1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương ba mươi chín: Khí phách kinh người.

      Con bị đánh, Đồng Thiên Bác nhăn mặt nhưng dám bộc lộ cơn tức ra ngoài, ngược lại tới trách cứ Đồng Chân.

      “Con lớn như vậy mà ngay đứa trẻ cụng biết dỗ, thấy cháu con bị dọa sợ khóc thành như vậy sao, còn la hét gì nữa.” Mặc dù hời hợt giống như trách cứ biết dỗ cháu khiến chóc khóc.

      Đồng Chân cũng bị dọa sợ, bạt tai của Tiếu Thâm làm phục hồi tinh thần, nghe thấy Đồng Thiên Bác vậy Đồng Chân dù muốn nhưng vẫn phải xin lỗi Đồng Đồng.

      Sắc mặt Đồng Nhan lạnh lùng: “Thôi dám, chúng tôi dám nhận đại lễ to như vậy của , Đồng Đồng chúng ta .” xong dắt Đồng Đồng vẫn còn khóc ra ngoài.

      Đồng Chân sững sờ, mắt dám tin nhìn Đồng Nhan, cho chút mặt mũi, liền xem ai ra gì, lúc này liền quản gì nữa, ta đường đường là tiểu thư tại sao lại phải chịu loại oan ức này chứ: “Đừng thấy cho chút mặt mũi liền lên mặt, Đồng Nhan chẳng qua cũng chỉ là đứa con riêng do điếm sinh ra mà thôi lại còn dám ở trước mặt tôi diễu võ dương oai!”

      Sau khi dứt lời ai gì, sắc mặt Đồng Thiên Bác tối sầm, bà Đồng ngược lại có chút hả hê nhìn Đồng Nhan.

      Đồng Nhan mặt thay đổi nhìn Đồng Chân cùng bà Đồng hả hê, khẽ nhếch miệng nhìn mọi người dắt con trai đến trước mặt Tiếu Thâm, ỷ ôi dựa vào ngực , vẻ mặt cao quý, bễ nghễ nhìn Đồng Chân: “Có phải cảm thấy nếu như vậy tôi dẽ chịu được, Tiếu Thâm vì lý do đó mà hủy bỏ hôn lễ với tôi?”

      xong dừng chút, đưa con trai cho Tiếu Thâm ôm, về phía trước, đôi tay khoanh trước ngực, hơi kiêu ngạo hất cằm, vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy xin lỗi, về thân thế của tôi, Tiếu Thâm sớm biết rất ràng, muốn Tiếu Thâm hủy bỏ hôn lễ với tôi đoán chừng bà Đồng phải dùng kế sách nặng hơn mới có thể, bây giờ phải là hai mươi năm trước, tôi cũng phải đứa con ngốc nghếch của hai mươi năm trước nữa, bà Đồng, tôi dám khen thủ đoạn cao siêu của bà.”

      xong lạnh lùng nhìn Đồng Thiên Bác, để ý vẻ mặt nóng nảy của ông ta, trực tiếp : “Xem ra hôm nay nên tới nhà họ Đồng, vốn dĩ nghĩ là người nhà, bây giờ nhìn lại, cái nhà này như vậy về sau chúng ta vẫn nên tới tốt hơn.” Tiếu Thâm đứng phía sau nhíu mày, cảm thấy lạnh lùng như vậy có phần giống mẹ nên rất thích.

      lên phía trước ôm ngang hông Đồng Nhan, trầm giọng : “Đúng vậy, sau này vẫn là nên tới, khí ngột ngạt, đối với phát triển của đứa trẻ cũng tốt.”

      Hai người ai để ý tới sắc mặt của người nhà họ Đồng rời .
      Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc ở dưới lầu cung kính báo: “Ông chủ, cậu Giang Thành tới.”
      Tiếu Thâm cảm giác rất người bên cạnh mình khi nghe cái tên đó khẽ run, bước chân chậm lại, trực giác của người đàn ông cho Tiếu Thâm biết người tên Giang Thành này nhất định có quan hệ gì đó với Đồng Nhan.
      Nghiêng đầu nhìn Đồng Nhan sớm khôi phục sắc mặt như trước, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, làm như phát ra hốt hoảng của lúc nãy, tiếp tục ôm xuống.
      Đồng Chân đứng ở phía sau sớm giận tái mặt, vừa nghe thấy Giang Thành ánh mắt lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn Đồng Nhan giống như hận tìm cái chết nhanh chút, sau đó như cơn gió lên.
      “Nhan Nhan, nghe thấy Giang Thành tới sao, nhiều năm gặp, thế nào cũng phải chào hỏi nhau chứ!” xong làm bộ dạng ‘tôi dùng sức kéo xem làm thế nào có thể ’ nhìn Đồng Nhan.
      Tiếu Thâm cũng muốn nhìn chút xem Giang Thành là thần thánh phương nào, Đồng Nhan cũng thể kéo , hết cách, Đồng Nhan nhìn nhà họ Đồng lúc sau khóe miệng từ từ khẽ nở nụ cười lạnh.
      nhàng : “Được, dù sao cũng sáu năm gặp đàn , vừa đúng lúc có thể hỏi năm đó xảy ra chuyện gì.” Giọng kia hình như hàm ý rất ràng rằng năm đó xảy ra kiện đặc biệt. Tiếu Thâm phát khi Đồng Nhan về chuyện năm đó sắc mặt ba người nhà họ Đồng liền thay đổi, thầm nghĩ, năm đó? Sáu năm trước? xảy ra chuyện gì? Sáu năm trước phải là lúc đó và Đồng Nhan ... Việc đó với việc này có quan hệ thế nào?
      Đồng Nhan ôm cánh tay Tiếu Thâm, làm ra vẻ sao xuống, Đồng Đồng sợ người nhà họ Đồng nên cứ rúc trong lòng ba mình chịu lộ mặt.
      Khung cảnh đầu tiên mà Giang Thành nhìn thấy chính là năm nào thuộc về bây giờ cười ríu rít bên người đàn ông khác, người đàn ông đó tay ôm đứa bé năm tuổi, khuôn mặt của đứa bé có thể nhìn thấy là con của hai người.
      Đồng Nhan sao nhìn Giang Thành mất hồn: “Đàn , lại gặp mặt, biết hôm nay đàn đến nhà họ Đồng có việc gì?”
      Vốn dĩ Giang Thành vẫn còn mất hồn khi nhìn thấy Đồng Đồng lại nghe thấy Đồng Nhan ‘nhà họ Đồng’ lúc này mới nhớ tới Đồng Nhan với nhà họ Đồng vốn hòa hợp, suy nghĩ chút nên thế nào, vừa muốn mở miệng Đồng Chân dường như rất vui thay giải thích.
      “Giang Thành thường xuyên đến nhà chúng ta, tháng tới lần, mỗi lần đến đều đem rất nhiều thuốc bổ cho ba.”
      Câu này nghe có vẻ có gì lạ, nhưng đối với Đồng Nhan khác, nở nụ cười nhìn Giang Thành, đôi mắt như thể chuyện, Giang Thành dám nhìn, hình như muốn : “Thời gian sáu năm, quan tâm đến tôi, ngay cả chút tin tức của tôi cũng biết vậy mà ngày ngày chạy tới nhà họ Đồng! tốt!”
      Chỉ là như vậy nhà họ Đồng suy tính cái gì? Thời gian sáu năm, mỗi tháng Giang Thành đều tới lần, với tính cách của Đồng Chân cùng bà Đồng làm sao có thể nguyên nhân tại sao sáu năm trước lại bị đuổi khỏi nhà chứ?
      Cười cười nhìn Tiếu Thâm đứng bên cạnh, trong lòng thầm than, đoán chừng sáu năm trước bị làm liên lụy rồi. Bây giờ mọi chú ý của Tiếu Thâm đều dồn lên người Giang Thành nên để ý đến Đồng Nhan nhìn mình, Tiếu Thâm cực kỳ lịch , mỗi động tác đều vô cùng cao quý, mở miệng: “Xin chào! Tôi là Tiếu Thâm, là chồng của Đồng Nhan.”
      Há miệng, khí phách kinh người.
      Tổng cộng ba đoạn có hai đoạn có thể tức chết người, Đồng Nhan nhịn được liếc mắt khinh thường. “Tôi là Tiếu Thâm” giống như tên ta có uy lực làm rúng động lòng người.
      Đối với việc Tiếu Thâm giới thiệu thân phận là chồng , Đồng Nhan cũng quản nhiều, đối với hôn nhân này, Đồng Nhan biết thái độ của thế nào, giống như người ngoài đứng xem cuộc vui, mọi người kết hôn?
      Được, nếu kết hôn có thể cho con trai gia đình hoàn chỉnh, chồng có tiền, có nhà, có xe, ra ngoài tương đối hãnh diện, cuộc hôn nhân này liền có thể tiến hành.
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      trạch nữ, Diệp Diệpxixon thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương bốn mươi: Tình địch xuất .

      Giang Thành nghe thấy câu này mặt liền biến sắc, đương nhiên biết Tiếu Thâm là ai, sản nghiệp nhà họ Tiếu ở thành phố A tương đương với cấp hoàng gia, ở thành phố A có ba nhà là nhà họ Lãnh, nhà họ Tiếu cùng nhà họ Nghiêm.

      Nhà họ Lãnh cùng nhà họ Nghiêm gần đây vừa công bố Lãnh Diễm nhà họ Lãnh kết hôn cùng cháu nhà họ Nghiêm là Nghiêm Hi, hai gia đình này sắp trở thành người nhà rồi, mà căn cứ vào tin tức mà xem Tiếu Thâm này cũng có quan hệ rất thân thiết với hai nhà, hơn nữa thế lực nhà họ Tiếu chỉ ở thành phố A mà còn ở thành phố khác, thế lực nhà họ Tiếu rất lớn giống như cây cổ thụ lớn.

      Chỉ là ngờ người cao ngạo như Tiếu Thâm lại để ý đến Đồng Nhan!

      Giang Thành khẽ mỉm cười, bắt tay Tiếu Thâm: “Xin chào, phó giám đốc công an thành phố A, Giang Thành.”

      Hai người đàn ông ưu tú cười như bình thường, nhưng đôi mắt tóe lửa, tạo thành chiến trường vô hình, hai người đàn ông cao ngạo cùng ngồi trong phòng khách nhà họ Đồng, hai đôi mắt như hai chiến trường mà chiếc ghế salon dưới mông giống như bàn chông.

      Đồng Thiên Bách lườm Đồng Chân, xem làm chuyện gì tốt, nếu sơ ý đắc tội trong hai người vậy nhà họ Đồng xem như tiêu đời.

      Đồng Chân cũng hơi sợ, vốn dĩ chỉ muốn hai người này dời mọi chú ý đến Đồng Nhan, khiến con bén kia thể đắc chí, ai biết hai người này gặp mặt chào hỏi nhau như thế.

      Chớp mắt nhìn đầu sỏ của mọi chuyện, Đồng Nhan cùng con trai ngồi trong góc ăn quả đào mà ta vừa mới mua.

      “A, mẹ, mùa đông sao lại có đào, lại còn rất ngọt.” “Đương nhiên rất ngot5m đây đào Châu Úc, rất tươi, nhanh ăn.”

      ra đắt tiền như vậy, ăn ngon cũng phải ngon, chúng ta ăn nhiều chút.”

      Trong nháy mắt Đồng Chân cảm thấy cả người nhức nhối, đây chính là ta tốn rất
      Nhiều tiền mới có thể mua, vốn dĩ muốn mời Tiếu Thâm ăn để Đồng Nhan còn mặt mũi để Tiếu Thâm có ấn tượng tốt với ta chút, dù sao ta cũng từng là “tình nhân” của .


      Ai biết mẹ con Đồng Nhan ăn hết nhưng hai người đàn ông trước mặt ngầm chiến đấu nên ta giám lời nào, sơ ý chút bị chết cháy giữa biển lửa của hai người.


      Tiếu Thâm liếc mắt thấy hai mẹ con vẫn ăn, khóe miệng giật giật, mặt biến sắc kéo Đồng Nhan vào cuộc “Nhan Nhan, ra em quen phó giám đốc Giang, sớm nghe qua tên tuổi của phó giám đốc Giang, nghe kể từ khi phó giám đốc Giang về thành phố A, an toàn của chúng ta được nâng cao.”


      Giang Thành mặt cũng biến sắc lườm Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm, mở miệng “Tôi là đàn của ấy, từ năm nhất quen ấy, khi đó ấy hoạt bát như bây giờ”. xong khẽ cười, nhàng nhìn Đồng Nhan.


      Đồng Nhan thấy ánh mắt này đầu tiên là cứng đờ sau đó lại nhận được ánh mắt đầy vị chua phóng tới, cơ thể Đồng Nhan liền cứng đờ.


      Sau khi ăn đào xong liền nhìn thấy ánh mắt Đồng Chân nhìn chằm chằm miệng , Đồng Nhan ưu nhã kéo khăn giấy, chậm rãi lau miệng, sau đó lấy trong túi ra tấm thiệp mời, chậm rãi móc bút ra sau đó soàn soạt hai tiếng như rồng bay phượng múa…


      Giang Thành vốn dĩ nhếch miệng cười, ánh mắt tràn đầy bi thương, chẳng lẽ lớn lên dưới bảo vệ của ta cuối cùng lại thành dâu của người khác? Chẳng lẽ bảo vệ bốn năm của cuối cùng chỉ vì đám cưới của người khác? Đồng Nhan cất bút ngẩng đầu tươi cười “Đàn , hôn lễ của em nhất định phải đến”.


      Tiếu Thâm hài lòng, vốn dĩ nhìn Giang Thành có chút đúng đắn, vẫn đề phòng ta như đề phòng tên trộm, liền thấy vợ tỏ thái độ trước mặt rằng đưa thiệp mời cho người ta rồi, chứng minh có gì mờ ám.


      Đôi mắt đa tình híp lại nhìn tấm thiệp mời trong tay Đồng Nhan, dời tầm mắt lên phía liền nhìn thấy ánh mắt như biết cười của Đồng Nhan, giống như đàn em chờ mong đàn đến tham gia lễ cưới của mình, ngoài ra có ý gì khác.


      Giang Thành cười cười đưa tay nhận thiệp mời, vẫn chữ viết của năm đó, chỉ là người bên cạnh chủ nhân của nét chữ đó người khác.


      “Được, đến”.


      Đồng Chân trợn mắt thể tin nhìn ba người, câu tôi câu giống như mối quan hệ bình thường, ràng là bình thường tại sao lại biểu như có chuyện gì.


      Đồng Chân phát điên nhìn Giang Thành “Đúng vậy, Giang Thành, nhớ năm đó với Nhan Nhan như hình với bóng, bây giờ Nhan Nhan kết hôn cũng phải tham gia chứ.” xong để ý đến những lời mập mờ của mình cầm táo lên ăn.


      Sau khi nghe những lời kia đầu óc Tiếu Thâm như muốn nổ tung, cái gì gọi là như hình với bóng?


      Đồng Nhan cảm thấy Tiếu Thâm chấn động, ngẩng đầu liếc nhìn vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của chồng giống như bắt được kẻ ngoại tình, còn lời nào để . Bắt kẻ ngoại tình? Chồng? ?


      Được rồi, mặc dù chưa bao giờ nghĩ qua cảm giác thế nào, là chồng ! Nhưng có cảm giác.


      Lập tức nhiều, cúi đầu tiếp tục công kích trái cây mà Đồng Chân mua.


      Sau khi cả nhà rời , Tiếu Thâm nín đến khó chịu, về nhà lập tức chạy vào nhà vệ sinh, ràng cảm thấy chướng bụng có chút khó chịu.


      Đồng Nhan làm như có chuyện gì nhìn đồng hồ, rưỡi chiều, để ý đến phản đối của Đồng Đồng, đưa cậu bé về quay trường học tiếp tục việc học ngày hôm nay chưa hoàn thành, lúc quay về liền nhìn thấy Tiếu Thâm ngồi ghế salon, đôi mắt rực lửa…


      làm gì vậy?” làm như có chuyện gì, thay giày vào nhà.


      Tiếu Thâm liền mở to mắt, lạnh lùng hỏi “ có gì muốn giải thích với tôi sao?”


      Đồng Nhan liếc mắt khinh thường “Có bệnh.” Vừa nghiêng đầu, thay giầy, cầm chìa khóa xe làm.


      Để lại mình Tiếu Thâm trợn mắt, bụng chứa đầy tức giận, nghĩ lúc bụng ếch phình lên chính là lúc nó tức giận.


      gọi điện thoại cho thư ký “Chuyện làm thế nào rồi?”


      Đầu dây bên kia thư ký mặt đầy nước mắt, đại ca, mới cho tôi tiếng, làm sao có thể nhanh chóng giúp kiểm tra chứ?


      “Giang Thành cùng Đồng nhau bốn năm, sáu năm trước biết vì nguyên nhân gì mà chia tay, sau đó Đồng bị đuổi khỏi nhà”.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Diệp Diệp, xixontrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn mươi mốt: Vợ à, đăng ký kết hôn.

      Tiếu Thâm tức giận: “Chỉ như vậy thôi sao?”

      Thư ký mặt đầy nước mắt: “Ông chủ, chuyện này....... chỉ mới gọi điện thoại bốn mươi lăm phút trước!”

      Tiếu Thâm im lặng: “Uhm, cậu tiếp tục .”

      Thư ký gật đầu: “Vâng”.

      Cúp điện thoại của Tiếu Thâm, thư ký đáng thương nhét khăn giấy vào mồm dùng hết sức cắn!

      Tiếu Thâm ngồi suy nghĩ về sáu năm trước? Tại sao lại là sáu năm trước?

      Tiếu Thâm luôn có tính kiên nhẫn, lúc này quan tâm đến việc của công ty, lái xe chạy thẳng tới tòa soạn của Đồng Nhan, kỹ thuật lái xe của tương đối lợi hại, mười phút tới trước cửa tòa soạn của Đồng Nhan.

      Đóng sầm cửa xe, mặc áo khoác trắng, khuôn mặt đẹp trai đeo đôi mắt kính, cơ thể cao mét tám mươi lăm dựa vào chiếc xe Rambo phía sau......

      Đồng Nhan muốn thừa nhận Tiếu Thâm rất đẹp trai nhưng bây giờ nhìn lại thể , là......

      Đồng Nhan dừng xe nhìn người đàn ông biết khêm tốn đứng trước mặt, thầm thở dài, ra xuất như vậy cũng khiến mất mặt!

      Rất nhiều phụ nữ bị bộ dạng bảnh bao của Tiếu Thâm thu hút, Đồng Nhan bước ra khóa kỹ cửa xe, đôi tay khoanh trước mặt nhìn xung quanh, có mấy người phụ nữ ngừng gạ gẫm, có mấy phụ nữ ở bên cạnh còn nghĩ có nên đến gần hay , ở trong góc khác có nhóm phụ nữ còn suy nghĩ xem có nên lướt qua để thu hút chú ý của hay !

      Đôi mắt dưới mắt kính của Tiếu Thâm nhíu lại, nhìn người phụ nữ của đứng đó như xem chuyện vui, đưa bàn tay thon dài gỡ mắt kính xuống. Trong nháy mắt, Đồng Nhan nghe thấy đôm đốp như tiếng lửa đốt, bất ngờ, Tiếu Thâm đứng giữa vòng phụ nữ, toàn thân đều là đồ hiệu, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng khoa trương chút nào.

      Đôi mắt hút hồn vừa lộ ra những người phụ nữ ở xung quang đều ngất xỉu.

      Nhưng chủ nhân đôi mắt hút hồn này từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy có người phụ nữ duy nhất, có thương hoa tiếc ngọc tới đẩy những người phụ nữ vây quanh mình ra, thậm chí còn có chút chán ghét nhíu mày nhưng vẫn làm mất hình tượng của .

      Tiếu Thâm quay đầu mỉm cười, cực kỳ thẹn thùng chỉ tay: “Tôi là người có vợ.”

      Lập tức lại trận đôm đốp, sấm sét vang dội bên tai dứt, Đồng Nhan cảm giác lỗ tai của mình bị chấn động lớn.

      Vô tội nháy mắt mấy cái, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người đàn ông đứng trước mặt nở nụ cười

      nhìn những người phụ nữ như lang sói ở xung quanh…

      Đồng Nhan khẽ nhếch miệng, đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, sau đó nhìn những người xung quanh rồi lại nhìn Tiếu Thâm, nhàng với những người phụ nữ kia: “Động tác chút, cẩn thận lại khiến trái tim bé của người đẹp bị dọa sợ rớt ra ngoài!”

      Ùng ùng!

      Thoáng chốc sấm sét nổ liên tục bầu trời, lúc ấy những người phụ nữ vô cùng xấu hổ, trời ơi, sấm sét đánh chết họ cho rồi, tại sao năm nay lại có những người đàn ông đẹp trai như hoa, phụ nữ lại có diện mạo vô cùng xấu xí!

      Được gọi là sấm sét vang dội, chỉ trong thời gian ngắn, miếng thịt ngoài chín trong tái là tươi!

      “A, là ngon!”

      Đồng Nhan tay cầm dao tay cầm nĩa, làm nhiều việc cùng lúc, miệng nhai ngừng. Khung cảnh đẹp đẽ, đây là nhà hàng Tây cao cấp sáu sao duy nhất của thành phố A.

      Tiếu Thâm bực bội lườm Đồng Nhan, nhớ tới tình cảnh vừa rồi của mình… người đẹp? nghi ngờ vừa rồi mở miệng “người đẹp” nhưng ra là “nấm mốc”.

      (Trong tiếng Hán hai từ “người đẹp” và “nấm mốc” có cách đọc giống nhau nhưng chữ viết giống nhau.”

      Đồng Nhan ăn rất vui: “Thịt bì bít tết ở đây tệ, lần sau nhớ đưa Đồng Đồng cùng.”

      Tiếu Thâm ngồi đối diện mặt biến sắc ăn miếng cẩn thận nhai rồi nuốt sau đó nhìn Đồng Nhan: “Uhm, đừng quên theo ví tiền.”

      Động tác cắt thịt bò của Đồng Nhan dừng lại, bộ mặt bối rối của : “Tôi đại công tử à, tôi có thể hỏi cả thành phố A này còn có ai nhiều tiền hơn ? có thể đừng hẹp hòi như vậy được ?”

      Tiếu Thâm tiếp tục ăn, cảm thấy đối phó với om sòm của Đồng Nhan tốt nhất chính là im lặng.

      Đồng Nhan cũng dám làm bộ dáng tâng bốc nhìn ta, sau đó bàn tay năm ngón mở ra hướng về phía , đầu nghiêng về phía bên phải nhìn .

      Tiếu Thâm nhìn chìa tay tới, hiểu nhíu mày: “Làm gì?”

      Đồng Nhan mặc niệm giây vì chỉ số IQ của chồng, ngẩng đầu nhìn : “ phải nên cho vợ cùng con trai tiền sinh hoạt sao? Đây hoàn toàn là hợp lý, nếu kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, mình dùng sao? có thể dùng hết sao?”

      Tiếu Thâm nghe xong lại cười, híp mắt nhìn Đồng Nhan, đôi mắt quét từ xuống dưới lần: “Muốn tiền sinh hoạt, vậy trước tiên với tôi về chuyện của Giang Thành.”

      Ánh mắt Đồng Nhan thoáng bất ngờ nhìn Tiếu Thâm, nhận thấy đôi mắt kia rất nghiêm nghị, hai người nhìn thẳng nhau lúc lâu, Đồng Nhan quay đầu tránh, ngượng ngùng rút tay về. Mặc dù Tiếu Thâm nghiêm túc nhưng đôi mắt kia như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Giờ phút này, Đồng Nhan bị đôi mắt kia nhìn cả người liền cứng ngắc.

      Tiếu Thâm tiếp tục cười híp mắt: “ cũng được, có tiền sinh hoạt.”

      Đồng Nhan vẫn còn bất ngờ khi nghe thấy những lời này, khóe miệng giật giật giả bộ như có chuyện gì cầm dao nĩa lên, thuận miệng : “Đó là bạn trai cũ của tôi.”

      Tiếu Thâm cảm thấy tim mình nhói cái, mặt tiếp tục cười : “Tại sao chia tay?”

      Đồng Nhan tiếp tục giả bộ: “Tính tình hợp.”

      Tiếu Thâm cười híp mắt: “Sáu năm trước xảy ra chuyện gì?”

      Đồng Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc hỏi ngược lại: “ biết sao?”

      Tiếu Thâm vẫn nở nụ cười như cũ: “Tôi biết!”

      Đồng Nhan than thở tiếc nuối: “Haizz, tôi cũng biết.”

      “…..”

      “…..”

      Nụ cười mặt Tiếu Thâm liền biến mất. Đồng Nhan vô tội nháy mắt nhìn Tiếu Thâm, thầm nghĩ sao lại nhìn như vậy chứ?

      Tiếu Thâm nghĩ sáu năm trước xảy ra chuyện gì, tại sao nhớ gì.

      Được! Để giả bộ, tin đời này có những chuyện muốn biết mà thể biết được!

      Đồng Nhan tiếp tục chiến đấu với miếng thịt của mình, vừa đút miếng thịt bò vào miệng lại nghe thấy những lời của Tiếu Thâm ngồi đối diện làm cho kinh ngạc, suýt chút chết nghẹn.

      đăng ký kết hôn !”

      Kết quả miếng thịt bò bít tết vừa đút vào miệng còn chưa kịp nhai, bởi vì nghe thấy những lời này của Tiếu Thâm liền bị dọa sợ, thiếu chút nữa là phun ra ngoài.

      Đồng Nhan phục hồi tinh thần, sau đó sững sờ nhìn, miệng há to, vất vả lắm não mới hoạt động lại bình thường, hỏi: “ cái gì?”

      Tiếu Thâm ngồi đối diện nở nụ cười xinh đẹp: “Dù sao cũng kết hôn, đăng ký kết hôn trước mấy ngày cũng sao. xong cặp mắt đào hoa kia ngừng nháy mắt, ngừng phóng điện, nếu tiêudiệt Đồng Nhan tuyệt bỏ qua.
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương bốn mươi hai: Lừa gạt đăng ký kết hôn.

      Ngồi trong xe nhìn tòa nhà qua cửa xe, Đồng Nhan cảm giác chân mình còn là của mình nữa.

      Nhìn Tiếu Thâm dứt khoát bước xuống xe, sau đó bước qua mở cửa xe cho , Đồng Nhan lập tức hoảng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt cửa xe, chịu buông tay, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, van xin: “Thôi hay là chúng ta về !”

      Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nở nụ cười chói mắt nhìn Đồng Nhan: Đừng như vậy, đến rồi thể lãng phí tiền xăng đúng ? Hôm nay quay về vậy ngày mai cũng quay về nữa sao? Được rồi, bây giờ giá dầu thô đăng dần tăng, chúng ta thể tiêu pha hoang phí, ngoan, thôi, vào ký tên là xong.”

      xong liền kéo cửa xe, cơ thể Đồng Nhan liền nghiêng về phía trước, Tiếu Thâm đưa tay ôm Đồng Nhan giống như kéo từ trong xe ra.

      Đồng Nhan nháy mắt, nhìn căn phòng trước mặt lại nhìn Tiếu Thâm, trong đầu chợt “ding”, khẽ kêu rên: “A, tôi quên đem theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu rồi.” xong ngẩng đầu ảo não nhìn Tiếu Thâm: “Tôi quay về lấy sớm quay lại, chờ tôi ở đây.” Bộ dáng như muốn rời .

      Tiếu Thâm vung tay níu cổ áo , cười híp mắt nhàng thở bên tai , tê tê ngứa ngứa, Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong lỗ tai loạt xoạt giống như bị điện giật, bả vai rụt lại.

      sao, Tiếu Thâm tôi tới đăng ký có phiền phức như vậy, hơn nữa, tôi cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ cần đến ký tên là được.” Chưa bao giờ Tiếu Thâm kề sát lỗ tai Đồng Nhan chuyện dịu dàng như vậy.

      Đồng Nhan phát huy bản tính nghịch ngợm, đặt mông ngồi xuống đất gào khóc: “Tôi , tôi muốn .” Tiếu Thẩm để ý nhất chính là mặt mũi, Đồng Nhan tin, làm mất thể diện như vậy, ban ngày ban mặt gào khóc, trong giây nghiêng đầu bỏ chạy?

      Xung quanh thanh gì? Chẳng lẽ lúc còn chưa đặt mông xuống chạy mất sao?

      Nhưng tại sao lại chút tiếng động nào?

      Mở to đôi mắt hồ ly nhìn, theo như kế hoạchTiếu Thâm chuẩn bị kéo di chuyểnn về phía phòng công chứng, để ngồi đó đùa giỡn , kết quả còn chưa làm gì diễn trò khóc lóc.

      “Khóc , sao lại khóc nữa? Chẳng lẽ suy nghĩ kỹ muốn cùng tôi vào ký?”

      Đồng Nhan lập
      Tức nhụt chí, đảo mắt nhìn , thầm nghĩ hôm nay Tiếu Thâm hình như hơi lạ, hôm nay tự nguyện theo Tiếu Thâm tới, cảm thấy có gì đó đúng?


      Nếu dùng được chiêu này cũng dứt khoát cần, đứng lên phủi mông học bộ dáng Tiếu Thâm, ngồi ở xe, lời.


      Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn “Quyết định rồi sao? Chúng ta thôi”.


      Đồng Nhan để ý tới , Tiếu Thâm về phía trước bước, quay đầu nhìn Đồng Nhan có động tĩnh gì, đôi mắt hồ ly đảo vòng nhìn Đồng Nhan bất động, ngược lại trong mắt thoáng ý cười có chút kỳ quái.


      Đồng Nhan nhịn được tức giận hỏi “Sao lại nhìn tôi như vậy?”


      Tiếu Thâm cười cười, ngược lại có chút tiếc nuối than thở “Haiz! ngờ muốn gả cho tôi như vậy!” Đôi mắt nhìn xa xăm, mặt biến sắc tiếp tục cười “Nếu vậy hãy chuyện 6 năm trước làm với tôi ”.


      Đồng Nhan muốn để ý tới tên ngốc này “Tôi bao nhiêu lần rồi, chuyện 6 năm trước tôi biết xảy ra thế nào, phải là bộ đội sao? Ngay cả bản thân cũng bảo vệ được?”


      Đồng Nhan cũng thấy bực bội, 6 năm trước rất mơ hồ, cũng chỉ mơ hồi nhớ được bộ dạng của đối phương là người bộ đội nhưng bây giờ người đó xuất lại chính là Tiếu Thâm, vậy mà Tiếu Thâm cái gì cũng nhớ? Chuyện này.....có khả năng sao?


      Đống Nhan nghi ngờ nhìn Tiếu Thâm mấy lần, xác định hỏi “Chuyện năm đó thực nhớ sao? biết xảy ra như thế nào?”


      Lúc này Tiếu Thâm nhăn mày, trong lòng hơi hoảng sợ, khi đó đội trưởng bộ đội đặc chủng, độ nhạy bén ai bằng nhưng đêm đó biết vì sao lại bị mai phục.


      Ban đầu đoán chừng là do nhà họ Đồng muốn gả con cho nhà họ Tiếu mới dùng thủ đoạn như vậy nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này hoàn toàn thích hợp, người bình thường chạm vào cơ thể của còn có thể bị phát sao?


      Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm nặng nề, trong lòng chợt nhói, ở chung với thời gian nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lộ ra sắc mặt như vậy.


      Chẳng lẽ….Sáu năm trước…


      Đồng Nhan suy nghĩ trong đầu, sáu năm trước có bộ dáng thế nào, cố gắng nhớ lại nhưng nghĩ tới nghĩ lui cái gì cũng có, vừa ngẩng đầu ngược lại thấy bộ dạng cợt nhả của Tiếu Thâm nhìn mình.


      Thấy phục hồi tinh thần, Tiếu Thâm cười híp mắt “Vợ à?” xong nhét cây bút vào tay , Đồng Nhan nhìn theo ngón tay chỉ của . Phia dưới tay trang giấy.


      “Pằng” tiếng, Tiếu Thâm vỗ bàn cái, vừa đúng chỗ tờ giấy kia nhưng mặt biến sắc, mỉm cười nhìn Đồng Nhan giống như dỗ Đồng Đồng “Tôi chuẩn bị thủ tục đăng kí kết hôn, tôi kí tên rồi, bây giờ kí ở đây là được”.


      Ngón tay chỉ vào tờ giấy trước mặt, bên cạnh là chữ kí rồng bay phượng múa của Tiếu Thâm, chữ của Tiếu Thâm đẹp, lại nghĩ đến nét chữ mình chuẩn bị viết, nhất thời ngượng ngùng hạ tay xuống. Tiếu Thâm làm như thấy tiếp tục dụ dỗ, ngón tay tiếp tục chỉ vào chỗ đó “Kí , kí xong chúng ta còn chuyện quan trọng cần phải làm”.


      Đồng Nhan đặt bút cẩn thận viết tên mình bởi vì chữ của Tiếu Thâm đáng , có cẩn thận viết thế nào cũng thể bằng chứ đừng cẩn thận viết.


      Ngược lại Tiếu Thâm tỏ ra gấp gáp, cười híp mắt nhìn đặt bút viết, sau đó nhìn thấy nét chữ của Đồng Nhan liền nhíu mày.


      “Chữ của đúng là rất xấu, nét chũ nét người, vóc người xấu xí nên cũng có cách nào”.


      Đồng Nhan vừa mới cất bút nghe thấy những lời này của Tiếu Thâm thiếu chút nữa liền bốc hỏa, nhưng còn chưa gì chỉ thấy người đàn ông từ cửa bước tới bên cạnh họ, lúc đầu người đó ở xa nên Đồng Nhan vẫn chưa nhận ra là ai.


      Bây giờ người này xuất , chỉ thấy cách ăn mặc của ta giống nhân viên công vụ, đeo đôi mắt kính giống như nhà văn. Đồng nhan có chút bực bội, nghiêng đầu hỏi chồng mình “Người này ở cạnh chúng ta từ lúc nào, sao lúc nãy tôi thấy?”


      Tiếu Thâm cười híp mắt “ ta đến đây từ lâu rồi, nhìn thấy sao?”


      Đồng Nhan lắc đầu nhíu mày


      Người kia nở nụ cười nhìn Tiếu Thâm, nhìn Tiếu Thâm đưa tờ giấy Đồng Nhan kí tên tới, đôi tay cung kính nhận lấy, tỉ mỉ nhìn từ xuống dưới ba lần, lúc này mới nhìn Tiếu Thâm câu khiến Đồng Nhan tức giận.


      “Được rồi, chúc mừng Tiếu, bây giờ hai người là vợ chồng hợp pháp”.
      Last edited by a moderator: 12/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn mươi ba: Đấu đá trong bữa tiệc.

      Đồng Nhan muốn đập đầu xuống đất!

      Rồi sau đó người đàn ông kia giống như làm ảo thuật, xoạt cái liền làm thành hai cuốn sổ màu hồng, cực kỳ cẩn thận đưa mỗi người bản, sau đó nhìn Tiếu Thâm chằm chằm.

      Tiếu Thâm mân mê cuốn sổ màu hồng trong tay, lại cầm lấy cuốn sổ màu hồng trong tay Đồng Nhan, hài lòng nhìn lại phát người đàn ông kia vẫn đứng trước mặt, mặt vẫn nở nụ cười, bộ dáng trông giống pho tượng.

      Tiếu Thâm kiên nhẫn: “Công việc của hoàn thành sao còn mau ?”

      Người kia sững sờ, ah? Bao lì xì theo truyền thống đâu?

      Tiếu Thâm thấy vậy càng thêm vui, người này giống như có ngoại cảm đặc biệt, đối với bất kỳ người nào xuất trước mặt luôn có thể xác định được tâm tư người đó thế nào, nhất thời nhíu mày lạnh giọng: “Nếu được cần , qua bên kia gọi người đưa về.” Vừa vừa đưa tay chỉ sang ven đường.

      Người đàn ông này vừa nghe cảm thấy giống như giọng của diêm vương, bộ dáng vội vàng chạy như điên, sợ công việc ổn định của mình còn giữ được.

      Vừa chạy còn vừa bực bội chửi thầm, còn phải là Tiếu Thâm sao, phải rằng đến làm giấy đăng ký kết hôn cho Tiếu Thâm có thể nhận được “bánh kẹo cưới” kếch xù sao? Gạt người!

      Đồng Nhan cảm thấy thế giới này có phải quá huyền hoặc rồi ?

      Nhìn Tiếu Thâm vuốt hai cuốn sổ màu hồng trong tay, Đồng Nhan giật lại nhìn, cuối cùng phát chính thức là vợ của Tiếu Thâm!

      Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm thấy nhụt chí, là cảm giác gì, có chút như là gánh nặng lại có chút cảm giác “cuối cùng” còn có chút tức giận, tóm lại rất phức tạp, ra được rốt cuộc cảm giác của bây giờ thế nào.

      Nổi giận nhưng thể bộc phát, cũng thể vui mừng, đối với dự định của Tiếu Thâm là nổi trận lôi đình ngược lại bây giờ lại rất tỉnh táo, vui buồn mỗi thứ nửa nên trở nên trung hòa. Tiếu Thâm thấy thế nhíu mày, lại cười, bước tới ôm eo Đồng Nhan, giọng mập mờ: “Bà Tiếu, chúng ta về thôi!”

      lâu sau đó, Đồng Nhan chợt nhớ đến việc này đột nhiên nghi ngờ, nhéo tai Tiếu Thâm hỏi lúc ấy tại sao lại muốn đăng ký kết hôn?

      chút hoảng sợ, phải sợ lỗ tai chịu được, nhanh như méo về trước hai bước, cơ thể vừa ngang tầm với cánh tay Đồng Nhan, cười : “Còn phải là do tên Giang Thanh kia xuất sao, ý thức được nguy cơ lớn nên ra tay trước chiếm được lợi thế!”
      (mẹ, cha tìm)

      Xong bàn tay còn hướng về phái bụng Đồng Nhan xoa xoa, thuần tiện cảm nhận sinh linh bé bỏng trong bụng .


      Về chuyện đăng ký kết hôn, Đồng Nhan vẫn bình tĩnh lạ thường, cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, trong lúc đó công việc của Đồng Nhan có chút phức tạp, vụ án kinh khủng lần trước đều do Đồng Nhan chạy trước chạy sau phỏng vấn viết bản thảo.


      Gặp gỡ Giang Thành ở đồn cảnh sát, Đồng Nhan luôn đem theo nụ cười xa cách, còn có lần, Đồng Nhan keo kiệt cùng Giang Thành ăn bữa cơm, hai người chỉ giống như em xa nhau mấy năm liền.


      Nhưng ai cũng có thể thấy sau khi xoay người, trong nụ cười cưng chiều kia của Giang Thành có xen lẫn chút lạnh lùng.


      Đảo mắt tới lễ giáng sinh, với thế lực của nhà họ Tiếu ở thành phố A nhất định tổ chức bữa tiệc lớn, việc này trở thành truyền thống, ở bữa tiệc còn có ông Lãnh tới tham gia, vốn dĩ là người thích yên tịnh chưa bao giờ tổ chức bữa tiệc lớn vừa đúng lúc con út cùng con dâu thứ ba của nhà họ Tiếu đều thích tham gia bữa tiệc lớn cho nên bữa tiệc giáng sinh lần này để cho hai người này phụ trách.


      đến bữa tiệc giáng sinh này, Chu Linh quên bộ trang sức ngày đó, khi nhớ tới khuôn mặt bà ta liền trở nên tức giận, Tiếu Thâm quá quắt, bà ta chuyện đó với chồng, kết quả Tiếu Bỉnh Nham “Tiếu Thâm vẫn chỉ là đứa trẻ, em so đo với đứa trẻ làm gì”. Mỗi lần nghe câu này Chu Linh đều nhịn được khẽ hừ lạnh, đứa trẻ? Ông có thấy đứa trẻ nào ba mươi tuổi ?


      Nhưng lại thể gì, con người Tiếu Bỉnh Nham nhìn tính tình có vẻ rất tốt nhưng là nếu ai đụng đến người nhà mọi chuyện trở nên khá nghiêm trọng.


      Nhưng chính mắt thấy bộ trang sức mình thích ở người của người phụ nữ khác, Chu Linh vẫn cảm thấy rất tức giận.


      Nhưng sao, tối nay con át chủ bài của bà ta ở đây, bà ta tin Tiếu Thâm còn có thể trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.


      Trong góc bữa tiệc, người nhà họ Tiếu tụ họp thành nhóm, ông Tiếu nhìn những đứa cháu của mình lượt sau đó chỉ chăm chú nhìn chắt trai, nụ cười mặt càng thêm rực rỡ.


      Sau khi chơi đùa với Đồng Đồng rồi mới ngẩng đầu nhìn cháu mình “Sau khi qua giáng sinh, lâu nữa tới ngày vui của nhà họ Tiếu, Bỉnh Nham, Tiếu Thầm là đứa con trai duy nhất của con, tốt nhất nên chuẩn bị cẩn thận chút”.


      Tiếu Bỉnh Nham khẽ mỉm cười “Dạ ba, con sớm chuẩn bị tốt rồi”.


      Ông Tiếu nhìn Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, vẫn là bộ dáng tươi cười “Hai đứa đều là trưởng bối của Tiếu Thâm, chuyện đại lần này của Tiếu Thâm hai đứ phải chuyên tâm chút”.


      Hai người phụ nữ đứng thẳng người, hướng về phía ông Tiếu cười “Dạ, chúng con biết rồi”.


      Ông Tiếu nghe vậy càng thêm yên tâm, nhìn lướt xung quanh vòng, càng nhìn càng thấy những đứa trẻ này tuấn tú.


      Nhưng đúng lúc này Chu Linh lại lên tiếng nhìn Đồng Nhan hỏi “Nhan Nhan, đồ trang sức này tinh xảo, có phải là được thiết kế bởi nghệ sĩ có tiếng ?”


      Đồng Nhanvẫn luôn cư xử khiêm tốn ngờ mợ ba của Tiếu Thâm lại hỏi vấn đề trang sức vào lúc này, khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ Tiếu Thâm đứng bên cạnh “Cháu cũng biết, Tiếu Thâm tặng cháu, ngoài ra cháu cũng hỏi gì”. Đồng Nhan nhanh trí chỉ Tiếu Thâm đứng bên cạnh, giao vấn đề này cho Tiếu Thâm giải quyết.


      Ngược lại Tiếu Thâm cũng kiêng kỵ, nhìn đồ trang sức cổ Đồng Nhan khẽ mỉm cười “Đúng vậy, đây là tôi đặt thiết kế cho ấy, thế nào?”


      Ngược lại Chu Linh nghe thế liền rất vui “Ôi, nhìn Tiếu Thâm của chúng ta xem, là biết thương người, biết lúc trước Nhan Nhan chưa bao giờ tham gia hoạt động thế này, cũng biết phối quần áo cùng trang sức thế nào, nhìn lại cái cọc gỗ bên cạnh mợ, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ quan tâm mợ như vậy”.


      Tiếu Ngọc đứng ở bên phụ họa thêm “Đúng vậy Tiếu Thâm biết quan tâm người khác, hai người đàn ông các nên học hỏi chút”. Tiếu Ngọc cũng cười, đều là những người hiểu vợ mình, hai người phụ nữ này vừa lên tiếng những người xung quanh đương nhiên hiểu ý.


      Tiếu Ngọc nhìn thấy mặt ông Tiếu biến sắc, tiếp tục “Nhan Nhan, hai ngày trước nghe cháu hài lòng trong việc phối hợp áo cưới cùng trang sức? Ai, thể , nhìn bộ trang sức này của cháu cùng bộ váy cưới mà bọn đặt rất hợp, phải là cháu cảm thấy tối nay có gì đeo nên đeo bộ trang sức của lễ cưới chứ?”
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :