1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu - Kỷ Đạt(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27


      Hồng Kông.

      Dương Chiến cũng nấu bữa tối. Căn nhà thuê ngày nào cũng có người giúp việc theo giờ đến dọn vệ sinh, nhưng Dương Chiến từ thích nấu nướng. vẫn luôn sống mình, sống chung với những bạn , thích có gian riêng. Dương Chiến thuê y tá người Hồng Kông chăm sóc cho Thuý Thuý, còn gọi người trong công ty đến quản lý mọi việc, còn ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Nửa tháng sau, Dương Chiến lẳng lặng quay về, vừa vào đến cửa nghe thấy y tá người Hồng Kông dùng thứ tiếng Quảng Đông pha lẫn tiếng chửi rủa Thuý Thuý, tiếng quát tháo to đến độ có thể lật tung cả nóc nhà, và thấy người quản lý của công ty đâu cả.

      Ở dưới tầng, Dương Chiến nghe thấy nội dung chửi rủa của y tá là Thuý Thuý là đầu lợn, là người đàn bà điên, là con bé đại lục đê tiện, ngay cả tiếng Quảng Đông mà còn nghe hiểu, lại còn đòi làm vợ lẽ của đại gia, lẩn đến Hồng Kông, biết tự tắm… còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của Thuý Thuý và tiếng đập mạnh.

      Dương Chiến lao như bay lên tầng, nhìn thấy ngay cửa phòng tắm mở toang, Thuý Thuý trần truồng cuộn tròn co ro trong bồn tắm, toàn thân lạnh đến tím tái, đôi tay run rẩy lau nước mắt, khóc thổn thức. Còn y tá chống nạnh chửi bới, lấy khăn đập vào thành bể, mấy lần khăn đập vào người Thuý Thuý, Thuý Thuý cứ thế lùi dần. Lúc đó Dương Chiến chỉ cảm thấy đôi mắt mình như bốc lửa, nếu như trong tay có con dao, giết người. Thuý Thuý nhìn thấy trước, dù Dương Chiến tính tình nóng nảy, nhưng lại là chỗ dựa duy nhất của tại chốn Hồng Kông xa lạ này. Thuý Thuý cầm khăn tắm che người rồi lao vào lòng Dương Chiến, vừa ôm vừa khóc, : " ta bắt nạt tôi!".

      y tá nhìn thấy Dương Chiến, vội nở nụ cười rạng rỡ, vừa vuốt vuốt lại tóc làm dáng với Dương Chiến, vừa kể lể với về những sai trái của Thuý Thuý, nào là Thuý Thuý nghe hiểu tiếng Quảng Đông, Thuý Thuý thực những mệnh lệnh của , Thuý Thuý tắm quá chậm… Mắt Dương Chiến bốc lửa, nhưng miệng lại cười nhạt, tay túm tóc của y tá, dí mặt vào tường, : " bắt nạt ta là con bé đại lục phải ? cũng muốn làm vợ lẽ phải ? tự hào biết vài câu tiếng Quảng phải ?" Đợi đến khi mặt y tá méo xệch , mới buông tay. Sau đó sờ tay vào nước trong bồn, toàn là nước lạnh. ra y tá chê Thuý Thuý tắm quá lâu, tháo hết nước nóng, đổi thành nước lạnh, bắt Thuý Thuý ở trong đó, rồi chửi bới thậm tệ.

      Dương Chiến phải là người Hồng Kông, muốn đánh người gây phiền phức, báo cảnh sát để cảnh sát đưa y tá , tố cáo ta ngược đãi người bệnh. Sau ngày hôm đó, Thuý Thuý bị sốt mấy hôm liền. Dương Chiến thấy rất áy náy, ngần ngại chăm sóc tỉ mỉ. Thuý Thuý thường xuyên ngơ ngẩn, chú ý, nên tắm lâu, ăn cơm cũng chậm. Dương Chiến là người làm việc gì cũng nhanh gọn, nên đến giờ tắm, lột phăng quần áo của Thuý Thuý tắm nhanh. Thuý Thuý luôn phản đối, nhưng phản đối có hiệu lực. Theo lời Dương Chiến: " xem lại , thân hình của có được như người mẫu thế giới , những người phụ nữ đó phải rất xinh đẹp tôi mới động lòng để chơi bời tý chút, còn sao? hãy xem cái bụng mỡ của ". Thuý Thuý cũng nhìn thấy ảnh chụp chung của với những người mẫu đó, báo rất hay đăng. Thuý Thuý nhìn cái bụng hơi ngấn mỡ của mình, cúi đầu ủ rũ.

      Nhưng Dương Chiến định giúp giảm cân, cảm thấy nếu Thuý Thuý gầy, về nhà khó ăn với bố , nên tiếp tục tẩm bổ. Dương Chiến hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho bố Thuý Thuý để báo cáo tình hình của Thuý Thuý, đôi khi Thuý Thuý cũng vài lời với bố . Dương Chiến rất chu đáo, biết được hoàn cảnh gia đình Thuý Thuý, mỗi ngày gọi điện đến là số tiền , nên dù bận thế nào, ngày nào Dương Chiến cũng nhớ gọi điện cho bố Thuý Thuý, sợ ông lo. Hôm nay, Dương Chiến lại gọi điện cho bố Thuý Thuý, là người phụ nữ cầm máy, bà với Dương Chiến, bố Thuý Thuý tắm. "Xin lỗi, bà là?" Dương Chiến hỏi đầy nghi hoặc. "Ha ha, biết phải ? Tôi mới kết hôn với bố Thuý Thuý, nhiều người vẫn chưa biết ". Trương Tú Tú cười hớn hở. Dương Chiến vô cùng kinh ngạc, lịch chào câu rồi gác máy. ngồi chờ đợi trong bóng tối, nửa tiếng sau lại gọi cho bố Thuý Thuý. Lần này bố Thuý Thuý thừa nhận, còn sợ ảnh hưởng đến việc chữa trị của Thuý Thuý nên dám với họ. Dương Chiến hét lên: "Ông xứng đáng làm bố!" rồi gác máy luôn. lên lầu nhìn Thuý Thuý say giấc, trong lòng trào dâng bao cảm giác đan xen. Lần này Thuý Thuý về Thanh Đảo đúng là có chỗ trú chân rồi.

      Khi Dương Chiến hơn 20 tuổi, mẹ qua đời, Dương Chiến cũng sợ còn có nhà của mình, ra lệnh cho bố có thể chơi bời ở ngoài, nhưng được phép cưới về nhà, bố cũng hề cưới vợ mới. Dương Chiến nấu xong cơm, gọi Thuý Thuý xuống ăn, Thuý Thuý ăn no đến phát nấc. Tay nghề nấu nướng của Dương Chiến chẳng thua kém gì người đầu bếp hạng nhất. Trước đây Dương Chiến bao giờ bảo Thuý Thuý rửa bát, nhưng lần này, nhất định bắt Thuý Thuý rửa bát. Dương Chiến suy xét đến việc Thuý Thuý sau khi trở về trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu, thể nào biết làm chút việc nhà, như vậy chỉ ở có mấy hôm bị người ta đuổi ra ngoài. Thế là Thuý Thuý lóng nga lóng ngóng rửa bát, làm rất chậm, Dương Chiến phải đứng bên cạnh để giám sát, khiến càng căng thẳng. Chỉ lát sau, Thuý Thuý làm vỡ luôn hai cái đĩa. Dương Chiến lại nổi nóng, thái độ đối với Thuý Thuý cũng khắc nghiệt hơn. Thuý Thuý cũng chịu nhịn, : "Tôi phải sinh ra để rửa bát cho !" Dương Chiến lập tức phản công: "Tôi càng phải sinh ra là để nấu cơm cho ăn! Có bản lĩnh đừng ăn cơm của tôi nấu!" Thuý Thuý rất tức giận, và thực ăn cơm nấu nữa, nhịn đói suốt ngày. Thực ra, Dương Chiến hối hận từ lâu rồi, muốn gọi Thuý Thuý xuống ăn cơm, nhưng nhún mình được, nên đành phải mình nấu, mình ngồi ăn. Ngày hôm sau, Thuý Thuý đói quá, chịu nổi bèn lẳng lặng ra khỏi biệt thự. Sau khi phát ra, Dương Chiến bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Thuý Thuý.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28


      Thanh Đảo.

      Bố Thúy Thúy và Trương Tú Tú ăn cơm tối, từ ngày bố Thúy Thúy kết khôn với bà béo thêm mấy cân, ông định sau khi ăn xong cùng nhau dạo. Chuông cửa vang lên, cả nhà Vương Hinh đến. Sau khi bước vào cửa, mẹ Vương Hinh trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Bố Thúy Thúy hơi lo sợ bất an, ông vẫn luôn có chút sợ sệt vì em vợ, và cũng có chút tự ti.

      Mẹ Vương Hinh cười nhạt: "Xác của chị tôi còn chưa lạnh kìa, con hồ ly tinh này ở đâu đên vậy? Ra ngoài!" Bố Thúy Thúy vội ngăn: "Đừng, đây là người bạn già tôi mới cưới, Trương Tú Tú, hai người làm quen nhau !" Mẹ Vương Hinh thêm lời nào, ra lệnh cho Vương Hinh đuổi bà ta . Vương Hinh đẩy bác trai ra, mở cửa, đẩy Trương Tú Tú ra ngoài. Trương Tú Tú vội vàng chạy sang nhà hàng xóm gọi điện cho mẹ Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm vẫn nghĩ, từ sau khi mẹ Thúy Thúy mất, nhà Vương Hinh thể quản được việc nhà họ nữa, vừa nghe điện thoại nhảy dựng lên, nghe có ba người nhà họ đến, có Đại Thiếu và Minh Minh, mẹ Đại Lâm mừng thầm. Bố Vương Hinh bị bệnh tim, mẹ Vương Hinh chỉ là phụ nữ yếu ớt, Vương Hinh dù sao cũng là đứa trẻ. Ngay lập tức, bà dẫn Đại Lâm và Bá Bá đến chống lưng cho Trương Tú Tú. Trước khi , bà còn đem theo cái chày cán bột.

      Bố Thúy Thúy thấy Trương Tú Tú bị đuổi ra khỏi nhà, đau lòng, muốn gọi bà quay lại, bị bố Vương Hinh gầm lên chặn lại. Bố Thúy Thúy vừa giận dữ vừa có chút sợ sệt nhìn bố Vương Hinh, dù sao ông làm việc này cũng được phải đạo lắm, ông kìm nén được dục vọng của mình, ngay cả mấy người bạn thân lâu năm của ông cũng khinh rẻ.

      Ông : "Sao mọi người vừa đến hung dữ như vậy, tôi và ấy lấy giấy đăng kí, mọi người làm thế ra gì".

      Mẹ Vương Hinh căm hận: "Đúng là ra gì! Chị tôi mới mất có mấy ngày mà lên giường với người khác? Còn lấy giấy đăng kí rồi, có xứng với chị tôi ? Có xứng với Thúy Thúy ? Nếu như chết, tôi dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm rằng, chị tôi ở vậy suốt đời! là đồ cặn bã!"

      Bố Thúy Thúy chỉ cúi đầu . Trong lòng ông hiểu , với tư tưởng truyền thống của mẹ Thúy Thúy và tình cảm sâu sắc đối với ông mấy chục năm qua, nếu người chết là ông, chắc chắn mẹ Thúy Thúy ở vậy cho đến chết. Nghĩ đến đây, bố Thúy Thúy lại vô cùng áy náy. Thực ra, ông thường xuyên áy náy, cũng cảm thấy mình có nhân tính, có lỗi với mẹ Thúy Thúy, có lỗi với Thúy Thúy. Đặc biệt là lấy vợ mới trong khi tinh thần Thúy Thúy bất ổn, nếu Thúy Thúy tỉnh lại, biết được cái chết thê thảm của mẹ và tin bố lấy vợ mới, khéo Thúy Thúy lại bị điên lần nữa.

      Mẹ Vương Hinh chỉ thẳng vào ông, khóc : " có đàn bà là sống được nữa à? Chị tôi sau khi lấy phải chịu khổ thế nào? Mấy đồng tiền kiếm được chẳng bõ dính răng, chị tôi mỗi lần chợ đều phải mấy chặng đường, nỡ ngồi xe bus, chỉ để tiết kiệm được mấy xu. Nếu ra dáng người đàn ông, gánh vác cả gia đình giống như bố Hinh Hinh, chị tôi phải mệt đến nỗi thế sao? Sau khi và chị tôi cưới nhau, nấu được mấy bữa cơm? lau nhà được mấy lần? chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, ở nhà còn bày đặt dáng vẻ ông lớn, để chị tôi hầu hạ, có xứng ?" Mẹ Vương Hinh càng càng đau khổ, lao đến cấu xé bố Thúy Thúy. Bố Thúy Thúy dám đánh trả lại, chỉ có thể gồng mình lên, mặt bị cào mấy vết máu đỏ. Bố Vương Hinh lạnh lùng đứng bên quan sát. Vương Hinh căng thẳng đứng bên cạnh mẹ, chuẩn bị tinh thần nếu bố Thúy Thúy phản đòn ra tay tấn công bố Thúy Thúy.

      Sau đó, bố Vương Hinh giữ lấy tay vợ, ra hiệu cho bố Thúy Thúy ngồi xuống chuyện. Bố Thúy Thúy giống như con vịt bại trận, mặt mày ủ dột, quần áo xộc xệch, ngồi xuống theo lời bố Vương Hinh. Ông làm chuyện đáng xấu hổ, bị đánh cho trận, nên càng cúi đầu ủ rũ hơn. Bố Vương Hinh bình tĩnh : "Lần này chúng tôi đến có hai mục đích. Thứ nhất, ngôi nhà này là tài sản chung của hai chị, chị mất rồi, Thúy Thúy có quyền thừa hưởng, mau gọi điện cho ông chủ Dương để lấy giấy ủy quyền của Thúy Thúy, ngày mai tặng cho Thúy Thúy ngôi nhà này! Pháp luật quy định, chỉ cần khi công chứng ghi tặng riêng cho Thúy Thúy, Tôn Đại Lâm được hưởng chút nào, về điều này, có thể yên tâm! Chúng tôi thể để Thúy Thúy mất luôn ngôi nhà này, phải lưu lạc ngoài đường!" Bố Thúy Thúy gì. Bố Vương Hinh tiếp tục : "Số tiền mẹ Đại Lâm bồi thường 8,5 vạn trong đó có 3,5 vạn bồi thường cái chết của chị, phải để lại toàn bộ cho Thúy Thúy, số tiền Đại Lâm vay 5 vạn đó, cũng phải để lại cả cho Thúy Thúy". Ngừng lát, giọng ông bỗng trở nên đanh gọn: "Nếu đồng ý, nể mặt Thúy Thúy, chúng tôi động đến nhưng tay chân của người vợ mới của tôi dám đảm bảo đâu!" Bố Thúy Thúy vội : "Số tiền 8,5 vạn đó tôi chưa hề động vào, đấy. Tôi vẫn giữ để chữa bệnh cho Thúy Thúy". Những lời này là , mẹ Đại Lâm cho Trương Tú Tú biết về số tiền này, ý muốn bà lấy lại, hai người chia đôi, Trương Tú Tú cũng muốn lấy số tiền đó, nhưng bà chẳng muốn đưa cho mẹ Đại Lâm xu nào. Bố Thúy Thúy nghĩ, nếu ở chỗ Dương Chiến chữa khỏi bệnh cho Thúy Thúy, số tiền này ông để dành đưa Thúy Thúy Bắc Kinh, Thượng Hải chữa bệnh, dù sao Thúy Thúy cũng là con duy nhất của ông.

      Ông tái hôn với Trương Tú Tú, đương nhiên ông cũng phải giấu kín ý định của mình, kiểu gì ông cũng phải để đường lùi lại cho Thúy Thúy. Cho nên cho dù Trương Tú Tú có giở trò gì chăng nữa, khóc, kêu gào, mỹ nhân kế đều vô hiệu. Bố Thúy Thúy cất sổ tiết kiệm trong ngăn tủ đơn vị, có chết cũng đưa ra.

      Giờ đây, bố Thúy Thúy đồng ý ngay, đợi Thúy Thúy trở về, ông đưa số tiền này cho Thúy Thúy. Bố Vương Hinh lạnh lùng : "Thế tốt, coi như vẫn còn chút lương tâm. Bây giờ hãy gọi điện cho ông chủ Dương ". Bố Thúy Thúy nhất quyết đồng ý. Ông có dự tính với ngôi nhà này. Trương Tú Tú luôn đòi ông đổi tên căn nhà này thành tài sản chung của hai người, bố Thúy Thúy đồng ý. Thứ nhất, tỉ lệ ly hôn của những người tái hôn rất cao, nhỡ may chẳng được bao lâu. Ông và Trương Tú Tú sống nổi với nhau nữa, ngôi nhà này lại phải chia cho bà ta nửa sao? Vậy ông và Thúy Thúy phải làm thế nào đây? Ông muốn về già lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ngủ ở gầm cầu. Thứ hai, nếu viết thành tài sản của ông và Thúy Thúy, như vậy Thúy Thúy thừa kế di sản của mẹ, thể là tặng được, cũng thể công chứng là tặng riêng cho Thúy Thúy được, vậy Đại Lâm có quyền lợi trong ngôi nhà này. Mặc dù ông tán thành việc Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, nhưng giờ đây ông là chim non sợ cành cong, đề cao cảnh giác với Đại Lâm.
      Trương Tú Tú mặc dù là họ hàng với mẹ Đại Lâm, nhưng bà là người nhà họ hàng với ông nội mẹ Đại Lâm, có thể là quan hệ xa lơ xa lắc, bắn đại bác tới. Bà và mẹ Đại Lâm vốn chẳng thân thiết gì, từ trước cái hôm mẹ Đại Lâm mai mối cho bà cũng chỉ gặp nhau vài lần. Nếu như làm theo lời bố Vương Hinh, sang hẳn tên ngôi nhà cho Thúy Thúy, ông hài lòng, ông muốn mình có nhà, mặc dù là cho con đẻ của ông, ông vẫn vui, ông muốn mình có chỗ nương tựa. Hơn nữa, ông tái hôn, biết Thúy Thúy nghĩ ra sao. Ngộ nhỡ, trong lúc giận dữ, thèm nhìn mặt ông, nhờ cậy gia đình Vương Hinh, ông chẳng phải trắng tay sao?

      Dưới thúc ép của bố Vương Hinh, bố Thúy Thúy bèn tất cả những suy nghĩ vừa rồi của ông, cũng cần biết gia đình Vương Hinh nghĩ sao nữa. Trong lòng ông biết, bao năm là họ hàng, mặc dù dì có đánh ông vài cái, nhưng họ tuyệt đối động đến ông , dù sao ông cũng là bố đẻ của Thúy Thúy. Nếu như bố Vương Hinh muốn động thủ vơi Trương Tú Tú, ông cũng đành bất lực. Mặc dù ông cũng nỡ, nhưng giữa Trương Tú Tú và ngôi nhà, ông kiên quyết chọn ngôi nhà! Mẹ Vương Hinh nổi giận đùng đùng, đập bàn, chửi: " ngờ lại đề phòng cả con ruột của mình, có còn là con người !"

      Mặc cho mẹ Vương Hinh chửi bới thế nào, bố Thúy Thúy vẫn kiên quyết, có chết cũng chịu khuât phục. Lúc này mẹ Đại Lâm cầm theo cái chày cán bột và dẫn theo con trai, cháu trai đứng ở ngoài đập cửa. Mẹ Đại Lâm hét: "Cái loại người đê tiện nào dám đuổi bà chủ nhà ra vậy? Có phải nghĩ nhà đẻ nhà ấy chết cả rồi sao?" Kẻ thù gặp lại, mắt như tóe lửa! Mẹ Vương Hinh nghiến chặt răng, lao đến mở tung cửa!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29


      Hồng Kông.

      Dương Chiến tìm Thúy Thúy suốt hai ngày liền, thấy chút tin tức gì, báo cảnh sát từ lâu, sau đó cũng ăn uống gì, tìm kiếm khắp các đường phó Hồng Kông. Bác sĩ cũng rất lo lắng, cùng tìm. Bác sĩ có tình cảm sâu sắc với Thúy Thúy hiền lành ngoan ngoãn chặc bằng tuổi con ông, nhìn thấy Dương Chiến bắt nạt , ông luôn đứng ra bảo vệ . Ông nghe Dương Chiến kể về tình hình gia đình nhà Thúy Thúy và về việc giận dỗi bỏ của Thúy Thúy, bèn trách Dương Chiến mấy câu: " còn mẹ mà cũng nỡ ức hiếp sao?" Dương Chiến toàn thân mệ mỏi, trong lòng áy náy, ân hận, mặc bác sĩ trách móc, chỉ cúi đầu im lặng.

      Dương Chiến là người từng trải, khắp thế giới, mấy hôm nay, những cảnh tượng bi thảm của các bị dụ dỗ bắt luôn xuất trong đầu . Lúc này đây, máy móc còn quan trọng chú nào nữa, tựa lông hồng. kiếm được rất nhiều tiền, còn chẳng buồn tính xem có bao nhiêu tiền, chỉ biết rằng cả đời này tiêu xài thoải mái cũng hết. Giờ đây, chỉ mong muốn tìm được Thúy Thúy, chỉ cần bình an vô , thực hề để tâm chút nào đến máy móc gì gì đó nữa. muốn có cái thứ máy móc đó chẳng qua vì là người hiếu thắng quá mà thôi.

      Trong thời gian gần nửa năm sống cùng nhau, Thúy Thúy vẫn luôn mơ màng, lúc tỉnh lại làm bực bội, nhưng tất cả đều là lần đầu tiên của Dương Chiến. Lần đầu tiên ngoài bố mẹ , chung sống dưới mái nhà với sinh vật sống lâu đến thế. Trước đây còn chưa từng nuôi con cá vàng, cho rằng, nuôi những con vật cảnh là hành vi mang chất nữ tính. Hơn nữa, quá bận rộn, có thời gian chăm sóc.

      từng trồng cây xương rồng, đó là vì nghĩ nó cần chăm sóc. Trong những tháng ngày Dương Chiến khắp thế giới, cây xương rồng xui xẻo đó chết khô trong ngôi biệt thự hào hoa sang trọng của . Lúc Dương Chiến nghĩ đến việc tưới nước cho nó, chết khô rồi, thể nào hồi sinh lại được. Điều này khiến Dương Chiến buồn rầu trong thời gian dài.

      Lần này là trong tình huống bất đắc dĩ, mới phải sống chung với Thúy Thúy luôn mơ mơ màng màng. nửa năm rồi, mỗi sáng gọi dậy, nấu cơm cho , phục vụ chờ ăn xong, ăn rất chậm, vừa mắng mỏ vừa dọa dẫm để giục ăn nhanh. Hàng ngày đưa chữa bệnh, đón về nhà, đến tối lại nấu cho ăn no, sau đó bật nước nóng, giúp tắm gội, giúp lau người, mặc quần áo ngủ, đưa vào trong chăn. Sau đó về phòng ngủ bên cạnh làm việc, còn phải luôn vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của , vừa nghe thấy tiếng khóc là lập tức chạy sang lay tỉnh . Gần như đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy mẹ chồng và Tôn Đại Lâm đánh cố. Khi tỉnh dậy, cứ ôm gối mà khóc, rồi lại tìm mẹ khắp nới.

      Cả khuôn mặt Thúy Thúy đầm đìa nước mắt, toàn thân mồ hôi lạnh. Dương Chiến đành phải gắng gượng cơ thể mệt mỏi của mình để tắm cho lần nữa, còn phải an ủi , dối mẹ ở Thanh Đảo, sắp đến thăm cố. Đợi đến khi dỗ cho ngủ lại, Dương Chiến chỉ kịp chợp mắt chút, trời sáng. Dương Chiến đành phải chống mí mắt buồn ngủ rũ rượi lên, nấu bữa sáng cho Thúy Thúy. Sống trong mệt mỏi như vậy, tính khí của Dương Chiến đương nhiên là thể dễ chịu chút nào, hơi chút là nổi giận với Thúy Thúy. Thúy Thúy trong trạng thái mơ hồ, sao có thể hiểu được mệt mỏi của , cứ nhìn thấy là nổi cáu, là lại trừng mắt với , khiến càng tức giận hơn. Gia tộc nhà Dương Chiến danh tiếng giàu có từ xưa, từ đến lớn đều có người giúp việc chăm sóc, bao giờ phải phục vụ người khác như vậy? Ngoài bố mẹ , ai dám chau mày quắc mắt với như Thúy Thúy chứ? Tất cả những điều này đều là lần đầu tiên của Dương Chiến. Thúy Thúy được coi như là người phụ nữ, con vật cảnh, cây cảnh hay là gì đó nuôi, nhưng chính cũng thể cho được. Chăm sóc lâu rồi, thành thói quen, khi đối tượng chăm sóc đột nhiên mất tích, Dương Chiến thấy rất hụt hẫng, nhât thời biết phải làm gì.

      biết mình phải dốc hết sức để tìm Thúy Thúy về, nếu cả đời thể ngủ yên được. thể đối diện được với tội lỗi làm lạc mất Thúy Thúy của mình, cứ nghĩ đến việc Thúy Thúy - người mà dốc bao tâm huyết chăm sóc hàng ngày bị kẻ khác giẫm đạp như cho như ngựa, chỉ muốn giết người. Thúy Thúy là do chăm sóc, chỉ mình là có thể nổi nóng với , ngoài ra, ai có quyền làm như vậy. Hôm đó, nhìn thấy y tá ngược đãi Thúy Thúy, Dương Chiến nhảy chồm lên như con mèo bị đốt cháy đuôi, như thể người bị ngược đãi chính là . Con người là động vật có tình cảm, Dương Chiến cũng ngoại lệ, chỉ là trước đây, hề cho ai có cơ hội bước vào thế giới của mà thôi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30


      Thanh đảo

      Mẹ Vương Hinh mở cửa, mẹ Đại Lâm cầm cái chày cán bột lao vào. Nhìn thấy mẹ Vương Hinh và Vương Hinh sát khí đằng đằng, mẹ Đại Lâm lập tức sợ hãi bất giác lùi lại mấy bước. Trương Tú Tú cũng vào theo kéo theo bố Thuý Thuý, khóc lóc bảo bố Thuý Thuý giúp bà xả hận.

      Mẹ Vương Hinh nhìn thấy mẹ Đại Lâm trước mắt lên ánh mắt chết nhăm mắt của chị . CHị chết rồi còn mẹ Đại Lâm vẫn sống sờ sờ ra đấy, còn chạy khắp nơi giễu võ dương oai. Bảo mẹ Vương Hinh căm phẫn sao được. Mẹ Vương Hinh rằng bước lên cấu xé mẹ Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm lùi dần về phía phòng ngủ. Đại Lâm muốn giúp mẹ bị Vương Hinh giữ chặt, vừa đấm vừa đá. Đại Lâm có chút khản năng phản kháng nào. Bá Bá biết phải làm sao, hôm nay đến đây chỉ muốn nhân cơ hội gặp mặt Vương Hinh cho dù chỉ vài lời thôi cũng được. cũng rất thích Vương Hinhm ngày càng thích. Nhưng vừa gặp mặt, còn chưa được câu nào lao vào đánh nhau , Bá Bá cũng biết nên giúp Vương Hinh hay giúp Đại Lâm. Nhìn thấy mẹ Đại Lâm thất thế liền đến giúp mẹ Đại Lâm/ Lúc này mẹ Đại Lâm bị đánh cho nghẹt thở, lấy chiêc chày cán bột giáng ngay vào đầu mẹ Vương Hinh. mẹ Vương Hinh kêu thất thanh 1 tiếng, máu đầu tuôn ra. Vương Hinh và bố lập tức lao tới như con báo săn.

      Bố Vương Hinh xem xét vết thương của vợ, mắt Vương Hinh đỏ ngầu. mẹ Đại Lâm chửi bác đến chết, bây giờ lại định đánh chết mẹ sao ? Vương Hinh giành lấy cái chày cán bột dùng hết sức đập vào đầu mẹ Đại Lâm. Đúng lúc đó Bá Bá thấy tình thế ổn, vội vàng chạy đến đảy mẹ Đại Lâm ra, cái chày trong tay Vương Hinh giáng mạnh sau gáy , Bá Bá kêu được tiếng nào ngã vật xuống. Câu cuối cùng của Bá Bá trong bênh viên là :”Tôi thích Vương Hinh, các người đừng ai truy cứu trách nhiệm của ấy, ấy khônng cố ý. Sau đó rơi vào trạng thái hôn mê, não chảy máu, cần phải phẫu thuật mổ nào nhưng mẹ Đại Lâm có tiền.

      Vương Hinh bị còng tay đưa vào ngục, chính a Vương còng tay Vương Hinh. Trương cúi đầu lặng lẽ, còng tay cho Vương Hinh, nhớ đến câu cách đây lâu, doạ còng tay Vương Hinh, ngờ ngày hôm nay lại thực đeo cái còng tay lạnh giá vào tay Vương Hinh. Sắc mặt Vương Hinh trắng bệch, đôi mắt mở to mơ màng nhìn Trương, mọi việc xảy ra qua nhanh tại sao lại xảy thành ra thế này.

      Chiếc chày trong tay hạ xuống, Bá Bá ngã vật xuống, đến khi phát tình hình bất ổn, dìu Bá Bá nhìn thấy máu tươi sau gáy Bá Bá, đến giờ máu vẫn còn dính tay chưa có hội rửa.

      chờ ở bênh viện, đầu mẹ được cuốn băng xong.chỉ là vết thương ngoài da, đồng thời cũng biết tin Bá Bá phải làm phẫu thuật để mổ não. Lần đầu tiên trong mắt bố Vương Hinh ành lên sợ hãi. Ông là người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh chưa có việc nào ông xử lí êm xuôi nhưng trong lúc này nỗi sợ hãi trong mắt ông sâu như ở đáy vực. Bố Vương Hinh kéo Vương Hinh chạy, vừa chạy vừa lôi hết số tiền cúng thẻ ATM trong người ra, bảo cao chạy xa bay, cứ chạy khỏi Thanh Đảo rồi tính.Vương Hinh hoảng sợ quá biết phài làm thế nào. Đại Thiếu còn đường đến đây. Trương Tú Tú và bố Thuý Thuý kéo họ lại bảo Vương Hinh tự thú. Bố Thuý Thuý :” chống đối lại chính Phủ được đâu, Vương Hinh có thể chạy trốn cả đời được sao? Cứ tự thú trước , sau đó cố gắng để xin xử ” Bố Vương Hinh hằn giọng trách móc bố Thuý Thuý:”Im miệng cho tôi , nếu phải vì tái hôn. Hinh Hinh có thể xảy ra chuyện này sao. Cút sang bên cho tôi.”

      Bố Vương Hinh kéo Vương Hinh ra ngoài bị Trương bắt ngay tại bài đỗ xe. Trương nhìn thấy Vương Hinh sợ sệt giống như con nai con. Muốn mắng cho trận nhưng nỡ. đứa trẻ này đủ sợ mất mạt rồi, bèn : Cứ tạm giam , chờ phán quyết toà án, hung nhiều lành ít, các người mau mời luật sư , làm to chuyện có khi tám năm mười năm đấy. Nó hãy còn lắm.” rồi đưa Vương Hinh lên xe cánh sát. mẹ Vương Hinh theo sau cũng kịp đến khóc lóc cho cảnh sát đưa Vương Hinh , bị chồng giữ chặt cánh tay lại lắc đầu ra hiệu cho bà im lặng để cảnh sát giải quyết. Tiếng còi xe cảnh sát xa dần. mẹ Vương Hinh gục người vào lòng chồng.

      Hai vợ chồng bố Thuý Thuý đứng đằng xa, mắt bố Thuý Thuý ươn ướt, ông chứng kiến Vương Hinh lớn khôn, xảy ra chuyện thế này, ông sao có thế đau lòng được. Trương Tú Tú hạ giọng làu bàu: “ thế mà đanh đá ghê gớm, xử cho nó 50 năm, xem nó có còn dma huyênh hoang”! Bà vẫn còn khắc ghi chuyện Vương Hinh đuổi bà ra khỏi nhà. Bố Thuý thuý nổi giận hét lớn tiếng với bà :” Bà ăn cái kiểu gì thế, chuyện nhà chúng ta tự chúng ta giải quyết, gọi mẹ Đại Lâm chết tiệt đến làm gì. Bà sợ là chưa đủ xấu mặt ?” Lần đầu tiên Trương Tú Tú thấy bố Thuý Thuý nổi giận đến thế, nên hơi sợ, lúng búng : tôi tôi… Bố Thuý thuý cao giọng: “ tôi cảnh cáo bà tứ nay còn qua lại với bà già chết tiệt đó, gọi bà ta về nhà, tôi li hôn với bà. Tôi được làm được.” Trương Tú Tú lập tức im bặt. bố Thuý Thuý là dàn ông ly hôn lần nữa cúng sao nhưng bà là phụ nữ bị đuổi khỏi nhà lần nữa bẽ mặt. Hơn nữa khi với mẹ chồng răng bà bao giờ về hầu hạ bà ta nữa , giờ sao còn mặt mũi mà quay lại? Bà ủ rũ mặ mày gì nữa chỉ hí hửng mừng thầm khi bố mẹ Vương Hinh muôn phần đau đớn. Còn về Bá Bá hầu như quen nên chẳng có gì phải buồn cả..

      Bá Bá hôn mê bất tỉnh toàn thân cắm đầy ống, bác sĩ nhanh chóng làm phẫu thuật nếu Bá Bá mất mạng, mà dù có làm phẫu thuật khả năng sống sót của Bá Bá cũng cao. mẹ Đại Lâm chẳng còn đồng nào cả, bà thương lường với bố Đại Lâm bán ngôi nhà này làm phẫu thuật cho Bá Bá. Bố Đại Lâm lớn tiếng chửi bới, suýt nữa đánh bà, chửi bà là người làm bại hoại gia đình, là mối hiểm hoạ của nhà họ Tôn Bố Đại Lâm chừng mắt thề rằng nếu mẹ Đại Lâm bán nhà ông liều chết với bà, khiến mẹ Đại Lâm sợ quá dám hé răng. Lúc sau bố Đại Lâm vè nhà lén giấu giấy tò nhà , đến khi mẹ Đại Lâm lén tìm giấy tờ nhà tìm thấy nữa.

      Mẹ Đại Lâm ngồi khoác cạn nước mắt, giờ bà ngồi đờ đãn bậc thềm ngoài bệnh viện mặc cho gió thu thổi tung tóc bà. Mấy h đồng hồ trôi qua mẹ Đại Lâm dường như già mười tuổi thân thể cũng gầy khô nhiều. Bà mặc cho mẹ Bá Bá chửi bới nhiếc móc, bà vẫn lặng thinh như thể bà rời khỏi thế giới này. Dương như chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bà già từng chút . Giờ đây bà khônng giống mẹ Đại Lâm ghê gớm chua ngoa lúc trứoc nữa mà trông giống như người cao tuổi bước ra từ bách tuế lão nhân đường.


      Bố mẹ Bá Bá khóc lóc thảm thiết trách mẹ Đại Lâm ăn no rảnh chuyện chọc ngoáy vào chuyện nhá người khác làm hại Bá Bá đòi mẹ Đại Lâm đền mạng.. Khóc lóc cuối cùng lại kêu gào kiện bố Vương Hinh đên chết để bố Vương Hinh bồi thường 5 triệu tệ, số tiền này chia cho mẹ Đại Lâm xu nào cả.

      Mẹ Đại Lâm như thể nghe thấy gì vẫn già nua với môtj tốc độ đáng kinh ngạc.Gió thu lạnh loẽ vãn vô tình cào cấu vào thân thể trở nên khô gầy như tờ giấy của bà.

      Bố mẹ Bá Bá chửi đủ rồi khoảng nửa đêm mới ra về. Mẹ Đại Lâm vẫn nhúc nhích ngồi im bên ngoài bệnh viện. Mấy y tá bệnh viện vẫn liên tục khuyên mẹ Đại Lâm về nghỉ ngơi, bên ngoài gió to nhưng mẹ Đại Lâm vẫn ngồi như nghe thấy gì.

      Đại Lâm cũng trở về nàh rồi, mặc kệ mẹ ngồi độc mình ngoài bênh viện. Tình cảm của Đại Lâm và Bá Bá rất sâu đậm. Bá Bá bị thương nặng là đả kích rất lớn đối với

      , hận Vương Hinh ra tay quá tàn nhẫn, hận Trương Tú Tú rỗi hơi gọi ba người họ đến dẫn đến thê thảm của Bá Bá hôm nay. muốn thừa nhận thực ra người hận nhất chính là mẹ .

      Hình tượng người mẹ kính từ giờ đây trở nên mơ hồ khiến căm ghét. Từ ngày mẹ Thuý Thuý qua đời thà ngồi đợi chờ ở khu nhà Thuý Thuý đến đêm cũng về nhà. muốn thấy khuôn mặt khắc ngiệt toan tính của mẹ càng muốn thấy cái miệng mỏng của bà lảm nhảm cả ngày, nội dung đeuf giông y như nhau nào là ông chồng kíêm được tiền, con cai nhà ai kiếm được nhiều tiền mang về cho mẹ bao nhiêu là đồ, người phụ nữ nào có tài cán chi suốt ngày ninhj bợ lãnh đạo để đượ món hời béo bở, người phụ nữ nào bằng bà mà hưởng nhiều phúc lợi trong đơn vị. lần Đại Lâm chịu nổi liền hét lên với bà: Được rồi tiền lương của con trong tay mẹ, mẹ muốn mua gì mua mẹ còn cằn nhẵn gì nữa.Con dâu mẹ cũng bị đánh cho chạy mất, mà còn chửi chêt mẹ ấy, ấy quay lại mà nhìn mặt mẹ con đầu xuống đất” Mẹ Đại Lâm rơi nước mẳ chửi bẩt hiếu rồi đạp cửa ra ngoài, mặc kệ bà. Mệ Đại Lâm hại chết mẹ Thuý thuý rồi lại vội vàng giới thiệu mai mòi để bố Thuý Thuý tái hôn, bây h hay rồi gián tiếp hại Bá Bá.

      Đại Lâm còn cảm thấy mẹ là người vị đại nữa, thực ra nhìn kĩ bà là bà già chuyên toan tính mọn giữa chốn đô thành. Bất kì người con trai nào cũng muốn thừa nhận mẹ mình tôn kính nhất là loại người này. Nhưng bày ra trước mắt thể biện giải thể phản bác được. hôm nay Đại Lâm nghe thấy câu chửi mẹ hề nghì đen chuyện can ngăn mà trong đầu chỉ có 1 chữ :đáng đời

      việc diễn biến đến nước này, vô cùng bi thảm! Nguyên nhân khởi nguồn từ tham lam vô sỉ của mẹ . Đại Lâm vô cùng căm giận mẹ chỉ là thừa nhận thôi, vì thừa nhận có nghĩa là bât hiếu

      Đêm xuống bóng người, mẹ Đại Lâm vẫn mình ngồi bên cạnh Bá Bá , khóc đến khô nước mắt chỉ là kìm nổi thổn thức.Từ đến lớn Bá Bá giống như con đẻ của bà thân thiêế đến độ thể tách rời, hôm nay Bá Bá ra nông nỗi này mẹ Đại Lâm dường như chết, cả thế giới rời khỏi bà, tuỵệt tình của chồng bà với bà và Bá Bá, nỗi căm hận trong mắt con trai, thế giới này chỉ có Bá Bá còn bà , quan tâm đến bà. Nhưng hôm nay Bá Bá thay bà gánh kiếp nạn này, tạo thành hậu quả đau thương này. Bá Bá chịu tội thay bà. Mẹ Đại Lâm hận người nằm giường bệnh lúc này phải là bà. Bà muốn khóc mà khóc nổi. Liên tục lấy tay đấm mạnh vào ngực mình, hận nỗi thể moi tim ra.[

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31


      Hong kong,

      Dương Chiến mấy ngày mấy đêm ngủ, nghỉ vẫn tìm kiếm Thuý Thuý, rất mệt phải vì muốn ngủ mà là ngủ được. Con vật cảnh nuôi bỗng dưng biến mẩt, khiến vừa phẫn nộ vừa bất lực khiến cam tâm. Hôm nay cảnh sát đặc khu liên lạc với tìm thấy Thuý Thuý trong ngôi nhà thờ .Dương Chiến cảm ơn xong liền gác máy, vội lái xe đến sở công an. đường, Dương Chiến cười vang, đến khi nhận ra mình cười ha ha, liền vội vàng kìm lại.

      vốn là người hay cười nên giáo dục mà nhận được từ từ thân sĩ quý tộc là nụ cười lễ phép, hiền hoà khách sáo, chứ phải kiểu cười thoải mái đó. là người thiên về nội tâm, che giấu rất cẩn mật, để bất kì ai có thể tham dò được thế giới nội tâm của .

      Tiếng cười vang hôm nay là nụ cười rất lâu chưa từng có, Dương Chiến vừa lái xe vừa bần thần , tìm thấy đồ lắp bắp đó có gì để đáng cười vang chứ? vô vị.

      Cảnh sát đặc khu dẫn đến nhà thờ gặp Thuý Thuý. Thuý Thuý ngoan ngoãn ngồi trong phòng mục sư, cầm bút sáp vẽ tranh, khuôn mặt búp bê non nớt rất thuần khiết vừa nhìn thấy rất thà khờ khạo. Thuý Thuý nhìn ngẩng đầu nhìn thấy Dương Chiến có vẻ hơi sợ hãi , lẩm bẩm nên lời .

      Dương Chiến đến nhìn tranh vẽ, vốn là người có con mắt nghệ thuật vẽ tranh sơn dầu, vùă nhìn thấy bức tranh của nôỉi giận đùng đùng. Trình độ vẽ tranh quá tệ chỉ bằng trẻ con mẫu giáo, những điều này chẳng là gì cả, nội dung là con sông, 1 chiếc xe ôtô thể thao rơi xuống giữa dòng, kiểu dáng và màu sắc chíêc xe đó chẳng phải là chiếc xe thể thao mercedez-ben của là gì? Đáng giận hơn nữa là chính Dương Chiến cũng rơi xuống sông kêu “cứu tôi với”. người đó mặc áo xanh xám, là màu Dương Chiến vẫn thường mặc, lông mày đen rậm ,mắt chừng chừng. chẳng phải Dương Chiến là ai?
      Ngay lúc đó Dương Chiến chỉ muốn xé nát bức tranh, nhưng nghĩ đến cảnh sát đặc khu đứng đấy thể đổi thành khuôn mặt hiền lành dễ mến, mỉm cười lật giở những bức vẽ của Thuý Thuý. những bức vẽ còn lại toàn là vẽ bộ váy đen mà Thuý Thuý thích hôm trung tâm mua sắm, Thuý Thuý vẽ rất tỉ mỉ xem ra bỏ nhiều công sức. Dương Chiến hơi nhói ở tim, ngước lên nhìn Thuý Thuý., Thuý Thuý cũng thấp thỏm nhìn . Dương Chiến gì gom các bức tranh lại cất

      ra nhà thờ này rất bé, ngoài chủ nhật ngày thường có ai, Thuý Thuý loanh quanh bên ngoài hồi lâu, muốn về nhà mới nhận ra mình lạc đường, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi. Hôm đó vừa vặn vào chủ nhật, liền vào sưởi ấm, thấy đói bụng liền lên căn phòng gác tìm thấy nửa gòi bánh quy, ăn chút rồi ngủ ghế sofa. Sau khi kết thúc buổi lễ mục sư lên phòng mà khoá luôn cửa lớn nhà thờ rồi về nhà. Thuý Thuý tỉnh dậy ngẩn cả người

      Trong phòng có chiếc điện thoại bàn nhưng Thuý Thuý biết số điện thoại của Dương Chiến cũng biết số điện thoại của cảnh sát Hongkong, đành phải ăn dè bánh quy may mà còn có nước. rảnh rỗi biết làm gì bèn cầm bút sáp bàn để vẽ tranh. Cứ cách hai ngày mục sư lại đến nàh thờ để giải quyết công việc, phát Thuý Thuý đói mềm vội vàng đút bánh mì và sữa cho rồi vội vàng báo cảnh sát. Cả quá trình là như vậy.

      Dương Chiến nhìn thấy con vật cưng mất nay tìm lại được , trong lòng rất vui mừng mỉm cười cảm ơn rất lịch , đường đưa Thuý Thuý về nhà a kìm nổi mình dưới ánh nắng ấm áp cười sảng khoái nụ cười từ nội tâm tuyệt. Sau khi về nhà tắm cho Thuý Thuý. Tắm xong cuốn khăn quanh người , ôm vào lòng rất mãn nguyện. Sau đó đưa Thuý Thuý ra ngoài ăn tôm hùm, Thuý Thuý thích ăn lắm, a lại đổi món ốc sên Pháp cho Thuý Thuý, Thuý Thuý nhất định ăn. cố gắng trấn tĩnh hỏi Thuý Thuý ăn gì, Thuý Thuý muốn ăn món canh cá a làm. Dương Chiến cười,thanh toán tiền, mua nguyên liệu, về nhà bận rộn nấu nướng, nấu xong, a nhìn Thuý Thuý ăn ngấu nghiến trong lòng trào dâng dễ chịu khoan khoái, mãn nguyện lạ thường.

      vẫn quen mình nấu, mình ăn, quen độc, trước đây khi ăn cùng với Thuý Thuý, hai người đều ăn vui. Thuý Thuý ăn chậm, Dương Chiến vội, cứ liên tục giục , sau cùng chỉ hận thể đổ hết đĩa thức ăn vào cổ họng . lần này Dương Chiến vội nữa, thời gian làm gì nhỉ, thời gian để hưởng thụ cuộc sống. Dương Chiến trầm ngâm ngắm nhìn Thuý Thuý ăn từ lúc ngấu nghiến chuyển sang từ tốn, cảm giác hạnh phúc chưa từng có trào dâng trong lòng a. nấu cơm cho người ăn nhìn ăn ngon miệng, thứ cảm giác này tuyệt!

      Lần đầu tiên Dương Chiến muốn kết hôn, nhưng a bắt buộc phải cưới vị hôn thê của a. họ là mối quan hệ dòng tộc lâu đời, bố mẹ hai bên đính ước, hai họ tộc hợp tác làm ăn mật thiết, cuộc hôn nhân của họ để đảm bảo món lợi rơi vào tay người ngoài.

      đó năm nay 28 tuổi. rất cao, rất thon, rất xinh, vô cùng ngạo mạn, gia đình giàu có, nổi tiếng xinh đẹp , biết sáu thứ tiếng ngoại ngữ, tính cách đa tình phong lưu, tốt nghiệp đại học Oxford, rất tài giỏi còn tài giỏi hơn cả Dương Chiến. hài lòng về Dương Chiến, chê a đủ cao, nhiều ngoại ngữ bằng . cao 1m86, Dương Chiến chỉ cao 1m89, giày cao gót là cao hơn Dương Chiến. Những đồ dùng giường của đều là của những vận động viên nam cao gần 2m. Dương Chiến cũng chẳng có tình cảm với . Hai người gặp mặt chưa đến 10 lần, mỗi lần 2 người đều khách sáo hỏi han trò chuyện vài câu, sau đó e ngày càng xinh đẹp , a ngày càng điển trai, thời tiết hôm nay đẹp, hôm qua có mưa …toàn là những câu vô vị. Sau đó chán chẳng muốn thêm gì nữa, mỗi người tự nghịch móng tay và những máy móc đem theo. Đợi đến khi bố mẹ hai bên chào nhau liền vội vàng : hôm nay chuyện với nhau vui, mong chờ lần sau gặp .Rồi hai người cùng thở phào nhõm, nghĩ bụng : “Để kiếp sau hãy gặp”

      Lúc này đây Dương Chiến nhìn Thuý Thuý cắm cúi ăn, cười đau khổ nghĩ : “ xinh đẹp đó liệu có thể ăn cơm mình nấu sao? ta có thể ném cả cái đĩa vào mặt mình ấy chứ!”Hai bên bố mẹ đều biết phẩm chất phong lưu đa tình của con các vị, nhưng cố công tác thánh cho cuộc hôn nhân này. Công việc kinh doanh cua gia tộc cao hơn mọi thứ! Việc sinh con sau này cũng có thể hải dùng đến khoa học, xinh đẹp đó quyết tâm hi sinh vóc dáng của mình để đẻ con. Còn về cuộc sống vợ chồng, có thể chắc chắn rằng, người đẹp đó tình nguyện đẻ Dương Chiến động vào người ta . Thời gian tổ chức hôn lễ tạm ấn định vào tháng năm kia, có nghĩa là Dương Chiến độc thân 1 năm nữa.

      Ngày hôm sau, Dương Chiến đưa Thuý Thuý đến thiên đường mua sắm, mua bộ váy đó theo kích cỡ của Thuý Thuý. Thuý Thuý mặc vào dù đẹp được như người mẫu nhưng cũng rất đáng . Họ mua sắm trong trung tâm, Thuý Thuý thích mua bộ nào, Dương Chiến mua luôn mà cần xem giá. Nửa ngày trôi qua họ mua được đống đồ hàng hiệu, sau đó còn mua đồ lót, tất giày, đồng hồ, kính râm…. cho Thuý Thuý nữa. Thuý Thuý rất thích, rất vui. Dương Chiến mỉm cười nhìn Thuý Thuý, cảm nhận niềm vui của . Tiêu hết bao nhiêu mà lại làm cho con vật cưng vui thích đến thế, đáng lắm!

      Mấy hôm sau, bác sĩ tiến hành phương pháp trị liệu mới cho Thuý Thuý, Thuý Thuý hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn thấy Thuý Thuý đau khổ tụt cùng khi nghĩ đến cái chết thảm thương của mẹ, Dương Chiến nước mắt lưng tròng ôm vào lòng, an ủi :”Dù cả thế giới vứt bỏ e , e vẫn còn có a”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :