1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương mười: Chụp lén bị bắt.

      Tiếu Thâm cũng nhìn người phục vụ bởi vì tự tin mọi người trong quán đều là người của rất an toàn, nghĩ đến là phóng viên, người ngoài muốn vào sao? có cửa đâu.

      tập trung của Tiếu Thâm đều dồn vào chai Laffey, vừa nhìn thấy chai rượu, Tiếu Thâm vui vẻ kêu: “Aha, Đây chính là chai rượu mà tôi với hai cậu, tốn hết của tôi bao nhiêu tiền, mua được cũng dễ dàng.” Trực tiếp lấy ôm vào ngực, mặt mày hớn hở nhìn Nghiêm Qua: “Ha ha, tôi nhớ cậu cũng muốn có chai rượu này đúng , cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi, ha ha.”

      Nghe tiếng cười chói tai của Tiếu Thâm, Đồng Nhan nhịn được hơi nhíu mày, cúi đầu rót rượu cho ba người, chiếc nhẫn tay khẽ động, mắt thường thể nhìn ra chỉ có Đồng Nhan đeo nó tay mới có thể phán đoán chiếc camera mini này có hoạt động hay .

      Đồng Nhan có chút lo lắng, Tiếu Thâm từng thấy chiếc nhẫn này, khi rót rượu cho Tiếu Thâm liền đổi sang tay kia.

      Nghiêm Qua cúi đầu nhìn ly rượu, mắt thoáng nhìn vừa đúng lúc thấy được đôi tay rót rượu, mắt khẽ híp, đôi tay thon dài trắng nõn là đôi tay đẹp nhất mà ta thấy, Nghiêm Qua khẽ nhếch miệng, theo cánh tay Đồng Nhan nhìn lên , lúc thấy mái tóc che nửa khuôn mặt liền cau mày nhưng nhìn đôi mắt to long lanh kia ta cảm thấy người phụ nữ này rất thú vị.

      Động tác uống rượu của Lãnh Diễm dừng lại, liếc mắt nhìn Nghiêm Qua hứng thú nhìn nữ phục vụ cúi đầu rót rượu, nhịn được liền cười: “Thế nào, hứng thú sao?”

      Tiếu Thâm nghe thấy lời này cũng ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Nghiêm Qua liền hiểu, liên to miệng: “Ố ồ ô, hóa ra là như vậy, ha ha.”

      xong đôi mắt dáo diên liếc nhìn người phụ vụ cùng Nghiêm Qua mấy vòng, nhìn tới nhìn lui ba vòng đột nhiên thoáng bóng


      dáng của người phụ nữ khác, Tiếu Thâm nghi ngờ nhíu mày, cổ trở nên cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn nữ phục vụ “Ah, phải lúc trước chúng ta gặp qua sao?”

      Đồng Nhan vừa nghe lời này tim đập liên hồi nhừ muốn nhảy ra ngoài nhưng nghe câu này là nhàm, nhìn thấy người phụ nữ nào cũng đều như vậy có gì mới.

      Ngay sau đó lại nhíu mày ảo não, xong đời, làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ lại phải bỏ lỡ tiêu đề trang đầu của tờ báo ngày mai?

      Ngược lại Nghiêm Qua sau khi nghe thấy Tiếu Thâm lại cười, vỗ bả vai Tiếu Thâm: “Người em, chẳng lẽ cậu có nhiều phụ nữ như vậy đều là bằng cách này sao? Chiêu này có tác dụng, hôm nào tôi cũng phải thử chút.”

      Tiếu Thâm lườm Nghiêm Qua, mặt vui, đưa tay phủi phủi tay Nghiêm Qua: “ , cậu cứ như hoài nghi thủ đoạn tình trường của bản thân.” xong tiếp tục nhìn nữ phục vụ, sờ cằm : “Chỉ là nhìn rất quen.”

      Đồng Nhan vội vàng cúi người, thô giọng : “Tôi làm ở đây lâu có thể do ông chủ Tiếu đến nhiều lần nên có chút quen mắt, nếu có gì khác vậy tôi ra ngoài trước, có việc xin cứ gọi tôi.”

      Đồng Nhan xong muốn rời , Tiếu Thâm liền nghĩ cũng đúng, nhân viên trong quán đương nhiên gặp nhiều, sau đó gật đầu, vung tay: “ ra ngoài .”

      Đôi mắt Đồng Nhan lóe sáng, khóe miệng nhịn được nở nụ cười hả hê, trong lúc đóng cửa phòng, Đồng Nhan theo thói quen lắc lắc đầu, ra đôi mắt thông minh, tràn đầy hài lòng.

      Vừa đúng lúc Nghiêm Qua ngồi đối diện cửa ngẩng đầu liền thấy, trong đầu chợt nhớ tới nữ phóng viên vừa đuổi theo, Nghiêm Qua đập tay lên bàn khiến Tiếu Thâm sững sờ. “Cậu làm gì vậy?” Hù chết , lãng phí ngụm rượu.

      Nghiêm Qua chỉ vào cánh cửa đóng chặt : “Người phụ nữ kia căn bản phải nhân viên trong quán cậu, ta chính là phóng viên vừa theo dõi tôi.”

      Tiếu Thâm vừa nghe phóng viên, mắt liền trừng lớn, đập bàn lớn tiếng kêu: “Cái gì, phóng viên? Phóng viên lại dám vào đây? muốn sống nữa sao!” xong sải bước đuổi theo.

      Thủ hạ ngoài cửa vừa nhìn thấy bộ dáng ông chủ vội vàng chạy, lại có chút tức giận, Tiếu Thâm kéo người phục vụ hỏi: “Người phụ nữ kia đâu? Nhanh đưa ta quay về đây cho tôi, nhanh , nếu tìm được các người cũng đừng nghĩ quay lại.”

      Những người đó vừa nghe liền biết là chuyện gì xảy ra. Nhanh chóng tìm người. Đồng Nhan bi thương, ngờ lúc ngồi vào xe chuẩn bị khởi động, đột nhiên bảo vệ từ trong Dạ Mị chạy tới đưa ra ngoài, lúc xuống xe vẻ mặt Đồng Nhan rối rắm, đôi tay nắm chặt như rất sợ lại len lén đem tất cả hình trong chiếc nhẫn gửi cho Lưu Thuần. Tiếu Thâm vừa nhìn: “Tại sao lại là ?”

      Nghiêm Qua cùng Lãnh Diễm hai người liếc nhìn nhau, giải thích được, từ lúc nào Tiếu Thâm trở nên mất khống chế như vậy?

      Đồng Nhan cột tóc thành đuôi ngựa, mặc áo khoác dày, làn da trắng mềm cùng mới đôi mắt long lanh, nhìn đáng , Nghiêm Qua nhìn người phụ nữ này liền nhịn được cười: “ nghĩ tới, phóng viên mà tôi thể cắt đuôi lại có bộ dáng như vậy.”

      So với Nghiêm Qua lịch Tiếu thâm có vẻ thô lỗ hơn, ngay lúc Đồng Nhan kinh ngạc trực tiếp lấy chiếc nhẫn tay Đồng Nhan, nhìn xung quanh, nhìn ra nguyên lý “Vật này dùng như thế nào?”

      Đồng Nhan nhăn nhó, bộ dạng đáng , giọng cũng non nớt dễ nghe nhưng lại tức chết người: “ cho rằng tôi ngu sao, tôi vất vả lắm mới chụp được sao lại có thể cho biết cách dùng để xóa hết hình của tôi sao, làm như tôi ngu giống vậy.” Tiếu Thâm tức chịu được, đưa tay chỉ run run: “ .......”

      Đồng Nhan xem thường ta.

      Tiếu Thâm cầm chiếc nhẫn trong tay “Được, chứ gì, chiếc nhẫn này tôi tịch thu, xem sau này làm sao có thể chụp ảnh.”

      Đồng Nhan vừa nghe liền tức giận, mắt mở to “Wey wey wey, sao có thể như vậy, cái này rất quý, tịch thu của tôi, can bản là cướp bóc, cũng phải cấp của tôi cũng phải cảnh sát, có quyền làm như vậy.”

      Tiếu Thâm nghiên cứu chiếc nhẫn trong tay, nghe thấy những lời này liền nhịn được cười: “ có quyền sao? biết ở thành phố A này có gì là Tiếu Thâm tôi có quyền làm.”

      Đồng Nhan tức gần chết, nghĩ muốn phản kháng nhưng sau lưng người đàn ông vạm vỡ phía sau nắm chặt tay , căn bản thoát ra được, hơn nữa, ở đây có năm người đàn ông, ra tay khẳng định thể chiếm ưu thế.

      Làm sao đây?


      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười : Đồng Đồng bị bắt.

      Nghiêm Qua cười cầm chiếc nhẫn trong tay Tiếu Thâm quan sát, cuối cùng nhịn được khẽ cười, nhìn Tiếu Thâm : “Tôi chưa từng thấy qua chiếc máy chụp hình nào như thế này, còn nghe rằng rất cao cấp.”

      Tiếu Thâm nhíu mày khinh thường : “Hừ, rất cao cấp nhưng phải chỉ chớp mắt liền thấy sao? Loại đồ vật này.......”

      Đồng Nhan tức giận, mở to mắt nhìn chằm chằm Tiếu Thâm nhưng dám gì, ai biết nếu chọc giận Tiếu Thâm liền lập tức thu chiếc camera mini này, vậy công việc sau này của gặp khó khăn.

      Lãnh Diễm vẫn ngồi im nhìn Đồng Nhan, cảm giác nhìn rất quen.

      Lần đều tiên Nghiêm Qua gặp phóng viên, lúc đầu khi chú ý Đồng Nhan là lúc Đồng Nhan ra tay với hai người đàn ông kia, sau đó lại ngờ chợt bắt đầu theo dõi ta, chạy chiếc xe cũ kia lại vẫn có thể đuổi theo xe ta, hơn nữa còn có thể trà trộn vào phòng mà ba người hay biết gì.

      Phải người phóng viên này đơn giản, nhưng nhìn biểu phong phú khuôn mặt người phụ nữ này lại cảm thấy làm những chuyện như vậy cứ như có làm chuyện đó vậy.

      Nhìn Đồng Nhan ôn hòa cười rất mê người, giọng tình tứ “ tên gì, làm ở toàn soạn nào?”

      Đồng Nhan lập tức bị nụ cười đó hút hồn, biểu ngây ngô nhìn Nghiêm Qua, mặt sững sờ, người đàn ông này.......rất tốt.

      Trong đầu Đồng Nhan lên vô số từ ngữ nhưng cuối cùng chỉ lên chữ “rất tốt”.

      Nghiêm Qua vẫn cười, cảm thấy người phụ nữ này rất thú vị, còn si mê .

      “Sao vậy? quên mình tên gì rồi sao?”

      Đồng Nhan vẫn chưa hoàn hồn. Tiếu Thâm thấy bộ dáng này của Đồng Nhan liền trợn mắt nghiến răng, tại sao thấy Nghiêm Qua đẹp trai bằng lại có thể si mê như vậy, ngu ngốc, chút mắt nhìn người cũng có.

      Nghĩ vậy Tiếu Thâm liền nhìn bâng quơ : “ đúng là có tiền đồ, tùy tiện thấy người đàn ông mắt liền nở hoa đào, chẳng qua tôi cũng nhắc nhở cậu, người phụ nữ này có đứa con trai, nghe năm đó bởi vì vấn đề tác phong trong cuộc sống riêng mà bị đuổi ra khỏi nhà, có thể tưởng tượng phương diện cuộc sống riêng của người phụ nữ này như thế nào, so với tôi tuyệt đối còn lợi hại hơn.”

      Đồng Nhan nghe thấy liền tức chịu được “Tiếu mỹ nữ, tại sao lại tôi như vậy, tận mắt thấy tôi có đàn ông bên cạnh sao, người khác cũng tin sao, là biết tin tưởng người khác ha, tự cho là mình đúng sao, nghĩ người khác nghe thấy cũng tin là sao?”

      Tiếu Thâm trừng mắt, ý tứ của Đồng Nhan rất ràng, ý Tiếu Thâm đần, người khác gì cũng nghe, miệng lưỡi người phụ nữ này vừa.

      Nghiêm Qua nhịn được cười, càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này thú vị, người phụ nữ kia thấy Tiếu Thâm nhưng lại có dáng vẻ si mê mà là trừng mắt lạnh lùng nhìn .

      Lãnh Diễm vẫn còn ngồi im, tay nâng ly rượu lên, nhíu mày nhìn Tiếu Thâm lại nhìn Đồng Nhan nhịn được cười: “Tôi nghe con trai ấy giống cậu y đúc.”

      Lãnh Diễm vừa ra mọi người đều im lặng.

      Tiếu Thâm ngây người ba giây, đột nhiên như mèo bị giẫm đuôi, lập tức xù lông: “Cậu lung tung gì đó, biết cái gì gọi là tin vịt , đây chỉ là lời đồn, từ miệng các cậu truyền thành rồi, đúng là buồn cười, mặc dù tôi tương đối nhiều phụ nữ nhưng vẫn biết giới hạn, từ lúc nào tôi có con, quá xem thường tôi rồi.”

      Về phương diện con cái Tiếu Thâm rất tự tin, có phụ nữ hay trong lòng nhất, sao lại có chuyện như thế chứ, ràng là tin đồn nhưng người khác lại nghĩ như vậy, bình thường nhìn Tiếu Thâm thay đổi phụ nữ liên tục ai biết được có lúc Tiếu Thâm sơ ý chứ, loại chuyện như vậy thể trước được. Đồng Nhan cũng khinh thường: “Nếu như tôi sinh con với con heo này tôi sớm nhảy lầu tự tử, tôi sợ lây bệnh đường sinh dục.”

      trường trầm mặt ba giây,

      Sau đó Nghiêm Qua cùng Lãnh Diễm nhịn được cười, bệnh đường sinh dục? Ha ha ha. Hai người vừa trộm cười vừa nhìn Tiếu Thâm, bên kia Tiếu Thâm như bị nghẹn, tức giận đến nỗi cả người run run, đưa tay run rẩy chỉ Đồng Nhan: “ ….”

      Bộ dạng Đồng Nhan như có thể làm khó tôi sao khiến Tiếu Thâm tức chết, Lãnh Diễm cùng Nghiêm Qua nhìn nhịn cười vô cùng khó chịu.

      Tiếu Thâm vừa định mở miệng la, điện thoại trong túi Đồng Nhan liền vang lên, Đồng Nhan cúi đầu nhìn túi của mình nghĩ muốn nghe, trực giác cho biết cuộc điện thoại này có thể cứu nhưng hai tay bị hai người đàn ông áp chế sau lưng nhúc nhích được.

      Tiếu Thâm thấy Đồng Nhan muốn nghe điện thoại, mắt nhíu lại có ý đồ mới, cười xấu xa : “Có phải muốn nghe điện thoại ? Cầu xin tôi , tôi liền cho nghe.”

      Đồng Nhan vừa nghe miệng khẽ rủa thầm, đôi mắt nhếch lên tỏ vẻ ghét bỏ cũng nhìn Tiếu Thâm.

      Điện thoại di động trong túi lại vang lên, thấy ai nghe, ngừng cố gắng gọi, Đồng Nhan có chút lo lắng nhưng mặt biểu gì.

      Tiếu Thâm khoanh tay trước mặt chờ Đồng Nhan thỏa hiệp, ai biết mặt có biểu gì, vốn dĩ Tiếu Thâm muốn chờ nhưng lại có tính nhẫn nại, nhịn được liền cười xấu xa đưa tay móc điện thoại từ trong túi Đồng Nhan ra, vừa nhìn liền nhịn được cười: “Bảo bối Đồng Đồng!” xong ánh mắt sâu xa nhìn Đồng Nhan.

      Đồng Nhan vừa nghe thấy là con trai bảo bối gọi cho chô, chưa bao giờ Đồng Đồng gọi cho vào lúc này, thời gian này con trai bảo bối vẫn còn học, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Đồng Nhan càng nghĩ càng thấy có gì đó đúng, sáng sớm hôm nay, mấy người nhà họ Đồng vừa mới tìm , thậm chí còn dám động chân động tay, nếu như bọn họ theo dõi Đồng Đồng…..

      Đồng Nhan càng nghĩ càng nóng lòng, vẻ mặt lo lắng, Tiếu Thâm vui vẻ nhìn: “Sốt ruột sao? Có phải rất lo lắng cho trai, vậy cầu xin tôi … tôi cho nghe.” xong điện thoại trong tay lại vang lên, Đồng Nhan mím môi nhìn điện thoại chớp mắt.

      Nghiêm Qua thấy bộ dáng Đồng Nhan như vậy đành lòng lại nhìn điện thoại trong tay Tiếu Thâm, nhịn được cướp lấy, trực tiếp bấm nút nghe đặt lên tai Đồng Nhan. Đồng Nhan gấp gáp: “Bảo bối!”

      Bên kia truyền đến giọng Đồng Thiên Bác: “Ông nội muốn nhìn con trai con nên ba cho người đưa nó đến đây chơi chút.”
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười hai: Kịch hay ở nhà họ Đồng(1)

      Đồng Nhan lập tức thay đổi: “Ba muốn làm gì, thả Đồng Đồng ra, chuyện người lớn liên quan đến con nít.”

      Vừa hết câu Tiếu Thâm cũng biến sắc, nháy mắt cho hai hộ vệ buông Đồng Nhan ra, Đồng Nhan vừa được thả lỏng đôi tay liền giật điện thoại trong tay Nghiêm Qua, sắc mặt nặng nề: “Rốt cuộc ba muốn làm gì?”

      Đồng Thiên Bác nhìn Đồng Đồng ngồi đối diện, nở nụ cười hiền lành: “Đừng lo lắng, ba chỉ muốn thấy cháu trai thôi, khẩn trương như vậy làm gì.”

      Đồng Nhan có ngu ngốc mới tin là , hít sâu : “Bây giờ ở nhà họ Đồng sao? Con lập tức về.”

      Sau khi cúp điện thoại, Đồng Nhan đứng ngây người lúc, đôi lông mi che khuất hai mắt thể biết được bộ dáng thế nào, Tiếu Thâm nghiêng đầu nhớ tới đứa trẻ có khuôn mặt giống như mình, biết vì sao Tiếu Thâm luôn muốn ôm thằng bé.

      “Thằng bé thế nào?"

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm, mặt nghiêm túc, còn là da mặt dày chịu lép vế nư trước, hoàn toàn là bộ dáng lo lắng của người mẹ “Tiếu Thâm, chuyện hôm nay xin lỗi, thu chiếc nhẫn này , bây giờ nhà tôi có chút việc phải , xin để tôi .”

      Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan , khó có thể tưởng tượng, Đồng Nhan là người tự ái rất cao, bây giờ lại vì con trai bị ba đón lại lo lắng thành như vậy, nghe thấy hết cuộc chuyện kia nhưng hiểu sao lại kỳ quái như vậy?

      Giống như kẻ thù vậy.

      Đồng Nhan lo lắng nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm, Tiếu
      Thâm nhịn được gật đầu: “Được, , tối thu chiếc nhẫn.” Cuối cùng Đồng Nhan cảm ơn rời , Lãnh Diễm nhíu mày, sau khi người liền : “Chưa từng thấy qua cậu mất mặt như vậy, ràng là ép buộc cho người , bây giờ tốt rồi, chẳng những lấy được máy chụp hình thậm chí nuốt chửng con mồi, chỉ như thế còn quay đầu ban ơn, cậu lợi hại.”

      Nghe Lãnh Diễm ca ngợi, Tiếu Thâm gật gù hả hê “Đúng vậy, đúng vậy, đối với phụ nữ tôi luôn rất cao tay.”

      Nhưng nghĩ lại sắc mặt Đồng Nhan có gì đó đúng, giống như muốn đối mặt với kẻ vô cùng ác độc, Tiếu Thâm nhíu mày: “Đồng Thiên Bác là người như thế nào?”

      Nghiêm Qua nhịn được cười: “Sao vậy, nhanh như vậy liền muốn hỏi thăm ba vợ tương lai rồi sao?”

      Tiêu Thâm nhịn được nhíu mày: “Ít nhảm, vừa rồi cậu cũng thấy Đồng Nhan là con ruột của Đồng Thiên Bác nhưng Đồng Đồng lại bị Đồng Thiên Bác đưa lại khiến Đồng Nhan lo lắng như vậy, xem ra, Đồng Thiên Bác cũng phải là người tốt.

      Nghiêm Qua vừa nghe cũng nhíu mày nhớ lại chuyện món hàng kia.

      biết Tiếu Thâm nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn cánh cửa đóng chặt : “Nhà họ Đồng hôm nay có kịch hay để xem.”

      Đồng Nhan ra khỏi cửa liền điên cuồng chạy thẳng tới nhà họ Đồng, sáu năm con đường này, lần này lại con đường ấy Đồng Nhan có chút hoảng sợ, giống như sáu năm trước, trộm chiếc xe rời khỏi nhà họ Đồng, bây giờ lại lái xe quay về, cảnh vật xen đường thoáng qua.

      Trong đầu Đồng Nhan tự chủ nhớ lại những chuyện trước kia.

      Nhìn cánh cổng nhà họ Đồng từ từ mở ra, Đồng Nhan hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh, cắn răng lái xe vào. Trong phòng khách nhà họ Đồng, Đồng Thiên Bác ngồi uống trà, bà Đồng ngồi bên cạnh khuôn mặt nhăn nhó, bà ta hiểu tại sao lại muốn đưa đứa con thối tha đuổi khỏi nhà từ sáu năm trước quay về, tức chết.

      Lúc Đồng Nhan vào người giúp việc nào ở trong, thấy Đồng Thiên Bác uống trà Đồng Nhan gấp gáp “Đồng Đồng đâu?”

      Bàn tay bưng trà của Đồng Thiên Bác dừng chút, cau mày vui, ngước mắt nhìn Đồng Nhan: “Ba dạy con chuyện như vậy với ba mẹ sao?”

      Đồng Nhan cắn răng, nén giận trong lòng: “Ba, xin hỏi Đồng Đồng ở đâu?”

      Đồng Thiên Bác cười cười: “Đồng Đồng ở trong phòng ông nội, có vẻ ông nội rất thích thằng bé, sau này quay về đây ở , đến lúc đó cho Đồng Đồng ở cùng lầu với ông nội, như vậy ông nội rất vui.”

      Đồng Nhan nhớ ông nội, ánh mắt ảm đạm “Con thăm ông nội.” Vừa muốn rời bà Đồng liền khinh miệt mở miệng: “Càng lớn càng có quy củ, thấy tôi mà làm như thấy, uổng công tôi nuôi nhiều năm như vậy.”

      Đồng Nhan dừng lại quay đầu nhìn bà Đồng, đầu tiên cắn răng nén giận trong lòng sau đó nở nụ cười nhìn khuôn mặt buồn bực của bà Đồng, Đồng Nhan : “Chào bà Đồng, sáu năm gặp, bộ dáng vẫn thay đổi nhiều, xem ra là tốn ít công phu chăm sóc bảo dưỡng, đáng tiếc, bảo dưỡng tốt có ích lợi gì chứ? Tuổi tác vẫn cứ tăng, dù sao cũng bằng mấy nương hai mươi mấy tuổi.”

      Đồng Nhan xong, miệng cười như cười rời , bà Đồng tức giận nhìn Đồng Nhan, con bé này miệng càng ngày càng độc, quay về liền đâm chọc bà ta, bỏ sáu năm quay lại liền ngoan độc hơn.

      Trước khi Đồng Nhan lên lầu Đồng Thiên Bác gọi lại: “Đồng Nhan, cần lên thăm ông gấp như vậy, ba con ta lâu rồi gặp, đến đây chúng ta chuyện chút.”

      Vừa vừa đặt chiếc cốc xuống ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan. Đồng Nhan nghĩ lúc, vẫn xoay người lại tới ngồi nhìn Đồng Thiên Bác.

      “Ba có múc đích gì cứ thẳng, con biết từ lúc nào quan hệ của ba và con có thể ngồi uống trà chuyện.”

      vừa hết câu, Đồng Thiên Bác vui giơ tay phải lên như muốn giáng xuống, bà Đồng ngồi bên hả hê.

      Đồng Nhan ngẩng mặt lên chút sợ hãi lên tiếng: “Đây mới là ông Đồng mà con biết, câu sai liền lập tức ra tay đánh người, đây phải là ba sao?”

      Đồng Thiên Bác sửng sốt, lập tức nhớ tới mục đích của mình, tay giơ lên nhưng giáng xuống được nhưng nếu buông xuống ông ta cũng còn mặt mũi.

      “Ông Đồng là nóng tính.” Giọng giống như ma quỷ của Tiếu Thâm vang lên trong phòng khách.

      Biểu mặt Đồng Thiên Bác càng thêm cứng đờ, trong đầu ông ta liền thoáng qua ý nghĩ, Tiếu Thâm cũng xuất ở nhà họ Đồng rồi, vậy thằng bé tám phần là con .
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      hpdtDiệp Diệp thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười ba: Kịch hay ở nhà họ Đồng(2).

      Bộ dáng Tiếu Thâm cà lơ phất phơ lắc lư tới ngồi cạnh Đồng Thiên Bác, nghiêng đầu nhìn ông cười cười: “Ông Đồng, chuyện này là thế nào? Sao lại nóng giận như vậy?”

      Đồng Thiên Bác từ từ buông tay xuống cười với Tiếu Thâm: “Ngọn gió nào đưa tổng giám đốc Tiếu tới nhà tôi vậy?”

      Đồng Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, thèm liếc nhìn Tiếu Thâm, lạnh lùng đứng lên: “Nếu ba có khách vậy con lên lầu trước.” xong cũng để ý đến ai trực tiếp lên lầu.

      Đồng Thiên Bác cảm thấy đau đầu, bị bộ dáng của Đồng Nhan là cho tức giận nhưng có Tiếu Thâm bên cạnh nên đành ôn hòa cười: “Nhan Nhan, ông nội con cùng Đồng Đồng chắc ngủ trưa, đừng lên quấy rầy bọn họ, ngồi xuống đây chúng ta cùng nhau chuyện chút.”

      Đồng Nhan cười lạnh lùng: “ chuyện gì chứ, con muốn , ở đây có người ngoài, ba sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sao?”

      Tiếu Thâm nhíu mày, cười híp mắt như hiểu ra chuyện gì đó, nhà họ Đồng có chuyện đáng xấu hổ!

      Đồng Nhan khách khí lên lầu tìm con trai bảo bối, ràng Đồng Thiên Bác tức chết nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn Tiếu Thâm hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Tiếu đến là có chuyện gì?”

      Tiếu Thâm đảo mắt vòng: “ về chuyện làm ăn.”

      Lúc Đồng Nhan lên phòng ông nội thấy Đồng Đồng chơi cùng ông nội rất vui, trong phòng rất nhiều đồ chơi, Đồng Đồng chơi biết chán còn ông nội nằm ghế dựa nhìn cậu bé chơi, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.

      Đồng Nhan vừa nhìn thấy ông nội mà cách xa sáu năm, trong lòng đau thắt, ngờ qua sáu năm ông nội già nhiều: “Ông nội”. Giọng của run run.

      Đồng Tĩnh Uy ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan cười “Về rồi sao”. câu đơn giản giống như Đồng Nhan chưa bao giờ rời khỏi đây sáu năm.

      Đồng Nhan kiềm được nước mắt, Đồng Đồng thấy
      (Đồng Đồng thấy) mẹ mình rốt cuộc cũng xuất vui sướng chạy tới ôm chân Đồng Nhan, bộ dáng đáng thương gọi: “Mẹ, ông kia xấu.” Lúc cậu bé mất cảnh giác đột nhiên có người tới bắt cậu bé .

      Đồng Nhan lau nước mắt cúi đầu nhìn Đồng Đồng khắp lượt từ xuống dưới “ sao chứ, bị thương chỗ nào chứ?”

      Đồng Đồng liếc mắt nhìn Đồng Tĩnh Uy, đôi mắt tinh nghịch chợt lóe lên chỉ thấy Đồng Đồng ôm chặt chân Đồng Nhan khóc to: “Hu hu, mẹ, ông kia hư, ông ấy bắt cóc con tới đây. Đồng Đồng rất sợ, hu hu, mẹ đâu sao bây giờ mới đến cứu Đồng Đồng.”

      Đồng Nhan lập tức hoảng hồn, người làm mẹ sao có thể đau lòng chứ, lập tức ôm Đồng Đồng và đỡ ông nội cùng xuống lầu nhưng ôm cậu bé nên cách nào đỡ ông nội, Đồng Tĩnh Uy nhìn bộ dáng Đồng Nhan nhịn được cười: “Nhan Nhan, cháu xem cháu gấp gáp đến như vậy, còn nhớ năm đó thấy cháu gấp gáp đến như vậy, xem ra cháu trưởng thành.”

      Đồng Nhan dở khóc dở cười, ông nội khen sao? Vậy tại sao chuyện ông nội trưởng thành lại khiến lo lắng?

      Lúc Đồng Nhan ôm Đồng Đồng khóc bù lu bù loa xuống tính sổ, Tiếu Thâm cùng Đồng Thiên Bác chuyện rất vui vẻ, về món hàng kia, Đồng Thiên Bác rất đau đầu, món hàng đó là do người khác trả nợ cho ông, căn bản ông dùng đến, riêng gì ông ngay cả thành phố A người có thể dùng món đồ đó cũng nhiều cho nên vẫn cất trong kho chỉ là tiền thuê kho chứa đồ vẫn phải trả.

      Bây giờ tốt rồi có người tìm tới lại là Tiếu Thâm. Đồng Thiên Bác cảm thấy món hàng này có tác dụng gì với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm mượn cớ chuyện làm ăn để tới xem Đồng Đồng sao rồi? Càng nghĩ càng cảm giác có lý.

      “Đồng Thiên Bác, ba làm gì Đồng Đồng?” Đồng Nhan ôm Đồng Đồng tới.

      Đồng Thiên Bác tới điểm quan trọng bị Đồng Nhan cắt ngang vô cùng vui nhíu chân mày : “Ba có thể làm gì chứ, chỉ đưa thằng bé đến chơi với ông nội, thế nào, chẳng lẽ như vậy cũng được? Còn nữa, con vừa kêu ba là gì, to gan!”

      Đồng Nhan thoáng nhìn “Đồng Đồng là con nuôi lớn, ba cảm thấy đủ tư cách làm ông Đồng Đồng sao? Còn nữa, về sau có chuyện gì cứ tìm con, cảm phiền đừng làm con trai con sợ.”

      Bà Đồng ngồi phía sau chịu nổi, dám ở nhà bà ta hô to gọi , có quy củ: “Đây là con nhà ai chứ dám chạy đến nhà họ Đồng có quy củ gì cả!”

      Đồng Nhan trực tiếp ôm Đồng Đồng xoay người cũng nhìn bà Đồng cái, Đồng Đồng ngước nhìn Đồng Tĩnh Uy ở lầu hai vẻ mặt xin lỗi, ngờ lần gặp mặt này lại ngắn như vậy.

      Đồng Tĩnh Uy cười cười phất tay về phía Đồng Nhan ý bảo Đồng Nhan cứ yên tâm .

      Đồng Nhan vẫn cảm thấy có lỗi với ông nội nhưng bây giờ còn cách nào lập tức ôm con trai muốn rời lại nghĩ rằng đụng phải Đồng Chân ở ngoài cửa vừa từ ngoài về.

      Đồng Chân giày cao gót xách túi xách hàng hiệu, uốn éo người vào lại nghĩ tới có thể gặp Đồng Nhan: “ quay về làm gì?” Giọng hơi vang có vẻ như bị dọa sợ.

      Đồng Nhan ôm Đồng Đồng, muốn nhiều: “Làm ơn tránh đường.”

      Đồng Chân chưa bao giờ nghe ai chuyện vô lễ như vậy, làm gì có ai dám ta tránh ra, lập tức nổi điên: “Lần trước phá hư chuyện của tôi với Tiếu Thâm, tưởng rằng tôi tin chuyện lần trước là sao? Tôi nhổ vào, các người dám trêu đùa tôi, lá gan cũng .”

      Tiếu Thâm nồi bên trong nhìn thấy cảnh này, mắt vô tội chớp chớp, giống như chuyện lần trước liên quan gì đến . Đồng Đồng nằm trong ngực Đồng Nhan, đôi mắt long lanh có chút sợ sệt nhìn Đồng Nhan càng làm Đồng Nhan đau lòng hơn: “ Đồng có phải nhầm lẫn gì rồi , phải tìm người đàn ông của mình chứ sao giờ lại trách tôi? Bản thân có bản lĩnh đừng trách ai, bây giờ người đàn ông kia ở bên trong, muốn làm gì cứ tự nhiên.” xong liền ôm con trai ra ngoài.

      Đồng Chân nghe thấy Tiếu Thâm ở bên trong vội vàng nhìn vào trong, Tiếu Thâm cứng ngắc nở nụ cười với ta, Đồng Chân hết hồn phản xạ có điều kiện quay lưng đúng lúc nhìn thấy Đồng Nhan ôm con trai ngồi vào xe.

      Đồng Thiên Bác vốn tưởng rằng đưa Đồng Đồng đến đây Đồng Nhan ra mặt ai biết Tiếu Thâm lại xuất ngoài ý muốn còn chuyện buôn bán, nếu bây giờ Đồng Nhan cứ như vậy vậy ông ta chẳng moi được tin tức gì sao.
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười bốn: Giấy giám định ADN giả.

      Cuối cùng Đồng Thiên Bác cho người đóng cổng chính, Đồng Nhan cách nào ra, lúc quay lại, Đồng Thiên Bác cười : “Nếu quay về vậy cùng nhau ăn bữa cơm .”

      Bây giờ Đồng Nhan chỉ muốn giơ ngón tay cái lên, người ba này của da mặt quá dày, có trước sau, tại hết cách, người ta đóng cửa rồi thể ra được.

      Đồng Nhan ăn xong bữa cơm này về nhà liền phải uống thuốc tiêu hóa rồi, nhìn lượt những người trong nhà họ Đồng tiêu hóa được, điểm quan trọng là Tiếu Thâm lại ăn cơm cùng bọn họ, làm cái gì vậy chứ, vốn dĩ tâm tư của mọi người đều tốt bây giờ lại làm như vậy , ngầm thừa nhận điều gì chứ?

      Nhưng suy nghĩ kỹ chút Đồng Nhan vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao dáng dấp người đàn ông này lại giống con trai như vậy?

      Nghĩ nghĩ lại liền hồi tưởng quá trình có con trai mình, sáu năm trước qua đêm cùng người đàn ông nhưng người đàn ông kia phải là Tiếu Thâm, còn nhớ người đàn ông kia là quân nhân, còn nhớ dáng vẻ của mình khi xé rách quần áo người quân nhân kia, chỉ là bộ dáng như thế người đó thế nào nhớ nữa.

      Đồng Nhan vỗ vỗ đầu mình, suy nghĩ lung tung gì chứ, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, có gì phải ngạc nhiên.

      Tiếu Thâm ngồi đối diện nhìn màn kịch hay, ngờ mâu thuẫn nội bộ nhà họ Đồng rất lớn nhưng vui nhất chính là thấy dáng vẻ kia của Đồng Nhan, bữa cơm này rất thoải mái ăn.

      Nhưng mà cái gì gọi là vui quá hóa buồn, lúc Tiếu Thâm về đến nhà nhìn thấy người cũng cười híp mắt giống mình liền hiểu.

      “A, hôm nay sao ông lại có thời gian đến đây thế?” Ông Tiếu nhìn Tiếu Thâm nhưng câu hỏi đưa ra lại làm cho Tiếu Thâm cảm thấy kỳ quái “Sáu năm trước ngày X tháng X, cháu ở đâu?”

      Bộ dạng cợt nhã lập tức liền cứng lại, về ngày này là ngày mà muốn quên nhất.

      “Ông nội nhầm lẫn gì chứ, cháu làm sao nhớ được ngày xa xôi như vậy, ông nội có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

      Ông
      (Ông) Tiếu vẫn cười híp mắt, đưa tay cầm lấy túi hồ sơ trước bàn, lấy ra tập tài liệu bên trong đưa cho Tiếu Thâm xem, Tiếu Thâm vừa xem liền nhíu chân mày, Đồng Đồng?

      "Ông nội, ông thích thằng bé này sao?" Thích cũng nên điều tra con người ta như vậy chứ.

      Nghĩ đến bộ dạng Đồng Đồng, Tiếu Thâm nhịn được nhếch miệng " phải đâu ông nội, phải vì vậy...." phải ông nội cho rằng thằng bé là con chứ?

      Ông Tiếu chỉ cười gì, Tiếu Thâm chăm chú nhìn nụ cười đó liền có cảm giác là lạ nhưng biết kỳ lạ ở chỗ nào.

      Cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, dưới tấm ảnh là giấy chứng nhận của bệnh viện, sau đó Tiếu Thâm kinh hãi.

      Phía tờ giấy chứng nhận viết gì? Giám định ADN? Còn là chín mươi chín phần trăm?

      Phía dưới là tên theo thứ tự Tiếu Thâm, Đồng Đồng.

      Miệng dần há to, ngẩng đầu nhìn ông Tiếu lúc lâu nên lời, chỉ lấy tờ giấy giám định ADN ra nhìn tới nhìn lui từng chữ , nhìn ràng.

      Ông Tiếu cười cười: "Ông điều tra, thằng bé này là con trai cháu". Thằng bé là máu mủ nhà họ Tiếu, điểm này còn hoài nghi gì nữa nhưng ông hiểu, tại sao cháu ông lại biết về con trai của mình, biết về người phụ nữ sáu năm trước. Dù chỉ là đêm cũng đến nỗi quên như vậy chứ.

      Tiếu Thâm im lặng cười cười, phản ứng đầu tiên chính là cười: "Haha, ông nội điều này sao có thể chứ, cháu với ông, thằng bé là con người khác, chừng là con riêng nhưng loại chuyện này tuyệt đối xảy ra với cháu, ông nội, cháu biết ông muốn ôm chắt nhưng thể tùy tiện nhận con của người khác như vậy!" Ông Tiếu cảm thấy khó chịu liền hỏi: "Tại sao cháu có thể khẳng định thằng bé phải là con cháu? Cháu xem lại xem bình thường cháu nhiều phụ nữ như vậy, khó tránh lần cẩn thận." Ông Tiếu cảm thấy, cuộc sống của cháu ông quá loạn, thay phụ nữ như thay áo nên tỷ lệ có con riêng là rất lớn.

      "Cháu..." Tiếu Thâm trề miệng, sắc mặt dần đỏ "Cháu... chuyện này cháu..." Nguyên nhân... Phải sao? muốn chết cho xong!

      Ông Tiếu cười híp mắt tới xoa xoa đầu Tiếu Thâm, giống như hai ngày trước Tiếu Thâm xoa xoa đầu con chó nhà Lãnh Diễm, giọng hiền lành: "Ha ha, sao sao, mặc dù ông nội lớn tuổi nhưng về mặt này rất thoáng, chỉ muốn hai đứa ở cạnh nhau hạnh phúc như vậy là được rồi."

      Tiếu Thâm cười khổ, cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ADN, ngẩng đầu hỏi ông nội: "Ông nội, thằng bé là con trai cháu sao? phải ông làm giả giấy chứng nhận chứ?"

      Ông Tiếu nhìn hình Đồng Đồng, ông cảm thấy nhìn thế nào cũng đủ, là càng nhìn càng thích, con cháu nhà họ Tiếu đều rất tuấn tú, thấy Tiếu Thâm hỏi như vậy ông Tiếu tưởng rằng Tiếu Thâm còn muốn tiếp tục chối bỏ liền dùng ánh mắt "Cháu chấp nhận số phận " liếc nhìn Tiếu Thâm "Đúng vậy, chính là con trai cháu, cần nghi ngờ, ông nội đem chuyện huyết thống ra đùa giỡn."

      Tiếu Thâm chạy như bay đến nhà Đồng Nhan, bởi vì quá gấp nên gõ cửa nhà Đồng Nhan ầm ầm.

      Đồng Nhan về đến nhà vừa mới dỗ Đồng Đồng ngủ trưa, bây giờ lại có người tới đập cửa "Ai vậy?" Đồng Nhan tức giận la to.

      Kết quả mở cửa liền thấy Tiếu Thâm, buồn bực: " tới làm gì?" Ngay sau đó nghĩ tới vấn đề gì đó "Sao biết nhà tôi?" Chẳng lẽ người đàn ông này lại điều tra .

      Tiếu Thâm chăm chú nhìn Đồng Nhan, có chút sắc bén chứ như hoa đào nở rộ như bình thường, mặt còn là cợt nhả mà ngược lại có phần rất nghiêm túc.

      Đồng Nhan cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiếu Thâm quá phô trương , nhìn lúc liền nhịn được cười: "Ha ha ha, bộ dáng này của rất buồn cười." Cười lúc liền khôi phục lại bộ dáng bình thường: " cho rằng mình chơi trò thay đổi sắc mặt sao, có chuyện gì mau có việc gì đừng đứng trước cửa nhà tôi như vậy, là thần giữ cửa sao? Vóc dáng vẫn còn hơi , quay về tập luyện nữa ." xong muốn đóng cửa.

      Tiếu Thâm thuộc loại cao gầy, bởi vì cao nên nhìn rất gầy cộng với khuôn mặt như vậy nên rất dễ khiến người khác nghĩ theo hướng khác.

      Tiếu Thâm rất tức giận, dám gầy, dám có cơ bắp, vậy cứ chờ xem.

      Tiếu Thâm có nhẫn nại trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Ông nội tôi làm giám định ADN, tại sao kết quả con trai lại là con tôi!"

      "..."

      Đồng Nhan mở to mắt giống như chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra nhưng miệng thể khống chế há to.
      Last edited: 15/10/14
      hpdt, Diệp Diệpxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :