1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 92:

      Vội vội vàng vàng tìm Tiếu Thâm ngày, ai biết người này lại an toàn ngồi ở tầng của phòng làm việc trước kia!

      Trong nháy mắt Đồng Nhan nổi giận.

      Đập cửa vào: "Tiếu Thâm, muốn chơi trò mất tính có thể tiếng chào hỏi trước !"

      Tiếu Thâm đặt bút kí tài liệu trong tay xuống, sững sờ kinh hãi ngẩng đầu, lâu sau khẽ mỉm cười: "Bà xã, trước cho em biết vậy gọi là mất tích rồi!"

      Đồng Nhan mặc kệ, trực tiếp vào phòng làm việc ngồi ghế sa lon thoải mái, nhìn Tiếu Thâm, vẻ mặt nặng nề trước nay chưa từng có.

      " hãy thành , tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

      Hôm nay tìm người ngày, cũng muốn ngày, ngày hôm qua Đồng Chân và Đồng Thiên Bá đều ở trong Dạ Mị, cũng nghĩ đó là trùng hợp, cố tình đúng lúc như vậy, tối hôm qua nên trong liền có người chết.

      Nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác có cái gì đúng.

      Tại sao lại là Đồng Chân?

      Lần trước Tiếu Thâm bị chuốc thuốc trong hôn lễ, cuối cùng cũng tìm đuợc đầu Đồng Chân.

      Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, chợt cười, đứng dậy tới bên cạnh Đồng Nhan ngồi xuống, : "Bà xã, khôngđúng có việc gì, những thứ này chồng của em là có thể xử lý, cần lo lắng."

      Đồng Nhan nhìn mặt Tiếu Thâm, luống cuống ngày chợ ổn định lại, gật đầu cái: "Vậy về sau cẩn thận chút."

      Tiếu Thâm cười: "Được."

      Đồng Nhan trở về phòng làm việc làm, Lưu Thuần biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay cảm xúc lại đúng, tương đối nóng nảy, mắng hơn vài người rồi, đồng nghiệp tiểu Trương trêu ghẹo : "Ai, và tổ trưởng quan hệ gần, nhanh vào dập lửa chút!"

      Đồng Nhan trừng mắt: "Ha, dập lửa cũng phải là tôi tới dập à, có đặc biệt cứu sống đây này, cậu chờ, nhưng hay lắm, hôm nay lửa này diệt, cơm trưa cậu bao!"

      Tiểu Trương vung tay lên: "Được, chỉ cần chồng cậu cho phép, đừng bữa cơm, ngay cả cơm tối hôm nay tôi cũng bao."

      Mặt Đồng Nhan khi dễ: "Thôi , còn tưởng rằng cậu bao nhiêu tuổi rồi, hai bữa cơm?"

      Vừa cười vừa lấy điện thoại di động gọi cho Nghiêm Qua.

      Nghiêm Qua họp, điện thoại di động chấn động vang ong ong, sắc mặt Nghiêm Qua tốt, phía dưới mấy quản lý cũng bị sợ run, gần đây giám đốc giống như ăn phải thuốc nổ vậy.

      Tùy ý liếc mắt cái nhìn chiếc điện thoại di động của bản thân còn góc bàn, hai chữ Đồng Nhan giống như có ý thức xông vào trong đôi mắt nhàn nhạt kia.

      Phạch cái đứng lên, động tác nhanh cầm điện thoại di động lên, còn chưa bước ra khỏi phòng tiếp thông điện thoại, xoay người khoé miệng khẽ cong lên, vừa lúc để lại cho các quản lý bên mặt mỉm cười của ông chủ.

      Chúng quản lý sợ ngây người.

      Đây là người nào, sức quyến rũ lớn như vậy?

      Kinh ngạc đến sắp ngây người, chỉ nghe ông chủ ra ngoài ôn hoà đùa: "Sao đột nhiên gọi cho ?"

      Chúng quản lý lần nữa cảm thán, Đúng là tre già măng mọc a, cũng là gọi điện thoại cho ông chủ, người ta có thể lấy được giọng dịu dàng của ông chủ, bọn họ.... Bọn họ đến gọi cũng dám gọi, tìm mắng!

      Bên ngoài, bước chân Nghiêm Qua nhàng trở về phòng làm việc của chính bản thân: "Đồng Nhan? Sao đột nhiên lại gọi cho , có chuyện gì?"

      Bên này Đồng Nhan tùy ý phất tay cái, ý bảo đồng chí Tiểu Trương bát quái nhanh lên.

      " có gì, chỉ là muốn hỏi chút và Thuần Thuần thế nào? thầm cho tôi biết, hôm nay Thuần Thuần mắng hơn vài người!"

      Dịu dàng mặt Nghiêm Qua đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó nhớ tới cái gì, " có gì, chỉ là có chút vấn đề , cần lo lắng."
      Thẩm Đồng Nhan gật đầu: "Ừ, trưa nay mau tới tìm ấy xin lỗi , thuận tiện hai người cùng đến nhà hàng Trung Quốc của Tiếu Thâm ăn bữa cơm, hoà giải tốt, chúng tôi có được chức này dễ dàng mà."

      Đồng Nhan ha ha cầu cứu, dường như Nghiêm Qua có thể tưởng tượng ra mặt Đồng Nhan nàu bị trống lên thành bánh bao, nhịn được hì hì tiếng bật cười.

      Đồng Nhan nghe tiếng cười kia cảm thấy giải thích được, "Cười cái gì!"

      Nghiêm Qua trêu ghẹo : "Em hai bọn cãi nhau em vẫn quên đề cử nhà hàng của chồng em, bọn đều muốn kiếm tiền của bọn , em bằng hữu như vậy rốt cuộc là may mắn hay may mắn?"

      Nhất thời Đồng Nhan vui lên, "Ha ha, cũng biết tại chồng em thất nghiệp rồi, kiếm tiền ở đây con trai cũng nuôi nổi rồi."

      Bên này Đồng Nhan vui vẻ gọi điện thoại, Lưu Thuần ở trong phòng làm việc nghĩ lâu, ngày hôm qua và Nghiêm Qua hai người xung đột đôi câu, cẩn thận đến chuyện nhạy cảm kia.

      uất ức a, tại sao lòng của Nghiêm Qua giống như là khối băng thay đổi, thế nào cũng bịt kín thay đổi, lại gấp gáp.

      Cho tới thời gian buổi trưa ngừng nhìn điện thoại di động của mình, mỗi lần nhìn cũng thất vọng lần.

      Cuối cùng nhịn được, hít sâu hơi, gọi em gọi, ở đêm đó khi hai người bắt đầu Lưu Thuần cũng xác định, nhất đinhh phải kéo đến vên cạnh bản thân. Chỉ vì sớm động lòng.

      phải mọi người thường , nữ truy nam cách tầng sa, theo đuổi , nhất định theo đuổi được!

      dễ dàng lấy hết dũng khí gọi điện thoại, vốn mặt thoáng nụ cười nhất thời cứng đờ, đường dây bận?

      Cúp điện thoại, đôi tay nâng cằm lên nghĩ tâm , lần thứ hai gọi cũng còn khó khăn như vậy rồi, gọi lại, vẫn là đường dây bận.

      Vừa vặn Tiểu Trương ôm tài liệu vào, cửa mở ra, người vào, biết vì sao a, ánh mắt khống chế được nhìn ra ngoài chỗ Đồng Nhan ngồi.

      Đồng nhất nhìn, trong nội tâm hồi hộp.

      Mặt mày Đồng Nhan hớn hở gọi điện thoại.

      Nhìn khẩu hình môi của ,giống như : "Tốt lắm tốt lắm, tôi bận, cúp trước, bái bai."

      Đối phương biết cái gì, Đồng Nhan hì hì tiếng bật cười.

      Tâm Lưu Thuần nhất thời nhíu lại, ứng phó với Tiểu Trương hai tiếng, Tiểu Trương để văn kiện xuống liền ra ngoài, sau cánh cửa Lưu Tuần lập tức lấy điện thoại ra.

      "Bĩu môi. . . . . . Bĩu môi. . . . . . Alô!"

      Điện thoại di động vang lên hai cái bên kia liền tiếp thông, giống như điện thoại di động vốn ở trong tay liền chút do dự nhận.

      thanh "Alô" kia. Thậm chí còn mang theo ôn hoà.

      Nháy mắt lòng của Lưu Thuần liền chìm xuống.

      "Alô, là em."

      Tươi cười mặt Nghiêm Qua cứng đờ, rồi sau đó chậm rãi : "Ừ, biết."

      Lưu Thuần chỉ có cảm giác tâm tính thiện lương của mình như bị xé thành từng mảnh , rất đau rất đau , miễn cưỡng mới khống chế được giọng của bản thân, "Cái đó, chúng ta.... ....."

      "Buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm , tan việc đón em, còn họp, cúp trước!"

      đợi Lưu Thuần phát biểu ý kiến, bên kia Nghiêm Qua cúp điện thoại, ban đầu bởi vì chủ động nhắc tới cùng nhau ăn cơm mà vui mừng, giây kế tiếp họp cúp trước.

      Gọi điện thoại với biết họp, mới vừa rồi lúc vui vẻ trò chuyện với Đồng Nhan đâu rồi!

      Điện thoại di động gắt gao nắm trong lòng bàn tay, Lưu Thuần biết làm sao bản thân có thể nhịn khẩu khí này, chỉ là lúc khuôn mặt nhắn của Đồng Nhan xuất trước mắt bản thân, xuýt chút nữa khống chế được mà tát cái.

      Đồng Nhan ôm chồng chất tài liệu vào, nhìn ngẩn người, vẫy tay gọi : "Này!"

      Lưu Thuần nhanh chóng hồi hồn, đè lại đáy lòng vui, miễn cưỡng cười cười: " xin lỗi, tâm tình tốt, mất thần."

      Đồng Nhan sao cả ngồi xuống, "Tớ biết, có phải hai người cãu nhau hay ? Cậu biết sắc mặt người kia mới vừa rồi, nếu phải tớ biết tên tiểu tử thúi Nghiêm Qua kia đắc tội cậu, tớ đúng là cho rằng đắc tội cậu chỗ nào, chỉ là tớ hơi tò mò, tên nhóc Nghiêm Qua kia sao lại đắc tội cậu? Làm cậu tức thành ra như vậy, hận thể xé rách ."

      Lưu Thuần nghe vậy trong lòng giật mình, biểu mặt ràng như vậy sao? Tay vô ý thức sờ lên mặt mình, giống như muốn ngăn trở những thứ vẻ mặt độc ác kia.

      " có gì, vừa mới gọi điện thoại rồi, sao."

      Đồng Nhan nghe vậy vui lên: "?"

      Lưu Thuần miễn cưỡng cười cười, chính là có biện pháp nhìn khuôn mặt tươi cười này của Đồng Nhan, "Đúng vậy, mau ra làm việc !"

      Đồng Nhan coi như là yên tâm: "Vậy tốt vậy tốt, vậy tớ ra ngoài trước."

      Tâm tình của tệ, chỉ là thấy khi sắp xoay người, phía sau mặt Lưu Thuần chợt loé lên oán hận.


      Từ phòng làm việc của Lưu Thuần ra ngoài, Mạnh Điền Vĩ dẫn theo lão Tào uất ở cửa tào soạn bái.

      Xa xa ngoắc: "Đồng tiểu thư, làm phiền rồi."

      Trong phòng tiếp khách của toà soạn báo, Đồng Nhan pha cho mỗi người ly cà phê, rồi sau đó ngồi ở đối diện hai người mỉm cười: "Sao vậy?"

      Mạnh Điềm vĩ cười nhìn Đồng Nhan, đầu tiên hàn huyên đôi câu, " lâu gặp."

      Đồng Nhan vội vàng khoát tay: "Thôi , tôi thấy mỗi lần gặp nhau đều có chuyện xảy ra, nếu cho tôi , vẫn là muốn gặp mặt thường xuyên tốt hơn."

      Mạnh Điềm Vĩ nghe vậy bất đắc dĩ cười tiếng, suy nghĩ chút thấy cũng đúng, đúng là lúc có chuyện mới thấy xuất , lần này cũng thế.

      Nghĩ đến mình tới đây, Mạnh Điền Vĩ bất đắc dĩ cười tiêng: "Đúng vậy, lần này cũng giống như vậy."

      Vẻ mặt Đồng Nhan ghét bỏ: "Cũng biết hai người các ngươi vô bất đăng tam bảo điện." (ý là có chuyện đến thăm)

      xong lời này, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhan rối rắm, ngược lại chọc Mạnh Điền Vĩ và lão Tào vui lên.

      tiếng động thở dài: "Dứt lời, lần này lại là chuyện gì?"

      Mạnh ĐiềnVĩ và lão Tào liếc nhau cái, tiếng động cười cười, rồi mới từ trong túi xách lấy giây bút ra chuẩn bị chút.

      Mạnh Điềm Vĩ cười cười: "Tối qua có phải cậu đến Dạ Mị hay ?"

      Đồng Nhan sáng tỏ, đây là tới đặt câu hỏi, gật đầu cái: " sai, tối hôm qua mấy người chúng toii cũng Dạ Mị."

      "Có chuyện kì quái gì xảy ra hay ? Hoặc là gặp được người khả nghi gì?"

      Trong đầu Đồng Nhan nhất thời nhớ lại chuyện Đồng Chân xuất , chân mày khẽ chau, phải sao?

      Mạnh Điềm Vĩ giống như nhìn thấu do dự của , "Có phải có cái gì ?"hay có cái gì?"

      Đồng Nhan đột nhiên hồi hồn, Mân Mân môi, nhàng lắc đầu: " có, tối hôm qua sau khi tan cuộc chunga tôi liền về nhà, lúc về nhà Tiếu Thâm nhận được điện thoại xảy ra chuyển, ấy lại chạy quay lại, tôi ở nhà ngủ."

      Mạnh điềm uy cùng lão Tào đường, lão Tào cau mày lông, "Mặt trẻ rất ràng gặp được người nào a, tại sao ?"

      Mạnh điềm uy khẽ mỉm cười: "Như thế nào nữa người nọ cũng là tỷ tỷ nàng, đổi ngươi ngươi ?"

      Lão Tào nghĩ cũng phải, nhưng là mặt trẻ làm như vậy cũng còn gì ý nghĩa, ngây thơ chất phác bọn họ thế tất yếu tìm ra , chỉ là tại biết người đột nhiên chạy đâu.

      "Nhắc tới ngây thơ chất phác cũng phải cá làm cho người ta tỉnh tâm , làm sao lại chuyện gì đều có phần của nàng?"

      Lão Tào nghĩ đến gần đây tra được chuyện tình, quả nhức đầu.

      Mạnh điềm uy khẽ mỉm cười: "Được rồi, về sau ra cửa chuyện cẩn thận chút, chớ mỗi đem cửa , chuyện gì đều tới bên ngoài , vạn cẩn thận để lộ tin tức người nào chịu trách nhiệm?"

      Lão Tào trong nháy mắt bắt đầu cười ha hả.

      Mấy người sau khi , mặt trẻ sống ở trong phòng khách ra, liền muốn chuyện tối ngày hôm qua đâu rồi, lúc ra liền nhìn đến Lưu Thuần đứng ở nàng phía trước bàn công tác mất hồn, vẻ mặt trắng bệch, nhìn quá tốt.

      "Thuần Thuần?" Mặt trẻ lo lắng mở miệng.

      Này Lưu Thuần kỳ quái!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 93:

      Lưu Thuần có phản ứng, biết suy nghĩ cái gì, Đồng Nhan còn gọi tiếng, mới hồi hồn, biểu mặt có chút kỳ quái, giống như xảy ra chuyện gì.

      Giống như mắt Đồng Nhan nhìn nhầm, vẻ mặt kia thấy chớp mắt lấy cái, nháy mắt mấy cái, có chút khôn quá chậm, đại não mực nghĩ tới biểu tình kia của Lưu Thuần khi mới xoay người.

      Có chút. . . . . . Oán hận?

      Lưu Thuần hốt hoảng vội vàng chặn vẻ mặt lại, chờ xoay người lại, nhìn ra chút gì.

      " chỗ nào rồi, tớ chờ cậu lâu, cái tin tức này cậu chuyến ."

      Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, mới vừa nhìn lầm rồi sao, trong lòng khỏi thở ra, cười nhận lấy tài liệu Lưu Thuần đưa tới, nhìn xuống, có chút khó khăn: "Chuyện này. . . . . . Hôn lễ của Phí Gia Nam, để cho tớ .?"

      Lưu Thuần gật đầu cái, đột nhiên cánh tay khoác lên bả vai Đồng Nhan, lặng lẽ : "Hết cách rồi, tớ biết cậu và Phí Gia Nam có chút giao tình, như vậy thu được tương đối nhiều tin tức hơn bên ngoài, đổi thành người khác làm sao tìm ra được tin tức bên trong, đúng , !"

      Đồng Nhan có chút khó khăn: "Nhưng, nhiệm vụ tối qua ở Dạ Mị tớ còn theo sao, vậy tớ đây......."

      "Ai nha cái đó a, giao cho người khác làm là được rồi, có ai biết Phí Gia Nam này dầu muối đều vào, nhiệm vụ này giao cho ai đó có thể hoàn thành sao? Nếu phải tớ biết cậu và Phí Gia Nam có chút giao tình, tin tức kia tớ hoàn toàn vui, làm ơn làm ơn, cấp rất coi trọng tin tức này."

      Đồng Nhan có chút khó khăn, nghĩ muốn có giao tình với Phí Gia Nam nữa rồi, ngày đó Phí Gia Nam đột nhiên xuất ở trong nhà, sau vừa nghĩ lai, càng nghĩ càng lo lắng, nhưng lần này Lưu Thuần cố tình muốn thu thập tin tức này, chuyện này. . . . . .

      Nhìn thấu làm khó, ánh mắt Lưu Thuần đáng thương như con cún nhìn , "Làm ơn."

      Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ than thở: "Được rồi, cậu nợ tớ ân tình đấy, hôm nào mời tớ ăn cơm!"

      Lưu Thuần vội lấy lòng gật đầu: "Biết biết, hôm nào nhất định mời cậu ăn, ăn quá no tớ cũng quản."

      Đồng Nhan vừa nghe nhớ lại chuyện lần trước ấy mời cơm khách, lần đó cũng là ép buộc Lưu Thuần mời khách, kết quả ăn mãnh liệt, Lưu Thuần nhìn nhức nhối chịu được, cuối cùng đè lại hai móng vuốt của khiến nó động đậy được nữa.

      Nhớ tới Đồng Nhan kín đáo hì hì tiếng bật cười, "Cậu cũng kém, chưa từng thấy qua người nào keo kiệt như vậy đấy!"

      Lưu Thuần cũng chịu phục: "Chưa từng gặp qua cái người tham ăn này, còn tớ."

      Hai người kề vai sát cánh cùng nhau xuống lầu, Đồng Nhan nhìn : "Cùng nhau ăn?"

      Lưu Thuần cười tiếng: ", đợi Nghiêm Qua tới đây, cùng nhà hàng của nhà cậu ăn cơm."

      Đồng Nhan khoa trương ‘ a ’ tiếng, như tên trộm nhìn Lưu Thuần: " ra là như vậy."

      Lưu Thuần tức giận liếc cái, "Được rồi được rồi, nên làm gì làm cái đó !"

      , Nghiêm Qua lái xe cứ tới đây, xa nhìn thấy Đồng Nhan cười trêu ghẹo Lưu Thuần, mắt Nghiêm Qua hơi co lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của , trong lòng ức chế được chua xót đau đớn, ra được tư vị, ngọt bùi cay đắng thay nhau diễn ra lần.

      Khẽ than thở, cúi đầu che giấu cảm xúc nên xuất trong mắt, đạp chân ga dừng ở phía trước hai người, động tác ưu nhã xuống xe chào hỏi.

      Đồng Nhan vội vàng đẩy Lưu Thuần về phía trước, mặt cợt nhã có nghiêm chỉnh, trong miệng lại nghiêm túc cảnh cáo Nghiêm Qua: "Đối đãi với Lưu Thuần nhà tôi tốt,nếu dám khi dễ ấy, xem tôi thu thập thế nào?"

      Nghiêm Qua cũng trêu ghẹo theo: "U, tại cũng phải là nhà em rồi, sớm là của , hơn nữa, coi như em kéo lên nhà em Tiếu Thâm cũng nhất định là đối thủ của , đến lúc đó chớ khóc lóc kể lể với Lưu Thuần khi dễ hai vợ chồng em mới phải!"

      Đồng Nhan nghe vậy, quả thể tin được a, miệng há lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Nghiêm Qua cười phách lối này, miệng quắt, tuân theo kéo cánh tay Lưu Thuần làm nũng: "Thuần Thuần, nhìn ta, khi dễ người ta, cậu phải báo thù cho người ta!"

      mặt Lưu Thuần cười được, trong lòng lại cảm thấy chát, Nghiêm Qua người này, chưa bao giờ cười dùa giớn như thế, bây giờ ở trước mặt Đồng Nhan thế nhưng lại cười giỡn vô hại như vậy, để cho thế nào.

      Nghiêm Qua mang theo Lưu Thuần lái xe , khuôn mặt nhắn của Đồng Nhan vốn cười tủm tỉm nhất thời sụp đổ, nhớ tới nhiệm vụ mới vừa nhận được nhức đầu, trong tòa soạn báo kia nhiều người như thế, sao cứ tình tìm !

      Có nên xin phép Tiếu Thâm cái hay ?

      Nghiêng đầu nghĩ tới cái này vấn đề rất nghiêm trọng, nếu như rồi, có khi nào Tiếu Thâm trong cơn tức giận, lột da xã trưởng hay ?

      Vậy , ngộ nhỡ lúc truy tung phí Gia Nam bị Tiếu đại mỹ nhân phát , vậy phải trực tiếp lột da rồi!

      Nghĩ đến vấn đề này rất nghiêm trọng, tình nguyện để xã trưởng bị lột da cũng thể để bản thân bị lột da.

      Suy nghĩ lại, vẫn là ngoan ngoãn gọi điện thoại cho tiếng.

      Kết quả có thể nghĩ, đại mỹ nhân giống nhưbbị dẫm vào đuôi mèo, ở bên đầu điện thoại kia xèo xèo kêu loạn.

      giải thích tốt mới xem như trấn an lại, lúc cúp điện thoại lau mồ hôi lạnh trán cái, dễ dàng a.

      Tiếu đại mỹ nhân quá vạm vỡ.

      " tìm tiểu tử thúi Phí Gia Nam kia phải được., nhưng em phải cho ra chứng minh của em ."

      Đồng Nhan nghi vấn: "Chứng minh cái gì?Chẳng lẽ còn muốn em tìm xã trưởng của chúng em cho em cái chứng minh công tác?"

      Tiếu Thâm bên kia híp mắt khẽ mỉm cười: " phải vậy!" Dáng vẻ gật gù hả hê, nếu để cho Đồng Nhan thấy, nhất định sinh ra hai chữ: gian trá!

      Đồng Nhan ở lầu dưới công ty gọi điện thoại, " cho rằng bản thân là cổ nhân à, tiếng người, rốt cuộc muốn làm gì!"

      Tiếu Thâm nhếch miệng lên nụ cười gian trá, tầm mắt nhìn phía chân trời rộng lớn ngoài cửa sổ, "Tới đây cùng ăn cơm!"

      ". . . . . ." Đồng Nhan thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.

      " muốn thôi, tiết kiệm người khác lão tử khi dễ em , cúp!" xong cũng muốn cúp điện thoại.

      Đồng Nhan lập tức dừng lại: "Hành hành hành, chuẩn bị xong cơm a, em muốn ăn. . . . . . chuẩn bị xong, em qua!"

      Tiếu Thâm lắc đầu cái: "Chỉ có ngần ấy theo đuổi? biết chồng của em mở quán cơm hay sao? Xong rồi đấy!'

      Đồng Nhan suy nghĩ chút, vì mấy ngày kế tiếp an tâm làm việc, còn hò hét đại mỹ nhân tốt, ăn cơm ăn cơm thôi, cũng có gì cùng lắm , muốn trực tiếp ngay.

      Đem xe dừng lại, trực tiếp ngồi thang máy từ bãi đậu xe lên,lúc lên trợ lý của Tiếu Thâm vẫn còn ngồi chổm hổm chờ, Đồng Nhan rất kinh ngạc: "Sao còm ở đây ăn cơm sao, cũng hơn mười hai giờ rồi!"

      Mặt trợ lý năn nhó: "Ông chủ bảo tôi ở chỗ này nghêng đón bà chủ!" xong khuôn mặt nhắn phồng lên, ánh mắt buồn bã nhìn Đồng Nhan, giống như oán giận Đồng Nhan tới quá chậm.

      "A! Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm ."

      Trợ lý như được đại xá, "Ai!" Chạy về phía trước hai bước nghĩ đến cái gì lại chạy trở lại, "Ông chủ buổi chiều hôm nay cho tôi nghỉ lễ thời gian dài, tôi cần trở lại."

      Đồng Nhan buồn bực, nhưng chuyện công ty của Tiếu Thâm Đồng Nhan cũng hiểu: "Được rồi được rồi, ông chủ cái gì là làm cái đó, nhanh ăn cơm ."

      Trợ lý muốn lại thôi, ánh mắt quái dị nhìn Đồng Nhan, cuối cùng vẫn gì, "Ai, bà chủ gặp lại!" xong cũng nhanh chóng chạy như bay về phía thang máy ăn.

      Nhìn bóng dáng nhanh chóng này, Đồng Nhan ánh mắt thương hại lắc đầu cái, làm trợ lý cho Tiếu Thâm đáng thương.

      Vào phòng làm việc, Tiếu Thâm chôn đầu ở trước bàn làm việc kí tài liệu, nghe được tiếng vang ngẩng đầu lên, thấy là Đồng Nhan, vốn có tiếng cũng có miếng trong nháy mắt ánh mắt đáng thương, "Bà xã rốt cuộc em tới, đói chết rồi!"

      Đồng Nhan kinh ngạc lần nữa, mớivừa rồi ánh mắt phụ tá kia đúng là nhìn như vậy, chẳng lẽ tới chậm cả ba người đói bụng , còn liên đới đến chính bản thân .

      Đồng Nhan biết nên cái gì cho phải, cảm thấy Tiếu Thâm này rất ngây thơ, đói bụng tự mình ăn trước , nhưng khi nhìn đến khay trà trong phòng làm việc bày sẵn thức ăn, còn bốc hơi nóng, nóng hổi, nhân lúc còn nóng ăn vừa đúng.

      Ai biết Tiếu Thâm cứng rắn đợi tới ăn.

      " muốn ăn coi như xong, làm gì còn cho người ta ăn, có đạo lý để người vô tội cũng bị đói với !" Đồng Nhan cởi nút áo áo khoác ngoài ra, tiện tay cởi ném ghế sa lon, bản thân ngồi xong múc chén canh hiép ngụm.

      Ừ, rất mới mẻ, uống ngon.

      Tiếu Thâm nhìn đôi môi phủ tầng dầu, hồng diễm sáng lóng lánh, xem ra ăn ngon !

      Nuốt nuốt nước bọt, sốt ruột khó nén đứng lên qua ôm Đồng Nhan: "Bà xã, cũng muốn!"

      Đồng Nhan bị đụng phải loạng choạng, canh trong tay thiếu chút nữa vẩy ra ngoài.

      Lườm cái: "Bản thân Uống....uố...ng!"

      Tiếu Thâm đáng thương: " em đút mà!"

      Đồng Nhan cũng đói thảm, Tiếu Thâm ôm làm cách nào ăn, vội vàng đầu hàng: "Được được được, buông cánh tay em ra, như vậy làm sao gắp thức ăn?"

      Tiếu Thâm quyến luyến buông cánh tay Đồng Nhan ra, lại nhanh chóng nhào lên ôm hông của Đồng Nhan, cả khuôn mặt gần như vùi vào trước ngực Đôngg Nhan, hương thơm mềm mại, ôm bà xã cảm giác thoải mái!

      Đồng Nhan nhanh chóng gắp hai đũa thức ăn nhét vào trong miệng , thừa dịp nhai gắp nhét vào trong miệng bản thânmón ăn cho nhét vào, thừa dịp nhai lỗ hổng nhặt mình thích ăn nhét trong miệng mình.

      Tiếu Thâm ăn xong thấy Đồng Nhan đàn tự mình ăn, vui đến gần miệng Đồng Nhan chuẩn bị nửa đường tiến công, đoạt lấy món ăn trong miệng Đồng Nhan đưa vào miệng mình.

      Đồng Nhan tránh né, Tiếu Thâm đuổi theo, hai người có qua có lại, miệng dán lên rồi, Đồng Nhan sững sờ, mặt giận dữ: "Ăn cơm ngon!"

      Quá đáng xấu hổ, ăn bữa cơm cũng quên đùa giỡn !

      Sắc phôi!

      hớp hớp, miếng tôi miếng.

      Cứ như vậy, hai người đôi đũa ăn cơm no cứng rắn ăn giờ, đại mỹ nhân sau khi ăn xong lau miệng: "Canh!"

      Móng vuốt duỗi cái, chỉ vào nồi canh trước mặt này.

      Mí mắt Đồng Nhan quất thẳng tới,
      hết cách rồi, phục vụ Đại Thiếu Gia tốt, sau này công việc của mới có chuyện phiền toái như vậy.

      Múc muỗng uy từng muỗng từng muỗng: "Thiếu gia, canh, há mồm, a!" Trong lòng Đồng Nhan hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà mặt lại thể cười híp mắt.

      Tiếu Thâm rất là đại gia cuộn mình ghế sofa, đôi mắt phong tình vạn chủng nửa hí nhìn mặt trẻ, miệng nghe lời , nuốt,hầu kết bắt đầu khởi động lên xuống.

      nửa muỗng.

      Đồng Nhan cho ăn từng muỗng, càng uy càng kinh ngạc, đây là ăn canh sao?

      Vì sao ánh mắt nhìn dọa người như vậy.

      Há mồm, cái muỗng vào, nuốt, hầu kết bắt đầu khởi động, đôi mắt đào hoa hơi híp.

      Đây phải là uống canh, đây là uống !

      Rốt cuộc Đồng Nhan cũng ý thức được có cái gì đúng, vội vàng ném chén .

      Kết quả chén còn chưa ném , động tác của đại thiếu nhanh tay nắm eo lộn xộn của , xoay tay lại khẽ bóp, nằm chặt lên thân hình rắn chắc của .

      Chỗ đưa tay chống đỡ , mạch máu dưới quần áo sôi trào giống như muốn đốt .

      Trong nháy mắt đại não Đồng nhan trống , Đồng Nhan khống chế được đỏ mặt.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 94:

      Buổi tối, rốt cuộc Đồng Nhan cũng hiểu tại sao lúc tiểu phụ tá này muốn lại thôi.

      Tiếu Thâm chính là sắc phôi.

      Thư thái buổi chiều, Tiếu Thâm tinh thần sảng khoái ra phòng làm việc của mình, sau đó Đồng Nhan theo sau ra, sắc mặt lại trắng xám, tinh thần ỉu xìu , giống như đánh kép cà.

      sai, chính là bị sương đánh, bị sắc phôi Tiếu Thâm này làm.

      Tiếu Thâm thần thanh khí sảng, nhưng nghĩ đến chuyện Đồng Nhan cũng quá thích rồi, thu thập tin tức của Phí Gia Nam?

      Phí Gia Nam kết hôn, chuyện heo mẹ lên cây này cũng có thể tin!

      Trong chuyện này khẳng định có cái gì đúng, nhưng nhìn dáng vẻ Đồng Nhan chà sát tay nhao nhao muốn thử, Tiếu Thâm nỡ đánh vào tích cực của .

      Giống như Phí Gia Nam kết hôn, Đồng Nhan rất hưng phấn, hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên liền có chút đến sắt, vung tay lên, !

      Đồng Nhan thực rất hưng phấn, Phí Gia Nam kết hôn, rốt cuộc muốn kết hôn, sau khi kết hôn tìm ?

      ra ít nhiều gì Đồng Nhan có thể cảm thấy Phí Gia Nam đối với bản thân giống nhau, nhưng ngoài cảm giác này ra , cũng chỉ là chút xíu, cũng dám lộ liễu hỏi, ngộ nhỡ phải làm sao có thể gặp người

      Hôm nay, Phí Gia Nam kết hôn, Phí Gia Nam có người trong lòng rồi, hoàn toàn an toàn.

      Cái tin tức này đào vô cùng dụng tâm.

      Nhưng đào mấy ngày cũng moi ra, Đồng Nhan có chút buồn bực, phải kết hôn sao? Tại sao chỗ Phí Gia Nam chút phản ứng cũng có, cũng nghe gần đây có khách sạn nhà hàng nào đảm nhận hôn lễ lớn, Phí Gia Nam này cũng là người độc lai độc vãng, bên cạnh có bóng dáng người phụ nữ nào.

      Chuyện lạ!

      Đồng Nhan buồn bực ôm đầu ngồi liệt ghế làm việc vủa bản thân.

      Đồng nghiệp tiểu Trương tới an ủi: "Đừng lo lắng, em là tinh của toà soạn báo chũng ta, em đào ra được tin tức người khác cũng đừng nghĩ moi ra."

      Đồng Nhan giống như đuổi ruồi phất phất tay cái: "Nhanh , đừng phiền em, để em yên tĩnh cách thức hoá đầu óc, gần đây dùng não quá độ, bị thương!"

      Đồng nghiệp sớm quen với cách chuyện của Đồng Nhan, cũng thấy có gì, sờ sờ mũi bỏ .

      Lưu Thuần đứng ở cửa vừa nhìn , khóe miệng treo ý vị khó hiểu.


      "Thế nào? Công việc thuận lợi?"

      Đồng Nhan nghe được giọng của Lưu Thuần, mặt lập tức nhăn thành bánh bao, ôm Lưu Thuần làm nũng: "Thuần Thuần, người ta đào ra được đào ra được, trách bạn sao?"

      Lưu Thuần bị dao động đứng vững, thân thể tựa vào bàn làm việc, liếc cái: "Được rồi, cậu cũng moi ra được tòa soạn báo chúng ta còn ai có thể đào ra được? Đừng bày bộ mặt này ra với tớ, làm việc!"

      Đồng Nhan kêu khổ thấu trời: "Thuần Thuần, lòng của cậu hung ác, cẩn thận Nghiêm Qua muốn cậu!"

      Vốn chỉ là chơi, ai ngờ Lưu Thuần nghe lập tức đen mặt.

      Đồng Nhan vẫn kêu khổ thấu trời, biết mình gây đại họa, dọn dẹp chút đồ, chạy ra ngoài lấy tin tức.

      Lưu Thuần nhìn Đồng Nhan xa, hai bên tay buông thõng dần dần nắm lại, móng tay tu bổ chỉnh tề, giống như con dao sắc bén, lòng bàn tay lưu lại hai vết máu.

      Đồng Nhan gục tay lái, buồn bực suy nghĩ, tin tức này sao lại đột nhiên im lặng đây?

      Suy nghĩ lâu nghĩ ra nguyên cớ, móc thiệp mời Lưu Thuần cho từ trong túi ra, phía ghi thời gian hôn lễ rất ràng, là mùng tháng sau, chú rể: Phí Gia Nam, cột dâu trống .


      Đồng Nhan. gãi gãi tóc dài, buồn bực được.

      Lúc này đột nhiên có người tới đây gõ cửa sổ xe, Đồng Nhan giật mình, ngẩng đầu lên mặt đề phòng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như bên ngoài có lũ lụt thú dữ.

      Phí Gia Nam sững sờ, cười, thân thể cao to lười biếng tựa vào xe Đồng Nhan, vẻ mặt trêu ghẹo: "Thế nào, còn tham ăn em?"

      Đồng Nhan thở phào nhõm, "Cũng là được." Lầm bầm lầu bầu ra.

      Tròng mắt dài hơi híp: "Em cái gì?"

      Đồng Nhan vội vàng lắc đầu: " có gì, đúng rồi, làm sao biết tôi ở nơi này?"

      đôi mắt thú vị của Phí Gia Nam nhìn Đồng Nhan, thấy sắc mặt Đồng Nhan càng ngày càng hồng, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười nhạt, ngay sau đó dời tầm mắt quan sát bốn phía, giọng vi ngưng, hỏi ngược lại: " xác định muốn tới nơi này?"

      Đồng Nhan sững sờ, vội vàng nhìn ra phía ngoài, cũng thấy choáng, đây là đâu vậy?

      Bốn phía khắp nơi trụi lủi, ra khỏi mấy nhà ngói đổ nát thấp lùn, chỉ còn sót mảnh sợ .

      Mồ hôi lạnh trán ngừng rơi xuống, "Đây là. . . . . . ?"

      Chẳng lẽ lạc đường?

      Đồng Nhan buồn bực, đều do mới vừa nghĩ tới làm sao để moi thu thập tin tức, kết quả lái xe loạn, phương hướng cũng biết, nhìn đường rồi thắng hướng phía trước, cũng may đường xảy ra chuyện gì, nếu phiền toái.

      Dường như Phí Gia Nam hiểu ràng rồi, bất đắc dĩ liếc nhìn xung quanh hoang vu, " đến đây rồi, vậy xuống theo tôi chút , thuận tiện thị sát."

      Đồng Nhan tình nguyện cau mày: " nơi hoang vu như vậy có gì để nhìn."

      Phí Gia Nam chỉ cười , Đồng Nhan có cách nào, tại đường cũng biết, dễ dàng gặp được người quên, chỉ có thể theo, nếu buổi tối làm sao về nhà còn là vấn đề.

      muốn chuyển thân thể theo phía sau Phí Gia Nam, hai người tán gẫu câu được câu , cuối cùng trò chuyện chút hàn huyên tới vấn đề hôn nhân của Đồng Nhan.

      Phí Gia Nam hỏi: "Những ngày sau này có vấn đề gì ?"

      Đồng Nhan gật đầu: "Cũng có trở ngại gì!" Ngày ngày ăn cơm đầu bếp cao cấp sáu sao làm, ra cửa có người mở cửa, có việc gì trêu chọc con trai, ngủ có trai đẹp, mỗi ngày cũng tương đối vừa lòng, cuộc sống như thế muốn xuống, biết đủ rồi.

      Phí Gia Nam nghe vậy bất đắc dĩ cười tiếng, hỏi nữa.

      Nhắc tới hôn nhân, hai mắt Đồng Nhan tỏa sáng, níu lấy vấn đề này buông tay, "Nghe muốn kết hôn?"









      Phí Gia Nam cúi đầu nhìn này nháy mắt cái, giống như chiếc đèn, quá sáng.

      Gật đầu cái, hình như ý thức: " sai, rất nhanh."

      Đồng Nhan hưng phấn, vội vàng ngừng cố gắng: " sao? Vậy chúc mừng , đến lúc đó tôi nhất định kêu Tiếu Thâm đưa cha bao tiền lì xì đầy!"

      Mắt Phí Gia Nam nhàn nhạt nhìn Đồng Nhan, lên tiếng, giây sau sao cả nhún nhún vai, "Được."

      Đồng Nhan hỏi tiếp: " biết dâu tương lai thích quà tặng gì, đến lúc đó đưa cho ann."

      Vấn đề này vừa ra, Phí Gia Nam ngây ngẩn cả người, hình như nghĩ lát, tầm mắt mới nhìn Đồng Nhan, như có chút tỉnh ngộ, "Em tùy tiện mua , ấy là người tương đối tùy ý."

      Đồng Nhan mắt tinh tinh lượng, giống như mèo ngửi thấy mùi tanh , " sao? kia bao nhiêu tuổi, chiều cao, vóc người thế nào, thể trọng bao nhiêu, thích gì?"

      Răng rắc đống lớn, Phí Gia Nam cười như cười nhìn Đồng Nhan, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt: "Hình như em rất tò mò về bà xã tương lai của tôi?"

      Đồng Nhan vội vàng gật đầu, mặt sùng bái: "Đúng vậy đúng vậy, cũng thể tưởng, có thể tóm được Phí Gia Nam , này phải là dạng như thế nào."

      Phí Gia Nam im lặng bật cười: "Sao tôi cảm giác lời này giống như là ca ngợi?"

      Vẻ mặt Đồng Nhan bễ nghễ nhìn cái: "Sao có thể, phải là ca ngợi a, đến đây, chút cho tôi biết dâu tương lai là người như thế nào. "

      Đồng Nhan biết là, khi nở nụ cười sáo hỏi Phí Gia Nam ông xã nhà dọn dẹp người.

      Đôi mát đào hoa cười như cười nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán trong máy vi tính trước mặt, thân thể lười biếng vùi ở trong ghế, trong tay chuyển cây bút, vòng tới vòng lui.

      Tiểu phụ tá nhìn ông chủ trước mắt tâm tình tệ, nhíu mày nhìn tài liệu trong tay, hắng giọng báo cáo tình huống: "Sáng nay lên, 300 người chia nhau mua vào cổ phiếu của Tiếu thị, đến tại, tất cả thượng lưu Tiếu thị quen mặt ở dưới ngài, cộngthêm 10% cổ phiếu của ngài ở Tiếu thị, trong tay chúng ta nắm giữ 25%, ngài xem chuyện này. . . . . ."

      Tiếu Thâm phất tay cái, bày tỏ tâm tình rất tốt, "Tiếp tục!"

      Tiểu phụ tá có chút khó khăn: "Nếu như tiếp tục chèn ép cổ phiếu của Tiếu thị , sợ rằng công ty này nhất thời chịu nổi, suy sụp?"

      Sáng nay lên nhìn chỉ số giá sàn chút, có chút run rẩy, mặc dù biết tiền của mình đánh nước trôi, nhưng vẫn nhịn được sờ mũi cái đè xuống sợ hãi trong lòng.

      Nếu như lần này ông chủ thất bại, vậy đến quan tài dưỡng lão cũng có.

      Ánh mắt Tiếu Thâm như phi đao bay tới, "Tôi ưa cái người phóng khoáng tức giận người này! Cậu sợ cái gì? Cậu nhiều lắm là lỗ 1800 vạn, có gì phải sợ? có nguy hiểm lớn lấy ở đâu ra nhiều tiền trong tài khoản của cậu, nhìn xa chút!"

      Tiểu phụ tá vội vàng gật đầu: "Dạ dạ dạ."

      Tiếu Thâm vung tay lên: "Được rồi, ra ngoài ."

      Tiểu phụ tá vừa , giây trước bản mặt của Tiếu Thâm lập tức cười nở hoa, lấy điện thoại ra muốn gọi khoe với bà xã, điện thoại tiếp thông, đợi Đồng Nhan bên kia trước răng rắc dừng lại : "Bà xã, tối nay chúng ta ăn mừng chứ, đám lão gia nhà họ Tiếu, lần này cũng tin đánh ngã được bọn họ! Tốt lắm, quyết định như vậy, tối nay ở xx, nhanh lên chút!"

      Lông mày Phí Gia Nam nhướng lên, liếc nhìn điện thoại của Đồng Nhan, mắt nhìn nhà vệ sinh công cộng cách đó xa, khóe miệng chậm rãi vẽ ra đường cong kì dị, giọng ấm nhàn nhạt nhàng khạc ra: " ấy trong nhà vệ sinh, nếu tại tôi tìm ấy tới nghe?"

      Tiếu Thâm nghe giọng kia, tâm tình hưng phấn ban đầu, nhất thời giống như chậu nước lạnh lớn rớt xuống đầu, lại bị gió lạnh thổi, lạnh lạnh , cảm xúc gì cũng có.

      "Sao mày cùng với ấy!" Gần như cắn răng nghiến lợi.

      Phí Gia Nam cảm thấy, nếu như Tiếu Thâm ở trước mặt, đánh quyền cũng đủ để ta giải hận!


      Nghĩ tới đây liền khó nén tâm tình tốt.

      " có gì, đúng rồi, mới vừa mày cái gì? Muốn ăn mừng?"

      Hôm trước còn ít của chương 94, mình lại cúe nghĩ là hết rồi, nên giờ mình đăng vào đây luôn nhé!

      Chương 94 (tiếp)

      Bây giờ Tiếu Thâm hoàn toàn quan tâm bản thân cái gì, chỉ có ý niệm, làm sao Đồng Nhan lại cùng với , còn nhận điện thoại của !

      Trong đầu muốn nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh Đồng Nhan và Phí Gia Nam cùng ở chung phòng luôn khống chế được xuất trong đầu của , làm sao cũng xua được.

      Phí Gia Nam ghê tởm, nhất định phải dạy dỗ !

      Cười chúm chím mắt liếc thấy bóng dáng nho tới đây, tùy tiện hướng về phía điện thoại câu: " ấy ra, chờ chút." xong Phí Gia Nam cũng đưa di động ra.

      "Điện thoại của Tiếu Thâm."

      Đồng Nhan sững sờ, nhìn điện thoại di động của bản thân được Phí Gia Nam cầm trong tay, ghét nhất là người khác nhận điện thoại của , nhưng mặt làm ra biểu gì.

      "A, cám ơn, này, Tiếu Thâm? Vẫn còn chứ? Uy? Kỳ quái, sao lại cúp!"

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 95: Đồng Nhan gặp chuyện may

      "Tiếu Thâm? Em trở về!" Đồng Nhan cất túi xong, đổi giầy vào nhà.

      Phòng khách cực kỳ an tĩnh, giống như có ai, Đồng Nhan kín đáo, đâu?

      "Đồng Đồng? Bảo bối? đâu rồi!"

      Trong nhà trống rỗng chỉ còn lại giọng của Đồng Nhan, kỳ quái, to to đều ở đây.

      Đợi thời gian rất lâu, bên ngoài trời bắt đầu tối. .

      Đồng Nhan định mua đồ ăn bên ngoài về chờ hai người trở lại ăn cơm tối, ai ngờ chờ mãi vẫn thấy trở về.

      Ngoài cửa sổ, ánh đèn dần dần sáng lên, sắc trời càng ngày càng mờ.

      Đồng Nhan tựa vào ghế sa lon ngủ, hai người này vẫn chưa trở lại.

      Trong nhà Lãnh Tiêu, nhìn trong nhà trống rỗng xuất ba Đại Bảo Bối, huyệt Thái Dương đập thình thịch, đứng ở trước cửa chân biết đặt hướng nào, kia đều là kiệt tác của Đồng Đồng và Tiểu còn có đại bảo bối.


      Bất đắc dĩ liền vuốt tay, ném cặp công văn trong tay đôi tay chống nạnh: "Tôi , hôm nay lại diễn tuồng gì?"

      duyên cớ xuất tại nhà , ngộ nhỡ nhà muốn cất giấu sao!

      Tiếu Thâm lười biếng vùi ở sô pha nhìn con trai và Tiểu chơi biết chán, yên lặng dung túng này hai Hỗn Thế Ma Vương, đối với nhà Lãnh Tiêu mảnh hỗn độn lại làm như thấy, chỉ chuyên chú nhìn con mình.

      , đột nhiên con trai tới, cuộc sống trước kia chưa bao giờ biết đến tồn tại của con trai và mẹ của nó, vừa mới bắt đầu chỉ là ngoài ý muốn, muốn thừa nhận, sau lại hoàn toàn bất đắc dĩ kết hôn, dần dần thói quen có hai mẹ con tồn tại, đến bây giờ. . . . . .

      !

      Hình như là ?

      biết, dáng dấp lớn như vậy cũng biết là tư vị gì.

      Khi còn bé cảm thấy ông nội , sau lại dần dần lớn lên mới phát , người lớn và nghĩ giống nhau, cho nên ann mới chọn rời nhà đầu quân, sau lại ra ngoài thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn gặp Đồng Nhan, lại bị người vu hãm, trừ quân chức, trở lại làm thương nhân, dần dần cũng học được gian trá.

      Nhưng vẫn luôn là người chân , mặc kệ xem ai vừa mắt, vừa mắt chính là vừa mắt, chưa bao giờ giả vờ hoà đồng với người khác, trực tiếp cái tát đập chết họ.

      Bên ngoài đánh giá rằng, đại thiêua gia nhà họ Tiếu cương quyết bướng bỉnh, nhưng chỉ có chính biết, cho tới nay bản thân muốn cái gì.

      Sau lại kết hôn, cuộc sống sau khi cưới làm cảm thấy hưởng thụ khó có được, bỏ thói quen ăn chơi đàn điếm về nhà, biến thành vừa tan tầm chạy về nhà làm người đàn ông tốt.

      Trong lúc này có lẽ Đồng Nhan cảm giác được biến chuyển trong cuộc sống của , nhưng bạn bè chung quanh lại nhận thức rất sâu.

      tại. . . . . .

      Trong đầu nhớ tới cú điện thoại hôm qua kia, đột nhiên sợ.

      rất hưởng thụ cuộc sống có Đồng Nhan, còn Đồng Nhan sao? Có nguyện ý tiếp tục sống cùng hay ?

      Có cũng rất hưởng thụ cuộc sống hôn nhân này ? Hay là rất khó chịu với cuộc sống như thế?

      Nếm đến hạnh phúc ngon ngọt, tại chợt cho bạn biết, cái hạnh phúc này bạn lấy sai rồi, phải trả lại, bạn nghĩ sao?

      Còn bằng ban đầu bản thân có hạnh phúc!

      Lãnh Tiêu nhìn sắc mặt tên nhóc này đúng lắm, vội vàng ba bước thành hai bước tiền lại gần: "Người em, sao vậy? Đừng lôi kéo gương mặt, giống như dâu bị chồng bỏ." Lãnh Tiêu đặt mông ngồi chồm hổm bren cạnh Tiếu Thâm, chút nào cho là những lời này của mình là sai.

      Tiếu Thâm lại giống như bị giẫm vào cái đuôi, hung tợn trừng mắt, vẫn lời nào, thế nhưng ánh mắt làm Lãnh Tiêu dám chuyện.

      Trợn mắt nhìn hồi, chợt yên lặng vừa mở tầm mắt, lại chuyên tâm nhìn con trai mình.

      Lãnh Tiêu biết xảy ra chuyện lớn, vội vàng hỏi: " phải, làm sao vậy?" Nghĩ tới trước còn rất tốt, giống như bởi vì câu của chính mình trừng mắt liếc cái, câu kia. . . . . .

      Vỗ bắp đùi bản thân, gấp gáp hỏi: " phải dâu của tôi xảy ra chuyện chứ?"

      Tiếu Thâm nhíu lông mày: "Cậu chuyện ràng chút, cái gì gọi là dâu của tôi?"

      Lãnh Tiêu cười ha ha, tạm được, còn biết dâu này thể dùng tôi, vậy chứng minh còn có thể cứu, vội vàng hỏi: "Tớ , cậu với vợ cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

      Tiếu Thâm buồn buồn vui, lời nào, cảm thấy nếu để cho Lãnh Tiêu biết chuyện này, chuyện mất mặt này ném được rồi, nhớ trước kia Tiếu Thâm có vô số phụ nữ, khi nào đến phiên bị phụ nữ bắt cá hai tay.

      lời nào, Lãnh Tiêu có biện pháp cạy cái miệng này ra, này miệng kim quý lắm, liếc nhìn Đồng Đồng bên kia chơi với Tiểu biết chán, khóe miệng nhếch lên, quyết định đường cong cứu quốc.

      "Đồng Đồng a, tới tới, tối nay ở nhà chú ăn cơm, gọi điện thoại bảo mẹ cháu, tối nay chú mời khách!"

      Đồng Đồng tại sớm đói bụng, nhưng gọi Tiếu Thâm mấy lần, ba luôn mắt hồn để ý tới , biết ở đây nghĩ cái gì, ánh mắt trống rỗng kia, trước đó Đồng Đồng chưa từng thấy ba như vậy.

      Vừa nghe có ăn, người chó lập tức vui vẻ, hấp tấp chạy tới, Tiểu chuyện, thế nhưng nước miếng thuận theo đaàu lưỡi dàu chảy dọc xuống Lãnh Tiêu nhìn kinh hãi thôi, cúi đầu nhìn thảm Ba Tư quý giá, vội vàng đưa tay cho Tiểu miệng rộng nhắm lại.

      Đồng Đồng thèm để ý chút nào, mặt tràn đầy sáng lóng lánh hỏi: "Có ? Cháu muốn ăn thịt!"

      Lãnh Tiêu xấu hổ, ngó ngó Tiếu Thâm bên cạnh tiếp tục ngẩn người, nghĩ thầm người này bình thường ngược đãi con trai mình? Người thứ nhất nhà tôi và tôi muốn ăn thịt?

      Cười ha ha: "Được, tối nay chúng ta ăn thịt nướng, bên ngoài nhiệt độ tệ, tối nay ở trong sân ăn, cháu gọi điện thoại cho mẹ cháu ."

      Đồng Đồng hoan hô tiếng, hấp tấp chạy đến trước mặt Tiếu Thâm muốn móc đuện thoại gọi cho mẹ.

      Vốn hề có tiêu cự đột nhiên Tiếu Thâm hồi hồn, tay đè miệng túi bản thân lại: "Tự mình qua bên chơi !"

      Đồng Đồng chu mỏ: "Ba, muốn ăn cơm."

      Tiểu Đồng Đồng giống như người ngoài hành tinh, hình như biết vì sao đột nhiên ba mình dẫn theo mình rời nhà trốn , hình như là người mẹ vô tâm kia làm cái chuyện nhạy cảm gì với ba.

      Tiếu Thâm vừa nghe ăn cơm, lúc này mới nhớ tới, con trai vẫn ăn cơm lúc sáu giờ, tại cũng gần tám giờ, có thể đói ?

      Nghĩ như vậy, mình đói bụng rồi.

      Đưa tay ôm lấy con trai, "Chúng ta ra bên ngoài ăn."

      Đồng Đồng đưa tay ôm lấy cổ : "Mẹ cũng có ăn."

      Tiếu Thâm mặt tối sầm: "Mẹ con sớm ăn, còn có người bồi, người nào ngu giống hai chúng ta vậy, chết đói, ."

      Lãnh Tiêu vừa nghe bát quái, có gian tình có gian tình, vội vàng theo Tiếu Thâm ra cửa ăn chực.

      Tiếu Thâm dừng lại ở trước cửa, quay đầu lại lườm cái: "Làm gì đây?"

      Lãnh Tiêu vô tội buông buông tay: " người độc thân, tớ cũng vậy chưa ăn cơm đấy."

      Bộ mặt hơi vô lại doán chừng giống như Tiếu Thâm, vô cùng vô lại.

      Tiếu Thâm nhìn cái, vốn cho là tên nhóc này răng rắc ra đống lời từ chối, lấy này người tài ăn đủ, ai ngờ hôm nay Tiếu Thâm sa sút, liếc mắt nhìn câu cũng , quay đầu ôm con trai rời .

      Tiểu rất là vui vẻ theo, ngược lại quay đầu lại nhìn Lãnh Tiêu ăn chực này cái, giống như cân nhắc Lãnh Tiêu có thể cướp được cơm của mình hay .

      Lúc này Đồng Nhan ngủ, lúc này Tiếu Thâm ôm con trai vào trong quán cơm, nản chí ăn.

      Ai cũng biết, đêm nay chuyện xảy ra, sau nghĩ lại Tiếu Thâm sợ, sớm biết xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng rời .

      dùng cơm, điện thoại di động của Tiếu Thâm chợt ong ong vang lên, vốn tâm tình tốt, ăn bữa cơm cũng thể ngừng nghỉ, Tiếu Thâm lấy điện thoại ra trực tiếp ném .

      Đồng Đồng ngồi chồm hổm đất ăn với Tiểu , thân thể hai tên nhóc cũng run rẩy.

      Vẻ mặt Lãnh Tiêu vô liếc nhìn điện thoại di động đất, yên lặng hồi hồn, yên lặng ăn cơm, cũng dám nhiều câu.

      An tĩnh hồi, điện thoại bị ném mặt đất rốt cuộc lại vang lên rồi, Lãnh Tiêu liếc điện thoại di động trong góc cái, nghĩ thầm, ném mạnh như vậy, lại vẫn có thể kêu.

      Mặt Tiếu Thâm tức giận, mắt thấy hận thể lên dùng hai chân đạp. Lãnh Tiêu vội vàng khoát tay: "Tớ giúp cậu cúp, cậu ăn trưiớc."

      Đứng dậy tới bên cạnh điện thoại di động, vừa nhìn đúng là số xa lạ, trực tiếp tắt máy.

      Kết quả tay vẽ cái, cẩn thận quét nút trả lời.

      "Xin chào, là chồng của bệnh nhân sai, người bệnh nhân này gặp trận hoả hoạn lớn, trong phòng cấp cứu.... ....."

      " cái gì?"

      " cái gì!"

      Hai tiếng kêu lên, Lãnh Tiêu cũng chẳng biết từ khi nào điện thoại di động chạy tới trong tay Tiếu Thâm.

      Lãnh Tiêu sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng có nguồn sức mạnh, thân thể lảo đảo sang bên cạnh hai bước.

      Tiếu Thâm đoạt lấy điện thoại di động rống: "Lặp lại lần nữa, người nào cấp cứu?"

      Bên kia cảnh sát phụ trách gọi điện thoại thông báo người thân ngẩn người, ngay sau đó vừa nghĩ thoải mái, nhà ai đột nhiên gặp chuyện này cũng lo lắng.

      "Xin nén bi thương, trước mắt bệnh nhân. . . . . ."

      "Cút , tôi hỏi , người nào cấp cứu!"

      Cảnh sát ngẩn người, khẽ thở dài: "Vợ ngài lên là Đồng Nhan phải ? Có phải các ngài ở xxxxx ?"









      Lần này Tiếu Thâm rống lên, an tĩnh lâu, con ngươi nhúc nhích, hình như căn bản phản ứng kịp tin tức kia là chuyện gì xảy ra.

      Chợt.

      đôi tay bé nhất thiết gắt gao cầm tay kéo xuôi xuống bên người, cúi đầu xem xét, trong mắt Đồng Đồng sáng ngời , khiếp sanh sanh nhìn hỏi: "Ba, mẹ sao?"

      Đồng Đồng nho hình như bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng hình như đáy lòng ý thức được, chỉ ngẩng đầu dùng cặp mắt giống Tiếu Thâm như đúc nhìn người duy nhất trước mắt có thể dựa vào, :hixhix: người thân duy nhất.

      Đáy mắt từ từ thử lệ thuộc vào.

      Giọng của Tiếu Thâm khàn chút, giống như như bị người dùng dao găm vào, muốn lại ra, nghĩ nuốt trôi, đối mặt với ánh mắt tràn đầy khai khát của con trai, Tiếu Thâm luôn luôn biết ăn , chợt biết nên làm sao.

      Bởi vì chính cũng biết đến cùng là chuyện gì xảy ra.

      Hít sâu, giọng vững vàng: "Bệnh viện nào?"

      "Là bệnh viện xx."

      Cúp điện thoại di động, mặt Tiếu Thâm bình tĩnh, ngồi xổm người xuống tầm mắt đối diện với con trai, "Con trai, có việc gì."

      Ôm lấy con trai sải bước bỏ .

      Lãnh Tiêu ý thức được xảy ra chuyện gì, nhìn nét mặt mới vừa rồi của Tiếu Thâm có chút đúng, sợ gặp chuyện may, vội vàng theo.

      Trong bệnh viện, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu, biết có phải tối nay xảy ra tai nạn giao thông lớn gì .

      Ba người vừa tiến đến, hỗn loạn tưng bừng.

      Đồng Đồng vừa nhìn, bị sợ đến nỗi đầu rúc vào trong ngực Tiếu Thâm, theo bản năng tự với mình, mẹ ở nơi này.

      Bàn tay to của Tiếu Thâm đè chặt đầu con trai, chỉ sợ đường vòng hành lang xuất cái loại trường hợp máu me gì, thuận tay bắt được y tá hỏi đường, ba người chạy thẳng tới thang máy, dọc theo đường .

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 96: Quý trọng

      Trước phòng giải phẩu, vài tên ăn mặc đồng phục cảnh sát chờ, thấy Tiếu Thâm tới đây, người hỏi: "Xin hỏi là chồng của Đồng Nhan sao?"

      Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng trong ngực, thế nhưng lúc này chút nào tính toán giấu giếm con trai, vô luận Đồng Nhan xảy ra chuyện gì, Đồng Đồng đều có quyền lợi được biết .

      "Vâng" Giọng chững chạc trầm thấp, nghe ra chút cảm xúc đúng nào.

      Người cảnh sát chuyện nhìn ra được người đàn ông trước mắt này tầm thường, vốn cục cảnh sát bọn họ đến mấy lời an ủi mấy người thân nạn nhân, đột nhiên cảm thấy cần sử dụng đến rồi, miệng mở ra, căn bản Tiếu Thâm nhìn ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật kia, cũng cảm thấy lúc mình chuyện có gì vui, liền câm miệng tránh qua bên.

      Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở chính giữa, hai người giống nhau như đúc mắt đều nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật kia, có cảnh sát lên khuyên: "Ngồi xuống trước , ca phẫu thuật này biết còn kéo dài bao lâu, nhiều giờ trôi qua rồi."

      Đổi lấy là hai người nhìn, Lãnh Tiêu bên cạnh nhìn nổi, tiện tay phất phất, ý bảo người cảnh sát xen vào việc của người khác nhanh xuống.

      Sau ba giờ phẫu thuật, Lãnh Diễm dẫn theo Nghiêm Hi bụng to xuất , cẩn thận đỡ Nghiêm Hi bụng bự, mặt mũi Lãnh Diễm tỉnh táo, " gọi điện thoại báo chưa?"

      Lãnh Tiêu biết Lãnh Diễm hỏi cái gì, " gọi rồi, Bên Bắc Kinh Thượng Hải kia bay tới, lúc chúng ta biết tin tức này cũng được hai giờ rồi, cũng biết. . . . . ."

      Tổ chuyên gia ở Bắc Kinh Thượng Hải nhận được thông báo ngựa ngừng vó chạy tới, nhóm chuyên gia thứ hai ở nước Mỹ tới đây, còn cần thời gian nhất định, nước xa cứu được lửa gần, tại chỉ hy vọng bác sĩ bệnh viện này đáng tin.

      Nghiêm Hi vừa ngồi chờ: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" ràng mấy ngày trước còn rất tốt, họ còn thấy, thế nào hôm nay. . . . . .

      Nhìn Đồng Đồng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiếu Thâm, thân là phụ nữ có thai đột nhiên Nghiêm Hi cảm thấy đứa này rất đáng thương, để Lãnh Diễm ôm Đồng Đồng xuống, dụ dỗ ngủ giấc.

      Ai ngờ, đứa này chết cũng buông tay, Lãnh Diễm vừa đưa ra muốn ôm , cũng lên tiếng, chỉ là trong mắt răng rắc rơi xuống nước mắt, Nghiêm Hi nhìn càng thêm đau lòng, vì đứa bé hiểu chuyện lại vô cùng bất an này.

      Lãnh Diễm và Lãnh Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thu tay lại, Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng chặt, bàn tay trấn an vỗ lưng thuận tức cho .

      Lãnh diễm vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm, tiến hành động tác ủng hộ yên lặng của đàn ông.

      Lãnh Tiêu cũng lời nào, ba đấng mày râu và hai người Tiếu Thâm đứng ở trong hành lang, chờ cửa lớn của Tử Thần mở ra.

      Giang Thành nhận được tin tức lúc đường lái xe, nhất thời có kịp phản ứng, thiếu chút nữa gây tai nạn.

      Chờ chạy tới , thấy chính là ba đấng mày râu yên lặng chờ đợi bóng lưng đìu hiu quạnh, bước nhanh vầ phía trước níu lấy Tiếu Thâm trách cứ: "Trễ như vậy mày ở nhà mày đâu rồi! Tại sao chỉ có mình ấy xảy ra chuyênn, mà ngược lại mày bị làm sao đứng ở chỗ này, khi đó mày ở đâu!"

      Cảnh sát bên cạnh vừa thấy Phó Cục Trưởng của bọn họ tới, còn mất khống chế như vậy, lập tức dám lời nào, thầm suy đoán, có thể làm Phó cục trưởng mất khống chế như vậy, rốt cuộc lai lịch gì.

      Dương Ngải Lâm yên lặng đứng ở hành lang phương xa nhìn chồng của bản thân mất khống chế, chồng, hôm nay bọn họ mới vừa đăng kí kết hôn, ban đầu muốn ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, ai biết ăn xong đường về nhận được tin tức như vậy.

      Dương Ngải Lâm luôn luôn kiêu ngạo tại biết trong lòng mình có tư vị gì, vốn ngàn ngày mới chọn được ngày tốt, lại còn xảy ra chuyện như vậy, cảm thấy , Đồng Nhan chính là kiếp nạn lớn nhất của Giang Thành.

      Giang Thành kích động phải là có nguyên nhân, tại sao cái người Tiếu Thâm bản lĩnh tệ này lại vô ôm Đồng Đồng đứng ở chỗ này?

      Mà người phụ nữ có nụ cười tốt đẹp trong phòng giải phẫu đó lại sống chết chưa biết'


      Giang Thành chịu nổi, từ lúc trái tim bắt đầu nhảy lên vì phụ nữ, vẫn thề về sau nhất định tốt, nhưng cuối cùng cự tuyệt vì quyền thế, bỏ lỡ rồi.

      Bỏ lỡ bỏ lỡ, cũng nhận, chỉ cần hai người thỉnh thoảng gặp mặt, thỏa mãn, có thể thấy mặt lộ ra nụ cười tự nhiên, đối với dễ dàng gì, ít nhất cũng biết ở bên cạnh mình, lúc muốn nhìn có thể nhìn thấy, giống như sáu năm trước, mọi người chút tin tức.

      Nhưng tại? Lại có thể có người với nhà Đồng Nhan xảy ra hoả hoạn, có thể sang thế giới khác, làm sao có thể tiếp nhận?

      Tiếu Thâm lộ vẻ xúc động gì, mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, sợ mình bỏ lỡ chút cửa mở ra, bác sĩ ra vẻ mặt xin lỗi lời an ủi.

      trận trầm mặc, mọi người đối với vụec Giang Thành trách cứ, cũng biết nên cái gì, có lẽ, tối nay nếu như Tiếu Thâm ở nhà, chừng Đồng Nhan cũng có việc gì, ai tin tưởng Tiếu Thâm xuất thân từ lính đặc chủng lại cứu được vợ mình..

      Nhưng đây là ngộ nhỡ?

      Ngộ nhỡ tối nay lửa quá lớn, Tiếu Thâm cứu vợ con ra được? những thế Tiếu Thâm còn phải vào.

      Đối với loại giả thiết này, trừ bà xã của Lãnh Diễm ra , may là tối nay Tiếu Thâm và đứa bé ở nhà.

      Nếu như ba chọn , Tiếu Thâm và mấy em cùng nhau lớn lên từ , dĩ nhiên nghi ngờ chút nào lựa chọn em mình còn sống, dù sao, Đồng Nhan chỉ là mẹ đứa bé nửa đường xuất trong cuộc sống của Tiếu Thâm, có cảm tình hôn nhân, có ý nghĩa gì?

      Nhưng Nghiêm Hi ngồi ở nghĩ như vậy, giờ phút này lòng tràn đầy rối rắm, là lo lắng cho bên trong kia.

      ‘ Phụt ’ đèn tắt, cửa mở ra, bên trong bác sĩ mặc áo choàng trắng mrẹt mỏi ra.

      Giờ phút này là ba giờ sáng, cuộc giải phẫu tiến hành tám giờ.

      Tiếu Thâm lập tức tiến lên, đứng nhưng bởi vì đứng thời gian quá dài chết lặng rồi, động tác quýnh lên, cả người thiếu chút nữa ngã xuống, hai người Lãnh Tiêu, Lãnh Diễm cũng chẳng tốt hơn là bao, trong lúc hai người ngừng lại gọi điện thoại tìm người, tình huống khác lắm.

      Hai người đỡ Tiếu Thâm tới, tay Tiếu Thâm ôm con trai tay níu lấy bác sĩ vội vàng hỏi: "Như thế nào?"

      Bác sĩ mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt đỏ ngầu nhịn cả đêm ngủ, vẻ mặt sát khí kiên quyết, thoạt nhìn rất kinh khủng, ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.

      "Chúng tôi tận lực, 24h kế tiếp mấu chốt, có thể tỉnh lại hay , xác định tính mệnh."

      Tiếu Thâm chợt thở phào nhõm, còn sống là tốt rồi, 24h, đủ để tìm tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia.

      Mới vừa nhìn tựa như cái gì cũng nghe vào được, ra đầu óc rất tỉnh táo, lúc hai người Lãnh Tiêu và Lãnh Diễm xử lý công việc hoả hoạn với cảnh sát, nghe rất ràng, cái nhà kia cũng sớm hư hại.

      cách khác, cơ hội Đồng Nhan có thể còn sống sót cực kỳ .

      Lúc này cảm xúc của Đồng Đồng nhìn buổi tối đột nhiên chịu nổi, oa oa khóc lớn, đáng thương ôm Tiếu Thâm gọi ba, giọng mềm mại yếu ớt, Tiếu Thâm nghe được tâm nhói đau đớn.

      Cửa phòng giải phẩu mở ra, giường bệnh đẩy Đồng Nhan toàn thân quấn đầy băng ra, qua trước mặt mọi người, Tiếu Thâm nhìn, gương mặt đó trừ mắt nhắm, tất cả đều quấn băng.

      "Bệnh nhân gặp phải hỏa hoạn, bị thương nghiêm trọng, mặt mũi này sợ rằng. . . . . ."

      Ý tứ lời này rất ràng, Đồng Nhan bị hủy khuôn mặt.

      Tiếu Thâm vung tay lên, cắt đứt lời của bác sĩ, giọng vững vàng câu: "Giữ được mạng là tốt rồi."

      Mọi người ở chỗ này nghe chua xót dứt, Tiếu Thâm là ai, mấy năm này chơi ít thiêua nữ, cái nào phải mỹ nữ, tại, chỉ câu "Giữ được mạng là tốt rồi."

      Tiếu đại thiếu gia từng cỡ nào ai bì nổi, bây giờ đối với với vợ của mình, chỉ câu này, lại thắng được ngàn vạn.

      Cả đêm ngủ, đám người sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, tổ chuyên gia bên Bác Kinh Thượng Hải toàn bộ tới, sau khi tự động kiểm tra, từng người sắc mặt nặng nề, mấy vị chuyên gia số số hai cả nước liếc mắt nhìn nhau, ăn ý liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn có ba vị thể đắc tội chờ.

      Nhất là Lãnh Tiêu, là viện trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nhưng tình huống bệnh nhân này......

      Tiếu Thâm ngồi ở trong phòng , giường Đồng Đồng ngủ rất bình yên, chỉ vì Tiếu Thâm , mẹ có việc gì.

      Bàn tay vuốt ve thân thể nho , nhưng toàn bộ ý định đặt ở người bên trong phòng chưa biết sống chết, vào giờ phút này, trong lòng ann vẫn có cảm giác người phụ nữ kia rời khỏi , trong lòng bình tĩnh đáng sợ.

      Tay đè tại ngực chính mình, nội tâm khát vọng khiến nó nhảy lên hai cái đúng quy luật, nhưng cuối cùng lại chán nản rũ tay xuống .

      Căn bản có loại cảm giác đó, kỳ quái.

      Các chuyên gia vẫn bận rộn ở trong phòng bệnh, vội vàng làm xong sắc mặt khó coi ra ngoài, Tiếu Thâm thấy thế cũng hỏi, vung tay lên, đám chuyên gia kia xuống nghiên cứu phương pháp cứu hộ tốt.

      Tiếu Thâm đêm ngủ, lẳng lặng ngồi ở trước giường bệnh nhìn người phụ nữ toàn thân bị bao giống cái xác ướp, khóe miệng khô khốc, giọng phát khô.

      Há mồm, lúc này mới phát ra mình ra lời, giọng gấp đến độ bốc lửa, chầm chập rót cho mình ly nước uống, lúc này mới có cảm giác thoải mái.

      Đưa tay kéo bàn tay quấn băng này, "Bà xã, em tỉnh lại đúng , Đồng Đồng tỉnh lại tìm em, nếu như thấy em vẫn còn ngủ nướng, tên nhóc này vui đâu?"

      Giọng điệu của Tiếu Thâm khác ngày thường lắm, giống như hai vợ chồng bình thường ở giường loạn tán gẫu.

      Thao thao bất tuyệt thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác mặt trời bên ngoài len lén bò lên cửa sổ, Tiếu Thâm hơn bốn giờ, mệt mỏi, nằm ngủ ở bên giường bệnh.

      Lúc này bên ngoài có thể long trời lở đất, biết là người nào rò tin tức, là Tiếu phu nhân đột nhiên gặp hỏa hoạn, sống chết chưa biết.

      Tít trang đầu tờ báo khắp nơi đều là, ông cụ nhà họ Tiếu nhìn tờ báo này, thiếu chút nữa ngất .

      Bệnh tim phát, Tiếu Ngọc và Chu Linh vội vàng người lấy thuốc người cấp cứu, vất vả thong thả lại sức, câu đầu tiên của ông cụ là: " Gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, nhanh lên chút!"

      Lúc đầu Chu Linh nhìn tờ báo còn cảm thấy rất sảng khoái, rốt cuộc chết rồi, cũng cần đáng ghét.

      Nhưng ông cụ như vậy, "Ba, Tiếu Thâm . . . . . ." Chết rồi.

      Nhưng nhìnvẻ mặt tái nhợt của ông cụ, cũng dám tiếp, lúc này ông cụ bị kích thích gì đó phải là xong đời sao?

      Bà rất ràng, tại ông cụ còn chưa lập di chúc, nếu như ông cụ chết rồi, di sản này làm thế nào?

      Chia đều?

      Hừ, nghĩ khá lắm, tại công ty đều là Tiếu Tiếu nhà bà quản lý, thế nào cũng là nó cầm đầu.

      Liên tục gọi sáu cuộc điện thoại, bên kia tắt máy, trong mắt Chu Linh loé lên mừng như điên, chẳng lẽ Tiếu Thâm ở trong trận lửa đó.....

      Xoay người biểu mặt biến đổi, mặt phàn nàn nóng nảy: "Ba, điện thoại của Tiếu Thâm tắt máy, ba chuyện này. . . . . ."

      Ông cụ kích động nhất, lòng trắng mắt trợn lên, vào bệnh viện.

      Ông sống cả đời, dù thế nào cũng nghĩ ra cuối cùng thế nhưng. . . . . .

      Lưu Thuần vào phòng làm việc thấy Đồng Nhan, mặt có chút vui, bắt được đồng nghiệp liền hỏi: "Đồng Nhan xảy ra chuyện gì?"

      Đồng nghiệp này cũng rất mờ mịt, lắc đầu cái: " biết, tại cũng sắp chín giờ, bình thường chín giờ ấy đến."

      Lưu Thuần buông tay, vừa trở về phòng làm việc của mình vừa gọi điện thoại cho Đồng Nhan, điện thoại tiếp thông, Lưu Thuần răng rắc vừa thông suốt

      Bên kia Lãnh Tiêu nhìn điện thoại di động của Đồng Nhan vang lên, Tiếu Thâm mệt mỏi đêm vất vả mới ngủ, vội vàng cầm điện thoại di động bên ngoài nhận, đồng nhất nhận lại nổi giận, cũng là người phụ nữ này!

      Nhìn hiển thị người gọi tới,Lưu Thuần?

      Cau mày suy nghĩ chút, chợt nhớ tới, này gặp qua mấy lần, là bạn tốt nhất của Đồng Nhan, nghĩ như vậy giận quá.

      Có loại bạn bè này sao?

      Há mồm liền mắng lại: "Tôi này người đẹp, thời mãn kinh đến trước sao, cũng cần nguyền rủa Đồng Nhan rồi, bây giờ ấy ở trong bệnh viện rồi, chừng giây kế tiếp dát băng, hài lòng rồi chứ!"

      xong trực tiếp cúp điện thoại, cúp còn chưa hả giận, ngày đêm qua làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho người phiền não, lẽ ra bình thường biết trả lời điện thoại sao, ai biết có phải đầu óc trúng gió hay !

      Giơ tay muốn ném điện thoại, nhớ tới đây phải là của mình, nhìn bộ dạng Tiếu Thâm bên trong kia, ném điện thoại di động của bà xã , vậy về sau phải lại tìm mạng sao?

      Được, dứt khoát tắt máy.

      Lưu Thuần vừa nghe sửng sốt, chờ phục hồi tinh thần lại bên kia sớm cúp, vội vội vàng vàng gọi lại, lại tắt máy.

      Đây là thế nào?

      hồi luống cuống tay chân, lẽ ra là bạn bè tốt nhất, chỉ bởi vì Nghiêm Qua quan hệ của và Đồng Nhan mới có vướng mắc , vốn sao cả, nhưng nhận được cú điện thoại này như bị sét đánh.

      Trong lòng chợt dâng lên ý niệm đáng sợ, có hải gặp được Đồng Nhan nữa rồi hay ?

      Trong đầu ngừng thoáng qua hình ảnh trước kia chung với Đồng Nhan, hai đường cái cho là vỗ tới trang đầu, cười như người điên, mọi người ngang qua ven đường dùng ánh mắt như người điên nhìn các , mà họ thèm để ý chút nào, cười bừa bãi.

      Ngón tay run rẩy tìm số điện thoại của Tiếu Thâm, sỉ sỉ sách sách sỉ sỉ sách sách, cẩn thận ấn sai rồi, bên này lại biết, biết thế nào, chính là cảm thấy cú điện thoại mới vừa kia là , buông tay, điện thoại di động rớt xuống đất, phát ra tiếng thanh thúy.

      Lưu Thuần cũng ức chế nổi nữa, ngồi chồm hổm đất oa oa khóc lớn, đất điện thoại di động sáng lên, thông, sáng ngời chữ lớn, Nghiêm Qua.

      Bên này Lưu Thuần vùi đầu khóc lớn, bên kia Nghiêm Qua cau mày: "Uy? Lưu Thuần? Sao vậy?"

      "Ô ô, Đồng Nhan. . . . . ." Lưu Thuần thể nào ràng tiếng khóc loáng thoáng truyền tới.

      Nghiêm Qua nghe được hai chữ Đồng Nhan này, vốn là cau mày tính toán cắt đứt động tác vừa động, vội vàng hô to: "Lưu Thuần, em ràng, chuyện gì xảy ra, Đồng Nhan xảy ra chuyện gì!"

      Đáng tiếc, bên kia Lưu Thuần khóc lợi hại, trong đầu cũng chỉ tràn đầy người, lỗ tai tất cả đều là thanh ong ong, cái gì cũng nghe .

      Nghiêm Qua nóng nảy, cúp điện thoại gọi cho Tiếu Thâm, tắt máy.

      Cau mày, suy nghĩ chút, gọi cho Lãnh Tiêu.

      Lãnh Tiêu đứng ở hành lang bệnh viện buồn bực hút thuốc lá, mới vừa tổ chuyên gia len lén với , tình huống tốt, bệnh tình nguy kịch rồi, nhưng nhìn bộ dạng Tiếu Thâm bên trong tương đối doạ người, ai dám cho , trực tiếp lấy đưa cho Lãnh Tiêu, Lãnh Tiêu nhìn tờ giấy thông bệnh tình nguy kịch.

      Mặt tràn đầy tái nhợt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chuyện cười, đây là lần đầu tiên trong đời nhận được đồ chơi này, cũng là bà xã của. Tiếu Thâm, buồn cười, cười nổi, so với khóc còn khó coi hơn.

      Mạc Mạc than thở, Tiếu Thâm luôn luôn tự nhiên mà tiêu sái. . . . . .

      Gọi điện thoại cho Lãnh Diễm, bên kia Lãnh Diễm mới vừa an trí tốt cho vợ con , đêm có ngủ, còn là phụ nữ có thai, mệt muốn chết rồi.

      Đóng kỹ cửa phòng ngủ, bên ngoài lấy điện thoại di động ra lại thấy Tiểu coi chừng bên ngoài, trong mắt lệ uông uông, luôn luôn sức sống bắn ra bốn phía, hình như ý thức được người bạn tốt khác sắp rời , lỗ tai rũ xuống, buồn bã ỉu xìu.

      Ngồi xổm người xuống, yên lặng xoa xoa đầu nó đầu, "Ngủ lát, cùng với ấy."

      Tiểu ô ô khẽ gọi, tại nó hình như cảm nhận được cuộc sống Ly Hợp, vốn là người tốt như vậy, còn chuẩn bị đồ ăn cho nó và Đồng Đồng, giây kế tiếp lại. . . . . .

      Mắt lớn chăm chú nhìn phòng của Nghiêm Hi, yên lặng bảo vệ. Chỉ sợ giây kế tiếp bà bầu bên trong đó giống như mẹ của Đồng Nhan.

      Lãnh Diễm thấp than thở, nhận điện thoại: "Chuyện gì."

      Bởi vì đêm có ngủ, mấy người cũng mệt muốn chết rồi, giọng vô cùng khàn khàn, làm thế nào đều ngủ tốt.

      Lãnh Tiêu hút thuốc lá, từ trong lỗ mũi khạc ra vòng khói, ngửa đầu nhìn trần nhà, khói mù vòng vòng tản ra.

      "Nghiêm Hi ngủ thiếp ?"

      Lãnh Diễm: "Ừ."

      Lãnh Tiêu tiếp tục hút thuốc lá, hai đấng mày râu cái gì cũng ra, nhưng lại đều cúp điện thoại, hình như lần đầu tiên gặp loại chuyện như vậy, vốn là đại thiếu gia vô pháp vô thiên, lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện thể ra sức.

      Lãnh Tiêu hung tợn thở ra hơi: "Mới vừa rồi tổ chuyên gia , được, hy vọng duy nhất chính là tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia."

      Lãnh Diễm vốn buông lỏng thân thể bỗng cứng đờ, hình như dự tính được chuyện đó,ách hồi lâu, "Ừ."

      "Lãnh Diễm cậu biết , con mẹ nó tớ rất hận loại cảm giác bất lực này, quá hận rồi !"

      Thiếu gia luôn luôn vô pháp vô thiên, từ đến lớn, cũng có chuyện gì là bọn họ làm được, lúc nào có người tới cửa tìm họ hỗ trợ, phải đều mặt cười nhõm: " thành vấn đề."

      thành vấn đề, giống như thành câu cửa miệng của bọn họ, nhưng là lần này, ba chữ kia chân nặng như ngàn cân, giống như tảng đá lớn, đè ép mấy người đàn ông cao lớn.

      Con mẹ quá khó chịu.

      "Hay lắm. . . . . . Rất quý trọng."

      Đây câu cuối cùng Lãnh Tiêu với Lãnh Diễm, nhìn điện thoại cắt đứt, tâm tư Lãnh Diễm dậy sóng lớn, xoay người nhìn cánh cửa kia, bên trong, có tim của .

      cũng thống hận cái loại bất lực đó, thống hận.

      Đám người bọn họ này, bị qua loại tội này.

      Mở cửa ra, nhì bên trong ngủ yên , bụng này cũng to ra, bên trong là đứa bé của , là tim của .

      Chân mặt thảm, im hơi lặng tiếng, cởi áo khoác, nhàng lên giường, ôm , nhắm mắt, ngủ. . . . . .

      Ngày mai có chuyện gì ai cũng biết, giống như Lãnh Tiêu , quý trọng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :