1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131: Dương Lịch muốn


      Bản thân Kính Huyễn là , nhưng che dấu rất tốt, ngay cả ba mẹ mất của cũng biết. Khi đó sư phụ muốn lập gia đình, rồi có thể lựa chọn cho ba mẹ biết bí mật của mình hay , nhưng chưa kịp ba mẹ ra , từng muốn điều tra nguyên nhân cái chết của họ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, vì sợ nếu điều tra ra, bản thân chịu đựng nổi.

      “Kính Huyễn, Kính Huyễn, khụ khụ” Trong lúc Kính Huyễn chìm trong thế giới riêng của mình nghe thấy giọng Diêm Hỏa vốn nhắm chặt mắt nằm nghỉ giường, đôi tay mấy lần muốn duỗi ra nhưng quá nặng nề đủ sức nâng lên đành từ bỏ.

      “Diêm Hỏa, tỉnh rồi, có thấy chỗ nào thoải mái ?” Diêm Hỏa thào rất , nhưng Kính Huyễn tai thính vẫn nghe được, vội vàng chạy đến bên .

      “Kính Huyễn, Kính Huyễn” Diêm Hỏa trả lời , vẫn mực kêu tên Kính Huyễn, trông có vẻ như hôn mê hoặc là nằm mơ thấy Kĩnh Huyễn, miệng lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt.

      “Em ở đây, Diêm Hỏa, em ở đây” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa mở mắt, vẫn mực kêu tên mình cũng nắm chặt tay muốn cho biết ở bên cạnh.

      “Diêm Hỏa” Kính Huyễn có chút nghi ngờ gọi Diêm Hỏa vẫn nhắm chặt mắt, tay vẫn bị nắm khư khư, muốn rút ra nhưng lại phát chỉ cần mình động đậy, chân mày liền nhíu theo, cuối cùng Kính Huyễn biết làm gì đành mang cái ghế ngồi cạnh giường Diêm Hỏa.

      “Tiểu thư, tiểu thư” y tá tới giờ kiểm tra phòng bệnh, vừa vào liền phát Kính Huyễn ngồi ghế, 1 tay bị bệnh nhân nằm giường nắm chặt, tay kia chống thái dương ngủ thiếp , vốn định đánh thức, nhưng trông kiểu ngủ như chết này của an toàn, đành dịu dàng đánh thức Kính Huyễn.

      “A, có chuyện gì?” Bị đánh thức, Kính Huyễn vẫn bộ dạng như mất hồn, cổ cứng ngắc mờ hồ hỏi y tá.

      “Tiếu thư, bây giờ cũng trễ rồi, nếu phải ngủ ở đây có thể nằm ở giường bên cạnh cho thoải mái” Y tá cười cười nhìn Kính Huyễn, tốt bụng chỉ chiếc giường bên cạnh giường Diêm Hỏa.

      “Oh, vâng, cảm ơn ! Á, xem ra tôi cần rồi, cứ thế này ngủ cũng được”. Kính Huyễn vốn vui mừng muốn tiếp nhận đề nghị của y tá tốt bụng, nhưng vừa mới đứng lên liền nhớ ra tay mình còn bị Diêm Hỏa nắm, thể làm gì khác đành lúng túng cười từ chối.

      “Tôi hiểu rồi, vậy tôi trước”. y tá nở nụ cười hàm ý nhìn Kính Huyễn bị Diêm Hỏa nắm chặt tay, đợi Kính Huyễn giải thích liền rời khỏi phòng bệnh.

      “Chỉ là nắm tay thôi mà. Thôi, dù sao cũng hiểu lầm, ngủ ” Kính Huyễn nhìn nụ cười đầy hàm ý của y tá biết là hiểu lầm, nhưng tại rất buồn ngủ, đằng nào cũng bị hiểu lầm lên ngủ chung giường với cho rồi, nghĩ là làm, liền leo lên giường Diêm Hỏa ngủ thiếp .

      Kính Huyễn vừa ngủ lâu, điện thoại trong túi đổ chuông, vốn định nghe, để nó kêu chán tự dừng nhưng hai hồi chuông liên tiếp đổ mà chưa thấy có ý định dừng, Kính Huyễn làm gì khác được đành kéo thân thể mệt mỏi lấy điện thoại ra nghe.

      “Vâng, có chuyện gì”. Kính Huyễn tức giận hỏi qua điện thoại, vừa ngáp cái rất xấu.

      “Kính Huyễn, là , em vẫn ở bệnh viện sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm ấm của Dương Lịch, Kính Huyễn tin được nhìn lại màn hình, dãy số dài có tên, nhớ cho Dương Lịch số điện thoại của mình lúc nào.

      “Vâng, gọi em có chuyện gì ?” Kính Huyễn trả lời qua loa cho xong, cũng cần hỏi, chắc là Húc Nhật cho ta.

      “Vậy em có thể ra ngoài chút ? làm mất nhiều thời gian của em.” Dương Lịch tay điện thoại với Kính Huyễn, tay kia kéo valy hành lý, xem ra định .

      “Có chuyện gì, thể qua điện thoại sao? Tôi giờ có thời gian.” Kính Huyễn nhịn được, ngủ ngon bị lôi dậy, khiến người ta tức giận, hơn nữa bây giờ mới 5 giờ sáng.

      “8h lên máy bay rồi, chỉ muốn nhìn thấy em lần cuối, sau này làm phiền em nữa.” Dương Lịch chua xót trong lòng với Kính Huyễn, từ giây phút thấy Diêm Hỏa tiếc tính mạng xông lên cứu , liền hiểu , Kính Huyễn còn thuộc về mình mình, so với ấy còn có người khác chăm sóc tốt hơn, như vậy cũng yên tâm ra .

      “Cái gì, tại sao lại nhanh như vậy”. bất chợt hét lên, nghe thấy Dương Lịch phải , phản ứng đầu tiên chính là muốn biến nguyên nhân: “ ở đâu, tôi đến tìm ”. Sau hồi suy nghĩ, Kính Huyễn quyết định muốn gặp Dương Lịch, ít nhất về sau cũng có gì phải nuối tiếc.

      ở quán cà phê dưới công ty em”. Dương Lịch như thở phào nhõm, trước khi gọi điện cho Kính Huyễn, chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, nghe thấy lời đồng ý của , nhất thời vui vẻ.

      “Vâng, chờ tôi 20 phút”. Kính Huyễn tính bệnh viện này cách công ty gần, để điện thoại vào túi toan ngay, vừa định mới lại nhớ ra, tay mình còn bị Diêm Hỏa nắm chặt, Kính Huyễn dùng sức, lần này muốn cũng phải rút tay ra, trước khi còn dặn dò y tá trông giúp Diêm Hỏa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132: Kính Huyễn tha thứ


      “Kính Huyễn, bên này” Dương Lịch mắt rời cánh cửa, vừa thấy Kính Huyễn vào liền phát ra, vẫy tay gọi .

      “Tại sao lại quyết định nhanh như vậy?” Kính Huyễn ngồi xuống liền hỏi. Vấn đề này vẫn suy nghĩ đường mà tìm ra đáp án, tại sao dưng lại bỏ .

      “Còn có thể vì cái gì? Là hiểu thôi” Dương Lịch có phần châm chọc chính mình, muốn dùng cách này để chuyện với Kính Huyễn, nhưng thể làm khác được.

      “Hiểu là tốt rồi, chẳng lẽ tìm tôi chỉ để như vậy thôi sao?” Kính Huyễn nghe Dương Lịch xong cảm thấy hơi đau lòng, nhưng tự lấy lại tinh thần, làm bộ lạnh nhạt chuyện với .

      phải, cái này tặng em, muốn đưa cho em từ lâu, nhưng có cơ hội, nghĩ em lại nhận nó trong tình huống thế này”. Dương Lịch thận trọng lấy trong túi áo vest ra sợi dây chuyền, so với kiểu dáng thịnh hành có chút quê mùa, nhưng dù sao cũng là đồ từ nhiều năm trước, còn giữ được như vậy là tốt rồi.

      “Cái này” Kính Huyễn thấy Dương Lịch rút ra sợi dây chuyền trong nháy mắt trở nên hoang mang, đôi tay run run cầm lấy, kinh ngạc thốt nên lời. nghĩ rằng vì sợi dây chuyền thích khi nhìn thấy trong tủ kính ở cửa hàng mấy năm trước mà Dương Lịch mua nó, hơn nữa còn giữ gìn như mới đến giờ mới đưa cho .

      “Đưa cái này cho em cũng có ý nghĩa gì quan trọng, chỉ hi vọng em thích, sau này chắc còn cơ hội gặp mặt, cho nên… hi vọng em có thể vui vẻ”. Dương Lịch kìm nén đau lòng với Kính Huyễn còn ngây ngốc, thấy vẫn có phản ứng gì, thực muốn trở nên mềm yếu trước mặt , xách túi chầm chậm rời khỏi quán café.

      ra đến cửa, Dương Lịch cuối cùng vẫn quên liếc mắt nhìn Kính Huyễn còn ngồi tại chỗ, hạ quyết tâm lớn rồi dứt khoát quay đầu từ từ qua đường.

      Lại đến Kính Huyễn, phải muốn để ý tới Dương Lịch rời , chẳng qua quá kinh ngạc vì sợi dây chuyền, khi hồi phục tinh thần muốn với chỗ ngồi trước mặt trống rỗng.

      “Phục vụ, người đàn ông vừa ngồi trước mặt tôi đâu rồi, rồi sao?” Kính Huyễn nóng nảy kéo người phục vụ bưng ly nước trái cây, tại sao Dương Lịch bỏ với câu.

      “À, vị tiên sinh kia, lúc ngẩn người ấy rồi, qua đường kìa”. Người phục vụ trả lời Kính Huyễn, nhìn ra ngoài đường xem còn thấy bóng dáng ta , may quá còn nhìn thấy liền chỉ cho Kính Huyễn.

      “Cảm ơn”. Kính Huyễn rất lễ phép cảm ơn rồi đợi người kia gì liền xách túi nhanh chóng chạy ra ngoài, may đèn xanh vừa tắt, lẽ vượt đèn đỏ, Kính Huyễn nghĩ thể được, bởi vì trước mắt xe cộ nườm nượp lại, có nổi kẽ hở.

      “Dương Lịch”, Kính Huyễn lúc này chỉ nghĩ được cách là gọi tên , để nghe thấy quay đầu nhìn lại, dường như chỉ có Dương Lịch dừng lại, ngay cả người đứng bên cạnh cũng nhìn như kẻ thần kinh.

      chán chường kéo valy ở lối bộ, Dương Lịch nghe thấy Kính Huyễn gọi to tên mình, lại nghĩ mình hoang tưởng, tự cười nhạo bản thân phải muốn quên sao? lắc đầu cái, tiếp tục bước .

      Kính Huyễn vốn mừng rỡ chờ Dương Lịch quay đầu nhìn mình, nhưng lại thấy lắc đầu cái rồi tiếp, nhất thời càng hô to: “Dương ca ca! Là em, Kính Huyễn”. bắc loa tay, so với lời gọi lúc nãy còn kêu to hơn, lần này Dương Lịch muốn nghe nhầm cũng được.

      Quả Dương Lịch nghe thấy Kính Huyễn gọi mình, bỗng chốc như cứng lại, chân định bước lại thu về, quay đầu lại, thấy Kính Huyễn đứng bên kia đường cười với mình, vừa rồi gọi mình là Dương ca ca sao? Mình nghe nhầm chứ.

      “Dương ca ca, cảm ơn dây chuyền của , em rất thích, còn nữa, ra em tha thứ cho từ lâu, xin lỗi vì bây giờ mới với ”. Kính Huyễn lắc lắc sợi dây chuyền Dương Lịch đưa cho mình, để ý người đường quăng về phía các loại ánh mắt, chỉ biết nếu lúc này ra lòng mình bao giờ còn cơ hội nữa.

      Kính Huyễn đột nhiên cảm thấy mình ngu ngốc, sau bao năm ôm hận, đến hôm nay khi Dương Lịch đưa cho sợi dây chuyền mới tỉnh ngộ, hóa ra phải hận mà là hèn nhát như con đà điểu, vừa gặp chuyện liền trốn tránh, sai lầm cất giấu trong lòng trở thành thù hận, cho nên mọi người mới chặng đường dài oan uổng như vậy, hi vọng bây giờ còn kịp, có cơ hội ràng với Dương Lịch.

      “Em thích là tốt rồi, cảm ơn em tha thứ cho ”. Dương Lịch nghe rất những lời Kính Huyễn , trong lòng vô cùng cảm động, cảm giác đau lòng cũng biến mất, nghĩ cuối cùng được Kính Huyễn tha thứ, như vậy là tốt rồi.

      “Dương ca ca, mãi mãi là Dương ca ca tốt nhất với em khi còn bé, bao giờ thay đổi”. những lời này, nước mắt Kính Huyễn tự chủ rơi xuống. Ghét quá, tại sao lại rơi lệ, Kính Huyễn dùng tay áo tùy tiện lau , nhưng nước mắt càng đua nhau tuôn ra. Đó là những giọt nước mắt vui mừng, phải là thương tâm khổ sở.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133: Tiếp nhận khó khăn như vậy sao


      Dương Lịch trả lời câu của Kính Huyễn, kìm nén nước mắt, nhìn gật đầu, bày tỏ rằng mình nghe lời . Sau đó kéo valy bỏ , kết cục như vậy là tốt nhất, nên thỏa mãn với nó.

      Kính Huyễn đứng ở lối bộ, nhìn bóng lưng Dương Lịch ngày xa, đến khi hoàn toàn biến mất mới chậm rãi quay về. Chuông điện thoại trong túi vang lên, vừa bấm nút nghe, bên kia liền dồn tới thanh như sét đánh.

      “Xin hỏi có phải tiểu thư Kính Huyễn , Diêm Hỏa tiên sinh tại tâm tình rất kích động, nhất định muốn gặp , có thời gian vui lòng đến bệnh viện chuyến” y tá tối qua hiểu lầm quan hệ của Kính Huyễn và Diêm Hỏa vừa thấy nghe điện thoại liền vội vàng , chịu nổi ta còn muốn kéo thân thể bị thương của mình tìm .

      “Sao cơ, ấy tỉnh phải , được, tôi ở gần đó, đến ngay”. Kính Huyễn biết tình hình Diêm Hỏa, bất đắc dĩ thở dài, vốn định thăm hai tiểu bảo bối thế nào, bây giờ đành gác lại.

      “Kính Huyễn tiểu thư, tới rồi, Diêm Hỏa tiên sinh lúc liền tỉnh lại, nhưng nhất định chịu uống thuốc, chịu ăn uống gì, nhất định muốn tìm .” y tá vừa thấy Kính Huyễn “vĩ đại” rốt cuộc đến, lập tức vui vẻ đến qua tình hình Diêm Hỏa.

      “Tại sao lại như thế được? giống tính ấy?” Kính Huyễn nghe y tá cảm thấy nghi ngờ, sao Diêm Hỏa lại có cái bộ dạng rầm rĩ đáng sợ đó?

      đến xem là biết, các y tá lúc này cũng dám vào”. Y tá trưởng đặt thuốc cấp cho Diêm Hỏa vào tay Kính Huyễn, sau đó cùng các y tá khác rời .

      “Làm gì kỳ quái vậy?” Kính Huyễn bị các y tá làm cho hoang mang, oán trách cầm thuốc mở cửa phòng vào, nhưng chính cũng bị cảnh tượng trong phòng bệnh dọa cho phát sợ, bên trong bề bộn rối loạn, mà người gây họa cũng rất phiền não lại lại bên cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa, thèm nhìn là ai quát lên.

      ra ngoài, đừng làm phiền tôi”. Diêm Hỏa giật ống chuyền nước biển, quay ngược phía Kính Huyễn quát, Kính Huyễn chuẩn bị tâm lý bị dọa cho cái.

      “Bây giờ em hiểu vì sao mấy y tá sợ dám vào rồi, biết tính khí lại hư như vậy”. Kính Huyễn tức giận trừng mắt liếc bóng lưng Diêm Hỏa, đem thuốc đặt vào chỗ duy nhất bị phá hủy giường, dựng ghế, nhặt đơn thuốc bị ném dưới đất lên.

      “Ngươi nghe à, cút… Kính Huyễn, em rốt cuộc tới rồi.” Diêm Hỏa nghe thấy giọng sau lưng mình, nghĩ là y tá đến, tức giận vì thấy Kĩnh Huyễn muốn nổi cáu với y tá này, câu chưa hết, liền nhìn thấy Kĩnh Huyễn, liền nuốt vào trong bụng.

      “Sao, chào mừng em à? Vậy em nhé.” Kính Huyễn cố ý vặn vẹo Diêm hỏa, nhướn lông mày, toan để lại cái chăn gấp dở bỏ .

      cần, cho em , em biết ? tỉnh dậy thấy em, sợ em bỏ rồi.” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn định liền ôm lấy từ phía sau, đầu tựa vào cổ , động tác khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng cảm thấy mập mờ còn thêm cả lời .

      “Có cái gì mà sợ chứ, phải là trẻ con, xem căn phòng bị biến thành cái gì rồi, nghĩ là tính khí là xấu như thế.” Kính Huyễn có nhiều tế bào lãng mạn, Diêm Hỏa vừa những lời tình cảm như vậy với , còn như cọc gỗ chỉ vào căn phòng lộn xộn cho Diêm Hỏa nhìn.

      muốn nhanh chóng nhìn thấy em, em biết , gặp ác mộng, thấy em mang hai tiểu bảo bối rời khỏi , đến nơi tìm thấy, muốn như thế, tìm em hơn 5 năm, muốn phải tìm thêm phút nào nữa”. Diêm Hỏa vừa rời khỏi ác mộng vẫn còn sợ, cho nên vừa tỉnh lại mới như điên dại muốn tìm Kính Huyễn.

      “Chỉ là mơ thôi, có gì phải sợ, chẳng lẽ là tiểu quỷ nhát gan?” Kính Huyễn nghe Diêm hỏa , dịu dàng với , nghĩ Diêm Hỏa lại sợ mình bỏ như thế, cho đến giờ cũng chưa biết là thế nào, biết đáp lại Diêm Hỏa ra sao đây?

      “Đúng vậy, đúng là tiểu quỷ nhát gan, sợ muốn chết, sợ em rời xa . Em biết giấc mơ kia chân đến thế nào đâu, Kính Huyễn, hứa với , em rời bỏ .” Diêm Hỏa chỉ nghĩ đến giấc mơ kia cảm thấy sợ hãi, thấy rất chân , vội vàng muốn có đáp án, muốn Kính Huyễn hứa rời bỏ , chỉ có như vậy mới yên tâm được.

      “Ạch, này” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa đầy hi vọng chờ đáp án của mình, nhất thời biết gì, tự hỏi lòng mình, liệu có thể rời khỏi ? có đáp án, biết có hay là , vốn định trả lời có, nhưng lỡ ngày nào đó mình bỏ chẳng phải là hại sao. Nhưng nếu trả lời , trong lòng lại thấy đau đớn, phiền phức, rốt cuộc bản thân mình muốn gì, tại sao vấn đề đơn giản như thế mà tìm được đáp án.

      “Sao em lại do dự, chẳng lẽ em phải rời bỏ sao, được, Kính Huyễn, em đừng rời bỏ , sau này còn phong lưu như trước nữa, chỉ lòng với em thôi.” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn chần chừ trả lời, nhất thời nóng nảy, tại sao thâm tâm nỗi sợ hãi ngày càng lớn.

      “Em … Thôi chúng ta đừng chuyện này nữa, mau uống thuốc , bây giờ là bệnh nhân đấy.” Kính Huyễn biết trong lòng mình lúc này rốt cuộc do dự điều gì, phải những đoạn này trong phim đều rất cảm động sao: nữ chính ôm vai nam chính sau đó tình tứ ra tâm nguyện của mình? Sao thực tế lại phải như vậy, trời ạ, đau đầu quá.

      cần, chẳng lẽ tiếp nhận khó khăn với em đến thế sao?” Diêm Hỏa nhìn phản ứng của Kính Huyễn, trong lòng cũng có phần nguội lạnh, ánh mắt tràn đầy bi thương.

      Chương 134: Diêm Hỏa bị phản bội

      phải nguyên nhân từ phía , chỉ là chuyện của em”. Kính Huyễn nhìn ánh mắt thương tổn của Diêm Hỏa trong lòng cũng thấy dễ chịu. Nhưng cũng muốn cho lời cam kết chắc chắn, như thế chẳng khác nào cho tia hi vọng, hi vọng có thất vọng, tổn thương, lại biết tâm ý của mình, sau này quyết định ra sau.

      “Em đừng lừa gạt , biết xứng đáng với em, em ra ngoài , muốn yên lặng mình.” Diêm Hỏa nhắm mắt lại, để mình rơi nước mắt trước mặt Kính Huyễn, chỉ về phía cửa kêu ra ngoài, lý trí của bờ vực sụp đổ.

      “Diêm Hỏa, em…” Kính Huyễn nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng khỏi chua xót, định lại bị cắt đứt.

      “Em đừng gì nữa, chỉ cần yên lặng mình là được rồi, là bệnh nhân, cũng cần nghỉ ngơi, cho nên em ra ngoài ” Diêm Hỏa muốn nghe Kính Huyễn nữa, cầu khẩn ra, chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày khổ sở như vậy, có thể đây chính là báo ứng.

      “Ừm, vậy em ra ngoài, tối em lại đến”. Kính Huyễn đau lòng nhìn Diêm Hỏa, nghĩ thầm để ấy lại mình cũng tốt, lúc đó ấy biết ấy và mình xứng đôi đến cỡ nào. Kính Huyễn trong lòng rất tư ti, chẳng qua lúc này đến chết được, nhưng đến lúc trở nên béo phì xấu xí, chắc chắn tình này thuận lợi như thế.

      Sau khi Kính Huyễn , Diêm Hỏa như cũng muốn chết cho rồi, nhịn được ở trong phòng hét lên, bác sĩ, y tá và bệnh nhân bên ngoài nghe thấy cũng sợ hãi, thiết nghĩ, nếu phải Diêm Hỏa là cổ đông lớn nhất của bệnh viện này, chắc sớm bị người ta “xin mời” ra ngoài.

      “Tao sao, tại sao lại như vậy” Diêm Hỏa mất khống chế gào thét, thực biết vì sao Kính Huyễn lại cự tuyệt mình, rốt cuộc mình làm được gì còn chọc giận Kính Huyễn, mệt quá, nhưng chẳng có ai an ủi, người có thể an ủi lại muốn rời bỏ , rốt cuộc làm sai chỗ nào.

      Thực ra Kính Huyễn cũng đâu xa, vì lo lắng tình trạng của Diêm Hỏa, cho nên đứng bên ngoài cửa, nghĩ lại nghe được giọng thét khống chế được của như thế, nước mắt lần nữa ngăn được rớt xuống, Kính Huyễn nỗ lực kiềm chế, lấy tay bịt miệng, giữ cho mình đừng khóc ra tiếng. Nhưng khó khăn, dù cố gắng nhưng vẫn khóc ngừng được.

      Kính Huyễn chỉ muốn lập tức chạy vào ôm lấy Diêm Hỏa, sau đó to với rằng mình rời bỏ , nhưng hai chân thể nhấc lên được, quả nhiên có dũng khí đó. Đột nhiên cảm thấy mình đáng cười, ngay cả người cũng có dũng khí sao có thể quản lý nổi tổ chức sát thủ chỉ cần nghe tiếng mặt phải đổi sắc, mình vụng về hậu đậu.

      Kính Huyễn biết mình làm thế nào lôi được thân thể mệt mỏi về nhà Mật Nhu, chỉ biết ngày thứ hai tỉnh lại, phát sốt nghiêm trọng, muốn xuống giường xem tình hình Diêm Hỏa thế nào nhưng chút sức lực, đầu choáng váng, nặng nề.

      “Cậu nằm đấy , cậu muốn lấy gì, mình lấy cho”. Mật Nhu vừa nấu cháo xong đặt bàn trang điểm cạnh giường, đỡ Kính Huyễn bất đắc dĩ muốn bò dậy, hiểu người ốm như thế khuya khoắt kiểu gì mò tới, nếu phải tối qua quên đồ về lấy hiểu ấy ra sao.

      phải vậy, mình muốn đến xem Diêm Hỏa, biết tình hình ấy thế nào”. Kính Huyễn kéo lê thân thể, xong như hết sức, thấy vậy Mật Nhu càng thể đồng ý.

      “Cậu cũng bệnh như thế này rồi, trước tiên phải quan tâm đến mình chút , thèm để ý chút nào đến hai bảo bối lại lo cho cái tên đàn ông thối tha kia”. Mật Nhu nghe Kính Huyễn xong, lại nghĩ đến tin tức mình đọc được buổi sáng càng thêm tức giận.

      “Sao thế? Sao cậu tự nhiên tức giận như vậy?” Kính Huyễn nghi ngờ hỏi Mật Nhu, giải thích nổi, Diêm Hỏa vì mình bị thương, thăm là chuyện bình thường, hơn nữa còn hứa với ta, tối trễ thế này mà còn chưa , dĩ nhiên muốn gặp chút, sao lại chửi ấy là tên thôi tha.

      “Cái gì mà tự nhiên tức giận, mình tức giận phải có nguyên nhân, cậu hôn mê mấy ngày, rồi phát sốt nên ấm đầu rồi hả?” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn biết chuyện gì còn ra sức phản bác mình, xong còn ý tứ sờ đầu Kính Huyễn.

      “Cái gì hôn mê mấy ngày? Cậu gì tớ chẳng hiểu” Kính Huyễn bị mấy câu dài ngoằng của Mật Nhu làm cho mơ hồ, chẳng phải mình chỉ sốt chút thôi, sao phải khoa trương như thế?

      “Cậu hôn mê 4 ngày rồi, cái tên kia biết cũng thèm đến thăm, còn sai người mang mấy thứ vớ vẩn vô nghĩa này tới, chút thành ý cũng có.” Mật Nhu rất tức giận chỉ chỉ giỏ trái cây bị ném vào góc khuất cho Kính Huyễn nhìn, muốn Kính Huyễn kinh ngạc Diêm Hỏa thèm tới thăm hôn mê đến mấy ngày.

      “Chắc ấy bị thương, tới được, nhưng sao tự nhiên mình lại hôn mê đến mấy ngày?” Kính Huyễn mượn cớ hộ Diêm Hỏa, cũng là tùy tiện lấy cớ cho mình, nhưng đến hôn mê mấy ngày, quả đầu trống rỗng nhớ nổi gì.

      “Hứ, ta bị thương con khỉ gì, có mà bận hẹn hò, bệnh chưa hết tìm phụ nữ, loại đàn ông này nhìn ghét rồi.” Mật Nhu tức giận mực bất bình bên tai Kính Huyễn, để ý Kính Huyễn nghe xong những lời đó mặt mày tái nhợt, còn giọt máu.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Kẻ đáng ghét


      “Cậu , ta bận hẹn hò?” Giọng Kính Huyễn run rẩy nhắc lại câu của Mật Nhu, chấp nhận nổi tin này, nghĩ rằng lúc mình tỉnh lại, lại nghe được chuyện như vậy.

      “À, mình thế, cậu nghe nhầm rồi.” Mật Nhu phát mình tức giận quá thành sai lầm rồi, vội vàng chột dạ muốn lấp liếm cho qua, nhưng bối rối của càng khiến cho Kính Huyễn tin rằng có chuyện giấu diếm mình.

      “Cậu cho mình biết , rốt cuộc có chuyện gì, nếu mình tự ra ngoài hỏi.” Kính Huyễn uy hiếp Mật Nhu, giống như chuẩn bị ra khỏi giường để tìm người hỏi cho ra chuyện. Mật Nhu biết làm gì khác đành thỏa hiệp, vội vàng nắm tay cho Kính Huyễn xuống khỏi giường.

      “Cậu đừng như thế, mình cho câu biết là được rồi, cậu chờ chút, mình lấy tờ báo cho cậu tự xem.” Mật Nhu muốn tự với , đành phải lấy tờ báo mới mua đưa cho Kính Huyễn, chỉ hi vọng đọc xong, trái tim vẫn còn chịu đựng được.

      “Xoạt”, tờ báo từ tay Kính Huyễn run rẩy rơi xuống đất, Kính Huyễn thấy tại trong đầu như có tiếng nổ, phản ứng kịp. Kia là ảnh Diêm Hỏa ăn mặc tuấn tú ôm hôn ngoại quốc rất đẹp, hơn nữa còn trang nhất, phía chình ình dòng tiêu đề ‘Người tình Diêm thiếu gia trở về, biết bao nhiêu lại phải thương tâm’

      “Ha ha” Kính Huyễn cười châm chọc, ngừng cười, giờ phút này đáng lẽ nên khóc ầm lên mới đúng, tại sao lại cười, cay đắng, kẻ mấy ngày trước còn luôn miệng mình, thích mình, hôm nay lại để cho mình rơi vào tình huống như thế này, mình nên khóc hay nên cười?

      “Kính Huyễn, cậu đừng như vậy, đừng làm mình sợ”.Mật Nhu nhìn thấy Kính Huyễn đọc xong tờ báo ra sức cười, hốc mắt cũng đỏ lên, cố tình nhặt tờ báo Kính Huyễn vừa vứt xuống, mang khỏi tầm mắt của Kính Huyễn, muốn ấy thấy mình khóc.

      “Mật Nhu, cậu thấy nên cười à? Thực rất buồn cười ý” Kính Huyễn vừa cười vừa . Căn bản cũng thích hợp để tiếp nhận cái tình này, như vậy cũng bị thương. Nhưng đáng chết, tại sao tim lại đau đớn như thế, còn nữa, chẳng lẽ phòng bị rò nước, sao mặt mình lại ẩm ướt như thế?

      “Kính Huyễn”. Mật Nhu nhìn bộ dạng này của Kính Huyễn, muốn gì cũng nổi, chỉ biết im lặng cầm khăn giấy lau nước mắt cho , ôm chặt để khóc cho thỏa, để biết mình luôn ở bên .

      Còn Diêm Hỏa, sau ngày Kính Huyễn rời , ở trong phòng tức giận quăng đồ lung tung, tuy nhiên có vị khách mời mà đến ở nhờ trong phòng bệnh của .

      “Hihi. hoành tráng quá, cậu thấy mình trở về, phải kích động nghênh đón đến thế chứ, mình nhận tấm lòng cậu là được rồi.” Sáng sớm mới xuống sân bay, Tạ Tiêu chưa về đến nhà nghe tin Diêm Hỏa xảy ra chuyện, lập tức chờ được chạy đến thăm.

      “Cậu về khi nào?” Diêm Hỏa lúc này cũng vì thấy bạn thân mà sắc mặt tốt hơn, mặc dù lời bình thường cũng được, sắc mặt lại còn khó coi hơn, hung hăng trừng mắt nhìn thằng bạn thân quan tâm đến mình, chẳng qua là chạy đến xem kịch hay, đúng là kẻ nhức đầu.

      “Mình thấy bác cậu bị thương, là bạn thân phải đến thăm chứ, cho nên liền bỏ qua các mỹ nữ chạy đến đây, cậu xem mình quan tâm cậu đến cỡ nào.” Tạ Tiêu dùng cái lưỡi dài ba tấc lảm nhảm, tuyệt có chút ngượng ngùng còn lôi mấy chuyện tình kia ra làm lý do.

      “Hứ. Cậu mà tốt bụng như thế chả có ai là người xấu thế giới này. Tôi nghĩ có phải với mẹ cậu là con trai bảo bối của bà ở chỗ tôi hay .” Diêm Hỏa nhìn bộ mặt nhăn nhở của Tạ Tiêu trước mặt mình, muốn bốc hỏa, làm gì có tâm tình làm loạn cùng .

      “Đừng đừng, em tốt, chuyện gì cũng từ từ thương lượng, nhưng cậu tuyệt đối đừng cho mẹ mình biết mình trở về.” Tạ Tiêu bị Diêm Hỏa nắm đằng chuôi, chuyện cười, nếu bị mẹ chộp được, thế nào cũng bắt xem mắt, nghĩ đến thấy sợ rồi, mình còn trẻ lại đẹp trai thế này lại cứ đè ra bắt xem mắt, là mất mặt chết được, đúng là, mẹ khác hẳn với các bà mẹ khác, muốn nghĩ biện pháp thay đổi mẹ cũng phải giống bình thường.

      “Biết sợ cút về, đừng có làm phiền tôi, bằng đừng trách tôi lỡ miệng”. Diêm hỏa lạnh lùng liếc Tạ Tiêu, cái tên thấy người khác gặp họa liền hả hê, xuất ở đây chẳng qua là đến xem tình phát triển “tốt” đến đâu mà thôi.

      “Nào, đừng có đuổi mình như vậy, mình nghe mẹ cậu cậu vì cứu hai bảo bối bị bắt cóc nên bị thương. , cậu có hai đứa con từ khi nào thế, tại sao trước giờ chưa nghe ”. Tạ Tiêu rất tò mò với chuyện này, hôm nay mà biết rời phòng bệnh này mà , cùng lắm là bị mẹ biết mình về, đành phải chạy trốn suốt đêm thôi.

      “Mắc mớ gì tới cậu , có con hay cậu cũng cần biết, tự nhiên chọc ngoáy làm người ta ngứa ngáy muốn đánh”. Diêm Hỏa nghe Tạ Tiêu mặt càng xanh mét, giơ lên quả đấm uy hiếp hướng về phía Tạ Tiêu. Bình thường Tạ Tiêu sợ giữ được mạng mình tông cửa chạy ra rồi, nhưng hôm nay sao lại khác rồi.

      “Cậu thông minh, kỹ thuật của mình quả là có tiếng rồi, có gì phải ngạc nhiên, mình biết là cậu khích lệ, mình cũng hào phóng chấp nhận lời khen này.” Tạ Tiêu dường như chỉ vui khi thấy người gặp họa, da mặt còn dày kinh khủng nữa.

      “Dáng vẻ tôi giống khích lệ cậu lắm hả? Cút ra ngoài cho tôi nhanh, đừng để tôi dùng cái này giáo huấn cậu”. vô lại cùng tài ăn của Diêm Hỏa thể sánh với Tạ Tiêu, cho nên mỗi lần đánh võ mồm, Diêm Hỏa đều thu trận trước, cuối cùng cũng làm gì được đành đá vào cái ghế bên cạnh uy hiếp Tạ Tiêu, hi vọng bỏ .


      Chương 136: Cái mưu quỷ quái gì thế

      “Lại gấp gáp đuổi mình như vậy rồi, cậu là, cho mình nghe chút , rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cái gì làm cho Diêm Hỏa chú trọng hình tượng lại phải chật vật như vậy, thành khai ra, có phải là vì mẹ của hai tiểu tử kia ?” Tạ Tiêu rất thông minh suy đoán, còn cố ý làm bộ cầm micro dí vào miệng Diêm Hỏa, , lúc này thấy Tạ Tiêu rất có khí chất của chó con.

      “Cậu rốt cuộc muốn gì? Có phải chê tôi bây giờ chưa đủ phiền toái ?” Diêm Hỏa nghe Tạ Tiêu , có tí ý muốn nào cho biết , ngược lại càng nhìn phòng bị. Lúc này trong lòng Diêm Hỏa vì bị Kĩnh Huyễn cự tuyệt vẫn còn đau, cũng muốn rước thêm mấy cái cười nhạo của tên quỷ Tạ Tiêu này.

      “Mình chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra với cậu, cậu ra biết đâu mình còn giúp được. Thế nào, đề nghị này tốt chứ”. Tạ Tiêu lần này đúng là vì biết Diêm Hỏa xảy ra chuyện, chiêu trò gì cũng đều vứt hết, vẻ mặt còn vô cùng chân thành.

      “Cậu có thể giúp tôi cái gì, việc của mình còn giải quyết được.” Diêm Hỏa căn bản cũng tin Tạ Tiêu có thể giúp mình, vẻ mặt rất khinh bỉ nhìn vẻ mặt ta rất muốn biết của Tạ Tiêu.

      “Cái này cậu cũng biết à, các cụ Trung Quốc ta có câu người đứng xem sáng suốt, cho nên bây giờ cậu cho mình nghe , biết đâu mình lại lập tức cho cậu đề nghị tốt.” Tạ Tiêu xuất hết vốn liếng ra , như vậy mới uống công mạo hiểm sợ mẹ phát ép xem mắt mà tới thăm Diêm Hỏa, dĩ nhiên phải kiếm chút điểm.

      “Cậu muốn biết à?”

      “Ờ ờ, cậu nhanh lên, cần phải nhử mồi thế.” Tạ Tiêu ra vẻ rất muốn biết nhìn Diêm Hỏa, còn tùy tiện kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh để nghe chuyện.

      “Haizzz, chuyện là thế này…” biết sau bao lâu, Diêm Hỏa mang hết chuyện của mình cho Tạ Tiêu nghe, người xong thương tâm muốn chết, kẻ nghe xong lại chút lương tâm cười đến văng cả ghế, cười lăn cười lộn mặt đất.

      “Ha ha, trời ạ, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là chuyện buồn cười nhất mà mình từng nghe, làm mình cười muốn chết. Ai ui, đau bụng quá, cứu tôi với, cười sắp tắt thở rồi, cứu mạng a, ha ha ha” Tạ Tiêu nằm cười dưới đất đủ rối loạn còn cười ra cả nước mắt. Mọi người đàn ông dễ rơi lệ, xem ra phải thay đổi rồi.

      “Cậu cười đủ chưa?” Diêm Hỏa vẻ mặt hầm hầm nhìn kẻ biết nơi biết chốn Tạ Tiêu, giờ phút này mặt xanh mét, tại hối hận đến nỗi ruột cũng xanh lè, đúng là thông minh đời, hồ đồ nhất thời, sao lại tin tưởng cái tên Tạ Tiêu tự dưng tốt đột xuất muốn giúp mình.

      “Ha ha, phải là mình muốn cười, Yes, cổ họng mình khống chế được cứ bật ra thanh cười, ha ha. Cậu biết chứ, cười quá .” Tạ Tiêu hề có ý dừng lại, hai tay liều mạng ôm bụng, tiếng cười khoa trương khiến y tá bên ngoài muốn rợn tóc gáy, vừa rồi tức giận, bây giờ lại cười như điên, chẳng lẽ hai người này trông đẹp trai thế mà lại bị thần kinh. Ông trời, người là bất công quá .

      “Con bà nó, cậu đùa tôi đấy à?” Diêm Hỏa bị Tạ Tiêu cười nhạo, thẹn quá hóa giận, cực kỳ khó chịu đá cái tên Tạ Tiêu lăn lộn cười mặt đất vài cái, chỉ muốn túm cổ áo lôi ra khỏi phòng bệnh đỡ phát ngại vì những ánh mắt nhìn mình kinh hãi, lại hỏng cả lỗ tai.

      “Ây da, cậu thể bất lịch như vậy, được rồi được rồi, mình cười nữa được chưa.” Tạ Tiêu thấy Diêm Hỏa có vẻ thực tức giận, thể làm gì khác đành ngừng cười, chỉ có điều nhìn khuôn mặt có tí nào rung động cũng biết Diêm Hỏa kìm nén ghê lắm.

      “Đối với cậu chẳng có lý do gì phải lịch cả”. Ánh mắt Diêm hỏa lạnh lùng nhìn Tạ Tiêu, tâm tình khổ sở lộn xộn của mình lúc này lại bị Tạ Tiêu làm náo loạn lên hết, cũng được khôi phục ít. Nhưng cũng tức giận bản thân sao lại ngu xuẩn thế mang chuyện của mình cho tên bát quái này, xem ra đúng là bị váng đầu mà.

      “Làm ơn, đừng dùng ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn mình, làm mình nhớ đến cái thằng cha lạnh như băng đêm đó, làm người ta đông lạnh, khí cũng trở lạnh luôn”. Xem ra vẫn có người có thể khắc chế được Tạ Tiêu. Tạ Tiêu nhìn ánh mắt Diêm Hỏa và cái tên kia giống hệt nhau, trong lòng lạnh cũng run.

      “Tôi bây giờ tính gọi cái tên kia đến đây, chắc chắn cậu thích”. Diêm Hỏa nắm được đuôi Tạ Tiêu, định uy hiếp, xem ra chỉ có chút hiệu quả.

      phải phiền toái như thế, mình nghĩ ra biện pháp tốt để cậu theo đuổi vợ, lại gần đây, mình cho.” Tạ Tiêu thần bí khoát tay với Diêm Hỏa, kêu nghiêng lại đây chút. biết Tạ Tiêu gì nhưng xem ra dáng vẻ Diêm Hỏa rất tán đồng.

      “Cái này gọi là biện pháp tốt à, được, cậu thể sáng tạo thêm chút à?” Diêm Hỏa phản đối, khinh bỉ nhìn Tạ Tiêu.

      “Cậu trở nên đần độn như thế từ bao giờ đấy, nghe cậu kể là mình biết Kính Huyễn có tình cảm với cậu, chắc ấy có nguyên nhân gì đó mới thể tiếp nhận, cậu chỉ cần kích thích chút, biết đâu ấy lại thông suốt, thế chẳng phải mọi việc đều vui vẻ à.” Tạ Tiêu dùng suy nghĩ đơn giản nhất giải đáp thứ tình này. nghĩ cao thủ tình trường như Diêm Hỏa từ lúc nào trở nên đần thế này, xem ra, về sau mình phải tìm tình ở tận đông tây nào rồi.

      “Tôi sợ nếu kích thích, ấy lại xách valy bỏ chạy, lúc đấy tôi chạy đâu tìm vợ, cậu có đền được cho tôi ”. Diêm Hỏa nghĩ đến nguyên nhân Dương Lịch và Kính Huyễn chia tay, cũng trốn tránh rời bỏ Dương Lịch, cũng muốn chuyện này xảy ra với mình.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 137: Mình dẫn cậu đến nơi


      “Vậy phải chờ xem tình Kính Huyễn dành cho cậu có đủ lớn , cũng biết sức quyến rũ của đại thiếu gia Diêm Hỏa giảm sút hay chưa mà đến người phụ nữ cũng giải quyết nổi. Haizz, khiến mình thất vọng” Tạ Tiêu đau lòng như thể đây là việc vô cùng trọng đại, lông mày Diêm Hỏa mỗi lúc nhíu chặt.

      “Tôi chỉ sợ lúc đó ấy phát phải tôi, thế tôi chết mất” Trong lòng Diêm Hỏa cũng dám chắc là Kính Huyễn có mình , hơn nữa, lo lắng cũng có lý do, trước đây mình đối với phụ nữ chiến tích lẫy lừng, mấy người lòng tin tưởng mình có thể thay đổi chứ?

      “Ly kỳ đây, hóa ra đại thiếu gia Diêm Hỏa của chúng ta cũng có lúc sợ hãi, thảm thảm”. Tạ Tiêu ngạc nhiên xong, làm như đau lòng lắm nhìn Diêm Hỏa lắc đầu cái. Diêm Hỏa như thể làm đại , nhưng từ ánh mắt của Tạ Tiêu có thể thấy, trong lòng buồn cười đến chết.

      “Cậu có ý gì, muốn đến xem chuyện cười của tôi cút cho xa, chả được cái ý kiến tử tế nào”. Diêm Hỏa bị Tạ Tiêu cười cợt như đứa con nít, mà Tạ Tiêu cũng chả đưa ra được cái ý tốt nào, khách khí bắt đầu đuổi khách.

      “Cậu thực là ngốc quá chủ ý của mình ràng tốt như thế, chúng ta thử chút xem sao?” Tạ Tiêu vốn trời sinh thích tác quái, khi manh động: há há, mặc dù có thể tốt lắm, nhưng lại có cơ hội xem kịch vui, tại sao lại bỏ qua. Nếu sau này có bị phát , mình chạy xa chút là được.

      “Cậu thấy tôi bị thương hay sao mà còn thử cái gì?” Diêm Hỏa căn bản muốn làm loạn cùng Tạ Tiêu, chỉ qua loa lên vết thương ngực mình, ra vẻ ta là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi thể ra ngoài.

      “Thôi cậu đừng làm mất mặt, vết thương này ăn thua gì, xem mức độ làm loạn của cậu trong căn phòng này vẫn còn đầy sức sống, cùng lắm kéo Tà Y từ phòng thí nghiệm bảo bối của ra, làm cuộc kiểm tra an toàn cho cậu là được rồi”. Tạ Tiêu cũng dễ dỗ dành như vậy, liếc mắt quanh căn phòng lộn xộn, đắc ý nhìn Diêm Hỏa: ha ha, lúc này chỉ còn chờ cơ hội nữa thôi.

      “Oạch, thôi được, ít nhất cũng phải chờ cái mặt của tôi đẹp ra chút”. Diêm Hỏa vẫn cố giãy giụa lần cuối, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn mất vẻ đẹp trai, thế này có thể vượt qua cuộc kiểm tra hay sao?

      “Thôi đừng lề mề nữa, , xuất viện”. Tạ Tiêu căn bản nuốt nổi bộ dạng này của Diêm Hỏa, khách khí lôi ra khỏi cửa viện, mặc kệ bác sĩ với y tá đằng sau kêu la ngăn cản, tặng cho họ làn khói xe.

      “Bây giờ đâu?” Diêm Hỏa thấy mình còn mặc áo bệnh nhân, hướng xe cũng phải về nhà mình, khỏi nghi ngờ nhìn cái tên Tạ Tiêu rất hưng phấn lái xe, hiểu lại muốn giở trò gì.

      “Cậu quả nhiên là đần rồi, đương nhiên là dẫn cậu mua quần áo. Hê hê, xem ra chuyện đương làm cậu đần cả người rồi” Tạ Tiêu chuyện cũng quên chèn mấy câu dìm hàng Diêm Hỏa. Dường như làm Diêm Hỏa chửi vài câu là Tạ Tiêu thoải mái.

      “Miệng cậu thối tha, xem ra cậu chả khác nào gắn thêm cái lỗ cống mồm”. Diêm Hỏa cũng khách khí phản bác lại. Hai người thực từ đến lớn đều là oan gia, chỉ đạo đức giống nhau ngay cả dáng vẻ đáng đánh đòn cũng khác nhau là mấy. Đây có phải là gần mực đen, gần đèn rạng hay ?

      “Ồ vậy xin lỗi nhé, ảnh hưởng đến cậu, nhưng hôm qua trở về, bạn y tá còn cơ thể mình khỏe mạnh vô cùng, cho nên mình trịnh trọng cho cậu biết, khứu giác của cậu cũng hỏng rồi, đáng thương, còn trẻ thế này sao nhiều bệnh vậy chứ”. Nửa câu đầu còn rất xuôi tai, câu tiếp theo chọc tức Diêm Hỏa, cái khuôn mặt ra vẻ đáng tiếc của Tạ Tiêu khiến Diêm Hỏa khỏi bị kích thích, đúng là giao hữu vô duyên.

      “Bệnh của cậu mới nhiều, thôi đến rồi, xuống xe ” Diêm Hỏa tức giận rồi bỏ xuống xe, vào tiệm quần áo trước kia vẫn thường xuyên đến, vừa vào cửa, nhân viên ở đây lập tức nhận ra, nhiệt tình chào hỏi.

      “Diêm tiên sinh tới, 4h sáng nay mới có mấy style mới, cậu có muốn xem qua ?” trưởng cửa hàng trẻ tuổi nở nụ cười nghiệp vụ, lễ phép hỏi thăm Diêm Hỏa.

      “Gói hết lại cho tôi, còn nữa, lấy trước bộ để tôi thay cái bộ này ra”. Bộ quần áo xấu xí này khiến cho người nhìn cũng mất cảm tình.

      “Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, bây giờ nhìn cậu giống người rồi đấy.” Tạ Tiêu ra vẻ uyên thâm sờ cằm, nhìn Diêm Hỏa thay quần áo xong cảm thấy tâm đắc với câu kia.

      “Cậu khép cái mỏ quạ lại, đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi.” Diêm Hỏa đứng trước gương chỉnh đốn quần áo, thèm quay lại phản bác lời của Tạ Tiêu.

      “Cậu hiểu đạo lý, biết ai có ý tốt đưa cậu ra ngoài. Thôi, dù sao mình cũng là đại nhân đại lượng, tha thứ cho cậu, thôi, mình dẫn cậu đến nơi.” Tạ Tiêu xong liền trước, thèm quay đầu lại xem Diêm Hỏa có theo kịp hay ?

      thôi, còn đứng ì ra đấy làm gì?” Tạ Tiêu giao chìa khóa cho nhân viên trông xe, gọi Diêm Hỏa ra: há há, dẫn Diêm hỏa tới quán bar nổi danh nhất vùng, ở đây muốn tìm vài hám tiền là dễ nhất rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :