1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu - Kỷ Đạt(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37


      Ngày hôm sau. Tề Nam. Phòng thăm tù.

      Vương Hinh từ trong bước ra, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, thái độ ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn Dương Chiến.

      Khi nhìn thấy Vương Hinh bước ra trong bộ quần áo tù khó coi và tóc bị cắt ngắn, dáng vẻ tiều tụy, Thúy Thúy thể cầm lòng, nước mắt trào ra. Từ khi từ Hồng Kông trở về, thường xuyên đến thăm, nhưng đều bị Vương Hinh từ chối. hiểu được Vương Hinh nghĩ gì, viết thư cho Vương Hinh, Vương Hinh đều hồi lại lấy từ chữ. và Dương Chiến vốn cũng chỉ là thử xem sao, ngờ Vương Hinh lại đồng ý gặp họ, khiến Thúy Thúy mừng vui khôn tả.

      Sau khi Vương Hinh ra, Thúy Thúy kích động bật khóc, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và thân hình gầy guộc của em họ, lòng Thúy Thúy xót xa như dao cắt. Nếu như phải vì chọn lựa ngu xuẩn về hôn nhân của , Vương Hinh sao có thể bị rơi vào hoàn cảnh bi đát này chứ? Vương Hinh nhìn , mỉm cười yếu ớt, gì.

      Vương Hinh vừa mới được thả ra từ ngục tối bời chịu làm việc, còn định đánh người quản giáo, bị nhốt mấy ngày liền vào ngục tối. Trong ngục tối chỉ có cái giường , gian chật chội, mỗi ngày bát nước lạnh, cái bánh bao chay. Vương Hinh vốn ương bướng ngang ngạnh, cuối cùng cũng bị cơn đói khát giày vò đến tàn tệ. Vào đêm đông lạnh lẽo, nước mắt lưng tròng nhai nuốt chiếc bánh bao chay khô khốc và uống bát nước lạnh cách khó khăn. Đây là đồ ăn duy nhất trong ngày của , chỉ để đảm bảo cho bị chết đói. Cách trừng phạt trong ngục rất phong phú, chẳng sợ phạm nhân phục tùng quản giáo, thời gian sau, dù có cứng đầu cứng cổ đến dâu cũng chịu nổi, chỉ có thể đầu hàng thua cuộc.

      Dạo này Vương Hinh bị nhốt vào ngục tối quá nhiều. mặt là vì phục tùng quản giáo, mặt khác là thường ẩu đả với những phạm nhân khác trong ngục. số chị cả trong ngục hy vọng Vương Hinh cúi đầu phục tùng, hàng tháng phải nộp tiền cho họ, Vương Hinh hừ mũi tiếng, bà chị này đây còn chưa bắt bọn bay nộp tiền đấy! Dám động vào ta.
      Thế nên, trong ngục thường xuyên xảy ra những vụ ẩu đả tập thể, Vương Hinh sao có thể là kẻ bị ăn hiếp bắt nạt chứ. lợi dụng tất cả mọi thứ có thể dùng được để đánh lại bọn chúng. Lần nào cũng là cả hai bên cùng bị thương tích, Vương Hinh người chống lại nhiều người, được lợi gì, nhưng cũng chẳng bị thiệt là bao nhiêu.

      Sau mỗi cuộc ẩu đả, Vương Hinh đều bị nhốt mấy ngày vào ngục tối. Còn những người đánh Vương Hinh lại sao cả, điều này khiến Vương Hinh rất căm phẫn, càng chống đối với mấy người chị cả trong ngục.

      Trước đây, khi còn ở nhà, ngày nào cũng ngủ đến trưa mới dậy, ăn cơm chị giúp việc nấu sẵn, rồi mới lái xe đến công ty bố. Nhưng sau khi vào tù, quản giáo cầu phải dậy tập thể dục giữa cơn gió lạnh lúc trời còn chưa sáng, Vương Hinh sao có thể dậy được chứ? Thế nên mấy lần đánh quản giáo, sau khi bị dãy dỗ đến nơi đến chốn bị nhốt vào ngục tối.
      Từ khi sinh ra, Vương Hinh được nuông chiều, biết làm bất cứ công việc gia đình nào, việc duy nhất biết là đánh nhau và ăn cơm. Bố Vương Hinh trước nay ủng hộ việc con học làm việc nhà, những thời gian đó thà học cách kinh doanh. Thỉnh thoảng mẹ Vương Hinh có than phiền: "Con là con biết làm việc gì cả, sau này lấy chồng mẹ chồng lại coi thường cho!" Bố Vương Hinh luôn nhíu mày khó chịu : " con ta khó công nuôi dạy, phải để làm trâu làm ngựa cho nhà người khác! Nhà người đán ông nào có đủ điều kiện thuê người giúp việc mà muốn cưới Hinh Hinh, tôi đánh cho ta còn răng mà ăn cơm! Từ cổ chí kim, những người đến cái gọi là môn đăng hộ đối mà còn hiểu được, còn si tình vọng tưởng, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tưởng Vương mỗ tôi ăn chay chắc!"
      Sau khi Đại Thiếu và Vương Hinh nhau, bố Vương Hinh thuê người điều tra toàn bộ về gia đình Đại Thiếu. Mấy đời nhà Đại Thiếu đều có nhân cách tốt, khiến bố Vương Hinh rất hài lòng, hơn nữa Đại Thiếu là con , tài sản gia đình cũng ngang ngửa với gia đình Vương Hinh, thế nên ông mới đồng ý cho hai đứa nhau. Do đó, Vương Hinh phải làm việc gì, cũng có hứng thú với công việc. Mỗi lần quản giáo ép đến phân xưởng, Vương Hinh chỉ làm lấy lệ qua quýt chút, rồi lại tìm chỗ nào đó để ngủ bù, hoặc là tự chơi mình. Đương nhiên, kết quả là lại đánh nhau với quản giáo, rồi lại bị nhốt vào ngục tối.

      Gần đây Vương Hinh luôn cảm thấy người mệt mỏi run rẩy, từ khi vào tù, nửa thời gian là bị giam vào ngục tối. Mỗi ngày cái bánh bao chay và bát nước lạnh, cơ thể vốn khỏe mạnh của dần dần gầy rộc , ngày càng yếu ớt.

      Đây vẫn còn là nhờ vào mối quan hệ của gia đình Vương Hinh và gia đình Đại Thiếu, mà Vương Hinh còn bị giày vò đến nông nỗi này, nếu có quan hệ, hậu quả dám tưởng tượng nổi.

      Lúc này đây, thân hình yếu ớt của Vương Hinh cho phép đứng lâu, liền đạo mạo ngồi xuống ghế, kiêu hãnh nhìn Dương Chiến, đầy châm chọc: "Đây chính là Dương Chiến - danh nổi như cồn đó sao? , mấy lần cái ông luật sư dở hơi của đến tìm tôi, giờ lại đến lượt tự mình chạy đến cái nơi thối tha này, rốt cuộc là muốn làm gì. Chúng ta đều là người làm ăn, hãy chuyện thẳng thắn, nếu có mục đích gì, có quỷ mới tin!"
      Từ khi Vương Hinh bước vào, Dương Chiến vẫn chăm chú nhìn với đôi mắt sắc bén nhanh nhạy như chim ưng, bây giờ mới mỉm cười, : " đúng, quả thực là tôi có mục đích, tôi và Thúy Thúy trao đổi số thứ, tôi cần phải đưa được ra ngoài, ấy cũng cần phải đáp ứng cầu của tôi! Những thứ mà tôi muốn chắc chắn phải có được, do đó, bắt buộc phải hợp tác!" Vương Hinh cười khinh mạn: "Các người trao đổi gì vậy?"

      " thể được!" Dương Chiến dựa người vào lưng tựa ghế, ánh mắt rừng rực nhìn thẳng vào Vương Hinh, vô cùng cương nghị. Vương Hinh mặc kệ , quay sang nhìn Thúy Thúy. Thúy Thúy hơi khó , muốn cho Vương Hinh nghe điều kiện trao đổi này, chỉ cần Vương Hinh có thể ra ngoài, còn mong ước gì nữa rồi. Còn về sau này bị kiện cáo ra tòa vì việc tiết lộ cơ mật thương mại, tất cả mọi bồi thường kinh tế đều do mình chịu trách nhiệm, muốn để ai biết cả. Dù sao cũng có gì lưu luyến cõi đời này nữa, tốt nhất chết là hết.

      "Thúy Thúy, chị !" Vương Hinh chằm chằm nhìn . Thúy Thúy nhàng, : "Chị muốn cho em. Chị chỉ cần cứu được em ra thôi, những chuyện khác, em cần biết". Vương Hinh ương bướng : "Em cứ nhất định phải biết đấy!" Thúy Thúy kiên quyết lắc đầu. Dương Chiến hơi sốt ruột, do dự xem có nên đưa ra đòn quyết định, lật bài ngửa để đối phó với Vương Hinh hay . Từ trước tới nay, làm việc gì cũng đều phải bố trí vài con đường để lùi, bao giờ bị ép đến bước đường cùng, luôn có con đường phòng bị để lúc nào cũng có thể lật được thế cờ, giành chiến thắng. Đối phó với những người khác quá đơn giản, cứ gặp phải vị hôn thê tài giỏi của , lập tức rút lui, mưu kế và đường lùi của người đẹp đó còn cao tay hơn bậc.

      Từ khi Dương Chiến tiếp quản mọi việc của Vương Hinh, xem hết mọi thông tin hồ sơ về Vương Hinh, thành tích ẩu đả, tính cách, gia thế và cả biểu của trong trại giam cũng được điều tra rất tỉ mỉ. Dương Chiến chưa bao giờ bước vào trận chiến mà chưa hề chuẩn bị. này hoang dã cuồng nhiệt và ngạo mạn khó thuần, cam chịu quản thúc nhưng tính cách lại quá thẳng thắn, làm việc gì cũng ít chịu động não, rất ngang ngạnh, vô cùng kiên quyết, chịu khuất phục, kiểu tính cách này khiến gặp rất nhiều trở ngại trong trại giam. Người ta "đầu chưa chạm tường, chưa quay lại", còn Vương Hinh là dù húc thẳng vào tường cho đổ cũng vẫn cứng đầu tiến về phía trước, húc cho đến khi máu chảy, mới kết thúc cuộc đời oanh liệt của mình bằng cái chết. cứng rắn kiên cường.
      Đối phó với như Vương Hinh chỉ có thể là phải cứng rắn, kiên cường hơn, có nhiều mưu mẹo kế sách hơn, mới có thể áp đảo được . giống như con ngựa hoang bị tháo cương, cần phải có tay phu xe dũng mãnh nhất thế giới mới có thể chế ngự được , nếu , chỉ cần yếu chút là bị giẫm đạp dưới móng sắt thương tiếc. Những kẻ sau khi bị giẫm đạp chỉ còn hơi thở thoi thóp, nằm dưới đất, trơ mắt nhìn con ngựa hoang ngạo nghễ phóng vút , để lại đằng sau đám bụi mù.

      Dương Chiến trấn tĩnh lại, thoáng mỉm cười, tự tin, mưu kế nào của cũng có thể thu phục được Vương Hinh, để có đường lùi, việc này quá dễ đối với Dương Chiến.
      Vương Hinh cứ truy hỏi, Thúy Thúy dường như bị dồn vào đường cùng. Dương Chiến chợt ngẩng đầu cười vang, cách độc địa: "Để tôi cho biết, Thúy Thúy dùng việc lên giường với tôi làm điều kiện để đưa ra khỏi ngục! có hài lòng với đáp án này ?"
      Câu vừa thốt ra, bầu khí im lặng bao trùm.

      Ngay lúc đó, trong khí cũng tràn ngập bàng hoàng sửng sốt, phẫn nộ và nghi ngờ. Thúy Thúy quay đầu kinh ngạc trợn mắt nhìn , muốn phản bác, há miệng nhưng được gì. Hành động này của Dương Chiến được coi là gì chứ? Quấy rối tình dục? Bạo lực ngôn ngữ? Xâm phạm về ngôn ngữ? Trong mắt những người bên cạnh, biểu lộ cảu Thúy Thúy chính là kinh ngạc, phẫn nộ của kẻ sau khi bị vạch trần chân tướng. Mắt Vương Hinh mở to đến độ trông như ông mặt trời, trợn mắt nhìn Thúy Thúy, trợn mắt nhìn Dương Chiến, sau khi nhìn đến cả nửa thế kỉ, mặt mới nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, khen ngời: "Thúy Thúy, chị lãi rồi! Lãi to rồi!" Thúy Thúy suýt ngất xỉu, miệng lắp bắp. Dương Chiến ngờ Vương Hinh lại có phản ứng như vậy, mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn hề thay đổi, vẫn mỉm cười.

      Vương Hinh vui quá, chân tay nhảy múa, suýt chút nữa lăn lộn nhào dưới đất. Mặt Thúy Thúy tái xanh vì giận.

      Hồi lâu sau, Vương Hinh mới hào hứng : "Thúy Thúy, chị chỉ cần lên giường với ta, phải lo cho em. Chị có biết ta là ai ? Ha...ha...ha! mạng có rất nhiều ảnh của ta chụp với những người mẫu nước ngoài, còn có cả ảnh vị hôn thê của ta nữa. ấy tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi như phải là . Đương nhiên, mạng cũng Dương Chiến rất khôi ngô tuấn tú, uy phong, hôm nay gặp mặt, quả nhiên đúng là như vậy. Vừa rồi, lúc vừa nhìn ta, em ngẩn cả người, từ trước đến giờ em chưa nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến thế!" Thúy Thúy ngắt lời Vương Hinh: "Hinh Hinh, chúng ta hãy việc chính..."

      Vương Hinh nũng nịu giơ tay lên, kiến nghị: "Em còn chưa hết cơ mà! Thúy Thúy, nếu phải là những người phụ nữ nổi tiếng thế giới, làm gì có thể gặp được người đàn ông như Dương Chiến? Sao người như chị lại có thể sờ tới được? Chị xem, chị lên giường với ta, có phải là lãi to rồi ? Ha... ha... ha... buồn cười quá mất, đây là cuộc trao đổi hời nhất trong đời chị đấy!" Dương Chiến thể nhịn thêm được nữa, bừng nổi giận, hét lớn: "Câm miệng!"

      Vương Hinh có vẻ rất hứng thú, ác ý ngắm nhìn những đường gân nổi cổ Dương Chiến, đắc ý lúc lắc ngón tay của , rất hào hứng. Ai bảo cái tên Dương Chiến vênh vang tự đắc, luôn tỏ ra bộ dạng của Chúa cứu thế, coi ai ra gì, phải làm cho ta tức chết!
      phải Vương Hinh muốn ra khỏi ngục, nhưng vô cùng mâu thuẫn. Trong tù rất khổ, nhưng do chính Vương Hinh tự hành hạ mình, thể chấp nhận được tình trạng nay của Bá Bá, rất có thể Bá Bá vĩnh viễn thể rời khỏi giường được nữa. Và cảm thấy, nếu mình cứ vui vẻ hưởng thụ cuộc sống cách vô liêm sỉ chính là tội lỗi tày trời. chỉ có thể giày vò bản thân mới cảm thấy trong lòng dễ chịu, thanh thản phần nào. Chặng đường chuộc tội sáng tỏ nhưng dài đằng đẵng, khiễn con người tuyệt vọng, càng nhìn , càng làg giày vò khó mà chịu đựng nổi. Mặc dù mỗi lần Trương đến thăm , đều càm thấy rất ấm ức, khóc lóc thảm thiết, cứ đòi ra ngoài, nhưng khi luật sư Dương Chiến năm lần bảy lượt đến tìm , tìm mọi cách để đưa ra ngoài, lại mâu thuẫn, muốn ra ngoài, yên tâm tận hưởng cuộc sống.

      Dương Chiến cố kìm nén cơn giận, điềm tĩnh : "Vương Hinh, bắt buộc phải đồng ý với kế hoạch của tôi, lựa chọn nào khác. Hãy tự chăm lo cho mình". Vương Hinh chớp chớp mắt, biết trả lời ra sao. Thúy Thúy cuống đến nỗi cứ giậm chân mãi. Dương Chiến cười nhạt rút từ trong túi ra mấy chục phong thư màu đỏ, tiện tay bóc mấy cái ra cho Vương Hinh xem, bên trong toàn là những tờ 100 tệ màu đỏ. Dương Chiến hạ giọng khẽ: "Đây là tiền để tôi lót tay cho quản giáo, nhiều 8 nghìn, ít 5 nghìn. Nếu đồng ý, số tiền này khiến cho những ngày tháng ở đây của dễ chịu, cho đến khi ra khỏi tù, nếu như đồng ý, tôi vẫn cứ đưa số tiền này cho quản giáo, tôi đặc biệt dặn dò họ để cuộc sống của ở trong ngục thê thảm, sống bằng chết, cho đến khi đồng ý với tôi!"

      Vương Hinh giận đến cực độ, nhảy dựng lên, muốn đánh Dương Chiến, may mà nghĩ đây là trại giam, nên đành nhẫn nhịn, mới ra tay.

      Dương Chiến nhếch bên lông mày, nhìn hằn học Vương Hinh, : "Đời người rất ngắn, đứng dậy từ chỗ ngã, tiếp tục kiên cường tiếp đến điểm cuối cùng mới là hùng, cứ nghĩ cho kĩ !" xong, Dương Chiến kéo tay Thúy Thúy muốn lưu lại lao ra khỏi phòng thăm tù. Sau đó để tiền lại cho cấp dưới, bảo họ mau lót tay cho quản giáo. kéo Thúy Thúy lên xe, lao vút .

      Trong phòng thăm tù, Vương Hinh yếu ớt đứng dậy, chậm rãi về, nước mắt chịu tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ thế tuôn rơi, bị Vương Hinh lau mạnh đến nỗi bỏng rát mặt.
      đường, Dương Chiến lái xe rất nhanh, trong đầu luôn nghĩ đến Vương Hinh ngang ngạnh. Nếu lần này mà đứng dậy được, cuộc đời này coi như hết, bé đáng thương! nhất định phải hoàn thành vụ trao đổi này với Thúy Thúy. thanh dịu dàng du dương vang lên giữa bầu khí yên ắng trong xe. Bên ngoài xe, hai bên đường cao tốc là vùng đất hoang vắng, những cây cỏ dại khô vàng đung đưa trong gió, cũng giống như trái tim của Thúy Thúy vậy. Dương Chiến nhận cú điện thoại, là cấp dưới của gọi đến, báo cáo là những người quản giáo đó đều chịu nhận tiền. Dương Chiến ờ tiếng, :: "Tôi biết rồi", rồi tắt máy. Suốt đường , Thúy Thúy buồn bã nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong đầu luôn nghĩ đến Vương Hinh yếu ớt nhợt nhạt, trong lòng trào dâng bao nỗi xót xa, và tự trách móc mình thậm tệ. Do cả ngày mỏi mệt, ngủ thiếp ở ghế sau. Dương Chiến thấy ngủ, tắt nhạc, bật điều hòa.

      Công ty vẫn còn đống việc, chờ Dương Chiến, vì muốn mau chóng trở về, lái xe rất nhanh, cứ liên tục vượt xe khác. đường cao tốc, ngờ có kẻ phục tài nghệ lái xe của , sau khi bị vượt qua cam chịu, từ phía sau đuổi theo . Dương Chiến mặc kệ, vẫn tiếp tục lao nhanh. Ai ngờ, người đó vẫn liều mạng vượt qua Dương Chiến, dương dương đắc ý lượn lờ phía trước mũi xe Dương Chiến. Dương Chiến tránh kịp, nhìn thấy xe sắp đâm phải, đành phải giẫm mạnh phanh. Giữa tiếng phanh xe kêu nhức tai, cuối cùng xe cũng phải dừng lại. Dương Chiến nổi giận xuống xe, định đến xử lý tên đó. Cái tên giở trò lượn lờ phía trước thấy Dương Chiến cao to vạm vỡ lao đến giống như con sói háu đói, sợ quá, vội phóng mất hút.

      Dương Chiến bực bội quay trở lại xe, định đuổi theo tên kia, nhưng lại nhìn thấy Thúy Thúy bị ngã nhào từ ghế xuống dưới gầm ghế vì cú phanh gấp từ lúc nãy, mặt đập vào vật cứng, miệng và mũi đều chảy máu, mặt mũi bầm dập tím thâm lại. Dương Chiến lo lắng, vội kiểm tra xem, may mà phần đầu bị thương, có vấn đề gì lớn. Thúy Thúy giơ tay ra lau mũi, cũng hề kêu rên tiếng nào, lục giấy ăn trong túi. Dương Chiến vội lấy bông cồn từ trong túi cứu thương ở trong xe ra lau miệng, mũi và mắt cho . Thúy Thúy nghĩ đến lời với Vương Hinh về điều kiện họ lên giường, rất bực bội, đẩy mạnh tay ra, để động tới ngón tay . Dương Chiến hiểu vì sao, lo lắng ấn mạnh , muốn lau cho , Thúy Thúy nghe, nhất định kháng cự. Trong lúc giằng co, đập vào miệng Thúy Thúy, khiến máu chảy lần nữa, Thúy Thúy đau quá đến phát run lên, kịp suy nghĩ, bảo cút. Dương Chiến bao giờ phải bị ấm ức thế này, cũng suy nghĩ, hét lến: " đừng có mà rượu mừng uống lại muốn uống rượu phạt, lau cho còn nhiều chuyện thế! Mẹ dạy dỗ thế nào đấy! là đồ có giáo dục!"

      Thúy Thúy mặc dù yếu đuối, nhưng quyết để bất cứ ai sỉ nhục người mẹ mà thương. Lúc đầu, chính vì mẹ Đại Lâm câu sỉ nhục mẹ đẻ Thúy Thúy, lao đến cấu xé mẹ chồng giống như con sư tử nổi giận lôi đình, gây nên cảnh tan nát gia đình. Sau khi mẹ mà chết thê thảm, trong lòng càng cho phép bất cứ ai sỉ nhục mẹ , muốn sỉ nhục ư, cũng được, hãy bước qua xác .

      Thúy Thúy luôn cho rằng chính mình hại chết mẹ, nỗi đau khổ và day dứt trong lòng giày vò khiến thể yên giấc ngủ. Cứ nghĩ đến mẹ, là thể khống chế nổi run rẩy của con tim mình, lúc này đây, chợt nghe thấy Dương Chiến mở miệng sỉ nhục mẹ , trong lúc tức giận mất hết lý trí, tát liền mấy cái mạnh vào mặt Dương Chiến. Trong lúc cơn giận trào dâng, tát rất mạnh, Dương Chiến chỉ cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh. vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, thốt nên lời.

      Cả đời này Dương Chiến bao giờ bị đánh chứ? ngờ hôm nay lại bị Thúy Thúy tát, hơn nữa còn tát những mấy cái liền. Trong lúc quá kinh ngạc, Dương Chiến quên mất cả việc chống cự lại. Mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng nồng, Dương Chiến biết miệng mình chảy máu. Con tim Dương Chiến lệ, quay đầu, cố gắng kìm nén nỗi cay đắng thể chịu đựng nổi, giọng nhưng kiên quyết, :: "Xuống xe!"

      Thúy Thúy cắn chặt môi, bước xuống xe, Dương Chiến lao vút xe . Dương Chiến quay đầu lại nhìn Thúy Thúy lấy cái, xe phóng vút đường, con tim lạnh giá đến độ dường như mất cảm giác, bị đông cứng giữa mùi máu tanh nồng nặc. Nước mắt tủi hờn trào dâng lên trái tim và khoang mắt , nhưng bị kiên quyết ép lui trở lại.

      mình Thúy Thúy bàng hoàng vô vọng từ từ men theo lan can bảo hộ của đường cao tốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xe lao nhanh từ phía sau đâm vào. đoạn đường cao tốc Tề Nam - Thanh Đảo, Dương Chiến gần như lái xe ở tốc độ tối đa, xe phóng nhanh, bốn bánh như rời khỏi mặt đất để bay lên. Đây là chiếc xe Overland có tính năng vượt trội, mặc dù bằng Hummer, nhưng cũng kém cạnh gì. Rất nhiều người thích Hummer là vì muốn trải nghiệm được khoái cảm cực độ của các thao tác bằng tay, hưởng thụ cảm giác phấn khích trong lúc xe lao nhanh bằng kỹ thuật lái xe xuất sắc của mình. Dương Chiến thích phóng nhanh, nhưng chọn Hummer, quá phô trương, bắt cóc tống tiền đều nảy sinh từ đây mà ra. lao nhanh, vượt qua từng chiếc xe phía trước, giống như con người sau khi chết, sau khi chết có điểm cuối cùng.

      Mùi máu tanh trong miệng nhạt , chỗ bị đánh mặt cũng hơi tê lại, chỉ có con tim bị tổn thương là chưa thể bình phục lại được. khống chế mình được nghĩ đến con vật cưng của bị bỏ rơi độc mình đường cao tốc ra sao, liên quan đến ! Chẳng phải ta muốn chết sao? Để ta chết cho xong. Dương Chiến thích mạo hiểm, những vùng mạo hiểm khắp thế giới đều , những nguy hiểm lớn gặp phải nhiều vô kể, chính cũng nhiều lần thoát khỏi cái chết trong gang tấc. từng tận mắt chứng kiến vị khách quen biết bị mấy con cá sấu khổng lồ bao vây tấn công rồi chia nhau trong lưu vực Amazon. Nếu phải chạy nhanh, cũng sớm trở thành thức ăn trong bụng cá sấu rồi. Cá sấu đầu tù và cá sấu mồm rộng là bá chủ ở lưu vực sông Amazon. Dương Chiến nhận ra những con cá sấu tàn nhẫn dũng mãnh kia chính là cá sấu đầu tù. Đến nay, trước mắt vẫn thường phảng phất ánh mắt tuyệt vọng, thê lương của những vị khách du lịch xấu số đó trước khi chết. Năm đó, Dương Chiến 24 tuổi, còn ít hơn tuổi Thúy Thúy bây giờ.

      Từ cái đêm ở chiếc cầu cảng đó, Dương Chiến thường phát ra tuyệt vọng và thê lương này trong mắt Thúy Thúy, nó giống y như ánh mắt của những du khách xấu số đó.

      Thúy Thúy thường xuyên ngồi đơn độc mình, ánh mắt toát ra kiểu thần sắc này, bị vô tình bắt gặp vài lần. Bình thường, Thúy Thúy vẫn luôn nở nụ cười lịch kiểu công việc, mỉm cười, mặc dù chu đáo, nhưng hề có chút lòng nhiệt tình nào. Dương Chiến đoán thầm, có phải là Thúy Thúy định tự sát hay , nhưng hiểu rất , trước khi Vương Hinh ra khỏi tù, Thúy Thúy thể nào tự sát. Mấy lần định mở miệng về việc này với , đều bị thái độ lịch lễ phép đối với cấp của Thúy Thúy làm cho cứng họng, muốn lại thốt nên lời.

      Dương Chiến mở cửa sổ xe, gió đông lạnh lẽo thổi ùa vào. Dương Chiến gắng chuyển suy nghĩ của mình sang đối tượng khác, nghĩ đến việc chuẩn bị mua lại tập đoàn, nghe ca khúc sôi nổi vui tươi. nhạc vang lên, chợt nhớ ra Thúy Thúy cũng rất thích nghe bài hát này, mỗi lần bật ở phòng khách, đều đung đưa nhún nhảy thân hình béo tròn mũm mĩm theo điệu nhạc, chuyên chút nào, nhưng rất đáng . Dương Chiến buồn bực khi nhận ra ngờ là mình lại mỉm cười, thầm chửi mình câu, rồi tắt nhạc.
      vẫn cứ lái Overland phóng như bay đường cao tốc.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38


      Thúy Thúy cúi đầu, chậm rãi men theo con đường. Gió thổi rất mạnh, đến độ tài nào mở nổi mắt, đành phải giữ chặt chiếc mũ áo lông vũ đầu, cố gắng che đôi mắt.
      Trước mắt luôn xuất ánh mắt kinh ngạc khó tin của Dương Chiến sau khi bị tát. Mặt chẳng biểu gì, tất cả mọi phẫn nộ và uất ức đều cả ra trong đôi mắt . Thúy Thúy hối hận, giờ còn là Thúy Thúy trước khi bị bệnh nữa, Thúy Thúy đó cả tin, hề đề phòng bất cứ ai, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, còn phải tự an ủi mình cách đáng thương, tự nhủ với mình, bị thiệt thòi là phúc.

      Thực ra, trước khi cưới, mẹ Đại Lâm nhiều lần cố ý thử thăm dò giới hạn chịu đựng của , chà đạp lên lòng tự tôn của , đều nhẫn nhịn hết, luôn nghĩ rằng mẹ Đại Lâm là bề , kiểu gì cũng phải nhẫn nhịn.

      Giờ đây hồi tưởng lại những chuyện cũ kinh tởm đó, ngoài căm hận mẹ Đại Lâm và Đại Lâm, Thúy Thúy cũng vô cùng căm hận chính mình. căm hận con người trước đây của mình, chính là vì ngu xuẩn tột cùng của mình mới làm mẹ mất sớm, Hinh Hinh vào tù. Cái gọi là quy luật đào thải, giữ lại những cái tốt, đào thải cái xấu, nghĩ chính là chỉ loại người như , cần phải sớm bị đào thải, sống thêm chỉ làm lãng phí khí và lương thực.

      Ban ngày, làm việc ở công ty Dương Chiến, khi tiếp xúc với đồng nghiệp, khách hàng và cả Dương Chiến, đều để lộ chút cảm xúc nội tâm nào, bao bọc kĩ trái tim xót xa ân hận của mình. mặt luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, người sắp chết rồi cũng nên để lại nụ cười cho những người còn sống. Còn về con tim, lạnh giá và đau khổ của nó là điều thể thay đổi được, muốn con tim của được ấm áp trở lại, có thể làm được sao? Con tim của chết từ lâu, tim chết giống như đèn tắt.

      Cho dù sức mạnh của thế giới bên ngoài có lớn đến đâu, cũng thể làm cho nó ấm lại được, bởi con tim bị băng giá và khép kín từ lâu rồi, có gì có thể chạm tới được, giống như hòn đảo độc ở châu Âu, khi chiếc cầu dây ở thành cổ bị đứt, là cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, rời xa chốn hồng trần.

      Dương Chiến vẫn lao nhanh đường, bất giác quay đầu lại nhìn, thấy những đoàn xe nối đuôi nhau chạy và cả cát bụi bay mù trời, có phản ứng gì, vẫn tiếp tục lái xe.
      nghĩ Thúy Thúy có ngốc thế nào cũng biết bắt xe về, òn có cả xe chạy đường dài tuyến Tề Nam - Thanh Đảo, hề nhìn thấy túi xách của Thúy Thúy bị rơi xuống gầm ghế trong lúc phanh gấp xe lúc nãy.

      Thúy Thúy bộ rất lâu, mới nghĩ đến việc bắt xe đường dài tuyến Tề Nam - Thanh Đảo. Thế là dừng bước, đợi xe đường dài. Đợi lúc vẫn chưa thấy, mới chợt phát ra cầm túi xách theo, chắc là rơi ở xe Dương Chiến, đầu Thúy Thúy như ù . Tất cả tiền của đều để trong túi, người có lấy xu, túi quần của quá , túi áo lông vũ lại quá to, dễ rơi tiền.

      Thúy Thúy đứng nguyên vị trí đợi, trơ mắt nhìn những chiếc xe lần lượt lao qua vun vút, bất đắc dĩ lại phải bước vào con đường cao tốc số 11.

      Bão cát mịt mù, gió lạnh như cắt da cắt thịt, Thúy Thúy mệt mỏi rã rời, dọc theo bên đường, trời xẩm tối, biết đến bao giờ mới hết con đường cao tốc này. Di động của cũng để ở trong túi thể liên lạc được với ai. Khoảng 6 giờ tối, Thúy Thúy đói mềm, thể thêm được nữa, bèn ngồi xuống vệ đường. đường có mấy lần có người dừng xe, bảo lên xe, đều bị từ chối rất lịch nhưng đầy kiên quyết. Ngồi lúc, thấy người khá hơn, Thúy Thúy lại đứng lên, vỗ vỗ bụi, tiếp tục lên đường.

      Mười giờ đêm, Thúy Thúy vẫn lầm lũi đường giữa cơn gió đông buốt giá. Đôi chân còn nghe theo mệnh lệnh, nhưng ngày mai vẫn còn phải làm, mặc dù xin nghỉ cũng bị trừ lương. Mọi người trong công ty cũng đều bợ đỡ vì Dương Chiến đặc biệt quan tâm bảo vệ , sau lưng lại vừa đố kị vừa ngưỡng mộ, và biết bao lời đàm tiếu.

      Nhưng Thúy Thúy luôn cầu bản thân làm nhiều hơn người khác, muốn làm trò cười cho họ, dựa vào mối quan hệ trai mà lên chức. cần cù chịu khó làm việc, oán thán nửa lời, nhưng cũng chẳng được mọi người nghĩ tốt cho, những người đó ngoài mặt khen ngợi, quay lưng là chửi biết dùng thứ gì mà mê hoặc được Dương Chiến.
      Thúy Thúy giải thích gì, vẫn chỉ cúi đầu làm việc.

      Thực ra muốn Dương Chiến đối xử tốt với , muốn tiếp nhận lòng tốt của bất cứ ai, biết mình sống được bao lâu nữa, người khác đối xử tốt với , cũng thể trả ơn được. Trước khi chết, muốn nợ ân tình với bất cứ ai, hãy để được ra thanh thản, vướng bận gì ở cái thế giới này. vẫn ở lại công ty Dương Chiến là bởi vì cần tiền để an táng bình tro của mẹ. Bố rảnh mà lo chuyện này, dì đợi từ Hồng Kông trở về bàn bạc với .

      Mẹ Thúy Thúy thích bầu khí trong lành ở Lao Sơn, Trương Tú Tú muốn để mẹ lại ở lăng Thái Bình. Nếu mua bài mộ đôi của và mẹ phải cần 3, 4 vạn tệ, kiên quyết để dì trả số tiền này. Đợi Vương Hinh ra khỏi tù, rồi đợi đến khi góp đủ số tiền này là có thể lên thiên đường vĩnh viễn bầu bạn cùng mẹ. thiên đường có xe cộ qua lại, cũng có mẹ Đại Lâm và Đại Lâm.

      Cuộc hôn nhân của rạch vết thương sâu hoắm vào trái tim . ra đột ngột của mẹ rạch thêm hàng ngàn nhát dao lên trái tim bị tổn thương của . Việc bố tái hôn cứa thêm hàng ngàn vết vào con tim còn sức chịu đựng nữa. Cuối cùng, vào cái đêm cầu cảng, hai chữ "Đúng vậy" lạnh lùng tàn nhẫn của Dương Chiến thực làm tan nát trái tim , nghiền nó thành bột, nát vụn
      .
      Giờ đây, Thúy Thúy chỉ như là cái xác hồn. Thúy Thúy gồng mình như giữa cơn gió lạnh, đôi chân còn cảm giác vẫn di chuyển cách máy móc. Ba giờ sáng, toàn thân Thúy Thúy tê cứng, vẫn lê tấm thân độc đường cao tốc.
      Xe đường thưa thớt dần, thỉnh thoảng khi có chiếc xe gào thét vút qua, chỉ muốn lao ra đâm thẳng vào, thực còn lưu luyến gì cuộc đời này nữa.
      Mỗi lần kích động đều bị chút lý trí cuối cùng kéo lại, Vương Hinh vẫn còn chưa ra khỏi tù, tiền an táng bình tro của mẹ còn chưa góp đủ, có tư cách để chết.

      cuộn người bên đường cao tốc khóc nghẹn ngào, ngay cả việc tự tử cũng có tư cách.

      Năm giờ, trời tờ mờ sáng. xe, Dương Chiến ấn số di động của Thúy Thúy, chợt nghe thấy tiếng chuông di động của Thúy Thúy vang lên trong xe, cùng lúc đó cũng phát ra túi của Thúy Thúy. Dương Chiến chút do dự, về thẳng nhà, Thúy Thúy ở nhà. gọi điện thoại cho công ty, Thúy Thúy ở công ty. lại gọi điện thoại đến nhà Vương Hinh, Thúy Thúy ở đó.

      Mặt Dương Chiến lập tức trắng bệch, quyết định báo cảnh sát trước, rồi lái xe lao nhanh lên đường cao tốc Tề Nam - Thanh Đảo. đến tận Tề Nam, cũng tìm thấy Thúy Thúy. quay trở lại, cả dọc đường tìm kiếm vết máu. Thúy Thúy bị tai nạn cũng tự tử. Nhưng tìm thấy vết máu. lại lái xe về nhà, hy vọng Thúy Thúy trở về, nhưng Thúy Thúy vẫn có ở nhà.

      Dương Chiến dẫn theo mấy người trong công ty, bắt đầu lại con đường cao tốc, vừa lái xe vừa cùng mọi người quan sát các thôn trang và đồng hoang hai bên đường, hy vọng tìm thấy Thúy Thúy. Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong công ty và toàn bộ bạn bè của đều tìm kiếm Thúy Thúy ở thành phố Thanh Đảo. vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, cho gia đình Vương Hinh, nếu mẹ Vương Hinh mà biết đuổi Thúy Thúy ra khỏi xe giữa đường cao tốc, xé xác ra mới lạ!

      Dương Chiến liên tục gọi điện cho cảnh sát tuần tra đường cao tốc để hỏi tình hình, còn gọi cả cho bệnh viện gần đó để nghe ngóng thông tin.

      Cả ngày, thu được kết quả gì. Nửa đêm, Dương Chiến mệt mỏi rã rời về nhà. chỉ ôm đầu ngồi lặng yên. Dương Chiến ngồi rất lâu, mới lên lầu ngủ. Phòng ngủ của Dương Chiến và phòng ngủ của Thúy Thúy sát cạnh nhau, khi qua phòng Thúy Thúy, đẩy cửa bước vào, ngồi giường Thúy Thúy lát. tường treo bức ảnh mẹ Thúy Thúy được trang trí rất tỉ mỉ đẹp mắt. Ngày hôm sau, sau cái đêm Thúy Thúy trở về từ cầu cảng, gọi người đến trang trí toàn bộ các bức ảnh của mẹ Thúy Thúy đẹp. Lúc đó Thúy Thúy gì, nhưng trong mắt ánh lên cảm kích, biết ơn. vẫn luôn kính trọng mẹ Thúy Thúy, hiểu sao hôm qua lại kích động mở miệng ra mấy câu khốn kiếp đó. Lời buông ra giống như bát nước đổ , thể lấy lại được.

      Dương Chiến còn oán hận việc Thúy Thúy đánh từ lâu rồi, nếu có người sỉ nhục tới mẹ , cái mà Dương Chiến tặng cho đối phương phải là cái tát, mà là viên đạn. Giờ có thể hiểu được Thúy Thúy rồi, nhưng Thúy Thúy giờ biết sống chết ra sao, nếu như chết, có thể lâu nữa có thêm bức ảnh trắng đen của Thúy Thúy treo lên bức tường này. Dương Chiến đột nhiên trào nước mắt.

      Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Dương Chiến dẫn theo người kiếm Thúy Thúy ở các thôn trang bên đường cao tốc theo hình thức bủa lưới. Hôm nay trời đầy tuyết rơi, gió lạnh thấu xương, đường gập ghềnh, những cấp dưới của chưa ai từng phải chịu cảnh đày đọa này. Trước mặt Dương Chiến họ dám kêu than, nhưng sau lưng oán thán đủ điều. Vất vả cả ngày, cũng vẫn thu được kết quả gì, trái tim Dương Chiến như rơi xuống vực sâu, hơn nữa còn là vực sâu đáy, cứ bay lơ lửng, chạm xuống đáy. Loại cảm giác trái tim bị treo lơ lửng này thực khiên con người ta khổ sở tột cùng, và cũng lo lắng tột cùng.
      Dương Chiến muốn nghĩ, dẫn theo người tìm kiếm suốt cả đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng, nhìn thấy các nhân viên của mình đứng xiêu vẹo, mặt mày xám ngoét, mới bất đắc dĩ thu quân trở về Thanh Đảo.

      Dương Chiến lái xe về nhà, nhìn thấy người ngã gục ở trước cửa biệt thự, mặc áo phao lông vũ màu vàng nhạt, chính là áo của Thúy Thúy. Tim Dương Chiến ngừng đập vài giây, sau đó lao khỏi xe bằng tốc độ đáng kinh ngạc, lao đến ngửa mặt người đó lên, đúng là Thúy Thúy hôn mê bất tỉnh. Dương Chiến quỳ dưới đất, ôm vào lòng, thốt nên lời, toàn thân run rẩy mạnh, cả người như còn chút sức lực, như người bị bại liệt, nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã. lúc lâu sau, Dương Chiến mới lấy lại sức lực, ôm vào nhà. Thúy Thúy vẫn luôn giữ trạng thái khép hờ mắt, đôi môi khô nứt toác máu, tay còn nắm chặt thứ gì đó trong túi áo. Dương Chiến rút tay ra xem, ngờ đó là miếng bánh ngô còn thừa, đó còn có cả vết răng đều tăm tắp của Thúy Thúy.

      Dương Chiến định lấy miếng bánh ngô ra khỏi tay , nhưng Thúy Thúy dù nửa hôn mê, tay vẫn nắm chặt miếng bánh ngô, chịu thả ra. Trong lúc tranh giành chút với Dương Chiến, ngờ nắm chắc đến độ hằn năm vết ngón tay lên miếng bánh. Dương Chiến nỡ nhẫn tâm lấy miếng bánh ra nữa, ôm chặt vào lòng, cơ thể nóng ran của truyền sang . đứng dậy lấy cho Thúy Thúy cốc sữa nóng, uống ừng ực, nhưng vẫn mở mắt. Dương Chiến đưa Thúy Thúy đến bệnh viện. Bác sĩ Thúy Thúy lao lực quá độ, mất nước nghiêm trọng, giá lạnh, đói khát, cộng thêm cảm, sốt, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi. Thúy Thúy vào nằm trong phòng bệnh cao cấp được y tá chăm sóc đặc biệt. Sau khi truyền nước, nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường, trong tay vẫn cầm chặt miếng bánh ngô, nhất định chịu thả ra. Dương Chiến cởi tất cho , tất bị chà rách, gót chân mềm mại của Thúy Thúy đầy những dộp máu, dộp máu bị vỡ, máu be bét. Chân và đùi của Thúy Thúy sưng vù, trông rất đáng sợ, ấn vào cái thấy lún sâu. Dương Chiến lật đế giày lên xem, đây là đôi giày Thúy Thúy mới mua, mới được có mấy lần, thế mà lúc này đây, đế giày bị chà sát còn mỏng dính, có chỗ còn bị thủng, gót giày cũng bị bào mòn gần hết. Dương Chiến vô cùng day dứt ân hận, thốt nên lời, chỉ muốn đánh cho mình trận tơi bời.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39


      Mấy hôm gặp, Dương Chiến gầy nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng trông tinh thần có vẻ tốt, vui mứng hớn hở như đón tết. Lúc này Dương Chiến có được bí mật chế tạo máy trong tay, tuần trước, Thúy Thúy vẽ lại cho chi tiết toàn bộ sơ đồ cấu tạo máy, những kĩ sư tay nghề cao của công ty bắt đầu bắt tay vào việc chế tạo, quy mô cũng kha khá rồi. Thúy Thúy lặng lẽ nhìn , muốn hỏi nhưng lại dám hỏi, chỉ lấy tay nhàng vuốt ve khuôn mặt , hỏi: "Có còn đau ?" Dương Chiến cười : " đau từ lâu rồi, hôm đó em đánh miệng be bét máu, sau này được thế nữa đâu nhé!"
      Thúy Thúy cười yếu ớt, : " cũng được phép chửi mẹ em nữa, nếu , em vẫn đánh ". Dương Chiến mỉm cười rất đỗi dịu dàng, chớp chớp đôi mắt sáng, : "Hôm đó hồ đồ quá, linh tinh, em phải tha thứ cho . dùng tính mạng mà thề, nếu còn bất kính với mẹ em, bị sấm sét đánh cho chết". Thúy Thúy cười tươi, : "Thanh Đảo lâu có mưa, có sấm sết rồi". Dương Chiến ngượng ngùng xoa sống mũi.

      Thúy Thúy yếu quá, ngồi dậy được, Dương Chiến cầm bát, đút từng thìa cho . Khoang mắt Thúy Thúy đỏ au, thực bắt đầu cảm kích Dương Chiến. hiểu, lúc này Dương Chiến đối tốt với phải vì máy móc nữa, đó là vì cái gì? Thúy Thúy dám nghĩ tiếp, dù sao cũng là người phụ nữ sắp sửa ly hôn, những lời Vương Hinh hôm đó cũng là kiểu mở mang đầu óc sâu sắc cho . Người đàn ông như Dương Chiến, người phụ nữ tài giỏi xứng đôi với . Cả đời này của đều tụt hậu, thể theo kịp. xứng đôi, sao còn dám nằm mơ đến điều viển vông cơ chứ. Càng trèo cao, càng ngã đau!
      ra, cái hôm Thúy Thúy bị bỏ rơi lại đường cao tốc, buổi chiều có sương mù dày, buổi tối sưonưg mù còn dày đặc hơn. Đến sáng hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, sưonưg mù bao trùm khắp đất trời, Thúy Thúy lo lắng sợ hãi bước đường cao tốc bất cứ lúc nào cũng có thể bị xe ô tô từ phía sau nhìn đâm trúng. Thúy Thúy dám tiếp đường cao tốc nữa, trèo qua lan can bảo vệ, dọc đồng hoang theo hướng đường cao tốc. Có lúc, nhìn thấy thôn trang từ xa, dù rất đói khát, cũng dám vào, tiếng chó sủa trong thôn trang thi nhau sủa vang, từ Thúy Thúy vô cùng sợ chó.

      Cũng biết mất bao lâu, gặp được chị nông dân qua đường, tiếng địa phương, nên Thúy Thúy cũng hiểu được, nhưng chị ta nhìn thấy bộ dạng đói lả của Thúy Thúy, đúng lúc chị ta định xa, có đem theo mấy cái bánh ngô, nên cho Thúy Thúy ít. Đến đêm, Thúy Thúy cuộn tròn người ngủ dưới gốc cây, bị lạnh cóng nên cảm và sốt. Mặc dù Dương Chiến dẫn người tìm , nhưng màu quần áo rất giống màu sắc của đồng hoang, cũng được nhanh, nên ai tìm thấy . Khó khăn lắm mới được đến Thanh Đảo, có tiền gọi điện thoại công cộng, càng ngại ngùng dám gọi 110 cho cảnh sát, gắng gượng mãi mới về đến được cổng nhà Dương Chiến. Chìa khóa nhà cũng ở trong túi xách, vào nhà được. Vì quá mệt và đói, cộng thêm cảm sốt, ngất lịm trước cổng, đến tận khi Dương Chiến quay về.

      Hai tuần sau, cuối cùng Thúy Thúy cũng xuất viện, Dương Chiến cũng hoàn toàn bình phục. Ánh mắt Thúy Thúy nhìn Dương Chiến mang theo chút thẹn thùng xấu hổ. Dương Chiến lại thay đổi liên tục thực đơn món ăn cho , nuôi béo tròn trở lại. Nhưng họ hề nhắc đến chuyện tình cảm. Dương Chiến tự biết thể cho cuộc sống tương lai, nên quyết nhắc đến, Thúy Thúy do tự ti, sao dám nhắc đến chứ.

      Chương 40


      Hôm nay, Thúy Thúy bận rộn làm việc ở văn phòng, bên ngoài có người tìm , ngờ đó là bố Thúy Thúy.

      Thúy Thúy đưa bố vào trong văn phòng, mời ông ngồi xuống ghế sô-fa, rót trà cho ông, sau đó Thúy Thúy thêm gì, yên lặng chờ đối phương lên tiếng. Chiêu này học được từ Dương Chiến.

      Bố Thúy Thúy nhìn thấy con độc của mình quần áo đẹp đẽ, mình văn phòng rộng rãi, nhìn ra biển, cảnh biển tuyệt đẹp, vô cùng ngưỡng mộ. Bố Thúy Thúy thấp thỏm : "Thúy Thúy, giờ con theo Dương Chiến đúng là được hưởng phúc rồi, tiền lương tháng của con là bao nhiêu?" Thúy Thúy nghĩ lát, dựa người vào lưng ghế, hỏi: " tháng bố muốn bao nhiêu?" Bố Thúy Thúy nhìn khuôn mặt hồng hào đẫy đà của con , lớn giọng: "Ít nhất con cũng phải đưa bố 4 nghìn. Dì Trương của con biết tiêu tiền..."

      Trong những tháng ngày bố Thúy Thúy chung sống với Trương Tú Tú, càng lúc ông càng phát ra thêm nhiều điểm tốt của người vợ mới này. Việc nhà khỏi rồi, đây đúng là tuyển thủ toàn năng, việc nhà cần ông động vào ngón tay, còn xinh đẹp duyên dáng, hay nũng nịu, khiến trái tim bố Thúy Thúy thổn thức, rất quí bà. Hơn nữa, giường, bà cũng là người có ham muốn mãnh liệt, lại nhiều chiêu mới lạ, khiến bố Thúy Thúy cứ mê mẩn, ông cảm thấy, nửa quãng đời trước của mình đúng là uổng phí, đến lúc gặp Trương Tú Tú, cuộc đời ông mới thực có ý nghĩa!

      Khi Trương Tú Tú phàn nàn nhà có đủ tiền tiêu, bố Thúy Thúy cảm thấy rất áy náy, hổ thẹn. Khi Trương Tú Tú lại kêu ca Thúy Thúy theo Dương Chiến, được ở ngôi biệt thự gần biển, xe sang trọng, ăn sơn hào hải vị, nhưng chịu về nhà hiếu thuận bố mẹ, bố Thúy Thúy bắt đầu hận đứa con bất hiếu, quên lời dạy bảo của cổ nhân.

      Khi Trương Tú Tú than thở Thúy Thúy kiếm được nhiều tiền lại muốn báo hiếu cha mẹ, đưa tiền cho cha mẹ, mà lại mặc sức tiêu pha phung phí, trong khi cuộc sống của cha mẹ khó khăn nghèo túng, bố Thúy Thúy bèn : "Tôi nuôi nó lớn khôn, nó hiếu thuận tôi, trời đánh chết! Tôi tìm nó đòi tiền cấp dưỡng, nó đưa đến tòa kiện nó, để nó xấu hổ với thiên hạ, có đường cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng." Trương Tú Tú cười tít mắt, sung sướng ôm chầm lấy cổ ông, phả hơi thở nhè bên tai ông, thế nên bố Thúy Thúy hùng dũng tìm Thúy Thúy. Ông nghĩ Thúy Thúy từ thà ngoan ngoãn, hơn nữa cầu này của ông cũng có gì là quá đáng, là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lý, chắc chắn Thúy Thúy đồng ý ngay, có gì phải bàn.

      Ông quên những lời Thúy Thúy đoạn tuyệt quan hệ cái hôm Thúy Thúy khỏi nhà từ lâu rồi. Ông chỉ coi đó là lời bừa trong lúc tức giận của Thúy Thúy mà thôi, chỉ lát sau hối hận ngay, chưa bao giờ nghe bố con có thể đoạn tuyệt quan hệ, truyền ra ngòai chẳng phải để người ta cười cho thối mũi sao?

      Thúy Thúy ngồi ghế, nghiêm mặt : "Con suy nghĩ về cầu của bố, bố còn việc gì nữa ? Hôm nay con rất bận, nếu có việc gì, bố hãy về trước ". Bố Thúy Thúy vừa nghe, cảm thấy rất vui: "Ta đến thăm con ta, ai dảm đuổi ta ra đấy chắc? Hơn nữa, về việc tiền cấp dưỡng, còn còn chưa cho ..." Thúy Thúy chợt nhớ ra điều gì, bèn lạnh lùng hỏi: "Dì con , tiền nhà Đại Lâm bồi thưonừg và cả tiền nợ tất cả là tám vạn rưỡi, thế tiền đâu ạ?" Cổ họng bố Thúy Thúy lập tức cứng lại, số tiền này bị Trương Tú Tú dịu dàng lấy từ lâu rồi, trai bà cần mua nhà, là vay, nhưng viết giấy nợ, số tiền này coi như trở lại roìo. Lúc này bố Thúy Thúy bắt đầu ậm ừ, dám nhìn vào mắt Thúy Thúy, lúc sau mới : "Chẳng phải bệnh của con khỏi rồi sao? Số tiền đó, Tú Tú sử dụng rồi, bây giờ là lúc con cần phải hiếu thuận với bố, lúc đưa tiền cho bố, sao con lại hỏi vặn tiền của bố chứ?" Sắc mặt Thúy Thúy lập tức bợt bạt, con tim tan nát, đôi môi run run, thốt lên lời. nghe qua dì về dự định của bố đối với số tiền này, hôm nay, ngờ bị người khác lừa lấy mất.

      Thúy Thúy gì thêm nữa, có đôi lúc im lặng là thủ đoạn đối phó hữu hiệu nhất. Bố Thúy Thúy thấy cụt hứng, hai cha con chia tay trong tâm trạng buồn bực.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      Nhà Đại Lâm.

      Mẹ Đại Lâm già rất nhiều, mới có hơn 50 tuổi mà tóc bạc trắng, lưng cũng còng xuống. Bà cầm bút tính tiền, tính tỉ mỉ từng thứ bà chợ, cứ tính tính lại mấy xu, đến cuối, vẫn thiếu mất 3 xu, bà cuống cuồng tìm lại trong ví tiền và trong những túi để thức ăn, nhưng vẫn thể nào tìm thấy được 3 xu bị mất. Mẹ Đại Lâm rất buồn, giờ đây đối với bà, 1 xu cũng vô cùng quý giá.

      Mẹ Đại Lâm buồn rầu ôm chặt ví tiền vào lòng, than thở: "Ba xu tiền, nửa cân hành tây đấy. Sao lại mất được nhỉ, cái đầu óc của tôi tệ". Bà tiếc rẻ cứ lại mãi. Tôn Đại Lâm ngủ trong phòng, bị những tiếng than vãn của bà làm tỉnh giấc, bực mình ra mắng bà: "Mẹ thôi , 3 xu là cái thá gì! Nếu phải mẹ tham tiền, nhà chúng ta có đến nỗi tàn tạ thế này ? Đúng là thần kinh!". Mẹ Đại Lâm nhìn đứa con trai chau mày quắc mắt giận dữ, dám lên tiếng, bà cố ép ra nụ cười với con trai: "Đại Lâm à, mẹ đánh thức con à, con ngủ cả ngày, chắc đói bụng rồi phải ? Để mẹ hâm lại đồ ăn cho con!" Đại Lâm thèm để ý đến bà. Mẹ Đại Lâm lập tức vào bếp hâm lại đồ ăn cho con trai.
      Đại Lâm bực bội rửa mặt đánh răng, mẹ Đại Lâm ở trong bếp nhìn đứa con trai mọi chuyện đều dang dở, nước mắt thi nhau rơi xuống.

      Đại Lâm xin nghỉ quá lâu, bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học nhiều như cá ở biển, Đại Lâm thể làm, công ty liền tuyển ngay người khác thay thế . Đại Lâm có sở trường đặc biệt nào, người như vậy được công ty coi trọng, bất cứ ai cũng đều có thể thay thế. Đến khi Đại Lâm trở lại làm việc, phát ra bị công ty khai trừ rồi. Đại Lâm thất nghiệp, kinh tế trong gia đình bỗng chốc trở nên quá eo hẹp, chỉ có thể trông chờ vào chút tiền lương của bố Đại Lâm để sống qua ngày. Tiền nong quá eo hẹp, mẹ Đại Lâm muốn khóc nhưng nước mắt cạn!

      Đại Lâm đành phải nộp đơn xin việc khắp nơi, nhưng bây giờ là thời đại cạnh tranh khốc liệt, Đại Lâm chắng có chút sở trường đặc biệt gì nên luôn bị ở thế yếu. Công việc mới dường như quá xa vời, như trăng dưới nước. thất vọng ủ rũ, tự ti mặc cảm, cả ngày ngủ vùi trong nhà, tỉnh dậy là bực bội mắng mỏ mẹ, làm ầm ĩ, khiến cho cả nhà lo lắng sợ sệt. Mẹ Đại Lâm dần dần cũng quen với mắng nhiếc của con trai, bà thấu hiểu và tha thứ cho đau khổ, bất lực, vô vọng trong lòng con trai.

      Đại Lâm vẫn rất lưu luyến Thúy Thúy, mấy hôm nay muốn tìm Thúy Thúy, cầu xin hồi tâm chuyển ý. Mặc dù theo Dương Chiến, nhưng Đại Lâm là người đàn ông có tình nghĩa, so đo việc Thúy Thúy chung thủy, chỉ cần Thúy Thúy chịu quay về, vẫn , tiếp nhận .

      Mẹ Thúy Thúy qua đời, khuất mắt trông coi, còn mẹ Đại Lâm lại phải sống trơ trơ để chịu đựng lăng mạ sỉ nhục, phanh thây tùng xẻo cách tàn nhẫn về tâm hồn. Mẹ Đại Lâm hối hận khôn cùng, nửa đêm hôm nay, mẹ Đại Lâm bị giày vò đến độ muốn sống nữa, tự thấy rằng mình sống cũng chỉ là thừa mà thôi, bèn bật đèn viết bức thư cho Đại Lâm.
      Trong thư bởi vì bà quá con trai, quá quan tâm săn sóc cái gia đình này, nên bà tham lam toan tính, làm rất nhiều việc sai lầm, sai li, dặm. bà có lỗi với Đại Lâm, có lỗi với Thúy Thúy, càng có lỗi với người mẹ qua đời của Thúy Thúy. Bà muốn sống nữa, bây giờ tự tử, kết thúc cuộc sống của mình. Bà biết, Thúy Thúy căm hận bà đến tận xương tủy, chỉ cần bà chết , Thúy Thúy tha thứ cho Đại Lâm, có thể hồi tâm chuyển ý, trở về bên cạnh Đại Lâm, sau này sinh đứa con, vẫn là gia đình hòa thuận, hạnh phúc. Cái tên Dương Chiến đó sao có thể cưới Thúy Thúy chứ? Mẹ Đại Lâm còn dặn Thúy Thúy đừng mắc sai lầm, dù sao Đại Lâm mới là người đầu tiên của , ngày phu thê, nên nghĩa vợ chồng trăm năm, đời này chỉ có Đại Lâm mới lòng Thúy Thúy!
      Viết xong, mẹ Đại Lâm tắt đèn, cầm sợi dây thừng, vè hướng hàng rào cao cao trong sân vườn.

      Trong phòng, Đại Lâm vẫn ngủ say. Trăng mờ gió lộng, đêm tự tử!

      Thúy Thúy ngồi ngẩn người trong phòng, Đại Lâm đến, cũng biết. Dương Chiến hỏi: " nghĩ gì thế?" Thúy Thúy khẽ : "Câu chuyện sói và cừu". Đột nhiên, như thể nghĩ ra điều gì, cười với Dương Chiến, : "Nếu như sói cừu, xem, kết thúc ra sao?" Dương Chiến cười : "Con cừu đó e là tự chui đầu vào ro. Ha...ha... Vừa nãy trông em giống người suy ngẫm điều gì lớn lao, ra là nghĩ về cái vấn đề trẻ con ngớ ngẩn này à?" Thúy Thúy ngẩn người, hồi lâu gì, do dự mãi, mới lắp ba lắp bắp:
      "Em muốn hỏi việc..."
      " !"

      Khó khăn lắm Thúy Thúy mới có đủ dũng khí giọng lí nhí, hỏi" "Dương Chiến..."

      "Ừ? !"

      "Dương Chiến, có thể cưới em ?" Nỗi căng thẳng dân lên trong mắt Thúy Thúy, lắp bắp. Có lẽ quá vô liêm sỉ khi hỏi câu hỏi này, quá là biết lượng sức mình, biết mình là ai, nhưng thực rất khao khát mong biết được đáp án, mong ngóng biết được câu trả lời của Dương Chiến giống như mong ngóng sợi dây cứu mạng vậy. Dương Chiến trong lòng khẽ run, nhưng gì, quay lưng lại phía . Thúy Thúy chờ đợi câu trả lời của , thời gian cứ thế trôi , con tim càng lúc càng chìm xuống, rơi xuống vực sâu đáy. Dương Chiến dường như cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của , trả lời bằng giọng rất , rất trầm nhưng đầy tính kiên định: " thể !" trong khoảnh khắc đó, cây hoa đào trong lòng như bị cơn gió thu thổi ào ào qua, những cánh hoa đua nhau rơi xuống, bị cơn gió thổi bay khắp nơi, còn dấu vết. Con tim của Thúy Thúy cũng giống như những cánh hoa đào, bị thực tàn khốc chà đạp cách hung hãn, mất tăm mát dạng. Nước mắt trong lòng tuôn rơi như mưa, tuyệt vọng cực độ, nỗi niềm mong ước bị đập nát cách lạnh lùng, tan nát thành bọt nước. trái tim run rẩy trao tặng, bị người ta tàn nhẫn từ chối, con tim khi thu về đầy rẫy những vết thương. Trái tim Thúy Thúy lạnh giá như chết, trời đất rộng lơn, lại có chỗ để đặt trái tim đầy thương tích của mình. Đột nhiên, Dương Chiến hỏi: "Thúy Thúy, em có thích ?" Rất lâu sau, Thúy Thúy mới khẽ , giọng như từ nơi xa vọng lại: " thích." Dương Chiến rùng mình kinh ngạc: " lại nữa!" Khóe môi Thúy Thúy lên nụ cười thê lương: " thích. Em và Tôn Đại Lâm vẫn còn tình cảm." Như thể bị cái búa tạ giáng cho đòn, cả người Dương Chiến run mạnh, miệng tím tái, thốt lên lời. Thúy Thúy đứng dậy, quả quyết bước . Dương Chiến nhìn theo lưng , đứng ngẩn người rất lâu, bất giác nước mắt nhạt nhòa khắp khuôn mặt, con tim lạnh như sắt.

      Tối hôm đó, mẹ Đại Lâm cầm sợi dây thừng ra ngoài, lúc buộc sợi dây thừng lên hàng rào, chợt nhớ ra trong sổ tiết kiệm vẫn còn chút tiền, nhưng Đại Lâm biết số pin. Bà chết rồi, số tiền đó ra sao? Mẹ Đại Lâm vội vàng quay về nhà, lấy sổ tiết kiệm ra, để bên cạnh bức thư, viết số pin lên đó.

      Sau đó, bà tắt đèn, lúc này, nước mắt ướt đẫm khắp mặt, bà đẩy cánh cửa phòng ngủ của con trai, đứng bên cạnh giường con trai, nhờ ánh trăng soi, ngắm kĩ khuôn mặt con trai, khóc nấc nghẹn, sợ làm con trai tỉnh giấc, nên cố gắng kìm nén tiếng khóc.

      Hồi lâu sau, mẹ Đại Lâm mới bịn rịn đóng cửa phòng con trai, rồi lại lên phòng Bá Bá, nước mắt lăn tròn từng giọt rơi xuống, ngồi ngẩn người trong căn phòng vắng lặng. lúc sau, mẹ Đại Lâm ra ngoài, túm lấy sợi dây thừng, vừa khóc vừa buộc dây. Đại Lâm bị tiếng khóc nấc nghẹn của mẹ vừa nãy làm lơ mơ tỉnh giấc, giờ lại bị tiếng mẹ đóng cửa chống trộm làm cho tỉnh hẳn. Nửa đêm mẹ còn ra ngoài làm gì? bước xuống giường, bật đèn tìm đèn pin, chuẩn bị ra ngoài xem, nhìn thấy lá thư để lại của mẹ. Đại Lâm điên cuồng lao ra ngòai, nhìn tháy mẹ chuẩn bị thò đầu vào thòng lọng. Đại Lâm hét lên tiêng, lao đến kéo mẹ xuống. Mẹ Đại Lâm ngã xuống đất, khóc thảm thiết, : "Đại Lâm, sao con lại phải làm thế, mẹ sống còn ý nghĩa gì, mẹ hại con, hại cái gia đình này, hại Bá Bá, hại Thúy Thúy ly hôn với con, cũng hại cả chính bản thân mẹ. Con trai, mẹ xin lỗi con. Hu... hu..."

      Đại Lâm nhìn mẹ già nua tóc bạc trắng, chợt nhận ra những hành động sai trái của mình trước đây, quát mắng, chỉ trích, căm ghét mẹ, hành động nào cũng đâm thủng trái tim mẹ, sao mà mẹ đau đớn cơ chứ? Mẹ tự tìm đến cái chết, phần lớn là do thù hận của mình gây ra, thù hận của mình khiến mẹ mất lòng ham sống. Cho dù trước đây, mẹ gây ra chuyện gì, bà vẫn luôn là mẹ của mình, hơn nữa, hành động nào của bà cũng đều là muốn tốt cho mịnh.

      Ai cũng đều có thể trách mắng mẹ, chỉ có mình là thể! Đại Lâm khóc, : "Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng trách con, con khốn kiếp, mẹ, con sai rồi!"

      Mẹ Đại Lâm gào khóc thảm thiết, ngả gục người vào lòng con trai.

      Tối hôm nay, Thúy Thúy chuẩn bị thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự của Dương Chiến. Dương Chiến nhốt mình trong phòng, ra. Trước khi đóng cửa, Thúy Thúy lưu luyến nhìn lại ngôi nhà ấm áp này lượt, nỗi xót xa trong lòng khó thành lời. Tình thầm kín của trong nửa năm nay kết thúc bằng cách thê lương này. Bây giờ biết đâu, về đâu? Thúy Thúy ầng ậc nước mắt, lê từng bước ra khỏi cánh cổng.

      Dương Chiến đứng bên cửa sổ, qua khe hở của rèm cửa, trơ mắt nhìn Thúy Thúy xách va-li từng bước rời xa, nhưng lại thể giữ lại. Dương Chiến nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, bức tường trắng tinh xuất vệt máu, nhưng Dương Chiến hề cảm thấy đau đớn.

      Thúy Thúy biết đâu, chỉ có thể đến nhà ông bà ngoại. Ông bà ngoại già cả cầm tay nước mắt giàn giụa. Mẹ Vương Hinh thuê người giúp việc cho bố mẹ, nhưng ông bà vẫn già nua nhanh chóng. Cứ nghĩ đến cái chết thảm thương của người con cả, hai ông bà lại khóc lóc thảm thiết, mấy hôm nay ăn uống gì. Thúy Thúy nỡ cho họ biết về việc bố tái hôn, và việc bố đoạn tuyệt quan hệ, chỉ đến sống cùng ông bà vài hôm. Ông bà ngoại vuốt ve khuôn mặt Thúy Thúy, nỡ buông tay.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      Trai giam Tề Nam.

      Hôm nay là ngày vào thăm tù, Đại Thiếu vẫn đến như thường lệ và Vương Hinh vẫn nhất quyết chịu gặp cậu. Đại Thiếu gầy nhiều, Minh Minh cùng cậu lặng lẽ đứng cạnh. Đợi đến khi trời tối, Vương Hinh vẫn từ chối gặp họ. người quản giáo thân quen với Vương Hinh chịu nổi nữa, Đại Thiếu đợi bà lát. Bà vào công xưởng, với Vương Hinh thần người cầm sản phẩm trong tay: "Bạn trai của ở ngoài đợi suốt ngày rồi, còn chút nhân tính hãy gặp người ta! biết phải trái tốt xấu gì!" Vương Hinh kiên định : "Bảo ấy !" Quản giáo tức quá, : " biết, lần nào cậu ấy cũng đến, lần nào cũng đợi cả ngày, đến tối mới về? Trời tối, để cậu ấy lái xe về Thanh Đảo mà lo lắng sao? sợ xảy ra cố à?"

      Vương Hinh đột nhiên khóc thút thít: "Để ấy quên tôi , chúng tôi có duyên, nhưng có phận. nghĩ tôi nhớ ấy sao? Lần nào tôi cũng đều gặp , tôi đau lòng sao?" Người quản giáo thấy Vương Hinh khóc run đôi vai, trong lòng xót xa. Vương Hinh cứng đầu cứng cổ như vậy, đây là lần đầu tiên khóc trước mặt người khác kể từ khi vào ngục, có thể thấy quá đau lòng. Quản giáo là người tính phổi bò, quyết tâm, dựa vào mối quan hệ khá tốt giữa bà và Vương Hinh, bà là người đối tốt với Vương Hinh nhất, cũng là người quản giáo Vương Hinh nhiều nhất, bà cảm thấy mình có trách nhiệm để cho Vương Hinh tiếp tục sa đà. Bà tay túm lấy Vương Hinh yếu ớt, bất chấp giãy giụa của , kéo ra phòng thăm tù. Vương Hinh vừa nhìn thấy Đại thiếu, liền dừng mọi động tác, ngẩn người nhìn . Đại Thiếu lao vụt đến, gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái cằm nhọn nhọn, sắc mặt nhợt nhạt và thân hình mỏng manh của Vương Hinh.

      Vương Hinh nhìn thấy Đại Thiếu râu ria lởm chởm, thân hình mệt mỏi gầy guộc, trái tim đau đớn đến độ thốt nên lời.

      Thúy Thúy sống ở nhà ông bà ngoại rất êm ả.

      Đại Lâm vẫn nhớ mong Thúy Thúy, nên ngày nào cũng đến lượn lờ trước cửa cty Thúy Thúy. Trước đây, xe riêng của Dương Chiến luôn đưa đón, Đại Lâm có cơ hội tiếp cận . Dạo này Thúy Thúy tự mình ngồi xe bus về nhà ông bà ngoại. Đại Lâm quan sát thấy cuối cùng Thúy Thúy trở về nhà Dương Chiến nữa, trong lòng vui lắm. Hôm nay, sau khi Thúy Thúy về nhà, Đại Lâm liền gõ cửa, là người hàng xóm ở tầng dưới, lên mượn cờ-lê. giúp việc hiểu tình, bèn mở cửa. Cửa vừa mở, Đại Lâm đẩy giúp việc ra, lao thẳng vào trong. Thúy Thúy nhìn thấy , mặt liền biến sắc. Ông bà ngoại Thúy Thúy vừa nhìn thấy , nổi giận đùng đùng, hét lên bảo cút! Đại Lâm vẫn thẳng đến mặt Thúy Thúy, lôi lá thư của mẹ Đại Lâm ra, cầu xin Thúy Thúy theo về nhà. nước mắt lưng tròng, : "Thúy Thúy, chúng ta dù sao vẫn là vợ chồng, trước đây có lỗi với em, hiểu mà, dùng cả đời để bù đắp cho em. Mẹ cũng vô cùng hối hận, hôm nọ bà viết chúc thư, xin lỗi em, bà hại chúng ta, bà còn mặt mũi nào mà sống nữa, xin em tha thứ. Thúy Thúy, mẹ dù sao cũng là bề của em, em hãy nể mặt bà , tha thứ cho bà lần. Thúy Thúy, xin em!" Sắc mặt Thúy Thúy càng lúc càng nhợt nhạt, đội mắt càng lúc càng tối sầm, cầm lá thư của mẹ Đại Lâm, từ từ đọc. Đại Lâm khóc, lấy ống tay áo lau nước mắt, đau buồn nhìn Thúy Thúy. Thúy Thúy đọc kĩ bức thư mẹ Đại Lâm, để lọt chữ nào. Đại Lâm thấp thỏm lén quan sát biểu của . Ông bà ngoại Thúy Thúy vừa nghe là chúc thư của mẹ Đại Lâm, cũng kích động ghé đầu vào đọc. Đọc hồi lâu, miệng Thúy Thúy cũng ra nụ cười, : " hiếm có, cuối cùng cũng chết rồi!"

      Đại Lâm lập tức sa sầm nét mặt, ngờ, mẹ muốn lấy cái chết để đổi lấy tha thứ của Thúy Thúy và cuộc sống hạnh phúc sau này của , mà Thúy Thúy lại hề xúc động, đau thương, thậm chí những xúc động, đau thương, mà còn dương dương đắc ý, vui mừng trước bất hạnh của người khác, Thúy Thúy cũng chẳng ra gì! Dù sao mẹ Đại Lâm cũng là mẹ chồng Thúy Thúy cơ mà!

      Đại Lâm tức giận giật lại bức chúc thư của mẹ, cẩn thận gấp lại, đút vào túi. Hành động tìm đến cái chết của mẹ Đại Lâm, lấy lại được vị trí độc tôn thần thánh trong lòng cậu con trai của mình. Đại Lâm giọng khá bực bội: "Sao em lại thế? Mẹ còn chưa chết đâu, bà định thắt cổ được cứu. Lẽ nào em thực mong muốn bà chết, dù thế nào bà cũng là mẹ chồng em, bà chịu bao khổ cực vất vả nuôi khôn lớn, đối với ơn trọng như núi. Em cưới , bắt buộc phải đối xử với bà như chính mẹ đẻ của em. Mặc dù mẹ có làm số việc được tốt, nhưng dù sao bà vẫn là mẹ của . Em bảo phải làm sao chứ? Bảo đánh bà trận à? Em có còn biết tôn trọng bề ? Có người , phụ nữ muốn có cuộc sống hạnh phúc phải coi mẹ chồng như mẹ đẻ, được xấu mẹ chồng nửa lời." Ông ngoại Thúy Thúy nghe xong, tức quá, vơ lấy cây gậy chống của ông, định đánh Đại Lâm trận.

      Thúy Thúy yên lặng nghe xong lời của Đại Lâm, rồi : " phải lắm!" Ông bà ngoại Thúy Thúy bị câu của cháu làm giật bắn người. Đại Lâm hớn hở ra mặt, : "Thúy Thúy, biết em là người thấu tình đạt lý!" Bà ngoại Thúy Thúy giơ tay ra sờ trán Thúy Thúy, xem có phải con bé lại bị sốt hay . Thúy Thúy cười, : "Đại Lâm, mẹ em khổ cực vất vả nuôi em khôn lớn, cưới em, bắt buộc phải đối xử với bà như với mẹ đẻ của mình, có phải ?" Đại Lâm nhất thời cứng họng, lúc sau mới trả lời: "Ừ, có lý." Thúy Thúy chợt cười vang, cười rất lạnh lùng, cười đến độ Đại Lâm cảm thấy tê dại, chỉ nghe thấy Thúy Thúy cười lớn, : "Nếu mẹ em là mẹ đẻ của , mối thù của mẹ đội trời chung. Mẹ em bị người đàn bà đê tiện hại chết, là con trai của bà cần phải báo thù cho bà!" Thúy Thúy vưa vừa lao vào bếp lấy ra con dao thái thịt, với Đại Lâm bằng chất giọng đầy hiểm độc: "Hôm nay cầm con dao này chém chết kẻ hại chết mẹ em, cũng chính là người mẹ đê tiện của đó, em tha thứ cho . Em hủy bỏ tố tụng ly hôn. Nếu bị ngồi tù, Thúy Thúy em đây xin thề chờ đợi cả đời!"

      Ông ngoại Thúy Thúy đứng bên cười nhạt, : " hay lắm!" Con dao thái thịt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Đại Lâm dám đón lấy, miệng liên hồi: "Thúy Thúy, em linh tinh gì vậy? Mẹ chính là mẹ em mà, mẹ em mất rồi, em còn có mẹ mà. Mẹ hối hận lắm, em cứ coi mẹ như mẹ đẻ là được." "Tôi chém chết !" Thúy Thúy tức quá, toàn thân run bắn lên, điên cuồng cầm dao định lao đến, bị ông ngoại Thúy Thúy giữ chặt lại. Ông ngoại Thúy Thúy cuống lên, : "Thúy Thúy, cháu chém chết nó, cháu phải đền mạng! Cháu còn , đưa dao cho ông, để ông chém chết thằng súc sinh này, ông ngoại đền mạng cho nó cũng đủ rồi!" Ông ngoại Thúy Thúy khó khăn lắm mới giằng được con dao ra, quay người định lao vào Đại Lâm, nghiến răng kèn kẹt. Đại Lâm thấy tình thế nguy hiểm, vội vàng lẩn nhanh, thấy bòng dáng đâu nữa. Thúy Thúy vẫn thể nào khống chế nổi run rẩy của mình, trong ánh mắt hằn sâu thù hận thấu xương.

      Hôm sau, Thúy Thúy đến tòa án hỏi thăm, hồ sơ ly hôn của chỉ mấy hôm nữa được phán quyết. có con, có tài sản, chắc là dễ xử thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :