1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương hai mươi

      Đồng Đồng rất vui khi nhìn thấy Tiếu Thâm, cậu bé hết sức khéo léo tới trước mặt Tiếu Thâm, ngước đầu đáng hỏi: “Chú, sao chú lại tới đây?”

      Tiếu Thâm nhìn đôi mắt trước mắt giống y đúc , khóe miệng khẽ cười, nhịn được cúi người ôm Đồng Đồng, nhéo mũi cậu bé: “Chú nhớ cháu, tối nay đến nhà chú được ?”

      Vốn dĩ Tiếu Thâm có cảm giác gì với thằng bé nhưng mỗi khi thấy thằng bé tình huống liền trở nên khác, ví dụ như tại, đáng lẽ ngồi xuống chuyện với cậu bé nhưng nhìn thấy cậu bé liền nhịn được muốn ôm còn nhéo mũi, đây là chuyện Tiếu Thâm chưa bao giờ làm.

      Đồng Đồng biết chú này chính là ba mình cho nên khi nhìn thấy Tiếu Thâm biết cư xử có chừng mực, bởi vì cậu biết ba cậu hình như thích cậu, vậy cậu phải cố gắng biểu chút như vậy mới có thể khiến ba thích mình nhưng tối nay đến nhà ba sao?

      Đồng Đồng bối rối, Tiếu Thâm lập tức hiểu, thằng bé lo lắng cho mẹ, lập tức cười : “Yên tâm, mẹ biết rồi, mẹ cũng đồng ý, đừng lo lắng.”

      Quả nhiên đôi mắt Đồng Đồng sáng rực, rất vui: “ ?”

      Bởi vì vui mừng nên lúc hỏi câu hỏi này cậu huơ tay múa chân, giây tiếp theo cậu bé liền nhận ra mình vừa mới rất lộn xộn, như vậy khiến ba tức giận, lập tức ngoan ngoãn đứng im.

      Tiếu Thâm thấy thằng bé vui mừng, huơ cánh tay bé của mình cũng nhịn được cười, giây tiếp theo thấy bộ dáng cậu như mắc lỗi, ngoan ngoãn đứng im liền hiểu: “Sao vậy? phải vừa rồi rất vui sao, sao bây giờ lại im lặng rồi?”

      Đồng Đồng sợ hãi nhìn Tiếu Thâm, giọng : “ phải cháu ngoan nên chú thích cháu sao?”

      Tiếu Thâm lập tức ngây ngẩn người, chua xót trong lòng, thấy ánh mắt mong chờ của thằng bé Tiếu Thâm biết phải gì. Thằng bé làcon trai .

      đường quay về, Tiếu Thâm gì, dù sao cũng rất im lặng, mọi thứ trong đầu rối tinh, nếu có đầu mối gỡ ra được, nhìn thằng bé ngồi bên cạnh, trẻ con rất nhạy cảm, nhất là Đồng Đồng, có ba càng nhạy cảm hơn.

      Quay về nhà họ Tiếu, cánh cửa màu đen từ từ mở ra, hết con đường mòn ngôi biệt thự cổ liền ra trước mắt.

      Đây là lần thứ hai Đồng Đồng xuất ở đây, lần đầu tới cậu bé tự nhủ thầm trong lòng sau này lớn phải mua cho Đồng Nhan căn nhà sang trọng như vậy, lần này quay lại cậu bé phát nơi này chính là nhà của mình. Trong nháy mắt, Đồng Đồng có cảm giác nên lời, có chút khó chịu, có phải do cậu ngoan nên ba mới cần cậu và mẹ?

      Quản gia ở bên trong hớn hở chạy ra, thấy Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng từ trong xe ra càng thêm vui mừng, quản gia Vương tới : “Đây chính là cậu chủ sao, dáng dấp giống cậu, mau vào , ông chủ chờ lâu.”

      Lần này vào nhà họ Tiếu so với lần trước tới nhà họ Đồng giống nhau, dù sao nhà họ Đồng cũng khá giả, căn nhà dù có rộng nhưng chỉ hơi lớn chút, nhưng đây là nhà họ Tiếu, từ lúc vào cổng chính, hai ven đường đều là hoa. Lúc vào nhà Đồng Đồng đều im lặng, đôi mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh giống như con thú có thể tấn công bất cứ lúc nào, cho dù biết đây là nhà của ba nhưng vẫn luôn chú ý cảnh giác.

      Tiếu Thâm ôm thằng bé nhưng chú ý đến ánh mắt thằng bé, ngược lại ông Vương phía sau đều nhìn thấy hết, cảm thấy đau lòng, thằng bé là phần của gia đình này, nhưng lại cảm thấy sợ hãi ngay tại nhà mình. Ông Vương thầm thở dài.

      Ông Tiếu vừa thấy Đồng Đồng, mặt mày hớn hở. Tiếu Thâm đặt con trai ngồi cạnh ông nội, hai ông cháu ngồi gần nhau, Tiếu Thâm ngồi đối diện. Sau khi rời khỏi trường Đồng Đồng câu nào, đối với ông lão này hoàn toàn xa lạ, Đồng Đồng chỉ biết Tiếu Thâm nên đôi mắt to chỉ chăm chú nhìn Tiếu Thâm, chỉ sợ ba chạy mất. Ông Tiếu chuyện với cậu, cậu chỉ trả lời qua loa, vừa khéo léo trả lời còn phải chú ý đến mọi cử động của Tiếu Thâm.

      Ông Tiếu nhìn thấy cũng đau lòng, thằng bé này rất nhạy cảm, mặc dù thằng bé rất thông minh nhưng có thể dễ dàng nhận thấy thằng bé sợ hãi.

      Cùng lúc đó mấy người giúp việc nhà ông Tiếu thấy ánh mắt sợ hãi của cậu bé cũng cảm thấy đau lòng. Tiếu Thâm mãi suy nghĩ, trong lúc vào tình cờ liếc thấy liền cảm thấy khó chịu trong lòng…

      Ánh mắt này khiến Tiếu Thâm cảm thấy nặng nề, trong lòng như mớ bòng bong, bây giờ càng rối hơn nên dám nhìn Đồng Đồng, nhưng biết, bởi vì nhìn nên Đồng Đồng càng thêm sợ hãi, ba cậu thèm nhìn cậu, có phải ba thích cậu ? Cậu đáng ghét như vậy sao?

      Đồng Đồng rất đau lòng, lúc Tiếu Thâm ra ngoài, cậu nhịn được hỏi ông Tiếu: “Có phải do Đồng Đồng ngoan nên ba thích Đồng Đồng phải ?”

      Sau khi cậu bé hỏi, mọi người trong phòng đều đau lòng. Ông Tiếu cũng hoảng sợ, thằng bé biết sao? Ông Tiếu bắt đầu nhìn kỹ Đồng Đồng, càng nhìn càng thích, ôm Đồng Đồng cười híp mắt: “ có, ba cũng giống cháu, bây giờ ba cảm thấy sợ hãi, Đồng Đồng sợ ba thích Đồng Đồng nhưng ba cũng sợ Đồng Đồng thích ba cho nên ba mới dám nhìn Đồng Đồng.”

      Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ nên sau khi nghe những lời này Đồng Đồng lập tức hớn hở: “Hóa ra là như vậy. Đồng Đồng rất thích rất thích rất thích ba.” Vì biểu đạt tâm ý của mình, Đồng Đồng liên tiếp ba lần rất thích như muốn thể tình cảm của cậu dành cho ba.

      Tiếu Thâm ở bên ngoài cảm thấy khi đối mặt với Đồng Đồng tim đập nhanh, hô hấp cũng trở nên khẩn trương hơn, ra ngoài hóng gió chút, mới chưa được mấy bước, Đồng Nhan liền gọi tới, vừa ấn nút nghe đầu dây bên kia liền vang lên tiếng quát của Đồng Nhan: “Tiếu Thâm! đưa con tôi đâu, mẹ kiếp, rốt cuộc muốn làm gì?”

      Tiếu Thâm cau mày đưa điện thoại ra xa, lúc này mới nhớ tới mục đích đưa con trai tới đây, vốn dĩ còn bối rối bỗng trở nên cợt nhã, cà lơ phất phơ: “ thấy con trai? phải nên báo cảnh sát sao, sao lại tìm tôi, tôi chỉ đến nhà trẻ đón con trai tôi mà thôi, còn con trai tự tìm .”

      Đồng Nhan nghiến răng, ép sao? chưa từng thừa nhận con trai mình là con trai Tiếu Thâm cho nên Tiếu Thâm mới làm vậy để ép , buộc phải thừa nhận!



      Chương 21


      hóa đó khiến cho Tiếu Thâm cảm thấy mới lạ. Buổi tối hôm ấy, để tỏ lòng mình với con trai, cũng với con trai là cũng con trai, ăn cơm tối xong liền đưa con trai ngủ, điều này rất ít khi xảy ra ở nhà họ Tiếu. Từ sáu năm trước, Tiếu Thâm mắc chứng bệnh, buổi tối ngủ ở nhà, nếu ngủ ở nhà luôn luôn lôi kéo người ngủ cùng, lúc là phụ nữ, lúc là đàn ông, về điểm này ông Tiếu rất tức, cuộc sống riêng lại đưa về nhà làm loạn là đồ khốn kiếp, Tiếu Thâm cũng biết vậy cho nên rất ít khi trở về nhà ở nhưng tối nay giống những tối khác.

      Con trai ôm ba, ba ôm con trai, đêm này hai ba con ngủ rất ngon.

      Nhưng cũng đêm này Đồng Nhan lại lăn qua lăn lại cả đêm, làm thế nào cũng thể ngủ được, sau đó ngồi dậy ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chờ trời sáng.

      Lúc mặt trời vừa mọc, Đồng Nhan liền xuất phát, gọi điện cho Tiếu Thâm thế nhưng lại tắt máy, lâu Tiếu Thâm ngủ ngon như vậy đương nhiên muốn tắt máy.

      Nghĩ tới nghĩ lui Đồng Đồng phải học, ta đến nỗi cho con học, nghĩ như vậy Đồng Nhan liền lái xe đến cổng trường chờ, bởi vì sớm, đầu óc bắt đầu nghĩ lung tinh, càng nghĩ càng thảm, ràng mới là mẹ thằng bé, bây giờ lại phải đứng ở cổng trường tìm người.

      Lúc Đồng Đồng nắm tay Tiếu Thâm vui vẻ chạy tới trước mặt Đồng Nhan, trong lòng hơi hồi hộp, trước kia Đồng Đồng từng cười như vậy nhưng rất ít, phần lớn thời gian thằng bé thông minh này luôn làm ra vẻ người lớn, bây giờ trở nên như vậy chỉ sau đêm ở với Tiếu Thâm.

      Đồng Đồng thấy Đồng Nhan, buông tay Tiếu Thâm, hưng phấn chạy tới níu áo Đồng Nhan: “Mẹ, hôm qua Đồng Đồng chơi rất vui.” Đồng Nhan liếc nhìn Tiếu Thâm đứng ở phía sau, hai tay để sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt híp nhìn Đồng Nhan, Đồng Nhan hé miệng cúi đầu nhìn con trai, ngồi xuống cười : “Con vui là được, mau vào , sắp tới giờ học rồi.”

      Nhìn Đồng Đồng vui vẻ chạy vào trường, trước khi vào còn quay đầu toét miệng cười vẫy tay với hai người.

      Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm trước sau mỉm cười vẫy tay, nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.

      Mắt thấy đứa trẻ bên cạnh cũng vào, phụ huynh đều dần dần ra về, Đồng Nhan lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Thâm, lại nghe thấy tiếng của giáo cách đó xa: “Người đàn ông kia là đẹp trai, ta là phụ huynh học sinh sao?” “Người phụ nữ bên cạnh là vợ ta sao? đáng tiếc, nhìn rất trẻ vậy mà con trai cũng lớn như vậy rồi.”

      Nghe cuộc đối thoại đó, ánh mắt Đồng Nhan càng lạnh hơn nhìn Tiếu Thâm đứng bên phóng điện với các bé , tức giận quát: “Tôi có việc tìm .” xong quay người ngồi vào xe.

      Tiếu Thâm nhíu mày nhìn chiếc xe, lúc lâu xác định hỏi: “ muốn chuyện với tôi xe sao?” xong lại nhìn chiếc xe lượt.

      Đồng Nhan ngồi bên trong khinh thường, bĩu môi, chán ghét xe sao?

      sai, ở đây, có vào , nếu vào tôi vĩnh viễn cho Đồng Đồng gặp .”

      Hôm nay những lời này quả có lực sát thương rất lớn với Tiếu Thâm, ra bản thân vẫn luôn thích Đồng Đồng, vừa nghe thấy Đồng Nhan vĩnh viễn cho Đồng Đồng gặp , Tiếu Thâm liền lập tức chiu vào xe, nét mặt chán ghét vừa rồi cũng còn nữa.

      Đồng Nhan khởi động xe, xe chạy lúc lâu mới dừng lại, quay đầu nhìn Tiếu Thâm, lúc lâu mới mở miệng: “Rốt cuộc muốn gì?” Tiếu Thâm biết vì sao ngồi trong xe cảm thấy thoải mái, giống như chiếc xe cắn , cả người ngứa ngáy…

      Gãi gãi chỗ này, gãi gãi chỗ kia, sau đó : “Tôi hai chúng ta kết hôn, như vậy có vấn đề gì nữa, nếu như gả cho tôi, còn cho tôi gặp con, ông nội tôi bùng nổ, đến lúc đó ngộ nhỡ ông cướp con trai từ tay , tôi còn cách nào khác.”

      Đồng Nhan im lặng: “ là đầu trộm đuôi cướp sao, tại sao lại cướp lung tung như vậy, muốn con trai tự tìm người sinh cho , sao lại tới làm phiền tôi?”

      Tiếu Thâm tức, vừa đến vấn đề sinh con, Tiếu Thâm liền nổi da gà nhưng thể ra nguyên nhân, người phụ nữ này rất khinh thường rồi, nếu như biết lý do chừng khiến cười ngừng.

      Nghiến răng hít sâu, Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn Đồng Nhan: “ là xin lỗi, người sinh con cho tôi ngồi bên cạnh có phẩm chất ưu tú, thông minh nhanh nhẹn, rất phù hợp với tiêu chuẩn nhà họ Tiếu, tôi rất hài lòng.”



      Chương hai mươi mốt: nhà ba người hạnh phúc.

      Vì Đồng Đồng nên Đồng Nhan nhẫn nhịn.

      Tiếu Thâm gì thêm trực tiếp cúp điện thoại, thông qua lời của liền có thể hiểu Đồng Đồng ở nhà họ Tiếu, biết con trai ở đâu là an tâm rồi.

      Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có gì đó đúng, Tiếu Thâm có ý gì, chẳng lẽ muốn ép kết hôn? Người đàn ông này đầu óc đúng là bình thường. Theo như biết người đàn ông này là người phong lưu nhất thành phố A, người đàn ông như vậy sao tự dưng lại muốn kết hôn với chứ?

      Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó đúng, phải, chẵng lẽ.......

      Trong đầu Đồng Nhan khẽ thoáng qua ý tưởng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, xóa hết các loại ý tưởng trong đầu, càng nghĩ càng rối.

      Tiếu Thâm cúp điện thoại, cảm giác rất vui, có thể khiến cho người phụ nữ kia nên lời cảm giác so với ký được hợp đồng còn thành công hơn, nghĩ tới khuôn mặt tức giận nhưng vẫn giả bộ nở nụ cười của Đồng Nhan Tiếu Thâm liền nhịn được cười.

      cười to góc áo bị người phía sau kéo, Tiếu Thâm lập tức dừng lại quay đầu nhìn thấy đôi mắt lấp lánh.

      Đồng Đồng cười híp mắt kéo vạt áo Tiếu Thâm, hết sức khéo léo : “Chú ơi, Đồng Đồng rất thích rất thích chú.”

      Hình như câu này có đầu đuôi ràng nhưng Tiếu Thâm nghe liền hiểu, Đồng Đồng biểu với , Tiếu Thâm rất nhưng vẫn có cảm giác u mê, tự dưng xuất đứa con trai lớn như vậy, cái gọi là tình thương của ba thể ngay lập tức áp dụng người cà lơ phất phơ như Tiếu Thâm.

      Nhưng máu mủ tình thâm, thỉnh thoảng cảm xúc của Tiếu Thâm biến hóa theo cảm xúc của thằng bé, biến [​IMG]
      Last edited: 22/10/14
      hpdt, xixonOrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      oạch, bó tay, còn nguyên chữ diễn đàn Pic kìa @vulinh

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @OrchidsPham bọn tôi chờ mem type mới thay phần type vào, để pic làm gì cho khổ mem hả
      OrchidsPham thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      để type xong gòi post :3::3::3:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương hai mươi hai: quỳ xuống cầu hôn.

      Đồng Nhan tức chết khi nghe những lời này, ý ta là gì chứ, cứ như mua rau vậy.

      Đồng Nhan nghiến răng, sau mấy lần chuyện cũng có thể hiểu tính khí Tiếu Thâm thế nào.......cái miệng thối kia luôn khiến người khác tức giận nhưng bạn càng nổi giận, cái miệng này càng méo mó.

      Đồng Nhan cười cười: “Được, phải kết hôn sao, tôi đồng ý nhưng vẫn là điều kiện kia, tôi muốn quỳ xuống cầu hôn tôi.”

      Lỗ tai Tiếu Thâm giật giật, nhíu chân mày giống như nghe người phụ nữ này gì nhưng nhìn Đồng Nhan nở nụ cười trong lòng Tiếu Thâm chợt có luồng khí nóng chảy qua.

      mơ sao?” Muốn cầu hôn? đồng ý cưới là tốt lắm rồi còn bắt phải quỳ xuống cầu hôn sao.

      Đồng Nhan hả hê: “Đâu có, bây giờ tôi rất tỉnh táo, phải vừa rồi muốn kết hôn sao? Tôi đồng ý vậy kết hôn chứ sao.” Chỉ là cầu mà thôi.

      Lúc quay về nhà họ Tiếu, Tiếu Thâm cực kỳ bực bội thiếu chút nữa muốn đâm xe vào cây ven đường, lúc thấy ông Tiếu ngồi cười trong vườn hoa mới kiềm chế lại.

      Đóng sầm cửa xe, mặt khó chịu muốn vào nhà ngủ, ông Tiếu cười nhìn hỏi: “Tiếu Thâm cháu đưa thằng bé học sao?”

      Lúc này Tiếu Thâm mới thu lại vẻ mặt còn tức, quay đầu đến bên cạnh ông nội: “Vâng”
      “Nhìn sắc mặt tốt lắm. thích con trai của mình sao?”

      Tiếu Thâm nghiến răng, nhịn được ngẩng đầu nhìn ông nội, sợ nếu kiềm chế chống nổi cơn giận dữ của ông nội, nhịn ba giây mới ngoan ngoãn trả lời: “ có, cháu rất thích.”

      Ông Tiếu tiếp tục cười híp mắt: “Nếu vậy kết hôn , ông cũng từng gặp kia, đáng !”

      Tiếu Thâm nghiến răng nhưng nhịn được, buồn bực nhìn ông nội: “Ông nội, ràng ông đều biết hết mọi chuyện tại sao còn hỏi chứ? Ông biết người phụ nữ kia bắt cháu quỳ xuống cầu hôn. Thôi , ta cho mình là ai chứ, phải chỉ là đứa trẻ thôi sao, ta chịu cháu tự có biện pháp khiến ta cam tâm tình nguyện đưa thằng bé về đây.” tin phải kết hôn mới có
      [​IMG]
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :