1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu - Kỷ Đạt(50c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5


      Cả nhà người ta còn bàn kế nuốt chửng gia sản của nhà Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy vẫn còn than ngắn thở dài, thấy lạ là sao Đại Lâm vẫn chưa đến đón Thúy Thúy. hai tuần trôi qua, chẳng có chút tin tức gì, mẹ Thúy Thúy trong lòng thấp thỏm yên, lo rằng hôm đó Thúy Thúy muốn ly dị làm tổn thương Đại Lâm. Bà bàn bạc với chồng hồi lâu, quyết định gọi điện cho Đại Lâm.


      “Đại Lâm à, bố mẹ con vẫn khỏe chứ? Thúy Thúy hiểu chuyện, bên nhà con cần khoan dung cho nó, con ít nhiều cũng phải khuyên bố mẹ con. Tối nay, chúng ta hãy đến nhà hàng Thiên Khai ăn bữa cơm nhé. Mọi người cùng ngồi ăn, bỏ qua những chuyện vui ”. Đại Lâm định , mẹ Đại Lâm giật lấy ống nghe. Mẹ Thúy Thúy vội vàng hỏi thăm mấy câu, đưa ra đề nghị buổi tối cả hai nhà cùng ăn. Mẹ Đại Lâm hừ mũi, : “Thông gia à, điều quan trọng là Đại Lâm nhà tôi cũng rất đau lòng, muốn ly hôn. Mấy hôm nay, chị em nhà tôi giới thiệu cho Đại Lâm mấy sinh viên đại học xinh đẹp, bố ta làm ở bộ, ở sở gì đó, tối nay dẫn Đại Lâm xem mặt, tạm biệt nhé!”




      Mẹ Thúy Thúy hoảng hốt liền mấy tiếng “alô” vào điện thoại, sau đó mới từ từ gác máy. Rồi bà vội vàng gọi điện thoại cho Thúy Thúy. Thúy Thúy nghe xong, : “Mẹ, sao đâu, mẹ đừng lo, đâu vào đó cả thôi. Đặt điện thoại xuống, Thúy Thúy ôm mặt, hồi lâu gì. Muốn gọi điện cho Đại Lâm để hỏi cho ngọn ngành, song lại cảm thấy cần thiết, nên cứ ngẩn người ra. Tiểu A, tiểu C và Thúy Thúy cũng khá thân thiết, đều đến hỏi thăm , xem có chuyện gì, khẽ, mệt mỏi giống như nước triều dâng nhấn chìm mọi sức lực của . Tiểu C đập bàn đánh “bụp” tiếng, bắt đầu chửi bới sao Thúy Thúy lại gặp phải cái gia đình quái ác đến thế. Thúy Thúy mặt trắng nhợt, với chị quản lý: “Chị ơi, em muốn vào bộ phận nghiệp vụ, chị giúp em với Tổng giám đốc được ạ?”


      Thúy Thúy mặc dù thuần hậu, nhưng phải ngốc. Lúc được tuyển dụng vào công ty này, sắp xếp cho làm nghiệp vụ đối ngoại, mấy hôm sau, mọi người phát ra kém ăn , đáp ứng được cầu công việc, nên lập tức điều về đơn vị quản lý tư liệu. Thúy Thúy cũng là người biết mình biết người, an phận làm suốt ba năm trời. Bây giờ, những người ở bộ phận nghiệp vụ, lương tháng đều lên đến vạn tệ, ít nhất cũng bảy nghìn tệ, vẫn chỉ nhận được 1300 tệ tiền lương còm.


      Chị quản lý lấy làm lạ, sao bỗng dưng lại đến việc này? Thúy Thúy bình tĩnh : “Bộ phận nghiệp vụ đãi ngộ khá hơn, em nghĩ, ly hôn, số tiền 20 vạn tệ của mẹ em coi như mất, em muốn kiếm được 20 vạn để trả lại cho mẹ. Em biết biểu của em chưa được tốt, nhưng, sau này em cố gắng làm, em có thể chịu đựng được áp lực công việc của bộ phận nghiệp vụ…” Chị quản lý nghĩ lát, rồi quyết định đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc xem thế nào. Tổng giám đốc là người đàn ông trung niên béo mập, ông nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Thúy Thúy, nỡ đả kích , bèn : “Vậy hãy thử tháng , tạm nhận lương như cũ, đợi chuyển chính thức rồi tính sau”. Thúy Thúy gật đầu khóc và : “Cảm ơn chú!”

      Sau đó, Thúy Thúy bận rộn với việc làm quen nghiệp vụ tại bộ phận nghiệp vụ. bận rộn vất vả của công việc dần dần làm tan nỗi đau của việc Đại Lâm tìm đối tượng mới. Mẹ Thúy Thúy biết nghiệp của con quan trọng, nên cũng thúc giục gì nữa.

      Hai tháng trôi qua, Đại Lâm đứng ngồi yên được nữa. Hôm đó, mẹ gặp đối tượng, bị Đại Lâm oán trách hồi lâu. Nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Thúy Thúy, vì thực rất nhớ Thúy Thúy, vợ chồng mới cưới mà, cũng biết mẹ muốn tốt cho , nếu như bây giờ đón Thúy Thúy về nhà, coi như phí bao công sức trước đây. Cứ nghĩ đến số tiền 280 vạn tệ, là Đại Lâm lại phấn khích, như thể nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ của mình, quang cảnh được mọi người vây quanh, người mẹ vất vả cả đời của cũng có thể du lịch toàn thế giới rồi. Hôm nay, mẹ Thúy Thúy cuối cùng kìm lòng được, lại gọi điện cho Đại Lâm. Đại Lâm sớm vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý hai nhà cùng ăn.

      Đúng 6 giờ, tại cửa hàng nhà hàng Tiểu Triệu Hưng, cả nhà Thúy Thúy đợi nhà Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm miễn cưỡng gật đầu thay lời chào với bố mẹ Thúy Thúy. Còn Đại Lâm vội vàng chạy đến ôm chặt Thúy Thúy, hân hoan : “Bà xã, nhớ em, em có nhớ ?” Bố mẹ Thúy Thúy đều cảm thấy phấn khởi, mẹ Đại Lâm bĩu môi. Thúy Thúy để ý thấy thái độ của mẹ chồng, cảm thấy kinh tởm, đẩy Đại Lâm ra, lạnh lùng : “Có phải là bà xã của hay , còn khó lắm”. Sau đó mọi người cùng bước vào nhà hàng. Đại Lâm vội theo, khuyên giải: “Thúy Thúy, thôi em đừng giận mẹ nữa, người nhà tranh cãi mà còn ghi thù sao, nghe lời nào!” Vừa , vừa lấy cánh tay gầy gò của mình ôm ngang eo Thúy Thúy. Thúy Thúy bực bội đẩy ra, tự lên tầng trước. vốn muốn đến, nhưng mẹ lo lắng suýt khóc, hai vợ chồng có ai cãi cọ bao giờ, cãi lúc lại làm hòa thôi. Vợ chồng sống với nhau cả đời, “môi còn có lúc vấp phải răng mà”. Lần này Đại Lâm gặp mặt, nhỡ nay thực thích sinh viên đó, con biết làm sao đây? Thúy Thúy cũng bàng hoàng, quả thực ly hôn luôn, cũng khó mà chấp nhận được.

      Hồi đầu Thúy Thúy quen Đại Lâm trong trường đại học, đều là đồng hương, nên tự nhiên cảm thấy thân thiết. Ngày nào Đại Lâm cũng giúp mua nước, giặt quần áo, trò chuyện với , rất chăm chỉ chịu khó, giúp giải tỏa được rất nhiều cảm giác đơn nơi xứ lạ. Thúy Thúy dần dần để bước vào trái tim , sau đó đương nhiên hai người kết hôn, mọi người đều cho rằng Thúy Thúy rất Đại Lâm, Thúy Thúy cũng cho rằng trong trái tim , Đại Lâm là duy nhất, là tất cả tình của . Biểu của Đại Lâm sau khi kết hôn quả thực khiến Thúy Thúy vô cùng đau xót, giữ chặt , để mặc mẹ chồng tát mấy cái. Thúy Thúy lớn bằng ngần này, được bố mẹ cưng chiều che chở như báu vật, ai động đến ngón tay đâu, sao có thể chịu đựng được sỉ nhục hôm nay chứ? Sau khi việc xảy ra, Thúy Thúy uất nghẹn đến phát run lên, cái thứ cảm giác bị sỉ nhục khắc ghi mãi trong lòng, bao giờ phai, cứ nghĩ đến, là khuôn mặt xám ngoét lại, và toàn thân run rẩy. với bố mẹ, sợ họ buồn vì , mấy cái bạt tai này quá tủi nhục, đến nỗi ngay cả trước mặt hai người thân nhất của , cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng, thể hé răng ra.

      Ngày hôm nay, dùng ánh mắt người lạ để nhìn nhận lại Đại Lâm, phát ra ta bé, gầy gò, sắc mặt vàng vọt, khép nép sau mẹ, chẳng giống đàn ông con trai chút nào! Sao lại có thứ cảm giác này nhỉ? Thúy Thúy đau lòng đến độ tự kiềm chế được!

      Mẹ Đại Lâm bước vào phòng đặt trước, than thở: “Ôi, cũng chẳng phải nơi sang trọng lắm!”
      Cả nhà Thúy Thúy yên lặng.

      “Muốn Shangri - la bà cũng xem lại xem mình có xứng !” Ở cửa phòng có mắt nhìn giận dữ, đạp cửa chửi. Đây là Vương Hinh, em họ Thúy Thúy, rất chanh chua, sắc xảo, vừa nhìn biết nên dây vào. Dáng người cao ráo, mặc chiếc quần đen bó, đôi giày da đỏ chót, áo trắng bó hở rốn, để lộ vai và lưng, nhuộm tóc nâu, trang điểm , đeo chiếc khuyên tai bạch kim. là con nhà dì Thúy Thúy, tính tình nóng nảy, mới 22 tuổi bắt đầu theo bố ra thương trường kinh doanh.

      Mẹ Đại Lâm vừa nhìn thấy , liền ngậm miệng. Trong đám cưới, chính là người chửi Đại Lâm là con rể ở rể. Vương Hinh vẫn cứ thắc mắc tại sao Thúy Thúy lại cái chàng Đại Lâm gầy gò thó nghèo rớt này. Trước đây, chỉ vì lời hợp, Vương Hinh ra tay ngay, hôm nay, nghe có buổi gặp mặt này, cố tình dẫn theo bạn trai là Đại Thiếu và người em Minh Minh đến. Ý là, nếu như gia đình Đại Lâm tử tế thà, hãy đợi để bị tẩn cho trận nên thân!

      Mẹ Đại Lâm dám gây với . Hôm tổ chức lễ cưới, chửi Đại Lâm, mẹ Đại Lâm lại vài câu, Vương Hinh lao đến chửi, còn định đánh bà, bị bố Vương Hinh giữ chặt lại. Từ đó, mẹ Đại Lâm có ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với Vương Hinh này.

      Đại Lâm nhìn thấy cục diện này, sợ quá dám gì. Cậu Đại Lâm đứng lên, hét: “Làm gì thế? Chị tao với nhà thông gia chuyện, mấy người lạ chúng mày đến đây gây chuyện gì?” Ông và vợ nghe có người mời ăn, nhịn cả bữa trưa. Đại Thiếu cười đểu: “Chúng tôi là họ hàng, ông là ai, ông là cái thứ gì chứ, ông làm gì có tư cách ở đây?”
      Lời qua tiếng lại, có vẻ như sắp xảy ra chuyện.

      Mặt bố mẹ Thúy Thúy thất sắc, thực ra, họ vốn ngờ Vương Hinh đến, sáng nay, chỉ gọi điện thoại cho em biết việc này, ngờ Vương Hinh đến, còn dẫn thêm người. Họ quá hiểu về tính cách của đứa cháu này, hôm nay, nếu xảy ra việc gì ngoài dự liệu, chỗ này bị thành đống hỗn độn hoang tàn, Đại Lâm và bố mẹ có thể khỏe mạnh ra ngoài cũng là việc dễ dàng chút nào. Họ vội giữ chặt Vương Hinh tay nắm lại, mắt chăm chăm như chuẩn bị lao vào cuộc ẩu đả: “Cháu ơi, gây chuyện gì”.

      Vương Hinh nhíu mày, đẩy mẹ Thúy Thúy ra ngoài: “Dượng, dượng cũng ra ngoài , nắm đấm có mắt đau”. xong, liền đẩy bố Thúy Thúy ra ngoài, sau đó, trừng mắt với nhân viên phục vụ: “Chúng tôi thương lượng công việc, thích bị quấy rầy, có bất cứ tiếng động nào, cũng được vào, được báo cảnh sát! Nghe thấy gì chưa?” xong, chốt cửa lại, trợn mắt: “Đánh!”

      muốn lật đổ bàn, nhưng bàn nặng quá, lật đổ được, hằm hằm nhìn Đại Thiếu và Minh Minh. Hai người bọn họ cười hi hi, mỗi người giơ chân, cái bàn đổ rầm tiếng. Trận địa trong phòng được bố trí xong.

      Vừa rồi mẹ Đại Lâm vẫn luôn cố giả vờ bình tĩnh. Bà nghĩ bố mẹ Thúy Thúy là người lớn, thể để Vương Hinh gây ra chuyện, cho nên bà bỏ chạy, giữ vững được thái độ điềm tĩnh trước hiểm nguy của người nhà giáo nhân dân, hơn nữa còn có Đại Lâm và bố Đại Lâm, cậu mợ Đại Lâm yểm trợ cho bà.

      Bá Bá đến, cậu thích trò ăn của người khác, vì vậy còn bị bố mẹ cậu chửi: “Được ăn miễn phí mà ăn, đồ ngu!”

      Nhưng mẹ Đại Lâm thể ngờ được, bố mẹ Thúy Thúy lại bị Vương Hinh đuổi ra ngoài. Lúc này, họ ở bên ngoài đập cửa, dặn Vương Hinh được làm bừa, Vương Hinh bỏ ngoài tai. Đến tận khi họ đập vỡ bàn, mẹ Đại Lâm mới định thần lại: “Ôi ôi, đánh à, xong rồi, tôi phải chạy thôi!”

      Vương Hinh chặn mẹ Đại Lâm định chạy ra ngoài lại, túm lấy mặt bà. Đại Lâm cuống lên, vung cánh tay vào Vương Hinh, bị Đại Thiếu nắm chặt lấy, rồi hất mạnh. Bố Đại Lâm định lao vào, bị Minh Minh chặn lại. Mẹ Đại Lâm quên mình, lao đến: “Dám động vào con trai ta, bà già này liều mạng với chúng mày!”

      Hai bên hằm hằm nhìn nhau, giữ nguyên cục diện lúc, Vương Hinh ngồi lên chiếc ghế chưa bị đá nhào, vắt chân chữ ngũ, nhìn chăm chăm vào bà mẹ Đại Lâm tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi: “ xem, bao giờ trả lại cho nhà bác tôi 20 vạn tệ? Chị tôi chắc chắn đòi ly dị, mau nôn ngay 20 vạn ra cho tôi, nếu , cẩn thận tôi cho các người tuyệt tử tuyệt tôn!” Mẹ Đại Lâm vừa nghe xong, chợt nhảy dựng lên, số tài sản 280 vạn tệ của nhà Thúy Thúy, bà còn chưa lấy được, lại còn bảo bà nôn ra 20 vạn. Trong suy nghĩ của bà, số tiền 20 vạn này sớm trở thành tài sản cá nhân của gia đình bà, bắt bà nôn ra, thà bắt bà chết còn hơn!

      Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa nôn ra máu, nhất thời mất lý trí, nhưng vẫn dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy đứng run lẩy bẩy ở góc tường, tát mạnh 6, 7 cái tát liên tiếp vào mặt Thúy Thúy.

      Máu mũi Thúy Thúy chảy ròng ròng. Mọi người đều ngẩn người kinh hãi trước khung cảnh trước mắt. Vương Hinh như hóa thạch. Thúy Thúy bị bất ngờ kịp phản ứng, chống đỡ lại được, bị đánh đến ù cả hai tai. Vương Hinh từ phía sau lao đến đá vào lưng mẹ Đại Lâm, vội vàng đến xem Thúy Thúy, máu mũi Thúy Thúy chảy đầm đìa khắp mặt, kinh hoàng thất sắc, miệng run rẩy mấp máy lên lời.

      Vương Hinh nhìn thấy chị họ từ đến lớn dám to, ngờ bị người ta bạt cho mấy cái bạt tai ngay trước mắt mình, tức đến xanh cả mặt, bộ mặt đằng đằng sát khí khiến ai nấy đều sợ hãi. Mẹ Đại Lâm thấy tình thế ổn, vội bò tìm cách ra ngoài để báo cảnh sát, dù sao đây cũng là xã hội có luật pháp. Vừa rồi bà bị Vương Hinh đánh, nhưng ở trong tình cảnh này, cũng dám kêu đau. Bò được mấy bước, trước mặt xuất chiếc quần hàng hiệu đắt tiền, còn có đôi giày da cá sấu sáng bóng. Mẹ Đại Lâm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, là Đại Thiếu, bạn trai của Vương Hinh. Cậu ta : “Tôi đánh đàn bà, Hinh Hinh, em đến đây, đừng có đứng đó mà thổn thức nữa”. Vương Hinh cầm lấy cái ghế ném vào mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm kêu thất thanh tiếng, rồi ngất xỉu. Đại Lâm và bố Đại Lâm cuống cuồng định lao đến đỡ, bị Minh Minh đạp cho ngã nhào.

      Người trong nhà hàng nghe thấy tiếng động khác thường, sợ xảy ra chuyện vội vàng báo cảnh sát. Tất cả mọi người đều bị giải về đồn. Thúy Thúy ngờ lại gặp lại chị cảnh sát lần trước. Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn Thúy Thúy mặt sưng bầm, máu me đầy người, toàn thân run rẩy.

      Cả đoạn đường , Vương Hinh nhất mực cho lau máu , đây là bằng chứng. Thúy Thúy đành phải lúng ta lúng túng để nguyên máu gặp cảnh sát. Vương Hinh, Đại Thiếu, và cả Minh Minh chào hỏi cảnh sát như là rất thân quen với họ. Đại Thiếu và Minh Minh lấy thuốc ra châm cho cảnh sát, luôn miệng gọi “”, rồi cười như tạ lỗi.

      cảnh sát cao to đẩy điếu thuốc ra: “ ! Sao lại để tôi nhìn thấy các cậu nữa vậy? Biết là được rồi! xem, lần này lại đánh ai vậy?” Minh Minh cười hi hi: “ Trương, đây là thuốc lá nhập khẩu em nhờ người mua hộ đấy, ngon lắm, thử xem”. Trương nhận thuốc, gõ vào đầu cậu ta cái, “Tên nhóc này, trí nhớ kém, từ sau ít gây chuyện phiền phức cho tôi thôi!” Vương Hinh kéo Thúy Thúy lại, : “ Trương, đây là chị em, xem, chị ấy bị mẹ chồng đánh cho máu me đầm đìa, chắc là đánh đến nỗi bị điếc rồi, bọn em báo án!”. “Chắc em lại bịa chuyện rồi, xã hội ngày nay, làm gì có mẹ chồng đánh con dâu?” Trương .

      Vương Hinh cuống lên, vội kéo cậu Đại Lâm cũng phải đến đồn công an lại, hỏi: “Ông cũng ở trường! Ông xem, có phải chị ông đánh ?” Cậu Đại Lâm định biện giải vài câu, nhìn thấy Trương và bọn Vương Hinh, nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu Đại Lâm là đồ hèn, ức hiếp kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh, gặp kẻ yếu, ông ta ra sức ức hiếp, gặp kẻ ghê gớm, ông ta lập tức biến thành con chó cụp đuôi. Vương Hinh nghiến răng nghiến lợi thuật lại toàn bộ câu chuyện, khiến Thúy Thúy và cậu Đại Lâm nghe đến choáng cả đầu.

      Vương Hinh như sau: “Lần trước chị em bị mẹ chồng và con trai bà ta đánh cho máu me bê bết. Lần này, mẹ em bác em mời cả nhà họ đến Tiểu Triệu Hưng ăn cơm. Em muốn nhân cơ hội này lý với họ! Em chị em nhất định ly hôn, mau trả lại cho nhà bác em 20 vạn tệ, ngờ bà già chết tiệt đó tham tài sản hơn cả mạng mình, vừa nghe bảo bà ta trả lại 20 vạn, liền lao đến đánh chị em ra nông nỗi này, thấy đấy, chị em yếu ớt như Lâm Đại Ngọc , sức trói gà chặt, cứ thế chịu đánh, em phải kéo bà già đó ra, đá cho bà ta cái, con trai bà lao đến đánh em… Bọn em chỉ tự vệ cách chính đáng thôi!” Đánh nhau là đúng, nhưng thứ tự lại đảo lộn, cậu Đại Lâm cam tâm, hoa chân múa tay chửi Vương Hinh ăn linh tinh.

      Nữ cảnh sát lau máu cho Thúy Thúy, bị Vương Hinh ngăn lại, đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra ngay, tai Thúy Thúy bị điếc, nhất định phải kiện lên , vừa vừa lén cấu Thúy Thúy cái.

      Nữ cảnh sát hỏi Thúy Thúy: “Chúng tôi , em có nghe được ?” Thúy Thúy biết làm thế nào, quen dối, đành phải nhìn nữ cảnh sát, há há miệng.

      Nữ cảnh sát tưởng Thúy Thúy thực bị điếc, thở dài, với Trương: “Đây chính là con dâu của cái bà lần trước tấn công cảnh sát. Lần trước, bà ta và con trai bà liên thủ đánh này chảy máu đầu, sau đó lại xé quần áo tôi. Đây này, mới mấy hôm, lại đánh cho điếc luôn”.

      “Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra, bạo lực gia đình, ngẩn cả ra đây làm gì?” Trương chau mày .

      Chỉ để Minh Minh lại trong đồn công an, bố mẹ Thúy Thúy và Vương Hinh, cả Đại Thiếu nữa đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra chỉ là bị thương , màng nhĩ bị thủng, tai cũng có vấn đề gì. Nhưng Vương Hinh kiên quyết Thúy Thúy nghe được, Thúy Thúy quả thực bị ù tai, nên cúi đầu lên tiếng.

      Thế nên, sau khi kiểm tra hồi lâu, bác sĩ kết luận: “Do bị ngoại lực tấn công dẫn đến điếc tạm thời”.

      Vương Hinh cầm giấy giám định đến tòa án tố cáo. Bố mẹ Thúy Thúy xót con , nhưng biết làm thế nào, cũng ngăn được Thúy Thúy, đành phải đến nhà em nhờ cứu viện. Mẹ Vương Hinh và mẹ Thúy Thúy đều tán thành ly hôn, mẹ chồng Thúy Thúy dù có tệ hơn nữa, cũng sống cả đời với bà ta, Đại Lâm vẫn tốt là được. Còn bố Vương Hinh lại ủng hộ ly hôn, ủng hộ việc kiện cáo đòi lại 20 vạn tệ. Nhưng đáng tiếc là đọ ba, ý kiến vô hiệu.

      Đại Lâm cũng bị thương, nhưng đáng ngại. Mặt mẹ Đại Lâm quấn đầy băng trắng, mũi thâm mắt sưng, rụng mất mấy chiếc răng, mũi còn hơi vẹo , nghiêm trọng nhất là bị gai cột sống, lại vặn vẹo.

      Lúc đầu, nhà Đại Lâm đòi kiện lên tòa, vừa nghe nhà Thúy Thúy khởi kiện trước, đều ngẩn cả ra.

      Nghĩ lại, cam tâm, vẫn kiện.

      Việc đánh nhau được xử lý theo kiểu tranh chấp nhân dân. Trước đây Đại Thiếu và Minh Minh suốt ngày đánh đấm ẩu đả, hai bọn họ ra ra vào vào đồn công an nhiều đến mòn cả đế giày, nên thân quen với bọn Trương. Trương biết tính hai đứa, lần này xảy ra án mạng, bị tàn phế, cộng với tiền án lần trước của mẹ Đại Lâm, cảnh sát chỉ giáo huấn hai cậu hồi rồi thả ra.

      Mẹ Đại Lâm cam tâm, chẳng lẽ bị chịu đòn oan? Cầm sổ khám bệnh kiện ra tòa, đòi gia đình Thúy Thúy bồi thường 15 vạn tệ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6



      Ngày hôm sau, Thúy Thúy làm, mọi người ở bộ phận nghiệp vụ đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tím bầm ràng năm ngón tay mặt . Mọi người nhìn nhau gì, ở đây ai cũng bận cả, ai có thời gian hỏi han chuyện riêng tư. Thúy Thúy cắm cúi làm việc, muốn quên nỗi nhục bị mẹ chồng bạt tai, nhưng khung cảnh đó lại cứ ra nét ngay trước mắt khiến đau khổ và tủi nhục vô cùng.

      Dự án gần đây nhất là hợp tác giữa công ty có tiếng thị trường (công ty M) và công ty Thúy Thúy. Công ty này mua bộ phận máy bán thành phẩm của công ty Thúy Thúy, sau khi lắp ghép bán ra nước ngoài, kĩ thuật của mỗi bên đều được bảo mật nên ai hất cẳng được ai. Hơn nữa, kỹ thuật sản phẩm của hai công ty đều là đứng đầu thị trường trong nước. hợp tác này duy trì mấy năm nay rồi. Nhưng năm nay, tổng giám đốc công ty M lại ủy quyền cho con trai ông tiếp quản dự án này. Nghe , vị tổng giám đốc mới của công ty M luôn mượn cớ nguyên liệu cung lớn hơn cầu, muốn giảm giá mua tới 20%, như vậy công ty Thúy Thúy chẳng còn mấy lợi nhuận nữa, khiến Tổng giám đốc Ngô rất buồn phiền. Ông mời vị thiếu gia đó đến Cửu Trại Câu , nhưng người ta . Ngược lại, lại muốn mời Tổng giám đốc Ngô trèo núi Hymalaya, để tăng thêm mối thâm tình.

      Tổng giám đốc Ngô vừa nghe xong tiu nghỉu, ông bị cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, ngay cả Lao Sơn còn trèo lên nổi, lại còn trèo Hymalaya, e rằng có có về mất. Tổng giám đốc Ngô mời ta đến khách sạn Vương Triều thương lượng, ta : “ nên lãng phí, cứ trò chuyện ngay tại quý công ty”.

      Tổng giám đốc Ngô và mấy vị lãnh đạo cốt cán ở bộ phận nghiệp vụ cùng trò chuyện trong phòng họp. Thúy Thúy muốn học hỏi thêm kiến thức nghiệp vụ, được đồng ý của Tổng giám đốc Ngô, lấy cái ghế ngồi ở góc phòng lắng nghe. Vị Tổng giám đốc mới họ Dương của công ty M này rất kiệm lời, chỉ mỉm cười lắng nghe mọi người , mọi người xong, ta cười nhạt, bắt đầu dẫn dắt các điển cố, rất nhiều, từ sản phẩm trong nước, tình hình xu thế phát triển trong nước đến xu thế phát triển kinh tế nước ngoài, ngoại hối, quy đổi ngoại tệ, xuất siêu thương mại, nhập siêu thương mại… nhiều đến nỗi mọi người trong phòng đều hoa cả mắt. Sau màn thuyết trình này, mọi người đều nhận ra rằng, ông chủ trông trẻ người non dạ này thực rất đáng gờm.

      Chuyên ngành học của Thúy Thúy là Thương mại Quốc tế, thường ngày lại thích nghiên cứu những trường hợp thương mại kinh tế kinh điển của nước ngoài. Nghe Tổng giám đốc Dương xong, luôn cảm thấy có điều gì đó ổn, nhưng mọi người xung quanh đều có phản ứng gì, lẽ nào bị Tổng giám đốc Dương lừa gạt như vậy sao? Trước đông người, ở nơi trang trọng, dám mở miệng, kể cả bị người khác ép phát biểu ý kiến, cũng lắp ba lắp bắp.

      Tổng giám đốc Dương ức hiếp người khác, mặc dù cười đấy, nhưng khẩu khí lại rất cứng, ý nhất định phải giảm xuống 20%, nếu khỏi bàn.

      Thúy Thúy hạ quyết tâm cao, tự đấu tranh hồi lâu mới có đủ dũng khí đứng lên, chủ động đề nghị được ý kiến của mình. Tổng giám đốc Ngô và những đồng nghiệp khác, cả Tổng giám đốc Dương đều nhíu mày nhìn . Tổng giám đốc Ngô hơi đỏ mặt, nhân viên của mình tự ý như vậy, xấu hổ. Thúy Thúy thấy biểu của mọi người, càng căng thẳng, lắp ba lắp bắp nên câu, cứ thế, suýt bật khóc.

      Tổng giám đốc Dương sai người lấy cho Thúy Thúy cốc cà-fê, bảo cứ từ từ . Thúy Thúy cố hết sức trấn tĩnh lại, cảm thấy thái độ của Tổng giám đốc Dương cũng khá hòa nhã, nên còn căng thẳng như trước. Cả phòng chỉ có mỗi giọng lắp bắp của Thúy kể về những trường hợp kiểu này của nước ngoài, cộng thêm kiến giải của , vạch ra điểm lừa gạt của Tổng giám đốc Dương, hồi lâu sau, Thúy Thúy mới xong. Cuối cùng, liếc nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tổng giám đốc Ngô, càng dũng cảm hơn, năng cũng lưu loát hơn. Nhưng khuôn mặt của vẫn luôn căng thẳng đến đỏ lựng lên, khó khăn lắm mới xong, Thúy Thúy nhìn mọi người, biết phải làm sao.

      Tổng giám đốc nghe xong hiểu ra, mỉm cười . Những đồng nghiệp khác thể thái độ gì, ai khuyến khích dũng cảm đứng lên phát biểu, cũng kinh ngạc, dường như chỉ là chuyện phát sinh đáng nhắc đến.

      Kỹ xảo lừa bịp của Tổng giám đốc Dương bị lật tẩy ngay tại trận, nhưng sắc mặt hề biến đổi, vẫn thoáng cười còn có hứng thú ngắm nghía kĩ khuôn mặt Thúy Thúy, cười khẩy, : “ đây quả thực hiểu rộng biết nhiều, tại hạ bái phục, chỉ có điều hơi hiếu kì, có phải vì học vấn sâu rộng mới sưng phồng mặt lên ? Sưng bầm tím đỏ thế kia, xem ra học vấn là thứ đẹp. Ha… ha… ha!” Tổng giám đốc Dương chút chú ý đến hình tượng cao quý của mình, mặc sức cười vang. mặt Tổng giám đốc Ngô thoáng lên giận dữ. Có vài đồng nghiệp còn lộ ra thái độ vui mừng khi người khác gặp tai họa.

      Thúy Thúy lập tức nhớ đến cảnh bị mẹ chồng tát, cảm thấy thể chịu đựng nổi tiếng cười của Tổng giám đốc Dương, nước mắt lưng tròng, phút sau lao ra ngoài.

      Cuộc hội đàm kết thúc, mọi người đều giải tán. Tổng giám đốc Ngô rời khỏi phòng họp, nhìn thấy Thúy Thúy đứng ở góc ngoài hành lang lau nước mắt, kìm được tiếng thở dài, bước đến, nhàng khen ngợi Thúy Thúy, : “Cháu hiểu về phương diện này, tạm thời tham gia vào tổ này ”. Ngoài ra, còn cho phép nghỉ nửa ngày, bảo đến bệnh viện kiểm tra.

      Thúy Thúy cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên của , trong lúc đau buồn, cũng có chút niềm vui an ủi.

      Buổi trưa, Tổng giám đốc Dương cùng ăn bữa cơm khách với mọi người, nhìn xung quanh, nhìn thấy cùng tranh luận với mình, bèn hỏi: “Sao thấy nhân viên bụng đầy học vấn nhỉ?” Tổng giám đốc Ngô thoáng vui, nhìn vào mắt ta: “Có lẽ ấy vẫn còn trốn ở đó khóc. ấy chỉ là trẻ, Tổng giám đốc Dương, hy vọng sau này nhàng hơn chút”.

      “Ồ, ha ha. ngại quá, sau này tôi chú ý hơn”. Tổng giám đốc Dương cúi đầu cố nhịn cười.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7

      Sau khi Thúy Thúy về nhà, nhìn thấy Vương Hinh và dì đến, còn mang theo cả thuốc bôi tan vết bầm tím của ngoại. Khi tán gẫu, Đại Lâm gọi điện thoại đến, vẫn ở trong bệnh viên, cử động được, cậu, mợ quan tâm gì đến , luôn miệng xin lỗi Thúy Thúy, mẹ thần kinh được bình thường, nên đánh Thúy Thúy, biết Thúy Thúy giờ ra sao, đến cuối, muốn gọi Thúy Thúy đến bệnh viện chăm sóc . Tâm trạng Thúy Thúy rất phức tạp, cũng biết nên gì, ậm ừ mấy câu rồi gác máy.

      Vừa đặt điện thoại xuống, nó lại kêu. Lần này liền bị Vương Hinh giật lấy, vừa nghe ra là Đại Lâm liền đắc ý : “Chị tôi có thời gian, phải hẹn hò chứ. Chẳng phải mẹ dẫn gặp sinh viên đại học sao? Thế để sinh viên đó chăm sóc , còn gọi chị tôi làm gì? A, phải rồi, Minh Minh chuẩn bị theo đuổi chị tôi đấy, Minh Minh, biết chứ, ấy đẹp trai nổi tiếng, nhà lại giàu. Ôi, người ta lại thích chị tôi, cứ nằng nặc đòi hẹn chiều nay mua sắm với chị tôi, rảnh để an ủi đâu, hãy tự mà chăm lo cho mình ”. Thúy Thúy và bố mẹ nghe đến trợn tròn cả mắt, miệng ú ớ thốt nên lời.

      Vương Hinh lại gọi điện ngay cho Minh Minh, bảo cậu đánh xe đến đón Thúy Thúy chơi. Thúy Thúy chịu, với Vương Hinh đừng có làm bừa. Vương Hinh dậm chân : “ Chị có ngớ ngẩn đấy? như thế rồi, cho dù chị làm người khác cũng coi như chị làm rồi, oan uổng vô ích! Minh Minh tốt đấy chứ, em muốn làm mai cho chị từ lâu rồi, từ khi chị mới tốt nghiệp đại học ở Nam Kinh về, nhưng chị lại cứ đòi lấy Tôn Đại Lâm. Bây giờ biết muộn hay chưa, nhưng cứ hẹn hò ”. Vừa vừa kéo Thúy Thúy ra ngoài, Thúy Thúy mơ màng chuyển hướng. Bố mẹ Thúy Thúy vội vàng giữ Thúy Thúy lại, : “ được đâu, con đừng có làm bừa”. Vương Hinh bực mình, lớn: “Hai bác, cháu hiểu được nhân tình thế thái, cứ nghe cháu, sao đâu. Đừng ngăn bọn cháu, chị Thúy Thúy, thôi!”

      Minh Minh đợi ở dưới lầu, dựa vào chiếc xe Lexus của cậu và hút thuốc.

      Thúy Thúy đột nhiên thoáng đỏ mặt, rất nhiều nhìn thấy chàng đẹp trai đều đỏ mặt, cũng ngoại lệ.
      Vương Hinh chạy đến thầm với Minh Minh mấy câu. Minh Minh cười tươi rói, cúi người, : “Tuân lệnh, mụ Dạ xoa!”
      Vương Hinh lườm nguýt cậu cái lâu.
      Thúy Thúy và Minh Minh lên xe, trong xe bật bài hát “Phá gió đông” của Châu Kiệt Luân, cả hai cùng chìm đắm giữa tiếng nhạc. Xe đến đường Đông Hải, Minh Minh : “Chúng ta đến ‘Thế giới đại dương’ chơi nhé”. Thúy Thúy vội lắc đầu: “Đắt lắm!”

      Vé vào cửa “Thế giới đại dương” là 100 tệ, chưa bao giờ. Hồi vừa mới tốt nghiệp, Đại Lâm từng muốn dẫn Thúy Thúy đến “Thế giới đại dương” chơi, mẹ Đại Lâm vui, ngay: “Các con mới kiếm được mấy đồng? Hai đứa lần mất những 200 tệ. Số tiền đó sao nghĩ đến việc hiếu kính bố mẹ con chứ? Con làm rồi, kiếm được tiền rồi, mua gì cho mẹ và bố con chưa, chỉ biết nghĩ đến việc tự mình hưởng thụ?!”

      Đại Lâm cúi đầu, Thúy Thúy nhìn bà mẹ chồng tương lai, cũng dám gì.
      Bố Đại Lâm lên tiếng: “Ôi, bọn trẻ bây giờ, chỉ biết nghĩ đến mình trước thôi!” Vừa cảm thán, vừa vúi đầu xuống đọc báo. Thúy Thúy ngập ngừng hồi lâu, cảm thấy bố mẹ chồng cũng có lý, thầm trách Đại Lâm và cũng tự trách mình. Bây giờ nghĩ lại, ngay hồi đó có thể nhận ra dễ chung sống cùng bố mẹ Đại Lâm, thế mà mình lại hề nhận ra, còn cho rằng lời của bố mẹ Đại Lâm rất đúng, là con ngốc!

      Đợt lễ Quốc khánh đó, Đại Lâm và bố mẹ , có cả Thúy Thúy nữa đúng là đến “Thế giới đại dương” chơi, đến cửa, Đại Lâm định rút tiền, mẹ Đại Lâm ra sức giữ lại, Thúy Thúy thể nhìn nổi cái cảnh này, bèn bỏ ra 300 tệ để mua 3 vé, để cả nhà Đại Lâm vào trong thưởng thức. Đến giờ, vẫn nhớ sắc mặt hài lòng hớn hở của mẹ Đại Lâm, còn , vì tiếc 100 tệ, nỡ vào, hồi đó, trong thời gian thử việc, lương chỉ có 800 tệ.

      Chỉ lát sau, chiếc xe dừng lại trước cổng “Thế giới đại dương”, Minh Minh nhất quyết nghe theo ngăn cản của Thúy Thúy, mua vé vào cửa, Thúy Thúy ngại ngùng đòi trả cậu tiền.

      Minh Minh : “Có 200 tệ thôi mà, có đáng phải làm thế ? Chị là chị họ của Vương Hinh, tôi lo cho chị là lẽ đương nhiên”. rồi, cậu liền kéo Thúy Thúy vào. Trong “Thế giới đại dương”, cảnh sắc tuyệt đẹp, rất nhiều động vật quý hiếm ở Đại dương, Thúy Thúy chưa nhìn thấy bao giờ. Thúy Thúy mải mê ngắm nhìn, những việc buồn phiền tạm gác lại phía sau. Thúy Thúy ngắm ngắm lại biết chán, cuối cùng, đành phải lưu luyến ra cùng với Minh Minh. Hai người chơi xong thấy hơi đói, tìm quán ăn. Thúy Thúy liên tục lời cảm ơn Minh Minh, đến nỗi Minh Minh phải : “Chị còn cảm ơn tôi nữa, tôi đâm đầu chết ngay bây giờ đấy”, Thúy Thúy mới nữa.

      Bàn bên, người phụ nữ gọi điện thoại, rôm rả: “… lại ly hôn rồi à, ôi sao ấy lại đến bước này chứ, những người tái hôn, chẳng mấy ai được hạnh phúc!” Câu này bỗng chốc chạm vào nỗi lòng Thúy Thúy, lập tức trầm ngâm. Minh Minh hỏi vì sao. Thúy Thúy nghĩ lát, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đen nháy của Minh Minh, hỏi: “Minh Minh, cậu liệu có khả năng cưới người phụ nữ ly hôn ?” Minh Minh hề nghĩ ngợi, lắc đầu luôn, : “”. Thúy Thúy cúi đầu, chợt cảm thấy còn muốn ăn bất cứ thứ gì nữa. Minh Minh nhận thấy tâm trạng Thúy Thúy thay đổi, an ủi : “Nhưng cũng phải xem là người như thế nào, nếu là người tôi thực , tôi để ý đến. Ví dụ Vương Hinh chẳng hạn, cho dù ấy có ly hôn ba lần chăng nữa, chỉ cần ấy đồng ý, tôi lập tức cưới ấy ngay”. Thúy Thúy thoáng ngạc nhiên, nhưng nghĩ ngay đến tình cảm của Minh Minh dành cho Vương Hinh, liền mỉm cười: “Cũng chẳng có gì, nhiều năm rồi, mọi người đều biết. Nhưng em chị cần tôi, chê tôi chín chắn.. Cứ như thể ấy chín chắn lắm!” Minh Minh uống ngụm bia.

      đường về nhà, hai người lại bắt đầu giữ im lặng. Lúc xuống xe, Minh Minh : “Chị Thúy Thúy, cuộc sống là do mình chọn lựa, con đường do tự mình , con người chỉ có cuộc đời, cứ gắng gượng sống buồn tẻ là cuộc đời, sống hết mình đầy hoan lạc cũng là cuộc đời. Có trách nhiệm đối với bản thân mình mới là điều quan trọng nhất, mỗi người đều phải cần tìm kiếm hạnh phúc, đời đâu có nhiều chuyện thể giải quyết nổi chứ!” Sau đó cậu mở cửa, quay sang phía bên kia, mở cửa cho Thúy Thúy. Theo thói quen, cậu kéo tay Thúy Thúy về phía nhà.

      Ngay sau đó là tiếng hét, Đại Lâm từ chỗ tối lao ra, như thể con sư tử nổi giận, lao thẳng đến chỗ Thúy Thúy, giơ tay ra định đánh . Mẹ Đại Lâm ở phía sau hét lên: “Thứ giày rách biết giữ đạo làm vợ!”

      ra, Đại Lâm sau khi nghe xong cuộc điện thoại của Vương Hinh, đứng ngồi yên, gắng gượng xuống giường ra khỏi nhà. Mẹ việc tìm đối tượng mới chỉ đơn thuần dọa dẫm, Vương Hinh liền túm lấy cơ hội này để đả kích , đành im bặt. Nhưng, nếu Thúy Thúy tìm đối tượng , phải làm sao đây? Vừa nghĩ đến đây, thấy sợ. Mẹ Đại Lâm thấy xuống khỏi giường, vội hỏi xem có chuyện gì. Đại Lâm xong, mặc quần áo luôn, mẹ liền : “Nhà người ta lừa con đấy, phụ nữ cưới chồng đáng giá xu, ai còn cần nó chứ?” Đại Lâm nghe, cố gắng gượng đòi đến nhà Thúy Thúy bằng được. Mẹ Đại Lâm cuối cùng cũng yên tâm, sợ con trai mình bị thiệt, đành cùng Đại Lâm.

      Minh Minh cần biết chuyện của hai vợ chồng nhà họ, cậu chỉ nghe lời Vương Hinh, Vương Hinh bảo cậu làm gì, cậu thực ngay, ngoài ra, ngay cả mẹ cậu cũng khó sai khiến được cậu. Lúc này, cậu giữ im lặng, cảm thấy mình gì cũng thích hợp.

      Thúy Thúy sợ quá tái mét mặt mày, giống như con mèo con nhút nhát. Đại Lâm được thể mắng mỏ: “ mau! đâu làm gì cả buổi chiều? Chúng ta còn chưa ly hôn cơ mà, to gan lẳng lơ quyến rũ đàn ông?!” Mẹ Đại Lâm đứng bên thêm muối thêm mắm, khiến Đại Lâm càng nổi giận lôi đình.

      Tiếng ồn ào làm kinh động đến bố mẹ Thúy Thúy, hai ông bà vội chạy ra xem, giật mình, cuống quýt kéo tay hai mẹ con xin lỗi rối rít. Những người bộ quanh đó đều vây đến, bàn tán xôn xao, bố mẹ Thúy Thúy cảm thấy xấu hổ đến nỗi dám ngẩng đầu lên.

      Minh Minh thấy hơi bực, với Đại Lâm: “Sao ngay cả vợ mình mà cũng tin? Vợ là người thế nào biết sao, hãy ra dáng người đàn ông !” Đại Lâm lập tức chuyển tức giận sang Minh Minh, “Mày là cái thá gì, tao dạy dỗ vợ tao, liên quan gì đến mày!” Minh Minh phải là người dễ gây chuyện, lao đến định ra tay, “Mày dám!” mẹ Đại Lâm hét lớn. Minh Minh nhìn chằm chằm vào Đại Lâm, lời nào. Đại Lâm bất giác lùi lại vài bước. Mọi người vây quanh cười rúc rích. Đại Lâm vô cùng khó xử, biết mình phải là đối thủ của Minh Minh, ẩu đả chỉ tự chuốc lấy họa vào thân. Hơn nữa, vốn cũng muốn bị ăn đòn. Đại Lâm cứ thế đứng ngẩn ra đó, tiến thoái lưỡng nan, ánh đèn đường cũng có thể soi thấy khuôn mặt đỏ nhừ của Đại Lâm.

      Mẹ Đại Lâm bênh vực con trai, đương nhiên biết , nếu con trai và Minh Minh đánh , người nhà mình chắc chắn bị thiệt, nhưng cứ giữ cục diện này, rất mất mặt, thế nên bèn quay sang bố mẹ Thúy Thúy lớn: “Đấy, hai ông bà xem! Việc này là thế nào chứ? Lẽ nào còn có chuyện vô lý đến vậy? Thằng đàn ông ở đâu cũng chạy đến gây ngang ngược, đây chính là con ngoan của ông bà sao?!” Bố mẹ Thúy Thúy quả thực cũng cảm thấy con cư xử phải lắm, nhưng thái độ của mẹ Đại Lâm thực đáng giận. Nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng phải chú ý đến thể diện, đành phải im lặng. Minh Minh lạnh lùng lừ mắt nhìn Đại Lâm dang dám nhúc nhích, hừ tiếng, chào bố mẹ Thúy Thúy rồi quay người bước . Bố mẹ Thúy Thúy thở phào, khuyên mẹ Đại Lâm cũng nên về nhà , tìm thời gian thích hợp bàn chuyện con cái. Mọi người xung quanh cũng lần lượt giải tán. Đại Lâm túm chặt lấy Thúy Thúy, bảo về nhà. Mẹ Thúy Thúy : “Hôm nay muộn rồi, Thúy Thúy cũng mệt rồi, có chuyện gì ngày mai sau ”. Mẹ Đại Lâm khoát tay con trai, quay người bước , Đại Lâm bất lực, đành phải , nhưng cứ được vài bước lại ngoảnh đầu lại.

      Sau khi về nhà, Đại Lâm nhốt mình trong phòng lau nước mắt, mẹ ở ngoài gõ cửa, gọi ăn cơm, bực bội : “ ăn, chết quách cho xong!” Mẹ Đại Lâm cũng trút giận: “Tao vất vả nuôi mày lớn bằng từng này, là để cho mày chọc giận tao đấy à? Vợ mình quản được, về nhà giận hờn với mẹ đẻ! Mày giỏi lắm rồi, phải ?” “Chẳng phải vì mẹ cả sao! Khó khăn lắm con mới cưới được ấy về, mẹ lại đánh cho sợ quá bỏ chạy, ở trường mẹ quen hống hách ngang ngược, học sinh đều phải nghe mẹ, con cũng phải nghe mẹ, Thúy Thúy sao lại phải để mặc cho mẹ đánh chửi chứ? Mẹ là mẹ ấy hay là giáo ấy?” Mẹ Đại Lâm cố gắng nhẫn nại, mềm mỏng với con trai: “Đừng nghe nó bừa! Nếu nó ly hôn , ai còn cần nó chứ? Cứ cho là ly dị , chúng ta cũng sợ, mẹ tìm cho con người tốt hơn nó vạn lần!” Đại Lâm bực bội lau nước mắt, nạt nộ: “Được! Ly hôn! Vậy mẹ trả lại cho người ta 20 vạn ! Còn ngày ngày mong ngóng 280 vạn của nhà người ta, con ly hôn rồi, mẹ đâu lấy 280 vạn tệ đây?” Mẹ Đại Lâm ngẩng đầu : “Hừ! Hai mươi vạn là của hồi môn của nó! Muốn lấy lại á, còn lâu! Mẹ tìm cho con đứa giàu có hơn, xinh đẹp hơn, đừng 280 vạn, có bao nhiêu vạn cũng đều là của nhà chúng ta hết!” “Mẹ! Mẹ tránh ra! Mẹ đừng có nằm mơ! giàu có xinh đẹp liệu có cưới người lấy vợ lần hai như con ?” Đại Lâm như sắp phát điên. Mẹ Đại Lâm cười: “Con trai ngốc, con hiểu gì chứ? Phụ nữ ly hôn như ngọn cỏ, đàn ông ly hôn như báu vật. Với điều kiện của ta, lo tìm được người tốt hơn. Ngoan nào! ăn cơm thôi!

      Bên nhà Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy hết lời răn dạy Thúy Thúy: “Con là, để cho mẹ bớt lo lắng chút nào! Đại Lâm tìm đối tượng mới, con cũng làm bừa theo, con lấy chồng, ở ngoài đường tay trong tay với người đàn ông khác, để người ta nhìn thấy còn ra gì nữa?” Thúy Thúy tắm gội xong, lau tóc : “Người ta thích nghĩ gì nghĩ! Tôn Đại Lâm chẳng phải tìm đối tượng mới rồi sao? Vậy cứ tìm ! Thế tại sao con lại thể chứ?” Mẹ Thúy Thúy vừa giúp lau tóc vừa : “Con ngốc nghếch của tôi! Đại Lâm chỉ linh tinh thôi! Chiều hôm nay, Đại Lâm và mẹ cậu ấy ngồi ở nhà ta đợi con cả buổi chiều, gọi điện cho con, con tắt máy. Đại Lâm nóng ruột vò đầu bứt tai, cứ xin lỗi mẹ mãi, cậu hề tìm đối tượng, chỉ trêu con thôi! Bảo chúng ta đừng để bụng, con và Đại Lâm vẫn là vợ chồng son, con và Minh Minh thân mật thế, hay đâu, để người ta phải sau lưng chúng ta đấy”. Bố Thúy Thúy thở dài, cả đời ông thà chất phác, coi trọng nhất là danh tiếng, hôm nay Thúy Thúy và Minh Minh thân mật như vậy, biết đằng sau bị mọi người chòm xóm bàn tán thế nào, để người ta chỉ thẳng vào mũi ông biết dạy dỗ con , vừa mới cưới có người khác, ôi, còn mặt mũi mà gặp ai nữa cả!

      Thúy Thúy vẫn hiểu được tâm của bố, vặc lại mẹ : “Mẹ, mẹ đừng kêu than nữa, con cứ nhìn thấy ta là thấy bực, con muốn ly hôn”. Bố Thúy Thúy nhẫn nhịn được nữa, đứng dậy, nổi giận lôi đình: “Con muốn sống chung sống chung? muốn thôi?

      Lúc đầu bố và mẹ con phản đối cuộc hôn nhân này, con sống chết chịu nghe. Bây giờ con nhìn thấy bà mẹ chồng con là loại người nào rồi chứ? Vừa mới kết hôn ly hôn? Cái mặt già của bố và mẹ con biết giấu đâu? Hơn nữa Đại Lâm làm gì nào? Nó đối với con có điểm nào phải chứ? Hôm đến Tiểu Triệu Hưng, nó nhìn thấy con hớn hở đến thế, con sao, tỉnh bơ như . Bố cho con biết, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy vợ và mẹ ta đánh nhau, cũng đều đẩy vợ ra trước, bất luận ai đúng ai sai! Nó lẽ nào có thể đẩy người già? Thế có còn là người hay ? Thế gọi là súc sinh! Hôm nay Đại Lâm kéo con, vì sao chứ? Là vì nó lo lắng! Cả chiều hôm nay, nó thấp thỏm lo lắng lại lại như con kiến trong chảo nóng, bữa tối cũng ăn, nóng ruột xuống dưới lầu trông con về. Còn con sao, muộn thế rồi còn tay trong tay với Minh Minh. Con xem, Đại Lâm nghĩ gì đây? Có người đàn ông nào muốn mình bị cắm sừng?” Thúy Thúy thấy bố thực rất buồn bực, dám gì nữa. Bố mấy năm nổi giận, nhưng nổi giận nổi giận lôi đình, ai cũng phải sợ.

      Bố Thúy Thúy cuối cùng : “Bố cũng biết mẹ Đại Lâm hiền lành gì, Hinh Hinh cũng giúp con giáo huấn bà ta rồi, bố nghĩ bà ta dám ra tay đánh con nữa đâu. Nhưng vẫn phải sống chứ! Số tiền 20 vạn tệ đó, chúng ta đưa nhầm rồi, cũng chẳng làm thế nào được, con hãy chung sống với Đại Lâm tốt, sau này bố mẹ chết , chẳng phải là của các con cả sao? Con hãy lấy thẻ ATM tiền lương của Đại Lâm, nếu bất quá ra ngoài thuê nhà ở gian!” Thúy Thúy mặc dù dám cãi lại, nhưng hậm hực quay vào phòng.

      Hôm nay lẽ ra vốn rất vui, với Minh Minh đến “Thế giới đại dương”, ngồi xe Lexus, tận hưởng quan tâm ân cần dịu dàng của Minh Minh, bên cạnh có bao trẻ nhìn đầy ngưỡng mộ. dường như lại được trở lại thời học sinh phải lo lắng gì. Đây mới thực là cảm giác mà người phụ nữ cần phải có! Ở cùng với Đại Lâm, cả ngày Đại Lâm cứ cằn nhằn làm sao để tiết kiệm tiền, có thể bộ được bắt xe bus. Câu mà Thúy Thúy thường nghe thấy Đại Lâm nhiều nhất là: “Cái gì, cái gì lại lên giá rồi!” Đại Lâm chưa bao giờ nghĩ làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên cũng có tài cán ấy, điều duy nhất có thể nghĩ được chính là làm thế nào để tiết kiệm tiền, làm thế nào để thắt chặt hầu bao sống qua ngày. Nếu như cả đời phải đối diện với khuôn mặt nghèo nàn khắc khổ của Đại Lâm và khuôn mặt Thái hậu của mẹ Đại Lâm, và cả khuôn mặt tiểu thị dân cố làm ra vẻ thanh cao của bố Đại Lâm. Thúy Thúy vùi mặt xuống dưới gối, băn khoăn biết phải làm sao.

      Vậy sao lại vội kết hôn sớm thế? hối hận quá!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Thúy Thúy thích nằm mãi ở nhà, bố mẹ kêu than mãi khiến bực bội. liền dồn hết tinh thần vào công việc để trốn chạy phiền não về tình cảm. Lúc này đây, mong muốn nhất là làm tốt dự án của Tổng giám đốc Dương. Thúy Thúy tra cứu rất nhiều tư liệu, muốn đối phó với Tổng giám đốc Dương chỉ có thể chặn hết mọi con đường của ta, còn phải để ta nhìn thấy bị chặn hết đường như thế nào.


      Bố Thúy Thúy làm về máy móc, mặc dù học vấn cao, nhưng tự mình đọc, xem sách và vẽ bản đồ kĩ thuật nhiều năm, đến giờ trở thành công nhân kỹ thuật cao, tính ra, có trình độ ngang ngửa với công trình sư. Từ Thúy Thúy theo bố vào phân xưởng ô tô chơi, khiến toàn thân lấm lem dầu mỡ, nhưng cũng hiểu biết khá nhiều về máy móc. Ở nhà, bố thường bày các thiết bị máy móc, vẽ sơ đồ kĩ thuật, dần dần, Thúy Thúy cũng học được ít. Lần này, Thúy Thúy cầm giấy phê chuẩn của Tổng giám đốc Ngô đến phân xưởng để nghiên cứu máy móc của dự án này. Nghiên cứu xong, liền tìm gặp Tổng giám đốc Ngô đề nghị tạm ứng trước chi phí công tác. Trong toàn quốc, có tất cả tám doanh nghiệp làm về loại sản phẩm này, Thúy Thúy phải đến từng nơi để tìm hiểu kỹ. Dù sao, Tổng giám đốc Dương ép giá thấp xuống những 20% phải là con số , mà phải chỉ làm có lần này, nhiều năm tích lại, tổn thất quả rất lớn.



      Thúy Thúy vừa mới trình lên cho Tổng giám đốc Ngô bản kế hoạch, Tổng giám đốc Ngô gọi tài vụ tính toán xem cần bao nhiêu tiền công tác phí, bảo Thúy Thúy buổi chiều đến gặp ông kí tên rồi nhận tiền.

      Thúy Thúy thận trọng gõ cửa, có người : “Mời vào!” Giọng khá quen, nhưng phải giọng của Tổng giám đốc Ngô. Thúy Thúy bồn chồn, nhưng vẫn vào. ngờ nhìn thấy Tổng giám đốc Dương ngồi sô fa đọc báo, Thúy Thúy lập tức đỏ bừng mặt, vừa nhìn thấy ta, Thúy Thúy liền nghĩ ngay đến việc ta chế giễu hôm nọ, tiếp đến là nghĩ đến nhục nhã bị mẹ chồng bạt tai hai lần, nỗi nhục này, cả đời Thúy Thúy thể nào quên được. Thúy Thúy cắn môi dưới, mặt biến sắc. Tổng giám đốc Dương thấy cũng rất ngạc nhiên, cố tình nhìn kĩ khuôn mặt , rồi lẩm bẩm cho mình nghe: “Hôm nay học vấn nhiều”. Ý là hôm nay mặt Thúy Thúy bị sưng nữa. Thúy Thúy giận lắm, nhưng ấp a ấp úng nên lời, đành phải đứng ngây ra đó trong lòng bực bội. Tổng giám đốc Dương cũng thèm để ý đến nữa, lại cúi đầu đọc báo. Tổng giám đốc Ngô nhanh chóng quay về, nhìn thấy Thúy Thúy, liền kí cho , kí xong, lại thấy Thúy Thúy mình được yên tâm cho lắm, chưa công tác mình bao giờ, chớ có xảy ra chuyện bất trắc, bây giờ bên ngoài đội bắt cóc lừa đảo phụ nữ đông lắm, hoạt động rất rộng rãi.

      Cuối cùng, Tổng giám đốc Ngô quyết định sai Tiểu D - công việc cũng bận rộn lắm cùng với Thúy Thúy. Thúy Thúy luôn miệng : “ cần đâu ạ, cần đâu ạ!” Tổng giám đốc Dương vẫn đọc báo, ngẩng đầu lên, : “Cần đấy! Đầu óc của đủ dùng đâu, cẩn thận bị lừa bán đến lò than phi pháp ở Sơn Tây đấy”. Tổng giám đốc Ngô tiếp lời: “ ấy tay chân yếu ớt, sao có thể mang vác được, lò than lừa ấy làm gì?”Tổng giám đốc Dương cười khểnh, đặt báo xuống, ngẩng đầu lên, : “Để làm người an ủi”. Ánh mắt sắc lạnh như dao của Tổng giám đốc Ngô chiếu tới, Tổng giám đốc Dương lập tức im bặt.

      Thúy Thúy vẫn hiểu, hỏi: “an gì cơ?” Tổng giám đốc Ngô : “ ta tiếng nước ngoài đấy. Cháu . Nếu mua được vé chiều luôn”.

      Thúy Thúy vừa ra khỏi cửa, mặt Tổng giám đốc Ngô liền tối sầm lại, : “Dương Chiến, tôi và bố cậu cũng có mối thâm tình bao năm, ông là người rất nho nhã nhân hậu, đương nhiên, tôi cũng rất kính trọng ông”. Ngữ khí ông thay đổi: “Luận về tuổi tác, tôi cũng đáng tuổi chú cậu, tôi cũng nhìn cậu lớn lên từng ngày, nhìn cậu dần trưởng thành, tiếp quản việc kinh doanh của bố cậu, tôi cũng thấy mừng cho bố con cậu. Danh tiếng của cậu trong ngành này được tôn xưng là hiểm độc vô tình, giỏi tùy cơ ứng biến. Tôi luôn cho rằng đó chỉ là thủ thuật trong kinh doanh của cậu, ngờ, ngay cả đối với chưa hiểu biết nhiều về xã hội, cậu cũng có thể ra được những lời này!” Tổng giám đốc Dương trầm ngâm vài giây, xoa xoa mũi, đủng đỉnh : “Sorry, cháu xin thể hối lỗi bằng tấm lòng chân thành nhất”. Ngữ khí rất thành khẩn, nhưng sao nghe cứ có vẻ như diễn kịch. Tổng giám đốc Ngô thở dài, so đo với ta nữa. Tổng giám đốc Dương lại lên tiếng: “Tôi ngờ công ty của chú lại thích nuôi cừu”.

      Tổng giám đốc Ngô ngẩn người giây lát, rồi bất lực : “ ấy chính là con cừu, cháu có thể mong ngóng biến ấy thành con sói hay sao?” “Vậy phải xem ta ở trong đàn cừu hay trong đàn sói. Nếu như hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn cam tâm làm con cừu, đừng trách con sói phía sau há to miệng đớp lấy. Chú à, cháu luôn tâm đắc với đoạn thoại: Vào tiết tháng ba, cừu thích cỏ ngon, trời đông lạnh lẽo, hỏi ai nuôi sói? Lòng người thương cừu, lòng sói đơn, lòng trời khó đoán, thế tình như sương, sói có quy tắc của sói, sói có nguyên tắc sống của sói. Sói cũng phải sinh tồn, cũng phải nuôi dưỡng gia đình. Năm nay cháu 31 tuổi, làm sói 31 năm, cháu cảm thấy rất tốt”. Tổng giám đốc Dương cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn Tổng giám đốc Ngô đầy khiêu khích.

      Tổng giám đốc Ngô trầm ngâm lúc, : “Cừu có cuộc sống của cừu, sói có quy tắc của sói, chẳng thể trách được sói ăn thịt cừu, ai bảo cừu là kẻ yếu chứ. Nhưng chừng, ngày nào đó cừu cũng biến thành sói. Ha ha. Cuộc đời con người biến đổi khôn lường, khó mà dự liệu được!”

      Thúy Thúy công tác, Đại Lâm hề hay biết, vẫn đợi Thúy Thúy dưới nhà mấy ngày liền, đợi mãi thấy đâu, đành phải lên gõ cửa nhà Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy công tác rồi. Đại Lâm hỏi: “Công việc của Thúy Thúy có cần công tác đâu, có phải ấy muốn gặp con ?” Mẹ Thúy Thúy , Thúy Thúy được điều sang bộ phận nghiệp vụ rồi. Đại Lâm đành phải quay về. Mẹ Thúy Thúy vốn định với để hai vợ chồng ra ngoài sống, nghĩ lại, đợi Thúy Thúy trở về hãy hơn. Đại Lâm về nhà với mẹ về việc này.

      Mẹ Đại Lâm nghĩ lát. Ơ, hồi trước nghe Thúy Thúy người ở trong bộ phận nghiệp vụ của công ty lương tháng đều cả vạn tệ cơ. Đại Lâm được mẹ nhắc nhở, bỗng chốc sáng bừng hai mắt: “Phải rồi, Thúy Thúy bây giờ có thể kiếm được nhiều tiền rồi! Cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn”.

      Mẹ Đại Lâm cười : “Mẹ cũng ủng hộ con và Thúy Thúy sống với nhau tốt, sinh thêm đứa cháu trai nữa nhà ta vui vẻ biết bao. Mặc dù Thúy Thúy có nhiều tật xấu, tôn trọng bề , nhưng con thích, mẹ ủng hộ! Mẹ chẳng phải tất cả đều vì con cả sao?” Đại Lâm vui cười tít mắt, “Mẹ, mẹ là tốt! Con và Thúy Thúy nhất định hiếu thuận với bố mẹ”. Mẹ Đại Lâm vừa xoa đầu con trai, vừa suy tính, “Nếu Thúy Thúy tháng có thể kiếm được vạn tệ, mười vạn tệ tiền cho Bá Bá mở cửa hàng net cũng phải là khó”.

      Hôm đó, bố mẹ Đại Lâm dẫn Đại Lâm cầm quả dưa hấu to và cam đến nhà Thúy Thúy. Vừa vào cửa, mẹ Đại Lâm thân mật nắm tay mẹ Thúy Thúy hỏi han đủ chuyện, vô cùng thân thiết. Dường như những chuyện vui trước đây chưa từng xảy ra, hoặc là chuyện của thế kỷ trước, sớm tan theo mây khói. Nhìn thấy bố mẹ Đại Lâm niềm nở nhiệt tình như vậy, bố mẹ Thúy Thúy hiểu ra sao cả, biết lần này họ lại định hát vở kịch nào nữa đây. Bố mẹ Thúy Thúy mặc dù thà, nhưng ngốc, mẹ Đại Lâm gây ra bao nhiêu chuyện, ngoài mặt họ , nhưng trong lòng tức giận lắm. Dựa vào đâu mà đứa con họ vất vả nuôi dưỡng lớn khôn, để rơi vào tay mẹ Đại Lâm mặc sức hành hạ, ức hiếp?

      Mẹ Đại Lâm ngồi ghế sô-fa, ăn dưa hấu họ đem đến mà mẹ Thúy Thúy gọt ra, ăn liền mấy miếng mới chịu dừng lại. Bà nắm tay mẹ Thúy Thúy, rồi bắt đầu dốc bầu tâm : “Ông bà thông gia à! Chính tôi là người có lỗi!” xong bà khóc nghẹn, bố mẹ Thúy Thúy trong lòng buồn bực, mẹ Đại Lâm lau nước mắt, vào vấn đề chính: “Ông bà thông gia à, tôi sống đến ngần này tuổi đầu, ai cũng tôi thà tốt bụng, cả đời tôi phải để người ta ra vào. Đến giờ già rồi, người khác lại tôi ức hiếp con dâu, thế sao tôi sống được chứ!” Than vãn hồi, thấy bố mẹ Thúy Thúy tiếp lời, bà đành phải khóc tiếp: “Hồi tôi lấy chồng, bố mẹ tôi tỉ mỉ dặn dò tôi phải hiếu thuận với bố mẹ chồng, sau khi tôi lấy bố Đại Lâm, ngày nào cũng dậy sớm nhất, nấu ăn sáng cho cả nhà, sau đó vội vàng làm. Hồi đó, xe bus còn ít, tôi bế Đại Lâm chen lên xe, chen chúc quá khiến thằng bé gào khóc. Tôi đưa Đại Lâm đến nhà trẻ rồi mới làm. Vất vả như vậy, nhưng tôi cũng dám nhờ ai làm giúp, bố mẹ chồng vất vả cả đời rồi, đâu dám để hai cụ phải nhọc lòng nữa. Bố Đại Lâm là trụ cột trong gia đình, tôi cũng dám hy vọng ông ấy đỡ đần việc gia đình, cho nên đành phải gắng gượng làm tốt mọi việc trong ngoài. Vất vả vất vả đấy, nhưng cả gia đình sống yên vui, có vất vả hơn nữa, tôi cũng nửa lời oán thán!”

      Bố Đại Lâm lén bĩu môi, nghĩ bụng: “Bà cứ tha hồ mà phét lác . Mà phét lác cũng phải tìm chỗ chứ, đừng có để cho tôi cười vỡ bụng! Năm đó, cái cảnh bà và mẹ tôi lao vào ẩu đả cấu xé nhau, bà đều quên rồi sao? Bà đánh cho mẹ tôi chảy cả máu mũi, khiến bố tôi uất quá mắc bệnh tim. Nếu như vì Đại Lâm còn bé, tôi ly hôn với bà từ lâu rồi!” Mặc dù trong lòng oán thán, nhưng trước mắt, ông và mẹ Đại Lâm là chiến hữu chung chiến hào, nên ông tiếp tục giữ thái độ im lặng là vàng.

      Mẹ Đại Lâm nhìn khuôn mặt nồng hậu mang đậm tư tưởng truyền thống của bố mẹ Thúy Thúy liên tục gật đầu trước những lời kể vợ hiền dâu thảo của mình, tự tin lên nhiều, lại tiếp tục : “Bà xem, phụ nữ chúng ta làm dâu, cái gì cũng trọng về gia đình nhà chồng. Tôi cũng là người làm công ăn lương, nhưng , tôi chưa bao giờ nỡ tiêu đồng nào cho mình. Tôi phải làm vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải đều là vì cái nhà này sao? Tôi keo kiệt với chính mình, nhưng lại rất thoáng với bố mẹ chồng, mỗi mùa bố mẹ chồng đều có quần áo mới, hải sâm này, tổ yến này, ở nhà lúc nào cũng có sẵn. Đến giờ, bố mẹ chồng tôi vẫn luôn ăn hải sâm tôi biếu các cụ. tin, ông bà hỏi bố Đại Lâm xem”. Bố Đại Lâm liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ: “Bố mẹ tôi bị bà chọc tức đổ bệnh, bây giờ mà có lấy tiền của bà mua thuốc, bà đưa được lần chửi mười ngày”. Mẹ Đại Lâm lại chuyển chủ đề, giọng bi ai, : “Sau khi Thúy Thúy được gả về, tôi vẫn luôn cầu nó theo như tiêu chuẩn người con dâu ngoan trong suy nghĩ của tôi, tôi dám mong nó giống được như tôi. Ngày nay, trong xã hội đầy cạnh tranh, lòng dạ con người cũng hẹp hòi hơn, chỉ biết nghĩ đến mình. Ôi, phải tôi Thúy Thúy, tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ chồng dù thế nào cũng là bề , đều nuôi con dưỡng già, nếu lấy vợ mà quên bố mẹ, đó chẳng phải là súc sinh sao? Trăm điều thiện, việc hiếu là trước nhất, bọn trẻ hiểu được, tôi cố gắng dẫn chúng vào con đường tốt, sợ chúng làm sai trái chuyện gì để người khác này nọ. Tôi và bố Đại Lâm đều là người luôn giữ thể diện, chỉ sợ người khác cười chê!” Bố mẹ Thúy Thúy xoay chuyển theo đề tài của bà, cảm thấy đầu óc quay cuồng điên đảo. Bà toàn truyền thống đạo đức đẹp đẽ từ ngàn năm của Trung Quốc, bà cầu Thúy Thúy như vậy cũng phải, câu nào của bà cũng có lý, bố mẹ Thúy Thúy cảm thấy con làm dâu nhà người ta chưa tròn bổn phận.

      Mẹ Đại Lâm lại : “Thời chúng ta, có bao giờ dám đánh mẹ chồng, bị chồng đánh chết cũng bị chòm xóm chửi rủa đến chết. Hai vợ chồng nó vừa tuần trăng mật về, tôi bỏ nhiều tiền ra để mua sườn loại ngon hầm cho Thúy Thúy ăn. Trong tâm tôi luôn coi Thúy Thúy như con đẻ của mình, nhưng Thúy Thúy sao? Đánh tôi máu me đầy mặt”. Mẹ Đại Lâm khóc nghẹn tiếp được nữa. Bố mẹ Thúy Thúy vô cùng hổ thẹn, thốt nên lời. Mẹ Đại Lâm lại : “Tôi biết Thúy Thúy hận Đại Lâm hôm đó đẩy nó, là Đại Lâm tốt. Tôi xin được tạ lỗi cùng ông bà thông gia. Thúy Thúy là người chung sống với Đại Lâm cả đời, tôi làm mẹ, cũng già rồi, sống được mấy năm nữa đâu, cũng giúp gì được cho Đại Lâm và Thúy Thúy. Cho dù Đại Lâm có giúp vợ đánh tôi cũng sao, Thúy Thúy có đánh tôi thế nào, Đại Lâm cũng nên đẩy nó. Đại Lâm, con còn mau tạ lỗi với bố mẹ vợ!”


      Đại Lâm vội lên, : “Bố, mẹ, hôm đó con thấy Thúy Thúy đánh mẹ con, con thực rất hoảng hốt, nên đẩy ấy. Con sai rồi, xin bố mẹ tha thứ cho con!”

      Bố mẹ Thúy Thúy còn có thể được gì đây, đành phải luôn miệng tự trách mình nuôi dạy Thúy Thúy tốt, vội an ủi mẹ Đại Lâm: “Thúy Thúy quả thực cư xử đúng mực, bà dạy dỗ nó là phải lắm, phải lắm”. Mẹ Đại Lâm thổn thức hồi, mắt đẫm lệ nhòa, : “Ông bà thông gia, tôi nghĩ kĩ rồi, xem ra Thúy Thúy ghét hai ông bà già chúng tôi, tôi quyết định cùng với bố Đại Lâm và cả Bá Bá chuyển ra ngoài sống, chúng tôi tìm xong nhà rồi. Đợi Thúy Thúy công tác về, chúng tôi chuyển , chỉ cần hai vợ chồng nó sống vui vẻ, người già chúng tôi sống thế nào chả được”. Bố mẹ Đại Lâm vậy rồi nhất định ép bố mẹ Thúy Thúy xem nhà họ thuê. Bố mẹ Thúy Thúy muốn , nhưng bị mẹ Đại Lâm nài ép nên đành phải . Mẹ Đại Lâm luôn tay kéo bố mẹ Thúy Thúy đến tận khu Lý Thương, vùng này nhiều công xưởng, ô nhiễm nghiêm trọng, cách xa biển. Bố mẹ Thúy Thúy nhìn thấy nơi vắng vẻ tồi tàn này cảm thấy rất ái ngại. Đúng lúc đó, mẹ Đại Lâm lại chỉ tay vào nơi : “Ông bà thông gia, kia là nhà chúng tôi định thuê”. Mẹ Thúy Thúy vừa nhìn như muốn nổ đom đóm mắt, đó gọi là nhà được sao? Đó chẳng phải là nhà kho bỏ hoang sao, cửa kêu kèn kẹt trong gió, bên trong bẩn thỉu mục nát, còn cả mùi xăng dầu nồng nặc, bốn bức tường bẩn thỉu còn nhìn ra màu sắc ban đầu, bốn bề lộng gió. Mẹ Đại Lâm : “ sao cả, dọn dẹp chút là có thể ở được”. Bố Đại Lâm tiếp lời: “Ở đây rẻ lắm, tháng có 300 tệ thôi, mặc dù có điện, có nước, cũng có cống ngầm, nhưng lại rất rẻ. Thúy Thúy và Đại Lâm kiếm được nhiều, sau này sinh con nữa, càng đủ tiêu. Vì bọn trẻ, tôi và mẹ Đại Lâm nhất định chi tiêu dè sẻn, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, sau này bọn trẻ phải chi tiêu nhiều lắm”. Bố mẹ Thúy Thúy xúc động, cảm thấy việc này hợp lý chút nào.

      Việc này mà truyền ra ngoài bị người khác cười chê. Thế nên bèn khuyên can mẹ Đại Lâm, hai ông bà thể chuyển ra ngoài được, nếu chuyển để bọn trẻ chuyển ra. Cho dù bố mẹ Thúy Thúy có can ngăn thế nào, mẹ Đại Lâm cứ luôn miệng chờ Thúy Thúy quay về, hai ông bà và Bá Bá lập tức chuyển đến cái xó xỉnh này sống. Bố mẹ Thúy Thúy bất lực trở về nhà. đường về, cả hai người đều : “Mẹ Đại Lâm thực ra là người cũng được đấy chứ, trước đây chúng ta đều hiểu lầm bà ấy. Thúy Thúy có thể gặp được người mẹ chồng này, cũng là phúc phận của nó.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9

      Ngày hôm sau, vừa tan sở là Đại Lâm đến thẳng nhà Thúy Thúy. rầu rĩ khóc lóc với mẹ vợ: “Mẹ, con là bất hiếu, đủ khả năng mua nhà cho mình, còn liên lụy cả hai bố mẹ già của con, khiến hai cụ phải thuê cái kho hoang điện nước để ở. Tối qua cả đêm con trằn trọc ngủ, nghĩ ra được cách, con muốn cùng Thúy Thúy ra ở riêng, nhưng lại có tiền thuê nhà, bây giờ thuê căn nhà tử tế ở được cũng phải mất hơn nghìn tệ, nhưng tiền lương của con chỉ thuê được nhà, sao có thể nuôi gia đình, nuôi Thúy Thúy được chứ?” “Đúng vậy”. Mẹ Thúy Thúy : “Mẹ cũng thấy là thể để bố mẹ con ra ngoài ở”. Đại Lâm lập tức theo đà câu của mẹ Thúy Thúy: “Con nghĩ rồi, con và Thúy Thúy chuyển về đây ở, ở trong phòng cũ của Thúy Thúy. Mặc dù hơi , nhưng cũng đủ, chỉ cần cả gia đình hòa thuận yên vui, sao cũng được. Thúy Thúy hiểu nhầm mẹ con nhiều, e rằng chốc lát thể hóa giải ngay được. Mẹ và bố cũng có tuổi rồi, cũng cần có người chăm sóc, sau này ngày ngày con chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ. Mẹ, mẹ thấy thế nào ạ?”
      Bố mẹ Thúy Thúy thấy Đại Lâm rất chân thành, mặc dù cảm thấy sống cùng được thuận tiện lắm, nhưng nghĩ đến việc ngày ngày được chung sống cùng Thúy Thúy, cũng hạnh phúc lắm, nên đồng ý ngay.

      Ngay lúc đó, Đại Lâm lập tức chạy vào bếp nấu cơm. Bình thường ở nhà, chẳng phải làm gì cả, nên chẳng biết gì cả, làm tung tóe nước khắp sàn chảo mỡ cũng suýt bùng lên, thái vào tay. Mẹ Thúy Thúy thấy con rể tay chân lóng ngóng, bận bịu toát cả mồ hôi, thương quá bèn bảo nghỉ, để bà làm. Đại Lâm nghe, nhất định tranh làm với bà, khung cảnh hai mẹ con hòa thuận thân mật cùng nấu cơm. Ăn xong, Đại Lâm lại đòi rửa bát, quét dọn bếp, còn lau khắp cả nhà, rồi mới về. Bố mẹ Thúy Thúy cảm động, ngân ngấn nước mắt, cứ đợi Thúy Thúy về, nhất định sống cùng Đại Lâm ở đây, cái gia đình này hạnh phúc vui vẻ biết bao!

      Đại Lâm mệt mỏi rã rời trở về nhà, ngã vật xuống ghế sô fa ngóc đầu dậy nổi. “Ôi, mẹ, ơi, đều là kế sách dở hơi của mẹ, con mệt chết mất, công việc gia đình phải là việc dành cho đàn ông!” Mẹ Đại Lâm đến ngay chỗ con trai, massage cho con trai, trong lòng rất xót xa, : “Đại Lâm à, chỉ mệt vài hôm thôi, đợi con chính thức vào nhà đó, hôm nào nịnh bố mẹ vợ chuyển tên chủ hộ sang cho con, chúng ta có thêm cái nhà nữa rồi! Con trai, cuộc sống tươi đẹp của con sắp đến rồi. Ha ha...

      Bố mẹ Thúy Thúy vui lắm, bèn kể chuyện cho mẹ Vương Hinh khi bà đến chơi. Mẹ Vương Hinh nhíu mày nghĩ ngợi, thấy việc này có vẻ ổn lắm. Người xưa có câu, xa thơm gần thối. Mẹ chồng nàng dâu ở cùng nhau, xảy ra nhiều mâu thuẫn, con rể ở cùng cũng vậy. Lâu dần, khó tránh khỏi va chạm, người nhà Đại Lâm lại dễ chung sống, lại trở mặt rồi chuyển lại thành mối vướng mắc cả đời.

      Mẹ Thúy Thúy cũng cảm thấy em có lý, mẹ Vương Hinh nghĩ lát rồi : “Hay là cho Thúy Thúy và Đại Lâm mượn tạm căn nhà của Vương Hinh ở, dù sao Vương Hinh cũng ở. Căn nhà mà bà nhắc đến là ở khu phía Tây, là của ông ngoại Vương Hinh, thời kì mới lớn, Vương Hinh thường đòi bỏ nhà , nên ông ngoại Vương Hinh chuyển nhượng căn hộ này cho Vương Hinh, để sống ở đó, tránh việc ngày ngày giận hờn cha mẹ. Vương Hinh cũng sống ở đó lâu, chỉ mấy hôm chuyển về nhà, bởi vì lúc đó đúng vào mùa đông, trong phòng có hệ thống lò sưởi, hơn nữa điều kiện ở đó quá tệ, dọc hành lang đều xếp đầy than và củi, rất bẩn. Nhưng Vương Hinh vẫn thường tự đắc, : “Tôi cũng có nhà riêng đấy!” Vương Hinh vẫn luôn đề nghị chuyển tên căn nhà cho Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy ngại muốn nhận, vì nhận lại có vẻ như khó chịu với việc hồi trước bố cho Hinh Hinh mà cho Thúy Thúy. Nhưng, kể từ khi Thúy Thúy kết hôn với Đại Lâm, Vương Hinh còn nhắc đến việc này nữa. Hỏi , tỉnh bơ: “Con giúp để nuôi con rể!” Bây giờ, mẹ Vương Hinh nhắc đến căn nhà, mẹ Thúy Thúy thoáng do dự: “Hinh Hinh đồng ý sao?” “Đó là nhà của bố chúng ta, hơn nữa, Hinh Hinh vốn chẳng cần căn nhà đó. Chị bảo Thúy Thúy đến ở, Hinh Hinh cùng lắm là nổi giận rồi thôi. Hơn nữa, là mượn để ở, nếu Hinh Hinh thực nhất định cho Đại Lâm ở, bảo cậu ta chuyển ”. xong, bà tìm chìa khó đưa cho chị.

      Mẹ Thúy Thúy chờ khi Đại Lâm đến để thể lòng hiếu thảo bằng việc cặm cụi làm việc nhà, bèn đưa chìa khóa cho , bảo đến đó dọn dẹp, chuyển đến sống trước, đợi Thúy Thúy về chuyển đến. Tiện thể mẹ Thúy Thúy cũng kể hết lai lịch của ngôi nhà và chuyện Vương Hinh từng muốn chuyển nhượng căn nhà cho Thúy Thúy. Mẹ Đại Lâm nghe Đại Lâm vậy, liền suy tính ngay: “Con xem, ông ngoại của nó sao lại thiên vị thế? Có hai đứa cháu , ông lão cho Vương Hinh mà cho Thúy Thúy là có ý gì chứ? Căn nhà này phải cho Thúy Thúy mới đúng. Gia đình Thúy Thúy giàu có, lại cho người giàu, kiểu gì thế. Con và Thúy Thúy cứ đến đó sống , thời gian sau con bảo Thúy Thúy đứng tên chủ hộ!

      Buổi tối, mẹ Vương Hinh với chồng về việc này, ông lại lại hồi, trầm ngâm : “Việc này giải quyết như vậy là ổn rồi. Với tính khí của Hinh Hinh, nếu nó biết việc này có thể trở mặt sao? Như vậy em cũng dễ chịu chút nào”. “Nhưng em đưa chìa khóa cho chị rồi, sớm!” “Em cũng có hỏi đâu, em đấy, lòng dạ thà, mẹ Đại Lâm thực có thể đến cái nhà kho hoang đấy sống sao? Đánh chết cũng tin. Em bà ta có thể ép Thúy Thúy đến đó sống, còn tin được!” Hai vợ chồng chuyện được lúc, Vương Hinh về nhà, họ nhắc gì đến chuyện này nữa.

      Mấy hôm sau, bố Vương Hinh càng nghĩ càng thấy ổn, bèn lái xe đến phía Tây. đến thôi, vừa đến khiến cho bố Vương Hinh tức đến run cả người. Bố Vương Hinh nhìn thấy trước cửa đơn, mẹ Đại Lâm và bà lão hơn 60 tuổi đấu khẩu đến sùi bọt mép, vô cùng căng thẳng, mẹ Đại Lâm vung hai tay lên, trông nét mặt rất tức giận và kích động, trong mắt ánh lên phẫn nộ điên cuồng. Bà lão đối diện cũng vừa, thân hình vừa cao vừa béo cũng rất kích động, như muốn lao về phía trước, trong miệng cũng liên tục phát ra những lời chửi rủa, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mẹ Đại Lâm. Nếu phải bên cạnh có ông lão hơn 70 tuổi kéo, bà như muốn lao thẳng lên người mẹ Đại Lâm rồi. Bên cạnh là đống đồ gia dụng. Bà lão nhiếc móc mấy câu, định chuyển đồ gia dụng lên gác, nhưng mẹ Đại Lâm nhất quyết cho. Mưa bão sắp ập đến, trận đại chiến sắp nổ ra. Chuyện gì thế nhỉ? Bố Vương Hinh xuống xe, bước đến gần, hỏi han những người xung quanh đứng xem. Thái độ của ông rất nền nã, giả vờ chỉ là người ưa chuyện hiếu kì đến xem, các bà các chị thích buôn chuyện bắt đầu kể lể bàn tán với ông. ra mẹ Đại Lâm và bà lão cãi nhau gần cả ngày trời, hình như căn nhà này là nhà của con trai mẹ Đại Lâm, mấy ngày hôm nay ta lục đục dọn đồ đến, nhưng sáng sớm hôm nay, bà lão này kéo ông lão cũng thuê xe để chở đống đồ gia dụng đến, cũng muốn chuyển vào trong nhà. Cậu con trai đó đồng ý, gọi điện thoại gọi mẹ mình đến, thế là mẹ cậu ta và bà lão béo mập cào cấu nhau. Bố Vương Hinh nghe xong, trong lòng buồn bực, nhà của con ông sao lại thành nhà của Đại Lâm được?

      ra bà lão này là mẹ kế của mẹ Đại Lâm, mẹ đẻ của mẹ Đại Lâm qua đời hơn hai mươi năm trước, bố bà cưới bà lão này về. Bà lão này thích vui chơi khiêu vũ cả ngày ngoài đường, cũng muốn đỡ đần con chồng chăm sóc Bá Bá, càng đến việc chăm sóc cháu ngoại Tôn Đại Lâm. Nhiều năm nay, mẹ Đại Lâm ngay cả tết cũng buồn về thăm nhà lần, ngày càng bất hòa kịch liệt với mẹ kế. Việc Đại Lâm chuyển đến ở nhà Vương Hinh, bị ông cậu nhiều chuyện của Đại Lâm kể với bố ông. Mẹ kế vừa nghe xong, ôi, ngôi nhà này cũng gần chỗ chúng ta, đều là khu phía Tây, liền vội đến xem, vừa xem ưng ý ngay. Mặc dù có hệ thống lò sưởi, nhưng căn hộ 120m2, có ba phòng ngủ, phòng khách, là rộng rãi.

      Còn căn nhà nay họ sống, đúng là tổ chim. Thế là bà lão động viên ông lão đến thương lượng với mẹ Đại Lâm, muốn dọn đến sống cùng Đại Lâm, dù sao căn hộ to như thế, hai vợ chồng Đại Lâm cũng ở hết, bỏ phí . Mẹ Đại Lâm đương nhiên từ chối thẳng thừng. Bà lão cam tâm, định tiền trảm hậu tấu, sáng sớm thuê xe chuyển đồ đến, đòi chuyển vào phòng, Đại Lâm cho, gọi bố mẹ cậu đến, thế nên xảy ra “cuộc đại chiến tranh giành căn nhà”.

      Nghe xong, bố Vương Hinh hiểu cả, cảm thấy cái gia đình này buồn cười, ông bước ra khỏi đám người, gọi điện thoại cho Vương Hinh, bảo đến ngay. Lúc này, Vương Hinh và Đại Thiếu ngâm mình trong suối nước nóng, nghe xong điện thoại của bố, Vương Hinh hằn học : “Tao đ!” Đại Thiếu bật cười: “Đ ai? Đ à? Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người em cũng dám à? Nhưng, chúng ta sắp về phòng rồi”. “Cút!” Vương Hinh hét lên tiếng phẫn nộ, Đại Thiếu ngậm miệng luôn. chớp chớp mắt, thấy Vương Hinh nhanh chóng ra ngoài, biết xảy ra chuyện lớn, bèn vội vàng ra theo. Khi Vương Hinh đến cũng hơn tám giờ tối. Ông ngoại Đại Lâm mặc kệ phản đối của con , nhất mực đòi chuyển đồ vào nhà. Mẹ Đại Lâm cũng thể đánh bố mình, bực bội gọi cả nhà em trai đến phải trái. Lần này bà lão cũng dắt theo cả con chó Husky lên nhà. Ban ngày nóng quá, nỡ dắt nó ra đường, buổi tối mát mẻ hơn, bà lão dắt nó đến để ở cùng trong nhà. Khi Vương Hinh và Đại Thiếu đến, cửa đóng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ kịch liệt ở bên trong.

      Mẹ Đại Lâm cãi nhau cả ngày họng cũng khản đặc cả lại, việc cãi nhau này còn mệt hơn đứng lớp giảng bài nhiều, Vương Hinh lấy chân đạp cửa, giọng mẹ Đại Lâm từ trong vọng ra: “Ai đấy?” “Vương Hinh!” Bên trong lập tức im bặt. Lần trước gia đình nhà Đại Lâm bị đánh, uy danh của Vương Hinh truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà . Mẹ Đại Lâm chạy đến mắt mèo[1], nhìn thấy chỉ có hai người, nhưng vẫn rất lo lắng, dám mở cửa. Vương Hinh lại đạp mạnh cái nữa, hét lên: “Mở cửa!” Mẹ Đại Lâm cố tình giả vờ hỏi: “ có chuyện gì?” nhưng vẫn mở cửa. “Nhà của tôi, tôi muốn vào! Bà xem có chuyện gì?” Mọi người bên trong lần lượt nhìn nhau, bà lão : “Sao lại là nhà ? Đây là nhà của Đại Lâm!” Vương Hinh giận quá nhưng lại bật cười: “Vậy các người bảo Tôn Đại Lâm cầm sổ đỏ căn hộ ra xem! Cho các người thời gian ba phút, còn mở cửa, tôi báo cảnh sát đấy!” Mẹ Đại Lâm giật mình, vội : “Đến đây, đến đây...” vội vàng mở cửa ra, rồi cuống quýt chạy ra phía sau cửa.

      Vương Hinh ngẩng cao đầu hùng dũng tiến vào, lướt qua đồ đạc trong phòng, mắt như bốc lửa, gằn từng tiếng: “Tính tình tôi nóng nảy, cho các người biết, cho các người mười lăm phút, lập tức chuyển những thứ này , trả lại chìa khóa nhà cho tôi. Nếu ...” Vương Hinh giơ nắm đấm, Đại Thiếu luôn đứng phía sau , sẵn sàng nghe sai bảo. Bà lão kêu lên trước: “ là ai chứ? Chạy đến nhà tôi gây chuyện làm càn!” “Nhà bà?” Vương Hinh cười chế giễu”. Mau đưa sổ đỏ ra đây xem nào?” “ cần xem! Đây chính là nhà của tôi!” Bà lão ngang ngạnh trừng mắt nhìn Vương Hinh. Vương Hinh tiến đến túm lấy bà lão đẩy ra ngoài. Bà lão cũng phải loại hiền lành, liền cào cấu Vương Hinh. Nhưng bà sao có thể là đối thủ của Vương Hinh, chỉ lát sau, bà lão kêu oai oái. Mẹ Đại Lâm biết được lợi hại của Vương Hinh, bây giờ trốn phía sau mọi người, nhìn thấy bà lão bị đánh, trong lòng còn mừng thầm. Ông lão thấy vợ bị đánh, tiến lên đẩy Vương Hinh, chửi cút . Đại Thiếu giơ tay túm lấy cổ áo ông, nhấc ông ra khỏi cửa. Đúng lúc đó, con chó Husky sủa tiếng nào, lẳng lặng lao đến cắn vào đùi Vương Hinh. Vương Hinh mặc váy ngắn, vừa vặn lộ đùi, nên bị cắn chặt. Vương Hinh kêu lên thất thanh, đau đớn đến độ suýt ngất . Con chó Husky cắn chặt chịu buông, ngay lúc đó thấy be bét máu. Tục ngữ có câu: “Con chó cắn người kêu”. Quả đúng như vậy. Đại Thiếu thấy Vương Hinh bị cắn bỗng chốc mất hết lý trí, hai mắt bốc lửa, đạp mạnh vào đầu con chó, rồi thuận tay nhấc cái rìu, chặt mạnh lên đầu con chó. Máu đầu con chó bắn phụt tung tóe, nhưng vẫn há miệng. Đại Thiếu Cầm rìu trong tay, chém từng nhát vào con chó, cho đến tận khi nó chỉ còn là đống bầy nhầy máu thịt lẫn lộn. Cũng biết lúc nào nó nhả ra. Mặt Vương Hinh cắt còn giọt máu, cả người lảo đảo, đùi có mấy vết bị răng chó cắm sâu, thịt đỏ suýt lộn ra ngoài, máu tuôn trào xuống chân. Đại Thiếu ném chiếc rìu sang bên, bế Vương Hinh lao thẳng xuống lầu, lên xe bệnh viện. Những người trong phòng đều đứng ngẩn người.

      Bố mẹ Vương Hinh biết tin đều vội vàng đến bệnh viện. Bác sĩ sát trùng vết thương cho Vương Hinh, Vương Hinh đau quá đến run cả người, nước mắt lưng tròng. Mẹ Vương Hinh xót con, nước mắt lã chã, bố Vương Hinh gắng sức để nén giận, vừa an ủi con và vợ, vừa khuyên can Đại Thiếu và Minh Minh được nóng giận làm bừa, nhỡ xảy ra án mạng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :