1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Kính Huyễn sắp phát hỏa


      “Sao lại thành ra thế này, Thiên Na, mày giả chết đấy à, đứng lên cho ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở đây.” Linh tức giận nhìn căn phòng của mình bừa bãi, lại thấy Đình bảo bối gần như sắp ngất dưới đất, nhẫn tâm đá tên tiểu đệ nằm cách đó xa, muốn kéo dậy hỏi cho .

      “Hừ, còn phải gì nữa? Nhất định là tên tiểu đệ vô dụng của dẫn nổi hai đứa nhóc có khả năng chống cự này ra ngoài, là mất thể diện, đường đường là tên đàn ông lại thua hai đứa con nít.” Y na khinh thường nhìn quanh gian phòng lộn xộn, với Linh rất châm chọc.

      “Mày nhìn tao cái gì, nhìn cái gương mặt của mày thấy ghê tởm, còn khuôn mặt của trai mày, càng làm tao tức giận.” Y Na làm mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Hoan bảo bối vẫn trong trạng thái phòng bị, còn khách khí nâng đôi giày cao gót đến dọa người đến gần Đình bảo bối sắp ngất xỉu.

      làm cái gì thế.” Y Na muốn đá vào Đình bảo bối bị Hạo đứng bên cạnh hề thương hoa tiếc ngọc đá trước cho phát, may là ngã lăn ra giường đệm êm, nếu giọng ta còn được tốt như thế này.

      Hạo muốn trả lời câu hỏi ngu xuẩn này của Y Na, ném cho ta cái nhìn khinh miệt, muốn bế Đình bảo bối bị thương dưới mặt đất lên, lông mày nhíu chặt nhìn cái ngực bị thấm mảng máu lớn.

      “Tránh ra, đồ khốn, cho ông tới.” Hoan bảo bối cũng biết lấy đâu dũng khí, hề sợ hãi như gà mẹ đứng trước mặt che chở cho Đình bảo bối, ánh mắt phòng bị nhìn Hạo.

      Hạo cũng thèm để ý phòng bị của Hoan bảo bối, trực tiếp qua bé, bế Đình bảo bối từ dưới đất lên, nhưng cánh tay tráng kiện bị Hoan bảo bối kéo chặt, cho bế , thế nhưng chút sức lực của có ý nghĩa gì với Hạo, chẳng hề ảnh hưởng tới động tác bế Đình bảo bối của .

      “Buông trai tôi ra, ông là người xấu.” Hoan bảo bối thấy lời của mình có tác dụng gì với Hạo, cam lòng để Đình bảo bối bị đưa , dưới tình thế cấp bách hung hăng dùng hết sức cắn Hạo cái tóe máu tươi, quyết tâm bảo vệ trai bị thương.

      “Con thối này, cút ngay cho tao, còn nữa, định đưa nó đâu, đây là con mồi của tôi.” Y Na tự cho là tốt bụng ra sức tát Hoan bảo bối cái. Hoan bảo bkhông hề phòng bị lại bị Y Na đánh quá mạnh, ‘ối’ tiếng ngã lăn ra đất, khóe miệng biết là dính máu của mình hay của Hạo.

      “Bốp” Hạo nhìn Hoan bảo bối bị người phụ nữ mà ghét nhất tát đến chảy máu vô cùng tức giận tặng lại ta cái tát so với cái của Y Na dành cho Hoan bảo bối còn mạnh hơn.

      dám đánh tôi, điên rồi hả, nhớ cho , tôi là thượng đế của các , lại dám đánh tôi à?” Y Na hét lên như bị tâm thần, tin nổi che chỗ mặt bị đánh đến sưng đỏ, nhíu mắt cam tâm chất vấn Hạo.

      đáng bị đánh.” Lạnh như băng liếc nhìn Y Na, như thể ta chẳng có can hệ gì với mình, có chút xấu hổ nào là vừa đánh người.

      “Cậu ấy đúng, Hoan bị đánh trước, còn tự nhìn lại mình xem chỉ là cọng hành thôi.” Lần này, Linh thể nhìn nổi, ngần ngại đạp qua người tên tiểu đệ, rồi tới chỗ Y Na khinh thường làm cho ta vô cùng tức giận.

      cái gì, tôi có tư cách, các quên mất, tôi mới là người thuê các à.” Y Na tức giận, định cho Linh cái bạt tai.

      “Con mụ đàn bà này, muốn đánh được tôi còn sớm cả trăm năm, đừng có động bàn tay bẩn thỉu của vào người tôi.” Linh dễ dàng chặn lại tay Y Na, giọng điệu trong cơn giận dữ vô cùng khinh miệt.

      “Hoan bảo bối, Đình bảo bối, các con ở đâu, mẹ tới rồi, các con nhanh ra đây mẹ xem nào.” Bọn Kính Huyễn vội vàng kéo nhau tới, lớn giọng kêu tên các con, Hạo và Linh nghe thấy mặt biến sắc, đặc biệt là Linh, muốn chặn lại tiếng kêu của Hoan bảo bối, nhưng dường như chậm bước.

      “Mẹ, chúng con ở đây, mẹ” Hoan bảo bối khóc chạy đến bên cạnh Kính Huyễn, đau lòng ôm lấy Hoan bảo bối, rất dịu dàng hỏi bé: “ con đâu rồi?”

      “Huhu, trai, trai, bị thương” Hoan bảo bối khóc nấc vừa vừa chỉ Đình bảo bối trong tay Hạo cho Kính Huyễn rồi lại tiếp tục khóc.

      “Đình bảo bối của tôi tại sao lại thành ra thế này, rốt cuộc là ai làm, có phải là hai người ?” Kính Huyễn lòng đầy vui mừng đến cạnh Hạo định nhìn Đình bảo bối, lại bị vết máu to ngực bé làm cho phát hoảng, lấy lại tinh thần lạnh lùng nhìn Linh và Hạo hỏi.

      phải vậy, Kính Huyễn, cậu phải nghe mình giải thích, mình cũng biết chuyện gì xảy ra, mình chỉ là…” Linh vẫn còn muốn vòng vo giải thích nhưng bị Kính Huyễn trừng mắt chặn lại, chột dạ ngừng , nuốt nước bọt.

      “Tôi cậu phải bảo vệ hai bảo bối cho tôi, kết quả cậu bảo vệ như thế sao? Còn làm Đình bảo bối của tôi bị thương, cậu phải giải thích, lù lù ra đây, còn giải thích cái gì?” Kính Huyễn gần như là muốn hét lên, vừa nước mắt vừa chảy ra, khiến Linh càng thêm sợ.

      “Kính Huyễn. Á, ở đây có chuyện gì vậy.” Mật Nhu theo sau Kính Huyễn, vốn muốn hỏi xem tìm thấy hai bảo bối chưa, lại nhìn thấy Đình bảo bối được Hạo ôm trong ngực như sắp xỉu, kinh ngạc hét lên.

      “Chuyện như vậy đấy, ha ha, chính là những gì các người thấy, tôi muốn ngược đãi hai bảo bối quý giá để biết đường mà rời xa Diêm, bây giờ biết điều tránh xa ấy ra, nếu , tôi bảo bọn họ giết hai đứa bé.” Còn biết Hạo và Linh thuộc phe nào, Y Na vẫn điên cuồng phách lối, đắc ý nhìn Kính Huyễn hai con người như sắp phun ra lửa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Y Na bị đánh.


      , Đình bảo bối biến thành bộ dàng là do sai người làm có đúng ?” Kính Huyễn rất chậm, rất chậm, vừa chỉ vào Hạo với Linh đứng ở trước mặt của mình, lần này nhìn Y Na cầu xác nhận, trong mắt vẫn còn tàng vẻ tức giận ngừng.

      “Đúng vậy, thế nào, biết sợ mau rời khỏi bên cạnh Diêm Hỏa , như vậy tôi có thể suy nghĩ buông tha cho cái mạng của thằng nhóc này.” Y Na còn chưa hay biết gì tự cho mình là người lợi hại nhất, vừa kiêu ngạo .

      “Kính Huyễn, đừng nghe người phụ nữ này nhảm, Đình bảo bối bị thương , nhanh mau đưa Đình bảo bối bệnh viện chút.” Mật Nhu thấy Đình bảo bối cau mày rất thống khổ, muốn lấy Đình bảo bối từ trong người của Hạo tranh thủ thời gian đem đến bệnh viện.

      giúp em, chúng ta biết nơi này có bác sĩ rất giỏi.” Linh đứng ra xung phong nhận việc giúp Mật Nhu chăm sóc, tuy nhiên vừa chạm vào lại nhìn thấy vẻ vô tình cự tuyệt của Mật Nhu với Kính Huyễn, ối, lại thêm con bé nữa.

      cần.” Từ trong miệng của hai người phụ nữ với bé liền đồng thanh cất tiếng, điều này làm cho Linh đưa tay ra liền lúng túng biết làm gì liền thu lại, chỉ là muốn qua ôm Đình bảo bối thôi mà.

      “Các người làm gì vậy, tại người là khách hàng chính tôi, cho phép các người đem thằng nhóc kia giao cho hai tiện nhân này.” Y Na chanh chua , cứ quơ tay múa chân trước mặt Kính Huyễn với Mật Nhu.

      “Con bà nó, tôi nổi giận nên nghĩ rằng tôi là con mèo bệnh hả, làm tôi tức chết mất.” Kính Huyễn tức giận quan tâm đến hình tượng, đá cước vào bụng của Y Na. Còn ra lời thô tục, Hoan bảo bối bị ôm ở trong ngực Kính Huyễn nhìn thấy mẹ giống như bình thường, nhất thời cảm thấy đầu Kính Huyễn mang cái vòng sáng thiên sứ.

      “Mật Nhu, cậu mang Đình bảo bối vào bệnh viện trước , còn hai người các ngươi phải lưu lại đây giải thích ràng cho tôi biết, còn Hoan bảo bối, con cùng mẹ nuôi ra ngoài .” Kính Huyễn đối mặt với Mật Nhu và Hoan bảo bối chuyện rất dịu dàng, còn khi ánh mắt chuyển sang Linh với Hạo, lại có vẻ hung ác cùng giọng đầy đay nghiến.

      xem lại mình là gì , sao lại dám ra lệnh cho Hạo với Linh.” Tên tiểu đệ hồ đồ từ phía sau lên muốn ngăn đám người Kính Huyễn lại, thấy Kính Huyễn dùng giọng điệu hung ác với ba người, còn lại dám ra lệnh với hai trưởng bối mà mình tôn kính nhất, cậy mạnh đứng ra chỉ trích Kính Huyễn .

      “Mày câm miệng .” Sắc mặt Linh càng thêm khó coi hơn với Kính Huyễn, trong lòng mình gào khóc mấy giây vì tên tiểu đệ ngu xuẩn, lập tức thay bằng bộ dáng nghiêm túc hướng về phía tên tiểu đệ .

      Linh, em đây cũng chỉ giúp , cần phải sợ người phụ nữ này, em là.” Tiểu đệ vẫn chưa thề son sắt xong, liền bị Kính Huyễn hung hăng đá cước vào người, đau đau. Đó chính là cách dùng giày cao gót, đá vào nhất định rất đau đớn.

      “Ngươi dài dòng quá đó, lại còn ngu ngốc nữa.” Tính khí của Kính Huyễn sớm bộc phát khi thấy Đình bảo bối bị thương, kỳ tích chính là Mật Nhu với Linh và cả Hạo, ba người đều nhìn thấy rất bình thướng, dường như e dè khi nhìn thấy Kính Huyễn bị bức thành dáng vẻ cường hãn như lúc này, hề có chút kinh ngạc nào cả.

      “Mật Nhu, cậu nhanh mang hai bảo bối đến bác sĩ nhanh chút.” Kính Huyễn thúc giục Mật Nhu vẫn còn ngẩn người, muốn mau mang hai tiểu bảo bối rời , nơi này chỉ cần mình cũng có thể giải quyết.

      “Ừ! Biết rồi, cậu cũng phải cẩn thận chút.” Mật Nhu phản đối, quan tâm Linh quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ, trực tiếp ôm Đình bảo bối từ trong ngực Hạo , Hoan bảo bối cũng theo phía sau lưng .

      “Hai người các ngươi là đồ ngốc hả, hai đứa nhóc bị mang rồi, sao còn nhanh đuổi theo, làm tôi tức chết rồi.” Y Na cực kỳ tức giận chỉ vào Hạo với Linh, muốn đến chỗ Mật Nhu cướp lại ‘con mồi’ ở trong ngực của .

      “Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa giải quyết xong, còn muốn đâu hả?” Kính Huyễn duỗi chân dài ra cái, ngăn Y Na ở trong phòng để cho ra ngoài.

      “Chuyện gì xảy ra với hai người các ngươi vậy hả, lời của tôi còn nghe sao, mau nhanh bắt lấy người phụ nữ đê tiện này cho tôi mau.” Y Na rất tức giận đối với hai kẻ giữ cửa là Hạo và Linh. ra phụ nữ ngu xuẩn chính là đây, chuện quá ràng như vậy mà vẫn chưa tình huống.

      “Tiểu thư ngu xuẩn, bây giờ có cũng có người nào dám nghe đâu, cái tát này tôi thay cho Đình bảo bối bị thương của tôi, là do ngu xuẩn như làm cho con trai bảo bối của tôi phải bị thương thành như vậy. Nếu mà kiểm tra ra có chuyện gì, tôi cho nếm thử mùi vị bị đẩy xuống tầng Địa Ngục.” Kính Huyễn rất chân . Thình lình cái tát quét vào mặt Y Na, còn dùng ánh mắt tà ác nhìn về phía Y Na uy hiếp.

      “Còn cái tát này là cho dám làm hại Hoan bảo bối nhà tôi phải khóc đến sưng đỏ cả mắt. Cả tôi còn dám làm cho bảo bối nhà tôi khóc mà lại dám làm như vậy. Nhất định là tôi đối xử quá tốt với làm cho tưởng rằng tôi dễ bị bắt nạt.” Kính Huyễn dùng sức toàn lực đánh cái tát vào Y Na, dám tưởng tượng nếu là lần này bọn bắt cóc phải là bọn Linh hai bảo bối gặp phải chuyện kinh khủng hơn rồi.

      Bị đánh liên tục làm Y Na choáng váng nhận toàn bộ sức mạnh ở hai bàn tay của Kính Huyễn làm cho đầu óc trở nên mơ hồ, liên tục lui về phía sau mấy bước. Linh đứng ở bên cạnh cứ bụm mặt lại, sợ Kính Huyễn cho cái tát kia vào gương mặt tuấn tú của mình. tự cho rằng thần biết quỷ hay nên cứ chầm chậm lui về phía sau, muốn thoát khỏi tình cảnh rất kinh khủng này của Kính Huyễn.

      “Cậu muốn đâu?” Kính Huyễn quay đầu lại liền hỏi, Linh chột dạ nhìn qua bên trái chút, nhìn sang bên phải chút. Dường như ở phía sau bên cạnh mình chính là bộ mặt giống như đưa đám ở mặt Hạo, dường như cũng chỉ còn lại mình.

      cần nhìn, chính là cậu đó, cậu muốn tự mình tới đây hay là tôi qua đó ‘kéo’ cậu qua đây.” Kính Huyễn kéo cái ghế ngồi xuống, lúc chuyện còn cố ý đem chữ ‘kéo’ phát ra nặng, Linh nghe xong cảm thấy còn chút sức lực, hai chân chuyển động từ từ qua.

      “Ha ha! Kính Huyễn đại tiểu thư có gì cần làm sao.” Giọng ngọt ngào, nằm ngoài dự liệu của mọi người vẫn cho rằng bất cứ chuyện lớn hay Linh cũng thể như dịu dàng như vậy, lại chuyện cách nhàng dịu dàng chuyện với Kính Huyễn. Thoạt nhìn người phụ nữ này bé yếu ớt, nhưng lại làm điều thể xảy ra lại xảy ra, tên tiểu đệ vừa thấy liền dụi mắt nhìn lại cho ràng chút.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Chuyện nguy hiểm


      “Làm gì sao?” Kính Huyễn lặp lại câu cuối cùng của Linh, vui liền nhướng lông mày lên: “Cậu còn hỏi tôi là làm chuyện gì sao, tôi nghĩ, con tôi bị thương còn có con tôi khóc đến sưng đỏ cả mắt như vậy mà còn hỏi là có chuyện gì xảy ra, tôi cảm thấy cậu cần nên giải thích cho tôi hiểu đó, chẳng lẽ như vậy đúng hay sao?”

      có gì đáng để cả, hãy hỏi người phụ nữ kia , con trai của cậu là bị ta bắt nạt, chẳng lẽ cậu còn tin mình sao.” Dĩ nhiên Linh biết Kính Huyễn về việc gì rồi, chỉ là vào giờ khắc quan trọng nay, cứ giả bộ ngu ngốc tốt hơn, tránh phải lĩnh quả đấm của Kính Huyễn chút, chẳng muốn mình gặp họa đâu.

      “Cậu xem tôi là kẻ ngốc có phải hay , cậu cho tôi tin vào lời của người phụ nữ kia sao? Chẳng lẽ mấy năm gặp, cậu trở nên ngu ngốc rồi hả?” Kính Huyễn tức giận với Linh, vẻ mặt lộ ra đau lòng nhưng tất cả điều đó chỉ là giả vờ. Trong lòng Linh lại cảm thấy thế nào đó, cảm giác những sợi da lông cứ thế nào đó.

      “Ha ha! Mình nào dám coi cậu là kẻ ngu chứ, nhưng mà cậu phải bảo đảm rằng sau khi mình xong, cậu được đánh mình, như vậy mình mới ra toàn bộ.” Linh cười khúc khích ăn rất ngọt ngào, bị Kính Huyễn nhiều năm ‘lấn áp’ trong cuộc sống này rồi. Dĩ nhiên biết tính khí của Kính Huyễn, cho nên đầu tiên hãy thương lượng trước tương đối khá hơn.

      “Được, tôi bảo đảm chỉ cần cậu ra, tôi đánh cậu.” Là gạt đó, chỉ cần ra đúng ý của tôi, tôi bảo đảm đánh phải nằm ở giường luôn. Kính Huyễn dối đánh Linh chỉ là lời lừa gạt. Linh lấy được bảo đảm, còn lo sợ liền ra ngay.

      “Mình chỉ dẫn bé (cậu bé) về nhà, vì vô ý mà Hoan bảo bối bị dọa đến khóc, do thiếu cẩn thận mà đồ bé tự tay làm muốn tặng cho cậu rớt bể. Mình dám cam đoan, mình có cố ý, chỉ là do cái túi thể chịu đựng nổi nên mới bị rách đồ rơi ra ngoài, cậu phải lại giận chứ.” Linh đến việc này, càng quên tìm lý do để cho mình bị đánh, lén nhìn trộm xem đôi tay ôm ngực của Kính Huyễn. Vẻ mặt của càng ngày càng giống vẻ mặt của Hạo, Linh nhìn ra rốt cuộc bây giờ Kính Huyễn có phải là tức giận hay .

      “Sau đó sao.” Kính Huyễn cố gắng nắm chặt tay để đấm đấm vào mặt của Linh, cố dằn lại cơn tức để hỏi Linh cho ràng, nhưng thấy Linh cứ dây dưa hoài, khó mà dằn lại cơn nóng giận bốc cháy muốn giết chết ngay bây giờ.

      “Ừ Ừ! Sau đó Hoan bảo bối của cậu khóc hết cả buổi sang. Chỉ là, mình , Đình bảo bối bị thương hề liên quan đến mình chút nào cả, mình chỉ gọi tên tiểu đệ dẫn hai đứa xuống, nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy.” Linh rất chột dạ liền co rụt cổ lại, hai chân theo bản năng chầm chậm lui về phía sau, muốn lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Kính Huyễn, lập tức liền muốn bỏ chạy ngay.

      “TNND, tôi điện thoại cho cậu biết là phải bảo vệ tốt cho hai con của tôi, cậu lại bảo vệ Đình bảo bối như vậy sao, còn làm cho nó bị thương chảy máu, còn làm cho Hoan bảo bối của tôi khóc. Gần đây cuộc sống của cậu quá tốt, nên muốn được khuyến khích có phải hay .” Kính Huyễn rốt cuộc nghe hết câu chuyện của Linh , chợt lập tức từ ghế đứng lên, gào thét lớn tiếng, xem ra ngày mai Linh phải đến bệnh viện để kiểm tra lỗ tai của mình, để xem có bị vấn đề gì .

      “Mình cũng nghĩ mọi chuyện biến thành thế này, cậu hãy bớt giận, uống ly nước sau đó hãy quên dần chuyện này nha.” Linh ăn rất , xoa xoa cái lỗ tai ùng ùng vì bị rống giận, liền muốn rót ly nước đá cầm lên đưa cho Kính Huyễn uống cho bớt giận.

      “Á! Sao cái ly lại thành ra như thế này chứ, rốt cuộc là do ai làm, hãy lập tức đứng ra cho tôi, có phải do mày , mau, có phải do mày làm ?” Vốn dĩ Linh định đưa cái ly của Mật Nhu tặng cho , rót nước cho Kính Huyễn uống…., nhưng khi nhìn thấy nền đất có đầy mảnh vụn, chứng cuồng loại lại nổi dậy liền nhìn tên tiểu đệ hỏi. Gian phòng này của bình thường dễ dàng cho mọi người vào, mà bây giờ đem cái ly bảo bối của làm vỡ nát.

      la hét cái gì, định so cổ dài à, cái ly hư mua cái khác, la hét lớn tiếng, có phải là cố ý muốn làm tôi sợ có phải hả.” Đối với việc Linh lớn tiếng làm cho Kính Huyễn bị hù sợ, nhất thời còn muốn đánh Linh nữa, nhưng lại lên án Linh cố ý hù dọa chính mình.

      “Mình nào dám chứ, đây là cái ly do Mật Nhu tặng cho mình nhưng lại bị làm vỡ rồi, cậu sao mình tức giận được chứ? Làm mình tức chết luôn, cậu phải cho rằng mình giả vờ. Mau cho tao biết là ai làm.” Linh cảm giác mình chính là bé lọ lem, mặc dù mình phải là phụ nữ cũng hề có bà mẹ ghẻ, cũng có hai bà chị. Tuy nhiên lại có người em siêu cấp hung ác, mình quả là rất đáng thương.

      “Cái ly bị thằng nhóc kia làm vỡ, chuyện này có liên quan đến em, Linh nên tức giận nha.” giờ lá gan của tên tiểu đệ bị hù dọa đến còn, chưa bao giờ nhìn thấy Linh lại tức giận như vậy, Linh tức giận rất đáng sợ.

      “Ha ha! Cái này gọi là báo ứng, mà cũng chỉ là cái ly bị bể thôi, đúng là quá tiện lợi cho cậu rồi, ngược lại sao tôi muốn lại nhìn thấy vật gì đó quan trọng bị rơi xuống thế nhỉ.” Kính Huyễn nghe tên tiểu đệ trong lòng cảm thấy rất sảng khoai, rồi dạo quanh sờ vào vật dụng trong căn phòng rộng lớn, nhìn xem có cái gì quý giá có thể ‘sơ ý’ làm rơi xuống , lại còn có thể báo ‘thù’ cho đứa con của mình.

      “Đừng mà, cậu nhanh để nó xuống chút , cái đó thể làm rơi được, nhanh lên , cẩn thận chút hãy để nó xuống. Cầu xin cậu đó, hãy mau trả nó lại cho mình .” Linh căng thẳng nhìn khẩu súng lục mà mình quý trọng hay được vuốt ve còn sản xuất nữa, khẩn cầu Kính Huyễn trả lại cho mình. mất cái ly mà Mật Nhu tặng cho mình, cũng muốn mất cây súng lục mà mình cố gắng tìm từ rất nhiều thành phố mới trộm về được.

      “Tại sao tôi phải nghe lời cậu, xem thái độ của cậu, dường như cậu rất xem trọng cây súng lục bị hư này. Nếu tôi ‘sơ ý’ chút để đồ quý của ai đó rơi xuống. A, nguy hiểm , đúng là nguy hiểm , yên tâm , còn chưa rơi xuống đất mà.” Kính Huyễn cố ý nửa, liền đem khẩu súng lục treo giữa trung, thời điểm sắp rơi mặt đất, liền cần phải suy nghĩ nhiều, kịp thời chụp được cây súng lục, cả động tác rơi xuống làm Linh nhìn thấy mà sống lưng chảy đầy mồ hôi, trong lòng chỉ biết gọi ác ma, ác ma.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128: Y Na điên cuồng.


      “Chúng ta nên thương lượng lại , trước hết cậu trả lại cây súng lục cho mình có được hay , đừng để cho súng bị cướp cò hay đâu.” Linh khẩn trương nhìn thẳng vào bảo bối súng lục nằm trong tay của Kính Huyễn, nỗ lực muốn đem lời ngon ngọt để cho Kính Huyễn đại phát từ bi đem cây súng lục trả lại cho mình.

      được, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cậu có rất đau đớn khi mà cây súng này bị phá hư, ha ha… cậu hãy suy nghĩ kĩ lại chút , nếu tôi sơ ý làm nó rơi xuống đất, vậy nó biến thành hình dáng gì đây?” Kính Huyễn hề muốn ăn thịt Linh, nhưng ngờ rằng chỉ tiện tay cầm lấy khẩu súng, ai ngờ nó lại là nhược điểm của cậu ta, rất thông minh.

      được, hãy cẩn thận, ô ô ‘chị Kính Huyễn’, cậu có điều kiện gì cứ ra , mình nhất định có thể giúp cậu làm hết tất cả.” mặt Linh giả bộ dáng vẻ thành khẩn, trong lòng sớm đem Kính Huyễn mắng, hai người phụ nữ này quả là khắc tinh của rồi, bằng sao bản thân có thể lâm vào kết quả hôm nay.

      tệ, tệ, lần này cậu rất thông minh, tôi chỉ muốn, ai nha, cậu qua đây chút.” Kính Huyễn liền ca ngợi hành động này của Linh quả rất thông minh, vừa ra điều kiện, bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn làm nhưng lại muốn cho người khác biết, kéo Linh đến, lặng lẽ vào bên trong lỗ tai của .

      được, mình đồng ý, bỏ điều kiện này .” Linh nghe Kính Huyễn chuyện mình cần làm, lớn tiếng trách móc, là người có tài lại làm loại chuyện đó sao. Kiên quyết đồng ý, nhưng khi nhìn đến cây súng lục bảo bối bị Kính Huyễn giơ lên cao, giờ muốn đồng ý cũng được.

      “Được thôi, chẳng lẽ cậu muốn cái này sao? Ai da, tôi quá thất vọng, coi như cả chuyện này mà cậu còn làm được. Súng lục đáng thương, tao muốn cố ý làm rơi mày đâu. là do chủ nhân của mày thương mày nữa, tao phải rất khó khăn mới quyết định làm mày bị hỏng, về sau ‘đầu thai’ phải chọn lại chủ nhân nha.” Kính Huyễn uy hiếp giơ cao bảo bối súng lục lên trung, làm ra vẻ muốn cho súng lục rơi xuống, trong miệng còn lẩm bẩm nhưng biết là cái gì, để mặc cho Linh phải toát mồ hôi lạnh.

      “Đừng, đừng mà, cậu cần phải kích động, mình đồng ý là được, bây giờ cậu có thể đem trả súng lục lại cho mình được rồi chứ.” Linh khẩn trương giơ đôi tay ra, nghĩ súng lục bị Kính Huyễn ném xuống, nhất định mình phải cứu cây súng lục của mình trở về trước tiên. Vào lúc này, Linh còn có thể đồng ý cái điều kiện thái quá của Kính Huyễn sao?

      “Vậy sao, đồng ý sớm chút phải tốt lắm sao, buổi tối nhớ đến tìm tôi đó, trả cho cậu nè.” Kính Huyễn vô cùng hài lòng, liền ném cây súng lục trong tay cho Linh, quan tâm đến ánh mắt buồn bã của Linh nhìn từ phía sau kia, giống như chính là người chồng bị người vợ của mình vứt bỏ.

      “Hạo, lâu gặp nha, ha ha” Kính Huyễn ở trước mặt Hạo hoàn toàn giống như đứa con nít, nhiệt tình nhào vào người của Hạo giống như gấu Koala giắt cây vậy. Thấy Kính Huyễn vừa mới bắt nạt mình, Linh nghiến răng cảm thấy mình được đối xử công bằng, bình đẳng, muốn kháng nghị.

      công bằng, sao cậu đối xử với Hạo tốt như vậy, còn bắt nạt cậu ấy.” Linh nỗ lực vì chính mình vùng vẫy hơi, căn bản Kính Huyễn có hai tính cách, của người bình thường, là của ác ma.

      “Thế nào, cậu có ý kiến hả?” Kính Huyễn giận quá hóa cười, hỏi Linh kháng nghị, thân thể vẫn y như cũ giắt người của Hạo, giống như gấu Koala.

      “Ặc! có ý kiến, mình mới vừa gì sao? Ha ha, mình trước, các cậu từ từ chuyện phiếm ôn lại chuyện cũ .” Linh sợ nhất chính là nụ cười vô hại này của Kính Huyễn, bởi vì biết con người của Kính Huyễn khi xuất nụ cười như thế, rất nguy hiểm, giờ chuồn chờ đến lúc nào nữa chứ.

      “Chờ chút, cậu hình như quên mất chuyện gì rồi đó.” Kính Huyễn muốn cho Linh chạy nhanh như vậy, chỉ chỉ vào tên tiểu đệ bị dọa sợ đến ngây người rồi, ý bảo Linh nên làm cái gì đó.

      “Mình biết rồi, mình mang nó về dạy dỗ tốt, buổi tối cho cậu câu trả lời thỏa đáng có được hay .” Linh bất lực , lần nữa bước tới liền khách khí đá đá vào tên tiểu đệ vẫn cứ như cũ đứng ngẩn người ra, thô lỗ mang theo ta rời , còn tùy tiện mang theo đám người đứng bên ngoài xem kịch vui.

      “Cậu với tên Linh kêu cậu ta giúp cậu làm cái gì vậy?” Hạo liền dễ dàng ôm lấy Kính Huyễn. Đối với , Kính Huyễn là người phụ nữ thích nhất, nhưng mà trong lòng của Kính Huyễn, có thể cũng chỉ xem trai cho nên mới hề lo lắng liền ôm mình như vậy.

      “Haha! việc rất là mà thôi, mình chỉ kêu cậu ấy buổi tối cùng mình tham gia bữa tiệc.” Kính Huyễn buông lỏng , nhưng mà Hạo hiểu Kính Huyễn, đương nhiên tin tưởng điều kiện mà Kính Huyễn ra lại đơn giản như vậy.

      “Chỉ như vậy sao?” Hạo hiểu Kính Huyễn, giọng khẳng định hỏi Kính Huyễn.

      “Cậu thông minh, dĩ nhiên phải đơn giản như vậy, bữa tiệc đó mình bắt Linh giả , mình còn cho cậu ta biết rằng Mật Nhu cũng cùng, ha ha.” Kính Huyễn xong liền bật cười, chỉ cần nghĩ đến việc Linh mặc bộ y phục của phụ nữ rồi bị Mật Nhu nhìn thấy, cảnh tượng như vậy nhất định rất buồn cười.

      “Cậu là, vẫn cứ thích đùa.” Hạo tự chủ liền lộ ra nụ cười, dịu dàng đầy thương sờ sờ vào mái tóc của Kính Huyễn. ra bộ dạng tươi cười như vậy rất dễ thương, nhưng mà cảnh tượng này cũng chỉ có mình Kính Huyễn là có diễm phúc nhất được nhìn thấy mà thôi.

      “Kính Huyễn, các người làm gì?” Đám người Diêm Hỏa với Kính Huyễn cùng nhau chia ra tìm người, nghe Mật Nhu tìm được hai bảo bối, Diêm Hỏa liền cao hứng muốn chạy đến dẫn Kính Huyễn về, nhưng mà làm sao lại nhìn thấy cảnh Kính Huyễn rất vui vẻ giắt thân của người đàn ông mà bản thân lại hề tương xứng.

      “Làm gì? Chúng tôi có thể làm gì?” Kính Huyễn có cảm giác mình giắt người của Hạo, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn thấy vẻ mặt Diêm Hỏa đầy lửa giận, kỳ quái làm gì ta lại tức giận như thế.

      “Sao em lại giắt người của người đàn ông này, người đàn ông này là ai.” Mùi dấm ngất trời của Diêm Hỏa chỉ vào Hạo, muốn từ trong miệng của Kính Huyễn lấy được đáp án hài lòng.

      ấy chính là Hạo đó, còn là…” Kính Huyễn vẫn chưa hết, liền bị tiếng cười lớn điên dại cắt đứt lời kế tiếp.

      “Ha ha! Diêm, nhìn xem, người phụ nữ của ở sau lưng mà vụng trộm tại nơi này, còn có thể thích loại người phụ nữ đê tiện này sao? Ha ha, nếu em giúp giết chết ấy để hả giận, như vậy về sau chính là người của em rồi.” gần như phát điên lên Y Na biết từ nơi nào có được cây súng lục, chỉ vào hướng Kính Huyễn đứng, cười điên cuồng.

      +++++


      Chương 129: Diêm bị thương.

      “Em có biết em làm gì ? Nhanh lên, em mau bỏ cây súng lục đó xuống , đừng nên quá xúc động”. Diên Hỏa khẩn trương nhìn chằm chằm cây súng trong tay của Y Na, rất sợ Y Na cẩn thận cho Kính Huyễn viên đạn, đây phải chuyện đùa.

      “Ha ha! buồn cười, cho rằng tôi sợ cây súng rách trong tay của sao?” Kính Huyễn khinh miệt nhìn Y Na điên cuồng , rời khỏi người của Hạo, đứng ở trước mặt của Hạo đôi tay ôm ngực nhìn Y Na khinh thường .

      “Kính Huyễn, bây giờ phải là thời điểm khoe tài, nên quá ồn ào, nhanh né tránh chút .” Diêm Hỏa Kính Huyễn làm như khoe tài của mình, lo lắng kêu Kính Huyễn tìm chỗ an toàn để né tránh, liền từ từ đến bên cạnh Kính Huyễn để bảo vệ cho .

      “Diêm! đừng ngu ngốc nữa, người phụ nữ đen đủi này phản bội với người đàn ông khác ở chung chỗ như vậy, tại sao còn phải bảo vệ ta như vậy, người phải được bảo vệ chính là em chứ phải con tiện nhân này.” Y Na nhìn Diêm Hỏa vẫn cố gắng lo lắng cho an toàn của Kính Huyễn, nhất thời mù quáng liền thét lên mất khống chế.

      “Này, nên cho đúng chút , con mắt nào của nhìn thấy tôi phản bội ấy hả, hừm. Hãy với tôi bằng giọng khách khí chút , bằng phải trả giá lớn đó biết chưa?” Kính Huyễn nửa nhõm, nửa uy hiếp nhìn Y Na cầm súng chỉ vào mình. Mặc dù phải quan tâm đến trong lòng Diêm Hỏa nghĩ như thế nào về minh, phải quan tâm đến nó, tự mình khuyên nhủ khi nghe qua những lời Y Na , nhưng vẫn làm cho cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      “Trả giá lớn ư. Hừ, bây giờ mạng của ở trong tay của tôi, có cơ hội làm cho tôi phải trả giá lớn đâu.” Y Na căn bản cũng tin tưởng lời Kính Huyễn, khi Y Na giống như con sư tử giãy giụa trước khi chết, giống như giành phần thắng cho chính .

      “Vậy sao?”Hạo đứng ở phía sau lưng Kính Huyễn lâu mới mở miệng, chỉ là lời ra dường như có chút mùi vị châm chọc cho thấy Y Na vô cùng quá ngây thơ, trong đôi mắt tràn đầy khinh thường đối với Y Na.

      có ý gì hả, tin ư, vậy để tôi cầm cây súng này khai đao con tiện nhân này trước.” Y Na xong liền nhìn sang Kính Huyễn muốn nổ súng, lại bị thanh vang vội cắt ngang.

      “Dừng tay, trước hết em nên quá xúc động, trước hết hãy đem cây súng đó đưa cho .” Diêm Hỏa lo lắng nhìn cây súng hướng vào Kính Huyễn, sợ Y Na quá điên cuồng liền cho nổ phát súng, duỗi cánh tay dài ra muốn cầm lấy cây súng, trong phòng sáu người cũng đều rất căng thẳng.

      “Im miệng, mỗi câu đều rời khỏi con tiện nhân này, uống phí tôi như vậy, các người hãy cùng nhau chết , a” Y Na thấy Diêm Hỏa đến bây giờ đều những câu muốn rời khỏi Kính Huyễn, nhất thời mọi người còn kịp chuẩn bị tiếng súng nổ hướng vào Kính Huyễn.

      “Diêm! đừng qua đây.” Kính Huyễn chuẩn bị né tránh, trợn tròn mắt nhìn Diêm Hỏa để ý đến tánh mạng của mình mà chạy tới chỗ , nóng nảy kêu Diêm Hỏa nên đến, đáng tiếc dường như chậm bước rồi.

      “Pằng” Theo tiếng đạn phát ra, Diêm Hỏa liều mạng chạy tới đẩy ngã Kính Huyễn vẫn chưa kịp trốn tránh, đạn xuyên thẳng vào trong lòng ngực của Diêm Hỏa. Diêm Hỏa thể tin rằng nơi ở trái tim mình có vết máu, liền té xỉu ở ngay trước mặt của Kính Huyễn.

      “Diêm Hỏa, làm sao vậy, nên làm tôi sợ chứ, nhanh lên, mau gọi xe cứu thương đến , còn lằng nhằng làm gì.” Chờ Kính Huyễn phục hồi lại tinh thần, nóng nảy quỳ ở mặt đất, đỡ Diêm Hỏa nằm dậy, nhìn thấy mọi người ở chung quanh vẫn còn thất thần, tức giận hướng về phía Dương Lịch cùng Húc Nhật rống giận.

      “A, được được.” Kính Huyễn vừa hô lên như vậy, hồn Húc Nhật mới quay trở về, vội lấy điện thoại di động ra bấm ngay số xe cứu thương nhanh.

      “Người phụ nữ này cần phải xử trí như thế nào?” Hạo nhìn thấy bộ dạng Kính Huyễn rối loạn, miễn cưỡng giúp Diêm Hỏa cầm máu để cho máu ngừng chảy ra, chỉ vào chỗ Y Na ngồi bệt dưới đất sợ đến choáng váng.

      “Cậu ràng nhất mà, trước hết giao ta cho cậu đó, giờ mình có thời gian.” Kính Huyễn nhìn sang chỗ Y Na cũng thấy khinh thường, lòng chỉ lo cho vết thương của Diêm Hỏa, cho tới khi còn nhìn thấy Hạo đứng ở phía sau nhìn mình với ánh mắt đau thương.

      “Thế nào, bác sĩ có gì nguy hiểm đến tánh mạng hay , sao tới bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài chứ.” Mẹ Diêm thở hổn hển chạy tới bệnh viện, ở nhà nghe thấy cuộc gọi của Kính Huyễn Diêm Hỏa bị trúng đạn, làm mẹ Diêm sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu, muốn gặp con trai của mình ngay, kiên trì lôi kéo Diêm Lịch đến thăm Diêm Hỏa.

      “Mẹ Diêm, xin lỗi là do con bảo vệ tốt cho Diêm Hỏa nên mới để cho ấy bị thương, người hãy trách con , đánh con cũng được con đều chấp nhận. ấy ở bên trong phòng bệnh cấp cứu lâu như vậy mà còn chưa ra ngoài, tất cả đều là lỗi của con.” Giờ phút này trong lòng Kính Huyễn tự trách mắng bản thân mình mấy trăm lần rồi, vốn muốn cố gắng đè nén nước mắt trong hốc mắt mình, giờ nhìn thấy mẹ Diêm như vậy, nước mắt giống như vô số trân châu rơi xuống, cứ tí tách rơi xuống.

      “Con đừng như vậy, vốn hề dính dáng tới con, con cần phải tự trách chính mình, nếu tên tiểu tử kia làm cho con bị thương, như vậy ta càng tức giận đó, chúng ta cứ ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi, ta tin người hiền có ông trời phù hộ.” Mẹ Diêm nhìn thấy Kính Huyễn khóc đến đáng thương như vậy, cho dù trong lòng có bao nhiêu khó chịu nhưng mà Kính Huyễn là người vô tội, có lý do gì có thể đổ lỗi cho yếu đuối này gánh chịu.

      “Mẹ Diêm” Kính Huyễn nhìn thấy bà có trách mắng mình câu nào, mẹ Diêm lại còn cố gắng an ủi làm cảm động đến biết nên gì. Nếu như giờ phút này mẹ Diêm tức giận mắng to với , hay thưởng cho vài nét mặt khó chịu thay cho lời , có lẽ cũng thấy khó chịu như thế, nhưng mà mẹ Diêm quan tâm như vậy, giống như người mẹ an ủi con , làm cho càng thêm tự trách chính mình, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp.

      “Đừng tự trách nữa, chúng ta hãy cùng ngồi chỗ này chờ tin tức tốt của Diêm Hỏa , thằng nhóc này thể nhanh như vậy đâu, nó còn phải sống để dạy các tiểu bảo bối khôn lớn để còn đá bóng nữa chứ.” Mẹ Diêm tận lực dùng lời để cố an ủi Kính Huyễn, đồng thời cũng biểu lòng tin tưởng của mình với con trai, Kính Huyễn nghe mẹ Diêm , tự chủ được liền nở nụ cười.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Kính Huyễn tự trách trong lòng.


      biết chờ bao lâu, chỉ biết nước mắt Kính Huyễn chảy sắp hết rồi, kiên nhẫn chờ đợi sắp đến giới hạn rồi, thời điểm chuẩn bị sụp đổ cánh cửa phòng cấp cứu mở ra với ánh sáng đầy hi vọng.

      “Bác sĩ, bác sĩ người ở bên trong có chuyện gì chứ, có đúng hay .” Kính Huyễn so với mẹ Diêm còn nhanh hơn bước, cả khuôn mặt đều viết vẻ mệt mỏi với vẻ khẩn trương nhìn bác sĩ trước mặt hỏi, giọng rất khàn khàn.

      “Đúng vậy, tình huống của bệnh nhân tạm thời ổn định lại rồi, chỉ là còn chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, cần phải tiếp tục quan sát.” Mặc dù bác sĩ rất mệt mỏi, nhưng vẫn tận chức đáp trả vấn đề của Kính Huyễn.

      “Vậy tôi có thể vào thăm nó được ?” Mẹ Diêm cũng theo Kính Huyễn hỏi bác sĩ, giờ bà muốn gặp con trai của mình, như vậy bà mới có thể an tâm chút.

      “Có thể chứ, chỉ là bây giờ bệnh nhân còn chưa có tỉnh lại, cố gắng quá lớn tiếng.” Bác sĩ trả lời vấn đề, nhìn mẹ Diêm lo lắng cho Diêm Hỏa như thế liền gật gật đầu , bày tỏ đồng ý với mẹ Diêm.

      “Cám ơn bác sĩ, ông cực khổ rồi.” Mẹ Diêm xong đợi bác sĩ trả lời, sau đó liền vội vàng chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt vào bên trong xem Diêm Hỏa vẫn còn ngủ mê man.

      may quá, mẹ biết ngay nhất định con có chuyện gì mà.” Mẹ Diêm kích động đến sắp khóc lên, nhìn Diêm Hỏa nằm ở giường bệnh ngủ rất yên bình, tảng đá lớn trong lòng có thể bỏ xuống được rồi.

      “Mẹ Diêm, người rất mệt mỏi rồi, hãy về nghỉ ngơi trước , nơi này để cho con là được rồi.” Kính Huyễn nhìn thấy vẻ mệt mỏi đều viết đầy ở mặt của mẹ Diêm, đành lòng để bà khổ cực như vậy, đến bên cạnh mẹ Diêm vỗ vỗ vào bả vai của mẹ Diêm, Diêm Lịch đứng bên cạnh của mẹ Diêm nhìn cái.

      “Kính Huyễn rất đúng, chúng ta nên về trước , Kính Huyễn chăm sóc tốt cho Diêm Hỏa.” Diêm Lịch đau lòng cùng Kính Huyễn khuyên nhủ mẹ Diêm, nhìn bà xã mình thương với khuôn mặt nhắn tràn ngập vẻ mệt mỏi, Diêm Lịch rất đau thương .

      “Nhưng mà, tôi còn muốn…” Mẹ Diêm vẫn chưa hết liền bị Diêm Lịch mạnh mẽ ôm ngang ra ngoài phòng bệnh, “Ông làm gì đó, tôi vẫn muốn ở bên chăm sóc cho con tôi mà.” Mẹ Diêm bị Diêm Lịch ôm vào trong ngực, cho dù vậy nhưng cũng vẫn rất bất an, muốn ở bên chăm sóc cho Diêm Hỏa.

      có chuyện gì đâu, có vợ của nó ở đây, bà vẫn chưa yên tâm sao, bà cũng cần chăm sóc cho chồng bà ư.” Diêm Lịch hoàn toàn hề buông lỏng cho mẹ Diêm, thái độ kiên quyết ôm lấy bà xã của mình trở về nhà nghỉ ngơi.

      Kính Huyễn nghe thanh mẹ Diêm càng ngày càng xa, lúc này mới đến đóng cánh cửa lại, đến bên cạnh Diêm Hỏa vẫn còn nằm ngủ mê man, bên trong đôi mắt tràn đầy tự trách nắm lấy cánh tay Diêm Hỏa.

      “Sao lại ngu ngốc như vậy, sao phải chạy đến, xem giờ tốt rồi đó, nằm ở giường trở thành bệnh nhân rồi, hu… phải nhanh tỉnh lại chút , đừng làm cho tôi sợ đó.” Kính Huyễn nhìn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chớp cứ nhìn chằm chằm vào Diêm Hỏa, giọng điệu có chút trách mắng, lại có chút thương tâm với Diêm Hỏa.

      Lúc này căn bản Kính Huyễn muốn Diêm Hỏa bị như vậy, muốn bỏ mạng sống của mình xông ra bảo vệ cho . ra khi đó nắm chắc mười phần có thể tránh khỏi phát đạn của Y Na, nhưng Diêm Hỏa ngốc này vì bảo vệ cho mình mà bị thương làm cho rất cảm động. khắc kia nhìn thấy Diêm Hỏa ngã xuống trước mặt của mình, Kính Huyễn cảm giác trái tim của mình cũng theo mà ngừng đập, rất đau đớn.

      “Ô! mau tỉnh lại , tôi sợ cứ nằm ngủ như vậy mà tỉnh lại, tôi còn chưa với là rất thích , chúng ta còn chưa chụp ảnh cưới cùng với nhau mà, chúng ta còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm đó.” Kính Huyễn vừa khóc vừa kể lể , cũng quản là Diêm Hỏa có nghe hay , chỉ là muốn đem những lời tại trong lòng của mình ra.

      Tiếng chuông điện thoại liền cắt đứt lời Kính Huyễn còn muốn , Kính Huyễn lục lọi từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra: “A lô?” Thanh Kính Huyễn khàn khàn , bị người vừa nghe liền biết ngay là khóc.

      “Kính Huyễn, Đình bảo bối ở bên này cũng xử lý xong rồi, bác sĩ chỉ cần nằm viện quan sát thêm mấy ngày, nếu như có việc gì có thể xuất viện được rồi, cậu bây giờ ở đâu?” Điện thoại của Mật Nhu ở bên kia giống như thở phào nhõm, tuyên bố tin tức tốt này cho Kính Huyễn.

      “Đình bảo bối có việc gì là tốt rồi, nhưng giờ mình thể qua đó, Diêm Hỏa bị trúng đạn, bây giờ mình cần phải chăm sóc cho ấy, cho nên hai tiểu bảo bối giao cho cậu chăm sóc trước có được hay . Nếu cứ chuyển qua chỗ mình để cùng nhau chăm sóc.” Kính Huyễn cứ dùng thanh khàn khàn , đề nghị muốn đem hai bảo bối qua bên này ở cùng với nhau, cũng có thể chăm sóc tốt cho nhau.

      “A, tại sao lại có thể như vậy? Người nào cả gan dám nổ súng, có phải bọn Linh hay ? Nếu là bọn họ làm, tôi nhất định rút gan lột da của họ ra.” Mật Nhu sau khi nghe Kính Huyễn , người đầu tiên nghĩ đến chính là bọn Linh ngu ngốc hiểu lầm về Diêm Hỏa, mới có thể làm cho Diêm Hỏa bị thương, xem ra trong lòng của Mật Nhu hình thượng về Linh dường như có vẻ được tốt lắm.

      phải hai người bọn họ làm mà chính là Y Na, mình muốn dạy ta biết rằng súng phải là đồ tùy tiện dùng để chơi.” Kính Huyễn giờ vừa nghĩ đến Y Na điên khùng liền bụng hỏa bốc lên, giọng điệu tốt .

      “Biết rồi, cần ‘dạy’ quá mức là tốt rồi, cậu bây giờ ở trong bệnh viện, để mình sắp xếp xong qua chỗ của cậu ngay.” Từ Mật Nhu cùng lớn lên với Kính Huyễn, dĩ nhiên biết Kính Huyễn dạy là ý gì, chỉ là cũng muốn ngăn cản nên chỉ tốt bụng ấy cần dạy quá mức là được rồi.

      đâu, mình ở bệnh viện XX, cậu cũng nhanh qua đây chút , mình muốn nhanh nhìn thấy hai tiểu bảo bối của mình chút.” Kính Huyễn cười ha hả , Kính Huyễn có ưu điểm rất tốt, đó chính là tính khí rất tốt, bất luận người nào chọc cũng tức giận với người đó, cũng bởi vì tức giận nên thường làm cho người khác nghĩ rằng người rất dễ bị bắt nạt, ví dụ của vị hoàng đế tốt.

      Nhưng mà, khi bị bắt nạt hay là làm hại đến người quan trọng nhất trong lòng , cũng là định mức cuối cùng của chấm dứt, Kính Huyễn giống như vẻ mặt ngoài thiện lương như vậy, chỉ là trời sanh lười biếng muốn ầm ĩ, cũng muốn cùng người ta tranh cãi, nhưng mà lười biếng cũng đại biểu là dễ bị bắt nạt như vậy.

      có rất nhiều bộ mặt mà người khác hề biết được, ngay cả Dương Lịch cũng biết. Khi còn bé bởi vì có cơ duyên nên được sư phụ dạy võ bảo vệ chính mình, cũng được dạy dỗ cách bảo vệ người quan trọng. Hơn nữa lại rất có lợi cho bản thân , chỉ là Kính Huyễn có lẽ thiên tính có chút thiện lương nhân từ, bằng có thể phải chỉ là quản lý bình thường, mà có thể làm quản lý của các bang đảng sát thủ, chỉ là bí mật này cũng chỉ có năm người biết bí mật này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :