1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương bốn mươi bốn: ra Tiếu Thâm tôi lại nghèo đến như vậy!

      Sau khi bà Chu Linh vốn dĩ còn dịu dàng mỉm cười lập tức thay đổi sắc mặt, giọng cũng vang cao hơn “Cái gì”. Sau đó cẩn thận nhìn bộ trang sức, càng nhìn càng thấy hoảng sợ.

      “Nhan Nhan à, sao cháu có thể lấy bộ trang sức này ra đeo chứ, biết rằng trước đám cưới được đụng vào sao? Như vậy là điềm xấu, con bé này.......cháu........nếu cháu thiếu đồ trang sức hãy với mợ, sao lại đụng vào bộ trang sức này!” Vừa vừa làm bộ dáng “phải làm sao bây giờ”

      Lúc này Đồng Nhan hoàn toàn hiểu , chính mình tỏ ra khiêm tốn người ta lại muốn nhất định phải bêu xấu trước mặt mọi người.

      Đồng Nhan nhìn hai người phụ nữ khó dây dưa nhất nhà họ Tiếu, nhìn tới nhìn lui, khóe miệng nhịn được khẽ nhếch, trong lòng thầm chửi “mẹ kiếp, bà đây phải chỉ đeo có bộ trang sức, hai người già này có đức hạnh như vậy!”

      Đồng Nhan hít sâu, mở mắt, xem ra hôm nay phát huy tài ăn của mình đám phụ nữ này biết sợ, bà đây phát uy các người cho rằn bà đây chỉ là con mèo !

      cùng mợ à, Tiếu Thâm cháu đây nghèo đến nỗi phải mượn đồ trang sức cho vợ đeo sao?” Đồng Nhan còn chưa kịp nghe thấy giọng của chồng mình vang lên.

      Tiếu Thâm vẫn bình tĩnh, giọng điệu vững chắc, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh vòng, nhìn những người nhà của mình: “Tập đoàn nhà họ Tiếu cộng thêm tập đoàn Danh Dương của cháu, cháu nghĩ ram ra vợ của Tiếu Thâm lại nghèo như vậy.”

      Tiếu Thâm vừa những lời này ra những người đứng tại chỗ hơi sửng sốt, Đồng Nhan nghĩ, tập đoàn nhà họ Tiếu cùng với Danh Dương là hai tập đoàn lớn nhất thành phố A. ngờ mình chồng lại nắm giữ hai công ty, ra lại gả cho mỏ vàng!

      Chu Linh, Tiếu Ngọc cùng hai người đàn ông chấn động nhất, Tiếu Thâm mình có tiền, tự trách bản thân nắm giữ hai công ty nhưng vẫn đủ tiền mua trang sức cho vợ mình, cho nên.......cho nên mấy công ty đầu tư vào công ty nên rút ra thôi,, mà bây giờ những công ty này kiếm tiền nhờ công ty của . Tiếu Thâm như vậy, những người đứng tại chỗ ai dám chuyện, chỉ sợ môt câu đúng chọc giận đứa cháu đích tôn nàu, nếu định đánh vào mấy công ty đầu tư vào công ty vậy bọn họ tổn thất lớn.

      Ông Tiếu yên lặng thở dài, con trai con của ông lại tranh giành công ty với cháu trai, chuyện này.......
      Lúc này khí đột nhiên yên lặng, Đồng Nhan khỏi cảm thấy ngột ngạt, loại cảm giác này xông thẳng vào tim , cùng lúc đó có bàn tay ấm áp bao lấy tay , bàn tay đó từ từ nắm chặt như muốn ‘đừng sợ’.

      Đúng lúc này, cách đó xa giọng thanh thúy mà nghịch ngợm vang lên phá tan yên tĩnh, chỉ nghe thấy bé kia cười trêu: “Ông nội, ông đón cháu quay về sao nhưng mà mọi người sao lại ỉu xìu vậy?”

      Đồng Nhan nghe thấy giọng này chỉ cảm thấy cảm giác u tối trong mình biến mất, giọng này giống như bẩm sinh có thể khiến người ta cảm thấy nhõm vui vẻ.

      Ngẩng đầu lên nhìn, có mái tóc dài cùng làm da trắng tới, chợt nhìn chỉ cảm thấy này giống như mỹ nữ ở thời cổ đại, phong cách ăn mặc mềm dịu làm cho người nhìn cảm thấy thoải mái.

      Đây là mỹ nữ!

      Cảm xúc của những người đứng tại chỗ bị bé này xóa tan, hơn nữa Chu Linh cùng Tiếu Bỉnh Nham là người kích động nhất, chỉ nghe Chu Linh vui vẻ . “Tiếu Tiếu? Sao con quay về rồi, phải con học phần năm nay rất nặng, về được sao?”

      Tiếu Tiếu nhìn mẹ mình, khẽ nở nụ cười. “Mẹ, con nhớ mọi người nên cố gắng hoàn thành việc học, bây giờ con tốt nghiệp trước thời hạn 1 năm.”

      Bây giờ Đồng Nhan mới hiểu ra đây là Tiếu Tiếu,con của mợ ba của nhà họ Thẩm!

      Chỉ là ngờ, trước mặt mọi người Chu Linh luôn thể mình là người lõi đời thế nhưng lại sinh ra người con có khí chất như vậy. Tiếu Tiếu ôm mẹ cùng ba, sau đó nhìn ông nội cười duyên cái rồi bước tới ôm ông, làm nũng . “Ông nôi, lâu gặp Tiếu Tiếu, ông có nhớ cháu ?”

      Mọi người thấy bộ dạng như vậy cũng nhịn được cười, ông Tiếu Tiếu rất thương đứa cháu này, bé là cháu duy nhất của nhà họ Tiếu cũng được mọi người nâng niu giống như bảo bối.

      Lúc này, ông Tiếu cười ha hả. “Nhớ chứ, ông cứ tưởng cháu chết ở đâu rồi, cháu là hư, ra ngoài lâu như vậy cũng về thăm ông, có thể thấy ra ngoài liền quên đường về.”

      Tiếu Tiếu . “Cháu làm gì có.”

      Trong nháy mắt, Đồng Nhan cảm thấy bé này xinh đẹp làm cho người ta thích cũng được, ngược lại nhìn vòng những người vây quanh bé, Tiếu Thân khẽ hừ lạnh, Đồng Nhan nghe thấy, nhíu chân mày.

      nhìn quanh vòng liền dừng lại người Tiếu Thâm, nhoẻn miệng cười, vui sướng nhảy tới ôm tay Tiếu Thâm. “ họ, em rất nhớ .”

      Tiếu Thâm chỉ lười biếng liếc nhìn , khẽ “uhm” ngoài ra gì.

      Tiếu Tiếu quan tâm, Đồng Nhan nghĩ, chào hỏi mọi người rồi nên bây giờ có lẽ nên tới chào hỏi chứ?

      Vậy mà ánh mắt của người ta chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, xem chị dâu là như khí.

      Tiếu Tiếu thấy Đồng Nhan nhưng ánh mắt hơi lóe sáng, khinh thường lướt qua.

      vừa cái gì? nghèo đến nỗi mua nổi đồ trang sức cho vợ mình?” Tiêu Tiếu đến ‘vợ’ mới liếc nhìn Đồng Nhan sau đó trêu Tiếu Thâm.

      họ, như vậy là được, hai công ty ở trong tay còn kiếm được tiền, nuôi nổi vợ mình, cũng tránh khỏi quá… hì hì.” Cố ý hết câu, ngược lại giống hư đứa trẻ cười hì hì. Đồng Nhan nhìn trước mặt này ràng bộ dáng có vẻ như trêu ghẹo đùa giỡn với Tiếu Thâm nhưng những lời ra lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.

      Lúc này Đồng Nhan mới ràng cảm thấy bàn tay nắm chặt tay càng thêm chặt.

      Tiếu Tiếu làm như nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tiếu Thâm, đứng dậy, tới bên cạnh ông Tiếu giống như . “Ông nội, biểu của họ như vậy là được, ông phải giám sát kỹ ấy phải kiếm nhiều tiền hơn.”

      Chu Linh đứng bên hài lòng, hùa theo Tiếu Tiếu. “Đúng vậy, Tiếu Thâm nhà chúng ta giỏi nhất là kinh doanh, sáu năm trước quay về giống như lên đoạn đầu đài, bây giờ lại có thể ngồi vào ghế Tổng giám đốc, thỏa mãn.” Lời này giống như nịnh nọt đứa trẻ, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thâm.

      Tiếu Bỉnh Nam cũng bất đắc dĩ. “Tiếu Thâm, cháu cũng còn nữa, lớn rồi.”

      Tiếu Thâm còn chưa lên tiếng Chu Linh tiếp lời. “Ba cũng còn phải lo lắng nữa, bây giờ Tiếu Tiếu tốt nghiệp quay về, theo lý nên về công ty giúp đỡ họ mới đúng.”

      Những lời này vừa ra lên đắc tội với nhóm người, ai mà biết tính toán trong lòng Chu Linh chứ.
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn mươi lăm: Nhớ kỹ, đây là tiếng chó sủa.

      Tiếu Thâm liếc nhìn hai mẹ con Tiếu Tiếu, hai người kẻ tung người hứng, phối hợp chê vào đâu được, Tiếu Thâm cười cười: “Cảm ơn mợ ba, chẳng qua từ trước đến giờ công ty cháu dùng người nhà, về phần nguyên nhân chắc mợ ba là người hiểu nhất!”

      Tiếu Thâm những lời này sau đó híp mắt nhìn Chu Linh, Chu Linh liền cảm thấy giật mình trong lòng, bà dĩ nhiên biết nguyên nhân, đó là bởi vì.... ...

      Chu Linh ngượng ngùng nhưng cũng nhìn thấy tức giận, ông cụ ngồi bên nhìn ra, mặt biến sắc câu nào.

      Đồng Nhan lập tức cảm nhận được nội bộ nhà giàu có rất nhiều thị phi, chỗ nào có tiền chỗ đó có chiến tranh, lời này sai chút nào.

      Người lại Tiếu Tiếu cười rất tự nhiên giống như để từ chối khéo kéo này của Tiếu Thâm trong lòng, tới ôm cánh tay Tiếu Thâm: “ họ, em mới vừa tốt nghiệp nhưng muốn vào công ty của ba, em muốn liên quan đến công việc mua bán của ba, công ty là công ty mới, em muốn thử nghệm chút, họ, em có thể đến làm !”

      Tiếu Thâm hoàn toàn xem Tiếu Tiếu như tồn tại, Đồng Nhan biết bộ dáng Tiếu Thâm như vậy chính là dù có toạc ra như vậy cũng cho phép em họ này vào công ty của làm.

      Mình này Tiếu Tiếu, cậu thể thấy người nhà liền quên mất người bạn này chứ?” Lúc Đồng Nhan nhìn Tiếu Tiếu lại nghe thấy tiếng cười truyền tới.
      Đồng Nhan quay lại nhìn. Ồ! Lại là người đẹp.

      này có làn da trắng hồng rất đẹp, đôi mắt rất to, lông mi dài vểnh lên, cánh mũi giống như được phẫu thuật, rất cao, chiếc miệng nhắn xinh xắn, lại nhìn xuống chút, cả người mặc váy trắng, vóc dáng hoàn toàn có thể đè bẹp hình tượng lúc trước của Đồng Nhan.

      Vừa rồi khi thấy Tiếu Tiếu Đồng Nhan còn cảm thấy người đẹp từ trong tranh bước ra, kết quả tính tình của người đẹp này tốt lắm, Đồng Nhan liền có thiện cảm nhưng này so với Tiếu Tiếu còn đẹp hơn mấy phần, Đồng Nhan nhịn được lẩm bẩm: “Sao hôm nay đều là người đẹp!” Cũng biết, người đẹp này trong ngoài có đồng nhất hay . (“trong ngoài đồng nhất” là ý tính tình có đẹp như dáng người hay .)

      Trong lúc lẩm bẩm mắt lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, người kia đến gần xuất bên cạnh xinh đẹp này, duỗi cánh tay ôm vào lòng, híp mắt nở nụ cười nhìn trong lòng. Đồng Nhan sững sờ, Giang Thành?

      Tiếu Thâm cũng nhìn thấy, mặt thoáng vui, sau đó lại thấy người đàn ông kia ôm khác, đôi mắt đào hoa của Tiếu Thâm liền biến thành khinh thường.

      Tiếu Tiếu kéo này về phía người nhà: “Ông nội, đây là Dương Ngải Lâm, ấy là bạn học ở của con.” xong lặng lẽ cúi đầu vào tai ông Tiếu: “Ba ấy là chủ cửa hàng lớn ở thành phố A chúng ta.”

      xong đứng thẳng người giới thiệu lần lượt từng người
      Trong ngà với Dương Ngải Lâm, giới thiệu đến Đồng Nhan, hơi đổi giọng. “Đây là chị dâu tương lai của mình, tên… “Lập tức nhớ được tên gì, Tiếu Tiếu cười nhún vai làm ra vẻ sao.

      Ngược lại, Dương Ngải Lâm cảm thấy thái độ của bạn thân như vậy là tốt, bước lên phía trước nhìn Đồng Nhan, ôn hòa cười. “Xin chào, tôi là Dương Ngải Lâm, đây là chồng chưa cưới của tôi, Giang Thành.” Dứt lời kéo Giang Thành qua.

      Đây xem như là chủ động làm quen với Đồng Nhan, ngược lại còn có thể giải tỏa lúng túng của Tiếu Tiếu, Đồng Nhan nhìn trước mặt, thông minh như vậy trách được Giang Thành rất xem trọng ấy.

      “Xin chào, tôi là Đồng Nhan.” xong cũng nhìn Giang Thành, sắc mặt đổi nhưng trong lòng từng đợt sóng dập liên hồi, chồng chưa cưới…

      Đồng Nhan cùng Dương Ngải Lâm nhìn nhau cười, vừa muốn ngồi xuống, Tiếu Thâm ở bên cạnh miễn cưỡng đứng dậy, đôi mắt đào hoa nhìn Dương Ngải Lâm. “Xin chào, tôi là Tiếu Thâm, tôi muốn chút, Nhan Nhan là vợ của tôi. Cho nên, Tiếu Tiếu…” xong, nghiêng đầu nhìn em họ của mình, mặc dù mặt vẫn nở nụ cười nhưng rất nghiêm túc . “Đây là chị dâu của em, làm phiền đem hai chữ chưa cưới xóa .”

      Đồng Nhan thấy em họ lập tức liếc nhìn có chút khinh thường.

      Đồng Nhan cười cười thể nhìn ra bất kỳ bất mãn nào khuôn mặt .

      Nhà họ Tiếu, trừ ông Tiếu tất cả mọi người đều bất ngờ, cái gì gọi là ‘ là’ chứ? Chẳng lẽ hai người đăng ký kết hôn rồi?

      Tiếu Ngọc nhìn chồng mình, sắc mặt hai người cũng tốt lắm, Chu Linh cũng rất khó coi nhưng cần nhìn mặt chồng bà ta cũng biết ông nở nụ cười, bà ta tức nhất là điểm này, tại sao bà ta lại gả cho cây cọc gỗ chứ?

      Lúc Giang Thành nghe thấy những lời kia của Tiếu Thâm cảm giác trái tim mình ‘nhói’ đau, giống như bị dao đâm vào, rất đau.

      Tiếu Thâm cười rất tao nhã nhìn Giang Thành. “Phó giám đốc Giang, lại gặp mặt.”

      Giang Thành khẽ mỉm cười, khi nghe thấy từ phó giám đốc được nhấn mạnh cũng có biểu gì, chỉ mỉm cười đưa tay ra bắt tay lấy tay Tiếu Thâm. “Đúng vậy, chỉ là ngờ, đàn em của tôi hôm nay thành bà Tiếu, chúc mừng.”

      Dương Ngải Lâm sững sờ nhìn Giang Thành. “Giang Thành, biết Tiếu à?”

      Đồng Nhan chỉ cười lên tiếng, ai có thể nghĩ tới, đôi nam nữ sau năm trước nhau, bây giờ lại đem theo người xuất trước mặt nhau.

      Trong lòng cảm thấy chua xót!

      Giang Thành hơi nghiêng đầu nhìn Dương Ngải Lâm mỉm cười. “Đúng vậy, vợ Tiếu Thâm là đàn em của , gần đây mới gặp lại, cũng gặp nhau mấy lần.”

      Dương Ngải Lâm vừa nghe chỉ cảm thấy dường như là duyên phận. “ trùng hợp.”

      Tiếu Tiếu vừa nghe cũng sững sờ, ánh mắt nhìn Đồng Nhan càng thêm hài lòng.

      Người ngoài vào, cuộc hội tụ của gia đình thể tiếp tục, ông Tiếu vung tay, những người trẻ tuổi liền vào khiêu vũ, lúc này cuộc hội tụ của gia đình mới kết thúc. Đồng Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi, vỗ vỗ lồng ngực Tiếu Thâm. “Tôi người nhà đúng là cực phẩm, mở buổi tiệc cũng rút hết sực lực bình sinh của tôi rồi.” Kết quả vẫn thể nào tránh khỏi bi thương.

      Tiếu Thâm cũng chỉ cười. “Những thứ kia cứ xem như chó, chó cắn cắn trả phải , lúc chuyện cứ xem như là đồ rắm thối (mắng chửi người khác), lúc chuyện mắt phải chú ý chút, đứng để bị rắm thối dính vào.”

      Đồng Nhan tối sầm mặt, vừa muốn phát biểu chút suy nghĩ của mình đối với những lời độc ác của Tiếu Thâm, kết quả liền nghe thấy cách phía sau hai người xa vang lên những tiếng cười .

      Hai vợ chồng cũng nhau quay người lại nhìn, vừa đúng thấy nghe thấy những lời của Tiếu Thâm nhịn được cười, người chồng chưa cưới đứng bên cạnh cũng tối sầm mặt, ta tức đến đỏ mặt. “ cái gì?”

      Tiếu Thâm có vẻ gì như người bị xấu bị bắt tại trận, nụ cười mặt càng thêm cao quý, kéo vợ mình sang chào hỏi. Đồng Nhan chưa từng gặp qua người biết xấu hổ như , cảm thấy mất thể diện thay .

      Kết quả tới trước mặt chàng kia, khẽ mỉm cười, đặc biệt cao quý tao nhã liếc nhìn chàng kia sau đó với vợ của mình, giống như thầy giáo dạy học sinh, cẩn thận tỉ mỉ . “Nhớ kỹ, đây chính là chó sủa bên tai?” Những lời này quả biến Đồng Nhan thành Đồng Đồng ngây thơ hiểu gì dạy dỗ!
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      xixon, Diệp Diệptrạch nữ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương bốn mươi sáu: Dương Ngải Lâm bị bắt.

      Giáng sinh năm nay là năm khó quên đối với Đồng Nhan.

      bữa tiệc mà mọi người thay nhau giao chiến, ai có thể chịu được, vì vậy sớm kéo chồng mình ra về bằng cửa sau.

      Kết quả về đến nhà liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của con trai: “Hai người công bằng, chơi mình mà đưa con cùng.”

      Tiếu Thâm vung tay, ôm con trai vào lòng, đôi mắt nhìn Đồng Nhan, giọng nhàng vang lên: “Con trai, mẹ con nhất định muốn có gian chỉ dành cho hai người với ba nên ba cũng hết cách, ai bảo con là người thứ ba chứ!”

      Đồng Nhan lạnh đến nỗi buồn nôn, cả người nổi da gà.

      Kéo con trai vào phòng ngủ, câu chúc ngủ ngon cũng có, Tiếu Thâm phản kháng: “Vợ à, bây giờ được luật pháp bảo vệ, em có quyền ngủ với con trai, đó là phòng ngủ của !”

      Trả lời quả quyết khóa cửa của Đồng Nhan, chỉ nghe thấy phía sau cửa tiến “lạch cạch” vang lên, khuôn mặt ai oán của Tiếu Thâm từ từ khôi phục bình thường, còn là cợt nhã bình thường, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

      Khó có thể nhìn thấy Tiếu Thâm nghiêm chỉnh như vậy.

      Quay lại phòng làm việc mở máy tính , mở mail, quả nhiên nhìn thấy có thư mới, mở ra xem, bỗng nhiên nhìn thấy Đồng Nhan của sáu năm trước rất quê mùa xuất trong bức ảnh.

      Chuyển động con chuột liền nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mà rất ghét, Giang Thành.

      Đồng Nhan bị tiếng chuông điện thoại thức tỉnh, vừa mơ thấy gì?

      A, nằm mơ thấy Giang Thành cầm con gà nướng đứng trước mặt với đôi mắt sáng ngời, cưng chiều nhìn nhưng chỉ là chớp mắt, sắc mặt Giang Thành dần thay đổi, đôi mắt đào hoa nhìn , bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn rất quen. Người kia cầm sợi dây màu đỏ trói con gà quay vào cần câu cá, đảo qua đảo lại, ngồi ở cao, mặt mày hớn hở nhìn ngồi ở dưới mở miệng: “Cá , có muốn ăn ? Muốn ăn vậy em phải để câu!”

      Đồng Nhan tối sầm mặt, người này muốn câu ? từng nghe qua kẻ ngốc muốn câu được con rùa vàng nhưng chưa bao giờ nghe thấy người ta lại muốn câu phụ nữ?

      Người kia dường như có thể nhìn thấu ý định của , nhíu mày : “Tôi thích ăn cá kho tàu, muốn câu em về làm cá kho tàu ăn.”

      Cá?

      Đồng Nhan nghĩ muốn chửi, cá cái đầu !

      Kết quả nhìn thấy bản thân há miệng, gà quay tự động đưa đến miệng, Đồng Nhan liền vui mừng, vội vàng cắn, lâu rồi chưa ăn gà nướng.

      Sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của người kia: “A, cá cắn câu rồi.” Sau đó vội vàng kéo dây.

      Lúc này Đồng Nhan mới giật mình nhận ra bản thân bị câu!

      Thấy khuôn mặt người kia càng ngày càng gần, càng nhìn càng thấy quen, nhớ tới người đó vừa mới muốn làm cá kho tàu, Đồng Nhan liền cảm thấy trái tim đập thình thịch, sợ đến
      [​IMG]

      Chương bốn mươi bảy: hung dữ của Đồng Nhan.

      Tên tội phạm thấy người phụ nữ trong lòng mình quen biết với phó giám đốc cảnh sát, nở nụ cười hài lòng, dữ tợn cười: “Ha ha, ra là bạn, Giang Thành, bảo người của cẩn thận chút nếu đừng trách tôi có mắt, xinh đẹp như thế này tôi muốn ra tay.”

      Người đàn ông kia vừa vừa dùng bàn tay cầm súng sờ soạng khắp người Dương Ngải Lâm “Da thịt mềm mại thế này đoán chừng chưa bao giờ phải chịu khổ, Giang Thành, tính mạng người tình của nằm trong tay đấy.”

      Dương Ngải Lâm bị người đàn ông kia sờ lung tung, nước mắt chảy càng nhiều hơn, sờ đến nỗi còn sức lực, mặc kệ cho làm bậy, chỉ kêu lên: “Giang Thành.” Giọng kia làm cho người ta cảm thấy hai người có quan hệ gì mới lạ!

      Đồng Nhan thầm mắng trong lòng tên hung thủ kia ngu ngốc, biết Giang Thành xem trọng như bình hoa vừa đụng bể này sao.

      Giang Thành bị làm khó, cảnh sát cũng bị làm khó nhưng Mạnh Điềm Uy vẫn nghiến răng nhàng bên tai Giang Thành: “Nếu như thả tên tội phạm này cũng thể cứu được Dương.”

      Ý kia rất ràng thử chút!

      Giang Thành lặng lẽ nháy mắt với Mạnh Điềm Uy, bàn tay giấu phía sau lưng của Mạnh Điềm Uy lập tức ra dấu chuẩn bị tấn công.

      Đồng Nhan phát bản thân gặp nguy hiểm, cạnh người chiếc xe, lập tức quyết định tự cứu mình, đụng tới thành phần tội phạm nguy hiểm như thế này chết cũng phải chết, vẫn là nhân lúc người này chú ý, lập tức hành động, ngồi chồm hổm mặt đất ôm máy ảnh, từ từ di chuyển đến phía sau xe cảnh sát.

      Đồng Nhan di chuyển tên tội phạm đột nhiên kéo Dương Ngải Lâm xoay người, ngẩng đầu nhìn cảnh sát ở phía cười to phách lối: “Ha ha, tôi tin các người có thể ra tay với tôi, Giang Thành nếu như muốn tôi làm nhục người tình bé bỏng này của hãy người của cút hết cho tôi!”

      Giang Thành híp mắt lại thấy bàn tay của tên tội phạm ở trước ngực Dương Ngải Lâm sờ lung tung. Dương Ngải Lâm càng sợ hơn, muốn né tránh nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn, giam cầm trước ngực cách nào động đậy.

      Bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, Dương Ngải Lâm vừa thẹn vừa tức, tên tội phạm giữ núp sau xe , bên kia chỉ cần có người nổ súng trốn, căn bản đánh trúng .

      Giang Thành đứng đối diện nhìn, trong đầu vẫn ngừng suy nghĩ biện pháp xử lý vẹn toàn.

      Sau đó cục trưởng chạy tới vừa nhìn thấy Dương Ngải Lâm bị bắt lúc này mềm nhũn chân tay la to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, rút lui, đây là con của thị thưởng Dương, nếu ấy có chuyện gì bất trắc chúng ta cũng thể sống.”

      Giang Thành
      [​IMG]
      trạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn mươi tám: Đêm đầu tiên ba dành cho mẹ sao?

      Ngày hôm đó Đồng Nhan được những người cảnh sát vây quanh đưa về.

      Trong đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều về sau có chuyện gì chỉ cần mỡ miệng bọn họ đều giúp đỡ, phục vụ như bà hoàng.

      Đồng Nhan lập tức mừng rỡ, thẳng, muốn là phóng viên độc quyền của bài báo này.

      Mọi người ỉu xỉu bọn họ chỉ là quan chức , có quyền này, xong tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Mạnh Điềm Uy, ánh mắt như muốn : “Đến tìm ông ấy.”

      Đồng Nhan hiểu, mắt cũng nhìn về phái Mạnh Điềm Uy nhàn nhã uống cà phê, lời nào, uống hợp cà phê sau đó lại chậm rãi để xuống, lúc này mới nhìn Đồng Nhan: “Có thể!”

      Đồng Nhan mặt vui mừng nhưng trong lòng lại rất khó chịu!

      Mạnh Điềm Uy lại cười hỏi: “Sao có thể dao liền đánh gục tên tội phạm thế?”

      Đồng Nhan sững sờ làm như đó là chuyện đương nhiên: “Tất nhiên, lúc học đại học tôi từng luyện tập.”

      Hả? Mọi người bị kích thích, cảm thấy Đồng Nhan còn lợi hại con của thị trưởng chỉ biết khóc kia.

      Đồng Nhan hả hê cười nhưng trong mắt có chút u ám, bản lĩnh này có được nhờ năm đó tập luyện cùng vói Giang Thành!

      Ông Tào cũng thích này, dứt khoát, nhanh nhẹn!

      Hỏi: “Luyện đến cấp bậc nào?”

      Khuôn mặt vui vẻ của Đồng Nhan liền sững sờ, suy nghĩ chút, trợn tròn hai mắt lắc đầu: “ biết.”

      Mọi người tiếp tục sững sờ.

      Hỏi: “ luyện mấy loại võ công?” Đồng Nhan nghiêng đầu suy nghĩ chút, trợn tròn hai mắt lắc đầu: “ biết.”

      Hỏi: “... .....”

      Trả lời: “ biết.”

      Hỏi: “... .....”

      Trả lời: “ biết.”

      “... .....”

      Mọi người cùng nhau giơ tay lên.

      Đây chính là đầu hàng!

      Đồng Nhan chăm chú nhìn bọn họ vô tội mở to hai mắt: “Sao vậy, tôi được người khác huấn luyện, mọi người cảm thấy tôi có thể tự tạo thành bản năng của riêng mình sao?”

      Huấn luyện?

      “Huấn luyện? ngờ vợ Tiếu Thâm tôi được huấn luyện qua, ai huấn luyện vậy?”

      Tiếu Thâm đúng là hồn bất định.

      Đồng Nhan chỉ cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh, thổi vào trong lòng ......

      Gào khóc trong lòng, Tiếu Thâm tới, phải đường tới địa ngục của rất gần sao?

      Tiếu Thâm thong thả nhàn nhã bước vào, nhìn người phụ nữ của mình ngồi bàn làm việc của người ta chuyện, choáng váng, là hăng hái, đáng thương nhận được điện thoại ngừng lo lắng lập tức lái xe chạy tới đây, xem ra sao, ở đây thoải mái nhàn nhã về thành tích của bản thân!

      Đồng Nhan ngoan ngoãn thả chân từ bàn làm việc xuống, ngồi ngay ngắn đàng hoàng như dịu dàng, đáng tiếc nếu như ngồi bàn làm việc của người ta hiệu quả tốt hơn.
      Tiếu Thâm đứng trước mặt , mặt có cảm xúc gì, Đồng Nhan nhìn cũng xót xa trong lòng, vội vàng lấy lòng cười, nhảy xuống bàn, bàn tay hưng phấn nắm áo Tiếu Thâm.
      “Chồng à, đến rồi!” thanh gọi chồng kia rất ngọt ngào, mọi người ngất xỉu, ngay cả Mạnh Điềm Uy cũng muốn trật eo.
      Ông Tào vô cùng tức giận!
      Trong lòng Tiếu Thâm hồi hộp nhưng mặt vẫn có cảm xúc gì, chăm chú nhìn Đồng Nhan, nụ cười mặt Đồng Nhan lập tức cứng đờ, giây tiếp theo chực khóc, đôi mắt long lanh, nắm chặt áo Tiếu Thâm khóc: “Hu hu... chồng à, em mới gặp tên tội phạm nguy hiểm, làm em sợ muốn chết.”
      Lúc này Tiếu Thâm cũng muốn ngất xỉu.
      Đồng Nhan vô tội nhìn mọi người, nhún vai, nhìn chồng mình nháy mắt mấy cái: “Tôi học theo Dương Ngải Lâm.” Lúc nãy thấy Dương Ngãi Lâm ở trong lòng Giang Thành khóc lóc, quả nhiên Giang Thành dịu dàng dỗ dành ấy.
      Bây giờ Giang Thành đưa Dương Ngãi Lâm đến bệnh viện, đối với lần này Đồng Nhan xem thường, có chuyện gì còn đòi đến bệnh viện, nhưng xoay đầu lại, thấy chồng mình liền thử nghiệm.
      Mặc dù kết quả thử nghiệm là chồng gấp gáp muốn đưa đến bệnh viện!
      đường về nhà, Đồng Nhan vui vẻ ôm máy ảnh cùng với tài liệu mới nhất về vụ án mạng.
      Tiếu Thâm nhíu mày: “Có được tin HOT thỏa mãn như vậy sao?”
      Đồng Nhan cười híp mắt vui vẻ gật đầu.
      Tiếu Thâm tiếp tục: “Có được máy ảnh mà người khác bồi thường còn vui hơn ngày mà tôi tặng chiếc xe?”
      Đồng Nhan hề nghĩ ngợi cười híp mắt gật đầu....
      Quay đầu chợt cảm giác bầu khí trong xe giảm xuống, lúc này mới luống cuống lắc đầu la to: “ phải vậy.”
      Đảo mắt vòng thấy bộ dạng Tiếu Thâm như “chuyện gì xảy ra” Đồng Nhan cười ha ha: “ tặng xe cho tôi, căn bản đó cũng là của tôi, hai chúng ta kết hôn, của cũng chính là của tôi, nhưng bồi thường này giống vậy, căn bản máy ảnh phải của tôi, lần này những người kia bồi thường cho tôi, vậy chính là của tôi nhặt được, có thể vui sao?” Tiếu Thâm im lặng lắc đầu.
      “Tôi hỏi chuyện chúng ta sáu năm trước, cùng ai tới quán bar?”
      “Hả?” Đề tài thay đổi quá nhanh, nhất thời theo kịp.
      Tiếu Thâm nhíu mày hỏi lại: “Ngày đó bên cạnh còn có ai?”
      Đồng Nhan suy nghĩ chút “ có ai, ngày đó tâm tình tốt, mình lén chạy ra ngoài uống rượu, ai biết.”
      Tiếu Thâm nhíu mày “ chắc chắn chứ?”
      Đồng Nhan cẩn thận suy nghĩ “Chắc chắn”. Dĩ nhiên chắc chắn, ngày đó luôn khắc sâu vào trí nhớ , bởi vì ngày đó, ....bị vứt bỏ!
      Tiếu Thâm càng nhíu chặt chân mày hỏi nữa, chuyên tâm lái xe.
      Đồng Nhan bực bội hỏi ngược lại: “Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện đó?”
      Tiếu Thâm giận tái mặt: “Muốn biết làm sao có con trai, thằng bé hỏi làm sao trả lời? Hơn nữa hai chúng ta đều nhớ gì về chuyện ngày hôm đó, quá kỳ quái, tôi phải điều tra chút.”
      Đồng Nhan trợn mắt: “ cho rằng con trai cũng nhàm chán giống sao, thằng bé hỏi loại vấn đề nhàm chán này, nếu như thằng bé muốn hỏi, vậy thằng bé trực tiếp hỏi ba, đêm đầu tiên ba dành cho mẹ sao?, đảm bảo con trai hỏi như vậy.” Đồng Nhan chắc chắn Đồng Đồng hỏi câu như vậy.
      Sau đó người luôn tự hào là cao thủ lái xe, lần đầu tiên trong đời phải mở lộ trình GPS ra.
      chứng minh ai hiểu con bằng mẹ, sau mấy ngày hai người bàn luận về vấn đề này, buổi tối nọ, Đồng Đồng đột nhiên chạy từ phòng ngủ của mình vào phòng làm việc của Tiếu Thâm.
      Gần đây hai mẹ con chiếm đoạt phòng ngủ của , Đồng Nhan ngủ chung muốn đạp xuống giường, mặc dù biết người này làm gì , nhưng vẫn đuổi ra.
      muốn ngủ phòng khách! Vì vậy chỉ còn cách vào phòng làm việc, ngoài phòng ngủ phần lớn thời gian đều ở phòng làm việc.
      Thấy con trai lén lút vào, Tiếu Thâm nằm trong chăn vẫy tay, Đồng Đồng lập tức chui vào.
      trễ rồi sao còn chưa ngủ?”
      Đồng Đồng mở to mắt: “Suy nghĩ vấn đề nên ngủ được.”
      Ngoài mong đợi của Tiếu Thâm: “Hả? Con trai ngoan, cho ba biết, con có vấn đề gì cần suy nghĩ?”
      Đồng Đồng lập tức nghiêm nghị: “Ba, đêm đầu tiên ba dâng hiến cho mẹ sao?”
      “........”
      Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên trong đời Đồng Đồng ngủ ở ghế salon.
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn mươi chín: Trước kia chưa từng đụng qua phụ nữ.

      Tiếu Thâm cảm thấy lấy vợ về có tác dụng gì chứ?

      thể ôm hai thể hôn ba thể ấy ấy, vợ này cũng phải là vợ hiền vợ đảm, nấu cơm giặt giũ đều biết làm, nếu để làm làm rối tung lên.

      cực kỳ hiểu tại sao mọi người lại muốn kết hôn.

      Tiếu Thâm còn ngây ngẩn người Đồng Nhan liền tát cái: “Chìa khóa xe tôi đâu? Trả lại cho tôi, tối sắp trễ giờ làm rồi.”

      Tiếu Thâm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn , Đồng Nhan đứng trước ghế salon chìa tay về phía Tiếu Thâm: “Lấy ra”

      Tiếu Thâm buồn rầu: “Vợ à, ngày mai chúng ta kết hôn, em thể nghỉ ngày sao? Làm gì có ai như em chứ? với tổng biên của em!”

      xong, Tiếu Thâm hùng hồn đứng dậy như muốn ra ngoài tìm tổng biên, dám cho vợ nghỉ để kết hôn!

      Đồng Nhan đứng phía sau níu lấy Tiếu Thâm: “ làm gì vậy, phải chỉ kết hôn sao? Ngày mai có mặt là được phải sao.”

      Tiếu Thâm im lặng ngửa mặt nhìn trời, rất bực bội.

      Quay đầu lại nhìn vợ mình, cẩn thận hỏi lại lần nữa: “ cảm thấy cuộc hôn nhân này có cũng được có cũng sao đúng ? nghĩ đến hôn lễ ngày mai sao?”

      Đồng Nhan nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tiếu Thâm, sững sờ, đại não trong nháy mắt liền trống , đôi mắt đảo vài vòng, lúc này mới phục hồi tinh thần: “Chẳng lẽ? rất để ý sao?”

      Tiếu Thâm gì khuôn mặt bi thương.

      Đồng Nhan chu ỏ, hiểu, trong lòng thầm thở dài nhưng cũng đồng thời thở phào nhõm, vì sao chứ, trong lòng vừa có chút mất mát lại có chút bực bội?

      phải chứ, ban đầu cuộc hôn nhân này là tình nguyện nhưng chủ yếu phải vì đứa bé sao, đại thiếu gia chơi hoa ghẹo nguyệt nhiều năm như vậy trong lòng biết cái gì gọi là chứ? Mặc dù đa số các cuộc hôn nhân đều lấy tình làm nền tảng nhưng giữa chúng ta ngoại trừ đứa bè cái gì cũng có, cũng thích tơi......tôi cũng , tình thay đổi, lấy điều kiện tình làm nên tảng hôn nhân cũng bền chắc nhưng Đồng Đồng luôn tồn tại cho nên hôn nhân của chúng ta bao giờ sụp đổ, hiểu chứ?” Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan giống như dỗ đứa trẻ, trong lòng dâng lên kích động mạnh, muốn xé nát bộ mặt tươi cười của , biết có trái

      tim hay ?

      Đồng Nhan đúng giờ làm, con trai bị ông Tiếu đón , là giao việc cho Đồng Đồng làm vào ngày mai, lập tức ba người chỉ còn lại mình Tiếu Thâm, trong lòng chút trống rỗng.

      ra người có tim phổi nhưng ở chung với hai mẹ con thời gian dài, trong lòng sớm quen với cái người ồn ào này.

      Thói quen là đáng sợ.

      Còn lại ngày, Tiếu Thâm vội vàng xem lại những việc trong hôn lễ, áo cưới cùng đồ trang sức đều phải tự mình xem lại lần mới yên tâm, đây là lần đầu tiên Tiếu Thâm vì hôn lễ mà bận rộn như vậy.

      Tiếu Ngọc nhìn thấy cười trêu: “Ôi, Tiếu Thâm nhà chúng ta là ôm chân Phật sao? sợ chân Phật quá to tự mình ôm nổi sao?”

      Tiếu Thâm cũng để ý.

      Buổi tối về nhà sớm chút, rất ngoan hiền về nhà làm ông chồng tốt, ra cũng có gì, chỉ đem rượu cùng thức ăn về, hâm nóng, bày ra đĩa, lại bày bát đũa chờ về.

      Ngồi trước bàn nhìn những món ăn nóng hổi, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác gia đình, giống như khi còn , ba mẹ vây quanh , vui cười chuyện cùng ăn cơm.

      Sau khi mở cửa, Đồng Nhan liền nhìn thấy nụ cười “ôn hòa” của Tiếu Thâm mà sững sờ… nhất thời trong lòng mềm nhũn “Oa, tự mình xuống bếp?”

      vào nhà, ném túi xách, thay giày, tay cũng rửa liền hạ xuống, Tiếu Thâm trừng mắt: “ rửa tay!” Đồng Nhan rụt tay lại, ảo não rửa tay.

      Sau đó người vào nhà vệ sinh rửa tay cùng người ngồi trước bàn đồng thời ngẩn người, cảm giác… tốt.

      Ăn cơm xong, Đồng Đồng vẫn chưa về, ông Tiếu gọi điện thoại tới Đồng Đồng ở lại chỗ ông, sợ ngày mai rất bận nên giữ thằng bé lại.

      Tiếu Thâm có ý kiến, Đồng Nhan cũng gì, ăn tối xong tắm rồi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đánh trận chiến ác liệt.

      Ai biết, sau khi tắm xong ra ngoài thấy Tiếu Thâm mặc áo ngủ, nửa người dựa giường của , áo ngủ mở rộng, lộ ra làn da rám nắng, hai cái xương quai xanh tinh xảo bởi vì tư thế nằm của Tiếu Thâm mà càng thêm ràng.

      Tiếu Thâm so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn này mặt hình như có hơi nước mờ mịt, tóc nửa khô nửa ướt, chắc cũng mới tắm xong.

      Đồng Nhan ràng nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng còn có dường như trái tim đập nhanh hơn.

      Hình như nhìn ra ánh mắt xấu xa của ai đó, Tiếu Thâm vẫn còn xem báo liền thoáng nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy hai gò má của Đồng Nhan ửng hồng, khẽ bối rối, nhất thời cười.

      Tâm tình hơi dâng lên, nghĩ thầm, ra bản thân vẫn có ma lực, ban đầu là bởi vì bị Đồng Nhan vứt bỏ mới trở thành như thế.

      Đứng dậy xuống giường, tới trước mặt , hai người chênh lệch hai mươi phân chiều cao, lúc này Đồng Nhan mới ý thức được ra Tiếu Thâm lại cao như vậy, chỉ đứng tới cằm .

      Đồng Nhan hơi cúi đầu, đôi mắt nhìn loạn khắp nơi, dám nhìn người đàn ông trước mặt, sợ bản thân thể khống chế, bị sắc đẹp dụ dỗ liền nhào tới phải làm sao.

      Đến lúc đó bản thân còn phải có trách nhiệm như thế chịu nổi. Tiếu Thâm híp mắt khó có khi nào thấy bộ dáng xấu hổ như vậy của Đồng Nhan, nhất thời trong lòng cảm giác thương hoa tiếc ngọc, nhịn được đưa tay ôm khuôn mặt , cúi người hôn .

      Đồng Nhan bị bắt phải ngẩng đầu, ai biết lần này ngược lại mắt mở to, nhìn thẳng đôi mắt đào hoa kia của Tiếu Thâm.

      Xoạt!

      Tiếu Thâm đỏ mặt, đỏ tới tận mang tai, lỗ tai cũng nóng hừng hực.

      Chóp mũi hai người cách nhau có cen ti mét.

      Tiếu Thâm muốn tiếp tục nhưng cổ cứng lại, đối với đôi mắt mở to soi mói thể hành động, thử hai ba lần vẫn được.

      Đồng Nhan hiểu, mở to hai mắt nhìn , nghĩ thầm, sao lại hôn?

      Tiếu Thâm cắn răng giơ tay che đôi mắt mở to của Đồng Nhan, đôi mắt mở to soi mói hôn , làm được, cảm giác cặp mắt kia như muốn “Nếu hạ miệng chính là tội phạm!”

      Tiếu Thâm dứt khoát, trực tiếp che mắt , vừa mới che lại liền bắt đầu hôn, lúc hôn lên mặt giống như con chó thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm liếm, lưu loát lắm.

      Đồng Nhan tối sầm mặt, mộng du phải , bản thân trở thành cây kem rồi sao.

      Đồng Nhan nhịn được giơ tay lau mặt, Tiếu Thâm ai oán thầm: “Trước kia tôi chưa từng đụng qua phụ nữ!”
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :