1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi bảy: Tại sao là Đồng Nhan.

      Đồng Nhan rất dứt khoát cúp điện thoại, kết quả cúp điện thoại xong liền bực tức. Đồng Thiên Bác gọi điện thoại tới là có ý gì? Hôm qua vừa mới đồng ý kết hôn với Tiếu Thâm, hôm nay ông liền gọi điện thoại tới, ràng là có ý tốt.

      Vốn dĩ Tiếu Thâm còn bị Đồng Nhan chọc giận, kết quả nhìn thấy nhận cuộc điện thoại sắc mặt liền trở nên khó coi, nhíu mày nhìn , đôi mắt rực sáng, kéo dài giọng hỏi: “Ôi chao, đây là như thế nào? Đồng nhà chúng ta luôn bất khả biến bại tại sao lại thể chịu được cuộc điện thoại chứ?”

      Đồng Nhan tức giận trừng mắt nhìn , nhớ tới việc mà sáu nắm trước Đồng Thiên Bác bắt làm liền cảm thấy ghê tởm, bây giờ lại muốn lợi dụng .

      Đồng Nhan nghiến răng, mặt nhăn nhó nhìn Tiếu Thâm, nặng nề : “Tôi muốn với , mặc dù sáu năm trước tôi còn quan hệ với nhà họ Đồng, bây giờ tôi muốn kết hôn nhưng chỉ có hai chúng ta biết cuộc hôn nhân này như thế nào, nếu nhà họ Đồng lợi dụng cuộc hôn nhân này để nhờ giúp đỡ hay hỗ trợ cái gì tốt hơn hết đừng để ý là được.”

      Tiếu Thâm hơi ngạc nhiên, suy nghĩ chút, hiểu gia đình nhà Đồng Nhan, chẳng lẽ vừa rồi là điện thoại từ nhà họ Đồng gọi tới sao?

      Tiếu Thâm chợt hiểu, khó trách sắc mặt lại biến thành như vậy: “ yên tâm, tôi cũng phải là người ngu ngơ, tại sao tôi phải giúp nhà họ Đồng chứ.”

      Đồng Nhan trợn mắt: “Dù là có lợi cũng được, phàm là chuyện có liên quan đến nhà họ Đồng đều cho phép dính vào.” Ai biết nhà họ Đồng có thể đánh gậy bất cứ lúc nào chứ, Đồng Thiên Bác là người rất gian xảo.

      Ban đầu Tiếu Thâm để ý quan hệ của Đồng Nhan với nhà họ Đồng, chỉ biết quan hệ của bọn họ tốt nhưng biết là tồi tệ đến mức này, hơi buồn bực, nhíu chân mày nhìn Đồng Nhan hỏi: “Tôi vẫn hiểu, rốt cuộc Đồng Thiên Bác làm gì ? Có vẻ như rất hận ông ta mỗi khi nhắc đến? Đồng Thiên Bác thương con nhưng theo tôi được biết Đồng Thiên Bác rất cưng chiều con , có lý gì lại đối xử với như vậy.”

      Đồng Nhan nhìn cười lạnh: “Chuyện nhà tôi người ngoài cần phải biết quá nhiều.” Tiếu Thâm nghiến răng.

      Về
      chuyện Tiếu Thâm quỳ xuống cầu hôn Đồng Nhan, cả thành phố A đều biết nên nhà họ Đồng sớm biết, chỉ là Đồng Thiên Bác dám tin, cho đến khi con trai lớn Đồng Phiền đem tin tức thấy Tiếu Thâm che chở Đồng Nhan rời khỏi trường, điều này là xáo trộn lớn trong nhà họ Đồng.

      Người huyên náo nhất chính là Đồng Chân, về đến nhà nghe thấy tin tức này liền làm loạn, la hét, ném vỡ tất cả đồ đạc.

      Đồng Thiên Bác đứng lầu nhìn, trầm giọng quát: “Còn ra thể thống gì nữa!” Lúc này Đồng Chân mới dừng lại.

      Đồng Tĩnh Uy nghe thấy tiếng động cũng ra, Đồng Thiên Bác nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn thấy ba lập tức cung kính gọi: “Ba”

      Đồng Tĩnh Uy đứng ở lầu, từ xa liếc nhìn Đồng Nhan, sắc mặt tốt, lạnh lùng : “Tôi thấy ở đây quá ồn, tôi về nhà cũ tốt hơn, ở đó yên tĩnh hơn.” xong liền , hành lý cũng mang theo, ra đến cửa tài xế vội vàng mở cửa xe, sau đó liền rời .

      Đồng Thiên Bác nhìn đứa con mà mình luôn cưng chiều: “Con làm loạn cái gì, Tiếu Thâm thích con con liền về nhà la lối om sòm, từ ba dạy con như vậy sao?”

      chưa dứt lời Đồng Chân liền khóc lớn: “Ba, phải lúc trước ba ba nắm chắc mười phần con được gả vào nhà họ Tiếu sao, bây giờ thế nào, con gả vào được thôi, vậy tại sao Đồng Nhan có thể, con cam lòng.”

      Nhà họ Tiếu là nhà như thế nào chứ, vốn dĩ nhà họ Đồng rất khó với, nếu như ta thất bại cũng sao nhưng bây giờ khác, tại sao Đồng Nhan cứ như vậy thuận lợi gả vào nhà họ Tiếu, chỉ bởi vì sinh đứa con trai sao?

      Nực cười, người phụ nữ nào mà biết sinh con, những người phụ nữ lúc trước sinh được con cho Tiếu Thâm là bọn họ vô dụng, đổi lại là ta nhất định được. Nhưng bây giờ những thứ này đều bị Đồng Nhan phá hỏng, từ ta biết Đồng Nhan chính là sao chổi của ta, chỉ cần có Đồng Nhan ở đây ta nhất định xui xẻo.

      Đồng Thiên Bác thở dài: “Con à, ba biết Đồng Nhan xuất , lúc trước đúng là ba rất chắc chắn, ai biết… Haiz, thôi, nhà họ Tiếu cao sang có gả vào cũng khó tồn tại, chỉ cần những chú nhà họ Tiếu thôi con bé kia liền thể chịu đựng được rồi, con yên tâm, ba tìm cho con nhà tương xứng, tuyệt đối thua kém nhà họ Tiếu.”

      Đồng Chân cam lòng, tại sao lại là Đồng Nhan.

      Ngày hôm sau Đồng Nhan vừa làm liền nhận được chỉ thị của tổng biên, nhiệm vụ kia cho phép các phương tiện truyền thông truyền tin tức ra ngoài nên cần phải , mấy ngày nay chỉ ở phòng làm việc.

      Đồng Nhan vừa nghe liền cảm thấy thoải mái, vốn dĩ vẫn còn nhức đầu vì nhiệm vụ kia, lần này phải là tốt.

      Từ sáng đến trưa sóng im biển lặng, kết quả buổi chiều vừa tan làm khách quý đến cửa. Nhìn tên màn hình ngừng nhấp nháy, Đồng Nhan khó chịu, rốt cuộc người nhà họ Đồng muốn làm gì?

      Nghe điện thoại, bên kia là giọng Đồng Thiên Bác: “Đồng Nhan, mẹ con tới, về nhà thăm mẹ chút, mẹ con nghe con muốn kết hôn liền tới đây.”

      Đồng Nhan vừa nghe liền ngây ngẩn cả người: “Ai?”

      Đồng Thiên Bác thấy giọng kinh ngạc, cười ha ha ôn hòa : “Mẹ con, hôm nay ba mới đón bà ấy đến thành phố A.”

      Đồng Nhan nhắm mắt đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, sau khi kiềm chế tâm tình, to giọng : “Ông đưa bà ấy đến đây làm gì?”

      Đồng Thiên Bác làm như biết Đồng Nhan tức giận cười : “Ha ha, Đồng Nhan à, thế nào con cũng sắp kết hôn phải để mẹ được tận mắt nhìn chứ.” Đồng Nhan nghiến răng, tay như muốn bóp nát điện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại của Đồng Thiên Bác, Đồng Nhan liền gọi cho Tiếu Thâm, ở bên này Tiếu Thâm họp, nghe tiếng chuông điện thoại lập tức tối sầm mắt, mấy ngày nay bị Đồng Nhan chọc giận, lúc này tối sầm mặt hỏi: “Của ai?”

      Quản lý cấp cao ngồi ở dưới nhìn nhau, vội vàng móc điện thoại ra nhìn rối rít lắc đầu, thư ký đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm cẩn thận : “Tổng giám đốc Tiếu, là của .”

      Lúc này Tiếu Thâm mới phản ứng được, lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là của , sau đó nhìn tên màn hình. Lại là , khuôn mặt tối sầm lập tức trở nên vui vẻ.

      Hắng giọng, cố làm ra vẻ đắn đo sau đó mới giả bộ chán ghét nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”

      Quản lý cấp cao ngồi phía dưới nhìn nhau, tổng giám đốc chơi trò thay đổi sắc mặt sao?
      Diệp Diệp thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi tám: Cái mông bị thương.

      Đồng Nhan hít sâu, im lặng lúc mới mở miệng: “Hay là chúng ta đừng kết hôn nữa.”. Bây giờ chưa kết hôn mà nhà họ Đồng bắt đầu có ý định xấu xa rồi nếu kết hôn biết tới mức nào?

      Tiếu Thâm vừa nghe liền tối sầm mặt, quản còn họp, trực tiếp đứng dậy rời , thư ký nhìn dám gì, sắc mặt ông chủ thay đổi, đây là điềm báo cơn bão chuẩn bị đổ bộ, cần phải cũng biết sức công kích của nó to như thế nào.

      nổi điên gì chứ, chuyện này có thể do mình quyết định sao?” Đời này chưa từng gặp chuyện như vậy, hôn nhân của do làm chủ, tại sao có thể kết hôn là kết hôn, kết hôn là kết hôn.

      Đồng Nhan nhịn được thở dài: “ Tôi với , hai chúng ta kết hôn có rất nhiều phiền toái, những thứ khác , bây giờ nhà họ Đồng nhìn chằm chằm , chờ miếng thịt béo bở kia đưa tới cửa, tôi muốn có liên quan gì đến nhà họ Đồng nữa, có được ?”
      Tiếu Thâm tức giận, đưa tay tháo cà vạt, đôi tay chống nạnh vào thang máy xuống, sắc mặt hung dữ: “Được cái gì mà được.”

      Tiếu Thâm điên cuồng lái xe đến công ty Đồng Nhan, sau khi lên, gì cũng để ý đến những người xung quanh nắm tay Đồng Nhan ra, Đồng Nhan bị dọa sợ kêu to: “ làm gì đấy?”

      Khuôn mặt Tiếu Thâm hung dữ, giống như người khác thiếu nợ , câu nào lôi Đồng Nhan ra, Đồng Nhan thấy thể làm gì liền vội vàng vòng hai tay ôm cửa kính phòng làm việc: Rốt cuộc muốn làm gì, điên rồi sao?”

      Tiếu Thâm vẫn lời nào, khom lưng ôm ngang người Đồng Nhan. Các đồng nghiệp phía sau nhìn thấy cực kỳ ngưỡng mộ, Đồng Nhan là tốt số, tìm được người đàn ông tốt như vậy.

      Vào thang máy Đồng Nhan liền nổi giận: “Tôi hỏi làm gì vậy?” Tiếu Thâm cũng thả người cứ ôm như vậy, im lặng cười: “Muốn đổi ý sao? Tôi lớn như thế này chưa có ai dám đối với tôi như vậy,
      dám đùa bỡn tôi, lá gan ."
      Đồng Nhan chưa từng thấy bộ dáng Tiếu Thâm như vậy, giọng dọa người, khuôn mặt này khiến Đồng Nhan nghi ngờ có khi nào ta muốn giết người .
      "Cái đó, vốn dĩ chuyện này đột ngột xuất , lúc trước tôi với đều là người xa lạ, mặc dù ở giữa biết làm sao có con, nhưng hai mẹ con tôi sống cùng nhau sáu năm mà , hơn nữa cuộc sống cũng rất tốt, đột nhiên xuất lại muốn kết hôn, điều này mà đối với tôi chỉ là người xa lạ đột nhiên xuất , cho nên..."
      Ngược lại, Tiếu Thâm lại cười: "Người xa lạ? Được, vậy để tôi làm ít việc xa lạ."
      "..."
      Đồng Nhan lập tức sửng sốt, có ý gì, chuyện xa lạ?
      Lúc này cửa thang máy mở ra, Tiếu Thâm ôm ra, thèm để ý đến những nhân viên ngây người đứng nhìn phía sau.
      Lái xe chạy thẳng về căn hộ ở Duplex, Tiếu Thâm gần như kéo Đồng Nhan vào, mở khóa, đá cửa, kéo Đồng Nhan lên phòng ngủ của mình ở lầu hai.
      Đồng Nhan thầm đoán chắc trong lòng đinh làm gì, lúc bị bắt lên, nắm chặt tay vào cầu thang, sống chết chiu lên: "Tiếu Thâm, thể làm như vậy, cái này gọi là cưỡng dâm, tôi kiện ."
      Tiếu Thâm méo miệng, vốn dĩ ôm chặt Đồng Nhan đột nhiên vội vàng thả ra giống như Đồng Nhan là vi rút vậy.
      Vốn dĩ Đồng Nhan ngồi xổm, bởi vì Tiếu Thâm níu lấy, dùng hết sức lực túm lấy, lúc Tiếu Thâm buông tay, Đồng Nhan kịp phản ứng, lập tức ngã xuống cầu thang, vừa đúng lúc ngồi vào mép bậc cầu thang mông đít nháy mắt như bị kim châm.
      "A!" Đồng Nhan ngồi chồm hỗm đất đau nên lời, đau đến rơi nước mắt. Tiếu Thâm lập tức phản ứng kịp nhưng lại mất hết mặt mũi, Đồng Nhan vừa mới muốn làm chuyện ấy?
      Nếu như có thể làm chuyện ấy được tốt, Tiếu Thâm tiếc nuối nghĩ.
      lúc lâu, cơn đau mới dịu lại, Đồng Nhan từ từ đứng lên, đột nhiên cảm giác như xương cụt của mình bị vỡ, phần yếu nhất mông chính là xương cuttj.
      Đồng Nhan giận dữ nhìn Tiếu Thâm, khóc lóc tố cáo: ".. cố ý!"
      Tiếu Thâm bị giọng của làm cho lỗ tai tê rần, ong ong, ù tai rồi.

      Cẩn thận nhìn chỗ Đồng Nhan bị thương, Tiếu Thâm cẩn thận ôm Đồng Nhan lên phòng ngủ, lúc ôm Đồng Nhan bởi vì chân giật giật nên đụng vào vết thương, Đồng Nhan la đau trách móc hồi.

      Mặc dù Tiếu Thâm cảm thấy có lỗi với Đồng Nhan nhưng giọng của Đồng Nhan quá to nhịn được cau mày khẽ la: " chút, nhà bán cưa điện à." là ồn.

      Đồng Nhan dám tin nhìn Tiếu Thâm, mắt trừng lớn: "Tiếu Thâm! Hôm nay là đúng, ràng người bị đau là tôi, bây giờ lại cho tôi la đau, như vậy làm gì còn có nhân quyền chứ, như vậy có muốn tôi sống nữa hay chứ."

      Tiếu Thâm càng nhíu chặt chân mày, lúc lên cầu thang liền dừng lại, đôi mắt quan sát Đồng Nhan như quan sát động vật quý hiếm, sau đó : " kỳ lạ, thế giới còn có loại người như , tạo hóa vĩ đại." xong tiếp tục bước .

      Đồng Nhan nghe câu này đặc biệt ràng, đây phải là có ý phải người bình thường sao, duỗi tay ra, nhéo cái, lấy tai Tiếu Thâm làm tâm điểm, xoay tròn trăm tám mươi độ.

      "A." Tiếu Thâm có phòng bị, phản xạ có điều kiện thét to. Đồng Nhan cực kỳ vui mừng. "Ha ha, tiếng kêu của là dễ nghe."

      Lỗ tai Tiếu Thâm bị đau, lúc này nổi giận mắt đỏ ngầu nhìn Đồng Nhan, cực kỳ tưc giận, mẹ kiếp, đời này ghét nhất là người khác nhéo lỗ tai , trầm giọng uy hiếp: "Buông ra."

      Đồng Nhan hề sợ hãi nắm lỗ tai, nghiêng đầu: " thả."

      Ai biết vừa xong những lời này, Tiếu Thâm liền đá văng cửa phòng, Đồng Nhan lập tức choáng váng, tiếng vang khá lớn giống như kinh thiên động địa, bàn tay nắm lỗ tai Tiếu Thâm liền buông, đưa tay ôm ngực, an ủi trái tim bé bỏng.

      Tiếu Thâm như làn khói ôm Đồng Nhan vào, vừa đến giường liền buông tay. "A" Lần này là tiếng kêu của Đồng Nhan.

      Đồng Nhan muốn chửi tục, cái mông bị đụng đau, mặc dù giường rất mềm nhưng đối với người bị thương ở mông cũng xem như là trí mạng.

      Từ cao rớt xuống, Đồng Nhan liền la to, muốn chửi người, ai biết lời còn chưa ra đầu đột nhiên xuất cái đầu.

      Tiếu Thâm híp mắt nhìn Đồng Nhan, trầm giọng : "Dám nhéo lỗ tai tôi? Tôi xem biết Tiếu Thâm tôi lợi hại thế nào phải ?"
      Last edited: 30/10/14
      Diệp Diệp thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi chín: Chồng lưu manh, vợ thiên kinh địa nghĩa.

      Đồng Nhan nằm giường nháy nháy mắt, nhìn lỗ mũi cách mũi mình chưa tới cen ti mét, nhìn lúc lâu mới phát ra gì đó liền : “Ah, lỗ mũi của là cao.” Trước kia tại sao phát ra?

      Khuôn mặt tối sầm của Tiếu Thâm bắt đầu dãn ra, lỗ mui cao? Đó là đương nhiên, sao nhìn khuôn mặt chút, đây là duy nhất có số hai.

      Tiếu Thâm tràn đầy kiêu ngạo, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.

      Đồng Nhan thấy vậy nhịn được liếc mắt khinh thường, là ngu ngốc, khen câu liền biết mình là ai.

      Tiếu Thâm hả hê nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường của trong nháy mắt liền hiểu lảng sang chuyện khác, mặt lập tức tối sầm: “ đừng đánh trống lảng, lỗ tai tôi mà cũng dám nhéo.”

      Đồng Nhan nhìn chằm chằm Tiếu Thâm nằm người mình, cười hì hì, đưa tay nắm cổ áo Tiếu Thâm: “Ôi chao, đó phải là do tôi nóng giận sao, tôi quýnh quá, bàn tay liền làm loạn, vớ được cái gì liền nắm, đây phải là........Hơn nữa, vừa đúng lúc lỗ tai nằm trong tay tôi, cho nên.......”

      Tiếu Thâm nghe thấy liền cười: “Ý của là tôi ngu tự mình đưa lỗ tai cho nhéo?”

      Đôi mắt Đồng Nhan bỗng rực sáng, thầm nghĩ phải sao.

      Nhưng dám những lời đó chỉ có thể cười cười.

      Nụ cười của Tiếu Thâm chợt biến mắt, đưa tay bóp cổ Đồng Nhan: “Dám nhéo lỗ tai tôi, xem sau này còn dám .”

      Đồng Nhan thiếu chút nữa bị bóp chết, cổ cũng đỏ lên, may là Tiếu Thâm chỉ hù dọa chút,nhanh chóng buông tay, Đồng Nhan liền ho sặc sụa, đôi tay xoa xoa cổ, mắt đỏ ngầu, hướng về phía Tiếu Thâm la to: “ là đồ điên!”

      Ngược lại Tiếu Thâm cũng thấy mệt khi bóp cổ , hai tay chống hai bên đầu Đồng Nhan thở mạnh, cúi đầu nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười: “Điên? Đúng, tôi còn có thể làm chuyện động trời.” Đồng Nhan liền tát cái.

      ... ....

      Tiếu Thâm bối rối, Đồng Nhan cũng bối rối, vốn dĩ trong phòng vang đầy tiếng la hét bỗng trở nên im lặng.

      lúc sau, Tiếu Thâm mới sững sờ đưa tay sờ khuôn mặt vừa mới bị đánh, đôi mắt vẫn còn sững sờ, Đồng Nhan liền có phản ứng, nghiêng người chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Tiếu Thâm, vắt chân lên cổ mà chạy.

      Mặc dù Tiếu Thâm vẫn chưa phục hồi tinh thần nhưng là lính nên phản xạ tương đối tốt, cơ thể nhanh hơn đầu óc, tay liền có thể bắt được Đồng Nhan muốn chạy trốn.

      Đồng Nhan bị bắt, bây giờ mới biết sợ, xong đời, có nhiều điều cấm kỵ như vậy, nào là cho phép nhéo lỗ tai, tất nhiên cũng cho tát vào mặt,
      Lần này chết chắc rồi.

      Tiếu Thâm chậm rãi đứng dậy tới trước mặt phía Đồng Nhan, nhìn bộ dạng chờ chết của Đồng Nhan lại nở nụ cười đến đáng sợ: “Sợ? Còn biết sợ? Sao lúc nhéo lỗ tai tôi biết sợ? Năm đó lúc rời khỏi khách sạn có mưu đồ cũng biết sợ? Bây giờ mới biết sợ, có muộn quá ?”

      Đồng Nhan lời nào nhưng đầu óc phản ứng kịp liền hỏi: “Cái gì năm đó có mưu đồ với , ràng là có mưu đồ với tôi, mặc quân phục còn dám cưỡng dâm con nhà lành, trách bây giờ thể làm tướng, nếu phải người lính tôi kiện rồi.”

      Tiếu Thâm trợn mắt, rốt cuộc bây giờ có thể thấy cái gì gọi là biết xấu hổ, là hiếm thấy người giống như Đồng Nhan, chuyện năm đó bây giờ vẫn có thể đổi trắng thay đen, quá xem thường .

      Tiếu Thâm tức giận, được gì, chuyện năm đó vẫn muốn nhắc lại nhưng giọng điệu này càng ngày càng lớn lối, nếu trút giận, cảm thấy cơn tức càng ngày càng tăng.

      liền cười cười: “Được, tôi mạnh mẽ phải ? Vậy hôm nay tôi liền cho thấy tôi mạnh mẽ thế nào, dù sao cũng phải kết hôn, phải trước kia từng làm sao, trước lạ sau quen, tôi lại làm lại lần nữa là được.” xong nhào tới người Đồng Nhan. Đồng Nhan lập tức ngây người, Tiếu Thâm dùng cả tay chân đẩy ngã lên giường, trái hôn cái phải cắn cái.

      Rất nhanh áo khoác dày của Đồng Nhan liền bị Tiếu Thâm cởi ra, chỉ còn lớp quần áo bên trong, bàn tay Tiếu Thâm vẫn tiếp tục, Đồng Nhan liền tức giận, cái tát nữa chuẩn bị giáng xuống.

      Lúc này Tiếu Thâm nhanh hơn, đưa tay nắm chặt bàn tay vung lên của , nở nụ cười tà mị: “Hì hì, cho rằng tôi còn có thể để cho tát thêm cái nữa sao?” xong bàn tay lớn vồ cái liền bắt được cánh tay còn lại.

      Còn tay cách nào làm việc, Tiếu Thâm trực tiếp đặt mông ngồi lên người Đồng Nhan, tay nắm chặt tay Đồng Nhan, tay cởi quần áo, như vậy Đồng Nhan có đá chân lung tung thế nào cũng thể đá tới.

      Đồng Nhan còn cách nào khác chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn nằm im, lấy lòng kêu: “Tiếu Thâm, tôi biết tôi sai rồi, đừng làm thế, trời lạnh nên dễ bị bệnh, chúng ta có gì xuống dưới lầu rồi được ?”

      Lúc này Tiếu Thâm xé rách áo , chuyên tâm tấn công chiếc quần Đồng Nhan mặc, Đồng Nhan hoảng sợ: “Tiếu Thâm!” Giọng còn hơi sức, hơi nức nổ lại khàn khàn.

      Tiếu Thâm muốn bị Đồng Nhan làm phiền, vung tay lên cởi dây nịt của mình cột tay Đồng Nhan vào đầu giường, như vậy có thể dễ dàng làm việc.

      Đồng Nhan hoảng sợ, trừng mắt, chiêu gì cũng dùng vậy mà có tác dụng gì đối với Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm cởi quần áo Đồng Nhan xong liền tự cởi quần áo của mình, sau đó giống như trong phim, đưa tay nắm chặt cằm Đồng Nhan, nở nụ cười lưu manh: “ nhìn ra, sinh con xong vóc dáng vẫn mê người như vậy.”

      Mặt Đồng Nhan liền trở nên đỏ: “ lưu manh.” Làm gì có ai như ta chứ. Tiếu Thâm nhanh chậm, bàn tay sờ soạng khắp người Đồng Nhan: “Hì hì, chồng lưu manh, vợ thiên kinh địa nghĩa.”

      Tay Đồng Nhan thể cử động, chân đá tới, mắt nhìn như muốn đánh cho Tiếu Thâm trận, tức giận nghiến răng, sau đó nhắm mắt: “Muốn làm gì làm , đừng nhiều lời, xong chuyện tôi chỉ muốn đón con.”

      Bộ dáng này của khiến Tiếu Thâm hả hê cười ngừng, là ngoan, đôi mắt liền đảo qua vừa lúc quét tới làn da trắng nõn của Đồng Nhan, giống như bị mê hoặc Tiếu Thâm liền còn ý thức.

      Trắng trắng thơm thơm, bàn tay chưa bao giờ được trải qua cảm giác thoải mái như vậy, bởi vì khẩn trương lồng ngực ngừng phập phồng, Tiếu Thâm cảm giác đột nhiên cổ họng trở nên cực kỳ khô, sắp bốc khói, theo bản năng liền nuốt nuốc miếng.

      nhịn được nhàng hôn.

      Kỹ thuật hôn của Tiếu Thâm rất tốt, Đồng Nhan cũng cảm giác thể dường như bốc cháy, quỷ xui thần khiến thế nào lại mở mắt, bên trong mơ màng giống như , phản ứng của cơ thể hoàn toàn chỉ có thể dùng từ lưu loát để hình dung.

      Nhưng chính là cái bộ dáng này khiến Tiếu Thâm nhìn lúc khí nóng càng dâng cao, khí nóng ở tay chân dần dần tập trung lại điểm, Tiếu Thâm đột nhiên cảm thấy bản thân sẵn sàng vội vàng xoay người miệng ngừng hôn lên rốn Đồng Nhan, ngang hông hơi dùng sức…Đồng Nhan tỉnh, Tiếu Thâm cũng tỉnh, hai ngươi nhìn nhau, sau đó…Tiếu Thâm bỏ chạy rồi…
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Diệp Diệp thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi: quyết định ngày kết hôn.

      Sau cố xảy ra ngày hôm đó giữa Đồng Nhan và Tiếu Thâm lại quay trở lại vòng luẩn quẩn, vẫn ở chung chổ nhưng thấy nhau lại lời nào, người về phía bên trái, người quay sang bên phải giống như muốn có liên quan gì đến nhau.

      Đoán chừng nếu phải ở giữa còn có Đồng Đồng hai người này hận thể nhanh chóng quên , thậm chí muốn bay xa, người phương Bắc người phương Nam.

      Nhưng Đồng Nhan vẫn hiểu, về phương diện kia Tiếu Thâm được vậy tại sao lại có nhiều phụ nữ như vậy? có nhiều phụ nữ như vậy nhưng làm gì phải bị lộ sao?

      Nhưng mà biết tài sản của Tiếu Thâm rất nhiều, những người phụ nữ ở thành phố A làm sao dám đắc tội với Tiếu Thâm sao, hơn nữa ai biết được Tiếu Thâm là được hay là nhất quyết giữ mình trong sạch?

      Bọn họ còn tưởng rằng Tiếu Thâm chỉ thấy mặt liền mê nhưng lại là người đàn ông bảo thủ, vì vậy những người phụ nữ ở thành phố A cạnh tranh gay gắt, nghĩ muốn chiếm được ưu ái của Tiếu Thâm có thể ở chung cả đêm như vậy mới là lợi hại.

      Nhưng những điều này Đồng Nhan chưa bao giờ quan tâm cho nên biết.

      Thời gian qua nhanh, mói đó hơn nửa tháng, hôm nay Đồng Nhan cùng con trai ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, cửa lớn đột nhiên mở ra, hai mẹ con ăn ý cùng nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm phờ phạc rã rượi vào, phát hai mẹ con nhìn mình liền ngẩng đầu nhìn lướt qua gì.

      Hai mẹ con gì lại quay đầu tiếp tục xem phim hoạt hình, Tiếu Thâm méo miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn người mà mình kết hôn kia, trong nhà cũng đứa trẻ, bây giờ chuẩn bị kết hôn, tại sao cuộc sống của lại thay đổi nhiều như vậy? cơm nóng trà nóng ít nhất cũng phải câu “ về rồi à, cực khổ rồi” chứ nhưng đằng này chữ cũng .

      Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan, dùng sức cởi giày vung chân ném bên này chiếc, bên kia chiếc, chân trần sàn nhà, tới ghế sa lan ném túi xách trong tay xuống “Thay đồ xong cùng tôi ra ngoài
      chút.” xong liền quay đầu bước .

      Đồng Nhan sửng sốt mở túi xách ra nhìn, bên trong là chiếc váy màu đỏ, phải chứ, trời lạnh như thế này mà phải mặc váy sao? cố ý muốn chết rét sao! Đồng Nhan có động tĩnh, Tiếu Thâm rót nước ra, nhíu mày: “Nhanh lên, còn thời gian nữa, lúc là xong, còn cháu nữa.” Bàn tay khẽ chỉ vào khuôn mặt nhắn đáng của Đồng Đồng “Cháu cũng thay quần áo , lát nữa chúng ta cùng .”

      “…” Hai mẹ con im lặng lúc, rốt cuộc muốn đưa bọn họ đâu.

      Mấy ngày nay ràng tâm tình Tiếu Thâm tốt lắm, Đồng Nhan lại là người gây chuyện nên mấy ngày nay rất biết điều, lập tức tiếng nào cầm túi lên lầu thay quần áo, Đồng Đồng cũng yên lặng theo quay trở về phòng mình thay bộ vest.

      Hai mẹ con ngoan ngoãn phối hợp, Tiếu Thâm rất hài lòng, đến nhà để xe chọn chiếc xe Bugatti mà thích nhất, chạy thẳng về nhà họ Tiếu.

      Đồng Nhan cảm thấy con đường này rất quen, nhịn được khẽ hỏi: “Đến nhà họ Tiếu… nên phải mặc như thế này?” Đồng Nhan quan sát chiếc váy màu đỏ bên trong chiếc áo khoác dày, Tiếu Thâm chưa thấy mặc chiếc váy mà chọn nhìn như thế nào, Đồng Nhan xuống lầu liền mặc chiếc áo khoác dày, thời tiết lạnh như thế này, muốn chết rét.

      Tiếu Thâm liếc mắt nhìn cái trắng nõn của , lên tiếng, trong lòng hơi bất mãn, ít nhất cũng phải để cho thấy mặc chiếc váy mà mua nhìn như thế nào chứ. Hừ!

      Cho đến khi đến nhà họ Tiếu, lúc nào cửa Đồng Nhan cởi áo khoác lúc này Tiếu Thâm mới giật mình, mặc dù ngày đó vô tình biết được vóc người rất đẹp nhưng hôm nay nhìn mặc chiếc váy mà mua…

      Tiếu Thâm cảm thấy tứ đại mỹ nhân cũng bằng, chiếc váy màu trắng càng làm nổi bật làn da trắng nõn của giống như loại trân châu sáng chói, cái miệng xinh xắn, lỗ mũi cao, đôi mắt có hồn, lông mi dài khiến đôi mắt càng long lanh hơn.

      Tư thái cần phải , Đồng Nhan tự tin bộ ngực size 34C cũng làm mất mặt, chiếc eo thon khiến người khác nhịn được muốn ôm.

      Tiếu Thâm phát đây là mỹ nhân tuyệt đẹp, những người khác cũng nhìn thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Nhan, trong nháy mắt có cảm giác bị nhan sắc của Đồng Nhan làm cho chói mắt.

      Dĩ nhiên loại ánh mắt khác thường này xuất người phụ nữ, Đồng Chân là trong số đó, ra Đồng Chân để ý đến Tiếu Thâm, ta thích kiểu đàn ông như , ta chỉ thích tiền của mà thôi, vốn dĩ ta vẫn nghĩ con vịt tới tay cứ như vậy bị Đồng Nhan cướp nên cam tâm.

      Nhưng mà lần này tới tham gia lễ hội, ta liền hiểu, người đàn ông có tiền có quyền chỉ có mình Tiếu Thâm. Tiếu Thâm tay nắm tay Đồng Nhan, tay ôm con trai, nhà ba người kết hợp đẹp, xuất trước mắt mọi người, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.

      Ông Tiếu đứng lầu hai nhìn rất hài lòng, thầm gật đầu, ngược lại ba người này lại rất kinh ngạc.

      “Ha ha, ông Tiếu, ông xem hai đứa là xứng đôi.” Đồng Thiên Bác đứng sau lưng mở miệng.

      Nụ cười của ông Tiếu lập tức biến mất, quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác cùng người phụ nữ đứng cạnh ông “Được rồi, hôm nay tới đây chính là để bàn bạc về ngày kết hôn của hai đứa, nếu như có gì nhanh xuống, dù sao hai đứa cũng có con.” xong cũng để ý tới Đồng Thiên Bác, chống gậy xuống lầu.

      Trương Diễm Thu đứng bên cạnh Đồng Thiên Bác nhìn con ở dưới lầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười kiêu ngạo, đó chính là con bà.

      Nở nụ cười nhưng lại có chút chua xót, có chút áy náy, trong mắt tràn đầy vô số ý nghĩa, hơi phức tạp.

      Đồng Thiên Bác kiên nhẫn: “Được rồi, đừng nhìn nữa chúng ta xuống thôi, đừng quên hôm nay bà tới đây làm gì.” Trương Diễm Thu lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn Đồng Nhan, quay lại nhìn Đồng Thiên Bác với vẻ hờ hững: “Ông yên tâm, tôi biết.” Dứt lời ôm cánh tay Đồng Thiên Bác xuống lầu. Ông Tiếu xuống lầu, mọi thanh hò hét lập tức im bặt, mọi người quay đầu nhìn ông Tiếu lên, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn khắp phòng, “Hôm nay tôi muốn thông báo với mọi người tin, cháu trai tôi là Tiếu Thâm định ngày kết hôn, mùng ba tháng sau là ngày tốt, đến lúc đó mong mọi người đến tham gia chia vui.”

      Ông vừa dứt lời, Đồng Nhan liền dừng lại mở to mắt dám tin nhìn ông Tiếu lại nhìn Tiếu Thâm, thấy cũng hơi kinh ngạc, hiển nhiên là cũng biết gì.

      “Tại sao nhà lại như vậy, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của tôi chứ?”
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Diệp Diệp thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương ba mươi mốt: Mười năm gặp.

      Tiếu Thâm cũng hơi ngạc nhiên, ông nội cũng bàn với chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt của Đồng Nhan giống như rất ghét khi phải kết hôn với , đầu óc lập tức phát hỏa: “ bàn bạc với sao, hôn lễ này được quyết định, bàn bạc với còn có thể bàn ra đứa trẻ.”

      Bộ dáng Đồng Nhan giống như bị Tiếu Thâm lấy mất tự do, lúc này chỉ nhìn chứ chuyện, cứ như vậy nhìn Tiếu Thâm, Tiếu Thâm vẫn trừng mắt với , hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy bất mãn.

      Lúc này Đồng Chân đứng bên cạnh cười: “Haiz, em à, em giận dỗi với Tiếu Thâm sao?” Lời của ta khiến cho Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm đều nổi da gà, giọng ta giống như má mì đứng trong hẻm chỉ thiếu hành động huơ chiếc khăn tay .

      Đồng Nhan lạnh lùng trả lời: “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, người ngoài như quản nhiều chuyện như thế làm gì.”

      Đồng Chân cũng tức giận, nhíu mày, trong tay cầm hai ly rượu, xoay người qua người Đồng Nhan đến đứng trước mặt Tiếu Thâm, nâng ly rượu cầm trong tay phải đưa đến miệng Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm có động tĩnh gì, Đồng Nhan cũng có động tĩnh, Đồng Đồng được Tiếu Thâm ôm trong ngực càng có động tĩnh, Tiếu Thâm nhìn Đồng Chân, nghiêng nghiêng đầu, chợt cười, ánh mắt dường như hơi lạnh lùng, Đồng Chân thấy được nhưng lại giả bộ như thấy, chỉ đưa tay nâng ly rượu đến miệng .

      Lúc này những người đứng bên cạnh liền chú ý, mọi ánh mắt đều vô tình liếc qua, ông Tiếu vừa mới tuyên bố hôn lễ nhưng tất cả mọi người đều biết dâu là ai, vừa rồi bọn họ thấy Tiếu Thâm vào cùng xinh đẹp, mọi người liền thắc mắc, suy đoán, chẳng lẽ là đó?

      Nhưng tình huống bây giờ sao? Đồng Chân tới bên cạnh Tiếu Thâm, tổ hợp hai nữ nam cùng đứa trẻ, sao nhìn có vẻ hơi quen mắt? Bỗng chốc mọi ánh mắt đều rực sáng giống như con cọp ngửi thấy mùi thơm của thịt.

      Đồng Nhan nhúc nhích nhìn nam nữ này, nhớ tới Tiếu Thâm thể làm chuyện kia. Thôi dù sao cũng thể làm, dù bên ngoài ta có nhiều phụ nữ đến mấy vậy cũng có tính uy hiếp với , lập tức nhoẻn miệng cười: “A là chị , lâu gặp, lúc
      [​IMG]
      Diệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :