1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78 (tt)

      Tiếu Thâm cũng cười, mặt thần bí lại ngồi gần , giọng mập mờ: “ hiểu, khi đó em theo bản năng lo lắng cho , đều hiểu.”

      Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm giống như nhìn kẻ ngu, Tiếu Thâm có thể làm ba mươi tám vẻ mặt khác nhau sao?

      hiểu?” Đồng Nhan huyền ảo, biết gì? Trước tiên về việc hiểu.

      Tiếu Thâm cười đầy thỏa mãn đầu sáp lên người Đồng Nhan cọ , giống như con chó : “Đúng vậy, hiểu.”

      Đồng Nhan im lặng liếc mắt xem thường, cái tát đánh vào cái đầu an phận kia, dám cọ ngực , hung tợn trừng , ngón tay chỉ về hướng phòng làm việc: “ kiếm tiền!”

      phải biết gần đây công ty tương đối bận, Đồng Nhan cũng phải đồ đần, Tiếu Tiếu vào công ty, Tiếu Thâm thay đổi nhân ít nhiều cũng có thay đổi trong công ty, cứ như vậy, nguồn nhân vốn được Tiếu Thâm sắp xếp tốt bị Tiếu Tiếu lợi dụng thời cơ, vì xuất phần tử làm loạn quá nhiều, Tiếu Thâm cho người có nhiều kinh nghiệm tới chú ý tình hình Tiếu Tiếu, cho nên gần đây Tiếu Thâm đều rất bận.

      Vốn dĩ khuôn mặt vui lập tức u ám, bộ dáng đáng thương ngẩng đầu thương lượng: “Vợ à, bận thời gian dài rồi, rất mệt.”

      Đồng Nhan để ý tới, chân lên lầu, Tiếu Thâm uất ức, sau khi Đồng Nhan xoay người hai mắt liền sáng lên, tới, ở bậc thang liền ôm Đồng Nhan lên, bàn tay an phận trượt vào cơ thể .

      Đồng Nhan bị ôm bất thình lình liền kinh ngạc “Làm gì vậy, buông ra, phải còn nhiều việc chưa xong sao?”

      Tiếu Thâm ôm từ phía sau, đầu lưu luyến cọ vai , hưởng thụ mùi hương người , thoải mái, trong lòng thầm than, chỉ có mùi hương của Đồng Nhan mới khiến cho thoải mái.

      “Vợ à, mệt quá.” Giọng buồn buồn, hình như rất mệt, Đồng Nhan nghe vậy lập tức mềm nhũn, mặt khẩn trương hỏi ngược lại.

      “Mệt vậy sao?”

      “Uhm!” Giọng buồn buồn giống như còn sức lực.

      Đồng Nhan hơi động lòng, nghĩ gần đây quả làm việc đến tận khuya, khẽ than: “Sau này đừng làm việc muộn như vậy, công việc là quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn, cần phải quá lao lực.”

      Tiếu Thâm cảm thấy đầu hư hỏng nặng rồi, mới vừa rồi còn làm bộ dáng “ kiếm tiền”, bây giờ mệt liền thay đổi nhưng tóm lại rất hài lòng.

      Đầu buồn bực dựa vai , ngoan ngoãn gật đầu: “Mệt quá, chúng ta ngủ .”

      Kết quả còn chưa hết lời chỉ thấy Tiếu Thâm vừa than mệt liền khom lưng bế Đồng Nhan lên, mặt còn nở nụ cười gian xảo: “Vợ à, tối nay muốn nghỉ ngơi tốt.”

      Nghe lời liền bực mình, Đồng Nhan ngu cũng biết mình bị lừa, tức chịu được, dùng sức giãy giụa nhưng Tiếu Thâm ôm chặt đùi , hgai ba bước liền vào phòng ngủ, đóng cửa, dãy các động tác lập tức được thực , tất cả còn lại chỉ là tiếng thở gấp.

      Đồng Nhan bị ném ở giường, vội vàng giằng co lại lần nữa bị con quái vật kia đè xuống.

      Tiếu Thâm rất nặng, cơ thể kia đè lên trong nháy mắt Đồng Nhan cảm giác mình thở nổi “Đè chết em.” Bất mãn phản kháng.

      Tiếu Thâm cười híp mắt, hai tay chống hai bên đầu Đồng Nhan, đôi chân dài cũng khéo léo kẹp hai chân Đồng Nhan, đem cả người Đồng Nhan đặt ở dưới người mình, nằm im thể cử động.

      Đồng Nhan giãy giụa mấy lần cách nào cử động, tức giận động đậy nữa, chỉ có thể mở to mắt: “Làm gì đây?”

      Người phụ nữ hung dữ này còn cho rằng mình là trời sao?

      Tiếu Thâm bực bội, khẽ híp mắt cái, khi híp mắt lần nữa liền nở nụ cười: “Vợ à, em cảm thấy cuộc sống của hai vợ chồng mình thiếu chút kích tình sao? Tối nay chúng ta làm chuyện kích tình chút.”

      Đồng Nhan tức chết, là háo sắc, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến điều này vẫn còn thiếu kích tình sao? nghi ngờ Tiếu Thâm tinh trùng lên đến não rồi sao, nhiều khi hận muốn cắt bỏ vật chuyện gieo họa của , tình cảm của người ta mà vẫn còn chê ít sao?

      “Tiếu Thâm, chết , chơi đùa còn chưa đủ sao, lăn xuốn mau.”

      Tiếu Thâm cảm thấy mình rất vô tội, rất bình thường, những phản ứng kia của hoàn toàn đều là những phản ứng tự nhiên của cơ thể, tuyệt đối tồn tại khả năng cậy mạnh cho nên tuyệt đối tin tưởng dùng nhiều dẫn đến liệt dương.
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      xixonDiệp Diệp thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương bảy mươi chín.

      Tiếu Thâm cười lấy lòng ôm Đồng Nhan: “Vợ à, chồng em rất lợi hại tốt sao, chẳng lẽ em hy vọng bị liệt dương sao?”

      Đồng Nhan dùng sức giãy giụa, hai chân Tiếu Thâm gắt gsao kẹp chặt hai chân , căn bản thề làm gì, tay cũng bị cố định hai bên đầu, cả người chỉ có miệng là có thể hoạt động.

      “Tiếu Thâm, là đồ háo sắc, biết xấu hổ, lúc trước thể làm được sao? cũng có nhiều năng lượng như vậy, chết !”

      Ngược lại Tiếu Thâm có biểu cảm gì, còn làm mặt dày, bàn tay nhàn rỗi bắt đầu yên phận, vừa xé rách áo len của Đồng Nhan vừa dùng miệng chặn cái miệng nhắn lảm nhảm của Đồng Nhan, cộ tức giận nảy sinh ác độc, há mồm muốn cắn nhưng lại trượt ra thu miệng lại khiến Đồng Nhan tức chết.

      bao lâu, bàn tay dăng làm loạn kia liền trượt vào trong người Đồng Nhan làm loạn, bàn tay giống như đứa trẻ sờ lung tung nên lực ở tay cũng lớn lắm, Đồng Nhan lập tức đau rơi vào trong màn sương mù thế nhưng lại có cảm giác rung động.

      “A!” Đồng Nhan nhàng thở ra giống như đau nhưng cũng phải đau, ngược lại thấy ít sương mù, cách lớp sương mù nhìn Tiếu Thâm, giống như có dòng nước nhàng bao quanh .

      La to tiếng, cũng nhịn được nữa, cúi đầu hung hăng cắn miệng cùng với xương quai xanh lộ ra ngoài của .

      Đồng Nhan có thể cảm thấy người đàn ông này mỗi lần lên giường đều hóa thành con sói, giống như hận thể cắn nát ra, ngày hôm sau rời giường nhất định mảng đầy những dấu xanh đỏ.

      nhàng uhm tiếng, đôi mắt mờ ảo nhìn Tiếu Thâm, giọng mơ hồ: “Tiếu Thâm.......”

      Choáng váng, tại sao mỗi lần ở người đều thể kìm nén, trước kia mặc dù thể làm, quen ít phụ nữ nhưng ai cũng được, đến khi xuất liền bứt phá, quả giống như là nữ.

      Ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, Tiếu Thâm tinh thần phấn chấn rời giường, nhìn người phụ nữ được ôm ngủ rất ngon, Tiếu Thâm nhịn được cảm thán cuộc sống quá hoàn mỹ, xem như nhà họ Tiếu có mối nguy hiểm nào cũng màng tới, có thể vạn sung túc là được, nhớ tới dáng vẻ thỏa mãn của Lãnh Diễm khi nhắc tới Nghiêm Hi, hình như Tiếu Thâm hiểu, cười tự giễu, khi đó còn cười nhạo người ta, ta quản lý vợ quá nghiêm.

      Bây giờ tốt rồi, Tiếu Thâm cũng chìm đắm vào, hình như quản lý vợ nghiêm ngặt cũng tồi.

      Đồng Nhan bị thứ gì đó áp vào thức tỉnh, mặc dù biết là cái gì nhưng giây tiếp theo cảm giác có gì đó tiếp xúc với miệng, Đồng Nhan liền giãy giụa.

      Áp bức cũng cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?

      Lập tức động tay động chân, hai tay quơ, chân đạp.

      “Ầm!”

      Đáy giường truyền tới thanh rơi xuống đất.

      “Uhm!” Còn kèm theo tiếng người đàn ông kêu rên.

      Đồng Nhan đẩy chăn ngồi dậy, bễ nghễ nhìn người đàn ông bị đá rơi xuống đất, phong tình vén mái tóc dài đen mượt, lộ ra bờ vai trắng nõn với nhiều dấu vết mập mờ, Tiếu Thâm nhìn bờ vai lộ ra này cảm thấy bản thân có tiền đồ.

      Đồng Nhan nhìn người đàn ông hiếm khi nào mà im lặng được như vậy, nở nụ cười xinh đẹp, híp mắt, hướng về phía Tiếu Thâm ngoắc tay, Tiếu Thâm bất đắc dĩ cười, từ khi nào bị đắm chìm như vậy?

      Hết cách rồi vẫn nên thành thât bò lên giường, mặt lấy lòng cười: “Chào buổi sáng vợ .”

      Đồng Nhan nở nụ cười xinh đẹp: “Chào buổi sáng.......” Giọng lay động lòng người, mỗi lần thanh này vang lên chứng tỏ bị Tiếu Thâm làm cho tức giận nhưng mỗi lần thanh này vang lên Tiếu Thâm lại cảm giác như thêm dầu vào lửa, cảm giác nóng bỏng khi bị lửa thiêu hận thể chạm vào người cho mát hơn nhưng vẫn giống như trước là thể chạm vào.

      Tiếu Thâm chấp nhận thất bại, nhào vào trong chăn, thuận thế kéo vật có thể dập lửa vào trong, xem như thể dập lửa vậy ăn cho đỡ thèm.

      Kết quả cuối cùng vẫn giống như trước, lúc Tiếu Thâm xuất với bộ mặt chưa thỏa mãn Đồng Nhan ăn gần xong.

      “Đúng rồi, có phải gần đây công ty có vấn đề gì , tại sao tòa soạn của bọn em lại nhận được tin báo gần đây nội bộ trong công ty có khả năng xảy ra cơn bão?” Đồng Nhan vừa uống sữa đậu nành vừa hỏi.

      Người nào đó chưa được thỏa mãn dục vọng sáng sớm liền ỉu xìu, có tinh thần cũng có kiên nhẫn, lúc này gì nhìn Đồng Nhan đầy khinh thường.

      Đồng Nhan nhìn liền muốn cười nhưng trong lòng lại lo lắng cười nổi, mặc dù ở giường Tiếu Thâm đáng tin nhưng chuyện kinh doang lại vẫn rất đáng tin tưởng.

      Nếu lộ ra ánh mắt này chứng tỏ có chủ ý.

      Lúc làm việc, Lưu Thuần nở nụ cười ngọt ngào, Đồng Nhan ném túi xách trong tay xuống, nhìn Lưu Thuần giống như bảo bối: “Bảo bối, hôm qua cậu gặp chuyện gì tốt sao? Nhìn khuôn mặt này xem, bị gì làm trở nên dịu dàng như vậy? Nhìn chút da thịt mềm mại mịn màng.......”

      Lưu Thuần lập tức nở nụ cười thẹn thùng, nghĩ muốn kiềm chế nhưng lại thể, cáu giận nhìn Đồng Nhan: “Thôi , lúc nào mình dịu dàng chứ?” xong lướt nhìn chiếc LV số lượng có hạn của Đồng Nhan trêu ghẹo: “Mình xem hình như bạn mặc đồ hơi chật rồi, bạn béo lên rồi!”

      Đồng Nhan cười như cười nhìn Lưu Thuần, kề vai sát cánh lặng lẽ đụng đầu: “Thành khai báo , có phải hai người làm hòa rồi hay ? Nếu sao cậu lại vui như vậy.”

      Lưu Thuần vừa nghe liền giật mình, theo bản năng sờ mặt mình, lại phát Đồng Nhan cười đầy gian trá, lúc này mới ý thức được động tác tự sờ mặt mình chính là đánh khai, trừng mắt nhìn , giả bộ nghiêm túc kêu: “Nhin cái gì, làm việc .”

      Đồng Nhan lộ vẻ tức giận: “Thôi , hẹp hòi, hết cách rồi quan lớn đè chết người, xem như đối với cậu tốt hơn cũng có tác dụng gì.” Dứt lời làm ra vẻ đau lòng quay về chỗ ngồi.

      Lưu Thuần nghe xong liền cười khổ “Được rồi, đừng làm bộ mặt này với mình, làm việc .”

      Gần đây hình như thành phố A xuất lực lượng thần bí, trang xã hội luôn xuất số kiện kỳ lạ, bản thân là phóng viên nên lúc mới bắt đầu Đồng Nhan chú ý lắm nhưng gần đây phát những kiện kia luôn xuát cùng nhau lại phát sinh ra vấn đề mới.

      trang xã hội xuất tên côn đồ làm loạn phải là vấn đề gì to lớn nhưng tại sao mấy kiện phía sau xuất đều có quy tắc giống nhau?

      Mấy ngày trước, con đường cũ kỹ ở thành phố A, có người báo cảnh sát đứa bé mất tích, Đồng Nhan cầm máy ảnh tìm hiểu, xem qua trường nhưng phát gì hết, sau khi quay lại tổng biên cũng gì.

      Trong thàng này cũng từng có những vụ án tương tụ, trong thành phố A bắt đầu xuất việc nhân viên mất tích, nhưng người mất tích đều có hộ khẩu hoặc là tra ra hộ khẩu ở đâu, thể tìm thấy bất kỳ đầu mối nào về người mất tích.

      Đồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, với kinh nghiệm năm năm làm phóng viên của loại chuyện như vậy tuyệt đối bình thường.

      Cho đến ngày hôm qua, tại công viên lớn của thành hố A bắt đầu điên khùng truyền tin tức, vào buổi tối, nữ sinh đường về ký túc xá bị người ta trói bắt .

      Lúc đó còn có rất nhiều học sinh sau giờ tự học quay về nhìn thấy, chuyện xảy ra rất nhanh, ai cũng kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, sau khi những người đó rời mấy nam sinh đứng gần đó mới phản ứng kịp đuổi theo nhưng chiếc xe kia chạy rất nhanh căn bản đuổi cũng kịp, thông báo nhân viên bảo vệ đóng cổng trường nhưng nhân viên bảo vệ lại làm, cũng tồn tại loại người xao nhãng công việc,sau khi nhận được điện thoại của sinh viên sợ gặp chuyện may, căn bản có trông nom, chờ đến khi xảy ra chuyện mấy nhân viên bào vệ còn chối rằng sinh viên chỉ đùa.

      Trường học có cách nào, loại chuyện như vậy phát sinh vừa đúng lúc sinh viên nhìn thấy, mấy sinh viên nhìn thấy việc liền tung tin tức lên mạng, nhất thời kích thích ngàn tầng sóng.

      Lúc Đồng Nhan nhìn thấy tin tức này liền biết những suy đoán của mình là đúng, chuyện như vậy xảy ra tại thành phố A.

      Nhưng mấy đồng nghiệp trao đổi với nhau hơn nữa còn điều tra vụ án phát phải như vậy, đứa trẻ tháng trước mất tích tìm thấy rồi.

      Rất an toản, sợi tóc cũng thiếu, đứa trẻ còn rất vui, cả người mặc quần áo mới, đây đối với người luôn nghèo khổ mà đúng là có gì, bố mẹ đứa trẻ cũng lo lắng sợ có người trả thù, dù sao bọn họ ở ngoài sáng người ta ở trong tối, căn bản cũng biết là ai nên chuyện lớn liền hóa .

      Lúc này tổng biên cũng thông báo chuyện này trôi qua, dù sao mấy người bắt cóc liên tục được thả, mà những người được thả điều được tặng chút tiền xem như là trấn an.

      kỳ lạ, Đồng Nhan chuyện cùng Tiếu Thâm: “ nhóm người kỳ lạ, trước tiên giúp người ta bắt cóc, sau mười ngày hay nửa tháng lại thả người ta ra, sau khi thả ra lại trả cho khoản tiền trấn an tinh thần.”

      Tiếu Thâm cười chợt trầm hẳn, mặt mày tối tăm, chân mày nhíu lại như suy nghĩ gì đó.

      “Tiếu Thâm” Đồng Nhan chưa từng thấy dáng vẻ nặng nề như vậy của Tiếu Thâm, chưa từng có, lúc trước khi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nào đó lông mày Tiếu Thâm cũng nhíu chặt như vậy, đôi mắt sâu thẳm, người này khi tức giận khuôn mặt liền trở nên tối sầm giống như mực.

      Tiếu Thâm lại để ý tới, trong đầu đều là những kiện sáu năm trước.......

      phút sau Tiếu Thâm liền gì cầm áo khoác ra cửa, để lại mình Đồng Nhan trong phòng khách trố mắt nhìn, bên tai còn vang lên tiếng Tiếu Thâm nhấn ga chạy , đôi mắt ý thức quay về phía cửa sổ, bên ngoài trăng sao rất sáng.

      Bây giờ là mười giờ tối, bình thường Tiếu Thâm bao giờ ra ngoai vào giờ này, sớm ôm Đồng Nhan giở trò lưu manh, hôm nay tại sao lại như vậy?

      Nhíu mày suy nghĩ, vừa mới những việc khác thường kia với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm có liên quan đến chuyện đó sao?

      Nháy mắt, xoay người vào phòng làm việc tìm tài liệu mấy ngày trước mới tìm thấy xem lại.

      Cả đêm Tiếu Thâm về, biết đâu, Đồng Nhan cũng nằm trong phòng làm việc ngủ cả ngày, lúc thức dậy cũng có thể nghe thấy tiếng các khớp xương răng rắc vang lên.

      Sau hôm ấy, Đồng Nhan bắt đầu chú ý các tin tức, còn cố ý đến đồn cảnh sát tìm Mạnh Điềm Uy, hỏi về vụ án này, hỏi xem trước kia thành phố A có từng xuất chuyện như vậy hay ?

      Cuối cùng lại có gì.

      Đồng Nhan trầm tư ra từ đồn cảnh sát, cẩn thận đâm vào tường, mà Đồng Nhan vừa đúng lúc đứng cạnh cống thoát nước, mất thăng bằng, giày cao gót mắc kẹt, Đồng Nhan còn chưa xoay người lại liền hét lên chuẩn bị ngã ra phía sau.

      Trong lúc kêu lên đầy sợ hãi đôi tay quơ lung tung, chỉ cảm thấy ấm áp, sau đó ngang hông liền có bàn tay ôm chặt, nâng cơ thể Đồng Nhan lên, cơ thể chợt bị người ta ôm lên quay vòng.

      Đồng Nhan mở to mắt, ai vậy? Là lực sĩ sao? tay có thể bế bổng lên.

      Lần tiếp đất này chân đứng cạnh ống thoát nước nữa, Đồng Nhan nhìn dưới chân, cẩn thận từng bước chỉ sợ đứng vững, đầu lại truyền đến giọng nam trầm thấp.

      “Ha ha.”

      Đồng Nhan lập tức sửng sốt, giọng này rất quen thuộc.

      Thình lình ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào đôi mắt cười như cười kia, Giang Thành nhoẻn miệng cười, dáng vẻ như tâm tình rất tốt, chế nhạo: “ ngờ nhìn em gầy như vậy nhưng lại rất nặng.”

      Đồng Nhan tối sầm mặt, phụ nữ ai thích bị người khác mình nặng, nhịn được trừng mắt: “Em đây dù nặng nhưng vóc dáng vẫn đẹp, hừ!” xong còn hả hê hừ tiếng.

      Trong mắt Giang Thành ràng xẹt qua tia chịu nổi, im lặng lắc đầu: “ nhiều năm như vậy mà tật xấu này ngày càng nghiêm trọng hơn!” Giọng kia nghe như Đồng Nhan thể nào cứu vãn được nữa.

      Đồng Nhan da mặt cứng đờ: “Tòa soạn còn có chuyện, em trước.”

      Giang Thành cười gật đầu: “Uhm.” Xoay người hai bước chợt giống như nhớ tới điều gì la to, Đồng Nhan vừa mới được hai bước liền nghe thấy Giang Thành gọi từ phía sau, mặt thoáng qua chút do dự, vừa rồi hai người làm như có chuyện gì, cũng tệ lắm, lúc quay người rời còn thở phào nhõm, hình như bây giờ đối mặt với Giang Thành rất khẩn trương, kỳ quái.

      “Đồng Nhan?” Thấy Đồng Nhan xoay người. Giang Thành vẫn kiên nhẫn nở nụ cười, lại kêu thêm lần nữa: “Mấy tháng nữa đính hôn với Ngải Lâm, đến lúc đó em nhất định phải tới.”

      Đồng Nhan nghe thấy liền kinh ngạc quay đầu lại: “ sao? thành vấn đề, đến lúc đó em nhất định đến.” mặt nở nụ cười nhõm, trong lòng lại thầm chửi mình thần kinh, người ta cũng muốn kết hôn rồi còn lo lắng gì nữa.

      Giang Thành khẽ mỉm cười, xoay người vào đồn cảnh sát, lúc xoay người đôi mắt như mỉm cười kia liền lóe ra vẻ đơn, hai người từng rất thân bây giờ chỉ có thể như vậy thôi sao?

      Hai người xoay người rời cũng chú ý tới ở khúc quanh chỗ đồn cảnh sát có chiếc xe thể thao đậu bên đường, Dương Ngải Lâm tức giận nhìn hai người chia tay.
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      xixon thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương tám mươi.

      Dương Ngải Lâm biết tại sao bây giờ bọn họ còn thân mật như vậy, ràng nữ lập gia đình, nam sắp lấy vợ tại sao hai người đó vẫn kiên kỵ gì?

      Bàn tay đặt tay lái dần siết chặt, đôi mắt sáng rỡ dần trở nên tối tăm, lóe ra vô số tia màu đen.

      Giang Thành vừa cười híp mắt vào phòng làm việc, Mạnh Điềm Uy với sắc mặt khó coi vào, Giang Thành cười: “Sao vậy, chuyện gì lại có thể khiến đội trưởng Mạnh của chúng ta khẩn trương đến mức như vậy?”

      Mạnh Điềm Uy với vẻ mặt hồi hộp, rất nghiêm túc, giọng cũng trở nên khẩn trương: “Đồng Nhan vừa tới đây hỏi về các vụ án, hình như ấy phát ra gì đó.”

      Giang Thành uống nước đôi mắt bỗng tối sầm, động tác dừng giây sau đó khôi phục lại như bình thường, vốn dĩ vẫn còn buồn bực biết tại sao lại ở đây, hóa ra là vì chuyện này.

      Khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, giống với Mạnh Điềm Uy khẩn trương, bộ mặt Giang Thành nhõm “Đừng khẩn trương, cũng chỉ là người phụ nữ, phát ra điều gì, hơn nữa những người đó làm rất tốt, bắt cóc đều để lộ ra dấu vết nào, lại cho tiền ém miệng, chồng Đồng Nhan là Tiếu Thâm sao chứ, điều tra ra được gì.”

      Sắc mặt Mạnh Điềm Uy hơi biến đổi “Cậu chắc chắn chứ?”

      Giang Thành vẫn nở nụ cười tự tin “Tất nhiên.”

      Lúc Đồng Nhan quay về tới tòa soạn nhận được điện thoại của Lưu Thuần “Đồng Nhan, tối nay có muốn tới Dạ Mị chơi hay ?”

      Đồng nhan chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, đừng bây giờ kết hôn rồi, trước kia khi chưa kết hôn vì Đồng Đồng cũng bao giờ tùy tiện chơi.

      Lưu Thuần ai oán kêu: “Bảo bối, có thể đừng tiến vào hàng ngũ bà nội trợ nhanh như vậy được ? Tối nay xem như là nghỉ ngày làm bà nội trợ của cậu được ? Cậu suy nghĩ chút xem cuộc sống sau này của cậu nhàm chán thế nào.”

      Đầu dây bên kia Lưu Thuần ngừng khuyến khích, Đồng Nhan quả động lòng, nghĩ tới dù sao con trai cũng có ở nhà, trong nhà chỉ có Tiếu Thâm, từ trước đến nay Tiếu Thâm thường đến Dạ Mị uống rượu, hơn nữa Dạ Mị thuộc về sản nghiệp nhà mình, vào uống chút rượu cũng phải là gì lạ phải ? Nghĩ tới đây Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy mình có chút hưng phấn, đời này số lần vào quán bar quá ít, trước kia tới mấy lần chỉ là vì công việc, lần đó phải cũng bị bảo vệ phát đuổi ra ngoài sao.

      Bây giờ tốt rồi, là khách hàng, là thượng đế, xem bảo vệ còn dám đuổi ra ngoài hay .

      “Được, mình .”

      Lưu Thuần mặt mày hớn hở: “Hay quá, quyết định vậy .”

      Sau khi cúp điện thoại Đồng Nhan mới phát ra lúc này có chuyện để làm, vừa rồi còn nghĩ quay về tòa soạn làm nhưng mà tan làm, buổi tối đến quán bar chơi nên cần phải làm thêm giờ, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát xem sản nghiệp của chồng mình như thế nào.

      Bây giờ Tiếu Thâm quản lý hai công ty rất nổi tiếng, mặc dù nghe ít lần nhưng chưa từng vào xem.

      Mỉm cười sau khi bước khỏi chiếc xe của mình, kết quả vào đại sảnh công ty liền bị bảo vệ ngăn cản, Đồng Nhan bực bội, thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ và Tiếu Thâm thời gian dài như vậy mà ai biết sao?

      Trong lòng buồn bực, sao lại nhớ là tất cả mọi người đều biết?

      Híp mắt nhìn người bảo vệ kia, lạ mắt, chưa từng thấy: “ biết tôi sao?”

      Sắc mặt nhân viên bảo vệ thay đổi: “ phải người của công ty được vào.”

      Đồng Nhan gật đầu: “Vậy như thế, những người muốn đến công ty ký hợp đồng cũng được vào hay sao?”

      Sắc mặt của bảo vệ vẫn thay đổi: “Tất nhiên giống nhau, trừ khi có thể chứng mình có hẹn trước, nếu thể vào, nghĩ công ty Tiếu Thị là nơi nào chứ, muốn vào là vào sao?”

      Lúc đầu Đồng Nhan nghe thấy nhân viên bảo vệ chuyện còn khách khí, sau lúc chuyện dường như có chút kiêu ngạo, giống như cảm thấy rất vinh quang kh là người của công ty Tiếu Thâm, xem thường những công ty . Đồng Nhan nhíu mày.

      Vẫn mở miệng thương lượng: “Tôi nhớ lúc trước khi tôi đến đây công ty chưa có quy định này, sao mới chưa lâu mà công ty thay đổi quy định rồi?”

      xong những lời này nhân viên bảo vệ liền có phản ứng, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, vênh mặt hất hàm khiến Đồng Nhan thiếu chút nữa tức chết: “Thôi , cho rằng là ai? Công ty tôi phải loại người như vào là có thể vào.”

      Nhân viên bảo vệ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đồng Nhan, dò xét từ xuống dưới: “ cho rằng đeo người túi xách hiệu Chanel đồng nghĩa với việc là người có tiền sao? biết tự lượng sức mình, nhìn quần áo của là người có tiền mới lạ.”

      Đồng Nhan nhất thời còn gì để , như vậy sao chứ?

      thừa nhận, lúc làm ăn mặc có hơi tùy tiện nhưng từ sau khi gả cho Tiếu Thâm, chiếc quần jean rách mà mặc cũng tương đối đắt, chỉ là thích mặc quần áo lòe loẹt mà thôi cho nên phong cách mặc quần áo vẫn như lúc chứa lập gia đình.”

      Ai biết, phong cách này của trong mắt người khác lại là lỗ mãng.

      Cúi đầu nhìn toàn bộ cơ thể mình, áo sơ mi cực kỳ đơn giản, Đồng Nhan nhất thời im lặng.

      Ngẩng đầu khó tin nhìn nhân viên bảo vệ:
      “Bình thường Tiếu Thâm dạy bảo các như vậy sao?”

      Chắc phải, nếu như là thời gian mà mới quen Tiếu Thâm nhất định cảm thấy kỳ quái, Tiếu Thâm chính là tên phá của, tiêu tiền như nước, nhưng bây giờ khác, nếu Tiếu Thâm thực là loại con nhà giàu sao có thể lớn lên trong môi trường nhà họ Tiếu như vậy chứ?

      Nhưng nhân viên bảo vệ trước mặt lại cho cảm giác ràng đây là Tiếu Thâm lúc mới quen! Chuyện này là thế nào!

      Đồng Nhan bối rồi, gật đầu lẩm bẩm: “Được, tôi vào, đợi lát nữa tôi để mời tôi vào.”

      xong móc điện thoại trong túi xách ra, kết quả nhân viên bảo vệ lại chê bai: “ ra xa chút, đừng ở đây làm mất trật tự trong công ty tôi!”

      Mất trật tự?

      Đây là ý gì?

      Đồng Nhan nhíu mày, chống nạnh nhìn nhân viên bảo vệ: “Tôi sao lại như vậy, nhân viên bảo vệ chứ có phải lưu manh đâu, Tiếu Thâm để ở đây là để giữ gìn an toàn trật tự chứ phải chỗ để giễu võ dương oai.”

      Bình thường những nhân viên bảo vệ khi nghe thấy gọi thẳng tên Tiếu Thâm hoài nghi thân phận của Đồng Nhan, dù sao dám trực tiếp gọi tên tổng giám đốc có mấy người nhưng nhân viên bảo vệ này bình thường, ta mới tới còn cảm thấy Đồng Nhan giễu võ dương oai.

      Mặt ghét bỏ phất tay: “Được rồi, nhanh lên, nhìn chướng mắt.”

      Đồng Nhan bị chê bởi chính nhân viên bảo vệ của chồng mình.

      Ngửa đầu nhìn trời, quyết định, sau này nhất định phải giễu võ dương oai với nhân viên của công ty, nếu đám người koa biết vợ của ông chủ mình là ai.

      Gọi cuộc điện thoại, Tiếu Thâm cười hì hì, mặt vui vẻ: “Vợ à, số lần em chủ động gọi cho ngày càng nhiều, đáng khen.”

      Nhìn khuôn mặt hung dữ của nhân viên bảo vệ, Đồng Nhan cười như cười nhíu mày: “Đúng vậy, vốn dĩ hôm nay muốn thể tốt hơn, nếu phải do nhân viên bảo vệ trước công ty có mắt tròng, chừng bây giờ có thể uống cà phê do em mua rồi.”

      Tiếu Thâm vừa nghe liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra? Em ở trước công ty sao?” Đồng Nhan cười híp mắt nhìn nhân viên bảo vệ cản đường: “Đúng vậy, chó nhà lại nhận ra chủ, là tốt.”

      Tiếu Thâm lập tức bực bội, mặt tối sầm, cúp điện thoại bước ra ngoài, thư ký kêu cũng phản ứng.

      Thư ký cảm thấy kỳ quái, sao ông chủ mặc áo khoác mà ra ngoài? Có việc gì gấp sao?

      Tiếu Thâm ra khỏi thang máy, từ xa nhìn thấy nhân viên bảo vệ dáng vẻ người thô kệch đứng ở giữa, ngoài cửa, Đồng Nhan với vẻ mặt kiên nhẫn nhìn nhân viên bảo vệ.

      “Chuyện gì xảy ra!” Tiếu Thâm gầm lên tiếng.

      Nhân viên bảo vệ giật mình quay đầu lại nhìn thấy ông chủ mình, lập tức cung kính cười híp mắt mở miệng: “Người phụ nữ này muốn vào, tôi vừa nhìn thấy liền biết phải thứ gì tốt nên liền ngăn lại.”

      Đồng Nhan nhìn nhân viên bảo vệ kia nhất thời im lặng, khuôn mặt giống như đòi thưởng, cho rằng mình làm chuyên tốt?

      Nhân viên bảo vệ này chết đến nơi rồi mà còn biết, đáng thương.

      Quả nhiên, Tiếu Thâm nhìn nét mặt của nhân viên bảo vệ càng tối sầm mặt, giơ tay tát cái, còn sợ thiếu, giơ chân đạp cái: “Mẹ kiếp, cậu mù đúng , vợ tôi cậu cũng dám cản?”

      Nhân viên bảo vệ ngây ngẩn người, nhìn bộ mặt tức giận của Tiếu Thâm, lại nhìn bộ dáng ung dung của Đồng Nhan, lập tức nên lời, bà chủ?

      Sao lúc trước ta chưa từng nghe ai qua?

      Lại đạp này của Tiếu Thâm dùng sức khá lớn khiến nhân viên bảo vệ nằm chỗ mặt đất.

      Tiếu Thâm tối sầm mặt chỉ vào nhân viên bảo vệ: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng nhờ có Tiếu Tiếu mà vào đây coi air a gì, công ty này vẫn do tôi định đoạt.”

      Đồng Nhan vốn cười híp mắt xem trò vui khi nghe Tiếu Thâm hai mắt chợt lóe sáng Tiếu Tiếu?

      nghĩ tới, nhân viên bảo vệ cũng có thể dựa vào Tiếu Tiếu mà vào đây giễu võ dương oai.

      Híp mắt, chồng ít người nằm vùng trong công ty, Tiếu Tiếu cũng là, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng cho người vào nằm vùng, chẳng lẽ ta có chỗ nào để nằm vùng sao?

      Nhân viên bảo vệ đau nên lời, nằm mặt đất nhe răng trợn mắt khiếp sợ nhìn Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm: “Dạ, dám nữa.”

      Sắc mặt Tiếu Thâm tốt lắm “ cần, có sau này, công ty tôi chỉ là công ty chứa nổi cậu, hôm nay bắt đầu cần làm nữa.”

      Vừa vừa nể mặt xoay người kéo tay Đồng Nhan, khuôn mắt vốn dĩ tối sầm sau khi nhìn thấy Đồng Nhan liền trở nên dịu dàng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó.

      Đồng Nhan cũng khẽ mỉm cười, từ đầu đến cuối hai người thèm nhìn nhân viên bảo vệ.

      họ sao vậy? Sao lại nổi giận với nhân viên bảo vệ làm gì chứ?”
      Last edited by a moderator: 14/2/15
      Diệp Diệp thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81

      Nghe thấy giọng kia, Đồng Nhan cảm thấy bàn tay Tiếu Thâm hình như nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy nhìn mỉm cười, nụ cười dịu dàng giống như chút cảm xúc nào nhưng Đồng Nhan ràng có thể thấy đôi mắt lóe lên sát khí.

      Tiếu Tiếu cười tới: “Chị dâu cũng ở đây sao.” xong giống như hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt chăm chú nhìn Tiếu Thâm lại nhìn nhân viên bảo vệ nằm mặt đất, làn bộ hiểu:

      “Chuyện gì vậy?”

      Nhân viên bảo vệ kia vừa mới bị Tiếu Thâm quát bị dọa đến hồn bay phách lạc, lập tức dám gì, chỉ run lẩy bẩy nằm mặt đất.

      Tiếu Tiếu nhìn rồi càng cười dịu dàng hơn, xoay người nhìn Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan, làm bộ mặt đáng : “ trai, chị dâu tới sao lại đưa vào, đứng bên ngoài làm gì, bây giờ thời tiết chuyển lạnh, mau vào thôi, nếu bị cảm.”

      ta tỏ vẻ ân cần, Đồng Nhan nghe thấy cũng nhíu mày, quay đầu nhìn thấy người Tiếu Thâm chỉ có chiếc áo sơ mi, vì ra ngoài quá vội nên kịp mặc áo khoác.

      Lúc này cười, ôm cánh tay Tiếu Thâm mở miệng: “Đúng vậy, Tiếu Thâm, ngoài này lạnh lắm, chúng ta mau vào thôi?”

      Bộ mặt Tiếu Thâm có chuyển biến gì, chỉ có đôi mắt đen kịt, cảm giác giống như giông bão sắp tới.

      Hai người thân mật vào thang máy, khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Đồng Nhan mới nhìn về phía Tiếu Tiếu, chỉ thấy ta nở nụ cười như cười, trong lòng nhất thời căng thẳng, bàn tay nắm tay Tiếu Thâm tự giác nắm chặt lại.

      Khi thang máy đóng lại, Tiếu Thâm mới thả lỏng cơ thể, nắm chặt tay Đồng Nhan khẽ mỉm cười: “Sao đột nhiên lại đến thăm ?”

      Đồng Nhan cũng cười nhưng trả lời vấn đề này: “Nhà vệ sinh nữ có người nằm vùng hay ?” Điên cuồng hỏi câu như vậy.

      Tiếu Thâm lộ vẻ sững sờ, hình như chưa kịp phản ứng được với câu hỏi của , giây tiếp theo liền cười, cũng biết thông minh nhưng mà.......

      có.”

      Đồng Nhan lộ vẻ tiếc nuối: “ là tiếc, phải nơi cần người nằm vùng nhất phải là nhà vệ sinh sao? Bao nhiêu bí mật đều đến từ nhà vệ sinh, Tiếu Tiếu đúng là.......” được nửa liền làm bộ mặt tiếc nuối lắc đầu thở dài, hình như chuyện có người nằm vùng trong nhà vệ sinh khiến rất thất vọng.

      Tiếu Thâm cười khổ, đưa tay xoa đầu : “Em cho rằng đây là tình báo trong chiến tranh sao?”

      Đồng Nhan bĩu môi, có ý kiến, bây giờ phải giống như chơi trò tình báo trong chiến tranh sao? thương trường nếu cẩn thận có gì tốt.

      Vào giữa phòng làm việc đầy sang trọng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan liền tìm góc thoải mái ngồi xuống, nhìn thư ký giương mắt nhìn, trực tiếp cầm cuốn tạp chí, hai chân bắt chéo bắt đầu đọc.

      Tiếu Thâm cũng quản, thẳng tới bàn làm việc bắt đầu làm việc, thư ký cảm thấy hai người này hơi kỳ quái, có việc nhưng vẫn quan tâm đến nhau.

      Tiếu Thâm ngẩng đầu: “Được rồi, cậu ra ngoài trước .”

      tiếng sau, Tiếu Thâm cảm thấy rất tốt, vất vả vợ mới tới tìm lần.

      Ngồi ghế nhìn Đồng Nhan cười: “Tối nay muốn ăn gì?”

      Đồng Nhan im lặng liếc mắt khinh thường, rốt cuộc cũng biết hỏi muốn ăn gì?

      Bụng cũng kêu nửa tiếng rồi!

      Trong lòng hài lòng nhưng mặt vẫn nở nụ cười: “ sao, em cũng chưa đói, cứ làm việc của , sau đó chúng ta ăn!”

      Tiếu Thâm mắt cười như cười nhìn Đồng Nhan: “Tức giận sao? Em biết gần đây trong công ty có nhiều người an phận, nhất định xảy ra rất nhiều chuyện.”

      Đồng Nhan mím môi nhưng thể phản bác, dĩ nhiên biết gần đây công ty có nhiều người an phận, lúc nãy vừa nhìn biểu của nhân viên bảo vệ liền biết.

      Tiếu Tiếu biết thế nào là khiêm tốn, quá xuất sắc cũng phải là chuyện tốt.

      Đồng Nhan đứng lên vung tay trước mặt Tiếu Thâm: “Yên tâm, người quá sắc bén từ trước đến giờ đều đáng , sao sao.”

      Tiếu Thâm im lặng cười cười, đứng lên tới, quay người lại giống như chịu nhiều uất ức, đôi mắt long lanh đào hoa nhìn Đồng Nhan: “Vợ à, em đối với tốt, đói rồi, chúng ta ăn cơm ?”

      Hoàn toàn mất hết tác phong thương trường, cũng có lúc có dáng vẻ làm nũng giống Đồng Đồng.

      Đồng Nhan gật đầu, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt nặng nề: “Tiếu Tiếu lớn lối như vậy luôn có người dựa vào, quản lý công ty này sáu năm rồi phải sao? Sao bên trong còn có người an phận như vậy chứ?”

      Tiếu Thâm tay ôm Đồng Nhan, tay giúp mặc áo khoác, chỉ thuận miệng trả lời vợ: “ Chắc chắn số ít người an phận, sao.”

      Đối với Tiếu Thâm, từ trước đến giờ lo lắng cho Đồng Nhan lắm, chút thủ đoạn kia có thể tùy ý động đến .

      Cho tới nay cũng là bởi vì Tiếu Thâm tự tin, công ty xảy ra chuyện gì nhưng cũng bởi vì tự tin mà ngày hôm sau lúc quay trở về tòa soạn liền nghe được tin tốt.

      Tập đoàn Tiếu Thị đổi chủ.

      Mới vừa nghe tin tức Đồng Nhan vẫn thể hiểu nhìn người kia, cho đến khi Lưu Thuần vội vàng chạy tới hỏi thăm mới biết ra Tiếu Thâm cũng phải là thần.

      Lúc này quan tâm tới bất cứ gì, buông hết công việc trong tay, lập tức lái xe chạy thẳng tới công ty Tiếu Thâm, lần này ngược lại nhân viên bảo vệ tiếp tục ngăn cản Đồng Nhan, nhưng khuôn mặt phách lối khinh thường vẫn tồn tại, hơn nữa so với hôm qua còn nghiêm trọng hơn.

      Gọi điện thoại nhưng được cho đến khi cửa thang máy mở ra trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Đồng Nhan lập tức im lặng, căn phòng làm việc trước mặt bị vây kín.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81 (tiếp)

      Nhân viên bên ngoài ghé đầu nhìn, trong phòng có ít người lộ vẻ mặt tha, ràng còn có người nhìn có chút hả hê.

      Đồng Nhan hít sâu hơi, cười sang sảng ra tiếng: "Sao vậy, đều ở nơi này cần làm việc sao?"

      Vốn người bên trong phòng làm việc quay đầu lại, đại đa số mọi người còn biết đây là bà chủ cũ của bọn họ, quay đầu lại nhìn Đồng Nhan, đều cảm thấy này bị bệnh thần kinh.

      Từng người tránh ra, Đồng Nhan khỏi buồn bực, nghĩ mình mệnh khổ mà, thân là bà chủ của bọn họ mà bọn họ còn biết, , rốt cuộc lần đầu tiên bản thân lộ diện, lại trở thành quá khứ.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người di chuyển, ngược lại trợ lý chờ Tiếu Thâm an bài nghe được giọng này, vội vàng đuổi người , lúc này phòng làm việc của tổng giám đốc mới yên tĩnh lại.

      Đồng Nhan bước hai bước vào, thấy Tiếu Thâm làm thủ tục chuyển giao, nhìn Tiếu Tiếu đắc ý ngồi ở chỗ của Tiếu Thâm.

      Cái gì cũng , tới hai tay khoác lên tay Tiếu Thâm, khuôn mặt mãn nguyện nhõm, giống như cảm thấy Tiếu Thâm vứt bỏ công ty lớn phải là chuyện lớn gì.

      Tiếu Thâm cũng bày ra bộ mặt giống như sao, nghiêng đầu dịu dàng nhìn : "Sao lại chạy tới chỗ này, phải làm?"

      Đồng Nhan coi ai ra gì tiếp tục giỡn với Tiếu Thâm: "Ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng biết, thỉnh thoảng vui đùa chút Lưu Thuần cũng gì."

      Bởi vì lấy được công ty mà Tiếu Tiếu lộ ra vẻ mặt vênh mặt hất hàm sai khiến tại nghĩ muốn thấy bộ mặt khổ sở của Tiếu Thâm - người bại tướng dưới tay, nào biết hai người này có chút xíu buồn bã, ngược lại bộ mặt nhõm giống như muốn đâu đó nghỉ phép vậy.

      Tức giận cắn răng, vung tay lên, mấy bảo vệ tiến lên thúc giục Tiếu Thâm: "Tiếu tiên sinh, xin nhanh rời ."

      Tay của Tiếu Thâm thu dọn đồ đạc dừng chút, nâng mí mắt lên liếc hai bảo vệ này cái, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, gì, ngược lại hai người bảo vệ sợ hãi, chột dạ cúi đầu dám nhìn nữa.

      Tiếu Thâm nắm giữ công ty nhiều năm, từ trước đến nay nhân viên từ xuống dưới đều sợ nhân vật này, coi như tai phải rời , ánh mắt kia liếc cái, vẫn làm người ta nhịn được sợ hãi.

      Khóe mắt Đồng Nhan bễ nghễ liếc mấy người..... bảo vệ kia, im lặng lắc đầu, con người chính là như vậy.

      Tiếu Thâm thấy bản thân hù dọa người ta, rất là vô tội nhún vai cái, dứt khoát cái gì cũng xen vào, cũng chỉ thu dọn chút vật phẩm riếng tư của bản thân, tay cẩn thận cầm tấm hình Đồng Nhan ôm Đồng Đồng ở bàn, tay khác vung lên, chỉ huy mấy người bảo vệ kia: "Các người, ném hết những thứ này ."

      xong cũng ôm Đồng Nhan , còn vừa vừa cùng Đồng Nhan nhìn hình kia, miệng còn ngừng chuyện.

      "Ai, bà xã, thời điểm con trai chúng ta bốn tuổi dáng dấp còn có chút giống em."

      "Đương nhiên, đó là em sinh."

      Tiếu Thâm cười: "Vậy tại sao tại dáng vẻ lại hoàn toàn giống ?"

      Đồng Nhan còn cái gì, Tiếu Tiếu nghe được, ngược lại mơ hồ nghe được tiếng khoa trương xin khoan dung của Tiếu Thâm.

      Tay đặt ở ghế nắm chặt.

      Đây hoàn toàn đúng như ta muốn, làm sao lại như vậy?

      Nhìn bảo vệ bộn rộn ném đồ bỏ còn lại, ánh mắt, giống như nghĩ đến cái gì, giọng trầm: "Các người kiểm tra tốt những thứ này chút."

      Mới vừa rồi biểu của Tiếu Thâm quá mức trấn định, giống như sớm biết sáng nay xuất tình huống như vậy, Thế nhưng căn bản thể, lần hành động này sớm an bài xong, hoàn toàn có khả năng tiết lộ, Tiếu Thâm thể nào sớm biết tin tức như vậy, nếu làm sao dễ dàng bị đuổi ra khỏi công ty?

      Khóe miệng từ từ giơ lên chút tươi cười: Tiếu Thâm, phải tự xưng là bá chủ thương trường sao? tại còn phải bị tôi đuổi ra ngoài cách dễ dàng sao?

      Cả thành phố A có ai mực cung kính với , đó còn phải bởi vì nắm giữ Tiêu thị sao?

      có công ty, cái gì cũng phải!

      Tiếu Thâm dẫn bà xã ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là đua xe đường tới nhà trẻ của Đồng Đồng, mặt kia còn rất vui vẻ.

      Đồng nhan nhìn con trai chơi đùa bên trong, giống như hiểu dụng ý của Tiếu Thâm.

      Dừng xe xong, Tiếu thâm dắt Đồng Nhan hai người cùng vào.

      Xa xa vẫn thấy còn có đám trẻ chơi với Đồng Đồng, khóe miệng hai người lộ ra nụ cười .

      "Ba, mẹ!"

      Thế nhưng lâu Đồng Đồng thấy ba mẹ mình, mỗi lần muốn về nhà gia gia đều cho phép, khí Tiếu gia rất quỷ dị đến ngay cả đứa trẻ cũng nhận ra được bình thường.

      Xa xa viên thịt tròn nhào tới, hai tay Tiếu Thâm dùng chút lực ôm lấy con trai, chụp cái thơm lên gương mặt mềm nhũn của con trai.

      "Con trai, có nhớ ba ?"

      Nước miếng mặt Đồng Đồng, lúc này ghét bỏ nhíu lông mày lại: " nên tùy tiện hôn loạn có được , rất bẩn."

      Tiếu Thâm trợn mắt há hốc mồm, Đồng Nhan lại nhịn được xì tiếng bật cười, đứa con trai này có hơi thích sạch , nhưng mà chưa từng những lời này với Tiếu Thâm, lúc này rất tốt, chạm mặt Tiếu Thâm, rất ràng, con trai có ý kiến với việc thời gian dài Tiếu Thâm mang nó vê nhà.

      Cho Tiếu Thâm ánh mắt hả hê, đó ý là, tự cầu nhiều phúc .

      Tiếu Thâm tự sờ lỗ mũi, mặt cười vô cùng rực rỡ: "Con trai, chúng ta về nhà , về nhà ba mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

      Vẻ mặt Tiếu Thâm vô cùng hăng hái, giống như nấu cơm cho con trai là việc đáng kiêu ngạo cỡ nào.

      Vẻ mặt Đồng Đồng lại xin thứ lỗi cho kẻ bất tài: "Quên , con muốn bị đau bụng."

      'xì' Đồng Nhan ở phía sau nhịn được cười lớn.

      Rất ràng tại tâm tình của Tiếu Thâm tệ, cũng so đo với , dụ dỗ con trai trước, thần bí nháy mắt với thằng nhóc này mấy cái: "Chúng ta về nhà, về nhà cho con vui mừng."

      Đồng Nhan nghe vậy hai mắt to sáng lên, học dáng vẻ của tiếu Thâm nghiêng thân thể về phía trước, giọng tự chủ được rất nhiều: "vui mừng gì vậy?"

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: " ra phải vui mừng rồi."

      "A a, đúng." Trước mặt hai cha con kề tai , Đồng Nhan cảm thấy buồn bực, vất vả con trai mới tức giận lần, làm sao Tiếu Thâm có thể giải quyết xong nó dễ dàng như vậy?

      Trước kia đắc tội với đứa hẹp hòi này, thế nhưng phải dỗ khoảng mấy ngày đấy.

      Dọc theo đường Đồng Đồng líu ríu, rất muốn biết trong nhà có kinh hỉ gì chờ , vẻ mặt Đồng Nhan cũng mờ mịt, nhìn nụ cười cao thâm mặt Tiếu Thâm, cảm thấy có phải người này làm chuyện xấu xa gì hay ?

      lát nghĩ tới người đàn ông này vừa mới vứt bỏ công ty lớn như vậy, chắc phải là bị kích thích gì ?

      Nếu vì sao chút cũng thương tâm, thoạt nhìn ngược lại hoàn toàn giống như có chuyện gì.

      "Tiếu Thâm? phải là bị kích thích quá đó chứ? Thân là vợ chồng, ở trước mặt em cần phải che giấu tâm tình của bản thân, phải vợ chồng nên thể chân nhất sao?"

      Đồng Đồng hoàn toàn những lời này, cho nên vẫn líu ríu hỏi iếu thâm: "Vui mừng gì, vui mừng gì?" lát lại nhịn được thúc giục Tiếu Thâm: "Lái nhanh chút, lái nhanh chút."

      Trong lúc nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, con trai hoàn toàn quan tâm ba ba thất nghiệp.

      Mà bà xã lại quan tâm quá.

      Tiếu Thâm đưa điện thoại di động đặt xe cho con trai tìm trò chơi giết thời gian, ngược lại vẻ mặt chắc chắn nhìn Đồng Nhan: "Em cảm thấy em gả cho người đàn ông như vậy rất uất ức? Hơn nữa công ty kia cũng phải là của , có công ty này, còn có Danh Dương của , mặc dù Danh Dương là công ty , nhưng em cứ như vậy khẳng định thực lực yếu hơn so với Tiếu thị sao?"

      Đồng Nhan cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm, xác định tinh thần của người đàn ông này có chút hỗn loạn nào lúc này mới yên tâm, nhưng sau đó lại buồn bực: " là, coi như công ty của có thể kiếm tiền cũng là vứt bỏ công ty , như vậy thu nhập trong nhà phải ít nữa sao? là......"

      Khóe miệng Tiếu Thâm run rẩy, rất muốn cho biết, coi như có Tiếu thị, tiền của bây giờ cũng đủ để xài xa xỉ mấy đời.

      Chưa từng thấy qua người ham tiền như vậy.

      Vẻ mặt Đồng Nhan nhức nhối, mí mắt thoáng nhìn, vừa thấy bóng dáng quen thuộc ở ven đường, vội vàng kêu to: "Dừng xe."

      Tiếu Thâm thắng gấp, cũng quản nơi này có phải chỗ dừng xe hay , ngược lại bị giọng khẩn trương của Đồng Nhan làm cho ngẩn người.

      "Là Đồng Chân, là Đồng Chân!" Đồng Nhan bỏ lại câu này xuống xe đuổi theo bóng dáng kia.

      xe, Tiếu Thâm kịp kéo lại, hét lớn tiếng: "Đừng xúc động, trở lại."
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :