1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế của Lọ lem - Oa Qua Oa (20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 71

      Ân Á Minh vừa bao lâu, Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng, hai người cùng đến nghỉ phép với Cao Tĩnh cũng đến, bọn họ có hứng thú với bình minh, nhưng rất thích bữa ăn sáng ở nhà hàng này, sáng hôm qua cũng có đến đây.

      Hai người vừa đến thấy mình Cao Tĩnh ngồi ngây ngốc trong góc, Lưu Văn Văn rón rén đến sau lưng Cao Tĩnh, sau đó lấy tay che mắt của ta lại, “Đoán xem em là ai.”

      “Văn Văn.” Cao Tĩnh nghĩ cũng cần nghĩ.

      “Xì, đoán cái là trúng phóc rồi.” Lưu Văn Văn phồng má ngồi đối diện Cao Tĩnh, Nguyễn Tư Đồng cũng ngồi xuống, sau đó bọn họ phát bàn còn có bộ dụng cụ dao nĩa.

      Cao Tĩnh luôn luôn chú ý ăn uống sao có thể gọi nhiều đồ ăn đến thế chứ, ra là còn có người khác nữa.

      “Ghép bàn với người khác à?” Nguyễn Tư Đồng tò mò, “Sao mấy món này đụng đến chút nào vậy.”

      “Hai em ăn , mấy món này đều chưa đụng qua đâu.” Cao Tĩnh mỉm cười, “Vừa rồi ngắm bình minh đúng lúc gặp được Á Minh, vừa mới ăn sáng với cậu ấy xong.”

      Nguyễn Tư Đồng cười : “Hai người có duyên đấy, gặp được trong kì nghỉ lễ dễ dàng gì rồi, vậy mà lúc ngắm mặt trời mọc cũng gặp được, biết bao nhiêu ngày rồi, mà đến hôm nay chị mới muốn ngắm bình minh, là khéo ghê nha.”

      cái này chính là duyên số đó.” Lưu Văn Văn nhìn cả bàn đầy thức ăn mà chảy nước miếng, thể chờ được nữa, bắt đầu động tay rồi.

      Cao Tĩnh cười khổ: “Thế này có thể xem như duyên số sao?” Bản thân ta cũng cảm thấy đây là duyên phận, nhưng hiển nhiên nhân vật chính khác trong chuyện này – Ân Á Minh nghĩ như thế, chỉ xem như đây là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bình thường, hề có gì hiếm lạ, vì thế mà sinh ra tình cảm khác thường với ta.

      Chỉ có mỗi ta mơ giấc mơ như truyện cổ tích.

      “Thế này đương nhiên là duyên phận rồi!” Lưu Văn Văn vừa ăn vừa , “Đáng tiếc Ân Á Minh kết hôn rồi, nếu chị Cao và ấy đúng là đôi trời sinh đó, công việc hai người phối hợp tốt như vậy, lại quen biết nhiều năm nữa, thậm chí ở nơi đất khách quê người còn có thể gặp nhau, còn cùng ngắm mặt trời mọc, có duyên biết mấy? Đổi lại là em chắc chắn phải gả cho người đó rồi! Haiz…… là tiếc quá, ấy có vợ rồi.” Lưu Văn Văn đầy vẻ tiếc nuối.

      “Chẳng phải thế sao, nếu chị Cao làm bà Ân, chúng em có phước rồi, em lập tức nhảy qua Ân thị làm việc!” Nguyễn Tư Đồng đùa.

      Làm cộng bấy lâu nay, hai người các vẫn có thể nhìn ra chút tâm tư bé của Cao Tĩnh, Cao Tĩnh ràng có ý với Ân Á Minh, bọn họ cũng từng nghe ngóng chuyện của Ân Á Minh từ miệng của Cao Tĩnh, cũng phải muốn làm gì, chỉ là nhiều chuyện mà thôi, người như Ân Á Minh, ai mà muốn biết chút chuyện scandal của chứ.

      Tuy Cao Tĩnh ra, nhưng bọn họ đều có thể suy nghĩ ra từ số chi tiết .

      Đáng tiếc, hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, thậm chí ngay cả hôn lễ trong nước, Ân Á Minh cũng mời Cao Tĩnh, chỉ sau khi đến Mỹ làm party nữa, thế này ràng coi Cao Tĩnh như người ngoài rồi, làm bạn hợp tác lâu dài đến nay, quan hệ giữa hai người phần lớn đều là duy trì qua công việc, về mặt riêng tư ai cũng bận rộn.

      Là bạn bè, nhưng cũng chưa đến mức quá thân thiết, Ân Á Minh có ý đưa Cao Tĩnh vào vòng phạm vi của mình.

      “Các em đừng chọc chị vui nữa, bà xã cậu ấy đẹp như vậy, lại trẻ nữa, chị làm sao so được chứ.” Cao Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời hoàn toàn lên cao rồi, hòn đảo này vẫn xinh đẹp là thế, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của .

      Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng nhìn nhau cái, tuy bình thường quan hệ khá tốt, nhưng chức vụ vủa bọn họ thấp hơn Cao Tĩnh nhiều, bình thường chuyện cũng rất chiều theo Cao Tĩnh.

      Bọn họ cũng đâu có ngốc, nghe ra hàm ý trong câu của Cao Tĩnh, xem ra vẫn chưa từ bỏ nha.

      “Chị Cao, chị vậy là đúng rồi, nếu như chị, chẳng phải Ân Á Minh nên cưới bé 18 tuổi xinh xắn sao, tìm người kết hôn lần hai làm gì chứ.” Lưu Văn Văn với giọng điệu như người từng trải, “Theo em, chính là vì thời điểm gặp nhau vừa khéo thôi, em nghe từ sớm, rằng sức khỏe của cha Ân Á Minh tốt, vẫn luôn muốn con trai kết hôn, thế này chẳng phải đúng lúc để cho Vu Kiều kia đuổi theo sao, những chuyện như tình cảm, khi xảy ra làm cho người ta mê muội đó, em đương 7, 8 lần rồi, lần nào cũng tập trung vào như bị thần kinh vậy, cuối cùng tỉnh táo lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”

      “Đúng đó, chị Cao, chị đánh giá thấp bản thân quá rồi, học vấn, năng lực, chị giỏi hơn vợ của Ân Á Minh nhiều, về phần vẻ ngoài, tụi em càng thích kiểu như chị hơn, năm xưa chị cũng là hoa khôi của trường mà!” Nguyễn Tư Đồng hùa theo, “Nếu như em là Ân Á Minh, chắc chắn em chọn kiểu như chị Cao, sau này còn có thể cùng làm chung gì đó, mở cửa hàng gia đình các thứ, cùng nhau phấn đấu, lãng mạn biết mấy ~”

      “Hai đứa đừng nghĩ lung tung nữa.” Tâm trạng của Cao Tĩnh tốt hơn chút, “Á Minh cũng kết hôn rồi, nghe các em thế ngại lắm đó.”

      “Xí, có gì đâu chứ, loại đàn ông đẳng cấp như ấy, vốn có tư cách kén cá chọn canh mà.” Lưu Văn Văn nghĩ như thế, “Em cũng có ý kiến gì với vợ ấy, chỉ cảm thấy ta quyến rũ quá thôi, y như ngôi sao vậy, ngờ Ân Á Minh lại thích kiểu này, là ngoài ý muốn của em mà.”

      “Phải đó, em còn tưởng đâu ấy chọn kiểu lý trí hơn, có năng lực hơn, giống chị Cao vậy nè, haiz, đây chính là đàn ông đó, ánh mắt nhìn phụ nữ giống như phụ nữ chúng ta.”

      “Chắc là vậy.”

      “Nhưng mà .” Đột nhiên Lưu Văn Văn đổi phong cách, “Chị Cao, nếu như em có điều kiện tốt như chị, em theo đuổi ngược lại Ân Á Minh từ sớm rồi, như vậy chừng bây giờ vợ của Ân Á Minh chính là em đó, em cũng muốn đeo chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy nữa.”

      “Phụt, cậu dẹp , đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.” Nguyễn Tư Đồng cười to, “Vậy cậu phải phẫu thuật thẩm mỹ .”

      “Cút!”

      Hai người ồn ào với nhau.

      Theo đuổi ngược lại?

      Câu này của Lưu Văn Văn kích thích Cao Tĩnh.

      Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn yên lặng chờ đợi, y như cái tên của ta vậy, bày ra vẻ thanh cao, yên lặng chờ đợi, ta tin rằng đợi đến khi Ân Á Minh muốn kết hôn, sau khi ngắm nhìn xung quanh rồi chọn ta, lúc đó ta là lựa chọn tốt nhất của đối phương, ta là người tốt nhất.

      ta tin rằng Ân Á Minh chọn đối tượng kết hôn có lợi với nhất, bởi vì theo ta thấy, người đàn ông này nhìn xa trông rộng đến thế, đầy lí trí, tuyệt đối làm việc theo cảm tính, chắc chắn kết hôn cũng như thế.

      Nhưng bây giờ xảy ra sai sót rồi.

      Chẳng lẽ ta kiêu ngạo quá rồi sao? chờ đợi của ta là sai lầm ư?

      Bây giờ ta nghĩ lại, dường như chờ đợi quá lâu khiến ta bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, có lẽ lúc Ân Á Minh ở Mỹ ta nên chủ động chút, lúc đó Ân Á Minh thậm chí còn chưa biết Vu Kiều nữa, gì đến kết hôn.

      ta cảm thấy, ta cũng là người phụ nữ có sức quyến rũ, người theo đuổi ta ít, thậm chí cấp của ta cũng có ý này, nhưng ta đều từ chối hết, Ân Á Minh ở trong lòng ta lâu như vậy rồi, ta hoàn toàn thể chấp nhận bất kì người nào khác.

      Nhưng bây giờ thực với ta, rằng ta chỉ tự mình đa tình mà thôi.

      Trước khi đến đây nghỉ phép, vẫn ôm hi vọng rất lớn, hi vọng hôn nhân của Ân Á Minh hề hạnh phúc, nhưng trải qua cuộc trò chuyện dài kia, tất cả ảo tưởng của Cao Tĩnh đều vỡ vụn, thực tàn nhẫn thế đấy.

      Nếu như…… Nếu như thời gian có thể quay ngược lại tốt rồi……

      Có lẽ lúc mình còn ở trường, nên chủ động chút, hoặc là căn bản nên vì thể tính độc lập của mình mà đến công ty khác, hai người càng càng xa cũng có phần trách nhiệm của mình ở trong đó……

      Thoáng chốc Cao Tĩnh có chút mờ mịt, ta biết tiếp theo nên làm gì đây.

      Bảo ta hoàn toàn buông bỏ Ân Á Minh, ta làm được, kế hoạch bao nhiêu năm nay đều rối loạn cả lên, trông chốc ta rất khó mà chấp nhận, cảm giác như mục tiêu cả đời người đều biến mất hết.

      Nhưng bảo ta làm gì đó, ta cảm thấy như thế có chút vô đạo đức, giống như Ân Á Minh , Vu Kiều làm gì sai cả, chỉ đúng lúc được Ân Á Minh thích mà thôi, ta phá hoại tình cảm của hai người họ cực kỳ đúng, trong lòng ta có cảm giác như phạm phải tội ác.

      Bỏ , có lẽ qua hai ngày nữa bản thân suy nghĩ thông suốt thôi, buổi chiều tắm nắng , có lẽ tâm trạng tốt chút.

      ……

      Lúc Ân Á Minh về đến biệt thự Vu Kiều vẫn ngủ, nhìn dáng vẻ của Vu Kiều, lại sờ trán của , dường như đỡ hơn trước nhiều rồi.

      “Ưm? về rồi à?.” Bị người ta sờ vào trán, Vu Kiều tỉnh đậy, mơ mơ màng màng rầm rì, “Ăn sáng chưa?”

      “Vẫn chưa.” Ân Á Minh hôn lên má của Vu Kiều cái.

      có ăn ở bên ngoài, nhưng chuyện xong làm mất hết khẩu vị, vừa mới ăn mấy miếng bị tức đến về rồi, nên chưa ăn cũng sai.

      “Ừm…… Vậy vừa đúng lúc, em đói rồi.” Vu Kiều dụi mắt từ đường bò dậy, “Em đánh răng rửa mặt trước, chúng ta cùng ăn nhé.”

      “Ừ!” Ân Á Minh cầu còn được, “Nhưng mà em sao chứ, chẳng phải lúc nãy khỏe sao?”

      “Ừm, chắc là bà dì cả sắp đến rồi, em tính thời gian thấy cũng gần rồi.” Vu Kiều xuống giường vào phòng tắm, “Mấy ngày nay cũng thoải mái như vậy.”

      Ân Á Minh nhíu mày, “Lần nào cũng vậy à, sao em khám xem sao? nghe chuyện này của phụ nữ quan trọng lắm đấy, lúc còn trẻ chú ý, về sau khổ lắm.”

      “Phụt.” Vu Kiều bật cười, vừa đánh răng vừa chuyện , “Sao còn hiểu chuyện này hơn cả phụ nữ như em thế.”

      “Cười cái gì.” Ân Á Minh có chút thẹn quá hóa giận, đàn ông sao, đàn ông thể biết mấy chuyện này hay sao! “Qua hai ngày nữa trở về dắt em đến bệnh viện khám, nên uống thuốc uống thuốc, nên làm gì làm đó, nhà chúng ta cũng đâu phải nuôi nổi, sao phải chịu đựng như vậy chứ.”

      “Dạ dạ dạ, Ân đại nhân, em nghe hết.” Vu Kiều bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      “Đúng rồi, quay cảnh mặt trời mọc cho em rồi đó, muốn xem lúc nào cũng được.” Ân Á Minh cầm camera khoe khoang.

      “Được, chút nữa em xem.” Vu Kiều đánh răng xong, bắt đầu rửa mặt, “Đúng rồi, bữa sáng em muốn ăn trứng chiên.”

      “Ừm, bảo bọn họ chuẩn bị.”

      Hai người êm đềm ăn xong bữa sáng, miếng em miếng, thỉnh thoảng Ân Á Minh đút cho Vu Kiều ăn, còn “bắt ép” Vu Kiều đút lại cho , ăn cơm xong, vào phòng làm việc bên cạnh, Vu Kiều nằm nghiêng giường xem cảnh mặt trời mọc mà quay.

      Mới đầu xem cũng khá tốt, tuy ánh sáng hơi tối, thể so sánh với phim ảnh chất lượng cao, nhưng ông xã nhà mình tỉ mỉ quay lại, Vu Kiều cảm thấy thế nào cũng đẹp.

      Nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nữ:

      “Để chị làm cho, chỉnh chỗ này cao chút.”

      thanh xung quanh rất hỗn tạp, nhưng giọng nữ này rất gần, hơn nữa còn tiếng Trung, vừa nghe nhận ra, là giọng của Cao Tĩnh, dù chỉ gặp có lần, nhưng ấn tượng của dành cho Cao Tĩnh rất sâu sắc, hơn nữa mới gặp mặt bao lâu, nhớ rất ràng.

      Ân Á Minh ngắm mặt trời mọc, sao Cao Tĩnh cũng ở đó? Thế này cũng trùng hợp quá .

      nghĩ lệch lạc về Ân Á Minh, dù sao và Ân Á Minh hẹn trước, là chuyện ngoài ý muốn thôi, Ân Á Minh đến mức tìm người phụ nữ khác cùng, tin phải loại người như vậy.

      Nhưng Cao Tĩnh này xem ra cũng hẳn là cố ý, dù sao ai có thể đoán được hôm nay Ân Á Minh cũng đúng lúc ngắm bình minh chứ.

      Xem ra hẳn là ngẫu nhiên gặp thôi.

      Nhưng trong lòng Vu Kiều vẫn cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy, biết mình nghĩ nhiều quá rồi, nhưng vẫn cảm thấy kì quái.

      Có lúc con người chính là sinh vật nhạy cảm như thế đấy, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, thế nào cũng có cảm giác như gió thổi cỏ lay lại trông gà hóa cuốc.

      Ân Á Minh cho Vu Kiều biết chuyện gặp phải Cao Tĩnh cũng vì điều này, sợ Vu Kiều suy nghĩ lung tung, lỡ như hóa khéo thành vụng, như vậy đối với tình cảm vợ chồng của hai người chẳng phải họa vô đơn chí hay sao.

      Nhưng cũng nghĩ tới, trong video mình quay lại thế mà lại quay cả giọng của Cao Tĩnh vào trong đó.

      Cảnh bình minh sau đó, Vu Kiều đều xem đến ngơ ngác, căn bản có tâm tư gì cả, vừa nghĩ đến Ân Á Minh ngắm mặt trời mọc với người phụ nữ khác cả người đều thoải mái, cẩn thận ngẫm lại, hôm qua ánh mắt Cao Tĩnh nhìn Ân Á Minh bàn cơm, nhìn thế nào cũng giống như là có ý với Ân Á Minh.

      Đó giờ Vu Kiều hề biết mình lại là người thích suy nghĩ lung tung như vậy, quả y như thiếu nữ băn khoăn trong tình .

      Ặc…… tình ……

      Vu Kiều xoa xoa mặt mình, lẽ nào thích Ân Á Minh rồi sao?

      Làm với Ân Á Minh mấy lần rồi, mỗi lần đều thấy rất xấu hổ, tuy lúc sau có phản ứng, nhưng cảm thấy đó là bản năng của con người, chỉ hưởng thụ nhu cầu sinh lí của người bình thường mà thôi, bây giờ ngẫm lại, có lẽ bắt đầu thích Ân Á Minh từ sớm rồi chăng?

      phải chứ……

      A!!! Vu Kiều bắt đầu rối rắm rồi.

      Có lẽ, có lẽ đây là điềm báo trước bà dì cả sắp đến mà thôi?

      Phụ nữ mà, mấy ngày này thế nào cũng có chút khác thường.

      Haiz, thôi nghĩ nữa, buổi chiều tắm nắng thay đổi tâm trạng vậy.

      ……

      Vu Kiều muốn đến bãi cát tắm nắng, Ân Á Minh vốn muốn cùng , nhưng lúc xuống bỗng có cuộc họp qua điện thoại, liền để vệ sĩ và mấy phục vụ theo.

      nằm xuống bao lâu nghe bên cạnh có giọng nữ dễ nghe vang lên, “ ngại tôi ngồi xuống bên cạnh chứ?”

      Vu Kiều kéo kính mát xuống, lúc nghe thấy giọng này biết đối phương là ai rồi.

      Người đến chính là Cao Tĩnh.

      ta mặc bộ bikini màu trắng, thân hình xinh đẹp lại thon thả, cột tóc đuôi ngựa, mặt tươi cười.

      Vu Kiều biết tại sao, đột nhiên tâm trạng tốt chút nào.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 72

      Bãi biển này cũng phải nhà họ Vu mở ra, làm gì có khả năng đồng ý hay chứ, hơn nữa cho dù trong lòng đồng ý, cũng thể ra mặt được, dù sao đối phương cũng là bạn của Ân Á Minh, làm như thế nể mặt lắm, chỉ có thể tháo kính mát xuống, cười : “ Cao, khéo quá, chị cũng đến đây tắm nắng à?”

      “Phải.” Cao Tĩnh ngồi bên cạnh bắt đầu thoa kem chống nắng, “Hôm nay thời tiết tệ, nên muốn ra đây phơi nắng chút.”

      Vừa rồi ta đứng cách đó xa, tỉ mỉ nhìn Vu Kiều lúc lâu, người phụ nữ này quả rất xinh đẹp, thân hình cũng cực kỳ tốt, tuy vóc dáng cao, đại khái khoảng 1m6, nhưng tỉ lệ rất đẹp, làn da trắng như tuyết, quan trọng nhất là, còn rất trẻ, là kiểu mà đàn ông thích nhất, cũng khó trách Ân Á Minh bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đoán chừng có mấy người đàn ông có thể chống cự được.

      Hai người trò chuyện câu được câu chăng, hai bên đều quen biết nhau, nên chỉ vài câu khách sáo, mãi cho đến khi Cao Tĩnh hỏi: “Á Minh đâu, cậu ấy đến sao?”

      “Ừm, buổi chiều ấy có cuộc họp qua điện thoại.” Vu Kiều muốn với Cao Tĩnh quá nhiều về chuyện của Ân Á Minh.

      Nhưng hiển nhiên Cao Tĩnh nghĩ như thế.

      “Khó có được dịp hai người hưởng tuần trăng mật, cậu ấy còn muốn làm việc như thế, thể ở cạnh , giận à?” Cao Tĩnh vói giọng điệu trêu đùa.

      đâu.” Vu Kiều trở người nằm sấp ghế dựa, “Công việc mà, công việc chưa sắp xếp ổn thỏa, chơi cũng mất vui, bình thường tôi cũng có lúc bận rộn mà.”

      “Vậy cũng phải.” Cao Tĩnh cũng đeo kính mát lên.

      Sau đó đề tài của hai người đều xoay quanh Ân Á Minh mà tới, dĩ nhiên, cơ bản đều do Cao Tĩnh khởi đầu, Vu Kiều hề có sở thích, hứng thú thảo luận về chồng mình với người phụ nữ khác, trừ khi người phụ nữ đó là mẹ hoặc em , vậy nên tâm trạng của càng thêm vui, là người phụ nữ khi đối mặt với chuyện này, ai cũng đều vui cả, bây giờ mà còn nhìn ra nữa đúng là con ngốc, nếu đối phương có ý gì với Ân Á Minh phải họ Vu!

      Cao Tĩnh cứ rồi , cứ thế đến chuyện thời sinh viên của Ân Á Minh.

      “Lúc đó cậu ấy thích chơi bóng rổ lắm, cho dù chuyện ở công ty có bận đến đâu nữa, mỗi tuần đều dành chút thời gian ra chơi, lúc năm nhất, cậu ấy vụng về, hấp tấp, đến năm hai y như là thay đổi thành người khác vậy, khi đó rất nhiều đều thích cậu ấy, sân bóng rổ có rất nhiều fan của cậu ấy đấy.” rồi ta nhìn sang Vu Kiều cái, “Bây giờ cậu ấy còn thích chơi ?”

      Vu Kiều: “……” Sao tôi biết được chứ, ấy chưa từng qua, bữa khác hỏi ấy là được rồi.

      “Cậu ấy nhìn qua có vẻ đặc biệt giỏi giang, nhưng thực ra trong cốt tủy vẫn là thằng nhóc to xác thôi.” Cao Tĩnh hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức của quá khứ.

      Vu Kiều vốn muốn nghe, nhưng vẫn cảm thấy cắt ngang rất bất lịch , đối phương chỉ hồi tưởng lại thôi, cũng chưa chuyện thực tế gì, nếu như làm khó dễ, đối phương có rất nhiều lí do có thể giải thích, thậm chí gây chuyện vô lí nữa.

      Sau đó Cao Tĩnh lại rất nhiều chuyện mà Vu Kiều biết, phần lớn đếu là chuyện thú vị thời sinh viên của Ân Á Minh, Vu Kiều nghe đến buồn bực, tôi với chồng tôi đến hưởng tuần trăng mật, chị ở bên tai tôi chuyện quá khứ của hai người, chị đến để phá đám hay là tới phá đám, hay vẫn là đến phá đám hả?

      Chuyện này hơi quá đáng rồi đó.

      Nhưng mà những chuyện này Vu Kiều đều nhịn xuống, bao nhiêu năm nay, có câu khó nghe nào mà chưa từng nghe qua chứ, kiểu như Cao Tĩnh coi như là “người tốt” rồi.

      Điều khiến khó mà nhẫn nhịn chính là những lời tiếp theo của đối phương.

      “Có vài lời tôi biết có nên hay .” Giọng điệu của Cao Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

      Trong lòng Vu Kiều , chị cũng hỏi như thế rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo chị đừng sao? Chị thành tâm trưng cầu ý kiến của tôi hả? “ sao, Cao có gì cứ .” Tôi nghe xem chị gì trước .

      “Người bạn đời mà Á Minh vẫn luôn muốn tìm kiếm là kiểu phụ nữ có thể cùng tiến cùng lùi với cậu ấy trong nghiệp và cuộc sống, cậu ấy từng với ít người.” ta cười với Vu Kiều, “Đương nhiên, phải tôi Vu tốt, trẻ trung, xinh đẹp như thế, tôi chỉ hi vọng hai người có thể tốt hơn thôi, hi vọng những phương diện khác, có thể thông cảm với cậu ấy chút.”

      “Tôi lớn hơn cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn gọi tôi là đàn chị, lúc chúng tôi vừa quen biết tôi liền cảm thấy tôi phải giúp đỡ chàng trai này, đến sau này cũng vẫn ngừng được, trách nhiệm vai của cậu ấy rất nặng, tôi hi vọng sau này cậu ấy tìm được người bạn đời có thể gánh vác công việc và trách nhiệm thay cậu ấy, tôi tin rằng với Vu đây nhất định thành vấn đề gì, là người mà cậu ấy nhìn trúng, cậu ấy có nhiều lựa chọn như thế, cuối cùng lại chọn , vậy nên nhất định chăm sóc cho cậu ấy tốt, đúng ?”

      Vu Kiều: “……” tức đến muốn bật cười luôn rồi, thế mà lại có người chạy đến trước mặt bà vợ hợp pháp của Ân Á Minh là đây để dạy phải sống chung với Ân Á Minh như thế nào, làm sao để duy trì cuộc hôn nhân này, thậm chí phải chăm sóc Ân Á Minh ra sao cơ đấy. Nếu như chị là cha mẹ của Ân Á Minh hoặc là những họ hàng khác của ấy tôi cũng thôi, người ngoài như chị là cái quái gì hả?

      cứ như là Ân Á Minh vốn là của chị vậy, chẳng qua chị bị ép, bất đắc dĩ nên mới nhường cho tôi, bây giờ ở đây dặn dò cái này, dặn dò cái kia, chị hi vọng ấy có thể tìm được người thế nào, thế nào đó, chị cho rằng chị là ai chứ, còn ở đó mà hi vọng!

      Lại còn trẻ trung, xinh đẹp, sao hả, trong mắt chị tôi là cái bình hoa phải ? Dựa vào sắc đẹp để lên ngôi phải ?

      Điều này làm Vu Kiều nhớ đến weibo có trang thư tình vạn người nổi tiếng, ngôi sao nam muốn kết hôn, sau đó các fan nữ liền để lại bình luận bên dưới bài blog đó, bảo vợ chưa cưới của ngôi sao nam đó phải làm thế nào, thế nào, dặn dò chú ý các hạng mục công việc, bảo ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho thần tượng của bọn họ.

      Đây chính là màn tự mình cảm động, người khác chán ghét kinh điển!

      Vợ chồng son người ta tốt biết mấy, chỉ vì mấy người thích thần tượng đó, muốn dạy bạn đời của người ta phải làm người thế nào sao? Ai cho mấy người cái quyền đó?

      Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác chút, có bất cứ người phụ nữ bình thường nào thấy vui vì điều này, hôn nhân và tình đều là bình đẳng, chỉ vì bên nam được thích hơn bên nữ phải bị đối xử như vậy sao?

      Đổi góc độ khác, nếu như người viết thư tình là đám fan nam của bên nữ, xem thử nhân vật nam chính của chuyện này có còn cười nổi .

      Bây giờ trong lòng Vu Kiều có cảm giác chán ghét dâng lên, tháo kính mát xuống, hỏi thẳng: “ Cao, thứ cho tôi thẳng, những chuyện này trước giờ Á Minh chưa từng với tôi, ấy chưa từng cầu tôi phải trở nên thế nào, ra sao, nếu như người mà ấy vẫn luôn muốn cưới là kiểu phụ nữ như lời chị , hoàn toàn thể nào coi trọng tôi được, tôi chỉ quản lý công ty thôi, có bản lĩnh lớn lao gì, tôi thể từ bỏ nghiệp của mình, tôi ủng hộ công việc của ấy, tạo thêm phiền phức cho ấy, nhưng tôi và ấy bình đẳng với nhau, chị hi vọng tôi như thế nào đó, những câu kiểu này vốn công bằng với tôi rồi, tôi và ấy có thể bao dung lẫn nhau, nhưng tôi muốn bị ép phải làm bất cứ chuyện gì.”

      “Quan trọng nhất là, Cao này, chị dùng tư cách gì để cầu tôi làm bà vợ tốt như trong miệng của chị? Chồng tôi chưa bao giờ cầu tôi phải như thế cả, nếu như ấy có bệnh gia trưởng, tôi nhất định gả cho ấy, ấy phải người ích kỷ như vậy.”

      “Tôi chỉ hi vọng hai người có thể sống tốt thôi.” Cao Tĩnh cũng có chút tức giận, “Lẽ nào như vậy còn cần phải có tư cách gì sao? Hay là, tôi là bạn của Ân Á Minh, đủ tư cách để những lời này sao, chẳng lẽ muốn cậu ấy càng hạnh phúc hơn sao?”

      “Hi vọng ấy sống tốt? Hi vọng ấy càng hạnh phúc hơn?” Vu Kiều cười giễu cợt, ngồi thẳng người lên, lạnh lùng , “Chẳng lẽ chị cảm thấy bây giờ ấy sống tốt à? Hai chúng tôi rất tốt, có bất cứ chỗ nào bất mãn với nhau cả, ai cũng có hình mẫu lý tưởng của mình, chị có, tôi có, ấy cũng có, trước kia tôi cũng từng ảo tưởng bạch mã hoàng tử của mình là người như thế nào, nhưng đó chỉ là ảo tưởng thôi, thể nào y theo ảo tưởng mà định sẵn nửa tương lai của mình chứ, như thế sỉ nhục người khác lắm đấy.”

      “Nếu tôi kết hôn với ấy, dĩ nhiên là muốn sống tốt với ấy rồi, ở bên ấy, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau buồn, chúng tôi giúp đỡ lần nhau, nhưng tuyệt đối phải kiểu gánh vác như chị !”

      “Đúng, chị là bạn của ấy, còn là đàn chị của ấy, hai người có tình hữu nghị bạn học, cũng hợp tác với nhau rất lâu, nhưng tôi cũng là người, chị bảo tôi bỏ ra cái này cái kia vì ấy, khoan tôi có đồng ý hay , chỉ ấy thôi, chị chưa từng nghĩ tới bảo ấy vì tôi mà bỏ ra cái gì sao? Tại sao chị muốn tôi chiều theo ấy, mà phải là ấy chiều theo tôi?”

      “Chỉ bởi vì tôi là nhân vật ? Chỉ bởi vì tôi gả cho ấy là phần phước cực kỳ to lớn trong mắt các người? Vậy nên tôi phải cảm tạ trời đất, làm trâu làm ngựa cho ấy ư?”

      “Logic của là của phường trộm cướp nào thế?”

      “Nếu như Ân Á Minh dám với tôi như thế, tôi có thể cho ấy bạt tay bất cứ lúc nào đấy, coi như Vu Kiều tôi bị mù mới gả cho ấy!”

      “Vậy gả cho cậu ấy vì cái gì? Vì cậu ấy sao?” Cao Tĩnh cố ý hỏi như thế, bởi vì trước đó Ân Á Minh có với ta, Vu Kiều chưa từng những từ như thích, hay , ta phải hỏi người phụ nữ này cho ra lẽ, tốt cuộc tiếp cận Ân Á Minh là vì cái gì!

      Lần này ta xem như hiểu rồi, Vu Kiều chỉ Ân Á Minh, thậm chí hề nghĩ tới vì Ân Á Minh mà bỏ ra cái gì, thậm chí ngay cả Ân Á Minh thích gì còn , ích kỉ như thế, chỉ nghĩ muốn có được cái gì, thậm chí ngay cả câu thích cũng chịu , khiến cho đàn ông muốn có mà thể có được mới là tốt nhất hay sao? Người phụ nữ như thế, có tư cách gì đứng bên cạnh Ân Á Minh chứ?

      Ngoài miệng đủ kiểu lí lẽ đường hoàng, cái gì mà muốn bình đẳng, nhưng thế giới này ở đâu có bình đẳng tuyệt đối chứ, muốn hưởng thụ đồng thời cũng phải tận trách với nghĩa vụ nên làm.

      Hôn nhân của Vu Kiều và Ân Á Minh, bất kể là ai nhìn vào cũng đều thấy là Ân Á Minh bị thiệt, cậu ấy vì Vu Kiều mà bỏ qua cả khu rừng, có ai mà cậu ấy thể cưới chứ, lại khăng khăng chọn trúng , chỉ là đúng lúc cậu ấy rung động với mà thôi, cho rằng hay ho biết mấy, cậu ấy được sao, cậu ấy cho trải qua cuộc sống tốt nhất thế giới, để cho được biết bao người phụ nữ ngưỡng mộ, để cho đứa con tương lai của thừa kế gia tài kếch sù như thế, như vậy còn đủ sao? vì cậu ấy mà bỏ ra chút chẳng lẽ nên sao, lẽ nào còn muốn cậu ấy nâng niu như công chúa vậy?

      ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ích kỷ như thế!

      Đương nhiên, những lời này Cao Tĩnh với Vu Kiều, nếu như ta muốn , đối tượng cũng phải là Vu Kiều, ta cảm thấy Vu Kiều căn bản hề xứng với Ân Á Minh, thậm chí có thể , hoàn toàn chà đạp Ân Á Minh, nhưng bây giờ Ân Á Minh bị Vu Kiều mê hoặc hoàn toàn rồi, căn bản thể nhìn đông nam tây bắc nữa, mê muội người phụ nữ mình đến thần hồn điên đảo, như thế hề giống với phong cách của cậu ấy.

      “Đó là chuyện của hai chúng tôi, tại sao tôi phải với chị chứ!” Vu Kiều cảm thấy người phụ nữ họ Cao này quá kì cục, “Ân Á Minh muốn kết hôn với ai cần phải được chị đồng ý hay sao? Chị với ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, tôi mới là vợ ấy! Tôi cần người khác dạy tôi làm bà xã đúng chuẩn như thế nào, Cao, chị vượt quá bổn phận rồi đó!”

      Những người xung quanh nghe thấy hai người cãi nhau đều đứng lại vây xem, Cao Tĩnh cảm thấy có chút lúng túng, tâm trạng của ta tệ hết biết, trước đó ta nghĩ hay lắm, nếu Ân Á Minh chọn Vu Kiều, nhất định Vu Kiều có chỗ hơn người, ta phải nhường bước nhường thôi, tin rằng Vu Kiều vợ tốt, dù sao người đàn ông kia nhìn trúng rồi.

      Nhưng ai ngờ trò chuyện bao lâu Vu Kiều lộ ra bộ mặt , chênh lệch với suy nghĩ của ta quá nhiều, ta hoàn toàn thể chấp nhận bà xã của Ân Á Minh lại là người như thế!

      “Cứ xem như tôi quá phận , tôi cũng là vì tốt cho Á Minh thôi, tôi chỉ là người bạn bình thường của cậu ấy, cũng biết suy nghĩ cho cậu ấy, là bà xã của cậu ấy, nhưng làm được gì chứ? Đừng làm được gì, ngay cả cậu ấy, cũng làm được!” Bây giờ Cao Tĩnh nhìn Vu Kiều có chỗ nào vừa mắt cả.

      “Tôi làm được chị có thể làm được sao?!” Vu Kiều trừng lớn mắt.

      “Tôi……” Cao Tĩnh vừa muốn được, nhưng lập tức ý thức được có chỗ đúng liền rút lại.

      “Ha.” Vu Kiều cười lạnh tiếng, “Xem ra tôi hiểu vì sao chị sốt ruột như vậy rồi.”

      Cao Tĩnh bực thầm, phút chốc suy xét kĩ vậy mà bị Vu Kiều nhìn ra rồi.

      Nhìn điệu bộ hai người cãi nhau càng ngày càng dữ dội, vệ sĩ ở bên cạnh sợ Cao Tĩnh gây bất lợi cho Vu Kiều, khom lưng hỏi Vu Kiều muốn đuổi người hay .

      cần đâu, bãi biển này đâu phải của nhà tôi, chị ta muốn ở đâu tôi cũng ngăn được.” Vu Kiều đứng lên bỏ , đợt tắm năng này thèm nữa, là xúi quẩy mà!

      “Chờ chút.” Cao Tĩnh kêu Vu Kiều lại.

      Vu Kiều quay đầu.

      “Bữa sáng nay, Á Minh ăn ít lắm, là bà xã của cậu ấy, với cậu ấy giúp tôi, sau này đừng như thế nữa, bữa sáng mà ăn ngon cả ngày đều có tinh thần đâu.” Cao Tĩnh cong môi cười.

      Nếu vạch mặt đến mức độ này rồi, vậy ta cũng cần che giấu gì nữa, nếu như thể khiến Ân Á Minh tỉnh táo kịp thời, vậy bắt đầu phá hoại tình cảm vợ chồng là được, ta là phụ nữ, hiểu phụ nữ nhất, dù cho Vu Kiều Ân Á Minh, có số chuyện nhất định để ý, chuyện ăn sáng hôm nay, Ân Á Minh đặc biệt nhắc đừng tới, nên chắc chắn với Vu Kiều, vậy bây giờ ta như thế, có cảm giác Ân Á Minh lừa gạt giấu giếm, đây là điều kiêng kị nhất trong tình cảm nam nữ, Vu Kiều nhất định bắt đầu nghi kị.

      Việc có thể thành việc lớn, đóm lửa thôi, chỉ cần lợi dụng cho tốt, có thể dùng làm việc lớn rồi.

      Nghi ngờ, cãi nhau, tình cảm nhanh chóng rạn nứt, dù cho có hòa hảo với nhau, kẽ hở kia chừng ngày nào đó lại nứt ra thôi, kèm theo cãi nhau bắt đầu sinh ra bực bội và chán ghét, rồi bắt đầu tính toán được mất, rồi trở nên ích kỉ, Ân Á Minh cảm thấy đáng, cậu ấy thích Vu Kiều như thế, cuối cùng nhận được lại là nghi ngờ của Vu Kiều, cậu ấy nghi ngờ ý nghĩa khi đầu tư cho phần tình cảm này.

      Lúc Vu Kiều nghe câu này của Cao Tĩnh chân mày khẽ nhíu lại, ràng Ân Á Minh ăn sáng rất bình thường, sau khi ngắm bình minh trở về ăn cùng với , lượng thức ăn cũng rất bình thường, thế nào gọi là ăn ít?

      “Sao thế, cậu ấy với à?” Cao Tĩnh cười , “Á Minh và tôi cùng ngắm bình minh xong, cùng ăn sáng, ở nhà hàng xx kia đó, chẳng qua cậu ấy ăn bao nhiêu, nên tôi hơi lo lắng.”

      Sắc mặt của Vu Kiều thoáng chốc khó coi, lúc Ân Á Minh trở về ràng với , chưa ăn sáng, vậy Cao Tĩnh chuyện gì?

      Nhìn thế nào đối phương cũng giống như dối, dù sao loại chuyện này đối chất cái bể mánh ngay.

      Vậy tại sao Ân Á Minh lại dối ?

      ------

      Miemei: bà Cao Tĩnh này ảo tưởng ghê !!!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 73

      Trong lòng Vu Kiều vừa nghi ngờ, vừa khó chịu, chuyện Ân Á Minh giấu giếm tạm bỏ qua bên trước, nhưng ai muốn bị người khác khiêu khích trắng trợn như thế cả, Cao Tĩnh này làm chán ghét là chịu thôi mà, trước là dạy phải làm bà vợ tốt của Ân Á Minh như thế nào, bây giờ lại bắt đầu tuyên chiến trực diện với , thế này là gấp gáp muốn làm bồ nhí hay là gì hả, Quý Tử Nhàn cũng huênh hoang đến vậy đâu.

      Quý Tử Nhàn đủ lắm rồi, bây giờ lại thêm ả Cao Tĩnh nữa, người ác độc, người đáng ghét, Ân Á Minh trêu chọc người gì thế này, bên cạnh còn có bạn phái nữ nào có thể tin tưởng được vậy!

      “Cám ơn nhắc nhở, tôi với Á Minh, ấy đó, chuyện lớn đều có thể giải quyết đâu ra đấy, nhưng những chuyện nhặt để tâm lắm, đặc biệt là những chuyện liên quan, lần sau tôi bảo ấy chú ý chút, bây giờ kết hôn rồi, được sơ ý lơ là nữa, tránh làm người có lòng hiểu lầm.” Vu Kiều cười với Cao Tĩnh, “Mấy chuyện này tôi thấy nhiều rồi, có số người cứ thích ảo tưởng, đường có người hỏi đường cũng ảo tưởng thành phải chăng đối phương ta từ cái nhìn đầu tiên hay , ăn bữa cơm cảm thấy đối phương coi trọng mình rồi, thế là muốn quá giới hạn, buồn cười ? Y như thằng hề vậy, cũng biết soi gương xem dáng vẻ của mình thế nào.”

      xong, cũng đợi Cao Tĩnh phản ứng lại, cười lạnh tiếng, bỏ mất.

      Cao Tĩnh đen mặt nhìn theo bóng lưng rời của Vu Kiều, trước đó Vu Kiều tranh luận với ta nhiều như thế, ta còn tưởng rằng đối phương là quả pháo, châm ngòi cái bắt lửa ngay, nghe thấy ta khoe khoang chuyện buổi sáng nhất định tức giận, nhưng ngờ đối phương thế mà lại bình tĩnh lảng chuyện này cách qua loa như thế, ta mất hết ưu thế, giống như kẻ thứ ba thể lộ ra ngoài sáng, mà còn là đơn phương nữa.

      Người xung quanh nghe hiểu tiếng Trung nhiều lắm, nhưng cũng có, xem náo nhiệt xong, bọn họ vừa tản ra vừa bàn luận chuyện vừa rồi, Cao Tĩnh cảm thấy mặt mình hơi nóng, người phụ nữ Vu Kiều này thể xem thường, ta sơ ý quá.

      Nhưng ta suy đoán hơn phân nửa, Vu Kiều chỉ là cứng miệng thôi, chắc chắn trong lòng cực kỳ tức giận, trở về thế nào cũng làm loạn với Ân Á Minh.

      Lúc Vu Kiều về đến biệt thự Ân Á Minh cũng gần sắp kết thúc cuộc họp, còn muốn sau khi kết thúc ra bãi biển tìm Vu Kiều, ngờ đối phương trở lại rồi.

      “Sao sớm thế?” Ân Á Minh tò mò, “ tắm nắng nữa hả?”

      Vu Kiều há miệng muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ra miệng, cảm thấy bây giờ mình hơi xúc động, phải là lúc để chuyện, tránh cho phút vui lại ra những lời thể cứu vãn được, nghỉ ngơi chút, bình tĩnh lại rồi sau vậy. “ có gì, em có chút thoải mái, về đây nằm chút thôi, bận xong rồi hả?”

      “Vẫn như lúc sáng à?” Ân Á Minh qua sờ lên trán Vu Kiều, “Sao cảm thấy hơi nóng đó.” có chút lo lắng.

      sao đâu, chắc là vừa mới phơi nắng xong đó.” Vu Kiều nghĩ như thế, “Em nằm chút là được.”

      vẫn nên lấy nhiệt kế đo cho em thôi, em nằm trước .” Đối với chuyện Vu Kiều bị bệnh, Ân Á Minh khá nhạy cảm, sức khỏe của ba tốt, về mặt này thần kinh của có chút nhạy cảm tỉ mỉ.

      Bây giờ tâm trạng của Vu Kiều thực tốt, vẫn cứ suy nghĩ mãi tại sao Ân Á Minh giấu , nhưng thấy đối phương quan tâm như thế, lại cảm thấy mình nhen quá, người đàn ông này lòng đối xử tốt với mình, nếu muốn có gì đó với Cao Tĩnh có từ sớm rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ, hai người họ cũng quen biết nhau bao nhiêu năm rồi.

      Hơn nữa với điều kiện của Ân Á Minh, nếu muốn lăng nhăng ai có thể ngăn được chứ, có làm loạn cũng vô dụng, chừng Cao Tĩnh chính là chờ gây chuyện đây, rồi lấy cớ thích hợp, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, có lẽ Cao Tĩnh chính là ngư ông vẫn luôn chờ đợi kia, nếu như gây chuyện , chừng còn làm cho ai kia vui mừng nữa.

      Suy nghĩ kĩ càng, đột nhiên Vu Kiều giận nữa, và Ân Á Minh vốn rất tốt mà, đột nhiên có kẻ chạy đến muốn chen chân vào, chỉ cần Ân Á Minh có ý đó, hoàn toàn cần phải nổi giận, chuyện ràng với Ân Á Minh là được rồi.

      Chuyện này, bà vợ như sốt ruột cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là phải xem thái độ của Ân Á Minh, thái độ của tốt tất cả đều tốt, ở chỗ giải quyết xong mới nên tức giận.

      bàn tay vỗ kêu mà.

      bao lâu sau, Ân Á Minh đem nhiệt kế tới, Vu Kiều nằm giường nhận lấy nhét vào nách, “Lên giường nằm với em , em có chuyện muốn với .”

      “Sao thế?” Ân Á Minh cười khẽ, “Nghiêm túc dữ vậy.”

      Sau đó Vu Kiều kể chuyện vừa xảy ra bãi biển, đơn giản, văn vẻ, cuối cùng kết lại: “Đại khái là vậy đó, em cũng hơi bối rối, khi từ đâu nhảy ra người như thế, ta là bạn của , xem mà làm .”

      Ân Á Minh trợn mắt há mồm, Cao Tĩnh bị não tàn rồi sao, đột nhiên chạy ra chuyện này với Vu Kiều, lúc sáng với ta rất ràng rồi mà, nghe hiểu tiếng người hay sao chứ.

      “À đúng rồi, ta còn bảo em chuyển lời, kêu sau này chú ý bữa sáng chút, đừng ăn ít như thế, tốt cho cơ thể.” Vu Kiều quên chuyện quan trọng này.

      Lần này mặt của Ân Á Minh đen ơi là đen, tức giận rồi, Cao Tĩnh quá đáng quá rồi, ta dùng thái độ gì để nhắc nhở Vu Kiều chuyện này chứ.

      “Xin lỗi, sợ em suy nghĩ lung tung nên mới với em.” Ân Á Minh hôn Vu Kiều cái, “Em có giận ?”

      “Em giận , chỉ là hơi buồn bực thôi.” Thấy thời gian cũng kha khá rồi, Vu Kiều rút nhiệt kế ra, Ân Á Minh lướt qua xem mặt mày biến sắc, 37.2 độ, nhiệt độ dưới nách thế này là hơi cao, Vu Kiều bị sốt rồi.

      “Trước kia tới thời kì này em cũng bị sốt hả?” Ân Á Minh sờ trán của Vu Kiều, quả hơi nóng.

      có.” Vu Kiều nhíu mày, trước kia trong lòng buồn bực mới khó chịu, chẳng lẽ vì bị sốt nên khó chịu trong người ư? bị ho cũng bị khó thở, giống như bị cảm nha.

      gọi bác sĩ đến đây.” Ân Á Minh bảo Vu Kiều nằm xuống, sau đó vuốt ve tay , “Yên tâm, chuyện của Cao Tĩnh, giải quyết, em đừng để trong lòng nhé.”

      “Ừm.” Vu Kiều cảm thấy mình có chút xui xẻo, bà dì cả muốn đến, sau đó gặp chuyện bực bội, bây giờ lại bị bệnh, là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, haiz.

      Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra phát Vu Kiều có vấn đề gì hết, hẳn là phải bị cảm, cũng bị ngộ độc thực phẩm, càng bị say nắng, rằng nghỉ ngơi chút chắc khỏe lại thôi, chỉ kê đơn số loại vitamin.

      Sau khi bác sĩ rồi, phục vụ làm việc trong biệt thự do dự : “Bà chủ, có khi nào mang thai , lúc trước tôi mang thai cũng có những triệu chứng như vậy đó.”

      “Hả?” Vu Kiều có chút bối rối.

      Ân Á Minh cũng sửng sốt, mang thai?

      Nhanh vậy sao?

      Tính toán ngày tháng, hẳn là lần đầu tiên của bọn họ có rồi.

      Ân Á Minh đột nhiên có chút hưng phấn, Vu Kiều nhìn dáng vẻ vui mừng của Ân Á Minh đầu đầy vạch đen, “Sao mới nghe tiếng gió đoán trời mưa rồi, người ta chỉ suy đoán mà thôi, có lẽ phải sao, vui cái gì chứ.” cũng rất thích trẻ con, nhưng cảm thấy nhanh vậy đâu, lần trúng ngay, tỉ lệ cũng thấp lắm nha.

      Ân Á Minh ôm lấy Vu Kiều, “Bây giờ có, sau này cũng có thôi, vui trước chút được sao?”

      “Được, được, được, lười để ý đó, em muốn ngủ rồi, đừng quấy rầy em.” Vu Kiều cảm thấy thể nào khéo như vậy được.

      “Ngủ dậy rồi đưa em kiểm tra nhé, lần đầu tiên chúng ta làm cha mẹ, đừng sơ suất.” Ân Á Minh vẫn vui mừng như trước.

      Vu Kiều trừng cái, “Tới lúc vui mừng vô ích, đừng trách em báo trước cho đó.”

      Ân Á Minh căn bản nghe lọt vào tai, dè dặt cẩn thận vuốt bụng của Vu Kiều, tuy rất thích thế giới hai người, nhưng cũng thích trẻ con, cả nhà đều thích trẻ con, sinh mệnh mới đến niềm hi vọng mới, cảm giác lại có thêm tràn đầy động lực kiếm tiền, vì đứa cũng phải siêng năng làm việc!

      Chẳng qua biết là con trai hay con , nếu là thai long phụng tốt rồi, chỉ cần là con của hai người họ, bất kể là hay trai, chắc chắn đều rất xinh đẹp.

      À đúng rồi, bây giờ rất có thể bà xã mang thai rồi, những chuyện phiền lòng kia càng thể chướng mắt ấy, thế này là xác hai mạng đấy, Ân Á Minh căng thẳng thôi, ảo tưởng nhiều quá, chuyện của Cao Tĩnh phải giải quyết ổn thỏa mới được.

      quyết định tìm Cao Tĩnh trò chuyện ràng, hẹn ăn cơm, hẹn ngay lúc Vu Kiều ngủ vậy, gọi điện cho Cao Tĩnh, Cao Tĩnh vẫn ở bãi biển, hai người hẹn gặp nhau ở bãi biển.

      Cao Tĩnh cúp điện thoại rồi cong môi lên, sau khi Vu Kiều trở về nhất định chất vấn Ân Á Minh rồi, chừng hai vợ chồng cãi nhau rồi ấy chứ, Ân Á Minh hẳn là đến đây hỏi tội ta.

      Nhưng mà ta sợ, ta nghĩ xong hết rồi, nếu Vu Kiều xứng với Ân Á Minh, chuyện cũng đến mức này, vậy ta cũng cần phải nhường bước nữa, ràng tình cảm của ta với Ân Á Minh, ta cảm thấy người đàn ông bình thường thể nào động lòng với ta.

      Chỉ cần có cơ hội đột phá nhoi là được rồi, được người khác mến bao nhiêu năm, ai là cảm động cả.

      người mình, và người hề mình, cũng chịu vì mình mà bỏ ra chút gì, ai cũng biết nên lựa chọn người nào.

      Kết hôn rồi sao chứ, kẻ thứ ba sao chứ, chuyện nam nữ có lúc phạm trù đạo đức thể nào trói buộc được.

      Giống như làm ăn kinh doanh vậy, theo lề thói cũ quá mức cũng phải là chuyện tốt gì.

      Cao Tĩnh nhìn ánh mặt trời qua lớp kính mát, thời tiết hôm nay tệ, vốn mang theo tâm tình chữa thương đến nghĩ lễ, bây giờ nghĩ lại, quyết định này cực kỳ tốt, cũng có thể ta gặp được cơ hội xoay chuyển tại đây.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 74:

      Lúc Ân Á Minh đến, Cao Tĩnh còn nằm phơi nắng, nhắm mắt thư giãn, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh. Sau đó, đột nhiên ta cảm thấy dường như có người đứng canh trước mặt mình.

      tại là ba bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn, Ân Á Minh để mấy người vệ sĩ đứng cách xa bọn họ chút, muốn chuyện riêng với Cao Tĩnh.

      Cao Tĩnh tháo kính râm: "Á Minh."

      ta ngồi dậy mà chỉ cười cười, ý muốn Ân Á Minh ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh. ta biết tại sao Ân Á Minh đến đây, thậm chí ta còn chờ Ân Á Minh “vấn tội" ta nữa kìa!

      Mặt Ân Á Minh chút thay đổi ngồi xuống, ngờ được rằng Cao Tĩnh lại còn có thể tự nhiên như thế, vừa mới cãi nhau trận cùng với vợ , thế mà tại ta lại có thể bình thản chuyện phiếm cùng , ta sợ trở mặt sao?

      " nằm xuống sao?" Cao Tĩnh mỉm cười: "Phơi nắng vào lúc này là tốt nhất, ánh mặt trời quá chói, làm đen da đâu."

      "Học tỷ, chị nên biết tại sao tôi lại tới đây." Ân Á Minh nheo mắt lại, phát ra chính mình biết gì về vị học tỷ này, tựa như, vị học tỷ này và học tỷ ngày xưa là hai người hoàn toàn khác nhau.

      "Cậu tới đây là vì muốn trách cứ tôi sao?" Cao Tĩnh nhướn mày: "Cậu cãi nhau với ấy?"

      Ân Á Minh trầm mặc, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Nhưng trầm mặc của lại bị Cao Tĩnh cho là cam chịu, cảm thấy nhất định là Ân Á Minh cãi nhau với Vu Kiều, cũng đúng, dưới tình huống kia mà hai người còn gây gổ mới gọi là bình thường.

      "Xem ra quả cãi nhau." Cao Tĩnh làm ra vẻ mặt thấu hiểu: "Tôi thể mình hề có chút trách nhiệm nào trong chuyện này, tôi cũng biết phải thế nào nữa, nhưng mà tôi sai."

      "Cậu biết ." Cao Tĩnh dùng loại vẻ mặt giống như hết sức tiếc hận nhìn Ân Á Minh: "Tình cảm mà ấy dành cho cậu cùng lắm chỉ được coi là có chút hứng thú và thích mà thôi, chuyện gì cũng biết hiểu, tôi biết ấy gì với cậu, nhưng nếu như tôi có thể ghi , tôi muốn cho cậu nghe lại lần nữa.”

      "Điều này rất quan trọng sao? Tôi kết hôn với ấy chưa được bao lâu, có số chuyện ấy biết là chuyện rất bình thường mà? hơi quá đáng rồi đấy học tỷ."Ân Á Minh nhìn đám người vui đùa ầm ĩ ngoài biển, vốn cho rằng được gặp lại bạn cũ là chuyện rất vui vẻ, nhưng ai có thể nghĩ rằng mọi chuyện những vui vẻ mà thậm chí còn khiến người ta phải bực mình như thế này.

      "Tôi quá đáng?" Cao Tĩnh cười giễu cợt: "Có phải cậu bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc rồi hay ? ta cậu, thậm chí còn hiểu về cậu, hề nghĩ đến việc thay đổi vì cậu, vậy cậu cho tôi biết, ta gả cho cậu là vì lý do gì? Chỉ cần cậu suy nghĩ cẩn thận chút phát ra chính mình sai rồi! ta phải là người phụ nữ đơn giản, hai người còn phải sống với nhau suốt mấy chục năm, cậu thực vui vẻ sao? Cậu là Ân Á Minh, cậu có cần tôi nhắc lại cho cậu biết cậu là người xuất sắc như thế nào ? Cậu phải là người thất bại yếu đuối, cũng phải là loại đàn ông đê tiện tìm được người , cậu có rất nhiều lựa chọn, cần phải lãng phí bản thân mình như thế chứ? Cậu - - "

      "Ngừng." Ân Á Minh cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của Cao Tĩnh, còn kiên nhẫn để nghe tiếp.

      "Như thế nào, tôi đúng sao?" Bị cắt đứt, Cao Tĩnh có chút lúng túng.

      "Tôi muốn nghe chị nhắc lại những chuyện cũ, những lời này lúc sáng từng với tôi rồi." Ân Á Minh dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Cao Tĩnh: "Chị cả buổi, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy Vu Kiều xứng với tôi đúng ? Vậy chị xem, ai mới là người xứng với tôi đây? Chị sao?"

      "..." Cao Tĩnh nghẹn họng, vốn là ta muốn chủ động tỏ tình, như vậy hiệu quả tốt hơn, nhưng ta lại nghĩ tới Ân Á Minh hỏi như vậy, khiến cho biết nên trả lời thế nào mới được?

      "Cậu biết?" Rốt cuộc Cao Tĩnh cũng ngồi dậy, trước đó ta còn có thể bình tĩnh là bởi vì bàn luận về vấn đề của người khác, nay đến chuyện của mình, đương nhiên ta thể tiếp tục lạnh nhạt được nữa.

      "Tôi phải người ngu, chuyện đến nước này, đương nhiên tôi có thể nhìn ra được." Ân Á Minh cảm giác ánh mắt nhìn người của mình rất có vấn đề, nhiều năm qua, chưa từng nghĩ tới điều này, vậy mà ngờ rằng bây giờ lại có thể hiểu mọi chuyện dưới tình huống như thế này.

      Cao Tĩnh nhìn phản ứng của Ân Á Minh như vậy liền biết, chưa từng quan tâm tình cảm của , chỉ coi như bạn bè bình thường, nhưng sao cả, từ hôm nay, vẫn còn có thể Ân Á Minh biết, mọi chuyện vẫn còn chưa muộn, nếu và Vu Kiều nhau, tất nhiên thể chen chân vào, nhưng nếu phải, ta có cơ hội.

      "Tôi quen biết cậu trước ấy, hiểu cậu nhiều hơn ấy, cậu nhiều hơn ấy, vì cậu mà trả giá nhiều hơn ấy, nhưng chỉ là vận may tốt, lại có dũng khí tỏ tình nên mới bỏ lỡ cậu nhiều năm, nhưng bây giờ, tôi bỏ lỡ cơ hội thêm lần nào nữa." Cao Tĩnh chăm chú nhìn Ân Á Minh.

      "Tôi thích cậu, Ân Á Minh." Ánh mắt ta vừa nghiêm túc lại tràn ngập mong đợi, Cao Tĩnh hy vọng có thể được Ân Á Minh đáp lại, hoặc ít nhất là Ân Á Minh có thể ta mà cảm động.

      Nữ theo đuổi nam, cách tầng vải! Có lẽ trước đây Ân Á Minh thích ta, nhưng có quan hệ gì, chút cảm động nho cũng có thể biến thành cơ hội cho ta, ta cũng phải là người phụ nữ xa lạ nào đó, ta và Ân Á Minh là bạn bè nhiều năm như vậy, muốn xuyên qua tầng vải kia nhất định là hết sức dễ dàng. Chẳng qua là trước đây ta thiếu dũng khí, tại ta có thể suy nghĩ ràng.

      "Chị muốn nghe lời sao?" tại Ân Á Minh có chút muốn cười, hiểu tại sao Cao Tĩnh lại có thể tự tin đến thế.

      Trong mắt , Cao Tĩnh vẫn luôn là người cơ trí thành thục, tại sao đột nhiên lại biến thành người như vậy?

      "Đương nhiên." Cao Tĩnh đáp lại.

      "Thành , chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thậm chí sau này còn có thể hợp tác, tôi muốn những lời khó nghe." Ân Á Minh tìm từ mà .

      "Giống như chị , tôi cũng biết điều kiện của tôi tệ, tôi có nhiều lựa chọn, nhưng nếu muốn tìm đúng đối tượng phù hợp với điều kiện của tôi phạm vi chọn lựa lại khá chật hẹp, ít nhất là chị hề được nằm trong phạm vi đó. thế giới này những người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi thiếu, chị chỉ là trong số đó, nhưng chị có gia thế hiển hách hay tài sản giàu có, nếu như tôi cưới tiểu thư ngu ngốc môn đăng hộ đối tuyệt đối có lợi ích nhiều hơn so với việc kết hôn với chị, phải chị cố gắng, chị tài giỏi chuyện gì cũng có thể giúp đỡ tôi, chị cần hiểu cái này."

      Cao Tĩnh: "..."

      "Bởi vậy nên tôi vô cùng hiểu, tại sao chị lại cảm thấy chị tài giỏi hơn vợ tôi, biết tôi sớm hơn ấy, là có thể hiểu tôi nhiều hơn ấy, là chắc canh tôi chọn chị, vậy tôi có quá nhiều lựa chọn khác chứ phải chị! Đúng, chúng ta quen biết lâu, nhưng tôi cũng quen biết nhiều người khác, ví dụ như thư ký lâu năm của tôi, ấy xinh đẹp, thành công lại dịu dàng, ấy làm việc chung với tôi mỗi ngày, tất nhiên ấy càng hiểu tôi hơn so với chị, chẳng lẽ tôi cũng phải cưới ấy? buồn cười."

      "Nếu như là suy xét về tình cảm, tôi chắc canh chọn Vu Kiều, còn nếu tôi bỏ qua lựa chọn được mất về tình cảm, lựa chọn nửa kia của tôi cũng phải là danh môn quý nữ, bất kể là loại nào, cũng phải chị."

      Cao Tĩnh: "..."
      Cao Tĩnh có thể chấp nhận Ân Á Minh ta, chỉ mình Vu Kiều, vì ta có thể tự lừa dối mình rằng, đó chỉ là do Ân Á Minh tạm thời bị mụ mị đầu óc mà thôi, nhưng khi Ân Á Minh ra những lời này có thể xem như hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của ta.

      Người đàn ông này là đáng sợ, ta có thể dễ dàng chặn lại tất cả những lời của ta.

      Nước mắt Cao Tĩnh chảy xuống, ta quay đầu nhìn về phía xa xa: "Cậu muốn đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy sao? Tôi chỉ là thích cậu mà thôi, tôi biết rằng tôi bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, tại mọi thứ đều muộn rồi, nhưng chẳng lẽ chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cũng thể khiến cậu đối xử nhàng với tôi chút hay sao? Cậu cần gì phải dùng những lời tàn nhẫn như vậy để chuyện với tôi?"

      Ân Á Minh thở dài tiếng: "Nếu như chúng ta vẫn còn chỉ là bạn bè thông thường, đương nhiên tôi những lời như vậy, giữa bạn bè với nhau nên có tính toán."

      "Nhưng là người ai cũng giới hạn riêng. Người nhà và người chính là giới hạn của tôi, Vu Kiều ấy làm gì sai, tại sao chị lại tổn thương ấy chứ? Là bởi vì chị là bạn của tôi, chị hiểu tôi hơn ấy nên muốn làm gì làm? Thậm chí tôi còn chưa cho phép ấy được làm như vậy đâu, huống chi là chị?"

      Ân Á Minh đứng lên: "Tôi nghĩ về sau chúng ta nên ít liên lạc tốt hơn, nhưng chị cứ yên tâm, công tác là công tác, tôi lấy việc công trả thù riêng, về điểm này chắc chị cũng ."

      Cao Tĩnh vẫn nghiêng đầu như cũ, ta muốn để cho Ân Á Minh nhìn thấy bộ dáng của ta giờ. ta biết, nhất định dáng vẻ tại của ta trông rất xấu xí, mặc kệ là lúc nào nữa, ta cũng muốn để cho Ân Á Minh thấy được mặt hoàn mỹ của ta.
      "Đúng rồi." Ân Á Minh được vài bước đột nhiên quay đầu lại: "Tôi suy nghĩ lại vẫn cảm thấy mình cần phải cho chị lời khuyên."

      "Hy vọng sau này chị tiếp tục làm người thứ ba nữa, đừng để cho tôi phải xem thường chị, đây là hành vi đáng xấu hổ nhất, chị cần phải chà đạp bản thân."

      Lời này cũng chính là lời mà Cao Tĩnh vừa với , bây giờ trả lại cho ta. ở cùng chỗ với Vu Kiều gọi là chà đạp bản thân? Bọn chính là vợ chồng hợp pháp đấy có được ? Liên quan gì đến người khác? Làm người thứ ba mới là chà đạp chính mình có được hay ? Tùy tiện dẫm nát nhân cách của mình dưới lòng bàn chân, ai cao ai thấp còn cần phải nghĩ?

      Muốn dạy dỗ người khác trước hết cứ phải xem xét lại chính bản thân mình .

      Cao Tĩnh khiếp sợ nhìn về phía Ân Á Minh, nhưng Ân Á Minh quay đầu , ta nhìn bóng lưng Ân Á Minh rời , nước mắt ngăn được cứ thi nhau chảy xuống.

      ta vạn lần cũng nghĩ tới, ra thổ lộ tình cảm lại nhận được thương tiếc, cảm động của đối phương.

      Ngược lại ta còn nhận được cười nhạo và mỉa mai, thậm chí là miệt thị.

      Ở trước mặt Ân Á Minh, ta còn chút tôn nghiêm nào cả.

      Quả nhiên, tất cả đều quá trễ…

      ...

      Khi Vu Kiều tỉnh lại thấy Ân Á Minh nằm xem tạp chí ở bên cạnh mình, dụi dụi mắt hỏi: "Thế nào, chuyện xong với ấy?"

      "Em tỉnh rồi sao, có chỗ nào thoải mái hay ?" Ân Á Minh sờ sờ trán Vu Kiều.

      " khá hơn nhiều rồi, này, em hỏi đấy." Vu Kiều vỗ vỗ mu bàn tay của Ân Á Minh.

      " xong rồi, sau này chị ta đến để quấy rầy em nữa đâu." Ân Á Minh cười khẽ: "Tại sao em lại khẩn trương như vậy? Sợ và chị ta có cái gì sao?"

      "Mới, mới có!" Vu Kiều bĩu môi, "Nếu như dám vượt quá giới hạn, chắc chắn em thèm giữ lại, cần nhiều liền ly hôn với !"

      "Tốt xấu gì em cũng nên chuyện dễ nghe chút để dỗ dành chứ." Ân Á Minh giả ủy khuất: "Chuyện này cũng vậy hết sức oan uổng mà."

      Vu Kiều bị bộ dáng Ân Á Minh chọc cười: "Được rồi, được rồi, em biết phải là lỗi của mà."

      Tâm tình của Ân Á Minh rất tốt, nhìn về phía bụng của Vu Kiều: "Đứng lên , chúng ta làm kiểm tra, trở về rồi ăn cơm."

      "Được." Vu Kiều duỗi người cái, ngủ đủ rồi cũng nên hoạt động.

      Thực ra hề cảm thấy mình mang thai, sao lại nhanh như thế được chứ? Mà cứ cho là nhanh như vậy, nhưng phản ứng sinh lý của xảy ra cũng quá sớm rồi, lúc mẹ mang thai em trai em cũng thấy, phải hai tháng mới có tượng.
      ***

      Hai người thay xong quần áo liền đến bệnh viện đảo, quá tình kiểm tra xem có mang thai hay rất đơn giản, rất nhanh chóng.

      Phục vụ đảo rất tốt, bệnh viện cũng như vậy, tốc độ kiểm tra cũng khá nhanh, Vu Kiều ngồi xem tạp chí ở phòng nghỉ, bao lâu sau liền thấy Ân Á Minh cầm tờ giấy báo cáo kiểm tra ra.

      "Như thế nào?" Vu Kiều gấp quyển tạp chí lại.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 75.1:

      Mặc dù Vu Kiều hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Ân Á Minh giờ là có thể biết được đáp án, biểu cảm vui mừng hớn hở như vậy, phải mang thai là gì?

      "Em đoán ." vui sướng mặt của Ân Á Minh hoàn toàn thể che giấu được nữa, nhưng vẫn lấp lửng.

      "..." Vu Kiều còn gì để , người đàn ông này

      "Em cho biết, chính em biết , dì cả của em muốn đến, em vừa tính toán ngày tháng rồi, vừa đúng trùng khớp." Vu Kiều cố ý : "Em cũng với cần kiểm tra, còn chịu nghe, lãng phí thời gian."

      xong, đứng lên, còn vỗ vỗ bụng: "Em đói rồi, chúng ta ăn cơm tối ."

      "Này này!" Ân Á Minh vội vàng chạy đến kéo lấy tay Vu Kiều: "Đừng vỗ, em mang thai, lỡ vỗ hỏng làm sao."

      tại vừa rất vui vẻ lại vừa căng thẳng: "Chúng ta về biệt thự , cơm tối bảo người đưa tới, tuần trăng mật của chúng ta cũng tạm thời dừng lại được ? Chúng ta về nhà trước, chờ em sinh con xong đưa con và em ra ngoài chơi."

      "Em cũng hề dùng sức, làm sao vỗ hỏng được." Trong lòng Vu Kiều lại tự nhủ, phải là búp bê, làm sao có thể vỗ hỏng được như vậy chứ?

      "Mặc dù là đàn ông, nhưng có số chuyện cũng biết. Em đừng xem thường, có người trăm cay nghìn đắng cẩn thận từng li từng tý còn xảy ra chuyện, vậy nên giờ chúng ta cần phải hết sức cẩn thận, cố gắng giữ gìn, may mắn là vừa rồi hề cho em uống thuốc bậy bạ.” Ân Á Minh muốn đưa ra sờ bụng Vu Kiều, nhưng lại sợ bản thân dùng sức quá lớn lại làm cho bị thương, lo được lo mất, cả người đều cứng ngắc lại như tên ngốc. (Editor: ông bố của năm)

      Vu Kiều bật cười, cảm thấy Ân Á Minh có chút đáng .

      Nếu kết hôn, tất nhiên Vu Kiều cũng muốn có con, nhưng đứa này đến cũng nhanh quá, có cảm giác mình ở chung với Ân Á Minh giống như ngồi tên lửa vậy, tất cả mọi chuyện đều giống như mưa rền gió dữ ập tới vậy. Từ chuyện đăng kí kết hôn, đến việc tổ chức hôn lễ hay là chuyện mang thai, đơn giản chỉ trong nháy mắt liền xảy ra, thậm chí bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý kỹ.

      Vu Kiều sờ sờ bụng, mang thai sao? vừa mới kết hôn với Ân Á Minh bao lâu, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, đứa bé này mới xuất chưa được bao lâu cũng có thể phát ra tồn tại của nó.

      từng xem mạng, có rất nhiều người muốn có con nhưng kết hôn rất lâu mà vẫn thể mang thai, như vậy cũng có thể coi là quá nhanh rồi! còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì sắp được thăng chức lên làm mẹ.

      Ân Á Minh cẩn thận đỡ Vu Kiều, thậm chí còn hận thể ôm đâu!

      "Trở về liền gọi điện thoại. cho em biết, mang thai là chuyện phải hết sức cẩn thận, môi trường sống cũng phải tốt nhất có thể. Bầu khí ở thành phố A quá mức ô nhiễm, trở về chúng ta liền dọn nhà, chuyển đến vùng ngoại thành ở ."

      "Còn có đồ đạc của đứa nữa, cũng nên được chuẩn bị sớm chút. biết nó là nam hay nữ, vậy nên tốt nhất là chuẩn bị cả hai loại, mà nếu là sinh đôi càng tốt hơn, nhưng tỷ lệ sinh đôi có vẻ rất thấp, hình như hai bên gia đình nhà chúng ta chưa từng có ai sinh đôi đúng ? nghe chuyện này cũng có phần do gen di truyền."

      "Đúng rồi, chuyên gia dinh dưỡng cũng là điều thể thiếu, tốt nhất là mời hẳn vài người, mang thai có rất nhiều thứ phải ăn kiêng, có chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, mới yên tâm."

      "Sau đó..."

      "Ngừng!" Vu Kiều cảm thấy Ân Á Minh hơn phân nửa là bệnh thần kinh: "Em chỉ là mang thai mà thôi. cái thế giới này, mỗi ngày đều có biết bao nhiêu người mang thai, ngạc nhiên như vậy làm gì, em sắp bị làm cho phát điên rồi đây này, lập tức ngậm miệng lại, em sắp bị choáng váng đến ngất rồi đây này." mang thai, chứ phải là thành tiên, người đàn ông này này phản ứng quá mức mãnh liệt rồi, tại có nhiều người cha ngốc nghếch giống như vậy sao?

      Ân Á Minh lập tức im lặng: " đúng, đúng, chỉ là do quá mức vui vẻ, sau này chú ý." nhắc nhở lại bản thân, quả có chút quá mức kích động, dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của người phụ nữ có thai là Vu Kiều.

      nghe , phụ nữ có thai rất nhạy cảm, phải cẩn thận chút, phải để Kiều Kiều được thoải mái, thể căng thẳng thay , cũng thể chịu vất vả thể thay , chia sẻ được điều gì với , vậy nên có thể làm gì phải cố gắng làm được, phải luôn giữ cho tâm trạng của Vu Kiều được thoải mái cho đến lúc thuận lợi sinh đứa .

      Ngay từ đầu, theo kế hoạch của Ân Á Minh, cũng muốn có con sớm như vậy, tốt nhất phải là vài năm nữa, bọn họ còn trẻ, hoàn toàn cần phải gấp gáp.

      Sở dĩ dùng biện pháp an toàn (biện pháp tránh thai) là vì cảm thấy, hẳn là thể có con nhanh như vậy được. Nhưng nghĩ được rằng đột nhiên ở giữa quãng đường lại có bất ngờ lớn, vốn tưởng rằng đứa đến lúc nào là do hai người quyết định, nhưng khi nghe được Vu Kiều mang thai, so với trong tưởng tượng, còn vui sướng hơn rất nhiều...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :