1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ kế của Lọ lem - Oa Qua Oa (20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ăn ăn . muốn giở trò lưu manh còn bày đặt tìm lý do của quân tử.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 67:

      Vu Kiều phát cái Ân Á Minh này kì cục, vì sao dù ở đâu cũng có thể mấy chuyện đó chứ, khí tiết đâu hết rồi, chẳng lẽ đàn ông đều là sinh vật như vậy sao?

      Đòi hỏi của Ân Á Minh dĩ nhiên là bị chính nghĩa, nghiêm khắc từ chối, giữa ban ngày ban mặt mà nghĩ gì vậy, phải để công tác nhiều hơn mới được, đầu óc toàn ý nghĩ xấu thôi, nếu tuần trăng mật tốt đẹp đều ở giường, thế còn cần ra nước ngoài làm gì, là uổng công vô ích, ở nhà phải cũng làm được sao.

      Nhưng Ân Á Minh cũng có ý kiến riêng của mình, cảm thấy ở mỗi chỗ khác nhau cảm giác khi làm giống nhau, cảm giác lúc ở nhà chắc chắn giống ở đây, thi thoảng có chút kích thích mới hay chứ.

      Vu Kiều thèm đếm xỉa đến, buổi tối bận việc, sáng ra còn chơi cùng , ai chịu được, mỗi lần làm xong đều mệt và buồn ngủ, lãng phí thời gian ban ngày cách vô ích.

      Sau khi tỉnh ngủ, uống ly nước trái cây, sau đó tìm kem chống nắng, Vu Kiều ôm phao cá heo về phía biển, kế hoạch dành cho buổi chiều của là bơi lội, nước ở đây quá đẹp, khác hoàn toàn biển ở nơi khác, trong veo, dưới ánh mặt trời càng lấp lánh như được dát vàng, tới gần nước còn có thể nhìn cả đáy, cát dưới đó đều trắng mịn sạch , xung quanh khoáng đạt, tốt hơn nhiều so với bể bơi trong nhà, tâm trạng đột nhiên trở nên hưng phấn.

      Vu Kiều biết bơi, nhưng người đến biển chơi đâu có mấy ai chạy tới bơi chứ, đương nhiên là tới hưởng thụ, ngồi lên phao cá heo, hai chân song song chạm xuống nước, có lúc lấy tay làm mái chèo cho cá heo tiến lên, khi nằm sấp bất động để cá heo trôi tự do, cực kì thích thú, đây mới là cảm giác của nghỉ phép, mệt mỏi chẳng cần làm gì, chỉ việc hưởng thụ là được.

      Kết hôn đúng là chuyện tốt mà, đâu cũng có người đồng hành, cần lo bị lừa bịp, chỉ có cảm giác an toàn, Vu Kiều khỏi cảm khái.

      Ngồi lúc lâu vẫn thấy Ân Á Minh ra, chẳng lẽ vẫn bận? Vu Kiều ngồi thẳng dậy nhìn về phía bờ.

      Chỉ thấy bên cạnh Ân Á Minh xuất ba xa lạ, cũng là người phương đông giống họ, chắc là người Trung Quốc rồi, dường như gì đó với Ân Á Minh, trông có vẻ rất phấn chấn, hỏi đường à? Nhìn giống lắm.

      Chưa đầy lúc, Ân Á Minh cũng chú ý tới Vu Kiều, mỉm cười gì đó với ba người sau đó về phía Vu Kiều, sau khi xuống nước bơi rất nhanh tới cạnh , nước biển cũng sâu lắm, vừa vặn đến lồng ngực Ân Á Minh.

      "Xin lỗi em, tới chậm, vừa rồi gặp người quen." nhéo nhéo mặt Vu Kiều, "Có nhớ hay ?"

      "Người quen?" Vu Kiều tò mò.

      nhìn lên bờ, phát ba vừa rồi còn chưa , trò chuyện với nhau bên bờ, thi thoảng còn liếc về phía này, nhưng Ân Á Minh quay lưng lại nên họ nhìn thấy, Vu Kiều nhìn mà mất hứng, thích trở thành đối tượng nghị luận, mặc kệ người đối phương bàn tán là hay Ân Á Minh.

      Song cũng có khả năng là đa nghi, có lẽ mấy người kia cũng có ý gì đặc biệt.

      "Ừm, là bạn học cùng trường , học hai lớp, lúc trước ở trường cũng giúp khá nhiều, giờ chị ấy phát triển ở Mỹ, sau khi về nước cũng liên lạc ít , ngờ lại gặp chị ấy ở đây." Ân Á Minh cũng có ý nghĩ khác, chỉ giới thiệu bạn bè bình thường với vợ thôi.

      "Vậy còn hai người kia?" Trong lòng Vu Kiều cảm thấy là lạ, ừm, rất khó chịu, cũng biết lí do là gì, loại cảm giác nên lời.

      "Là người cùng làm việc với chị ấy, trước kia lúc hợp tác với chị ấy có gặp vài lần." Ân Á Minh tiếp tục chấm mút mặt Vu Kiều, "Buổi tối mới chị ấy ăn cơm, đến lúc đó giới thiệu cho mọi người quen nhau."

      "Ồ." Lòng Vu Kiều càng thêm buồn phiền, cũng biết ý nghĩ của mình kì quặc, nhưng lại khắc chế được bản thân.

      Ân Á Minh nào đoán được ý nghĩ của Vu Kiều, gặp được người quen ở nước lạ cũng là duyên phận, hẹn nhau ăn cơm bữa cũng là chuyện bình thường, lúc ở trường nhận giúp đỡ ít của người ta, giờ coi như là đáp lễ.

      Đến khoảng ba, bốn giờ Vu Kiều và Ân Á Minh cùng nhau lên bờ, người quen của Ân Á Minh cũng sớm rời khỏi.

      Hai người trở lại biệt thự tắm rửa, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ buổi tối.

      Vu Kiều lật lật lại tủ quần áo, muốn tìm bộ phù hợp, mang theo ít, cũng mua thêm mấy bộ ở đây, nhưng cứ nghĩ đến buổi tụ họp tối nay lại cảm thấy có quần áo để mặc, đúng là con mà, vĩnh viễn cảm thấy trong tủ quần áo thiếu món đồ nào đó.

      "Tóc em chưa khô kìa, lau tóc trước ." Ân Á Minh vừa ra khỏi phòng tắm thấy Vu
      [​IMG]


      ☆, Chương 68

      Chiếc nhẫn tay Vu Kiều quả thực làm người ta hâm mộ, Cao Tĩnh có phản ứng đặc biệt gì, chỉ liếc thoáng qua rồi cười, Lưu Văn Văn cùng Nguyễn Tư Đồng đều rời mắt được khỏi chiếc nhẫn, phải các chưa từng thấy qua cảnh đời, bình thường hai người công tác cũng gặp được đủ loại người giàu sang, tiền lương các cũng ít, là thành phần tri thức cao cấp, làm việc mọi người ca ngợi, nhưng giữa người và người luôn có so sánh. Hai cũng có bạn trai, nhưng dù thế nào cũng có khả năng lấy chiếc nhẫn đặt cỡ này cầu hôn họ! Nhà trai cũng chiếc nhẫn đáng giá như thế này.

      Nếu là minh tinh TV còn bỏ qua được, nhìn xa xa cũng có cảm giác gì, đằng này lại gặp được ngươi đó ngay trong cuộc sống, đối lập quá lớn khiến họ thầm ao ước, giá như bạn trai mình có thể đưa cái nhẫn như thế, , dù chỉ có giá trị phần mười cái nhẫn kia, cũng đủ để mình đắc sắt cả đời.

      Nhưng vật trân quý như vậy, Vu Kiều lại có được cách dễ dàng, Ân Á Minh vừa đẹp trai lại có tiền, rốt cuộc kiếp trước
      [​IMG]

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 68

      Chiếc nhẫn tay Vu Kiều quả thực làm người ta hâm mộ, Cao Tĩnh có phản ứng đặc biệt gì, chỉ liếc thoáng qua rồi cười, Lưu Văn Văn cùng Nguyễn Tư Đồng đều rời mắt được khỏi chiếc nhẫn, phải các chưa từng thấy qua cảnh đời, bình thường hai người công tác cũng gặp được đủ loại người giàu sang, tiền lương các cũng ít, là thành phần tri thức cao cấp, làm việc mọi người ca ngợi, nhưng giữa người và người luôn có so sánh. Hai cũng có bạn trai, nhưng dù thế nào cũng có khả năng lấy chiếc nhẫn đặt cỡ này cầu hôn họ! Nhà trai cũng chiếc nhẫn đáng giá như thế này.

      Nếu là minh tinh TV còn bỏ qua được, nhìn xa xa cũng có cảm giác gì, đằng này lại gặp được ngươi đó ngay trong cuộc sống, đối lập quá lớn khiến họ thầm ao ước, giá như bạn trai mình có thể đưa cái nhẫn như thế, , dù chỉ có giá trị phần mười cái nhẫn kia, cũng đủ để mình đắc sắt cả đời.

      Nhưng vật trân quý như vậy, Vu Kiều lại có được cách dễ dàng, Ân Á Minh vừa đẹp trai lại có tiền, rốt cuộc kiếp trước này tích được cái đức gì, nghe tin tức còn là kết hôn lần hai, là quá may mắn!

      Lưu Văn Văn nghĩ thầm, chắc là vì Ân Á Minh sống lâu ở nước ngoài nên tư tưởng đại hơn, ở nước Mỹ, tái hôn cũng có gì đặc biệt, người khác cũng có thái độ gì, tình nhân ở chung kết hôn sinh con cũng có khá nhiều, chẳng có gì đặc biệt, so với trong nước đúng là khác trời vực.

      Cho nên chỉ có thể Vu Kiều này số đỏ, haiz, các cũng chỉ có thể thầm hâm mộ, ghen ghét thôi.

      "Em có thể gọi chị là Vu Kiều chứ?" Lưu Văn Văn nháy mắt với Vu Kiều.

      "Đương nhiên." Vu Kiều gật gật đầu.

      "Em rất hâm mộ chị, có thể cưới người như Ân Á Minh, tặng chị chiếc nhẫn lớn như vậy, lại còn lúc nào cũng bảo vệ chị nữa." ấy rất thẳng thắn thành khẩn, vẻ hâm mộ đều lộ hết mặt, "Bạn trai em được thế tốt quá, mỗi lần mua quà đều cần em ám chỉ, nếu phải nhau nhiều năm, em muốn đổi người khác!"

      Chuyện đương và kết hôn, người ngoài thể xen vào, chỉ có thể vài lời có ích, Vu Kiều mỉm cười : " ổn thôi mà, có thể là cậu ấy lo liệu cho tương lai của hai người."

      Lời này Lưu Văn Văn thích nghe, "Cảm ơn lời lành của chị, hy vọng như lời chị , nhưng mà ấy cũng chưa cầu hôn em, biết còn bắt em chờ tới khi nào." Mặc dù trong lời có ruồng bỏ nhưng giọng lại ngọt ngào tựa hũ mật.

      Vu Kiều thở dài hơi, may mắn chưa bậy, bằng hôm nay khẳng định đắc tội người ta, đây phải là biểu của trong tình cảm mặn nồng ư?

      Nguyễn Tư Đồng cũng mang vẻ mặt chờ mong : "Em cũng thế, biết bao giờ mới được bạn trai cầu hôn đây, nhà em thúc gấp kia kìa, tuy rằng ba mẹ em sống ở Mỹ cùng em, nhưng vẫn có tư tưởng của đa số người ở Trung Quốc, sớm muốn em kết hôn, miễn cho người thân trong nước xấu, nhưng nhà Mike hoàn toàn bình tĩnh, đây hẳn là khác biệt giữa người Trung và người Mỹ rồi, nếu sớm biết em tìm người cái người Trung Quốc chuyện cho xong." Mike hẳn là bạn trai ấy rồi.

      Vu Kiều biết nên cái gì, chuyện này khác hoàn toàn vấn đề của Lưu Văn Văn, lại quen biết đối phương, nên khó mở lời, miễn cho người khác nghe xong lại tự cho là đúng.

      Ngược lại Ân Á Minh vài câu, "Em có thể dẫn cậu ấy tham gia vài hôn lễ, ám chỉ mình muốn mặc áo cưới, hoặc cũng có thể cầu hôn cậu ấy, có đôi khi con chủ động cũng phải chuyện xấu."

      Vu Kiều nhăn mày, lời này dám , cũng chỉ có Ân Á Minh mới có hiệu quả.

      Quả nhiên Nguyễn Tư Đồng phấn chấn hẳn lên, Ân Á Minh là con trai, còn là người đàn ông vô cùng thành công, mù quáng tin tưởng lời gợi ý của đối phương, nghĩ thầm lúc về thử lần.

      Hai người hết đến bạn trai mình chuyển sang bàn về Cao Tĩnh.

      Lưu Văn Văn ồn ào : "Em chị Cao này, em và Tư Đồng bước nửa bước vào hôn nhân rồi, nhưng chị người bạn trai cũng có, chúng em đều sốt ruột thay chị đấy, chị tranh thủ thời gian tìm nửa của mình thôi!"

      "Tạm thời chị chưa nghĩ đến chuyện này." Cao Tĩnh tiếp tục mỉm cười.

      Thái độ bình tĩnh làm cho Vu Kiều thể cảm thán, đàn chị này của Ân Á Minh biết kiềm chế, tối thiểu bề ngoài là vậy, quả là ' khí chất xuất trần', bông hoa Quý Tử Nhàn so với người này cũng chỉ là đồ chơi trẻ em, bình tĩnh và hơi thở này đâu thể dùng hai chữ thục nữ để hình dung.

      "Ôi chao! Chị lãng phí bao nhiêu năm rồi, chị cũng biết bản thân lãng phí thanh xuân à, ai biết còn tưởng chị theo chủ nghĩa độc thân đấy." Lưu Văn Văn lo lắng thay Cao Tĩnh, "Tranh thủ thời gian tìm người thôi, chị Cao xinh đẹp thế này, lại có bằng cấp cao, năng lực xuất chúng, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, người vì chị chắc xếp hàng hơn tám con phố!"

      " nghĩ sau." Thái độ Cao Tĩnh nhàn nhạt như cũ, biết vô tình hay cố ý, lúc lời này ta nhìn sang Ân Á Minh.

      Ân Á Minh thấy, nhưng Vu Kiều lại bắt gặp, quái lạ trong lòng dâng lên, chuyện chuyện, nhìn Ân Á Minh làm cái gì, lai còn ngay lúc câu kia, dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều.

      muốn nghĩ xấu về người khác, Vu Kiều véo ào tay mình, đừng để mình phóng khoáng như thế chứ, thế giới này đâu phải nào cũng giống Quý Tử Nhàn đâu.

      Song, cho cùng, đều do người đàn ông bên cạnh quá hấp dẫn, làm trở thành kẻ địch của vô số khác.

      Càng nghĩ càng tức giận, bề ngoài tốt như vậy làm gì, kiếm nhiều tiền làm cái gì!

      Hừ, buổi tối quyết để được hời!
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 69

      Quá trình ăn cơm cũng coi như vui vẻ, ít nhất là ngoài mặt cũng khá vui vẻ, chỉ là đường về, Vu Kiều chuyện hơi ít, Ân Á Minh với câu, mới đáp lại câu.

      “Sao vậy, thoải mái à?” Ân Á Minh giơ tay sờ trán của Vu Kiều.

      “Em sao.” Vu Kiều khoác tay Ân Á Minh, “Kể cho em nghe chuyện ở Mỹ , lúc trước cũng chưa từng nghe kể chi tiết, làm việc ở Mỹ chắc là khác với làm việc trong nước nhiều lắm nhỉ? Lúc nãy ở bàn cơm sau này muốn về Mỹ chuyến, là hả?”

      Ân Á Minh nhướn mày, “Khó có khi em cảm thấy hứng thú với chuyện của thế này, rốt cuộc bắt đầu rồi phải ?”

      đầu Vu Kiều nổi đầy vạch đen, em chỉ là tò mò thôi, được sao, coi trọng chút, còn muốn lên trời cơ à.

      Chẳng mấy chốc hai người về đến biệt thự, tắm rửa xong hai người nằm lên giường, Ân Á Minh ôm Vu Kiều vào lòng, kể chuyện khi mình ở Mỹ cho nghe, “Lúc vừa lên đại học sức khỏe của ba miễn cưỡng cũng coi như vẫn còn ổn, khi thời tiết ấm áp ngẫu nhiên cũng có thể đến công ty, nên vẫn luôn ở Mỹ khai thác thị trường.”

      vừa làm vừa học à?” Vu Kiều hơi tò mò.

      “Phải, chi nhánh công ty ở Mỹ vừa mới khởi động, công việc đặc biệt nhiều, lúc đó cũng chưa đủ chín chắn, cả ngày bận bịu đến xoay mòng mòng, lo chuyện của công ty đến sứt đầu mẻ trán, càng khỏi phải đến chuyện ở trường, khi đó vẫn còn ở trong kí túc xá của trường, mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ thôi.” Ân Á Minh hơi xúc động, “ cho cùng lúc đó vẫn chưa đủ năng lực, nếu như của bây giờ xử lí cùng chuyện như thế, nhất định bớt rất nhiều đường vòng.”

      Vu Kiều cũng từng học qua chuyên ngành có liên quan, bây giờ cũng quản lý công ty, dĩ nhiên có thể hiểu được nỗi khổ của Ân Á Minh, “Câu này đừng với người khác đấy, đặc biệt là người cùng nghề, chắc chắn bị người ta đánh chết đó.”

      “Tại sao?” Ân Á Minh cảm thấy đây cũng phải chuyện đáng khoe mẽ gì, lúc còn là sinh viên rất ngây thơ.

      Vu Kiều đấm cái, “ đường vòng mà còn có được thành tựu lớn như vậy, bảo người ta phải sống sao hả, muốn ép chết bọn họ à?”

      “Ví dụ?” Ân Á Minh nhướn mày.

      “Ví dụ như em nè!” Vu Kiều tức tối, “ vừa mới lên đại học giúp gia đình phát triển thị trường mới, khi đó em còn ăn chơi vui vẻ nha, làm gì còn bận tâm đến mấy chuyện này.” là người so với người, tức chết người mà!

      Ân Á Minh cười khẽ, hôn lên tóc của Vu Kiều, “Có sao đâu, bây giờ của chính là của em, giữa hai ta cũng đâu cần phân biệt rạch ròi đến vậy chứ?”

      Vu Kiều sợ Ân Á Minh yên phận nên đổi đề tài khác, “Còn nữa, lúc ở trường trông có vẻ thế nào vậy? Chắc chắn là vua học hành rồi phải ?”

      “Vậy có.” Ân Á Minh có chút cảm thán về cuộc sống đại học của mình, “Lúc đó bận lắm, so ra mà với , công việc ở công ty quan trọng hơn, sau này còn có cơ hội học lại, nhưng cơ hội kinh doanh chỉ có thể gặp mà thể cầu, lúc đó thường hay cúp tiết, tóm lại có thể , học phần có vấn đề gì là ok, có rất nhiều giáo sư có ý kiến với .”

      “Trong trường có rất nhiều học sinh ưu tú, nhưng quen biết được bao nhiêu người, cũng hay tham gia hoạt động của trường, lúc đó cũng yên tĩnh như bây giờ, thằng nhóc ranh, đắc tội ít người, về cơ bản biết chuyện thế nào với bạn cùng lớp, có thể bọn họ cảm thấy người như còn quản lý công ty rất là hoang đường, ít người cười nhạo .” Ân Á Minh kể ra vẫn cảm thấy rất mất mặt, “Sau đó do cơ hội ngẫu nhiên, quen với đàn chị Cao Tĩnh lớn hơn hai khóa, đồng hương mà, vừa vặn chị ấy cũng cùng khoa, cùng chuyên ngành vói , tạo cho rất nhiều thuận tiện, dù sao thứ học chị ấy đều học qua, cho mượn sách, dạy thêm cho các thứ, quan hệ xã giao của chị ấy tệ, giới thiệu cho ít bạn bè của chị ấy, giáo sư cũng rất thích chị ấy, chị ấy đỡ dùm ít đâu, từ đó trở khi ở trường tự nhiên hơn nhiều.”

      Nghe đến đây, Vu Kiều có chút chột dạ, cảm thấy có thể mình có lòng tiểu nhân rồi, quả đối phương giúp đỡ Ân Á Minh ít, cũng chưa phá hoại tình cảm giữa và Ân Á Minh, có ý đối địch với đối phương đúng là khó hiểu, giác quan thứ sáu gì đó, vốn là thứ rất huyền ảo, chắc là chính xác đâu.


      ngờ cũng phải là có gì làm được nha, thời sinh viên còn có trải nghiệm như thế, giới truyền thông trong nước đều coi như thần hết.” Vu Kiều hỏi tiếp, “Sau đó thế nào?”

      “Sau đó có gì nữa rồi, sau năm thứ hai thuận lợi hơn rất nhiều, công ty và học hành đều có thể lo được hết, miễn cưỡng cũng coi như vua học hành rồi.” Ân Á Minh có chút đắc ý, “Cho nên thực ra chỉ có muốn, chứ chỉ cần muốn, chuyện học gì đó cũng rất thoải mái.”

      “Vậy Cao Tĩnh sao?” Vu Kiều khá tò mò về chuyện này, “Chị ấy giúp nhiều như vậy, dù sao cũng phải cám ơn chị ấy chứ?”

      “Lúc đó có nghĩ tới muốn mời chị ấy đến công ty của , chị ấy là nhân tài hiếm có, nhưng còn chưa kịp mở miệng nghe chị ấy được giáo sư đề cử đến công ty tài chính nổi tiến ở phố Wall rồi, đúng lúc đó chị ấy cũng sắp tốt nghiệp, chị ấy ưu tú như vậy, những công ty muốn tuyển chị ấy để mắt đến từ lâu rồi, cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi, về phần cảm ơn, có mời chị ấy ăn mấy bữa cơm đó, có thể đàn chị thích nợ tình nghĩa, nên chuyện công việc chưa bao giờ để giúp đỡ gì, rất mạnh mẽ, độc lập.” Đánh giá Ân Á Minh dành cho Cao Tĩnh cũng khá cao.

      Vu Kiều gật đầu, xem ra giác quan thứ sáu của sai rồi, Cao Tĩnh này có vẻ như rất tốt.

      này, sao em để ý chị ấy quá vậy, cứ hỏi chuyện chị ấy mãi thôi.” Ân Á Minh vuốt ve vòng eo mềm mại của Vu Kiều, “Có phải cảm thấy chồng em rất ưu tú, rất dễ bị cướp, cảm giác được nguy cơ rồi phải , quả nhiên là bắt đầu thích rồi chứ gì? Đừng vì ngại mà thừa nhận, giống như thích em thoải mái ra, chúng ta cũng kết hôn rồi, còn cần gì phải hàm súc với nhau nữa chứ.” Đến bây giờ Vu Kiều cũng chưa từng thích , cũng kết hôn rồi mà còn phải chơi trò đơn phương nữa.

      đúng là mặt dày mà! Vu Kiều tức tối trừng Ân Á Minh cái, sau đó trở mình lăn xuống từ người Ân Á Minh, “ bàn trước ngày mai dậy sớm ngắm bình minh rồi, tối nay ngủ sớm , đừng cả ngày đều suy nghĩ vớ vẩn.”

      “Chuyện này sao có thể là chuyện vớ vẩn chứ?” Ân Á Minh nằm ngay sau lưng Vu Kiều, ôm lấy từ phía sau, “Trước mắt, chuyện này là chuyện coi trọng nhất, em phải thành với , rốt cuộc em có thích hay hả?”

      “Làm gì có ai hỏi như vậy, bảo em trả lời thế nào đây?” Vu Kiều có chút hết nổi, “Nếu như em có, đoán chừng cũng tin, chúng ta mới kết hôn được mấy ngày thôi; nếu như em , chẳng phải khó chịu cả buổi sao?”

      Ân Á Minh: “……” Nửa câu sau của em chẳng phải thừa thãi quá ư, nửa câu trước tình huống thực tế rồi, như vậy chẳng phải là vẫn chưa thích hay sao.

      Bản thân là người hỏi, bây giờ Vu Kiều thành trả lời rồi, người tức ngực cũng chính là , sớm biết thế này khỏi hỏi cho rồi, nên đợi đến khi thời cơ chín muồi thêm chút nữa, haiz……

      Ít nhất cũng phải đợi đến khi Vu Kiều bắt đầu chủ động ở giường, ừm, ước mơ này hình như hơi xa vời……

      đêm chuyện.

      Hai người hẹn sáng mai dậy sớm ngắm bình minh, nhưng chỉ có mình Ân Á Minh dậy, hình như Vu Kiều bị cảm, đầu hơi choáng váng, nhưng có phát sốt, tạm thời chưa uống thuốc, muốn ngủ thêm chút, để đến trưa xem sao.

      Vu Kiều khỏe, dĩ nhiên Ân Á Minh ra ngoài, chỉ muốn ở trong biệt thự với .

      “Được rồi, ngồi với em em cũng thể khỏi ngay được, em cũng đâu yếu ớt như vậy, ngủ giấc chắc khỏe lại thôi, ngắm , tiện thể quay video lại, đến lúc đó em cũng có thể ngắm, nếu bỏ lỡ mất, xem dự báo thời tiết ngày mai ngày kia đều có mưa đó.” Vu Kiều phất phất tay đuổi Ân Á Minh , lúc trong người khỏe có tâm tư dây dưa với người khác, chỉ muốn mình yên tĩnh nằm giường.

      “Vậy được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt , quay video cho em, bảo đảm quay đẹp ơi là đẹp.” Ân Á Minh hôn lên trán Vu Kiều, sau đó chỉnh nhiệt độ của mấy điều hòa trong phòng cao lên mấy độ, tránh cho Vu Kiều bị lạnh, “ nhé.” cầm máy quay DV, đóng cửa phòng lại, quay cho bà xã coi mà, quyết định tự mình ra tay, tuy chuyên nghiệp, nhưng càng có ý nghĩ hơn, cũng có thể quay bản thân vào ống kính, đúng rồi, còn có thể phối thêm lời tỏ tình, ừm, quả là ý kiến tồi.

      Bờ biển vào lúc sáng sớm cũng khá lạnh, lúc Ân Á Minh đến nơi phát ít người ở đó, giờ này cũng có gì hay để dạo, xem ra mọi người đều đến để ngắm mặt trời mọc.

      Chỗ này là vị trí ngắm bình minh đẹp nhất hòn đảo này, Ân Á Minh nhìn qua loa cái, ước chừng có khoảng ba mươi, năm mươi người, bảo vệ sĩ và phục vụ cùng với phụ lắp camera lên giá, nhắm ngay hướng chút nữa mặt trời ló dạng, đây là chỗ hôm qua làm dấu sẵn rồi.

      Tất cả đều chuẩn bị sẵn sang, Ân Á Minh xem thời gian, hẳn là còn mười mấy phút nữa có thể thấy được mặt trời mọc rồi, có mấy người ở xung quanh đều nhìn , quay cái gì vậy, hay là quay bình minh lên, khá hiếm thấy đấy, ít nhất hôm nay nhiều người ở đây thế này, chỉ có mỗi làm vậy.

      “Á Minh?” Đột nhiên có giọng nữ vang lên bên cạnh.

      Ân Á Minh quay đầu qua, mặc dù sắc trời hơi mờ, nhưng cũng nhìn dáng vẻ của đối phương, huống chi còn có giọng quen thuộc nữa, “Trùng hợp vậy, chị cũng đến ngắm bình minh à?” Người đến chính là Cao Tĩnh.

      “Phải, là khéo quá, chị xem dự báo thời tiết, ngày mai, ngày mốt có thể có mưa, nên hôm nay chạy vội ra đây, ngờ đúng lúc gặp được em thế này.” Cao Tĩnh nhìn trái nhìn phải, “Em đến mình à, bà xã em đâu?”

      “À, ấy khỏe, nên em quay lại cho ấy xem, ngày kia tụi em phải về rồi, sợ là ngắm bình minh được, lần sau đến nữa chắc cũng phải sang năm.” Ân Á Minh xem thời gian, sắp rồi, sắp rồi.

      “Em tốt với bà xã em đấy.” Cao Tĩnh đứng bên nhìn Ân Á Minh loay hoay lắp đặt, qua lúc lâu mới sâu xa mở miệng : “ chị ngờ tới em kết hôn chớp nhoáng như thế đó, lúc trước thấy tin tức còn bị dọa hết hồn.”

      Ân Á Minh nhún vai, “Thực ra em cũng ngờ tới, hôn nhân trong kế hoạch trước kia của em phải thế này, nhưng khi gặp được rồi, phát ra kế hoạch gì cũng có biến hóa khó lường, duyên phận chính là thứ kì diệu như vậy.”

      “Chút nữa cùng ăn sáng nhé?” Cao Tĩnh nhìn mặt biển phẳng lặng hỏi.

      “Được thôi.” Ân Á Minh gật đầu.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 70

      Có thể là lúc lắp giá quay phim chỉnh góc độ được tốt, lúc ngoài biển bắt đầu xuất tia sáng, Ân Á Minh phát ống kính ổn lắm, đây là lần đầu tiên làm những chuyện như thế này, vệ sĩ và nhân viên phục vụ cũng rành gì mấy, mấy người tay chân vụng về, mắt thấy mặt trời sắp lên rồi, mọi người đều có chút sốt ruột.

      “Để chị làm cho, chỉnh chỗ này cao chút.” Cao Tĩnh qua, sở thích của ta chính là chụp ảnh, bao lâu sau điều chỉnh góc độ xong xuôi.

      Thòi gian mặt trời mọc cũng lâu lắm, rất nhanh quay xong rồi, vốn còn định làm màn tỏ tình, nhưng xung quanh hơi nhiều người, khá ồn ào, Ân Á Minh đành bỏ cuộc, sau này lại tính tiếp vậy.

      Dọn dẹp thiết bị quay phim xong, Ân Á Minh và Cao Tĩnh đến nhà hàng gần đó ăn sáng, vệ sĩ và người hầu ngồi ăn ở bàn bên cạnh.

      “Cậu với bà xã của cậu ra ngoài vẫn luôn mang theo vệ sĩ thế này à?” Cao Tĩnh nhìn sang người vệ sĩ kia cái, tối hôm qua ta cũng có xuất , cũng ngồi bàn bên cạnh, trước kia lúc tiếp xúc trong công việc thấy Ân Á Minh lúc nào cũng mang theo vệ sĩ cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc riêng tư như vậy cũng phải mang theo, trò chuyện tán gẫu cũng tiện cho lắm.

      “Phải đó.” Ân Á Minh cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào, “Nhưng mà lúc có ấy sắp xếp thêm vài người nữa, em yên tâm.”

      “Có khoa trương quá ? Như vậy khi hai người ở bên nhau lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, để tâm sao?” Cao Tĩnh cố hết sức đề nghị cách uyển chuyển.

      đâu, nếu chị có coi tin tức, chắc biết gần đây bọn em xảy ra chuyện gì, em rất lo cho an toàn của ấy, có vài người theo thể yên tâm làm việc được.” Ân Á Minh cũng rất bất đắc dĩ.

      Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa, “Quen biết cậu lâu như thế, trước kia biết cậu lại chăm lo cho gia đình như vậy, lúc trước tán gẫu với cậu, cậu sau 35 tuổi mới tính đến chuyện kết hôn cơ mà, bây giờ cậu còn chưa đến 30 tuổi nữa, là làm chị bất ngờ quá.”

      “Phải, em cũng rất ngạc nhiên, nhưng gặp được chính là gặp được, em muốn bỏ lỡ ấy, kế hoạch mãi mãi cũng theo kịp biến hóa.” Ân Á Minh xiên miếng trứng chiên lên, , “Sau này chị gặp được người mà chị muốn kết hôn đoán chừng cũng khác em là bao, quả chuyện tình cảm là thứ khó nhất đời này.”

      “Lúc trước là cậu bắt đầu theo đuổi ấy à?” Cao Tĩnh vẫn dám tin vào điều này.

      “Còn phải sao.” đến đây Ân Á Minh cảm thấy mình có chút khổ sở, “Đến bây giờ ấy cũng chưa từng thích em, cứ từ từ thôi.” Tình trạng của và Vu Kiều rốt cuộc như thế nào chỉ có ba mẹ biết, thế này coi như là tính kế lừa được vợ vậy, ra có khả năng bị đồng bào đàn ông chê trách nữa ấy chứ.

      Trước kia vẫn cảm thấy có gì, bây giờ nghe câu này, sắc mặt của Cao Tĩnh còn tự nhiên như vừa rồi, “ ấy cậu à?”

      “Ặc…… Hẳn là có cảm tình với em, em cảm nhận được, chỉ là con người của ấy khá kín đáo, hơn nữa kết hôn quá vội vàng, là do em sốt ruột quá .” Ân Á Minh vẫn cứ tự mình trêu đùa, nhưng đó giờ chưa từng bị người khác hỏi trực tiếp như thế, cảm thấy có chút quái lại, nếu Vu Kiều chắc chắn rồi, được, như thế công bằng với Vu Kiều, nhưng , trong lòng mình lại khó chịu.

      Cao Tĩnh hoàn toàn hiểu Ân Á Minh nghĩ cái gì, “Chị là phụ nữ, có thể cậu hiểu phụ nữ, phần lớn phụ nữ đều kết hôn với người thích mình, đối xử tốt với mình, tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng có lẽ cả đời cũng đối phương, hai người kết hôn vội vàng như vậy, có thể bà xã của cậu vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, nếu như có ngày ấy gặp được người làm cho ấy rung động, cậu phải làm sao?”

      Câu này Ân Á Minh thích nghe, “Em tin tưởng ấy.”

      Dường như Cao Tĩnh trông có vẻ hơi khó chịu, “Sao cậu phải uất ức mình như vậy, cậu ưu tú như thế, hoàn toàn có thể tìm người càng cậu hơn mà.”

      “Em biết chị lo lắng cho em, nhưng bây giờ em sống rất tốt, rất thỏa mãn, ấy là người phụ nữ tốt.” Ân Á Minh cảm thấy Cao Tĩnh phản ứng hơi quá, là người trưởng thành, lựa chọn đối tượng kết hôn như thế nào hoàn toàn có nhận định của chính mình, tuy Vu Kiều gì hết, nhưng quả bọn họ rất hạnh phúc, điều này hề sai, nên hi vọng vào tương lai tươi đẹp hơn mới đúng, tại sao phải tiêu cực như vậy chứ.

      Cao Tĩnh cười khổ, “Chị cứ nghĩ rằng người cậu muốn tìm là có năng lực, có thể giúp đỡ cậu con đường nghiệp, bất kể là cuộc sống hay công việc đều có thể cùng tiến cùng lui với cậu, ra lời cậu trước kia chỉ có mình chị coi là , , rất tiếc cho cậu đấy.”

      Ân Á Minh chau mày, câu này sao nghe vào kỳ lạ thế nào ấy, “Em thưởng thức phái nữ có năng lực xuất chúng, sai, ngay tại, em cũng vẫn hi vọng bạn đồng hành công việc với em cũng có thể là như vậy, nhưng đương, kết hôn phải công việc, những thứ như kế hoạch vốn thích hợp xuất trong tình cảm, cầu đối phương phải là người như thế nào, như vậy rất tôn trọng đối phương, nếu như sau này phát giống như kế hoạch mình dự trù, chẳng lẽ có thể tùy tiện đổi người khác hay sao? Vậy em hoàn toàn có thể chọn kết hôn liên doanh.”

      “Nhưng như thế mới càng thích hợp với cậu hơn, quá khứ của bà xã cậu chị có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy ấy giúp đỡ gì được cho cậu cả.” Ân Á Minh tràng, nhưng Cao Tĩnh vẫn thể chấp nhận được.

      Ân Á Minh đặt nĩa xuống, lúc này có chút tức giận rồi, vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về Cao Tĩnh, quen biết với nhau nhiều năm như vậy, biết đối phương là thành công, chín chắn, có năng lực, lại xuất chúng, mặc kệ là chuyện gì, ấy đều có thể ung dung đối phó, mọi người đều thích ấy, bọn họ cũng là bạn tốt nhiều năm rồi.

      Nhưng cho dù thế nào nữa, cũng nên đánh giá hôn nhân của như vậy.

      “Đàn chị, chị là rất độc lập, thông minh, xinh đẹp, năng lực xuất chúng, em vẫn luôn tán thưởng chị, chúng ta cũng là bạn rất tốt của nhau, bây giờ em kết hôn rồi, trước kia chị còn chúc phúc em nữa, bây giờ lại bắt đầu phê bình bã xã em, em biết chị có gì bất mãn với ấy, chỉ vì ấy thể giúp được em ư?” Ân Á Minh thể nào hiểu nổi Cao Tĩnh như vậy là thế nào, sao tính cách bỗng dưng đột biến thế này, chẳng phải hôm qua còn tốt lắm sao, “Trước đó em rồi, nếu như em cần người vợ có thể giúp đỡ em nghiệp, em hoàn toàn có thể kết hôn liên doanh, nhưng tại sao em phải làm thế? Nếu như nghiệp của em cần phải nhờ vào hôn nhân liên doanh mới có thể tiến cao thêm bước, vậy bao nhiêu năm nay em dốc sức làm việc chẳng phải rất nực cười hay sao?”

      “Những người làm bình thường cũng có thể tự do đương, tại sao em thể? Tại sao em phải vì cái gọi là nghiệp mà thỏa hiệp? Vậy cuộc sống của em ngoài tiền ra còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

      sai, lúc trước em có , em thích kiểu con như chị , đó là hình mẫu lí tưởng của em, em tin mỗi người đều từng ảo tưởng về nửa kia trong tương lai của mình, nhưng sau khi gặp được người mình thích, chị phát , đối phương liền biến thành hình mẫu lí tưởng của chị ngay lập tức.”

      Cao Tĩnh thở dài, “Bây giờ coi như chị tin câu , tình là mù quáng, ngay cả người như cậu bây giờ cũng bị tình mê hoặc cho thần hồn điên đảo, cậu xác định sau này cậu hối hận sao? Hai người kết hôn chớp nhoáng, giờ cậu thấy bà xã của cậu xinh đẹp, mê người, lại đáng , nhưng hai người phải sống với nhau nhiều năm như vậy, sau khi tiếp xúc với nhau lâu rồi, tình cảm mãnh liệt đều qua , khi cậu phát ấy khác với dự định của cậu quá xa, cậu có thể đảm bảo rằng mình thất vọng? thấy phiền? hối hận ?”

      Mặt của Ân Á Minh hoàn toàn lạnh xuống, trầm mặc rất lâu mới mở miệng : “Đàn chị, khó được dịp ở đây có thể gặp chị, em muốn cãi nhau với chị, chúng ta là bạn bè với nhau nhiều năm nay, bây giờ em kết hôn rồi, chị thành tâm gửi câu chúc mừng, hi vọng em hạnh phúc, khó lắm sao?”

      “Em hiểu hôm nay chị với em những lời này là có ý gì, chị muốn bà xã em trở thành phụ nữ mạnh mẽ giúp đỡ cho nghiệp của em, hay là muốn em có ý kiến với bà xã của em, thậm chí tệ hơn nữa, muốn chúng em li hôn.”

      “Ngoài ba điều này, em nghĩ ra điều gì khác nữa.”

      “Chị……” Thoáng chốc Cao Tĩnh có chút nghẹn lời.

      “Chị , em rất kiên nhẫn, có thể từ từ chờ.” Ân Á Minh cứ thế kiên nhẫn ngồi chờ, “Em nghe chị tràng như thế, tạm thời cho rằng chị vì muốn tốt cho em , vậy chị hi vọng tiếp theo em nên làm thế nào? Hi vọng em li hôn với bà xã em, sau đó kết hôn với người phụ nữ khác có thể giúp đỡ cho nghiệp của em sao?”

      “Chị…… chị có ý đó.” Cao Tĩnh có chút bối rối.

      “Vậy em hiểu ý của chị rồi, bà xã em, ấy làm sai gì cả, chỉ vì giờ em thích ấy, phải chịu chỉ trích như vậy, thế quá hoang đường, quá nực cười rồi đấy.” Ân Á Minh cảm thấy chính mình cũng có chút hiểu nổi Cao Tĩnh, “Trước khi kết hôn ấy như vậy rồi, sau khi kết hôn em cũng vẫn hi vọng ấy có thể sống tự do như trước, chỉ vì em là đối tượng kết hôn của ấy, bị cầu phải thế này thế kia, như vậy quá công bằng với ấy, hơn nữa khó nghe chút, như vậy có chút xem phụ nữ rồi, chị vô tình đặt ấy vào vị trí thấp hơn em bậc, coi ấy như vật phụ thuộc trong hôn nhân của em, em tin rằng bình thường, có lòng tự trọng đều vui vì điều đó, nếu như người phụ nữ ấy cố gắng thế nào, cố gắng làm sao mới có thể xứng với em, vậy em muốn , em chắc chắn thích kiểu người như thế, phải người đó tốt, chỉ là quan điểm về giá trị hợp với em, em muốn vợ của mình là kiểu người có cái tôi như vậy.”

      “Dĩ nhiên, em loại trừ có số đàn ông thích loại hình này, nhưng phải em.”

      “Cho nên, ra ý kiến của chị , chị hi vọng em nên làm như thế nào?” Ân Á Minh cảm thấy bữa sáng này là bữa sáng khó ăn nhất trong lịch sử, lòng rất thích ăn cơm, trò chuyện với bạn lâu năm, ngờ kết quả lại thế này, xem ra vẫn chưa đủ hiểu đối phương, hợp nhau công việc có nghĩa tam quan trong cuộc sống cũng có thể giống nhau.

      Cao Tĩnh vuốt ve ly sữa yên lặng rất lâu, ta cảm thấy mình hơi kích động rồi, ta cũng có xem qua tin tức trong nước, có thể nhìn ra, Ân Á Minh rất thích Vu Kiều, bây giờ vẫn trong tuần trăng mật ngọt ngào nhất, trong đầu của Ân Á Minh chỉ có vợ mới cưới của , ta những điều này chỉ làm cho đối phương phản cảm.

      “Xin lỗi, chị lỡ lời rồi, chị xin lỗi, lúc khác chị tự mình xin lỗi với bà xã của cậu, hi vọng nhận được tha thứ của ấy.” ta nhếch môi cười.

      “Vậy cần đâu, chuyện này em muốn ấy biết, miễn cho ấy suy nghĩ lung tung.” Ân Á Minh xong hoàn toàn thấy đói nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra là tốt nhất, sao có thể với Vu Kiều được chứ, biết Cao Tĩnh nghĩ gì nữa.

      “Xin lỗi đàn chị, em còn có việc phải trước, chị ăn thong thả nhé.” Ân Á Minh gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, sau đó đứng dậy rời , khó có được bữa sáng đẹp trời ngắm bình minh cứ thế bị phá nát, tâm trạng quả tệ hết biết luôn rồi.

      Đương nhiên Cao Tĩnh cũng ăn vô, ta nhìn theo bóng lưng của Ân Á Minh, rất khổ sở.

      ta nhớ từng câu từng chữ mà Ân Á Minh , hình mẫu lí tưởng, cùng với độ tuổi muốn kết hôn của Ân Á Minh, ta đều nhớ rất ràng, nên bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn đợi chờ, đợi đến ngày Ân Á Minh muốn kết hôn, trong quá trình chờ đợi ta vẫn luôn trưởng thành, trưởng thành thành người phụ nữ ưu tú hoàn toàn xứng đôi với Ân Á Minh.

      ta cảm thấy kế hoạch của Ân Á Minh rất tuyệt, bởi vì nó cho ta đầy đủ thời gian để trưởng thành, ta có gia thế hiển hách, nếu như có đủ thời gian, ta căn bản kịp trưởng thành, ta tin rằng qua mấy năm nữa chắc chắn mình trở thành người phụ nữ có đủ tư cách đứng bên cạnh Ân Á Minh.

      Nhưng ta chờ đợi biết bao nhiêu năm, vẫn luôn khổ sở dám bày tỏ, nhận được cái gì chứ?

      Người đàn ông đó đột nhiên kết hôn, thậm chí ta còn nhận được thiệp mời trước tiên nữa!

      ta cảm thấy bản thân mình quá buồn cười, ta hoàn toàn là muốn tốt cho Ân Á Minh, nhưng người đàn ông đó hề cảm kích, thậm chí còn hung hăng trách cứ ta, chỉ vì vợ mới cưới còn chưa được mấy ngày của .

      Tình bạn bao nhiêu năm nay, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện……

      ràng người quen biết cậu trước là tôi cơ mà……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :