1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 97: Tiếu Thâm thích Đồng Nhan nhất

      Nghiêm Qua nắm điện thoại trong ray, bên tai mực văng vẳng lời Lãnh Tiêu vừa .

      lâu, vẫn ánh mắt chợt chuyển cái, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mới vừa gì? Đồng Nhan. . . . . . Sống chết chưa biết.

      ‘ phanh ’ tiếng, ghế làm việc đột nhiên ngã xuống đất, đứng lên, bước chân của Nghiêm Qua hơi có vẻ hoảng loạn, gót giày giẫm ở sàn nhà, phát ra thanh thanh thúy lại hơi có vẻ hốt hoảng.

      Phụ tá thấy phòng làm việccủa ông chủ chợt mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, cả kinh, "Ông chủ. . . . . ."

      Nghiêm Qua sải bước vào thang máy rời .

      Phụ tá gấp: "Ông chủ, lát còn phải họp."

      Lúc Nghiêm Qua chạy tới bệnh viện, sai nhiều lắm là mười giờ sáng, trong phòng chăm sóc đặc biệt các chuyên gia nước Mỹ vây quanh phòng, từng người sắc mặt nặng nề, thỉnh thoảng chuyện với nhau mấy câu, phát biểu cái nhìn đối với bệnh tình.

      Lãnh Tiêu đứng bên ngoài phòng chờ nghe được thanh quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy Nghiêm Qua đầu tóc rối bời, hình như ra cửa quá gấp, áo khoác cũng kịp mặc, tại mùa này, chỉ mặc bộ áo sơ mi, rất lạnh.

      Lãnh Tiêu há miệng, yên lặng nhắm lại, tầm mắt lần nữa dời , trở lại phiến màu trắng bên cửa gỗ phòng bệnh.

      Bên trong, chợt vang lên tiếng khóc: "Mẹ!" Đồng Đồng khóc giọng cũng câm.

      " cái gì! cái gì, cứu ấy cho tôi, nhanh lên chút!"

      Tiếu Thâm như dã thú khàn khàn gầm thét, xuyên thấu qua cánh cửa đóng chặt này, ràng bay vào lỗ tai mọi người chờ bên ngoài.

      Trước tiên Lãnh Tiêu Lãnh Diễm mở cửa vào, bước chân Nghiêm Qua chợt dừng lại, đứng ở nơi đó giống như được, lung lay hai cái, bỗng chốc con mắt trở nên đỏ ngầu.

      Giang Thành ngồi ở cái ghế gỗ hành lang, xuyên thấu qua cửa phòng bệnh mở lớn, kinh ngạc nhìn bên trong hỗn loạn tưng bừng.

      Bên trong, Đồng Nhan quấn băng đầy người, nho đoàn, chỉ hơi hơi đội lên, Lãnh Tiêu nhìn nhìn thấy mà ghê.

      Lập tức ra tư vị gì, hơn nữa thấy thân thể nho của Đồng Đồng gắt gao mằm người Đồng Nhan dáng vẻ cho người khác đẩy mẹ , bỗng chốc con mắt như bị đâm mù đau đớn, chợt quay lưng , đưa tay lâu khô ẩm ướt trong mắt.

      Xoay người, giọng dụ dỗ: "Đồng Đồng ngoan, mẹ phải làm giải phẫu rồi, đừng chậm trễ tiếng các chú giúp mẹ cháu, được ?"

      Đồng Đồng dùng cả tay chân nhào vào người Đồng Nhan cảm giác chút nào, mặt ướt mảng lớn, con mắt đỏ ngàu , đáng thương, giống như con thỏ.

      Lãnh Tiêu làm thế nào cũng cười nổi, chỉ cảm thấy lòng chua xót.

      Bên cạnh Tiếu Thâm vung quả đấm về phía bác sĩ mới vừa với nkhông cứu được" đấm, Lãnh Diễm vào kéo lại, hét lớn: "Tiếu Thâm cậu bình tĩnh chút cho tôi!"

      Đại Thiếu Gia Tiếu Thâm này chưa bao giờ nghe người khác cái gì, tại càng thêm, muốn việc gì, chưa bao giờ để ý người khác, tròng mắt tinh hồng liếc dùng sức tránh thoát Lãnh Diễm, vung quả đấm muốn đánh người, người nào vào tầm mắt ànhthi đánh người đó.

      Hỗn loạn tưng bừng, ít nữ bác sĩ trong lúc cuống quýt chạy ra phòng bệnh, nhìn thấy bên ngoài hai hai người đàn ông thất hồn lạc phách giống nhau còn ngẩn người, nhưng thấy mặt hai người đàn ông này như vậy...... . . . . . . Ngay sau đó hiểu.

      Vẻ mặt này, chút cũng tốt hơn so với người đàn ông điên cuồng đánh người bên trong.

      Lắc đầu cái, bất đắc dĩ thở dài , người nọ cứu sống nổi.

      ngày này, thế giới lập tức tối tăm.

      Ngày ngày Tiếu Thâm cũng biết ra sao, giống như bị bạo lực cuồng nhập vào người, tìm ai đánh người nào, cuối cùng thiếu chút nữa đánh Nghiêm Hi, Lãnh Diễm tức giận đánh hôn mê.

      Lãnh Tiêu ôm Đồng Đồng trong ngực ngủ ngất ,, bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thâm hôn mê giường, yên lặng than thở, nhàng đặt Đồng Đồng vào trong ngực Tiếu Thâm, hai người vừa chạm vào nhau, hai người hôn mê lập tưca giống như cùng thấy nguồn nhiệt, tự động co rút thành cục, Tiếu Thâm tự động ôm chặt lấy Đồng Đồng, Đồng Đồng theo bản năng cuộn cả tay chân nằm trong ngực Tiếu Thâm.

      Lãnh Diễm than thở, đỡNghiêm Hi mới vừa bị hoảng sợ: " thôi, để cho bọn họ nghỉ ngơi tốt."

      Ra khỏi cửa phòng ngủ, nhân viên phục vụ khách sạn đưa đồ ăn tới, mấy người ăn qua loa chút có khẩu vị, nhất là Giang Thành, cả người giống như thằng ngốc.

      Nhìn những thứ thịt bò bít tết trước mắt kia, thế nào cũng nhịn được nhớ tới trước ở nhà ăn trường học cùng ăn chung với Đồng Nhan.

      Điện thoại di động trong túi mực vang lên, Giang Thành giống như hoàn toàn nghe thấy, cuối cùng vẫn là Lãnh Tiêu vẻ mặt phiền não đẩy , tinh thần Giang Thành có chút ủ rũ ỉu xìu, máy móc lấy điện thoại di động ra nhìn, ba chữ Dương Ngải Lâm tỏa sáng lấp lánh.

      biết tại sao, trong lòng Giang Thành sinh ra loại phiền não, cảm thấy, nếu như ban đầu phải là Dương Ngải Lâm, và Đồng Nhan cũng chia tay, biệt ly, hôm nay Đồng Nhan đâu gặp phải loại chuyện này.

      chừng, năm ấy khi vừa tốt nghiệp sớm kết hôn với , hai người thuận lợi kết hôn, sống chết, sống cuộc sống bình bình đạm đạm ngọt ngọt ngào ngào.

      có Dương Ngải Lâm, có Tiếu Thâm, càng có những thứ ngổn ngang Phó Cục Trưởng kia, chỉ có Đồng Nhan, toàn bộ của .

      tay vừa dùng lực, nhấn điện thoại, rốt cuộc căn phòng cũng an tĩnh lại.

      Nếu các bạn thích truyện này hãy nhấn thank để ủng hộ cho mình nhé!
      Rất cần động lực để edit truyện......!

      Nghiêm Qua bây giờ còn ở bệnh viện, lúc Lưu Thuần chạy tới, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, trừ Nghiêm Qua ở bên trong, có gì cả.

      "Người đâu?" Lưu Thuần vội vàng hỏi.

      Nghiêm Qua cúi đầu lời nào, tại trong lòng Lưu Thuần gấp gáp, nhất nhìn nổi Nghiêm Qua đau lòng như vậy bộ dạng muốn chết lại lời nào.


      Nhìn y tá ngang qua, tiến lên bước kéo: "Xin hỏi, ở trong phòng bệnh này đâu? ấy tên là Đồng Nhan!"

      y tá này có chút suy nghĩ, vẻ mặt xin lỗi: "Bệnh nhân kia . . . . . . Xin nén bi thương." xong cũng .

      Tiểu y tá mới vừa thực tập chưa được mấy ngày, lần đầu tiên chính mắt thấy tử vong, trong lòng có cảm thông, nhìn hình trong bóp da của chồng, xinh đẹp như vậy, cứ như vậy. . . . . .

      Trong lòng y tá liên tục thổn thức.

      Trong nháy mắt Lưu Thuần muốn hỏng mất, làm sao , tại sao có thể như vậy, ràng, ràng ngày hôm qua còn còn rất tốt.

      Nhà họ Tiếu.

      Ông cụ nằm ở giường bệnh tức giận, bác sĩ gia đình từ bên trong ra ngoài, đối mặt ý trung nhân tha thiết mong đợi, yên lặng lắc đầu: "Chuyện này. . . . . . Chuẩn bị chút thôi."

      Trong nháy mắt Tiếu Ngoc ngây người, mặc dù mực nghĩ tới ngày này, nhưng ngày nay tới , thế nào đột nhiên cảm thấy như trời sắp sập.

      Con của bà bây giờ con ở nước ngoài học, tại. . . . . . đầu hồi hôn mê, người làm cẩn thận vịn, trấn định tinh thần, nhanh chóng gọi điện cho chồng mình.

      Ngay từ lúc ông cụ vào Chu Linh gọi điện thoại cho chồng bà, bao lâu, lầu dưới truyền đến tiếng thắng xe gấp gáp, trong nội tâm Chu Linh vui vẻ, nhưng mà mặt lại lã chã chực khóc.

      Tiếu Chuôi Nham vội vàng lên, nhìn vợ mình gạt lệ ôm em gọi điện thoại khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng hoảng hốt, mới vừa vợ ông gọi điện thoại cho ông ta tình hình của ba tốt, còn để ý, nhưng tại. . . . . .

      "Tình huống như thế nào rồi?" Hỏi Chu Linh.

      Chu linh mở đôi đôi mắt đẫm lệ nhìn chồng mình, nhào vào trong ngực Tiếu Chuôi Nham mơ hồ khóc thút thít: "Ông xã, ba ông ấy, được."

      Tiếu Chuôi Nham thế mới biết chuyện trọng đại, nhớ tới di chúc, vội vàng gọi điện thoại cho luật sư tình huống tại của lão gia tử, dù sao cũng là đàn ông, tại là người đàn ông duy nhất trong nhà này.

      Vào lúc này đầu óc coi như ràng, nhớ lúc trước ông cụ chưa lâph di chúc, tại còn dư lại hơi, di sản này phải xử lý tốt. ông cụ trước có lập di sản , tại liền còn dư lại hơi, này di sản phải xử lý tốt.

      Ai ngờ, điện thoại thông, bên kia luật sư của ông cụ , lập tức tới ngay.

      Tiếu Chuôi Nham đỡ vợ và em của mình, nhìn bốn phía trong nhà thấy mấy đứa bé, cau mày hỏi: "Thế nào nhìn thấy Tiếu Thâm, ba cũng như vậy, trước kia ông cụ thương nó nhất, còn nhanh gọi điện thoại thông báo."

      Chu Linh còn bộ dạng nhu nhược, muốn lại thôi: "Ông xã, biết sao, sáng nay, Tiếu Thâm đứa này. . . . . . Chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít, ông cụ chính là thấy được tin tức tối hôm qua trong nhà Tiếu Thâm xảy ra hoả hoạn mới biến thành như vậy."

      Tiếu Chuôi Nham sững sờ, ngờ. . . . . .

      Sao ông lại biết tin tức phòng ốc bị cháy?

      Hôm nay nhìn tin tức dĩ nhiên biết, biết có nghĩa là Chu Linh biết, bà ta còn cố ý mua như vậy phần tờ báo , sớm biết cơ thể ông cụ tốt, chừng lần này có thể kích, lập tức ngã, gia sản này trước hết phần lớn thuộc về Tiếu Tiếu trông coi công ty rồi, bà mới ngu đến mức chia gia sản ấy với Tiếu Tiếu.

      Đêm, nhà họ Tiếu treo lên mảnh màu trắng .

      Bên trong mảnh gào khóc, duy chỉ có bóng dáng Tiếu Thâm, tại ai cũng liên lạc được với Tiếu Thâm, trong lòng mọi người rối rít suy đoán, chẳng lẽ tối hôm qua Tiếu Thâm ở trong đám lửa đó.......

      Vui mừng nhất đương nhiên vẫn là Tiếu Tiếu, nhớ tới mấy ngày nay Tiếu Thâm triển khai chèn ép công ty ta liền tức giận, nếu phải là hôm nay Tiếu Thâm gặp chuyện may, với thủ đoạn của Tiếu Thâm, chỉ cần chưa tới ngày, chỉ sợ công ty Tiếu thị này sớm là vật trong lòng bàn tay Tiếu Thâm rồi.

      Chân trời giúp ta mà!

      Lúc này trong phòng tổng thống của khách sạn, Tiếu Thâm nằm ở giường tỉnh rồi, tỉnh lại thứ nhất nghĩ tới, Đồng Nhan ?

      Rồi sau đó cảm giác trong ngực lông lá, vừa nhìn, cái đầu lông lá của con traiđang đặt ở trong ngực của bản thân an tâm ngủ, trong lòng hồi chua xót, con trai, từ nay về sau chỉ có hai ta sống nương tựa lẫn nhau thôi sao?

      biết tại sao, trong lòng luôn có chút hoảng hốt, giống như tại vị trí đây tất cả chỉ giống như giấc mộng, cái gì cũng lộ ra khung giả dối.

      Sắc mặt bình tĩnh rời giường, vào phòng tắm tắm cạo râu, thay quần áo xong, nhìn trong gương khôi phục bộ dạng phong lưu phóng khoáng của chính , trong lòng , Tiếu Thâm, cười cái.

      Trong gương người đàn ông xinh đẹp, khoé miệng từ từ nâng lên, đôi mắt đào hoa câu hồn tản ra hơi thở câu người nhàn nhạt.

      Thấy thế nào nhìn tốt như vậy.

      Nụ cười kéo xuống, cẩn thận chu đáo đưa tay vuốt mặt bản thân, Tiếu Thâm mày xem, vợ mày chết mày còn có thể bật cười, còn cười đến lẳng lơ như vậy, làm sao mày biết cười ra tiếng?

      Trong lòng mơ hồ có loại nho đầu năm, bị chôn ở trong đất, còn chưa nảy mầm từ dưới đất lên, thế nhưng đầu năm luôn sai khiến Tiếu Thâm cười, biết nguyên nhân.

      Mình thích nhất phụ nữ rời , thân là người đàn ông bị ném bỏ cười ra ngoài sao?

      Tiếu Thâm nghi ngờ, nhìn bản thân trong gương, thích nhất?

      Chợt nghĩ đến mình mới vừa hỏi mình chính là câu kia, bên trong dùng. . . . . . Thích nhất?

      Tiếu Thâm . . . . . . Thích nhất. . . . . . Đồng Nhan?

      Bịch cái, cửa phòng ngủ mở ra, bên trong người ra tinh thần ấng lạng kì dị, xinh đẹp giống như bức tranh.

      Lãnh Tiêu bị kinh sợ từ ghế sa lon lăn xuống đất, lãnh diễm luôn luôn tỉnh táo vẻ mặt hơi nhíu lên, mặt tất cả mọi người cũng lóe lên nghi vấn, đây là thế nào?

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 98: Đồng Nhan, em ở đâu

      Trước hết Lãnh Diễm phản ứng kịp, chậm rãi đứng lên, lẳng lặng nhìn hai người này, lên tiếng.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, trong mắt giống như thoáng ánh lên cảnh vật gì, "Mọi người có thể về, tôi sao."

      Khóe miệng Lãnh Tiêu giật giật, nhìn người em trước mắt ràng tinh thần đúng này, giống như người bệnh trong bệnh viện tâm thần đều bản thân có việc gì, nhưng bọn họ. . . . . .

      "Tiếu Thâm, cậu mau vào nghỉ ngơi tốt, đừng làm rộn!" Lãnh Tiêu hét to.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, chỉ ôm con trai, Đồng Đồng ngoan ngoãn bị Tiếu Thâm ôm vào trong ngực, tiếng nào, giống như nho còn vì mẹ đột nhiên rời mà đau lòng.

      "Tôi hiểu biết tại tôi làm gì, mọi người nghỉ trước , chừng, ngày mai còn có trận đánh ác liệt phải đánh, mọi người nghỉ ngơi tốt sao được?"

      Lãnh Tiêu ngẩn người, nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm ràng có biến, tại nhìn mặt Tiếu Thâm cười, chợt ý thức được cái gì.

      Tiếu Thâm trực tiếp phất tay cái, câu nào, ôm con trai trở về phòng ngủ, Lãnh Diễm hít sâu hơi, câu cũng hỏi, xoay người rời , Lãnh Tiêu sửng sốt: " nơi nào?"

      "Về nhà ôm bà xã ngủ!"

      Lãnh Tiêu bĩu môi, thế nào cảm giác trong nháy mắt hai người này giống như thở phào nhõm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra còn chưa biết, có thể buông lỏng quá sớm hay ?

      Nhìn phòng ngủ đóng lại chút, nhìn bên ngoài Lãnh Diễm mở cửa 'phòng cho tổng thống', nhiều lần đắn đo, theo phía sau Lãnh Diễm.

      Giang Thành có chút sững sờ, biết ba người này xảy ra chuyện gì, chút khó khăn nhất để ý? Trong lòng cười lạnh, Đồng Nhan, nhìn chút, đây chính là người em gả,

      Trong phòng ngủ, cánh tay Đồng Đồng vòng ở cổ Tiếu Thâm, tầm mắt hai người song song, hỏi: "Ba, tại sao ba chợt vui mừng? Mẹ đâu?"

      Nhìn con trai của mình đỏ mắt đáng thương hỏi , Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Ba cam đoan với con, bảo đảm tìm mẹ con chở về, có được hay ?"

      Đồng Đồng nhìn Tiếu Thâm lời nào, nháy mắt lấy cái, cách hồi lâu hỏi: " có thể tìm trở về sao? Bọn họ , mẹ Thiên đường."

      Trong lòng Đồng Đồng hình như mơ hồ biết chút ý tứ thiên đường, giống như đúng là, mẹ cũng về được, nhưng muốn, nghĩ thời khắc khắc nhìn thấy mẹ .

      Nụ cười Tiếu Thâm khẽ thối lui, nghiêm túc nhìn con trai vẻ mặt nặng nề, "Thời điểm lúc Đồng Đồng ở bệnh viện nhìn thấy mẹ đócó cảm giác gì?"

      Đồng Đồng hiểu tại sao ba hỏi như thế, chân mày nho nhíu lại nghĩ tới tâm tình mới vừa ở trong bệnh viện, khuôn mặt nhắn nhăn thành bánh bao: "Con biết."

      Tiếu Thâm làm như sáng tỏ, mặt mày mở ra, "Là có cảm giác."

      Mặt của Đồng Đồng vo thành nắm bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó rối rắm, "Tại sao con lại có cảm giác vậy, đó là mẹ của con, cái này có phải lên, Đồng Đồng phải bé ngoan hay ?"

      Tiếu Thâm cười cười: "Dĩ nhiên phải, lúc ba ở bệnh viện cũng có loại cảm giác đó, cái này liên quan tới con." xong nhàng ôm con đứng lên nằm ở giường, đắp kín mền, giống như vô số lần ban đêm trước, Đồng Nhan và Đồng Đồng đều nằm chung chỗ chuyện phiếm.

      "Vậy vì cái gì đây?" Đồng Đồng mặt nhăn nhúm thành bánh bao , suy nghĩ vài vòng, vẫn hiểu tại sao bản thân thấy mẹ như vậy khó chịu.

      Tiếu Thâm khẽ than thở, biết nên làm sao cùng con trai như vậy chuyện phức tạp như thế, biết qua bao lâu, Đồng Đồng nho bị Tiếu Thâm lừa dối ngủ mất, ngày này, đứa này cơ hồ thể nào ngủ, mệt muốn chết rồi.

      Tiếu Thâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Đồng Đồng, lúc ngủ Đồng Đồng mãi cứ hàm chứa ngón tay, tay kia ôm cánh tay Tiếu Thâm, chân gác lên, động tác này rất giống Đồng Nhan, lúc mới vừa kết hôn kia, còn bị Đồng Nhan đá xuống giường mấy lần.

      Khẽ mất hồn, hình như từ mặt đau đau nhìn thấy bóng dáng Đồng Nhan, ánh mắt nhìn dời được.

      Nếu như trực giác sai, người kia căn bản phải là Đồng Nhan, nhưng cụ thể là người nào? nghĩ ra được, đắc tội với ít người, ai biết dùng biện pháp như thế đến báo thù ?

      Chẳng lẽ là bên nhà họ Tiếu kia?

      Nghĩ tới, đứng dậy lấy điện thoại di động ra mở máy, ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại cho phụ tá, điện thoại di động mới vừa mở máy chính là chấn động mãnh liệt vang lên, vừa nhìn mã số, phụ tá , nhà họ Tiếu bên kia, Tiếu Tiếu, toàn bộ các số đều xuất , nhíu nhíu mày, nhà họ Tiếu bên kia sao lại gọi điện thoại cho ?

      Nhìn xong hiển thị điện tới, trước gọi cho phụ tá cú điện thoại, bên kia phụ tá nhanh chóng nhận, vừa nhìn điện thoại di động, nhìn hai chữ ông chủ kích động khác thường, "A lô, ông chủ, bây giờ ngài ở nơi nào?"

      Tiếu Thâm bình tĩnh trả lời: : "Tôi sao, tôi hỏi cậu, hai ngày nay kế hoạch thực hành như thế nào?"

      Phụ tá dễ nổi nóng: " Ông chủ tốt quá, tốt ngài có việc gì, có biết mấy ngày nay báo chí ngài chết bởi hoả hoạn, tại công ty cũng loạn thành đoàn, kế hoạch kia chỉ có thể cắt đứt."

      Lông mi Tiếu Thâm đông lạnh: "Kế hoạch đứt? Ai cho cậu dán đoạn , tại tiếp tục cho tôi, tôi muốn mọi chuyện kết thúc trong ngày!"

      Phụ tá sửng sốt: "Dạ, chỉ là ông chủ, ngài xác định sao? tại ông cụ cũng. . . . . . Ngài còn muốn làm sao?"

      Ngược lại Tiếu Thâm sửng sốt: "Ông cụ thế nào?"

      Phụ tá, ra là còn chưa biết, trách được, nhưng là nghe ngà ba người của ông chủ ở trong đám hoả hoạn,. . . . . . Ngộ nhỡ chuyện của ông cụ này khiến ông chủ hỏng mất làm thế nào?

      "Ông cụ nhìn báo, ngài nhà ba người chết bởi hoả hoạn, quýnh lên, bệnh tim tái phát, cộng thêm tuyến dịch lim-pha ung thư màn cuối, tối ngày hôm qua . . . . . ."

      "Ngươi cái gì ung thư tuyến dịch lim-pha? Ung thư tuyến dịch lim-pha gì?" Tiếu Thâm hoài nghi nghiêm trọng hai ngày mình ngủ ngon xuất nghe nhầm, phải lão già sống rất tốt ?

      Lúc này, nhà họ Tiếu.

      Tiếu Chuôi Nham trấn giữ nhà họ Tiếu, mấy người vây quanh luật sư ngự dụng của ông cụ, vẻ mặt nặng nề.

      Trước hết Tiếu Tiếu nhịn được mở miệng, lớn tiếng mất khống chế: " cái gì? Ông nội để công ty lại cho Tiếu Thâm? chém gió!"

      Sắc mặt luật sư nên, khẽ mỉm cười: " xin lỗi, đây là ông cụ khi còn sống sớm lập tốt di chúc, đây là ông cụ thân bút viết, mọi người tin có thể xem chút ."

      Tiếu Tiếu qua, nhìn trong lúc này, chợt sắc mặt đại biến, Chu Linh nhịn được tiến tới nhìn, sắc mặt trắng bệch.

      Tiếu Ngọc đoạt lấy, tức giận thở mạnh: "Điều này sao có thể, làm sao ba có thể lập di chúc vào mấy năm trước, còn ở trước đó chút tự mình viết thư chứng minh tính chân của di chúc? Làm sao có thể!"

      Tiếu Tiếu cau mày nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây, " thể nào, gần đây ông nội mới đem công ty giao cho tôi, coi như mấy năm trước lập di chúc, lúc viết thư cũng có thể thay đổi di chúc? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

      Sắc mặt Tiếu Chuôi Nham nặng nề, chợt cười lạnh: "Hừ, ba vẫn thiên vị, mặc kệ tiii cố gắng thế nào, vẫn luôn thiên vị con trai của cả, mấy năm trước lập di chúc tốt, vẫn còn muốn gạt chúng ta, mấy tháng trước biết mình bị bệnh rồi, muốn tìm biện pháp đuổi Tiếu Thâm ra ngoài, sử dụng mình nó sáng lập Danh Dương, cũng may sau khi chết ông cụ càng thêm có năng lực nắm giữ Tiếu thị, ba đúng là dụng tâm lương khổ!"

      Tiếu Tiếu hét lên tiếng: "Tại sao ông nội có thể như vậy! Đây coi là cái gì, đem công ty cho tôi, tại lại muốn lấy về, lấy tôi ra làm bàn đạp cho tôn tử bảo bối!"

      Vừa vặn lúc Tiếu Thâm trở lại nghe câu như thế, khóe miệng khẽ châm chọc: " thử chút, cũng có tư cách làm bàm đạp cho tôi? Bây giờ có thể hỏi phụ tá công ty chút công ty xảy ra chuyện gì."

      Tiếu Tiếu bây giờ hận nhất Tiếu Thâm, cho tới bây giờ chưa từng hận như vậy, tại sao, mình ở trong công ty dụng tâm làm mấy tháng, mấy tháng này ngày ngày thức đêm làm thêm giờ, dùng nhiều kiên nhẫn nhất trong đời cho công việc, tại tốt dễ dàng có chút khởi sắc, tại sao cho cho!

      Cười lạnh: "Tiếu Thâm, đừng nghĩ làm tôi sợ, muốn lấy công ty về, cũng phải xem bản lãnh của , cho dù có di chúc của ông nội thế nào, tôi cho, làn sao lấy ." xong quay đầu lại nhìn luật sư, bắt chéo chân, bày ra tư thái thiên kim danh môn cao quý, giống như ra lệnh: " tại cho ngươi ann cái lựa chọn, , tiêu hủy di chúc, bên ngoài căn bản ông nội lập di chúc, khi còn sống ông nội giao công ty vào tay tôi rồi, cho nên sau khi ông nội chết, công ty danh chánh ngôn thuận là của tôi, theo Tiếu Thâm, chính là đối nghịch với nhà hộ Tiếu chúng tôi!"

      Luật sư hơi sững sờ, hình như ngờ trước mắt này đưa ra loại đề lựa chọn này.

      Tiếu Thâm giễu cợt cười tiếng"Em thân ái của , hình như em quên mất, nơi này là Trung Quốc, em ở nước Mỹ học tiết mục đoạt quyền, thích hợp."

      Chu Linh nhìn con khẽ cau mày, hình như cũng thế nào tán thành con làm phép, mà Tiếu Chuôi Nham lại kéo vợ lại, lẳng lặng nhìn con trước mắt, dù sao cái gì cũng có, còn bằng liều phen.

      Vợ chồng Tiếu Ngọc , cảm giác tình huống tại lời nào là tốt nhất, dù sao mặc kệ bên nào thắng, đều có phần của bà .

      Luật sư chuyện dụng khi ông cụ còn sống lập tốt di chúc, nhìn Tiếu Tiếu: "Tiếu tiểu thư ngại quá, khi còn sống ông cụ lập tốt di chúc. . . . . ." còn chưa dứt lời, Tiếu Tiếu ngồi ở bên chợt bất ngờ đoạt di chúc trong tay luật sư hai ba lần xé nát bấy.

      Luật sư trợn mắt hốc mồm, ra lời bị động tác của Tiếu Tiếu làm kinh hãi cứng rắn áp trở về, Tiếu Thâm chỉ để hai tay trong túi, lẳng lặng nhìn, cũng tiến lên ngăn cản, với bản lĩnh của , làm sao có thể ngăn cản được, chỉ là lười phải động.

      Hai nhà nhà hộ Tiếu nhìn hành động của Tiếu Tiếu, ngây dại, Tiếu Chuôi Nham lại cười, tay vừa động, xé bức thư ông cụ tự tay viết, trọng điểm nội dung bị xé rách.

      Tiếu Tiếu vừa nhìn những mảnh vụn trong tay, thấy có đầy đủ nội dung thuận tay xé thêm hai cái, vừa cười híp mắt nhìn luật sư trước mắt sư, bả vai nhún nhún, ý cười đầy mặt: "Ngài mới vừa di chúc nào?"

      Luật sư ngạc nhiên, lời nào để , đột nhiên cảm thấy cười híp mắt trước mắt này, bề ngoài rất xinh đẹp, đắc tội nổi.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, " là xin lỗi Tiếu đại tỷ nếu như có hứng thú, công ty kia tùy thời đều có thể là của , chỉ cần có thể giữ được, tôi tới nhìn ông nội chút, mọi người cứt tiếp tục!" xong tự nhiên lên lầu.

      Phía dưới, sắc mặt luật sư khó coi nhìn những mảnh vụn đất kia, suy nghĩ nên làm cái gì, Tiếu Tiếu chợt cười híp mắt mở miệng: "Ngài là người thông minh, cần tôi nhiều lời chứ? Nghe , Trong nhà Tiếu Thâm bị hoả hoạn, vợ con cũng bị thương tổn, đừng nhìn tại người ta giống như sao, chừng chịu đựng tổn thương, bên ngoài báo bay đầy trời, chút cho Tiếu Thâm dựa vào chính là công ty Danh Dương nho kia, trải qua kiện lần này, cổ phiếu Danh Dương bị đả kích lớn điểm này tôi cũng vậy cần nhiều lời, muốn theo chân Tiếu Thâm hay là công bố ông ngoại lập di chúc, chính ann lựa chọn."

      xong thoải mái ngồi xuống chỗ mình, Chu Linh hài lòng nhìn con mình, lần này làm việc chân nhìn ra, con của bà ta giống như bà ta, chút cũng kéo dài.

      Tiếu Chuôi Nham cũng cười híp mắt, ra hoà giải : "Ai ngài chớ trách, đứa này trẻ tuổi, làm việc phân biệt nặng , nhưng lời nó cũng có đạo lý đúng , nên suy nghĩ tốt chút?

      Chu Linh trực tiếp gọi quản gia tới: "Kêu tiểu Trương lái xe đưa tiên sinh trở về."

      Quản gia cung kính đưa luật sư ra cửa, thấy chiếc xe bá đạo kia để ngang con đường, mồ hôi lạnh trán toát ra, nơm nớp lo sợ lên xe.

      đường mực nghĩ tới đối sách, vậy phải làm sao bây giờ?

      chẳng lẽ phải phản bội ông cụ tìm nơi con nhóc kia nương tựa?

      Nhớ tới Tiếu Thâm, ở thành phố A tên nhóc Tiếu Thâm này cũng phải là người bình thường dám trêu , nguyên nhân trong đó cũng chỉ là nhà họ Tiếu, quan trọng hơn còn là mấy năm này mìnhTiếu Thâm phát triển thế lực ra.

      Người tài xế trước mặt này biết nhiệm vụ trước mắt kia, chính là đưa đến luật sư được, buộc giao ra di chúc dành trước.

      Động tác nhàng lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua, nhưng tay lại bất động gởi nhắn tin cho Tiếu Thâm, Tiếu thiếu, làm thế nào?

      mình Tiếu Thâm đứng ở phòng ngủ của ông cụ, nhìn này màn màu trắng, trong lòng cảm thấy châm chọc, mới vừa ở bệnh viện còn gặp được, vất vả suy nghĩ ra, đó phải là người quan trọng nhất, nào biết, quay đầu lại lại nghe được tin tức ông nội rời .

      Bi ai lớn, mừng rỡ, bi ai lớn hơn nữa, quanh co đến nỗi chính cũng biết cái gì gọi là khó chịu.

      Điện thoại di động nhàng vang lên, liếc mắt nhìn, khóe miệng từ từ vẽ ra nụ cười tà nịnh, câu tùy ý: cho, làm sao cho, chỉ cần bọn họ có thể giữ được, muốn cái gì cho cái gì.

      Trong xe, luật sư liếc mắt nhìn nội dung điện thoại di động, hiểu.

      Nhưng hiểu ý tứ của Tiếu Thâm, cho. Lặng lẽ thủ tiêu, lúc này mới yên tâm.

      Hai nhà Tiếu Chuôi Nham Tiếu Ngọc nhân vẫn ngồi ở lầu dưới động, lầu ông cụ còn thở, Tiếu Thâm ở phía cũng làm được gì, mới vừa tiểu Trương trả lời điện thoại , lấy được di chúc, đường về, chỉ cần giành di chúc trước rồi huỷ tiêu, bọn họ cái gì cũng sợ.

      Tiếu Thâm ở lại bên trong nửa giờ, chỉ là yên lặng ngồi ở ghếhút thuốc lá, mặt mày biến đổi, trong mắt sóng lớn cuồn cuộn, rốt cuộc hiểu tại sao ông nội lại đối với như vậy, rốt cuộc hiểu tại sao ông nội đuổi ra khỏi công ty.

      Là thái độ trước kia của , làm ông nội yên lòng giao công ty cho , cho nên khi biết bản thân bị ung thư tuyến dịch lim-pha, cứng rắn hung ác quyết tâm đuổi ra ngoài, tự lực cánh sinh, giống trước kia nhìn chằm chằm hào quang của nhà họ Tiếu, cũng chỉ dựa vào từ hai bàn tay Tiếu Thâm , chân ở thành phố A, về sau mới có thể nắm giữ công ty tốt hơn.

      Sao lại nghĩ đến.

      Nếu phải những tờ báo kia viết linh tinh, nhà ba người chết hết, bệnh tim của ông nội làm sao đột nhiên phát tác thêm vào?

      Vứt điếu thuốc trong tay, nhấc chân, nặng nề nghiền hai cái, ngẩng đầu nhìn giường, trong mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

      Thời điểm lúc tài xế đem di chúc về, lúc này Tiếu Tiếu mới cười, tìm đến chậu than lớn, đốt hết cả di chúc và những mảnh vụn kia.

      Lúc này mới bắt đầu với dượng: " , yên tâm, mặc kệ thế nào, di sản thế nào hai nhà chia đều."

      Nụ cười mặt Tiếu Ngọc có chút mất tự nhiên, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của Tiếu Tiếu, trong lòng thế nào cũng có chút vui. Đó dù sao cũng là ba của bà, tại sao có thể ngay tại ngày chết cháu chát dùng thủ đoạn tranh đoạt tài sản mà thực ước nguyện khi còn sống của ông.

      "Được, các ngươi xử lý là được rồi, tôi mệt mỏi, trước."

      Tiếu dượng lưu lại, vội vàng xử lý vấn đề di sản, mặc kệ thế nào, khoản tiền lớn như vậy.

      Thời điểm Tiếu Thâm xuống nhìn phía dưới hai nhà chia tiền giễu cợt cười tiếng: "U, chia tiền đấy? Có phải là hơi sớm chút hay a, ông cụ còn chưa chôn cất, sợ lão nhân gia ông ta bị nhóm người làm tức thành xác chết vùng dậy?" Vừa cười, vừa .

      Chu Linh là tương đối mê tín , lập tức mặt liền trắng.

      Buổi tối hôm đó, Tiếu gia chia xong tiền, bắt đầu bận rộn công việc tang lễ của ông cụ.

      Tiếu Thâm đến ở tạm khách sạn, con trai tỉnh rồi, bị Lãnh Tiêu ôm đưa tới Tiểu , đứng ở sàn nhà trong phòng khách ngẩn người, Tiếu Thâm vừa tiến đến, thân thể bé rất nhanh di chuyển vào trong ngực Tiếu Thâm, mang theo tiếng khóc buồn buồn : "Ba, đừng bỏ lại Đồng Đồng mình."

      Lòng Tiếu Thâm đầu mềm rối tinh rối mù, vui mừng vì con trai bắt đầu lệ thuộc vào mình, đồng thời, lại tự trách mình ra ngoài quá lâu.

      Đưa bàn tay ra dùng sức xoa xoa đầu của Đồng Đồng: "Được, ba vĩnh viễn rời con và mẹ

      Cũng rời ."

      Đồng Đồng biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ là bây giờ niềm tin đối với với Tiếu Thâm đạt tới cao độ trước đó chưa từng có, Tiếu Thâm cái gì, Đồng Đồng cũng chút nào suy tính gật đầu.

      Dẫn theo Đồng Đồng xuống quán ăn Trung Quốc ăn chút gì, trở về phòng khách, Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng, lấy quyển truyện, trước lúc ngủ kể chuyện cho nghe, lục lâu cũng thấy hài lòng, Đồng Đồng thúc giục.

      Tiếu Thâm dứt khoát ném sách, bắt đầu phát huy ngôn ngữ Tiếu thị, kể chuyện xưa cho con trai.

      vất vả dỗ tên nhóc nhạy cảm ngủ, Tiếu Thâm lặng lẽ xuống giường gọi điện thoại cho phụ tá: "Kế hoạch cần quá mau, kéo lên vòng." tại muốn nhìn gia gia còn chưa xuống mồ nhìn đến trong nhà chia năm xẻ bảy, chờ chút , chạy được.

      "Vâng"

      Tiếu Thâm nghĩ đến Đồng Nhan, mắt sâu, "Cẩn thận tra chút cho tôi, xem chút có nhà nào có thêm môt , mặc kệ kia lai lịch ra sao, tất cả đều báo cáo ràng cho tôi, nhất định phải chính xác."

      Phụ tá sửng sốt chút, hiểu ông chủ có ý gì, hỏi: "Điều tra từng nhà ở thành phố A sao? Từng nhà?"

      Mắt Tiếu Thâm tối sầm lại: "Từng nhà, vùng ngoại ô có khu biệt thự rất ít người ra vào điều tra chút, được có chút nào chính xác, hiểu chưa?"

      Phụ tá hình như thấy được công trình này lớn, khổ sở xin phép: "Lão bản, có thể thầm dùng thế lực hay , lực, nhiệm vụ này là. . . . . ." Quá lớn, khác nào tiến hành điều tra nhân khẩu lần nữa.

      "Có thể, những người đó do cậu toàn quyền điều động, trong thời gian ngắn nhất, tôi muốn biết kết quả."

      "Vâng" cúp điện thoại, phụ tá Bạo Tẩu.

      sâu cảm xúc, đưa người ta làm dễ dàng a.

      Cúp điện thoại, Tiếu Thâm lặng lẽ trở lại giường, Đồng Đồng cảm thấy nguồn nhiệt, thân thể ngủ chủ động đến gần, nhiệt ấm, thoải mái, cả tay chân bá chiếm vị trí ngày xưa thuộc về mẹ mình.

      Trong mắt Tiếu Thâm tất cả đều là dịu dàng, nhìn con trai của và Đồng Nhan, mặt tràn đầy từ ái của người cha.

      Đồng Nhan, em ở đâu?


    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 99: Tang lễ

      Đồng Nhan cảm giác mình giống như ngủ lâu, cực kỳ lâu, trong mộng ngọn lửa thiêu đốt thân thể rất đau, lông mày khẽ chau lại.

      Trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được giọng nam quen thuộc, giống như có rất nhiều người lại lại bên cạnh , tiếng bước chân vừa gần, lại vừa xa.

      Chìm chìm nổi nổi ở bên trong, tầm mắt chuyển cái, giây trước vẫn còn ở trong biển lửa, giây tiếp theo lại tung bay biển, nước biển lạnh lẽo ngấm vào xương tuỷ của , nhiệt độ toàn thân chợt giảm xuống, lạnh nhịn được muốn rúc cơ thể, nhưng cơ thể giống như nặng ngàn cân, căn bản động đậy được.

      Phí Gia Nam ngồi ở mép giường nhìn , đưa tay dò trán , nhiệt độ nóng kinh người.

      "Chuyện gì xảy ra, phải ba ngày hết sốt sao!" Giọng trầm thấp khàn khàn lợi hại, lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại thể tâm trạng cực kì vui.

      Bác sĩ tranh thủ thời gian giải thích: "Tiểu thư bị thương trong lửa lớn, vốn rất dễ phát sỗt, lại cho sử dụng lượng thuốc mê nhất định, cho nên ngày sốt cao kéo dài vài ngày cũng là khó tránh khỏi."

      Phí Gia Nam vừa nghe lại càng vui: "Ông muốn là phản ứng của ấy là tự nhiên? Cho nên sốt cao đến bây giờ còn chưa giảm cũng phải chuyện ông muốn quản?"

      Bác sĩ quen thuộc Phí Gia Nam, biết người đàn ông này có tính nhẫn nại, hết sức lo sợ: "Chuyện này. . . . . . Quả cần thời gian nhất định, cơ thể hết sốt là được."

      Phí Gia Nam chưa từng nghe qua lời lẽ sai trái như vậy, có tính nhẫn nại tiếp tục nghe, "Người tới, kéo ra ngoài!"

      câu , cửa phòng lập tức bị người cẩn thận mở ra, hai người đàn ông khôi ngô, lôi kéo người xuống.

      "Tiếp tục tìm, loại lang băm như vậy cho phép lại xuất trước mặt của tôi!"

      Thủ hạ tiếp lệnh, nhanh ra ngoài tìm người, người nào biết hai ngày trước lão đại chợt ôm xuất , còn là hôn mê bất tỉnh, trong thời gian ba ngày ngắn ngủn đổi nhiều bác sĩ, đều bị lão đại đuổi .

      Phí Gia Nam nhìn Đồng Nhan hôn mê bất tỉnh, ánh mắt còn tàn nhẫn nữa, con ngươi đạm mạc che tầng dịu dàng nhàn nhạt.

      Nhớ tới tin tức bên ngoài mấy ngày nay, "Bên Tiếu Thâm có hành động gì khác thường ?"

      Thủ hạ cung kính : " có, Tiếu Thâm hoàn toàn có bất kỳ hành động khác thường nào, có lẽ nghĩ tới đó phải là Đồng Nhan, còn tin tức khác, ông cụ Đồng cũng xảy ra chuyện, nhà họ Đồng mới vừa phát tang, hai ngày nữa nhà họ Đồng cùng nhau an táng hai người này."

      Phí Gia Nam khẽ mỉm cười, vẻ mặt mang theo chút tiếc nuối: " sao? Ông cụ Đồng cũng xảy ra chuyện? Tiếu Thâm đáng thương, cùng lúc mất hai người quan trọng nhất, có phải tôi nên an ủi ta chút ?"

      Thủ hạ lời ít ý nhiều, vẻ mặt lạnh lùng: "Dạ, Phí tiên sinh nên chuyến, để tránh đưa tới hoài nghi."

      Phí Gia Nam như có điều suy nghĩ: "Ừ, có đạo lý, còn Tiểu Bất Điểm đó, thế nào cũng là con trai của ấy, nhức đầu, tôi nên xử lý như thế nào đây?"

      Ba ngày qua, Đồng Nhan hết sốt, Phí Gia Nam lại lo lắng tỉnh lại an phận, trực tiếp để người ta tiêm thuốc an thần cho , mỗi ngày đều ở giường ngủ rất sâu.

      Toàn thân Phí Gia Nam mặc trang phục màu đen đứng trước cửa sổ, cơ thể thẳng tắp đứng trong phòng ngủ to lớn, khuôn mặt dễ nhìn rất chăm chú, nhìn , trong lòng mảnh mềm mại.

      Nghĩ tới buông tha này, nhưng là mỗi lần qua ba đến năm ngày trong đầu nhịn được nghĩ đến, nhịn được, cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy, mặc dù có chút bỉ ổi, nhưng có biện pháp.

      Tim, phải là vật có thể khống chế.

      nhàng ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài khớp xương ràng nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng y hệt sứ, con ngươi hẹp dài loé sáng, giống như cất giấu tình si, ánh mắt vui vẻ, bạc môi khẽ cong.

      Cửa truyền đến tiếng cung kính tiếng gõ, "Phí tiên sinh, nên rồi."

      Phí Gia nam miễn cưỡng "Ừ" tiếng, tầm mắt cũng rời khỏi gương mặt đó, bao nhiêu lần xuất trong mộng, mỗi lần tỉnh lại lại phát giống như làn khói, thế nào cũng bắt được, thuộc về .

      tại rốt cuộc. . . . . . Thuộc về !

      "Coi trọng, hôn lễ cứ cứ cử hành như bình thường, thân phận khác của ấy làm thế nào rồi?"

      Thủ hạ cung kính cúi đầu: "Tất cả đều chuẩn bị xong, bên Singapore kia cũng chuẩn bị xong, hôn lễ qua ngài và phu nhân sống ở bên đó, những đồ vật cần thiết cũng chuẩn bị xong."

      Phí Gia Nam gật đầu cái: "Rất tốt, chuyện này chỉ có cậu biết, tôi hy vọng thân phận của Đồng Nhan bị tiết lộ."

      mặt lạnh lùng người nọ khẽ mỉm cười: "Ngài đùa, Đồng Nhan là ai? Tôi chỉ biết Ann."

      "Ann!" Phí Gia Nam há mồm lẩm bẩm cái tên mới thuộc về Đồng Nhan này, " tệ, chỉ là Ann, Đồng Nhan sớm chết rồi."

      xong, tầm mắt chuyển tới người phụ nữ mặt tái nhợt nằm giường, thâm tình khẩn thiết: "Ann của , mau mau tỉnh dậy , còn mấy ngày nữa đến hôn lễ của chúng ta, thể chờ đợi."

      Tang lễ cũng tổ chức tại nhà họ Tiếu, tân khách nhận được thông báo, trực tiếp đến mộ địa, mọi người cũng biết Đồng Nhan chết rồi, tiệc mời chỉ viết tang lễ ông cụ Tiếu, nhưng lúc mọi người đến mới phát hai bia mộ.

      ít người căn bản biết người bên trong bia mộ khác là ai, chỉ là khi nhìn tới bia mộ mới thất kinh, ra là Tiếu thiếu phu nhân. . . . . .

      Đây là những người có quan hệ gần, về phần những người có quan hệ xa với Tiếu Thâm, căn bản biết vị Tiếu phu nhân này là ai, nhưng lại tiện hỏi, hỏi lên mình cái gì cũng biết, cảm thấy rất mất mặt.

      Cho nên, đại đa số người vẫn là bộ mặt sớm biết tới trước mộ của Đồng Nhan.

      Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở giữa hai bia mộ, vị trí vừa đúng, càng làm mọi người chuyện gì xảy ra.

      Lúc Phí Gia Nam tới ràng chú ý có cái gì đúng, hỏi thăm phần lớn mọi người ở đây mới biết, Tiếu Thâm căn bản với mọi người tin tức Đồng Nhan chết.

      Ban đầu trong lòng khẽ động, lông mày hơi nhíu, chẳng lẽ Tiếu Thâm phát ra cái gì?

      Lấy tiền tài to lớn của Tiếu Thâm, bà xã chết rồi, thế nào cũng phải thông báo với mọi người, để tất cả mọi người thế giới đến tang lễ ngày ngày phúng viếng bà xã mới phải.

      Rất dễ nhận thấy, hôm nay mọi người đều đến vì tang lễ của ông cụ, căn bản có mấy ai ý thức được vợ của Tiếu Thâm cũng chết.

      Phía sau kính râm màu đen, con ngươi hẹp dài khẽ híp cái, nhìn người đàn ông đứng ở chính giữa ôm đứa bé, hôm nay Tiếu Thâm mặc thân tây trang màu đen, mặt đeo chiếc kính râm màu đen rất lớn, trừ khoé môi vô tình mím chặt nhìn ra chút cảm xúc nào.

      Chỉ là quanh thân tự chủ phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần, làm những người muốn nhân cơ hội đến gần phải ngượng ngùng mà về.

      Phí Gia Nam thân mình lên trước, trong tay cầm hai bó hoa cúc, để trước mỗi bia mộ bó, lại tới trước mặt Tiếu Thâm, vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm: "Nén bi thương!"

      Tiếu Thâm lời nào, ngược lại Đồng Đồng trong ngực vốn nằm ngoan ngoãn ngẩng đầu liếc nhìn Phí Gia Nam, đôi mắt đen láy liếc mắt nhìn liền cụp mắt xuống.

      Phí Gia Nam nhìn Đồng Đồng, đưa tay muốn ôm, Tiếu Thâm lại lạnh lùng mở miệng: "Phí tiên sinh đến viếng, cảm tạ."

      thanh lạnh lẽo tuyệt đối có lực sát thương mười phần, đây cũng là câu duy nhất trong ngày hôm nay của Tiếu Thâm.

      Phí Gia Nam khẽ mỉm cười, liếc nhìn trước mộ ông cụ, cả nhà Tiếu Chuôi Nham và Tiếu Ngọc tất cả đứng ở phía trước, ngược lại bên cạnh mộ Đồng Nhan vắng ngắt, vất vả mới có Tiếu Thâm đứng, Tiếu Thâm vẫn đứng ở chính giữa.

      Hai người đàn ông cứ như vậy đối thoại câu được câu , Phí Gia Nam sâu sắc nhìn Tiếu Thâm, Tiếu Thâm cũng để ý , vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục đứng ở nơi đó.

      Phí Gia Nam như có điều suy nghĩ, dẫn thủ hạ của mình rời , đưa tay tháo mắt kính to xuống, con ngươi hẹp dài loé lên ánh sáng biết tên, "Phân phó, hôm nay rời khỏi thành phố A, hôn lễ đổi lại Singapore, chỉ tìm mấy người mình tới là được, cần gióng trống khua chiêng."

      Thủ hạ lạnh lùng hơi ngẩn ra, gật đầu: "Vâng"

      Mộ địa, mọi người gần như hết, người nhà họ Tiếu bên ông cụ cũng rồi, lúc này Tiếu Thâm mới ôm Đồng Đồng tới trước mộ Đồng Nhan, lẳng lặng nhìn, phía sau kính mắt vẻ mặt .

      Đồng Đồng bị Tiếu Thâm ôm, rất biết điều, "Ba, phải ba là mẹ rời con sao? Vậy tại sao. . . . . ."

      Đây là câu đầu tiên hôm nay Đồng Đồng , hiểu, phải trước đó ba , mẹ vĩnh viễn rời sao? mẹ còn có thể trở lại, dẫn Đồng Đồng chơi, vậy cái trước mắt này là mộ của người nào?

      Khoé miệng Tiếu Thâm kéo ra nụ cười an ủi, mở miệng giọng khàn khàn: "Đồng Đồng, đây phải là mẹ, mẹ bị người xấu bắt , Đồng Đồng phải phối hợp với ba biết ? Trước khi mẹ còn chưa trở lại, vô luận ai hỏi, đều chỉ có thể mẹ chết rồi, chỉ có như vậy, mẹ mới có cơ hội trở về lần nữa, đây là bí mật của chúng ta, con nhất định phải bảo vệ giúp ba, biết ?"

      Đầu óc nho của Đồng Đồng hình như hiểu tại sao phức tạp như vậy, nhưng đôi mắt hình như xuyên thấu qua phía sau kính râm thấy được cặp mắt nghiêm túc khác thường của ba , khẽ xúc động, ngoan ngoãn gật đầu: "Đồng Đồng biết, vô luận ai hỏi con, mẹ cũng chết rồi."

      Tiếu Thâm trấn an cười tiếng, trẻ con chính là trẻ con, dù là mẹ mình chết rồi, trong lòng cũng quá thoải mái, Đồng Đồng mím miệng lại.

      Lúc Lưu Thuần tới mắt sưng đỏ lợi hại, xa xa nhìn thấy hai cha con độc đứng trước mộ Đồng Nhan, nước mắt lần nữa khống chế được rơi xuống, Lưu Thuần cảm giác bản thân đặc biệt có lỗi với Đồng Nhan, làm chị em nhiều năm như vậy, chưa từng cãi nhau lấy lần, chưa từng có tâm tư gì.

      Kết quả, lại mọn bởi vì chuyện của Nghiêm Qua mà nghĩ Đồng Nhan như vậy, vốn chỉ nghĩ, người trong lòng Nghiêm Qua là Đồng Nhan, trong nháy mắt có cảm giác bị bạn tốt của mình phản bội.

      Đồng Nhan để cho dễ chịu hơn, xuống tay có chút hung ác với ấy, lạnh nhạt với ấy hai ngày cũng có thể chứ, hai ngày sau vẫn là bạn tốt, chỉ là để cho nhân cơ hội giải toả.

      biết Phí Gia Nam tốt với Đồng Nhan, biết Tiếu Thâm thích Đồng Nhan gặp Phí Gia Nam, nhưng vẫn có tâm tư riêng giao nhiệm vụ khó khăn này cho Đồng Nhan nhằn gây khó dễ cho .

      sai lầm rồi.

      tại báo ứng, cho dù câu xin lỗi cũng bao giờ có tác dụng nữ, Đồng Nhan cũng nghe được, xứng đáng được bạn tốt tha thứ.

      Nức nở tiến lên, nhìn bóng lưng tịch của Tiếu Thâm, cũng nhịn được mà rơi lệ: "Tiếu Thâm, nén bi thương, vì Đồng Đồng."

      Tiếu Thâm vẫn động, Đồng Đồng cũng ngoan ngoãn bất động.

      Lưu Thuần gần như là chạy trối chết, ra khỏi công viên nhớ nhung quay đầu lại nhìn hai cha con đau lòng nửa lưng chừng núi.

      Lỗ mũi hít vài cái, lấy điện thoại di động ra bấm số của Nghiêm Qua.

      "Uy." Bên kia Nghiêm Qua cũng dễ vượt qua, Đồng Nhan rời khỏi, vài ngày rồi cũng ngủ ngon, giọng cũng khàn khàn. .

      Lưu Thuần vỗ vỗ đầu, ho khan cái, cuối cùng ra câu trong lòng: "Nghiêm Qua, chúng ta chia tay !"l
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 100: Singapore

      Nghiêm Qua lập tức sửng sốt, "Em cái gì?"

      Lưu Thuần hít sâu hơi: "Em chia tay, em biết người là Đồng Nhan , tại xảy ra chuyện như vậy, có biện pháp tiếp tục, mỗi lần gặp lại , em đều nhịn được nhớ tới Đồng Nhan, cho nên chia tay !"

      xong cũng dứt khoát cúp.

      Nghiêm Qua lên tiếng, bởi vì biết nên cái gì, ngơ ngác nghe điện thoại di động bên kia truyền tới tiếng tút, nhúc nhích.

      Đêm.

      Phí Gia Nam ôm Đồng Nhan ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài biệt thự, hai dãy người đứng, đứng hai dãy người, đại ca ái đen kính đen đợi.

      Đồng Nhan hôn mê lông mày chợt lo lắng cau lại, hình như cảm nhận được sắp rời .

      Phí Gia Nam nhìn, dưới chân bước ngừng, ôm khẽ nâng lên, gương mặt nhàng dán lên lông mày lo lắng của , nhàng cọ xát, dịu dàng trấn an.

      Thủ hạ ở phía sau mí nắt giơ lên, lại đuổi theo ngày.

      đất trống bên ngoài biệt thự, máy bay trực thăng đợi.

      Tiếu Thâm đứng ở khánh sạn tạm thời nhìn cảnh đêm bên ngoài, Đồng Đồng nằm giường lớn ngủ say, trong mộng, mẹ trở về, nhà ba người vui mừng, khóe miệng kìm được nụ cười hạnh phúc.

      Tiếu Thâm lẳng lặng đứng, nhúc nhích.

      Tai nghe đột nhiên truyền tới tiếng động, phụ tá truyền đến tin tức: "Ông chủ, mới vừa nhận được tin tức, khu biệt thự Cảnh Nam có động tĩnh."

      Đôi mắt đào hoa của Tiếu Thâm khẽ híp cái, "Tra ra người nào tới rồi sao?"

      Phụ tá lắc đầu: " có, phương diện này đối phương rất cẩn thận, người của chúng ta căn bản vào được, những người bên trong kia hình như đều là người luyện võ, tính cơ mẫn rất mạnh."

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Đúng vậy a, nếu như phải là như vậy, làm sao dám trộm người trước mắt của , thông báo chút , tối nay hành động."

      Phụ tá kinh hãi: "Lão bản, còn chưa tra , làm như vậy quá nguy hiểm."

      Tiếu Thâm quay đầu nhìn Đồng Đồng ngủ say, mắt nguy hiểm nhíu lại, Đồng Nhan. . . . . .

      "Tôi quyết định, tối nay hành động, cậu cho rằng hôm nay các cậu đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ làm kinh động đối phương sao? Trễ bước nữa, chừng bây giờ đối phương cũng , lập tức!"

      Phụ tá hơi chậm lại, "Dạ!"

      Cắt đứt trò chuyện, Tiếu Thâm xoay người nhìn con trai nằm lỳ ở giường, hôm nay Đồng Đồng ngủ rất sớm, từ mộ địa trở lại ngủ rùm beng, quần áo cũng cởi, Tiếu Thâm phòng bếp pha ly sữa tươi nóng, bên trong bỏ viên thuốc ngủ nho , trở về phòng đánh thức.

      "Đồng Đồng, dậy uống sữa tươi rồi ngủ tiếp."

      Đồng Đồng có thói quen uống sữa tươi trước lúc ngủ, là thói quen do Đồng Nhan ép buộc, trước kia mỗi buổi tối Đồng Nhan luôn bưng ly sữa xuất trước mặt Đồng Đồng, tiểu tử này luôn nhíu gương mặt.

      Giống như sữa tươi này là thứ khó uống nhất đời, mấy ngày nay, Đồng Đồng lại đặc biệt nghe lời, mỗi buổi tối đều ngoan ngoãn uống hết.

      Xoa xoa mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, Đồng Đồng ngoan ngoãn uống hết sữa tươi Tiếu Thâm mang vào, lại ngoan ngoãn mặc cho Tiếu Thâm cởiquần áo đổi áo ngủ cho , cuối cùng ngủ thiếp .

      Thu thập đổi lại quần áo cho Đồng Đồng xong , Tiếu Thâm ngồi ở mép giường ôm , từ từ vỗ lưng dụ dỗ.

      Mấy ngày nay, Tiếu Thâm giống như vú em, chăm sóc chuyện đứa , tay sớm quen thuộc.

      bao lâu, Đồng Đồng ngủ say, lúc này Tiếu Thâm mới yên tâm rời giường mặc quần áo tử tế, trước khi ra cửa hôn lên trán con trai nằm lỳ ở giường, đứa bé mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, mềm nhũn.

      Khiến Tiếu Thâm tràn đầy cảm động, chẳng biết tại sao.

      Đóng kỹ cửa phòng ngủ, ra ngoài, bên ngoài mười hộ vệ đứng, Tiếu Thâm yên lòng giao phó: "Bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, thể rơi cọng tóc gáy!"

      Mười người này đều là những người tốt nhất dưới tay , lần này ra ngoài tìm Đồng Nhan, cũng biết thuận lợi hay thuận lợi, mặc kệ như thế nào, tất cả bên này đều phải an toàn, mới vừa rồi gọi điện cho Lãnh Tiêu, để tự mình tới đây coi chừng.

      Sau chuyện của Đồng Nhan, giao cho người nào cũng yên lòng, chỉ có hai người Lãnh Tiêu, Lãnh Diễm này, trong nhà Lãnh Diễm còn có bà xe bụng bự phải chăm sóc, khẳng định tiện, Lãnh Tiêu là người đơn trông đứa bé là lựa chọn tốt nhất.

      bao lâu Lãnh Tiêu vào, còn dẫn theo Tiểu , Tiểu vừa vào phòng ngủ nhào lên giường lấy tư thái bảo vệ để bảo vệ bạn tốt của mình.

      Lãnh Tiêu bất đắc dĩ buông tay, chui vào bên kia của chiếc giường lớn, ôm con trai còn mùi sữa của Tiếu Thâm tiếp tục ngủ.

      Tiếu Thâm đứng ở trước cửa nhìn hồi lâu, xác định thủ hạ cũng bố trí xong vị trí, lúc này mới yên tâm rời .

      Khu biệt thự Cảnh Nam, phong cảnh tệ, chỉ những năm gần đây khu biệt thự mới xây lên, hộ gia đình bên trong nhiều.

      Sau khi xuống xe núp ở chỗ tối: " chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ là mới vừa phát tình huống mới, có chiếc máy bay trực thăng mới vừa cất cánh, nhìn dáng dấp hình như là xuất phát từ bên trong này."

      Tiếu Thâm híp mắt cái, luôn luôn mang mặt dòng sát khí, nhúc nhích, di chuyển nhanh tìm trợ thủ đến: "Điều tra hướng tại Phí Gia Nam ."

      Phụ tá hiểu tại sao chợt điều tra Phí Gia Nam, nhưng vẫn lấy laptop mang theo bên người ra tra.

      Ngẩng đầu: "Ngôi nhà bên kia chừng mấy ngày Phí tiên sinh ghé qua, mấy ngày nay cũng có người nào gặp qua , trừ tang lễ của ông cụ hôm nay, hầu như xuất qua.

      Tiếu Thâm nghe xong, mặt lãnh khí đông lạnh, chợt cười, cười rất trầm, có chút dọa người.

      Phụ tá chưa từng thấy ông chủ như vậy, chỉ sợ phu nhân gặp chuyện may khiến trong lòng ông chủ bị kích thích rồi.

      Trong tâm Tiếu Thâm cơ bản xác định chuyện gì xảy ra, tại cũng biết xông vào cũng vô dụng, đoán chừng hôm nay Phí Gia Nam tham gia hôn lễ cảm thấy có cái gì đúng, xem ra làm có chút ràng.

      Phí Gia Nam!

      Nhưng mà muốn chiêu cáo thiên hạ bà xã mình chết rồi, này chính là mở mắt mò, làm được, ban đầu cũng xác định được Đồng Nhan có còn sống hay , nếu như tang lễ hôm nay chiêu cáo thiên hạ, trong lòng chịu nổi.

      Nhưng bây giờ ngược lại xác đinh 100% Đồng Nhan chẳng những còn sống mà còn sống rất tốt, hơn nữa ở bên cạnh Phí Gia Nam.

      Hình như phụ tá cũng nghĩ đến điểm này, "Ông chủ, vẫn vào sao?"

      Chiếc máy bay trực thăng vừa rồi rất ràng là của Phí Gia Nam.

      Nhớ tới mới vừa ông chủ , sợ rằng hôm nay lúc bọn họ tới dò xét để Phí Gia Nam cảm thấy rồi, trễ bước nữa, người nọ cũng rời , đúng là bị ông chủ trúng.

      Đều do , chậm bước, nếu sớm bố trí chút chừng bây giờ phu nhân trở lại bên cạnh ông chủ.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Chớ tự trách, Phí Gia Nam là nhân vật như thế nào, cậu để cho chạy cũng là bình thường, nhớ, ngộ nhỡ ngày nào đó cẩn thận rơi vào trong tay cậu, cậu phải cẩn thận!"

      xong nện bước nhàn nhã bước vào khu biệt thự.

      Phụ tá sững sờ, nghĩ ra lời này của ông chủ là có ý gì, Phí Gia Nam rơi vào trong tay còn được sao?

      Tiếu Thâm sợ gì vào, thủ hạ tra tốt tài liệu vào trong, có chút lo lắng nào, người ở đây sớm chạy mất dạng, làm sao có thể có cái gì nguy hiểm.

      Đến vị trí rồi, nhìn mảnh đất trống lớn trước biệt thự, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, xác định nơi này.

      phải bất kỳ ngôi biệt thự nào cũng có mảnh đất trống phía trước, chỉ có loại hồ ly giống như Phí Gia Nam này, vô luận tới chỗ nào, đều muốn tìm chỗ để cho máy trực thăng của bản thân có thể cất cánh.

      Đứng bất động, ngẩng đầu nhìn toà nhà hai tâng trước mắt.

      Mấy ngày nay Đồng Nhan rời khỏi , sống ở đây, biết, tại có tốt .

      Trong biệt thự, sớm người nhà trống, Tiếu Thâm đứng ở phòng khách ngửa đầu nhìn, giống như là trong lòng có loại cảm ứng, theo cầu thang lên lầu hai, cuối cửa gian phòng ngủ đóng chặc, Tiếu Thâm nhàng mở cửa, trong khí, hương thơm của Đồng Nhan dường như theo gió bay tới.

      Tiếu Thâm nhắm mắt lại nhàng ngửi, cả người lập tức khoan khoái, thế giới của , tại chỉ còn lại mùi thơm nhàn nhạt đặt biệt người Đồng Nhan.

      Sau lưng phụ tá theo kịp, nhìn ông chủ như vậy, yên lặng dừng lại, ngăn cản người phía sau vào quấy rầy.

      Phòng của Đồng Nhan, giường Đồng Nhan từng ngủ qua, Tiếu Thâm nửa nằm giường lớn Đồng Nhan ngủ mấy ngày nay, tham lam hít mùi thơm nhàn nhạt.

      Trận hoả hoạn kia vô tình cỡ nào, chẳng những làm vứt bỏ Đồng Nhan, còn đốt hết tất cả những dấu vết cuộc sống trước kia của và Đồng Nhan, tại lần nữa ngửi được mùi vị quen thuộc đến tận xương này, Tiếu Thâm cảm thấy rất thoải mái, rất thỏa mãn.

      Chỉ cần còn sống, thế giới còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này?

      Đêm, hơn nửa đêm.

      Phụ tá dẫn người chờ ở bên ngoài, lúc Tiếu Thâm ra tinh thần sáng láng, giống mấy ngày trước chỉ cố gắng chống đỡ tinh thần.

      Phụ tá lý thở phào nhõm, ngủ mấy giờ, Tiếu Thâm sảng khoái trước nay chưa từng có.

      Trong lòng khẽ than thở, Đồng Nhan, cướp, chỉ cần ngửi được mùi thơm của cũng có thể ngủ tốt như vậy.

      Chờ tìm được em về xem thu thập em thế nào.

      "Đều trở về thôi, nghỉ ngơi tốt, ngày mai Singapore."

      Phụ tá sững sờ, nhìn ông chủ ra cửa, há hốc mồm, muốn hỏi ông chủ Singapore làm gì?

      Nhưng lại dám, mấy ngày nay Tiếu Thâm quả chính là quả bom nổ tung, ai thận trọng à.

      xe, Tiếu Thâm cúi đầu nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, tờ giấy rất , ở chiếc giường lớn kia, tìm được dưới cái gối, bị gấp lại, yên lặng nằm ở bên trong, chờ đợi người có lòng phát .

      Khoé miệng tà mị khẽ cười, Phí Gia Nam điên rồi sao, sao lại động lòng với người phụ nữ có lương tâm như vậy?

      Đúng thế, nếu phải người nọ điên rồi, sao lại nghĩ đến chủ ý cùi bắp đưa Đồng Nhan chốn , chẳng lẽ làm Đồng Nhan mất trí nhớ? Khiến cho người phụ nữ an phận đó quên hết tất cả, đây mới có biện pháp lưu người phụ nữ kia lại?

      Chỉ là, nhìn chữ 'Singapore' trong lòng bàn tay, năm chữ 'hôn lễ', Tiếu Thâm cười, cười giống như đứa bé, giống như thắng trong cuộc tranh tài trọng đại gì đó.

      Đồng Nhan là của tôi, thậm chí ấy có lòng tin, tin tưởng tìm được .

      Lúc trở về, con trai nhà ôm Lãnh Tiêu ngủ say sưa, mặt Tiếu Thâm tối sầm lại, con trai ôm mình thế nhưng ôm người đàn ông khác?

      lên tất cái đánh Lãnh Tiêu tỉnh, Lãnh Tiêu ngủ rất vô tội, tỉnh táo mở mắt buồn ngủ, còn chưa nhìn ai đánh lén trước mắt, giây kế tiếp bị Tiếu Thâm vô tình kéo xuống giường.

      Ba tiếng.

      "A, Tiếu Thâm cậu có bệnh à!" Ngủ ngon tốt rồi lại bị người kéo xuống giường, người này có lương tâm.

      Tiếu Thâm chơi xỏ lá: "Để cậu đến giúp tôi và con trai, ai biết tính cảnh giác của cậu kém như vậy, tôi tiến vào cậu cũng tỉnh, ngộ nhỡ là người có mưu đồ bất chính làm sao!"
      Last edited: 28/10/15
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 101:

      Cố Tiêu đau mở miệng trách móc, bò dậy liếc nhìn Đồng Đồng cũng ngủ như heo, thoáng yên tâm lên tiếng: "Ít nhảm, cậu cho rằng tôi là người thế nào, cậu vào chút sát khí cũng có, tôi tỉnh cái rắm."

      Mấy người bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, trong phòng xuất người, nếu có ý đồ xấu, bọn họ động tiếp tục ngủ, nhưng nếu như có sát khí, bọn họ còn tỉnh táo hơn so với buổi sáng dậy.

      Tiếu Thâm bộ dạng vô lại ‘ vậy cũng được ’ , "Cậu có thể được rồi!"

      Cố Tiêu dám tin trợn to mắt: "Bây giờ? Đại Thiếu Gia cậu xem chút bây giờ là mấy giờ, nửa đêm gọi cuộc điện thoại kêu tôi tới giúp cậu bảo vệ con trai, tôi hai lời chạy tới, ai biết cậu có lương tâm như vậy, qua sông rút cầu, sao, đuổi người đúng ! Lão tử nhất quyết !"

      Tiếu Thâm nhìn cũng nhìn, trực tiếp đạp phát, nhàng nằm xuống, tay ôm Đồng Đồng, bao lâu, ngủ thiếp .

      Cố Tiêu buồn bực, người này ngủ thiếp ?

      Ghé đầu liếc nhìn bên ngoài, cứu Đồng Nhan trở về sao?

      Cố Tiêu trầm tư , rón rén rời phòng, thấy dám thủ hạ của Tiếu Thâm đứng bên ngoài, đổ ập xuống chửi mắng trận: "Chuyện gì xảy ra, cứu người phụ nữ cũng làm được, các ngươi làm ăn kiểu gì biết."

      Phụ tá đáng thương đứng mũi chịu sào, cũng dám câu, biết, hôm nay hôm nay cứu được phu nhân về, nhân tố hành động bất lực là rất lớn, nếu như vào nhanh hơn bước những người đó mang phu nhân .

      Tiếu Thâm vẫn nhắm mắt khẽ mở ra, đôi mắt đào hoa xinh dẹp, giống như cái đầm sâu thẳm, nháy mắt mấy cái, lại nhắm lại, ngủ.

      Vốn muốn ngày thứ hai bay thẳng Singapore, ai ngờ nửa đường gặp chuyện may, Tiếu thị gây khó dễ với công ty Danh Dương của Tiếu Thâm, trước khi ra cửa Tiếu Thâm nhận được tin tức này.

      Mắt vốn có ý mỉm cười chợt lạnh giống như gió tây bắc, ôm Đồng Đồng vào trong ngực rồi lên xe: "Đến công ty."

      Đồng Đồng ngoan ngoãn ôm Tiếu Thâm: "Ba, phải muốn nhận mẹ sao?"

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Trước xử lý chút chuyện, mẹ con trở lại mới chán ốm."

      Đồng Đồng ngoan ngoãn lời nào, chỉ là mắt khép hờ quyệt miệng mất hứng, Tiếu Thâm biết đứa này muốn vui rồi, nhưng hết cách rồi, sau này còn phải nuôi bà xã và con trai mình, bây giờ người ta đến bắt nạt, còn muốn thừa dịp bây giờ vợ Tiếu Thâm chết có tâm tư quản công ty, kích phá huỷ Danh Dương.

      Tiếu Thâm cười như cười nghe điện thoại di động, thủ hạ xin phép xong, lẳng lặng cầm điện thoại di động chờ đợi chỉ thị của ông chủ.

      Tiếu Thâm nhìn con trai trong ngực mình, con trai mất hứng, trời đất bao la con trai là lớn nhất, bộ dạng giống với người ba tốt, tài xế nhìn qua gương kinh ngạc thôi.

      vất vả chờ Đồng Đồng nhếch miệng cười, lúc này Tiếu Thâm mới thuận tiện câu: "Kế hoạch lần trước cũng gần đến lúc rồi, nếu những người đó biết đủ, vậy đưa tiễn bọn họ đoạn đường ."

      Vốn còn sợ ông nội vừa ra , làm lão nhân gia an lòng, bây giờ nhìn lại hoàn toàn cần thiết, nhớ tới ông nội nên tạm thời động thủ, có nghĩa là đám người kia cũng nghĩ như vậy.

      Tự tìm đường chết.

      Phụ tá vừa nghe, gật đầu: "Vâng" xoay người ở đây nhìn bộ dạng hai người ghế bồi dưỡng tình cảm, quay đầu lại gọi điện thoại giao phó nhiệm vụ.

      Lúc này Tiếu Thâm mới vào trong tai người kia: "Bây giờ con đến nhà họ Tiếu bên kia trông trừng, có động tĩnh gì tùy thời báo cáo."

      Đồng Đồng mở mắt to nhìn ba mình, đây là lần đầu tiên nhìn ba mình làm việc, đều , con trai sùng bái nhất là ba, ban đầu cuộc sống của Đồng Đồng chỉ có Đồng Nhan, cảm thấy mẹ lợi hại, đời này sùng bái nhất chính là mẹ.

      Nhưng sau lại theo mẹ dọn vào sống trong nhà này sống qua ngày, quen nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của ba, mỗi lần tính toán người khác cười đặc biệt gian trá, Đồng Đồng chỉ dám len lén khi dễ ba mình ở trong lòng.

      tại giống nhau, nghe phân phó đâu vào đấy, trong nháy mắt Đồng Đồng cảm thấy người cha cà lơ phất phớ trước mắt này, quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!

      Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng, chú ý tới lửa nóng sùng bái trong mắt con trai, nhếch miệng cười tiếng, có chút du côn: "Ba đẹp trai chứ?"

      Đồng Đồng cong miệng lên, khinh thường liếc mắt xem thường, Tiếu Thâm cũng tức giận với tên nhóc ăn ở hai lòng này.

      Đến công ty, mọi người khắp công ty kinh hãi nhìn ông chủ của mình.

      ôm cái gì vậy?

      Trẻ con? nhảm, dĩ nhiên là trẻ con, ông chủ ôm trẻ con?

      Luôn luôn mình vô cùng tàn nhẫn..... Ông chủ, là ở nhà trông chừng trẻ con?

      Các nữ nhân viên huyền ảo, trong lòng đối với đại Boss bị chèn ép thành vú em cực kì sùng bái.

      Tiếu Thâm mặt đổi sắc, ôm Đồng Đồng trực tiếp ngồi vào ghế của bản thân, cúi đầu hỏi: "Ngồi ở chỗ này hay muốn tự mình vào trong ngủ lát?"

      Đồng Đồng ngoan ngoãn, mở mắt to nhìn Tiếu Thâm lắc đầu, tay bé vững vàng ôm chặt cổ Tiếu Thâm: "Con muốn ở cùng ba."

      Tiếu Thâm cười cười: "Được." xong, an trí tốt Đồng Đồng trong ngực, nhấn nội tuyến kêu thủ hạ bố trí nhiệm vụ.

      Dưới tay đều là những tinh theo mấy năm, theo vào nam ra bắc gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, mới vừa rồi mặc dù ông chủ ông đứa bé bộ dang giống vào mặc dù kinh ngạc khép miệng được, nhưng lúc vào làm việc hoàn toàn bình tĩnh.

      Khai triển công việc đâu vào đấy, Tiếu Thâm tay che chở Đồng Đồng, tay thao tác con chuột, người quan sát cổ phiếu bên ngoài.

      Buổi chiều mười hai giờ Tiếu Thâm từng miếng từng miếng đút cho Đồng Đồng ăn cơm, phụ tá đột nhiên vào: "Ông chủ, người nhà họ Tiếu đến."

      Tiếu Thâm ngẩng đầu khẽ mỉm cười, cười tùy ý, đôi mắt đẹp nhảy lên, để xuống cái muỗng xuống ôm con trai đến gần thành ghế trong, tay cầm khăn giấy lau miệng cho con trai, vừa giống như lơ đãng ngẩng đầu, lười biếng mở miệng: "Ừ, vào ."

      Phụ tá cung kính ra ngoài, kết quả người còn chưa ra ngoài, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài thô lỗ đẩy ra, vẻ mặt Tiếu Tiếu tức giận xông tới, chỉ vào Tiếu Thâm mắng to: "Tiếu Thâm, làm gì,.lại dámđộng thủ với Tiếu thị!"

      Tiếu Thâm vốn vui mặt đột nhiên ngưng lại, nâng mắt nhìn Tiếu Tiếu, cúi đầu tiếp tục cho lau tay cho con trai, vừa lười biếng mở miệng: "Tiếu thị được, làm sao tôi lại thể mua? Có phải Tiếu đại tiểu thư chất vấn lầm người rồi ? Tiếu thị là bị huỷ hoại tay , bây giờ việc phải làm chính là tự trách bản thân bất lực?"

      Người như Tiếu Tiếu, khôn vặt là có, nhưng kinh doanh công ty lớn như Tiếu thị, thực là rất bất đắc dĩ, Tiếu thị sớm bắt đầu xuống dốc, chỉ là tăng nhanh tốc độ xuống dốc mà thôi, chuyện này thế nhưng Tiếu Tiếu chạy đến cố ý phá huỷ, chuyện cười.

      Tiếu Tiếu quả nhiên cho là như vậy, mặt giận dữ: "Tiếu Thâm! Đừng quên, tại công ty là của tôi đấy, ngày đó người kia tự nguyện lấy di chúc ra giao cho chúng tôi, a, tại muốn đổi ý sao? cảm thấy hơi trễ sao?"

      Tiếu Thâm là vô tội nháy mắt mấy cái, rốt cuộc nhận thức được tài nghệ trả đũa của phụ nữ, trách được mọi người đều lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển.

      Cũng biết em họ trước mắt này, là người phụ nữ như thế nào? Lòng dạ hiểm độc sao?

      Tiếu Thâm bất đắc dĩ buông tay: "Tiếu tiểu thư sai a, Tiếu thị xác thực là của , tôi cũng có ý định giành, chỉ là, nếu như có năng lực kinh doanh Tiếu thị tốt, tại còn cần tới tiến hành thu mua sao?"

      Tiếu Tiếu nhất thời nhẹn lời, trái tim thầm giận, vốn là nghĩ đến để cầu hòa , làm sao lại vừa vào cãi vả.

      Hình như Tiếu Thâm biết những nguời đó tời vì cái gì, lúc này phòng làm việc của đag đỉnh đầu của Tiếu Tiếu, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, "So với tại, ngay phía dưới tôi, trong phòng làm việc của nhất định có đám người vây quanh, chỉ là tại sao bọn họ đến, lại phái yếu đuối như tìm tôi?"

      xong giống như nhớ tới cái gì, cố ý giọng hỏi thăm: "A, cầu thủ hạ của tôi lưu tình rồi sao?"

      như vậy cũng may, như vậy, khiến người phụ nữ luôn sĩ diện như Tiếu Tiếu làm thế nào?

      Tiếu Tiếu giống như bị người giẫm phải đuôi, từ trong jẽ răng nặn ra câu: "Tiếu Thâm! "

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, rất là khéo hiểu lòng người: " cần gọi lớn tiếng như vậy, lỗ tai tôi cũng điếc, như vậy tai tôi cũng muốn điếc rồi, này Tiếu đại tổng giám đốc vì sao mà tới?"

      Tiếu Tiếu nhìn được, hận thể lập tức biến mất ở nơi này, tình nguyện phá huỷ công ty cũng muốn ở đây cầu xin người này, nhưng công ty phải của ta, phá sản, chỉ có xong đời, còn cả nhà nữa.

      Về sau nếu muốn lật người cũng hoàn toàn vô vọng.

      Cắn răng: "Van ngài, xuống tay lưu tình."

      Tiếu Thâm chau chau mày, vẻ mặt tiếc nuối: " cái gì? Lớn tiếng chút, mới vừa rồi tôi nghe thấy!"

      Nhìn Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn mình, Tiếu Tiếu hận thể đao chặt cái duôi giả nhân giả nghĩa của Tiếu Thâm, nhưng được, gắt gao cắn răng, tay xuôi theo bên người nắm lại, đôi mắt nhìn Tiếu Thâm giống như hận thể đốt cháy !

      "Tôi !" Mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn từng chữ từng câu ra khỏi miệng: "Tôi cầu xin , để cho công ty con đường sống."

      Tiếu Thâm gật đầu cái, lần này nghe ràng, khẽ mỉm cười, nhìn Tiếu Tiếu, " chống đỡ nổi cái công ty này nữa sao?"

      Tiếu Tiếu thấy sắc mặt hoà hoãn, cho là chuyện này có hi vọng, sâu khạc ra ngụm trọc khí, gật đầu: "Đúng vậy."

      Sắc mặt Tiếu Thâm đột nhiên trở nên hả hê: "Chậc chậc chậc, đúng là vô dụng, cả công ty nhiều người như vậy, tôi mới mấy tháng mà thôi, tất cả sụp đổ như vậy, chân lãng phí hơi sức của tôi, công ty như vậy, tôi tính ra tay, cũng khoe khoang."

      Tiếu Tiếu nghe vậy, sắc mặt đại biến, kích động tiến lên bước: " có ý gì!"

      Tiếu Thâm rất là tiếc nuối nhún nhún vai: "Ý tứ chính là như vậy, tôi thu tay lại, ý tứ ràng như vậy, cái này mà cũng nhìn ra khó trách làm ông ty bại thành như vậy, vốn tôi còn nể mặt ông nội định hai ngày sau mới thu thập các người, các người tốt hơn, các người từng nghe câu lòng tham đáy chưa! Thế nhưng vọng tưởng đánh chủ ý lên công ty của tôi? Tôi rất vất vả mới quyết định tạm hoãn chủ ý thu mua Tiếu thị, nhưng tại. . . . . . tiếc nuối, chính các người tự tìm chết!"

      Tiếu Tiếu sửng sốt, giận dữ: " xác định cho dù tôi cầu xin cũng thay đổi chủ ý, vậy còn muốm tôi phải cầu xin ..... đùa giỡn tôi!"

      Tiếu Thâm lắc đầu: "Não người này đúng là phải đần bình thường, tại mới biết là tôi đùa bỡn , ai, khó trách ông nội chịu để lại công ty cho , nếu bị thua, với đầu óc của , phá sản mới lạ."
      Last edited: 28/10/15
      Diệp Diệpxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :