1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      đc bố mẹ cực phẩm như vậy DN bỏ là đúng

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương ba mươi sáu: Thiếu niên năm đó.

      Sau khi xoay người nở nụ cười, Đồng Nhan còn thấp thỏm trong lòng nữa, có nhiều người ở đây ông Tào quá trắng trợn.

      Kết quả Đồng Nhan vừa xoay người lại, ở cửa liền xuất giọng khác, giọng kia trầm thấp mà có lực: “Đội trưởng Mạnh, tôi xem qua vụ án rồi có thể kết án được rồi.”

      Đồng Nhan nhất thời cứng đờ, nhúc nhích chỉ sợ động tác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, theo hướng giọng kia phát ra, người đó chạy trước mặt, bàn tay thon dài cầm hồ sơ vụ án, đôi mắt chăm chú nhìn từng chi tiết , đôi mắt với con ngươi đen tuyền giống như đầm nước sâu thẳm.

      Vẫn là bộ dáng quen thuộc đó, vẫn giọng quen thuộc đó, chỉ là.......

      Đồng Nhan chưa kịp phản ứng những người khác cũng chú ý, Mạnh Điềm Uy nhìn hồ sơ trong tay Giang Thành: “Được, tôi phân phó.”

      Giang Thành dường như chú ý đến Đồng Nhan, Đồng Nhan nhanh chóng rút lui, cơ thể dần dần chuyển động, gắng khiến mọi người chú ý trốn vào trong góc, bản lĩnh của người này hiểu rất , chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thế gây nên chú ý của ta.

      Đột nhiên gót chân cảm giác có gì đó mềm nhũn, Đồng Nhan liền giật mình biết là gì!

      Ông Tào bị Đồng Nhan giẫm lên hô to: “Ui da, tôi Đồng này, tôi biết lần trước là tôi đúng nhưng cũng đừng trắng trợn trả đũa như vậy chứ, nhì xem gót giày của nhọn như thế nào.”

      Giọng này khiến tất cả mọi người đều chú ý, Đồng Nhan khẽ kêu rên trong lòng: “ nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi!”

      Quả nhiên, giọng ông Tào vừa vang lên, Giang Thành còn bàn bạc công việc với Mạnh Điềm Uy liền ngẩng đầu nhìn sang, Giang Thành nhìn khuôn mặt nhắn của liền sửng sốt. Trong thời gian ngắn Đồng Nhan liền phục hồi tinh thần, làm như có chuyện gì, xoay lưng cười với ông Tào: “Ha ha, ông Tào, tôi xin lỗi, tôi chú ý.”

      Ông Tào khổ
      Ông Tào khổ sở rút chân, cơ thể mập mạp nhảy lên, thiếu chút nữa làm cả tầng sụp đổ, vừa nhảy vừa khổ sở :” Đồng, trả thù tôi.”

      Giang Thành thấy Đồng Nhan giả vờ như quen biết, vui nhíu mày, phản xạ có điều kiện lên trước che trước người Đồng Nhan đôi mắt nhìn ông Tào, nửa đùa hỏi:”Ông Tào làm gì mà khiến cho Đồng Đồng muốn trả thù?”

      Đồng Đồng? Ông Tào bực bội.

      Đồng Nhan lại khiếp sợ, kiềm chế được nhớ tới chuyện lúc trước, người này luôn dịu dàng vuốt tóc , thâm tình gọi Đồng Đồng.

      Mạnh Điềm Uy đứng phía sau nhíu mày nhìn Giang Thành bảo vệ Đồng Nhan, động tác rất tự nhiên lưu loát!

      Đồng Nhan cảm thấy hoàn cảnh có chút hỗn loạn, phải lúc tranh cãi, đưa tay kéo áo Nhan Thành, :” có gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi, còn phải làm việc, tôi quấy rầy .” Ý như muốn chú ý trường hợp tại là thời gian làm việc của .

      Lúc này Giang Thành mới chú ý đến hành động bảo vệ Đồng Nhan của mình, đây chỉ là thói quen, trước kia ở chung bốn năm, động tác này dường như sớm thành thói quen.

      Mạnh Điềm Uy lên phía sau cười :” Cục phó, lần trước ở trường, đúng lúc Đồng cũng ở đấy, lúc đó trường hơi phức tạp nhưng Đồng lai muốn vào mà ông Tào lại nhớ liền đưa ấy vào, ai biết làm ấy sợ, chuyện là như vậy.”

      Những lời này vừa ra cả Gianh Thành vùng Đồng Nhan đều sửng sốt, Đồng Nhan nghe thấy hai từ “Cục phó” liền phục hồi tinh thần, cục phó? Bây giờ ta ở vị trí cao như vậy còn tới thành phố A để làm việc. Còn Giang Thành nhíu mày, lúc đó ta cũng có xem qua trường, máu tanh đến nỗi ta nhìn còn cảm thấy ghê tởm, vậy mà Đồng Đồng lại vào, trong nháy mắt, cảm thấy đau lòng cùng tuc72 giận lập tức tụ lại, đôi mắt lạnh lùng lướt nhìn ông Tào rồi sau đó nhìn Đồng Nhan.

      sao chứ?”

      Giọng này như thăm hỏi làm những người ở chung quanh đều tò mò, ai mà biết lần trước Đồng Nhan ở trường bị dọa sợ, cuối cùng là được Tiếu Thâm đưa , người đàn ông này dễ chọc vào, lòng dạ vô cùng hẹp hòi, sau đó mọi người đều lo lắng, lo sợ Tiếu Thâm vì người phụ nữ của mình mà đến làm khó bọn họ.

      Nhưng sau đó có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy qua , ai biết hôm nay cục phó thân ái của bọn họ thế nhưng....

      Nhìn hai người dường như quan hệ đơn giản, nhìn cục phó xem ai ra gì kéo tay hỏi:” có sao chứ?”, quan hệ này rất mập mờ...

      Đồng Nhan phát khí chung quanh khác thường, đôi mắt lóe lên lúc này cười:”Haha, sao, đàn vẫn giống như trước, lên chức lúc nào thế, lên chức cũng đãi khách.” xong, Đồng Nhan rút tay khỏi Giang Thành, khoác tay lên vai Giang Thành như muốn ta mời cơm.

      Giang Thành cũng phải kẻ ngu, ta hiểu ý Đồng Nhan, bộ mặt bất đắc dĩ, giống như cưng chiều em :”Em đấy, nhiều năm gặp tại sao vẫn còn là bộ dáng như vậy chứ, vẫn còn nhớ , năm đó vừa nhìn thấy liền giống như con gà chiến, cả ngày chỉ biết ăn thôi.”

      Đồng Nhan nghe vậy khóe miệng liền giựt giựt vẫn thể thoát khỏi bộ dáng cũ. Lúc này ông Tào mới hiểu ra:” ra Đồng là đàn em của cục phó chúng tôi, vậy sau này phải quan tâm hơn.”

      Đồng Nhan nghe cũng tỏ thái độ gì, Giang Thành cười cười cũng có chút khinh thường, Mạnh Điềm Uy vẫn nhìn hai người như có điều suy nghĩ.

      Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Thành đưa Đồng Nhan lên xe mình, Đồng Nhan đứng trước xe do dự:”Đàn ra đến đây là được rồi, em còn phải gặp tổng biên báo cáo công việc, làm tr64 nãi thời gian của nữa.” xong xoay người rời , bước chân hơi hoảng hốt giống như là chạy trốn.

      Giang Thành lên kéo cơ thể , trầm giọng :”Sao vậy, sáu năm gặp, từ lúc nào chúng ta trở nên lạnh nhạt như vậy?”

      Đồng Nhan đưa lưng về phía Giang Thành, nhịn được thở dài, giọng u oán chua xót:” Sáu năm trước lúc tạm biệt rồi gặp lại liền trở thành người xa lạ, đây là .”

      Giang Thanh liền nhíu mày, đôi mắt ngừng lóe sáng nhìn bóng dáng kiên định của Đồng Nhan, rốt cuộc nhịn được hỏi:”Sáu năm gặp, em vẫn tốt chứ?”

      Nghe vậy cơ thể Đồng Nhan cứng đờ, khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ, giọng làm người ta đau lòng:” Quả nhiên rất độc ác, sáu năm qua hề quan tâm đến cuộc sống của em thế nào, tốt!”
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      Diệp Diệpxixon thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      37 Chồng tặng chiếc xe cao cấp.

      Giang Thành nghe thấy Đồng Nhan những lời này cảm thấy nhói đau trong lòng, nghĩ muốn đưa tay ôm vào lòng nhưng bàn tay đưa lên giữa trung đột nhiên phát tình huống của hai người tại liền chán nản buông tay xuống.

      Đồng Nhan khẽ lui về phía sau vừa lúc nhìn thấy động tác của an ta, khóe miệng từ từ nở nụ cười khổ sau đó quay đầu lại rời .

      Giang Thành muốn kéo lại nhưng biết tại sao bàn tay giống như phải của mình, đại não thể khống chế được, hai cánh tay vẫn chán nản buông xuống hai bên người.

      Đồng Nhan chạy nhanh về phía xe của mình, sau khi lên xe muốn lập tức nhấn ga chạy nhưng bàn tay run rẩy, hốt hoảng đến nỗi thể đút chìa khóa vào ổ khóa.

      Đồng Nhan gấp gáp, trán toát đầy mồ hôi, hận thể đập nát cái chìa khóa, cuối cùng liền muốn thử nữa, nóng nảy vứt chìa khóa sang tay lái phụ, lúc ném còn nghĩ, ném tốt, ném vào góc nào cũng được đừng rơi ra ngoài là được.

      Kết quả chứng minh, hôm nay trước khi Đồng Nhan ra cửa xem ngày, mọi chuyện đều thuận lợi, ràng ném chìa khóa sang ghế phụ, kết quả vì quá kích động, chiếc chìa khóa lượn vòng cung, cọ vào cửa sổ bên tay lái phụ trượt ra ngoài xe.

      Đồng Nhan nhìn thấy liền im lặng nhắm chặt mắt, đưa tay lau mặt, nặng nề dựa vào ghế xe.

      Sáu năm trước Giang Thành ở cùng bốn năm, là tình đầu của , năm ấy thành tích của rất ưu tú, liên tục vượt hai lớp, cứ như vậy nhanh chóng học cùng trường đại học với Giang Thành, khi đó đơn thuần chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt kia.

      Ai ngờ, mười sáu tuổi được thiếu niên mười tám tuổi để ý, cứ như vậy bảo vệ suốt bốn năm, nếu phải nhà họ Đồng.......có lẽ bây giờ Đồng Đồng phải gọi Giang Thanh là ba.

      Đồng Nhan khẽ thở dài, chuông điện thoại vang lên, Đồng Nhan liền bừng tỉnh, Đồng Nhan liền ý thức được bản thân vừa chìm trong quá khứ, dùng sức lắc đầu, đem những thứ ngổn ngang kia lắc ra khỏi đầu, đẩy cửa xuống xe. Kết quả khi xuống xe, chạy xung quanh vòng cũng tìm thấy chìa khóa xe, ngược lại phát xe mình đậu gần cái cống thoát nước, Đồng Nhan ước lượng chút vừa đúng vuông góc với của xe của

      Đồng Nhan thầm kêu rên trong lòng, biết tai sao lại xui xẻo như vậy, hôm nay quá xui xẻo.

      Kết quả, Đồng Nhan hiểu câu, có quá xui xẻo mà là cực kỳ xui xẻo.

      Đồng Nhan u ám ngồi trong xe nhìn Tiếu Thâm ngồi bên, hổ dang là Tiếu Thâm, nhìn lấy lần, đôi tay chỉ ôm điện thoại chơi Plans vs Zombie.

      Đồng Nhan nhìn đồng hồ, chìa khoá rơi xuống cống thoát nước hai tiếng, Tiếu Thâm đến đây tiếng.

      "Này." Đồng Nhan bất mãn lên tiếng.

      " nghĩ cũng đừng nghĩ, rớt là rớt, tôi mua cho chiếc Porsche" Tiếu Thâm ngẩng đầu, qua loa với vợ tương lai của mình.

      Nực cười, đường đường là công tử lại phải đứng ở cống thoát nước vớt chiếc chìa khoá xe cho ? Lại chỉ vì đống sắt vụn này, đừng mở tưởng.

      Đồng Nhan vừa nghe càng cảm thấy u oán, biết chồng tương lai nay của có rất nhiều tiền nhưng Đồng Nhan vẫn buồn buồn hỏi: "Vậy chiếc xe này của tôi sao?" Đây là chiếc xe mà phải tốn mấy tháng lương mới mua được, mặc dù lúc ấy rất dứt khoát giống nhưng vânc khiến đau lòng giống như bị chảy máu vậy.

      "Bán sắt vụn." Tiếu Thâm nhàng .

      Cái gì? lại muốn bán bảo bối mà gìn giữ thương suốt hai năm?

      " được, xe này cũng tệ lắm, bán rất tiếc, thể tìm cách giúp tôi vớt chiếc chìa khoá sao..."

      Bàn tay Tiếu Thâm liền dừng lại trong nháy mắt Đồng Nhan nghe thấy thanh bị Cương Thu ăn đầu óc. Tiếu Thâm thua, Đồng Nhan nhịn được cười: "Chưa thấy ai đần như vậy, chơi Plants vs Zombie cũng thua."

      Tiếu Thâm trầm nhìn Đồng Nhan, nhìn lúc lâu, gì sau đó lại cười: "Đúng vậy, thiếu gia đây ngày kiếm cả tỷ tưởng rằng tôi giống cà ngày nhàn rỗi có chuyện gì chỉ chuyên nghiên cứu chơi trò chơi sao?" xong nhanh chóng cất điện thoại nhìn Đồng Nhan nhíu mày.

      "Vợ, chúng ta mau về , con trai ở nhà chờ chúng ta đấy."

      Đồng Nhan nhịn được cả người nổi da gà.

      Ngày hôm sau, Đồng Nhan ra cửa kiền phát hiênh có chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở trước cửa chung cu, chìa khoá vẫn ở xe chưa rút ra, Đồng Nhan nhìn lúc lâu cũng nhìn ra chiếc xa là của hãng nào, đôi mắt to trong quay nhìn bốn phía thấy nhà mình ờ gần nhất liền nhớ tới lời hôm qua Tiếu Thâm chẳng nhẽ mua cho sao?

      Ngược lại Đồng Đồng bình tĩnh hơn Đồng Nhan rất nhiều: "Mẹ, nhanh lên sắp trễ giờ rồi." Dứt lời liền bước về phía trước.

      Đồng Nhan vẫn chưa xác định được là xe của mình lập tức ngăn lại: "Bảo bối, chiếc xe này biết có phải chúng ta , nếu như phải mà mẹ lái chủ xe kiện chúng ta."

      Đồng Đồng nhìn có vẻ kinh thường sau đó : "Loại chuyện ngây thơ này ngoại trừ ba còn ai còn có thể làm chứ? Nhà ai dừng xe trước cửa mà lại rút chìa khoá chứ?"

      Lúc này, cửa sổ lầu hai rèm được kéo ra. Tiến Thâm nhịn được nở nụ cười, đôi mắt hả hê liền biến thành giận giữ, ngây thơ?

      Nửa đêm hôm qua gọi đến cửa hàng 4S bảo bọn họ đưa xe tới vậy mà bây giờ con trai lại dám ngây thơ?
      Tiếu Thâm giận giữ nhìn hai mẹ con vui vẻ mở cửa xe lúc này điện thoại trong túi vang lên, Tiếu Thâm nổi nóng "Alo!" Quát to tiếng khiến đầu dây bên kia sửng sốt.

      " chuyện!" Năm giây sau Tiếu Thâm lại quát.

      "Có phải là Tiếu Thâm ?" Bởi vì giọng bây giờ của Tiếu Thâm giống như giọng ôn hoà lúc bình thường nên đối phương biết có đúng hay .

      " chuyện." Vẫn là hai chữ, vẫn còn tức giận, đồng thời cảnh cáo đối phương, có chuyện mau , hôm nay tâm tình tốt, có thời gian phục vụ.

      Đầu dây bên kia Đồng Thiên Bác cười: "Tôi là Đồng Thiên Bác, chuyện là thế này, ông nội Đồng Nhan sáu năm gặp con bé nên rất nhớ con bé, tối nay cậu có thể đưa hai mẹ con về nhà cùng ăn cơm ?" Đầu dây bên kia Đồng Thiên Bác giống như có cứu giúp, chuyện lấy lòng như trước.

      Ánh mắt của Tiếu Thâm đầy kinh thương, ngay cả con cũng có thể hy sinh, Tiếu Thâm hết sực xem thường, nếu có Đồng Đồng, Tiếu Thâm muốn giao tiếp với loại người này.

      "Vậy sao? Tôi nhớ lầm lâu trước đây ông từng đưa hai mẹ con ấy về gặp ông nội chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm sao?" Tiếu Thâm thẳng, nể mặt, giọng điệu tràn đầy chê cười.

      Đồng Thiên Bác lập tức đỏ mặt, Tiếu Thâm quá mức kinh người.

      ____________________
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      honglak, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      đây mà là cha và con sao?????

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi tám: Đồng Đồng bị bắt nạt.

      Tiếu Thâm do dự cúp điện thoại, sau khi cúp còn kiềm chế được chửi tục, con trai đáng như vậy, sao lại chảy trong mình dòng máu của nhà họ Đồng đáng ghét kia chứ?

      Ngày đó sau khi Đồng Nhan quay về, trong suốt bữa ăn Tiếu Thâm tối sầm mặt, suy nghĩ, may mà sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Đồng, nếu lấy .

      Kết quả ngày hôm sau, nhà ba người ngồi trong xe nhìn cổng nhà họ Đồng trước mặt.

      Đồng Nhan thở dài: “Đừng nhìn nữa, nhanh vào rồi sớm quay ra, xong chuyện nghĩ xem trưa nay ăn gì?”

      Tiếu Thâm nhăn mặt: “ phải với ông nội sao, chúng ta cùng nhạ họ Đồng sớm có quan hệ gì rồi, sao còn phải tới nhà đưa thiệp mời, hơn nữa cho người đưa tới được sao, làm gì phải bắt chúng ta tự đưa tới.”

      Đồng Nhan im lặng nhìn trời, mặc kệ , ông nội rất cố chấp, biết thể khuyên được còn lôi vào, thèm quan tâm.

      Hôm nay Đồng Thiên Bác cực kỳ vui, nhìn con con rể cùng cháu ngoại ngồi trước mặt, nụ cười vẫn nở môi, Tiếu Thâm sợ ông ta cười đến tét miệng.

      Đồng Thiên Bác cười ha hả: “ tốt, mấy ngày nữa Nhan Nhan lập gia đình rồi.”

      Đồng Chân ngồi bên cạnh đặc biệt muốn nhìn nhà ba người này, vốn dĩ muốn quyến rũ Tiếu Thâm nhưng bây giờ sắp trở thành em rể của mình, xem như xong, được liệt vào danh sách những người ta muốn gặp.

      Đồng Thiên Bác đột nhiên nhìn bà Đồng: “Đúng rồi, hai ngày trước tôi bảo bà chuẩn bị đồ cưới cho Nhan Nhan, bà chuẩn bị thế nào rồi?”

      Bà Đồng vừa nghe, ánh mắt kỳ quái nhìn Đồng Thiên Bác, tại sao chứ, con bé này lập gia đình còn phải chuẩn bị đồ cưới cho ta sao? Hơn nữa, ông ta bà chuẩn bị lúc nào chứ.

      Đồng Thiên Bác nhìn bà Đồng, nụ cười vẫn thay đổi, trong mắt lại thoáng qua tia chớp, bà Đồng chu mỏ, sau đó nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm: “Đúng vậy, hai ngày trước tôi bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Nhan Nhan rồi, con nhà họ Đồng lập gia đình thể qua loa được.”


      Đồng Nhan liền biến mình thành người tàng hình, ngồi im trong góc, cùng con trai chơi trò chơi, tất cả mọi hoạt động đều giao cho Tiếu Thâm, dù sao ai có thể chống nổi miệng lưỡi của .
      Tiếu Thâm cũng lười chuyện, vốn dĩ rất tinh mắt, biểu giữa hai vợ chồng nhà họ Đồng làm sao có thể qua được mắt , miễn cưỡng cười lời nào.
      Đồng Thiên Bác nhìn, lâu sau nữa Tiếu Thâm là con rể ông ta, hôm nay vất vả lắm hai người mới tới đây, làm sao ông ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ.
      Lúc này mặc biến sắc nhìn Đồng Chân, Đồng Chân nhìn thấy, miễn cưỡng chu mỏ, sau đó chậm rãi đứng dậy. Đồng Thiên Bác liền nắm lấy cơ hội : “Chúng ta chuẩn bị khá nhiều đồ chơi cho Đồng Đồng, tất cả đều ở lầu, nghĩ tới cuộc sống của Nhan Nhan mấy năm nay rất khổ sở, đây chỉ là phần quà của người làm ông ngoại như ta dành cho cháu ngoại mà thôi.”
      xong nhìn Đồng Đồng giống như ông ngoại hiền lành: “Đồng Đồng, cháu với dì lên xem đồ chơi ông ngoại mua cho cháu thế nào nhé.”
      Những lời này vừa được xong, Đồng Nhan cảm giác cơ thể con trai khẽ run. Đoán chừng là nổi da gà, đưa tay vỗ mông con trai, mặt thay đổi : “ .”
      Đồng Đồng liếc nhìn mẹ, lại nhìn sang ba, hai người đều nhìn cậu bé, bên trong ánh mắt có gì đó khác lạ, Đồng Đồng chu mỏ, cậu bé nhìn liền biết, ba mẹ muốn mình làm gì.
      Nhấc đôi chân ngắn theo Đồng Chân lên lầu.
      Phía dưới Đồng Thiên Bác vẫn còn lãi nhãi, chuyện lúc còn học trung học của Đồng Nhan, khi đó rất tốt còn lấy hình của Đồng Nhan lúc đó ra xem.
      Thời điểm đó, mặc đồng phục học sinh tóc tết đuôi ngựa, Tiếu Thâm có chút tò mò về thời còn là học sinh của Đồng Nhan: “Lúc đó ấy điềm tĩnh như vậy sao?” Tại sao bây giờ mở miệng liền chết người?
      Đồng Thiên Bác cười cười, hơi nhớ lại chuyện con lúc trước ngoan hiền: “Đúng vậy, khi đó Nhan Nhan rất ngoan.”
      Tiếu Thâm nhìn những bức hình đó rồi sờ cằm suy tư, lại thấy Đồng Nhan có rất ít hình.
      Tiếu Thâm nhíu mày, hình như nghĩ ra gì đó? Nhớ tới mấy ngày trước khi gặp người phụ nữ đứng trước cửa nhà , Tiếu Thâm hình như tìm thấy ít đồ nhưng mà chỉ là thoáng qua trong đầu.
      “Sao chỉ có mấy tấm hình thời trung học? Tôi muốn xem hình Nhan Nhan lúc , đoán chừng giống như bây giờ.” Tiếu Thâm cười .
      Ngay sau đó liền phát Đồng Thiên Bác ngồi đối diện ngây người. Tiếu Thâm ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Thiên Bác nhìn bà Đồng với ánh mắt trách cứ, mà bà Đồng còn trừng mắt nhìn lại giống như liên quan.
      Đồng Nhan ngồi bên cạnh chợt lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lùng: “Lúc đó là tôi mới về đây ở, còn lúc trước tôi ở cùng mẹ.”
      Tiếu Thâm hiểu trong lòng nhưng vẫn giả bộ như biết, mặt mê mang hình như hơi bối rối: “Hử.” Quay đầu về phía Đồng Nhan làm ra vẻ hiểu.
      Đồng Nhan lạnh lùng giống như muốn nhiều. Tiếu Thâm quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác, ông ta lập tức xấu hổ: “ xin lỗi, từ con bé phải chịu khổ.”
      Đồng Nhan muốn xem ông ta diễn trò, đảo mắt thèm nhìn ông ta, đúng lúc này nghe thấy tiếng Đồng Đồng kêu khẽ lầu hai, sau đó là giọng giận dữ của Đồng Chân: “Thằng bé này, mẹ mày dạy mày sao? Sao lại ngu như vậy? là nghèo kiết xác!”
      Lời này vừa xong, Tiếu Thâm vẫn điềm tĩnh liền tối sầm mặt, Đồng Nhan cũng trở nên lạnh lùng, hai người lập tức đứng dậy lên lầu hai. biến đổi này khiến Đồng Thiên Bác bất ngờ nhưng vừa nghe những lời khắc nghiệt của Đồng Chân, Đồng Thiên Bác liền nổi giận, cái gì nên , cái này mà cũng biết, quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn bà Đồng: “Bà dạy con bé tốt, nếu như làm hư chuyện của tôi, tôi tha cho nó.”
      Mọi người lên lầu hai chỉ thấy Đồng Chân lau cà phê đổ người, tóc rối bời, toàn thân nhếch nhác, Đồng Đồng ôm món đồ chơi điều khiển từ xa ngồi trong góc phòng khóc lớn, vừa khóc vừa nhìn Đồng Chân, hình như rất sợ ta.
      Đồng Nhan lên liền đau lòng ôm con trai dỗ dành, Tiếu Thâm lên gì liền tát cho Đồng Chân bạt tai, lúc Đồng Thiên Bác lên liền nhìn thấy.
      Lúc này Đồng Thiên Bác giật mình, sau đó nghe thấy giọng lạnh lùng của Tiếu Thâm: “Thế nào, đứa trẻ như vậy cũng bỏ qua? Vốn dĩ thằng bé ở tuổi học ăn học , nếu như có kiên nhẫn đừng tự tiện đưa con trai tôi lên, cái gì gọi là nghèo kiết xác? Chẳng lẽ trong mắt nhà họ Tiếu chúng tôi chính là nghèo kiết xác?”
      tốt
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      Diệp Diệpxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :