1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi mốt: Mười năm gặp.

      Tiếu Thâm cũng hơi ngạc nhiên, ông nội cũng bàn với chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt của Đồng Nhan giống như rất ghét khi phải kết hôn với , đầu óc lập tức phát hỏa: “ bàn bạc với sao, hôn lễ này được quyết định, bàn bạc với còn có thể bàn ra đứa trẻ.”

      Bộ dáng Đồng Nhan giống như bị Tiếu Thâm lấy mất tự do, lúc này chỉ nhìn chứ chuyện, cứ như vậy nhìn Tiếu Thâm, Tiếu Thâm vẫn trừng mắt với , hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy bất mãn.

      Lúc này Đồng Chân đứng bên cạnh cười: “Haiz, em à, em giận dỗi với Tiếu Thâm sao?” Lời của ta khiến cho Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm đều nổi da gà, giọng ta giống như má mì đứng trong hẻm chỉ thiếu hành động huơ chiếc khăn tay .

      Đồng Nhan lạnh lùng trả lời: “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, người ngoài như quản nhiều chuyện như thế làm gì.”

      Đồng Chân cũng tức giận, nhíu mày, trong tay cầm hai ly rượu, xoay người qua người Đồng Nhan đến đứng trước mặt Tiếu Thâm, nâng ly rượu cầm trong tay phải đưa đến miệng Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm có động tĩnh gì, Đồng Nhan cũng có động tĩnh, Đồng Đồng được Tiếu Thâm ôm trong ngực càng có động tĩnh, Tiếu Thâm nhìn Đồng Chân, nghiêng nghiêng đầu, chợt cười, ánh mắt dường như hơi lạnh lùng, Đồng Chân thấy được nhưng lại giả bộ như thấy, chỉ đưa tay nâng ly rượu đến miệng .

      Lúc này những người đứng bên cạnh liền chú ý, mọi ánh mắt đều vô tình liếc qua, ông Tiếu vừa mới tuyên bố hôn lễ nhưng tất cả mọi người đều biết dâu là ai, vừa rồi bọn họ thấy Tiếu Thâm vào cùng xinh đẹp, mọi người liền thắc mắc, suy đoán, chẳng lẽ là đó?

      Nhưng tình huống bây giờ sao? Đồng Chân tới bên cạnh Tiếu Thâm, tổ hợp hai nữ nam cùng đứa trẻ, sao nhìn có vẻ hơi quen mắt? Bỗng chốc mọi ánh mắt đều rực sáng giống như con cọp ngửi thấy mùi thơm của thịt.

      Đồng Nhan nhúc nhích nhìn nam nữ này, nhớ tới Tiếu Thâm thể làm chuyện kia. Thôi dù sao cũng thể làm, dù bên ngoài ta có nhiều phụ nữ đến mấy vậy cũng có tính uy hiếp với , lập tức nhoẻn miệng cười: “A là chị , lâu gặp, lúc
      trước nghe chị thường tham gia những buổi tiệc xem mắt? biết có thu hoạch được gì , dù sao tuổi cũng còn , ở nhà ba mẹ đều lo lắng, chị cũng nhanh chút tìm người kết hôn thôi."

      Vốn dĩ Đồng Chân nhìn Tiếu Thâm với ánh mắt thâm tình, đột nhiên tức giận, chưa kịp khống chế vừa đúng lúc Tiếu Thâm nhìn thấy, Tiếu Thâm cười giống như đứa trẻ nhưng lại vẫn thờ ơ.

      Đồng Chân vẫn duy trì tư thế uốn éo như cũ, mặc dù vừa nhìn liền thấy đường cong tuyệt đẹp nhưng lại quá uốn éo, đứng chút liền chịu nổi. Trong phòng lại có nhiều người nhìn như vậy nếu bây giờ ta rút lui trước sau khi ra khỏi cánh cửa này làm sao còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ, ta cũng quản nhiều như vậy, chỉ duy trì tư thế cũ, tay cầm ly rượu liền nâng cao hơn chút, chút nữa là kề sát miệng Tiếu Thâm.

      Lúc này Tiếu Thâm chuyển động, hít mơi hơi sâu, sau đó khóe miệng từ từ khẽ nhếch, giống như ngoài cười nhưng trong cười, trầm giọng mở miệng: " Đồng, đây là bữa tiệc nhà họ Tiếu, phải cái loại tiệc xem mắt mà tham gia, ưỡn ẹo làm dáng như vậy có phải là nhìn lầm đối tượng rồi ?"

      Đồng Nhan kinh ngạc, hếch mắt nhìn Tiếu Thâm, chưa từng nghĩ Tiếu Thâm như vậy, dù sao Đồng Chân cũng từng là "nhân tình" của ta phải sao? Chung quanh vang lên tiếng rì rầm. Đồng Nhan nhìn cách xa, Trương Diễm Thu ôm tay Đồng Thiên Bác đứng nhìn, Đồng Thiên Bác nhìn đứa con mà mình hết mực cưng chiều bị Tiếu Thâm õng ẹo làm dáng vậy sau này làm sao có thể lập gia đình!

      Đồng Thiên Bác hơi hoảng sợ sau đó đau lòng rồi dần chuyển thành tức giận. Nhưng nhìn thấy Đồng Nhan nhìn sang rất nhanh liền làm vẻ mặt vui vẻ. Trương Diễm Thu thấy con nhìn sang, mười năm gặp, con trở nên duyên dáng kiều như vậy. Trương Diễm Thu hơi vui mừng, khóe mắt khẽ ướt, nhìn Đồng Nhan giống như có thể thấy được hình ảnh của bà lúc còn trẻ.

      Đồng Nhan chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Trương Diễm Thu giống như người xa lạ, giây cũng ngừng, lúc xoay người ánh mắt tự giễu sau đó khổ sở nở nụ cười. Tiếu Thâm cứ như vậy nở nụ cười nhìn Đồng Chân giống như nhìn kẻ tép riu, Đồng Chân kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người, ly rượu vẫn kề bên miệng Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm càng vui, nhịn được liếc mắt khinh thường, vừa muốn xoay người, bàn tay mập mạp của Đồng Đồng liền hạ xuống bắt lấy ly rượu kia, mãnh liệt nhấc lên, mở cái miệng nhắn nhấp hai cái, chép chép miệng, lúc mọi người còn trợn mắt há mồm, cậu ngừng mở miệng giống như rất hài lòng với mùi vị ngọt ngào của rượu, sau đó mọi người còn chưa kịp phản ứng... ngửa đầu uống sạch.

      Chờ hai người Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan phản ứng kịp cậu bé hoa lệ trải qua lần say rượu đầu tiên.

      Đưa thằng bé lên phòng của Tiếu Thâm ở lầu hai, hai người lại ra, bữa tiệc trong phòng lớn lại diễn ra bình thường, hình như thấy bóng dáng của Đồng Chân đâu nữa nhưng Đồng Nhan ràng cảm thấy lúc này nếu xuống lầu có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn , mỗi lần Đồng nhan theo trực giác quay lại nhìn đều có thể thấy bóng người.

      Đồng Nhan lắc đầu cái, chẳng lẽ quá đa nghi?

      Tiếu Thâm cũng giống cái gì cũng biết, cũng để ý nhiều đưa tay ôm Đồng Nhan xuống lầu, đến bên mấy người em của chào hỏi.

      Cố Tiêu trêu ghẹo: "Được lắm Tiếu Thâm, trong mấy em chúng ta Lãnh Diễm kết hôn sớm nhất nhưng cậu lại có con trai sớm nhất hơn nữa còn sớm hơn bọn tôi nhiều năm, cậu lợi hại. " Tiếu Thâm hả hê cười, tay ôm eo Đồng Nhan rồi nhìn hai người bạn thân hài lòng: "Tất nhiên, đều là công lao của vợ tôi."

      Đồng Nhan cẩn thận nhìn bốn nam hai nữ đứng trước mặt, nam dáng dấp giống Tiếu Thâm, mọi người đều là những người có thể gây họa nhưng ưa trai đẹp, ngược lại đối với hai vị mỹ nữ kia rất có cảm tình, hai người phụ nữ nhìn đều có cảm giác vui trong lòng.

      Tiếu Thâm ôm , tùy tiện giới thiệu: "Đây là mấy người bạn của , Cố Tiêu, Lý Duệ Thần, Lãnh Diễm, Trình Thụy, hai người này là vợ của Lãnh Diễm cùng Trình Thụy là Nghiêm Hi cùng Nghiêm Lệ Lê."

      Tiếu Thâm giới thiệu rất nhiều, Đồng Nhan có tật xấu là lần đầu tiên thường nhớ được nhưng lần này tốt hơn chút, nhớ mặt nhưng hiểu lời giới thiệu của Tiếu Thâm, cho tới đoạn sau về mối quan hệ em và vợ chồng của mấy người bọn họ Đồng Nhan liền có thể nghĩ là gia đình Đông gả vào gia đình Tây.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi hai: Người nhà họ Tiếu kỳ quái.

      Đồng Nhan cười với bạn bè của Tiếu Thâm cậu bé lúc nãy còn say rượu nằm lầu xuống, cậu bé cảm giác bộ dáng những chú này là những người có tiền.... ....

      Đồng Đồng xuất khiến đám đông càng trở nên vui nhộn, nhất là Tiếu Thâm, cảm giác ôm con trai giống như ôm đống tiền, nửa đường nhặt được, phát tài to.

      Ở bên này Tiếu Thâm khoe khang với bạn bè ở cửa lớn lại bắt đầu nhốn nháo. Ở bên kia của Tiếu Thâm là Tiếu Ngọc tới, bà liếc mắt nhìn thấy Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng trong lòng, ánh mắt lập tức sáng rực, vui mừng cười tới.

      “A, Tiếu Thâm à, đây là đứa bé mà ông nội sao? Dáng dấp giống với cháu lúc y đúc, nhìn đôi mắt này xem, đúng là thế hệ sau của nhà họ Tiếu rồi.” xong liền nghiêng đầu quan sát Đồng Đồng, hình như càng xem càng hài lòng, khẽ gật đầu.

      Tiếu Thâm thấy tới nụ cười mặt liền cứng đờ, xoay người nhìn: “Dạ, Đồng Đồng, đây là bà của con, mau chào bà.”

      Lúc Đồng Nhan nghe thấy gọi bà , khóe miệng khẽ giật giật, nhịn được thiếu chút nữa lộ ra, khóe miệng Đồng Đồng cũng giật giật, vô cùng muốn mở miệng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó, sao tự dưng cậu lại có thê .

      Khuôn mặt Tiếu Thâm có gì bất thường nhưng trong lòng sớm thể kiềm chế, bình thường của coi ai ra gì, luôn cho rằng mình là tiểu thư, bây giờ tốt rồi, Đồng Đồng xuất , thân phận của Tiếu Ngọc từ tiểu thư nhảy lên hàng bà .

      Tiếu Ngọc sửng sốt, bà ? Đôi mắt đảo mấy vòng, nghĩ bản thân là của Tiếu Thâm vậy phải con trai Tiếu Thâm phải gọi bà là bà sao, đáng thương làm sao năm nay bà mới bốn mươi ba tuổi, chưa gì được làm bà.

      Tâm tư cá nhân chuyển nhanh, trong lòng biến chuyển ngừng nưng khuôn mặt sửng sốt liền lập tức khôi phục vẻ bình thường, Tiếu Ngọc cười đưa tay ôm Đồng Đồng, lúc này rất thích nỡ buông tay ôm cậu bé đến bên cạnh chồng là Trương Hạ giống như ôm vật quý. “Chồng à, mau nhìn xem, con trai của Tiếu Thâm, nhìn xem thằng bé rất xinh đẹp, lớn lên nhất định khiến vạn người mê, sau này có rất nhiều quỳ dưới chân nó.”

      Đồng Nhan méo miệng, đưa tay nhéo Tiếu Thâm, ý bảo xem kìa, bà ta gì vậy chứ, cứ xem con trai như món đồ vậy.

      Tiếu Thâm chỉ cười gì, khuôn mặt kiêu ngạo, con trai đương nhiên phải hơn người.

      Đồng Nhan quan sát hai vợ chồng bà này, bà bốn mươi tuổi nhưng chăm sóc đặc biệt tốt nhìn giống như ba mươi tuổi, da rất mịn cộng với đồ trang sức cực kỳ mới, nhìn giống như người có con.

      Trương Hạ người đàn ông này cao khoảng mét tám, cơ thể thẳng tắp, dáng người rất đẹp, nếu đứng chung với Tiếu Thâm cũng khác nhau lắm, chỉ là bả vai rộng hơn Tiếu Thâm chút, khuôn mặt cũng
      được, chung cũng đẹp.

      Hôm nay Đồng Nhan được gặp hết tất cả người thân trong nhà họ Tiếu, nhìn bộ dáng thích Đồng Đồng của bà có vẻ gì là giả nhưng ràng cảm thấy sau khi Đồng Đồng bị Tiếu Ngọc ôm mặc dù nụ cười mặt thay đổi nhưng cơ thể dần dần căng thẳng giống như thích bà này.

      Đúng lúc ấy có thêm cặp vợ chồng nữa vào, người phụ nữ rất đẹp, xem ra tuổi tác so với Tiếu Ngọc hơn nhau bao nhiêu nhưng ràng tư thái cao hơn Tiếu Ngọc bậc, dáng như vô ý hoặc cố ý biểu lộ ra phong thái sang trọng của chủ nhân, khuôn mặt trang điểm tinh tế, khóe miệng nở nụ cười luôn ra hàm răng trắng đều, khi nhìn Đồng Nhan đôi mắt như tóe lửa.

      Tiếu Thâm phát liền khinh thường : “Đây là thím hai của tôi, con hơn hai tuổi. Bây giờ tốt nghiệp, mấy ngày nữa về.”

      Đồng Nhan giật mình, người phụ nữ đẹp như vậy thế nhưng con cũng lớn như vậy? Chu Linh ôm cánh tay chồng là Tiếu Bỉnh Nham vào, hai người mỉm cười nhìn mọi người, bộ dáng duyên dáng mà hào phóng.

      Lúc này Tiếu Ngọc phản ứng trước tiên ôm Đồng Nhan đến bên cạnh trai mình: “ hai, chị hai, mau xem cháu trai của chúng ta, nhìn xem thằng bé đáng thế nào.”

      Chu Linh vừa thấy thằng bé trong lòng Tiếu Ngọc trong đôi mắt như khẽ thoáng qua tia sáng , thoáng qua liền biến mất, sau đó khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng: “Ôi, nhìn xem dáng dấp thằng bé rất giống với Tiếu Thâm.”

      Tiếu Bỉnh Nham nhìn Đồng Đồng trong lòng em mình, mặt tràn đầy thích thú, nhịn được đưa tay ôm, hài lòng gật đầu: “Cháu tên gì?”

      Đồng Đồng mở to mắt tò mò nhìn, tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt, cậu thích người đàn ông này, thích người phụ nữ lúc nãy, người toàn là mùi nước hoa khiến cậu chịu được.

      Đồng Đồng muốn mở miệng chuyện phía sau liền có giọng vang lên: “Thằng bé tên gọi là Đồng Đồng, mẹ nó là con tôi, ba nó chính là Tiếu Thâm nhà .”

      Mọi người sững sờ, ánh mắt nhìn khắp người Đồng Đồng, sau đó nhìn về phía đôi nam nữ đứng ở phía xa, chính là Đồng Thiên Bác cùng Trương Diễm Thu.

      Hai em ông Tiếu biết Đồng Thiên Bác nhưng nghĩ tới con ông ta… thế nhưng…

      Lúc này Tiếu Ngọc tối sầm mặt, người phụ nữ là chủ nhân tương lai nhà họ Tiếu sao lại là con nhà họ Đồng!

      Ánh mắt của Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm luôn hướng về phía con trai, bây giờ lại nhìn thấy Đồng Thiên Bác tận dụng mọi thứ tuyên bố Đồng Nhan là người nhà họ Đồng, lúc này hai người đều vui nhíu mày.

      Đồng Nhan nhanh hơn Tiếu Thâm bước lên, Tiếu Thâm theo phía sau lúc này khó có cơ hội hai vợ chồng lại vô cùng nhất trí đối ngoại như vậy. Đồng Nhan đưa tay ôm Đồng Đồng trong tay Tiếu Bỉnh Nham, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Đồng Thiên Bác, lời nòi ra lại khiến mọi người kinh ngạc: “ xin lỗi, năm đó là nhà họ Đồng chủ động cắt đứt quan hệ với tôi, bây giờ ông là ai? Tôi biết ông.”

      Câu “Tôi biết ông” cực kỳ khẳng định, vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người liền thay đổi, chuyện gì xảy ra?

      Chỉ là Tiếu Ngọc lúc nãy tối sầm mặt sau nghe thấy câu này khuôn mặt lập tức giãn ra, hình như rất hài lòng với cháu dâu, như vậy mới đúng, cháu dâu của nhà họ Tiếu thể có quan hệ với nhà họ Đồng.

      Nhìn mặt Đồng Thiên Bác biến sắc, tâm tình Tiếu Ngọc vô cùng tốt, lúc này mỉm cười dịu dạng: “Ôi, cháu dâu này, nếu người ta sớm cắt đứt quan hệ vậy cháu đừng đau lòng, chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ người nhà họ Đồng đột nhiên tìm tới đơn giản chỉ là nhìn thấy cháu được gả cho nhà họ Tiếu nên muốn mượn cơ hội tiếp cận với nhà họ Tiếu, nhưng mà nếu sớm cắt đứt quan hệ vậy sau này nếu có gặp cũng xem như người xa lạ thôi, vì loại người như vậy mà tức giận đáng chút nào.”

      Tiếu Ngọc vừa xong những lời này, sắc mặt những người chung quanh đều thay đổi khác nhau, người nhà họ Tiếu rất hài lòng khi Đồng Nhan cắt đứt quan hệ với nhà họ Đồng? Vừa đúng lúc, Đồng Nhan sinh con cho nhà họ Tiếu, về sau khẳng định là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tiếu nhưng nếu dính dáng đến nhà họ Đồng người nhà họ Tiếu vui.

      Nhưng bây giờ Đồng Nhan đứng ra năm đó nhà họ Đồng cắt đứt quan hệ với , vậy tốt rồi, dù sao cũng là nhà họ Đồng chủ động cắt đứt còn là nhiều năm trước, bây giờ Đồng Nhan gả vào nhà họ Tiếu có vấn đề gì.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      Diệp Diệpxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi ba: là trùng hợp.

      Đồng Thiên Bác ngờ Đồng Nhan tuyệt tình như vậy, vốn dĩ ông ta nghĩ loại chuyện quan trọng như vậy ít nhất Đồng Nhan giữ mặt mũi cho ông ta, ai biết, Đồng Nhan nể tình chút nào, Đồng Thiên Bác xanh mặt, thầm nhéo cái vào eo Trương Diễm Thu.

      Trương Diễm Thu hiểu ý của ông ta, cụp mắt suy nghĩ chút, sau đó ngẩng đầu cười với Đồng Nhan: “Nhan Nhan, lúc đó do ba quá tức giận, sau khi bớt giận liền cho người tìm con khắp nơi.”

      Đáng tiếc, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Trương Diễm Thu, Đồng Nhan càng thêm tuyệt tình, trực tiếp ôm Đồng Đồng , để lại Đồng Thiên Bác cùng Trương Diễm Thu vô cùng lúng túng, những ánh mắt tò mò của những người xung quanh đều dồn hết vào hai người bọn họ, điều này làm cho người luôn sĩ diện như Đồng Thiên Bác càng thêm tức giận.

      Hôn lễ của Đồng Nhan và Tiếu Thâm cứ như vậy quyết định, sau mấy ngày dưới sắp xếp của ông Tiếu, hai người chụp hình cưới cùng phát thiệp mời.

      Đồng Nhan thể nào hiểu, ràng là với Tiếu Thâm kết hôn nhưng tất cả mọi chuyện đều do ông Tiếu lo liệu, hai người trong cuộc giống như có việc gì chỉ cần làm theo là được, so với ông Tiếu vô cùng bận rộn hai người ngày có vẻ như quá nhàn rỗi, có lương tâm.

      Ngược lại nhà họ Đồng mấy ngày nay rất là yên tĩnh, Đồng Thiên Bác sắp xếp cho Trương Diễm Thu ở căn hộ khác của nhà họ Đồng, khi chưa giải quyết được chuyện của Đồng Nhan Trương Diễm Thu vẫn còn tác dụng.

      năm ngày trôi qua từ khi tuyên bố lễ cưới, lúc này sắp đến lễ giáng sinh, Đồng Nhan đưa Đồng Đồng dạo, bởi vì hôn lễ quyết định quá nhanh nên bây giờ Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm vẫn cảm thấy dường như phải là mình sắp kết hôn, cho nên cuộc sống vẫn diễn ra như lúc trước.

      Nhưng nghĩ đến dạo đường cũng có thể gặp người quen, Chu Linh cùng Tiếu Ngọc nắm tay nhau, khuôn mặt tươi cười cùng dạo phố, sắp đến lễ giáng sinh nên mua quà tặng mọi người.

      Tiếu Ngọc nhìn bộ trang sức trong tủ kính, cực kỳ thích, vừa muốn mở miệng Chu Linh liền đưa tay chỉ vào món đồ với người phục vụ: “Làm ơn cho tôi xem bộ trang sức này”. Nhân viên phục vụ gặp qua ít người nên có thể nhìn ra hai người này đều là người có tiền, lập tức gì liền lấy ra.

      Sắc mặt Tiếu Ngọc có chút vui, lúc Chu Linh đưa tay chỉ sắc mặt liền thay đổi nhưng lại nghĩ bản thân là tiểu thư, dáng vẻ của Chu Linh lúc này giống như mới được gả vào nhà giàu có chưa từng thấy qua món đồ đắt tiền bao giờ, vì vậy bộ trang sức này liền nhường cho bà ta.

      Nhưng lúc lấy bộ
      trang sức ra, Tiếu Ngọc sáng rực hai mắt, bộ trang sức này quá mức tinh xảo, thiết kết rất đẹp, có thể nhìn ra được dùng loại công nghệ hàng đầu thế giới để chế tạo, Tiếu Ngọc cảm thấy vui vì mình ra tay quá chậm.
      Chu Linh cũng hai mắt tỏa sáng, vừa rồi Tiếu Ngọc nhìn chăm chú nên bà ta mới để ý đến, bây giờ đặt trước mặt bà ta mới phát ra ánh mắt cuả Tiếu Ngọc biết nhìn.
      nhịn được khẽ than: "Bộ trang sức này là đẹp." Lúc này liền lấy chiếc nhẫn ra đeo thử, đáng tiếc chiếc nhẫn hơi , miễn cưỡng có thể đeo vào, đưa tay ra trước ngắm nhìn giống như nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tiếu Ngọc.
      Đồng Nhan đưa Đồng Đồng mua sữa chua, lúc này Tiếu Thâm gọi điện thoại tới "Tôi có đặt cho bộ trang sức ở tiệm vàng trong siêu thị, quan lý mới gọi điện thoại thông báo được chuyển đến, rảnh đến thử chút, xem có vừa , đêm giáng sinh phải đeo lên, đừng làm tôi mất mặt." xong liền cúp máy.
      Đồng Nhan giật giật khóe miệng, hăn sợ làm mất mặt, trách được vừa giúp mua quần áo vừa đặt đồ trang sức cho , lần trước trong bữa tiệc mặc chiếc váy mua cho nhưng ánh mắt nhìn có chút lạ, lúc này Tiếu Thâm gọi điện thoại tới liền hiểu, lần trước lúc tham gia bữa tiệc thích có đồ trang sức liền đeo đôi bông tai mà mình thích, đôi bông tai này là mua đảo, rất đắt., hai mươi ba đồng, rất thích.
      Ánh mắt kỳ quái của Tiếu Thâm có thể là nhìn ra đôi bông tai hai mươi ba đồng này xứng với chiếc váy mà mua. Đồng Nhan bĩu môi, mua sữa chua xong liền đưa Đồng Đồng đên tiệm vàng của nhà họ Tiếu trong siêu thị.
      Nào biết vừa đên liền nhìn thấy hai người nhà họ Tiếu, Chu Linh với khuôn mặt cao quý thử đồ, Tiếu Ngọc đứng bên cạnh biết bị làm sao sắc mặt nhìn tốt lắm.
      Đồng Nhan muốn giao tiếp với những người này, biết tại sao, lần đầu tiên khi thấy hai người này có cảm giác thoải mái, có thể do xa lạ, dắt Đồng Đồng xoay người, Tiếu Ngọc đứng ở bên kia liên nhìn thấy ,
      "A, cháu dâu, sao lại trùng hợp như vậy, mau tới đây." Giọng của Tiếu Ngọc có chút vui mừng giống như rất thích cháu dâu, Đồng Nhan nghe thấy giọng này cả người đột nhiên nổi da gà.
      Xoay người nhìn hai người lúng túng cười: "Ha ha, Đúng vậy, nờ lại có thể cùng thím hai ở đây, là trùng hợp."
      Tiếu Ngọc cùng Chu Linh đều là người tinh tế, vừa nhìn bộ dáng của Đồng Nhan liền biết là muốn trước, ánh mắt khẽ khinh thường nhưng khuôn mặt luôn nở nụ cười.
      Chu Linh cũng noi: "Đúng vậy, là trùng hợp, đúng rồi Đồng Nhan, xem thím đeo món đồ trang sức này thấy thế nào? Thím vừa nhìn trúng, là loại thiết kế độc nhất vô nhị của Tiffany, thím chưa từng nghe hôm nay nhìn trúng liền nhanh tay lấy nếu có được."
      Đồng Nhan lóe mắt, Tiffany? Đồng Nhan cười cười gì, Chu Linh lại quay đầu cầm dây chuyền cùng bông tai, toàn bộ đeo lên, người phục vụ đứng bên cạnh cười: "Bà Tiếu đeo rất hợp."
      Khóe mắt Tiếu Ngọc giật cái, Đồng Nhan giật giật khóe miệng, cũng gì.
      Lúc này quản lý từ bên trong ra, vừa nhìn liền hoảng sợ: "Chuyện này..." xong nhìn Chu Linh lại nhìn Đồng Nhan đứng sau lưng, dám gì nữa, ngược lại nhìn Chu Linh áy náy cười: " xin lỗi bà Tiếu, bộ trang sức này có khách đặt rồi, xin lỗi, nhân viên này mới tới nên biết mới lấy cho bà Tiếu xem, phạm vào quy tắc của chúng tôi."
      Vốn dĩ Chu Linh rất vui khi đeo bộ trang sức, bộ trang sức này quá hợp với bà ta, sau khi đeo vào càng làm tôn thêm vẻ cao quý của bà ta nhưng bây giờ quản lý lại bộ trang sức này có người đặt rồi là sao?
      Chu Linh cười lập tức tối sầm mặt, Tiếu Ngọc vừa nghe liền vui mừng, có chút hả hê nhìn bà, xem lần này bà làm thế nào, là mất mặt.
      Đồng Nhan gì, lúc đó Đồng Đồng lui cơ thể bé ra sau quay đầu lại biết là nhìn thấy ai, đôi mắt lập tức sáng nhưng gì. Đồng Nhan cũng chú ý.
      Sắc mặt Chu Linh tốt lắm: "Cái gì? Tôi nhìn trúng vậy mà bây giờ ông lại đồ trang sức này có chủ rồi là sao? Các người làm ăn như vậy sao?"
      xong ngẩng cao đầu nhìn quản lý, giống như ra lệnh: "Tôi muốn bộ trang sức này, còn người kia đó là chuyện của các người, ông tự mình xử lý ." xon rút thẻ từ trong túi xách ra, cao ngạo đưa tới
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi bốn: Đây là vợ tôi.

      Quản lý bị làm khó, lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, Chu Linh phát nhưng nhìn Đồng Nhan, bà ta biết người đứng ở bên kia là Đồng Nhan, lúc này tối sầm mặt: “Ông là quản lý, ông mau quẹt thẻ, ông nhìn con bé làm gì.”

      Chu Linh hơi tức giận, khuôn mặt nén được giận, nhất quyết tha, quản lý càng cảm thấy khó xử hơn.

      Lúc hai bên còn giằng co giọng vang lên phía sau lưng Đồng Nhan: “Thím hai, xin lỗi, bộ trang sức này là cháu đặt Tiffany thiết kế, bộ trang sức này thuộc sở hữu của tiệm.”

      Đồng Nhan kinh ngạc quay đầu thấy Tiếu Thâm, đến đây từ lúc nào?

      chỉ thấy kinh ngạc, Tiếu Ngọc cùng Chu Linh đều kinh ngạc, lời này của Tiếu Thâm là có ý gì?

      Ngược lại quản lý giống như gặp được người cứu mạng, gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bà Tiếu, bộ trang sức này thuộc sở hữu riêng của Tiếu, chúng tôi chỉ giúp ấy đặt, chúng tôi có quyền mua bán bộ trang sức này.”

      Ý muốn bà Tiếu bà thể mua được!

      Sắc mặt Chu Linh liền trở nên khó coi, tình huống bây giờ là thế nào, bà cùng người tuổi hơn tranh nhau bộ trang sức?

      Nếu truyền ra ngoài rất khó nghe, thế hệ trẻ trong nhà lại tôn trọng bà hơn nữa bà còn giành được, sau này làm sao bà ta còn có thể gặp người khác chứ?

      Tiếu Ngọc rất hả hê, vừa rồi Chu Linh còn nhanh tay giành với bà nhưng nhanh tay có tác dụng gì phải vẫn thể giành được sao?

      Tiếu Thâm là cháu đích tôn của nhà họ Tiếu, là đứa cháu trai mà ông Tiếu thích nhất, sau này Tiếu Thâm nhất định là chủ nhân của nhà họ Tiếu, xem như bà ta là người lớn trong nhà sao, phải vẫn phải nhẫn nhịn Tiếu Thâm sao.

      Đồng Nhan ràng cảm thấy loại cảm giác kỳ dị xung quang mình, ngay cả thở cũng dám quá mạnh. cẩn thận quan sát, Tiếu Thâm làm như có gì, nở nụ cười nhìn hai người, nắm tay Đồng Nhan về phía trước, vừa vừa cười nhưng khi nhìn thấy Chu Linh đeo bộ trang sức mà đặt đôi mắt trở nên tối sầm.

      “Thím hai, trước tiên xin hãy tháo bộ trang sức xuống, để vợ cháu thử xem có vừa hay , nếu vừa còn phải sửa lại, nếu giáng sinh có để đeo.”

      Chu Linh nghiến răng, ánh mắt bất mãn, sau đó cười giống như có chuyện gì xảy ra: “Em xem, ra là Tiếu

      Thâm đặt bộ trang sức này cho Đồng Nhan, quản lý sao ông sớm, phải là người nhà cả sao.” xong, nhanh chóng tháo đồ trang sức xuống, bỏ lại vào hộp.

      Sau đó tiếp tục cười : “Được rồi, Tiếu Thâm. Cháu là đàn ông nên chăm sóc tốt người phụ nữ của mình, hai đứa từ từ dạo, thím với xem đồ mà chúng ta đặt có chưa.”

      Đồng Nhan kinh ngạc, nhìn Tiếu Thâm trách: “Nếu như thím thích có thể đưa cho thím, cũng phải là cái gì quá ghê gớm, sao phải vậy chứ, đều là người nhà mà.”

      Đôi mắt lạnh lùng của Tiếu Thâm nhìn bóng lưng của hai người kia, còn bộ dáng cười như lúc nãy. Đồng Nhan hơi khó hiểu, cảm thấy mỗi lần Tiếu Thâm gặp những người trong nhà đều giống nhau, lần trước gặp mặt trong bữa tiệc cũng vậy, chẳng lẽ…

      Tiếu Thâm khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Hừ, tại sao tôi phải đưa cho bà ta, dù cho bộ trang sức này nổi tiếng tôi cũng đưa cho bà ta, tại sao tôi phải bỏ tiền làm đẹp cho bà ta, đời này làm gì có chuyện tốt như thế.”

      phải Tiếu Thâm hẹp hòi mà là nhìn người, xem người đó có đáng để hào phòng hay , nếu như người đó mọn với vậy xin lỗi, dù người đó có nợ xu cũng phải thanh toán ràng, cũng đừng mơ có thể dựa vào để kiếm tiền.

      Đồng Nhan nhíu mày, dường như hiểu, cũng giống như , muốn tình nguyện từ bỏ nghĩ cũng đừng nghĩ, cần người khác cũng đừng nghĩ muốn, bất luận là cái gì mà mất tiền mua mà người khác hưởng lợi, loại chuyện như vậy đừng mong tìm thấy ở , xem ra về điểm này hai người cực kỳ giống nhau. thử đồ trang sức rất vừa, lấy đồ trang sức xong ba người lái xe ăn cơm. Đồng Đồng liền giơ hai tay đồng ý, bởi vì ăn ở nhà quá đau khổ, hai người lớn trong nhà ai biết nấu cơm, hơn nữa trong năm năm qua, mỗi lần tan làm Đồng Nhan đều mua đồ ăn ở ngoài đem về cho cậu bé.

      Sau khi có ba, Đồng Đồng hy vọng khẩu vị của mình được thay đổi, phải ra ngoài ăn cơm nữa nhưng đáng tiếc ba cậu bé cũng biết nấu cơm, kết quả là ba người đều phải ra ngoài ăn, chất lượng cuộc sống lập tức nâng cao, Đồng Đồng rất hài lòng.

      Sau khi Chu Linh cùng Tiếu Ngọc rời liền tới quán cà phê, ràng là giữa mùa đông nhưng Chu Linh lại gọi ly cà phê đá, ly lại ly… Tiếu Ngọc nhìn thấy cũng khỏi rùng mình, nhìn thấy lạnh.

      là tức chết tôi. Tiếu Thâm quá càn rỡ, thế nào tôi cũng lớn tuổi hơn cậu ta, dường như trong mắt cậu ta xem chúng ta ra gì.”

      Tiếu Ngọc cười lạnh trong lòng, ai mà biết trong lòng chị con chị là lợi hại nhất.

      Sau khi Tiếu Thâm đưa vợ con ăn tối liền về nhà, đường về nhìn con trai ngồi đùi mình, tâm tình rất thoải mái: “Con trai, kêu ba.”

      Đồng Đồng ngẩng khuôn mặt nhắn múp míp của mình lên mở miệng: “Ba.” Tiếu Thâm liền giống như kẻ ngu, trả lời: “Ừ.”

      “Kêu thêm lần nữa.” Sau đó lại ngây ngốc .

      “Ba.” Giọng ngọt ngào lại vang lên.

      “Ừ.” Bây giờ lại trả lời vô cùng dứt khoát.

      Đồng Nhan nhịn được nhìn sang hai cha con, chuyện này… quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hai cha con ngu ngốc nữa.

      Mới vừa tới nơi, Tiếu Thâm ôm con trai xuống xe, Đồng Nhan sợ đầu cậu bé đụng vào thành xe, yên lòng dặn dò: “Cẩn thận coi chừng đụng đầu trở nên ngu ngốc.”

      Kết quả quay mặt cái liền nhìn thấy Trương Diễm Thu, Đồng Nhan lập tức im lặng. Tiếu Thâm ôm con trai xuống xe, nhìn Đồng Nhan, nhận thấy lạnh lùng mặt liền nhìn theo ánh mắt của , Trương Diễm Thu đứng đó dịu dàng cười.

      Thấy Đồng Đồng được Tiếu Thâm ôm trong lòng, Trương Diễm Thu có chút kích động, tới muốn ôm Đồng Đồng: “Đây là cháu của tôi sao?”

      Ai ngời Đồng Nhan nhanh hơn bà bước đứng trước Tiếu Thâm cùng Đồng Đồng, giọng vô cùng lạnh lùng: “Vị này có lẽ nhầm rồi, nhanh , cẩn thận tôi báo cảnh sát.” xong kéo Tiếu Thâm vào nhà.
      Diệp Diệp, xixonhonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương ba mươi lăm: Bán con .

      Trương Diễm Thu rụt tay lại giống như đứa trẻ vừa làm việc sai, chân tay luống cuống nhìn Đồng Nhan rời , há miệng lại nên lời.

      Tiếu Thâm biết Đồng Nhan thế nào, biết người phụ nữ kia là ai nhưng nhìn Đồng Nhan đáp lại có thể đoán là người của nhà họ Đồng.

      Lúc Đồng Nhan móc chìa khóa mở cửa còn chưa kịp vào Trương Diễm Thu đứng ở phía sau liền gọi: “Nhan Nhan, tha thứ cho mẹ.”

      Sau khi động tác mở cửa của Đồng Nhan lập tức dừng lại, Tiếu Thâm thể tưởng tượng há hốc mồm quay đầu nhìn Trương Diễm Thu, Đồng Đồng cũng há to miệng nhìn.

      Trương Diễm Thu nhìn ba người đứng trước mặt sau đó lướt qua hai ba con nhìn đứa con cách xa mười năm của mình, giọng có chút run rẩy: “Nhan Nhan, mười năm rồi, tha thứ cho mẹ, lúc ấy mẹ còn cách nào khác.”

      Tiếu Thâm nhìn Trương Diễm Thu, khuôn mặt đó gần giống như Đồng Nhan liền bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt phong tình của nhìn con trai, hai người nhìn nhau liền hiểu mọi chuyện.

      Trương Diễm Thu được Tiếu Thâm mời vào nhàm Đồng Nhan đương nhiên kịch liệt phản đối nhưng vì chủ nhà là Tiếu Thâm nên có cách nào đuổi người mà chủ nhà mời vào cho dù người đó đến tìm .

      Tiếu Thâm cho con trai hai đồng đến siêu thị bên ngoài mua kem, kết quả Đồng Đồng thấy hai đồng liền khi dễ Tiếu Thâm, Tiếu Thâm sững sờ, phả đứa trẻ nào lúc cũng được cho hai đồng mua đồ ăn vặt sao?

      Chẳng lẽ trẻ con bây giờ xem hai đồng là gì? Thử dò xét đưa ví tiền của mình đặt trước mặt Đồng Đồng giống như nhà giàu mới nổi vung tay: “Con trai, con thích tờ nào cứ lấy.” Kết quả Đồng Đồng lấy từ trong ví tiền tờ trăm, Tiếu Thâm kinh ngạc nhìn con trai dứt khoát quay người mua đồ ăn, Tiếu Thâm vẫn chưa thể tiếp thu được, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: “Thằng bé......Chuyện này......Chuyện này.......” Nhớ lại lúc năm tuổi còn chưa biết phân biệt những tờ tiền khác nhau, chi biết ông nội cho tiền liền chạy thẳng tới tiệm bán đồ ăn, bây giờ sao, con trai so với còn tiến bộ hơn.

      Đồng Nhan thấy bộ dạng kích động hoảng sợ của Tiếu Thâm nhịn được trợn mắt nhìn, con trai ba tuổi biết cầm tiền giấy cá cược.

      Trương Diễm Thu nhìn bóng dáng Đồng

      Đồng biến mất sau cánh cửa, như có điều suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan: “Đứa bé này bao nhiêu tuổi?”

      Tiếu Thâm trả lời: “Năm tuổi rồi.”

      Trương Diễm Thu khiếp sợ nhìn Đồng Nhan, dám tin: “Con hai mươi tuổi sinh thằng bé sao?”

      Đôi mắt Đồng Nhan lóe sáng, nghiêng đầu nhìn bà muốn trả lời.

      Tiếu Thâm vừa nghe, hai mươi tuổi?

      Hình như năm đó hai mươi hai tuổi, giống như đứa trẻ cứ như vậy bị tiểu nữ Đồng Nhan làm hại.

      Trương Diễm Thu tiếp tục hoảng sợ: “Nhan Nhan, con hai mươi tuổi có con, còn bị đuổi ra khỏi nhà, vậy con… Sáu năm qua làm sao có thể sống qua ngày.” Trương Diễm Thu nghĩ liền thấy đau lòng, đứa con của bà lại con đường giống như bà.

      Đồng Nhan cảm thấy phiền phức, nhíu mày lạnh lùng : “Rốt cuộc bà tới đây làm gì? Chỉ muốn quan tâm cuộc sống của tôi lúc trước trôi qua như thế nào sao? Cảm ơn quan tâm, tối thiểu tôi bán con trai tôi, năm năm này hai mẹ con tôi sống rất tốt.”

      Qua câu của Đồng Nhan, Tiếu Thâm rút ra trọng điểm, bán!

      Đôi mắt đảo qua vài vòng, nhìn Đồng Nhan lại nhìn Trương Diễm Thu, cuối cùng mở miệng hòa giải: “Ha ha, xem ra hôm nay có gì để , vị này…” Nhìn Trương Diễm Thu, vừa muốn há mồm chợt nhớ tới biết tên người ta, biết kêu thế nào? Trương Diễm Thu nhìn Tiếu Thâm cười: “Tôi họ Trương.”

      “A, bà Trương, trước tiên mời bà về thôi, có chuyện gì sau này , đừng giống hôm nay đứng chặn trước cửa nhà tôi, nếu tôi báo cảnh sát, mời bà về cho.” Cứ như vậy đuổi khách.

      Ngược lại Đồng Nhan ngời Tiếu Thâm lại làm như vậy, Trương Diễm Thu càng ngờ, ràng Tiếu Thâm biết bà là mẹ Đồng Nhan, làm con rể lại cảm ơn mẹ vợ còn đuổi khách?

      Đồng Nhan do dự đứng lên đuổi người: “Được rồi, mời , tiễn.”

      Trương Diễm Thu gần như bị Tiếu Thâm đẩy ra ngoài, ý của Tiếu Thâm rất đơn giản, vợ tôi muốn gặp bà, vậy bà mau nhanh.

      Trương Diễm Thu bị đẩy ra cửa, Tiếu Thâm liền đóng cửa, do dự chút nào, Trương Diễm Thu tự biết trong thời gian ngắn, Đồng Nhan thể tha thứ cho bà.

      Sau khi Trương Diễm Thu rời khỏi chung cư, chiếc xe bóng loáng màu đen liền dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, ở phía sau xe khuôn mặt có biểu cảm gì của Đồng Thiên Bác liền lộ ra.

      Trương Diễm Thu gì liền lên xe, sau khi đóng cửa xe liền chạy .

      Đồng Thiên Bác vừa rời , ở trong siêu thị Đồng Đồng vừa cầm kem mới mua vừa chạy nhảy về nhà.

      xe, Đồng Thiên Bác im lặng lúc sau đó hỏi Trương Diễm Thu: “Thế nào?”

      Trương Diễm Thu nghiêng người liếc mắt nhìn Đồng Thiên Bác, ông ta biểu mặt, khóe miệng nở nụ cười: “Kết quả thế nào phải ông sớm biết sao, mặc dù đứa con này là do tôi sinh nhưng tính cách quật cường phải rất giống ông sao.”

      ……

      Gần đến cuối năm, các công ty lớn cùng các toàn soạn đều rất bận rộn. Tòa soạn của Đồng Nhan cũng vậy, mặc dù sắp kết hôn nhưng bởi vì mọi chuyện đều do ông Tiếu sắp xếp lo liệu nên Đồng Nhan vẫn làm, tại tất cả đồng nghiệp trong công ty chưa có ai biết tin tức Đồng Nhan sắp kết hôn, Đồng Nhan cũng định cho mọi người biết. Từ sau chuyện Tiếu Thâm quỳ cầu hôn , lúc này ai có thời gian quan tâm tới chuyện của .

      Nhiệm vụ lần trước của Đồng Nhan làm nghe bên cảnh sát có kết quả, tổng biên lại tìm Đồng Nhan, sau khi Đồng Nhan lại đến đó chỉ vì tổng biên liên tục đảm bảo nhiệm vụ lần này đến đồn cảnh sát phỏng vấn các nhân viên cảnh sát, sau khi lấy giấy chứng nhận phóng viên ra, có người cảnh sát dẫn đường cho , là đưa găp người phụ trách vụ án, bọn họ biết tương đối ràng!

      Người phụ trách vụ án!

      Đồng Nhan lập tức nhớ tới cánh tay lần trước bị dẫm lên, Đồng Nhan giật mình nhớ tới người đưa vào văn phòng đó là ông Tào, lúc này phải ông ta lại cố ý hại chứ?

      Vào phòng làm việc của đội, Đồng Nhan nhìn dáng vẻ làm việc của mọi người, đều là những người lần trước làm việc tại trường, tất cả đều bận rộn ai chú ý đến .

      “A, đây phải là phóng viên Đồng sao.” Giọng của ông Tào vang lên phía sau, cơ thể Đồng Nhan theo phản xạ cứng ngắc, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tươi cười, khuôn mặt trơn bóng, nụ cười nở môi.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      xixon, honglakDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :