1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi ba: Giở trò lưu manh giữa ban ngày.

      Mọi người xôn xao.

      Các phóng viên đều hoảng sợ nhìn Đồng Nhan, nhất thời nên lời.

      Tiếu Thâm cũng sợ hết hồn, sau khi hết kinh ngạc bật cười, nhìn Đồng Nhan đầy cưng chiều: “Vợ à, em biết đùa, ha ha.”

      Đồng Nhan vẫn chưa hết tức, hung tợn nhìn chằm người đàn ông đứng cười trước mặt tất cả phóng viên.

      Hai vợ chồng xuất trước mặt phóng viên đầy tình cảm, tất cả mọi người cũng phải người ngu, nhìn thấy vợ Tiếu Thâm với dáng vẻ thiếu ngủ, nhất thời các phóng viên làm như tai nghe mắt thấy, trộm cười về.

      Ngày hôm sau trang nhất của các tờ báo ở thành phố A lại có tin tức mới, Vợ Tiếu Thâm bỏ tiền mua linh dược, có nhấn mạnh hậu tạ phương thuốc bí truyền.

      kiện Tiếu Thâm bất lực bị câu của Đồng Nhan làm cho sụp đổ, ngược lại trang web lại xuất chủ đề mới, mọi người tương đối hiếu kỳ, vợ Tiếu Thâm mua thuốc làm gì?

      Có người do lúc trước Tiếu Thâm quá phong lưu, vợ Tiếu Thâm muốn trị tận gốc khiến Tiếu Thâm thể tiếp tục.

      Cũng có người nhìn bộ dáng của vợ Tiếu Thâm giống như mấy ngày quan hệ quá độ, ban ngày ngáp liên tục, bây giờ thông báo với thiên hạ muốn mua thuốc đoán chừng do Tiếu Thâm quá lợi hại làm cho ngủ ngon, chịu nổi, lúc này mới tuyên bố mua thuốc.

      Nhất thời trang web lại mỗi người câu tạo nên chủ đề nóng.

      Mà lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng cao nhất của tập đoàn Tiếu Thị, Đồng Nhan khách khí thoải mái nằm ghế sa lon ngủ, Tiếu Thâm ngồi ghế trước bàn làm việc, con trai ngồi đùi , trước mặt là các nhân viên cấp cao của công ty ngồi run lẩy bẩy.

      Tiếu Thâm tay ôm con trai, tay đặt lên thành ghế, có chuyện gì làm xoay tới xoay lui, hai người cứ như vậy kéo qua kéo lại, chơi mãi chán.

      Hai người chơi càng vui vẻ những nhân viên bị gọi lên văn phòng càng kinh ngạc.

      Rốt cuộc có người nhịn được, đầu tiên giơ tay lau mồ hôi trán sau đó lấy dũng khí hỏi Tiếu Thâm: “Tổng giám đốc, biết có chuyện gì cần dặn dò?”

      Sau khi ông ta hai người chơi vui vẻ đều gật đầu.

      Tiếu Thâm ngừng động tác xoay ghế, híp mắt nhìn mấy người chợt cười: “Tôi các vị quản lý của tôi à, các vị sợ gì vậy?”

      Khuôn mặt khẽ

      nở cụ cười cộng với câu hỏi như vậy lại khiến tất cả các quản lý ngồi phía dưới càng run hơn.

      Người lúc này chuyện bình tĩnh lại: “ có, chúng tôi nhìn thấy tổng giám đốc rất vui.'”

      Tiếu Thâm kéo dài giọng, “Uhm...”

      ra hôm nay tôi tìm mọi người cũng có chuyện gì lớn, mấy ngày nay nội bộ công tyxảyra chút vấn đề làm cho lòng người bàng hoàng, ngoài ra tin tức nàycòn bị đưa vào thị trường chứng khoán khiến cho cổ phiếu của công ty rớt giá bâygiờ mọi thứ ổn.”

      Những quản lý ngồi ở dưới lại bắt đầu toát mồ hôi, Tiếu Thâm vẫn cười chút lực sát thương nào nhưng trong mắt của những người quản lý kia so với bom nguyên tử lực sát thương còn mạnh hơn.

      “Được rồi, mọi người ra ngoài trước .”

      “Tổng giám đốc, chúng tôi...” Người quản lý lớn tuổi nhất vộivàng mở miệng giải thích.

      ra ngoài!” Khuôn mặt cười của Tiếu Thâm nhất thời trầm xuống.

      Ba quản lý biết mình xong đời, thất nghiệp.

      Hài lòng nhìn ba quản lý lão luyện ỉu xìu ra ngoài, Tiếu Thâm từ từ nở nụ cười, rất hả hê, ôm con traigiống như báu vật hỏi: “Con trai vừa rồi ba có lợi hại ?”

      Đồng Đồng bĩu môi: “Tắc kè hoa.”

      Tiếu Thâm sững sờ, đồng ý kéo con trai: “Cái nàykhông gọi là tắc kè hoa, cái này gọi là hiểu biết linh hoạt, con phảibiết, thế giới người lớn rất phức tạp đơn giản, nếu như con gì đắc tội với người khác kết quả thế nào chứ? Đó chínhlà đám người có thể phóng hỏa chỉnh con, đến lúc đó con qua được, hiểu ?”

      Đồng Đồng chỉ giương mắt nhìn , hình như hiểu lời , tại sao lại tự mình tự mìh nghĩ cuối cùng lạibiến thành mọi người chỉnh mình?

      Đồng Nhan ở bên chịu được nữa, cầm gối ném sang: “Con trai mới mấy tuổi dạy nó những thứ nàylàm gì?’’

      Hai người tới tôi , nhất thời nhằm vào vấn đề giáo dục Đồng Đồng khai chiến.

      Buổi trưa, Tiếu Thâm đưa vợ cùng con trai đến quán Trung Quốc mà mình đầu tư ăncơm, bàn cơm Đồng Nhan nhớ tới nghi ngờ mấy ngày nay nhin được liền hỏi.

      “Hình như biết ai là người đưa bức hình lộ ra ngoài?”

      Tiếu Thâm rất nghiêm túc nhìn Đồng Nhan lắc đầu.

      Đồng Nhan: “Vậy sao biết phải em?”

      Tiếu Thâm chân thành nắm tay Đồng Nhan: “Bởi vì tin tưởng em!”

      Đồng Đồng mắc ói, Đồng Nhan nổi hết cả da gà.

      Đồng Nhan nghiêm nghị: “Đừng giả bộ, thành khai báo, cái này phải là phần trong kề hoạch của chứ?”

      Tiếu Thâm vội vàng ném đũa trong tayxuống thề:“ có, tuyệt đối có hơn nữa là đàn ông làm sao có thể tùy tiện đem chuyện này ra đùa giỡn, chuyện này ngoài ýmuốn!”

      Đồng Nhan nghi ngờ, thập ngoài ýmuốn sao?

      ‘Vậy làai chứ?”

      Tiếu Thâm để ýgắp miếng sườn cho Đồng Nhan, thuận miệng : “Vậy em thử nghĩ lại xem, còn có al biết tồn tại của máy camera!”

      Đồng Nhan kinh hãi: “Em thể là Lưu Thuần, em tin tưởng ấy, tuyệt đối thể nào là ấy.”

      Tiếu Thâm tiếp tục gắp thức ăn cho con trai, giọng có chút bất đác dĩ: “ cũng ấy nhưng người biết tồn tại của máy camera cũng chỉ có ấy với em, vậy em để người khác biết, kết quả tin túc chính là từ ấy mà rò rỉ từ ngoài, xâm nhập vào lời của ấy!”

      Xâm nhập lời của Lưu Thuần?

      Hình như hiểu ràngýcủa Tiếu Thâm:“Ý là có người chụp vào lời Lưu Thuần ?”

      Tiếu Thâm chẳng đúng chẳng sai chỉ nhíu mày.

      Đúng lúc ấy trong góc phòng ăn chợt có chấn động lớn, ý nghĩ của Đồng Nhan bị cắt đứt, ngẩng đầu quay đầu nhìn.

      Ở bên kia, nữ nhân viên phục vụ hét lên tiếng, vội vàng kéo chiếc quần của mình, kinh hoàng nhìn khách ngồi bàn.

      Thiếu niên kia nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ mới học cấp hai, thế nhưng…

      làm đổ món ăn của tôi, phải làm sao bâygiờ?” Hình như cậu ta rất tức giận.

      Nữ nhân viên phục vụ bị làm khó: “Tôi giúp làm phần khác.” xong muốn liền bị móng vuốt của cậu ta sờ đến mông nhéo cái, nhất thời nữ nhân viên phục vụ sợ hãi lại lần nữa thét chói tai.

      ... làm gì vậy?” Nữ nhân viên phục vụ chất vấn.

      “Ha ha, nhìn ra khuôn mặt bình thường nhưng mông lại rất đầy đặn, cảm giác tệ.”

      xong những lời này, những vị khách xung quanh đều cảm thấy phải bọn họ nghe nhầm chứ? thằng bé như vậy mà ....háo sắc?

      Đồng Nhan liếc nhìn Tiếu Thâm: “ trách được sao lại phong lưu như vậy, ra là có gen di truyền.”

      Người nhà họ Tiếu cực phẩm. Tiếu Tiêu mới có ít tuổi như vậy mà lộ bản tính háo sắc.

      “Tiếu Tiêu, đủ rồi.” Mọi người khiếp sợ, chỉ nghe thấy ở phía khác có tiếng gầm giận giữ vang lên.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      xixon, trạch nữhpdt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi tư: Tiếu Tiếu làm loạn.

      “Tiếu Tiêu, mày còn muốn làm loạn đến lúc nào.” Tiếu Tiếu tức giận quát to.

      Lúc này mọi người mới phát ra ngoài cậu bé háo sắc này còn có khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đôi mắt ti trợn lên giận giữ nhìn Tiếu Tiêu ngồi trước mặt giở trò lưu manh.

      Tiếu Tiêu vô tội cười: “Chị, mông này là đẹp, em sai so với mông chị còn vểnh hơn nhiều.”

      Phốc!

      Đồng Nhan nghe thấy lời Tiếu Tiêu nhịn được liền phun nước ra ngoài.

      Tiếu Thâm ngồi bên cạnh vội vàng cầm khăn giấy lau: “Từ từ,, uống nước còn bằng Đồng Đồng.”

      Đồng Nhan đếm xỉa đến người đàn ông lau mồm cho , tay run run chỉ Tiếu Tiếu ngồi ở bên kia: “ Chuyện này.......Thằng bé này sao vậy? phải hôm ở hôn lễ cậu ấy rất ngoan sao?”

      Tiếu Thâm vừa lau miệng cho vừa liếc mắt nhìn Tiếu Tiêu ngồi ở bên kia “Ừ, xem ra có dáng vẻ phong lưu, đoán chừng sau này cậu ta tay chơi nổi tiếng ở hộp đêm tại thành phố A.”

      Tiếu Tiếu ngờ thằng bé lại những lời này trước mặt mọi người, mặt lập tức đỏ hơn nữa còn cảm giác em trai mình có tiền đồ.

      cái tát liền giáng xuống: “Mày như vậy là để cho ai nhìn, tao là chị mày vậy mà mày chuyện như vậy với tao, mày biết xẩu hổ nhưng tao vẫn còn biết.”

      Tiếu Tiêu bị tát cái, khuôn mặt vốn dĩ còn ngoan ngoãn bỗng nhiên cười gằn.

      “Ha ha, tôi có thể diện sao? Đúng vậy, tôi làm gì còn thể diện, mặt mũi của tôi mất hết ngay buổi tối hôm đó rồi, đây đều là do chị hại, đều là chị!”

      thiếu niên mười bốn tuổi, giọng đậm đà mà tràn đầy tức giận còn có chút bén nhọn nghe giống như con dao sắc bén, đâm thẳng vào màng nhĩ.

      Tiếu Tiếu sửng sốt, nhìn em trai mấy ngày trước còn rất ngoan nhưng bây giờ như con thú bị thương phản nghịch lại, nhịn được đưa tay kéo cậu bé, dịu dàng : “Được rồi, Tiêu Tiêu chúng ta về nhà có được , nên để ba mẹ lo lắng có được ?”

      Tiếu Tiếu im lặng nhìn chị mình, nhìn lúc chợt cười, nụ cười hơi lạ, lắc đầu chỉ Tiếu Tiếu cười: “Em muốn làm bọn họ lo lắng, em vẫn luôn nghĩ cho chị nhưng cuối cùng em trở thành cái gì chứ, chị nhìn bộ dáng em bây giờ xem

      đều là do chị làm hại.”

      Tiếu Tiếu thấy cậu bé nghe những lời ngon tiếng ngọt, liền bộc lộ tính khí tiểu thư, cắn răng nhìn cậu bé, lại cái tát vung lên, cũng đoái hoài đến mặt mũi nhà họ Tiếu, chỉ thẳng vào mặt em trai mình mắng: “Chính mày biến mày trở thành như vậy còn trách ai, thứ kia là tao để cho mày uống sao? Mày biết lòng dạ Tiếu Thâm thế nào sao? Mày ngu nên ai đưa cho cái gì cũng uống, kết quả biến thành như vậy còn trách tao, sao thử nghĩ xem mày để đầu óc đâu!”

      Tiếu Tiêu ôm mặt nhìn chị, lắng nghe liền cười: “Ha ha, đúng vậy, lúc họ cho tôi uống thứ kia ấy cũng uống, còn phải là do chị sao, chị muốn gieo họa cho người ta ngược lại chị lại hại em, nếu như lúc chị làm có ý hạ người như vậy có chuyện gì rồi.”

      Giọng ngoan độc, cắn răng nhìn mấy nữ nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh liền lên kéo quần áo người ta, thằng bé này còn , cao chưa tới mét sáu nhưng dù sao cũng là đàn ông, sức lực cũng lớn hơn phụ nữ, tới kéo rách áo đồng phục người ta, từng nút áo của nữ nhân viên đó bung ra, lộ ra cặp nhũ hoa trắng.

      Nữ nhân viên phục vụ thét chói tai, xen lẫn tiếng cười đầy phách lối của Tiếu Tiêu, đó là cả trận hỗn loạn.

      Bàn của Đồng Nhan cách bàn của hai chị em khá xa cho nên bị ảnh hưởng bởi trận hỗn loạn đó nhưng lại có thể nghe ràng những lời kia, Đồng Nhan bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm.

      “Thành khai báo, bị người ta cho uống cái gì? Sao lại biến đứa bé ngoan ngoãn thành ra như vậy?”

      Tiếu Thâm kêu oan, đôi mắt đào hoa nháy nháy giống như nhớ lại lần cuối cùng gặp mặt Tiếu Tiêu cho cậu uống cái gì.

      Sau đó bừng tỉnh hiểu ra “A, nhưng mà đúng, chỉ cho thằng bé uống hớp thuốc giải rượu ngoài ra có gì khác, tính tình Tiếu Tiêu đột nhiên thay đổi sao em lại trách .”

      Đồng Nhan vừa nghe cũng cảm thấy có gì, thuốc giải rượu là do đưa cho Tiếu Thâm, lúc ấy uống cũng có phản ứng gì, nếu như tính tình thay đổi vậy Tiếu Thâm cũng uống tại sao lại sao?

      “Chuyện gì xảy ra, nhìn dáng vẻ Tiếu Tiếu dường như trong lòng con bé nghĩ làm chuyện xấu.”

      Tiếu Thâm bĩu môi, đột nhiên nghe thấy bụng kêu ùng ục, thanh lớn đến nỗi Đồng Nhan cũng có thể nghe thấy, Tiếu Thâm lúng túng cười, đột nhiên quơ đũa: “Ăn cơm, đói chết mất.”

      Bọn họ vừa ở đây ăn cơm, vừa ở đây nhìn màn kịch hay của hai chị em.

      Ở bàn bên kia bởi vì cử chỉ của Tiếu Tiêu……tuổi lại , chưa bao giờ thấy đứa bé nào tuổi như vậy lại dám giở trò lưu manh trước mặt mọi người như vậy, hơn nữa thân phận của thằng bé lại rất đặc biệt, được xem là ông chủ tương lai.

      Có người vội vàng gọi quản lý nhà hàng tới, lúc quản lý đến liền nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ bị Tiếu Tiêu xé đồng phục ngồi mặt đất khóc.

      Tiếu Tiêu cũng sớm bị Tiếu Tiếu kéo sang bên ngồi, còn có những vị khách ngồi ở xung quanh đều ngước mắt nhìn.

      Tiếu Tiếu cảm thấy mất mặt nhưng cũng thể giải quyết, ngồi tại chỗ quát to với quản lý: “Nhanh chóng thu xếp, tìm mấy người đến giúp tôi đưa thằng bé về.”

      Quản lý vừa nhìn cảm thấy choáng váng đầu óc, tuổi của ông cũng , thích những việc liên quan đến sinh dục, vừa rồi ở trong phòng làm việc nghe Tiếu Tiêu gây chuyện chỉ cảm thấy tim đập nhanh, bây giờ tận mắt thấy càng thêm tức giận, che tim thở mạnh hít sâu.

      Lúc này đưa tay vẫy vẫy mấy người bảo vệ “Đưa thằng bé tới phòng làm việc của tôi, bảo mấy người tới đây dọn dẹp chút.”

      Bảo vệ tới quan tâm đến uy hiếp của Tiếu Tiếu, trực tiếp dẫn Tiếu Tiêu lên phòng làm việc của quản lý, Tiếu Tiếu đập mỗi người cái “Các người dám, nhà hàng này là của nhà họ Tiếu, các người muốn đắc tội với nhà họ Tiếu sao!”

      ta vừa xong, mấy nhân viên bảo vệ liền sợ dám động, quả dám động vào người nhà họ Tiếu, hơn nữa nhà này đúng là của nhà họ Tiếu.

      Tiếu Tiếu thấy sắc mặt mấy nhân viên bảo vệ hơi sợ, cười hả hê: “Dám đụng đến đầu ngón tay của em trai tôi tôi cho các người yên!”

      Quản lý nghe xong càng thêm tức giận “Nhà hàng này thuộc về tài sản cá nhân của Tiếu, cần người nhà họ Tiếu quản, dù là ông Tiếu có đến cũng có quyền ra lệnh cho tôi, mang !”

      Có quản lý làm chỗ dựa, các nhân viên bảo vệ liền lên bắt Tiếu Tiêu dẫn .

      “Các người……”

      Tiếu Tiếu cả người run run.

      Nhưng lại nghe thấy tiếng chê cười của Tiếu Tiêu vang lên, Tiếu Tiếu lập tức sửng sốt, em trai mình………

      Trong lúc nhất thời phát ra liền gì cầm điện thoại di động vội vã gọi điện thoại cầu cứu, chỉ sợ Tiếu Tiêu bị người khác bắt nạt.
      Last edited by a moderator: 5/12/14
      Diệp Diệpxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi lăm: Vợ lớn sai bảo vợ bị thương.

      Chờ cho tất cả mõi người hết, Tiếu Thâm nhìn chưa chép miệng, khuôn mặt đầy tiếc nuối, sao lại kết thúc nhanh như vậy?

      Đáng tiếc!

      Đồng Nhan giống như nhìn thấy tâm tư của , lập tức đập bàn cái “ còn dám phải do làm.” Chỉ nhìn mới hiểu, hôm nay con người Tiếu Thâm mới biểu chút, đúng là giở trò, nếu ngoài sớm biết mọi chuyện ra còn ai có thể có tâm tư xem chuyện vui chứ?

      Tiếu Thâm bị chỉ thẳng mặt, sững sờ, ngước mắt nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười: “Vợ à, nhan ăn , phải em đói bụng sao, nếu nắm chắc thời gian, đợi người nhà họ Tiếu đến phát ra chúng ta rất thảm.”

      Đồng Nhan sững sờ: “Người nhà họ Tiếu đến sao?”

      Tiếu Thâm gật đầu: “Đúng vậy, em thấy Tiếu Tiếu vừa mới gọi điện thoại sao, khẳng định là gọi điện về nhà cầu cứu người lớn trong nhà, nếu như thấy hai chúng ta ở đây truyền đến tai ông nội vậy chúng ta có kết quả tốt.”

      Đồng Nhan sững sờ: “Chúng ta chỉ ngẫu nhiên thấy mà thôi sao bọn họ có thể tùy tiện đánh giá được.” Mặc dù như vậy nhưng tay Đồng Nhan bắt đầu động nhanh chóng gắp thức ăn.

      Thấy thế Tiếu Thâm liền nhếch miệng cười, vẫn theo bản năng tin tưởng vợ mình.

      Cuối cùng căn bản bữa ăn này kịp ăn xong, Tiếu Thâm nhìn đồng hồ mười lăm phút, cầm khăn giấy lau miệng “ kịp nữ rồi.” Ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ tới “Thông báo với tất cả mọi người hôm nay tôi có đến đây.”

      Nhân viên cũng nhanh trí, cần nhiều, chỉ gật đầu, vừa muốn thông báo, Đồng Nhan nhanh chóng chen vào: “Thuận tiện gói những món ăn lại.”

      Ở ngoài nhà hàng, chiếc xe thể thao sang trọng của Tiếu Thâm, tất cả các món ăn được bày ra, nhà ba người bắt đầu từ từ thưởng thức món ăn ngon.

      “Haiz, vừa rồi có thời gian, căn bản chỉ muốn tâm tình tốt

      chút thưởng thức món ăn ngon, sớm biết có thể gói lại em sớm gói rồi, vừa rồi ăn quá nhanh tốt cho hệ tiêu hóa.” Đồng Nhan tay cầm đùi gà, vừa chậm rãi gặm vừa oán trách.

      Tiếu Thâm vừa bóc tôm ăn, vừa đút cơm cho con trai ngồi đùi, còn phải nhanh chóng lau canh con trai vừa làm đổ, nhất thời trở nên bận rộn.

      Lúc rảnh mới đau lòng : “Chiếc xe đáng thương của , vừa mới mua rất đắt, kết quả lần đầu tiên liền bị canh rau đổ khắp nơi.”

      sớm muốn gói đem về nhưng thể tránh khỏi đưa lên xe, thậm chí là ăn ở xe, chiếc xe bảo bối của .

      Đồng Nhan muốn nghe liền trề môi, phải chỉ là chiếc xe sao.

      Tiếu Thâm lại đồng ý: “Em biết sao, xe chính là vợ của người đàn ông, vợ là để thương !”

      “A, vợ lớn chính là để sai bảo đúng ?”

      Đồng Nhan kéo dài giọng uy hiếp .

      Bàn tay đút cơm cho con trai của Tiếu Thâm dừng chút, nhíu mày liền ý thức được mình sai, vội vàng lấy lòng: “Hì hì, sao có thể chứ, trong nhà chúng ta phải em là lớn nhất sao, em chính là như thế, đều nghe theo.”

      Đồng Nhan hài lòng: “Ừ, biết nghe lời!”

      Tiếu Thâm tối sầm mặt hiểu, mới kết hôn mấy ngày sao trở thành nô lệ của vợ rồi?

      Cuối cùng quả nhiên đúng như lời Tiếu Thâm, lúc cả nhà ăn cơm xong ngồi xỉa răng điện thoại của Tiếu Thâm vang lên, ngoài dự định của Đồng Nhan là ông Tiếu tự mình đến đây, xem ra ông Tiếu đối với đứa cháu này tương đối coi trọng.

      Nửa tiếng sau, ở bên ngoài cách nhà hàng trăm mét Tiếu Thâm nhấn ga chạy với tốc độ nhanh nhất, xoạt cái thắng gấp, sau đó ôm con trai cùng vợ giả bộ như vừa mới vội vã tới.

      Vội vàng chạy tới phòng làm việc, kết quả ở bên trong có đám người vây quanh, Tiếu Thâm thở hổn hển dắt vợ vào.

      Nhìn ông Tiếu ngồi ở giữa hỏi: “Ông nội, chuyện này là thế nào?”

      Mặt Đồng Nhan cũng là biết gì nhưng trong lòng thầm khinh thường Tiếu Thâm.

      Cảm giác thấy Tiếu Thâm nắm chặt tay, Đồng Nhan lập tức chỉnh lại biểu mặt để bị lộ.

      Ông Tiếu ngồi ở chính giữa ghế sa lon, Tiếu Tiêu ngồi bên cạnh ôm chân ông nội khóc, hai vợ chồng chú Tiếu cùng Tiếu đứng hai bên, Tiếu Tiếu đứng phía sau ông Tiếu, giờ phút này khuôn mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm giống như có thù oán với từ kiếp trước, ánh mắt kia hận thể nuốt chửng Tiếu Thâm.

      Chu Linh hai mắt đỏ bừng, sắc mặt Tiếu Bỉnh Nham cũng khó coi, sắc mặt ông Tiếu càng phải , có lẽ do Chu Linh quá đau lòng về con trai, kết quả cả nhà Tiếu Thâm vừa vào Chu Linh liền gào khóc nhào tới.

      Liền cắn, nhéo cộng thêm đạp, quả giống như người đàn bà chanh chua, bộ dáng chút nào là con nhà cao quý, vừa khóc cắn vừa la to: “Tiếu Thâm mợ đối với cháu tệ, kết quả cháu báo đáp mợ như vậy sao, chú cùng mợ chỉ có mình Tiếu Tiêu là con trai, làm sao cháu có thể đối xử với nó như vậy, cháu bảo mợ phải sống thế nào!”

      Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng trước ngực, Đồng Nhan bị Chu Linh đẩy vào tường, nhìn toàn cảnh, Chu Linh phải nhéo Tiếu Thâm mà ràng nhéo Đồng Đồng, mắt Đồng Nhan liền đỏ.

      Tiếu Thâm vội vàng bảo vệ Đồng Đồng, quay lưng đưa con cho Đồng Nhan cũng quan tâm Chu Linh ở đằng sau thế nào, hai vợ chồng bảo vệ kiểm tra người con trai thế nào, mặc dù mùa đông mặc nhiều quần áo nhưng vốn dĩ quần áo trẻ con chỉ hơi phồng mà thôi, sau khi kiểm tra mắt hai vợ chồng đều đỏ.

      cơ thể bé của Đồng Đồng có rất nhiều vết nhéo, cơ thể bé còn thơm mùi sữa núp trong ngực mẹ run rẩy, đau đến nỗi đôi mắt ửng đỏ nhưng cũng biết lúc này thể gây thêm phiền phức nên chỉ cố gắng chịu đựng khóc thành tiếng, nước mắt từ từ lăn xuống.

      Tiếu Thâm nổi giận, xoay người bắt bà điên: “Mợ nổi điên gì chứ, sao lại nhéo Đồng Đồng, thằng bé mới năm tuổi, mợ xem mợ bấm người thằng bé trở nên thế nào, có chuyện gì chứ, vừa vào liền như bà điên, sợ làm mất mặt nhà họ Tiếu sao!”

      Sau khi la to, mọi người liền nhìn dấu vết người Đồng Đồng ở phía sau, ông Tiếu ở xa nhìn liền nhíu mày.

      Chu Linh mặc kệ: “Nhéo nó sao? Nhéo nó cháu đau lòng phải , vậy tại sao cháu có thể đối với con trai mợ như vậy? Cháu đau lòng con trai cháu, vậy còn mợ sao, cháu nhìn xem cháu biến nó thành dạng gì rồi, mợ hận thể bóp chết cháu!”

      Trong lúc nhất thời mọi thứ lại trở nên hỗn loạn, Chu Linh giống như bà điên tới liền đánh, Tiếu Bỉnh Nham đứng phía sau cũng biết nên làm gì mới tốt chỉ tới kéo vợ mình, hai vợ chồng Tiếu Ngọc đứng bên cạnh thấy vậy cũng được liền lên ngăn lại, kéo tôi tôi kéo , trường rất rối loạn.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi sáu: Vua diễn trò.

      Tiếu Thâm đứng chắn trước mặt Đồng Nhan cùng Đồng Đồng, tất cả đấm đá đều dồn người .

      Từ đến lớn làm gị bị đánh như vậy chứ nhưng vì vợ con bây giờ nhịn, giờ phút này chỉ có suy nghĩ duy nhất là che chắn cho tốt để vợ con bị đánh, chính là để rơi cọng tóc nào.

      Ông Tiếu nhìn tình hình trước mặt, tức giận run cầm cập, cầm gậy đập mạnh, lớn tiếng quát: “Đủ rồi, người trong nhà đánh người trong nhà, là có bản lĩnh!”

      Trước kia ông Tiếu là cựu chiến binh, quen với việc đào tạo lính, đến bây giờ giọng vẫn tràn đầy khí phách, sau khi ông quát to mấy người kia liền ngừng ngay lập tức, Chu Linh bị Tiếu Bỉnh Nham kéo sang bên cạnh ngồi xuống, vừa giúp bà bớt giận, vừa đưa nước cho bà uống.

      Hai vợ chồng Tiếu Ngọc cũng ngoan ngoãn đứng về chỗ cũ.

      Ngược lại Tiếu Thâm quần áo xốc xếch, tóc bị Chu Linh cào loạn, mặt bị móng tay cào thành hai đường, ngược lại hai vết cào ở mặt Tiếu Thâm càng thêm hấp dẫn hơn, người đàn ông kỳ quái.

      Tiếu Thâm rất tức giận, khí xung quanh trở nên lạnh, đôi mắt lạnh lùng quét quanh vòng, khi mở miệng lần nữa giọng cực kỳ lạnh lùng tràn đầy sát khí: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng cháu vừa đến liền giống như bà điên, chẳng ra thể thống gì.”

      Đồng Nhan biết nghe lời, thầm nghĩ, đến bây giờ vẫn biết diễn trò lợi hại.

      Ông Tiếu bình phục trạng thái như cũ, quét mắt nhìn Chu Linh kích động cho đến khi trong phòng còn tiếng khóc hay tiếng mắng chửi mới chậm rãi mở miệng: “Tiếu Thâm, cháu có biết hôm trước ở hôn lễ Tiếu Tiêu bị người ta bỏ thuốc hay .”

      Tiếu Thâm nhìn ông nội mình, mặt lộ vẻ nghi ngờ, chân mày nhíu lại, sắc mặt tái giống như nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, lúc lâu nhìn ông nội mình: “ thể nào, ngày hôm đó đều là người nhà chúng ta, sao lại có người hại Tiếu

      Tiêu hơn nữa thằng bé vẫn còn như vậy thể thành mối nguy hại đối với người khác.”

      Ông Tiếu nhìn cháu mình, bây giờ vẻ mặt Tiếu Thâm rấtquang minh chính đại khiến ông Tiếu nhìn cũngbắt đầu hoài nghinhững gì mình mới ngheđược…

      Chu Linh ngồi bên bắt đầu nổi điên giọng khàn khàn“Sao lại có chứ, Tiếu Tiêu là cháu trai nhà họ Tiếu, saunày thừa kế công ty, ai biết có vài người tâm địa ác độcnhư vậy lại dám động thủ với thằng bé như vậy, chẳng lẽ tiền quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi tiếc thương tới hại người thân của mình!Mợ thương con....” Saukhi gào xong lại bắt đầu khóc.

      Tiếu Thâm nghiêng đầu nhìn Chu Linh, khi nghe mấy chữ ‘người thừa kế công ty’ liền giật mình, sau đó hai mắt tỏasáng giống như tìm thấy chân tướng trong đám sương mù, sau đó chính là đau lòng...

      Lúc nhìn ông Tiếu khuôn mặt đầy bi thương: “Ông nội, mọi người nghi ngờ cháu?”

      Ông Tiếu quan sát mọi phản ứng của Tiếu Thâm, khi thấy vẻmặt bi thương của Tiếu Thâm trong lòng liền chấn động, đột nhiên cảm thấy áy náy, ông Tiếu bắt đầu dao động, ôngcảm thấy đứa cháu ngoan chứ phải loại người kia!

      Tiếu Thâm cũng tựgiễucười: "Cháu hiểu rồi, chuyện này khôngphảido cháu làm, ông tin cũng được tin cũng sao, mặc dù cháu phải là người tốt nhưng nếu là việc cháulàm cháu cháu làm, phải phải,cháu quang minh chính đại thẹn với lòng.”

      xong thở dài nghiêng đầu nhìn Chu Linh vẫn còn khóc thút thít, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn, ánh mắt sắcbén lạnh lẽo: “Nhưng mà nếu như mợ muốn ở đây lên kế hoạchhãm hại cháu Tiếu Thâm cháuđây cũng dễ dàng bịbắt nạt như vậy đâu, mợ xem cháu là đứa con nít sao!”

      Sau khi Tiếu Thâm cước đạpbàn trà thủy tinh trướcmặt khiến khay trà bể tan tành kèm theo giọng lạnh lùngcủa Tiếu Thâm.

      Chu Linh bị dọa sợ dám khóc, trừng mắt nhìn bàn tràbị chia năm xẻ bảy trước mặt, đầu cũng bắt đầu nghĩ ngộ nhỡnếunhư đó là đầu mình vậy...

      Đồng Nhan cũng bị Tiếu Thâm dọa sợ, khi Tiếu Thâm đạp bểkhay trà Đồng Đồng cũng bị dọa sợ giật mình sau đó càng khóc dữ dội hơn nhưng vẫn dám khóc thành tiếng, chỉ giả bộđáng thương gọi: “Ba” Cái miệng nhắn uất ức mím lại,bàn tay duỗi ra phía trước muốn ôm ba mình.

      Đồng Nhan thấy con trai sắp khóc to liền giọng dỗ dành:“Ngoan, khóc, sợ, ba bảo vệ cực cưng, đừng sợ.”

      Tiếu Thâm nghe tiếng khóc của con, rất đau lòng nhưng thể xoay người lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm gì, cuốicùng trong mắt tràn đầy thất vọng.

      Dời ánh mắt nhìn Chu Linh, hít sâu nhiều lần, khi bình tĩnhlại hỏi: “Có phải mợ ba có chứng cứ gì hay , nếu khôngsao lại chắc chắn là cháu làm?”

      Chu Linh khóc đến đau lòng nhìn Tiếu Thâm trước mặt“TiếuTiếu rồi đêm hôm đó nhìn thấy cháu cho Tiếu Tiêu uống gì đó,sai khi uống xong nửa tiếng sau liền...liền…”

      Tiếu Thâm bất động: “Cháu có thể biết Tiếu Tiêu bị cho uống thuốc gì ?”

      Chu Linh nhìn Tiếu Thâm trề miệng, gì, cuối cùng hungdữ nghiêng đầunhìn .

      “Là thuốc kích dục!” Tiếu Tiếu đứng phía sau ông Tiếu .

      Tiếu Thâm vừa nghe vẻ mặt khiếp sợ trợn to mắt, hình nhưcho đứa bé nhưvậy uống loại thuốc đó cóđạo đức.

      Nhắm mắt suy nghĩ chút, sau đó ngẩng đầu bình tĩnhnói “Em cho Tiếu Tiêu uống chính là bình thuốc giảirượu đúng ?”

      Tiếu Tiếu khẽ cười: “Thừa nhận ! ràng cố ý cho TiếuTiêu uống cái gì, , em cùng Tiếu Tiêu từ gọị tiếng trai, sao lại có thể làm như vậy, nhìn thằngbé lớn lên từ đấy.”

      Biểu mặtTiếu Thâm vẫn là hiểu, vẫn nhìn TiếuTiếu gì, mọingười cảm thấy khí trong phòng yên tĩnh đến dọa người giống như có thể nghe nhịp tim củamình, sauđó liền nghe thấy tim mình đập càng nhanh hơn.

      Tiếu Tiếu cũng nghe thấy nhịp tim của mình nhưng sắc mặtkhông biến đổi nhìn Tiếu Thâm, trong lòng thầm kinh hãi, trước kia biết Tiếu Thâm rất lợi hại nhưng ngờTiếu Thâm lại đánh đòn tâm lý lợi hại như vậy.

      Tiếu Thâm cười lạnh, sau khi thu hồi tầm mắt, đôi mắtchợtsáng, chơi trò tâm lý, ai đấu lại , chiến thuật tâm lý của là được luyện tập từ khi còn là bộ đội đặc chủng, được dùng để đối phó với tội phạm truy nã.

      Tiếu Thâm cười lạnh, im lặng nhìn Tiếu Tiếu trước mặt, khôngđể ý tới Chu Linh ngồi bên mắng chửi, giọng nól lạnh lừùng: “Tiếu Tiếu, nếu như nhớ lầm, bình thuốc giải rượunày là do em chuẩn bị, sau đó Nhan Nhan lấy cho uống, nhớ lầm chứ?”

      Lời này vừa mới ra, những người kia liền gì, Đồng Nhan cũng sững sờ, lức lấy, bình thuốc kia để ở đó nhưng biết là của ai sao Tiếu Thâm lại biết?
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      xixonDiệp Diệp thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương sáu mươi bảy: Khổ cực Nhan Nhan.

      Tiếu Thâm vừa xong những lời này những người trong phòng ai thêm gì nữa, Đồng Nhan cũng sững sờ, lúc lấy bình thuốc kia ở đó, biết của ai vậy sao Tiếu Thâm lại biết?

      Tiếu Bỉnh Nham nhíu mày nhìn Tiếu Tiếu, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Tiếu Tiếu trong lòng hoảng sợ, ánh mắt lóe lên, trong lòng thầm mắng Tiếu Thâm giống con hồ ly tinh nhưng lại nghĩ lúc ta để bình thuốc này ai thấy, khi đó Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan còn đứng chuyện với Giang Thành cùng Dương Ngải Lâm, Tiếu Thâm đưa lưng về phía trong, làm sao có thể biết là ta để chứ!

      Khẽ cắn răng, khôi phục vẻ mặt tự nhiên mặt nhìn Tiếu Thâm cười lạnh: “Tiếu Thâm, là người như vậy sao? Chuyện mình làm lại dám thừa nhận, như vậy làm sao có thể xem là người đàn ông chứ!”

      Tiếu Thâm cười cười, nhìn ra ý định gì chỉ có cười nhạo mà thôi!

      Tiếu Tiếu nhìn Tiếu Thâm cười, đột nhiên cảm thấy run trong lòng.

      Tiếu Thâm liếc mắt nhìn ông nội ngồi ở giữa: “Tiếu Tiếu, đừng cho là biết buổi tối hôm đó em làm gì, tận mắt thấy, em đem bình thuốc giải rượu bỏ vào khu đồ uống, sau đó Nhan Nhan lấy, em đứng nhìn chằm chằm bọn , lúc ấy còn cảm thấy bực bội tại sao em lại nhìn bọn như vậy? Sau đó lại suy nghĩ nhiều liền uống, thuốc giải rượu này rất hiệu quả, uống xong rất nhanh liền tỉnh táo.”

      Tiếu Thâm rất bình thản, giọng nhàng, thậm chí lúc thuốc giải rượu rất hiệu quả còn kèm theo cảm kích, Đồng Nhan ngơ ngẩn, trong đầu liền bắt đầu nhớ chuyện tối hôm đó, theo như lời Tiếu Thâm sao lại
      tùy tiện đem cái gì cho uống... sợ có người bỏ cái gì vào bên trong thuốc sao ?

      Ngày đó Đồng Nhan còn cười Tiếu Thâm, cảm thấy tâm từngười này nghĩ lung tung nhiều như vậycòn tưởng rằng bản thân là miếng mồi ngon, người người đều muốn bỏ thuốc hại , khi đó trong lòngĐồng Nhan thầm khinh thường TiếuThâm.

      Nhưng hôm nay quả nhiên có thể thấy ràng, Đồng Nhanchợt nên lời, Tiếu Thâm uống thứ kia, bị bỏ thuốc, cách khác, Tiếu Thâm biềt nhưng vẫn uống!

      Tại sao ?

      Cuộc sống từ của Đồng Nhan rất yên tĩnh nghĩra tại sao lại có loại người này, biết ràng có người bỏ thuốchại mình, dù sớm phát ra kế hoạch sao, nếu nhưbuổi tối hôm đó phát phát cắt ngang Tiếu Thâm, chừng TiếtThâm bị phát ?

      Tiếu Thâm cũng đánh giá quá thấp loại thuốc này, vẫn bị thuốc đó khống chế.

      Đồng Nhan thở phào hơi, cách làm việc như vậy phải cókinh nghiệm bao nhiêu lần mới có thể tạo thành, đạt tới trình độ có thể xử lý linh hoạt, Tiếu Thâm từ có cuộc sống thế nào ?

      Tiếu Thâm vẫn cười, Đồng Nhan đứng phía sau , căn bảnhắn thấy khuôn mặt khiếp sợ cùng những ý nghĩ trong đầu , chỉ cười, mắt nhìn thẳng ông nội, , chú, em họ…

      “Ngày hôm ây, thấy ông nội muốn em tìm chú, sauđó thấy Tiếu Tiêu mặt hình như thoáng sợ, liềnhiểu thằng bé uống rượu, nếu như bị mợ ba phát , thằng bésẽ bị mắng, vừa đúng lúc thuốc kia còn dư lại ít lại là do em chuẩn bị, liền…”

      Những lời còn lại cần nữaý kia cũng rất ràng, chị chuẩn bị thuốc cho em trai uống chút có làm sao, Tiếu Thâm uông rồi, Tiếu Tiêu cũng uống, xảy ra chuyện rồi lại tới trách sao?

      Vậy là hài hước!

      trách người chuẩn bị thuốc lại tớí trách người uống thuốc là .

      Nghe xong những lời này của Tiếu Thâm, sắc mặt ông Tiếucàng khó coi hơn, ánh mắt liếc vòng, gom hết tất cả sắcmặt của con trai con tất cả đều thu vào mắt, về phầnTiếu Tiếu đứng ở sau lưng cũngkhông cần nhìn bởi vì ông cảm thấy đằng saughếsaloncủa mình hình như có đôi tay khẩn trương níu lấy.

      tiếng động thở dài, đưa tay an ủi ôm cháu trai đangkhóc, nhìn dáng dấp xem như tin thuốc này là do Tiếu Tiếu chuẩn bị rồi.

      Chu Linh trợn to hai mắt, ngờ con trai con mình bịTiếu Thâm sắp xếp, mượn tay Tiếu Tiếu khiến Tiếu Tiêu gặp chuyện may, kết quả chuyện xảy ra nhưng lại sao cả.

      Chu Linh cắn răng.

      Lần nữa chực khóc lớn đưa tay run rẩy chỉ Tiếu Thâm:‘TiếuThâm, cháu xem hai vợ chồng mợ đối xử với cháu tệ,bây giờ xảy ra chuyện cháu lại đổ lên đầu Tiếu Tiếu,vậy mợ hỏicháu, buổi tối đó cháu cháu cũng uống thuốc kia vậy tạisao cháu có việc gì mà Tiếu Tiêu nhà mợ lại xảy ra chuyện!”

      Tiếu Thâm đối mặt với chất vấn của mợ ba, khỏicười khổ, khuôn mặthiện lên mất mát, nhìn ông nội mình: ‘Cháu biếtrõ, hôm nay nếu ràng mọi người còncảm thấy là cháu làm, buổi tối đó cháu cũng bị ảnh hưởng chỉ là cháu có thể khống chế nhưng tối hôm đó sau khi về nhà ..khổ cực Nhan Nhan rồi!”

      Vốn dĩ Đồng Nhan đắm chìmtrong thế giới riêng của mình, trong đầu đầy suy nghĩ cuộc sống lúc của Tiếu Thâm thế nào.

      Thình lình vừa nghe lời Tiếu Thâm khổ cực liền phục hồi tinh thần, Tiếu Thâm làm bộ mặt áy này nhìn ,ánh mắt tràn đầy đau lòng, ông Tiếu ngồi bên mặt tràn đầy nghi ngờ, Đồng Nhan liền vội vàng cười khoát tay: “Ha ha, khổ cực, cần phải như vậy.”

      “..........” Nhất thời mọi người im lặng.

      Nhưng ông Tiếu lại cực kỳ vui mừng, theo như lời hai vợ chồngTiếu Thâm vừa mới vậy tin tức liên quan đến Tiếu Thâm kia hoàn toàn là giả rồi.

      Ông Tiếu rất vui.

      Đồng Đồng ở trong ngục Đồng Nhan tối sầm mặt, Tiếu Thâm quay đầu nhìn khẽ mỉm cười, nụ cười xấu hổ cùng cảm kích.

      Nhất thời Đồng Nhan phản ứng kịp, sao ánh mắtmọi người đều kỳ quái như vậy?

      Cho đến khi về nhà hỏi con trai mới biết nguyên nhân, Đồng Nhan liền đỏ mặt.

      “Xong đời, sao lại là cái loại vấn đề đó?”

      Tiếu Thâm là người trong cuộc vẫn cười,Đồng Nhan cảm thấyngười này sinh ra chính là con tinh.

      Chỉ là nhớ tới ngày hôm nay cuối cùng sau khi biếtTiếu Tiếu làm nhưng dưới làm chủ của Ông Tiếu chuyện lạikhông có gì.Đồng Nhan cảm thấy kỳ quái, tại sao lúc biếtngười làm làTiếu Thâm ông Tiếu liền gọi điện thoại kêu người đến nhưng sau khi biết Tiếu Tiếu cố ý muốn hại người kết quả ngược lại hạiTiếu Tiêu ông Tiếu lại kết thúc mọi chuyện như có gì?

      Lúc hỏi vấn đề này, Tiếu Thâm chỉ cười, có chút nhạo báng hay lạnh lùng nào chỉ đơn giản cười nhưng cũng gì.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      xixonDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :