1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Tieu that de thuong!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương năm mươi: Vợ à, hôn em.

      Ai biết lời oán trách vừa ra khỏi miệng, động tác hôn của Tiếu Thâm lập tức dừng lại, Đồng Nhan nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn, người kia vốn dĩ có khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đỏ như quả táo.

      Khuôn mặt trắng lại hơi ửng đỏ đẹp!

      Đồng Nhan muốn ôm khuôn mặt xinh đẹp này hôn vài cái.

      Sắc mặt này của Tiếu Thâm? Mờ ảo.... ....Xấu hổ?

      Đồng Nhan chợt mở to mắt, ý nghĩa trợn xuất .

      .......”

      Còn chưa hết lơi, Tiếu Thâm thẹn quá hóa giận, a tiếng, lại bắt đầu ở mặt Đồng Nhan......hôn!

      Mặt Đồng Nhan đều là nước miếng, tay run run tố cáo: “..............” Đáng tiếc vào thời điểm cuối cùng lại đổi thành “Uhm!”

      Tiếu Thâm cảm thấy, miệng người này hôn quá kinh người!

      Nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau bỗng nhiên cảm giác trái tim rung động, dâng lên cỗ cảm xúc xa lạ, hai đầu lưỡi chạm vào nhau có chút ngọt, người cũng rung động, trong lòng cảm giác.... .....có chút vui mừng.... ...

      Lúc hai bờ môi ấm áp tiếp xúc, hai người có động tác nào khác, toàn bộ chú ý đều ở chỗ này, hai cơ thể rung động như nhau, ra cảm giác lại ràng như vậy.

      Tiếu Thâm nhất thời khó lòng kìm nén, nhịn được đưa tay ôm chiếc eo của , tay giữ đầu , hai đầu lưỡi quấn quýt với nhau, trái tim cùng nhau rung động.... ...

      Đây chính là động tình sao?

      Đối với phương diện này, Tiếu Thâm u mê biết gì, nhớ tới năm đó, từ đến lớn, đối với phương diện này có bất kỳ kinh nghiệm nào, mặc dù mấy năm nay phụ nữ bên cạnh ít nhưng cũng chỉ để luyện thành siêu nhân mặt dày cùng siêu sao kỹ thuật hôn, nên hai đầu lưỡi chạm vào nhau có có chút kinh nghiệm. Lần này người mà ôm trong lòng là mẹ của con , ra có cảm giác như vậy!

      nhịn được tìm kiếm nữa, dường như là dốc toàn bộ sức lực hấp thụ đôi môi mêm ngọt kia, hận thể đưa cơ thể người này hòa làm với cơ thể bản thân để có thể tỉ mỉ thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp này.

      Sau khi rung động cảm giác của Đồng Nhan chính là khiếp sợ, trời ơi, phải người đàn ông này muốn dùng cách này giết chứ? Chiếm đoạt lời của , chiếm đoạt lưỡi , bây giờ còn chiếm đoạt khí của .... ...

      thể hít thở.......

      Tay chân luống cuống, lúc Đồng Nhan cảm giác mình thể thở được nữa Tiếu Thâm buông ra nhưng chỉ cách chút, Tiếu Thâm vẫn buông bàn tay ôm ra.

      nhịn được kéo cơ thể thơm ngát này ôm vào trọng ngực, khẽ cúi đầu vừa đúng chóp mũi ngửi

      Thấy mùi hương tóc , nhịn được đem lỗ mũi đặt đỉnh đầu giống như ngửi đủ.


      Sau khi Đồng Nhan có thể hô hấp lúc này mới phát lúc này cảm giác khí giữa hai người rất mập mờ,


      Đây là thế nào?


      Muốn hỏi nhưng cũng dám cử động, thể làm gì khác hơn là để ôm.


      Nhưng mà ôm ôm, tại sao….. cảm thấy, ở trước bụng dường như….có gì đó chỉa vào?


      Trái tim khẽ kinh hãi thôi, thầm nghĩ, phải người này thể quan hệ sao? Sao cái đó lại cương lên?


      Cảm thấy tồn tại của món đồ chơi kia uy hiếp mình, Đồng Nhan cũng dám lộn xộn nữa, chỉ sợ người đàn ông này chuyển động cái liền ấy ấy.


      Nhưng Tiếu Thâm lại nghĩ như vậy, ôm Đồng Nhan rất lấu sau đó bảo lên giường. Đồng Nhan giật giật mí mắt nghĩ có nên cầm chổi đuổi ra ngoài hay .


      liền tay kéo lên giường. Đồng Nhan hoảng sợ, ai ngờ, cứ như vậy ôm ….ngủ! Đồng Nhan lần nữa hoảng sợ, trong đầu có vô số suy nghĩ, chẳng lẽ, vẫn bất lực nhưng biết tại sao cật kia vẫn cương lên?


      Cho nên, vừa rồi vật kia cương lên nhưng lại hiểu, cho nên….


      Ánh mắt Đồng Nhan có chút thương hại, thầm nghĩ, ta đáng thương, tâm sinh lý bình thường của người đàn ông cũng biết, quá đáng thương!


      Nghĩ như vậy nên cũng từ chối, eyn6 tâm ở trong ngực Tiếu Thâm ngủ


      Nhưng lại như vậy, Tiếu Thâm kích động trong lòng, rốt cuộc cũng có cảm giác, nhớ lại sống nửa đời người vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu như thế vậy nên cũng phải thể nghiệm tới cùng, ngộ nhỡ sơ ý chút lại quay lại thời điểm bắt đầu, vật kia ỉu xìu vậy xong đời, coi như lúc đầu còn có thể bình thường nhưng trải qua hai lần cương lên lại ỉu xìu như cũ, vậy xem như thể ấy ấy rồi.


      Cả đêm Đồng Nhan yên tâm ngủ còn Tiếu Thâm kích động ngủ, mà….


      Có vài người cũng bàn luận xem hôn lễ ngày mai làm thế nào để bêu xấu hai người.


      Hôn lễ ngày hôm sau, Đồng Nhan bị Tiếu Thâm kéo ra từ trong chăn, cái này có chút mới lạ, Tiếu Thâm lại có thể dậy sớm hơn ?


      Sang sớm rời giường, bên ngoài sớm có nhiều người hò hét, loại người nào cũng có nhưng lại biết nên gọi bạn thân Lưu Thuần tới hôn lễ, Lưu Thuần cũng bận rộn lúc lâu nhìn đồng Nhan bị nhóm người trêu chọc trong lòng liền sợ hãi, nghĩ thầm sau này khi bản thân kết hôn có thể phải trước, ngàn vạn lần đừng chú ý nhiều.


      Hôm nay Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan cảm thấy tương đối kỳ quái, nhìn tôi tôi cũng nhìn , thỉnh thoảng sơ ý liếc nhìn nhau chút, tất cả đều giống như vô tình nhìn thấy sau đó lướt qua, nhìn đám người hóa trang cho Đồng Nhan mà mừng thầm trong lòng.


      Khi Đồng Nhan nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Thâm biết tại sao, trong lòng luôn nóng hừng hực, sợ đến nỗi dám nhìn lung tung. bao lâu, Tiếu Thâm liền bị Lưu Thuần đuổi ra ngoài, Tiếu Thâm bực bội trong lòng, vợ mà cũng được nhìn.


      Bởi vì Đồng Nhan xem nhà họ Đồng như người nhà nên người họ Tiếu cũng rất vui, để cho Đồng Nhan gả , cứ như vậy bị Tiếu Thâm bế .


      Vốn dĩ nghĩ muốn đập cửa, Cố Tiêu ở phái sau níu lấy: “Được rồi người an hem, cậu cũng nhanh thay quần áo còn phải tới xin đón dâu.”


      Tiếu Thâm nghe thấy liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét quanh vòng, nhìn Cố Tiêu cười, những người em khác cũng cười khanh khách, liền trừng mắt nhìn bọn họ.


      Tiếu Thâm nghiêm nghị cảnh cáo: “Hôm nay ngày vui của tôi, các xem là được rồi, những chuyện khác cần quan tâm.”


      Lãnh Diễm lười biếng : “Ai mà them quan tâm những chuyện hư hỏng của cậu.”


      Bên kia, Tiếu Tiếu dắt tay em trai mười bốn tuổi của mình Tiếu Tiêu, mắt nhìn trường hôn lễ gọn gàng, cảm thấy rất hài lòng.


      Bề ngoài nhìn có chút hả hê.


      Ai biết, con ngươi đảo vòng thế nhưng lại có thể thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt tươi cười của Nghiêm Qua hướng vế phía này, khuôn mặt tươi cười của Tiếu Tiếu liền cảm thấy hồi hộp, lên muốn ôm người kia, ai ngờ Nghiêm Qua lại thấy mà là chạy về phía sau .


      Nụ cười mặt Tiếu Tiếu lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn phía sau có người phụ nữ mang thai mỉm cười trêu ghẹo Nghiêm Qua


      Khuôn mặt Tiếu Tiếu vẫn tươi cười nhưng nụ cười dần dần ngừng lại, bàn tay càng nắm chặt tay em trai hơn.
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      hpdt, xixontrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương năm mươi mốt: Sao tôi lại gả cho người thông minh chứ.

      Tiếu Tiêu trong miệng vẫn còn ngậm kẹo, bàn tay đau nhói, oa oa khóc lớn, Tiếu Tiếu hoàn hồn, vội vàng dỗ.

      Nghiêm Qua cùng người phụ mang thai liền chú ý tới, Nghiêm Hi nhìn thằng bé khóc nhịn được cười: “Nam tử hán đại trượng phu được tùy tiện khóc.”

      Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia cười cười, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Qua đứng phía sau, ngay sau đó chuyên tâm dỗ em trai: “Ngoan, đừng khóc.”

      Nghiêm Qua tới, đưa tay vỗ lưng Tiếu Tiêu, buồn cười nhìn thằng bé: “Tôi nam tử hán đại trượng phu khóc rất khó coi, đừng khóc nếu những bé kia nhìn thấy mất hình tượng.”

      Vừa xong những lời này, quả nhiên thằng bé lén liếc mắt nhìn mấy ngang qua, dám khóc nữa, vội vàng lau nước mắt giả bộ như có chuyện gì.

      Ba người thấy thế nhịn được cười.

      Nghiêm Hi nhìn Tiếu Tiếu, đôi mắt xinh đẹp rực sáng, đưa tay xoa cái bụng nhô lên của mình cười: “Xin chào, tôi là Nghiêm Hi là em của Nghiêm Qua.”

      Lúc này Tiếu Tiếu sững sờ, đôi mắt nhanh chóng liếc Nghiêm Qua đứng phía sau, rồi sau đó cúi đầu nhìn cái bụng của Nghiêm Hi, sắc mặt lúng túng “Xin chào, tôi là Tiếu Tiếu, tôi biết nhà họ Nghiêm còn có con .”

      Nghiêm Hi cũng cười, thèm để ý tùy ý : “Đúng vậy, tôi từ trời rơi xuống!” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Tiếu, đôi mắt đảo vòng cười: “ là người nhà họ Tiếu sao? Vậy chắc là em của Tiếu Thâm!”

      Tiếu Tiếu lại lần nữa lúng túng, Tiếu Thâm? ra người phụ nữ này cũng biết Tiếu Thâm, trong lòng Tiếu Tiếu muốn liên quan gì đến những người quen với Tiếu Thâm.

      Thế nhưng Nghiêm Qua trước mặt.......”Đúng vậy, tôi là em họ Tiếu Thâm.”

      Bên này vừa xong bên kia bạn bè Tiếu Thâm tới, nhìn thời gian, còn sớm, mọi người kêu la mướn ăn điểm tâm nếu có sức phá đám đêm động phòng.

      Trong đám người đó Lãnh Diễm nhìn thấy Nghiêm Hi, nhịn được nhíu mày tới “ phải hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao?” Giọng tràn đầy quan tâm nhưng cũng kém phần nghiêm nghị.

      Nghiêm Hi nhịn được lườm ta cái, đúng là khiến tô tức “Em ở nhà buồn bực hai tháng rối ra ngoài chắc em chết già.”

      Mấy người đứng bên cạnh liền ồn ào gì mà Lãnh Diễm có ích, theo đuổi vợ lâu đến bây giờ mới chỉ là trứng, nhìn Tiếu Thâm xem trứng năm tuổi rồi.

      Tiếu
      Thâm nghe vậy liền kiêu ngạo, Lãnh Diễm khóe miệng giật giật, quay về phía Tiếu Thâm đắc chí thoáng nhìn lạnh lùng: "Đáng tiếc, trứng cũng sinh được năm năm rồi cậu ta mới biết bản mình sớm có trứng."

      Mọi người đứng bên cạnh đầu óc tinh nhanh nên biết ý tứ của Lãnh Diễm là gì, ta chê cười Tiếu Thâm bị trộm tinh trùng cũng biết, lúc này mọi người nhịn được cười ha ha.

      Tiếu Thâm trốn né, vẫn bình thường: "Dựa vào năm thằng bé sinh ra mặt kệ thế nào cũng phải gọi con trai tôi là , tôi so với còn mạnh hơn!" xong làm bộ dáng bò, trừng mắt nhìn ý "Tôi so với còn nhanh hơn".

      Thời gian đến, nhóm người la ó chạy về phía nhà trọ của Tiếu Thâm, kết quả đứng ở cửa kêu lúc lâu, bên trong liền có đám con chặn ngay trước cửa, đưa tay muốn nhận phong bao lì xì. Tiếu Thâm luôn luôn hào phóng, hồng bao rất dày, vốn dĩ tưởng rằng đám con này nhận được hồng bao cho qua, ai ngờ ai động đậy.

      Lúc nhóm người chuẩn bị xô cửa, Tiếu Thâm đứng bên chơi đùa chợt nhìn thấy hình ảnh, quay đầu lại nhìn kêu to "Ở đằng kia!"

      nhóm người quay đầu lại nhìn, chính là dâu mặc váy cưới cùng dâu phụ Lưu Thuần lặng lẽ trốn ra ngoài. Hôm nay Tiếu Thâm giống như thông minh, giống như người bị huyên náo phải là vợ mình. Đồng Nhan sợ đám người kia làm loạn nên sớm trốn ở phòng bếp, lúc mọi người lên phòng ngủ lầu đập cửa vội vàng nhấc váy kéo Lưu Thuần chạy ra ngoài, chờ sau khi dâu ở xe, cánh đàn ông có lý do gì làm loạn.

      Ai biết, chồng lại thông minh chứ!

      Tiếu Thâm tới, đoàn người theo phía sau, Đồng Nhan thấy được, hét lên tiếng, giơ chân chạy ra ngoài, ra khỏi cửa chính còn có vườn hoa , qua vườn hoa chính là xe rước dâu, tài xế vừa nhìn thấy dâu chạy ra ngoài liền giúp mở cửa xe.

      Kết quả chuyện xấu đều ở người Tiếu Thâm.

      giữ eo Đồng Nhan, dúng sức hơi mạnh, lập tức liền ôm Đồng Nhan lên, Đồng Nhan bị sợ đến thét chói tai, Lưu Thuần cũng bị vạ lây may mắn có Nghiêm Qua đứng bên cạnh đỡ mới có thể đứng vững.

      Cánh đàn ông ồn ào lên, sớm ngăn trước cửa xe, tuyên bố hôm nay nếu dâu khiến bọn họ hài lòng cho phép ra khỏi cửa.

      Tiếu Thâm còn chưa biết là chuyện gì liền cảm giác ánh nhìn của người phụ nữ trong ngực như con dao nhọn phóng tới.

      Cúi đầu nhìn, nào chỉ là con dao , gần như phát hỏa rồi, lúc này mới bắt đầu hiểu được dường như chưa bắt được dâu.

      Cuối cùng biết là ai thất đức, tìm thấy quả trái cây hình tròn, cũng biết làm sao mà có thể được ở giữa thắt sợi dây màu đỏ, muốn dâu chú rẻ mỗi người ăn miếng, Đồng Nhan im lặng nhưng những người đứng bên cạnh cũng sợ, cơn giận của hề có lực uy hiếp.

      Đồng Nhan cảm thấy cảm giác của ngày kết hôn này là thế nào chứ? Hai chữ, mệt mỏi, mất mặt.

      Đồng Nhan cẩn thận nhìn bốn phía, phát ra bóng dáng kia, lúc này mới thở phào nhõm nhưng cùng lúc đó cũng có chút mất mát, người kia tới, thực sư tới.

      Vốn dĩ Tiếu Thâm cười, quay đầu lại nhìn thấy nhìn xung quanh, nụ cười liền thay bằng vẻ trầm, giơ tay nắm eo Đồng Nhan, ghé sát vào lỗ tai Đồng Nhan mặc kệ giãy giụa lặng lẽ : "Còn chờ người cũ sao? Yên tâm, hôm nay ta tới được, sợ mất hình tượng ban đầu trong lòng ta, chúc mừng!"

      Lúc những lời này, Đồng Nhan dường như nghe thấy tiếng hừ lạnh, lập tức sửng sốt, nhớ tới đúng vậy hôm nay là ngày kết hôn với Tiếu Thâm, người kia có tới hay cũng có quan hệ, sớm còn là người quan trọng nữa.

      Nhanh chóng thu lại biểu mặt, quay người lại liền biến thành người khác, tươi cười chúc rượu với khách.

      Lần này ánh mắt nhìn của Tiếu Thâm càng dịu dàng hơn, sau khi mời rượu thừa dịp Đồng Nhan xoay người, gác cằm qua bả vai , Đồng Nhan vui trợn mắt lúc này mới phát người này uống đến nỗi mặt đỏ bừng.

      Nghĩ muốn đưa tay đẩy ra nhưng lại yên lòng, ngộ nhỡ sơ ý chút ngã mặt đất.

      Đúng lúc còn suy nghĩ, Tiếu Thâm cười, còn có chút hài lòng giọng : " xem, bỏ được tôi."

      Vừa đôi mắt đào hoa còn vừa hướng về phía lối vào với cái nhìn khiêu khích.
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    4. xixon

      xixon New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      temmmmmmmmmmmmmmmm:yoyo58:
      trạch nữ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương năm mươi hai: Người tình cũ, ông chồng mới.

      Đồng Nhan chú ý đến mờ ám của , ngược lại hiểu lời , cố ý, với trí tuệ của có thể hiểu sao, lúc này chút do dự xoay người đẩy đầu người này ra khỏi bả vai.

      Ở lối vào, Dương Ngải Lâm nhìn động tác của hai người bọn họ nhịn được hâm mộ: “ xem tình cảm của dâu chú rể tốt.”

      Giang Thành mặc đồ vest, cơ thể thẳng tắp hấp dẫn ít người, Dương Ngải Lâm cười, trong mắt có chút kiêu ngạo, đây là người đàn ông của , rất ưu tú!

      Chợt nghe thấy Giang Thành đứng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Đúng vậy, tình cảm tốt.”

      Tiếu Thâm ôm ngang người vợ quay người lại, vừa đúng lúc đối mặt với tình địch, Đồng Nhan khẽ thoáng nhìn, cơ thể liền cứng đờ.

      Tiếu Thâm lại cười chăm chú nhìn thái độ của Giang Thành, miệng lại lần nữa kề sát bên tai Đồng Nhan nhõ: “ xem, người cũ của tới rồi.”

      Đồng Nhan hít sâu, rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên sớm khôi phục bình thường, lập tức cũng hướng về phía tai Tiếu Thâm khẽ cười: “Đúng vậy, cũng là người cũ vậy ghen cái gì chứ?”

      Giang Thành đứng ở bên cũng thấy ràng miệng Đồng Nhan khi phát , sau khi có thể hiểu gì liền siết chặt tay, bởi vì dùng sức quá lớn, gân xanh nổi lên, nhìn có chút dữ tợn.

      Vừa xong Đồng Nhan kéo Tiếu Thâm hơi chếnh choáng say tới, cười tủm tỉm mở miệng: “Đàn , hôm nay tới muộn, đây là đúng, phải phạt.” Cũng để ý Giang Thành có đồng ý hay , trực tiếp lấy chai rượu khay của người hầu bàn, rót đầy hai ly, ly nhét vào tay Tiếu Thâm, ly đưa cho Giang Thanh, sau đó hai tay khoanh trước bụng, tủm tỉm cười nhìn chồng mình.

      Híp đôi mắt đào hoa cười liếc nhìn , dáng vẻ cười như cười nhìn Đồng Nhan đỏ mặt, thầm nghĩ lúc say rượu sao lại có dáng vẻ mê hoặc như vậy. Tiếu Thâm đứng thẳng người, hướng về phía Giang Thanh nâng ly, Giang Thành vừa chạm ly hơi ngửa đầu uống cạn, để lại mình tay Giang Thành lúng túng giơ giữa trung.

      Dương Ngải Lâm đứng đằng sau sắc mặt từ từ thay đổi.

      Híp mắt nhìn Đồng Nhan đứng trước mặt.

      Giang Thanh chỉ cười làm như có gì đợi sau khi Tiếu Thâm uống xong liền khen ngợi, sau đó hơi ngửa đầu uống cạn.

      Dương Ngải Lâm khôi phục nụ cười dịu dàng, tới ôm tay Giang Thành, chúc mừng Đồng Nhan: “Hôm đó cảm ơn

      , nếu tôi gặp nguy hiểm, hôm nay là ngày vui của , tôi với Giang Thành chuẩn bị phong bao lì xì dày cho .”

      Đồng Nhan cười cười gì, ngược lại Tiếu Thâm nửa tỉnh nửa say đứng bên cạnh tùy ý phất tay: “Chỉ là chuyện mà thôi, nếu gặp chuyện có thể liền giúp, chỉ là sau này đừng đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa, nhiều người như vậy chỉ có mình kém cỏi? còn phải để cho người khác quan tâm chăm sóc , phó giám đốc có thêm phiền toái còn phải để cho ấy theo quan tâm.”

      Đôi mắt Đồng Nhan chợt lóe, vẫn cười nhưng buồn bực trong lòng, lời này của Tiếu Thâm nghe có vẻ đúng nhưng sao có thể nghe thấy xem thường trong lời ?

      Ngẩng đầu liếc nhìn, vốn dĩ sắc mặt Giang Thành rất tốt liền từ từ trắng bệch.

      Tiếu Thâm cũng mặc kệ, đưa tay ôm Đồng Nhan bắt đầu đùa giỡn, vốn dĩ Đồng Nhan còn suy nghĩ về lời kia, Tiếu Thâm giở trò lưu manh trước mặt mọi người, tức giận được, tát cái vào đầu người đàn ông vai mình, quay đầu nhìn Dương Ngải Lâm cười.

      là ngại quá, ấy uống nhiều quá, tôi đưa ấy nghỉ trước, hai người mau vào .”

      Nhìn Đồng Nhan đưa Tiếu Thâm rời , sắc mặt Dương Ngải Lâm càng thay đổi, quay đầu lại nhìn Giang Thành vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khổ sở cùng lưu luyến của ta.

      Sắc mặt Dương Ngải Lâm càng trấm trọng hơn: “Chính là ấy sao?” Giang Thành thoáng giật mình, lên tiếng, nhanh chóng khôi phục tinh thần, ôm Dương Ngải Lâm vào trong, vừa vừa cười: “Suy nghĩ lung tung cái gì?” Giọng mang theo vẻ cưng chiều giống như có gì, thèm quan tâm để ý gì nhiều, còn có chút cưng chiều.

      Dương Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn mặt , thể nhìn ra bất cứ tâm tình nào, Dương Ngải Lâm cười cười: “Đúng vậy, là em suy nghĩ quá nhiều, người ta cũng kết hôn rồi, con trai cũng lớn như vậy rồi, nhìn dáng dập hai người ở bên nhau chắc chắn cũng sáu năm, làm sao có thể là ấy.” xong giống như cười nhạo bản thân, khẽ lắc đầu vào.

      Ánh mắt thu nhập lại dáng vẻ khổ sở của Giang Thành, trong lòng khỏi cười khổ, quả nhiên là ấy!

      Trong góc khác, Đồng Nhan để Tiếu Thâm ngồi ghế dựa, ngẩng đầu nhìn bốn phía có ai chú ý, lúc này mới vỗ vỗ Tiếu Thâm say: “Ngoan ngoãn ở đây chờ, tôi lấy trà giải rượu cho .”

      Tiếu Thâm say khướt chỉ hơi nhíu mày, ngoan ngoãn gật đầu.

      góc khác, Tiếu Thâm nhìn sang bên này, cúi đầu nhìn thuốc giải rượu trong tay, thầm cười.

      Đồng Nhan chạy thẳng tới khu rượu, nhìn khắp bàn rượu, ở đó có nước trà, ngược lại thấy chai thuốc giải rượu. Đồng Nhan lấy ra liền thấy là loại mà cửa hiệu thuốc hay bán, biết ai dự kiến trước, biết ở đây phải uống rượu nên chuẩn bị sẵn.

      Cũng biết của ai, Đồng Nhan bĩu môi, cầm lấy, dù sao cũng đặt ở khu để rượu, chắc là người nàh họ Tiếu sợ có nhiều người say nên chuẩn bị trước.

      Vội vã quay lại, Tiếu Thâm nghe thấy tiếng bước chân dồn dâp, khóe miệng từ từ khẽ nhếch sau đó biến mất.

      “Vừa đúng lúc bên kia có thuốc giải rượu, nhanh uống.” Tiếu Thâm say dường như động tác lại rất nhanh, Đồng Nhan cảm thấy sao động tác của lại nhanh như vậy, vừa mới uống hai ngụm thuốc, Tiếu Thâm chợt hắt xì hơi tỉnh táo.

      Nhíu mày lau miệng, vui nhìn Đồng Nhan, giống như uống phải thuốc chuột, khuôn mặt nhăn nhó.

      Đồng Nhan nhín như vậy, lại cảm thấy chơi vui. “ ra uống thuốc giải có tạc dụng nhanh như vậy.”

      Tiếu Thâm để ý , nghiêng đầu tìm ly nước trái cây uống hai ngụm, lúc này mới ghét bỏ nhìn chằm chằm Đồng Nhan: “Thứ gì vậy, tìm ở đâu ra, tùy tiện cho tôi uống…A…Ngộ nhỡ bên trong có thứ gì hại chết tôi sao, là tình nghi đầu tiên, mưu sát chồng.”

      Đồng Nhan im lặng. “Lòng tốt mà bị xem là tốt. Thôi , về sau để say chết là được, tôi cũng mặc kệ , xem sau này còn có thể gì.”

      Tiếu Thâm liếc mắt nhìn nửa ly nước trái cây còn lại, đôi mắt rực sáng, liếc nhìn Đồng Nhan. “ quan tâm tôi sao?”

      Vừa vừa động tay động chân, mạnh mẽ kéo Đồng Nhan vào trong ngực, ngồi đùi , mặc dù ở trong góc nhưng đối với việc Tiếu Thâm giờ trò lưu manh, Đồng Nhan tương đối nhức đầu.

      Tiếu Thâm chưa từ bỏ ý định, đầu từ từ tiến về phía trước, đôi mắt đào hoa sáng long lanh nhìn Đồng Nhan .

      Đôi mắt đào hoa phóng điện bay loạn xạ, khóe mắt vừa đúng lúc thấy nụ cười hả hê ở góc khác.
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      hpdt, Diệp Diệpxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :