1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Bé Xấu Xa


      “Nhưng tôi thích chơi đùa vối , cho nên được theo tôi nữa nghe hiểu ” Dương Lịch thích con nhóc theo mình ở phía sau.

      “Em muốn theo à, cho em theo em méc chú” Bé nhìn Dương Lịch đối với mình chán ghét, còn cách nào khác đành phải lấy ba của Dương Lịch ra, vì trước lúc chú giao mình cho Dương Lịch.

      "Tùy , có tìm ba tôi cũng vô ích thôi, tôi sợ đâu” Dương Lịch nghe Lộ Đế lấy ba mình ra hăm dọa càng thêm chán ghét đối với .

      “Tại sao lại thích chơi với Lộ Đế, có phải là Lộ Đế làm sai chuyện gì hay ?” Lộ Đế nhớ ra là mình làm sai chuyện gì mà khiến cho Dương Lịch chán ghét mình, muốn chơi chung với mình như vậy. Trước kia có rất nhiều bạn nam khác muốn chơi với mình mà được, bây giờ mình làm cách gì Dương Lịch cũng muốn chơi với mình là vì sao?

      có làm gì sai cả, chỉ là tôi muốn theo phía sau tôi mà thôi, như vậy tôi cũng chán ghét ” Dương Lịch nhìn người trước mắt mình là mắc bệnh công chúa cực kỳ nặng lắm rồi đây.

      Dương tại sao giờ này mới đến, có biết là em chờ nãy giờ lâu lắm rồi ” Kính Huyễn từ cây leo xuống vui nhìn Dương Lịch hỏi.

      có chuyện nên đến trễ, Kính Huyễn em đừng tức giận nữa, nhìn xem hôm nay Dương ca mang cái gì tới cho em chơi này” Ngày hôm qua Dương Lịch có xin mẹ mua cho mình món đồ chơi mới, hôm nay mang tới cho Kính Huyễn, hy vọng kính Huyễn cùng chơi với mình đừng tức giận nữa.

      là đẹp, bên trong còn có hình em bé nữa này, em giận nữa, mau lên nhà gỗ xem nhanh chút. Hôm qua mẹ em có mua cho em rất nhiều bong bong nhiều màu rất đẹp, em đều để trong đó đấy” Kính Huyễn cầm trong tay món quà mà Dương Lịch mang đến cho mình, cũng kịp chờ đợi muốn Dương Lịch vào xem những bong bóng đẹp mà mình mang tới.

      ta là ai vậy, tại sao Dương lại mang món đồ chơi đẹp đó cho ta” Lộ Đế mới vừa rồi xin Dương Lịch cho mình món đồ chơi đó nhưng Dương Lịch cho, giờ nó lại nằm trong tay của Kính Huyễn nên tức giận gây hỏi.

      tốt nhất là lễ phép cho tôi, nếu về nhà ” Dương Lịch thấy Lộ Đế có lễ phép mất vui liền nhăn lại đôi chân mày xinh đẹp, khách khí đuổi khách về.

      “Dương ca người này là ai? Tại sao lại dẫn ấy tới đây?” Thời điểm Lộ Đế lên tiếng Kính Huyễn mới để ý phát ra ta, nghi nghờ liền chỉ vào Lộ Đế hỏi Dương Lịch, Dương ca phải đây là chỗ bí mật của hai người bọn họ sao, tại sao giờ lại dẫn người khác tới đây.

      ta là con bạn đồng nghiệp với ba của , cũng bởi vì ta cứ theo hoài, có cách nào khác đành phải đem ta tới đây” Dương Lịch hướng Kính Huyễn giải thích, nếu phải bởi vì Lộ Đế này đến trễ đâu.

      “A ra là vậy, vậy chúng ta cùng nhau chơi đùa được Dương, có được hay ?”Kính Huyễn đơn thuần muốn mời Lộ Đế cùng chơi với mình, nên hỏi ý kiến của Dương Lịch.

      “Được rồi, chỉ cần gây ra bất cứ rắc rối nào được, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chơi thôi”. Dương Lịch quay đầu ra phía sau nhìn Lộ Đế .

      “Tại sao được chứ, em cũng muốn chơi chung với mọi người mà” Lộ Đế phục , trong lòng vui nghĩ , tại sao Dương lại đối với Kính Huyễn tốt như vậy, nhưng đối với mình ….

      “Bạn cần nghe Dương ca lung tung, chúng ta chơi cùng nhau mới vui chứ” Kính Huyền vui vẻ kéo Lộ Đế ủy khuất rồi nhìn Dương Lịch.

      “Có , bạn tốt”Lộ Đế ngẩng đầu lên vui vẻ nhìn Kính Huyễn vừa cười vừa .

      “Vậy chúng ta thôi, Dương ca cầm giúp em , em lên trước ở đây đưa cho em nha” Kính Huyễn cầm trong tay món đồ chơi giao cho Dương Lịch, rồi mình leo lên trước, hai người lo leo lên nhà gỗ mà chú ý đến vẻ mặt của Lộ Đế nhìn Kính Huyễn cười đến lạnh lùng, nghĩ tới chỉ là đứa bé còn như vậy mà có vẻ mặt khiến nguời ta sợ hãi đến như vậy.

      ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

      “Kính Huyễn, giúp mình lấy nước tới đây, mình muốn ngồi ở đây với Dương” Lộ Đế tà ác sai Kính Huyễn, chuyện như vậy cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra, kể từ lúc Kính Huyễn tốt bụng mời Lộ Đế cũng trở thánh khách quen ở chỗ này.

      “Tại sao bạn lấy mà kêu mình, mình có việc bận rồi” Kính Huyễn lau cái bàn vui , tại sao ấy tự làm, mà lại kêu mình chứ.

      “Chính là muốn bảo làm đấy, thế nào, phải nghe lời tôi sao? nghe lời tôi, tôi với ba tôi đuổi việc ba , để cho ba mất việc” Lộ Đế tà ác lấy ba Kính Huyễn ra dọa Kính Huyễn giúp mình làm chuyện gì đó.

      nếu có dựa vào chuyện đó cho làm được gì chứ” Kính Huyễn rất uất ức trong lòng, tại sao Lộ Đế giống như lần đầu tiên mới gặp là người tốt, vậy mà giờ lại là người luôn lấy ba mình ra uy hiếp mình.

      nên ngoan ngoãn nghe lời , còn nữa được việc này cho Dương biết này nghe , nếu đừng trách tôi khách khí với ” Lộ Đế nhìn về phía Kính Huyễn uất ức , ngồi ở vị trí mà trước kia Kính Huyễn thường hay ngồi chờ Dương Lịch tới.

      “Tôi chưa với Dương, như vậy mới dám đem ba tôi dọa đuổi việc sao” Kính Huyễn khẩn trương , cũng bởi vì bị Lộ Đế uy hiếp, Kính Huyễn mới dám những uất ức của mình cho Dương Lịch biết.

      “Vậy tốt, Dương tới, tốt nhất là đừng làm việc gì khiế nanh Dương nghi nghờ, bằng tự biết hậu quả rồi đó” Nhìn xem đây có phải là đứa bé chỉ có bảy tám tuổi hay ? nhìn thấy làm người ta tin tưởng, điều này về sau làm cho Kính Huyển nhiều phen khốn đốn.

      “Biết” Kính Huyễn tại biết, mình thể gì, yên lặng cuối đầu làm công việc của mình, đây là chỗ bí mật của mình với Dương ca vậy mà tại lại bị con bé ác độc này chiếm mất.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Bị hại rơi xuống nước

      “Dương Lịch, mau lên đây, em đem theo từ nhà rất nhiều bánh ngon, chúng ta cùng ăn .” Vừa nãy Lộ Đế đối xử hung dữ, ức hiếp Kính Huyễn, vừa nhìn thấy Dương Lịch, miệng cười như hoa nở, thanh ngọt ngào kêu Dương Lịch.

      “Làm sao lại tới đây, tôi phải với rồi sao, về sau được đến chỗ của tôi.” Tâm tình Dương Lịch mới vừa tốt lên, nhưng nhìn thấy Lộ Đế gương mặt lại trở nên xám xịt.

      "Ở nhà ai chơi với em, Kính Huyễn thấy vậy, cho nên rủ em cùng, chẳng lẽ như vậy cũng tức giận sao?” Lộ Đế lòng dạ đen tối đem trách nhiệm đẩy lên người Kính Huyễn, đứng bên cạnh bàn Kính Huyễn có nỗi khổ mà ra được.

      “Kính Huyễn, là em dẫn ta tới sao?” Dương Lịch nhìn Lộ Đế, quay đầu hỏi Kính Huyễn, nãy giờ chưa chuyện với , hôm nay Kính Huyễn rất kỳ quái, bình thường ở chung chỗ rất nhiều, nhưng hôm nay sao lại trở nên im lặng như vậy?

      “Là, là …” Kính Huyễn vốn định muốn gì, lại nhìn thấy Lộ Đế đứng phía sau Dương Lịch hung dữ nhìn mình, sợ quá dám ra: “Là! Là em dẫn Lộ Đế tới.”

      Dương Lịch phải đứa ngốc, nhìn ra Kính Huyễn sợ, biết Kính Huyễn làm như vậy vì sợ hãi, nhất định là bị Lộ Đế ức hiếp, muốn làm khó dễ cho , Dương Lịch thể làm gì khác hơn là chịu đựng tức giận nổi nóng với Lộ Đế.

      “Vậy cũng được, ta muốn tới tới, chúng ta cần để ý tới ta, chơi diều , mang diều mà mẹ mới mua đến.” Dương Lịch mỉm cười với Kính Huyễn, nắm tay kêu cùng chơi diều .

      “Hay quá, vậy chúng ta cùng chơi diều.” Cuối cùng hôm nay Kính Huyễn cũng nở nụ cười, theo Dương Lịch chạy đến bãi sân rộng chơi thả diều.

      Bị vứt bỏ ở phía sau ai để ý đến, Lộ Đế nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Kính Huyễn trong lòng dâng lên nỗi đố kỵ ánh mắt đầy quỷ kế, nhìn chằm chằm vào Kính Huyễn .

      “Kính Huyễn, được chưa? bắt đầu chạy nha .” Dương Lịch cầm con thoi, hướng về Kính Huyễn đứng ở phía sau giúp mình cầm diều .

      “Chuẩn bị xong rồi, nhanh lên chút, chạy.” Kính Huyễn giơ cao diều hưng phấn cười, lớn tiếng đáp lại lời Dương Lịch.

      Nhìn Dương Lịch lôi kéo diều chạy ở thảm cỏ, Kính Huyễn vui vẻ đứng chỗ vỗ tay vui mừng, chợt sau lưng bị ai đó vỗ cái, quay đầu lại nhìn thấy Lộ Đế đứng nhìn mình .

      “Có Chuyện gì àh? "Kính Huyễn biết mình làm sai cái gì, lại khiến cho Lộ Đế nhìn mình căm ghét như vậy.

      theo tôi tới chỗ, tôi có chuyện muốn giúp tay.” Lộ Đế hướng về Kính Huyễn sợ sệt .

      “Chuyện gì muốn tôi giúp? Có chắc Tôi giúp được ?” Kính Huyễn cau mày, nghĩ ra Lộ Đế có chuyện gì có thể giúp.

      " theo tôi là được, cần hỏi nhiều.” Lộ Đế khách khí Kính Huyễn, bản thân mình tự trước.

      "Hả.” Kính Huyễn chỉ có thể ủy khuất đáp tiếng, yên lặng sau lưng Lộ Đế.

      biết bơi ?” Chợt, ở phía trước Lộ Đế xoay đầu lại hỏi Kính Huyễn.

      “Mình biết, mình sợ nước.” Bởi vì Kính Huyễn lúc ham chơi, còn xém bị chết đuối, khi đó nhờ Dương Lịch cứu , hai người cũng bắt đầu quen biết nhau từ khi đó.

      “Vậy rất tốt, cột tóc tôi mang rơi xuống nước rồi, xuống giúp tôi lấy lên có được hay ?” Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu cũng rất bá đạo, có thương lượng.

      “Cái gì, kêu mình xuống lấy?” Kính Huyễn sợ sệt nhìn hồ nước so với còn sâu hơn, tin Lộ Đế lại gọi mình xuống lấy cột tóc cho ta.

      “Tôi bảo xuống lấy cho tôi, mau xuống.” Lộ Đế tới phía sau đẩy Kính Huyễn, Kính Huyễn ngồi có phòng bị, lập tức bị đẩy xuống hồ nước.

      “Cứu mạng, Lộ Đế, mình biết bơi, mau tới cứu mình .” Kính Huyễn chồi lên mặt nước liều mạng quơ cánh tay bé của mình, lớn tiếng kêu Lộ Đế đứng bờ mỉm cười đắc ý nhìn cười, kêu tới cứu.

      “Cứu mạng "trong nước tiếng kêu của Kính Huyễn ngày càng yếu ớt dần, biết là uống bao nhiêu nước, thân thể từ từ chìm xuống, sợ hãi nghĩ mình cứ như vậy từ từ chết , muốn kêu cứu nhưng lại phát ra được thanh nào.

      Chợt từ phía sau Lộ Đế bóng trắng chạy đến, chút do dự nhảy xuống nước cứu Kính Huyễn, kìm nén tức giận ở trong nước tìm kiếm bóng dáng của Kính Huyễn, Dương Lịch lo lắng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn thấy , nhịn được lo lắng và tức giận, thể làm gì khác nhô lên khỏi mặt nước hít thở lấy khí rồi lặn xuống tiếp tục tìm kiếm.

      Cuối cùng ở đống hải tảo bên cạnh thấy được Kính Huyễn sắp còn hơi sức, nhanh chóng lôi kéo lên bờ, biết chút kiến thức tự mình làm hô hấp nhân tạo cho Kính Huyễn.

      “Khụ khụ "Được Dương Lịch sơ cứu cuối cùng Kính Huyễn phun nước trong bụng ra, Dương Lịch thở phào nhõm, việc đầu tiên làm chính là về phía Lộ Đế, lưu tình cho Lộ Đế bạt tai, khuôn mặt mềm mại nhất thời in dấu năm ngón tay .

      “Tại sao lại đánh em.” Lộ Đế che khuôn mặt bị đánh, phục hỏi Dương Lịch.

      “Tại sao đánh , đừng cho là tôi biết việc làm, cho cái tát là còn quá tay, tốt nhất về sau đừng nên xuất trước mặt tôi.” Dương Lịch bởi vì lo lắng, giọng điệu đều tỏ ra tức giận vô cùng, hướng về phía Lộ Đế giả bộ ngu ngơ hiểu cảnh cáo .

      Nếu như phát biến mất của Kính Huyễn, tìm tới nơi này, có lẽ Kính Huyễn bị ta hại chết, nghĩ tới còn tuổi như vậy, mà lại ác độc làm chuyện người khác thể tin được .

      “Em chỉ nhờ Kính Huyễn lấy dùm cột tóc, em biết là ấy biết bơi .” Lộ Đế vọng tưởng muốn đem tất cả mọi chuyện đẩy lên đầu Kính Huyễn, nhưng lời giải thích vô lý của , Dương Tịch lại cho thêm cái tát.

      " ràng biết là Kính Huyễn biết bơi, còn kêu ấy xuống hồ lấy cột tóc, hay là cố ý muốn hại chết Kính Huyễn, may là Kính Huyễn có chuyện gì, nếu tôi tha thứ cho .” Bbởi vì tại Dương Lich rất tức giận, khuôn mặt bỗng trở nên lãnh khốc, thường ngày khuôn mặt vô tư tươi cười chỉ vì Kính Huyễn, nếu người nào tổn thương đến , nhất định buông tha cho kẻ đó.

      Chương 79: Kẻ dở hơi tựa như Dương mẹ

      vì cái đứa nhà nghèo này mà đánh em, em cho cha biết, kêu cha em đuổi ba Kính Huyễn ra khỏi công ty.” Lộ Đế bị Dương Lịch cho hai bạt tai, trong lòng càng thêm căm hận Kính Huyễn, biết hối lỗi.

      " ra dùng cách này để uy hiếp Kính Huyễn sao? nghĩ tới còn mà tâm cơ ác độc như vậy, tốt nhất về sau nên để tôi nhìn thấy , dù tới tố cáo với cha tôi cũng sợ.” Dương Lịch lạnh lùng nhìn Lộ Đế, sau khi xong liền tới bên cạnh Kính Huyễn, bấc quá chỉ cao hơn Kính Huyễn cái đầu, nhưng ngại ôm Kính Huyễn trở về.

      "Dương ca "Kính Huyễn theo bản năng kêu tên Dương Lịch.

      ở đây, em cần phải sợ, dẫn em trở về.” Dương Lịch cật lực ôm Kính Huyễn, nhưng vẫn dùng thanh rất dịu dàng đáp trả Kính Huyễn.

      “Dương ca, em lạnh quá, lạnh quá.” Kính Huyễn toàn thân đều ướt đẫm, ở trong ngực Dương Lịch kêu lạnh.

      “Chờ chút, dẫn em gặp bác sĩ.” Dương Lịch nghe Kính Huyễn liên tục kêu lạnh, bước chân càng nhanh hơn, vừa đến đại sảnh cậu cũng vô cùng mệt mỏi, hướng về người giúp việc nữ quét dọn gọi vào.

      “Nhanh kêu bác sĩ đến đây cho tôi, nhanh lên chút.” Dương Lịch giọng điệu ra lệnh , làm toàn bộ những người hầu tập trung chú ý người Dương Lịch, đây là thiếu gia của họ sao, bình thường cậu thường hay mỉm cười mà sao bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ rất lạnh lùng .

      nghe thấy tôi gì sao? Nhanh kêu bác sĩ tới đây cho tôi.” Dương Lịch nổi giận nhìn những người hầu còn ngẩn người, thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa kêu bọn họ.

      “Vâng! Thiếu gia, cậu có chỗ nào cảm thấy khỏe àh?” người hầu nữ lo lắng hỏi Dương Lịch.

      “Là Kính Huyễn ngã bệnh, nhanh .” Dương Lịch cảm thấy có chút chịu nổi cái lề mề của người này rồi, kêu bác sĩ đương nhiên là có người bị bệnh, như vậy mà còn hỏi .

      “Được được tôi lập tức gọi bác sĩ ngay, các người mau giúp thiếu gia ôm tiểu thư Kính Huyễn.” Người làm nữ khẩn trương kêu người làm nữ khác còn si ngốc đứng bên cạnh, giúp tay ôm Kính Huyễn, còn mình gọi điện thoại kêu bác sĩ.

      “Tiểu thiếu gia, tôi giúp cậu ôm Kính Huyễn là được rồi.” người làm nữ tới bên cạnh muốn giúp Dương Lịch ôm Kính Huyễn về phòng nghỉ ngơi .

      cần, tôi tự mình là được rồi, giúp tôi tìm quần áo sạch tới đây.” Dương Lịch kiên trì muốn tự mình ôm lấy Kính Huyễn, kêu người làm nữ giúp mình tìm bộ quần áo tới thay cho Kính Huyễn, trước tiên ôm Kính Huyễn lên lầu đặt lên giường trong phòng của mình .

      “Thiếu gia, cậu cũng thay quần áo , toàn thân cậu cũng ướt, nhanh thay cẩn thận bị cảm.” người phụ nữ đương cầm y phục, khuyên Dương Lịch thay y phục.

      “Tôi cần, tôi muốn chờ bác sĩ khám cho Kính Huyễn, sau đó tôi thay.” Dương Tịch quật cường đứng ở bên cạnh bác sĩ, chờ bác sĩ khám Kính Huyễn có chuyện gì, sau đó mới thay y phục.

      “Bác sĩ, bé có chuyện gì hay ?” Người làm nữ thể làm gì khác hơn là hướng tới vị bác sĩ chuẩn đoán bệnh cho Kính Huyễn, hỏi thăm chờ bác sĩ trả lời.

      bé có thể là do hoảng sợ, lại bị rơi xuống nước, có chút sốt, các hôm nay chăm sóc tốt cho bé, tối bé có thể sốt lên, thường xuyên thay khăn lạnh đắp trán.” Bác sĩ từ từ .

      “Vậy cám ơn ngài, bác sĩ, tiểu thiếu gia, bây giờ cậu có thể thay quần áo rồi chứ?” Người làm nữ nghe bác sĩ trả lời xong, trong tay cầm quần áo hỏi Dương Lịch.

      “Biết rồi, theo bác sĩ lấy thuốc, cần để ý đến tôi.” Dương Lịch thúc giục người làm nữ cùng bác sĩ lấy thuốc, tự cầm lấy quần áo trong tay người làm vào phòng vệ sinh thay đồ.

      “Dương Lịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm thế nào Kính Huyễn lại rơi xuống nước?” Dương mẹ mới vừa ở nhà bạn chuyện phiếm, lại có người giúp việc gọi điện thoại tới Kính Huyễn rơi xuống nước, lo lắng lập tức liền chạy về.

      “Đều là do Lộ Đế làm, đẩy Kính Huyễn xuống hồ nước, may là con chạy tới kịp thời.” Đối với chuyện của Kính Huyễn, Dương Lịch kể Lộ Đế gây ra chuyện tốt gì.

      “Tại sao có thể như vậy, có phải con sai lầm ? Lộ Đế trông như thế nào lại giống đứa trẻ như vậy.” Dương mẹ có chút tin , quả Lộ Đế giống xấu xa như vậy, mỗi lần nhìn thấy bà đều rất là lễ phép.

      “Mẹ bị bề ngoài của ta che mắt rồi, con thèm để ý đến mẹ nữa, con muốn chăm sóc cho Kính Huyễn, mẹ giúp con tiếng với ba mẹ Kính Huyễn.” Giọng điệu Dương Lịch chuyện với mẹ mình giống như người lớn, chỉ có điều Dương mẹ thấy cũng xem như thấy thể trách cứ.

      “Biết rồi, trong lòng con cũng chỉ có Kính Huyễn, có phải sau này lớn lên cũng kết kết hôn với Kính Huyễn.” Dương mẹ mập mờ , trong lòng bà cũng rất thích Kính Huyễn, cũng muốn Kính Huyễn trở thành con dâu.

      “Đúng là con muốn kết hôn với ấy, mẹ cảm thấy tốt sao?” Dương Lịch hào phóng , đây có phải là lời mà đứa trẻ mới mười ba tuổi ra sao? Tại sao lại thành thục như vậy ?

      “Vậy tốt, mẹ còn suy nghĩ nếu như con muốn, mẹ liền giới thiều Kính Huyễn cho em trai con, dù sao trong hai đứa phải theo đuổi Kính Huyễn, mẹ muốn Kính Huyễn sau này trở thành con dâu của mình.” Nhìn chút đây là lời mà người mẹ sao? Thế nào lại cảm giác phải dạng như vậy?

      "Tốt nhất mẹ cần làm như vậy, bằng con cho cha biết mẹ nghe lời, lén lút chạy ra ngoài chơi.” Dương Lịch lấy cha của mình ra uy hiếp mẹ, chính là vì muốn để cho bà ở trước mặt Kính Huyễn ăn lung tung.

      cần, nếu như bị cha con biết, vậy mẹ thể chơi rồi.” Dương mẹ mất hứng , chồng của bà cái gì cũng tốt, nhưng ra lại vô cùng bá đạo, cho bà ra ngoài, bởi vì chỉ cần bà ra ngoài là quên hết nhớ gì đến ông, chỉ muốn chơi, cho nên mới chờ chồng tới công ty làm bà mới len lén chơi thôi.

      “Mẹ biết là tốt, cần ở trước mặt Kính Huyễn lung tung "Dương Lịch theo Dương mẹ nghiêm túc .

      “Mẹ biết rồi, bây giờ trong lòng con làm gì có chỗ cho người mẹ này, con chỉ quan tâm đến Kính Huyễn.” Dương mẹ cố tình khổ sở .

      “Đợi đến ngày ấy trở thành mẹ, lúc đó con quan tâm tới mẹ chút.” Dương Lịch nhìn Dương mẹ, bất đắc dĩ .

      Chương 80: Tai nạn xe cộ

      Thời điểm Kính Huyễn được hai mươi tuổi, Dương Lịch thực được lời hứa của mình khi hai người hẹn ước, kết hôn, nhưng trước ngày kết hôn, lại bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      "Alo.” Kính Huyễn cùng Dương Lịch thử quần áo cưới, điện thoại di động reo lên.

      “Xin hỏi là tiểu thư Kính Huyễn đúng ?” Điện thoại di động bên kia truyền đến thanh có chút do dự, thử hỏi Kính Huyễn.

      “Đúng vậy, là ai ?” Kính huyễn nghe điện thoại di động đầu kia thanh xa lạ, nghi ngờ hỏi .

      “Tôi là y tá của bệnh viện XX, cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn giao thông đường cao tốc, hai người họ bị thương khá nặng thể cứu chữa nên tử vong, qua danh bạ của họ tìm thấy số điện thoại của , hi vọng có thể tới đây chút.” Điện thoại bên kia hộ sĩ tỉnh táo hướng về phía Kính Huyễn .

      “Được, tôi lập tức tới đó ngay.” hiểu ngọn nguồn, trong lòng Kính Huyễn như lửa đốt, hốt hoảng cúp điện thoại, lập tức vào phòng thay đồi y phục, mặc đồ bình thường tới bệnh viện.

      “Kính Huyễn, là ai gọi tới? Xảy ra chuyện gì àh?” Dương Lịch giữ Kính Huyễn muốn xông ra ngoài, biết đâu, hiểu liền hỏi .

      “Bệnh viện gọi tới, cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn xe cộ đường cao tốc, họ tìm thấy tên em trong danh sách điện thoại của bọn họ, cho nên muốn em tới đó xác nhận.” Kính Huyễn lo lắng xong, tại sao lại bất ngờ xảy ra chuyện như vậy.

      “Vậy cùng với em, thôi.” Dương Lịch hai lời cùng với Kính Huyễn, Kính Huyễn cũng phản đối gật đầu.

      “Y tá, các người mới vừa cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn xe cộ ở chỗ nào?” Kính Huyễn vừa xuống xe chạy nhanh tới quầy của bệnh viện, hỏi y tá nghe điện thoại.

      có phải là tiểu thư Bạch Kính Huyễn ?” y tá quá ngẩng đầu lên hỏi Kính Huyễn.

      “Đúng vậy.”

      “Vậy theo tôi.” y tá đứng dậy dẫn Kính Huyễn tới phòng khám nghiệm tử thi, lấy miếng vải trắng đắp hai thi thể lấy ra, hai vẻ mặt an tường xuất trước mặt của Kính Huyễn.

      “Cha, mẹ, tại sao có thể như vậy .” Kính Huyễn đau đớn khóc thành tiếng, muốn tiếp nhận trước mắt mà mình nhìn thấy, cái bộ dáng này là sao? Tại sao?

      “Kính Huyễn, em đừng kích động như vậy, bình tỉnh chút.” Dương Lịch cũng đầy đau khổ giữ chặt Kính Huyễn mất khống chế, thanh vừa có chút nghẹn ngào.

      bảo em phải bình tĩnh như thế nào? Trước ngày kết hôn của em, ba mẹ em lại xảy ra tai nạn tử vong, đây phải là , có đúng hay , cho em biết . Đây phải là , chỉ là em nằm mơ thôi, cho em biết đúng .” Kính Huyễn khóc theo thân thể Dương Lịch từ từ quỳ xuống, cơ hồ là cầu xin cho biết đây phải là .

      “Kính Huyễn” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn khổ sở như vậy, dám ra bất kỳ câu an ủi nào, chỉ lẳng lặng ôm Kính Huyễn chặt, hy vọng như vậy có thể giúp an ủi được chút .

      “Kính Huyễn, đây là sợi dây chuyền tìm được trong túi của ba mẹ.” Dương Lịch đem sợi dây chuyền người y tá đưa cho giao lại cho Kính Huyễn ngồi thất thần ghế, sau khi từ bệnh viện trở về, Kính Huyễn vẫn duy trì trạng thái này, nhúc nhích .

      “Dây chuyền?” Kính Huyễn ngẩn người cuối cùng ngẩng đầu lên, cặp mắt nhìn chăm chăm sợi dây chuyền, dường như muốn nhìn xuyên thấu nó.

      “Đúng vậy, dây chuyền, đeo giúp em được ?” Dương Lịch tuy là hỏi, nhưng nghe Kính Huyễn trả lời, lẳng lặng giúp đeo.

      “Dương Lịch, ngày mai em thể kết hôn, được ?” Tthanh Kính huyễn nho , tay tự giác cầm lên sợi dây chuyền Dương Lịch giúp đeo cổ .

      “Được, chờ đến khi em muốn kết hôn.” Dương Lịch phản đối trả lời, đem Kính Huyễn tại rất yếu ớt ôm vào trong lòng, biết bây giờ Kính Huyễn có tâm trạng để kết hôn, tốt nhất chờ tâm tình trở nên khá hơn, lúc đó kết hôn vẫn chưa muôn, dù thế nào chăng nữa cũng chờ đợi.

      “Cám ơn .”Mùi hương bạc hà người Dương Lịch làm Kính Huyễn cảm thấy thoải mái, từ từ ngủ thiếp .

      “Hàh! Xem ra em rất mệt mỏi, đúng là đứa ngốc.” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn ngủ say, nhàng ôm Kính Huyễn trở về phòng nghỉ ngơi .

      “Kính Huyễn, em đâu?” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn ăn mặc thân màu đen, biết muốn đâu.

      “Em muốn ra ngoài chút.” Kính Huyễn nhìn Dương Lịch, chỉ nhìn thẳng về phía cửa.

      “Vậy cùng em được ?” Dương Lịch kéo Kính Huyễn, lo lắng nhìn .

      cần, em muốn mình chút.” Kính Huyễn hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Dương Lịch, hướng về phía cửa bước .

      “Kính Huyễn, chờ chút, em ăn mặc ít như vậy, muốn ra ngoài nên mặc nhiều đồ vào .” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn chỉ mặc phong phanh, bên ngoài trời lạnh như vậy, nếu bị cảm .

      vội vàng chạy vào phòng Kính Huyễn lấy áo khoắc, đến lúc chạy ra nhìn thấy Kính Huyễn đâu nữa, lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm Kính Huyễn, biết lúc này Kính Huyễn có thể đến nơi nào .

      “Kính Huyễn, làm sao cậu lại chạy tới chỗ mình "Mật Nhu vừa mới từ nước ngoài trở về, liền kinh ngạc nhìn thấy Kính Huyễn ngồi trước cửa phòng ký túc xá của mình, hiểu vì sao Kính Huyễn lại xuất ở chỗ này.

      “Mật Nhu.” Kính huyễn ở trước cửa phòng Mật Nhu chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi đến lúc trở về.

      "Cậu làm sao vậy, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm, sao cậu gọi điện thoại cho mình.” Mật Nhu trách cứ kéo Kính Huyễn từ mặt đất đứng lên, cầm chìa khóa mở cửa kéo Kính Huyễn vào.

      , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cậu biến thành như vậy.” Mật Nhu mang ly nước ấm cho Kính Huyễn, sau đó ngồi bên cạnh hỏi Kính Huyễn.

      “Mật Nhu, mình…tối hôm qua ba mẹ mình xảy ra tai nạn xe cộ.” Thời điểm Kính Huyễn dứt lời, nước mắt cũng theo lệ tràn ra .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Bỏ thuốc - tổn thương


      Ở bên ngoài tìm kiếm Kính Huyễn nhưng Dương Lịch vẫn tìm thấy , lại nhìn thấy người mà nghĩ bao giờ muốn gặp, Lộ Đế đứng trước cửa nhà.

      “Dương Lịch, rốt cuộc cũng quay lại, em đứng ở bên ngoài chờ lâu rồi.” Năm đó Lộ Đế vẫn như cũ bám dính lấy Dương Lịch, mực đứng chờ trước cửa, vừa nhìn thấy Dương Lịch, lập tức trở nên vui mừng hớn hở nghênh đón.

      "Sao lại ở chỗ này, nơi này hoan nghênh , mời rời .” Dương Lịch lười biếng nhìn Lộ Đế, lướt qua bên cạnh lấy chìa khóa mở cửa .

      “Dương Lịch, đừng đối xử với em như vậy, em cũng rất .” Lộ Đế nhìn Dương Lịch đối với mình lạnh nhạt như vậy, trong lòng có chút khổ sở, chỉ là rất nhanh liền khôi phục, bởi vì thói quen của , phải sao?

      “Tôi nghĩ là tôi ràng với rồi, chúng ta thể, tôi cùng Kính Huyễn sắp kết hôn, nên hy vọng đừng có dây dưa tôi trở lại đây.” Dương Lịch nhớ lời này là lần thứ mấy rồi, bất đắc dĩ bởi vì Lộ Đế là như vậy, Dương Lịch bình tĩnh, trong lòng lo lắng cho Kính Huyễn, càng thêm phiền não.

      “Nhưng mà hai người vẫn chưa kết hôn đó thôi, Dương Tịch vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về mình em.” Lộ Đế tà ác xong, Dương Lịch chỉ thuộc về mình , bất luận ai khác cũng thể đoạt lấy khỏi .

      “Lời này của có ý gì, vui mừng vì biết trước hôm nay chúng tôi kết hôn.” Dương Lịch nghe lời xấu xa của Lộ Đế, nhìn .

      “Em làm sao biết, là em suy đoán.” Lộ Đế bị Dương Lịch nhìn thấy chột dạ, ngay cả chuyện cũng có chút né tránh, dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Lịch.

      là đoán sao? Nhưng mà khi nãy khăng khăng khẳng định ràng mà, có phải là động thủ làm việc gì hay .” Dương Lịch thông minh suy đoán, có nghĩ đến Lộ Đế điên cuồng như vậy.

      “Em khát nước, có thể lấy cho em ly nước.” Lộ Đế có chính thức trả lời chất vấn của , mà sờ sờ cổ, bày tỏ mình rất khát nước, muốn kêu Dương Lịch giúp lấy ly nước.

      ở đây tính làm chuyện gì, tôi tự hỏi tại sao biết tôi và Kính Huyễn kết hôn.” Dương Lịch để ý đến cầu vô lý của Lộ Đế, kiên quyết muốn Lộ Đế tự mình ra đáp án.

      lấy cho em ly nước, rồi em cho biết, em rất khát.” Lộ Đế uy hiếp bảo Dương Lịch giúp mình rót nước, bản thân ngồi ghế sô pha chờ .

      Thấy Dương Lịch tức giận rót nước, từ trong túi Lộ Đế lấy ra lọ thuốc, lấy chút bột ấn vào trong móng tay của chính mình, chờ Dương Tịch rót nước.

      “Đây, bây giờ có thể rồi chứ.” Sắc mặt Dương Lịch vui đem ly nước đưa cho Lộ Đế, thấy Lộ Đế cầm lấy, kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.

      “Vậy trước tiên uống ly nước này, sau đó em cho biết.” Lộ Đế lấy bột thuốc giấu trong tay cho vào ly nước góc độ Dương Lịch nhìn thấy, bột thuốc rất nhanh liền tan chảy hòa vào nước.

      rốt cuộc là muốn làm gì.” Dương Lịch tuy như vậy, nhưng vẫn nhận ly nước trong tay Lộ Đố, chút hoài nghi, hơi đem uống hết.

      ““““““““““““““““““““““““““

      "Cậu đừng khóc nữa, cho mình biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra được .” Mật Nhu thương tâm đem Kính Huyễn ôm ở trong ngực của mình, nhưng phải làm ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

      “Ngày hôm qua lúc mình thử quần áo cưới, bệnh viện gọi điện tới cho mình, cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn đường cao tốc, bệnh viện tìm được số điện thoại của mình qua danh sách của họ, gọi mình tới xác nhận, nhưng mình vừa nhìn đó là ba mẹ mình, mình nghĩ tới việc trở thành như vậy, trước ngày kết hôn ba mẹ của mình lại xảy ra tai nạn.” Kính Huyễn ở trong ngực Mật Nhu khóc đến đau lòng, khống chế được nước mắt.

      “Cậu đừng như vậy nữa được , chú nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cậu họ đau lòng, yên tâm rời .” Mật Nhu tựa như an ủi vỗ bả vai Kính Huyễn, sau đó im lặng, để cho Kính Huyễn ở trong lòng khóc cho thỏa, như vậy lòng Kính Huyễn dễ chịu hơn chút.

      “Kính Huyễn, lúc cậu , có cho Dương Lịch biết ?” Mật Nhu thấy Kính Huyễn còn đau khổ như lúc mới đến, tâm trạng khá hơn, nghĩ đến có thể lúc ra ngoài Kính Huyễn với Dương Lịch, lên tiếng hỏi.

      “Mình , mình muốn yên tĩnh mình.” Thanh Kính Huyễn khàn khàn , bởi vì khóc, mắt cũng sưng đỏ .

      "Chúng ta gọi điện thoại với Dương Lịch tiếng, nếu ấy lo lắng tìm kiếm cậu đó.” Mật Nhu biết tính Dương Lịch, tìm thấy Kính Huyễn, vẫn ở bên ngoài tìm kiếm .

      cần, bây giờ mình về, cậu dẫn mình trở về có được ?” Kính Huyễn nghĩ đến nụ cười ôn hòa của Dương Lịch, ngay lúc này muốn nhìn thấy .

      “Được, trước tiên cậu thay bộ đồ này ra, bên ngoài trời lạnh lắm.” Mật Nhu đồng ý nhìn bộ quần áo mòng manh người Kính Huyễn, mở tủ lấy áo khoác cho Kính Huyễn mặc vào.

      “Ưhm.” Kính Huyễn phản đối mặc vào, tuy nhiên hai người cũng biết, khi họ trở về, cũng là lúc trái tim đau đớn hơn.

      cho cái gì vào trong nước?” Cảm thấy thân thể mình càng ngày càng khác thường, Dương Lịch trợn to hai mắt nhìn Lộ Đế.

      “Em bỏ cái gì hết, nước là lấy cho em, ngược lại phải hỏi mới đúng.” Lộ Đế giả bộ ngu , làm sao có thể cho Dương Lịch biết bỏ thuốc vào trong nước.

      ra khỏi phòng này, ra khỏi đây.” Coi như là ngu, nhưng Dương Lịch cũng biết Lộ Đế bỏ thuốc, đáng chết, lại là “xuân dược “, Dương Lịch tức giận muốn đem Lộ Đế đuổi ra khỏi phòng.

      “Em muốn , Dương Lịch, đuổi em rời khỏi đây được ?” Lộ Đế nhìn dược hiệu càng ngày càng bộc phát, tính toán trì hoãn ít thời gian chờ dược hiệu phát tác toàn bộ, nếu như là thuốc bình thường, dám cho Dương Lịch dùng, cũng chỉ là thuốc sinh ra ảo giác, vậy có vấn đề gì .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Thương Tâm Mà Rời


      “Kính Huyễn, Kính Huyễn, em là Kính Huyễn sao?” Dương Lịch thần thể lảo đảo say nhìn Lộ Đế, Kính Huyễn cùng Lộ Đế hai gương mặt cứ di chuyển ngừng, Dương lịch mơ hồ nhìn Lộ Đế.

      “Đúng vậy, em là Kính Huyễn đây, Dương, làm sao vậy?” Lộ Đế theo lời cua Dương Lịch , tay từ từ ôm chặt cổ của Dương Lịch, ở bên tai Dương Lịch nhàng , bây giờ bị nhận nhầm thành Kính Huyễn cũng sao, chờ sau khi qua chuyện này Dương thuộc về mình.

      “Kính Huyễn là em, em vừa đâu vậy?” Dương Lịch ôm hông Lộ Đế, đầu tựa vai hỏi.

      “Tâm tình em vừa rồi vui nên ra ngoài dạo, xem phải là em về rồi sao?” Lộ Đế thấy Dương Lịch nhìn mình thành Kính Huyễn, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải giả vờ , muốn mất Dương, làm nhiều việc như vậy rồi, bao gồm cả chuyện hại chết cha mẹ Kính Huyễn.

      “Kính Huyễn, nóng quá” Dương Lịch khẩn trương cởi hết đồ người mình ra, trong chốc lát nửa người còn mảnh vải nào che thân cả.

      Dương, nóng sau, vậy để em giúp hạ nhiệt có được hay ?” Lộ Đế người mềm xuống như người xương ngã vào người Dương Lịch, cái miệng nhắn từ từ đặt xuống môi của Dương Lịch nụ hôn nóng bỏng, chính là muốn Dương lịch từ người mình đốt nóng lên.

      “Kính Huyễn, em tại tình nguyện ý giao thân mình cho sao?” Dương Lịch dù rất muốn “Kính Huyễn”, nhưng là tôn trọng hỏi “Kính Huyễn” chỉ vì Kính Huyễn muốn ở đêm đầu tiên kết hôn giao hết cho mình.

      , Dương em nguyện ý” Lộ Đế mặc dù trong lòng hiểu tại sao Dương lại hỏi như vậy, nhưng tai cũng muốn suy nghĩ nhiều nữa, mục đích của cũng sắp đạt được rồi.

      “Kính Huyễn, dịu dàng” Giống như sợ Kính Huyễn đổi ý, Dương Lịch sau khi hỏi xong liền bá đạo ôm lấy Lộ Đế, vào bên trong.

      “Kính Huyễn, cậu mang theo chìa khóa à?” Mật Nhu ở trong lòng phỏng đoán Dương Lịch vẫn có thể chưa về, yên lặng đến bên cạnh Kính Huyễn hỏi.

      “Mình có lấy chìa khóa” Kính Huyễn bình tĩnh , “Nếu chúng ta chờ ngoài cửa , có thể Dương Lịch nhanh chóng quay trở về thôi”

      “Vậy cũng tốt, Kính Huyễn, chúng ta cần chờ nữa rồi, ủa nhà cậu có khóa” Mật Nhu nhìn cửa khóa, vui vẻ cùng Kính Huyễn vào, hoàn hảo là Dương Lịch lúc có kháo cửa, nếu mình chờ ở bên ngoài đông lạnh mất.

      “Kính Huyễn nhà cậu bao lâu rồi quét dọn vậy? Sao lại loạn như vậy?” Mật Nhu nhìn phòng khách bị Dương Lịch làm loạn hết cả lên, kỳ quái hỏi Kính Huyễn.

      có, lúc mình vẫn còn rất gọn gàng mà, chẳng lẽ là có ăn trộm sao? Dương Lịch có bị sao ?” Kính Huyễn lo lắng hỏi, trong đầu nghĩ tới nhiều chuyện hay xảy ra, càng thêm sợ hãi mà rơi nước mắt.

      “Kính Huyễn cậu đừng khóc, cậu có nghe thấy có thanh gì sao?” Mật Nhu loáng thoáng nghe được thanh, liền kêu Kính Huyễn ngừng khóc để nghe hơn chút.

      “Thanh gì? Mình nghe thấy” Kính Huyễn nghi hoặc nhìn Mật Nhu, tại sao mình nghe được thanh gì lạ đâu.

      “Dường như là ở trong phòng cậu truyền tới, có thể là ăn trộm, chúng ta mau tìm cái gì đó phòng thân mới được” Mật Nhu lòng đem hai người trong phòng thành ăn trộm.

      “À, vậy chúng ta mau báo cảnh sát nhau chút mới được”Kính Huyễn sợ hãi .

      “Báo cái gì, chờ cảnh sát tới bọn chúng chạy mất tiêu rồi, cậu cần phải sợ, có mình ở đây rồi” Mật Nhu tùy tiện cầm cây gậy bóng chày ở bên tủ đựng giày dép, từ từ tới phòng Kính Huyễn, nhưng càng vào càng phát thanh có gì đó đúng, cảm giác thanh này là…

      Cảm thấy đúng Kính huyễn chợt về phía cửa phòng, mạnh mẽ mở cửa phòng ra, hai người trong phòng đồng thời cũng bị hù dọa, nghe thấy thanh Dương Lịch đồng thời cũng thanh tỉnh được nữa.

      Mật Nhu theo phía sau Kính Huyễn đồng thời cũng bị hù dọa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh nên lời, cây gậy bóng chày trong tay cứ như vậy mà rơi xuống, phát ra thanh.

      Lộ Đế nghĩ tới là Kính Huyễn xuất , nhưng như vậy có thêm hiệu quả, cố thẹn thùng dùng chiếc chăn che nữa người trước ngực mảnh vải nào che lại, “Các người sao lại ở đây?” Những lời này thể nghi ngờ là đúng với khung cảnh này.

      “Tại sao chúng tôi thể tới đây, Dương Lịch, tôi nghĩ rằng lại là loại người này.” Kính Huyễn xong nhưng lời này, liền chạy ra ngoài, Mật Nhu cũng có thời gian để trách mắng hai người kia, thấy Kính huyễn chạy , liền chạy theo Kính Huyễn.

      “Kính Huyễn, em chờ chút, hãy nghe giải thích” Dương Lịch lo lắng muốn đuổi theo Kính Huyễn, lại bị Lộ Đế ngồi giường bắt được tay.

      làm gì, buông tôi ra” Dương Lịch lạnh lùng nhìn Lộ Đế, lần này biết Kính Huyễn có thể tha thứ cho mình được hay nữa.

      được , cảm thấy là phải chịu trách nhiệm với em sao?” Lộ Đế cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, nhìn Dương Lịch muốn đuổi theo Kính Huyễn nên lo lắng, mình làm sao có thể để cho Dương Lịch đuổi theo Kính Huyễn trở về chứ.

      “Phụ trách? đừng cho rằng tôi biết, bỏ thuốc vào trong rượu có phải hay ?” Ánh mắt của Dương Lịch bây giờ rất muốn giết chết Lộ Đế, nhưng đáng tiếc là mắt thể giết chết người được.

      “Em có” Lộ Đế dối đỏ mặt.

      “Tôi giờ có thời gian để quan tâm tới , tốt nhất là tự mình rời ” Dương Lịch nhanh chóng mặt quần áo tử tến liền muốn chay tìm Kính Huyễn để giải thích.

      “Em cho biết, giải thích với Kính Huyễn cũng vô ích, Kính Huyễn chắc chắn tha thứ cho đâu, chỉ cầm em kiên trì quyến rũ em trước” Lộ Đế nhìn Dương Lịch lo lắng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác.

      , rốt cuộc là muốn như thến nào”Dương Lịch tức giận nhìn Lộ Đế.

      nghĩ tới sao, em muốn phải kết hôn với em” Lộ đế ra ý định của mình.

      nghĩ cũng đừng nghĩ tới, coi như là Kính Huyễn hiểu lần tôi, tôi cũng buông tha cho Kính Huyễn, tôi kiên trì đợi có ngày Kính Huyễn tha thứ cho tôi” Dương Lịch kiên định , tin tưởng, tình cảm của mình với Kính Huyễn như vậy mà chấm dứt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83: tìm được người


      “Tại sao luôn chán ghét em, thể thử chấp nhận em được sao ? Em cũng như ấy, thể quay đầu lại nhìn em cách chân thành hay sao?” Lộ Đế nhìn Dương Lịch khóc, tựa hồ như muốn đem tình cảm ủy khuất của bản thân bấy lâu nay ra.

      “Là bởi vì tôi đối với có cảm giác, có thể gặp người đàn ông tốt hơn, tuy nhiên người đó phải là tôi.” Dương Lịch rút tay mình ra khỏi bàn tay bị Lộ Đế nắm, quan tâm đến vết thương mắt của , chạy ra ngoài muốn đoạt Kính Huyễn về.

      “Tại sao có thể như vậy, gặp người đàn ông tốt hơn ? Haha, thể nào, em bao giờ buông tha .” Lộ Đế nhìn bóng lưng Dương Lịch chạy đuổi theo Kính Huyễn, lau khô nước mắt, sau đó đứng dậy mặc quần áo vào, cũng chạy theo ra ngoài.

      “Kính Huyễn, cậu chờ chút .” Mật Nhu chạy theo phía sau Kính Huyễn, nhìn Kính Huyễn giống như muốn sống chạy như điên đường, Mật Nhu lớn tiếng kêu Kính Huyễn.

      “Khục " biết chạy bao lâu, từ hôm qua Kính Huyễn cũng chưa ăn gì vào bụng nhưng dạ dày cứ khó chịu, cuối cùng dừng lại bên đường nôn ra hết, tất cả đều là nước .

      “Kính Huyễn, cậu sao chứ.” Cũng chạy như Kính Huyễn nhưng bộ dạng Mật Nhu vẫn như hình tượng mỹ nữ, hai tay xách đôi giày cao gót cao đến kinh người, tùy tiện nhét vào ven đường, lo lắng hỏi Kính Huyễn nôn khan.

      “Hu hu “Mật Nhu, Dương Lịch làm sao lại ở cùng với Lộ Đế.” Kính Huyễn ngồi chồm hổm ven đường, lớn tiếng khóc, hai người đường qua bên cạnh Kính Huyễn đều tò mò nhìn khóc to, biết vì cái gì khiến cho khóc đến thương tâm như vậy.

      “Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua người khóc àh.” Mật Nhu khó chịu nhìn người đường vây quanh nhìn Kính Huyễn, quơ tay múa chân đuổi đám người đường bàn tán.

      "Cậu muốn khóc, trước tiên cùng mình trở về.” Mật Nhu nhìn người đường lúc đông dần, thể làm gì khác hơn đem Kính Huyễn ngồi mặt đất khóc kéo đứng lên.

      “Huhu mình cần trở về.” Kính huyễn phản kháng , tại muốn trở về nhìn thấy gương mặt Dương Tịch.

      “Chúng ta trở về chỗ đó, mình dẫn cậu tới chỗ của Dương Tịch được ?” Mật Nhu đau lòng dụ dỗ Kính Huyễn, tại Mật Nhu cũng muốn mang Kính Huyễn đến gặp kẻ làm tổn thương .

      “ừh.” Kính Huyễn lúc này mới yên tâm theo Mật Nhu .

      “Kính Huyễn, trước hết hôm nay cậu ở chỗ này nghỉ ngơi, chỗ này lâu rồi có ai ở, nên hơi bẩn, ngày mai mình dọn dep chút.” Mật Nhu dẫn Kính Huyễn đến gian phòng trong phòng, mở đèn, đem miếng vải trắng trến ghế salon lấy xuống.

      “ưhm”"Kính Huyễn an tĩnh ngồi ở ghế sa lon, lên tiếng.

      “Kính Huyễn, cậu muốn khóc khóc , chuyện gì để trong lòng tốt đâu.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn im lặng, trong lòng càng thêm lo lắng, im lặng thích hợp với Kính Huyễn.

      “Mình mệt quá, mình muốn nghỉ ngơi trước.” Kính huyễn từ từ .

      “Được, vậy mình dẫn cậu vào trong phòng nghỉ ngơi.” Mật Nhu dẫn Kính Huyễn đến gian phòng, ngồi bên cạnh Kính Huyễn, cho đến khi xác định Kính Huyễn ngủ thiếp , mới nhàng ra khỏi phòng, để cho Kính Huyễn ngủ an tĩnh.

      Sau khi Mật Nhu ra, vốn là ngủ ở giường, Kính Huyễn mở mắt, nghĩ tới cảnh tượng mình vừa thấy, nước mắt lại chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm gối, dám khóc thành tiếng sợ Mật Nhu phát , muốn Mật Nhu lo lắng cho .

      “Kính huyễn, em ở đâu, ra đây được ?” Dương Lịch ở đường gọi to tên Kính Huyễn, biết gọi bao lâu, nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng Kính Huyễn.

      “Kính Huyễn, rốt cuộc em ở nơi nào, em ra ngoài nghe giải thích có được hay .” Dương Lịch bởi vì tìm được Kính Huyễn, thống khổ ngồi chồm hổm ở đất, nước mắt thi nhau chảy xuống .( người đàn ông rơi lệ)

      Lộ Đế lái xe theo ở phía sau, thấy Dương Lịch ngồi chồm hổm mặt đất, liền xuống xe tới bên cạnh , “Dương Lịch, chúng ta trở về có được hay .”

      tránh ra, nếu phải bởi vì , Kính Huyễn bỏ c.” Bỗng nhiên Dương Lịch từ mặt đất đứng lên, tức giận đẩy Lộ Đế nắm tay của ra.

      “Em , em muốn theo .” Lộ Đế quật cường , căn bản cũng sợ bộ dáng bây giờ của Dương Lịch.

      “Tốt nhất đừng để tôi hận .” Dương Lịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Đế , từ trong túi lấy điện thoại di động ra bấm chuỗi số điện thoại.

      “Alo.” Điện thoại bên kia truyền đến thanh

      “Là tôi, Dương Lịch, tôi muốn giúp tôi tìm Kính Huyễn, nhanh ra ngoài tìm người cho tôi.” Dương Lịch thanh lạnh lùng hướng về phía điện thoại người bên kia ra lệnh.

      “Vâng, thưa cậu chủ.” Điện thoại bên kia biết là ai, lập tức thay đổi nghiêm túc, nhưng cậu chủ vừa tìm người, hình như là thiếu phu nhân ?

      “Nhanh lên chút ra ngoài tìm cho tôi.” Sau khi xong Dương Lịch cũng chờ điện thoại người bên kia lên tiếng, cúp máy.

      về trước chờ đợi tin tức của , nhìn tới Lộ Đế còn theo phía sau.

      “Cái gì, cậu tìm được? Làm sao có thể, ấy thể nào biến mất .” Dương Lịch tức giận hướng về phía điện thoại bên kia , như thế nào người cũng tìm được.

      “Bây giờ tìm được, chỉ l có thể xác định là, ấy còn chưa xuất cảnh.” Điện thoại người bên kia hướng Dương Lịch báo cáo.

      “Vậy cậu cũng cẩn thận nhanh tìm ra cho tôi.” Dương Lịch nghĩ bây giờ Kính Huyễn có thể đến chỗ nào, chỗ của Mật Nhu cũng tìm qua, Mật Nhu cũng ở nhà, điện thoại của cả hai đều liên lạc được.

      “Kính Huyễn, cậu đứng dậy ăn cơm được , mình nấu ít cháo, cậu ăn chút .” Mật nhu bưng cháo vừa nấu xong, đem tới bên cạnh giường Kính Huyễn, kêu .

      “Mình đói bụng, để lát nữa ăn.” Kính Huyễn giọng buồn buồn từ trong chăn truyền ra, bây giờ cái gì cũng muốn làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :