1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương bảy mươi sáu

      Tiếu Thâm tùy tiện đưa Đồng Nhan đến nhà hàng Tây ăn cơm, dọc đường câu, Đồng nhan cảm giác mình vô tội nên cũng chuyện, tức để tức , ăn là được rồi.

      Gần đây tính tình Tiếu Thâm càng ngày càng kỳ quái nhưng thể trách , hôm nay đột nhiên trở nên dịu dàng ngày mai lại vô cớ tức giận, tính tình của giống như theo phòng trào nên thèm để ý.

      “Mấy hôm nay nhà họ Đồng có thể tai họa liên tiếp ập tới, hôm qua tập đoàn Đồng Thị xảy ra khủng hoảng tài chính, hôm nay tất cả các cổ đông triệu tập họp hội đồng quản trị , căn cứ vào thông tin, tổng giám đốc công ty Đồng Thị là Đồng Thiên Bác có mặt, lần này làm cho các cổ đông của Đồng Thị rất bất mãn.”

      Màn hình ti vi LCD cực lớn trong phòng ăn ra loạt tin tức về công ty nhà họ Đồng, Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, vội vàng quay đầu lại nhìn, phía đưa tin các cổ đông khiển trách Đồng Thiên Bác.

      Tiếu Thâm có biểu cảm gì khi xem, chỉ gọi nhân viên tới chọn món, nhìn Đồng Nhan chăm chú xem ti vi thuận tay gọi món cho .

      Đồng Nhan như có điều suy nghĩ: “Tiếu Thâm, chuyện này có liên quan đến đấy chứ?”

      Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn , đưa khăn ăn cho : “ sai, Đồng Chân bị Phí Gia Nam dạy dỗ rồi ra tay nữa nhưng thể để Đồng Thiên Bác như vậy, ông ấy tưởng rằng Tiếu Thâm đây rất dễ bị bắt nạt, nếu dạy dỗ ông ta tiếp tục ở sau lưng giở trò.”

      Bây giờ Đồng Nhan biết diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào, mặc dù muốn để ý nhà bên kia nhưng cũng là nơi từng sống, ông nội phải làm sao đây?

      Tiếu Thâm ngước nhìn : “Em yên tâm, sớm sắp xếp xong cho ông nội rồi, những người đòi nợ kia dám làm gì ông nội em đâu, về điểm này em yên tâm.”

      Đồng Nhan yên tâm gật đầu, ở nhà họ Đồng chỉ lo lắng cho ông nội, những thứ khác đều quan tâm.

      Tiếu Thâm nhìn sắc mặt Đồng Nhan thay đổi chỉ trong nháy mắt, cười: “Lo sợ nhà họ Đồng chịu nổi sao?”

      Mắt Đồng Nhan lập tức lóe sáng: ‘Em biết nên thế nào, em quả thích người nhà họ Đồng, em cũng cảm thấy sao cả nhưng đột nhiên nghe nhà họ Đồng trượt dốc, trong lòng đột nhiên lại.... ....Đột nhiên có cảm giác trống rỗng, biết là cảm giác gì.”

      Tiếu Thâm gật đầu hiểu: “ hiểu, xem như bình thường thấy những người đó rất ghét nhưng những người đó xảy ra chuyện em cũng thể vui vẻ phải ?”

      Đồng Nhan im lặng, nhàng gật đầu, rồi lại ra vẻ khó hiểu.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: “Em cảm thấy tại sao biết mấy người nhà họ Tiếu làm loạn mà vẫn có hành động gì? Chỉ là thỉnh thoảng cho bọn họ chút phiền toái để trị còn chính là nguyên nhân này, dù sao cũng là người nhà, bọn họ cũng là những người nhìn trưởng thành, lúc ba mẹ xảy ra tai nạn chỉ mới bảy tuổi, sau đó ở cùng chú hai, chú ba cùng cũng còn , căn bản có cách nào chăm sóc , chú hai ở trong bộ đội, mặc dù số lần về nhà nhiều lắm nhưng vẫn lòng thương , đáng tiếc là trong quá trình chiến đấu chú hai hi sinh vì nhiệm vụ, từ đó về sau ở nhà họ Tiếu giống như người lén lút, nay ngủ ở phòng ông nội, ngày mai lại đến nhà chú ba, mốt lại đến nhà út, khi đó còn chưa lập gia đình, mỗi lần chui vào chăn đều giật mình nhưng đuổi , lúc đó chú ba cũng mới vừa kết hôn với thím ba, hai người xem như con trai cho nên xem như bây giờ bọn họ ngừng giở thủ đoạn, hời hợt chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của làm gì quá đáng đối với họ!”

      Đồng Nhan hơi kinh ngạc, ngờ trong lòng Tiếu Thâm cũng kiên trì với người nhà như vậy, dù sao vẫn là người thân, mặc dù những người đó đối xử tốt với bọn họ nhưng chuyện này cũng đại biểu rằng bọn họ có thể độc ác hại những người cùng chung dòng máu.

      Đồng Nhan cười: “Có phải nghĩ rằng như vậy là rất ngu ? Biết ràng những người đó đối xử với mình tốt nhưng lại chuẩn bị trước sao?”

      Tiếu Thâm cũng cười tự giễu: “Cho nên lần sau nếu như em muốn ra tay với út hoạc Tiếu Tiếu đều phản đối.”

      Đồng Nhan chấn động, ra tay với mấy người kia sao?

      Bên tai lại văng vẳng vang lên tin tức về nhà họ Đồng, Tiếu Thâm ra tay thủ với Đồng Thiên Bác cho nên mới những lời này với sao?

      Nhưng Tiếu Thâm ra tay với Đồng Thiên Bác là bởi vì Đồng Thiên Bác chọc tới sao? Tại sao vô duyên vô cớ lại phải ra tay với hai người phụ nữ trong nhà chứ?

      Hay là .......

      muốn , sau này có lẽ những người phụ nữ kia ra tay với em sao?” Nghĩ đến mấy người phụ nữ kia, Đồng Nhan liền nổi nóng, mặc dù chỉ gặp mấy lần nhưng ràng cảm thấy những người này xem như kẻ thù, nhất là Tiếu Tiếu.

      Tiếu Thâm cười đột nhiên trầm mặc, đưa tay cầm bàn tay Đồng Nhan, giọng kiên định: “, cho phép chuyện đó xảy ra, em yên tâm, đối với năng lực của , mặc kệ là những người thân trong nhà hay là.......những kẻ núp trong bóng tối đừng mơ tưởng làm tổn thương tới vợ con dù chỉ là ngón tay.”

      Đồng Nhan rung động, cảm thấy cảm động đối với những lời Tiếu Thâm nhưng bởi vì vẻ mặt của Tiếu Thâm quá thành nên Đồng Nhan thử dò hỏi: “ phải muốn hai mẹ con em theo , sau này......rất nguy hiểm.......đấy chứ?”

      Trái tin Đồng Nhan khẽ run rẩy, nghĩ đến Đồng Chân, Phí Gia Nam rất có thể là kẻ thù của Tiếu Thâm, phải Đồng Nhan rất nhát gan, là thứ người như thế thủ đoạn quá tàn nhẫn, đối với Phí Gia Nam mà ngay cả phụ nữ cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, bằng giết chết cho rồi.

      Đồng Nhan lo lắng cho Đồng Đồng, lần trước bị những người kia bắt cóc vẫn luôn cười hì hì, cũng có cảm giác gì cho nên rốt cuộc những lời của Tiếu Thâm nghiêm trọng như thế nào biết.

      Tiếu Thâm chăm chú nhìn từng nét mặt của , bàn tay nắm tay liền hơi siết chặt, trong lòng thấp thỏm “Em sợ sao?”

      Đồng Nhan cảm thấy bàn tay đau nhói lúc này mới phát ra khuôn mặt bi thương của Tiếu Thâm, trong lòng hồi hộp nhớ tới cuộc sống lúc trước của ra trong lòng mỗi người đều có bí mật muốn cho ai biết, có, Tiếu Thâm có ngay cả Giang Thành cũng có.

      Chỉ là lúc đó Giang Thành lựa chọn lẩn tránh, vì bí mật này mà lựa chọn rời xa nhưng bây giờ Tiếu Thâm lại chọn cách hết những bí mật này với .

      Hít sâu hơi, Đồng Nhan im lặng nhìn Tiếu Thâm: “ xem có nên cho hộ vệ tú trực bên con trai ?” Đồng Nhan nghĩ bản lĩnh của tệ, Tiếu Thâm càng phải , nhà ba người yếu nhất chính là con trai bọn họ.

      Đồng Nhan
      hơi bưc bội: "Haiz, xem thằng bé có phải cũng hơi đần , em nhớ lần trước Đồng Thiên Bác cho người theo dõi thằng bé, ràng thằng bé cũng phát ra nhưng cuối cùng vẫn bị tóm, xem sao thằng bé lại đần như vậy chứ? Tất cả đều tại , đáng ghét, sao cho tinh trùng nào tốt chút, hại em sinh con trai đần như vậy, thông minh giống mẹ chút nào!"

      Tiếu Thâm nhìn vẻ mặt khoe khoang của Đồng Nhan, mắt chớp chớp, hết ý kiến, im lặng nhận phần bít tết người hầu bàn đưa lên, tiếng dao kẽo kẹt vang lên, người phụ nữ này có lúc bình thường sao?

      "Đúng rồi, sau này cách xa Phí Gia Nam chút!" Tiếu Thân quên dặn dò chuyện quan trọng nhất.

      Đồng Nhan vô tội: "Em vẫn luôn tránh ta nhưng đường phải là của em, người ta muốn tới em còn có cách nào chứ, tổng biên cũng gọi em vào em còn có thể phản kháng sao?"

      "Bây giờ em là vợ , tổng biên dám tùy tiện làm khó em, về sau em cũng cần phải quan tâm đến những việc ông ta giao, dù thế nào ông ta cũng dám sa thải em!"

      Đồng Nhan bát quái: "Chẳng lẽ đây chính là lợi thế của người giàu sao?"

      Tiếu Thâm vỗ hai tay lên bàn: "Em là vợ , sao lại giống với người giàu chứ!"

      Nổi giận? Đồng Nhan mở to hai mắt nhìn , chung quanh ít người bị lời của Tiếu Thâm làm giật mình, muốn nhìn xem ai là người giàu có.

      Đồng Nhan xấu hổ, vội vàng kéo Tiếu Thâm: "Bình tĩnh, đừng phá hủy hình ảnh tốt đẹp của ."

      bữa ăn run rẩy trôi qua, rốt cuộc giữa đường nhận được cuộc điện thoại, bộ mặt áy náy nhìn Đồng Nhan, đôi mắt long lanh: "Vợ à....."

      Đồng Nhan nhoẻn miệng cười: "Ơi....." trả lời ngọt như mật.

      Khuôn mặt Tiếu Thâm càng áy náy hơn "Công ty có việc gấp cần giải quyết, em phải tự về rồi, xin lỗi!"

      Đồng Nhan làm bộ mặt tiếc nuối trách móc: "Sao lại có thể như vậy chứ, chuyện công ty quan trọng lắm sao?"

      Hiếm khi thấy Đồng Nhan làm nũng, Tiếu Thâm mở to mắt, tiếp tục: "Đúng vậy, dù sao công ty cũng là của mình, thôi để đưa em về tòa soạn, thôi!" xong đứng dậy muốn dắt Đồng Nhan .

      Đồng Nhan sững sờ vội vàng : " cần, việc của quan trọng hơn!" Rốt cuộc cũng quai lại giọng bình thường, chẳng những bình thường mà còn thành khẩn chỉ sợ Tiếu Thâm đưa về.

      Tiếu Thâm khẽ híp mắt: "Đều là vợ tốt, khéo hiểu lòng người, vậy về công ty trước, em đường cẩn thận, đúng rồi, chuyện quảng cáo ở tòa soạn em để cho Phí Gia Nam làm , em quay về với tổng biên rút lui, làm cho ông ấy nữa."

      Đồng Nhan mỉm cười, nhàng gật đầu: "Tạm biệt, đường cẩn thận!"

      Tiếu Thâm hài lòng cười, ôm Đồng Nhan nghiêng người hôn cái: " biết nghe lời!" xong liền .

      Mỉm cười vẫy tay, mặt dịu dàng như nước, Đồng Nhan phất tay: "Chồng à, hẹn gặp lại."

      xong cũng muốn ói mà chiếc xe BMW màu trắng sớm lướt , thông qua kính chiếu hậu nhìn Đồng Nhan, Tiêu Thâm cũng nhịn được cười.

      Người phụ nữ này muốn đùa với sao? Vẫn còn non lắm!

      Về tòa soạn, tổng biên cũng mới quay về, Đồng Nhan vội vàng tới báo cáo chuyện của Tiếu Thâm: "Tiếu Thâm làm khó tổng biên nữa, năm nay được năm sau được ? Tổng biên.... Ồ! Sắc mặt tổng biên tốt lắm, có phải buổi trưa chưa ăn !"

      Tổng biên vốn dĩ còn rất vui sau khi nghe Đồng Nhan xong mặt lập tức tối sầm, lời này hình như rất quen.

      Buổi trưa trong phòng ăn.

      Động tác Phí Gia Nam ưu nhã trầm thấp dễ nghe: "Tôi cũng biết tổng biên bị làm khó, như vậy , quảng cáo năm nay tạm thời ngưng lại, sang năm nếu có cơ hội chúng ta hợp tác!"

      Trong phòng làm việc, tổng biên tối sầm mặt, hối hận!

      Sớm biết Tiếu Thâm bị Đồng Nhan khuyên, vậy buổi trưa ông còn phải phí sức làm gì?

      Bây giờ tốt rồi, lúc đầu hai người có tiền ra giá cho ông, ngờ chỉ bữa cơm trưa liền dừng lại, thu được gì!

      Đồng Nhan ở bên ngoài cẩn thận nhìn tổng biên trong phòng làm việc, trong đầu liền nghĩ tổng biên trách sao?

      Điện thoại di động bàn vang lên, tin nhắn, mở ra xem.

      "Tâm trạng tổng biên em thế nào?" Người gửi: Tiếu Thâm.

      Đồng Nhan lập tức trả lời bằng dấu chấm hỏi, "Có ý gì? biết gì sao?"

      Tin này chuyển liền như đá chìm dưới đáy biển, có hồi . Đồng Nhan bực bội nhìn chằm chằm điện thoại.

      lúc sau mới vang lên, vừa cầm lên nhìn Đồng Thiên Bác?

      "Alo?"

      Đầu dây bên kia giọng của Đồng Thiên Bác có vẻ rất mệt mỏi, giọng hơi : "Nhan Nhan, lần này còn nhất định phải giúp ba."

      Đồng Nhan lập tức lạnh lùng, nghĩ tới, Đồng Thiên Bác vẫn còn mặt mũi nhờ giúp đỡ.

      Đồng Nhan gì, đầu dây bên kia Đồng Thiên Bác liền nóng lòng: "Nhan Nhan, chuyện của con chúng ta sau này hãy , lần này liên quan đến sống còn của nhà họ Đồng, van xin con giúp ba chút, được ?"

      (còn nữa)
      Last edited by a moderator: 20/1/15
      Diệp Diệp, trạch nữxixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương bảy mươi sáu (tt)

      “Ông tìm tôi có ích gì, tôi chỉ là phóng viên.” Đồng Nhan nhẫn nại được, giấu được chán ghét.

      , Nhan Nhan, con có thể cầu xin Tiếu Thâm giúp tay, chỉ có mình con có thể giúp ba, hãy giúp ba chút.”

      Khóe miệng khẽ nhếch: “Ông Đồng, ông có nhớ nhầm hay , lúc ở bệnh viện tôi rồi, sau này gọi ông là ba nữa, sáu năm trước ông sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, bây giờ nguyên nhân tôi kết hôn với Tiếu Thâm ông cũng biết cho nên ông nên biết tôi là gì với Tiếu Thâm, tôi có tư cách gì mà cầu xin giúp đỡ của Tiếu Thâm? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải giúp đỡ công ty có quan hệ gì với mình chứ?”

      Giọng tức giận của Đồng Nhan vang lên bên tai Đồng Thiên Bác, trong lòng ông lập tức trùng xuống, biết có bất kỳ hy vọng nào, vốn dĩ muốn trút giận lên người Đồng Nhan.

      Sững sờ cúp điện thoại, Đồng Phiên vội vàng hỏi: “Sao rồi? Con nhóc kia có chịu giúp hay ?”

      Đồng Chân ngồi bên: “Còn phải hỏi sao, con nhóc kia đồng ý giúp đỡ nét mặt ba thế kia sao? nên sớm thu gom cất giấu toàn bộ tiền mặt cùng những thứ có giá khác, trước khi tòa án niêm phong căn nhà này, sau này còn có chút tiền tiêu vặt.”

      Đối mặt với lạnh lùng tỉnh táo khác thường của Đồng Chân, người cả đời lăn lộn thương trường như Đồng Thiên Bác lập tức run rẩy, tay run run chỉ vào Đồng Chân mắng ta bất hiếu.

      Đồng Chân lạnh lùng đứng lên, nhếch miệng mỉa mai: “Đừng quá ngây thơ, ba nghĩ xem tại sao công ty vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, nhất định là có người giở trò sau lưng mà cả thành phố A có mấy người có thể làm được, trong đêm có thể làm cho công ty phá sản, ngoại trừ con rể ba là Tiếu Thâm còn ai vào đây? ta muốn công ty ba phá sản làm sao có thể giúp ba chứ?”

      Lời của Đồng Chân khiến Đồng Thiên Bác giống như gặp cơn gió lớn, lúc này bà Đồng càng mắng to hơn: “Tôi rồi con nhóc đó chẳng tốt lành gì, bây giờ tốt rồi, gả cho gia đình tốt liền ngược đãi nhà ba mẹ đẻ, ban đầu nên dẫn sói vào nhà!”

      xong ánh mắt nhìn Đồng Thiên Bác như kẻ thù: “Đều là tại ông! Năm đó nếu như ông ở bên ngoài làm loạn cùng người đàn bà đê tiện Trương Diễm Thu kia làm sao sinh ra con nhóc tiện nhân kia! Con tiện nhân này giống như mẹ nó, căn bản chỉ là con sói hoang, bây giờ tốt rồi, ông nhìn xem nó phá hủy cả gia đình thế nào!”

      Thân thể Đồng Thiên Bác hơi lảo đảo, ngã mặt đất, nháy mắt còn chút hơi sức nào, lúc này Tiếu Thâm là niềm hy vọng duy nhất của ông ta, sao có thể.... ...

      Đồng Nhan!

      thế nào ông cũng là ba của con, thế nhưng con.......con lại cấu kết với người ngoài phá hủy cả gia tài mà ba cả đời gây dựng, được, ba chết cũng để cho con yên!

      Đồng Chân, Đồng Phiền cùng bà Đồng ba người gom tiền mặt cùng đồ trang sức xuống lầu thấy Đồng Thiên Bác với đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đồng Nhan đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Đồng Thiên Bác giống như muốn ăn .

      Đồng Nhan bình tĩnh từ từ vào, thấy Đồng Chân xách hành lý nhíu mày: “Các người muốn làm gì?”

      Đồng Chân nhìn Đồng Nhan cười giễu cợt: “Ồ, Đồng nhà chúng ta về rồi sao? Có phải có chuyện muốn với chúng tôi , Tiếu Thâm quyết định cứu Đồng Thị rồi sao? Đó tin tức rất tốt!” Ngoài miệng tin tức vô cùng tốt nhưng giọng lại vô cùng châm chọc khiến Đồng Thiên Bác càng thêm mất khống chế.

      Đồng Nhan cảnh giác quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác, lui về sau bước vẫn bình tĩnh như cũ: “, Tiếu Thâm đồng ý, tôi tới chỉ để xem có cần giúp đỡ gì .”

      Nào biết những lời này hoàn toàn chọc giận Đồng Thiên Bác, xông lên bóp cổ Đồng Nhan chịu buông tay, khuôn mặt nhăn nhó: “Tao bóp chết mày con sói hooang, lúc đầu tao nên ngăn cản cho mẹ mày sinh mày, tao nên đập nát cái bụng kia, nếu tao rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bây giờ tốt rồi, có chỗ dựa liền quay lại trả thù tao! Tao chết cũng cho mày toại nguyện, tao bóp chết mày!”

      Vốn dĩ Đồng Nhan cẩn thận chú ý Đồng Thiên Bác, lúc vừa mới vào đối mắt ông ta nhìn chằm chằm như con thú hoang bị chọc giận, rất kinh người cho nên lúc Đồng Thiên Bác xông tới sớm chuẩn bị, lui về sau chút lại nghĩ rằng cửa chính bị Đồng Phiên đóng từ lúc vào.

      Đồng Nhan hoảng sợ, Đồng Thiên Bác xông tới lập tức nhấc chân đá, thế nào cũng là người từng luyện tập, Đồng Thiên Bác lập tức ngã nhào mà Đồng Phiền là tên ăn chơi phá của, hai người đàn ông này hợp lại vẫn thể ngăn cản Đồng Nhan.

      Đồng Chân đứng bên cạnh nhìn càng tức giận, thầm mắng hai người đàn ông là phế vật!

      Nhìn chung quanh thấy con dao gọt trái cây liền cười, bà Đồng nhìn thấy con nở nụ cười đáng sợ liền tới ngăn lại: “Con điên rồi sao? Đây là giết người đấy, lại đối với thế lực của Tiếu Thâm đến lúc đó con muốn chết cũng được!”

      Đôi mắt Đồng Chân lạnh lùng, khẽ nhếch miệng: “Mẹ yên tâm, sao con lại có thể ngu đến nỗi tự ra tay chứ!”

      Bà Đồng sững sờ, còn chưa biết Đồng Chân định làm gì thấy Đồng Chân nóng vội chạy tới đưa con dao cho Đồng Thiên Bác: “Ba con tiện nhân này hại nhà chúng ta thê thảm như vậy chúng ta tuyệt đối thể để cho nó chạy thoát!”

      Đồng Nhan nhíu mày vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tàn ác của Đồng Chân!

      Lập tức vung tay dùng túi xách cuốn lấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đồng thời bay lên đạp vào Đồng Phiên xông tới, dùng sức rất nhiều nên Đồng Phiên bị đạp cho ngã mặt đất thể đứng lên được, phun đống máu, hôn mê.

      Đồng Chân ở bên ngoài nhìn hiểu từ khi nào Đồng Nhan lại biết võ công như vậy? Nhìn phía trước thấy người phụ nữ này đưa tay rất linh hoạt còn bộ dáng nhút nhát như lúc mới vào cửa nữa!

      Bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác bị Đồng Nhan dùng túi xách cuốn lấy, gỡ ra được, dùng sức giãy dụa, sau đó Đồng Nhan hướng về phía Đồng Thiên Bác đạp lưng ông ta cái rồi chạy nhanh ra mở cửa nhà họ Đồng chạy ra ngoài.

      Sau đó trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, Đồng Nhan hoảng sợ quay đầu nhìn, đúng lúc thấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác cắm vào ngực bà Đồng.

      Hết cách rồi, Đồng Thiên Bác căn bản là kẻ điên, tại sao vừa rồi nhất thời mềm lòng mà tới đây xem chứ?

      Bây giờ tốt rồi, phiền phức lớn, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi 110 cùng 119 sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, đầu dây bên kia Tiếu Thâm họp chợt lập tức đứng dậy ra ngoài.

      Làm cho mấy giám đốc giải thích được.

      Đồng Nhan vừa mới chưa được phút trước nhà họ Đồng liền xuất chiếc xe màu trắng, cửa xe lập tức mở ra, bên trong lập tức có bảy tám người giống như xã hội đen chạy ra.

      Người cầm đầu miệng ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua căn nhà cao cấp của họ Đồng, khuôn mặt chán ghét: “Đây chính là hang ổ của lão già kia sao?”

      Thuộc hạ của ta vội vàng chạy tới: “Đúng vậy ạ.”

      Tên cầm đầu hít hơi thuốc, từng vòng khói từ trong miệng bung ra, búng tay cái, những người còn lại nghe thấy lập tức xông vào.

      Kết quả vừa mới chạy vào, có người ở bên trong mở cửa ra, bọn họ chuẩn bị lập tức giật mình, nháy mắt làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, người bên trong cũng bị giật mình khi thấy có nhiều người vây chung quanh.

      Ánh mắt của tên cầm đầu bỗng sáng rực giống như mèo thấy cá, khuôn mặt thô bỉ nhìn chằm chằm Đồng Chân đứng trước mặt: “Đây phải là mỹ nhân mấy ngày trước vừa xảy ra biến cố lớn sao? Vừa đúng lúc ba thiếu chúng tôi số lãi xuất khá cao, tôi nhớ nhà cũng có thứ gì đáng giá, bằng hãy đảm nhiệm trả trước mấy ngày lãi suất !”

      Đồng Chân nghe vậy liền tức giận, tiến lên cho tên cầm đầu kia cái tát: “Miệng thối!” Giọng lạnh lùng, khuôn mặt cao quý lạnh lẽo như băng.

      Tên cầm đầu càng vui vẻ hơn: “Ha ha, được, có khí chất, đây thích, các em vào lấy hết tất cả những gì có giá trị về.”

      nhóm người nghe theo vào giật đồ, Đồng Thiên Bác trong lòng ôm vợ nằm thoi thóp, lúc này lập tức tỉnh táo thấy nhóm người này vào liền sợ: “ Lương, phải lúc đầu còn tháng nữa mới phải trả tiền sao?”

      Tên cầm đầu họ Lương xì tiếng khinh miệt: “Nếu như ông đây chờ tháng đến lúc đó đâu tìm người.” xong gọi thuộc hạ kéo Đồng Chân tới, ta đoạt lấy hành lý mà Đồng Chân cầm, đem tất cả tiền bạc, đồng hồ.......móc ra hết cho Đồng Thiên Bác nhìn, khuôn mặt hung ác: “Nhìn xem, hôm nay nếu phải tôi tới sớm các người sớm chạy mất rồi, ông tưởng rằng tôi ngu sao, trả lại tiền sao, bây giờ lập tức trả nếu cả đời này ông bị đuổi giết đấy.”

      Đồng Thiên Bác vừa nghe liền run: “Đại ca à, tình cảnh bây giờ của tôi cũng thấy đấy, có tiền, nếu như giết chết tôi cũng thể lấy được tiền.”

      xong nhìn Đồng Chân bị bắt giữ, nhìn khuôn mặt nhắn mà ông thương đôi mắt ông ta vụt sáng, quỳ xuống ôm chân Lương đại ca: “ nhìn con tôi thấy thế nào, con tôi cần phải , có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, trình độ học vấn tệ, nuôi dạy tồi, quan trọng nhất là hai ngày trước chắc mọi người cũng xem đoạn video của nó rồi, kỹ năng ở giường cũng rất tốt, Lương thấy thế nào.”

      Tay chân Đồng Chân lập tức trở nên lạnh, thể tin được nhìn ba mình, đây là người ba hết mực thương ta sao?

      Đại ca Lương nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn Đồng Chân, nhíu mày, đưa tay sờ soạng khuôn mặt ta, Đồng Chân hoảng sợ ngoảnh mặt chỗ khác.

      Đại ca Lương bị chọc giận, bàn tay dùng lực xoạt tiếng, quần áo bọc người Đồng Chân liền bị xé rách mảng trước ngực, hai gò núi trắng như tuyết ra đầy sinh động.

      Hai gò núi trắng như tuyết đột nhiên xuất trong nháy mắt liền kích thích thị giác của đại ca Lương, hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt phẩn dưới của ta cũng có cảm giác.

      Nở nụ cười đầy tà dâm: “Được, nhưng biết con ông bị chơi bao nhiêu lần rồi, xem như dùng ta trả nợ cũng chỉ có thể xem như là trả hết lãi suất, hiểu chưa?”

      Đồng Thiên Bác lập tức nịnh hót: “Hiểu, yên tâm tôi gom đủ tiền trả cho , trong thời gian ngắn nhất!”

      Đôi mắt thê lương của Đồng Chân nhìn Đồng Thiên Bác trước mặt khác gì con chó, là khinh thường! Thứ người như thế lại là ba của ta!

      Từ đầu đến cuối Đồng Chân đều gì, chỉ nhìm chằm chằm Đồng Thiên Bác giống như muốn giết chết ông ta.

      Đại ca Lương đem hết đồ vật cùng Đồng Chân lên xe, rời .

      xe, Đồng Chân gì, khuôn mặt vẫn cao quý thể xâm phạm vào.

      Nhìn đại ca Lương ôm Đồng Chân vào người, cảm xúc tinh tế dịu dàng khiến đại ca Lương thích thú buông tay, ta cảm thấy người phụ nữ này giống như báu vật!

      “Người đẹp ngoan, ba em cần em nữa, ngoan ngoãn theo , cam đoan để em bị bắt nạt!”

      Đồng Chân vẫn chịu nhục, trong lòng hận con dao lập tức chặt đứt cánh tay dơ bẩn trước ngực ta.

      “Dừng xe, tất cả đều xuống hết, ông đây đợi được nữa, ha ha!” Mấy người trong xe cười mập mờ, tài xế tìm nơi hẻo lánh dừng xe, nhóm người xuống, trong xe chỉ còn lại Đồng Chân cùng Lương đại ca.

      Đồng Chân cảnh giác: “ muốn làm gì?”

      Đại ca Lương cười dâm đãng: “Cục cưng đừng sợ, hai ta nhậu trước !”

      Bên ngoài người của Lương đại cả chỉ dáo dác nhìn bóng người trong xe, mấy người đột nhiên chửi: “Mẹ kiếp, nhìn thấy gì hết, đại ca là tham!”

      người khác đưa lên điếu thuốc: “Đừng nóng vội, đâu phải em ta chưa từng chơi phụ nữ của đại ca, nàng này có xinh đẹp nhưng lại quá cao ngạo, đoán chừng đại ca chơi mấy ngày liền ngán, đến lúc đó còn phải rơi vào tay em chúng ta sao, ha ha, chỉ là nàng này có giọng làm người ta nao lòng, trách được đại ca còn chưa về nhịn được.”

      Mấy người đứng chung quanh cười ầm lên, ánh mắt đều hướng về phía chiếc xe, chỉ thấy sườn xe đung đưa, trong xe thỉnh thoảng phát ra tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng kêu la đầy sảng khoái của đàn ông.

      Lúc Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm mang theo cảnh sát quay lại thấy mảnh hỗn độn, trong phòng có bất kỳ ai.

      Cảnh sát cũng hỏi Đồng Nhan cảy ra chuyện gì, trực tiếp hỏi hàng xóm xung quanh, thông qua bọn họ biết được Đồng Nhan rời chưa lâu nhóm xã hội đen tới, chẳng những lấy hết tất cả đồ trong nhà họ Đồng mà còn bắt cả con , hàng xóm đáng tiếc Đồng Chân thể chạy được bị bọn người kia bắt , hậu quả nhất định rất thê thảm.

      Đồng Nhan nghe xong cảm thấy cơ thể bất động, mới rời khỏi mấy phút sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

      Mặt Tiếu Thâm cũng lập tức tối sầm, ôm chầm Đồng Nhan cao giọng: “Em có việc gì tới đây làm gì? Chưa bọn họ muốn giết em, ngộ nhỡ vừa rồi nếu như chậm chút liền gặp đám người kia phải làm thế nào!”

      Nghe hàng xóm mô tả nét mặt của Đồng Chân lúc bị bắt liền bắt đầu lo lắng, tự chủ được liền liên tưởng ngộ ngỡ Đồng Nhan cũng bị những người kia bắt mất phải làm sao!

      Đồng Nhan sững sờ, ngược lại ngờ tới điểm này, khuôn mặt Tiếu Thâm đầy tức giận, hình như chất chứa nỗi sợ, Đồng Nhan há miệng, Tiếu Thâm đột nhiên kích động ôm “A.......” Lời muốn liền bị mắc kẹt.

      Tiếu Thâm ôm chặt Đồng Nhan, bàn tay hơi dùng sức, Đồng Nhan lại cảm thấy đau, trợn to hai mắt cảm nhận lo lắng người Tiếu Thâm truyền đến.

      Khẽ rung động, cảm giác mê ly, ra rất muốn cười lớn khoa trương vỗ lưng Tiếu Thâm mắng to: “ muốn đè chết em sao!”

      Nhưng có lẽ quá bất ngờ trước phản ứng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy cả người còn chút sức lực nào, chỉ theo bản năng ôm eo Tiếu Thâm, xung quanh trở nên yên tĩnh.

      Lúc Giang Thành tới liền nhìn thấy bức tranh ấm áp, đôi trai dịu dàng im lặng ôm nhau giữa rất nhiều cảnh sát giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta nỡ lên tiếng phá hư.

      Cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phía gân xanh nổi đầy có vể rất dữ tợn.

      Mạnh Điềm Uy đứng ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt mất mác của Giang Thành lại nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm đứng trước mặt, lắc đầu cười.

      Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan vào nhà họ Đồng, bên trong tất cả tiền cùng đồ đạc........đều thấy nữa, bao gồm tất cả đồ điện cũng thấy, Mạnh Điềm Uy nhìn : “ phải hàng xóm bọn họ chỉ lái chiếc xe tải sao? Hơn nữa còn có tám người, vậy làm sao bọn họ có thể lấy đống đồ lớn như vậy chứ?”

      Bây giờ bản lĩnh của những tên này quá cao rồi!

      Giang Thành chỉ tùy ý nhìn căn phòng quen thuộc, nhớ lần trước là lúc thấy Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm, ngày hôm ấy Đồng Nhan còn tươi cười đưa thiệp cưới cho ta.

      Lần này tới nhà họ Đồng trở thành như thế này mà Đồng Nhan được chồng nắm tay.

      Việc đời khó đoán!

      Đồng Nhan bị Tiếu Thâm dắt chợt dừng lại, sắc mặt Tiếu Thâm rất khó coi, Đồng Nhan nhìn theo tầm mắt chỉ thấy chỗ vừa rồi Đồng Chân đứng cùng bà Đồng có vũng máu tươi vẫn còn chưa khô.

      Tiếu Thâm kéo Đồng Nhan qua nhìn từ xuống dưới, thấy có vết thương nào mới yên tâm: “Sau này cẩn thận chút, nhìn thấy người điên nên trốn !”

      Người điên?

      Đồng Nhan nhíu mày, Đồng Thiên Bác sao?

      Lúc này Tiếu Thâm rất tức giận, Đồng Nhan thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cảm thấy Tiếu Thâm đúng, quá sâu sắc.

      Khi về nhà sắc mặt Tiếu Thâm vẫn chưa tốt lắm, đưa Đồng Nhan về phòng ngủ xong liền vào phòng làm việc.

      Ngày hôm nay cũng rất mệt, đầu tiên Đồng Nhan đến phòng ngủ của Đồng Đồng thấy bên trong có ai lúc này mới nhớ tới gần đây Đồng Đồng ở bên chỗ ông Tiếu, nhớ tới lời Tiếu Thâm Đồng Nhan liền lo lắng, theo như ý của Tiếu Thâm Tiếu cùng mợ ba.......đều là những người nguy hiểm.

      Mặc dù ở bên kia ông Tiếu làm chủ, bọn họ dám làm gì
      nhưng bọn họ vẫn để ý Đồng Đồng.

      Đồng Nhan nghĩ tới nghĩ lui vẫn yên lòng, quyết định ngủ giấc sau đó đón con trai về, tự mình chăm con vẫn yên tâm hơn.

      Tiếu Thâm trong phòng làm việc gọi điện thoại, đem tất cả mọi chuyện hết, đầu dây bên kia Lãnh Diễm lên tiếng nghĩ đến khả năng khác.

      “Cậu nghĩ Đồng Thiên Bác đưa con trai cùng người vợ bị thương đâu?” Lãnh Diễm hỏi vấn đề quan trọng nhất.

      Sắc mặt Tiếu Thâm nghiêm túc: “Ai biết, chuyện mới vừa xảy ra, cảnh sát tìm ba người bọn họ khắp nơi còn có Đồng Chân bị người ta bắt , cảnh sát nhất định cho người tìm ta, Đồng Thiên Bác biết mình thể chạy thoát tại sao vẫn bỏ chạy?”

      Lãnh Diễm cười lạnh: “Đừng quên, Đồng Thiên Bác chỉ nợ ít tiền mà thôi, ông ta chạy làm gì? Cảnh sát bắt ông ta, bây giờ ông ta bỏ chạy ra là khiến cảnh sát mất công tìm kiếm.”

      Tiếu Thâm cũng cười lạnh, giễu cợt: “Đúng vậy, ngờ ba vợ tôi vẫn còn thông minh, biết mình thiếu nợ xã hội đen, chạy có thể bị những người kia truy đuổi, bây giờ tốt rồi, ở trường lưu lại vũng máu hơn nữa còn chủ động đưa con cho người ta, bởi vậy cảnh sát muốn tìm cũng được, cảnh sát ra tay những người kia rút lui có động tĩnh gì nữa.”

      Từ điểm này có thể nhìn thấy Đồng Thiên Bác phải là ngu ngốc, ngược lại ông ta nghĩ rất xa, về mưu kế của Đồng Thiên Bác hôm nay khi vào phòng khách lúc nhìn thấy vũng máu Tiếu Thâm nghĩ tới, Đồng Thiên Bác chỉ vì mạng sống của mình mà đưa con trai cùng vợ bị thương bỏ chạy còn đưa đứa con mà ông ta hết mực thương suốt hai mươi bảy năm cho người khác.

      biết người thân của mình gặp phải chuyện gì sao?

      Đương nhiên là sau khi suy nghĩ mới làm, cách khác Đồng Thiên Bác biết vợ cùng con mình xảy ra chuyện gì nhưng mạng của bọn họ bằng mạng của Đồng Thiên Bác, vì muốn giữ được mạng của mình Đồng Thiên Bác có thể hy sinh tất cả những gì có thể.

      Đây cũng chính là tại sao Đồng Nhan giữ khoảng cách với nhà họ Đồng.

      Tiếu Thâm híp mắt, khẽ nhếch miệng cười, Đồng Thiên Bác lại dám ra tay với Đồng Nhan, bây giờ bỏ chạy đoán chừng rất hận Đồng Nhan, nếu thể tìm được những người này, vĩnh viễn thể yên tâm được.

      “Đại ca Lãnh.” Tiếu Thâm hài hước “Cho tôi mượn mấy trợ thủ đắc lực, gần đây bên tôi có chuyện điều người hết rồi.”

      Đầu dây bên kia Lãnh Diễm vừa nghe liền nhíu mày: “Gần đây cậu xảy ra nhiều chuyện sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? điều tra sao?” là đúng dịp?

      thế giới này lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy!

      Tiếu Thâm cười: “Yên tâm, trong lòng tôi đều có tính toán, ai cũng nghĩ muốn qua mắt tôi.”

      Lãnh Diễm gật đầu: “Cẩn thận chút, ngày mai cho người qua chỗ cậu!” xong liền cúp máy.

      Khi Đồng Nhan tỉnh dậy tiếng sau, nhìn phòng khách thấy ai, đột nhiên cảm thấy cả căn nhà lớn như vậy chỉ có ba người ở quá rộng, trong phòng này tùy tiện gọi tiếng có thể nghe thấy tiếng vang ngược lại, điểm này khiến Đồng Nhan rất bực bội.

      Gõ cửa phòng làm việc Tiếu Thâm rồi vào nhìn Tiếu Thâm: “ đón con trai thôi, ở nhà trống rỗng quá.”

      Tiếu Thâm vẫn còn xử lý công việc nghe vậy khẽ nhíu mày: “Nhớ con trai rồi sao?”

      Đồng Nhan thở dài, lắc đầu: “ có, chẳng qua chỉ cảm thấy căn nhà này quá rộng, em mới vừa kêu to có tiếng vang ngược lại, vỗn dĩ trong nhà ít người, bây giờ con trai còn tới nhà họ Tiếu ở, càng ít người hơn, rất nhanh liền giống như có người ở.”

      Tiếu Thâm thành nghe Đồng Nhan , sau đó suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Đồng Nhan ngừng gật đầu: “Vậy chúng ta đón con trai , phải cũng nhớ thằng bé sao?”

      Tiếu Thâm làm vẻ mặt khó xử: “Nhớ nhớ nhưng mà…..” xong cố ý cắt đoạn sau.

      Đồng Nhan vội vàng: “Nhưng làm sao?”

      Tiếu Thâm nhíu mày, vẻ mặt như suy tư, giống như so sánh việc đón con trai cùng với chuyện của hai người cái nào quan trọng hơn, cuối cùng thở dài, thử thăm dò: “Vợ à, chẳng lẽ em cảm thấy nếu con trai ở nhà hơi cản trở sao?”

      Đồng Nhan hiểu: “Cản trở? Con trai ngoan như vậy làm sao cản trở!”

      Tiếu Thâm bối rối: “Là.....là.....cái đó.....” Vẫn còn nhớ đêm hôm đó, Tiếu Thâm ở trong chăn đột nhiên có vật bò lên lưng .

      Vật này tuyệt đối phải vợ , điểm này Tiếu Thâm quá hiểu, vật này......

      “Ba, ba núp trong chăn làm gì?” Ở bên đứa trẻ biết còn giả bộ thuần khiết hỏi.

      Từ sau lần đó Đồng Nhan cho phép làm chuyện đó, rất lâu, nếu như phải gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Đồng Nhan rất mệt sớm giày vò rồi.

      vất vả mới đem vật cản trở nơi khác, làm sao có thể dễ dàng đón về chứ?
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      trạch nữ, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương bảy mươi bảy: Ông Tiếu kỳ quái.

      Tiếu Thâm nháy mắt mấy cái “Vợ à.... ...” giọng hơi ngân.

      Đồng Nhan nhìn ánh mắt Tiếu Thâm hơi kỳ lạ, mặt cảnh giác “Cái gì!”

      Tiếu Thâm cười tới ôm eo Đồng Nhan: “ ra đón Đồng Đồng về phải là tốt, mấu chốt là ông nội thích Đồng Đồng, chừng tối nay chúng ta qua bên đó ông nội cũng thả người!”

      Đồng Nhan vừa nghe liền nhụt chí, cũng đúng, ông Tiếu đặc biệt cưng chiều Đồng Đồng, bất luận Đồng Đồng làm chuyện gì ông Tiếu cũng nhiệt tình ủng hộ.

      “Vậy.......”

      Tiếu Thâm lập tức cắt ngang: “Hay là tối nay chúng ta thử sang đó xem? chừng có thể đón con trai về nhà!”

      Tiếu Thâm nháy mắt như nghĩ cách cho Đồng Nhan, hai mắt liền tỏa sáng: “Được.”

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, ràng vợ thông minh nhưng lại đặc biệt cố chấp, chỉ cần là chuyện muốn nhất định phải thử, mặc kệ kết quả thế nào đều được cho nên lần này chủ động đưa ra cũng có thể đón con trai về?

      ra về điểm này Tiếu Thâm khẳng định đò là điều tuyệt đối thể thực .

      Ở nhà họ Tiếu, tất cả con cháu đều có mặt đầy đủ, mà đối với hai vợ chồng con trai và con ông cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi có việc gì bọn họ lại nhắc đến vấn đề gia sản, ông tự nhận lúc về già bản thân trở nên ích kỷ, cảm thấy chán ghét mỗi khi các con ông nhắc đến chuyện này khi ông vẫn còn khỏe, cảm giác giống như mấy người này nguyền rủa ông nhanh chết .

      Cho nên trong nhà đột nhiên xuất đứa chắt ông lập tức cảm thấy vui, nếu như phải tại hai ba con thằng bé thân nhau lắm, ngay từ lúc hai người mới kết hôn liền đưa thằng bé về nhà.

      Vì để cho Tiếu Thâm cùng con trai bồi dưỡng tình cảm nên ông Tiếu nhẫn nhịn tháng!

      Đồng Nhan chủ động đưa con trai đến làm sao ông có thể trả về chứ.

      Lúc hai người quay về nhà họ Tiếu, trước cổng chính có dừng mấy chiếc xe thể thao, ferrari màu đỏ cá tính, ferrari màu đen sang trọng, ferrari màu trắng ưu nhã.



      Nhà họ Tiếu có quy định, bất kể là xe của ai cũng được phép vào, con út nhà họ Tiếu từng phản kháng, trước khi kết hôn bà ta đều chạy thẳng xe vào khuôn viên, nhưng sau khi kết hôn lần đầu tiên về nhà ông Tiếu bắt bà đậu xe ở bên ngoài, điều này làm cho bà ta rất tức giận nhưng vẫn phải tuân theo lời ông Tiếu, người già thích yên tĩnh, bây giờ thích nhìn thấy những chiếc xe đậu trong khuôn viên, hoặc có thể là những chiếc xe đó làm chết những bụi hoa mà ông trồng.

      Bà cũng hết cách, nhiều năm trôi qua cũng dần trở thành thói quen nhưng quy định này đối với Tiếu Thâm hoàn toàn có tác dụng, ông Tiếu thương Tiếu Thâm, tất cả những người trong nhà họ Tiếu đều biết điều này, chỉ có mình Tiếu Thâm có thể chạy thẳng xe vào bên trong.

      Cũng bởi vì Tiếu Thâm đặc biệt, thím ba cùng Tiếu càng hài lòng, càng cảm thấy sau này Tiếu Thâm làm chủ nhà họ Tiếu cho nên mấy năm nay hai người liên tục muốn ông Tiếu nhanh chóng phân chia tài sản, tránh sau này ông Tiếu già rồi lẩm cẩm đem toàn bộ tài sản giao hết cho Tiếu Thâm như vậy hai người có bất cứ gì phải sao?

      Điều này hoàn toàn thể xảy ra!

      Tiếu Thâm luôn luôn là cái đinh trong mắt Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, chỉ cần thấy Tiếu Thâm ở nhà họ Tiếu lập tức quaty về.

      “Ai u, rốt cuộc Tiếu của chúng ta cũng lộ diện, muốn gặp cậu dễ dàng!” Chu Linh đứng ở bên chế giễu.

      Tiếu Thâm ôm Đồng Nhan bước nhanh vào phòng khác, thèm để ý đến bà ta.

      Chu Linh bị làm lơ liền tức giận trợn to mắt, từ lần Tiếu Tiêu xảy ra chuyện Chu Linh càng thêm hận Tiếu Thâm, trước kia còn có thể giả bộ nhưng bây giờ thấy Tiếu Thâm liền chế giễu.

      “Tiếu Thâm, gần đây Tiếu Tiêu rất thích tới quán bar, cháu rong chơi lâu nên biết bên trong nguy hiểm như thế nào, thím cũng yên lòng, cho nên dù cho Tiếu Tiêu đến quán bar chơi nhưng nếu ngày nào đó cháu đến quán bar chơi mà gặp được thằng bé hãy giúp chú thím chăm sóc em chút, dù sao cháu cũng chơi rất nhiều, ít nhất bên trong cũng có rất nhiều bạn rượu của cháu!”

      Lời này nghe ra có vẻ là lo lắng cho con trai mình nhưng nếu suy nghĩ kỹ Đồng Nhan liền nhíu mày, ngờ Chu Linh dám chuyện liều mạng như vậy.

      Những lời kia vừa được thốt ra phải là trêu chọc Tiếu Thâm ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng sao?

      Khuôn mặt Tiếu Thâm hời hợt giống như nghe thấy gì, Đồng Nhan khẽ nhếch miệng, xoay người nhìn Chu Linh mỉm cười: “Thím ba, thím sai rồi, Tiếu Tiêu vẫn còn , bây giờ mới mùng hai, mặc dù nhà họ Tiếu có tiền nhưng vẫn phải nuôi dạy con nít cho tốt, thím xem Tiếu Tiêu còn như vậy cho chơi lung tung, tính tình trẻ con khó đoán, ở trong đó làm loạn ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì phải làm sao, đến lúc đó phải thằng bé rất oán giận ba mẹ mình sao!”

      Sắc mặt Chu Linh lập tức trở nên khó coi.

      Đồng Nhan tiếp tục cười, mặt thành khẩn: “Thím ba phải chuyện quan trọng nhất bây giờ là cho Tiếu Tiêu học hành giỏi sao, sau này có bản lĩnh mới có thể giúp nhà họ Tiếu càng thêm mạnh hơn.”

      Sắc mặt Chu Linh trắng bệch, mím chặt môi, hai hàm răng cắn chặt, Đồng Nhan này.......

      ràng có thể làm cho bà ta tức điên lên, lời kia ngay cả người ngu ngốc cũng có thể hiểu là châm chọc bà ta Tiếu Tiêu có tài năng, như vậy làm loạn, lo học cho tốt về sau nhà họ Tiếu có thể tan nát vì thằng bé!

      Điểm này còn kém xa Tiếu Thâm, sáu năm trước Tiếu Thâm mới bắt đầu bước vào thương trường nhưng chỉ thời gian có khả năng mở công ty riêng cho mình, đàn ông mà chơi chơi nhưng mê muội đến mức mất hết ý chí là được, đây mới là đàn ông.

      Chồng của chính là người đàn ông tốt!

      Chu Linh nghiến răng, cười lạnh: “Đúng!”

      Tiếu Thâm hài lòng ôm Đồng Nhan : “Miệng lưỡi lợi hại!”

      Đồng Nhan lườm : “Hài lòng cái gì chứ? xem chúng ta vừa mới xuất thím ba liền đối với chúng ta như vậy, để Đồng Đồng ở đây vẫn yên tâm sao? yên tâm nhưng em yên tâm!”

      Càng nghĩ càng tức, hai người bọn họ có thể cãi lại nhưng Đồng Đồng chỉ là đứa bé mới năm tuổi, hiểu gì, đoán chừng nghe hiểu rằng Chu Linh giễu cợt mình.

      Trong đầu Đồng Nhan liền ra bức tranh, Đồng Đồng mỉm cười, khuôn mặt mờ mịt, ngửa đầu nhìn người bên cạnh ngừng mở miệng.

      Cục cưng của !

      Tiếu Thâm khinh thường: “Em cho rằng Đồng Đồng giống em sao?” Nếu như Đồng Đồng ngốc giống yên tâm mà ném con vào trong biển lửa.

      Chính là bởi vì biết tính cách của thằng bé, ngay cả cũng phải là đối thủ của thằng bé, nhìn khuôn mặt nhắn đáng của thằng bé cùng với giọng non nớt ai nghĩ tới rằng mỗi lời thằng bé có thể làm cho tức chết.

      Tiếu Thâm cảm thấy Đồng Nhan nên lo lắng cho con trai mà ngược lại nên mua ít quà để an ủi Tiếu bị đả kích.

      Tiếu Ngọc ngồi gọt táo bên cạnh ông Tiếu, biết Tiếu Thâm tới cũng gì chỉ giả bộ như thấy.

      Đồng Đồng vừa nhìn thấy ba mẹ mình liền nhào tới ôm Đồng Nhan ngây thơ hỏi: “Mẹ, mẹ nhớ con sao? Muốn tới đón Đồng Đồng về nhà sao?”

      mấy ngày Đồng Nhan chưa gặp con trai nên rất nhớ, ngổi xổm xuống ôm chặt Đồng Đồng: “Đúng vậy, mẹ nhớ con, tối nay về nhà được ?”

      Đồng Đồng vui sướng: “Dạ, Đồng Đồng cũng rất nhớ mẹ!”

      Tiếu Thâm tới trêu ghẹo: “Sao vậy, chỉ nhớ mẹ chứ nhớ ba sao?”

      Đồng Đồng nở nụ cười: “Nhớ chứ, ba biết sao, hôm qua con còn nằm mơ thấy ba!”

      Tiếu Thâm liền giả bộ tức giận: “ dối, tối hôm qua ba nghe ông nội con chơi đồ chơi cả đêm, căn bản có ngủ đến bảy giờ sáng lúc ông nội dậy mới phát ra liền tịch thu đồ chơi, phải con mới dậy sao?”

      Đồng Đồng vừa nghe liền thầm than trong lòng.

      “Cái gì?” Tối qua ngủ?” Đồng Nhan kinh ngạc, hai tay nâng khuôn mặt nhắn của con trai nhìn kỹ, trách được thằng bé nhìn có vẻ mệt mỏi, cả đêm ngủ xem như có ngủ hai mươi bốn giờ cũng thể hồi sức.

      Đồng Nhan tức giận sao thằng bé lại kém như vậy chứ: “Đồng Đồng, sao con lại chơi trò chơi cả đêm ngủ.”

      Đồng Đồng biết mình làm sai, tự nhận lỗi: “Mẹ, con biết sai rồi, sau này con thế nữa.”

      Đồng Nhan nghiêm mặt, ngược lại Tiếu Thâm cười: “ sao, chỉ đêm ngủ mà thôi, lúc còn đến mùa World Cup cũng ngủ đêm nào, đối với phụ nữ bọn em đó là tật xấu, tùy tiện chịu đựng rồi hai mắt biến thành mắt gấu mèo nhưng em nhìn xem!” Tiếu Thâm kề gần mặt Đồng Nhan, đưa mắt tới trước mắt : “Em xem, phải có quầng thâm sao!”

      Đồng Nhan bực bội, chuyện gì xảy ra vậy chứ, còn giáo dục con trai sao lại muốn khiêu chiến với chứ!

      “Đúng vậy, chỉ có mắt có quầng thâm, mắt đẹp nhất!” Giống như bệnh thần kinh, khoe khoang với phụ nữ với bệnh quầng thâm ở mắt cực kỳ nghiêm trọng rằng mình có quần thâm ở mắt, tức chết, từ trước đến giờ Tiếu Thâm thức khuya nhiều hơn nhưng lại có chút quầng thâm nào!

      Tiếu Thâm vừa nghe liền tối sầm mặt, người phụ nữ này.....

      Tại sao lại có thể đẹp trai như vậy chứ!

      Tiếu Ngọc chăm chú gọt táo liền ngẩng đầu cười: “Ha ha, ba xem mấy đứa này tình cảm chưa, nhất định là lúc ở nhà cũng rất tình cảm.”

      Ông Tiếu nở nụ cười gật đầu, đối mắt tràn đầy niềm vui, đến cháu của ông trước kia ông sợ cháu ông do thiếu tình thương của ba mẹ tương lai có thể trở thành đứa trẻ hư hay ?

      Nhưng mấy năm sau, Tiếu Thâm càng ngày càng hỗn khiến ông tức đến sinh bệnh nhưng dù sao cũng là đứa cháu mà ông thương nhất, biết trong lòng đứa bé này thế nào nên cũng gì.

      Bây giờ tốt rồi, có vợ có con trai cũng có người có thể an ủi.

      “Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây ăn cơm vậy, phải gần đây công ty tương đối nhiều việc sao? Nếu bận cần phải chạy qua đây, dù sao hai nơi cách nhau cũng xa, phải quá lãng phí thời gian sao!”

      Đồng Nhan khẽ mỉm cười: “Ông nội, là cháu muốn đến, lâu rồi về đây ăn cơm cháu cảm thấy hơi ngại, hơn nữa ngày mai Đồng Đồng bắt đầu học lại, hôm nay nên về nhà chuẩn bị chút.”

      Ông Tiếu cười: “Dù sao hai đứa cũng mới kết hôn về ăn cơm cũng sao, về chuyện học của Đồng Đồng ông sắp xếp xong, hai đứa cần quan tâm, gần đây công việc của hai đứa tương đối nhiều, tạm thời
      để Đồng Đồng ở đây, mỗi ngày có tài xế đưa đón, hai đứa cũng yên tâm hơn dù sao bận việc còn phải chăm sóc thằng bé cũng rất phiền toái."

      Đồng Nhan cười vừa định mở miệng từ chối Tiếu Thâm đứng ở sau lặng lẽ ra hiệu với bằng mắt, đôi mắt rất nghiêm nghị.

      Đồng Nhan hoảng sợ, nhìn ông Tiếu cười híp mắt trong lòng liền chìm xuống.

      Tiếu Thâm đoán trúng ý ông Tiếu muốn gì, ông Tiếu muốn tranh giành con trai với sao?

      Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, Đồng Nhan bất đắc dĩ, ngược lại Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Ông nội như vậy cũng tốt lắm, dù sao Đồng Đồng vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, hơn nữa thân là ba Đồng Đồng nhưng lại xao nhãng nhiệm vụ nên muốn cùng con trai tĩnh dưỡng tình cảm chút!"

      Ông Tiếu khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừ, nên bồi dưỡng tình cảm chút, như vậy , sau này cháu thường xuyên đưa Nhan Nhan về đây ăn cơm, Đồng Đồng vẫn nên ở chỗ ông tốt hơn, cháu xem hai đứa đều bận việc của mình, bình thường cũng thể chăm sóc thằng bé, vừa hay ông ở nhà rảnh rỗi có việc gì làm có thể giúp hai đứa trông thằng bé, cứ như vậy , được rồi, ăn cơm thôi!"

      bàn cơm Đồng Nhan vẫn luôn nhìn Đồng Đồng ngồi cạnh ông Tiếu, hình như ông Tiếu rất quan tâm tới Đồng Đồng giống như hận thể cột Đồng Đồng vào bên người lại kiềm chế được nghĩ tới ông nội mình là Đồng Tĩnh Uy.

      Đồng Nhan cảm thấy yên lòng, Tiếu Thâm ngồi bên cạnh giống như có thể nhìn thấu tâm tư , ngừng gắp thức ăn cho , ông Tiếu nhìn thấy vậy nghĩ tới Tiếu Thâm rốt cuộc cũng biết quan tâm tới người khác rồi, đôi mắt tràn đầy vui mừng nhìn bọn họ làm cho Đồng Nhan ngồi đối diện cảm thấy ông Tiếu hơi kỳ lạ.

      "Tiếu Thâm, gần đây công ty có bận ? Dù bận cũng phải chú ý tới sức khỏe, còn nữa nếu như quá bận có thể cho Tiếu Tiếu đến công ty giúp cháu, dù sao cũng là người nhà."

      Chu Linh ngồi bên cạnh vừa nghe hai mắt liền sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm: "Đúng vậy, Tiếu Thâm à mình cháu lo việc của công ty quá bận rồi, vừa đúng lúc Tiếu Tiếu vừa mới tốt nghiệp cũng chưa có việc làm, có thể đến công ty giúp cháu cũng là rèn luyện kỹ năng thu thập kinh nghiệm, đây phải là chuyện tốt sao."

      Đồng Nhan hít thở sâu, bây giờ nhà họ Tiếu mang đến cho cảm giác ngày càng hít thở nổi, trước kia cảm thấy ông Tiếu rất thương Tiếu Thâm, nhưng ông biết vì sao, vừa sang năm mới cảm thấy ông Tiếu dường như trở nên lạnh nhạt với Tiếu Thâm.

      Hai người nhìn nhau, bên trong đôi mắt đều mang theo chút nghi ngờ, Tiếu Thâm cười nhìn ông nội thèm để ý đến khuôn mặt của Chu Linh: "Ông nội, chuyện công ty cháu có thể tự xử lý hơn nữa chuyên ngành của Tiếu Tiếu cũng phải cái này, hãy để cho con bé tự tìm việc mà mình thích , như vậy hay hơn."

      Hôm nay Tiếu Tiếu cùng Tiếu Tiêu đều tới, căn bản mỗi tối đến nhà họ Tiếu ăn cơm chỉ có hai vợ chồng chú ba , hôm nay Tiếu Thâm tới đây chính là ngoại lệ, từ trước đến giờ Tiếu Thâm chưa từng về nhà ăn cơm, Chu Linh trước mặt ông Tiếu biết bao nhiêu lần, hôm nay rốt cuộc nghe thấy ông Tiếu mở miệng cho Tiếu Tiêu đến công ty, Chu Linh liền kích động, vào công ty nhất định nắm được quyền.

      Chỉ là nhìn thấy Tiếu Thâm đồng ý, Chu Linh liền lộ ra đôi mắt độc ác, vừa đùng lúc Đồng Nhan nhìn thấy, bàn tay dưới bàn lặng lẽ nắm áo Tiếu Thâm ngược lại bị nắm lấy, khẽ dùng sức như trấn an.

      Ông Tiếu nghe Tiếu Thâm xong liền nhíu mày, hình như vui: "Cháu xem hai đứa đến thời gian chăm sóc con trai mình còn có vậy để Tiếu Tiếu vào công ty giúp , chuyện này cứ quyết định như vậy ."

      Sắc mặt Tiếu Thâm vẫn còn tươi cười, đôi mắt vô tình nhìn thấy nụ cười hả hê của Chi Linh, khóe miệng càng nở nụ cười sâu hơn: "Được rồi." Hình như là nhượng bộ, ngẩng đầu nhìn Chu Linh mỉm cười : "Thím ba về nhà hỏi xem khi nào Tiếu Tiếu có thể làm."

      Chu Linh vừa nghe liền vui mừng nhưng mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: "Dĩ nhiên càng nhanh càng tốt, bây giờ con bé ở nhà đều làm thím rất phiền, biết cháu định sắp cho nó làm chức vụ gì?" ra bà ta quan tâm nhất là chức vị lớn hay , quyền lợi thế nào.

      Tiếu Thâm cười, từ góc độ của Đồng Nhan có thể thấy đôi mắt lóe sáng giống như đôi mắt cáo.

      Tiếu Thâm cười: "Ngày mai cháu sắp xếp chuyển giám đốc nhân tại sang mĩ cho nên tạm thời Tiếu Tiếu đảm nhiệm chức vụ giám đốc quản lý nhân này, bây giờ Tiếu Tiếu còn , bộ phận nhân là nơi đào tạo người cũng là bộ phận quan trọng nhất của công ty, thím ba về nhà phải dặn Tiếu Tiếu làm cẩn thận, giúp cháu giữ hình tượng của công ty."
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      xixon, Diệp Diệptrạch nữ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77 (tt)

      Chu Linh vừa nghe liền hài lòng, ai cũng biết bộ phận nhân lực là bộ phận liên kết với nhiều ngành nhất, làm quản lý bộ phận nhân lực xem như Tiếu Tiếu có thể nắm giữ tập đoàn Danh Dương trong tay rồi, cái này cũng tệ, chỉ là.......

      Chu Linh thể nào hài lòng: “Tiếu Thâm, Tiếu Thị cùng Dang Dương đều là sản nghiệp của nhà họ Tiếu sao còn phải phân làm hai cái riêng biệt chứ, tốt nhất nên kết hợp thành , như vậy càng dễ quản lý hơn.”

      Tiếu Thâm nghe vậy khuôn mặt càng tươi hơn, đôi mắt hơi cong nhưng trong đôi mắt ấy lại toát ra lạnh lẽo, Chu Linh nhìn liền sững sờ, vôi vàng nhìn sang chỗ khác.

      Lời của Chu Linh cũng là lời mà Tiếu Ngọc muốn , bây giờ thế lực của hai công ty đều ngang nhau nhưng Danh Dương do Tiếu Thâm tay tạo nên, nếu như phải Tiếu Thâm vẫn còn nắm giữ Tiếu Thị thỉnh thưởng dựa vào Tiếu Thị tạo cơ hội cho Danh Dương bây giờ Danh Dương cũng thể phát triển như vậy. Do đó công ty này cũng nên thuộc về sản nghiệp nhà họ Tiếu nên chỉ thuộc về Tiếu Thâm, điểm này rất quan trọng, chỉ là tiền của Danh Dương bây giờ cũng có khiến di sản của ông Tiếu sau khi mất chia bọn họ tăng gấp đối!

      Đồng Nhan nhạy cảm phát ra áp suất của người bên cạnh hạ xuống mức thấp nhất, Chu Linh cùng Tiếu Ngọc ngồi bên cạnh bị dọa sợ lập tức dám nhiều lời, chồng của hai bà càng chuyên chú ăn cơm.

      Ông Tiếu nhíu mày khiển trách Chu Linh: “ lung tung cái gì vậy? Danh Dương do tay Tiếu Thâm gây dựng nên, Tiếu Thị có rất nhiều nghiệp đều nhất định thuộc về sản xuất công nghiệp lỗi thời, bây giờ công ty Danh Dương của Tiếu Thâm nổi tiếng trong ngành sản xuất, như vậy mới tốt! Nếu mấy đứa cũng mở công ty rồi sau đó sát nhập vào Tiếu Thị cho tôi, ba, cảm thấy thế nào?”

      Cuối cùng đem chủ đề đẩy lên người chú ba Tiếu Bỉnh Nham, ông sững sờ cười: “Ba, ba nghĩ thế nào chính là như vậy, ba là người lớn nhất trong nhà, bọn con đều tôn trọng ba.”

      như vậy nhưng trong lòng Tiếu Bỉnh Nham khẽ rét lạnh, mấy công ty trong tay ông ta đều là do ba Tiếu Thâm gây dựng nên, vốn dĩ muốn phát triển vững mạnh nhưng lại xảy ra tai nạn, ông liền thay trai quản lý mấy công ty này, kết quả đến bây giờ vẫn như vậy chưa phát triển được gì.

      Tiếu Bỉnh Nham cười cúi đầu ăn, lúc cúi đầu đôi mắt chợt lóe sáng, ông Tiếu đây là ý gì?

      Ngược lại Tiếu Thâm cười, gắp thức ăn cho Đồng Nhan, quan tâm vợ cũng quên con trai nhưng cách nhau khá xa nên chỉ có thể ngừng Đồng Đồng ăn nhiều chút.

      Bữa ăn này Đồng Nhan nuốt trôi, ràng chỉ là bữa cơm đơn giản lại cảm giác mỗi người câu giống như những cây gậy đạp xuống khiến bị thương đối phó kịp.

      đường về nhà, Đồng Nhan ngồi ở ghế phụ buồn buồn vui, đón được con trai về ngược lại bữa cơm còn làm cho trở nên đột ngột khó thở, bực chết.

      Tiếu Thâm quay sang nhìn cười: “Tức giận sao? Phải biết những gia đình giống như nhà chúng ta sau này càng phân tranh nhiều hơn sau khi cơ thể ông nội yếu .”

      Đồng Nhan sững sờ, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Ý của là bây giờ người nhà bắt đầu tranh giành tài sản sao? Nhưng thể ông nội còn tốt như vậy, chuyện này.......”

      Lời còn chưa hết Tiếu Thâm lắc đầu đồng ý : “Vợ à, em có phát hôm nay ông nội rất kỳ quái ?”

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn , lại thấy đáy mắt tia sáng vụt qua, giống như Tiếu Thâm của lúc trước, cảm giác có hơi tối tăm.

      Mặc dù thời gian hai người ở chung chưa lâu nhưng gần đây Đồng Nhan phát ra vào thời điểm nào đó Tiếu Thâm có những biểu rất đặc biệt, hoàn toàn giống như bình thường.

      Mà dáng vẻ mơ hồ giống như buổi tối của sáu năm trước, khi đó vóc dáng có vẻ còn non nớt nhưng khuôn mặt lại rất chững chạc.

      Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, nghiêm túc suy nghĩ về ông Tiếu tối nay, nhíu mày nghi ngờ: “Tối nay ông nội che chở như lúc trước, thậm chí còn có điểm hướng về phía chú thím.”

      Tiếu Thâm nhíu mày cười, khóe miệng hơi lạnh, giọng trầm thấp, đôi mắt chợt lóe: “ sai, tối nay ông nội hoàn toàn khác lúc trước, trước kia ông luôn che chở cho nhưng tối nay ông nội lại phản đối việc Tiếu Tiếu vào công ty!”

      Tiếu Thâm cắn răng, híp mắt giống như suy nghĩ chuyện gì, khuôn mặt dễ nhìn bởi vì trầm tư mà càng lộ ra vẻ nghiêm túc.

      Đồng Nhan nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm, đôi mắt khẽ thoáng qua chút lo lắng, ông Tiếu bắt đầu thay đổi? Chuyện này.......

      “Tiếu Thâm? sao chứ!” Đồng Nhan lo lắng hỏi.

      Tiếu Thâm nhìn đường phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, càng ngày càng cảm giác vợ mình quan tâm mình, trong lòng cảm thấy rất vui, nghiêng đầu nhìn , lại khôi phục bộ dáng cợt nhã như trước: “Vợ à, em quan tâm sao? Bây giờ địa vị của trong lòng em càng ngày càng quan trọng rồi!”

      Đồng Nhan nhìn đôi mắt cười của , sững sờ, càng ngày càng để ý?

      Đồng Nhan uốn éo chỉnh cơ thể ngay ngắn nhìn tới , trong đầu vẫn ngơ ngác quanh quẩn những lời Tiếu Thâm .

      Tiếu Thâm hiếm khi thấy có vẻ mặt như vậy giống như bị lạc đường, đôi lông mi dài rũ xuống, mê man giống như chịu uất ức, ánh mắt trong trẻo tràn đầy sương mù, thấy đáy, mông lung mà mê người.

      Tiếu Thâm ngơ ngác nhìn, lập tức quên mất mình vẫn còn lái xe, may bây giờ là buổi tối, đường tương đối ít xe, Tiếu Thâm nhìn vợ mình, trong lòng thầm nghĩ ra vợ có khí chất giống như tiên.

      Bên tai vang lên tiếng còi xe, Tiếu Thâm lập tức bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn chiếc xe kia, lại nhìn thấy chủ chiếc xe BMW màu trắng kia nhìn đầy khiêu khích, sau đó đạp ga........phóng , xoạt cái nhanh như bão tố.

      Tiếu Thâm sững sờ, lâu sau mới nhớ tới, người kia muốn đua xe với ?

      Im lặng cười cười, xe của là xe thể thao với tính năng rất cao, trước kia từng gặp nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, có thể lái được chiếc xe kia chứng tỏ nhà cũng có chút tiền như , con nhà giàu rất thích tùy tiện đua xe đường?

      Tiếu Thâm vẫn chậm rãi lái xe của mình, chưa tới giây sau, chiếc xe phía trước liền thắng gấp, nhìn đèn giao thông lập tức quẹo tay lái chạy thẳng về phía Tiếu Thâm.

      Vẻ mặt Tiếu Thâm vẫn thay đổi, Đồng Nhan lại cảm thấy chủ nhân chiếc xe kia quá kỳ quái, đây là đường chiều, ngộ nhỡ chiếc xe phái sau tránh kịp vậy phải làm sao!

      Lúc chiếc xe thoáng qua, Tiếu Thâm khẽ nhếch miệng cười, nhìn Đồng Nhan : “Ngồi chắc vào!”

      Đồng Nhan còn chưa kịp phản ứng được gì chiếc xe liền lập tức vọt ra ngoài, chiếc xe phía sau kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng mấy chiếc xe phía sau soàn soạt dừng lại, có người nhô đầu ra mắng: “Có biết lái xe hay , đây là đường chiều! Xe BMW hay lắm sao!”

      Người lái xe BMW nhìn những người này lấy cái, mặt cực kỳ tức giận nhìn chiếc xe Bugatti phía trước thấy tăm hơi đâu, mẹ kiếp.

      Vốn nghĩ muốn so tài với Bugatti, ai cũng tốc độc chạy của Bugatti rất nhanh, mặc dù đắt tiền nhưng tính năng của xe này rất tốt, chơi xe lâu như vậy mặc dù cũng có vài chiếc xe nhưng có chiếc xe kia, vất vả lắm mới thấy chiếc xe hiếm hoi kia, cứ như vậy bỏ lỡ, đáng tiếc!

      Khi về đến nhà, cơ thể Đồng Nhan mềm nhũn, Tiếu Thâm nghiêng đầu vô tội nhìn Đồng Nhan, thấy vẫn còn ngơ ngác, là bị dọa sợ sao?

      Tiếu Thâm chu mỏ, phải từ trước đến giờ lá gan của vẫn rất lớn sao? Sao lại bị cuộc đua xe dọa thành như vậy?

      Tiếu Thâm im lặng lắc đầu, người có địa vị cao lại đầu hàng người có địa vị thấp vòng qua đầu xe mở cửa, khom lưng ôm Đồng Nhan vào nhà.

      Ôm vợ ngồi dựa ghế sa lon, Đồng Nhan lúc sau mới hoàn hồn, uất ức nhìn Tiếu Thâm, miệng còn vô ý khẽ chu, giọng vô cùng đáng thương: “ dọa em sợ, tại sao lại đua xe đường chứ?”

      Tiếu Thâm sững sờ, cảm thấy bộ dáng của lúc này giống như lời rằng hết sức đơn thuần!

      Trong lòng khỏi mềm nhũn, đưa tay xoa đầu , giọng êm dịu giống như sợ quá lớn tiếng dọa sợ chạy mất: “Ngoan, sau này như vậy nữa.”

      Đôi mắt Đồng Nhan có tầng hơi nước bao quanh, lung tung gật đầu “Về sau đừng đua xe nữa, rất nguy hiểm.”

      Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan cảm thấy hơi kỳ quái, phản hồi này quá lớn, nên như vậy!

      Tiếu Thâm nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Được, vợ à, có phải em rất sợ ?”

      Đồng Nhan mê hoặc gật đầu, trong đầu ngừng hồi tưởng lại khi xảy ra tai nạn, đó là tai nạn liên hoàn, khắp nơi đều là máu, mà lại bị những chiếc xe kia ngăn ở giữa đường, muốn chạy về nhà nhưng ra được.

      Đồng Nhan bị sợ đến nỗi cơ thể run lên, mũi chân tự chủ được vểnh lên, mắt lo lắng nhìn chung quanh, giống như chung quanh mình vẫn còn những người đó với máu me đầy người, cuối cùng cả người rúc vào lòng Tiếu Thâm, mắt còn chưa yên tâm nhìn chung quanh vòng, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng ngày đó còn nhìn thấy đầu người đàn ông bị kẹp lại trong xe, mắt mở to liền giật mình.

      Tiếu Thâm khẽ nhíu mày, điều này quá bình thường, ôm sát cơ thể người nằm trong lòng run lên: “Sao vậy?”

      Đồng Nhan nhắm chặt mắt, phản ứng kịch liệt lắc mạnh đầu.

      ra tai nạn xe cộ kia là bà Đồng sớm sắp xếp tốt, bà ta muốn sắp xếp giết chết Đồng Thiên Bác cùng người tình và con riêng mà làm cho người ta nghi ngờ.

      Đáng tiếc, ngày đó Trương Diễm Thu có chuyện đột xuất nên vì băng qua đường bị chiếc xe đột nhiên lao tới trước mặt làm cho sợ dám lộn xộn, tiếp theo đó phía sau lưng vang lên tiếng xe hơi va chạm cùng tiếng người thét chói tai, trong nháy mắt đó đánh thẳng vào tâm trí làm cho Đồng Nhan hoảng sợ ngừng gặp bác sĩ tâm lý.

      Khi đó còn quá , bác sĩ ngừng an ủi có việc gì, đây chẳng qua chỉ là cơn ác mộng của Nhan Nhan.

      dường như bị bác sĩ tâm lý thôi miên, sau đó luôn suy nghĩ đây là cơn ác mộng, có gì cả, tỉnh mộng mẹ làm xong bữa sáng cho học.

      Nhưng vừa rồi ở xe, Tiếu Thâm chạy xe với tốc độ cao nhất khiến những thứ này liền ra trong đầu Đồng Nhan khiến hoảng sợ.

      Tiếu Thâm nhíu mày, cơ thể trong lòng giống như Đồng Nhan lúc trước, đây là chuyện gì xảy ra?

      Dịu dàng ôm Đồng Nhan lên lầu, hai người thay quần áo, Tiếu Thâm cứ như vậy ôm Đồng Nhan hoảng sợ quá độ ngủ.

      Chỉ là trong đêm Đồng Nhan ngủ cũng thoải mái, những thứ nhiều năm chìm vào quên lãng đột nhiên ra ập vào trong lòng, bây giờ mặc dù thường thấy những trường hợp như vậy nhưng những thứ đó lại là ác mộng của , vẫn là sợ hãi của nhiều năm trước.

      Chung quanh đều là những chiếc xe bị đụng nát, từ trong xe còn có máu tươi giống như dòng sông ngừng chảy về phía chân , Đồng Nhan nhắn đeo cặp sững sờ đứng giữa đường, cũng được mà cũng được.

      tất cả bốn phía đều là xác người, nơi này quá kinh khủng.

      mờ mịt đứng ở giữa, hoàn toàn có cách nào chỉ có thể hoảng sợ kêu: “Mẹ!”

      Cảm giác lạnh lẽo, đột nhiên mặt cảm thấy ấm áp, bàn tay kia ấm áp nhưng lại giống như muốn rời khỏi, Đồng Nhan quýnh lên, bàn tay vội vàng nắm lại, đầu còn cọ vào bàn tay kia giống như có cảm giác an toàn, muốn buông tay.

      Tiếu Thâm nhíu mày, có chuyện gì xảy ra với , sao lại có bộ dáng thỏa mãn khi ôm cánh tay của như vậy? Lại còn phát sốt rất cao!

      Hết cách rồi, tay bị ôm chặt, Tiếu Thâm chỉ còn cách dùng tay còn lại lấy khăn lông lau cho Đồng Nhan còn vừa an ủi: “Ngoan, vợ à, em buông tay ra , lấy nhiệt kế ra cho em!”

      Đồng Nhan giống như ngủ ôm chặt tay buông, dùng sức rút ra Đồng Nhan lập tức lo lắng nhíu mày nên Tiếu Thâm dám động nữa.

      Trong lòng thầm nghĩ đối với quan trọng như vậy sao?

      Lúc lấy nhiệt kết ra nhìn liền sợ hết hồn, gần bốn mươi mốt độ, sao lại coa như vậy?

      trách được lại nóng như vậy.

      Nhiệt độ cao như vậy biết xử lý thế nào liền gọi điện cho Cố Tiêu.

      Cố Tiêu vừa hùng hùng hổ hổ tiêm thuốc hạ sốt cho Đồng Nhan vừa ngáp: “Sao số tôi lại khổ thế biết, sáng sớm tinh mơ.......a ô........mới hửng sáng liền bị lôi

      tới làm lao động miễn phí."

      Tiếu Thâm ngồi ở bên giường, bởi vì Đồng Nhan nắm chặt tay buông "Tiểu tử thối cậu nhanh chút, nếu như vợ tôi bị sốt đến ngu người tôi tha cho cậu!"

      Bây giờ thưc sợ hãi khi thấy nhìn khuôn mặt cười ngây thơ của Đồng Nhan lúc nãy, chưa từng nở nụ cười như vậy, chẳng lẽ sốt đến hư đầu rồi?

      Tiếu Thâm lo lắng! phải chứ, chỉ mới vừa làm ba mà thôi, lại muốn có thêm con nữa!

      Tiếu Thâm suy nghĩ lung tung Cố Tiêu tiêm xong, chạy sang phòng Đồng Đồng ngay bên cạnh tiếp tục ngủ.

      Lúc Đồng Nhan tỉnh lại là xế chiều, Tiếu Thâm ôm ngủ giường, cả giường đều là tài liệu, Đồng Nhan sững sờ ngẩng đầu nhìn thấy bản thân giống như con mưc quấn chặt lấy người .

      Đỏ mặt dám tin tại sao bản thân lại ôm ngủ?

      "Xoạch", từ chỗ Tiếu Thâm phát ra, nhanh chóng bừng tỉnh, thanh vừa rồi là tiếng cay bút trong tay Tiếu Thâm rơi xuống đống tài liệu.

      Đồng Nhan sợ bị nhìn thấy cười mình nên nhắm chặt hai mắt, giả bộ ngủ.

      Tiếu Thâm vuốt hai mắt cho tỉnh táo, mẹ kiếp, cả người tê rần, nghiêng đầu nhìn Đồng Nhan, vẫn còn ngủ như heo.

      "Heo!" nhịn được liền gọi, khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Nhan nhíu lại giống như vui.

      Tiếu Thâm thấy vậy liền cười: "Lời này em cũng nghe được sao, em ấy có lúc ngủ như heo, mắng em câu em liền nghe thấy, kỳ quái."

      Đồng Nhan nghe thấy Tiếu Thâm lẩm bẩm, thầm nghĩ, từ khi nào Tiếu Thâm lại trở nên càm ràm như vậy, thể nhanh ra ngoài sao?

      cũng phải người làm công? Sao lại làm việc giường chứ? Còn mau ôm tài liệu đến phòng làm việc !

      Giờ phút này Đồng Nhan tuyệt đối ngờ, phải đến phòng làm việc, là bởi vì như con bạch tuộc bám riết lấy khiến nhúc nhích được.

      Sau tiếng, Cố Tiêu ăn cánh gà vào: "Ah, vợ cậu vẫn chưa tỉnh sao?" xong, lên sờ trán lẩm bẩm: " hạ sốt rồi, sao vẫn chưa tỉnh?"

      Tiếu Thâm thấy muốn sờ vào mặt Đồng Nhan hét lớn: "Tay cậu sạch khéo làm bẩn mặt vợ tôi, cậu rửa sạch được ?"

      Cố Tiêu vẫn còn bực mình vì chuyện Đồng Nhan chưa tỉnh, thấy Tiếu Thâm la như vậy liền rất vui.

      "Được, nếu vợ cậu tỉnh tôi rửa mặt cho ấy, lần này cậu vừa lòng chưa?"

      Tiếu Thâm tức giận: "Cậu ăn đậu hũ của vợ tôi, nhìn xem tôi có đánh chết cậu !" xong, động tác như muốn tìm thứ gì dó dưới giường.

      Đồng Nhan hết ý kiến, Tiếu Thâm có thể đừng hành hạ vợ được ? còn nằm người , cứ như vậy bất tỉnh cũng phải tỉnh.

      Đồng Nhan cố ý uhm tiếng, lông mày khẽ nhíu giống như báo trước rằng rời giường.

      Cố Tiêu lập tức giọng: "Cậu xem cậu làm em dâu tôi tỉnh rồi, dịu dàng!"

      Tiếu Thâm liền sợ dám chuyển động nhưng mà người lại nghe thấy câu "em dâu của tôi" do Cố Tiêu cũng tức giận, Cố Tiêu thừa dịp này Tiếu Thâm dám lộn xộn càng thêm dầu vào lửa, sau đó chạy như làn khói.

      Dù sao bệnh nhân tỉnh cũng liên quan đến ta, nên lập tức lái xe chạy.

      Lúc Đồng Nhan mở mắt nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Thâm vẫn chưa hả giận, sửng sốt: " làm sao vậy?" Đồng Nhan biết vẻ mặt này dĩ nhiên phải do mình nhưng vừa mới tỉnh dậy có trạng thái gì nên chỉ có thể giả bộ bị dọa sợ, cẩn thận .

      Nhanh chóng nhìn xuống con bạch tuộc quấn quanh mình, tranh thủ rút lui, cẩn thận hỏi: "Có phải làm em tỉnh , xin lỗi." Bộ dáng kia giống như vợ chọc chồng tức giận. Tiếu Thâm phản ứng kịp, cho rằng giận ?

      Tiếu Thâm giả bộ tức giận: "Đúng vậy, em sốt liền sốt, sao lại giở trò lưu manh như vậy với , sốt cao còn quên bám lấy ."

      Lời này giống như uất ức chất vấn, Đồng Nhan hộc máu, mặt dám tin mở to hai mắt: "Em lưu manh với ?"

      Tiếu Thâm nghiêm túc gật đầu, Đồng Nhan cười khổ, vừa rồi rất tỉnh táo, ràng người đàn ông này ôm ngủ rất ngon, bây giờ lại quay đầu giở trò lưu manh?

      Tiếu Thâm cam lòng "Tiếu Thâm bị vợ nhân lúc sốt cao đùa bỡn." xong nháy mắt, khuôn mặt khẩn trương, tiến tới trước mặt Đồng Nhan với hơi thở mập mờ, đôi mắt đào hoa nháy nháy, giọng nhàng: "Vợ à, em , ra em rất thích , em xem lúc em sốt cao còn giở trò lưu manh với , em hãy thừa nhận !"

      Gặp qua ít người biết xấu hổ, chưa từng thấy ai biết xấu hổ như , Đồng Nhan híp mắt cười: " sao? Em động tay động chân với , em sai rồi, Tiếu Thâm, em tự phạt mình, sau này em ngủ salon là được rồi, tránh khỏi nửa đêm áp đảo !"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười như hồ ly của Đồng Nhan, Tiếu Thâm híp mắt, nghĩ tới tiếp chiêu như vậy!
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      Diệp Diệptrạch nữ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương bảy mươi tám.
      Hình như mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, vừa mới qua năm mới hơn tháng, đường tràn đầy ánh mặt trời rực rỡ.

      Đồng Nhan mặc áo khoác dày cầm máy chụp hình đứng đường lớn, im lặng nhìn những ánh mặt trời rực rỡ, nóng chết , sao mùa đông lại nóng như vậy chứ?

      Đến bây giờ Đồng Đồng ở bên chỗ ông Tiếu nửa tháng, mỗi tối cùng Tiếu Thâm đều phải về nhà ông Tiếu ăn cơm, bây giờ biểu cùng thái độ của ông Tiếu hơi kỳ quái, Tiếu Thâm về bên kia càng thêm khó chịu.

      cùng Lưu Thuần ra ngoài làm nhiệm vụ, cực kỳ khát, mội người ly trà sữa, lúc ngồi ven đường nghỉ ngơi Đồng Nhan : “ bực bội, sao cậu làm việc ở trong phòng mà lại cần mẫn theo mình phơi nắng làm gì?”

      Lưu Thuần cũng cười: “Trong phòng làm việc thơi gian dài rất là khó chịu, dù sao công việc cũng rất nhiều, mình chạy ra ngoài chút còn có thể giảm cân, tốt.”

      Đồng Nhan liếc ấy cái, hút hơi trà sữa, đôi mắt gian xảo nhìn ấy, khuôn mặt bát quái: “Có phải gần đây có biến hay ? Bản thân chúng ta là phòng viên nên từ trước đến giờ trực giác đều rất chính xác, cậu cùng đừng xấu hổ!” Vừa vừa quàng qua bả vai Lưu Thuần.

      Sau khi Đồng Nhan thốt ra những lời này sắc mặt Lưu Thuần liền trắng xanh rồi tối sầm, nhìn hơi kỳ lạ, giống như kìm nén gì đó, vốn dĩ Đồng Nhan cười liền lập tức nghiêm chỉnh, vội vã cuống cuồng nhìn Lưu Thuần hỏi: “Sao vậy? phải có chuyện gì chứ?”

      Lưu Thuần ý thức được sắc mặt mình đúng vội vàng thu hồi lại, liếc mắt nhìn Đồng Nhan, im lặng cười: “Được rồi, căn bản cũng có chuyện gì, đừng đoán mò nữa, làm việc thôi!” xong liền cầm trà sữa .

      Lúc hai người quay lại tòa soạn điện thoại của Đồng Nhan vang lên, vừa nhìn thấy tên là Tiếu Thâm liền hỏi: “Có chuyện gì?”

      Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đùa của Tiếu Thâm: “Sao lại có thái độ như vậy, là chồng em! Sao vừa nghe hỏi có chuyện gì, có chuyện gì thể gọi điện thoại cho vợ sao?”

      Đồng Nhan xem thường lại vừa lúc thấy sắc mặt Lưu Thuần hơi thay đổi, giọng của Tiếu Thâm rất vang ít nhiều cũng có thể truyền tới tai Lưu Thuần, thanh trêu đùa của hai vợ chồng khiến ấy cảm khái trong lòng.

      Đồng Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Lưu Thuần, tiếng Tiếu Thâm trong điện thoại truyền đến: “Haiz, tối nay lại phải về nhà bên kia, biết ông nội muốn làm gì, nhất định muốn tổ chức tiệc khiêu vũ gì đó.”

      Đồng Nhan nhíu mày nhìn bóng lưng đơn của Lưu Thuần trước mặt, đoái hoài tới những gì Tiếu Thâm , lung tung gật đầu: “Biết rồi.” xong liền chạy tới kéo Lưu Thuần.

      “Thuần Thuần, cậu làm sao vậy? Có ai bắt nạt cậu sao?”

      Ánh mắt Lưu Thuần hơi phức tạp nhìn Đồng Nhan: Mình.... ...” Giống như rất khó mở miệng, cuối cùng cắn răng, càng nhíu chặt chân mày.

      Đồng Nhan thấp thỏm trong lòng, nhìn dáng vẻ này chẳng lẽ là sao?

      Nhưng tại sao ại dám với ? Còn phải có bộ dáng như vậy?

      Đồng Nhan nghi ngờ, khom người “Chẳng lẽ, cậu với Tiếu Thâm.......?”

      Lưu Thuần vừa nghe thiếu chút nữa tức chết, liếc mắt hung dữ: “Đầu óc cậu nghĩ cái gì vậy?”

      Sao lại nghĩ ấy ở cùng với Tiếu Thâm chứ? Tiếu Thâm là chồng Đồng Nhan, là loại người giành chồng của bạn thân sao?

      Đồng Nhan vẫn còn nghi ngờ nhưng trong lòng khẽ thở phào nhõm “Vậy sao cậu lại như vậy, có phải cậu ? Gặp rắc rối trong tình sao? ra , sao còn phải lừa mình?”

      Lưu Thuần mặt nhịn được: “Được rồi, chuyện của mình mình tự giải quyết.” xong liền vào phòng làm việc.

      Buổi tối Tiếu Thâm tới đón , đứng dưới lầu dựa người vào xe của vợ, khóe miệng mỉm cười, bây giờ đoán chừng cả tòa nhà này đều biết là chồng của Đồng Nhan nhưng lại vẫn rêu rao như vậy khiến Đồng Nhan đứng từ xa nhìn tức chịu được.

      thể khiêm tốn chút, ở trong xe chờ em chút chết sao?”

      Tiếu Thâm vô tội buông tay: “ chết, làm như vậy phải là bố cáo thiên hạ hoa có chủ sao? Như vậy người khác cũng mơ ước !”

      Đồng Nhan nhất thời im lặng, rất muốn trai à, cho rằng là vịt quay hay gà quay? Rất quý hiếm, ai cũng muốn!” Nhưng chứng minh, sức hút của Tiếu Thâm so với vịt quay gà quay còn lớn hơn, quả có rất nhiều người muốn đưa tới cửa.

      Nghĩ đến những thứ kia, mắt Đồng Nhan chợt lóe sáng, nhớ lại Đồng Chân: “ vẫn chưa tìm ra được người nhà họ Đồng sao?”

      Tiếu Thâm vẫn còn là bộ dáng kia: “ cím ba em đúng là rất lợi hại, chút bóng dáng cũng thấy đâu.”

      Đồng Nhan thở dài: “ biết bây giờ Đồng Chân ở đâu? Ngày đó phải bị bọn người cho vay nặng lãi bắt sao?”

      Khi về người của nhà họ Đồng thần thái của Tiếu Thâm giống như đến con kiến, mang theo chút ngạo nghễ khinh thường, Đồng Nhan cũng biết thích cái gia đình này, cũng thích nhưng dù sao cũng là người nhà, cũng làm gì. Chỉ hỏi chút.

      Buổi tối lúc về nhà họ Tiếu, bên trong có rất nhiều người, Tiếu Thâm đưa Đồng Nhan tìm ông Tiếu, ông Tiếu chuyện với bạn, Đồng Nhan kinh ngạc, Ông Tiếu chưa bao giờ đụng vào rượu sao bây giờ lại uống, kể từ lần ăn cơm trước ông Tiếu liền trở nên rất kỳ lạ.

      Tiếu Thâm cũng híp mắt trầm tư, lát sau lại quay trở lại bộ dáng cười mê hoặc, tay ôm Đồng Nhan, khóe miệng nở nụ cười dụ dỗ Đồng Nhan: “Đoán chừng tối nay có chuyện hay, em phải cẩn thận.”

      Giọng rất thấp, Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, đôi mắt đảo quanh khắp mọi nơi, thấy có gì kỳ lạ, đôi mắt thanh tú liền nhíu lại.

      Làm bộ dáng sao cười phối hợp với Tiếu Thâm: “Được, tối nay cũng cẩn thận chút.” Vừa vừa đưa tay sửa lại cà vạt cho Tiếu Thâm, hai người đều rất nên những người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh người chồng ôm vợ mà người vợ lại khéo léo sửa cà vạt cho chồng, hai vợ chồng ân ái khiến người khác nhìn thấy đều hâm mộ.

      Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên cười đầy khinh thường, nhấp ngụm rượu, xoay người cười với mấy người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.

      Tại sao hôm nay ông Tiếu tổ chức tiệu rượu còn phải vì ta sao, hai người kia là kỳ lạ, dám ân ái trong bữa tiệc của tam ghê tởm.

      Ông Tiếu cười nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm: “Tối rồi sao.”

      Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan tới bên cạnh ông Tiếu khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn kêu ông nội, Đồng Nhan cũng ngoan ngoãn theo.

      Ông Tiếu cười: “Đượcm Tiếu Tiếu ở công ty có nghe lời ? Nếu như nghe lời có thể trực tiếp dạy bảo con bé.”

      Tiếu Thâm khéo léo mỉm cười: “Tiếu Tiếu rất thông minh, cần nhiều con bé liền hiểu, tiến bộ rất nhanh, ông nội yên tâm.”

      Chu Linh đứng bên cạnh liền hài lòng: “Ba, ba cứ thoải mái, từ bé Tiếu Tiếu giống ba, chuyện trong công ty thể làm khó con bé.”

      Lời này rất khéo léo, ông Tiếu nghe liền rất vui, mắt khẽ di chuyển, thấy bên kia Tiếu Tiếu cười cùng mấy người trẻ tuổi đôi mắt lộ vẻ hài lòng.

      Đồng Nhan cảm thấy ông Tiếu càng ngày càng kỳ lạ, mắt khẽ di chuyển sang bên cạnh thấy Tiếu Thâm có thay đổi gì, trong lòng cảm thấy ê ẩm, tưởng rằng ở nhà họ Tiếu còn có ông Tiếu chăm sóc Tiếu Thâm nhưng gần đây lại phát ra ông Tiếu càng ngày càng cưng chiều Tiếu Tiếu.

      Cảm thấy bàn tay bé trong tay mình khẽ nắm, ngón tay cái Tiếu Thâm liền khẽ vuốt ve bàn tay trơn mềm của , giống như trấn an, Đồng Nhan hoảng sợ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt cười của , vẻ mặt hình như rất hài lòng, Đồng Nhan sững sờ, hài lòng cái gì?

      người kỳ quái, bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể tỉnh táo được.

      Sau khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, ông Tiếu vẫn như thường ngày lên mấy câu đứng ở bậc thang , ông Tiếu khẽ híp mắt.

      Nhưng khuôn mặt lại rất nhân ái: "Hôm nay chỉ mời mọi người tới đây vui chơi, cần phải quá gò bó, tại cháu trai cùng cháu tôi cùng nhau tiếp quản tập đoàn Tiếu thị, vẫn chưa có kinh nghiệm gì, về sau hy vọng mọi người có thể giúp đỡ."

      Ông Tiếu khiêm nhường, ai mà biết mấy năm nay Tiếu Thâm nắm giữ tập đoạn Tiếu thị, vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng Tiếu Thâm là người thừa kế nhưng gần đây mọi người chợt nhận ra ông Tiếu chuyển hướng, sao lại cho Tiếu Tiếu vào công ty chứ?

      Phối hợp với những lời ông Tiếu vừa , dường như lớp sương mù trong nhà ông Tiếu dần được vén ra, hình như xuất thêm người thừa kế.

      Đôi mắt Đồng Nhan khẽ hạ xuống, bàn tay cũng khẽ nhận ra bàn tay to nắm tay trong nháy mắt cứng ngắc.

      Lúc này Tiếu Tiếu cũng cười lên, ta giống như làm nũng ôm tay ông Tiếu: "Ông nội, cháu phải là đứa trẻ, cháu hai mươi bốn tuổi rồi, hơn nữa trai cũng thành gia lập nghiệp ( lập gia đình và có nghiệp), ông sau này làm sao chúng cháu có thể phạm sai lầm chứ."

      Đối với việc Tiếu Tiếu đột nhiên lên sân khấu, mọi người mặt là mỉm cười, ánh mắt nhìn ta đầy thương nhưng trong lòng lại kinh ngạc, mọi người luôn đồn rằng ông Tiếu rất cưng chiều cháu mình nhưng Tiếu Thâm là người ông Tiếu cưng chiều nhất lại lên, Tiếu Tiếu.....

      Mọi người nhìn tôi tôi nhìn , những người từ trước đến giờ luôn hợp tác làm ăn với nhà họ Tiếu đều rất nhạy bén, trong đêm nay hình như có thể ngửi thấy mùi lạ giống như lúc trước.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Nhan theo thường lệ hỏi thăm ý tứ ông Tiếu muốn đưa con trai về nhà, ông Tiếu vẫn chỉ đại khái như bình thường, bộ dáng cười mỉm khiến Đồng Nhan tức giận nghiến răng, tức chết.

      Tiếu Thâm làm bộ mặt sao theo Đồng Nhan ra ngoài, mới vừa mới mở cửa xe, chú ba cùng Chu Linh liền ra.

      Chu Linh thấy xe của Tiếu Thâm là Bugatti hiếm thấy thế giới, đôi mắt lóe sáng, mở miệng: "Phải là cháu quá được cưng chiều, cháu xem cả nhà họ Tiếu ai được lái xe vào nhà nhưng chỉ có mình cháu là duy nhất được thẳng vào."

      Tiếu Tiếu theo sau ra ngoài cũng cười: "Mẹ, ai ông nội cưng họ nhất, chúng ta nên rảnh rỗi mà ghen tỵ như vậy."

      Chu Linh khẽ mỉm cười giống như đột nhiên ý thức được mình sai, liên tiếp áy náy : "Là mẹ đúng, con bé này, suốt ngày che chở cho trai, từ liền ra ngoài tự lập."

      Lúc này còn có vài vị khách, ít nhiều nghe được đoạn hội thoại kia, lúc ấy tỏ thái độ gì chỉ nhanh chóng rời nhưng sau khi về nhà liền gọi con trai con mình tới họp gia đình, ý tứ rất ràng, sau này sợ rằng nhà họ Tiếu chia làm hai, tính toán xem sau này phải đối phó thế nào.

      Sau khi về nhà, Tiếu Thâm vẫn luôn cười híp mắt nhìn Đồng Nhan, vào nhà Đồng Nhan liền đem giày cao gót quăng sang bên, ngồi ghế salon xoa chân nhíu mày nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Tiếu Thâm.

      " nổi điên gì thế?" Người này mặc dù bộ dáng lúc nào cũng cười nhưng ở chung thời gian dài Đồng Nhan rất , nụ cười này có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

      Giống như giờ phút này, đôi mắt đào hoa kia giống như kẻ trộm, ràng có ý tốt.

      Tiếu Thâm vẫn còn mặc quần áo lúc dự tiệc nhưng cà vạt bị kéo lỏng thả hờ cổ, cúc áo sơ mi cũng bị cởi đến ngực cộng thêm nụ cười vô lại mặt, cơ thể cao to dựa vào tường càng thêm hấp dẫn.

      Khóe miệng khẽ nhếch, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Đồng Nhan: "Vợ à, lúc nãy em lo lắng cho sao?"

      Đồng Nhan sững sờ, động tác xoa chân lập tức dừng lại, hiểu nhìn Tiếu Thâm: " ngu ngốc sao?"

      Căn bản cũng biết gì, lo lắng cho lúc nào chứ? Nhíu mày suy nghĩ chút, suốt trong bữa tiệc thấy mình biểu lo lắng đối với .
      Last edited: 2/2/15
      Diệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :