên giới thiệu như thế nào, và Ân Á Minh tính là bạn, mới gặp mặt hai lần, đồng ý đối phương cũng nhất định đồng ý, đoán rằng sau này cũng có liên hệ gì nên dối tùy tiện chút.

      Lời này của Vu Kiều có vấn đề gì, nhưng Đới Phân Phương cũng ngốc, con xem mắt, đối tượng là con trai Hà gia, tại sao ăn xong người khác đưa về?

      "Tiểu Hà đâu?" Đới Phân Phương quay đầu lại hỏi con , "Sao nó đưa con về?"

      "Đừng về tên đó nữa, mẹ giúp con xem kiểu gì vậy, thiếu chút nữa làm con tức chết". Vu Kiều hoàn toàn muốn nghĩ đến chuyện này nữa, "Về con cho mẹ nghe". phất phất tay tạm biệt Ân Á Minh.

      Đới Phân Phương nhàng véo Vu Kiều cái, sau đó cười với Ân Á Minh, " đến rồi vào ngồi chút." Bà vừa nghe giọng điệu biết xem mắt thành, nhưng cần gấp gáp, đây phải người rất tốt sao, cậu thanh niên này có xe cao cấp, bộ dáng tuấn tú lịch , nhìn qua khá hơn tên nhóc Hà gia nhiều, đây phải là có sẵn đối tượng tốt sao!

      Vu Kiều trừng mắt nhìn mẹ mình, cái gì gọi là vào ngồi chút? Hy vọng phải điều nghĩ...

      Ân Á Minh nhìn vẻ mặt sinh động của Vu Kiều cảm thấy vô cùng thú vị, mẹ đối phương hình như rất thích , ánh mắt lấp lánh giống như nhìn thấy thịt ba chỉ, mà vẻ mặt Vu Kiều lại giống như gặp quỷ, Ân Á Minh tự nhủ trong lòng mình có bết bát như vậy sao, vẻ mặt khiếp sợ của làm tôi khó chịu mà, tôi cũng là có lòng tự trọng! Vì vậy quyết định tiếp tục đùa dai chút.

      "Cám ơn bác , vậy cháu khách khí." Ân Á Minh cười vô cùng rực rỡ.

      Lúc này Vu Kiều trừng mắt với , Ân Á Minh nhìn thấy hết sức sảng khoái.

      Xe Ân Á Minh từ từ lái vào Vu gia, sau khi xuống xe Vu Kiều giọng : "Đừng tôi có nhắc nhở , cũng biết người nhà tôi rất hi vọng tôi tái hôn, lúc này đến chắc chắn bị bọn họ để ý, đến lúc đó cũng đừng trách tôi, cũng phải tôi mời tới ". Vu Kiều bày vẻ chúng ta phân giới hạn .

      Ân Á Minh lại cảm thấy bực bội, đồng thời lại cảm thấy cử chỉ lo lắng và ghét bỏ của Vu Kiều hết sức buồn cười. "Có quan hệ gì, coi như mang bạn đến nhà chơi, hết sức bình thường".

      "Ha ha" Vu Kiều liếc cái, " nhìn tôi biết, cho tới bây giờ tôi cũng có bạn nam, chớ chi là mang về nhà làm khách, riêng điểm này đủ quý hiếm rồi, người nhà tôi chắc chắn phiền chết !"

      Ân Á Minh đóng cửa xe theo Vu Kiều vào cửa, " người cũng có?" Vậy cũng quá kỳ lạ, dựa vào tướng mạo của Vu Kiều mà có bạn nam?

      " hiểu" Vu Kiều nhếch miệng, người khác căn bản ai biết chua xót trong lòng , khi thân cận người khác phái ai đó xấu, nếu đối phương độc thân khá hơn chút, nếu đối phương có bạn , ha ha, tin đồn kia bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu.

      còn nhớ có lần ra ngoài liên hoan với bạn học thời đại học, trong đó dẫn theo bạn trai đến, người đàn ông kia vừa thấy nàng quăng này , sau đó chạy tới theo đuổi , lúc ấy nhiều người đoạt bạn trai của bạn, vô liêm sỉ!

      Là tên đàn ông cặn bã kia cứng rắn đến, trách tôi cái gì? Mẹ nó, tôi còn chưa câu nào với ! cái liếc mắt còn cho ấy!

      Nhưng giải thích cũng có nhiều người tin, vì nhìn mặt gian giảo, cũng thể tự làm mình hủy dung được chứ?

      Vu Kiều Ân Á Minh hiểu, cũng xác thực là hiểu gì, dù thế nào cũng nghĩ ra, ràng duyên của Vu Kiều rất tốt mà.

      Lúc Vu Kiều và Ân Á Minh tiến phòng khách, Đới Phân Phương sai người chuẩn bị tốt trà bánh, bà và con Vu Thi đoan đoan chính chính ngồi sô pha, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Ân Á Minh, Ân Á Minh lạnh run, ôi, có lẽ nên nghe Vu Kiều, chỗ này thích hợp đến.

      "Ngồi, ngồi, uống trà." Đới Phân Phương nhiệt tình chào mời, "Bác còn chưa biết gọi cháu như thế nào đâu."

      "Cháu họ Ân, gọi là Ân Á Minh, bác gọi Tiểu Ân là được rồi." Ân Á Minh cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện Đới Phân Phương và Vu Thi, vẻ mặt vô hại, tướng mạo này, khí chất này, thỏa mãn tiêu chuẩn “Con rể tốt” nè! Đới Phân Phương càng xem càng hài lòng, Vu Thi ngồi cạnh cũng cực kì tán thành, nếu như người này có thể trở thành rể mình, quả thực quá vinh dự !

      Khóe miệng Vu Kiều co rút ngồi xuống cạnh mẹ, ai biết mới vừa đặt mông bị Đới Phân Phương vỗ lưng!"Chỗ này có hai người ngồi chật rồi, con ngồi đối diện !"

      Vu Kiều: "..." Chật cái bép! Ghế sô pha này dù có năm bà mập vẫn chen được! Mẹ coi họ Ân kia mù hả?

      Vì vậy vẫn ngồi trơ ra như cũ, người trong nhà đúng là hơi nhiều chuyện, ràng và Ân Á Minh thể thành, cần gì phải phối hợp chứ, đỡ dẫn tới hiểu lầm cần thiết, phải phân ràng, nếu dựa vào tính tính người trong nhà khẳng định đào người tha!

      Ân Á Minh làm như thấy được, vẫn cười tủm tỉm.

      "Con ra đây cho mẹ!” Đới Phân Phương véo cái sau lưng Vu Kiều, sau đó cười tủm tỉm với Ân Á Minh, "Tiểu Ân cứ ngồi đây, bác chuyện với Kiều Kiều chút."

      Ân Á Minh gật gật đầu, sau đó phòng khách chỉ còn dư lại và Vu Thi.

      Vu Thi chớp mắt, tính chính là tính cách điển hình của người nhà họ Vu, nhìn Vu Kiều vừa cao hứng bừng bừng hỏi: " Á Minh, có phải thích chị em đúng ? làm rể em chứ? Người thích chị em rất nhiều, nhưng chị chỉ dẫn mình về nhà, chắc chắn chị ấy thích , em thấy hai người rất xứng đôi!"

      Ân Á Minh dở khóc dở cười, đúng là bị Vu Kiều trúng, người trong nhà còn khoa trương hơn lời , trách được phải xem mắt, xem tư thế này xác thực rất khó cự tuyệt.

      " và chị em là bạn bè, em làm như thế này khiến ấy có bạn nam giới đấy." Ân Á Minh chưa thích Vu Kiều, nhưng lời này cũng có ý muốn phủi sạch quan hệ với Vu Kiều.

      Vu Thi ngu ngốc, mặc dù tính tình tương đối nóng nảy, hành vi cũng thô kệch, nhưng vẫn hiểu lời Ân Á Minh , vừa nghe đối phương muốn làm rể mình thất vọng đến cực điểm.

      Cắt, lãng phí tình cảm của tôi, có tình cảm cách chị tôi xa chút, bộ dáng thế này còn kề sát chị, quả thực chặn hết hoa đào của chị ấy! Về sau nếu tìm được đối tượng tôi tìm tính sổ!

      Đối phương chuyển biến thái độ thực quá ràng, vừa rồi còn hai mắt tỏa sáng, giờ vẻ mặt lạnh nhạt, Ân Á Minh thậm chí có thể thấy mơ hồ tia ghét bỏ trong mắt đối phương.

      có chút tức ngực, luôn luôn là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đặc biệt là đối với người khác phái, thành , còn chưa thấy khác phái ghét bỏ , Vu Thi đây coi như là người, phải chỉ là làm rể thôi sao, có cần ghét bỏ như vậy ?

      khí có chút lúng túng, Ân Á Minh uống trà, Vu Thi cũng bưng chén lên uống trà, trong lúc đó, ai với ai câu nào.

      Bên kia, Đới Phân Phương kéo Vu Kiều vào phòng cách vách tra hỏi.

      "Con thành khai báo, Tiểu Ân là ai, có phải nó có ý với con ? Có muốn cùng con kết hôn ?” Đới Phân Phương vừa mở miệng thẳng vào vấn đề, bà quen lòng vòng.

      Vu Kiều nâng trán: "Đó chỉ là người bạn, còn là loại bình thường hết sức bình thường, chỉ gặp qua vài lần, trao đổi danh thiếp." Sau đó kể lại sơ sơ chuyện xem mắt, "Được chưa? ta chỉ là có lòng tốt giúp con tay, sau đó tụi con cùng nhau ăn bữa cơm, con có xe, ta vừa vặn rảnh, nên đưa con về, chỉ đơn giản như vậy, mẹ cần hù ta, con và ta thực có gì ."
      Đới Phân Phương nghe được hai người có gì hơi thất vọng, song rất nhanh bà bình tĩnh lại: "Trước kia có gì có nghĩa về sau có, cậu ta làm hùng cứu mỹ nhân, chừng chính là muốn mượn cơ hội này đến gần con ấy, đây là cơ hội phát triển tốt, mẹ thấy đối phương rất tốt, đẹp hơn cả minh tinh, nhìn xe cũng biết là có tiền , khí chất lại tốt, khá hơn tiểu tử Hà gia nhiều! Mẹ thấy được!" Con bị Hà gia lừa gạt tính sau, bà vội, loại chuyện đó khi nào cũng được, bây giờ chung thân đại của con mới là quan trọng nhất!

      "Mẹ, dẹp , mẹ cho là điều kiện của con tốt à, Hà gia miễn cưỡng để ý con, nhưng Ân Á Minh giống, mẹ có biết là ai hay ?" Vu Kiều thực muốn đả kích mẹ mình, "Mọi người đồng ý vô ích, ta chướng mắt con, nhà ta con trèo nổi, con lại từng kết hôn, cha mẹ đối phương nhất định để con vào cửa."

      Đới Phân Phương có chút lờ mờ, "Cậu ta là ai?" Thân phận thế nào mà con lại mình trèo nổi chứ!

      Vu Kiều thở dài, nàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu rà tên Ân Á Minh, đây là nhân vật lớn được bách khoa giới thiệu, "Mẹ tự coi ." Vu Kiều đưa di động cho Đới Phân Phương.

      Lí lịch Ân Á Minh là dọa người, Đới Phân Phương nhìn thấy sững sững sờ sờ, bà cũng biết người đàn ông con đưa về lợi hại như vậy, cũng phải bà xem thường con mình, chỉ là bà cũng hiểu, loại người này xác thực gia đình thể tiếp nhận Vu Kiều như vậy, cửa ai cha mẹ chắc chắn qua, lời vừa rồi con sai.

      Đới Phân Phương xem xong vô cùng thất vọng, gặp được người tốt, đáng tiếc thích hợp với con , là khiến người ta buồn lòng, haiz...
      Nhược Vân, Phong Vũ Yên, Mymy977 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 16

      Editor: Niệm Vũ
      Beta-er: Hoàng Lão Tà

      đến người Quý Tử Nhàn căm hận nhất thể là ai khác ngoài Vu Kiều, tài sản vốn là của ta Vu Kiều lấy, đáng lẽ có thể dựa vào điều này chiếm được đồng tình của Ân Á Minh sau đó có tiến thêm bước phát triển, nhưng bây giờ thể thực được, Quý Tử Nhàn nghiến răng nghiến lợi, ta cảm giác mình đánh giá thấp thủ đoạn quyến rũ người của Vu Kiều, thậm chí ngay cả Ân Á Minh cũng bị (VK) câu ! (VK) là tiện nhân còn là cất nhắc!

      ràng biết ta có ý với Ân Á Minh mà còn quyến rũ, ta hận thể xé rách khuôn mặt đáng ghét đó!

      Sau khi tách ra với Tiền Lộ Lộ, Quý Tử Nhàn trung tâm thương mại mua chút lễ vật, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cuộc, ta gọi đến Ân gia, người nghe điện thoại là bảo mẫu, sau khi Quý Tử Nhàn thân phận mình, mẹ của Ân Á Minh - Chu Thục Nhàn nhận điện thoại.

      "Dì, cháu là Tử Nhàn ạ" Giọng Quý Tử Nhàn nhàng ôn nhu, khiến người ta thích vô cùng.

      Quý Tử Nhàn ta quanh năm ở nước ngoài được Ân Á Minh chăm sóc, trong lòng vô cùng cảm kích, lần này trở lại vì tang lễ của cha, chuyện liên tục kéo đến nhiều thể phân thân, cho nên cũng chưa tới Ân gia cảm tạ, trong lòng cảm thấy rất băn khoăn, giờ hậu của cha xử lý tạm được, nên đến cửa cảm tạ, ta gọi điện thoại đến chào hỏi, hỏi chút xem có phiền mọi người hay .

      "Chao ôi, cám ơn cái gì chứ, cần cám ơn, Á Minh giúp đỡ cháu cũng là phải, còn cái gì mà phiền hay , nếu cháu muốn cứ đến đây, dì vui còn kịp ấy chứ!" Chu Thục Nhàn rất thích Quý Tử Nhàn, có thể vì phụ nữ đều ưa loại tướng mạo thanh thanh khiết khiết, vô hại này.

      Khóe miệng Quý Tử Nhàn nhếch lên, "Dạ vậy buổi sáng ngày mai cháu đến được ?" ta nghe , mẹ của Ân Á Minh thích điểm tâm ngọt, mỗi ngày đều muốn uống trà chiều cùng điểm tâm ngọt tinh xảo, ngày mai ta có thể làm mang đến.

      ta biết làm cơm, nhưng điểm tâm ngọt kiểu phương tây lại làm được tệ, đây là do mẹ Mạnh Vân dạy ta, thân phận ta cần biết làm cơm, nhưng biết làm đồ ngọt lại tốt, gia tăng tình cảm trong cuộc sống hôn nhân, nhìn qua cũng tương đối tốt.

      Quý Tử Nhàn cảm thấy ý nghĩ này vô cùng chính xác, cho nên lúc ban đầu vô cùng chịu khó học tập, tay nghề tương đối khá, ta nàng cảm thấy mẹ của Ân Á Minh nhất định thích.

      Bắt được tâm của mẹ chồng tương lai rất quan trọng,=.

      Lúc Ân Á Minh trở về nghe được chuyện này, trong lòng cực kỳ phiền, nhưng mặt cũng biểu ra ngoài, thầm nhủ ngày mai đến cũng tốt, dứt khoát biểu ràng, triệt để phủi bỏ quan hệ với Quý Tử Nhàn, đỡ để người trong nhà nghĩ lung tung.

      họ Ân Hồng Vũ vừa vặn ở đấy, đương nhiên cũng nghe chuyện này, vì vậy tò mò hỏi Ân Á Minh: "Á Minh, gần đây liên tục nghe chú léng phéng với con Quý Huy, trước kia tin, ngờ lại là " Vẻ mặt bỉ ổi.

      Ân Hồng Vũ là họ Ân Á Minh, nhưng cũng biết gien ta có vấn đề chỗ nào, vẻ mặt bỉ ổi, theo lí bộ dáng của cha mẹ ta rất tốt, cũng biết như thế nào sinh ra ta lại như vậy . Tính tình cũng được tốt, miệng lưỡi trơn tru, cả ngày chơi bời lêu lổng, tại làm phó quản lý danh nghĩa ở công ty chi nhánh của Ân gia, cha ta - Ân Lợi là của cha Ân Á Minh - Ân Viễn, nhưng hai người phải là em ruột, mà cùng cha khác mẹ, Ân Lợi là vợ bé sinh, cho nên dù ông ấy nhiều hơn Ân Viễn mấy tuổi, thân thể tốt hơn nhiều, nhưng cuối cùng lại được chia bao nhiêu gia sản, tuy nhiên Ân Viễn cư xử với ông ấy cũng tệ, cảm thấy năng lực ông ấy được liền để ông quản lí công ty.

      Hôm nay Ân Lợi mang con trai Ân Hồng Vũ tới thăm Ân Viễn thân thể tốt lắm, đây là thói quen mỗi tuần của bọn họ, tới kéo tình cảm .

      Ân Á Minh vốn là quá để ý người họ này, bây giờ nghe lời đối phương càng thêm mất hứng, cái gì gọi là léng phéng!", em và ta có quan hệ gì, mặt cũng chỉ thấy qua vài lần, từ đâu nghe được tin tức này."

      “Chú cũng đừng thừa nhận, tôi chính là nghe , sau khi cha người ta chết trông cậy vào chú mà." Ân Hồng Vũ hoàn toàn nhìn ra Ân Á Minh tức giận , còn nháy mắt ra hiệu, "Mặc dù tôi chưa thấy con của Quý Huy, nhưng cũng nghe , rất xinh đẹp! Tên nhóc này cũng có phúc! Nhưng mà cho chú biết này, đối phương cũng là bé trong sạch, lại vừa mới mất cha, chú đùa bỡn tình cảm người ta là đúng, làm tốt lại chịu trách nhiệm" Ân Hồng Vũ khó được có lòng đồng tình và tinh thần trọng nghĩa, lúc ở bên ngoài ăn nhậu, đĩ điếm, cờ bạc ta chưa chưa từng nghĩ nhiều như vậy.

      Ân Á Minh cảm giác đầu óc người nọ này rất hư, liếc nhìn Ân Hồng Vũ : "Em có hứng thú với nàng kia, nhưng bộ dáng ta xác thực rất tốt, nếu thích có thể theo đuổi” Sau đó trực tiếp trọng điểm, "Em trước, cho tới bây giờ em chưa từng chạm vào ta, chỉ gặp qua vài lần, ngay cả cũng chỉ được vài câu, cũng biết nghe được lời kia ở đâu, bại hoại danh tiếng" chỉ thuận miệng chút, đoán Quý Tử Nhàn nhất định là chướng mắt Ân Hồng Vũ, vì để phủi bỏ quan hệ giữa mình và Quý Tử Nhàn, mò vài câu.

      "Đâu có được, ấy là con dâu bố mẹ chú chọn mà, tôi đâu dám đoạt đồ của chú!" Ân Hồng Vũ vội vàng khước từ, bày tỏ rằng mình nhất định ra tay với Quý Tử Nhàn.

      Ngoài miệng được, nhưng kỳ trong lòng ta rất động tâm với đề nghị này, ta hơn Ân Á Minh mấy tuổi, "Bạn " ít, nhưng đối tượng kết hôn còn có, nghe giọng Ân Á Minh giống như là dối, vậy con Quý Huy cũng còn là thanh bạch, rất xinh đẹp cũng thiếu tài sản, ấy... Khoan hãy , là đối tượng tốt mà!

      Hơn nữa Ân Viễn và Chu Thục Nhàn có ấn tượng về Quý Tử Nhàn rất tốt, có thể thêm phần cho nhà ta ít đâu!

      Ân Hồng Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đây là việc mua bán rất tốt, đối phương lại là nữ sinh viên du học nũng nịu nữa!

      A, nghe ngày mai muốn tới, vậy ngày mai mình cũng tới , he he!

      Quý Tử Nhàn vui rạo rực ở nhà làm chuẩn bị, từ quần áo trang sức đến dáng vẻ đều soi gương sửa sang hết lần lại lần, muốn cho cha mẹ Ân Á Minh ấn tượng tốt nhất.

      ta nhìn chằm chằm vị trí thiếu phu nhân của Ân gia, lại biết có người nhìn chằm chằm mình...
      Nhược Vân, Phong Vũ Yên, 1397 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :