1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười lăm: Ba mẹ của thằng bé.

      gì?” Đồng Nhan khống chế được cao giọng hỏi.

      Tiếu Thâm ngược lại nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu suy nghĩ đến chuyện khác, chẳng lẽ năm đó chính là ?

      Tiếu Thâm tức giận cười : “Ha ha, đúng vậy, nhìn cho kỹ, đây chính là giấy giám định ADN ông nội tôi làm, mở to mắt ra mà nhìn.” Dứt lời đưa tờ giấy trong tay cho co.

      Đồng Nhan cầm lên nhìn kỹ, thể nào?

      Lại ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm, híp mắt cẩn thận nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng đúng, nhịn được lầu bầu: “ đúng, tôi nhớ người đàn ông năm đó là quân nhân mà tại sao bây giờ lại là ?”

      Mặc dù nhớ lắm chuyện đêm đó nhưng Đồng Nhan nhớ mang máng, người đàn ông đêm đó là chàng quân nhân, bởi vì vậy mà còn lừa Đồng Đồng rằng ba thằng bé là quân nhân, vì nước quên mình nhưng bây giờ......

      Đồng Nhan càng nhíu chặt chân mày, ngược lại đôi mắt Tiếu Thâm càng lạnh lùng hơn “Năm đó vừa đúng lúc tôi ở trong quân đội, như vậy, đúng là !”

      Đồng Nhan lắc lắc đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Tiếu Thâm: “ xin lỗi Tiếu, tôi rất muốn phải nhưng xem tình hình bây giờ là ai cũng thể chối cãi nữa, cảm thấy năm đó có trách nhiệm sao? Tùy tiện bắt cóc phụ nữ muốn lên giường liền lên, đây là tác phong của quân nhân sao?”

      Tiếu Thâm khó tin nhíu mày: “ha ha, bây giờ
      lại trách tôi sao?” Chuyện năm đó lại nhớ rất ràng, nếu phải người phụ nữ này… haiz, hôm nay làm sao có chuyện này chứ, làm sao hại thành như vậy.

      Đồng Nhan ngẩng đầu: “ trách chẳng lẽ lại trách tôi? đúng là hài hước, chính là người đàn ông có trách nhiệm.” Hôm nay xem như Đồng Nhan được mở rộng tầm mất, đôi mắt rực sáng quan sát Tiếu Thâm lượt từ xuống dưới, tiếp tục : “Tôi thực chứng thực được thế nào gọi là chiếm được tiện nghi còn ra vẻ.” Tiếu Thâm nổi tiếng gian xảo, khéo ăn thương trường nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ này làm cho tức giận nên lời.

      Tiếu Thâm nhắm mắt hít sâu, ngừng tự với bản thân, đàn ông chân chính đấu với phụ nữ, chuyện năm đó bỏ qua, bây giờ thằng bé này quả nhiên là con trai .

      Nhớ tới thằng bé, Tiếu Thâm nhịn được mở mắt ra nhìn Đồng Nhan “Năm đó biết tôi, vậy tại sao lại sinh con cho người xa lạ? Hay là…” Tiếu Thâm cố ý kéo dài hết câu.

      Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan, năm đó cậy mạnh lại sinh con, bình thường mà người phụ nữ sinh con cho người đàn ông xa lạ mà mình biết, chẳng lẽ lại ngu ngốc như vậy?

      Theo suy nghĩ của Tiếu Thâm nếu là con ngu ngốc như vậy.

      Nghĩ kỹ chút cảm thấy có gì đó bình thường, đêm có con? lợi hai vậy sao? Người phụ nữ này sáu năm trước có con, sáu năm sau lại xuất ở nhà họ Tiếu, càng nghĩ càng thấy dường như là có mưu gì đó?

      Đồng Nhan xác định Tiếu Thâm là người thay đổi xoành xoạch, cuối cùng tối sầm mặt, nhìn : “ sao chứ? Hay là cái gì chứ, muốn gì?”

      Sắc mặt Tiếu Thâm thay đổi, nhìn xem cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi, mấy câu này đánh lại tự khai, Tiếu Thâm nở nụ cười ta mị nhìn Đồng Nhan.

      Đồng Nhan nhịn được trợn mắt: “Công tử à, bị bệnh hoang tưởng chứ? phải nghĩ đến những tình huống thường xảy ra trong chuyện tiểu thuyết lãng mạn chứ? Có lầm vậy.” Đồng Nhan khinh thường, tính khí Tiếu Thâm khó chịu như vậy có cho trăm lượng vàng cũng thèm.

      “Được rồi, được rồi, kịch hay đến đây chấm dứt, về , tiễn.” xong liền đẩy Tiếu Thâm ra, trực tiếp đóng cửa.

      Tiếu Thâm ngờ người phụ nữ này dám đẩy , lập tức quýnh lên, dùng tay chặn ở khe cửa, Đồng Nhan vẫn dùng sức đóng cửa. Ngay sau đó hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên.

      Đồng Nhan ngồi ghế salon trong phòng nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếng kêu vừa rồi có lực sát thương quá lớn đến bây giờ còn cảm giác như tai mình vẫn bị chấn động, hơi ngứa chút.

      Tiếu Thâm ngồi đối diện xoa xoa cánh tay của mình, phía có vết thương do cánh cửa đập vào.

      Đồng Nhan làm như có chuyện gì cầm điểu khiển ti vi chuyển kênh, trong lòng nghĩ thầm tại sao bây giờ kênh nào cũng dở như vậy, có gì hay để xem sao?

      Tiếu Thâm nhăn nhó nhìn Đồng Nhan, choáng váng, người phụ nữ này những dụ dỗ còn dám kẹp tay vào cửa! Người phụ nữ này ác độc!

      Ở trong phòng, Đồng Đồng ghé tai vào cửa nghe lén, ra ba cậu đổi nghề nhưng ngờ lại chính là chú đẹp trai này.

      Đồng Đồng bối rối, vốn dĩ mẹ cậu cũng rất xinh đẹp, cậu cũng thường khoe trước mặt bạn bè rằng mẹ cậu rất đẹp nhưng bây giờ phải khoe với các bạn rằng ba cậu so với mẹ còn đẹp hơn sao?

      Ở nhà họ Tiếu, ông Tiếu tập hợp tất cả mọi người thân trong gia đình lại thông báo: “Hôm nay có tin tốt, nhà họ Tiếu rốt cuộc cũng có chắt.”

      Sau khi nghe tin tức này con trai thứ ba nhà họ Tiếu sặc nước.

      Có chắt? Của ai? Theo như trực giác chắc là của cả bởi vì con trai cả hơn ba mươi tuổi.

      Tiếu cũng nghi ngờ, nhìn ba mình ở vị trí chủ nhân ngôi nhà, nhẫn nhịn, sớm muộn gì cũng biết, ông Tiếu thích ai hỏi hỏi xen vào nhưng ta nghĩ nghĩ lại vẫn nghĩ ra là ai.

      nhịn được liền hỏi: “Ba, ai vậy, đứa bé này ở đâu ra?” Ông Tiếu thích nhất chính là con lại xen vào cuộc chuyện như vậy, ánh mắt vui nhìn con : “ cần hỏi nhiều, sớm hay muộn gì cũng biết.”

      Tiếu còn muốn phản bác nhưng chồng đưa tay kéo lại, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt. Tiếu chu chu mỏ an vị.

      nơi khác Tiếu Thâm tức giận, Đồng Nhan xem hài cười rất vui khiến cho khuôn mặt Tiếu Thâm càng u ám hơn.
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      hpdt, honglakxixon thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười sáu: nhà ba người.

      Đồng Nhan càng thờ ơ, Tiếu Thâm càng tức giận, trong lòng càng chắc chắn sáu năm trước người phụ nữ này lên kế hoạch để mắc câu. phải vì tiền sao, người nhà họ Đồng ai cũng đều giống nhau.

      Về nhà họ Đồng sớm thấy hai ba con xảo quyệt, thương trường chỉ thấy tiền thậm chí ngay cả bán con cũng sao, lần này có thể thấy trò giỏi hơn thầy rồi, ông Đồng biết cách dạy con.

      “Tại sao có thể bình tĩnh như vậy? có biết chuyện này có nghĩa gì ?”

      Đồng Nhan vẫn tiếp tục cười.

      Tiếu Thâm tự nhủ với bản thân phải nhẫn nhịn.

      “Chuyện này có nghĩa là ông nội ép chúng ta kết hôn, muốn Đồng Đồng nhận tổ tiên.”

      Lúc này Đồng Nhan mới liếc mắt, cong miệng, xem thường : “Thôi , cho rằng tôi ngu sao, nhà họ Tiếu cao sang như vậy làm sao có thễ cho phép lấy người xu dính túi như tôi chứ, cho rằng đây là phim thần tượng sao, loại phim này Đồng Đồng rất khinh thường.”

      Tiếu Thâm tức giận trừng mắt nhìn Đồng Nhan, mặc dù tức giận nhưng lại cười : “Ha ha, biết là ngu hay là giả ngu.” xong mặt liền biến sắc, chỉ vào mặt Đồng Nhan : “ nghe cho đây, bây giờ tôi có thời gian đùa giỡn với , tôi muốn có tóc của con trai .”

      Đồng Nhan có phản ứng, Tiếu Thâm lại hỏi: “Muốn có tóc của con trai khó như vậy sao?”

      Đồng Nhan lập tức gật đầu, duỗi tay, vẻ mặt thành : “Tôi từng đồng ý với con trai tôi, tôi muốn bảo vệ nó, tuyệt đối để cho bất kỳ ai làm tổn thương thằng bé dù chỉ là cọng tóc.”

      Tiếu Thâm ở bên ngoài cùng Đồng Đồng ở bên trong đều bị làm cho tức chết. Đồng Nhan ngây ngốc tiếp tục quay đầu xem ti vi, biết bây giờ trong đầu nghĩ gì?

      Đồng Nhan cảm thấy Tiếu Thâm đùa giỡn , biết có phải ăn no rỗi việc, có chuyện gì làm hay sao, có chuyện gì làm sao đến công ty mà đùa bỡn phụ nữ của mình chứ sao lại đến nhà diễn trò cười cũ rích này.

      Người đàn ông năm đó như thế nào
      còn sao? Chuyện năm đó xảy ra tại thành phố W, Tiếu Thâm lại ở thành phố A, tất cả già trẻ lớn bé của nhà họ Tiếu đều ở thành phố A, làm sao Tiếu Thâm có thể ở thành phố W chứ.

      Người đàn ông năm đó là quân nhân rật đẹp trai, cả người cơ bắp, dáng người hoàn mỹ nhưng mà nhìn lại Tiếu Thâm khuôn mặt còn đẹp hơn cả , bất cứ ai chỉ cần nhìn đôi mắt đào hoa câu hồn kia lần cũng thể nào quên được, làm sao có thể là người quân nhân năm đó chứ.

      Nếu như Tiếu Thâm là mẫu người mọi người đều muốn Đồng Nhan lập tức đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi nhưng nếu Tiếu Thâm là quân nhân…

      Khụ khụ, làm ơn, cửa ở đằng kia, tiễn.

      Hai người giằng co lúc lâu, Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan trong đầu suy nghĩ nếu như người phụ nữ này chính là năm đó, vậy xong đời rồi, tuyệt đối để cho yên, xem xem bây giờ hại thành hình dáng gì, nam ra nam nữ ra nữ!

      Ngay sau đó lại nghĩ, đúng, cái gì mà nam ra nam nữ ra nữ, người đàn ông thuần khiết, năm đó cũng có thể vác súng ra chiến trường nhưng vẫn là người hết sức thuần khiết.

      Phim hài kết thúc, Đồng Nhan quay đầu lại nhìn, lại sợ hết hồn: “Sao còn chưa , chẳng lẽ còn băn khoăn gì sao?” Đồng Nhan cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái.

      còn kiên trì ở lại làm gì? Nếu như năm đó vậy tại sao bây giờ lại nhớ gì? thể có chuyện chơi đùa phụ nữ lại nhớ được người đó như thế nào?” Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm trong lòng khinh thường, người đàn ông này là heo sao, chơi đùa phụ nữ xong liền quên, khốn khiếp. Đúng vậy, Tiếu Thâm cũng thấy kỳ quái, năm đó…năm đó căn bản nhớ chỉ biết bản thân bị …bắt nạt…

      Nhìn dáng vẻ kiên định của Đồng Nhan, chẳng lẽ phải là ?

      …” Tiếu Thâm muốn mở miệng hỏi: “ xác định người đàn ông năm đó phải là tôi sao?”

      Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy nên hỏi như vậy, nếu như hỏi như vậy phải vừa trả lời câu hỏi của Đồng Nhan sao, rằng nhớ về năm đó sao?

      Trong đầu lung tung nhiều vấn đề, muốn hỏi nhưng thể hỏi, nếu hỏi mất mặt, làm mặt lạnh nhìn Đồng Nhan: “ lấy tóc của con trai tới đây, bây giờ chắc chắn ông nội tôi nghĩ rằng thằng bé là người nhà họ Tiếu, nếu nhất định chịu làm giám định AND, nếu như ông nội tôi trực tiếp bắt thằng bé , đến lúc đó làm thế nào?”

      Đồng Nhan vừa nghe, mặt nhăn nhó: “ thể nào, ông nội là cướp bóc sao, sao lại cướp con trai tôi, nhà các nhiều người như vậy, nếu muốn có cháu sinh cho ông ấy chứ sao lại cướp con trai người khác vất vả nuôi lớn chứ?”

      Hai người ở bên ngoài cãi nhau Đồng Đồng rất gấp gáp, bây giờ chuyện gì xảy ra? Sau hồi chuyện sao lại thành như vậy, chẳng lẽ ba này phải là ba? Ở bên ngoài hai người thảo luận vẫn chưa ra sao cậu nhịn được liền nắm tóc mình đẩy cửa ra, bàn tay cầm nhúm tóc cậu vừa cắt, chạy đến trước mặt Tiếu Thâm, nở nụ cười đặc biệt ngoan ngoãn, đưa tay như dâng vật quý: “Chú à cho chú này, cháu dễ giận như mẹ.”

      Hai người đều sửng sốt, Đồng Nhan sửng sốt cúi đầu nhìn con trai, liếc mắt liền có thể hiểu lòng dạ thằng bé, Tiếu Thâm cũng sững sờ nhìn thằng bé nhưng ngược lại cười rất to.

      “Được, cháu rất hào phóng, keo kiệt như mẹ.” xong, khom lưng ôm thằng bé, thèm để ý đến Đồng Nhan, hai người trực tiếp ngồi vào xe. Tiếu Thâm ngồi ở ghế lái, Đồng Đồng ngồi đùi Tiếu Thâm, mẹ thằng bé ngồi ở ghế bên cạnh, cả nhà ba người cứ như vậy ra cửa.

      Trong khi chờ đợi kết quả, Tiếu Thâm nghĩ ông nội chắc chắn giữ ở nhà, vừa nghĩ liền đau đầu, dứt khoát trốn đến nhà Cố Tiêu.

      Cố Tiêu vừa nghe liền rất vui, la to báo ứng, cái gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng là đúng.

      Bình thường chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy lần này báo ứng là đúng rồi.

      Kết quả cuối cùng chính là Tiếu mỹ nữ đẩy Cố Tiêu xuống giường, chiếm đoạt giường của Cố Tiêu, áo ngủ của Cố Tiêu, phòng của Cố Tiêu, còn có… Cố Tiêu.

      Tiếu mỹ nhân, người cũng như tên, đại mỹ nữ, ai là biết tính tình ta thế nào, tự nhận mình là người thuần khiết thế nhưng lại sợ tối, sợ ngủ mình.

      Rất dễ nhận thấy đêm nay Cố Tiêu trở thành…bạn giường của Tiếu đại mỹ nữ.
      Last edited: 18/10/14
      hpdtxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương mười bảy: Lựa chọn quên lãng.

      Ông Tiếu nôn nóng muốn ôm chắt vậy tại sao đến bây giờ chút động tĩnh đều có?

      Mặc dù là chắt của ông nhưng trước tiên ba thằng bé phải công nhận thằng bé người làm cụ như ông chỉ chờ nhận chắt thôi.

      Ông chờ, chờ Tiếu Thâm ôm thằng bé đến tìm ông.

      Nhờ cửa sau nên chỉ qua đêm Tiếu Thâm có kết quả giám định ADN, khi có kết quả, Cố Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn Tiếu Thâm, mặt nặng nề: “ em, cậu phải kiềm chế.”

      Khuôn mặt Tiếu Thâm lập tức tối sầm, sắc mặt Cố Tiêu có gì đó đúng, hơi nghi ngờ nhận tờ giấy giám định ADN, liếc mắt nhìn kết quả, phản ứng đầu tiên chính là Cố Tiêu bị ông nội mua chuộc.

      Nhưng càng nghĩ càng đúng, ông nội có lý do gì để mua chuộc Cố Tiêu, cậu ấy là em tốt, hay đùa giỡn, cởi mở nên dùng con của người khác để vu oan .

      Như vậy kết quả chỉ có , thẳng bé này chính là con , năm đó chính là Đồng Nhan.

      Đồng Nhan cũng ngây dại nhìn giấy giám định ADN , sao lại có thể như vậy? Ngẩng đầu sững sờ nhìn Tiếu Thâm, đầu óc trống rỗng, nên lời.

      Vui vẻ nhất chính là Đồng Đồng, nhưng nhìn bộ dáng như ngày tận thế của hai người, dường như tình huống đúng lắm, phải nên có biểu tích cực chút sao.

      Nhưng Đồng Đồng thể lặng lẽ hành động, nhìn bộ dáng Tiếu Thâm như vậy dường như vui khi cậu xuất , vậy cậu ngoan ngoãn, ba thích vậy phải cậu nên lấy lòng ba sao.

      Sau mấy ngày hai người vẫn rất kỳ quái, Tiếu Thâm đến chọc Đồng Nhan nữa, Đồng Nhan vẫn làm bình thường, chỉ là lúc làm việc luôn tận lực tránh những nhiệm vụ có liên quan đến xã hội thượng lưu, nếu làm những nhiệm
      vụ đến xã hội thượng lưu, Đồng Nhan kiên quyết từ chối, sợ lúc làm nhiệm vụ gặp phải Tiếu Thâm. Dù sao biết Tiếu Thâm cũng do công việc gây nên.

      Tóm lại hai người lựa chọn chính là quên lãng, giống như quên mất chuyện này, chỉ vậy còn muốn quên luôn cả đối phương.

      Về phần nhà họ Tiếu, ai nấy đều rất tò mò về đời sau mới xuất này, vốn dĩ chỉ muốn xem, nếu ông cụ biết vậy hôm sau chắc tuyên bố.

      Nhưng mà mọi người đều thất vọng, đợi ngày lại ngày, trong quá trình chờ đợi rất bực bội, khổ sở, nếu như vậy đừng , nhà họ Tiếu có đời sau sao chứ?

      Vậy nghĩa là di sản của bọn họ mất phần, cái gì cũng phải chia cho đời sau mới xuất kia chút. Thậm chí, nếu như ông cụ thích vậy toàn bộ tài sản đều cho vị đời sau kia thừa kế, vậy bọn họ còn có thể được nhận gì chứ?

      Tất cả mọi người đều rất tò mò về đời sau mới xuất này, đứa trẻ này xuất , khẳng định phải là chuyện tốt.

      Đối với nhà lớn bé nóng nảy lo lắng còn người trong cuộc lại cố làm ra vẻ mất trí nhớ. Ông Tiếu ngược lại gấp, vẫn sinh hoạt bình thường, đôi khi ngồi uống trà xem tuyết, lo lắng gì.

      Sóng ngầm ở nhà họ Tiếu bắt đầu khởi động, nhà họ Đồng cảm thấy lạ, Đồng Thiên Bác cảm thấy thằng bé là con của Tiếu Thâm xác suất rất cao, thầm nghĩ trong lòng có thể thông qua thằng bé để tiếp cận Tiếu Thâm. Nếu thằng bé cũng có thể hy sinh như vậy, rất dễ nhận thấy, ở giới thượng lưu, dù sao con cũng đáng giá hơn mẹ.

      Nếu như thằng bé là con Tiếu Thâm vậy nhà họ Đồng có thể gia nhập con thuyền lớn này, vì muốn kết giao với nhà họ Tiếu ông ta tốn bao nhiêu sức lực, bây giờ tốt rồi, cơ hội đến chẳng tốn chút công sức nào. Nhưng Đồng Chân có chút gấp gáp, ta cũng cảm thấy thằng bé kia quá giống Tiếu Thâm, nếu nguyên nhân tại sao có lẽ là trùng hợp, người Trung Quốc nhiều như vậy, muốn tìm những người giống nhau rất dễ.

      Hoặc là…

      Thằng bé là con Tiếu Thâm!

      Mỗi lần nghĩ tới đây, Đồng Chân nhịn được nghiến răng. Xem như thằng bé là con Tiếu Thâm sao chứ, vậy cũng chỉ có thể Tiếu Thâm nhìn trúng Đồng Nhan, nhưng nhà họ Tiếu cao sang làm sao cho phép Đồng Nhan vào cửa chứ.

      Nếu như cưới phải là loại cao quý như ta.

      Lúc Đồng Nhan vùi đầu vào công việc, Lưu Thuần đột nhiên chạy vào, khuôn mặt vui, giống như gặp phải người nào đáng ghét.

      Đồng Nhan hỏi: “Bạn thân , có chuyện gì vậy?” Bộ dáng đáng .

      Lúc này Lưu Thuần giống thường ngày lấy tay ấn đầu , ngược lại vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, nặng nề thở dài: “Bên ngoài có người tới, mình phục vụ được, cậu nhanh ra ngoài phục vụ .”

      Đồng Nhan chút nghĩ ngợi trực tiếp phản đối, ra nhưng Lưu Thuần lại : “Người ta chỉ mặt gọi tên muốn cậu phục vụ, cậu là ai, cậu phải Đồng Nhan chẳng lẽ lại là mình.”

      Trong đầu Đồng Nhan chợt xuất khuôn mặt Tiếu Thâm, cần suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ nhìn lại Tiếu Thâm chắc chịu nổi, muốn tới tìm thương lượng tìm cách giải quyết.

      Kết quả sau khi ra, thấy người liền dừng bước, vốn dĩ định cao giọng quát to nhưng lại kiềm chế được, đổi thành giọng kinh ngạc lạnh lùng: “ tới đây làm gì?”

      Đồng Chân nghe thấy tiếng phía sau lưng, xoay người khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là tới thăm em thân của tôi rồi.” Hai chữ ‘em ’ nhận mạnh, nếu là lúc trước hai từ ‘em ’ này Đồng Nhan bỏ chạy, Đồng Chân gọi là ‘em ’ là sỉ nhục thân phận .

      sai, Đồng Nhan là em Đồng Chân nhưng lại là con do Đồng Thiên Bác ngoại tình mà có. Cho nên, tồn tại của Đồng Nhan là sỉ nhục của bà Đồng và Đồng Chân, đồng thời tồn tại của cũng khiến nhà họ Đồng có ít sóng gió.

      Đồng Nhan cắn răng mỉm cười, đôi mắt như vô số viên bảo thạch phát sáng: “Xin hỏi, Đồng có chuyện gì sao? Nếu có vậy tôi xin phép trước, tôi còn nhiều việc phải làm, giống ai đó, mặt dày mày dạn ở nhà ăn bám gia đình.”

      Đôi mắt Đồng Chân chợt tóe lửa lại ngay lập tức dịu dàng như có gì, sau đó cười: “Lần này là tôi cung cấp tin tức cho , cũng chính là giúp đỡ công việc của .”

      Đồng Chân khẽ nở nụ cười tao nhã, mắt hơi cong giống như trăng lưỡi liềm thế nhưng đối với người đối diện lại cảm thấy giả dối.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      xixonDiệp Diệp thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười tám: Đồng Chân đến tìm.

      Đồng Nhan còn lời nào để , thực chưa từng gặp qua người biết xấu hổ như vậy. “ cứ thẳng vào vấn đề , tới làm gì?” là đáng ghét, gần đây bởi vì giám định ADN khiến đủ phiền toái rồi, bây giờ người nhà họ Đồng còn tới làm phiền , thể để người khác yên được sao?

      Đồng Chân cảm thấy Đồng Nhan thức thời, ôn tồn mà ta muốn nghênh mặt lên nhưng nếu ta những lởi độc ác Đồng Nhan càng lợi hại, càng khéo léo hơn.

      ta lập tức thay đổi sắc mặt giống như công chúa cao quý: “Tin tức lần trước là do viết phải ?”

      Đồng Nhan tiếp tục khinh thường “Tôi viết rất nhiều tin, biết về kiện vào.”

      Đồng Chân cười lạnh: “Đừng giả bộ ngu, biết tôi muốn gì, thể tôi hiểu rất , nếu như biết vậy tại sao lại phản ứng nhanh như vậy, dù sao cũng là em tôi hơn hai mươi năm phải sao?”

      Đồng Nhan nghe vậy liền nhíu mày, mắt rũ xuống nhìn xuống dưới đất, thể Đồng Chân quá hiểu : “ sai, chính là do tôi viết, bây giờ muốn tìm tôi tình sổ sao? đúng sao, tôi nghĩ dù sao cũng là nhân vật chính trong tin tức đó.”

      Tấm hình trong tin tức của Đồng Nhan là hình Tiếu Thâm ngồi ôm phụ nữ, Đồng Chân ngồi ở đùi .

      Đồng Nhan nhếch miệng cười nhìn Đồng Chân: “Đêm đó theo như tôi quan sát, rất thích Tiếu Thâm, tôi đăng hình hai người lên phải đúng sao? Đúng như mong muốn.”

      Đồng Chân đứng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ nhìn rất khinh thường, khuôn mặt cao ngạo: “Đó là việc của tôi, hôm nay tôi tới tìm là có chuyện khác, phải thích xen vào việc của người khác sao, bây giờ viết lại tin tức đó, lần này tôi muốn nhìn thấy tên tuổi cùng thân phận của tôi đó.”

      Đồng Nhan nhíu mày, đôi mắt chợt lóe sáng, sau đó liền cười cười nhìn Đồng Chân: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, ra là chuyện này.” Đồng Nhan khẽ dựa vào cửa. Lúc vào

      chưa đóng cửa, các đồng nghiệp bên ngoài đều nhìn về phía hai người, là lúc Đồng Chân vào, tính khí của ta làm người khác tức điên, tất cả mọi người đều tò mò, ta là ai, đến tìm Đồng Nhan làm gì?

      Đồng Nhan hướng về phía Đồng Chân cười : “Chỉ là xin lỗi, báo in, tin tức này được dùng nữa.”

      Vốn dĩ Đồng Chân nghe thấy Đồng Nhan là chuyện liền bắt đầu hài lòng, nghĩ rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng khi Đồng Nhan câu này ra, nhịn được liền nhíu chân mày, nụ cười mặt được thay bằng vẻ tức giận, có chút méo mó, dáng vẻ rất kỳ quái.

      Theo như Đồng Chân hiểu Đồng Nhan chính là cố ý, lập tức còn tức giận, chỉ tay vào mặt Đồng Nhan ra lệnh: “Tôi kêu làm phải làm, nhiều như vậy là muốn tiền chứ gì? thành vấn đề, người khác biết tôi thôi nhưng chắc là người nhất, tôi có rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi xài hết.”

      Lần này Đồng Nhan có ý kiến, quả ta có nhiều tiền nhưng phải nhiều đến nỗi xài hết, loại lời tiền xài hết kia… Đoán chừng, Tiếu Thâm cũng dám nhưng hôm nay ngờ Đồng Chân lại dám ra. Đồng Nhan biết ta ám chỉ bởi vì phải bận rộn làm việc kiếm tiến, cả ngày liều sống liều chết vì tiền thưởng.

      Đồng Nhan cười cười: “ phải có tiền sao, Đồng muốn bao nhiêu làm , hơn nữa…” đưa ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Các đồng nghiệp của tôi ở bên trong đều thấy, vậy phần tiền này phải chia cho mỗi người phần. Còn nữa, ở tòa soạn của chúng ta đều có cài đặt camera, cũng biết chúng tôi là những người làm báo, bây giờ tổng biên tập cũng nhìn hai chúng ta, có tiền, nếu các đồng nghiệp của tôi có phần vậy tổng biên tập cũng thể thiếu đúng ? A đúng, chỉ thể thiếu mà còn phải nhiều hơn. Đồng con nhà cao quý, loại chuyện như vậy chắc có gì là kỳ quái, tôi chắc cũng hiểu, đúng ?”

      Lúc vừa nghe Đồng Nhan , Đồng Chân liền muốn đưa tiền ngay, ta muốn phô trương giàu sang của mình, quẳng cho Đồng Nhan mười đến tám vạn, khiến cho đứa con riêng này mở to mắt nhưng bây giờ, Đồng Chân liếc nhìn phía ngoài, đồng nghiệp của Đồng Nhan ít nhất phải ba mươi người, hơn nữa còn có tổng biên tập.

      Xong đời, Đồng Nhan hả giận nhìn biến hóa khuôn mặt Đồng Chân. Mặc dù nhà họ Đồng có tiền nhưng nhiều đến mức này, nhà họ Đồng ở thành phố A cũng tính là nhà thiếu tiền, tuy luôn có mặt ở giới thượng lưu nhưng lại là tầng lớp thấp nhất.

      Cuối cùng Đồng Chân trợn mắt tức giận giẫm giày cao gót cao mười tấc rời , khi ta , các đồng nghiệp của Đồng Nhan bị ta chọc tức liền hả giận, đến chọc tức người khác cuối cùng lại nếm mùi thất bại.

      Vốn dĩ tức giận mấy ngày nhưng bộ dáng tức giận của Đồng Chân khiến mọi tức giận bay hết, tan việc lái xe đón con trai, thậm chí còn lẩm nhẩm hát.

      Đồng Đồng thấy tâm tình của mẹ rất tốt. Chẳng lẽ chấp nhận ba rồi sao? Mấy ngày nay bởi vì chuyện này cậu rất rối, nhưng vốn dĩ cậu thông mình, đôi mắt tinh tế, cậu biết ba và mẹ vui mừng như cậu cho nên cậu gì.

      Mấy ngày nay Tiếu Thâm đặc biệt an phận, hôm nay người mẫu, ngày mai minh tinh. tật xấu, ghẹo thích những người có danh tiếng, chỉ thích những minh tinh mới nổi, hơi có danh tiếng, Tiếu Thâm liền bái bai với người đó.

      Hôm nay ôm minh tinh rất xinh đẹp, bàn tay an phận tiến vào trong váy làm cho minh tinh này liên tiếp thẹn thùng.

      Cố Tiêu ngồi đối diện lắc đầu liên tục, tự nhiên rót ly rượu sau đó nhìn Tiếu Thâm hỏi, “Tôi cậu định xử lý chuyện hai mẹ con kia thế nào?”

      tại Tiếu Thâm mẫn cảm nhất chính là chuyện này, trăm phương ngàn kế trốn tránh, nghĩ tới tên này sợ chết tới. Lúc Tiếu Thâm nghe được những lời này của Cố Tiêu trong đầu liền “vụt” tiếng, nên lời.

      Qua lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố Tiêu, lập tức đẩy minh tình trong lòng ra. Cố Tiêu vô tội nhún vai, vị Tiếu đại mỹ nhân này tính tình ổn định, nên chọc vào, nhìn minh tinh bên cạnh bị Tiếu Thâm đẩy ra sợ hết hồn, bất an nghĩ phải đắc tội lớn rồi chứ?
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      hpdtxixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương mười chín: Chúng ta kết hôn.

      Quả vấn đề đứa bé là điều đại kỵ suốt mấy ngày qua của Tiếu Thâm, ngờ trốn tránh mấy ngày cuối cùng vẫn phải đối mặt.

      để ý đến mọi người, ném ly rượu rồi ra ngoài, lái xe chạy thẳng tới tòa soạn của Đồng Nhan, lấy điện thoại ra mới phát mình có số điện thoại của Đồng Nhan.

      Tiếu đại mỹ nhân có tính nhẫn nại lập tức đóng sầm cửa xe thẳng vào trong nhưng bảo vệ biết là ai liền ngăn cho vào, điều này khiến Tiếu Thâm càng tức giận hơn, bảo vệ càng ngăn càng muốn vào.

      Cuối cùng tổng biên của Đồng Nhan tự mình ra, nở nụ cười như gió xuân ấm áp, áy náy nhìn Tiếu Thâm, khom lưng ba mươi độ tới nhận lỗi, Đồng Nhan kinh sợ, tổng biên của từ khi nào trở nên có khí phách như vậy?

      nhận được thông báo của tổng biên liền lập tức chạy vào thang máy lên, vừa vừa nghĩ Tiếu Thâm đến đây làm gì?

      Mới vừa vào cửa, tổng biên đoán chừng trong lúc làm nhiệm vụ Đồng Nhan đắc tội với Tiếu Thâm, Đồng Nhan vừa vào liền bị chặn lại, cuối cùng Tiếu Thâm cự kỳ có tính nhẫn nại lập tức rống to: “Cút ra ngoài, chuyện này tôi tự giải quyết.”

      Tổng biên vừa nghe liền biết to chuyện rồi, liếc mắt nhìn Đồng Nhan sau đó ảo não ra ngoài.

      Sau khi cửa đóng lại Đồng Nhan liền còn vẻ cung kính nữa, sắc mặt tốt nhìn Tiếu Thâm “ tới đây làm gì, đây là chỗ tôi làm việc, phải nơi có thể hô mưa gọi gió, nếu như ngứa ngáy muốn mắng người .......”

      “Chúng ta kết hôn!”

      “..........”

      Đồng Nhan luyên thuyên, sau khi nghe Tiếu Thâm liền sợ ngây người, lâu mới phản ứng được, nhảy cao ba bước như con nhím xù lông thét chói tai: “ cái gì?” Tiếu Thâm thấy người phụ nữ này kỳ lạ, thái độ là sao chứ, kết hôn sao. Bao nhiêu phụ nữ đều muốn gả cho , Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn biết muốn hay là giả bộ.

      “Tôi kết hôn!” Vẫn là giọng ra lệnh.

      Đồng Nhan chưa thấy ai cao ngạo
      Chương 19:

      Như vậy, vênh mặt hất hàm với bằng giọng sai khiến, làm gì có ai kết hôn liền kết hôn chứ, còn làm bộ dáng cưới thiệt thòi của , Đồng Nhan nhịn được lửa giận trong lòng cười lạnh: “Kết hôn, thành vấn đề, quỳ xuống cầu hôn tôi còn phải là ở trước cửa công ty tôi, nếu như làm tôi gả cho .”

      Đời này Tiếu Thâm ghét nhất phụ nữ cưỡi đầu , nhìn thần thái chuyện của Đồng Nhan, ràng là muốn làm mất mặt.

      “Đầu óc có vấn đề sao!” cầu hôn, quỳ trước công ty cầu hôn càng làm, người phụ nữ này cho rằng bản thân là ai chứ, chỉ sinh cho đứa con mà thôi, nếu phải là…

      Dù sao việc cầu hôn ngu ngốc này đánh chết cũng làm.

      Đồng Nhan cong miệng, để ý nhún vai, giọng có chút tiếc nuối: “ cầu hôn vậy xem như xong, tôi cũng phải gả, hơn nữa, tính khí khó chịu này tôi phục vụ nổi.” xong quay đầu bước .

      Tổng biên đứng ngoài phòng khổ sở chờ đợi, ta đến đây vì lý do gì chứ, ràng đây là phòng làm việc của ông, vì sao cuối cùng người bị đuổi ra ngoài lại là ông?

      Vấn đề này con chưa nghĩ ra câu trả lời cánh cửa đằng sau mở ra, Đồng Nhan hớn hở đưa tay vỗ vỗ vai tổng biên như người bạn : “Được rồi, ta nổi điên xong, tổng biên có thể vào bàn việc.” xong khoa trương làm tư thế mời vào.

      Nhưng tổng biên dám vào, Tiếu Thâm vẫn chưa ra, tổng biên còn muốn hỏi Đồng Nhan có quan hệ thế nào với Tiếu Thâm nhưng Đồng Nhan thấy bóng dáng đâu nữa, tổng biên nhìn quanh vòng xác định thấy Đồng Nhan đâu nữa liền quay lại nhìn thấy Tiếu Thâm tối sầm mặt ra, ông bước nhanh vội vã nở nụ cười chào hỏi: “A…”

      Nhưng còn chưa gì Tiếu Thâm tối sầm mặt thẳng nhìn cũng nhìn, cứ như vậy .

      Tổng biên ngơ ngác, thầm than trong lòng, con nhà có tiền khó phục vụ, tính tình ổn định.

      Lúc ra Đồng Nhan luôn nở nụ cười, hôm nay thoải mái, buổi sáng Đồng Chân đến cho hả giận, buổi chiều Tiếu Thâm đến lãi được hả giận, hôm nay trời muốn mưa to sao?

      Tiếu Thâm ra ngoài lòng tràn đầy bực bội, ảo não bóp trán, người bị lừa là mới đúng chứ, hôm nay làm sao vậy đột nhiên kích động chạy tới tìm chuyện kết hôn, phải chỉ sinh đứa con thôi sao, làm gì đến nỗi phải kết hôn!

      Nhưng nghĩ lại năm đó bắt nạt chính là ! Nhớ tới tổn thương mà đó gây nên Tiếu Thâm rất tức tối, thể bỏ qua cho dễ dàng như vậy, phải bảo bối của chính là thằng bé sao? Dù sao nữa đoán chừng sau này cũng có con, cho nên bây giờ có sẵn vậy dứt khoát cướp con từ tay về, khiến cho gấp gáp chút.

      Vốn dĩ khuôn mặt Tiếu Thâm rối rắm nhưng sau khi quyết định liền từ từ cười lại có chút đắc chí cùng hài lòng, đúng là thiên tài lại có thể nghĩ ra cách hay như vậy. Lập tức nổ xe chạy đến nơi định, đường nhận được điện thoại của ông Tiếu, Tiếu Thâm cười híp mắt, giọng tràn đầy hài lòng: “Ông nội, tối nay cháu đưa chắt về hiếu kính với ông.”

      Đầu dây bên kia ông Tiếu vừa nghe thiếu chú nữa ngã xuống, lời của sao nghe có vẻ hơi kỳ quái, cái gì gọi là “hiếu kính với ông”, cũng chỉ là đứa chắt chứ phải là món đồ gì!

      Ông Tiếu bắt đầu luyên thuyên ngừng: “Cháu tâm chút coi chừng thằng bé bị dọa sợ. Cháu đưa thằng bé tới mẹ nó có biết ?”

      Tiếu Thâm liền bối rối, cầm điện thoại đưa ra xa: “Alo alo alo! Ông gì? Cháu nghe , cứ như vậy , cháu cúp trước, sau khi về cháu gọi ông.” xong cúp điện thoại, ném sang bên.

      Đồng Đồng vẫn trong giờ học đột nhiên bị giáo gọi ra, Đồng Đồng chạy tới miệng ngọt ngào kêu: “Chào .”

      giáo nhoẻn miệng cười, mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt hơi chuyển động. Đồng Đồng ân cần : “ ơi, sốt sao? Sao mặt lại đỏ vậy?”

      Câu hỏi vừa dứt đột nhiên nghe thấy tiếng cười của người đàn ông bên ngoài phòng học, hình như nhịn được thốt ra, đôi mắt Đồng Đồng sáng lên, thanh này rất quen thuộc.

      giáo vội dẫn Đồng Đồng ra cửa phòng học, cơ thể to lớn của Tiếu Thâm dựa vào tường, giống như người xương, mềm nhũn, đôi mắt đào hoa lấp lánh tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp.

      Đồng Đồng liền hiểu tại sao ban ngày mà giáo lại phát sốt, hóa ra là như vậy.
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :