1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu - Kỷ Đạt(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Mẹ Đại Lâm gần như chạy đến nhà Thúy Thúy, ngã vào người mẹ Thúy Thúy và bắt đầu gào khóc. Bà khóc lóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, bà mẹ kế xấu xa của bà muốn đến tranh giành nhà, bà và bố Đại Lâm cố gắng đuổi họ ra ngoài, Vương Hinh sát khí đằng đằng đến, chém chết con chó Husky quý của bố bà, còn huênh hoang muốn giết cả nhà họ. Mẹ Thúy Thúy nghe mà run rẩy kinh hãi, thể nào nghĩ được việc lại diễn biến ra nông nỗi này, nhìn bà thông gia dáng vẻ thấp thỏm sợ sệt, mẹ Thúy Thúy trong lòng cũng có đôi phần oán trách Vương Hinh, nghĩ bụng: “Căn nhà này là do bác và mẹ cháu bảo Đại Lâm vào ở, lúc đầu ông ngoại vội vàng cho cháu, vốn hề nghĩ đến Thúy Thúy, hai bác cũng so đo gì. Sao mà cháu lại nông nổi đến thế. Hơn nữa, dù thế nào cũng là mẹ cháu đưa chìa khóa, phải là người ta trộm cướp gì, cứ cho là muốn cho ở nhờ, cũng phải trước với bác câu chứ, thế này sau này, bác biết ăn thế nào với gia đình nhà thông gia chứ?” Mẹ Thúy Thúy nghĩ, nên gì. Nhưng mẹ Đại Lâm nhìn là biết ngay tâm tư của bà, liền thêm mắm thêm muối: “Bà thông gia à, đúng là bà đưa chìa khóa cho Đại Lâm, chẳng phải ràng để Thúy Thúy và Đại Lâm đến ở tạm thời gian sao? Sao chúng tôi vừa mới dọn vào, Vương Hinh đến chém người vậy? Thế tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thực còn mặt mũi nào để gặp bà nữa, khó khăn lắm bà mới mượn được nhà cho Thúy Thúy, chủ nhà lại chém chúng tôi, tôi thực có lỗi với bà”. Từng câu, từng lời này đều như chém vào tim mẹ Thúy Thúy. Mẹ Đại Lâm cứ luôn miệng xin lỗi mẹ Thúy Thúy, nhưng mẹ Thúy Thúy luôn cảm thấy mình có lỗi với bà thông gia. Nhìn bộ dạng oan ức của mẹ Đại Lâm, mẹ Thúy Thúy nghĩ, nhất định phải để Đại Lâm vào ở căn nhà này. Vừa rồi gọi điện thoại, biết được Vương Hinh được băng bó cẩn thận, mẹ Thúy Thúy cũng đến nỗi quá lo lắng.

      Mẹ Thúy Thúy mua hoa quả đến bệnh viện thăm Vương Hinh. Trước tiên, bà an ủi Vương Hinh hồi lâu, rồi tranh thủ kéo mẹ Vương Hinh ra khỏi phòng bệnh, bố Vương Hinh cũng ra theo. Mẹ Thúy Thúy hỏi em : Các em với Vương Hinh thế nào? Sao Đại Lâm vừa mới vào, Vương Hinh đến chém người?” Sắc mặt bố mẹ Vương Hinh đều tối sầm lại. Mẹ Vương Hinh hỏi: “Vậy chị định tính thế nào?” Bố Vương Hinh đứng bên cạnh, mặt lạnh tanh gì. Mẹ Thúy Thúy : “ để Đại Lâm và Thúy Thúy ở tạm , nếu , chúng biết ở đâu?” Bố Vương Hinh lên tiếng, mặt biểu cảm xúc gì”. Vậy chị cả định để chúng ở đó bao lâu? Mấy ngày? Mấy năm? Mấy chục năm?” Mẹ Thúy Thúy ngẩn ra, quả thực bà vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

      Mẹ Thúy Thúy lắp bắp lúc, mới : “Hinh Hinh cũng ở”. Bố Vương Hinh cười: “Chị cả, Hinh Hinh ở, nhưng cũng thể để cho tên khốn kiếp đó ở. Chúng ta ở, có thể bán, có thể cho thuê, lẽ nào phải lo để . Thúy Thúy muốn ở, thành vấn đề. Nhưng Tôn Đại Lâm muốn ở, thế tôi phải thu tiền nhà rồi”. Mẹ Thúy Thúy vui, “Đại Lâm sao nào? Nó đối xử với Thúy Thúy rất tốt, cũng đối xử khá tốt với tôi và bố Thúy Thúy, rất có hiếu”. Bố Vương Hinh nhanh chóng ngắt lời: “Tại vì chị là nhà vợ nhìn con rể, càng nhìn càng quý, nhưng tôi chẳng nhìn ra cậu ta tốt ở điểm nào”. Mẹ Vương Hinh ở sau ra sức ấn vào người ông, khéo: “Chị à, đây là nhà của Hinh Hinh, Hinh Hinh thích họ ở, em cũng có cách nào cả, hôm đó em cũng , nếu Hinh Hinh đồng ý, bảo họ chuyển ”. Sắc mặt mẹ Thúy Thúy cũng được tốt lắm. Bố Vương Hinh mặc kệ, tiếp tục : “Chị cả, tiền viện phí của Hinh Hinh tính sao chị nhỉ? Chị hay là tôi đòi?” “Tiền viện phí?” Mẹ Thúy Thúy bỗng chốc ngẩn người, sao bà có thể mở miệng việc này với nhà thông gia được chứ.

      Trong phòng bệnh, Vương Hinh xuống được khỏi giường, cứ giục Đại Thiếu, : “ mau xem, bố mẹ em và bác ở ngoài những gì”.

      Đại Thiếu thò đầu ra, trả lời: “Hội nghị bàn tròn! Xem ra sắc mặt của mọi người đều tốt”. lúc sau, mẹ Thúy Thúy vào dặn dò Vương Hinh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi . Bố mẹ Vương Hinh bàn bạc với Vương Hinh, quan điểm của Vương Hinh giống bố , Thúy Thúy ở thế nào cũng được, Tôn Đại Lâm muốn ở, nhất định phải trả tiền thuê nhà.

      Mẹ Thúy Thúy bất lực, đắn đo hồi lâu, rồi cũng quyết định đến nhà thông gia về việc thuê nhà và tiền viện phí. Mẹ Đại Lâm nổi giận đến tối sầm mắt lại, nhưng nghĩ đến số tiền lương tháng vạn tệ của Thúy Thúy, bà thể trở mặt với mẹ Thúy Thúy, nếu , với tính cách của bà, bà sớm khích bác, nhạo báng mẹ Thúy Thúy từ lâu rồi. Mẹ Đại Lâm ngồi ghế sô-fa, cầm khăn mặt, liên tục lau nước mắt, khóc thút thít. Mẹ Thúy Thúy thấy vậy, cũng buồn, cứ tự trách mình xử lý việc được thỏa đáng. Mẹ Đại Lâm thở vắn than dài, miệng : “Chị à, chị đừng giận, cùng lắm tháng này nhà chúng tôi ăn thịt, trả tiền viện phí cho gia đình họ là được chứ gì. Mấy hôm nữa tôi thu dọn đồ cùng ông nhà tôi chuyển đến sống ở kho, ôi, chẳng còn cách nào khác, làm cho chị phải lo lắng theo”. Mẹ Thúy Thúy trong lòng xót xa như ngàn mũi dao đâm.

      Thúy Thúy và nhà Đại Lâm xảy ra xung đột lớn như vậy, đương nhiên thể về đó ở được, ở nhà mình mặc dù tốt đấy, nhưng chỗ lại chật chội quá, hơn nữa, giống như lời em , lâu dần xảy ra chuyện vui. Nhưng nếu như hai vợ chồng trẻ lại sống riêng lâu, cuộc sống sao mà hạnh phúc được. Bố mẹ Thúy Thúy bàn bàn lại, quyết định tìm ông ngoại bảo ông đổi cho Vương Hinh cái cửa hàng ông vốn định để lại cho Thúy Thúy, cửa hàng cho Vương Hinh, nhà ở khu phía Tây cho Thúy Thúy.

      Mẹ Thúy Thúy vội vàng về nhà bố đẻ, ép bố đẻ chuyển nhượng căn hộ ở khu phía Tây cho Thúy Thúy, bảo ông lập di chúc để lại cửa hàng cho Vương Hinh. Ông lão tức giận : “Tao vẫn chưa chết đâu! Mày vội phân chia di sản của tao!” Mẹ Thúy Thúy nghe, từ tốn : “Sớm muộn gì đều của bọn trẻ, lẽ nào bố có thể giương mắt nhìn Thúy Thúy ly hôn chỉ vì có nhà để ở sao?” Ông lão tức quá ném mạnh cốc xuống đất, bực bội : “Ăn kiểu gì thế? Nhà nào kết hôn mà chẳng phải là nhà trai chuẩn bị nhà ở? Sao, Tôn Đại Lâm muốn ở rể quá đến phát điên rồi à! Nhìn thấy nhà của đằng vợ là muốn ở? Ngay cả nhà của em họ vợ cũng muốn? Tiếp đến có phải là cũng muốn ở nhà này của tôi nữa!” Mẹ Thúy Thúy buồn bực trở về.

      Ông lão đến bệnh viện thăm Hinh Hinh, bực tức dậm chân, chửi cả nhà Đại Lâm là lũ chẳng ra gì, rồi lại mắng Thúy Thúy là đứa hồ đồ. Bố Vương Hinh chỉ cười , việc liên quan đến mối quan hệ giữa bố vợ và chị vợ, ông là người ngoài, cũng tiện gì. Nhưng, nghe thấy Vương Hinh và ông lão nãy giờ, mà chẳng thẳng vào vấn đề, bố Vương Hinh đành mở miệng: “Bố, con phân tích việc này như sau, ý của chị cả là chuyển nhượng căn hộ cho Thúy Thúy, thế chẳng phải lại thành tài sản sau hôn nhân. Nếu như ly hôn, phải chi cho nhà họ nửa. Con thấy, cả nhà Đại Lâm chẳng ai tử tế cả, ly hôn là chuyện sớm muộn. Bố, bố phải ?” Ông lão và Vương Hinh liên tục gật đầu: “Có lý, có lý!” Bố Vương Hinh đứng dậy rót cho ông lão cốc nước, rồi tiếp: “Bố ạ, căn hộ này thuộc về Hinh Hinh ngày, nhà Đại Lâm mong ngóng ngày. chừng, còn mong ngóng cả nhà và cửa hàng của bố nữa kìa! Bố mà cho chị cả, với tính cách của chị cả và rể, chẳng mấy bữa mà để nhà Đại Lâm thôn tính hết!”
      Ông lão ngồi buồn bã, trong lòng rất buồn bực. Mấy hôm sau, ông lão phòng công chứng lập di chúc, ông để lại toàn bộ gia sản cho Hinh Hinh, khi nào Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, mới được chia nửa. Đây là chủ ý của bố Vương Hinh, ông để tâm đến chút tài sản của bố vợ, cho dù là cho Thúy Thúy hết cũng chẳng sao, nhưng để người nhà Đại Lâm chiếm đoạt cam tâm chút nào!

      Mẹ Thúy Thúy sau khi nghe tin, mặt tối sầm lại, cứ luôn miệng oán trách em và em rể bày trò. Từ đó, mẹ Thúy Thúy ít qua lại nhà em .

      Đợt này, mẹ Đại Lâm vẫn chỉ huy cho Đại Lâm tan sở là đến nhà Thúy Thúy cơm nước dọn dẹp cẩn thận. Lúc rảnh rỗi, bà cũng đến nhà Thúy Thúy giúp mẹ Thúy Thúy dọn nhà vệ sinh, tán gẫu trò chuyện. Trời nắng nóng gay gắt, mẹ Đại Lâm bò ra phía sau ghế sô-fa, ra sức quét bụi, sau đó ngồi xổm, cầm khăn lau tỉ mỉ bàn ghế. Bố mẹ Thúy Thúy vô cùng cảm động, cứ kéo tay ngăn bà: “Chị thông gia đừng làm nữa, thế này chúng tôi ngại lắm!” Mẹ Đại Lâm đứng dậy, xoa cái lưng bị gai cột sống, : “Chị à, tôi coi Thúy Thúy như con đẻ, nó công tác thể giúp chị dọn dẹp, tôi thay nó đến giúp chị, chị cũng có tuổi rồi, được quá mệt”. Bố mẹ Thúy Thúy cảm động nghẹn ngào.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      Hai tuần sau, Vương Hinh xuất viện. Trong khoảng thời gian này, mẹ kế và bố của mẹ Đại Lâm vẫn ở lì trong căn hộ của Vương Hinh. Bố Vương Hinh ra lệnh cho Đại Thiếu và Minh Minh được có bất cứ hành động gì, ông có cách giải quyết.

      Ngày hôm nay, sau bữa tối, ba người nhà Vương Hinh và Đại Thiếu, Minh Minh đến căn hộ của Vương Hinh. Ông ngoại Đại Lâm mở cửa. Vừa vào, bố Vương Hinh : “Ông bà hãy gọi mẹ Đại Lâm đến đây cho tôi, hôm nay chúng ta hãy việc về căn hộ này!” Bà lão phe phẩy quạt tỉnh bơ: “Gọi nó làm gì? Người nhà ông chém chết chó của tôi, làm bị thương ông lão nhà tôi, món nợ này tính thế nào đây?” Bố Vương Hinh tìm chiếc ghế ngồi xuống mỉm cười : “Hôm nay chính là đến để bàn chuyện này đây, chúng tôi muốn bồi thường đầy đủ cho nhà các vị!” “Bồi thường?!” Bà lão lập tức sán lại gần, “ bồi thường căn hộ này!” Bố Vương Hinh từ tốn : “Tôi rất ràng! Tôi bồi thường cho các vị căn nhà này!” Bà lão kích động đến nỗi đứng vững: “ sao?” “Đúng thế!” Bố Vương Hinh trả lời rất chắc chắn. Sắc mặt bà lão nhợt nhạt, nhịp tim cũng loạn cả lên, đứng trước chọn lựa là gọi 120 cho bệnh viện hay là ở lại đòi nhà, bà lão kiên quyết chọn phương án hai. Lấy tính mạng của mình để bảo vệ tài sản của người khác, đây quả thực là tinh thần vĩ đại biết bao! Bà lấy mấy viên thuốc trong lọ thuốc để bàn nuốt chửng, sau đó ngẩng cao đầu lẫm liệt, mở miệng : “Được! Tôi chấp nhận bồi thường của ông, mặc dù bồi thường này còn lâu mới đủ!” Bố Vương Hinh : “Vậy bà hãy gọi mẹ Đại Lâm đến đây, cùng thương lượng”. Bà lão cuống lên, “Chẳng phải là bồi thường cho tôi sao? Liên quan gì đến nó?” “Vậy được, lúc đầu, chị cả tôi bảo để cho Đại Lâm ở, chẳng liên quan gì đến bà, bây giờ bà cứ ở lì ở đây chịu , thế nào cũng phải gọi mọi người đến đông đủ rồi mới được”. “ được!” Bà lão nhất quyết chịu gọi mẹ Đại Lâm đến. Mẹ Vương Hinh cười nhạt tiếng, gọi điện thoại cho chị , hỏi số điện thoại của Đại Lâm, việc này, bảo mẹ mau đến. Mẹ Đại Lâm còn kịp ăn xong bữa tối vội cuống cuồng lao đến. Bố Vương Hinh chỉ để mẹ Đại Lâm và bà lão ở lại trong phòng, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, rằng chỉ cần hai người phụ nữ làm chủ gia đình quyết định là được, cho phép người khác ra vào. Thế là mẹ Đại Lâm và bà lão mỗi người hùng cứ nửa căn phòng, bắt đầu kế sách của mình.

      Ban đầu mẹ Đại Lâm định mượn bà lão để đối phó với Vương Hinh, nếu như đánh thắng, Vương Hinh dám đến nữa, bà cùng em trai, em dâu, Đại Lâm và Bá Bá đuổi bà lão và bố bà , họ chiếm căn nhà này. Đây gọi là Iran đánh Kuwait - nước Mỹ đứng phía sau. Nếu như bà lão bị Vương Hinh đánh bại, thế coi như bà lão gặp xui xẻo. Mẹ Đại Lâm ngồi xem hổ đấu, tốn sức, còn được xem kịch hay. Bây giờ, ngờ nhà Vương Hinh lại bày ra trò này, là ý gì? Mẹ Đại Lâm tin được là có bánh từ trời rơi xuống, rơi vào bẫy còn có khả năng. Bà muốn xem bố Vương Hinh định bày trò gì.

      Mẹ Đại Lâm với bố Vương Hinh: “Bố tôi được khỏe, tôi nhường ngôi nhà này lại cho ông!” Bà lão nhìn mẹ Đại Lâm, lần đầu tiên trong suốt 20 năm nay, trong ánh mắt bà lên cảm động. “Được! Bà khẳng khái thoáng tính thế, đáng khâm phục!” Bố Vương Hinh giơ ngón tay cái lên. Rồi ông lấy bản hợp đồng viết sẵn trong cặp da, bảo bà lão kí tên. Đại ý của hợp đồng là: để hòa giải mâu thuẫn của hai bên, nhà Vương Hinh tự nguyện tặng căn hộ (số nhà, khu, phố) cho (để trống) ba ngày sau cùng đến Trung tâm giao dịch nhà để làm thủ tục trao tặng và chuyển nhượng, sau đó công chứng.

      “Bác à, bác tên gì? Để tôi điền vào đây”. Bố Vương Hinh hỏi: “Lý Chân”. Bà lão vui mừng cười tít mắt. Điền xong tên, hai bên kí tên điểm chỉ. “Đợi ! Mẹ Đại Lâm vội vàng giành lấy hợp đồng, đọc vài phút, rồi xé tan tành. Bà lão ngẩn người, rồi cất tiếng chửi. Mẹ Đại Lâm lúc này giống như đấu sĩ dũng mãnh, sẵn sàng xả thân, ngẩng cao đầu, toát ra phong thái hổ cái oai phong. Thất sách rồi! Có nằm mơ bà cũng nghĩ được là nhà Vương Hinh lại chuyển nhượng căn nhà này , điều này khiến bà vô cùng hối hận. Nhà bà lão có mấy đứa con thất nghiệp, nếu đề tên bà lão, đến lúc đó, chắc chắn rơi vào tay con cái bà lão, còn mình chẳng được gì. Mẹ Đại Lâm xé nát vụn bản hợp đồng, bà lão gắng sức giành lại, cũng chỉ nắm được vài mẩu . Mẹ Đại Lâm cứng: “Bản hợp đồng đó tính! Bà thông gia nhà tôi với tôi, để cho Đại Lâm ở nhà này, liên quan gì đến Lý Chân chứ?” Bà nghển cổ nhìn vào trong cặp da của bố Vương Hinh, hỏi: “Ông còn hợp đồng nữa ? Tôi kí với ông ngay!” Cả nhà Vương Hinh cười thầm . Bà lão tiến lên cho mẹ Đại Lâm cái bạt tai, mẹ Đại Lâm lập tức lao vào cấu xé bà lão. Cả nhà Vương Hinh cười xem kịch hay. Cảnh tượng này họ sớm dự liệu được, cậu Đại Thiếu tinh quái còn cầm máy di động quay lại cảnh đánh nhau của họ. Việc này ngay từ đầu cái bẫy rất dễ nhận ra, nhưng hai người đàn bà ngu xuẩn và ích kỉ này lại dễ dàng mắc bẫy.

      Hợp đồng giả, nhưng người ký tên là bố Vương Hinh. Thiết nghĩ, giấy sổ đỏ là tên Vương Hinh, người khác kí tên trao tặng có tác dụng gì chứ? Bà lão và mẹ Đại Lâm đáng thương bị lợi lộc làm cho mờ mắt, nhận ra vấn đề quan trọng đến thế. Người ta giở trò với họ đấy! Đáng thương hơn nữa là lúc này mẹ Đại Lâm bị bà lão túm tóc, bị đè xuống đất đánh tới tấp. Mẹ Đại Lâm vừa gầy vừa , bà lão mặc dù nhiều hơn mẹ Đại Lâm mười tuổi, nhưng người béo khỏe, vừa thấy có người định tranh cướp nhà với bà, liền lập tức phát huy tiềm năng mạnh mẽ nhất. Mẹ Đại Lâm bị đè xuống đất, bà lão ngồi người bà, tay túm tóc bà, tay tát lấy tát để, mẹ Đại Lâm kêu rống lên như lợn bị chọc tiết. Tóc mẹ Đại Lâm bị giật ra trước ngực, ngẩng đầu lên nổi, hai tay vung loạn lên. Đột nhiên, tay bà đụng phải vú của bà lão, hay rồi! Mẹ Đại Lâm dùng hết sức lực của mình bóp lấy bên vú to bự xui xẻo đó, tay sờ được vào tai bà lão, liền túm chặt, dứt mạnh xuống. Bà lão bị phản đòn kêu lên đau đớn...

      Mẹ Đại Lâm gắng gượng hét: “Đại Lâm!” Bọn Đại Lâm nghe giọng có gì đó ổn, bèn vội vàng chạy vào. Lúc này mẹ Đại Lâm bò dậy, tóc tai rũ rượi, mặt đầy vết máu. Bà lao vào bếp lấy ra con dao thái, đưa cho con trai, gào khóc: “Đại Lâm, chém chết mụ già chết dẫm này ! Xém chút nữa bà ta đánh chết mẹ rồi!” Đại Lâm nhìn thấy mẹ mình bị đánh, hai mắt liền đỏ ngàu, lao vào bà lão định chém, bà lão sợ quá cứ lùi lại mãi.

      Ông ngoại Đại Lâm liều mình giành dao với cháu. Đại Lâm hất mạnh ông ngoại ra, tiếp tục giơ dao định chém bà lão.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      Vùng trượt tuyết Austria . người đàn ông cường tráng thân hình cao lớn từ đỉnh núi trượt nhanh xuống cách điêu luyện và đẹp mắt. trượt xuống với tốc độ nhanh nhất, sau đó tháo kính bảo vệ ra, đợi mấy người bạn ở phía sau. Người đàn ông này khôi ngô tuấn tú, hàm răng trắng đến chói mắt như tuyết núi Hymalaya, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng đá vạn năm. ta chính là Dương Chiến.

      lát sau, mấy người bạn tóc vàng mắt xanh của lần lượt trượt xuống, đứng vây quanh . chuyện với họ bằng tiếng Pháp rất lưu loát. Điện thoại kêu, Dương Chiến nhìn, là Phó giám đốc Hàn của bộ phận nghiệp vụ công ty Thúy Thúy. này 24 tuổi, có năng lực nghiệp vụ giỏi, vào công ty chưa đầy ba năm trở thành nhân vật cốt cán của bộ phận nghiệp vụ. này là người rất tính toán, xinh đẹp như hoa, chỉ muốn lấy gia đình cao sang quyền quý. Dự án lần này giúp lần đầu tiên được gặp công tử con nhà quyền quý thực : có phẩm chất, có tướng mạo - Dương Chiến. Từ đó, ra sức tấn công .

      Đối với những đẹp mong muốn được lên giường , Dương Chiến luôn giữ thái độ từ chối, có trách nhiệm, hứa hẹn, hơn nữa còn với các có ý tưởng mộng mơ với , rằng có vợ sắp cưới. Nhưng Phó giám đốc Hàn vì muốn lấy lòng Dương Chiến, với toàn bộ nội tình của dự án này, thậm chí còn cả cho biết việc Thúy Thúy công tác là để chặn đường lùi của .

      Dương Chiến nghe xong cười nhạt, với trình độ của lắp bắp béo ú đó sao? Đợi để bị bắt cóc đường ! Dương Chiến cũng cảm thấy đôi lúc mình khá độc ác. Đây mới là bản tính của sói trong chốn thương trường. Trong điện thoại, phó giám đốc Hàn làm nũng, hỏi : “ chơi ở Austria có vui ? làm gì thế?” “ trượt tuyết. Rất vui. Cảm ơn”. trả lời ngắn gọn, nhíu mày. ghét nhất là phụ nữ bám riết lấy , hỏi hành tung của . Phó giám đốc Hàn nhận ra giọng điệu của được vui lắm, vội vào việc chính, Thúy Thúy sắp về rồi, nghe ấy nắm được rất nhiều tư liệu có ích, e rằng gây bất lợi cho Tổng giám đốc Dương, cuối cùng dặn dò phải cẩn thận. Dương Chiến lạnh lùng trả lời vài câu, rồi tắt máy, sau đó ôm người mẫu Tây Âu gợi cảm đứng bên cạnh để chuẩn bị vòng trượt tuyết tiếp theo. Đây là người mẫu nổi tiếng mới quen lâu, chỉ coi ta là bạn tình để thư giãn ở Austria .

      Lần thứ hai lao từ đỉnh núi tuyết xuống, vừa điều chỉnh để giữ thăng bằng vừa nghĩ: “Muốn chặn ta? Đợi mà chết ! Đồ lắp!”

      Chương 13


      Trong nước, tại Thanh Đảo, trong căn hộ của Vương Hinh, Đại Lâm cầm dao thái đuổi chém bà lão. Đại Thiếu hào hứng đứng bật dậy, cầm điện thoại di động chụp lấy chụp để. Bà lão mặc dù cao tuổi, nhưng tay chân nhanh nhẹn, bà liền lẩn ngay ra ban công, đóng cửa ban công lại. Đại Lâm hung hãn lao theo, chém ngay vào cửa kính ban công, choang tiếng, mảnh kính vỡ vụn thi nhau rơi xuống. Mảnh kính vỡ rơi vào cánh tay trần của Đại Lâm, chảy máu. Đại Lâm nhìn thấy mình bị chảy máu, lập tức hoảng hồn, miệng kêu: “Ôi mẹ ơi!” Rồi biết phải làm gì nữa, giống như con nai giật mình sợ hãi ngơ ngác tìm mẹ.

      Đại Thiếu, Minh Minh và Vương Hinh hẹn mà cùng bĩu môi, : “Ôi, đúng phải là đàn ông! Đập đầu chết quách cho xong, sống thế này lãng phí khí!” Bố mẹ Vương Hinh luôn miệng than, con bé Thúy Thúy ngoan hiền tốt nết thế mà lại lấy phải thằng đàn ông ra gì thế này! Ông ngoại Đại Lâm lên giành lấy dao của , còn tiện tay đập cái vào đầu , chửi: “Đồ hỗn láo, ngay cả bà ngoại mày mà mày cũng dám đánh!” Mẹ Đại Lâm thấy con trai bị thương, bị ông ngoại đánh, xót con bèn lao đến bảo vệ con trai, hét lên với bố: “Bố có tư cách gì mà đánh Đại Lâm? Bố lấy người đàn bà vô liêm sỉ, ngay cả Bá Bá cũng chẳng thèm trông nom! Còn có mặt mũi mà giành giật nhà với con à? Ngày nào mà các người sặc chết cái thế giới này sạch hơn! Đồ thối tha vô liêm sỉ, có giỏi trốn cả đời ở ban công, đừng có mà vào, vào đây, tôi chém chết bà!” Câu cuối cùng là dành cho bà lão. Bà chửi rủa độc địa, khiến bố bà tức giận đến nghẹt thở, mặt tím tái cả lại. Mẹ Đại Lâm tiếp tục lớn tiếng chửi bới, trút hết tất cả mọi thù hận bao năm nay của bà đối với họ, hoàn toàn thèm để ý đến ông bố tình hình rất ổn.
      Nhưng bà lão lại xót ông lão, chạy đến cuống quýt hỏi: “Ông sao thế? Ông được xảy ra việc gì đâu đấy!” Rồi vội vàng đỡ ông lão lên ghế, đưa cho ông uống mấy viên thuốc. Mẹ Đại Lâm và Đại Lâm nhìn với ánh mắt rất lạnh lùng. Quả thực, trông ông lão được ổn lắm, vừa rồi chạy vội lên lầu, chưa kịp thở ra hơi, bị hoảng hồn, chân tay lạnh toát trước cảnh Đại Lâm cầm dao chém vợ mình, tiếp đến lại bị con đẻ nhiếc móc thậm tệ, tức giận quá đến nỗi máu lưu thông lên não, hai mắt tối sẫm lại, thở hổn hển. Mẹ Đại Lâm kiếm cái quạt tay, phe phẩy quạt cho con trai, chẳng thèm nhìn liếc qua bố đẻ mình lấy cái.

      Thực ra, giờ có ít gia đình như vậy, chỉ cần bố hay mẹ tái hôn, tình cảm giữa con cái và cha mẹ nhanh chóng trở nên nhạt nhẽo. Mẹ Đại Lâm có mối oán hận tích tụ lâu ngày với hai ông bà lão, mặc dù trước đây đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng vốn chẳng còn chút tình cảm. Bà lão thấy tình hình ông lão rất xấu, muốn gọi cấp cứu để đưa đến bệnh viện, nhưng lại lo rằng, bà vừa là mẹ Đại Lâm lập tức ký hợp đồng với nhà Vương Hinh, thế thiệt quá.
      thể được! thể được! Bà lão để ông lão đó, gắng gượng nặn ra nụ cười, với bố Vương Hinh: “Người em, xem, ông lão nhà tôi bây giờ như vậy đấy... hay là, ông ký trước hợp đồng với tôi?”

      Bố Vương Hinh lại lấy ra bản hợp đồng, đặt lên bàn, để bút lên , uể oải : “Rốt cuộc ai điền? Các người thương lượng xong chưa?” Mẹ Đại Lâm lập tức vồ lấy chiếc bút, định điền tên mình. Bà suy tính kỹ rồi, thể điền tên Đại Lâm, nếu , trở thành tài sản sau hôn nhân. Điền tên bà, sau khi Đại Lâm ly hôn, Thúy Thúy đừng có mơ được hưởng chút gì. Bà lão cũng chẳng phải vừa, lên đẩy mẹ Đại Lâm ngã nhào, giành lấy bút, định điền tên mình vào. Lại là trận hỗn chiến! Cuối cùng, giữa giằng co, mẹ Đại Lâm vẫn ký được tên và điểm chỉ, đẩy hợp đồng đến trước mặt bố Vương Hinh, bảo ông ký tên và điểm chỉ. Mẹ Đại Lâm là người có tư tưởng cũ, cho rằng bố mẹ là lớn nhất, bố ký tên tức là thay cho con ký tên. Thực ra, luật pháp, bố Vương Hinh ký tên là vô hiệu lực. Bố Vương Hinh sợ lại xảy ra biến cố gì, liền thực theo lời đề nghị, sau đó cất trở lại vào trong cặp da.

      Đến khi bà lão dùng sức mạnh xông pha giết quỷ Nhật Bản thoát khỏi vòng vây, lao đến trước mặt bàn, bản hợp đồng được ký xong và cất vào cặp.

      Bà lão thấy hoa mắt chóng mặt, suýt ngã nhào xuống, được ông lão đỡ, an ủi: “Thôi, bỏ , chúng ta ở, chúng ta chẳng thèm ở!” Bà lão hét lên với ông lão: “Ông ở, tôi muốn ở đấy! Cho con ông chứ có phải cho người ngoài đâu, đương nhiên ông phải lo rồi! Nhưng con trai tôi đến giờ còn phải thuê nhà kia kìa! Con vợ đầu tiên của nó bỏ chỉ vì nó có nhà, con vợ mới tìm được cũng suốt ngày đe nẹt, nếu có nhà giải tán! Tôi làm mẹ mà thể kiếm được cho con trai cái nhà, tôi sống để làm gì chứ!” xong, bà lao ra ban công. Ông ngoại Đại Lâm : “Cái nhà của chúng ta, sau này cho nó là được chứ gì”. Mẹ Đại Lâm lập tức gào lên như sư tử Hà Đông: “Ngôi nhà đó là của bố và mẹ tôi chứ! Là tài sản trước khi cưới! Tôi và bố Bá Bá đều có phần! Là di sản mẹ để lại cho chúng tôi! Bố, tôi cho bố biết, bố dám để lại ngôi nhà đó cho bà ta, tôi liều cái mạng này, cũng phải giết hết cả nhà bà ta! tin, bố cứ chờ đó mà xem!” Ông ngoại Đại Lâm chỉ tay vào con , run rẩy, thốt nên lời. Mẹ Đại Lâm đẩy mạnh bố của bà ra, bước ra ban công, uy hiếp bà lão: “Nhảy ! Sao nhảy! Nhảy cho tôi xem nào!” Bà lão giận dữ nhìn mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm thấy bà lão nhảy, chỉ muốn đẩy bà lão xuống. Bà lão sợ quá kêu lên: “Cứu tôi với! Tôi dám nữa!” Mẹ Đại Lâm mặc kệ ngăn cản của bố mình, ra sức đẩy xuống, dù sao bà lão vừa mới định nhảy lầu, bà giúp bà lão tay là hành động tốt bụng, chứ có phải phạm tội đâu.

      Tất cả việc này đều bị Đại Thiếu và Minh Minh lấy máy di động quay lại. Bà lão thân hình cao to, bình tĩnh lại, lao đầu vào đầu mẹ Đại Lâm, khiến bà phải lùi lại vài bước, bà lão nhân cơ hội chạy vào trong phòng. Bà lão vừa cầu xin vừa uy hiếp bố Vương Hinh: “Người em, vừa rồi hợp đồng con đàn bà ngoa ngoắt đó ký với được tính, nếu hôm nay ký với tôi, tôi chết cho xem!” Dù miệng như vậy, nhưng bà lão còn dám lao ra ban công nữa, mà nhìn ngó quanh tìm đồ để tự sát. Bà nhìn thấy ngay con dao thái, nắm chặt lấy. Bố Vương Hinh cười nhạt, thèm để ý đến bà, quay sang với mẹ Đại Lâm: “Hợp đồng ký rồi, bao giờ bà đưa tôi 20 vạn?” Mẹ Đại Lâm giật nảy mình: “Hai mươi vạn?”
      Bố Vương Hinh giơ hợp đồng ra, chỉ vào điều khoản của hợp đồng, : “Căn hộ này tặng cho bên B với giá thấp, bên B mua với giá 20 vạn, trong tuần thanh toán toàn bộ số tiền, nếu , bản hợp đồng này vô hiệu lực.” Lúc đó mẹ Đại Lâm ngẩn cả người! Bố Vương Hinh cười lạnh lùng, : “Căn nhà trị giá 80 vạn bà mua với giá 20 vạn, hời lớn rồi! Bà có mua ? mua chiều nay tôi bảo trung tâm môi giới nhà giới thiệu, chỉ nửa ngày là bán được!” Mẹ Đại Lâm như thể vừa bị tạt gáo nước lạnh, biết phải làm thế nào. Đúng thế, căn nhà trị giá 80 vạn mà chỉ bỏ ra 20 vạn, đúng là vàng từ trời rơi xuống, nhưng vàng này cần bà bỏ tiền ra mua, vấn đề ở chỗ, bà có tiền. im ắng lạ thường. Bà lão cũng lên tiếng, bà chẳng có nổi 2 vạn, chỉ có thể ngậm miệng. “Sao, muốn đưa tiền? Thế thôi, tôi xé bản hợp đồng này!” Vừa , bố Vương Hinh liền cầm lấy hợp đồng định xé. “Các người cũng nhanh chóng chuyển . Tôi bồi thường cho các người 60 vạn, các người lấy, chẳng liên quan gì đến tôi!” Mẹ Đại Lâm vừa nghe đến con số “60 vạn” vội vàng nhảy bật dậy như dây đàn, giành lấy hợp đồng, vội vàng : “Để tôi nghĩ cách gom đủ tiền! Bản hợp đồng này thể xé!” Bố Vương Hinh thấy bà vào tròng, bèn trấn tĩnh hỏi bà: “Bà có cách gì để gom tiền?” “Để tôi nghĩ , để tôi nghĩ ”. Mẹ Đại Lâm . Bố Vương Hinh lạnh lùng nhìn bà, : “Rốt cuộc là có được ? cho nào!” “Được!” Mẹ Đại Lâm vội vàng : “Vậy được.” Bố Vương Hinh cầm lấy thẻ ATM, viết số tài khoản và tên chủ tài khoản vào hợp đồng, “Nội dung thứ hai, bà gửi 20 vạn vào cho tôi, tôi chuẩn bị ngay thủ tục để chuyển nhượng căn hộ, tiền vừa vào tài khoản, là chuyển nhượng ngay. Tiền trao cháo múc, thế nào?” Mẹ Đại Lâm gật đầu. Bố Vương Hinh đứng dậy, mấy bước trong phòng, : “Nếu nhất trí thế rồi, tôi cũng thể cứ thể giao cho bà căn hộ cũ kĩ thế này. Vương mỗ tôi vẫn luôn có tình có nghĩa với khách hàng. Thế này , mấy hôm tới, tôi gọi công ty chuyên làm về trang trí nội thất để sửa chữa chút, bà ở cũng dễ chịu hơn, có đúng ?” Căn hộ rộng những 120 m2 này mà sửa cũng phải mất 7, 8 vạn. Ha… ha, lại được lời 7, 8 vạn rồi, điều này khiến bà hạnh phúc cứ như thể dâu trong đêm động phòng hoa trúc. Bố Vương Hinh đạt được mục đích, bước ra khỏi phòng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14



      Sau khi về nhà, bố Vương Hinh thư thái uống trà, giục vợ gọi điện cho mẹ Thúy Thúy, dặn bà được cho mẹ Đại Lâm vay tiền. Mẹ Vương Hinh dở khóc dở cười, tiện tay tát chồng, :” nghĩ người ta đều ngớ ngẩn cả sao, số tiền 20 vạn của chị em còn chưa lấy lại được, còn ngốc nghếch đến độ nhét tiền vào đó nữa chắc?” Bố Vương Hinh cười, nắm tay vợ, : “Chỉ sợ ngộ nhỡ bà ta đến vay tiền chị em, vừa khóc vừa nài xin, dám chắc chị em cho bà ta mượn, có khi còn chẳng viết giấy nợ nữa kia.” Mẹ Vương Hinh nghĩ ngợi, đúng thế , mẹ Đại Lâm ma mãnh như quỷ, đủ mọi mưu kế, lúc Thúy Thúy cưới chẳng phải lừa được 20 vạn của chị, lừa thêm lần nữa cũng có khả năng lắm, thêm nữa, chị cứ sợ Thúy Thúy ly hôn, càng cố gắng để lấy lòng cả nhà Đại Lâm.

      Thế là, mẹ Vương Hinh gọi điện cho chị , cho bà biết việc này. Mẹ Thúy Thúy lại hỏi: “Bố Hinh Hinh thực muốn nhượng lại căn hộ với giá 20 vạn?” Mẹ Hinh Hinh ngẩn người, ngờ chị lại hỏi đến vấn đề này. Vì sợ xảy ra cố, nên chỉ trả lời qua quýt: “Đúng vậy, chẳng phải vì Thúy Thúy cả sao?” Hai chị em trò chuyện thêm 1 lúc, rồi gác máy.

      ngờ mẹ Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy , bà ngồi bên cạnh mẹ Thúy Thúy, rút khăn tay ra lau nước mắt, vừa khóc lóc vừa : “Chị à, tôi có lỗi với chị, có lỗi với Thúy Thúy, tôi thực có tiền, căn hộ đó quả thực tôi thể lấy lại được, tôi và ông lão nhà tôi vẫn chuyển đến nhà kho sống thôi…” Bà khóc lóc mấy ngày liền trước mặt mẹ Thúy Thúy, nhưng vẫn nhờ được ng vay tiền, vay đc 10 vạn. Đại Lâm vẫn ngày ngày đến nhà Thúy Thúy cơm nước dọn dẹp giặt giũ quần áo, lúc rảnh tay thở vắn than dài, : “Con muốn đến ngân hàng để cướp tiền! Con có tài cán gì, thể kiếm được căn nhà tốt để Thúy Thúy ở, con vô dụng. Thôi thà để Thúy thúy tìm được người tốt hơn!”

      Khi mẹ Đại Lâm dè dặt khéo léo mẹ Thúy Thúy có thể cho bà vay 10 vạn hay , mẹ Thúy Thúy lại đồng ý. Mẹ Thúy Thúy vay mượn đồng nghiệp được đủ 10 vạn tệ, liền đưa cả cho mẹ Đại Lâm, còn cầu mẹ Đại Lâm viết giấy nợ. Mẹ Đại Lâm toan tính, bảo Đại Lâm viết, như vậy món nợ 10 vạn tệ này thuộc về Đại Lâm và Thúy Thúy. Bây giờ, lương của Thúy Thúy hàng vạn tệ, đương nhiên là Thúy Thúy trả nợ, Đại Lâm phải bận tâm. Mẹ Thúy Thúy dám chuyện này với bố và em , sợ bị mắng. Bố Vương Hinh tìm mẹ Đại Lâm cái thẻ tín dụng lúc đầu ghi số cho bà dùng được nữa, đổi sang 1 tên chủ tài khoản và số tài khoản khác được đánh máy ràng in ra giấy, đưa cho bà, bảo bà chuyển khoản vào đó.

      Nhà Vương Hinh chuẩn bị sang tên cho mẹ Đại Lâm, bên ngoài phòng giao dịch, bố Vương Hinh cầm giấy tờ nhà và hồ sơn đẳng kí sang tên đưa cho mẹ Đại Lâm xem tỉ mỉ, sau đó bảo mẹ Đại Lâm mau chuyển khoản 20 vạn tệ vào tài khoản, Mẹ Đại Lâm vội vàng đến ngân hàng để chuyển khoản, hớn hở quay lại, thúc giục bố Vương Hinh và Vương Hinh đợi ở trung tâm giao dịch mau làm thủ tục sang tên. Bố Vương Hinh cười nhạt, đến bàn tư vấn hỏi vài câu, bảo mẹ Đại Lâm đưa chứng minh thư ra, trong lúc bà lấy CMTND, bố Vương Hinh gọi điện cho mẹ Vương Hinh, hỏi vợ, mẹ Vương Hinh chẳng có xu nào được chuyển vào tài khoản. Bố VƯƠNG HINH thoáng chau mày, hỏi mẹ Đại Lâm: “Bà chuyển tiền vào tài khoản chưa? Chắc là phải nhận được ngay chứ? Sao vẫn chưa nhận được?” Mẹ Đại Lâm băn khoăn, có thể hệ thống ngân hang hơi chậm, lát nữa là nhận được ngay. “Vậy hãy chờ thêm chút nữa.” Vương Hinh : “ Con mua kem ăn đây.” lát sau, Vương Hinh mua 2 hộp kem về, và bố mỗi người 1 hộp, mẹ Đại Lâm có phần. Dù khát khô cả cổ, mẹ Đại Lâm vẫn trơ mắt nhìn 2 bố con họ thưởng thức món kem, bà nỡ bỏ tiền ra mua. Cả đời bà tằn tiện, bà nỡ mua quần áo cho mình, chưa bao giờ dám mua que kem, nhưng đối với chồng, con trai và Bá Bá lại khác hẳn, muốn gì được nấy, luôn cố chọn thứ tốt nhất để mua cho họ, thứ đắt nhất cho họ ăn, quả thực là vợ hiền mẹ tốt điển hình của Trung Quốc.

      có giáo dục!” Mẹ Đại Lâm bực mình nghĩ thầm. Ít ra bà cũng là người lớn, VƯƠNG HINH dám đưa kem mời bà, chẳng buồn câu xã giao nào. Còn bố VƯƠNG HINH cứ cười với con , dường như ko nhìn thấy bà khát khô đến nỗi cứ phải liếm môi. Cho dù bà ko thấy khát, về phép lịch , bố VƯƠNG HINH cũng phải dạy con cần phải biết mời bà kem mới phải!

      vô giáo dục!” Mẹ ĐạI LÂM chửi thầm lần nữa. Nhưng ngoài miệng ko dám gì, cũng dám để lộ sắc mặt vui bởi bà đối diện với VƯƠNG HINH. Nếu là Thúy Thúy, bà cất tiếng chửi bới rồi. Lần đầu tiên mẹ ĐạI LÂM cảm thấy Thúy Thúy là ngoan hiền lương thiện. Đợi Thúy Thúy trở lại, để cho nó và ĐạI LÂM sống vui vẻ, sinh thêm đứa con, cả nhà này sống tuyệt vời. Mẹ ĐạI LÂM cứ nghĩ, rồi tự mỉm cười.
      tiếng đồng hồ trôi qua, tiền vẫn chưa vào tài khoản.

      Bố Vương Hinh nhíu mày lần nữa, nhưng lại an ủi mẹ ĐạI LÂM: “Đừng sốt ruột, có lần có khách hàng chuyển khoản cho tôi, ngân hàng nhận được ngay, nhưng tận chiều ngày hôm sau, tôi mới nhận được, hệ thống ngân hàng hay có vấn đề lắm.” Mẹ ĐạI LÂM dò hỏi : “ Vương, hay là chúng ta cứ làm thủ tục chuyền nhượng trước?” “Vậy ko được! Lúc đầu , tiền trao cháo múc, bây giờ tiền vẫn chưa vào tài khoản, nếu xảy ra chuyện gì, nhà chuyển nhượng sang cho bà, tôi ko nhận đc tiền, biết tính sao chứ?” Bố VƯƠNG HINH từ chối luôn. “Ôi, chúng ta là thông gia thân thiết như vậy, sao tôi có thể lừa đc, tôi làm nhà giáo cả đời, phải loại ng đó đâu! Ko tin hỏi mà xem!” Mẹ ĐạI LÂM cuống quá đứng bật dậy, hơi kích động. Bố VƯƠNG HINH ko phản ứng: “ Tôi ko cần biết bà là ng như thế nào? Vương Mỗ tôi là ng làm ăn kinh doanh, lẽ nào phải lần từng nhà để hỏi về khách hàng của tôi là loại ng nào rối mới giao thiệp hay sao? Bà thông gia, cứ phải tiền nong ràng! Đây là nguyên tắc của tôi!”

      Đợi mãi đến tận 4h chiều, mẹ VƯƠNG HINH gọi điện đến bảo tiền vẫn chưa vào tk. Mẹ ĐạI LÂM cuống lên, đòi đến ngân hàng coi xem thế nào. Bố VƯƠNG HINH đứng dậy, ” Bà hãy hỏi thử xem, tôi ko thể đợ thêm nữa, ngày mai tiền vào tk, chúng ta hãy đến sang tên vậy!” xong liền bước .

      Mẹ ĐạI LÂM than phiền với nhân viên ngân hàng hồi lâu, họ chắc là vào tk ngay thôi, chuyển khoản cho bà rồi, hay là mai lại đến, nếu chưa về tk, ngân hang kiểm tra giúp bà. Mẹ ĐạI LÂM buồn bực trở về nhà.

      Chiều ngày hôm sau, 20 vạn tệ vẫn chưa về tk. Mẹ ĐạI LÂM vô cùng lo lắng, bố VƯƠNG HINH nổi giận chỉ trích bà là đồ lừa đảo! Nếu lừa đảo, bố VƯƠNG HINH bèn báo công an, báo rằng mẹ ĐạI LÂM là tội phạm lừa đảo.

      Cảnh sát điều tra, số tiền đó vào tk ngay chiều hôm đầu tiên, chuyển vào tk 1 ng ở Quảng Châu! Liên hệ với cảnh sát Quảng Châu, kiểm tra máy quay, trong máy ra, khi tiền mới vào tk, liền bị 1 ng trẻ tuổi đeo kính râm, đội mũ chuyển sang 6 tk khác, lần theo 6 tk đó, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, lần lượt bị ng thanh niên đó rút hết. Thế nhưng đều điều tra ra đc ai là chủ của những tk này. Mẹ ĐạI LÂM kêu than 1 tiếng, suýt ngất lịm .

      Bố Vương Hinh cười nhạt, chỉ vào mẹ Đại Lâm, với cảnh sát: “Kẻ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Tài khoản bà gửi tiền vào có phải là của tôi đâu! Bà chuyển 20 vạn tệ đến tận Quảng Châu, tìm họ hàng của bà lấy hết, còn muốn lừa tôi, giục tôi mau sang tên cho bà! cảnh sát, quyết thể để kẻ lừa đảo này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Mẹ Đại Lâm ngẩn người đờ đẫn, mặt xám xịt như người chết, sau đó lao ra khỏi sở công an, lao đến những chiếc xe lại đường, miệng hét lớn: “Đừng cản tôi, tôi muốn sống nữa!” Giằng co hồi lâu, mẹ Đại Lâm bị Trương cảnh sát kéo trở lại sở công an. Dọc đường, bà khóc nghẹn ngào, vừa khóc vừa nắm lấy tay áo Trương nài xin: “ cảnh sát, phải giúp tôi tìm lại được 20 vạn tệ, nó là cả mạng sống của tôi!” “ khéo diễn!” Bố Vương Hinh cười lạnh lùng: “Hôm đó tôi đặc biệt tìm bà, đưa cho bà tờ giấy ghi số tài khoản và tên chủ tài khoản, bà chuyển tiền vào đó, bà chuyển cho ai?” Mẹ Đại Lâm vội vàng lấy từ trong túi ra tờ giấy đó, biện giải: “Chính là tờ giấy này! Tôi chuyển đúng vào tài khoản ghi ở đây! xem !” Bố Vương Hinh cầm lấy tờ giấy đó, cầm bằng hai tay, nhìn lúc, quả quyết: “ phải tờ này! Tôi quen ai tên là Kim Phổ Nhân, người Hàn Quốc à? Họ hàng nhà bà à?” Bố Vương Hinh lại giở trò! Nhỡ may mẹ Đại Lâm đưa tờ giấy này kiểm định dấu vân tay, kiểm tra ngay ra dấu vân tay của bố Vương Hinh, vậy việc bố Vương Hinh ông đưa tờ giấy này cho mẹ Đại Lâm trở nên mâu thuẫn. Thế nên, bố Vương Hinh khích mẹ Đại Lâm, để bà đưa tờ giấy ra, ông cầm lấy, thế chẳng phải là có dấu vân tay rồi sao! Mẹ Đại Lâm ngẩn người: “Sao lại thế được chứ? Chính là tờ này!”

      Bố Vương Hinh : “Số tài khoản tôi viết trong hợp đồng là tài khoản tôi thường dùng, mấy hôm trước có vị khách hàng chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, tôi sợ lẫn lộn với tiền của bà nên đưa cho bà số tài khoản khác. Đây là tài khoản của khách hàng của tôi ở Quảng Châu, đợt này tôi phải chuyển cho ông ta 40 vạn tệ. Qua điện thoại, tôi với ông ấy rằng tôi chuyển cho ông 20 vạn trước, số còn lại mấy ngày sau chuyển nốt. Việc này có phải hôm đó tôi rồi ?” Mẹ Đại Lâm gật đầu. Bố Vương Hinh tiếp: “Ông ta số tài khoản với tôi qua điện thoại, tôi còn sợ viết tay ràng, sai nhân viên trong công ty tôi đánh máy in ra, bảo cậu ta đánh cỡ chữ to, đậm, bởi tôi cũng cần phải dùng đến để chuyển khoản cho ông ấy, nên in ra mấy bản liền, đưa bà bản, trong ngăn kéo của tôi vẫn còn mấy bản. Số tài khoản tôi nhớ, nhưng tên tôi nhớ, ông ta họ Lưu, chứ phải là họ Kim gì đó như của bà. cảnh sát, tôi có thể gọi cậu nhân viên đó làm chứng cho tôi.” Vừa xong, bố Vương Hinh liền gọi điện thoại cho cậu nhân viên đó cầm mấy bản ghi số tài khoản đó đưa đến sở công an. Chỉ lát sau, cậu nhân viên đó cầm mấy tờ giấy đến, hoàn toàn chứng thực lời của bố Vương Hinh. Bố Vương Hinh tức giận : “Chính là tờ này!” Mẹ Vương Hinh cầm khăn tay lau nước mắt, với mẹ Đại Lâm: “Vì bà mà suýt nữa chúng tôi đắc tội với khách hàng! Tôi cứ băn khoăn, biết xảy ra cố gì? Vừa rồi, bố Hinh Hinh gọi điện cho tôi, tôi mới biết ra bà chuyển tiền vào tài khoản của người họ Kim nào đấy, bà quá đáng!” Bố Vương Hinh nghĩ lát rồi : “Tôi hiểu cả rồi, bà biết đây là tài khoản ở Quảng Châu, bèn tìm ngay tài khoản của người họ hàng ở Quảng Châu, chuyển tiền vào đó, rồi cứ liên tục giục tôi sang tên. Hừ! Bà quắt quá!” Mẹ Đại Lâm cũng kịp phản ứng lại, hét lên: “Tôi hiểu rồi, các người là lũ lừa đảo, chẳng qua là muốn mượn căn nhà này để lừa lấy lại số tiền 20 vạn tệ của mẹ Thúy Thúy chứ gì? Ha… ha, nằm mơ! Tôi cho các người biết, trong số tiền 20 vạn này, có 10 vạn là tôi vay được từ mẹ Thúy Thúy! Đại Lâm viết giấy nợ, bảo Thúy Thúy nhà ông trả nợ ! Ha… ha! Muốn đấu với tôi à! Còn lâu nhé!”

      Trong mắt bố Vương Hinh thoáng lên kinh ngạc phẫn uất, mẹ Vương Hinh há to miệng, Vương Hinh nhảy dựng lên, : “ bậy! Bác tôi còn có thể cho bà vay tiền được sao?” Mọi biểu của bà đều bị Trương lão luyện dày dặn kinh nghiệm quan sát kĩ lưỡng. Bố Vương Hinh cầm di động bấm số gọi cho mẹ Thúy Thúy: “Chị cả, vừa rồi mẹ Đại Lâm , trong số tiền 20 vạn tệ mua nhà của Hinh Hinh, có 10 vạn là chị cho vay à?” Mẹ Thúy Thúy biết thể giấu được, bèn : “Chị thấy bà ấy cũng đáng thương lắm, hơn nữa, cũng là vì Đại Lâm và Thúy Thúy...” “Có viết giấy nợ ?” “Viết rồi.” “Ai viết thế?” “Đại Lâm.”

      Bố Vương Hinh suýt giận đến ngất xỉu, hỏi tiếp: “Có viết thời hạn trả tiền ?” “Ơ? biết, để chị xem!” Mấy phút sau, mẹ Thúy Thúy quay lại: “Ôi, quên viết rồi, sao chứ?” Mặt bố Vương Hinh tối sầm lại, hét lớn vào điện thoại: “Chị có bị điên ? Mẹ Đại Lâm chuyển 20 vạn tệ vào tài khoản nhà họ hàng của bà ta rồi, sau đó tay mà muốn lừa lấy căn nhà của Hinh Hinh!” Mẹ Thúy Thúy lại bực bội, : “ thể nào! Mẹ Đại Lâm là người thà, chỉ là tính khí được tốt cho lắm. Sao bà ấy có thể lừa em chứ? Hay là có hiểu lầm gì?” Bố Vương Hinh giận đến nỗi chỉ thiếu nước hộc máu mồm, tắt phụp điện thoại, ông giận quá thốt nên lời. Ông có lòng tốt muốn giúp Thúy Thúy lấy lại 20 vạn, ngờ lại bị mẹ Thúy Thúy trách móc, tức thể nào chịu nổi!

      Vương Hinh và mẹ thấy ông ôm lấy ngực, thốt nên lời, mặt trắng bệch, vội vàng chào Trương, rồi đưa ông đến bệnh viện. Bác sĩ bố Vương Hinh bị bệnh mạch máu vành tim được tức giận, sau này cần phải chú ý, bố Vương Hinh cười đau khổ, với vợ: “Tôi vốn khỏe mạnh như sắt đấy, từ khi Hinh Hinh bị chó cắn, tôi thường cảm thấy tức ngực, ra bị làm cho tức giận quá mà mắc phải bệnh mạch máu vành tim. Mẹ Vương Hinh hối hận khôn nguôi, đáng lẽ ra nên đưa chìa khóa căn hộ của Hinh Hinh cho chị , để xảy ra chuyện lớn thế này. Buổi tối, mẹ Vương Hinh đến nhà chị , mắng như tát nước vào mặt chị! Lúc này mẹ Thúy Thúy bị mẹ Đại Lâm khóc lóc kêu than từ chiều làm cho đầu óc quay cuồng, giờ lại bị mẹ Vương Hinh nổi giận lôi đình ở nhà chị , bực tức bỏ , để lại mẹ Thúy Thúy mình nuốt nước mắt và thầm tự trách mình.

      Cả đời bà sống thà chất phác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại ai, bà cứ ngỡ mọi người trong thiên hạ đều giống bà, đều hại người khác. Bà chỉ có mình Thúy Thúy, hạnh phúc của Thúy Thúy chính là hạnh phúc của bà. Nếu Thúy Thúy mới kết hôn ly hôn, liệu có thể lại tìm thấy được hạnh phúc sao? Đại Lâm dù phải là thập toàn thập mĩ, nhưng đối xử với Thúy Thúy khá tốt. Còn về mẹ Đại Lâm, cũng chỉ có thể cố gắng chung sống hòa thuận, chỉ mong lấy tấm lòng đổi lấy tấm lòng. Mẹ Thúy Thúy thấy rất nhiều người phụ nữ ly hôn, nuôi con mình rất vất vả khó khăn, vừa có tiền, vừa có tuổi xuân, chẳng mấy chốc già nua. Nhiều phụ nữ có nhà, nếu chồng cũ trợ cấp tiền nuôi dưỡng, nỗi khó nhọc nuôi con mình khó mà tưởng tượng nổi. phải mẹ Thúy Thúy ích kỉ, muốn căn nhà của Hinh Hinh, mà bà muốn nhân lúc mình còn sống, cố gắng hết sức mình, trải ra cho Thúy Thúy con đường dễ nhất, nếu , Thúy Thúy thực phải trải qua những tháng ngày thê lương của những người phụ nữ ly hôn. Là mẹ, đây là điều đau lòng nhất.
      Đời người phụ nữ, sai bước, cả trăm bước xiêu vẹo. Bây giờ, nhà em và nhà thông gia như nước với lửa, bà lại thể làm gì. Mẹ Thúy Thúy chỉ muốn nhảy lầu cho xong

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15



      Ngày hôm sau, Trương gọi Trương Hinh, Đại Thiếu và Minh Minh đến sở công an, nghiêm giọng hỏi về tung tích số tiền 20 vạn tệ. Trương nghĩ, ba con quỷ này, đứa nào cũng ranh ma quỷ quyệt, biết nhăng cuội, chỉ cần lơ là chút là bị chúng qua mặt, thế nên cần phải hết sức cẩn thận, Đại Thiếu : " Trương, trời nóng quá làm nhầm lẫn phải? Hinh Hinh và em còn chưa cưới nhau. Em chỉ mới tạm nhận được tư cách vĩ đại làm sứ giả bảo vệ ấy thôi. Nhà ấy bán nhà, em có thể tham dự vào sao?" Minh Minh cười : "Lời của Đại Thiếu, Trương nghe thấy rồi đấy, việc mà cậu con rể tương lai còn dám nhúng tay vào, em có thể nhúng tay vào được sao? Em và Hinh Hinh chỉ là bạn bè bình thường. Việc nhà ấy bán nhà có thể cho người ngoài như em sao? Trương, em mua cho chai -ca-co-la mát nhé." xong, cậu kiền định chuồn ra ngoài, bị Trương mắng: "Đứng lại! Quay lại đây! Vương Hinh, định với tôi biết gì về việc bán nhà đấy chứ?" Vương Hinh cười hì hì, : " Trương, quả thực em cũng lắm. Em vốn muốn để Tôn Đại Lâm ở căn nhà đó, nhưng bố em vì chị họ, cứ ép em bán căn nhà đó. Em , bố nghe, ông gọi em kí tên hôm chuyển nhượng, còn những việc khác, em hay biết gì cả. Nhưng, ngờ, mẹ Đại Lân lại lừa đảo cả nhà em. Trương, các bắt bà già chết tiệt đó chưa?"

      "Tôi điều tra cho , ba cậu cứ liệu hồn đấy, thà chút, chuyện các cậu đánh nhau ẩu đả còn coi là chuyện , nếu như thực điều tra ra các cậu lừa đảo, là phải ngồi tù hứ bỡn đâu." Trương giận dữ xong, cầm cốc trà lên định uống, phát ra còn nước, Minh Minh nhanh tay nhanh mắt vội đón lấy cốc rót nước cho Trương. Minh Minh đặt cốc nước xuống trước mặt Trương, cười : "Em hiểu rồi Trương, bọn em thực biết gì về việc này."

      Thúy Thúy trở về, hơi gầy chút. Phó giám đốc Hàn đón. xe, ta muốn Thúy Thúy đưa tài liệu cho mình, để đưa đến ngay cho Dương Chiến. Thúy Thúy vẫn chưa sắp xếp lại được, lật giở đống tài liệu hỗn độn trong tay. Phó giám đốc Hàn đành chịu, đưa đống lộn xộn này cho Dương Chiến, chẳng khác gì muốn bị mắng té tát.

      Tối hôm đó, Đại Lâm nôn nóng muốn kéo Thúy Thúy lại để thơm, nhưng Thúy Thúy thèm để ý đến. Đại Lân chưng hửng đành tiếp tục công việc nấu cơm quét dọn nhà trong nhà nhà mẹ vợ. Sau bữa tối, Đại Lâm muốn đưa Thúy Thúy về nhà, Thúy Thúy cứ nghĩ đến mẹ Đại Lâm là nỗi căm hận lại trào dâng, nhất quyết về. Mẹ Thúy Thúy đành với Đại Lâm: "Thúy Thúy mệt rồi, con cứ về trước , ngày mai hẵng hay." Đại Lâm ỉu xìu ra về. Ngày hôm sau, Thúy Thúy đến bệnh viện thăm dượng. Vương Hinh kể cho Thúy Thúy biết chuyện mẹ Đại Lâm lại lấy của nhà 10 vạn tệ. Thúy Thúy giận đến nỗi mắt đỏ hoe, biết thể nỗi phẫn uất của ra sao. Bố Vương Hinh nhấp nháy mắt với , cười : " bé ngốc, cứ tin dượng, nếu con ly hôn, dượng có cách lấy lại số tiền 20 vạn tệ mà mẹ Đại Lâm lấy . Ha...ha..." Thúy Thúy há to miệng, sau đó bật cười.

      Mấy hôm sau, Thúy Thúy giao nộp lại cho Tổng giám đốc Ngô những tài liệu sắp xếp lại, Tổng giám đốc Ngô xem qua lượt, dặn dò in ra mấy bản, lập tức hẹn Dương Chiến đến đàm phán. Sau đó, tranh thủ thời gian gọi Thúy Thúy đến phòng làm việc, đưa cho phong bì dày, trong đó là 1 vạn tệ. Tổng giám đốc Ngô tài liệu của Thúy Thúy rất đầy đủ toàn diện, đây chắc chắn có thể là đòn đau với Dương Chiến, Thúy Thúy phải mất bao tâm huyết điều tra nghiên cứu mới hoàn thành được, chắc chắn vất vả nhiều, sô tiền thưởng 1 vạn này là để khẳng định biểu tốt của Thúy Thúy trong công việc. Thúy Thúy vui lắm, về nhà đưa hết số tiền cho mẹ. Ngày hôm sau, mẹ Đại Lâm gọi điện đến hẹn mẹ Thúy Thúy cùng chợ, khi hai bà nghỉ chân lúc đẩy xe hàng của siêu thị, mẹ Đại Lâm giả vờ hỏi han chuyện gia đình, : "Chị à, Thúy Thúy về rồi, tôi và Đại Lâm rất nhớ nó, cứ nghĩ đến việc con dâu ở ngoài vất vả, lòng tôi lại đau thắt lại... Tiền hỗ trợ công tác phí lần này của Thúy Thúy chắc cũng ít nhỉ?" Mẹ Thúy Thúy vốn tính thà, : " có tiền hỗ trợ công tác phí, nhưng lãnh đạo Thúy Thúy làm tốt, thưởng cho những 1 vạn tệ." "A! vạn tệ?" Con tim trong lồng ngực mẹ Đại Lâm đập rộn ràng.

      Trương vẫn bận tối tăm mặt mũi để tìm kiếm tung tích 20 vạn tệ, còn đến bệnh viện hỏi bố Vương Hinh nhưng chẳng hỏi được ra điều gì có giá trị. Ngược lại, bố Vương Hinh mỗi ngày gọi cuộc điện thoại, giục mau bắt mẹ Đại Lâm - người đàn bà lừa đảo này lại. Đồng thời, bố Vương Hinh còn sai Vương Hinh mỗi ngày mua hai mươi quả dưa hấu đưa đến sở công an, nước ngọt và kem nhiều vô kể, đến nỗi cảnh sát phát ngại, luôn : "Đừng khách sáo, điều tra vụ án là trách nhiệm của chúng tôi, đừng đem dồ đến nữa." Nhưng ngày ngày Vương Hinh vẫn đều đem đến. Còn mẹ Đại Lâm đâu nỡ bỏ tiền ra mua nước ngọt và kem cho cảnh sát. Thủ đoạn duy nhất của bà là xin nghỉ việc, hàng ngày đến sở công an, cầm khăn tay lau nước mắt, giục giã Trương mau tìm lại số tiền 20 vạn tệ cho bà. Khóc lóc chán rồi, nhân lúc Vương Hinh ở đó, lẻn ăn dưa hấu Vương Hinh mua, ăn đến nấc nghẹn. Còn nôn cả dưa hấu vào thùng rác. Thế nhưng, do tâm trạng buồn bực, còn mấy sức lực, đến nôn cũng chuẩn, nôn đầy dưa hấu xuống sàn, cảnh sát nhìn thấy đều chau mày bực bội. Ăn xong dưa hấu, bà lại ăn lấy ăn để kem và nước ngọt Vương Hinh mua. Bà là người tằn tiện, bình thường dám mua những thứ đồ "xa xỉ" này, bây giờ được ăn uống miễn phí bà phải cố mà ăn cho no, có lỗi với bản thân quá. Lâu dầnm thái độ và hành vi này của mẹ Đại Lâm khiến cho mọi người đều khinh ghét!

      Cảnh sát cũng là con người, cũng có tình cảm, người nào đối xử tốt với họ, họ cũng biết cảm kích, và tất nhiên họ cũng biết cảm thấy bực bội với những kẻ đáng ghét. Vụ án vẫn chưa điều tra ra, cả hai bên đều ở diện bị tình nghi, họ cùng chỉ trích, tố cáo đối phương là kẻ lừa đảo và trước tình hình này, nhà Vương Hinh có biểu như thế nào, mẹ Đại Lâm có phản ứng ra sao, mọi người đều hiểu .

      Bố Vương Hinh cũng muốn nhân cơ hội này để vương Hinh có mối quan hệ tốt với nơi có quyền thế, quen biết thêm số người sau này có thể giúp đỡ . Bố Vương Hinh cũng bước vào tuổi xế chiều, nhưng Vương Hinh hãy còn , con đường phía trước còn dài lắm, mọi việc kinh doanh buôn bán sau này phải do mình gánh vác. Dạo này, Vương Hinh sôi nổi vui vẻ, miệng lưỡi ngọt ngào cứ ra ra vào vào sở công an suốt, dần dà trở nên thân quen với các chị cảnh sát, chỉ có lợi cho con đường của sau này. Bố Vương Hinh vẫn luôn đồng tình với cách giáo dục con cái của bố mẹ Thúy Thúy, họ chà đạp lên con trẻ. Bố mẹ Thúy Thúy luôn nhốt con trong nhà, tan học phải về nhà đúng giờ, được chậm trễ phút, muộn chút là mẹ Thúy Thúy cuống cuồng tìm, cho Thúy Thúy tiếp xúc với người khác, đến nỗi Thúy Thúy gần như chỉ tiếp xúc với vài người con trai. Vừa lên đại học, có ai quản lý, liền lao đầu vào lưới tình hồ điệp của Tôn Đại Lâm. Bố Vương Hinh khuyến khích con cái ra ngoài xã hội, ông ở chỗ khuất theo dõi tất cả mọi hành động của . Khi con trẻ gặp khó khăn, ông khuyến khích trẻ tự nghĩ cách, dũng cảm đối diện. Cho nên, việc Vương Hinh gặp gỡ Đại Thiếu, ông rất hài lòng, Đại Thiếu mặt mày sáng sủa, lương thiện, thẳng thắn, bố mẹ đều là dân trí thức, sau đó kinh doanh phát tài, ngay cả ông bà nội ngoại cũng đều là gia đình học thức. Đem so sánh, Thúy Thúy gặp phải loại gia đình kiểu gì chứ...
      Mẹ Đại Lâm vẫn ngày ngày để bụng đói đến sở công an ăn no nê rồi mới về nhà, còn lớn giọng , dù sao 20 vạn đó cũng là bị gia đình Vương Hinh lừa lấy mất, đợi căn nhà được sửa xong, bà dọn vào, ai dám cản bà, bà liều cái mạng già này với . Kẻ mạnh cần phải giải thích! Ngoài ra, 1 vạn tệ tiền thưởng của Thúy Thúy khiến bà vô cùng kích động, bà thể ngờ con dâu bà lạ có thể đẻ ra trứng vàng! Chỉ loáng cái kiếm được 1 vạn tệ, bằng con trai bà làm cả năm trời.

      Hai mươi vạn tệ của bà còn nữa, tiền lãi ngân hàng hàng tháng vẫn phải trả, mẹ Đại Lâm với con trai phải làm thế nào. Đại Lâm lúng túng " hay lắm mẹ ạ, bây giờ Thúy Thúy còn chẳng buồn nhìn mặt con, con đến đòi tiền, ấy liệu có thể đưa cho con sao?" Mẹ Đại Lâm trừng mắt chửi: " là đồ vô dụng! Con biết gì chứ? Tiền của Thúy Thúy là tài sản chung của hai vợ chồng, tiền của nó là tiền của con, chính là tiền của mẹ! là đầu óc chậm tiến! Mấy hôm nữa, con hãy nghĩ cách lấy được cái thẻ ATM tiền lương của Thúy Thúy, nếu , nó đưa hết tiền cho mẹ nó cả! Nó là vợ con, việc gì cũng phải nghe con! Nếu nghe, đuổi cổ ra khỏi cửa cho sớm?" Đại Lâm cảm thấy việc đơn giản như vậy, rất e dè, dám đòi. Mẹ Đại Lâm chiều theo tật xấu của con rai, hôm đó, sau bữa tối, bà ép Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy. Bố mẹ Thúy Thúy chào hỏi nhiệt tình, bê đĩa dưa hấu ra mời. Thúy Thúy lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ, lời nào. Mẹ Đại Lâm cười hồ hởi: "Con dâu à, những ngày qua, mẹ nhớ con lắm, nhìn kìa, công tác có lần mà gầy thế này, mẹ xót ruột lắm..." Thúy Thúy nhìn bà bằng ánh mắt sắc như dao, đằng đằng sát khí, vẫn gì. Mẹ Thúy Thúy đẩy : "Còn ngẩn người ra đấy àlm gì?" Thúy Thúy từ từ bước đến trước mặt mẹ Đại Lâm, bất chợt giơ tay ra tát mạnh vào mặt mẹ Đại Lâm. Lúc đó, mẹ Đại Lâm ngồi ghế sô-fa ăn dưa hấu, hề có chút đề phòng nào. Thúy Thúy từ cao, lấy hết sức tát, liền hơi mấy cái liền, mất khoảng phúc, mọi người mới kịp phản ứng, Đại Lâm hét tiếng, rồi lao đến bóp cổ Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy thể ngờ được rằng con thà nhút nhát lại dám ra tay đánh người, hơn nữa lại là đánh mẹ chồng mình, bỗng chốc chân tay mềm nhũn, kinh hãi đến độ thốt nên lời. Mẹ Đại Lâm ngẩn người ôm lấy mặt, miếng dưa hấu trong miệng bị đánh rơi xuống đất. Thúy Thúy luôn thà chất phác ngờ lại ra tay tặng cho bà mấy cái bạt tai, hơn nữa còn vô duyên vô cớ, có dấu hiệu gì, bà kịp phản ứng.

      Lúc này bố Thúy Thúy nhìn thấy con ra sức giãy giụa vì bị Đại Lâm bóp chặt cổ, cuống quá, ông đâu có thời gian để phân tích xem hành vi vừa rồi của Thúy Thúy là đúng hay sai. Tóm lại, dám đánh con ông trước mũi ông là điều chấp nhận được! Ngay lúc đó, bố Thúy Thúy giảng cho Đại Lâm cú đấm từ góc nghiêng mặt, Đại Lâm liền ngã nhào, kéo cả Thúy Thúy ngã theo. Bố thúy Thúy vạm vỡ, sức khỏe cường tráng, Đại Lâm mặc dù trẻ tuổi, nhưng vừa gầy vừa , phải là đối thủ. Sau đó, bố Thúy Thúy nổi giận lôi đình, tay nhấc Đại Lâm lên giống như nhấc thằng oắt con, mở cửa vứt ra ngoài, chửi theo: "Tao còn thấy mày đánh con cưng của tao, tao xé xác mày! Quân khốn nạn!" Mẹ Đại Lâm thấy Đại Lâm bị đánh, còn bị ném ra ngoài, vội đến kéo, mẹ Thúy Thúy cũng muốn khuyên giải, bà hất tay đẩy mẹ Thúy Thúy, chân mẹ Thúy Thúy vấp vào chân bàn, ngã nhào. Thúy Thúy thấy mẹ bị đánh, máy bốc lên đầu, nghĩ được gì, cầm tấm nệm ghế sô-fa ập lên người mẹ Đại Lâm, khiến bà thở được, tay chân hoảng loạn giãy giụa. Mẹ Thúy Thúy thấy vậy càng run rẩy hơn, bò nổi, chỉ hét: "Thúy Thúy, dừng tay, bà ấy là mẹ chồng con mà! là nghiệp chướng!"

      Bố Thúy Thúy chửi Đại Lâm xong, quay người lại thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ, vội đóng cửa quay vào phòngm phát thấy mẹ Đại Lâm còn nhúc nhích gì nữa, ông sợ xảy ra án mạng, vội vàng kéo Thúy Thúy ra. Nhưng Thúy Thúy hai tay cứng như hai gọng kìm, động đậy, mẹ Thúy Thúy gắng gượng bò dậy, cùng hiệp lực với bố Thúy Thúy, khó khăn lắm mới kéo được Thúy Thúy ra. Mẹ Thúy Thúy khói hỏi con : "Con sao vậy. con muốn giết người à?" Đôi mắt Thúy Thúy trống rỗng, nhìn vào mặt mẹ, smắt vô hồn, gì. Mẹ Thúy Thúy nhìn thấy bộ dạng Thúy Thúy như bị điên loạn, sợ quá khóc nấc lên. Mẹ Đại Lâm nằm dưới đất, sắc mặt nhợt nhạt, còn hơi thở.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :