1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      ủa chưa type xong nữa à? Vụ tấn công tấn ciếc gì đó xong chưa @vulinh ?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi ba: Quỳ xuống cầu hôn.

      Tiếu Thâm lớn như vậy chưa từng làm qua chuyện mất mặt như vậy, có rất nhiều người tìm mọi cách cầu xin , cũng ít người quỳ xuống cầu xin , lần này bắt quỳ xuống có chút khó khăn, còn là cầu xin người phụ nữ này gả cho mình.

      Đây phải là xin chịu tội sao.

      Nhưng hết cách rồi, vì thằng bé vậy nên phải cầu xin thôi, bây giờ trong lòng Tiếu Thâm bắt đầu khinh thường Đồng Nhan, ràng miệng lúc nào cũng con trai nhưng lại muốn hy sinh vì thằng bé, vậy thích thằng bé chỗ nào chứ còn bằng người làm ba như .

      Nhưng tại sao lại có nhiều người tụ tập xung quanh như vậy?

      Tiếu Thâm đứng giữa, đôi tay chống nạnh “Tan làm rồi về nhà nhìn cái gì?”

      người đàn ông trong đám người tham gia xem náo nhiệt ngước cổ : “ tới cầu hôn phải là để mọi người thấy sao, chúng tôi xem chút sao, hơn nữa chặn lối ra rồi, nếu di chuyển vậy làm sao chúng tôi ra được.”

      Lúc này Tiếu Thâm mới phản ứng được ra chặn đường, hoành hành từ đến lớn làm sao biết nhượng bộ người khác, khoa trương chút nào khi biết nhường đường cho người khác, cho nên lần này nếu cản đường rồi vậy mọi người chờ làm xong chuyện mới có thể .

      Đồng Nhan ở bên trong giật mình tin được, Tiếu Thâm làm gì ở đây? Nhìn tư thế của .......

      Nhớ tới chuyện lúc nãy, chẳng lẽ người này nguyện ý vì Đồng Đồng quỳ xuống cầu hôn sao? Đồng Nhan nhìn Đồng Đồng trong lòng, con trai bảo bối hưng phấn nhìn người nào đó đứng ở cửa.

      Đồng Nhan thầm than, nghiến răng ra: “ Tiếu làm gì ở đây vậy?” Giọng của Đồng Nhan thu hút ánh mắt của mọi người, bọn họ muốn xem chút người phụ nữ như thế nào lại có thể khiến người đẹp trai như vậy tới cầu hôn, rốt cuộc là ai.

      Tiếu Thâm nghe thấy giọng này khác nào gặp được vị cứu tinh, suy nghĩ làm xong chuyện này nhanh chút rồi chạy, quá mất mặt rồi.

      Nhưng lại hiểu vì sao Đồng Đồng lại ở đây, ai đưa thằng bé tới, bây giờ để thằng bé thấy mất mặt như vậy sau này làm sao thị uy với thằng bé.

      Vẻ mặt Tiếu Thâm nhăn nhó tình nguyện, trong lòng suy nghĩ nếu có thuật biến hình tốt, đột nhiên có người, mọi người biết , chờ hôm nào có Đồng Đồng ở đây rồi quay lại.

      Đồng Đồng được Đồng Nhan ôm trong lòng rất hưng phấn, vừa rồi cậu bé còn suy nghĩ làm thế nào để chú có thể quỳ xuống cầu hôn với mẹ.

      Ai biết vừa ra cửa liền thấy cảnh này, lập tức hưng phấn vỗ tay: “Chú muốn cầu hôn với mẹ đấy!” xong giùng giằng muốn Đồng Nhan thả cậu xuống, chạy tới trước mặt Tiếu Thâm ngửa đầu : “Chú ơi, cố lên, Đồng Đồng ủng hộ chú.”

      Tiếu Thâm thiếu chút nữa ngả xuống, quyết định về sau phải dạy con trai tốt, lại nhìn mẹ thằng bé, bình thường đều là dạy thằng bé, còn như vậy những lời này, thích hợp.

      Ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, biểu mặt giống như ăn sầu riêng, giọng kéo dài: “Em , chỉ cần quỳ xuống cầu hôn, em kết hôn với , đúng ?”

      Đồng Nhan quyết định, dù sao cũng vì thằng bé nên kết hôn, bây giờ Tiếu Thâm hạ mình như vậy rồi, vậy cũng làm khó nữa, lập tức tình nguyện chu mỏ, có tinh thần gật đầu: “Đúng.”

      Tiếu Thâm gật đầu, lúc gật đầu khẽ nghiến răng, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh lượt, hận thể đuổi đám người kia nhưng khi cúi đầu nhìn thấy cặp mắt hưng phấn của Đồng Nhan đành chịu thua. Quỳ chân xuống, đôi tay dâng lên chiếc hộp đựng nhẫn vừa chọn được, ngẩng đôi mắt đào hoa nhìn Đồng Nhan.

      Dù biết người đàn ông này quỳ nhưng Đồng Nhan ngờ có ngày như vậy, Tiếu Thâm là ai chứ, chính là ông trời, có ai muốn ông trời quỳ xuống chứ?

      Trong hoàn cảnh này, có lẽ nếu là các khác cảm động rơi nước mắt nhưng tại Đồng Nhan khỏ rùng mình, lại nhìn đôi mắt của Tiếu Thâm thấy rất chân thành nhưng tại sao lại cảm giác có gì tốt.

      Đồng Nhan bị dọa sợ lên trước nghĩ nhanh cầm nhẫn, kéo cái người mất mặt này chạy , tay vừa mới đụng phải chiếc hộp, Tiếu Thâm liền mở chiếc hộp ra.

      Tách!

      Cùng lúc nghe thấy tiếng chiếc hộp mở ra, mọi người xung quanh nhìn thấy đầu óc choáng váng, bị viên đá hình trứng chim bồ câu làm chói mắt.

      Tan làm mọi người ngừng ra, càng ngày càng nhiều người xem, trong đó có ít người biết Đồng Nhan, líu ríu bàn luận: “Oa, ngờ bạn trai Đồng Nhan lại có tiền như vậy, viên đá kia to quá, quả là người có tiền.”

      Đồng Nhan nhắm mắt, lúc mở mắt ra cười rất dịu dàng ngọt ngào, thâm tình nhìn Tiếu Thâm, sau đó chìa tay về phía Tiếu Thâm, ý kia rất ràng, đeo cho .

      Đôi mắt Tiếu Thâm chợt lóe sáng, mặt vẫn nở nụ cười nhưng nghiến răng kẽo kẹt.

      Dám sai bảo , chán sống rồi.

      Động tác rất chậm, Tiếu Thâm cười ôn hòa, cầm chiếc nhẫn lên từ từ đeo vào ngón tay Đồng Nhan.

      Những người phụ nữ đứng xung quanh nhìn với ánh mắt say mê, tưởng tượng nếu người đàn ông này cầu hôn với mình tốt biết bao. Nhưng mọi người chưa kịp phản ứng chỉ thấy nam chính và nữ chính giống như phải lên máy chém vậy, ánh mắt ôn nhu hoàn toàn biến mất, hai người ăn ý khom lưng nhanh chóng ôm Đồng Đồng, vắt chân lên cổ mà chạy.

      Tất cả các động tác rất nhanh, tổng thời gian tiến hành chỉ có giây!

      Đến khi tất cả mọi người hoàn hồn người mất.

      Nếu phải hoa hồng cầu hôn vẫn còn mọi người đều cho rằng mình vừa mới nhìn nhầm.

      Hai vợ chồng mỗi người ôm chân Đồng Đồng, xuống bãi đậu xe liền chạy về phía xe của mình.

      Nhưng chỗ đậu xe giống nhau, người bên trái, người bên phải, tách ra!

      “Đau!” Đồng Đồng la to mới khiến hai người làm ba mẹ này phục hồi tinh thần.

      “Con trai, làm con đau sao, Tiếu Thâm làm gì vậy, tôi muốn về nhà, buông con trai tôi ra.”

      “Người phụ nữ ngu ngốc này, Đồng Đồng là con trai tôi, tôi đưa thằng bé về nhà họ Tiếu là hoàn toàn hợp lý.”

      Đồng Đồng lo lắng.

      Cậu rất vô tội, chân trái bị mẹ ôm, đùi phải bị ba ôm, hai người câu tôi câu, tới tôi rất náo nhiệt.
      Diệp Diệp thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi bốn: Hai người mâu thuẫn.

      Chỉ trong đêm tin tức Tiếu Thâm muốn kết hôn lan truyền khắp thành phố A.

      Tại chung cư ở vườn hoa trung tâm thành phố A, tiếng chuông điện thoại ngừng vang lên, giọng non nớt còn ngái ngủ gọi: “Ba, điện thoại.”

      Chuông điện thoại lại ngừng vang lên, giọng có chút tức giận: “Mẹ, điện thoại.”. Mẹ kiếp, vất vả cậu mới được ngủ chung với ba mẹ, là ai muốn sống nữa dám gọi điện thoại tới quấy rầy!

      giường lớn, hai người lớn bị giọng tức giận của cậu bé đánh thức, Tiếu Thâm nằm lỳ ở giường “Hả, điện thoại.”. Hai mắt vẫn nhắm tay sờ đầu giường tìm điện thoại của mình, Đồng Nhan nằm phía bên kia cũng thế, hai mắt nhắm, theo thói quen ôm Đồng Đồng nằm ở giữa, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu bé: “Ngoan, mẹ biết rồi, ngủ .”

      “........”

      gian yên tĩnh trong mấy giây, lập tức mở hai mắt nhìn con trai bảo bối trong lòng, lại nhìn về phía bên kia con trai........

      “A!” Đồng Nhan la to.

      Tiếu Thâm cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị điếc bởi tiếng la của , sau khi thét chói tai, Đồng Nhan cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác có tiếng thét chói tai đập vào màng nhĩ.

      Buổi sáng lúc ăn cơm, Đồng Nhan áy náy múc cháo cho Tiếu Thâm, ánh mắt Tiếu Thâm khẽ nhếch, hừ lạnh, lắc đầu cái, nhìn .

      Đồng Nhan tối sầm mặt, quay đầu nhìn lại, Đồng Đồng ngồi bên cạnh mở đôi mắt to, lấp lánh nhìn sang bên này, Đồng Nhan lúng túng, làm như có chuyện gì: “Ăn cơm, ăn xong mẹ đưa con học.”

      Đồng Đồng ngoan ngoãn cúi đầu ăn “ được, hôm nay Đồng Đồng muốn đến nhà họ Tiếu thăm người thân.” Hai người lớn đều bất ngờ.

      Đồng Nhan muốn “Tại sao, chỉ vì thăm những người có quan hệ mà con cúp học sao? Mẹ đồng ý.”

      Tiếu Thâm ăn từ từ ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, nhíu mày, giọng hơi lạ: “ có quan hệ? Vậy chút, ai là người có quan hệ, Đồng Thiên Bác? Đồng Chân? Vậy nhà họ Đồng có gì khác người? Hừ!”

      phải xem thường nhà họ Đồng, người nhà họ Đồng là như vậy.

      Đồng Nhan trợn mắt nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, thiếu chút nữa bộc phát cơn giận trong lòng ra ngoài nhưng nhìn ánh mắt sợ sệt của Đồng Đồng nên Đồng Nhan nghiến răng nhẫn nhịn, người lớn cãi nhau trước mặt trẻ con có ảnh hưởng tốt.

      Chờ Đồng Đồng ăn cơm xong, Đồng Nhan gì đưa thằng bé , Tiếu Thâm còn tưởng rằng hai người ra ngoài mau đồ, trong lòng còn
      chê cười Đồng Nhan phóng khoáng, xem như ở nhà họ Tiếu là người tuổi nhưng Tiếu Thâm chưa bao giờ mua đồ về biếu những người lớn tuổi đó.
      Chờ quay về phải ràng với , biết nhìn người, biết chồng tương lai của mình ở trong nhà có địa vị như thế nào sao.
      Tiếu Thâm tiện tay cầm tờ báo lên xem, ai ngờ mòn mỏi chờ vẫn thấy hai mẹ con quay về, Tiếu Thâm ném tờ báo, híp mắt nghĩ hai mẹ con đâu?
      Lúc ra ngoài cửa Đồng Nhan thầm chê cười người nào đó trong lòng, cho mình là ai chứ, tại sao cuộc sống của hai mẹ con lại phải đảo lộn vì xuất của chứ, ra khỏi chung cư lái xe đưa con trai học.
      Đồng Đồng lo lắng: "Mẹ, chúng ta cứ như vậy ba có lo lắng hay ?"
      Đồng Nhan nghe thấy từ "ba", trong lòng phập phồng, nhéo nhéo hai má múp míp của cậu bé: "Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy mà con gọi người đàn ông mới xuất là ba thuận miệng như vậy, sợ mẹ buồn sao." Về câu hỏi của Đồng Đồng hoàn toàn thể xảy ra, làm sao có thể lo lắng chứ.
      Đưa thằng bé học xong đến tòa soạn, kết quả còn chưa vào phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn với ánh mắt ký quái làm cho Đồng Nhan muốn chui đầu xuống đất.
      Lưu Thuần lợi hại hơn thấy Đồng Nhan liền nhào tới: "Em , gả cho , mua cho em chiếc nhẫn với viên đá hình trứng chim bồ câu khiến người khác nhìn chói mắt, gả cho ."
      Đồng Nhan còn lời nào để , mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cũng nhịn được cười.
      "Được rồi, đừng làm loạn, có muốn làm việc hay ." Nếu để cho đám người kia làm loạn đoán chừng sau này Đồng Nhan khó giữ được cái mạng bé này.
      Ai ngờ căn bản ai để ý, mỗi người câu tối hôm qua tận mắt chứng kiến "hạnh phúc" của Đồng Nhan.
      Mà bên trong tổng biên ôm điện thoại khuôn mặt đau khổ nhìn bên ngoài: "Dạ, Tiếu ấy vừa mới đến."
      Đầu dây bên kia Tiếu Thâm vừa nghe lập tức ném điện thoại, đầu dây bên này tổng biên nghe thấy tiếng động, khuôn mặt khổ sở, hai người này.....
      Cúp điện thoại, cúi đầu suy nghĩ chút sau đó gọi Đồng Nhan vào phòng làm việc.
      Đồng Nhan hưng phấn vào: "Tổng biên, có phải có nhiệm vụ mới cho tôi ? Lần này tiền thưởng là bao nhiêu?"
      Tổng biên lập tức tối sầm mặt: "Chồng có nhiều tiền như vậy còn đòi tiền thưởng của tôi?" Ông hiểu, sao lại phải giấu người chồng nhiều tiền như vậy, chỉ vì muốn lấy tiền thưởng mà liều sống liều chết nhận nhiệm vụ, rất là nguy hiểm.
      Đồng Nhan bĩu môi, với Tiếu Thâm có quan hệ sao?
      "Tôi có quan hệ gì với ấy, tiền của ấy là của ấy, tiền của tôi là của tôi." Tổng biên bĩu môi, lại quan sát Đồng Nhan lần: "Tôi sống đến từ này tuổi đầu, chưa từng thấy ai ngu ngốc như , có biết tại sao phụ nữ ở thành phố A muốn kết hôn với Tiếu Thâm , còn phải vì ta có nhiều tiền sao? Sau này kết hôn cùng ta trở thành người vợ hợp pháp của ta, mặc kệ ta có làm gì ở ngoài đều có quyền , quan trọng nhất là Tiếu Thâm thẻ cho tiền tiêu, nếu như ta cho vợ tiền tiêu vậy có thể kiện ta, có thể dựa vào pháp luật."
      Đồng Nhan vừa nghe liền suy nghĩ thấy cũng có lý, dù sao cũng gả cho ta làm sao phải tiết kiệm tiền cho ta chứ?
      Lúc Đồng Nhan ra vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, Tiếu Thâm phải đưa tiền tiêu. Nếu như đưa kiện, nhưng mà lấy bao nhiêu thích hợp đây?
      Nhiệm vụ lần này có chút kỳ quái, lúc Đồng Nhan lái xe tới trường phát bên trong có rất nhiều cảnh sát, nghe ở đây phát số lượng ma túy, cảnh sát thu được số vũ khí bất hợp pháp ngay tại chỗ.
      Vụ án này ở thành phố A mà có thể xem là tin giật gân nhất, tại sao thành phố nhộn nhịp như vậy lại xuất buôn lậu vũ khí? Ma tuy vì đây là vấn nạn luôn tồn tại ở mỗi thành phố nhưng đây lại là vũ khí, Đồng Nhan khẽ run trong lòng.
      Đồng Nhan lấy thẻ phóng viên đeo vào, hai cảnh sát canh giữ ở trường nhìn Đồng Nhan, thở dài, giọng tương đối nặng nề: " vào đừng sợ, cẩn thận chút."
      Tim Đồng Nhan chợt đập loạn nếu như với tôi đừng sợ tôi sao nhưng càng dặn dò tôi càng sợ, cảnh sát như vậy liền tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì?
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      xixonDiệp Diệp thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi lăm: trường tội phạm khủng bố.

      Đây là ngôi nhà của dân, phòng rất , hành lang Đồng Nhan cũng có thể ngử thấy mùi ẩm mốc, giữa mùa đông đều có mùi này, đến mùa hè làm sao có thể chịu được?

      Đồng Nhan bóp mũi, tay cầm camera tiếp tục vào bên trong, vào khoảng mười bước, quẹo trái vào căn phòng bên trong có đầy cảnh sát, mới vừa vào đến nơi liền có người vội vàng chạy ra luôn miệng xin lỗi.

      Đồng Nhan bị bầu khí ngột ngạt trong phòng dọa sợ, đây là lần đầu tiên tới trường như thế này, vào liền nhìn thấy ít người đeo bao tay tìm manh mối.

      Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm giác như cản trở công việc ở đây, ngay lập tức đứng ở cửa dám lộn xộn, chỉ sợ cẩn thận phá hư trường.

      Chỉ có thể đứng xa cầm camera ghi lại những hình ảnh kia để viết báo cáo, bên kia lập tức có người la to: “Chuyện gì xảy ra vậy, ai cho phóng viên vào.”

      Nghe tiếng quát Đồng Nhan bị dọa sợ thiếu chút nữa ném camera quay đầu bỏ chạy, thanh quá lớn, cả Lỗ Trí Thâm.

      Đồng Nhan lúng túng cười: “Tổng biên muốn tôi đến xem chút.......”

      “Đây là trường mới nhất, biết rằng trước khi phá được án cho phép đưa bất kỳ thông tin nào ra ngoài sao? Nếu như truyền ra ngoài, bị phần tử tội phạm biết được vậy làm sao chúng tôi phá án, nếu xảy ra chuyện gì có thể chịu trách nhiệm sao?”

      Lúc này Đồng Nhan có thể thấy người vừa mới la to như thế nào, giống Lỗ Trí Thâm khác là bao, dáng người khác ba Đồng Nhan bộ mặt dữ tợn, bộ mặt râu ria, đôi mắt rất đáng sợ, luôn lươn trừng to khiến người ta hoảng sợ.

      Đồng Nha bị dọa dám lung tung, vốn dĩ bị dọa sợ bởi dáng người lại còn bộ đồng phục uy nghi, Đồng Nhan lập tức cảm thấy biết có phải bản thân bị biến thành người trong diện tình nghi hay .

      do dự biết phải làm sao lúc này có người từ ngoài vào, đứng ở cửa nhìn lúc, Đồng Nhan chú ý, ông ta nhịn được bật cười: “Ông Tào, đừng dọa bé, người ta cũng vì chén cơm mà thôi, cũng dễ dàng gì.” Lúc này Đồng Nhan mới chú ý người đàn ông đứng phía sau lưng mình, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng của ông, hai hàm răng trắng đều ra, thoạt nhìn rất thoải mái, chuyển tầm mắt nhìn lên , lỗ mũ cao, đôi mắt dịu dàng, bởi vì nụ cười nên hơi nheo lại.

      Mạnh Điềm Uy cười quan sát Đồng Nhan, mắt to mày rậm, khí thế bức người, rất đẹp nhưng tại sao lại phải làm công việc như thế này
      Nghĩ đến cảnh tượng ở bên trong, Mạnh Điềm Uy nhịn được khẽ cau mày, phần tử tội phạm quá mức kinh người.

      quay về thôi, nơi này thích hợp cho phụ nữ xuất .”

      Trái tim Đồng Nhan vừa chìm xuống bởi những lời của người mới vào, bây giờ mọi người lại như vậy, Đồng Nhan nghĩ nên quay về thôi.

      Nhưng lại nghĩ cục xương này gặm vậy lúc quay về ai có thể gặm chứ? do dự, ông Tào đứng bên kia mở miệng cười: “Được, tôi dịu dàng chút, ông Mạnh, ông thấy mắt liền sáng, nhưng ở tình huống này, ở nơi này…Thôi, phóng viên kia, muốn chụp chụp , đứng từ xa chụp ràng là được, vào !”

      đợi Đồng Nhan phản ứng, biết mình đứng ở trong trường từ lúc nào rồi, bên cạnh cảnh sát lại tiếp tục công việc của mình.

      nơi khác Tiếu Thâm tiếp tục gọi điện thoại, điện thoại của Đồng Nhan tắt máy, gọi điện thoại cho con trai cũng tắt máy, chịu được lập tức lái xe đến toà soạn của Đồng Nhan.

      Tổng biên tập run rẩy tiếp đãi : “Hôm nay Tiếu sao lại có thời gian đến đây vậy?” phải chỉ có hôm nay, mấy ngày nay đều như vậy.

      Tiếu Thâm thoáng nhìn rồi kéo dài giọng hỏi: “Đồng Nhan đâu rồi?”

      Tổng biên tập dám : “ XX làm nhiệm vụ.” Biết vậy là được, Tiếu Thâm vừa ngh liền đập bàn, nhíu mày: “Cái gì? Ông dám để ấy đến đó làm nhiệm vụ? phải ông biết ở đó xảy ra chuyện gì?”

      Tổng biên sắp khóc: “Trong tòa soạn này Đồng Nhan là người làm nhiệm vụ tốt nhất, có ai ngoài là có thể làm, ấy cũng xảy ra vấn đề gì, điều này là đương nhiên…”

      “Đương nhiên? ấy là vợ tôi, phải ông câu liền có thể” xong liền như bay.

      Tổng biên bị dọa sợ, xem như đó là vợ sao, tại sao thể để vợ làm nhiệm vụ chứ?

      Ông Tào đột nhiên cười ha hả nhìn Đồng Nhan, Đồng Nhan mới chụp hai tấm hình liền có tiếng bang sau lưng, quay đầu nhìn chính là khuôn mặt kỳ quái của ông Tào.

      “Ha ha, cảnh sát Tào, ông yên tâm tôi tuyệt đối đưa những tấm hình này ra ngoài, bảo đảm làm ảnh hưởng chuyện các ông phá án.”

      Ai biết ông Tào lúc nãy còn hung hăng bây giờ lại rất dễ chuyện, phất tay cái: “Tôi là người hơi nóng tính, những lời vừa rồi đừng để ý, bên trong còn phóng viên nữa cũng xảy ra chút chuyện, có muốn vào chụp ?”

      Đồng Nhan nhìn ông Tào cảm thấy ông ta dễ thương, những ấn tượng tốt vừa rồi lập tức biến mất “Được”. xong cầm camera muốn vào.

      Ngược lại khi vừa “Được”, ánh mắt ngược lại như thỏa mãn nhìn Đồng Nhan.

      Kết quả Đồng Nhan vào liền nên lời, trường này là thế nào.

      Máu tươi đầy đất, mùi hôi thối bốc lên, thịt vụn đầy đất kích thích ánh nhìn của người khác, có thể , vừa vào phòng này ánh mắt Đồng Nhan lập tức trở nên mù mờ.

      Cũng gần giống như người mù, lúc Đồng Nhan vào nhìn thấy máu tươi đầy đất có chút chịu được, lên phía trước hai bước, cảm giác dưới bàn chân hơi sền sệt, kỳ quái cúi đầu nhìn, lúc này ông Tào giọng dặn: “Cẩn thận chút, trường này tương đối hỗn loạn, đừng phá hư.” Đồng Nhan cười cười: “ biết”.Kết quả cúi đầu nhìn dưới chân, biết là cái gì, năm nhánh giống nhau, tất cả đều hơi cuộn lại, giống như lúc đánh nhau đánh gãy…tay?

      Tay?

      Đồng Nhan nhìn vật ở dưới chân, mắt mở càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn được: “A!”

      thể , giọng của Đồng Nhan rất vang, tất cả các cảnh sát làm việc đều kinh ngạc nhìn vào bên trong, tôi nhìn , nhìn tôi, người phụ nữ kỳ quái, trước khi đến phải biết sao, vừa mới thấy vui mừng như vậy vào còn tưởng rằng trời sinh thích xem trường máu me bạo lực, ai biết vừa vào liền la to.

      Đồng Nhan nhắm chặt mắt, hận thể khiến hai mắt mù nhìn thấy gì, lúc này phía sau có người đột nhiên ôm lấy an ủi: “Được rồi, làm xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi, về nhà liền có chuyện gì nữa.”

      Tiếu Thâm nhìn vợ mình bị dọa sợ thét chói tai đứng trước mặt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn ông Tào, dám để nhìn thấy những thứ này, xem ra về sau ông muốn tiếp tục làm việc nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương hai mươi sáu: Tiếu Thâm khó chịu.

      Người cảnh sát đứng bên cạnh cũng ngẩn người, đây là ai vậy? Sao lại có thể xuất ở đây?
      Mạnh Điềm Uy cũng sững sờ khi thấy Tiếu Thâm, ông Tào tính tình nóng nảy, vừa rồi còn nghĩ rằng Đồng Nhan biết trời cao đất rộng, đưa đến khu vực này, quả nhiên là chịu được khi nhìn thấy trường thế này.

      Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn ông Tào: “Ông muốn sống nữa có phải , dám đụng tới người nhà họ Tiếu.”

      Lúc này ông Tào mới sững sờ, nhìn kỹ Tiếu Thâm mới hiểu ra lại nhìn Đồng Nhan được ôm trong ngực, cười cười: “ Tiếu vậy là đúng, này muốn đến phỏng vấn, trước khi ấy vào chúng tôi cũng nhắc nhở, bây giờ đến trách tôi, phải là có đạo lý sao?”

      Đồng Nhan hoàn toàn ngây người, lúc lâu mới phản ứng được, Tiếu Thâm đến nhưng khi nghe cuộc chuyện của hai người lại cảm thấy có gì đó đúng.

      Sắc mặt trắng bệch, đưa tay khẽ kéo cổ áo Tiếu Thâm, ghé sát lỗ tai khẽ : “Thôi, là tôi chuẩn bị trước, thể trách người ta, chúng ta thôi.”

      Tiếu Thâm ôm Đồng Nhan vào lòng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Điềm Uy: “Đội trưởng Mạnh, dạy bảo cấp dưới như vậy sao? Dạy là tốt!” xong liền trực tiếp ôm Đồng Nhan ra.

      Đồng Nhan vẫn còn hoảng sợ, hình ảnh vừa rồi vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, cách nào xóa bỏ. Tiếu Thâm rất tức giận muốn mắng nhưng khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch của lại thầm nghiến răng, đáng đời! Lửa giận trong lòng bỗng dưng biến mất.

      Sau khi hai người , cửa xe chiếc Land Rover đậu ven đường hạ xuống, bên trong lộ ra gương mặt chăm chú nhìn bóng xe Tiếu Thâm như suy nghĩ gì đó. Tiếu Thâm lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố Duplex, sau khi Tiếu Thâm dừng xe, cởi dây an toàn, tay muốn giúp Đồng Nhan cởi dây an toàn nhưng thấy camera Đồng Nhan đeo người liền dừng lại, chính là thứ đồ này khiến bị dọa sợ, đáng đời.

      Sắc mặt vừa tốt chút liền thay đổi, đóng sầm cửa xe vào nhà khiến Đồng Nhan thể hiểu được thở phì phò nhìn bóng lưng của .

      Đồng Nhan lê cơ thể vào, còn hơi sức để quay về nhà của mình, nếu là bình thường Đồng Nhan sớm đóng sầm cửa xe phóng như bay về nhà mình chứ phải ở nhà của .
      Nhưng bây giờ còn chút sức lực nào chỉ muốn nhanh tắm ngoài ra muốn làm gì khác.

      Đồng Nhan lê thân thể vào, Tiếu Thâm ngồi ở ghế salon, hai chân vắt chéo, đôi tay dựa vào ghế salon, sắc mặt rất khó coi giống như tức giận.

      Đồng Nhan liếc mắt nhìn,
      lên tiếng, trực tiếp lên lầu tắm rửa, thèm để ý khiến Tiếu Thâm tức giận: “ có gì để sao?”

      Đồng Nhan dừng lại, quay đầu nhìn Tiếu Thâm, phờ phạc rã rượi : “Có, đợi chút, tôi xuống rồi .” xong quan tâm đến phản ứng của Tiếu Thâm liền lên lầu.

      Tiếu Thâm trừng mắt nhìn cho đến khi bóng dáng kia biến mất, giơ tay cầm điều khiển tivi ném sang bên.

      Buồn cười, người phụ nữ này lại dám ra lệnh cho , còn dám đợi.

      Tại nhà họ Đồng, Thiên Bác ở phòng làm việc nghe điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến giọng của con trai của ông ta: “Ba, con khẳng định nhìn lầm, Tiếu Thâm ôm con tiện nhân kia ta.”

      Đồng Thiên Bác cầm điện thoại, đôi mắt hồ ly híp lại như suy nghĩ lâu mới hỏi: “Phiền Phiền, con nhìn nhầm chứ.” Đầu dây bên kia, Đồng Phiền lười biếng dựa cơ thể vào xe, đôi mắt mở to, ngửa đầu nhìn trời: “Ba yên tâm, cuối cùng lại dính vào nhà họ Tiếu, ba lần mừng thọ đó có phải là ta cố ý phá hoại chuyện tốt của Đồng Chân để bản thân được như ý?”

      Đồng Thiên Bác híp mắt: “Ừ, chúng ta đánh giá thấp con bé này rồi, mặc kệ thế nào, nhà họ Đồng cũng phải kết thân với nhà họ Tiếu, nếu có được mối quan hệ này vậy sau này mọi chuyện tốt hơn nhiều.”

      “Đúng vậy, về sau nhà họ Đồng chúng ta lên đời.”

      Lúc Đồng Nhan ra Tiếu Thâm vẫn duy trì động tác như cũ, nhúc nhích, Đồng Nhan ngạc nhiên, nắm chặt áo tắm: “… sao vẫn còn ở đây?”

      Tiếu Thâm nhìn chằm chằm Đồng Nhan, nghiến răng: “Chờ giải thích!”

      Thiếu chút nữa Đồng Nhan ngã xuống, cái gì gọi là ra lệnh, nhịn được liền trợn tròn mắt nhìn Tiếu Thâm : “ ràng chút được ? Đừng những lời khiến người khác hiểu lầm!”

      Tiếu Thâm gì nhún nhún vai, đứng dậy, trạng thái ưu nhã đút tay vào túi quần, mắt nhìn Đồng Nhan, giống như chờ Đồng Nhan chuyện, Đồng Nhan sớm quên những lời mà lúc nãy lại bị Tiếu Thâm nhìn như vậy, khiến bối rối.

      nhìn tôi làm gì?” Đồng Nhan cảm thấy người này có chút kỳ quái.

      Lúc xong câu đó, Tiếu Thâm nhắm chặt mắt, giống như chịu đựng cái gì đó, sau đó lại mở mắt cười hì hì: “Sáng nay phải hôm nay theo tôi về nhà họ Tiếu thăm người thân sao?”

      Lúc này Đồng Nhan mới nhớ tới chuyện lúc sáng.

      “Tôi đồng ý với sao?” Đồng Nhan vô tội hỏi ngược lại.

      đồng ý sao?” Giọng trầm thấp gần như rống.

      Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm, nhếch miệng cười: “Tôi nhớ đến chuyện này nhưng tôi đồng ý, đúng chứ?” Vốn dĩ muốn khẳng định “tôi đồng ý” nhưng nhớ tới tính khí Tiếu Thâm thất thường nên đặt câu hỏi ngược lại để xoa dịu bầu khí căng thẳng.

      Tiếu Thâm chống nạn, càng nhìn càng muốn bóp chết người phụ nữ này: “Được rồi, lát nữa thằng bé tan học rồi, tối nay chúng ta về cũng được, khi đó có nhiều người hơn.” Tiếu Thâm nghĩ xem tối nay làm sao có thể chạy thoát.

      Ai biết lúc này Đồng Nhan rất kỳ quái, chẳng những nhảy dựng lên phản kháng, lại giống như nghi ngờ gì đó, khuôn mặt bối rối, Tiếu Thâm buồn bực “ muốn hỏi gì?”

      Đôi mắt Đồng Nhan lập tức lấp lánh, biết Tiếu Thâm thấy như vậy hỏi, lập tức tò mò hỏi : “Người thân của lần đầu gặp con trai bảo bối cho bao lì xì chứ? Cho bao nhiêu? Tôi xem như là thành viên mới trong nhà rồi, tôi cũng có chứ?”

      Tiếu Thâm liên tục hít thở sâu, sau đó nhìn Đồng Nhan như nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Có, đương nhiên có!” biết người phụ nữ này giả ngu hay ngu, ai mà biết Tiếu Thâm rất nhiều tiền, nếu như để người khác biết vợ chỉ vì chút lễ vật mà vui như vậy, sau này làm sao còn mặt mũi ra ngoài chứ.

      Người vợ này, quá mất mặt.

      Đồng Nhan nghe vậy, đôi mắt sáng rực, còn chưa kịp vui mừng, điện thoại di động trong túi liền vang lên, lấy ra vừa nhìn là số lạ, suy nghĩ liền nghe máy.

      “Đồng Nhan, đưa thằng bé về nhà chuyến, ông nội nhớ con.”

      Đồng Nhan sững sờ, lúc nghe thấy hai từ “ông nội” mới có phản ứng, ra là nhà họ Đồng nhưng Đồng Nhan nghe xong liền trợn mắt, lười biếng kéo dài giọng trả lời: “Ông nghĩ tôi ngu sao, tôi cũng chỉ mới gặp Đồng Đồng mấy ngày, bây giờ ở trong nước mánh khóe lừa đảo quá kém.” xong liền cúp máy.
      Last edited: 28/10/14
      Diệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :